vài lần hồn mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · tim là của người khác ,...

147
Vài Lần Hồn Mộng Lời mở đầu Chương 1: Một Giấc Mộng Say. . . Chương 2: Một Giấc Mộng Say 2... Chương 3: Một Giấc Mộng Say 3... Chương 4: Một Giấc Mộng Say 4.... Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46: Tiên Yêu Khác Biệt … Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64

Upload: others

Post on 25-Jul-2020

1 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

Page 1: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Vài Lần Hồn MộngLời mở đầu

Chương 1: Một Giấc Mộng Say. . .Chương 2: Một Giấc Mộng Say 2...Chương 3: Một Giấc Mộng Say 3...Chương 4: Một Giấc Mộng Say 4....Chương 5Chương 6Chương 7Chương 8Chương 9Chương 10Chương 11Chương 12Chương 13Chương 14Chương 15Chương 16Chương 17Chương 18Chương 19Chương 20Chương 21Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25Chương 26Chương 27Chương 28Chương 29Chương 30Chương 31Chương 32Chương 33Chương 34Chương 35Chương 36Chương 37Chương 38Chương 39Chương 40Chương 41Chương 42Chương 43Chương 44Chương 45Chương 46: Tiên Yêu Khác Biệt …Chương 47Chương 48Chương 49Chương 50Chương 51Chương 52Chương 53Chương 54Chương 55Chương 56Chương 57Chương 58Chương 59Chương 60Chương 61Chương 62Chương 63Chương 64

Page 2: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Chương 65Chương 66Chương 67Chương 68Chương 69Chương 70Chương 71: Phiên Ngoại 1Chương 72: Phiên Ngoại 2

Vài Lần Hồn MộngTác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Thể loại: Ngôn Tình

Ebook by Truyen368.com

Mộng chỉ là mộng tu tiên, mộng chỉ là mộng vô hình, mộng như vô như hữu, mộng cho hồn ta quắt quay.Cuộc đời cứ thế trôi có biết đâu rằng như tỉnh như say ta lâm vào bao giấc mộng, tình yêu, danh vọng, bạc tiền tất cả cứ phủ mờsương khói."Ngươi bảo ta cứu nàng ta?""Đúng.""Cho dù ta chết, cũng muốn cứu?""Cho dù nàng chết.""A." Ta buồn bã cười, cũng không cần nói gì thêm nữa."Được!" Ta chăm chú nhìn hắn, giống như một lời thề, "Được."Giống như lời nói đó, ngươi muốn ta chết thì ta chết.Ta cự tuyệt người đưa rước, ta không muốn chấp nhận làm như vậy chỉ là vì đổi lấy sự đau lòng của hắn. Bởi vì ta hiểu được, có thểlàm cho hắn đau lòng, chỉ có người trên đỉnh núi kia, nữ tử tuyệt sắc ngủ bốn trăm năm ở trong Hàn Ngọc Động - Tử Đàn.Hắn thậm chí muốn ta dùng tính mạng của mình để cứu nàng!Biểu hiện lạnh như băng kia chợt lóe qua, cả người ta không khỏi cứng lạnh đến bước chân cũng đông lạnh.

Yêu hồ kia quả thực so với quỷ hút máu còn tàn nhẫn.

Mặc dù mấy ngày này đã cho đi rất nhiều máu, nhưng công năng tạo máu còn theo không kịp tốc độ chích máu.Đầu choáng váng đã còn chưa đủ cảm thấy quái lạ, sáng nay khi rời giường nhưng lại trực tiếp ngất đi. Nhưng cũng may không chậmtrễ thời gian bao lâu.Là tại ta là bản thên không tỉnh giấc mộng dài, là bởi vì đãVài Lần Hồn Mộng mơ tiên, là tại ta cứ hoài không thức tỉnh.

---> Cùng thảo luận truyện Vài Lần Hồn Mộng tại TRUYEN368.COM

Chương 1: Một Giấc Mộng Say. . .

Ta tên là Nhan Nhược Nhất. Khi còn ở Trung Quốc địa cầu, Bởi vì ở bên ngoài uống say nôn lên trên người một vu nữ có lòng dạhiểm độc, vu nữ phẫn nộ đem ta đưa đến nơi này tên là”Cửu Châu” , thế giới hoàn toàn không thể lý giải được.

Ở nơi này hai tháng, có yêu quái, có tiên nhân, có cá mập giống như chim và hổ giống như bọ chét. Tất cả đều kỳ lạ khiến cho ngườita sởn tóc gáy.

(NV:Đúng là quái dị ko thể lý giải nhỉ)

Ta kháng nghị mãnh liệt cũng muốn xin trở về. Vu nữ chỉ nói: “Trở về? Tốt, đi tìm cái chết đi.”

Nhưng mà may mắn nơi này còn có người, có thị trấn, có dân tốt cùng thổ phỉ —— cho nên ta mới có thể gặp được hắn.

Thương Tiêu, cửu vĩ hồ yêu màu trắng

Mới tới Cửu Châu bởi vì ta chịu kích thích quá lớn dẫn tới việc tự tìm cái chết mà không thể, cuối cùng giống một trăm lẻ tám anh hùngtrong Thủy Hử bị buộc lên Lương Sơn. Đương nhiên ta lên không phải Lương Sơn, mà là một tòa “Thổ Phỉ Sơn” nổi danh nhất . Tacũng không phải đi làm hảo hán, mà là đi tự tìm cái chết .

Kết quả lại là nhầm lẫn ngẫu nhiên làm nữ phỉ, gặp phải loại yêu quái hồ ly bị đánh thành nguyên hình.

Ta nghĩ, cái gọi là nghiệt duyên chính là những người có liên quan còn chưa thực sự biết được kết quả.

Vì thế, dựa theo tiến triển của những tiểu thuyết tình cảm thông thường, cô gái ngây ngốc yêu một tên yêu quái.

Ban đầu, yêu quái là có mục đích buộc cô gái đi theo hắn. Đến sau này, ai cũng không biết vì cái gì . Nàng kề cận hắn, hắn cũng khôngđuổi đi nàng đi. Cho đến khi, yêu hồ mang cô gái đi vào cung điện của hắn, nơi này có con dân, bằng hữu, gia tộc của hắn cùng với——

Page 3: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Nữ nhân kia.

Trước khi gặpTử Đàn, bản thân ta cảm thấy, tuy nói không yêu nhưng hắn ít nhất là thích của ta. Hắn cùng ta vui đùa, dung túng ta làmnhững chuyện “Không hợp với lẽ thường” kia, bị ta làm cho nổi trận lôi đình. Phải biết rằng, Thương Tiêu chính là ma đầu máu lạnhlàm cho người trong thiên hạ nói đến thì phải thay đổi sắc mặt.

Nhưng mà Tử Đàn làm cho ta biết, thì ra yêu quái như hắn cũng có biểu hiện dịu dàng như vậy . Vì làm cho nữ tử tuyệt sắc ngủ saybốn trăm năm tỉnh lại, hắn thậm chí không tiếc ba lượt phát động chiến tranh, hơn mười lần thân rơi vào trong nguy hiểm.

Liền ngay cả lần đầu khi ta và hắn gặp nhau lúc hắn trong tình trạng thảm hại, cũng chỉ là vì cướp linh dược Trú Nhan trong tay kẻ địchvì Tử Đàn.

Thật mỉa mai bao nhiêu.

Về sau, cuối cùng tìm được cách làm cho Tử Đàn tỉnh lại —— hai thứ.

Một là trái tim có sức mạnh lớn cực tinh thuần, hoặc là. . . . . .

Máu tươi dị giới.

Thương Tiêu tìm kiếm khắp thiên hạ. Nhưng hắn càng điên cuồng tìm, càng làm cho ta tuyệt vọng. Bởi vì này hai thứ này ta đều có.

Tim là của người khác , máu là của chính mình .

Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi Không Tang. Ở nơi đó, có một người đem tim của mình cho ta. Bất kể như thế nào tađều phải bảo vệ tốt trái tim kia. Cho dù lấy mạng của mình ra đổi.

Bởi vì, đó là một món nợ mà ta thiếu.

Lòng dạ ta rối bời. Cho đến khi Thương Tiêu nổi cơn giận lôi đình.

Ngày đó, hắn một cước đạp nát vụn cửa phòng của ta, lạnh lùng vươn tay về phía ta: “Lấy ra.”

Hắn cuối cùng đã biết. Kỳ quái chính là, lúc này giống như kỳ tích ta lại rất bình tĩnh. Không cảm thấy uất ức căm phẫn, không cảm thấyđau lòng khó nhịn, chỉ là có đắng chua chát lan tràn trong lồng ngực.

Ta lắc đầu: “Ta không thể cho ngươi.”

Thương Tiêu cưỡng chế nổi giận: “Đàn Nhi ngủ bốn trăm năm! Nàng có biết ta tìm thứ này như thế nào sao không?

Ta nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nổ lực giảm bớt vị chua chát kia, kết quả lại phát hiện, ngay cả không khí cũng không chịu giúp đỡlàm cho người hít thở không thông.

Không biết? A! Như thế nào không biết. Hắn đào ba thước tìm như vậy, chính là ở vạn trượng dưới nền đất, ta cũng đã biết.

Nhưng mà: “Ta không thể cho ngươi.”

Lời còn chưa dứt, trên vai truyền đến một trận đau nhức, Thương Tiêu nắm lấy vai của ta gằn từng chữ: “Nhan, Nhược, Nhất. Nàng ấyngủ tiếp nữa sẽ chết! Nàng muốn giết nàng ấy?”

Ta đau đến mở mắt ra: “Ngươi muốn cứu Tử Đàn, phải giết một người khác. Ngươi như vậy chính là muốn giết nàng ấy?”

Thương Tiêu giật mình, tiếp theo nhíu mày lại: “Hắn đã chết. Nhưng mà ta cần trái tim để cứu người.”

Lúc này ta mới phản ứng lại, ta nói tới chính mình, mà hắn nói tới chủ nhân của trái tim tinh thuần kia. Nhưng mà hắn như thế nào biếttrái tim này là của ai?

Thương Tiêu nói người kia đã chết, mà bây giờ hắn chẳng qua là muốn lấy trái tim đi cứu người. Nhưng mà người kia như thế nàolại chết? Một người ôn nhuận như gió tinh thuần như nước như vậy như thế nào lại chết ?

Ta giật mình, lúng ta lúng túng nói: “Hắn chưa chết.”

Thương Tiêu trừng mắt nhìn ta, xanh mặt, ngữ khí gần như tàn nhẫn độc ác: “Hắn đã chết, vì nàng!”

“Nói bậy!” Ta mạnh mẽ giãy dụa khỏi tay hắn, tựa như bị giẫm đến cái đuôi mèo nhảy dựng lên, “Hắn đang ngủ, cũng chỉ giống ĐànNhi của ngươi ngủ bốn trăm năm a? Hắn cũng đang ngủ! Đang ngủ!” Nhìn chắm chằm đôi mắt màu tím của hắn từ vô cùng kinh ngạcsau đó càng lúc càng lạnh như băng, ta đột nhiên cảm thấy được thực bất đắc dĩ, “Đừng hy vọng ta sẽ. . . . . .”

“Ngủ?” Thương Tiêu cười lạnh một tiếng, trong lời nói mang theo nụ cười nhạo châm chọc sắc bén, “Dùng còn sót lại một trái tim dơbẩn? Cho dù thân thể của hắn hài cốt cũng đã không còn, hồn phách cũng tan thành mây khói, nàng còn tin tưởng lời nói của hắn chỉlà đang ngủ?”

Page 4: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Thời gian im lặng cứ trôi đi.

Sau một lúc lâu.

Ta gật đầu, nói: “Tin tưởng.”

Thương Tiêu dần dần thu lại độ cong trên bờ môi lạnh như băng. Trong đôi mắt màu tím lại dường như có sát khí.

Ta nói tiếp: “Giống như đều là số mệnh, ta quan tâm hắn, giống như ngươi quan tâm Tử Đàn.” Dừng một chút, ta không khỏi tự giễucười, “Ngươi sẽ dùng mạng sống của Tử Đàn để đi cứu hắn sao?” Không đợi hắn trả lời, ta kiên định nói, “Sẽ không! Cho nên tacũng sẽ không dùng mạng sống của hắn đi cứu Tử Đàn.”

Ta nhìn thẳng hắn: “Không có ai tự nhiên hy sinh vì ai.”

Thái dương củaThương Tiêu nổi lên gân xanh, sắc mặt rất khó coi. Tức giận ở hắn bốc lên trong cơ thể, không khí bốn phía bị yêu lựccủa hắn đè nén từ từ biến hóa.

Ta cảm giác màng tai bắt đầu phát đau, từ từ cảm thấy ớn lạnh, chỉ chốc lát sau cuối cùng trên mặt bàn kết một tầng sương.

Không chịu cứu Đàn Nhi của hắn, liền tức giận như thế? Ta muốn cười, lại bị biểu hiện lạnh như băng của hắn đông lại tất cả cảmxúc. Đứng cứng ngắt, ta chăm chú nhìn lốc xoáy trong đôi mắt màu tím của hắn, cuối cùng dùng sức kéo khóe miệng lên một chút.

Ta và Thương Tiêu tựa như hai cây cùng nhìn nhau như không thể gần nhau, ở giữa chính là khoảng cách xa nhất trên thế giới.

Không biết qua bao lâu, khí lạnh bốn phía dần dần tan biến. Thương Tiêu nhỏ giọng nói thầm: “Nàng còn trông đợi vào cái gì?” Ngữkhí hơi trào phúng, cũng không biết đang hỏi chính hắn hay là hỏi ta.

(NV: ngược cả nam lẫn nữ, hic hic, hên là ngược nhẹ!)

Một câu không đầu không đuôi, lại giống như kiếm sắc đâm xuyên qua tất cả phòng bị, kỳ vọng gộp lại trong trái tim vốn đã không cònsức đập nữa của ta, sau đó khuấy trộn ở bên trong nghiêng trời lệch đất, máu tươi đầm đìa.

Ta còn ở trông đợi vào cái gì?

Không trông đợi vào cố nhân có thể tỉnh lại; không trông đợi vào hắn có thể buông tha dã tâm nhất thống thiên hạ; thậm chí khôngtrông đợi vào hắn có thể đem vị trí của Tử Đàn trong lòng hắn chuyển đi.

Chỉ mong hắn đừng dùng dáng vẻ đương nhiên bảo ta đi hy sinh; mong lúc hắn có thể liều mạng vì Tử Đàn còn có thể suy nghĩ đến lolắng của ta; mong hắn có thể quay đầu lại nhìn một lần, ta đứng ở đây chờ đợi biết bao nhiêu mỏi mệt . . . . . .

Tất cả điều ta trông đợi hắn không thể cho ta.

Ta trông đợi vào cái gì?

Ngẩng đầu, độ cong trên khóe miệng của ta từ từ mở rộng, ánh mắt lại lạnh xuống.

Ta muốn cuộc sống bình thường, mà hắn muốn thiên hạ. Nên những lúc bình thường ta vẫn vạch kế hoạch rời đi, Nên những lúc cóhắn, ta quyết định cho dù phải chịu gió tanh mưa máu, cũng muốn ở lại bên hắn.

Nhưng đúng là châm chọc, cuối cùng hắn lại cần thiên hạ này. . . . . .

Ta nghĩ, ta đã không có gì lý do ở lại khi trong lòng hắn đã có nữ nhân khác nắm giữ.

“Thương Tiêu.” Lần đầu, ta dùng tâm trạng phức tạp nghiêm túc gọi ra tên của hắn như vậy, “Ngươi bảo ta cứu nàng?”Câu hỏi của tachính là một lời thê. Chịu đựng không nổi có chút vui đùa, “Mặc dù ta chết, cũng phải cứu?”

“Mặc dù nàng chết.”

Sau đó, ta dùng tính mạng của mình đi cứu nữ nhân khác. Hắn muốn ta cứu, ta liền cứu. Hắn muốn ta chết. . . . . .

Liền chết đi.

Không có ai tự nhiên hy sinh vì ai. Nhưng, con thiêu thân luôn luôn cam tâm tình nguyện nhào vào đám lửa.

Thương Tiêu có lẽ vĩnh viễn cũng không biết, cứu Tử Đàn ta thật sự sẽ “Chết” , tựa như hắn vĩnh viễn cũng không biết từng có nữ tử vìhắn như thế.

Page 5: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 2: Một Giấc Mộng Say 2...

Một tiếng”A Nhan” đem thần trí của ta đang bay xa gọi quay về. Ta quay đầu, thấy Vũ La ôm một chiếc áo lông đứng ở phía sau. Nànglà biểu muội của Thương Tiêu, tính tình hoàn toàn không giống với biểu ca lạnh lùng, kiêu ngạo, sống nội tâm. Ở hiện đại theo phongtục gọi là “thái muội”. Kỳ quái chính là, Vũ La cực kỳ thích ta.

“A Nhan, như thế nào, không thoải mái sao? Ta thấy ngươi đứng ở chỗ này cả buổi .” Vũ La thân thiết đi về phía ta, ta theo bản nănglui về phía sau từng bước, chân cứng ngắc lại làm cho ta “đùng” ngã trên mặt đất.

Vũ La chạy nhanh đến đỡ ta dậy, bĩu môi oán giận: “Trốn cái gì? Ta lại không ăn ngươi. Ném mặt nạ vướng bận này đi. Có thể tránhtà cái gì.” Lúc này ta mới nhớ tới mình có mang mặt nạ, tiếp nhận chiếc áo, ta cười gượng hai tiếng: “Sao ngươi lại tới đây.”

Từ nửa tháng trước đồng ý cứu người, ta có cảm thấy đối với người ở đây nên duy trì khoảng cách.Yêu quái vốn nhạy cảm hơn conngười, ta không muốn người khác nhìn thấy hơi thở từ từ suy yếu và sắc mặt tái nhợt của ta, không muốn lộ ra bộ dáng yếu ớt đểchiếm được sự đồng tình, cho nên đeo mặt nạ, với danh nghĩa là trừ tà. Thứ hai, ta không thể càng đi sâu vào cuộc sống của bọn họ.Bởi vì ta sẽ về nhà. Ta từng nghĩ, nhất định phải cứu sống Tử Đàn đến lúc đó cởi mặt nạ trước mặt Thương Tiêu, nhìn biểu hiện hốihận lại đau lòng của hắn, cuối cùng chết thật đẹp ở trong lòng hắn, làm cho cả đời hắn cũng quên không được mình.

(NV: hình như gần cuối truyện tỷ đã làm dc à nha! Hey! À khẳng định với bạn nào thích truyện này luôn kết thúc là HE nha)

Một nội dung vở kịch lỗi thời. . . . . . Thật đáng buồn đó là kết cục tốt nhất mà ta có thể nghĩ đến.

“Ta đến tặng quần áo cho ngươi.”

“Ta đi tới đi lui nhiều ngày như vậy, ngươi mới nhớ tới tặng quần áo cho ta a?”

“Ực. . . . . . Ha ha.” Ta nhíu mày. Nghi ngờ đánh giá vẻ mặt của nàng ta. Có vấn đề! Ta động động môi, đang muốn bức cung. Khóemắt đột nhiên thoáng nhìn thấy ở ngã rẽ trên đường núi có một ống tay áo màu trắng tung bay. Sắc mặt phát lạnh, ta quét mắt nhìn VũLa đang có kéo ra gương mặt tươi cười có chút xấu hổ, hừ lạnh một tiếng: “Hắn bảo ngươi đưa tới?” Mặc dù dùng chính là hỏi câu,nhưng trong giọng nói lại hoàn toàn là khẳng định.

Trận cãi vã ầm ỉ ta với Thương Tiêu quả thật có lớn một chút. Cả U Đô Sơn dường như không có yêu quái nào không biết. Nhưng màkhông có ai dám tới khuyên. Ta đoán, đại khái là có liên quan đến Tử Đàn—— đó vĩnh viễn là tử huyệt của hắn.

Vũ La cười lớn nói: “A Nhan, đây chính là áo làm bằng lông của chuột lửa ngàn năm. Biểu ca tự mình đi đến hang dười lòng đất bắtchuột lửa về làm xiêm y này cho ngươi. Đây cũng là thư hòa giải của biểu ca, ngươi nên xuống thang đi. Dù sao cãi nhau cứng rắncũng không phải cách. Hơn nữa, ngươi có biết mấy ngày trước ta thấy cái gì không. Vũ La tiến đến ta bên tai nhẹ giọng nói: “Ta thấybiểu ca đang nấu mì! Hắn cư nhiên tự mình xuống bếp, cũng may còn chưa đem phòng bếp làm nổ tung. Ngươi có biết đây là chuyệnkinh khủng cỡ nào không? Biểu ca thật sự đã rất có lòng đối với ngươi.”

Canh suông mì sợi (*) của Thương Tiêu ta đã nếm qua không chỉ một lần. Không muối ăn, không mùi vị, còn dính khét, khó ăn đến mộtcảnh giới cao. Nhưng hắn luôn dùng một chén mì khó ăn như thế liền dễ dàng làm ta cảm động, làm cho ta lui bước.

(*)Canh suông mì sợi: nước nấu mì là nước thịt luộc, ko rau.

Thế cho nên canh suông mì sợi trở thành thứ giúp kết thúc mâu thuẫn giữa chúng ta.

Lần này. . . . . .

Nhìn chằm chằm mảnh áo màu trắng tung bay trong gió kia ta đột nhiên cảm giác nó hơi có chút cô đơn lạnh lẽo và bất đắc dĩ.

Mềm lòng sao?

Như thế nào có thể không mềm lòng đây? Nam tử cao ngạo như vậy chịu tự mình xuống bếp nấu mì. Làm quần áo vốn không nhiễmmột hạt bụi trở nên lộn xộn rối loạn. Lúc ở trong phòng bếp nhân gian, xuất trần như Thương Tiêu, cường đại như Thương Tiêu, lạiluôn không làm gì được mấy cái nồi niêu xoong chảo kia, mỗi lần đều bị biến thành mặt mày đầy tro bụi, thê thảm không chịu nổi.

Ta từng thấy qua hắn nhíu mày cầm lấy chiếc đũa gắp một vật thể cháy sém, hai tròng mắt sắc bén như trước phân tích một cách đầylý trí sai lầm chỗ này, nhưng môi mím chặt lại có vẻ hắn bất đắc dĩ có chút tính trẻ con.

Canh suông mì sợi, hắn chỉ biết là làm như vậy thôi.

Canh suông mì sợi của Thương Tiêu, đây chính là tính kiêu ngạo cố chấp không thể ức chế và không biết làm cách nào vụng về đi cầuhòa của hắn, sự bực bội sốt ruột đã thúc đẩy sinh ra trạng thái cứng rắn của hợp chất.

Một mình đừng trước một người đáng yêu mang theo một chút cứng rắn lại có chút mềm như nước, ta rất khó kiên cường hạ quyếttâm.

Page 6: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Vũ La thấy ta không nói lời nào, lại tiếp tục khuyên nhủ: “A Nhan, ta biết bắt ngươi lấy ra vật đó, ực, trái tim, là thực. . . . . .việc đó,nhưng mà biểu ca cũng không có cách gì khác. Ngươi lương thiện như vậy, nhất định cũng rất muốn cứu Tử Đàn tỷ tỷ chứ. Huống hồngười thì cũng đã cứu rồi, trái tim đó cũng đã dùng rồi, ngươi đừng giận biểu ca nữa, được không?”

Trong lòng trầm xuống, ánh mắt của ta cuối cùng nhắm ngay đến Vũ La. Vì cái gì bọn họ lại nghĩ ta lương thiện. Ta không phải thánhmẫu, ước gì Tử Đàn vĩnh viễn cũng không tỉnh lại. Nếu không phải là Thương Tiêu, ta làm sao dùng tính mạng mình đi đổi?A, đúng rồi,bọn họ không biết , bọn họ chỉ cho rằng ta đang dùng trái tim kia cứu người.

Bọn họ không biết. . . . . . Hắn lại càng không sẽ biết.

Áp chế một nỗi thê lương trong lòng ngực kia, ta mạnh mẽ cầm chiếc áo ném xuống đất. Chống lại đôi mắt kinh ngạc của Vũ La, tanghiêm mặt lạnh quát: “Phía trước chính là cấm địa , ta nói rồi ta không cần người đưa ta lên, cũng không muốn ai trong quá trình tachữa trị cho Tử Đàn tiến vào Hàn Động. Nếu ai đối quá trình chữa trị của ta cảm thấy hứng thú. Xin mời liều chết mà lên.”

Ta biết ta có nhiều điều quái lạ, vừa không nói cho bọn họ biết nguyên nhân, lại hà khắc muốn cho bọn họ biết. . . . . .

Hít sâu một hơi, áp chế suy nghĩ lộn xộn trong đầu, ta tiếp tục từng bước một hướng lên đỉnh núi. Mặt dù chân cứng ngắc nâng lênkhông nỗi, mặc dù môi đã muốn đông lạnh chuyển sang màu tím, mặc dù trái tim đau đớn không sức lực đập nữa. Ta vẫn còn thẳnglưng, kiêu ngạo xoay người, tuyệt không cho phép chính mình lộ ra một chút yếu đuối nào ở trước mặt hắn.

Sự yếu đuối của ta chỉ có thể bày ra cho người ta không muốn rời xa.

Mà hắn nhất định không phải.

Vừa đi tiến đến Hàn Ngọc Động, rất khác biệt bên ngoài gió lạnh thấu xương nhưng bên trong hơi thở ấm áp phả vào mặt. Hàn NgọcĐộng có bốn cửa, từ trái qua phải phân biệt thành Thanh, Xích, Tạo, Bạch. Tử Đàn ở ngay trong Tạo Môn (cửa màu đen).

Đẩy cửa ra, sờ vào bức tường, dọc theo đường nhỏ tối đen mà uốn lượn dần xuống phía dưới. Đi đến cuối cùng ở phía bên phải cómột chỗ lõm gõ nhẹ vào đó ba cái. Cửa đá phía trước sẽ mở ra. Đèn nến bên trong đã có sẵn khi ta bước chân vào trong phòngtrong nháy mắt mọi thứ đầu sáng lên.

Trong thạch thất bố trí rất đơn giản. Một cái bàn đá, hai cái ghế đá, còn có một chiếc giường hàn băng. Tử Đàn ngủ ngay trên chiếcgiường này bốn trăm năm.

Ta đem áo choàng cởi ra để sang một bên trên bàn đá, quen thuộc tiêu sái đến bên giường hàn ngọc. Đang chuẩn bị cắt ngón tay útchích máu. Đột nhiên thấy được một đôi mắt đen trong suốt. Ta cả kinh con dao nhỏ cầm trong tay cũng không chắc, sửng sờ rơixuống chân. Ý nghĩ còn chấn động ong ong, chỉ giống như một kẻ ngốc chậm chạp nói ra một câu: “Ngươi tỉnh?”

Đôi mắt đen nhẹ nhàng chớp chớp. Nàng tỉnh. Tử Đàn ngủ bốn trăm năm đã tỉnh.

Nhất thời, ta cũng không biết nói gì.

“Ngươi. . . . . .ngươi vẫn còn chưa thể động đậy sao. . . . . . Ngay cả nói chuyện cũng không được sao? Vậy, ta đây còn phải tiếp tụctrị liệu cho ngươi một lần nữa.”Trên bàn tay cắt một đường đao dài, lập tức máu tươi chảy ra như trút.

Ta tựa hồ mất đi cảm giác đau, từ từ mặc cho đau đớn tàn sát trên bàn tay.

Tử Đàn kinh ngạc trừng lớn mắt. Càng kỳ quái chính là máu cũng chưa có chảy tới trên mặt đất, mà là chảy thông suốt vào miệng củanàng ta.

Nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ, ta kéo khóe miệng lên: “Rất kỳ quái chứ. Ta cũng không có cách nào giải thích. Thật giống nhưnhững thứ này trời sinh chính là của ngươi.”

(NV: ý tỷ là đang giải thích cho Tử Đàn là máu của tỷ vì sao cứu đc Tử Đàn)

Ta qua lớp mặt nạ sờ sờ mặt mình: “Hôm nay hẳn là một lần cuối cùng, nói thật, ta kỳ thật không muốn ngươi sớm tỉnh lại như vậy.”

Ngươi tỉnh lại. . . . . . Quá sớm. . . . . . Sớm đến nỗi ta còn chưa kịp tìm được lý do tiếp tục ở lại chỗ này.

“A, thực xin lỗi. Là ta rất ích kỷ . Hẳn là chúc mừng ngươi, rốt cục. . . . . .” Có thể cùng Thương Tiêu trở thành quyến thuộc.

Lời chúc phúc như vậy còn chưa nói ra miệng.

Cũng may bây giờ đang mang mặt nạ, bằng không tướng mạo của ta hẳn là là làm cho người ta kinh tởm. Ta biết hiện tại mình đangghen tị oán giận cỡ nào.

Cảm giác mê muội truyền đến, ta dùng ống tay áo che vết thương trên lòng bàn tay, xoay người muốn đi lại đột nhiên nhớ tới đến:“Đúng rồi, này, ” ta nhìn nàng, dùng tay phải chỉ vào một mảnh đống hỗn độn bên tay trái, “Đừng nói điều này với bất kỳ kẻ nào.”

Không hề nhìn Tử Đàn đang nằm một cái, ta quấn áo choàng lên, thẳng lưng, đem toàn bộ ánh sáng ấm áp phía sau cửa để lại sau

Page 7: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

lưng.

