nhịp tay theo - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/thaonguyen/thaonguyen05.pdfcon...

18
Tác Gi: Hng Dung THO NGUYÊN www.phuonghong.com www.taixiu.com 68 PHN V Nghe tiếng kèn xe biết là ba mv, Tho Nguyên vi nhanh ra cng. Ca xe bt m, ông Thanh bước ra, Tho Nguyên ôm ccha: - Ba ơi! Con nhba quá! Ông Thanh xoa đầu cô: - Càng ngày con càng do ming. - Dân kinh doanh mà ba. - Công vic thế nào hcon gái? Tho Nguyên nũng nu: - Con càng mun cong xương sng luôn. Knày ba phi tăng lương và cp phép cho con đó nha. Va lúc đó bà Cm xung xe, Tho Nguyên chìa tay: - Có quà cho con không m? - Có roi mây vi chi lông gà đây. Tho Nguyên! Nhà có khách, con không thy sao? Chiếc xe du lch thhai dng li. Ông Hoàng và bà Hương bước xung. Tho Nguyên lphép: - Con chào hai bác ! Bà Hương vui v: - Cháu là Tho Nguyên phi không? Nghe ba mcháu nhc mãi, gimi gp được cháu. - Chc toàn nói xu cháu thôi, đúng không? Ông Thanh choàng tay qua vai con gái: - Anh chthy con gái tôi thế nào? Ông Hoàng cười vui: - Tài năng thì chưa thy, nhưng trước mt thì con gái ông rt xinh. Ông Thanh cười hãnh din: - Chsao, con gái tôi mà l. Bà Nguyt Cm lườm yêu: - Nva thôi ông, văng ming tùm lum kìa. Bà Cm dt tay bà Hương vào nhà. Bà Hương nói nh:

Upload: others

Post on 31-Aug-2019

0 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

Tác Giả: Hồng Dung THẢO NGUYÊN

www.phuonghong.com www.taixiu.com

68

PHẦN V

Nghe tiếng kèn xe biết là ba mẹ về, Thảo Nguyên vội nhanh ra cổng. Cửa

xe bật mở, ông Thanh bước ra, Thảo Nguyên ôm cổ cha: - Ba ơi! Con nhớ ba quá! Ông Thanh xoa đầu cô: - Càng ngày con càng dẻo miệng. - Dân kinh doanh mà ba. - Công việc thế nào hả con gái? Thảo Nguyên nũng nịu: - Con càng muốn cong xương sống luôn. Kỳ này ba phải tăng lương và cấp

phép cho con đó nha. Vừa lúc đó bà Cầm xuống xe, Thảo Nguyên chìa tay: - Có quà cho con không mẹ? - Có roi mây với chổi lông gà đây. Thảo Nguyên! Nhà có khách, con không

thấy sao? Chiếc xe du lịch thứ hai dừng lại. Ông Hoàng và bà Hương bước xuống.

Thảo Nguyên lễ phép: - Con chào hai bác ạ! Bà Hương vui vẻ: - Cháu là Thảo Nguyên phải không? Nghe ba mẹ cháu nhắc mãi, giờ mới

gặp được cháu. - Chắc toàn nói xấu cháu thôi, đúng không? Ông Thanh choàng tay qua vai con gái: - Anh chị thấy con gái tôi thế nào? Ông Hoàng cười vui: - Tài năng thì chưa thấy, nhưng trước mắt thì con gái ông rất xinh. Ông Thanh cười hãnh diện: - Chứ sao, con gái tôi mà lị. Bà Nguyệt Cầm lườm yêu: - Nổ vừa thôi ông, văng miểng tùm lum kìa. Bà Cầm dắt tay bà Hương vào nhà. Bà Hương nói nhỏ:

Tác Giả: Hồng Dung THẢO NGUYÊN

www.phuonghong.com www.taixiu.com

69

- Con gái bạn xinh đẹp, đáng yêu quá. Bà Cầm thở ra: - Trông vậy mà không phải vậy. Ngay cả mình còn muốn phát điên vì tính

nghịch ngợm của nó. Trông ai họ ưng, mình gả phách cho rồi. - Con gái bạn chưa có người yêu à? - Mình có thấy ai đâu, nghĩ mà sốt cả ruột. - Bạn lo làm gì cho già. Tuổi trẻ bây giờ là vậy đó. Sự nghiệp là trên hết. Bà Cầm thở ra: - Thiệt, có con gái trong nhà như có bơm nổ chậm. Lúc nào cũng nơm nớp. Bà Hương phì cười: - Cậu cứ khéo lo. Con gái xinh đẹp đáng yêu như thế, tôi ước còn không có. Bà Cầm nửa đùa nửa thật: - Cậu thích thì tớ cho cậu đó, nuôi dùm tớ đi. - Cậu nói thật hay nói chơi đấy? Bà Cầm cười cười: - Tớ nói thật đấy. Cậu hỏi nó xem, nếu nó đồng ý thì tớ cũng không có ý

kiến. - Nhớ nhé, tớ mà dụ được nó thì cậu đừng có khóc nghe. Bà Cầm cười tươi: - Tớ còn mừng nữa là đằng khác. Bà Hương im lặng không nói gì, nhưng trong đầu bà lại nghĩ một ngày nào

đó Thảo Nguyên sẽ ở bên bà. Ông Hoàng hỏi khi thấy Thảo Nguyên bưng bình trà đặt lên bộ ghế đá trong

vườn: - Thảo Nguyên này! Cháu có biết đánh cờ không? - Dạ, biết sơ sơ ạ. Ông Hoàng đề nghị: - Chơi với bác vài ván nhé! Thảo Nguyên vui vẻ: - Vâng! Nhưng cháu có điều kiện ạ. Ông Hoàng nhướng mắt: - Tài cán là bao mà dám đặt điều kiện với bác, hả cô bé?

