pna154: Đường hai ngả - người thương thành lạ - anh khang

12
an fl Kfiang t hring hai nftff - rỉ|ủồi tìiư m v A thanh la Jp (Tài bànlân 2) ü NXB H6 V ư vin

Upload: sach-ca-ngua

Post on 12-Mar-2016

215 views

Category:

Documents


0 download

DESCRIPTION

Đường hai ngả, người thương thành lạ gồm 10 truyện ngắn về 10 thành phố và đất nước mà tác giả đặt chân đến, từ Cairo, Yangon, Bali đến Thượng Hải, Chiang Mai, Singapore... Lấy bối cảnh về văn hóa bản địa và lối sống sinh hoạt của người dân địa phương, Anh Khang đã kể lại những câu chuyện tình man mác và phảng phất bóng dáng của những mối tình mà bất kỳ ai sống dưới bất kỳ khoảng trời nào cũng từng đã trải qua. Đó có thể là chuyện tình "đúng lúc - sai người" của người thứ ba trên đất Phật Myanmar để từ đó ngẫm lại lời dạy về Duyên nợ và Nghiệp báo (truyện "Ba lần là Duyên - Ba người là Nghiệp"). Hoặc câu chuyện về cách xây dựng Kim tự kháp ngày xưa để kết nối các phiến gạch cổ qua đó gợi nhắc cho con người ở hiện tại về cách kết nối hai tâm hồn (truyện "Cả khi thành tro bụi, vẫn thổi về phương anh").

TRANSCRIPT

an fl K f i a n g

t hring hai nftff- rỉ|ủồi t ì i ư m v A

t h a n h l aJ p

(Tài bànlân 2)■ ü NXB H6 V ư vin

.í\ĩiỊũ lục-

Thay lời tựa: Đường không nhau làm sao bước tiếp? 5 Những ngón tay không còn đan chặt nữa 11Cả khi thành tro bụi, vẫn thổi về phương anh 25Em biết làm gì với ngần ấy nhớ thương? 45Tình yêu Nhật thực 59Ba lần là Duyên - Ba người là Nghiệp 77Lỗi hẹn với Thiên đăng 95Những hạnh phúc bình thuồng lúc tựa vào nguòi thưong 109 Anh sẽ yêu em trong bao lâu? 121Khóc không ngừng được 139Thương người ở lại. Chờ chi hoài ngưòi đã rời tay? 151 Thay lời kết: về những điều (có thể) chẳng bao giờ qua.. 164

a n h Khâĩ ig

Tập truyện ngán Tái bản lân 2

m

Phuong Ham Book E3Í NXB Hoi Nhs V 3 D

HNV*

% Ấ a y /íà i/ừ ứ i'

^fươnỹ fS(M(Ị níưm (am sao fước tiếp?

ôi lúc tôi nghĩ, muốn hiểu về tình yêu, hãy cứ nhìn vào những con đường. Đường sáng sớm tinh mơ, trong lành và khôi nguyên như lòng son trẻ mói bước vào yêu. Đường chiều giờ tan tầm, chen chúc bộn bề như hai kẻ độc hành phải vượt qua đủ mọi ngột ngạt để kiếm tìm và giữ lấy nhau. Đường đại lộ thênh thang của tình nhân những ngày mở rộng lòng đón yêu thương xứng đáng nhất. Đường đêm vắng dịu dàng, bình yên như đôi lứa bạc đầu tựa vai nhau bước qua những ngọn đèn vàng vọt theo tháng năm.

Và đường một chiều như những tình yêu đã cũ. Khi bước qua rồi không còn cách nào quay trở lại. €ó ngoái đầu trăm lần cũng chỉ thấy một đoạn tình

bất khả vãn hồi. Đoạn đường và đoạn tình, vì lẽ đó, mà giống nhau đến lạ.

Giữa điểm đi và điểm đến là quãng đường. Còn giữa chia ly và gặp lại, là cả một quãng đời. Đường đi dẫu dài nhưng bước hoài rồi cũng tói noi, nhưng ta phải sống thêiĩi bao nhiêu cuộc đòi, mói đợi được người trở lại?

Câu trả lòi đối với một số người, có lẽ là không bao giờ. Bỏi có những mối quan hệ mà một khi đã quay lưng lại vói nhau thì không thể nào cứu vãn. Đơn giản vì chữ Duyên là một thứ có hạn kỳ. Mà Duyên giữa người vói người lại càng chóng cạn, chẳng biết níu giữ bằng cách gì khi lòng đã muốn quay đi. Cái giá cho một lần quay lưng, đôi khi phải trả bằng cả đòi đơn độc và lem nhem trong tối. Chuyện cũ như khói. Một lần quay lưng, phủi tay xua mất. Người đi thản nhiên chối bỏ. Chỉ còn đó Thương Nhớ vẫn nhẫn nại hồi sinh...