Rời khỏi Tạo Môn, ta vẫn chưa đi ra Hàn Ngọc Động, mà là quay người lại đẩy cửa vào Bạch Môn bên cạnh.

Trong Bạch Môn, dùng hàn ngọc thạch phát ra ánh sáng nhàn nhạt lót một đường cầu thang uốn lượn tiến về phía trước. Đi đến cuốicùng, có một chỗ nổi lên không giống bình thường gõ nhẹ vào bốn phía xung quanh, cửa đá phía trước chợt biến mất, trước mắt mộtmảnh trắng xoá.

Ta từng bước đi ra, lặp tức đặt mình trong một thế giới băng tuyết, nhìn về hướng xa xa, ngắm được hết cảnh sắc của U Đô Sơn .

Đây là một bình đài rộng hai mươi mấy thước vuông là nơi cao nhất U Đô Sơn, cũng là nơi linh khí nồng đậm nhất của cả tòa núi.

Nghe nói nơi này đã từng cất một quyển thiên thư biết hết mọi chuyện.

Vì bảo vệ thiên thư, chủ nhân các đời của U Đô Sơn tạo một kết giới lớn mạnh cách biệt với bên ngoài tại thiên đài này, gió tuyết bênngoài đều không thể bay tới thiên đài này, tựa như ở giữa không trung có thêm một tấm thủy tinh trong suốt chụp xuống.

Nhưng bốn trăm năm trước thiên thư đã bị người đánh cắp, nguyên nhân cụ thể đã không cách nào biết được.

Sau khi thiên thư bị mất, nơi này liền trống vắng không người tới thăm. Mà kết giới lại vẫn còn đó.

Ta yên lặng đi đến bên phải bình đài, vốn là một vách đá hoang vu lúc này đã mọc ra một gốc cây con nhỏ cao không tới năm tấc.

Cây con này cả thân trong suốt giống như thủy tinh, phiến lá nho nhỏ màu bạc như cảm giác được hơi thở quen thuộc, hơi hơi đungđưa lay động.

Ta đem tay trái giấu ở phía sau, ngồi xổm xuống. Tay phải nhẹ nhàng vuốt ve lá cây lay động : “Huân Trì, Huân Trì. . . . . .”

(NV: hu hu anh Huân Trì của ta, hic hic…)

Phiến lá dừng lay động, nhánh cây hơi hơi hướng sát về phía ta, tựa hồ cảm giác được ta có chút không thích hợp, đang hướng tớihỏi ta.

Ta kéo khóe miệng lên, cố gắng kiềm chế trống rỗng và sợ hãĩ trong lòng: “Nàng ta tỉnh rồi, ta phải đi rồi. . . . . . Ta đến là nói lời từbiệt .”

Nhánh cây dừng lại.

“Ngươi còn nhỏ như vậy, ta đi rồi ai tới chăm sóc ngươi đây? Nếu có người đã biết ngươi còn sống, có ý định xấu đến chặt bỏ ngươithì làm sao bây giờ? Bọn họ nếu đem ngươi nhổ tận gốc thì làm sao bây giờ? Nếu ngày nào đó kết giới này bị phá vỡ tan biến đi,dưới gió mạnh bão tuyết ngươi làm sao chịu nỗi? Hơn thế nữa, nếu ngày nào đó Thương Tiêu biết tới sự tồn tại của ngươi. . . . . .”

Lá cây màu bạc phủ lên mu bàn tay tái nhợt của ta, cố gắng một chút một chút vỗ vỗ, không ngại an ủi phiền muộn của ta, tựa nhưnam tử ôn nhuận như ngọc kia đã từng làm ở trên Không Tang Sơn.

Ta từ từ bình tĩnh trở lại, tự giễu nói: “Đúng, Tử Đàn đã tỉnh, Thương Tiêu cần ngươi cũng vô dụng, kết giới này là do mấy đời chủnhân của U Đô Sơn tạo ra, nếu không có chuyện gì xấu cũng sẽ không bị gió tuyết thổi phá, nguyên thân của ngươi sớm đã bị đốt ởKhông Tang rồi, ngay cả Thương Tiêu đào ba thước tìm kiếm khắp nơi như vậy cũng không ra, những người đó lại như thế nào biếtngươi ở trong này đây?”

Đúng vậy, ai lại muốn đến đây? Thương Tiêu tìm kiếm khắp thiên hạ để có được trái tim mạnh mẽ tinh thuần mà từ trước đến giờ bịta chôn ở trên đỉnh U Đô Sơn.

Hắn không chỉ có sống lại , còn hấp thu linh khí của đỉnh núi biến đổi thành cây, lại tu hành mấy trăm năm nữa là có thể tu được chânthân .

Chuyện tới bây giờ, trên thế giới này ta thật sự một chút cũng không có giá trị gì!

Ai cũng không cần ta.

Ngay cả muốn bị lợi dụng, cũng không có giá trị .

Ta rút tay phải về, trong lời nói giấu không được cô đơn cùng mỉa mai: “Huân Trì, ta phải nhanh đi báo tin . Bằng không làm ThươngTiêu đại nhân chậm trễ gặp người yêu thương nhất, tội này ta có lẽ ta không thể gánh nổi.” Đứng lên, đầu bởi vì thiếu máu có một chútmê muội, “Hẹn gặp lại, tuy rằng khả năng không lớn. . . . . .”

Phải nói là sau này không hẹn gặp lại. . . . . .

Nhưng nhìn thấy cây con nhỏ rung động một chút lại không thể di chuyển, sáu chữ “Sau này không hẹn gặp lại ” này ở ta vừa chuyểnđến bên miệng, cuối cùng phải nuốt xuống.

Page 8: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Sửa sang lại quần áo, ta hạ quyết tâm tàn nhẫn, đi ra khỏi Bạch Môn.

Phía sau giống như có một nam tử nhẹ giọng thở dài, dịu dàng mà bất đắc dĩ gọi tên của ta: “Nhược Nhất, tội gì. . . . . .”

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 3: Một Giấc Mộng Say 3...

Đứng yên ở trước chuông Hàn Ngọc bên ngoài động.

Chuông Hàn Ngọc vang, khắp Cửu Châu đều biết.

Không biết vì cái gì Thương Tiêu muốn đem vật như vậy đặt ở cửa động. Giống như trước hết phải vội vàng tuyên bố với toàn bộ thếgiới Tử Đàn đã tỉnh lại.

Nhưng bây giờ, ta đã không có tinh thần và sức lực tự đi hỏi Thương Tiêu vì cái gì phải làm như vậy .

Ta do dự. Gõ, nhất định phải lập tức đi. Bởi vì ta không chấp nhận được mình có thể bình tĩnh nhìn bọn họ ân ái. Không gõ, a, vậy cóthể giấu giếm tới bao lâu đây.

Hít sâu, ta lấy ngọc chùy khảm trong thạch bích ra. Đột nhiên trong đầu ta xuất hiện một câu nói vô lý: “Nếu như không thể không đi, tanhất định phải tham ô lấy luôn cái ngọc chùy này.” Nói xong nhếch miệng nở nụ cười.

“Ta khuyên ngươi vẫn là đừng ôm hy vọng như vậy sẽ tốt hơn.”

Ta vô cùng kinh ngạc xoay người, không khỏi thất thanh kêu lên sợ hãi: “Là ngươi!” Sau đó một trận choáng đầu mãnh liệt. Là nàng,Vu nữ mang ta đến thế giới này.

Vu nữ liếc ta một cái, sau đó chế nhạo nói: “Là ta, cảm tạ ngươi còn nhớ kỹ ta như vậy. A, cũng đúng, mỗi ngày buổi tối cây đinh tiểunhân của ta xoay một trăm tám mươi lần, nghĩ muốn quên ta cũng không dễ dàng. Nhưng mà cái loại chú thuật này của ngươi cũngkhông có một chút sức mạnh nào đối với ta đã bị ta phản lại trên người ngươi. Tin tưởng làm người thường như ngươi hẳn cũngsống không dễ dàng.”

Khóe miệng của ta giật giật, ta sống ở nơi này thực không dễ dàng.

Lười tranh cãi với nàng ta. Ta nói: “Ngươi cứ như vậy nghênh ngang đứng ở cấm địa của U Đô Sơn, không sợ có yêu quái ănngươi?”

“Bọn họ nhìn không thấy ta.”Vu nữ đánh giá từ trên xuống dưới một lượt: “Ngươi làm cái gì vậy?”

Ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giọng nói có chút mệt mỏi ngoài dự liệu: “Gõ chuông, sau đó về nhà.”

Vu nữ thực kinh ngạc: “Ô! Vậy cứ giống như trước kia lúc ói vào người ta, túm lấy ta muốn đi đến giết chết hoa tâm nữ nhân cùng bạntrai ngươi?” Ngón tay của nàng ta vừa động, mặt nạ của ta “cạch” đánh rơi trên mặt đất, nhìn thấy mặt của ta, nàng rõ ràng sợ run: “Lànên về nhà, là nên về nhà. Cha cha, sắc mặt của ngươi rất nhanh sẽ tốt giống như bọn sủng vật cương thi mà ta nuôi. Không thểtưởng được oán niệm của ngươi lại lớn mạnh như thế. Ôi, nếu hôm nay ta không đến, ngươi lại muốn về nhà như thế nào đây?”

“Ta vốn là không nghĩ tới ngươi sẽ đến .” Ta thản nhiên nói: “Ngươi không phải nói qua với ta, ta chết đi, có thể trở về sao. Ta đemmáu cho nàng ta, thế nhưng không biết vì cái gì, chảy nhiều như vậy máu, ta còn chưa trở về. . . . . .”

“Ha ha, ta nói cái gì ngươi cũng tin a? Sớm biết vậy ta đã nói ăn con chó nhỏ béo phệ có thể cho ngươi đi trở về.” Vu nữ buông taylắc đầu, ra dáng vẻ không nghĩ tới ngươi ngu xuẩn như vậy.

Ta cắn răng, tiếp túc nhẫn nhịn giọng tức giận: “Ngươi đã đến đây, ta đi thu dọn một chút ngươi liền đem ta mang về đi.”

“Thu dọn? Không cần. Ngươi như thế nào đến liền đi như thế vậy.”

Ta cứng đờ: “Có ý tứ gì.”

“Chính là ý trong lời nói. Thành thật nói cho ngươi, vật sở hữu trong thế giới này ngươi cũng không thể mang đi. Bởi vì nó chính là mộtgiấc mộng của ngươi. Sau khi tỉnh mộng mọi chuyện đều là hư không.”

“Mộng. . . . . .” Ta ngây người.

“Khụ.” Nhìn thấy dáng vẻ kinh hồn lạc phách của ta, vu nữ sờ sờ cái mũi, tựa hồ biết lần này mình đã châm lửa. Nàng ta vỗ vỗ vai của

Page 9: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

ta: “Yên tâm, yên tâm. Tỷ tỷ cũng coi như là người có trách nhiệm.Trước khi đi ta chuẩn bị một ít đồ, buổi tối ta lại đến tìm ngươi. Camđoan cho ngươi vô ưu vô lự về nhà.”

Lời còn chưa dứt, người đã không thấy .

Ta không biết chính mình là như thế nào gõ vang chuông hàn ngọc.

Thương Tiêu đầy lo lắng từ dưới chân núi đuổi kịp đến, ta liều mạng nhìn bóng dáng một khắc cũng không dừng của hắn, kỳ vọng hắncó thể dừng lại bên người ta, cho dù là trong chốc lát.

Nhưng mà, ở lại với ta chỉ có gió lạnh.

Ngực đột nhiên dâng lên lòng chua xót phẫn nộ, khi gặp thoáng qua, ta đưa tay túm lấy vạt áo của hắn, gần như tự nói thầm một mình:“Thương Tiêu, nếu. . . . . .”

“Nói sau đi.”nói ra vài chữ ngắn ngủi, ống tay áo của hắn lướt qua rời khỏi lòng bàn tay của ta, không dừng lại một giây. Ta kinh ngạctrừng mắt nhìn bóng dáng của hắn biến mất ở trong bóng tối của hàn động.

Gió từng cơn thổi đến làm rối loạn mái tóc của ta, trái tim đã mệt mỏi ngay cả đau xót trong lòng cũng trở nên xa xỉ.

“A.” Ta phát ra một cái âm tiết đơn điệu , “Được, được. . . . . . Đây mới là Thương Tiêu.”

Thương Tiêu, nếu kế tiếp ta biến mất đi, ngươi có thể lại nhìn ta một lần hay không?

Vào lúc này, ta tự tay nghiền nát chính mình chỉ còn có tự tôn. Như thế hèn mọn cầu xin một cái ngoái đầu nhìn lại. Ngươi lại dễ dàng,dứt khoát, vung một bàn tay về phía ta như thế!

Đúng vậy, Thương Tiêu nên như vậy, lạnh lùng vô tình đến mức tận cùng, đây mới là mới là Thương Tiêu ta quen .

Sau một lúc lâu, khi chân đều nhanh đông cứng, ta nhìn cửa động im lặng, nghĩ ở bên trong hắn sẽ dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của TửĐàn như thế nào, nghĩ bờ môi của hắn giương lên tươi cười sủng nịch như thế nào, nghĩ trong mắt hắn sẽ tràn đầy hình bóng của mộtnữ nhân!

Trong u buồn lòng rốt cục giống như hơi gas từng chút một từ trong khe hở lộ ra, sau đó không biết bị ai lặng lẽ ném vào một câydiêm, “Bùm” nổ mạnh kinh người .

Ta kéo mặt nạ xuống hung hăng đi tới hướng cửa động, gào thét nói:

“Thương Tiêu! chúc ngươi sinh nhật vui vẻ con mẹ nó”

Những lời này cùng mắng”Thương Tiêu! Ngươi thật sự là hỗn đản con mẹ nó!” Giống như phẫn nộ.

Cùng mắng”Thương Tiêu! Ta chính là bị coi thường con mẹ nó!” Giống như châm chọc.

Cùng mắng”Thương Tiêu! CAO (là câu chửi thề) con mẹ nó ta không cần ngươi !” Giống nhau quyết tuyệt.

Đúng vậy quyết tuyệt.

“Sinh nhật? Sớm đã quên, hơn nữa đó cũng không phải là ngày đáng để chúc mừng.” Nam tử áo trắng hờ hững nói.

“Ngươi đã cảm thấy ông trời cho ngươi ngày sinh nhật không đáng chúc mừng. . . . . .” nữ tử chanh y (áo màu cam) bước nhanh chạytrước mặt đến hắn, vui đùa hí hửng nhìn hắn, phối hợp với bước chân hắn, lủi từng bước, “Vậy chúng ta sẽ tìm một ngày đáng chúcmừng làm ngày sinh nhật đi!”

Hắn hơi nhíu mày.

“Tiêu hồ ly, ngươi muốn làm ước định với ta hay không.” Nữ tử vươn ngón út quơ quơ đối hắn.

Hắn cảm thấy thú vị giương khóe môi lên.

“Ước định —— khi nào thì ta và ngươi thổ lộ, khi đó chính là sinh nhật của ngươi. Quà sinh nhật là một cô bạn gái!” Bỉu môi suy nghĩ,nàng lại nói, “Cho nên, trước lúc đó, ngươi nhất định phải giữ ngày đó cho ta quyết định! Nhất định phải để ta quyết định!”

“A.” Thương Tiêu dừng lại bước chân, cười khanh khách, “Này tính làm sao. . . . . .”

Đáng tiếc chính là, sau khi chúng ta liền trở về U Đô Sơn, rốt cuộc ta không cơ hội quyết định sinh nhật của hắn .

Cho tới bây giờ, rốt cục ta nói ra”Sinh nhật vui vẻ.” Những lời này không phải là không muốn xa rời, mà là vĩnh biệt.

“Ta không cần ngươi . . . . . .” Sắc mặt của ta nhợt nhạt, giọng nói run rẩy, cũng không biết là nói cho chính mình nghe hay là nói chohắn nghe, “Ta không cần ngươi , không cần ngươi !”

Page 10: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Nhan Nhược Nhất không cần Thương Tiêu, bởi vì cần, cũng cần không được.

Màn đêm buông xuống.

Đại U Cung đêm nay so với bình thường im lặng hơn. Tất cả mọi người đi đến Hàn Ngọc Động . Các trưởng lão lắp kín ngoài cửađộng, chúng tiểu nhân lắp kín đường núi.

Cuối cùng, ta còn chưa có dũng khí vọt vào để cho Thương Tiêu thấy ta lấy mặt nạ xuống.

Ta sợ, sợ chính mình không chú ý rơi lệ đầy mặt trước mặt hắn. Càng sợ hắn sau khi nhìn thấy sự tiều tụy của ta, chỉ hời hợt nói lờicám ơn hoặc là thực xin lỗi.

Như vậy, ta nhất định sẽ điên mất.

Gửi Thương Tiêu:

Tử Đàn đã tỉnh. Ngày về đã tới, hi vọng người giữ gìn sức khỏe, sau này không hẹn gặp lại.

(NV: hic hic vì lá thư ngắn gọn mấy dòng của tỷ mà anh nhập ma đạo vậy ko biết là ngược ai, hic hic)

Trong “Nhan La Điện” trống trơn chỉ có một mình ta.

Sau khi bỏ đi vô số tờ giấy, ta thật vất vả “vẽ” xong bước thư để lại cho Thương Tiêu . Nhìn bức thư trước mắt, ta suy nghĩ, lại thêmvài chữ “Nhược Nhất tuyệt bút” ở phía sau.

Suy nghĩ một chút, như thế nào cũng phải muốn thêm vào một chút yếu tố bi thương ở bên trong a, nếu không thì giống con rùa rụt cổ.Ta đã chịu đau khổ như vậy, để cho người khác áy náy một chút, cũng không có gì quá đáng chứ.

Đặt bút xuống, ta vô cùng buồn chán ngồi ở trong phòng đùa với ngọn đèn.

Kỳ thật nơi này căn bản gọi là Phù Vân Các, lúc trước ta cảm thấy nếu mình đã ở trong phòng này, nhất định trên đó phải có tên củamình, kiên quyết buộc Thương Tiêu đem tên này đổi thành”Nhan La Điện” .

Tuy rằng không biết vì sao có vài yêu quái cực lực phản đối, nhưng cuối cùng Thương Tiêu vẫn là vung đại bút lên tự mình giúp ta viếtbức hoành phi. Rõ ràng hắn coi trọng ta. Sau khi treo lên, mấy thần tử muốn tìm ta liều mạng đó lập tức ngừng công kích, không cònnhắc tới nữa. Nhưng chuyện này trở thành đề tài bàn luận của bọn tiểu yêu sau khi ăn xong thật lâu sau đó.

Hiện nay nhớ lại chuyện đó, lại có loại cảm giác cảnh còn người mất.

“Loảng xoảng cạch.” Một cái chén chứa chất lỏng màu đen xì xuất hiện trước mặt ta, sau khi hoảng hốt, ta lấy lại tinh thần, quay đầunhìn phía khoảng trống bây giờ đã xuất hiện vu nữ. Bóng dáng nhảy động như ngọn lửa vẫn còn dừng lại ở trong mắt. Giống như trênngười vu nữ có một cái lỗ thủng đang không ngừng biến nhỏ lại từ từ, mười phần quỷ dị.

“Đây là cái gì?” Ta chớp chớp mắt mấy cái làm cho mình tập trung chú ý lại.

“Công tác khắc phục hậu quả, Mạnh bà thang. . . . . .”

“Cái gì!” Ta kinh ngạc nhảy dựng, kêu lên, “Ta không muốn đầu thai!” Vu nữ thực rõ ràng giáng một cái vào sau gáy ta: “Ai muốnngươi đầu thai, đây là nước tro nồi của Mạnh bà thang. Giúp ngươi vong tình .”

“Vong tình?”

“Đúng vậy, đây chính là thành quả ta thật vất vả lấy được dưới đáy nồi. Ngươi có biết việc trộm này có thể xảy ra bao nhiêu nguy hiểmkhông? Ta nói ngươi nữ nhân này cũng thật sự là ngốc. Không phải chỉ là tổn thương tình cảm thôi, đến nỗi đòi chết đòi sống như vậysao? Aiz, quên đi. Uống nhanh đi, uống nhanh đi, uống xong ta sẽ đưa ngươi trở về.”

Chống lại ánh mắt hi vọng của vu nữ, ta bưng chén lên. Từ từ đưa đến bên môi.

Một mùi vị chua sót lập tức nhảy vào xoang mũi.

Mạnh bà thang, vong tình thủy, có lẽ là liều thuốc tốt nhất để giải sầu muộn trên thế giới này. Nhưng mà đây vốn là nước giúp người tagiải thoát đến cực lạc, vì sao lại có mùi vị nước mắt?

Nhịn chua chát trong lòng, ta đặt chén xuống nhẹ nhàng. Vu nữ nóng nảy: “Như thế nào? Ngươi sợ đắng sao? Ta có đường.” Nóixong, quả thực từ đâu lý đào ra hai thanh chocolate.

Ta cầm lấy một thanh từ trong tay Vu nữ, tháo bỏ lớp giấy bạc bên ngoài, bỏ vào trong miệng, ta nở nụ cười: “Đã lâu không có ăn thứnày rồi. Thực ngọt. Ta còn rất thích hương vị này.”

“Aiz, ngươi không uống a?”

Page 11: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Ta lắc đầu: “Không cần uống, ta biết ta quên không được.”

“Như thế nào quên không được! ? Tuy rằng đây chính là nước tro nồi, nhưng muốn người quên một giấc mộng thật sự là rất dễ dàng .. . . . .”

“Không.” Ta nhìn chằm chằm ánh mắt của Vu nữ : “Đây không chỉ có là giấc mộng. Nó đã hòa nhập vào trong xương thịt. . . . . . Nếunói ta không mang đi được đồ vật gì từ nơi này, ít nhất để cho ta có thể nhớ lại.”

Vu nữ xoa xoa tay: “Thực buồn nôn. Quên đi, không uống thì thôi. Thực làm uổng phí thứ tốt này.” Dứt lời, nâng chén lên tùy ý đổ xuốngmặt đất, nước thuốc kia rơi xuống đất tựa như bốc hơi lên rồi tan biến.

Vu nữ cầm chén cất vào trong túi, nói với ta, “đưa tay của ngươi cho ta, đi thôi.”

Ta hít sâu một hơi, vươn tay.

Thương Tiêu, vĩnh biệt. . . . . .

“Loảng xoảng!” Ngay lúc ta còn chưa kịp nắm lấy tay Vu nữ, một người mặc đồ đen bịt mặt đột nhiên đá văng cửa phòng, đôi mắtlạnh đảo qua trong phòng, bay người đến nắm chặt ta, kiếm sắc “Xoát” nhắm tới bên cổ ta.

Lông tơ của ta dựng lên, hắn hét lớn một tiếng: “Đi!” xách ta lướt ra khỏi phòng.

Động tác liên tục!

Ta dại ra, liền ngay cả Vu nữ cũng dại ra đứng ở trong phòng.

Chẳng lẽ ngay tại lúc ta quyết định rời đi cuối cùng gặp được chuyện bắt cóc trong truyền thuyết sao?

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 4: Một Giấc Mộng Say 4....

Trên đỉnh U Đô Sơn, bên ngoài Hàn Ngọc Động. Ta không có cách nào không có suy nghĩ đau xót, những kẻ tiểu nhân này nói khôngchừng toàn bộ thật sự đóng đinh tại chỗ. Người thế giới này mặc dù không nhìn thấy vu nữ, ngược lại pháp thuật của vu nữ cũng vôdụng đối bọn họ. Nói cách khác, nàng không thể giúp ta ngăn chặn đại hiệp áo đen kia.

Mà nếu muốn đi về không thể chạm vào vật còn sống ở thế giới này.

Hiển nhiên, đại hiệp áo đen còn sống.

Khi hắn thét lên”Thương Tiêu, muốn ta trả lại nữ nhân của ngươi phải dùng Tử Đàn để đổi!” Khi những lời này được nói ra. Ta chỉcảm thấy trước mắt tối sầm, hoàn toàn tuyệt vọng.

Tên bắt cóc tống tiền này cư nhiên không thăm dò tình huống mà đã bắt trói ta lại!

Căng thẳng ở ngoài động một cái canh giờ trôi đi rất nhanh. Thương Tiêu lại ngay cả cửa động cũng chưa chuyển bước ra tới.

Các trưởng lão U Đô Sơn đều xanh mặt vây quanh đại hiệp áo đen. Ta đã kiên trì không được nữa, cây đuốc sáng chói giống nhưđốt ta, nếu không phải có đại hiệp áo đen làm khung dựa, phỏng chừng ta đã sớm ngồi phịch ở trên mặt đất .

Vu nữ nhìn dáng vẻ sắp chết của ta, quyết đoán nói: “Nhảy xuống vực!”

Ngoài Hàn Ngọc Động chính là một chỗ rất rộng, đại hiệp áo đen bị các trưởng lão làm cho tiến tới gần vách núi, chỉ cần ta thừa dịphắn không phòng bị, dùng một chút ám chiêu hẳn là có thể đạt tới hiệu quả “Đồng quy vu tận” (chết cùng nhau).

Vu nữ nắm tay của ta cùng nhau nhảy xuống, lúc thoát khỏi đại hiệp áo đen, vu nữ sẽ sử dụng pháp thuật. Ta là có thể bình yên về nhà.

Tuy rằng nguy hiểm, không chấp nhận có một chút sai sót, nhưng ta hiểu được, muốn về nhà, cũng chỉ có thể làm như vậy.

Thế nhưng. . . . . .

“Chờ một chút đi.” dưới đáy lòng ta nhẹ giọng cầu xin vu nữ. Nhìn chằm chằm cửa động đen tuyền, mồ hôi ẩm ướt lòng bàn tay. Chờmột chút, có lẽ sẽ xảy ra chuyện không giống dự liệu.

Page 12: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Thời gian không tiếng động chậm rãi chảy qua, ở bên tai ta tựa hồ ngưng tụ thành tiếng vang “Tí tách” .

“Này!” Giọng nói của Vu nữ có chút vội vàng xao động, “Ngươi phải biết rằng, ta không thể đợi lâu ở trong này.”

“Đợi lát nữa một chút. . . . . .” Có lẽ hắn sẽ ra đến đây. Cắn răng, ta nhìn cửa động không hề có động tĩnh gì, hắn sẽ ra tới.

“Nhan Nhược Nhất, ngươi tội gì lãng phí chính mình như vậy? Ngươi thích tự ngược như vậy sao?”Lời nói của vu nữ giống như roi da,đánh vào trong lòng ta đến rét run. Nắm tay càng siết chặt, nhưng ta lại tìm không ra một câu, một chữ để phản bác vu nữ. Chỉ có mộtlần một lần cầu xin, chờ một chút, đợi lát nữa một chút. . . . . .

Tiếng “Tí tách” của thời gian càng phát ra vang dội, giống một cái dùi, đang chờ đợi mỗi giời mỗi khắc, vang dội đánh vào trong lòng.

Hắn như thế nào lại mặc kệ ta?

Vu nữ nhịn không được chửi ầm lên: “Hey, nam nhân cái gì! con mẹ nó ngươi rốt cuộc có đi hay không, ngươi còn muốn chờ đợi nhưvậy?”

Hắn như thế nào có thể không lo cho ta?

Dòng thời gian trong lòng dường như ngừng lại. Với một dáng vẻ tuyệt vòng cắm rễ ở huyết mạch. Cuối cùng ta nhắm mắt lại, khôngđành lòng lại nhìn về phía cửa động tĩnh mịch kia.

Dưới chân mềm nhũn, cả người xụi lơ ở trong lòng ngực của đại hiệp áo đen, thân mình đại hiệp cứng đờ, sau đó cười nhạo mộttiếng: “Thương Tiêu, xem ra ngươi tuyệt không hiểu biết con người rất yếu ớt.”

Trưởng lão đối diện nhìn ta cuối cùng nuốt xuống một hơi, nhất thời có chút ồn ào.

Ta xem thấy bọn họ mỗi người đều la hét to với đại hiệp áo đen cái gì đó, lồng ngực của đại hiệp áo đen đã nhẹ nhàng chấn động,giống như đã nói cái gì đó. Nhưng mà tất cả giọng nói tiến tới tai ta đều trở thành từng trận vù vù.

Hắn thật sự mặc kệ ta.

Thì ra ở trong lòng hắn, ta có khoảng cách xa xôi như thế với Tử Đàn.

A, nói không chừng mục đích ta đến thế giới này chính là vì cứu Tử Đàn tỉnh lại, làm cho nàng cùng Thương Tiêu lại tiếp tục tình duyêntrước đây, từ nay về sau liền phỉ dực song phi (như chim liền cánh), vĩnh kết. . . . . .

Vốn là đang muốn chê cười để cố gắng ổn định tâm tình của mình, nhưng càng nghĩ càng chua sót. Không biết sao, nhưng trong lònglại sinh ra một tia đoạn tuyệt hoàn toàn.

Nhìn song nguyệt đang dần dần nhô lên trên trời, trí nhớ bỗng nhiên trở lại buổi tối song nguyệt cùng tròn. Lần đầu tiên ta nhìn thấyThương Tiêu biến hóa thành bộ dáng con người.

Tóc màu bạc như tơ, áo trắng hơn tuyết.