Tác Giả: Hồng Dung THẢO NGUYÊN

www.phuonghong.com www.taixiu.com

70

Thảo Nguyên mỉm cười: - Cháu không có tài cán gì, nhưng có điều kiện thì cháu sẽ cố gắng trong

cuộc chơi hơn. Ông Hoàng gật đầu: - Điều kiện gì, cháu nói thử xem? - Một chầu ăn nhà hàng thật linh đình do người thua chủ chi, được không

bác? - Không thành vấn đề. Thảo Nguyên mang bàn cờ ra. Ván đầu tiên, cả hai hào; ván thứ hai Thảo

Nguyên dần thay đổi cách đánh. Phải vất vả lắm ông Hoàng mới không bị thua. Ván thứ ba, các thế cờ của Thảo Nguyên biến hóa ảo diệu, ông Hoàng tháo cả mồ hôi vẫn không sao gỡ được các thế bí, thế là thua. Ông Hoàng lau mồ hôi trán:

- Bác chịu thua. Thảo Nguyên cười: - Mới một ván mà bác, chơi thêm một ván nữa đi bác. Ông Hoàng từ chối: - Thôi, thua rồi chơi gì nữa. - Thật ra vác chơi khá hơn ba cháu. Mỗi lần chơi với ba cháu, cháu thường

chấp ông hai con một xe một mã, nhưng ba cháu vẫn thua. Ông Hoàng nhìn Thảo Nguyên lom lom. Quả thật ông vô cùng khâm phục

Thảo Nguyên. Ba ván cờ trôi qua thật căng thẳng, ông Hoàng phải vất vả lắm mới chống đỡ được, nhưng cuối cùng vẫn thua. Thảo Nguyên vẫn ung dung, thần sắc không hề thay đổi. Vừa lúc đó ông Thanh bước đến:

- Sao, cậu đại bại rồi phải không Hoàng? Ông Hoàng tiu nghỉu: - Ừ, thua rồi. Ông Thanh cười: - Để tớ đoán nhé… Cậu thua ở ván thứ ba đúng không? Ông Hoàng gật đầu: - Hóa ra nãy giờ cậu vẫn theo dõi à? - Không nhưng tớ biết, vì đó là lối chơi con gái tớ hay chơi. Ván đầu tiên, nó

nhẹ nhàng thăm dò đối phương. Ván thứ hai, nó thay đổi cách đánh để khẳng định thực lực của đối phương, và ván cuối cùng là hạ đo ván đối phương.

Ông Hoàng tủm tỉm:

Tác Giả: Hồng Dung THẢO NGUYÊN

www.phuonghong.com www.taixiu.com

71

- Từng là nạn nhân có khác. Ông Thanh gật đầu thừa nhận: - Bởi vậy, mình rất ngán chơi cờ với nó. Ông Hoàng làu bàu: - Đã biết tớ không phải là đối thủ của con gái cậu, vậy mà lúc nãy không

chịu nói sớm. - Tại thấy cậu hăng quá, tớ để cậu nếm đòn một phen. Ông Hoàng quay sang Thảo Nguyên: - Cháu từng là kỳ thủ à? Thảo Nguyên cười: - Dạ không, cháu là kỳ thủ gì. Tất cả là cháu học ở ông nội và ông ngoại

cháu đấy. - Hai cụ giỏi thế sao? - Dạ, hai ông của cháu rất mê chơi cờ, đặc biệt là cờ vua và cờ tướng. Thật ra

môn thể thao này rất trí tuệ. Lúc đầu cháu rất ghét chơi nó, hai ông của cháu dạy hoài không được nên không thèm dạy nữa. Nhưng mỗi lần đánh cờ, ông cháu bắt cháu phải lo trà nước và đứng đó xem. Lâu dần, cháu thấy thích nên những lúc rãnh rỗi, cháu hay nghiên cứu các thế đánh của các kỳ thủ thi đấu, nên bây giờ cháu đánh tạm được thôi, chứ so với kỳ thủ thì cháu kém xa.

Ông Hoàng gật gù: - Thế ngoài tài đánh cờ, cháu còn tài gì nữa không? Thảo Nguyên cười: - Cháu mà tài cán gì. Nói như mẹ cháu, cháu chỉ có tài ăn thôi. Nghe Thảo Nguyên nhắc đến ăn, ông Hoàng đứng lên vui vẻ: - Nào, bác cháu ta chuẩn bị thôi. - Mời cả bác gái và ba mẹ con nữa. Ông Hoàng la lên: - Sao phải mời họ, bác chỉ thua con thôi mà. Thảo Nguyên vui vẻ: - Cháu vốn định đãi hai bác một chầu, nhưng tiền lương của con tháng này

hết mất, nên con đành tận dụng cơ hội này luôn. Ông Hoàng bật cười vui vẻ, càng lúc ông càng cảm thấy mến cô bé này. Mấy hôm nay, bà Hương cứ quanh quẩn bên Thảo Nguyên. Càng tiếp xúc

với Thảo Nguyên, bà càng cảm mến. Nhìn Thảo Nguyên đong đưa trên chiếc ghế xích đu, bà Hương hỏi:

Tác Giả: Hồng Dung THẢO NGUYÊN

www.phuonghong.com www.taixiu.com

72

- Mẹ cháu đồng ý cho ta nhận cháu làm con, cháu thấy sao Thảo Nguyên?

