lược sử Đức phật _ tkn thích nữ huệ ngạn
DESCRIPTION
Nguyễn Thị Út _ PD : Diệu Khỏe Nguyễn Thị Thu Thủy _ PD : Bửu Hà Thành tâm cúng dường truyện tranh bằng thơ dành cho thanh thiếu niên nhân ngày Lễ Phật Đản ( Vesak ) 2014TRANSCRIPT
Phật tử thành tâm cúng dường:Nguyễn Thị Út: Pd Diệu Khỏe
Nguyễn Thị Thu Thủy: Pd Bửu Hà
Nguyện đem công đức nàyHướng về khắp tất cảĐệ tử và chúng sanh
Đều trọn thành Phật đạo
Thưa quý vị,Cuộc đời Đức Phật là một kho tàng giáo lý sống động hơn bất cứ bộ
kinh luận nào, nhưng để truyền đạt dễ hiểu và có được cảm hứng cho quần chúng Phật tử thì không dễ chút nào, nhất là đối với Phật tử thiếu niên, thiếu nhi.
Những người có trách nhiệm hoằng pháp luôn tìm phương cách để giảng dạy, truyền đạt lịch sử Đức Phật cho tuổi trẻ Phật giáo một cách có hiệu quả nhất.Thường thì sử dụng các tác phẩm lịch sử Phật bằng tranh, bằng thơ...nhưng những tác phẩm ấy vẫn chưa nhiều. Khi đọc tác phẩm “Lịch sử Đức Phật Thích Ca” của Sư Cô Huệ Ngạn, Sinh viên Học Viện PGVN khóa 8, tôi cảm nhận được tấm lòng thiết tha của Sư Cô đối với hạnh nguyện hoằng pháp; lời thơ mộc mạc, chân thành, cụ thể, cũng đầy thi vị và có cả minh họa bằng tranh. Tôi nghĩ rằng, tác phẩm này có thể dùng để giảng dạy cho thiếu niên, thiếu nhi Phật tử trong các khóa tu mùa hè, các khóa học dành cho các bạn trẻ tại các chùa.
Vì vậy, xin trân trọng giới thiệu đến quý vị thức giả quan tâm đến gia tài văn hóa Phật giáo, nhất là lịch sử Đức Phật bằng thơ dành cho đối tượng thanh thiếu nhi.
Trân trọng,Thượng Tọa Thích Viên Giác
(Chủ Tịch Hội Cựu Sinh ViênHọc Viện PGVN-TP.HCM)
Các em thân mến!Để được thân người rất khó, nhưng làm người có tài đức đầy đủ thì muôn
phần khó hơn. Do vậy, nhân loại xưa nay không ngừng nghiên cứu theo học những tấm gương đức hạnh và trí tuệ của các bậc tiền bối.
Hôm nay, duyên lành hội đủ, người viết xin giới thiệu đến các em: “Một bậc vĩ nhân có tấm lòng yêu thương chúng sanh bao la và trí tuệ rộng lớn vô bờ” mà nhân loại từ ngàn xưa cũng như đời nay luôn tôn trọng và kính ngưỡng, đó chính là “Đức Phật Thích Ca Mâu Ni”. Tấm gương sáng tỏa của Ngài, được các bậc trí thức trên toàn thế giới tìm về khai thác và đã cho ra đời rất nhiều tác phẩm như: sách, truyện, thơ, thậm chí dựng lên thành phim ảnh, cải lương, ca nhạc... đều xoay quanh với tựa đề “LỊCH SỬ ĐỨC PHẬT THÍCH CA MÂU NI”
Hòa chung cùng những tấm lòng tôn ngưỡng Đức Phật, đồng thời muốn chia sẻ đến các em về bậc Thánh nhân đáng kính, người viết đã cố gắng trình bày lịch sử cuộc đời Đức Phật thành những vần thơ lục bát thật cô đọng.