Tôi tin rằng ai trong chúng ta cũng đôi lần bước chung đường vói một người thương ngắn ngủi, rồi rẽ về hai hướng khác nhau. Để rồi một ngày bất giằc quay đầu lại, thấy con đường một chiều dẫn ngược về thương nhớ cũ hiện ra và miền ký ức thấp thoáng phía xa như đang nối gần tất cả. Đường xưa vẫn đó - dẫu đề biển cấm quay ngược, dẫu khó về thăm một lần - nhưng còn gần trong tiềm thức. Còn người, một khi đã xa rồi, thì sẽ là xa mãi, chỉ hai đầu nỗi nhớ kéo dài thêm.

6 • ANH KHANG

Chỉ một con người, chỉ một con đường, mà nhớ nhung dai dẳng đến tận nhiều năm sau đó. Ta dây dưa mất cả một đòi. Ngưòi đang tâm bước qua một thòi.

Ai cũng có một thòi trẻ dại - vâng, vì trẻ nên dại! Ây vậy mà nếu được trở lại, vẫn sẽ chọn lựa

nguyên vẹn những ngộ nhận ngày xưa. Y hệt như mình đã từng. Không phải vì cố chấp vói nỗi buồn hay kiên chịu với sai lầm, mà bởi vì ai trong cuộc đòi rồi cũng sẽ làm tổn thương ta, quan trọng ta phải biết ai là người-xứng-đáng để mình cam tâm nhận về nỗi đau ấy. Vì nếu không có thứ cảm xúc hao hao yêu thương đó, không có một người để mình lầm tưởng là-duy-nhất đó, thì làm sao chúng ta biết được mình đã có những ngày-từng-trẻ và trong lành như những cơn mưa đầu mùa năm ấy?

ít ra sau này, nhớ về khoảng thanh xuân, cũng có thể mỉm cười: Tôi đã sai, tôi đã từ bỏ, tôi đã can đảm bước qua, nhưng chưa bao giờ tôi hối tiếc - dẫu người bây giờ xa lạ hơn cả mây trời sau mưa roi tan thành nước xuôi dòng vào bể lớn.

Rồi sẽ có những buổi chiều, chúng ta đứng bên hiên nhà, nhìn cơn mưa đi qua và nhận ra có những điều thiết tha đến mấy cuối cùng cũng chỉ như cơn-mưa-đi-qua. Nghĩa là ướt mèm đó, là lạnh cóng đó, là lê thê hy vọng đó, nhưng rồi ngớt mưa, khô người, bạn bước ra, tròi ráo hoảnh. Mưa qua là hết, người qua là lạ. Đến cả yêu thương từng ngỡ là duy nhất rốt cục trở thành dửng dưng cạn cọt như

(̂ườncj fiai ngả, nạươi t(iư/M(Ị t(ưmfì(ậ • 7

vũng nước đọng lấp xấp vỉa hè, vô tình ai đó đi ngang giẫm vội khiến văng tung tóe, chỉ đổi lại vài cái cau mặt, lắc đầu và vẫy tay phủi nước. Tuyệt nhiên, nó không thể làm bạn ướt người yếu lòng thêm một lần nào nữa. Không-bao-giờ.

Khi con mưa đi qua... Những xót xa lẫn thiết tha, đều tan thành nước loãng, nhạt thếch, trôi ra biển cả.

Nhưng những ngày từng trẻ đó, tôi đó, người đó, dù sao, cũng cảm ơn một nỗi xao lòng...

Anh Khang - 2013

8 ♦ ANH KHANG

íu iì ng ả, m p ờiỉ tk im x j tíèm íiQ • 9

ểỹm ững ngón tay kíìônq còn m n cdặt nữa

Thật ra tát cả chúng ta đều chi có một minh và cái nám taỵ bền chặt nhất

không sợ buông rời là tự nám lấỵ taỵ minh. Không bao giờ là ọuá muộn đẻ học cách taỵ ừái cưu. mang taỵ phải,

còn hơn cả hai taỵ đêu chỏng chơ vi níu kéo sai một, bàn taỵ không thể thuộc vẻ.

Nhớ cho ràng, gặp nhau ở một thời điểm sai lầm, nên điêu đúng đan duỵ nhất có thể làm là lãng ọuên. Đừng

để ỵèu thương đến cùng đường lại ừởngược thành vết thương Ị

^Ếùơrig íưd ngả, rưpM tdươnq tíừníi (íẴ • TI

“Biển sóng biển sóng đừng xô tôi Đừng cho tôi thấy hết tìm người... ”

(Sóng về đâu - Trịnh Công Sơn)

lóa mắt. Nước biển hắt lên một màu chói gắt đến ong ong cả đầu. An lê từng bước uể oải trên mặt nước lấp xấp ngang mắt cá, để mặc cho cát và nước biển trôi tuột qua kẽ chân, như xoa dịu gót Achilles đã mệt nhoài của mình. Chiếc headphone vẫn lởn vởn những giai điệu khắc khoải của bản nhạc quen thuộc. Mà thật sự cô cũng chẳng phân biệt được giữa không gian này đâu là tiếng nhạc, tiếng sóng hay tiếng lòng?

Điện thoại vang lên, cắt ngang mọi tiếng động thừa thãi. An thở dài, vì biết chắc là anh đang gọi.