Thảo Nguyên tinh nghịch:

- Liệu bác có nuôi nổi cháu không mà giành với mẹ cháu?

Bà Hương tự tin:

- Đương nhiên là bác nuôi nổi rồi.

- Là bác nói đó nha.

- Sao, con đồng ý không?

- Dĩ nhiên là con đồng ý, chỉ sợ lúc đó bác lại bảo: tôi trả con cho bạn nè, nó tham ăn quá, tôi nuôi không nổi thôi.

Gõ nhẹ lên đầu Thảo Nguyên:

- Cái con bé này, bác đâu tệ thế.

- Là con nói phòng hờ vậy mà.

- Đã đồng ý rồi thì gọi một tiếng mẹ xem nào.

Thảo Nguyên cười ngoan ngoãn:

- Mẹ!

Bà Hương ôm Thảo Nguyên vào lòng:

- Con ngoan lắm! Còn hai tuần nữa ba mẹ về Mỹ rồi, con có vào Sài Gòn chơi với mẹ một chuyến không?

- Để con sắp xếp công việc của con cái đã mẹ. Có thể con sẽ vào chơi với mẹ một tuần rồi đưa ba mẹ ra sân bay luôn.

- Vào sớm con nhé. Mẹ mong con lắm đấy.

Buổi tối, ông Hoàng nhìn bà Hương cười tủm tỉm:

- Sao, em đã chiêu dụ được con bé chưa?

Bà Hương cười rõ tươi:

- Anh có thêm một đứa con gái, là kỳ thủ chơi cờ đấy nhé.

Ông Hoàng hớn hở:

- Thế thì tuyệt quá! - Nhưng ông Hoàng xìu xuống - Năm nay nó đã hai mươi lăm tuổi, nó ở với chúng ta chừng hai năm nữa rồi theo chồng cũng như không.

Bà Hương cười rất… gian:

- Em bảo đảm mười năm hay hai mươi năm nữa, nó vẫn ở với chúng ta, anh đừng lo.

Tác Giả: Hồng Dung THẢO NGUYÊN

www.phuonghong.com www.taixiu.com

73

Tất nhiên ông Hoàng chẳng ngu ngốc gì mà không hiểu ý đồ của bà Hương. Nhưng thành công hay thất bại, hạ hồi phân giải.

Bước vào phòng, bà Hương ôn tồn bảo:

- Lam Hằng à! Cháu dọn đồ qua phòng kế bên nhé. Bác cần sửa sang lại căn phòng này đôi chút. Tuần sau, cô có khách.

Lam Hằng phụng phịu: - Cháu thích ở phòng này. Cô cứ dọn phòng kế bên cho khách cũng được

mà. Bà Hương dứt khoát: - Không được. Có thể cô bé đó sẽ ở lại đây, vì vậy căn phòng này cô dành

riêng cho cô bé. Lam Hằng hờn dỗi: - Căn phòng này rộng rãi thoáng đãng, còn căn phòng kế bênh nhỏ xíu, làm

sao con và bạn con ở được. Bà Hương cau mày: - Nếu thấy chật chội, bạn con có thể ra khách sạn ở. Nói thật lòng, cô không

thích người ngoài, nhất là con gái ở lâu trong nhà cô. - Thế sao cô lại dọn phòng chuẩn bị cho cô bé nào đó? Cô ta không phải là

con gái à? Bà Hương nghiêm mặt: - Cô bé ấy là ngoại lệ. Bởi ngay từ nhỏ, cô bé ấy đã sống ở đây rồi. Biết có nói gì cũng vô ích nên Lam Hằng lủi thủi thu dọn đồ đạc qua phòng

kế bên. Thúy Liễu tròn mắt: - Ủa, Lam Hằng! Sao mày đùm túm qua đây? Bị đuổi hả? Thả phịch giỏ xuống nền nhà, Lam Hằng ỉu xìu: - Đúng là bị đuổi. Nghĩ mà tức. Con nhỏ nào đó không biết mặt mũi ra sao

mà được cô tao ưu ái thế không biết. - Chừng nào cô ta đến đây? - Thúy Liễu hỏi. - Ê! Tối nay rủ anh mày đi chơi.