Nghĩa là chỉ nêu ra những đặc điểm căn bản trong cuộc đời của Ngài mà thôi, giúp người đọc dễ nhớ.Bên cạnh đó, người viết còn sưu tầm những bức ảnh phù hợp với nội dung làm phụ họa, giúp cho trang thơ thêm sáng tỏ và dễ hiểu.
Mong rằng, những ai có duyên bắt gặp được tập thơ này, xin hãy noi theo đức hạnh và trí tuệ của Ngài, để trong cuộc đời mình sẽ mang đến ít nhiều lợi lạc cho bản thân, gia đình cũng như xã hội.
Người viết thành tâm cầu chúc các em: “Bây giờ là những mầm măng xanh tươi tràn đầy nhựa sống, tương lai trở thành người có ích cho nước nhà, xây dựng xã hội an vui và hạnh phúc”.
Thích Nữ Huệ Ngạn
Lược sửĐỨC PHẬT THÍCH CA MÂU NI
Thọ Thai:Ngày xưa đất Ấn có vua
Tên là Tịnh Phạn chẳng thua bậc hiềnMa Da hoàng hậu se duyên
Thường đem cơm áo trao truyền cho dân
(Mộng thấy điềm lành, thánh mẫu thọ thai.)
Lòng từ cảm đến Thánh nhânĐâu Suất Bồ Tát giáng trần thọ thai.
Một hôm hoàng hậu ngủ sayMơ trông thấy một vầng mây màu hồng
Sáu ngà voi trắng ngậm bôngNhẹ nhàng bay xuống vào hông của bà
Giật mình hoàng hậu tỉnh raVội vàng diện kiến vua mà tỏ phân
Vua cho triệu tập quần thầnCùng nhau đoán mộng phân trần lành hung
Các quan ý tưởng chung cùngCho rằng sẽ có anh hùng thọ thai.
Đản Sanh:Một hôm vào lúc ban mai
Chim muôn ca hót thú nai tựu vềVô Ưu hoa nở sum xuê
Lâm Tì-ni bỗng bốn bề hân hoan.Ma Da hoàng hậu đoan trang
Đưa bàn tay phải vin cành Vô ƯuTên hoa vượt khỏi luyến lưu
Sắc, danh, được, mất toan mưu kiếp người.Sanh ra Thái tử tươi cười
Liền đi bảy bước sen tươi nâng Ngài
(Bảy đóa sen vàng nâng gót ngọc, ba ngn thế giới đón Như Lai.)
Một tay chỉ xuống đất dàiCánh tay bên phải khoan thai chỉ trời
Ung dung đỉnh đạt cất lờiTrên trời dưới đất ta đời độc tôn
Khi Ngài vừa dứt tuyên ngônChư thiên tắm rửa chín rồng phun mưa
Tin này nhanh đến cung vuaPhạn vương đem kiệu vội đưa Ngài về
Cung thành rực sáng bốn bềTrống kèn, cờ xí, hoa rê đầy đường
Nhằm ngày trăng đẹp tháng tưGọi ngày khánh hỷ Thái tử đản sanh.
Tin lành lan tỏa rất nhanhTư Đà nghe vẳng âm thanh trên trời
Lành thay! Thánh nhân ra đời!Người đem ánh sáng rạng ngời trần gian.
Nghe xong xuống núi vội vàngVào xin diện kiến hoàng anh chào đời.
Xem qua tướng mạo sáng ngờiBiết đây là bậc ra đời độ sanh.
(Thiết lễ đặt tên, thánh nhân xuống trần.
Tủi mình nay tuổi lão thànhKhông còn cơ hội tu hành đến nơi
Hai hàng nước mắt ông rơi.Đức vua hoảng hốt cất lời hỏi ngay
Cớ sao khanh khóc thế nàyCon ta hiện tướng chẳng hay thế nào?