Hồng nguyệt đỏ tươi như máu cùng lam nguyệt yên lặng như nước ở trong đôi mắt màu tím của hắn thay nhau luân chuyển làm mêhoặc lòng người. Trong đôi mắt màu tím tinh tường in lại biểu hiện giật mình ngạc nhiên của ta.

Khóe môi của hắn rõ ràng gợi lên độ cong. Ở chỗ sâu trong đồng tử cũng một mảnh hư vô. Chính vì mảnh hư vô kia, làm cho ta khôngdừng bước mà nhảy vào, sau đó trơ mắt nhìn thấy chính mình, lún sâu vào bùn.

Thế nhưng đủ rồi. . . . . .

Thật sự đủ rồi.

Ta hít sâu một hơi, cười nói: “Đại hiệp, ngươi nhìn còn chưa hiểu tình huống sao?” Giọng nói của ta mỏng manh mà khản đặc, lạithành công đánh gãy cuộc nói chuyện giữa hai bên.

Trong lúc nhất thời lực chú ý của mọi người đều tụ tập ở trên người ta.

Ta cười. Ta chán ghét bị người chú ý, ở trước mắt bao người cuối cùng ta sợ hãi đi sai bước nhầm, trở thành trò cười của ngườikhác . Lên tiếng trước công chúng ta sẽ cảm thấy lo lắng bất an.

Thế nhưng bây giờ không sao cả, như thế nào đều không sao cả .

Người khác nhìn thế nào lại cũng có quan hệ gì với ta đâu? Ta chỉ tự mình làm việc của ta thôi.

“Thương Tiêu đại nhân như thế nào sẽ vì người không quan trọng như ta, đem Tử Đàn giao cho ngươi đây?”

“Không quan trọng?” Hắc đại hiệp cười nhạo một tiếng, “Trong Phù Vân Các lại cho kẻ không quang trong ở?” lúc này ta mới pháthiện thì ra giọng nói của kẻ cướp rất êm tai . Hơi hơi ngửa đầu về phía sau, nhìn thấy hắn tinh giản đường cong trên mặt, ừ, người

Page 13: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

này khẳng định rất tuấn tú.

Nhưng mà, đáng tiếc. . . . . .

Hình như hắn không biết Phù Vân Các sớm thay tên là Nhan La Điện, hắn cũng không biết, ở trong lòng Thương Tiêu, Tử Đàn cùng taquả thực chính là khác nhau một trời một vực.

“Như vậy, ta chính là cái ngoại lệ kia chứ.” Lời còn chưa dứt, thân hình của đại hiệp áo đen rung mạnh lên. Tựa hồ bị cái gì chấn độngmột chút.

Nhưng ta không cách nào tự hỏi nguyên do trong đó.

Ánh mắt lưu luyến ở cửa Hàn Ngọc Động, nắm chặt tay vu nữ . Sau đó, mạnh mẽ tránh về phía trước. Ta vốn tưởng rằng đại hiệp áođen sẽ sợ giết ta mất đi con tin, khi ta đột nhiên”tập kích” xuống phía dưới, theo bản năng cầm dao lùi về sau. Không nghĩ tới chính là,hắn giống bị hoảng sợ, cư nhiên trực tiếp buông ta ra.

Ta không rảnh quay đầu nhìn hắn, chân sau co lên, đá thẳng về hướng nam tử, ra chiêu cực kỳ hạ lưu, nhưng cực kỳ hữu hiệu. Đạihiệp áo đen không ngờ ta chẳng những không chạy, còn “hạ lưu” như vậy, vội lắc mình né tránh. Ta thừa dịp thế hắn lắc mình tránh ra,đưa chân ra đánh về phía hắn.

Các trưởng lão trải qua hàng trăm trận chiến đều bị cách đánh như vậy sợ ngây người. Nhiều người như vậy nhưng lại không ai tiếnlên giúp một lần, trơ mắt nhìn thấy nữ nhân như điên chống lại một nam nhi tám thước trên đỉnh U Đô Sơn.

Đỉnh Hàn Ngọc ở trên U Đô Sơn, dưới đỉnh Hàn Ngọc là sông Quỷ Khốc.

Giữa sông Quỷ Khốc nghe thấy quỷ khóc, nước mắt rơi đó có thể thiêu đốt xương cốt con người thành tro bụi.

Mới lên U Đô Sơn ta từng nghe Thủ Nhân Ca này, nghe nói là đoạn vực phía sau U Đô Sơn là hạ lưu của sông Quỷ Khốc. Trong nướcsông hàng năm chướng khí bốc lên. Người bình thường ngã xuống là tuyệt không đường sống .

Lệ khí dưới chân núi từng trận đập vào mặt, thổi lên làm hai mà ta cảm thấy rất đau.

Không ai biết ta đi nơi nào, bọn họ chỉ biết cho rằng ta đã chết. Rơi xuống trong sông Quỷ Khốc, xương cốt không còn.

Bụng dưới đau quặn, nhìn thấy đỉnh U Đô Sơn càng ngày càng xa, rốt cục hốc mắt của ta ẩm ướt. Cuối cùng liếc mắt một cái cũngkhông thấy được rồi sao? Không thấy được rồi sao?

“Nắm chặt.” Vu nữ hét lớn một tiếng, mãnh liệt kéo cảm giác trở về. Ta giống như bị cuốn vào một lốc xoáy, càng không ngừng xoaytròn, lay động. Sau đó rõ ràng cảm giác được một thứ gì đó từ thân thể mình tách ra.

Ánh sáng màu trắng chói mắt, vụt thoáng qua làm người ta hoa cả mắt, vô số cảnh tượng xẹt qua ta trước mắt, vui vẻ, khổ sở, tìnhcảm mãnh liệt , sự yên lặng , hung hiểm , duy mĩ . . . . . . Tất cả hình ảnh đều biến thành ánh sáng lấp lánh, càng lúc càng nhanh biếnmất khỏi tầm nhìn của ta. Dần dần ý thức của ta mơ hồ.

Thương Tiêu.

Thương Tiêu.

Thương Tiêu, Thương Tiêu, Thương Tiêu!

Thương Tiêu. . . . . .

Tiêu hồ ly. . . . . . Tiêu hồ ly. . . . . .

Ngươi đi chết ở nơi nào rồi?

“A!” Ta khàn giọng kiệt lực thét chói tai đi, tiếng nói bị gió xé rách càng ngày càng kịch liệt , nước mắt bị không khí tái nhợt bóp vỡ.

Không ai nghe. Không ai thấy.

Thương Tiêu, lần này ngươi là thật sự không tìm thấy ta .

Trong mơ mơ màng màng, ta giống như thấy một bóng dáng màu trắng bay nhanh đánh về hướng mình.

Có lần, ta hỏi qua hắn”Ngươi sợ chết không?”

” Cả đời Thương Tiêu có sợ cái gì.” Nói năng có khí phách như vậy. Nhưng hiện giờ, ngươi vì sao nhíu chặt mày, lại vì sao sắc mặt táinhợt? Thương Tiêu, ngươi sinh ra không biết sợ, như thế nào có ánh mắt tuyệt vọng sợ hãi như vậy, giọng nói bất lực khẩn cầu nhưvậy:

“Nắm lấy ta!”

Page 14: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Không đúng, Thương Tiêu biết phẫn nộ, biết đau lòng, biết bất đắc dĩ, cũng không biết bất lực cầu xin.

Hắn quá cường đại, không biết bất lực.

“Tay!”

Cho tới nay, ta đuổi theo bước chân của ngươi, cuối cùng lại phát hiện, ngươi cũng chưa hề nghĩ đến vì ta mà dừng lại. Mà bây giờ,rốt cục ta cũng mất đi dũng khí đưa tay.

Tay hắn nhanh chóng chạm đến đầu ngón tay dường như trong suốt một nửa của ta. Kéo khóe môi, ta phất tay, “Ba” vang lên mộttiếng nhỏ, đem tay của hắn đánh ra. Vô lực lại vô cùng quyết tuyệt.

Lần này bất ngờ không kịp phòng bị, cú đánh làm cho biểu biện của hắn giật mình ngẩn ra, trong nháy mắt đôi mắt dại ra.

Còn không kịp chờ hắn phản ứng, vu nữ nắm chặt lấy tay ta. Ta mỉm cười, lại thấy hắn hoảng sợ nhào tiến lên, lại chỉ bắt được ốngtay áo đã trở nên trống rỗng của ta.

“Nhan Nhược Nhất!” khàn cả giọng kêu gọi như thế, là giọng nói đầu tiên ta nghe được ở thế giới này, cũng là giọng nói cuối cùng tanghe được.

Ngươi sẽ đau khổ sao?

Kỳ thật, ta là hy vọng ngươi đau khổ.

Ta thậm chí có chút hy vọng ngươi đau khổ, giống như ta, đau đớn. . . . . .

Sáng sớm ánh nắng tươi sáng.

Một bàn tay tái nhợt từ trong chăn vươn ra. Chạm đến di động ở đầu giường lại rụt trở về. Chỉ chốc lát sau “Alo, 120 phải không? Tôicần phải được truyền máu gấp. . . . . .”

Không phải mộng, đau đớn như vậy, như thế nào lại chính là một giấc mộng? Đây là đau xót lớn nhất của ta cũng là ký ức đẹp nhất.

Một tháng sau

“Đến đây, Nhược Nhất hát với mình bài đầu đi.” Các bạn ta ba chân bốn cẳng đem ta đẩy lên phía trước. Một bài 《đến chết cũng phảiyêu》tiếp tục thét. Giọng hát đã sắp khàn khàn rồi. Hát mệt mỏi. Mọi người lại điên rồi dường như bắt đầu rót rượu cho nhau.

Chỉ chốc lát sau, đầu của ta tựa như bị người ta đánh một gậy choáng vàng mồng mồng.

Ngọn đèn u ám. Ta cười khờ xụi lơ ở trên sô pha nghe bạn ta tiếp tục thét ca, nhìn thấy bọn họ tiếp tục uống rượu. Đô thị say nhưchết, người say như chết.

Một hồi phát tiết.

Nhưng bất luận hôm nay biến thành thê thảm cỡ nào, ngày mai như trước phải đánh thức lý trí của mình cho tỉnh táo, quy củ. Cuộcsống vẫn như trước.

Ta nghĩ, tựa như cơn mộng kia—— đúng như lời vu nữ nói, đó chính là một giấc mộng của ta, ở trong thế kỷ 21, ta chỉ là say rượu saubị bạn đưa về nhà, ngủ một buổi tối. Ai cũng không biết ta đã trải qua chuyện kinh tâm động phách như thế nào .

Âm nhạc đột nhiên an tĩnh lại. Trong hơi thở suy sút, không biết là ai, với giọng hát không dùng được, cất hát bài:

Xuân đi thu đến hoa tàn hoa nở

Trí nhớ chôn sâu trong biển lòng kia

Cái gọi là dây dưa chính là thương tổn

Không ai đi dẫn nước tất cả đều thay màu thành đen trắng

Chỉ là em còn chưa thể buông ra, đối với anh rất ỷ lại

Chỉ là em còn không thể đủ nghị lực để buông tay

Chỉ là em còn chưa thể buông ra, nỗi lòng lo lắng

Đã quên anh từng phụ bạc em

Trên một đường đời bao nhiêu trần ai

Page 15: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Yêu là ai trả, nợ còn của ai

Quyết định tỉnh lại né tránh thương tổn

Mà vận mệnh an bài đã không cách nào sửa đổi

Chỉ là em chưa thể buông ra, cho em niềm vui

Chỉ trách em đã không thể bày tỏ

Chỉ là em chưa thể buông ra, chờ mong đối với anh

Không thể bỏ qua sự tồn tại của chân tình

Chẳng biết làm sao, nước mắt của em cứ như vậy rơi xuống. Thậm chí không để cho em thời gian phát hiện.

Chỉ là em chưa thể buông ra, đối với anh rất ỷ lại

Chỉ là em chưa đủ nghị lực để buông tay

Chỉ là em còn chưa thể buông ra, nỗi lòng lo lắng

Đã quên qnh sớm đã phụ bạc em

Chỉ là em chưa thể buông ra, cho em niềm vui vẻ

Chỉ trách em chưa thể bày tỏ

Chỉ là em chưa thể buông ra, chờ mong đối với anh

Không thể bỏ qua sự tồn tại của chân tình,

——《 Buông ra 》 Ái Nhạc Đoàn

Rốt cuộc nhịn không được . Ta giống như đứa trẻ lạc đường, đem những điều chưa thể từ bỏ cùng với sự sợ hãi hóa thành nướcmắt và gáo thét. Tức giận đem hoa quả trên bàn, chén rượu đều hất xuống đất.

Ta nắm lấy tóc kiệt sức thét chói tai, sau đó nằm xuống một đống hỗn độn trên mặt đất gào khóc.

(NV: Wa! Đáng sợ quá)

Sau một tháng bình tĩnh, rốt cục ta bùng nổ rồi.

Các bạn bị dọa không nhẹ, chỉ có một nữ tử uống cũng không ít hơn ta đã chạy tới kéo ta, nói: “Đừng khóc, tỷ tỷ mang ngươi đi quánăn đêm làm dịu làm dịu.”

Ta lau nước mũi nước mắt. Khí phách hào hùng vung tay hô to: “Lão nương cần ba người, ngược chết một người, đâm chết mộtngười. Còn có một người, còn có một người. . . . . . Ô, mang về nhà làm canh suông mì sợi cho ta.” Nói xong ôm nàng kia lại khócrống lên.

Mọi người lấy lại tinh thần, cười vang kéo hai chúng ta ra. Ta tránh mọi người, một mình hăng hái uống rượu. Ta chỉ là muốn say. Sauđó mơ lại một giấc mộng mà thôi.

Bởi vì giấc mộng kia đã hoàn toàn kết thúc.

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 5

Thế giới một mảnh hỗn độn.

Gió gào thét thê lương qua ở bên tai, giống như lúc một khắc trước khi nhảy xuống vách núi. Cả thế giới đều ở xoay tròn, mang theobi thương, sau đó rơi vào trong một đám bụi bậm.

Bụi sương mù màu xám tro dần dần tan đi, trên đường núi quen thuộc có ba người đứng. Vũ La, nàng, còn có Thương Tiêu giấu

Page 16: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

mình ở chỗ rẽ.

Nàng nhìn thấy chính mình ném xuống đất một chiếc áo lông, giận dữ rời đi.

“Cuối cùng huynh đã làm cái gì?” Vũ La nhìn thấy Thương Tiêu nhặt xiêm y lên, động tác mềm nhẹ vuốt bụi đất xuống, nhịn khôngđược hỏi, “Nàng như thế nào tức giận như vậy?”

Thương Tiêu nhếch môi, không nói một câu. Đợi sau khi đem tro bụi đều vuốt xuống hết, hắn im lặng xoay người rời đi.

“Huynh không đi xem thử? Nhược Nhất che che giấu giấu như vậy. . . . . . Ôi! Đánh muội làm cái gì?”

“Không được đi.” Dưới tay vừa chuyển, thi triển một pháp nhỏ đơn giản, hòn đá nhỏ ven đường giống như sinh ra có mắt, từng viêntừng viên đánh tới trên người Vũ La.

“Ai. . . . . . Đừng, ngừng! đừng đánh !” Vũ La bắt được một hòn đá nhỏ, nghiêm mặt nói, “Vừa rồi ta thấy cảm một cỗ lệ khí ở trênngười A Nhan. Nữ nhân ghen tị đáng sợ nhất. Biểu ca huynh sẽ không sợ nàng động tay động chân cái gì đó đối với Đàn tỷ tỷ sao?”

“Nàng sẽ không.”

“A? Tin tưởng nàng như vậy? Đây cũng không phải là tác phong của biểu ca .”

Thương Tiêu quay đầu lại mắt nhìn dõi theo đường lên núi, khóe môi khẽ nhếch, trong giọng nói lạnh nhạt mang theo tia ôn nhu: “Nàngsẽ không.”

Nhìn theo bóng dáng của Thương Tiêu biến mất ở chỗ rẽ, Vũ La bĩu môi sờ sờ mặt: “Cho dù là yêu quái, cũng không có thể trưởngthành như vậy a. Thật sự là tội nghiệt!”

Bóng tối đánh úp lại, nàng đứng ở tại chỗ, không biết chính mình nên đi nơi nào, trong lòng rơi vào một mảnh trống rỗng. Vô số giólạnh vẫn thổi hướng vào dòng máu bên trong, lạnh lẽo đến xương .

“Thương Tiêu! chúc ngươi sinh nhật vui vẻ con mẹ nó!”

Giọng nói truyền đến rõ ràng, trước mắt nàng bỗng dưng xuất hiện bóng dáng của Thương Tiêu .

Sống lưng thẳng lúc này có chút hơi cứng ngắc, giống như giật mình sửng sốt một hồi lâu, Thương Tiêu hơi nghiêng đầu lên. Cuốicùng trong mảnh tối tăm mơ hồ có thể thấy đôi mắt màu tím giống như thủy tinh của hắn .

Thần sắc trong đôi mắt hắn biến đổi phức tạp, mày hơi nhíu lại, khóe môi lại cong lên một độ cung nhàn nhạt, giống như ở hết sứckiềm chế, cuối cùng vẫn nhịn không được biểu lộ niềm vui sướng.

Vẻ mặt này chạm mạnh vào ngực của nàng. Một nỗi khẩn trương lan tràn ra.

Thương Tiêu lui từng bước về sau, muốn xoay người, lại đang nghe thấy “Ta không cần ngươi ” khi câu này thốt lên, đột nhiên ngẩnngười dừng lại bước chân.

Đôi mắt màu tím nheo lại, khóe môi hơi mím lại mang theo một chút dáng vẻ của đứa nhỏ giận dỗi, hắn tiếp tục đi càng sâu vào mảnhu tối. Nhược Nhất muốn đi giữ chặt hắn, nhưng một trận gió lạnh mạnh mẽ nhanh chóng thổi tan bóng dáng kia đang rời đi.

Nàng thất thần đứng tại chỗ.

Một trận mỏi mệt.

Vì sao ngươi không muốn quay đầu lại dù là một lần, quay đầu lại dù chỉ một lần, cho dù một lần. . . . . .

Ta cũng sẽ không chờ đợi đến tuyệt vọng, trái tim cũng chết.

“A!” Nàng nghe thấy chính mình thét lên hết sức thê lương .

Ngạc nhiên quay đầu.

Chỉ thấy người đó giống như tiên giáng trần hoảng loạn đẩy ra mọi người, chạy theo bóng dáng đoạn tuyệt nhảy xuống vách núi kia.

Hắc y nhân hóa làm một quả cầu ánh sáng tiến sát bên người hắn, nhưng hắn lại ngay cả khóe mắt cũng không động một chút. Mộtmực truy tìm tấm lưng kia, dùng hết toàn lực.

Nhưng cuối cùng hắn vươn tay lại bị nàng vô lực mà ngoan tuyệt giãy khỏi tay. Trong lúc giật mình kinh ngạc, Nhược Nhất mỉm cườitái nhợt càng lúc càng mờ nhạt. Hắn lấy lại tinh thần, lại nhào đến, lại chỉ bắt lấy quần áo của nàng rơi chậm giữa không trung.

Ánh mắt của Thương Tiêu trống rỗng cùng sắc mặt trắng dừng lại lưu vào trong đôi mắt của nàng, sau đó càng ngày càng mơ hồ, chođến khi biến mất.

Page 17: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Tức thì, một cơn đau khó có thể nói nên lời tập kích vào trong lòng nàng, giống một trùng độc chui vào cốt tủy, vừa động đậy sẽ tổnthương gân cốt.

Có lẽ, hắn là quan tâm.

Kỳ thật hắn cũng có quan tâm. . . . . .

“. . . . . . Nhất, dậy đi, dậy đi!” nàng mơ mơ màng màng mở mắt quấn chặt chăn lại chuẩn bị ngủ”Rầm!” một tiếng, cửa bị đẩy mạnh ra,“Nhan Nhược Nhất!Tỉnh dậy cho ta. Ngươi còn có thời gian ngủ nướng!”

“Ừ. . . . . .” Người trong chăn không cam lòng lẩm bẩm vài tiếng, chậm chạp nhúc nhích thân mình, trừng mắt nhìn nữ tử mặc áo khoácđen đứng ở trước cửa phòng, oán giận: “Biết, biết. Ngươi không thể dịu dàng gọi ta dậy sao.”

“Hừ.” Nữ tử quay đầu bỏ đi. Nhan Nhược Nhất xuống giường thay áo ngủ ra, sau đó đi rửa mặt.

Đã hai năm trôi qua sau khi tỉnh giấc mộng tuyệt mỹ kia.

Bây giờ, nàng có thể có cuộc sống thực bình thường, sẽ không giống như những ngày mới tỉnh lúc đó thường xuất hiện ảo giác.

Tay đánh răng dừng lại, hàm của nàng chứa một miệng bọt ngơ ngác nhìn thấy hốc mắt đỏ tươi của mình trong kính.

Nhưng mà, mặc kệ là qua hai năm hay là hai mươi năm, thậm chí liền ngay cả đời này đều trôi qua. Chỉ cần nhớ tới hắn, nàng vẫn sẽrơi lệ như trước —— cái này đã không còn là vấn đề thời gian nữa.

24 tuổi Nhan Nhược Nhất mở một cửa tiệm trang phục thủ công nho nhỏ, giúp làm quần áo quái dị cho những người thích sự khácbiệt. Tại thành thị này cũng coi như có chút danh tiếng, thu nhập mỗi tháng cũng tàm tạm đủ sống qua ngày. Bởi vì cha mẹ ở ngoại ô,nàng với người khác cùng thuê một căn nhà trọ.

Chỉ có đều là, người cùng thuê nhà là vu nữ lúc trước đem nàng đến cái thế giới kia ——Mạc Mặc.

Theo như lời của Mạc Mặc nàng ta là bị cha mẹ đá ra khỏi cửa đi tìm Nhược Nhất để chuộc tội . Tuy rằng miệng của vu nữ thườnggào thét đến phiền chán, nhưng Nhược Nhất biết là trong lòng vu nữ mang áy náy .

Nếu không phải vậy với tính cách của nàng ta, nữ nhân như vậy căn bản sẽ không bởi vì lệnh của cha mẹ mà ngoan ngoãn luôn ở bêncạnh nàng.

Nhược Nhất cũng không oán hận Mạc Mặc, ngược lại có chút cảm kích.

Bởi vì cái thế giới kia làm cho nàng hiểu được không chỉ có tình yêu mà thôi.

“Nghe nè, hôm nay ngươi phải mang một nam nhân về cho ta, đều xem mắt nhiều lần như vậy. Lại có thể vẫn còn duy trì thân trinh tiết,ngươi là nghĩ muốn đem danh hiệu xử nữ hàng đầu này đến ngày già chết hay sao? Ngươi bây giờ còn ở trong kỳ hạn đảm bảo chấtlượng, tàm tạm còn có thể cứu vãn một chút. Chờ ngươi quá thời hạn, còn có anh chàng nào chịu để ngươi hãm hại?” Mạc Mặc vừanhắc tới vừa dùng ma pháp bổng đem quần áo từ trong tủ quần áo xách ra khoa tay múa chân trên người Nhược Nhất, “Ngươi đúnglà một kẻ thuần khiết chỉ biết lắc lắc theo đuôi người ta không chịu buông tay, nhìn ta đem nam nhân về nhà cũng không biết xấu hổ.Dường như còn tỏ ra xem thường ta.”

“Dù sao ngươi đều là đem bọn họ lấy làm thí nghiệm. . . . . .” Nhược Nhất nhỏ giọng biện giải.

“Câm miệng, làm nữ nhân mà không có nam nhân, ở trước mặt ta ngươi không được tranh cãi quyền lợi. Hiện tại, ngươi đem nhữnggì định nói trong miệng nuốt vào cho ta, mặc quần áo này, ra cửa. Hành động!”

Nhược Nhất thở dài: “Vâng, vu nữ tiểu thư.”

Mặc kệ là an bài xem mắt, tạo ra ” gặp gỡ” , hay là làm một số chuyện sến đến cực điểm “Trùng hợp gặp nha” . Nhược Nhất đều đemhết toàn lực bình tĩnh ứng đối với những người thường này hoàn toàn không thể biết “ý tốt” .

Nàng biết rõ ràng mục đích của Mạc Mặc —— làm cho nàng quên đi Thương Tiêu.

Nhưng, quên đi Thương Tiêu? Đây sớm là chuyện nhất định không có khả năng.

Nhược Nhất rất rõ ràng, Thương Tiêu trong lòng nàng không phải hoa hồng hoặc bách hợp, mà là một gốc cây xương rồng sa mạccực kỳ ương ngạnh.

Nhưng, hiển nhiên Mạc Mặc còn chưa hiểu điều này.

“Ta đi đây.”

“Ừ, buổi tối không có nam nhân theo tới ta sẽ không mở cửa cho ngươi. Đi đi.”

“Aiz, chìa khóa của ta! Ngươi như thế nào có thể. . . . . .”

Page 18: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

“Oành!”

Vì thế, Nhược Nhất rốt cục phẫn nộ rồi”Lão vu bà! Ta cũng có giao tiền thuê nhà ngươi không thể làm độc tài! !”

Trả lời của nàng chỉ có tiếng khóa cửa bên trong.

Một mình một người đi trên đường lớn mới lên đèn rực rỡ, trong đầu hiện lên khuôn mặt lạnh đạm của chàng trai vừa rồi: “Nhan tiểuthư, nếu không ý nguyện, thì đừng làm mất thời gian. Xin lỗi không tiếp được .”

“Aiz. . . . . .” Một tiếng thở dài, Nhược Nhất cảm thấy được thực ủy khuất. Nàng nghĩ, lần này nhất định trở về phải nói cái rõ ràng vớiMạc Mặc.

Nhưng mà, đêm nay trở về như thế nào? Nha đầu kia từ trước đến nay là nói được thì làm được, không thấy được nam nhân tuyệtkhông mở cửa , nàng tin chắc! Vỗ trán thở dài, như thế nào lại trở thành như vầy đây?

Lúc trước nàng nên nói lời chính nghĩa cự tuyệt “ý tốt” chết tiệt này mới đúng.

Đang muốn đi, một hạt châu lập lòe tỏa sáng nhanh như chớp lăn đến bên chân của nàng, nàng tò mò đừng bước chân đánh giá. Bêncạnh lập tức truyền đến giọng nam già nua : “Cô nương, cô là người hữu duyên nha, đến đây ta xem thử cho.”

Kẻ lừa đảo a. . . . . .

Bĩu môi, Nhược Nhất nhấc chân bước đi. Oán thầm, nhà mình còn có một vu nữ mời không đi, không chỉ có miễn phí, còn khẳng địnhso với ngươi còn đoán chuẩn hơn.

“Cô nương. Ta thấy mi tâm của cô có một cánh hoa đào đen đung đưa đón gió, cô thế nhưng nào còn có chưa tiếp túc hoàn thànhnghiệt duyên a?”

Nghe vậy, Nhược Nhất không tự chủ được dừng bước chân lại.

Quay đầu lại nhìn thấy một bóng người ẩn trong bóng cây. Người đó ngồi trên ghế dựa bên đường từ từ đứng dậy. Đèn đường chiềusáng một đường trên người hắn, theo động tác của hắn mà nhô lên nhô xuống. Lão nhân lưng gù, đội một cái nón cực lớn, dườngnhư che hết khuôn mắt, chỉ lộ ra chiếc cằm khô quắt .

Trên người hắn quấn một “Miếng vải đen” so với áo khoác của Mạc Mặc còn lớn hơn. “Trung Quốc và Phương Tây kết hợp” như vậythoạt nhìn thật còn có cảm giác quỷ bí

Nhược Nhất nheo lại mắt, đánh giá cách ăn mặc của hắn có thể sinh được khối tiền, muốn làm ăn cùng hắn hay không, rõ ràng gọihắn đến tiệm trang phục của mình đi làm quần áo cũng có “Sức cuốn hút” lắm.

Trong bụng đang đánh bản tính nhỏ, lão già kia lại nói: “Nhan cô nương, làm việc cũng không thể bỏ dở nửa chừng, rước lấy tai họa,đương nhiên phải tự mình gánh vác đến cùng.”

“Ngươi. . . . . .” Còn chưa kịp giật mình hắn như thế nào biết họ của nàng, lão già kia đột nhiên tiến lên giữ lấy cổ tay của nàng.

Nhược Nhất sợ hãi kêu lên một tiếng, lập tức giãy dụa, không nghĩ tới lão già kia sức lực mạnh thần kỳ, “Ngươi quá vô lễ! Buông!Sáng như ban ngày. . . . . . Không đúng, cho dù là chạng vạng cũng không có thể vô sỉ như vậy, ngươi tên lão già không đáng kính này.. . . . .” Đây chẳng lẽ là gặp gỡ kẻ điên trong truyền thuyết đó chứ, Nhược Nhất có chút sợ, “Ta đếm từ một đến ba, nếu ngươi khôngbuông ra, ta cũng mặc kệ ngươi là tôn lão yêu ấu gì ( câu này nghĩa là “kính già yêu trẻ”, ý câu này là Nhược Nhất mắc kệ hắn là ngườigià nàng cũng ra tay ), cẩn thận ta đạp một cước cho ngươi tâm can tỳ vị phế toàn bộ ói ra!”