- Em đi dọc bãi biển một chút. Từ lúc tói đây chưa bước xuống biển nữa... - Cô vội nói trước khi đầu dây kia lên tiếng, cố giữ giọng mình bình thản nhất.

- Giữa trưa nắng chang chang, em coi chừng cảm đó! - Anh nhẹ giọng dặn dò, vì đủ hiểu cá tính

12 • ANH KHANG

của An, lúc này có nói gì cũng chẳng thể bắt cô trở lại phòng.

An cúp máy, buông thõng người xuống làn nước xanh ngắt, thảng hoặc thấy mình thuộc về một noi nào đó xa lắc lơ. Cứ ngồi thế này sẽ say nắng rồi bệnh cho coi, cô tự nhủ, xong bật cưòi. Cơn say nắng khiến cô chếnh choáng nhất hiện tại đang chờ cô trên phòng, sá gì chút nắng biển ngoài đây. Thật ra, An cũng chẳng phải tuýp ngưòi lãng mạn để thả bộ dọc bờ biển giữa cái nắng hầm hập này, chỉ là cô không muốn cả hai gần nhau khi điện thoại anh đang bận bịu vói số máy quen thuộc. Thấy anh ngại ngùng khiên cưỡng, còn bản thân mình cũng rối bòi, An lẳng lặng rời phòng, lê từng bước nặng nhọc xuống những bậc thang đá dẫn lối ra biển. Dù gì cũng đang ở một noi được gọi là “Thiên đường nghỉ dưỡng” - tội gì không tận hưởng, ừ thì, thiên đường - An chặc lưỡi mỉa mai.

Cồ và anh đang ở đâu đó trên một hòn đảo nằm trong lòng vịnh Vân Phong, cách Nha Trang chừng trăm cây số. Biển một bên và núi một bên, chỉ con ngưòi tự thấy mình bé mọn. Làn nước trong vắt như nước mắt của lần yêu thứ nhất cứ làm An mê mẩn đưa tay vốc từng ngụm mát lạnh phả lên mặt để tỉnh trí. Đang mải miết khỏa nước, bỗng một bàn tay từ sau níu lấy tay cô, xốc ngược cô đứng dậy khỏi mặt biển sóng sánh trầm tư kia.

l ô i từ t rước lúc quen biết Khan g , thường ít ngh ĩ đ ến chữ " thương" . Bản thân không đủ dũng khí ngh ĩ đ ến giai đoạn mà tình c ả m dành cho một người gói gọn tròn trịa trong từ " thương" . Tuổ i trẻ luôn ước vọng về t ình yêu g iống như một bữa t iệc rộn rã, hầm hập những nhớ nhung , ảo vọng, cuồng nhiệt . K hông bao giờ có chỗ cho sự bình lặng. Nhưng gặp K han g rồi, đ ọ c những gì K h an g viết, mới nhận ra vào bất kỳ thời đ iể m nào, con người cũng đ ều có thể thương nhau. Yêu ià m ột từ thường đ ư ợ c nói ra quá vội hay quá sớm . Còn m ột đời này, một kiếp này, vẫn cứ có thể thương mà không cần nắm tay nhau quá chặt , vẫn cứ thương dù vĩnh viễn không còn gặp nhau nữa, cứ thương dù người đã quên ta

m ât roi.. .

K h an g vẫn ở đấy và nói với tôi về sự c a m tâm . C a m tâm buông bỏ, c a m tâm vì người vì m ình mà ngừng đớn đau nuối t iếc . T h ứ tâm trạng ấy không dễ dàng gì. Tôi ngh ĩ bạn biết. Nó hoàn toàn g iống như khi bạn bước hụt chân , trong lòng trống rỗng không phương hướng. Bạn m uốn tiến lên phía t rước nhưng chân thì bước mà đầu vẫn cứ ngoảnh lại phía sau . G iây phút bần thần ấy, sẽ có những giọt nước mắt rơi xuống , đ ắn g ngắt cả khoảng trời cứ ngỡ là còn xanh . . . Nhưng như K h an g đã nói rồi đấỵ thôi, "Mưa qua là hết, người qua là lạ", hà cớ gì mà trong lòng vẫn cứ hanh hao là

thế phải không?

P h a n Ỷ Y ê n[T á c giả "E m là để y ê u ” , "Người lớn cô đơn" , "T ình yêu là

không ai m uốn bỏ đi"]

ĐƠN VỊ LIÊN DOANH:

J LPhuong Nam Book

Công ty TNHH Sách Phương Nam Láu 7,2121 Ly Chính Tháng, p. 9, á 3, TP. HCM

ĐT: (08) 35261616; Fax: (08) 35264022

LẨU 7, 212 LÝ CHÍNH THÁNG, P.9. Q.3. TP.HCM

Phòng Kinh doanh sáchEmail: [email protected]. vn

Tel: 35261616 - ext 307 hoặc 0914891656

Duong hai nga n g u o i...

8 9 3 2 0 0 0 1 1 8 3 36

G iá : 5 2 .00 0 Đ

www.phuongnambook.com.vn