Ông bèn sụp lạy thì thàoThần nghe bệ hạ đức cao phước dày
Hôm nay sanh được Người đâyNếu sau trị nước cõi này an dân
(Tiên A-tư-đà xem tướng thánh nhân.)
Nếu như có chí xuất trầnLà người giác ngộ lý ngần vô sanhThương tôi phước trí mỏng manh
Chẳng cùng thái tử được sanh một thờiBảy ngày hoàng hậu về trời
Gương lành lan tỏa sáng ngời không phai.Kiều Đàm Di mẫu dì Ngài
Thay mẹ chăm sóc chẳng nài gian laoVua xây ba điện ra vào
Đông về cung ấm, hè vào cung sangMùa thu trời đẹp tiết nhàn
Vua đưa Thái tử qua sang cung hòa
Tuổi Niên Thiếu:Thái tử mặt đẹp như hoa
Lại còn trí - đức sáng lòa như gươngMột hôm lễ hạ ruộng nương
Ngài đi cùng với phụ vương ra đồngĐứng trên nhìn xuống cảnh nông
Mồ hôi ướt đẫm nắng xông vào người
Nông phu khổ nhọc vẹn mườiCon trâu nặng nhọc cũng lười bước đi
Miệng la, tay quất tắc rìChú trâu đau đớn phải ri lưỡi cày
(Thiền quán suy tư, chiêm nghiệm lẽ đời.)
Đất lên từng luống thẳng ngayCôn trùng trong đất chẳng may đứt mình
Vẫy vùng đau đớn cực hìnhĐàn chim thấy vậy sa mình xuống ăn
Đằng kia chú rắn đang trằnThấy chim rắn vội lao phăng đớp liền.
Chúng sanh vay trả hiện tiềnMạnh thì hiếp yếu chẳng kiêng con nào.
Bỗng lòng thái tử dâng tràoXót thương ba cõi ra vào trầm luân
Ngài vào dưới gốc cây râmKiết già thiền định đạt tâm Sơ thiền
Thấy con phong thái an nhiênVua bèn đảnh lễ thân nghiêng kính thành.
Tuổi Trưởng Thành:Khi về Thái tử chẳng an
Ngày đêm nhớ cảnh tử sanh rành rànhThấy con biểu tượng chẳng lành
Chư thần được triệu rất nhanh trong ngàyCuối cùng chỉ kế tóc xanh
Của nhi nữ đẹp công thành mới caoVua mừng nước mắt dâng trào
Dùng ngay diệu kế buộc vào chân con
(Văn võ song toàn, thông minh xuất chúng.)
Nước bên công chúa tuổi trònMặt như trăng sáng lại còn nết na
Tên là Da-du-đà-laPhạn vương ra lệnh người qua thăm dò
(Vâng lệnh vua cha, thành gia lập thất.)
Đức vua Thiện Giác chọn phòCó tài cùng đức mới cho cưới nàng
Vua ban thái tử lên đàngGiương cung, đấu kiếm vẻ vang trở về
(Triều thần yêu quý, nhân dân kính trọng.)
Da Du, Tất Đạtphu thêPhạn vương, Thiện Giác đôi bề vẻ vang
Nàng là phụ nữ đoan trangĐẹp người, đẹp nết xứng đàng mẫu nghi
Năm mười chín tuổi sanh nhiLa Hầu La cũng phương phi thanh nhàn.
Xuất Gia:Một hôm thái tử dạo thành
Gặp người già yếu ở thành phía ĐôngCòn người bệnh loét hôi nồng
Đang nằm rên rỉ bên hông Nam thànhPhía Tây, nghe tiếng thất thanh
Đám người khóc lóc ngồi quanh thi hài.Phía Bắc Thái thử gặp ai?
Sa môn khất sĩ khoan thai không nhàÁnh mắt, lời nói hài hòa
Chẳng hề vướng bận xa hoa lục trần.Cúi chào Thái tử ân cần
Hỏi ra mới biết bậcchân tu hành.