Tác Giả: Hồng Dung THẢO NGUYÊN

www.phuonghong.com www.taixiu.com

74

Lam Hằng nheo nheo đôi mắt: - Mày “cảm” anh tao rồi, phải không? Thúy Liễu cúi đầu, tay mân mê chéo áo. Lam Hằng thân mật choàng tay qua

vai bạn: - Chỗ bạn bè cậu đừng ngại. Tớ quý cậu lắm và cũng muốn cậu là chị dâu tớ. Thúy Liễu nhìn Lam Hằng: - Cậu nói thật không? - Sao không. Nếu cậu cần thì tớ sẽ giúp, nhưng báo trước anh tớ rất lạnh

lùng, cậu liệu có chinh phục nổi không? Thúy Liễu cười tự tin: - Xưa nay, tớ chưa thất bại bao giờ. - Vậy thì tớ chúc cậu thành công và sớm làm chị dâu tớ nhé. Quang Huy nhìn mẹ thay áo gối, sửa lại drap giường, anh chép miệng: - Mẹ làm như người ta là “Vip” hổng bằng. Bà Hương dừng tay, nhìn lại: - Bộ ganh tị hả con trai? - Nam nhi đại trượng phu, ai thèm để ý đến mấy chuyện lẻ tẻ đó. Bà Hương gật gù: - Không ganh tị thì tốt. Con về phòng đi, đứng đó làm gì. Quang Huy lủi thủi đi ra, trong lòng cũng hơi ấm ức. Từ hôm ba mẹ đi du

lịch về, toàn ca ngợi cái cô con gái bác Thanh nào đó. Không biết mặt cô ta tròn béo thế ra sao mà được ba mẹ anh ưu ái thế không biết.

Bữa cơm tối vui vẻ trôi qua, Bội Ngọc về phòng trước, còn lại ông Thanh,

bà Cầm, Thành Nam và Thảo Nguyên bên những tách trà bốc khói. Thảo Nguyên gợi chuyện:

- Ba à! Chi nhánh ở Sài Gòn hiện thiếu người quản lý. Tháng trước chú Thẩm xin từ chức để đi nước ngoài đoàn tụ gia đình.

- Con đã tuyển người mới chưa? - Ông Thanh hỏi. - Dạ chưa. Con nghĩ mình có thể tìm người tin cậy trong tổng công thường,

rồi điều họ vào đó thay chú Thẩm.

Tác Giả: Hồng Dung THẢO NGUYÊN

www.phuonghong.com www.taixiu.com

75

- Con cẩn thận thế là tốt, nhưng biết điều ai vào đó bây giờ? Ai cũng có gia đình vợ con ở đây, điều họ đi như vậy, ba thấy không ổn.

Thảo Nguyên ôm cổ ông Thanh nũng nịu: - Ba có tin con không? Vuốt ve mái tóc con, ông Thanh âu yếm: - Con là con gái cưng của ba, không tin con thì ba biết tin ai đây. Thảo Nguyên thỏ thẻ: - Vậy ba cho con vào Sài Gòn điều hành chi nhánh thay chú Thẩm ba nhé. - Ba đồng ý nếu con muốn. Bà Cầm la lên: - Mẹ không đồng ý. Ông Thanh dịu dàng: - Kìa em! Con nó muốn thì cho nó đi, có sao đâu. - Sao anh cứ hay bắc thang cho nó leo. Con gái ở xa một mình, em không an

tâm chút nào. Ông Thanh cười: - Em quên là con gái chúng mình đã có ở nước ngoài mười mấy năm à? - Chính vì nó ở nước ngoài mười mấy năm, nên bây giờ em muốn nó ở nhà

bên em. - Em không thể bắt con bên em mãi được, rồi nó lấy chồng một lúc nào đó

thì nó cũng xa em thôi. Bà Cầm thút thít: - Có ai khổ như em không? Con cái chẳng biết thương mẹ, vừa ở với mẹ

được vài tháng lại bỏ đi. Thảo Nguyên ôm lấy mẹ: - Mẹ ơi! Con thương mẹ lắm, chỉ vì công việc thôi. Vả lại Sài Gòn cách Nha

Trang đâu có bao nhiêu, cuối tuần rãnh rỗi, con sẽ về thăm mẹ mà. Thành Nam chen vào: - Mẹ ơi! Để Thảo Nguyên đi đi, may ra nó còn kiếm được tấm chồng. Mẹ

giữ nó ở nhà thành gái già, chẳng ai thèm rước, mình phải nuôi tốn kém lắm mẹ ơi.

Thảo Nguyên buông mẹ ra nhào qua ghế định cho anh mình một trận. Nhưng Thành Nam nhanh chân chạy thẳng lên lầu, Thảo Nguyên chạy theo bén gót. Nghe hai anh em chí chóe trên lầu, ông Thanh bật cười:

Tác Giả: Hồng Dung THẢO NGUYÊN

www.phuonghong.com www.taixiu.com

76

- Đó, em thấy không. Đưa một đứa đi là cách bảo vệ duy nhất hòa bình cho vương quốc của chúng ta đấy.