“Nhan cô nương, ngươi còn nhớ rõ Thương Tiêu trên U Đô Sơn Cửu Châu hai trăm năm trước hay không?” Lời chất vấn này mangtheo một chút tang thương, rốt cục nàng thoát khỏi tay của lão già, sau đó liền đánh làm nghiêng cái mũ trên đầu ông ta. Nhưng trongnháy mắt này, gió dường như đều yên lặng . Nhược Nhất quên chạy trốn, hoàn toàn ngây dại.

Hắn. . . . . . Hắn. . . . . .

“Nhan Nhược Nhất, nghiệt duyên của cô chưa xong, nơi này không phải là nơi cô nên ở lại.”

Bóng người trước mắt từ mơ hồ, Nhược Nhất nâng tay dụi dụi mắt, ý để nhìn hắn rõ hơn. Nhưng chân lại dần dần mềm ra, cả ngườitựa hồ lọt vào một không gian không trọng lực. Bốn phía một mảnh tĩnh mịch. Chỉ có giọng nói của lão già kia không ngừng xoayquanh tai nàng: “Nhan Nhược Nhất, trong lúc mông muội đó, vạn vật tang thương. Trần duyên nghiệp chướng, mộng phù du ngắnngủi, mây nhẹ trôi đi, một hạt cát trong sa mạc, có được cũng thản nhiên, mất đi cũng hửng hờ, nhớ lấy, nhớ lấy.”

Nàng nhớ rõ, cảnh cuối cùng, nhìn thấy chính là ánh sáng màu cam của đèn đường.

Một chiếc xe nhỏ tự nhiên từ bên đường chạy như bay qua, mang theo trên mặt đất một cái nón lớn lăn vài vòng, sau đó bay vàochiếc ghế tựa bên lối đi bộ. Gió nhẹ nhàng thổi, “Sàn sạt” , nơi đó cái gì cũng không để lại.

Trong căn phòng tối, bình thủy tinh quái dị trên bếp sôi lên kêu ùng ục ùng ục phát ra âm thanh kỳ quái, màu sắc khác nhau không

Page 19: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

ngừng sủi bọt cuồn cuộn. Tại phòng bếp lại một người cũng không có.

Từ trong phòng ngủ vang lên một tiếng thét mãnh liệt: “Mẹ nó, sao lại dám đụng đến người ta che chở!”

Trong căn phòng tối. Móng tay Vu nữ bỗng dưng thật dài. Hung hăng vê một quả cầu lam thủy tinh yên tĩnh. Nhẫn nhịn làm cảm xúc củanàng muốn nổ tung. Tóc đen của nàng không gió mà tự lay động, bay bay giữa không trung. Giống như bộ dáng của lệ quỷ, “Khôngđược, cư nhiên cướp người đi trước mắt của ta, rất mất mặt . Ta phải quyết chiếm trở về! Muốn cướp trở về. . . . . . Đúng rồi!”

Vu nữ đem thủy tinh cầu ném lên trên giường, tức khắc nhào tới ngăn tủ kia tìm kiếm: “Đồ đó giống như. . . . . . Ở. . . . . .”

Mà ở bên kia một thế giới khác.

Một tia ánh sáng tiến nhanh vào trong mắt. Bầu trời, ngói thủng, khuôn mặt người, tiếng ồn ào. Huyệt Nhân Trung truyền đến cơn đaubỏng rát. Đây là chỗ nào? Nhược Nhất ngồi dậy, bốn phía đều là quần áo tả tơi, biểu hiện chết lặng người. Một người phụ nữ nắm lấytay của nàng, miệng há ra rồi khép lại, không biết đang nói chút cái gì, nữ nhân này là ai?Đây lại là nơi nào?

Lỗ tai dần dần nghe được rõ giọng nói rồi.

“Cô nương ngươi đã tỉnh. . . . . .” Đã lâu , ngôn ngữ, cùng cách ăn mặc xa lạ mà quen thuộc. Trong lòng Nhược Nhất chấn động mạnhmẽ: “Đây là, Cửu Châu sao?” Không lễ phép đánh gảy lời nói của người phụ nữ, nàng run rẩy hỏi.

“À, phải”

Đại não một hồi lâu mới tiêu hóa hoàn ý tứ này của từ ”Phải” . Nàng trừng mắt lớn đưa tay nắm lấy tay người phụ nữ: “U Đô Sơnđâu? Ngươi có biết U Đô Sơn ở hướng nào không?” Người phụ nữ bị hoảng sợ, sau đó không biết làm sao nhìn chằm chằm NhượcNhất:”U Đô là cái gì?”

Không biết?

Như thế nào có thể, Cửu Châu như thế nào có thể có người không biết U Đô Sơn!

“U Đô Sơn? Khụ khụ. . . . . . Tiểu cô nương, thế nhưng nói tới lãnh địa của cửu vĩ bạch hồ?” Một giọng khàn khàn mà lớn tuổi truyềntới. Nhất thời bốn phía một mảnh âm thanh hít vào, người phụ nữ kia trong nháy mắt tránh khỏi tay của Nhược Nhất, té ngã chạy trốn,hoảng sợ trừng mắt nhìn nàng.

Lòng của nàng lại không hề bận tâm đến chuyện này, nhìn thẳng ông lão có vẻ bị bệnh kia đang đứng ở một góc sáng. Ông lão kiathở hổn hển mấy hơi thở nói, “Đúng vậy, nơi đó từ hai trăm năm trước đổi tên gọi là ‘ Vô Tư Sơn ’ .”

Giống nghe được cái gì đó đáng sợ, sắc mặt mọi người càng trắng.

Vô Tư. . . . . . Vô Tư. Vì cái gì phải sửa gọi là Vô Tư Sơn?

“Thương Tiêu đâu? Lão tiên sinh, ngài biết Thương Tiêu không?”

“Thương Tiêu?” Lão già ho khan vài tiếng, đột nhiên nhớ tới cái gì nói,”A, lão hủ giống như đã nghe tổ phụ giảng qua, khụ, là đại yêuquái bị phong ấn hơn trăm năm trước phải không?”

Hơn trăm năm trước, bị phong ấn . . . . . .

Thương Tiêu? Vì cái gì? Lại như thế nào có thể?

Sau khi nàng rời đi, trên mảnh đất này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 6

Trời, vẫn là trong vắt như vậy.

Nhược Nhất chưa từng hy vọng quá xa vời còn có một ngày quay về “Cửu Châu” . Nhưng, nàng đã trở lại. Mặc dù cách lúc nàng rờikhỏi đã có hai trăm … năm.

Vừa tròn hai trăm năm!

“Nhược Nhất tỷ tỷ! Nhược Nhất tỷ tỷ! Tỷ xem.” Xa xa một bóng dáng gầy yếu hoạt bát chạy đến trước mặt.

Page 20: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Đứa nhỏ này ăn mặc rách te tua. Trên người, trên mặt rất bê bối, lại có một đôi mắt long lanh như nước. Nó lấy trong tay ra bốn conchuột đang giãy giụa, một dáng vẻ vô cùng đắc ý.

Nhược Nhất sờ sờ đầu đứa nhỏ nói: “Tiểu Hổ ngoan, thật lợi hại. Mau cầm đưa cho mẫu thân và ông nội của đệ nhìn đi.” Không bảonó vứt bỏ đi, bởi vì nàng biết, ở trong mắt bọn họ đây là thức ăn cứu mạng, mà không phải là một con chuột chui qua núi xác chết, vikhuẩn đầy người.

“Được!” Tiểu Hổ chiếm được khen ngợi nụ cười trên mặt càng ngọt ngào, dung dăng vui vẻ chạy về hướng miếu đổ nát.

Nhìn bóng dáng của đứa nhỏ càng lúc càng xa, Nhược Nhất giấu đi tươi cười bên môi . Quét mắt về đường lớn mang một không khítrầm lặng.

Đây là Cửu Châu hai trăm năm sau sao?

Không còn vua cai trị, chư hầu chiếm cứ, mấy năm liên tục chiến loạn, dân chúng lầm than. Khắp nơi đều là dân chạy nạn. Nạn đói, ôndịch, quét sạch vùng đất từng giàu có và sung túc này.

Năm ngày trước, mẫu thân Tiểu Hổ thấy Nhược Nhất ăn mặc “Quái dị” nằm lẻ loi trơ trội bên ngoài miếu đổ nát, cả người trắng trẻosạch sẽ, tưởng tiểu thư nhà ai. Đem nàng”Cứu” tỉnh lại.

Dùng từ “Cứu” này từ tuyệt không khoa trương.

Ngoài thành Tông Dương này đang bị một quân đội yêu quái vây quanh. Quan thủ thành bắt toàn bộ thanh niên khỏe mạnh trongthành, lương thực thu hoạch đều lấy làm quân lương.

Trước đó vài ngày thành chủ mời viện trợ bên ngoài, những người đó ham mê háo sắc lại tàn bạo, trong thành Tông Dương đã cókhông ít nữ tử bị hại. Dân chúng bị ức hiếp , giận mà không dám nói gì. . . . . .

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên trên đường kia, có hai quân sĩ tuần tra lảo đảo lắc lắc tiêu sái đi lại.

Nhược Nhất vội ngồi xổm xuống, bôi bùn lên mặt, dùng khăn trùm đầu che khuất đầu, đưa lưng về nhau bọn họ, làm bộ như dáng vẻnhổ cây cỏ.

“Aiz, nữ nhân!” Một quân sĩ có cổ áo xanh đưa cánh tay lên người bên cạnh.

Quân sĩ có cổ áo đỏ quét mắt qua Nhược Nhất, đầy người cổ áo xanh ra, nghiêm mặt nói: “Ngày hôm qua Tầm Thường Cung mớiphái người đến điều tra. Mấy mươi người đều bị chém ngang lưng. Cái gì gọi là giết gà dọa khỉ biết không? Ngươi đã quên hìnhdạng của những người đó rồi?”

“Ta không có chỉ là nhìn nhìn thôi. . . . . .” Cổ áo xanh xấu hổ sờ sờ cái mũi, hơi không cam lòng.

Nhược Nhất thở dài một hơi nhẹ nhõm. Đang muốn đứng dậy, đột nhiên cảm giác ở phía sau truyền đến một khí lạnh run người, timđập nhanh nhìn lại phía sau, ánh mắt xuyên qua đường lớn tĩnh lặng, xa xa trông thấy cờ chiến phần phật trên thành lâu.

Ảo giác?

Không dám đợi lâu, nàng vội vàng chạy về miếu đổ nát, đóng cửa lại.

Trong ngôi miếu đổ nát có sáu người ngồi, một nhà Tiểu Hổ đã đem bốn con chuột lột da bỏ vào nồi nấu. Mọi người thấy nàng tiếnvào cửa chính đều không tự giác xê dịch.

Nhược Nhất tập mãi thành thói quen tìm một góc ngồi xuống.

Thấy rằng năm ngày trước, sau lần nói về chuyện “U Đô Sơn” kia, dân chạy nạn trốn trong ngôi miếu đổ nát sớm đem nàng xem làbạn thân của yêu quái, chỉ có Tiểu Hổ cùng cùng với ông nội của nó đối xử với nàng rất tốt.

Không nghĩ tới qua hai trăm năm, khoảng cách giữa người và yêu thế nhưng lại trở nên lớn như thế.

Trước kia tuy rằng lúc đó người và yêu cũng có mâu thuẫn mạnh mẽ, nhưng đều vì ích lợi của mình cũng có thể cùng một chỗ làm việcchung, trao đổi. Cũng không phải như bây giờ —— căm thù.

Thu hồi suy nghĩ nàng nhớ tới câu chuyện vừa rồi của hai binh sĩ kia. Tầm Thường Cung, Nhược Nhất biết nơi này. Bởi vì hai trămnăm trước ở thế giới này, nơi đó cũng đã rất nổi danh .

Đó là nơi tu tiên.

Nơi đó có lão Đại gọi Quý Tử Hiên, mọi người ở dưới thích gọi hắn là “Vô Thượng Tôn Giả” . Nhược Nhất nghe sơ qua chuyện nàycuối cùng còn tưởng rằng đó là một lão già tóc trắng xóa, sau đó lại gặp qua Quý Tử Hiên mới biết được, thì ra thế giới này thếnhưng còn có nam tử có thể so sánh với Thương Tiêu.

(NV: e hem, đoán xem, giữa hai anh, anh nào rành chuyện tình cảm, biết mê hoặc người hơn?!)

Page 21: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Không giống với Thương Tiêu cao ngạo, đó là một nam tử ôn nhuận.

Ít nhất thoạt nhìn là như thế này.

Dù sao, người có thể cùng Thương Tiêu cửu vĩ hồ li lòng dạ xấu xa khiến người ta lạnh đến sởn tóc gáy đánh ngang tài cũng chỉ cóngười đó, cũng sẽ không phải là ngọn đèn hết dầu gì đó.

Hắn với Thương Tiêu là tử địch.

Giống như trời đã sắp đặt, bọn họ tranh đấu không ngớt. Nhỏ thì từng gốc cây ngọn có, lớn thì vì chúng sinh. Phàm là cái có thể làmđối phương cảm thấy vui vẻ, bọn họ đều tận sức cho tới khi bị phá huỷ.

Đối với bọn họ mà nói, có lẽ đối phương sẽ đem mình đầy xuống ác ma đại ngục!

Nhan Nhược Nhất không chỉ một lần cảm thấy hoang mang. Hai người xuất trần như thế, vì cái gì đối xử với nhau ác liệt như vậy. . . . ..

Hoặc nói là, ấu trĩ.

Quả nhiên cuộc sống là thực kì diệu.

Lần đầu tiên nàng với Thương Tiêu gặp nhau, Thương Tiêu bị đánh thành nguyên hình, chín cái đuôi chỉ còn một cái, yêu lực dườngnhư hoàn toàn biến mất —— chuyện đó cũng là do Tầm Thường Cung làm. Tuy rằng sau lại nghe nói sau trận đó Quý Tử Hiên cũng bịtrọng thương. . . . . .

(NV: đó là lý do tại sao mấy bức ảnh đại diện truyện này của ta đa số là bạch hồ li chỉ có một cái đuôi, hi hi)

Nhưng đứng ở một góc độ nào đó mà nói Nhược Nhất cùng rất kính trọng vị cung chủ kia.

Tuy nói sau này khi yêu lực của Thương Tiêu khôi phục, một lần biến ra mười bảy mười tám cái đuôi cũng phải là việc khó gì. Thếnhưng ở lúc hắn có năng lực biến ra mười bảy mười tám cái đuôi, đánh cho hắn chỉ còn một cái đuôi, loại chuyện này nàng khôngdám tưởng tượng .

Bây giờ đương gia của Tầm Thường Cung vẫn là Quý Tử Hiên hay sao? Hắn thế nhưng phái người đến đôn đốc quân đội, chẳng lẽyêu quái vây thành này rất lớn mạnh? Là ai đây? Nàng có thể biết người đó không?

Quý Tử Hiên bây giờ còn khỏe mạnh, như vậy, hơn trăm năm trước phong ấn Thương Tiêu chính là hắn hay sao? khi Thương Tiêu bịphong ấn, Vũ La ở đâu? Tử Đàn ở đâu? Chẳng lẽ không ai đi ra giúp hắn một phen sao?

Hơn nữa vì cái gì phải phong ấn Thương Tiêu đây? Như thế nào phong ấn Thương Tiêu? Sau khi phong ấn Thương Tiêu yêu tộc lạilàm sao bây giờ đây?

Vô số vấn đề sắp xếp dày đặc trong đầu nàng, một cái kế sát một cái.

Ông nội của Tiểu Hổ nói cho Nhược Nhất biết thế giới này bắt đầu rối loạn vào hai trăm năm trước, sau đó càng ngày càng loạn,càng ngày càng mục nát.

Hai trăm năm trước không biết vì cái gì lúc đó tiên yêu bùng nổ một trận chiến lớn chưa từng có. Theo kể lại trận chiến đó làm cho trờiđất hỗn loạn suốt bảy ngày bảy đêm, Tầm Thường Cung suy sụp, biển cả cạn nước.

Ba năm kể từ sau chuyện đó, phàm là mùa đông, tuyết rơi xuống đều có màu đỏ.

Lúc đầu tiên tộc không địch lại, liền cùng liên thủ với nhân tộc.

Sau khi Thương Tiêu bị phong ấn, yêu tộc bại lui liên tiếp, cắt đất cầu hòa. Lúc sau hoàng đế nhân tộc bị ám sát, đệ đệ của hắn cướpngôi, nghĩ muốn chiếm lấy đất đai của yêu tộc, Quý Tử Hiên đương nhiên không chịu, vì thế người và tiên lại bắt đầu đánh.

Yêu tộc thừa cơ hội này nghỉ ngơi lấy lại sức, khôi phục nguyên khí, đương nhiên không chịu sẽ đem đất của mình chấp tay dâng chongười, vì thế xé bỏ điều ước, cùng liên thủ với Tầm Thường Cung, đánh cho vị hoàng đế cướp ngôi kia tử trận giữa sa trường, .

Hoàng đế đã chết. Chư hầu các nơi liền lập tức nổi dậy lật đổ sự thống trị của hoàng đế, cắt đất chiếm núi xưng Vương.

Thiên hạ đại loạn.

Yêu tộc chinh phạt lãnh địa vốn thuộc về mình trước đây ở xung quanh. Thì ra triều đình cố thủ ở kinh thành, âm thầm phát triển thế lựccủa mình, mấy chục năm gần đây cũng có khởi sắc, tân hoàng đế vừa lên ngôi liền ra sức thống nhất Cửu Châu một lần nữa, khôiphục “Đại khải” quốc huy hoàng trong quá khứ, bởi vậy cùng với các nước chư hầu chung quanh chinh chiến không ngừng. TầmThường Cung cùng với các chư hầu hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tranh chấp, nhưng đối với yêu tộc, lập trường song phương đềukiên định dị thường —— tuyệt đối không thể đem lãnh địa trả lại cho bọn họ!

Page 22: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Vì thế Tầm Thường Cung liên hợp với các chư hầu chống lại chuyện yêu tộc.

Nàng rất muốn biết những chuyện xảy ra trong hai trăm năm, nhưng đối với nhân dân sống trong thời đại chiến loạn này mà nói làhoàn toàn không muốn hỏi đến, bọn họ chỉ cần có thể còn sống là tốt rồi.

Ông nội Tiểu Hổ chỉ biết đến đó, nhưng mà cũng là ở trên đường chạy nạn nghe được rồi chấp vá lại mà thôi.

“Nhược Nhất tỷ tỷ, tỷ phải ăn chút gì đi?” Tiểu Hổ mang một cái chén mẻ chứa nước và mấy miếng thịt mỏng đi đến trước mặt NhượcNhất, nàng vừa định từ chối, nhưng bụng rất không phối hợp kêu vài tiếng. Nàng nhìn vào nồi thịt chuột đã bị mọi người bao vây, lạinhìn ánh mắt mong đợi của Tiểu Hổ.

Quên đi, hiện tại ai có tư cách đi ghét bỏ món này đây?

Thức ăn bình thường? Đó là chuyện đời trước. Nhược Nhất cười khổ tiếp nhận cái chén mẻ, cắn răng cực kỳ khó chịu uống vàomiệng không đợi nếm được hương vị vội nuốt xuống bụng.

Thịt chuột không có gia vị gì. . . . . .

Cầm chén trả lại cho Tiểu Hổ, cổ họng Nhược Nhất mấy lần bay lên mùi tanh tưởi, nàng kéo hạ khóe miệng cứng ngắc: “Ta nghĩ, tacòn phải đi ra ngoài đi một chút.”

Mới ra cửa, tới một ngả rẽ, nàng ôm bụng nôn ra.

“Nhan cô nương.” Giọng nam trầm thấp vang lên phía sau, Nhược Nhất sợ tới mức lập tức ngừng nôn khan, cảnh giác xoay người.Mái hiên đổ nát phản chiếu hình hảnh một quân sĩ mặc áo giáp.

Miệng của Nhược Nhất còn lưu lại mùi nồng đặc của con chuột kia, nhịn không được lại nôn vài cái, mới nói: “Ngươi là ai?”

“Mạt tướng nhận lệnh của Phụng Thái Phùng tướng quân đón cô nương đến doanh trại hợp mặt.” Người nọ nhìn kỹ nghiêm trang trảlời.

Người mà biết nàng nhất định lão quái vật còn sống từ hai trăm năm trước đến nay.

Thế nhưng, Thái Phùng

Nàng sao không nhớ rõ có sự tồn tại của người này. Còn hợp mặt?

Đánh giá “Mạt tướng” từ trên xuống dưới, Nhược Nhất nghĩ: kẻ đến không có thiện ý a.

Nàng lại không bị bại não, người ta bảo nàng đi nàng liền đi.

Tuy rằng, kia Thái tướng quân cái gì đó dường như có thể một tháo gỡ những mê hoặc trong đầu của nàng, nhưng. . . . . Giữ lại mạngnày tự mình đi U Đô Sơn dạo một vòng. Nhất định phải vậy!

“Không cần tiếp, ta ở trong này. . . . . . Nôn. . . . . . rất khá, khụ ừ, có việc bảo tướng quân các ngươi tự mình đến.”

“Cô nương chớ làm khó mạt tướng, tướng quân mời cô nương vào trong doanh hợp mặt, mong rằng cô nương phối hợp.” “Mạttướng” tiến lên từng bước. Ôm quyền cúi đầu.

Nhược Nhất hừ lạnh một tiếng, đây là mời? Nói nghe hay quá.

Nàng lui về phía sau từng bước đang chuẩn bị chuốn mất. Cũng không nghĩ chạm phải một bức tường chắc chắn. Kinh ngạc quayđầu lại, chỉ thấy hai quân sĩ một trái một phải bắt được cánh tay của nàng, Nhược Nhất nổi giận quát: “Giữa ban ngày ban mặt cácngươi còn dám cướp người có thể sao? Buông!”

“Nhan cô nương, đắc tội.” “Mạt tướng” kia soải vài bước đã đến trước mặt Nhược Nhất đang không ngừng giãy dụa, đánh mộtchưởng xuống. Nàng trừng mắt mắt còn muốn mắng chút cái gì, thân thể cũng không chịu nghe lời mà mềm đi. Bàn tay to của mạttướng vung lên, “Mang đi.”

Mẹ ôi! Nhược Nhất nằm ở trên giường nhúc nhích cổ. Có thấy ai tiếp đón a, rõ ràng chính là cướp thôi!

A, cũng đúng, Cửu Châu này từ trước đến nay đều như vậy. Đem ý nghĩa câu “Cường giả vi vương” (kẻ mạnh làm vua) tiếp thu hoàntoàn triệt để.

“Nhan cô nương đã tỉnh.” Nghe vậy, Nhược Nhất ngồi thẳng dậy, động tác mạnh làm cho cổ cảm thấy đau, nàng lại cố không biểuhiện gì, đề phòng nhìn chằm chằm nam tử ngồi ở bên cạnh bàn uống trà kia.

Nam tử sinh ra với một gương mặt mê hoặc người, đường cong trên gương mặt kiên cường cũng không lạnh lùng. Làm cho nàng cócảm giác giống như từng quen biết, mặc một bộ trường bào màu nâu, tóc đen buộc cao. Mặc dù hắn mặc như vậy, nàng cũng có thểđoán được, đây là vị Thái Phùng tướng quân đó.

Page 23: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Thấy Nhược Nhất nhìn chằm chằm vào hắn, Thái Phùng buông chén trà, khách khí cười nói: “Nhan cô nương, hai trăm năm trước,trước Hàn động vội vàng từ biệt, ngươi còn nhớ rõ tại hạ?”

Nhược Nhất giật mình.

“A, là tại hạ thất lễ , còn chưa giới thiệu quá chính mình.” Thái phùng đứng lên, nhẹ nhàng cúi đầu: ” Một trong bốn vị tường dướitrướng của Quý cung chủ Tầm Thường Cung là Thái Phùng. Nhan cô nương, lâu ngày không gặp.”

Hắn, đúng là thuộc hạ của Quý Tử Hiên. Chính là một trong bốn vị tướng quân kia. Cũng chính là hắn lúc trước cướp nàng đi lên Hànđộng để đổi người. . . . . .

Trong đầu đau xót, Nhược Nhất bắt buộc chính mình không thể lại nghĩ đến cửa động đến chết cũng không mở đó, tập trung tinh thầnđối phó với Đại tướng quân cười đến thực giả dối trước mắt.

Quý Tử Hiên thế nhưng đem nhân vật có trọng lượng như vậy cũng phái tới , có thể thấy được người vây thành không phải nhân vậtnhỏ gì. Nhưng chuyện này có dính dán gì tới nàng? Hơn nữa, hắn lại là như thế nào nhận ra nàng? Không phải đã hai trăm năm rồisao, như thế nào còn có thể nhớ rõ ràng như vậy?

. . . . . . Quả nhiên, bởi vì là yêu quái sao.

“Nhan cô nương, người người thông minh không giấu giếm, tại hạ dùng phương thức như vậy mời ngươi đến, xác thực có việc nhờngươi giúp đỡ.” Thái Phùng nhận lấy ánh mắt đề phòng của Nhược Nhất, khách khí cười như trước, “Ta muốn nhờ cô nương ngàymai cùng ta lên thành lâu đốc chiến.”

Đốc chiến?

Nàng là một nử tử thon nhỏ yếu đuối lên cái thành lâu dễ dàng bị giết trong một giây kia để đốc. . . . . . Đốc chiến?

Thái Phùng đối với biểu hiện kinh ngạc của nàng thực vừa lòng, cười nói: “Không dối gạt cô nương, trận chiến này sợ là ngày maiphải xảy ra, mà tình huống cô nương cũng thấy trong thành, mấy ngàn quân rách nát như vậy phòng thủ, muốn thắng mười vạn tinhbinh của yêu tộc thật là không có khả năng . Huống chi, lĩnh quân này, vẫn là cửu vĩ bạc hồ từng hùng bá thiên hạ —— muội muội củaThương Tiêu .” Thái phùng dừng lại một chút, liếc mắt nhìn nàng một cái.

Nhược Nhất giật mình nhiên, “Vũ La” hai chữ lơ đãng từ trong môi nàng vọt ra. Nàng vội ngừng lại.

Trong mắt Thái phùng khóe môi hơi cong lên, trong lòng đã xác định, “Vẫn là xin cô. . . . . .”

“Ngươi muốn lợi dụng ta sao?” Nhược Nhất đánh gãy lời nói của hắn, ánh mắt như kiếm bắn thẳng đến đôi mắt của Thái Phùng.

Hắn hơi có chút kinh ngạc chau mày, theo sau sắc mặt bình tĩnh cười nói: “Đúng vậy.”

Nhược Nhất nhìn trời.

Đối mặt với người không biết thẹn như vậy, còn có thể nói cái gì đây?

“Ngươi đã đem ta ‘mời’ đến nơi đây , chắc chắn đi hay không đi cũng không phải do ta quyết định. Chỉ là, ta đi rồi thì chuyện xảy ranhư thế nào, dù sao đã là chuyện hai trăm năm trước . Không nói đến Vũ La có thể bị một nữ nhân đã chết ở hai trăm năm trước chịungươi uy hiếp hay không, chính là nàng ngay cả có nhận biết ta hay không đều phải bàn lại. Tướng quân ngươi lãng phí thời gian ởtrong này với ta, không bằng sớm một chút lên thành lâu đi giám thị quân phòng thủ rách nát này.”

“A, cô nương nói đùa rồi.” Thái Phùng nheo lại mắt, “Phù Vân Các từng có người không quan trọng ở. Những trưởng lão yêu tộc ấy,ai chẳng biết chiến sự này là vì sao mà có. Cô nương ngươi sao lại chịu khổ tự hạ mình chứ.”

Chiến sự này vì sao mà có? Nghe ra ý nghĩa ngoài lời nói của hắn, Nhược Nhất không khỏi run rẩy trong lòng.

Là bởi vì vì. . . . . . Nàng?

Như thế nào có thể!

“Làm việc gì cũng không thể bỏ dở nửa chừng, rước lấy tai họa, đương nhiên phải tự mình gánh vác đến cùng.” Giọng nói già nua kiahiện lên trong đầu của Nhược Nhất.

Nàng chịu một trận đau đầu, lão già kia, lại mang nàng đến thế giới này lão nói qua như vậy, lão già kia cũng là người của thế giớinày sao?

Nhược Nhất nhớ rõ ràng nàng đã thấy qua gương mặt cũa lão già kia, nhưng vì cái gì nhớ không ra gương mặt ấy?

Nàng phải biết được hắn.

Là ai? Ai có năng lực kia? Mạc Mặc nói đây chính là một giấc mộng của nàng, vậy vì cái gì người trong mộng lại xuất hiện ở tronghiện thực, còn đem nàng mang tới đây?

Page 24: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

“Nếu cô nương sảng khoái đáp ứng như thế rồi, tại hạ cũng không tiện quấy rầy. Lúc này vẫn nên mời cô nương nghỉ tạm một đêm.Tại hạ còn phải sớm đi lên thành lâu trong coi đám quân phòng thủ rách rưới này đây. Cáo từ.” Dứt lời, phất y bào một cái liền đi rangoài.

“Chờ. . . . . .” Tên gia hỏa này sống qua suốt hai trăm năm, nơi này còn có ai có thể biết rõ ràng hơn hắn về những năm gần đây xảy rachuyện gì.