(Dạo bốn cửa thnh, quyết chí xuất gia.)
Trải qua hết bốn cửa thànhTrong lòng Sĩ đạt chí thành xuất gia.
Một hôm thái tử thưa chaCho con được phép xuất gia cứu đời!
Nghe xong nước mắt vua rơiTay chân bủn rủn rã rời nhìn con
Con ơi, cha chỉ mình conCơ ngơi sự nghiệp chỉ con nối giòng
Lâu nay cha chỉ cầu mongCon người kế nghiệp tổ tông dựng gầy
Cung vàng điện ngọc cha xâyChỉ mong con hưởng sum vầy vợ con
Thay cha thống nhất nước nonAn cư lạc nghiệp yên lòng toàn dân
Nếu con muốn giúp kẻ bầnBạc vàng châu báu đem phân cho người
Cha tin cuộc sống sẽ tươiSao con nở bỏ mọi người mà đi!
Nghe xong Thái tử vội quỳXin cha thực hiện được thì con thôi:
“Nếu conở lại lên ngôiChúng sanh không bệnh, đứng ngồi bình yên
Lại còntuổi thọ trường niênKhông già, không chết, bạc tiền phồn vinh.”
Vua cha bất giác lặng thinhNhững điều con ước thấy mình bất kham.
Vua luôn mở tiệc yến đàm
Đờn ca múa hátmong làm con vui.Mọi người tan tiệc ngủ vùi
Hiện thân mỏi mệt miệng sùi bọt ra
(Nhìn thấu sự thật, cuộc sống vô thường.)
Mặt mày son phấn nhạt nhòaTrên đầu hoa rớt tóc xòa rối tung.
Nhìn qua thấy cảnh hãi hùngCon người được phủ lớp nhung bên ngoài
Thường ngày đi đứng vệ oaiBây giờ bộ dạng mệt nhoài nằm đơ.
Nữa đêm trời tối mịt mờMọi người chìm đắm giấc mơ say nồng.
Đạt Đa khắc khoải trong lòngNgài vừa chợp mắt trên không vọng về
“Dậy thôi Thái tử chớ mê!Đi tìm chân lý để về độ sanhTrần gian là cõi chẳng lành
Muôn loài đau khổ sao đành làm ngơ!”Nhìn con nhỏ dại ngây thơ
Vợ hiền cần phải tựa bờ vai taPhụ vương nay tuổi đã già
Cần người nối nghiệp nước nhà an dânTrải qua khoảnh khắc phân vân
Ngài liền quyết định cất chân khỏi nhàNhìn con yêu quý Hầu La
Cạnh bên người vợ Đà La của mìnhVẫy tay tạm biệt nghĩa tình
Ta vì nhân loại hi sinh thôi nàng!
(Gi từ cung cấm, tạm biệt người thương.)
Nói xong Thái tử vội vàngCùng với Xa Nặc hành trang lên đường
Cởi trên Kiền Trắc yêu thươngChủ-hầu vượt núi đêm sương ngàn trùng
(Vượt khỏi cung vàng, xuất gia tìm đạo.)
(Cắt tóc đổi o, chọn nẻo tu hnh.)
Nô Ma nước chảy hãi hùngKiền Trắc chẳng ngại chân vung tới bờ.
Lúc này trời sáng tinh mơThầy-trò dừng nghỉ bên bờ sông Ma.
Đạt Đa cởi áo bào raCắt luôn mái tóc gởi Xa Nặc về
“Ngươi tâu cha với hiền thêKhi nào chứng đạo ta về hoàng cung
Bây giờ tạm gác nhớ nhungChúng sanh trong cảnh trùng trùng khổ đau
Ta tìm ra lý đạo mầuNguyện đưa tất cả thoát sầu an vui!”