Nhìn nên chất gọn đồ đạc vào cốp xe, bà Cầm bần thần: - Con đi một mình, mẹ lo quá. Thảo Nguyên cười: - Mẹ lo gì. Con ở nhà ba Hoàng mà Hương mà. - Nhưng ở nhà người ta mãi cũng không hay đâu con ạ. - Thì con cũng đâu định ở luôn đó đâu. Chỉ vài hôm thôi, rồi con mua hoặc

thuê một căn hộ chung cư nào đó ở cho tiện mẹ ạ. - Con nói phải. Hay để anh Nam đi cùng con, có gì anh con chọn lựa mua

nhà cho con luôn. - Không cần đâu mẹ. Con tự lo được mà. Hơn nữa anh Nam còn phụ ba rất

nhiều việc. - Nhớ cuối tuần thì về với mẹ con nhé. - Vâng. Con đi mẹ nhé. Thảo Nguyên ôm chầm ông Thanh: - Con sẽ nhớ ba lắm. Ba đúng là ông bố tuyệt vời. - Con đi nhé! Thỉnh thoảng nhớ gọi điện cho ba. - Vâng. Con đi đây. Vào đến nơi, con sẽ gọi điện về cho cả nhà. Thảo Nguyên dừng xe trước cổng chi nhánh công thường. Nói là chi nhánh

nhưng nó cũng khác đồ sộ và bề thế. Cánh cổng tự động mở rộng. Thảo Nguyên lái thẳng vào nhà xe. Cô thư ký kiêm trợ lý giám đốc Thanh Thủy giật nảy mình khi thấy Thảo Nguyên lôi xềnh xệch cái va ly to tướng của mình đứng trước phòng giám đốc. Cô lắp bắp:

- Giám đốc… Sao cô không nhờ người giúp cho? Thảo Nguyên cười hiền: - Chị là Thanh Thủy phải không? - Dạ phải. Giám đốc có cần gì không ạ? Thảo Nguyên nhăn mặt: - Chị làm ơn đừng có dạ thưa, giám đốc này nọ có được không? Chị là bạn

anh Nam em, cứ gọi em là Thảo Nguyên được rồi. - Nhưng mà… - Không có nhưng nhị gì hết. Chị mà dạ thưa với giám đốc này nọ là em trừ

lương.

Tác Giả: Hồng Dung THẢO NGUYÊN

www.phuonghong.com www.taixiu.com

77

Thanh Thủy vui vẻ: - Dù sao thì làm chị vẫn thích hơn là bị trừ lương nhỉ? Thảo Nguyên này!

Sao em không nhờ ai đó mang hộ hành lý lên mà phải lôi kéo một mình chi cho mệt?

- Em có thấy ai đâu. Hơn nữa họ còn tưởng em là tài xế của giám đốc cơ đấy.

Thanh Thủy quan sát Thảo Nguyên rồi bật cười: - Trông em giống tài xế thật đấy. Thảo Nguyên nhìn lại mình, chiếc quần Jeans đã bạc màu, chiếc áo thun in

hình cô ca sĩ ngoại quốc, thêm cái áo Jeans cột vắt vẻo ngang bụng, trông cô giống một quái xế hơn là một giám đốc công ty. Mở cửa phòng cho Thảo Nguyên, Thanh Thủy cười vui:

- May mà anh Nam có gởi hình em cho chị, chứ nếu không chị mời em ra ngoài quá.

- Không hiểu sao, em thích cái kiểu trang phục này chị ạ. - Lãnh đạo công ty bây giờ toàn là phụ nữ cả. Lần sau em nên chú ý tác

phong của mình nhé. - Em nghe anh Hai nói công ty mình phần lớn anh chị em đều lập gia đình,

chỉ có chị và Thu Nguyệt, bây giờ có cả em nữa là “lính phòng không” thôi, phải không?

- Chắc tại đường tình duyên của chị lận đận. Thôi, em đói chưa, chị xuống căn tin mua gì cho em ăn nhé.

Thảo Nguyên xoa bụng: - Chị nhắc em mới nhớ. Bụng em trống rỗng. - Vậy em rửa mặt cho mát, chị đi mua về cho. Nhìn Thảo Nguyên ăn ngon lành không màu mè kiểu cách như mấy cô tiểu

thư nhà giàu, trong lòng Thanh Thủy thấy vui vui: - Thảo Nguyên này! Tối nay em định ngủ ở đâu? - Hết giờ làm việc, em đến nhà người quen ngủ tạm. Ngày mai chủ nhật

được nghỉ, chị đi cùng với em được không? - Nhưng đi đâu? - Thanh Thủy hỏi. - À! Em định mua một căn hộ ở khu chung cư nào đó để đi làm cho tiện. - Mai mấy giờ đi? Chị gặp em ở đâu? - Khoảng tám giờ, trước cổng công ty. Mà chị có xe máy không? - Có chứ.

Tác Giả: Hồng Dung THẢO NGUYÊN

www.phuonghong.com www.taixiu.com

78

- Vậy đi xe của chị nha. Đi xe hơi, em thấy bất tiện quá. - Nhất trí vậy đi. Ngày mai tám giờ, chị chờ em ở đây. Bây giờ thì em nghỉ tí

đi, cũng sắp tới giờ làm rồi đó.