Nhưng dường như có ý định không để cho nàng có cơ hội, cửa đóng lại rất nhanh.

Nhược Nhất gấp đến độ nhảy xuống giường, ngay cả giày cũng không mang, lập tức vọt tới cạnh cửa, lại như thế nào cũng kéo cửakhông ra được. Nàng khó thở đấm vào cửa thét to: “Thái Phùng!Mở cửa cho ta! Ta còn có việc muốn hỏi!”

“Nhan cô nương vẫn là xin nghỉ tạm sớm đi. Có việc, tướng quân thì sẽ đến xin người chỉ giáo.” Ngoài cửa có giọng nói của một binhsĩ xa lạ.

“Hừ!”Chuồn cũng thật mau! Nàng hung hăng đạp cửa một cái, bất đắc dĩ, lại đi trở về bên giường ngồi xuống.

Chiến sự này vì sao mà có?

Nàng lui đến góc ôm lấy hai chân, trong đầu một lần rồi lại một lần hiện lên âm thanh gió lạnh thê lương xen lẫn tiếng thét tê tâm——”Nhan Nhược Nhất”

Tựa đầu chôn vào trong hai cánh tay bao quanh. Thương Tiêu. Ngươi rốt cuộc làm sao vậy.

Ngươi, có khỏe không?

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 7

Hôm sau

“Thái Phùng!” Nhận thấy được có người đẩy mở cửa phòng của mình, Nhan Nhược Nhất lập tức vọt đi qua bắt lấy áo người đó.

“Nhan cô nương có lễ .” Người tới bình tĩnh tự nhiên hỏi han, ” Đêm qua cô nương có thể ngủ ngon không?” Tựa như đôi tay trên cổmình hoàn toàn không tồn tại.

“Hai trăm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? !”

Thái Phùng mỉm cười như trước: “Chuyện rất đặc sắc, ngươi sẽ được biết hết. Nhưng không phải bây giờ.” Nói xong, không để ý ánhmắt hung ác của Nhược Nhất, gọi người đến giúp Nhược Nhất rửa mặt chải đầu, “Nhan cô nương, hôm nay làm phiền ngươi .”

Một lúc lâu sau.

“Nhan cô nương, mời.” Đối diện với nụ cười rất xảo huyệt trên mặt của Thái Phùng, Nhược Nhất nổi giận: “Tháo dây thừng đang tróita ra. Nếu đồng ý với ngươi rồi, ta sẽ không trốn.”

Thái Phùng lắc đầu, nhưng cười không nói. Nhược Nhất hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Vì cái gì?”

“Bởi vì để phải treo lên.”

Nhược Nhất sửng sốt, còn không có phản ứng lại, chờ phản ứng lại lúc bậy giờ đã bị bắt đến trên thành lâu.

Nàng nhìn cây cột cao cao dựng đứng kia, luôn luôn dùng để treo thi thể tử tù ngoan cố tội ác tày trời, đen mặt: “Thái Phùng! Ngươithực dám!”

Không có gì không dám .

Nhược Nhất chỉ cảm thấy dây thừng quấn chặt quanh bụng, ghìm mạnh một chút chắc nàng đã nôn ra.

Chờ sau khi nàng giống như lá cờ bị treo thẳng lên, Thái Phùng hạ mặt cười tủm tỉm nói: “Làm phiền cô nương .”

Nhược Nhất rất cá tính “Phi” một tiếng trước mặt hắn. Thái Phùng không bực tức, dẫn một đám tướng sĩ đi.

Page 25: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Thấy hắn đi xa chút, Nhược Nhất mới nhỏ giọng mắng ra: “Chúc phúc ngươi mua cả đời mì ăn liền chỉ có bao đồ gia vị.” Nghĩ lại, nơinày còn không có mì ăn liền, lại chửi nặng nói: “Chúc phúc ngươi cưới một bà vợ có sáu cái ngực, sinh đứa nhỏ bốn mông, đến giàrăng nanh mọc trên lỗ mũi. . . . . .”Câu này còn chưa nói xong. Bên kia gót chân Thái Phùng dừng lại, quay đầu lại, khuôn mặt tươicười hiếm có đánh giá nàng.

Nàng thức thời câm miệng, ngẩng đầu nhìn phía phương xa.

Cùng lúc đó, một trong những doanh trại đông nghìn nghịt phía bên kia.

“Treo một nữ nhân ở trên thành lâu?” ngón tay sạch sẽ nhẹ nhàng ở gõ trên bàn vài cái, giọng nói của nữ tử tao nhã mà điềm tĩnhvang lên: “Nữ nhân đó hình dạng như thế nào?”

“Hồi tướng quân, là một nử tử ăn mặt quái dị.” Tướng sĩ quỳ một gối xuống, chấp tay trả lời.

Ngón tay đang gõ ở trên bàn ngừng lại.”Quái dị.” Nữ tử tinh tế lập lại từ này, nhíu mày lại tựa hồ nghĩ đến cái gì, “Ta đi nhìn xem.”

Từ sau bàn này di chuyển đến. Một mái tóc đen xinh đẹp dài đến thắt lưng theo gió lay động, dáng người lả lướt tuyệt mĩ bao vây ởtrong bộ áo giáp cứng chắc, hiện ra một cỗ khí khái anh hùng nữ tử khó có được.

Đi tới doanh ngoại, leo lên tháp gỗ cao dùng để nhìn xa, lại phát hiện đã có một người khác đứng ở bên trong .

Người nọ hồng y tươi đẹp như máu, cực kỳ chói mắt. Vũ La nhíu nhíu mày, giọng nói hơi không vui: “Ngươi cho đây là chỗ nào? Cũnglà cung điện của ngươi trên núi Thanh Khâu sao?”

Đang ở chiến trường cư nhiên không mặc áo giáp, còn ăn mặc huênh hoang như thế. Quả thực chính là muốn chết.

(NV: tỷ đanh nói với trượng phu tương lai của tỷ như thế sao?)

Nam tử cúi đầu cười, cũng không bị chỉ trích mà xấu hổ: “Tiểu Vũ La, nàng đây là lo lắng ta. Trước đừng nói tới việc này, nàng tới nhìnxem.” Ngón tay thon dài chỉ hướng phương xa, quay đầu lại hướng Vũ La tươi cười, nhất thời hơi thở yêu mỵ nhẹ bay ra.

Vũ La làm như không thấy, nhìn thẳng chằm chằm về phương xa, trong chốc lát, trên mặt hơi lộ ra kinh ngạc.

“Ha hả, Tử Đàn mới đi, lại có như vậy chuyện. A, có lẽ nàng vội vả chạy về Vô Tư Sơn cũng là bởi vì chuyện này.”

“Khó trách, mấy ngày hôm trước dù sao cảm thấy được mùi gió có chút không đúng.” Vũ La nhỏ giọng nỉ non, “Nàng ta nhưng lại. . . . .. Cho nên biểu ca mới có dị động hay sao?”

Nam tử híp mắt cười: “Trò này vui đây, Thái Phùng bắt được cái nhược điểm không tồi. Như thế nào? Còn muốn công thànhsao?”Tiếng nói còn chưa rơi xuống, đối diện truyền đến tiếng trống trận khí thế mãnh liệt.

Đôi mắt nam tử chớp động, khóe môi nứt ra một độ cung màu đỏ, “Xem ra, người nào đó cũng không muốn cho nàng cơ hội do dựa. Đánh như thế nào?”

“Cửu Diễm, ngươi ở lại thủ trận địa.” Nói xong Vũ La trực tiếp nhìn về phía tháp xa nhảy xuống.

“Aiz, thế nhưng lúc trước Tử Đàn mời ta đến là để trợ chiến . Nàng lại ngay cả cơ hội lên chiến trường cũng không cho ta? Thực đaulòng a.” Cửu Diễm ghé vào từ tháp cao nhìn xuống Vũ La, dáng vẻ phô trương mị hoặc lòng người. Trên mặt biểu hiện dáng vẻ xemkịch vui cùng giọng điệu đáng thương hoàn toàn không hợp.

Khóe miệng vừa kéo lên, Vũ La cũng nhịn không được mắng ở trong lòng, yêu nghiệt!

Nàng xoay người sĩ binh cỡi ngựa dắt chiến mã tới, lạnh lùng nói: “Tốt, nếu là ngươi trên chiến trường, không khống chế được lựcđạo tổn thương nàng ta, vậy thì chờ biểu ca tỉnh lại sẽ cho ngươi cơ hội.”

Cửu Diễm chau mày, không nói nữa. Nhìn bóng dáng của Vũ La chạy như bay mà đi, từ từ chuyển mở mắt thần, nhìn lên sắc trờitrong suốt màu xanh. Gió thổi qua, một đầu tóc đen bóng kia nhưng lại trong nháy mắt tỏa ra ánh sáng vàng óng.

Ngón tay Cửu Diễm quấn lấy tóc mình, vẫn đen nháy như trước, giống như vừa rồi chói mắt trong nháy mắt kia, chỉ là ảo giác.

“Ha ha. Thú vị.”

Trống lớn bị đánh truyền ra tiếng vang kêu gọi.

Tất cả binh lính cầm vũ khí trên trận địa sẵn sàng đón quân địch, hào quang tia nắng ban mai chiếu vào áo giáp cứng rắn của bọn họ,Nhược Nhất đột nhiên cảm thấy được, đám quân phòng thủ rách nát còn có khí thế như vậy.

Nhưng mà. . . . . . Vì cái gì mà bên này đánh vang trống trận trước?

Mời chiến?

Page 26: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Mời chiến! Hắn thế nhưng chủ động mời chiến!

Nhược Nhất giãy dụa mạnh mẽ. A! Thái Phùng kia treo nàng ở trên này làm bia ngắm a!

Sớm biết như vậy, nàng liều chết cũng muốn đánh hắn mấy bạt tay cho treo lên đây a.

Nàng hung hăng trừng mắt hướng về Thái Phùng, đã thấy bộ dáng tiểu nhân vừa lòng nhìn thấy nàng giãy dụa, kia ánh mắt quả thựcchính là đang nói, ngươi giãy dụa nha! Ngươi giãy dụa nha! Ngươi càng giãy dụa ta lại càng vui vẻ.

Vì thế, Nhược Nhất bình tĩnh lại . Ánh mắt nhìn về phía hắn cũng càng phát ra khinh bỉ.

Chốc lát sau, trong quân doanh đối diện cũng vang lên tiếng trống trận như sấm, cùng với tiếng trống thâm trầm mà mạnh mẽ, mộtngười một con ngựa dẫn đầu xông vào tầm nhìn của Nhược Nhất . Tuy rằng Nhược Nhất trên chỗ này là nơi nguy hiểm nhất , nhưngcó góc nhìn cũng là tốt nhất.

Người nọ dáng người mảnh khảnh, nằm sấp ở trên lưng ngựa, tay trái nắm dây cương, tay phải cầm một cây roi dài màu lửa đỏ, tócđen ở nàng phía sau tùy ý bay múa.

Vũ La!

Nhược Nhất há miệng thở dốc lại không kêu ra tiếng. Nhìn chằm chằm Vũ La, thấy nàng giống như nữ thần bay xuống. Nhược Nhấttrong lòng ngũ vị phức tạp.

Lúc trước Đại tiểu thư hoạt bát bốc đồng kia đã có thể một mình mang theo mười vạn đại quân, công thành đoạt đất .

Đúng vậy, đối với bọn họ mà nói đã qua hai trăm năm. Đối với con người thì cũng đã trải qua ba đời người. Như vậy, Vũ La còn nhớrõ nàng sao? Nếu Vũ La đã quên nàng, có phải cũng đại biểu cho Thương Tiêu cũng nhẹ nhàng quên đi nàng hay không?

Một tia cảm giác mất mát rót vào xương tủy, nàng không khỏi run lên một chút, ánh mắt nhìn về phía Vũ La không tự giác dấy lên mộtchút đau thương.

“Vũ La tướng quân, đã lâu không gặp hi vọng ngươi vẫn khỏe!” Thái Phùng chấp tay chào hỏi đối với Vũ La, thật giống như ở trênđường ngẫu nhiên gặp lại người bạn thân nhiều năm không thấy , “Đã lâu không thấy tướng quân, tại hạ thật là mong nhớ, do dóchuẩn bị một phần đại lễ, mong rằng tướng quân xin vui lòng nhận cho.”

Nhược Nhất liếc mắt nhìn khuôn mặt tươi cười có vẻ ngoài giả dối nhất thiên hạ của Thái Phùng, oán thầm nói: lừa dối, ngươi tiếp tụclừa dối, ngươi có thể đem bom nguyên tử lừa dối nói thành trứng vịt muối.

“Thái Phùng, ngươi đây là có dụng ý gì?” Vũ La ghìm ngựa dừng lại, trường tiên vung lên, chỉ thẳng Nhan Nhược Nhất.

Giọng nói chuyện của hai người cũng không lớn, nhưng có thể rành mạch truyền vào trong tai mỗi người. Nhìn Vũ La lạnh lùng chỉ vàonàng, Nhược Nhất giống như bị người buộc ăn một cân hạt tiêu, trong lòng tê dại thành một mảnh.

” Dụng ý của tại hạ đã rất rõ ràng. Xin tướng quân rút quân, lại không bước vào Tông Dương thành một bước. Sau đó, ta nhất địnhđem người hoàn hảo không tổn hao gì dâng lên.”

“Hừ, buồn cười. Tông Dương thành này vốn là lãnh địa của yêu tộc ta, bị loài người vô sỉ này chiếm cứ gần trăm năm, bây giờ yêu tộcta chỉ là đòi lại những gì bị các ngươi đánh cắp thôi. Hiện đại quân đã tới, Tông Dương thành này đã là vật trong bàn tay ta, sao lại cóthể vì một người mà rút quân.”Nét mặt của Vũ La lạnh lẽo cứng rắn, dường như hoàn toàn không nhận ra Nhược Nhất.

“Một khi đã như vậy, liền xin tướng quân chứng kiến.” Thái Phùng nhìn vào đôi mắt đang trừng hắn của Nhan Nhược Nhất, cười khẽ,sau đó vẫy vẫy tay, lập tức có binh lính đi lên chỗ đang treo Nhược Nhất.

Thái Phùng! Ngươi quả nhiên đủ âm hiểm!

Nhược Nhất sợ tới mức cả người cứng còng, sợ hãi nhìn thanh đao lớn xoạt một cái chặt đứt dây thừng trói nàng. Bên hông buônglỏng, nàng thầm nghĩ xong rồi xong rồi, từ nơi cao hai mươi mấy thước này ngã xuống dưới, không chết cũng phải tàn phế.

Đồng thời trong lòng khó tránh khỏi cũng sinh ra một tia thê lương, nhưng nàng còn không kịp nghĩ gì nhiều, chợt thấy cổ bị ghìm chặt,cổ họng giống như bị cắt đứt đau buốt, đại não sung huyết, căng đến nổi nàng căn bản lúc đầu tái nhợt giờ mặt đó như lửa dị thường.

Nàng nghĩ muốn hô hấp, nhưng một hơi thở ra ngoài rốt cuộc cũng không hít vào được.

Mẹ ôi, tên Thái Phùng kia muốn treo cổ nàng!

Nghe nói người treo cổ mắt sẽ trợn trắng, đầu lưỡi sẽ vươn ra, cuối cùng chết cực kỳ khó coi.

Nàng là đứa ngốc, cho rằng mình hợp tác tốt có thể giữ được mạng sống. Như thế rất tốt, ngoan ngoãn phối hợp với người ta, lại cóthể còn bị chết thảm vô cùng. Ngày hôm qua nên một cước phế đi Thái Phùng, làm cho hắn tuổi già không thể làm người

Page 27: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Như vậy, tốt xấu nàng cũng coi như liệt sĩ!

“Vũ La tướng quân, nhân loại cũng không có bao nhiêu thời gian dư thừa cho ngươi phung phí.”

Thái Phùng đã sớm suy nghĩ qua các tình huống một lần.

Ban đầu cường thủ Tông Dương thành này không bằng buông bỏ đi. Quý Tử Hiên phái hắn đến cũng chỉ là muốn dự đoán đượchướng đi mới nhất của yêu tộc. Quơ được Nhan Nhược Nhất đối với hắn mà nói hoàn toàn là thu hoạch ngoài ý muốn. Đem nàngbuộc đến trên thành lâu này, nhưng mà là muốn thử xem thái độ của yêu tộc.

Nếu bọn họ như vậy rút quân, có thể thấy được Nhan Nhược Nhất đối bọn họ mà nói rất quan trọng, sau này trả lại? Đương nhiênkhông có khả năng. Nếu là bọn họ bỏ mặc, vậy hoặc là giả vờ, hoặc là thật . Như thế trong tình huống bây giờ, cứ thử một lần.

Nếu là giả vờ , Vũ La sẽ nghĩ biện pháp giải cứu. Trên tường thành chuẩn bị ám khí, nàng cướp không được người, đến lúc đó chỉ cóđầu hàng. Nếu là thật sự, Nhan Nhược Nhất kia cứ như vậy treo cổ chết, dù sao giữ lại cũng vô dụng.

Vũ La nhíu mày lại, vốn định thừa dịp lúc Nhan Nhược Nhất rơi xuống dùng roi đem nàng câu lại, không ngờ Thái Phùng sử ra chiêunày.

Có cứu hay không? Trên tường thành này có cái gì đó đen sì vừa thấy cũng biết là ám khí, không thể mạnh mẽ cướp người. Tronglòng của nàng rất rõ ràng, nếu bây giờ đồng ý với Thái Phùng rồi, sau này muốn đòi lại người liền càng khó.

Nhưng, không chấp nhận. . . . . .

Sắc mặt của Nhan Nhược Nhất đã muốn hiện ra màu xanh tím xám tro. Vũ La nghiến răng, thực hận không thể có đủ tàì để một roi hủyđi tòa thành này.

“Thái Phùng, quân tử nhất ngôn. . . . . .”

“Ầm ầm ầm!”

Nói còn chưa xong lời liền thấy chân trời cuồn cuộn sấm sét giận dữ bốc lên đang đến. Mặt đất cũng hơi hơi rung động như gợn sóngba đào. Binh sĩ trên tường thành bị dị tượng này giáng xuống sợ tới mức không biết làm sao.

Bỗng nhiên một ánh sáng cực chói mắt như tia chớp trong đám mây giận dữ vút đến, tất cả mọi người theo bản năng vươn tay bảovệ mắt. Ánh sáng mạnh qua đi, Nhan Nhược Nhất vốn treo trên thành lâu không biết tung tích, nhưng hiện tại không ai đi để ý nàng .

Một đạo sấm sét đỏ đen giao nhau cùng đánh xuống vang lên như rồng ngâm hổ gầm khí thế mạnh mẽ nện lên trên tường thành, sautiếng nổ vang tường thành lập tức vỡ ra vô số mảnh nhỏ, liền ngay cả mặt đất đều lâm vào chấn động.

Thái Phùng lại cả kinh trừng lớn mắt: “Thương Thiên Lôi!”

Binh lính chỉ cảm thấy dưới chân run run dị thường, còn không kịp phản ứng, sét đánh rung chuyển trời đất kia lại một lần nữa xẹtxuống.

Mặt đất rung động mãnh liệt, tường thành cao hơn mười thước trong nháy mắt sụp đổ. Tiếng sụp đổ thật lớn che lấp đi tiếng rên rỉcùng gào khóc của mấy ngàn binh sĩ.

Vũ La giật mình ngẩn người nhìn một mảnh mây đen trong không trung, xen lẫn bên trong, một hình ảnh chiếu sáng màu trắng ở trongđám mây mù đen thùi bóng dáng ấy tỏa sáng ra khiến kẻ khác phát run.

Đó là. . . . . . chân thân cửu vĩ bạch hồ.

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 8

Thương Tiêu

Nhược Nhất biết là hắn. Tuy rằng nàng chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ này của hắn. Nhưng khi ánh sáng trắng chói mắt bắn lại đấy,trực giác nói cho nàng, đúng là hắn.

Nằm trên lưng hắn, Nhược Nhất ho đến tê tâm liệt phế, cổ họng đau giống như bị xé thành mảnh nhỏ, nước mắt lại ngừng khôngđược rơi xuống, hít một hơi liền giống như kéo ống bễ, gắng sức lại khó chịu. Nàng thật sự tưởng rằng vừa rồi mình sẽ bị treo cổchết. Qua một lúc lâu, nàng mới có thể hô hấp thông thuận, chỉ là hô hấp.

Page 28: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Nằm ở trên tấm lưng rộng lớn của hắn, bốn phía đều là hương vị thanh tuyền cùng lông rậm màu trắng mềm mại, nàng tựa như bịchôn ở bên trong.

Ngón tay của Nhược Nhất khẽ run, nhẹ nhàng vuốt ve lông của hắn, cảm giác ấm áp từ trong lòng bàn tay truyền thẳng tới đáy lòng,dẫn đến khóe miệng của nàng không ngừng run run, cười đến rất khó nhìn.

Bỗng nhiên nhớ tới một một đêm pháo hoa rực rỡ, nàng nhìn thấy Thương Tiêu nhìn chăm chú pháo hoa khuôn mặt cười dịu dàngđến dị thường. Giống bị nhiếp hồn, nàng buộc miệng nói ra: “Ngươi rõ ràng bởi vì vui vẻ mà cười.”

Thương Tiêu quay đầu nhìn nàng: “Bằng không thì sao? Chẳng lẽ lúc ta vui vẻ nên giống nàng run rẩy sao?”

Trên trán Nhược Nhất nổi gân xanh, cắn răng nói: “Thực xin lỗi a, ta cười rộ lên dường như giống run rẩy, cản trở đến mắt quý củangươi!”

“Ha ha.” Thương Tiêu thấp giọng cười, giọng nói so với tiếng vang trong trẻo của lục lạc còn muốn êm tai hơn, “Đúng vậy, cho nên vìvậy đại gia ta suy nghĩ, sau này. . . . . .” Câu nói kế tiếp bị một trận tiếng pháo hoa nổ vùi lấp. Nhưng Nhược Nhất thấy, hắn nói:

Về sau nàng cũng chỉ cản trở một mình mắt của ta là tốt rồi.

Chỉ cười cho hắn xem thì tốt rồi. . . . . .

Thương Tiêu thực cao ngạo, nhưng là đối nàng cũng phúc hắc quá nhiều lạnh lùng. Lời này quả thực chính là một nam nhân phúc hắcđùa giỡn nữ nhân Tiểu Bạch.

Khi đó nàng không phải xứng chức Tiểu Bạch nữ, nàng không có lộ ra vẻ mặt thuần khiết lại mờ mịt. Nàng cũng không có phát huy chíkhí cường đại, trả lời đùa giỡn lại, nói ‘ như vậy trong mắt của ngươi chỉ cần có ta là đủ rồi. ’.

Nàng chính là giống nữ sinh bình thường, sau khi nghe thấy lời này mặt đỏ lên, rồi lại không dám xác định cuối cùng hắn là có ý gì. Vìkhông cho hắn cảm thấy được bản thân nàng là tự mình đa tình, vì ở trước mặt hắn miễn cưỡng mình giữ lại một chút rụt rè cùng cốtkhí, nàng bắt buộc mình đem tầm mắt từ trong đôi mắt hắn chuyển sang chỗ khác.

Bắt buộc chính mình bỏ qua rung động mãnh liệt trong lòng, bắt buộc chính mình nghĩ đến Tử Đàn. . . . . .

Sau đó thức tỉnh.

Mặc dù khi đó trong lòng chua sót như vậy, nhưng bây giờ nhớ lại chuyện trước kia làm cho người ta áp chế không được khóe môicong lên. Nàng vĩnh viễn nhớ rõ, đêm đó pháo hoa nở rộ đầy trời, so ra còn kém xa một tia ánh sáng nhu hòa lưu chuyển trong mắthắn.

Như thế khiến người mê muội, khiến người say đắm.

Thương Tiêu. . . . . .

Thì ra, ta thương nhớ ngươi như thế.

Hít sâu một hơi. Mặc kệ tim phổi đau đớn như thiêu như đốt như thế nào, mặc kệ cổ họng dường như khó chịu giống kim đâm nhưthế nào, nàng thầm nghĩ lại cảm nhận hơi thở của hắn nhiều hơn một chút, dù là nhiều một chút cũng tốt.

Bỗng nhiên, Nhược Nhất cảm giác thân thể bên dưới đang từ từ biến mất, nàng kinh hoảng muốn bắt lấy, lại có một bàn tay xuyênqua mái tóc dài của nàng, ôm vai của nàng. Tinh thần sửng sốt, nàng đã bị ôm trong lòng ngực quen thuộc.

Quen thuộc như thế.

Nàng không dám ngẩng đầu, lại nhịn không được ngẩng đầu. . . . . .

Đỉnh băng tuyết tinh khiết cô độc, nhưng khiến tâm tì của người ta cảm thấy đóng băng, đáy lòng người ta lạnh lẽo. Trời xanh mây baytự tại, nhưng mờ mịt hư vô, không thể chạm đến.

Thương Tiêu tựa như đỉnh băng tuyết cô độc kia, trời xanh mây bay.

Hắn giống như không hề tồn tại trên nhân gian này.

Đúng rồi, chính là như vậy. Hai năm trôi qua không dám nhớ khuôn mặt này, giờ phút này rốt cục không hề mơ hồ. Chính là rõ rànggiống hai năm trước, hoặc nói là hai trăm năm trước đối với hắn mà nói, giờ phút này sắc mặt của hắn suy yếu và tái nhợt hơn vàiphần.

Thương Tiêu ôm nàng không nói được một lời, tùy cho nàng nhìn chằm chằm. Bỗng dưng cấp tốc rơi xuống, dừng mạnh lại trên độcao của thành lâu. Hắn nhìn tường thành đã trở thành một đống đổ nát, ánh mắt lạnh lùng tựa như một vị thần không vui không buồn.

Đại bộ phận binh lính thủ thành bị chôn ở dưới gạch kia. Đại quân yêu tộc đã tới, ở phía sau Vũ La xếp thành hàng chỉnh tề. TôngDương thành đã là vật trong bàn tay.

Page 29: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Thái Phùng cũng lâm vào chết lặng, đứng đối diện với Thương Tiêu. Thần sắc lạnh lùng, nắm chặt trường kiếm trong tay .

“Cút.” Giọng nói du dương mà lạnh như băng, một chữ khiến cho người ta sợ không thôi.

Thái Phùng cười lạnh một tiếng, hóa thành quả cầu ánh sáng cấp tốc rời đi.

“Hoàng Kì tướng quân lãnh binh dọn dẹp cửa thành. Còn lại rút quân.” Một tiếng hô to của Vũ La, lúc trước quân đội có chút ồn ào lậptức yên tĩnh lại, các tướng sĩ yêu tộc bắt đầu có tự hoạt động. Rất ít người chịu ảnh hưởng của Thương Tiêu mà chậm trễ quân kỷ. Anbài tốt quân đội, Vũ La bay đến bên cạnh Thương Tiêu, loại tình cảm vui sướng bộc lộ trong lời nói, “Biểu ca, huynh tỉnh rồi!”

Thương Tiêu quét mắt lướt qua nàng một cái, mặt không chút thay đổi. Tựa như hoàn toàn không nhìn thấy nàng.

Vũ La ngẩn người, sau một lúc lâu mới nói: “Biểu ca có thể nhận ra ta?”

Nghe được lời này, Thương Tiêu nhíu nhíu mày, lúc này mới cẩn thận quan sát nàng. Sắc mặt của Vũ La bình tĩnh mặc hắn nhìn chămchú, nhưng Thương Tiêu vẫn cũng chưa nói ra hai chữ “Nhận ra”. Vũ La đợi nhưng không thể nghe thấy buông tiếng thở dài, lại chỉvào Nhược Nhất nói, “Biểu ca còn nhận ra nàng ta?”

Thương Tiêu thong thả đem ánh mắt chuyển qua gương mặt nữ nhân trong lòng mình.

Đôi mắt màu tím lướt qua gương mặt nàng, đảo qua cánh hoa môi của nàng, đảo qua hai vòng trên gò má lạnh lẽo của nàng, cuốicùng dừng ở trên cổ tay của Nhược Nhất đang bị hắn nắm chặt, thật lâu chưa rời đi.

Tựa như chỉ chớp mắt, người trước mắt sẽ biến mất.

Nhưng, nhìn hồi lâu hắn cũng thủy chung không có mở miệng nói “Nhận ra” .

Trong lúc đó, ba người đều im lặng.

Trong lòng Nhược Nhất chỉ cảm thấy một trận buồn cười, Vũ La nhớ rõ nàng, Thái Phùng chỉ gặp qua mặt nàng một lần cũng nhớ rõnàng, có lẽ thế giới này còn có rất nhiều yêu quái lộn xộn khác nhớ rõ nàng. Nhưng, độc một người nên nhớ nhất này thì. . . . . .

Đã quên.

“Hay là về quân doanh trước đi.” Cuối cùng vẫn là Vũ La đánh vỡ sự im lặng, “Ta dẫn đường.” Nói là dẫn đường, thế nhưng nàng lạitoàn lực bay về phía trước, nhưng trong chốc lát bóng dáng tan biến mất.

Thương Tiêu im lặng, thần sắc đôi mắt màu tím không rõ, nhưng vẫn gắt gao nhìn thẳng tay của Nhược Nhất .