Kiền Trắc, Xa Nặc sụt sùiTrở về người, vật bùi ngùi cả hai
Lúc này mồng tám tháng haiTuổi tròn mười chín ngày Ngài xuất gia.
Tu Học:Một mình vượt núi băng ngàn
Sông khe nước uống thức ăn trái rừng.Nghe đâu đạo sĩ lẫy lừng
Tu hành đắc đạo thoát rừng khổ đauNgài liền tìm đến cúi đầu
Bái làm sư phụ theo hầuxuất gia.Đầu tiên được gặp A-la-rá
Kế là đạo sĩ Ú-đá-cá làm thầy.Trải qua thời gian ở đây
Thấy rằng phương pháp tu nầy chẳng xaSáu đường sanh tử chưa ra
Quả này chỉ đạt mới qua tam thiền.Bèn xin từ giã thầy hiền
Lên đường Ngài vội đến liền rừng xanhKhu rừng mát mẻ trong lành
Tên rừng U-ru-ve-laCó năm đạo sĩ đó là Trần Như
Ác Bệ, Thập Lực, Ma NamBạt Đề em út của năm người này
Ngài bèn lưu lại nơi đâyCùng năm người bạn sum vầy tấn tu
Trải qua đến sáu mùa thu.Không ăn, chẳng uống, ngủ không được nằm.
Thân hình tiều tụy khô cằnTóc lông rụng hết da sằn khô khan
Đạo mờ tâm trí chẳng anThế rồi ngất xỉu bên tàng cây cao
(Núi tuyết siêng tu, sáu năm khổ hạnh.)
Một hôm nàng sujàta đi vàoDâng thần bát sữa ngày nào ban ân
Vừa trông nàng vội ân cầnTay nâng ngồi dậy, sữa dâng cúng Ngài.
Uống xong bèn tỉnh lại ngayCơ hình nhẹ nhõm tràn đầy niềm tin
Ngài thêm mở rộng tầm nhìn“Thấy đường khổ hạnh cực hình chẳng an
Con đường thụ hưởng sang nhànCũng là mầm móng vào đàng tử sanh
(Mục nữ cúng dâng, cháo sữa vững thân.)
Ví như những sợi dây đànNếu căng vừa độ âm vang trong đầy.”
Ngài liền từ giã nhóm nàyĐến ngồi thiền định bên cây Bồ Đề
(Dưới cây nhập định, cảm động long thần.)
Tâm luôn tỉnh giác chẳng mêDù sắc kiều nữ rủ rê chẳng màng
Ma vương nổi giận lên đàngDùng ngàn mưu kế để hàng phục thôi
(Ma nữ dùng sắc, quấy rối thánh nhân.)
(Địa thần cảm động, bảo vệ người tu.)
Trải qua bốn chín ngày rồiTrí mòn, kiệt sức ma hồi về cung
Thành Đạo:Ngài ngồi phong thái ung dung
Sao mai vừa mọc thoát vùng si mê
(Hàng phục ma quân, vững thân tu tập.)
Hào quang tỏa chiếu bốn bềChim muôn cầm thú tựu về hân hoan
Cõi trời cung điện sáng choangChư thiên ai nấy kinh hoàng điềm hay
Quân thần tập họp trong ngàyQua hồi phân giải tỏ bày hiểu ra
(Thấy ánh sao mai, thành ngôi chánh giác.)
Hiện nay ở cõi Ta BàCó người giác ngộ ấy làĐạt Đa.Chư thiên nhanh chóng truyền ra
Liền dùng mưa pháp rãi hoa cúng NgàiNgày ấy mùng tám tháng 12
Chính ngày thành đạo của Ngài Thích Ca.Chuyển Pháp Luân:
Sau khi chân lý tỏ raNgài ngồi quá khắp ta bà quần sanh.
Thấy ai cũng có Phật lànhCon đường giác ngộ chẳng dành riêng ai
(Phạm thiên dâng hoa, thỉnh Phật thuyết pháp.)