Bà Hương hết đi ra lại đi vào, mắt cứ nhìn chong chong ra cổng. Ông

Hoàng nhắc nhở: - Làm gì mà mình như đĩa phải vôi thế? Bà Hương ngồi phịch xuống ghế: - Không nóng ruột sao được. Lẽ ra giờ này nó đến đây mới phải, không biết

có xảy ra chuyện gì không? - Em sao cứ hay nghĩ quẩn thế nhỉ? Vừa lúc đó điện thoại bàn chợt reo. Ông Hoàng nhấc ống nghe: - Alô. - Phải ba đó không ạ? - Giọng trong trẻo của cô gái vang trong máy. Ông Hoàng vui mừng: - Con đó hả Thảo Nguyên? Con đang ở đâu vậy? - Dạ, con đang ở công ty. Có lẽ chiều con mới đến nhà ba mẹ được. Ba mẹ

khỏe không? - Rất khỏe! Mẹ con từ sáng đến giờ trông đứng trông ngồi đây nè. - Ba cho con gặp mẹ một tí. - Ừ. Ba chuyển máy nhé. Ông Hoàng đưa máy cho bà Hương: - Thảo Nguyên muốn gặp em nè. Bà Hương cầm máy: - Mẹ đây! Con đi đâu vậy Thảo Nguyên, làm mẹ lo quá. - Con xin lỗi, vì có việc gấp ở công ty nên con không qua chỗ mẹ ngay được. - Thế chừng nào con mới qua? - Có lẽ là tối. - Giọng Thảo Nguyên vui vẻ - Con có thể xin mẹ bữa cơm tối

được không? - Con thích ăn gì, mẹ nấu cho.

Tác Giả: Hồng Dung THẢO NGUYÊN

www.phuonghong.com www.taixiu.com

79

- Con dễ nuôi lắm, mẹ cho gì con ăn nấy. - Thôi, con làm việc đi chiều về với mẹ. - Vâng. Con chào mẹ! Bà Hương giục chị Sáu đi chợ mua thức ăn: - Chị Sáu mua giùm tôi vài ký táo, nếu có dâu tây lấy luôn vài ký nhé. Chị Sáu thắc mắc: - Mua chi nhiều dữ vậy, bà chủ ăn sao hết. Bà Hương cười: - Chị không phải lo, con gái tôi thích hai món này lắm. Nó có thể ăn trừ cơm

đấy. Chị giúp việc bước đi mà trong lòng không thôi thắc mắc, bởi xưa nay bà

chủ chỉ có mỗi cậu con trai là Quang Huy, nay lại lòi ra một cô con gái, đúng là khó hiểu.

Thúy Liễu hích nhẹ vào vai Lam Hằng: - Coi bộ vị khách này không phải tầm thường đâu. - Sao cậu nói thế? - Thì cậu cứ nhìn xem.Từ sáng đến giờ cô cậu cứ lăng xăng chạy tới chạy lui

thì biết. Lam Hằng thì thầm: - Nghe nói cô ta là con gái nuôi của cô tớ. - Thật thế sao? Không biết mặt mũi cô ta thế nào nhỉ. Chắc cũng không xấu

như Chung Vô Diệm đâu. Vì nếu thế, cô cậu sẽ không ưu ái như thế. - Tớ chẳng quan tâm. Mặc kệ cô ta. Tối nay, rủ anh Huy đi nhảy. Thúy Liễu ủi xìu: - Ông anh cậu khô như ngói. Mấy lần tớ chủ động rủ đi chơi mà ổng cứ trơ

như đá. Lam Hằng bật cười: - Gì mà hết khô nhơ ngói rồi trơ như đá. Anh tớ đâu có tệ thế. Thúy Liễu ai oán: - Chưa hết đâu nha, còn bà cô của cậu, lúc nào cũng xoi mói, xét nét. Chưa

già mà sao khó tính thế. Lam Hằng hốt hoảng bịt mồm bạn: - Trời ơi! Bé bé cái mồm thôi. Ai đời muốn làm con dâu người ta mà đi nói

xấu mẹ chồng. Cô tao nghe được thì đừng mong làm con dâu của bà.

Tác Giả: Hồng Dung THẢO NGUYÊN

www.phuonghong.com www.taixiu.com

80

Thúy Liễu bĩu môi: - Lo gì, một khi tao đã hốt cả hồn lẫn xác Quang Huy thì bả làm gì được. Lam Hằng thở ra: - Tùy cậu muốn làm sao đó thì làm, tớ không cản. Nhưng nói trước với cậu,

anh Huy tớ tuy lạnh lùng khó gần, nhưng rất hiếu thảo. Đặt trường hợp nếu phải chọn giữa cậu và mẹ, tớ tin rằng anh ấy sẽ chọn mẹ.

- Anh ta hiếu thảo đến thế à. Lam Hằng gật đầu: - Bởi vậy tớ khuyên cậu muốn yêu anh ấy và muốn anh ấy yêu cậu, trước

tiên cậu phải thật lòng quý trọng ba mẹ anh ấy. - Tớ cảm ơn lời khuyên của cậu. Thôi bọn mình lo đi tắm rửa đi. Tớ tò mò

muốn xem mặt cô con gái nuôi của cô cậu.