(NV: Chắc a nhớ lại lúc chị té xuống vực đẩy tay a ra hi hi, đoán thui nha)

Nhược Nhất bị hắn nhìn chằm chằm có chút phát lạnh, trực giác nghĩ muốn đem tay rút về. Cổ tay mới vừa động, cả người ThươngTiêu cứng đờ, ngón tay giữ lấy tay nàng dùng sức mạnh, dường như muốn đem cổ tay nàng bẻ gãy.

Nhược Nhất thét đau một tiếng, nhìn về phía Thương Tiêu, trong lúc nhất thời giật mình ngây ngẩn cả người. . . . . .

Nàng chưa bao giờ gặp qua vẻ mặt.của Thương Tiêu hoảng hốt cùng phẫn nộ như thế. Trong đôi mắt màu tím vẩn đục một mảnh,đầu ngón tay của hắn dùng sức đến trở nên trắng bệch, dường như muốn đem tay nàng bóp nát.

Trong chốc lát này Nhược Nhất nghĩ hắn nhớ ra rồi.

Bỗng dưng, mày của Thương Tiêu hung hăng nhíu lại, hô hấp của hắn dần dần nặng nề, hơi hơi cuộn người lại, giống như có nỗi đauđớn gì đang tàn sát bừa bãi ở trong thân thể hắn. Hắn dùng tay kia ôm lấy đầu mình, cúi đầu xuống trước ngực. Dòng ánh sáng màubạc buông xuống làm cách trở tầm mắt của Nhược Nhất .

Nhược Nhất kinh hãi thấy móng tay Thương Tiêu từ từ dài ra, cái lỗ tai trở nên thực nhọn, miệng đồng thời phát ra tiếng rên của dãthú. Không khí bốn phía dường như ngưng đọng lại, rất nhanh trầm xuống, mang theo từng đợt gió mạnh lôi kéo tay áo hai người ,giống hai con bướm gắn bó ở trong gió

Đau đớn trên cổ tay càng thêm sâu sắc, nhắc nhở Nhược Nhất, tuy rằng không biết Thương Tiêu làm sao vậy, nhưng nếu hắn tiếp tụcbiến hóa như thế, Nhược Nhất nhất định sẽ bị hắn xé nát!

“Thương Tiêu.”

Lại một lần nửa gọi tên đó ra khỏi miệng, trong nháy mắt Nhược Nhất giật mình như thế, lúc này mới chân chính phản ứng lại, mìnhthật sự đã trở lại Cửu Châu, thật sự nhìn thấy Thương Tiêu .

Có lẽ là ảo giác của nàng, người ôm nàng, trong nháy mắt này, cũng có chút cứng ngắc.

“Thương Tiêu.” Nhược Nhất thở dài, giống như mê mang giống như trở về chỗ cũ một lần, “Thương Tiêu. . . . . .” Tựa như ngày đó lúc

Page 30: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

rơi xuống vực, ở trong lòng nàng một lần một lần la lên tên của hắn.

Bất đắc dĩ mà chua sót.

Sau khi gọi ba lần chua chát này, Thương Tiêu chậm rãi nâng mặt lên.

Nhược Nhất không nói gì, thấy Thương Tiêu như vậy, trong lòng nàng ẩn ẩn hiểu được, vì sao lúc trước hắn bị phong ấn .

Tử Đàn không giúp hắn, Vũ La không giúp hắn, các trưởng lão yêu tộc không giúp hắn, có lẽ ngay cả chính hắn cũng là muốn chochính mình bị phong ấn .

(NV: cũng tội a lắm hic hic! Coi Xà vương ngọt quá thì qua truyện này ăn đắng một chút để đổi khẩu vị hi hi)

Yêu văn màu tím ở trên khóe mắt trái của hắn dệt ra một đóa hoa cực kỳ yêu dị, từng tia từng tia của đóa hoa có những đường congmị hoặc, vẫn kéo dài đến nơi bị cổ áo che khuất. Đôi mắt màu tím vốn trong suốt như thủy tinh, bây giờ đã hỗn độn vô tri vô thức, thậmchí hiện ra những sợi ánh sáng đỏ tươi khát máu.

Điều quan trọng nhất, là giữa trán của hắn. Nơi đó có một ấn ký màu đen ——

Đó là ma ấn ký.

Thương Tiêu từng nói qua với nàng, nhập ma đó là kẻ địch của thiên hạ.

Ở Cửu Châu, người đắc đạo liền thành tiên, không thuộc mình tộc đắc đạo liền thành yêu. Tiên với yêu căn bản không có khác biệt,chính là bởi vì suy nghĩ” Phi ngã tộc loại kì tâm tất dị” (Không phải tộc của ta lòng dạ nhất định khác), làm cho tiên yêu xung đột và đấutranh với nhau.

Nhưng mà, nhập ma không vậy.

Ma là quái vật mất đi bản thân mình, nhập ma, sẽ có được sức lực cường đại cùng thân hình bất tử. Nhưng mà, ma sẽ dần dần quênđi chính mình, sẽ vì giết chóc mà giết chóc, cuối cùng trở thành cỗ máy chỉ biết giết chóc.

Ma là tử địch của thiên hạ.

Nhược Nhất bây giờ còn nhớ rõ lúc trước Thương Tiêu thở dài khi nói ra những lời này, trên mặt nghiêm túc cùng ngưng trọng.

Thương Tiêu, thoáng như nhân vật tiên giáng trần như vậy, nhưng lại thành tử địch của thiên hạ .

Vì cái gì là ma, mà không phải thần đây

Hắn, rõ ràng chính là sự tồn tại của thần như vậy a!

“Vì sao tìm không thấy?” bờ môi lam quang nhẹ nhàng kéo mở, gần như thì thầm nói nhỏ , “Vì sao tìm không thấy?” Thương Tiêu nhìnchằm chằm Nhược Nhất, lại tựa hồ cái gì cũng không phát hiện. Hắn nắm chặt cổ tay của Nhược Nhất từ từ buông ra, mềm nhẹ vuốtve đường nét ngón tay của Nhược Nhất, ” Cùng trời cuối đất vô tận. . . . . . Vì sao lại đơn đôc tìm không thấy?”

Vẻ mặt mê mang cực độ tuyệt đẹp đang triển khai trên mặt, Nhược Nhất nhìn ngây người, giống như bị nhiếp tâm hồn, không tự kìmchế được hỏi: “Tìm cái gì?”

Nghe được lời này của Nhược Nhất, Thương Tiêu chuyển mở ánh mắt, đôi mắt màu tím một khoảng không mù mịt, hắn vẫn vuốt vengón tay của Nhược Nhất, dường như Nhược Nhất cảm giác hắn muốn dung nhập xương ngón tay của nàng vào thân thể, sau đó hắnnhẹ giọng thì thầm: “Tìm, cái gì?”

Bỗng dưng, mặt Thương Tiêu nhíu chặt mày, ngón tay run nhè nhẹ.

Nhược Nhất còn chưa kịp phát hiện, đã thấy Thương Tiêu giống như cực kỳ đau đớn cuộn mình lại. Không khí bốn phía kích động,cuồng phong lập tức gào thét. Nhược Nhất nắm chặt vạt áo của Thương Tiêu, kinh hoàng nhìn về phía hắn, chỉ thấy trong mắt ThươngTiêu một mảnh màu đỏ, khí hung thần không thể ức chế cuồn cuộn tỏa ra ngoài thân.

Thương Tiêu? Không, đây không phải là Thương Tiêu!

Hiện giờ nàng trở lại Cửu Châu nhìn thấy Thương Tiêu nên cùng người yêu tha thiết của hắn cầm tay cùng vui vẻ, nên tựa như tiêngiáng trần đang đi dạo dưới ánh trăng. Hoặc là, nên rong ruổi sa trường, giết người bừa bãi.

Thương Tiêu có thể nào thành ma?

Có thể nào bỏ mặc hắn thành ma?

“Ngươi tỉnh tỉnh! Thương Tiêu!” Giọng nói của Nhược Nhất tan biến ở trong cuồng phong gào thét, nàng không biết Thương Tiêu cónghe thấy hay không, nàng bắt lấy áo của hắn, gần như cầu xin gào thét: “Ngươi tỉnh táo một chút! Ta là Nhan Nhược Nhất a! Ngươinhìn ta, ngươi nhìn ta! Ngươi là vương giả của yêu tộc, là bá chủ của Cửu Châu, là thủ lĩnh cao nhất của cửu vĩ tộc, ngươi có thể nào

Page 31: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

buông trôi để cho chính mình nhập ma!”

Đôi mắt màu đỏ chậm rãi nhìn thẳng nàng, Nhược Nhất thậm chí có thể nghe thấy hắn chuyển đổi thấp giọng thì thầm: “Nhan NhượcNhất. . . . . . Nhan Nhược Nhất. . . . . .” Hắn gọi tên của nàng một lần rồi lại một lần, phảng giống như hận không thể đem nàng mở raăn vào trong bụng, ngay cả xương thịt cũng ăn vào sạch sẽ.

“Nhan Nhược Nhất, nàng dám. . . . . .”

“Ngừng.” Một cái giọng nữ thanh u xâm nhập vào lỗ tay của Nhược Nhất, thân hình của Thương Tiêu nhất thời giống như bị cái gì đógiữ lại, mở to mắt như trước, nhưng lại vẫn không nhúc nhích, thoáng như thành một tượng điêu khắc.

Nhược Nhất nhìn lại theo tiếng nói, chỉ thấy một tiên nhân đạp trên đám mây nhiều màu. Người nọ dáng người nổi bật càng ngày càngtới gần, Nhược Nhất thấy người này tao nhã, không cần suy nghĩ, cũng biết là ai ——

Tử Đàn.

Khuôn mặt tuyệt sắc khuynh quốc kia, có thể nào quên? Trời cao sáng tạo ra nàng ta mục đích có lẽ chính là làm cho người ta cảmthán sự vạn năng của trời. Có điều khác biệt với trí nhớ chính là, trên mặt của nàng ta không hề còn nét tái nhợt xám tro, dòng máutươi chảy xuôi ở trong thân thể của nàng ta, làm cho nàng ta có được hơi thở đầy sức lực của ánh mặt trời.

Nàng ta nhìn thấy bọn họ, từ từ đi tới. Bờ môi nứt ra một nụ cười nhẹ, tựa như một ánh mặt trời phá vỡ đám mây mỏng, vạn vật ấmáp, lại làm nổi lên bóng ma trong lòng của Nhược Nhất.

Tử Đàn thấy Nhược Nhất, gật đầu cười cười đối với nàng. Sau đó liền đi lại đây đỡ lấy Thương Tiêu, đưa hắn mang đi về phíatrước.

Nhược Nhất lại kinh ngạc đứng ở tại chỗ.

Thương Tiêu nắm chặt lấy Nhược Nhất.

Tử Đàn quay đầu dịu dàng nói với Nhược Nhất: “Nhan. . . . . . Nhược Nhất, nếu ta nhớ không lầm, đây là tên của nàng. Trước hết đưahắn trở về được không? Tại giữa không trung đây, cũng không phải là nơi nói chuyện gì cho tốt.”

Nhược Nhất hạ ánh mắt, dừng ở năm ngón tay nắm chặt của hắn trên cổ tay nàng, ngầm đồng ý lời nói của Tử Đàn.

Thấy biểu hiện khổ sở này của Nhược Nhất, ánh sáng trong mắt Tử Đàn lấp lánh, vòng lấy tay Thương Tiêu hơi căng thẳng, khóe môilộ ra một nụ cười ý tứ không rõ ràng.

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 9

Trong quân doanh của yêu tộc.

Tử Đàn giúp đỡ Thương Tiêu vào chủ doanh.

Ánh sáng trong doanh trướng hơi tối, Tử Đàn lập tức đỡ Thương Tiêu nằm trên chiếc giường nhỏ, lúc này Nhược Nhất mới thấy rõThương Tiêu nhắm chặt hai mắt và sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Yêu văn trên mặt hắn từ từ mất đi. Mồ hôi lạnh từ trán của hắn khôngngừng chảy xuống, làm ướt mái tóc mai màu bạc của hắn, hô hấp của hắn hỗn loạn, ngực không có phập phồng theo quy luật.

Nhược Nhất đau lòng, làm sao vậy? Vừa rồi không phải còn tốt lắm sao? Trước kia bị lại trọng thương cũng không thấy qua hắn yếuớt như thế. Nàng không nhịn được nâng tay, nghĩ muốn lau đi mồ hôi lạnh trên mặt hắn, Tử Đàn lại sớm hơn một bước dùng khănthấm hết mồ hôi trên mặt hắn.

Tay của Nhược Nhất dừng giữa không trung lại yên lặng rút trở về. Mà bàn tay khác bị Thương Tiêu cầm tựa như bị hỏa thiêu rất khóchịu.

Đôi mắt Tử Đàn hơi hơi xoay chuyển, thoáng nhìn động tĩnh rất nhỏ này của Nhược Nhất, khóe miệng gợi lên một độ cung khó hiểu.”Vừa mới tỉnh liền gây ra chuyện ầm ĩ, nên ngươi khó chịu.”

Tử Đàn dùng sức nhéo cái mũi của Thương Tiêu. Sau khi lau xong, nàng ném khăn tay vào cái chậu bên cạnh, đưa tay lên trong hưkhông, một cây kim nhỏ như lông tơ xuất hiện trong tay nàng, mắt cũng chưa nháy liền đem này kim đâm vào đỉnh đầu của ThươngTiêu . Cứ như vậy trong nháy mắt đã châm mấy chục cây kim, trên đầu Thương Tiêu dựng đầy cây kim nhỏ trong suốt.

Page 32: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Giống một con nhím, con nhím xinh đẹp.

Nhược Nhất vẫn chỉ ngây ngốc đứng nơi đó, không có cách nào trốn đành cố gắng hết sức giảm bớt cảm giác có sự tồn tại của mình,cho nên nàng nhìn thấy Tử Đàn đối với hắn vô cùng thân thiết, châm cứu cho hắn, đắp chăn cho hắn, ngay cả ho khan nàng cũng chưadám.

“Nhược Nhất cô nương đừng để trong lòng. Hắn có lẽ là mới tỉnh, trí nhớ có chút hỗn loạn, cũng không phải quên đi mọi chuyện. Tachâm cho hắn vài mũi kim, lúc sau hắn tỉnh sẽ nhớ lại chuyện trước kia.”Trước khi rời đi, Tử Đàn giống như mới nhớ tới còn có nàng,mỉm cười nói: “Nhược Nhất cô nương, ta đây có việc, ngươi có thể giúp ta trông chừng hắn không? Nếu băng châm này đều tan biếnhết, hắn còn chưa tỉnh. Vậy phiền ngươi giúp ta đánh hắn mấy bạt tay.” Không cho Nhược Nhất cơ hội cự tuyệt, nàng vén mành bằngvải bố lên liền đi ra ngoài.

Giúp ngươi đánh hắn? Ta có tư cách gì? Nhược Nhất cười tự giễu. Lại nhìn chằm chằm Thương Tiêu ngây ngốc một hồi, mới ngồixuống bên giường, ánh mắt không thể khống chế lại chuyển qua bàn tay vẫn nắm chặt như trước.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới trước kia những ngày tháng bọn họ đi cùng nhau, hai người bọn họ. . . . . .

“Tiêu hồ ly. . . . . . Này! Thương Tiêu! Từ từ, Thương đại hiệp. Chờ một chút a!” Nhan Nhược Nhất thất tha thất thểu chạy đến trướcmặt Thương Tiêu một phen túm lấy áo hắn , dừng một chút, suy nghĩ chính mình hoàn toàn không có ưu thế về chiều cao lại phẫn nộbuông tay, ngược lại kéo chặt lấy ống tay áo của hắn, bĩu môi ai oán nói: “Ngươi không cần ta sao? Vết thương của ngươi tốt rồi sẽvứt bỏ thê tử bã cám này sao?”

Thương Tiêu nhíu mày, tay áo dài vung ra, trực tiếp vung rơi móng tay của Nhược Nhất. Rất có hứng thú nói: “Ta bị thương, nhưngkhông mù mắt. Bã cám thì thấy rồi, thê tử, ở đâu ra?”

Nhược Nhất cắn răng nhẫn nhịn xuống xúc động đầy người, hít sâu một hơi làm cho thái dương đột giật giật không ngừng, gân xanhtạm thời an tĩnh lại, lập tức oán thầm nói, đây là hồ ly sao? Đây là hồ ly biến chủng tới trình độ nào a! đầu lưỡi độc này trở thành vũ khícũng đành phải chịu thua với hắn!

(NV: anh là một con hồ ly bị khuyết tật đó tỷ! ^.^)

Ổn định tốt cảm xúc, Nhược Nhất dựa vào tiêu chuẩn câu “Người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch”, lại dùng sức bắt lấy bàn tay củaThương Tiêu : “Mặc kệ! Tóm lại ngươi phải chịu trách nhiệm đối với ta. Lúc trước ta cứu ngươi bị đánh quay về nguyên hình . . . . . .”

“Sau đó nàng không phải vẫn muốn chạy trốn hay sao” yêu quái nào đó nhướng mày.

“Ta hầu hạ ngươi, giúp ngươi nấu thuốc, bó thuốc, chảy lông tắm rửa cho ngươi. . . . . .” Nữ nhân nào đó bắt đầu kéo đầu ngón tay.

“Bao gồm hạ độc trong thuốc, muối ăn trong nước?” Yêu quái nào đó tức giận cười.

“. . . . . . Đó là vì chất khử trùng. . . . . .Đây không phải là điều quan trọng, điều quan trọng là, ngươi, ngươi còn thấy qua cảnh tượngphù dung xuất thủy (hoa sen nở trên mặt nước-ý chỉ sự trang nhã duyên dáng) … của ta.” Nữ nhân nào đó nghiến răng nghiến lợi sauđó làm dáng vẻ thẹn thùng.

“Hoa sen . . . . .” Yêu quái nào đó khóe miệng hơi run rẩy.

“Hơn nữa, ngươi không phải cũng cả ngày không quần áo che thân ở trước mặt ta lúc ẩn lúc hiện sao? Đừng không thừa nhận! Lúcngươi là hồ ly kia nhưng bộ quần áo cũng không có mặc.”

“. . . . . .” .

“Cho nên, chúng ta đã ở cùng nhau lâu như vậy, cũng cùng chung hoạn nạn, còn ‘ hết sức chân thành gặp lại ’ dù sao, ngươi đừngnghĩ muốn bỏ rơi ta, ta đã định phải đi cùng ngươi !”

Một trận im lặng, Thương Tiêu nhìn chằm chằm thẳng vào Nhược Nhất, ánh mắt trong đôi mắt màu tím khó thấy rõ. Trái tim củaNhược Nhất nhảy thình thịch, chỉ sợ hắn vung tay đẩy nàng ra bỏ chạy, lại dùng sức cầm lấy tay hắn.

Mười ngón đan chặt vào nhau. Mà lần này, Thương Tiêu không bỏ ra.

Hắn nhìn chằm chằm nàng, trong đôi mắt màu tím lưu chuyển dòng ánh sáng: “Vì sao muốn đi cùng ta?”

Nhược Nhất trừng mắt nhìn hắn, có chút phấn khích: “Đương nhiên đi cùng!” Ngón trỏ của nàng chỉ về phía trước, “Một rừng cây rộnglớn bát ngát như vậy, ngươi muốn ta một nữ tử yếu ớt trói gà không chặt đi một mình hay sao? Ngươi là muốn nhìn ‘bạch cốt củangười ta ra sức chống chọi với cả một biển thụ yêu mà đi ra khỏi rừng’ làm chuyện được ghi vào sử sách sao?”

“A. . . . . .”

Cho tới bây giờ Nhược Nhất cũng nhớ rõ ràng khi đó Thương Tiêu cười khanh khách , trong sự bất đắc dĩ lại ẩn chứa sự cô độc, làmcho nàng mềm lòng dường như muốn nói với hắn: là tỷ tỷ ta xem trọng ngươi rồi.

Nhưng cuối cùng nàng chưa nói, từ đó về sau cũng chưa nói.

Page 33: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Nếu có, là trên đường đi lên đỉnh U Đô Sơn rét lạnh đến thấu xương, là trong hàn động từng giọt từng giọt máu tươi rơi trong im lặng,là lúc chờ đợi gần như tuyệt vọng trước khi rơi xuống vực, là hai năm đã qua, dường như ngày đêm tra tấn nàng.

Còn có lúc rơi xuống vực kia, bàn tay nàng tuyệt vọng giẫy khỏi hắn.

Thương Tiêu ngươi thiếu ta nhiều như vậy.

Nhưng tại sao ta không có cách nào hận ngươi?

Thu hồi suy nghĩ, Nhược Nhất dời ánh mắt, xem xét ngân châm trên đỉnh đầu Thương Tiêu, lại phát hiện ngân châm này đang từ từbiến mất. Mà Thương Tiêu một chút xu hướng tỉnh lại cũng không có.

Nhược Nhất nhớ tới lời của Tử Đàn trước khi rời đi, trong lòng cả kinh, vội vàng gọi: “Tử Đàn tiểu thư! Tử Đàn tiểu thư! Này! Bênngoài có người không?”

Một mảnh yên tĩnh.

Nhược Nhất gấp đến độ nghĩ muốn trực tiếp lao ra, nhưngThương Tiêu túm tay nàng không có một chút thả lỏng.

Mày của nàng nhíu lại, hung hăng trừng mắt Thương Tiêu, người đang nằm này luôn tùy hứng như thế, dựa vào bản thân mạnh mẽ,bốc đồng làm cho thế giới đều xoay tròn quanh hắn, nghiêng ngã.

Thấy ngân châm từ từ biến mất không còn dấu vết, Nhược Nhất hận đến nhếch khóe môi lên.

Thật sự là, thật sự là. . . . . .

Tức chết người đi được!

Nàng nâng tay “Ba!” cho Thương Tiêu một bạt tai. Âm thanh vang đến ngay cả chính nàng ta cũng hoảng sợ.

Nhưng, rất thích!

Hai năm trước, ở ngoài hàn động, nếu hắn đi ra, nếu là nàng không nhảy xuống. Có lẽ nàng sẽ làm như vậy. Mạnh mẽ cho hắn một cáitát, lại mắng chửi hắn.

Dựa vào cái gì muốn nàng trả giá, dựa vào cái gì làm cho nàng đau lòng, dựa vào cái gì làm nàng đau khổ như thế, dựa vào cái gìnàng đối với hắn vĩnh viễn cũng kìm nén không thể hạ lòng.

Nhược Nhất nhìn thấy hắn, mặc cho nước mắt tàn sát bừa bãi ở trên mặt, nhìn thấy Thương Tiêu từ từ mở mắt ra, nhìn thấy ThươngTiêu từ từ di chuyển tầm mắt về phía nàng, nhìn thấy con ngươi thủy tinh màu tím sáng ngời của hắn, sau đó hơi hơi lộ ra một chút ánhsáng.

Nhược Nhất kéo khóe miệng lên, gương mặt tươi cười khẽ động: “Tỉnh?” Không thể che dấu giọng mũi khàn khàn, “Đúng lúc chongươi nhìn rõ ràng, lại có cảm giác tinh tế một chút.”

“Ba!”

Nàng không có giải thích gì hết, mặc cho nước mắt giống như thác nước chảy xuống. Mặt của Thương Tiêu bị đánh lệch sang mộtbên, lại quay đầu lại, ấn bóng dáng của nàng vào trong đôi mắt màu tím từ từ tích tụ gió lốc.

Hai người im lặng nhìn nhau vài giây.

Không biết là cảm thấy được mình khóc rất tổn hại sĩ khí, hay là vì đánh lén người bệnh mà cảm thấy hổ thẹn, ánh mắt của NhượcNhất chợt lóe, đứng dậy định trốn. Lại không nghĩ tới tay của mình còn bị Thương Tiêu cầm lấy, trong lúc chạy trốn, Nhan Nhược Nhấtchật vật vấp ngã trên mặt đất. Đồng thời, Thương Tiêu thấy Nhan Nhược Nhất muốn chạy, vội vàng đứng dậy muốn ngăn đường chạycủa nàng, cũng đã quên mình còn kéo tay nàng, trong lúc đó Nhược Nhất lôi kéo mà té ngã Thương Tiêu cũng bị ngã xuống theo.

Lưng của Nhược Nhất nện xuống mặt đất, bên trong phổi một trận rung động, khiến cho cổ họng khó chịu, nàng nhịn không được hora một tiếng. Thương Tiêu té nằm trên người nàng, tóc dài màu bạc chảy xuống ở bên tai của nàng, giống một lá chắn, ngăn cách haingười với thế giới bên ngoài.

Hắn nghe thấy nàng ho khan, màu đôi mắt điềm tĩnh, đưa tay xoa nhẹ trên cổ họng của nàng, đầu ngón tay ngưng tụ lại luồng khí lạnhlẽo, từ từ đưa vào trong cơ thể nàng.Trong chốc lát sau, Nhược Nhất liền cảm thấy ngọn lửa khó chịu thiêu cháy trong cổ họng đãngừng hẳn.

Nàng chăm chú si ngốc nhìn chằm chằm mặt của Thương Tiêu, trong lòng đã cảm động, lại là buồn bã đau thương.

Thương Tiêu, ngươi cũng biết, sự dịu dàng của ngươi đối với ta mà nói là kẻ sát thủ hoàn mỹ nhất .

Hơi thở phả vào mặt đối phường, ám muội cùng xấu hổ đồng thời tràn ngập cả quân trướng.

Page 34: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Bầu không khí như vậy vẫn duy trì đến khi Thương Tiêu thu hồi tay về phía sau. Nhược Nhất nghiêng đầu dời ánh mắt, “Tránh ra.”Nàng hít thở phập phồng cánh mũi, ngữ khí rất là buồn bực.

Yêu quái nào đó ở trên người nàng không nói được một lời.

Nhược Nhất khó thở: “Ta bảo ngươi tránh ra! Tai ngươi điếc rồi à!”

“Hừ.” Yêu quái nào đó cười lạnh một tiếng.

Nhược Nhất cả giận nói: “Ngươi không cho ta xì nước mũi, ta liền đem nó bôi lên mặt ngươi!”

“. . . . . .” Yêu quái nào đó im lặng một chút, hừ lạnh một tiếng: “Nhan Nhược Nhất, nếu nàng có cái lá gan đó.”