Chỉ do nhiễm sắc tham tàiTạo nhiều tội lỗi kiếp dài khổ thay
Căn cơ nghiệp dữ cao dàyLàm sao lãnh hội pháp này đặng đây?
Chi bằng ta Niết Bàn ngaySống trongchơn tịnh hằng ngày vui chơi.
Nghĩ về chư Phật ba đờiĐã dùng phương tiện vào đời độ sanh
Ta không riêng chỉ an lànhLàm ngơ nỗi khổ chúng sanh luân hồi
Đài sen tất cả được ngồiPhải đưa tất cả thoát đời bi thương?Ngài ngồi quán khắp muôn phươngXem ai đủ trí nhận hương pháp Ngài
Quán xong liền đến vườn NaiĐộ năm người bạn cùng Ngài tu xưa
Kiều Trần Như, tánh đại thừaTứ Chơn Đế dứt là vừa chứng ngay
A La Hán quả cao thayBốn người còn lại chứng ngay Na Hàm
Hình thành Phật-Pháp-Tăng tamLà ba ngôi báu siêu phàm cao sâuĐây là ruộng phước nhiệm mầu
Nhân loài quy ngưỡng thoát sầu, hết đau(Vườn nai thuyết pháp, Tam Bảo hình thành.)
Còn ai tu tập lý mầuBa đường, sáu cõi đêm thâu chẳng vào.Thoát vòng gươm, kiếm, thương, đao
Sống đời tự tại tiêu dao thanh nhàn.(Du hành mọi nẻo, giáo hóa chúng sanh.)
Tám mươi tuổi Phật Niết BànBên cây song thọ rợp bàng sum xuê
Mọi người tấp nập tựu vềQuả đất chấn động bốn bề âm u
(Duyên giáo hóa độ sanh viên mãn,Như Lai vào tịch diệt Niết-bàn.)
Trần gian vắng bóng phụ từLòng người cảm giác não ưu muôn ngàn.
Tăng-Ni Phật tử hàng hàngTuôn trào lệ mặn khóc than tiễn Ngài
Mười lăm trăng sáng tháng haiNhằm ngày từ phụ khoan thai Niết Bàn.
PHỤ LỤCThơ:
Mười Thương MẹMười Thương ChaMười Thương Bé
MỘT THƯƠNG, mẹ đã mang thaiCưu mang mười tháng hình hài kém suy
Thân mình chẳng ngại gian nguyQuyết tâm gìn giữ thai nhi trong lòng
Chẳng màng má phấn, môi sonDáng dấp thon thả chẳng còn như xưa
Lúc trời trái nắng trở mưaCon quậy, con đạp mẹ thừa đớn đau
Thế nhưng mẹ chẳng buồn sầuMĩm cười tự nhủ con ta lớn rồi.
HAI THƯƠNG, con sắp chào đời
Mẹ đau quằn quại nằm ngồi không yênCon thì đạp quấy liên miên
Đâu hay mẹ phải bò triền khóc laKhi con được cất tiếng oa
Mẹ vừa kiệt sức máu ra đầy sàngĐớn đau mẹ cũng chẳng màng
Cố nhìn con trẻ thấy an mẹ mừngMẹ thường đưa mắt nhìn chừng
Đứa con bảo vật mẹ từng ước mơ
BA THƯƠNG, mẹ chăm con thơMẹ bồng, mẹ ẵm ầu ơ đêm ngày
Khi con ngon giấc ngủ sayMẹ nhìn trìu mến quên ngay nhọc nhằn.
Khi con biết lật, biết trằnMẹ trào hạnh phúc nhìn chằm con yêu.
Lúc con trái gió trở chiềuBiếng ăn, không ngủ nuông chìu chẳng yên
Thắp nhang vái Phật, cầu thiênNguyện con mạnh khỏe mẹ siêng làm lành.