Chiếc xe hơi màu trắng sang trọng từ từ chạy qua cánh cổng mở rộng của

ngôi biệt thự. Cô gái bước xuống xe khi xe dừng hẳn lại. Bà Hương vui mừng: - Thảo Nguyên! Con đến rồi, vào nhà đi con. Ôm vai bà Hương, Thảo Nguyên thỏ thẻ: - Ba đâu hả mẹ? - Ba con đang tắm, chờ Quang Huy về là cả nhà dùng bữa luôn. Đưa Thảo Nguyên vào phòng khách, bà Hương vui vẻ giới thiệu: - Đây là Lam Hằng cháu ruột của mẹ. - Chỉ vào Thúy Liễu, bà tiếp - Đây là

Thúy Liễu, bạn của Lam Hằng. Nói rồi bà ôm vai Thảo Nguyên: - Còn đây là Thảo Nguyên, con gái của cô bạn thân cô và cũng là cô gái nuôi

của cô. Thảo Nguyên cười thân thiện: - Rất vui khi được làm người một nhà với chị, chị Lam Hằng. Lam Hằng ngẩn ngơ vì vẻ đẹp của Thảo Nguyên. Làn da trắng nõn nà,

khuôn mặt tươi tắn trẻ trung đẹp một cách tự nhiên không một chút son phấn trang điểm, đôi mắt sáng lung linh như hai vì sao. Quả thật cô ta đẹp, một vẻ đẹp đài các kiêu sa, một vẻ đẹp càng nhìn càng cảm mến.

Tác Giả: Hồng Dung THẢO NGUYÊN

www.phuonghong.com www.taixiu.com

81

Lam Hằng máy móc đáp: - Tôi cũng rất vui. Vừa lúc đó tiếng chuông điện thoại reo vang. Bà Hương nhanh nhẹn nhấc

máy: - Alô. - Mẹ hả? - Giọng Quang Huy vang lên. - Ừ, mẹ đây. Sao con không về nhà mà gọi điện làm gì? - Mẹ và cả nhà cứ dùng cơm đi, con có việc phải đo Singapore gấp bây giờ. Bà Hương lo lắng: - Công ty xảy ra chuyện gì? - Mẹ đừng lo, không việc gì đâu, chỉ là mấy bản hợp đồng cần con ký kết ấy

mà. Có thể con sẽ không đưa ba mẹ ra sân bay được. Vậy ba mẹ cứ đi. Cho con gởi lời thăm ông bà và cô dì chú bác bên đó.

Nói xong anh cúp máy. Bà Hương bực mình ném điện thoại xuống: - Con với cái, thật hết nói nổi, muốn đi là đi. Thảo Nguyên dịu dàng: - Công việc mà mẹ. Ông Hoàng thong thả đi ra. Trông thấy Thảo Nguyên, mắt ông lấp lánh niềm

vui: - Thảo Nguyên! Con đến nhà rồi à. Nào vào ăn cơm thôi con. Ăn xong, cha

con mình chơi vài ván cờ nhé. Bà Hương lườm ông: - Anh lúc nào cũng cờ. Bộ không có nó anh sống không nổi thì phải. - Ơ… hơ em lại giận cá chém thớt nữa rồi. Bà Hương ngoe nguẩy bỏ đi: - Em mà thèm giận nó. Ngồi vào bàn ăn, Thảo Nguyên xuýt xoa: - Chao ôi! Toàn món mà con thích thôi. Ba mẹ muôn năm! Ông Hoàng và bà Hương phì cười: - Đã thế thì con cố mà ăn cho hết nhé. Mẹ làm đãi con đấy. Vừa ăn, Thảo Nguyên vừa hỏi: - Ba mẹ về Mỹ bao lâu mới qua trở lại?

Tác Giả: Hồng Dung THẢO NGUYÊN

www.phuonghong.com www.taixiu.com

82

- Chắc cũng mau thôi. Ba mẹ qua chuyến này làm giấy hồi hương. - Hay quá! Con tán thành ý định này. Còn gì vui sướng và hạnh phúc cho

bằng khi sinh ra và chết đi trên quê cha đất tổ của mình. - Con nói đúng. Bởi vậy nên ba mẹ mới xin được hồi hương. À! Mà con

thích gì nói với mẹ khi về mẹ mua cho con. Thảo Nguyên thật thà: - Con thích ăn sô-cô-la. - Được rồi, khi về mẹ sẽ mua cho con. - Khi nào ba mẹ về nhớ gọi điện thoại, con sẽ đón ba mẹ. - Thôi, từ Nha Trang vào đây bất tiện cho con lắm. Thảo Nguyên lắc đầu: - Không sao đâu, hiện con làm việc ở đây mà. Ông Hoàng ngạc nhiên: - Chứ không phải con đang làm phó tổng giám đốc công ty ngoài đó sao? Thảo Nguyên vui vẻ: - Con trả lại cho anh con rồi. Chi nhánh phía Nam thiếu người quản lý nên

con xin vào đây. Bà Hương hân hoan: - Vậy con ở đây luôn với ba mẹ nhé. Thảo Nguyên lựa lời từ chối: - Tấm lòng của ba mẹ, con xin ghi nhận, nhưng ở đây rất xa công ty, đi lại

rất bất tiện, nên xin ba mẹ cho con ở gần công ty, như vậy sẽ tiện hơn ạ. - Vậy ở gần đó là ở đâu? - Dạ khu chung cư người ta mới xây. Ba biết chỗ đó chứ? ông Hoàng gật đầu: - Ba có biết. Khu đó được đấy. Bà Hương xen vào: - Con muốn ở đâu cũng được, mẹ không ép. Nhưng còn một tuần nữa ba mẹ

về Mỹ nên con phải ở đây với mẹ. Thảo Nguyên gật đầu vui vẻ: - Vâng! Con sẽ ở đến lúc đó sẵn tiện đưa ba mẹ ra phi trường luôn. - Con có mang hành lý theo không? - Dạ không, tất cả con bỏ ở công ty, sáng mai con đến đó lấy cũng được.