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 10

Nghe thấy giọng điệu đã lâu lắm rồi chưa nghe lại, Nhược Nhất ngẩn ra, biết hắn nhất định là nhớ ra rồi. Yêu văn trên mặt hắn và ấn kýtrên trán cũng đã tan biết mất. Thương Tiêu vẫn là Thương Tiêu trước đây. Nếu là trước kia, Nhược Nhất nghe được Thương Tiêunói như vậy, nàng chắc chắn đem nước mũi bôi lên trên người hắn, sau đó vẻ mặt khiêu khích nói”Ngươi xem ta có dám hay không!”Thế nhưng trước kia, dù sao chỉ là trước kia. Sắt mặc giận dữ trên khuôn mặt cũng đã trút bỏ xuống, dần dần thấm ra một tia bithương nguội lạnh, nàng phóng ánh mắt, nhìn về phía sợi tóc tạo nên một ngăn cách với thế giới bên ngoài của hắn, dùng giong nóimà ngay cả chính mình cũng không nghe rõ nói: “Đúng vậy, ta không dám.” Thương Tiêu ngẩn người, còn chưa nói gì, chợt nghengoài trướng “Phốc” một tiếng cười khẽ. Trong nháy mắt hai người phục hồi tinh thần lại. Thương Tiêu bình tĩnh đứng dậy, sắc mặtbình tĩnh. Nhưng nhếch khóe môi ẩn ẩn lộ ra một chút bất mãn: “Tiến vào.” “Thật có lỗi, quấy rầy nhã hứng của hai vị.” Nhược Nhất trấnđịnh lại tinh thần, đứng dậy phủi quần áo của mình. Chợt thấy khóe mắt nóng lên, một người áo đỏ như lửa đứng ở trong trướng. Áobào kia rực rỡ viền cổ tay áo thêu sợi chỉ vàng, vạt áo lại thêu chính đường kim quang lấp lánh ở phần đuôi, còn hơn so với quần áochói mắt kia của hắn, càng làm cho kẻ khác kinh diễm chính là dung mạo kì mĩ của hắn —— một đôi mắt xếch đoạt hồn, đôi môi mỏngmàu đỏ anh đào. Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên lộ ra ba phần yêu dị mị hoặc. Nhược Nhất nhìn ngây người, thế giới này lại vẫn cónam tử có dáng vẻ xinh đẹp như thế. Quả nhiên, tất cả Cửu Châu đều là tưởng tượng của nàng, không thể với tới . Thương Tiêu nhìnngười mới tới, khẽ nhíu mày, còn chưa có mở miệng hỏi, người nọ hướng Thương Tiêu thi lễ sơ qua lại khoan thai nói: “Nhan cônương, đã lâu không gặp, ngươi còn nhớ rõ ta không?” “À. . . . . .” Nhược Nhất có chút xấu hổ, bởi vì trong trí nhớ của nàng chưa baogiờ xuất hiện qua nam tử đẹp đẽ như thế. “Nói vậy ngươi định là đã quên, nhưng mà không có sao, đó là con người, có thể nhớ kỹhai trăm năm đã qua trước kia chứ?” Hắn đem”người” này tự cố ý nhấn mạnh. Nhược Nhất giật mình, theo bản năng nhìn về phíaThương Tiêu. Thương Tiêu cũng nhìn chằm chằm nàng, trong đôi mắt màu tím không thấy rõ suy nghĩ. Nhược Nhất gục đầu xuống,cười khổ. A, nói như thế nào đây? Nói cho hắn sự thật không? Hắn sẽ không tin đâu. Căn bản, sự tin tưởng giữa bọn họ ít ỏi đếnđáng thương. Sau một lúc lâu yên tĩnh, cuối cùng đánh vỡ sự im lặng lại là Thương Tiêu: “Cửu Diễm, nàng không có yêu lực.” CửuDiễm mỉm cười: “Thật không, như vậy. . . . . .” Thân hình chợt lóe, Cửu Diễm đã đứng ở trước mặt Nhược Nhất, không đợi nàng giậtmình, cánh tay xinh đẹp đặt lên đầu của Nhược Nhất, “Ngươi lại là như thế nào học được trường sinh bất lão đây?” Nhược Nhất nhíumày, chán ghét cực kỳ tư thế bừa bãi này, quay đầu thoát khỏi tay hắn, lui về phía sau vài bước, nhìn chằm chằm thẳng vào đôi mắtnhư lửa đỏ của Cửu Diễm, nói: “Mặc kệ ngươi tin không tin, ta chỉ là một người bình thường, không có yêu lực, cũng không trườngsinh bất lão.” Cửu Diễm nhướng mày, tựa hồ bị thái độ của nàng gợi lên hứng thú, mắt liếc sang Thương Tiêu, thấy hắn cũng khôngcó ý ngăn cản, Cửu Diễm cười cười: “Thực rõ ràng, điều này không thể thuyết phục được ta. Hoặc là nói, ta nên thay câu hỏi khác đểhỏi ngươi.” “Nhan cô nương, hai trăm năm trước, ngươi đi đâu.” Lặng im. Trong yên lặng, Nhược Nhất có thể tinh tường nghe đượcâm thanh hô hấp của chính mình. Đi nơi nào? Trong trí nhớ hỗn loạn này cảnh tượng ở trước mắt giống như quỷ mị hiện lên. Nàng hítsâu, khiến cho chính mình tỉnh táo lại, đảo mắt nhìn chằm chằm Thương Tiêu, thản nhiên nói: “Ta chán ghét , nghĩ muốn về nhà, chonên rời khỏi, là đơn giản như vậy.” Giọng nói mới vừa rơi xuống đất, vẻ mặt của Thương Tiêu không hề thay đổi, ấn ký không thấy hồinãy lại bỗng nhiên hiện lên, ẩn ở dưới làn da khi ẩn khi hiện. Độ ấm trong không khí dường như đột nhiên lạnh đi, một tia hàn khí lạnhthấu xương xẹt qua mặt của Nhược Nhất, màu đỏ tươi lập tức hiện ra ở trên gương mặt hơi tái nhợt của nàng. Nhược Nhất cũngkhông lau, mặc cho máu tươi xẹt qua hai má của nàng, chảy xuống theo độ cung của nước mắt. (NV: Tiêu ca ói máu rồi! hic hic) Nàngcùng Thương Tiêu cứ như vậy nhìn lẫn nhau, mặt không chút thay đổi. Dòng khí trong trướng từ từ trầm xuống, nhưng lại nổi lên gió,ngoài trướng tiếng ồn ào dần dần vang dậy, tiếng gọi ầm ỉ của các quân sĩ bất an cùng với tiếng ngựa xao động hí vang xuyên thấuqua màn trướng thật dày truyền vào đứt quãng. Chỉ chốc lát sau, chỉ nghe bên ngoài một cái nữ tử cao giọng kinh hô, rèm cửa bị“xoẹt” kéo ra. Vũ La vọt vào đến, vừa thấy không khí nơi này, không khỏi phân minh, đánh một chưởng vào ngực của Cửu Diễm, tứcgiận nói: “Gọi ngươi thêm phiền!” Cửu Diễm bị đánh nằm nghiêng về một bên, trên áo choàng hoa lệ dính đầy bụi, có chút uất ức.Hắn chật vật đứng lên, bĩu môi đáng thương giải thích nói: “Ta chỉ là muốn hỏi rõ ràng mà thôi, Tiểu Vũ La làm gì giận như vậy.” Vũ Lamặc kệ hắn, đi đến bên người Nhược Nhất, nhỏ giọng nói: “Biểu ca trọng thương trong người, A Nhan.” Nhược Nhất hạ mí mắt, gậtgật đầu. Vẫn là thích mềm dẻo. Bị Vũ La lôi kéo nàng đi ra ngoài, trong lòng lại cảm thấy được có chút buồn cười, tức giận cái gì đây.Ngươi lại có tư cách gì tức giận? Vì cái gì bày ra dáng vẻ bị thương, còn lộ ra ánh mắt như vậy . . . . . . “Như thế nào?” Giọng nói lạnhnhư băng của Thương Tiêu nhẹ nhàng vang lên, “Lại muốn ra đi mà không từ giã?” Vũ La đột nhiên dừng bước, nhìn lại Thương Tiêu,có chút xấu hổ cười: “Biểu ca, Tử Đàn tỷ bảo ta. . . . . .” Ánh mắt của Thương Tiêu nhẹ nhàng nghiêm khắc, Vũ La im bặt không dámlên tiếng, lập tức buông Nhược Nhất ra, túm lấy Cửu Diễm đang trốn một bên hứng thú bừng bừng xem diễn, lôi hắn ra khỏi cửa, caogiọng nói: “Vậy ta đi gọi Tử Đàn tỷ đến xem vết thương của huynh.” Tiếp theo liền không thấy bóng người. Trong lều lại chỉ còn lại có

Page 35: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

hai người. Ánh mắt của Thương Tiêu nhìn tỉ mỉ gương mặt của Nhược Nhất, cũng không biết đang suy nghĩ gì, khóe môi nhếch lên.Nhược Nhất suy nghĩ ý tứ trong câu nói “Đi không từ giã” này, rồi sau đó cười lạnh một tiếng. Khi đó, nếu là nàng rời đi trước khi hắcy nhân xuất hiện, như vậy hôm nay, đối mặt với chất vấn của hắn, nàng chỉ có thể mang theo cái đuôi làm người (ý là hổ thẹn, có điểmyếu). Thế nhưng. . . . . . ” Lại đi không từ giã là như thế nào? Mặc dù ta bị trói đến cáo biệt với ngươi, cũng không giống như cái đướcgọi là‘ đi không từ giã ’?” Sắc mặt của Thương Tiêu trắng nhợt, không có lời nào để nói. Nhược Nhất cười đến thực vô tội: “Như thếnào, không lời nào để nói ?” Quay người lại, Nhược Nhất ra vẻ phải đi, lại bị người phía sau nắm chặt cánh tay. Nhược Nhất quayđầu lại dữ tợn trừng mắt hắn, lòng lại ẩn ẩn đau. Nếu là, nếu là tại đỉnh Hàn Ngọc, hắn cũng nắm chặt nàng như vậy, thì thật tốt. “Buôngtay!” “Không thể.” Hai chữ nói ra rất có khí phách, rõ ràng bá đạo đến đáng ghét, lại làm cho xoang mũi của Nhược Nhất đột nhiên đauxót. “Thương Tiêu.” Nhược Nhất gục đầu xuống, không nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, ” Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?” “. . . . . .Không cho phép đi.” “Lý do đâu?” Nhược Nhất hỏi rất nhỏ, lúc trước Nhan Nhược Nhất ở bên cạnh Thương Tiêu, bởi vì nàng thíchhắn, thích đến có thể vứt bỏ đi cả trái đất. Mà bây giờ Nhan Nhược Nhất đã không thể thích Thương Tiêu , bởi vì hắn từng vì người nữnhân mà vứt bỏ nàng. Bây giờ không thể ở lại bên cạnh hắn, không hề có biện pháp. . . . . . Nàng chính là sợ hãi lại bị bỏ rơi cho mộtlần. “Không có lý do gì.” Thương Tiêu giương đôi môi mím chặt, phát ra vài từ. Nhược Nhất lạnh lùng cười: “Như vậy ta cũng không cólý do gì để ở lại.” Bàn tay bỗng dưng buộc chặt, dường như muốn bóp gãy xương cốt của nàng. Thương Tiêu tựa hồ hận nàng tớicực điểm: “Một khi đã như vậy cần gì phải trở về! Vì sao không biến mất hoàn toàn sạch sẽ! Nàng cũng biết sự xuất hiện của nàng sẽmang đến không ít phiền toái và phức tạp! Nàng cũng biết nàng có bao nhiêu kẻ hận nàng thấu xương! Vì sao, phải cho ta gặp lạinàng. . . . . .” Không thể không nói, lời sắc bén này đâm Nhược Nhất bị thương. Nàng ngẩng đầu, trong đôi mắt kinh ngạc đau đớnkhó có thể che dấu. Sau khi bị thương, lý trí khó có thể khống chế phản kích lại: “Ngươi dựa vào cái gì chắc chắc là ta cam tâm tìnhnguyện trở về ? Ngươi lại như thế nào biết ta làm sao không nghĩ tới biết mất cho hoàn toàn sạch sẽ! Ta cũng hết sức căm ghétngươi gây cho cho ta phiền toái và phức tạp!” Nàng nói: “Chuyện ta hối hận nhất sau cùng chính là gặp gỡ ngươi, tất cả những điềuthuộc về ngươi. . . . . . “Ta tình nguyện từ nay về sau, vĩnh viễn không gặp lại” “Tốt nhất ngay cả trí nhớ cũng trừ tận gốc!” Mỗi một câu,mỗi một lời làm cho sắc mặt của Thương Tiêu càng trắng bệch. Hắn cố gắng áp chế huyết khí cuồn cuộn trong lồng ngực, hai tai nắmNhược Nhất , trói buộc giữa lấy động tác của nàng, hơi thở ấm áp nhẹ thở ở bên tai nàng, trong lời nói mang theo không biết là tứcgiận hay là cảm xúc tuyệt vọng: “Như thế, ta xem nàng muốn rời đi như thế nào!”Lời nói xong, cắn một ngụm ở hai thốn sau tai củaNhược Nhất. Nhược Nhất thét một tiếng kinh hãi, trong đầu hiện lên ba chữ vàng to lấp lánh”Quỷ hút máu”. Còn không kịp có phảnứng gì nhiều, chỉ cảm thấy một dòng khí lạnh lẽo, từ từ chảy vào thân thể, chạy tán loạn khắp nơi trong cơ thể, cuối cùng ngưng tụ ởnơi mà môi và răng của Thương Tiêu dừng lại. Hắn buông Nhược Nhất ra, tay nhẹ nàng vuốt lên chỗ hắn vừa cắn, một hoa văn màuđen khi ẩn khi hiện. Hắn khẽ nhíu mày, an tâm, bi thương, mờ mịt đều hòa vào trong sắc mặt phức tạp của hắn. “Cho dù đem nàng ănsạch vào trong bụng, ta. . . . . . Aiz. . . . . . nắm lấy không. . . . . . . . . . . .” lời nói của hắn nhỏ nhẹ thì thầm, Nhược Nhất không có nghe rõràng câu nói kế tiếp của hắn, lại nhanh chóng phục hồi lại tinh thần. Nàng cắn răng tập trung sức lực đẩy mạnh Thương Tiêu một cái.Khó tin, chính là, Thương Tiêu thế như lại thật sự bị nàng đẩy ra vài bước. Nhược Nhất sờ sau gáy của mình, cảm giác lạnh lạnh quấnquanh không dứt. Nàng kinh ngạc trừng mắt với Thương Tiêu, trong lòng thật lạnh thật lạnh .” ăn sạch vào trong bụng ” mấy âm tiết nàylàm cho Nhược Nhất lạnh thấu đến xương. Nếu là nam nhân khác nói mấy lời này với nàng, nàng khẳng định sẽ cười nhạt, nhưng màThương Tiêu. . . . . . “Vô. . . . .vô lại!” Bối rối lưu lại những lời này, Nhược Nhất không do dự một giây, xoay người liền lao ra doanhtrướng. Kỳ thật, nếu nàng lại dừng lại một giây sẽ thấy trong màu sắc trong đôi mắt của Thương Tiêu có nụ cười khổ nhàn nhạt vàkhóe môi rốt cuộc kìm nén không được mà chảy ra máu tươi. Thương Tiêu đè ngực, dựa vào giường từ từ ngồi xuống, ho vài tiếng.Trong lòng của hắn bỗng nhiên có chút tức giận: nàng thật sự là không biết thủ hạ lưu tình sao? Hẳn là không biết rồi. Nếu không cũngsẽ không nói ra nói vậy —— Nhưng ngươi lại như thế nào biết ta không muốn biết mất cho hoàn toàn sạch sẽ! Ta cũng hết sức cămghét ngươi gây cho cho ta phiền toái và phức tạp! . . . . . . Ta tình nguyện từ nay về sau, vĩnh viễn không gặp lại. Tốt nhất ngay cả trínhớ cũng trừ tận gốc trừ! Ngay cả trí nhớ cũng từ bỏ sao? Thật sự là, khó nghe không cách nào có thể chịu đựng lần thứ hai. Điềuhòa hơi thở một chút, điều chỉnh lại khí lực đang hỗn loạn trong cơ thể. Lúc mở mắt lại, trong đôi mắt màu tím đã tẩy đi tất cả cảm xúc,đầu ngón tay của hắn bắn ra, phía sau một làn khói đen nhẹ bay: “Diêu Hoàng, gọi Tử Đàn cùng Vũ La đến.” Suy nghĩ một chút lại nói,“Còn có Cửu Diễm.” “Vâng” sau khi trả lời ngắn gọn, sợi tóc mai màu chỉ bạc sau tai của Thương Tiêu khẽ lay động, một cái bóngđen tựa như ảo mộng hiện lên. Cửu Châu hai trăm năm sau như thế nào. Ta muốn nhìn xem rốt cuộc có thể biến thành dáng vẻ gì.

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 11

Chạy ra doanh trướng, cảnh tượng bên ngoài hỗn độn làm cho Nhược Nhất có chút giật mình, Lúc mới đến lều trại và chiến xa cònhoàn hảo không tổn hao gì, lúc này giống như bị cuồng phong thổi qua, lộn xộn, đổ ngã trên mặt đất, có binh linh vẫn còn dáng vẻ kinhhồn chưa bình tĩnh lại, có người vội vàng trấn an chiến mã, có người vội vàng thu thập đống hỗn độn. Ngoại trừ tiếng ngựa hí cùng vớitiếng bước chân, mọi người im lặng bắt tay vào làm, nhân tiện tò mò tìm hiểu chủ trướng.

Thấy Nhược Nhất chạy đến, tất cả mọi người sửng sốt rồi lại sửng sốt, ánh mắt nghiên cứu tìm tòi càng lóe sáng. Nhược Nhất lúc nàyđâu còn có tâm tình bận tâm đến ánh mắt của người khác, cúi đầu, mắt nhắm mắt mở xông loạn ra đường, thất tha thất thểu chạy rabên ngoài. Nàng cũng không biết chính mình phải đi hướng nào. Ở cái thế giới này tất cả mọi thứ nàng đều dựa vào Thương Tiêu màtồn tại, không có Thương Tiêu, nơi dung thân của nàng là nơi nào ? Muốn gặp hắn, muốn gặp hắn một cách điên rồ, nhưng lúc gặp lạikhông biết nói nên như thế nào. Trải qua tuyệt vọng như vậy, nàng nên lấy biểu tình như thế nào để đi đối mặt với hắn ? Mặc kệ biểutình gì, Nhược Nhất đều cảm thấy chính mình bị coi thường. Ngươi xem kìa, người ta ghét bỏ ngươi như thế, ngươi trở về, chỉ có thểlàm cho cho bọn họ thêm phiền phức. Nhan Nhược Nhất, ngươi có thể sống không cần phải làm cho người ta khinh bỉ……. haykhông? Không biết chạy tới nơi nào, cuối cùng Nhược Nhất không nâng nổi chân. Nàng dựa vào gốc cây ngồi xuống, nhìn trời xanhmây trắng đến ngẩn người, thẳng tới lúc có thể thấy được đầy sao trên trời. Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Nhược Nhất khôngcó quay đầu, người đó đi tới bên người Nhược Nhất, chậm rãi ngồi xuống, cùng nàng nhìn lên bầu trời đầy sao. “Đêm nay là Tịch

Page 36: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Nguyệt đó.” Cửa Châu có hai vầng trăng, lúc Hồng Nguyệt cùng Lam Nguyệt cùng tròn đó gọi là Hỉ Nguyệt, đêm lành cho việc kết hôn.Mà chính vào đêm Hỉ Nguyệt là lúc nàng nhảy xuống từ đỉnh U Đô Sơn. Khi Hồng Nguyệt cùng Lam Nguyệt không cùng lúc xuất hiện,được gọi là Tịch Nguyệt, thích hợp cho việc làm tang sự. Trong hôm nay nàng gặp lại hắn. Xem ra, ông trời đều không xem trọng bọnhọ a. Nhược Nhất cười chua sót. Đưa tay bứt lấy một cây cỏ dại, vừa đùa bỡn, vừa khàn khàn giọng hỏi:” Tử Đàn tiểu thư tìm ta cóviệc gì?” “Không có việc gì sẽ không có thể tìm ngươi được sao ?” ” Giao tình giữa ta với ngươi cũng không tốt đến thế này.” NhượcNhất vốn không phải là người sắc bén, bởi vì nghề nghiệp của nàng phải tiếp xúc đủ loại người, khách hàng có đủ loại yêu cầu lạ kỳcổ quái. Nàng phải học được cách dùng thủ đoạn khôn khéo để ngụy trang chính mình. Nhưng mà, ở trước mặt Tử Đàn, Nhược Nhấtkhông làm ra vẻ khôn khéo thường ngày. Nàng tựa như một con nhím bị xâm lấn lãnh địa, hận không thể dựng thẳng lên toàn thân đểdọa địch nhân lui. Bởi vì nàng biết, cường đại địch nhân này chỉ cần dùng một câu hoặc một động tác liền có thể dễ dàng dâm thủngmột lỗ qua cái bụng mềm của nàng để cho máu tươi chảy đầm đìa. Giống như hôm nay, nàng ta vì Thương Tiêu lau mồ hôi, lời nóithân mật, tự nhiên không một chút làm ra vẻ, giống như trước kia đã từng làm trăm vạn lần……. Hiện tại, nàng sợ nhất Tử Đàn nhắctới Thương Tiêu. Nó sẽ làm nàng có loại cảm giác bị vứt bỏ rồi lại không thể buông tay. “Từ biệt vài năm, Nhược Nhất ngươi thật lạnhlùng hơn rất nhiều.” Tử Đàn thở dài một tiếng, ngôn ngữ cũng mang theo thương cảm. Nhược Nhất sửng sốt, nghe xong lời này, có vẻnhư các nàng trước kia cực kỳ quen thuộc. Nhưng mà phải thật sự nghĩ lại, nàng cùng Tử Đàn chân chính gặp mặt chỉ là lúc nàng tamới tỉnh. “Tử Đàn tiểu thư, có chuyện gì thì nói thẳng…….” “Ai.” Tử Đàn nâng tay đánh gãy lời Nhược Nhất nói,” Hiện tại tất cả mọingười gọi ta là Hàn Ngọc Chủ.” Hàn Ngọc Chủ, Chủ Hàn Ngọc, nếu đem yêu tộc so sánh thành một quốc gia, Hàn Ngọc Chủ này hẳnđược cho là Tể tướng đi. Trước kia, Nhược Nhất vẫn kỳ quái, một cái chức vị cao như vậy vì sao vẫn không có người. Hiện tại rốtcục hiểu được. Chính là Thương Tiêu vẫn chờ nàng tỉnh lại để làm. “A” Nhược Nhất nhếch môi cười đau khổ.Thì ra, đây là tới để raoai phủ đầu. Chỉ là, không cần làm như vậy, Nhan Nhược Nhất nàng thấp kém, điểm ấy tự mình nàng vẫn còn biết, “Là ta thất lễ, HànNgọc Chủ đại nhân, đêm đã khuya, ta muốn nghỉ ngơi….” Thế nhưng, đêm đã khuya, nàng nên đi đâu để nghỉ ngơi ? Trước kia, nàngcó thể hợp tình hợp lý chiếm lấy quân danh yêu tộc, mà bây giờ nàng đã mất đi lý do. Nhược Nhất giật mình tiếp tục nhìn chằm chằmphía trước, khoảng không trong lòng càng phát ra mãnh liệt. Lẽ loi một mình a…. Tử Đàn đem biểu hiện của Nhược Nhất thu vàotrong đáy mắt, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì, con ngươi linh động tỏa ra ánh sáng lưu chuyển, xinh đẹp phi thường. ” Hôm naybộ dáng của Tiêu nhi, ngươi nhìn thấy rõ ràng?” Nàng đột nhiên mở miêng, đánh gãy suy nghĩ của Nhược Nhất. Nhược Nhất phục hồilại tinh thần, nhớ tới hôm nay thấy trên mặt Thương Tiêu có yêu văn quỷ dị, trong lòng không biết có cảm giác gì. Nàng im lặng gật gậtđầu. Tử Đàn nói tiếp :”Ma là bất tử bất diệt, Tiêu nhi bị ta cùng Bát trưởng lão dùng lực phong ấn bên trong huyền băng vạn năm, vốnmuốn hắn phải vĩnh viễn giam cầm trong đó, thế nhưng, không ngờ chưa đến hai trăm năm, hắn lại phá băng mà ra.” Hắn đúng là doTử Đàn cùng các trưởng lão U Đô tề lực phong ấn! Bát trưỡng lão Nhược Nhất cũng biết qua. Lúc trước nàng mới lên U Đô, bọn họcó nói với Thương Tiêu mấy câu, liền bị trực tiếp đánh nằm trên mặt đất. Mà khi đó bọn họ cùng nhau phong ấn Thương Tiêu………..Thương Tiêu nhập ma rốt cuộc là tới cái dạng gì rồi ? “Lại càng không đón được sau khi hắn tỉnh lại ngay cả hình người cũng khôngthể duy trì, liền không ngừng vội chạy tới tiền tuyến này. Nhược Nhất, ngươi nói đây là vì đâu ?” “Ta……” trong lòng Nhược Nhất hơihơi dao động, giây lát lại nghĩ tới hôm nay Thương Tiêu nói những lời gì đó đối với nàng làm lòng nàng khó hiểu, ” Ta làm như thế nàobiết ?” “Huyền băng vạn năm lại được tăng thêm bởi yêu lực cả đời của Bát trưởng lão, lúc phong ấn tựa như những mũi nhọn cànhcây dài cắm vào trong cơ thể hắn, vừa động đậy sẽ đau đớn sâu sắc. Lúc đó ta còn chưa về, chưa từng gặp qua bộ dáng Tiêu nhigiãy dụa ở trong băng….. Sau đó lại chỉ nhìn thấy hắn phá tan phong ấn, lưu lại đầy băng vụn. Nhược Nhất cũng biết hàn khí của băngvụn hiện tại đã làm cả tòa U Đô SƠn đông lạnh, đất đầy sương tuyết.” Tử Đàn dừng một chút, mỉm cười đánh giá Nhược Nhất :” Tathật tò mò, rốt cuộc có điều gì có thể làm cho hắn như vậy, không quan tâm, đánh vỡ phong ấn.Thì ra……” Lời nói chưa nói xong nàylàm cho người ta mơ màng vô hạn, Nhược Nhất nắm chặt tay mình lại. Thì ra cái gì ? Thì ra vì nàng sao ? Không. Chỉ là đùa thôi, nếulà Thương Tiêu để ý nàng như thế, hai trăm năm trước vì sao buộc nàng đi cứu Tử Đàn ? Ở cửa Hàn Ngọc động, vì sao đến chếtcũng không mở cửa động ? Im lặng một lúc, Nhược Nhất khó khăn lắm mở miệng hỏi:” Hắn……rốt cuộc như thế nào mà nhập ma ?” ”Ai biết được, nếu ngươi tò mò, vì sao không tự mình đi hỏi hắn.” Nhược Nhất không nói, cúi đầu nhìn mũi chân của mình. Tử Đàn nhìnnhìn, nhớ lại nói :” Ta chỉ nhớ rõ thật nhiều năm trước, người hắn đầy sát khí ngồi ở trên đài cao kia trong Bạch Môn, ngắm nhìn cuồngphong bạo tuyết, sau đó bảo ta phong ấn hắn.” Một câu tự thuật thản nhiên, lại tựa hồ làm cho Nhược Nhất thấy một bóng dáng côtịch. Thương Tiêu là người thanh cao cao ngạo như vậy, hắn cư nhiên mở miệng bảo người khác phong ấn hắn….. Nhược Nhấtkhông thể tưởng tượng lúc đó cảm giác trong lòng hắn như thế nào. Nghĩ lại, trong lòng nàng hơi kinh hãi, chỗ đài cao kia, Huân Trì ởnơi đó. “Thôi dừng chuyện cũ tại đây.” Tử Đàn giấu đi thần sắc đôi mắt, quay đầy nhìn Nhược Nhất thản nhiên cười nói, ” Ta nhờNhược Nhất giúp một việc, ngươi có thể bằng lòng không?” Xoay chuyển đề tài quá nhanh, Nhược Nhất giật mình trong nháy mắt, TửĐàn cũng không chờ nàng trả lời, tựa như biết trước nàng nhất định sẽ giúp, dáng vẻ tự mình chủ trương nói:” Năng lượng phong ấnquá lớn, Tiêu nhi mặc dù đã phá băng mà ra, nhưng năng lượng phong ấn còn lưu lại trong thân thể, hôm nay ta nghe Vũ La nói hắndùng hai Thương Thiên Lôi hủy một tòa tường thành, nếu là trước kia, một chiêu liền đủ để sang bằng ngọn núi. Hơn nữa năng lượngkhông có huyền băng dựa vào, trực tiếp chống chọi trong cơ thể hắn, cứ thế mãi, đối với thân thể hắn tạo thành tổn hại thật lớn. Ta đãnghĩ cách giải phong ấn cho hắn, thế nhưng Bát trưởng lão hao hết yêu lực liền đã quy ẩn, chỉ dựa vào sức lực một mình ta, muốn giảiphong ấn là hoàn toàn không đủ . Chỉ có một kế là đi Anh Lương Sơn cầu lấy một viên hóa hương hoàn, đưa vào trong cơ thể hắn,lực phong ấn đều hóa đi.” Nói cách khác muốn nàng đi Anh Lương Sơn xin một viên linh dược. Nhược Nhất khó hiểu :” Vì sao ta phảiđi ?” Tử Đàn lắc đầu cười cười, giống như có chút bất đắt dĩ nói :” Đừng nhìn yêu tộc thế đại, nhưng bên trong toàn những kẻ quấynhiễu làm người khác phiền lòng, nếu muốn cho mọi người biết Tiêu nhi tỉnh, nhưng yêu lực giảm lớn, bọn người này sẽ như hổ rìnhmồi, nhóm yêu không chừng sẽ làm loạn. Hiện giờ ta chỉ có thể tin tưởng vài người như vậy, Vũ La làm đại tướng quân không thể tựnhiên mà rời đi, mà ta biết được Nhược Nhất ngươi tuyệt đối sẽ không hại hắn.” Tuyệt đối sẽ không hại hắn. A,không thể không đisao. Nhược Nhất nghĩ, Tử Đàn thật là đoán đúng. Mặc kệ trước kia Thương Tiêu đối với nàng đã làm chuyện gì, một khi liên quan tínhmạng của hắn, Nhược Nhất sẽ giống đứa ngốc như trước kia nhào về phía trước. Ai kêu nàng để ý chi….. “Được, ta đi.” ” Nhưng màta không biết đằng vân. Sẽ rất chậm.” Không hỏi khó khăn, không hỏi nguy hiểm, chỉ lo lắng sẽ rất chậm, sợ không kịp. Đôi mắt sắccủa Tử Đàn càng sâu sắc, độ cung khóe môi càng lớn, “Không có cách nào khác, đi Anh Lương không xa, nhiều nhất hai tháng sẽ trởlại. Ta ở lại đây sẽ giúp Tiêu Nhi điều khí. Ngươi đi theo ta, ta đưa một bức thư cho Anh Lương chủ, đến lúc đó, hắn nhìn thấy bức thưsẽ không làm khó dễ ngươi.” Nhược Nhất cầm phong thư, Tử Đàn kêu binh lính sắp xếp một nơi cho nàng, nàng ta thản nhiên cườinói :”Ừ, cách chủ trướng không xa, buổi tối còn thể nghe thấy tiếng đàn.” Nhược Nhất không nói gì, Thương Tiêu đánh đàn, có lẽ làhắn không nhiều hứng thú lắm. Nhược Nhất từng nghe qua Thương Tiêu từng gảy một khúc đàn cho Tử Đàn lúc nàng ta ngủ, nỗi buồnnhớ nhung tưởng niệm vô cùng…….. Áp chế không được chua xót trong lòng, Nhược Nhất vén rèm cửa lên, bước nhanh ra ngoài.

Page 37: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 12

Mỉm cười nhìn thấy Nhược Nhất chứa đầy nổi lo lắng trong lòng mà rời đi, Tử Đàn ngồi xuống nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, biểu tìnhrất thanh thản: “Vào đi, đã là Đại tướng quân rồi, như thế nào còn không chịu thay đổi cái tật xấu thích nghe trộm người khác nóichuyện.”