BỐN THƯƠNG, tình mẹ chứa chanLuôn nằm chỗ ướt, ráo dành cho con.
Vì con được giấc ngủ ngonCó đêm mẹ phải thức tròn năm canh.
Sáng nào tiết đẹp trời xanhBồng ra hứng nắng khí lành cho con.
Nuôi con thân mẹ hao mònNgủ không đủ giấc, chẳng tròn bữa ăn.
Má hồng rõ nét làn nhănBàn tay mềm mại búp măng đã
sần.
NĂM THƯƠNG, mẹ mắt trong ngầnNhưng nay đã ngả quầng thâm mờ dần.
Tóc xanh óng ả chẳng nângÁo quần tha thướt cũng dần vén cao.
Ngày xưa mẹ mang guốc caoCó con, không dép ra vào cho nhanh.
Mày cong tợ nguyệt nữa vànhNay quên tỉa vén như thành rừng cây.
Đưa con từng giấc ngủ sayĐút con từng miếng, từng ngày rửa trôn.
SÁU THƯƠNG, con được lớn khônMẹ đưa vào lớp dạy con thành người
Nhưng con chẳng chịu nghe lờiKhóc la quyết chẳng xa rời mẹ cha.
Buổi đầu cô lạ bạn xaCon theo sau mẹ lệ sa bồi hồi.
Nay con mẹ học lớp chồiBập bẹ biết chữ ôi thôi mẹ mừng
Con thơ của mẹ cục cưngCon là vàng ngọc mẹ chưng trong
lòng.
BẢY THƯƠNG, đưa đón chờ mongVừa tan công sở mẹ dông đến trường.
Sợ con phải đợi phải trôngCó lúc xe mẹ xém tông vào người.
Đến trường thấy con vui tươiLòng mẹ nhẹ nhõm mĩm cười nhìn con.
Đường về con kể ví vonNào thầy, nào bạn của con thế này...
Mẹ nghe hạnh phúc tràn đầyCon tôi nay đã đến ngày lớn khôn.
TÁM THƯƠNG, giọng mẹ ôn tồnNhững khi ngỗ nghịch con không nghe lời
Mẹ từng nhỏ nhẹ con ơi!Hãy nên gắng học cho đời vẻ vang
Cuộc đời lắm nẻo nhiều đàngKhổ nhiều sướng ít muôn ngàn chông gai
Con nên nghĩ đến tương laiChăm lo học tập chớ nài khó khăn
Hãy nên xa kẻ lăng nhăngGần gũi người tốt để tăng hạnh lành
CHÍN THƯƠNG, bàn tay mẹ nhanhChỉ trong phút chốc cơm canh đầy bàn
Nhà cửa trên dưới gọn gànGiường chõng, chiếu gối, mùng màn thơm tho
Con đi xe đạp không choMẹ sợ xe cộ rủi ro con mìnhMẹ luôn chấp nhận hi sinh
Khôngđành nhìn thấy con mình khổ thân.Tình yêu của mẹ trong ngần
Lung linh giữa chốn hồng trần tính toan
MƯỜI THƯƠNG, mẹ nói dịu dàngÔn tồn phân rõ mọi đàng cho con
Lời mẹ như tiếng suối vonThì thầm rỉ rả cho con thấm nhuần
Một đời thân mẹ gian truânTrăm cay, ngàn đắng bâng khuâng đêm ngày
Ân mẹ cao tận trời mâyLòng con tự nhủ từ nay ngoan hiền
Chăm lo học tập tinh chuyênThương cha kính mẹ mến yêu cô
thầy./
MỘT THƯƠNG, cha suốt đêm trườngTính toan sổ sách đo lường hơn thua.
Áo sờn cha chẳng dám muaNhường con no ấm se sua với đời.
HAI THƯƠNG, cha chẳng nghỉ ngơiVề khuya đi sớm mặt trời chưa lên.