Tác Giả: Hồng Dung THẢO NGUYÊN

www.phuonghong.com www.taixiu.com

83

Thảo Nguyên lái xe đến công ty đã thấy Thanh Thủy chờ đó. Cô xuống xe

vui vẻ: - Chị Thủy đến sớm quá! - Chị cũng vừa mới đến thôi. Sao, đi xe chị hay xe em? - Đi xe chị tiện hơn, để em cầm lái cho. - Vậy ra đi thôi, để trưa nắng mệt lắm. Vừa chạy xe, Thảo Nguyên vừa trò chuyện vu vơ. Bất chợt cô thắng gấp làm

Thanh Thủy chúi nhủi. - Sao đang chạy em dừng lại đột ngột vậy Thảo Nguyên? - Có cảnh sát giao thông chị ơi! - Thây kệ họ! Chủ nhật nào mà họ chả đứng đầy đường. Thảo Nguyên băn khoăn: - Họ kiểm tra bằng lái chị ơi! Thanh Thủy ngơ ngác: - Thì có sao đâu? - Nhưng em không có bằng lái. - Quên mang theo à? - Là không có chứ không phải là không mang theo. Thanh Thủy tròn mắt: - Trời đất! Chứ em chạy xe từ lúc nào mà không chịu thi lấy bằng lái? Theo

chị được biết có bằng lái, người ta mới cấp giấy tờ xe mà. Thảo Nguyên gãi đầu: - Em có chạy xe này bao giờ đâu mà lấy bằng lái. Thanh Thủy há hốc mồm: - Em nói em chưa từng chạy xe mô tô? Thảo Nguyên thật thà: - Vâng. Hôm nay là lần đầu tiên đấy ạ. - Trời đất! May mà con chưa ngồi sau nải chuối. Thảo Nguyên cười hì hì:

Tác Giả: Hồng Dung THẢO NGUYÊN

www.phuonghong.com www.taixiu.com

84

- Đâu có sao, nãy giờ chị vẫn ngồi chễm chệ sau lưng em đó thôi. - Cho chị xin đi nhỏ. Chị còn yêu đời lắm, chưa muốn chết đâu. Vừa chạy xe Thanh Thủy vừa hỏi: - Có thật là từ trước đến giờ, em chưa từng chạy xe máy? - Thật như một cộng một là hai vậy. - Thế thì lạ thật, không biết đi xe máy chỉ biết lái xe hơi thôi. - Có gì lạ đâu. Này nhé, tám tuổi em ra nước ngoài ở. Lúc nhỏ đi học có

người đưa rước, lớn lên một chút thì đi xe buýt hoặc tàu điện ngầm. Lớn thêm một chút nữa thì học lái xe hơi và từ đó em tự lái xe đi học.

- Phục em luôn. Hồi đó chị thấy xe máy là sợ, mãi mới tập được, còn em thì chị hết ý kiến.

Đến nơi. Sau khi xem qua một lượt, Thanh Thủy hỏi: - Sao, em thấy được không? - Quá tốt chị ạ! Ở đây gần công ty và yên tĩnh nữa em rất thích. Thanh Thủy gợi ý: - Chị thấy ở tầng trệt còn một căn hộ chưa ai mua, hay em mua đi. Thảo Nguyên lắc đầu: - Em thích ở tầng trên cùng hơn. - Trời! Ở chi cao vậy, leo lầu mệt lắm. Thảo Nguyên cười: - Ôi, cái chị này, đi bằng thang máy mà mệt nổi gì. - Nhưng lỡ cúp điện thì có đại họa hay không? Thảo Nguyên gật gù: - Chị nói phải. Chạy từ tầng một đến tầng mười kể cũng oải. Thanh Thủy thêm vào: - Chưa hết đâu. Còn vấn đề nước nôi, lỡ xảy ra hỏa hoạn… Tốt nhất ở tầng

trệt là thượng sách. Thảo Nguyên phì cười: - Đâu đến nỗi nghiêm trọng thế. Nhưng nể chị, em sẽ ở thấp hơn. Em quyết

định mua một căn hộ ở tầng bốn. - Hả! Ở tầng bốn lận hả? - Chứ sao? Nhà ở ba tầng bốn tầng bây giờ đâu có xa lạ nữa. Thanh Thủy xuôi xị:

Tác Giả: Hồng Dung THẢO NGUYÊN

www.phuonghong.com www.taixiu.com

85

- Thôi, chị tùy em vậy. Thảo Nguyên nhìn đồng hồ: - Cũng khá trưa rồi, chị em mình kiếm cái gì bỏ bụng đi. Thanh Thủy cho xe tấp vào một quán ăn khá sạch sẽ bên đường. Trong khi

chờ phục vụ mang thức ăn đến, Thanh Thủy hỏi: - Ngày mai công ty có cuộc họp giới thiệu em với toàn thể nhân viên. Theo

em có nên đặt một buổi tiệc mừng em chính thức là giám đốc mới của công ty không?

- Tùy chị muốn sắp xếp sao cũng được, nhưng đừng quá khoa trương, chỉ nên làm sao cho gọn nhẹ, thân tình giữa giám đốc và nhân viên là được.