Chợ đời cay đắng ngàn tênVì con cam chịu chẳng rên một
lời.
BA THƯƠNG, cha chẳng vui chơiChén thù, chén tạc bia hơi bạc cờ
Sợ con đói rách bơ vơCha làm từ lúc lờ mờ sương mai.
BỐN THƯƠNG, cha nặng hai vaiTrên lưng oằn trĩu chân chai sần sùi
Nhọc nhằn cha chẳng thối luiMiễn sao con đủ cùng vui với đời
NĂM THƯƠNG, cha mắt sáng ngờiKhi con chạy nhảy đùa chơi an lành
Mắt cha đậm nét quầng nhănNhững lúc con bệnh biếng ăn khóc nhè
SÁU THƯƠNG, cha phải khắc kheKhi con ngỗ nghịch chẳng nghe lời thầy
Nợ nần cơm áo bao vâyNợ con biếng học cô thầy mời lên.
BẢY THƯƠNG, cha chí vững bềnQuyết tâm dạy dỗ cho con nên người
Những lúc con đạt điểm mườiCha mừng vuốt tóc con cười hân hoan.
TÁM THƯƠNG, cha dạy con ngoanNgày nay con lớn đàng hoàng vẻ vang
Dù con đi mọi nẻo đàngBạn bè kính mến xóm làng đều thương.
CHÍN THƯƠNG, cha đã làmgươngKiểu ăn, cách sống biết thương mọi người
Nói năng lễ độ vui tươiTrải tình thương đến những người khổ đau.
MƯỜI THƯƠNG, cha ân cao sâuCon nay xin nguyện khắc thâu trong lòng
Những gì cha mẹ cầu mongCon sẽ thực hiện tỏ lòng tri ân.
MỘT THƯƠNG BÉ, đã chào đờiVừa lọt lòng mẹ mắt ngời sáng trong
Em cất tiếng khóc vỡ lòngCho cha biết được mẹ tròn con vuông.
HAI THƯƠNG BÉ, chẳng biết buồnĂn no em ngủ chẳng nuông chẳng chìu
Võng đưa gió thổi hiu hiuEm nằm nhắm mắt liu riu giấc
nồng.
BA THƯƠNGBÉ, chẳng đòi bồngEm nằm đùa giỡn gấu bông một mình
Em cười trông miệng thật xinhLộ hai hàm nứu lung linh đồng tiền.
BỐN THƯƠNGBÉ, sống hồn nhiênKhông hờn không giận bình yên cho nhà
Khi em bập bẹ tiếng baBi bô em nói cả nhà đều vui.
NĂM THƯƠNG BÉ, học lớp chồiỞ trường ngoan ngoãn thầy, cô hài lòng
Về nhà dỡ nón chào ôngChào bà chào mẹ vào lòng cha yêu.
SÁU THƯƠNG BÉ, ăn rất nhiềuCanh, rau, thịt, cá em đều ăn ngon
Chẳng bao giờ để mẹ đònVì em ngoan ngoãn vừa lòng
người trên
BẢY THƯƠNG BÉ, chí vững bềnChăm lo học tập chẳng rên một lời
Học về em chẳng ham chơiĐiểm mười trên vở sáng ngời luôn luôn.
TÁM THƯƠNG BÉ, sống phép khuôn
Bữa ăn giấc ngủ em luôn đúng giờ.Tay chân sạch sẽ chẳng nhơ
Áo quần, vở sách bao giờ cũng xinh.
CHÍN THƯƠNG BÉ, thích chính mìnhĂn xong, súc miệng, vệ sinh gọn gàng
Tối ngủ em tự giăng mànHọc xong em ngủ chẳng màng phim, game.
MƯỜI THƯƠNG BÉ, tính mỏng mềmNói năng lễ phép dưới êm, trên hòa
Em còn hiếu thảo mẹ chaÔng, bà, cha, mẹ cả nhà đều thương.