Vũ La từ ngoài cửa đi vào đến, ngượng ngùng cười, trên gương mặt mười phần anh khí không khỏi hiện lên một tia đỏ ửng. Nàngchậm rãi đến ngồi xuống bên cạnh Tử Đàn, sau khi đắn đo một lúc lâu rốt cục mở miệng nói yếu ớt: “Kỳ thật từ nơi này đi Anh Lương,ta chỉ dùng một ngày thời gian liền có thể đi rồi về.” “Ừ.” Tử Đàn biểu tình thản nhiên nhìn không ra buồn vui. “Tuy nói lần này khôngbiết vì sao A Nhan lại xuất hiện, nhưng mà nàng ấy thật sự chỉ là con người, hiện tại Cửu Châu không còn giống như trước kia, nơinơi đều loạn lạc như vậy, nàng ấy là một nữ tử. . . . . . bảo nàng ấy một mình ra đi như vậy được sao? Biểu ca biết chắc chắn tứcgiận.” “Tức chết rồi thì còn tốt hơn.” Tử Đàn nói, “Đỡ phải lo lắng.” Vũ La im lặng trong chốc lát: “Nghe nói không ít tộc trưởng vìchuyện biểu ca phá vỡ phong ấn mà tranh cãi không ngớt, Tử Đàn tỷ, tỷ. . . . . . là ở mượn cơ hội trả thù sao? Bởi vì biểu ca gây cho tỷchuyện phiền toái.” Đặt chén trà trong tay xuống, nụ cười trên gương mặt của Tử Đàn càng trở nên thân thiết động lòng người, dungnhan tuyệt mỹ kia cho dù thân là nữ tử như Vũ La cũng bị một trận mặt đỏ tai hồng. Tử Đàn chậm rãi mở miệng nói: “Ta là loại ngườichỉ có việc đó mà báo oán sao?” Kết quả là, Vũ La im lặng . “Tình cảm chân thật là phải trải qua rèn luyện, cùng lắm là ta chỉ rèn luyệnbọn họ mà thôi.” Vũ La chần chờ nói: “Thế nhưng, Tử Đàn tỷ, tỷ không phát hiện sắc mặt kia của biểu ca hôm nay, dáng vẻ giống nhưai muốn đem A Nhan mang đi liền lấy mạng kẻ đó. Ta sợ A Nhan nếu ra đi một mình, biểu ca cũng sẽ đuổi theo thì nên làm thế nàocho tốt đây?” “Rất đúng lúc. Yêu lực của hắn lúc này sao có thể ứng phó được mấy kẻ ám sát. Thả cho hắn đi ra ngoài tránh đầu sóngngọn gió, tìm người thay thế an bày ở trong quân doanh. Hai tháng, đủ để cho ta đem việc này dẹp yên ổn xuống.” Vũ La vuốt cằm suytư một lúc, càng nghĩ càng thấy phương pháp này tuyệt diệu vô cùng, nếu nói thẳng với biểu ca, dựa vào tính tình của hắn nhất định làkhông chịu đi, nhưng mà nếu đẩy A Nhan vào cảnh nước sôi lửa bỏng . . . . . Vũ La nghĩ lại tưởng tượng: “Này, sao giống như Tử Đàntỷ thiết kế trước vậy?” Tử Đàn vừa cười cười: “Ta giống như người đa mưu túc trí vậy sao?” Vũ La kéo kéo khóe miệng, cười gượnghai tiếng: “Ha hả, không giống.” Tử Đàn lại nhấp một ngụm trà, có chút bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Đây vốn là chuyện của nhữngngười trẻ tuổi các ngươi, bây giờ lại giày vò bộ xương cốt già của ta.Tạo nghiệt nha.” Tắm rửa xong rồi, Nhược Nhất ngồi ở bêngiường lau tóc. Ngoài trướng thổi đến một tia gió lạnh, lành lạnh thổi trúng sau gáy nàng, nơi đặc biệt hôm nay bị Thương Tiêu cắn,giống như có một phiến băng dán vào, tỏa khí lạnh ra. Nàng không khỏi đưa tay sờ sờ, sờ chưa xong, nhưng lại phát hiện sau tai haitấc hình như có một khối gì đó nổi lên! Nhớ tới dáng vẻ củaThương Tiêu nói phải đem nàng ăn vào trong bụng, trong lòng Nhược Nhấtphát lạnh, chạy nhanh tìm gương đồng, vén mái tóc dài qua một bên, muốn nhìn cho rõ ràng, không biết làm sao được vì nơi đó bị lỗtai che kín, cho dù nàng vò đầu bứt tai cũng xem không rõ được. Lúc đang ở sốt ruột, bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Vũ La: “ANhan, ta mang đến cho nàng mấy bộ quần áo.” Vừa nói nàng ta vừa vén mành lên bước vào, trách cứ lải nhải cằn nhằn, “Trong quândoanh đều là nam yêu, một thị nữ cũng không có. Thường ngày chỉ có ta cùng với Tử Đàn tỷ cũng tàm tạm, thi phép thuật gì đó thìcũng có thể giải quyết. Nàng đã đến rồi, đám nam yêu kia đều trở nên giống mấy tiểu tức phụ [1] , bên này không chịu hầu hạ, bên kiangượng ngùng. Tất cả đều là đồ vô dụng! Đùn đẩy đến cuối cùng, mà ngay cả loại chuyện này cũng phải ta đích thân làm. . . . . . ANhan nàng đang làm gì?” “Uhm, sau vành tai ta nổi cái gì đó, nhìn không thấy.” Nhược Nhất nói, “Ta còn nghĩ đến Vũ La thành đạitướng quân sẽ chững chạc rất nhiều, không nghĩ tới tính tình của nàng lại có thể không mất đi mà càng tăng thêm mà thôi” Lỗ tai củaVũ La ửng hồng, lại nghe Nhược Nhất nói: “Kỳ thật, như vậy rất tốt. Thực may mắn!” “May mắn?” “Xa cách lâu như vậy, nàng vẫn cònnhận ra được dáng vẻ của ta, làm bạn bè chẳng lẽ ta không nên cho là may mắn sao?” Vũ La hiểu ý cười. Nàng thích Nhược Nhất, làbởi vì cô gái này trong lúc lơ đãng luôn nói ra những lời làm cho lòng người ta cảm thấy ấm áp. Không làm ra vẻ, không nịnh nọt, tựnhiên mà vậy. “Nàng nổi cái gì vậy, ta tới xem cho nàng.” Vũ La đi đến bên người Nhược Nhất, Nhược Nhất quay đầu, chỉ cho Vũ Lanơi đó: “Ở đây, ở đây, gồ lên một khối, lành lạnh .” Trong nháy mắt, biểu hiện của Vũ La trở nên rất là kỳ quái: “Đây. . . . . .Lẽ nào là dobiểu ca làm?” Nhược Nhất cũng giật mình sửng sốt: “Rất rõ ràng sao?” Vũ La vô lực giúp đỡ: “Quả nhiên!” Nàng nhếch môi, khôngbiết nên giải thích như thế nào với Nhược Nhất, sau một lúc lâu đắn đo, cuối cùng lôi kéo Nhược Nhất ngồi xuống bên giường,“Nhược Nhất có biết bộ tộc Cửu Vĩ bạch hồ khác với bộ tộc hồ ly thông thường chứ.” Nhược Nhất gật đầu. Bộ tộc Cửu Vĩ bạch hồtrời sinh liền được giao cho sức mạnh cường đại, là vương tộc trời định của yêu tộc. Nhưng cùng lúc có được sức mạnh cường đại,bọn họ cũng bị trời cao giao xuống càng nhiều gông xiềng. Cả đời bọn họ phải trải qua tổng cộng tám mươi mốt kiếp. Vừa ra sinhliền phải nghênh đón lễ rửa tội của thiên lôi, đa số ấu hồ mới ra đời kia nháy mắt liền bị thiên lôi đánh hồn phi phách tán. Cho nênhuyết mạch của Cửu Vĩ bạch hồ vẫn không hưng thịnh, số người mỗi một đời, đều đếm trên đầu ngón tay. Mà Thương Tiêu, là ngườiduy nhất trong nhiều thế hệ của bộ tộc Cửu Vĩ bạch hồ trải qua bảy mươi chín kiếp. Chỉ còn hai kiếp, hắn liền có thể bay lên thànhthần, ngạo nghễ thoát khỏi tam giới, trở thành thần của Cửu Châu sau vị thần đầu tiên. . . . . . Thế nhưng trước khi trải qua kiếp đểthành thần, hắn lại nhập ma. Nghĩ vậy, Nhược Nhất không khỏi ảm đạm. Vũ La nói tiếp: “Bởi vì huyết mạch của bộ tộc Cửu Vĩ bạch hồđơn bạc, cho nên bọn họ vẫn không có cấm việc thông hôn với ngoại tộc. Thế nhưng vì cam đoan huyết mạch thuần khiết, bọn họ thayđổi thể chất của phối ngẫu[2], đem máu của phối ngẫu thông qua phương thức nào đó chuyển biến thành máu của Cửu Vĩ bạch hồ.Tuy rằng phối ngẫu sẽ không có được sức mạnh cường đại như bọn họ, thế nhưng lại có thể cam đoan đứa con sinh ra ngày sau làCửu Vĩ bạch hồ thuần khiết. “Theo ta được biết, phối ngẫu ngoại tộc sau khi bị thay đổi thể chất, hơn phân nửa bọn họ sẽ trở nêncàng ngày càng xinh đẹp, thân thể cũng càng thêm khỏe mạnh, thế nhưng, trong một thời gian nhất định bọn họ phải cùng cửu vĩ bạchhồ của mình. . . . . . Giao, giao hợp, nếu không sẽ bị máu của Cửu Vĩ bạch hồ trời sinh mang theo hàn khí đông chết. Hơn nữa, nếunhư bọn họ cùng với tộc khác phát sinh chuyện hoan hảo, máu của bản thân sẽ động lại, giống như chết cứng.” Lại có chuyện nhưvậy. Nhược Nhất nghe được có chút ngây người. Thế nhưng, chuyện này có liên quan gì tới nàng đây? “Uhm, còn nữa, trên người củabọn họ sẽ bị đánh dấu ấn ký của Cửu Vĩ bạch hồ, ừ, giống với cái dấu của nàng như đúc. Hoa văn màu đen, còn có cảm giác lànhlạnh.” Sau khi Nhược Nhất ngẩn người một lúc lâu “Nói cách khác, Thương Tiêu đem ta biến thành yêu quái giống hắn, hơn nữa tacòn phải định kỳ cùng hắn làm. . . . . . Làm loại chuyện đó, nếu không sẽ chết?” Giọng nói rất là bình tĩnh, không thấy chút tức giận. VũLa thật khó khăn mới gật đầu. Nhược Nhất ngửa mặt lên trời cười: quả thật là chuyện mà chỉ có Thương Tiêu tự đại ngạo mạn mớicó thể làm ra! Trong phòng lặng im trong chốc lát. Nhược Nhất thu lại biểu hiện của mình, không nói được một lời đứng dậy đi rangoài trướng. Vũ La chạy nhanh giữ nàng lại: “A Nhan, xin nàng, đêm nay đừng đi tìm biểu ca lý luận . Muộn như vậy tất cả mọi người

Page 38: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

ngủ rồi, ngày mai nói sau được không, ngày mai ta mang ngươi đi tìm Tử Đàn tỷ, xem xem nàng ấy có biện pháp nào giúp nàng làmmất đi thứ này không.” Nhược Nhất bỏ tay Vũ La ra cố chấp đi ra ngoài. Vũ La sắp khóc, lắc mình chặn đường đi của nàng: “Khôngđược nha, thật sự không được a! Bây giờ nàng đi tìm biểu ca, hai người các ngươi nếu ầm ĩ lên, hậu quả kia nhất định là còn khó thuthập hơn so với buổi sáng hôm nay. . . . . . Nàng không biết, Tử Đàn tỷ thức dậy sẽ nổi giận lớn đó, hôm nay nàng ấy bôn ba một ngàynhất định là cực kỳ mệt, nếu bị người ta đánh thức trong giấc ngủ, nàng ấy tuyệt đối sẽ phát giận! Đến lúc đó ta nhất định sẽ bị giết!Không phải bị biểu ca giết thì nhất định là Tử Đàn tỷ giết. Chết không toàn thây đó! A Nhan. . . . . .” “Được.” Sau khi im lặng một lúclâu, cuối cùng Nhược Nhất nói, “Ta không đi tìm hắn.” Nhược Nhất quay đầu lại, bình tĩnh nhìn chằm chằm Vũ La, hình như giống nhưthề thốt nói, “Từ nay về sau, ta sẽ không đi tìm hắn nữa. Ta chỉ là đột nhiên cảm thấy được, bây giờ ta ở chỗ này. . . . . .” Nàng lạnhlùng cười mỉa mai: “Thật sự là lãng phí chính mình!” Mỉa mai trong lời nói của Nhược Nhất làm cho Vũ La hơi hơi cứng đờ. Nghĩ muốnmở miệng giải thích cái gì, rồi lại không biết nên nói từ đâu, nghẹn nửa ngày, cuối cùng chỉ có một tiếng thở dài nói: “Nhược Nhất, kỳthật biểu ca chính là sợ nàng rời đi thôi.” Nhược Nhất không nói gì, ngồi trở lại trên giường, kéo chăn qua đến bao lấy chính mình:“Hôm nay ta cũng mệt rồi.” Mệt chết đi. Vũ La há miệng thở dốc, cuối cùng thay nàng thổi tắt ngọn, lui đi ra ngoài. Trong bóng đêm,Nhược Nhất mở mắt, ở trong một mảnh tĩnh mịch từ từ hốc mắt đỏ lên. Thương Tiêu, rốt cuộc ngươi cho ta là cái gì? Nếu là hai trămnăm trước, ngươi cho ta thứ này ta sẽ cảm thấy mừng rỡ như điên, nhưng bây giờ rõ ràng có Tử Đàn, một nữ tử phong nhã tài hoatuyệt thế như vậy ở bên cạnh ngươi, ngươi lại còn muốn cho ta ấn ký này làm gì. . . . . . Ngươi muốn ta biến thành kỹ nữ ngươi gọi thìđến ngươi đuổi thì đi sao? Mặc cho ngươi đùa giỡn trong lòng bàn tay, khi nóng khi lạnh đùa giỡn. Một dấu ấn, liền muốn ta giữ chếtở bên cạnh ngươi? Thương Tiêu ngươi cũng không biết cố chấp và kiêu ngạo của ta. Hôm sau. Nhược Nhất là bị một đôi tay hơilạnh làm tỉnh. “Uhm, là song sinh chú không sai.” Tử Đàn sờ sờ ấn ký sau tai của Nhược Nhất nói, “Hơn nữa còn là loại liên kết chết.Ta giải không được.” Vừa dứt lời, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng hít sâu: “Liên kết chết! Biểu ca. . . . . . Biểu ca, hắn. . . . . .” ”Cách làm lần này của Tiêu Nhi quả thật không thỏa đáng. Nếu để cho người ta biết, nhất định lại không thể ít lời ra tiếng vào.” NhượcNhất nghe xong lời này, từ từ mở mắt, trong mơ hồ thấy Tử Đàn thường ngày tao nhã đến cực điểm, thở hơi hơi động, mày hơn nhănlại, còn phát ra một tiếng vốn là thục nữ tuyệt không nên phát ra: “Trắc!” Phỏng chừng giống như nghĩ cách nào đánh tên gia hỏa gâyphiền toái cho nàng ta. Trong nháy mắt, Nhược Nhất có cảm giác hóa đá. Tử Đàn liếc một cái, thoáng trừng ánh mắt long lanh vớiNhược Nhất. Hai con ngươi hơi hơi nheo lại, vừa cười ra biểu hiện dịu dàng như nước: “Ai nha, ngươi tỉnh rồi.” Nhược Nhất nuốtnước bọt, nàng ta giống như phát hiện cái bí mật gì không muốn người biết . “A Nhan, chúng ta vẫn nên đi tìm biểu ca đi.” Vũ La cóchút khó xử nói, “Ấn ký này. . . . . .” “Không cần.” Nhược Nhất ngồi xuống, giọng nói còn có chút khàn khàn mới tỉnh, “Ấn cũng đã in lênrồi, Tử Đàn. . . . . . Hàn Ngọc Chủ đại nhân, làm phiền ngài chuyển cáo Thương Tiêu, mặc kệ hắn muốn làm cái gì, làm cái gì, NhanNhược Nhất cũng chỉ biết sống theo ý nguyện của bản thân.” Vừa nói, nàng vừa đến phía sau bình phong thay đổi quần áo. Vũ Lanóng nảy: “Thế nhưng Nhược Nhất, bây giờ nàng chết. . . . . .” Tử Đàn lại cười đánh gảy lời nói của Vũ La: “Tính tình này của ngươi tarất thích.” Nhược Nhất lại đi trở về bên giường, đem lá thư hôm qua đặt dưới gối lấy ra sau đó để vào ngực, nói tiếp: “Vẫn như cũ tasẽ đi Anh Lương Sơn lấy Hóa Hương Hoàn, chỉ là, ngày này hai tháng sau, ta chỉ đem dược đưa đến dưới U Đô Sơn, lúc đó, làmphiền Hàn Ngọc Chủ đại nhân tự mình tới lấy.” “Được. Chỉ là nếu như ngươi muốn đi thì nên nắm bắt thời gian, nếu như Tiêu Nhi tỉnhlại thì ta không thể làm chủ được.” Vũ La nghiêm mặt nói: “Tử Đàn tỷ! Hôm nay không thể cho A Nhan đi!” Trong nét mặt của nàng talúc đó ẩn ẩn lộ ra một phần khí thế uy nghiêm, khiến cho Nhược Nhất ngẩn ra, nghĩ đến Vũ La này làm đại tướng quân trăm năm cũngkhông phải chỉ có danh nghĩa. Còn thật sự có phong phạm của vương giả. Nhưng, hiển nhiên, lực uy hiếp của Vũ La còn không đủ đểdọa đến Tử Đàn. Tử Đàn nhẹ nhàng cong môi cười, đưa tay nắm chặt cổ tay của Nhược Nhất, niệm một khẩu quyết, hai người liềntan biến trước mắt của Vũ La. “Tử Đàn tỷ!” Bổ nhào đến cũng không ngăn cản kịp, Vũ La vỗ mạnh giường, “Làm liều!”

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 13

Nhược Nhất chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, khi phục hồi lại tinh thần, nàng đã ở trong một khu rừng. Tử Đàn một bộ váy áo trắng tinhđứng trước mặt nàng, cười ai oán: “Tính tình của Vũ La này, nói thận trọng thì đã thận trọng nhiều rồi, nhưng lại cố tình học bản tínhbướng bỉnh cứng đầu. Aiz, ai có thể mang trả cho ta tiểu La Lị [1] tinh ranh của lúc trước đây.” “La Lị…” Nhược Nhất có chút xấu hổ.

“Nghe những tiểu yêu ở U Đô nói đây là ngôn ngữ quê nhà của ngươi, hình dung những cô gái dễ thương. Ta cảm thấy nói rất thuậnmiệng nên ghi lại. Ta dùng từ được không?” Nhược Nhất có chút vô lực kéo kéo khóe miệng, Tử Đàn nói tiếp, “Chỉ có thể tiễn ngươiđến đây, ở đây ta có chút ngân lượng ngươi cầm lấy mà dùng trên đường.” Nhược Nhất không khách khí với nàng, tiếp nhận ngânlượng. Nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Vũ La nàng không thể không hỏi: “Tử kết là cái gì? Vũ La vì sao không cho ta đi?” Tử Đàn hípmắt, mỉm cười nói: “Nhan cô nương, bây giờ ngươi chỉ cần tin ta sẽ không hại ngươi là được rồi. Nếu ngươi lo lắng việc Tiêu Nhi hạchú ngươi sẽ nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì càng không cần, khi ta bắt mạch cho ngươi đã phát hiện, loại ấn hắn hạ tuy khó giải,nhưng cũng không cường liệt, với cường độ này, trong vòng hai tháng không giao hợp cũng không sao. Hai tháng sau thì…” Tử Đànmặt mày khẽ động, độ cong khóe môi trở nên quỷ dị, “Tiêu Nhi xưa nay luôn nghe lời ta, ta nói tỉ mỉ cho hắn, hắn chắc chắn sẽ giảicho ngươi, dù sao loại sự tình này, khiến ta cũng rất khó xử.” Những lời này Nhược Nhất nghe đến mà rũ mắt xuống. Nàng nghĩ: Đúngrồi, làm sao mà không khó xử cho được, có nữ tử nào lại nguyện ý nhìn phu quân của mình ôm nữ nhân khác trong lòng cơ chứ… TửĐàn đánh giá thần sắc Nhược Nhất một chốc, đôi mắt xẹt qua một tia cười nhạt nói: “Tạm biệt tại đây đi, hai tháng sau, Nhược Nhấtchớ quên ước định trên U Đô Sơn.” Nói xong xoay người liền rời khỏi. Thấy nàng phải đi, Nhược Nhất mạnh mẽ tỉnh lại, vội vàng kéotay áo Tử Đàn: “Cái kia, ta còn muốn hỏi một chút. Hai, hai trăm năm trước, phương pháp ta trị liệu cho ngươi, ngươi có nói choThương Tiêu không? “Một chữ cũng không nói.” Không phải không muốn nói, mà là không thể nói. Tử Đàn thần sắc ảm đạm,cho dùnàng đã che dấu hết thảy, nhưng vẫn không ngăn cản được hắn nhập ma. Nhược Nhất như thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lại nói: “Vâybây giờ… trong Bạch Môn trên đỉnh Hàn Ngọc còn cây không?” Trong mắt Tử Đàn tức thì xẹt qua một tia kinh ngạc: “Có.” Đôi mắtsáng ngời, Nhược Nhất hỏi một cách mong đợi: “Cây kia, bây giờ vẫn còn sống chứ?” “Sống rất tốt.” Đáy lòng vui vẻ, nàng không tựchủ được giương lên nụ cười mỉm: “Đa tạ.” Trong lòng Nhược Nhất vui mừng không thôi: Huân Trì, hai trăm năm rồi, ngươi đã có thể

Page 39: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

tu được chân thân rồi phải không? Lần này trở về, nếu có thể gặp lại ngươi, đó là phúc ba đời của ta. Tử Đàn mới trở lại quân doanh,Vũ La liền vội vội vàng xông tới bên người nàng, tiện tay bày cái kết giới cách âm, liền làm một bộ dáng khởi binh vấn tội: “Tử kết màbiểu ca hạ! Kết ấn hai người cùng sống một mệnh, nếu một người chết đi, người còn lại sẽ cùng xuống hoàng tuyền! Tử Đàn tỷngươi bỏ mặc A Nhan một mình bên ngoài, nàng chỉ là loài người, nếu vô ý bị cái gì không có mắt giết, chẳng lẽ ngươi để biểu cachôn cùng sao? Mong hơn trăm năm, biểu ca thật vất vả mới khôi phục lại bộ dáng trước kia, ngươi…” “Vũ La, biểu ca ngươi sẽkhông để nàng chết.” Tử Đàn thản nhiên nói, “Mà ta cũng tuyệt sẽ không để ai giết Tiêu Nhi.” Đã lâu không thấy qua thần sắc của TửĐàn như vậy, Vũ La ngẩn ra, cuối cùng trầm mặc lại. Lúc Thương Tiêu tỉnh lại thì trời sớm đã sáng trưng. Tử Đàn ngồi bên cạnh đangbắt mạch cho hắn. Hắn mơ hồ trong chốc lát, không biết bản thân vì sao từ trong vạn năm huyền băng đến nơi này. Trong trí nhớphảng phất có một thanh âm ôn nhuận của nam tử đang nói: “Nàng đã trở lại, ngươi nên đi tìm nàng.” Sau đó hình như có cỗ gió ấmlàm tan đi lớp băng đông cứng tay chân hắn… Nàng đã trở lại. Nhan Nhược Nhất! Mạnh mẽ bừng tỉnh, cảnh tượng của hôm quađồng loạt xông lên đầu. đầu ngón tay Thương Tiêu hơi hơi động, theo bản năng bắt đầu tra xét phương hướng của Nhược Nhất, độtnhiên hai tròng mắt hắn trợn lên, gạt tay Tử Đàn ra, ngay cả áo khoác cũng không mặc liền đi ra ngoài. Tử Đàn cũng không tức giận,không chút hoang mang nói: “Sáng nay một mình nàng ta đã rời khỏi, nói là vô luận ngươi làm gì, nàng ta chỉ sống theo ý nguyện củamình.” Thân ảnh bước nhanh đột nhiên ngưng lại. Sau một lúc lâu, sống lưng thẳng tắp tựa hồ cong lại: “Nàng có còn nói gì nữakhông.” Thanh âm khàn khàn mà bất lực. Tử Đàn híp mắt cười: “Ừm, còn hỏi ta cây trong Bạch Môn trên đỉnh Hàn Ngọc còn sốngkhông. Ta nói, sống rất tốt. Nàng liền cười đến rất ôn nhu mà rời đi.” Lời vừa nói ra, bóng lưng Thương Tiêu cứng đờ. Không nói gìnữa. Tầm Thường Cung, Thanh Tuyết trì (hồ). Nhiệt khí bốc hơi, sương khói mù mịt, nam tử trần truồng dựa nghiêng bên hồ vắng vẻ.Hai mắt khẽ nhắm, bọt nước trên mặt từ khuôn mặt trơn bóng từ từ trượt xuống. Bạc môi, cổ, xương quai xanh, cuối cùng vô thanh vôtức dung nhập vào trong đại trì, từng sợi tóc dài đen nhánh tùy ý tán trong nước, tỏa ra phong thái thanh dật bất phàm . “Nhan NhượcNhất trở về hắn liền tỉnh. Thật sự là rất để ý mà.” Hắn đưa tay kéo những sợi tóc đang phiêu diêu rất tự tại, “Ngươi dám can đảm ởtrước mặt hắn đối đãi với nữ tử kia như vậy, nhất định là muốn ăn một chút đau khổ rồi.” Trong đám sương khói hừng hực đằng saucó một nam tử hạt y [2] khom người nói: “Thuộc hạ vô dụng.” “Thái Phùng không cần tự trách, Thương Tiêu đã là thiên ma [3], ma thầnbất tử bất diệt, trong thiên hạ này ai có thể cùng hắn đối đầu chứ?” Nam tử hơi hơi mở mắt ra, một đôi mắt màu xám trong sương mùmông lung tản ra khí tức cơ trí. Thế nhưng trong cặp mắt trong suốt kia lại không có tiêu cự, đồng tử ám ách, chính xác là đã mù rồi!Nam tử hơi chống người sờ sờ mắt, than nhẹ một tiếng: “Không ai có thể hiểu rõ sự cường đại của hắn hơn ta.” “Cung chủ… Còn cótrinh thám báo lại, Nhan Nhược Nhất sáng sớm nay đã rời khỏi quân doanh của yêu tộc, không biết đi phương nào.” “À.” Nam tử làmnhư có chút kinh ngạc, thoáng trầm tư giây lát, thản nhiên nói, “Đi tìm một chút đi, nếu như cố nhân đã trở về, chúng ta cũng phải cóchút lễ nghĩa, dùng danh nghĩa của ta tặng nàng ta một phần quà đi.” Thái Phùng giật mình, lại nghe Quý Tử Hiên nói, “Ngươi tạm thờiđi Khuynh Nguyệt xem xem, chọn một con yêu thú rồi thả ra, ta nhớ hình như có một con hổ quái tên Mã Phúc mỗi ngày đều rất hoạtbát, vậy để nó ra ngoài sinh sống đi, đừng quan tâm nó.” Thái Phùng hiểu ý cười: “Vâng” Cửa lớn của Thanh Tuyết trì kẽo kẹt vang lênmột tiếng rồi đóng lại, Quý Tử Hiên vén mái tóc của mình lên khỏi mặt nước, chỉ chốc lát sau những bọt nước trên đuôi tóc liền ngưngtụ thành sương lạnh. Đưa tay vân vê, để toàn bộ những giọt sương tan vào nước. Bạc môi hé mở, hắn lãnh đạm thì thầm một cái tên:“Thương Tiêu…” Bỗng nhiên tai Quý Tử Hiên động nhẹ, mù nhiều năm, động tĩnh cho dù nhỏ vụn đến đâu cũng đều chạy không khỏi lỗtai hắn. Hắn tinh tế nghe, lại phát hiện thanh âm kia càng lúc càng lớn, hình như bay tới với tốc độ cực nhanh. Cẩn thận nghe lại lầnnữa thì phát hiện là tiếng thét của nữ nhân. “Ba.” Một tiếng vang nhỏ, Quý Tử Hiên sắc mặt khẽ biến, kết giới trên Tầm Thường Cungmà lại bị phá! Hắn vừa muốn đứng dậy, tiếng thét kia càng phát ra lớn hơn. “Rầm” Nóc phòng như bị vật nặng nào va đập, nướcThanh Tuyết trì chấn động. Tiếp theo đó là một trận thanh âm rống to nát vụn, trộn lẫn những tiếng kêu “Nha! A! A! A!” này, một đoànvật thể rốt cuộc nện phá trần nhà, cùng gạch ngói, xà gỗ của Thanh Tuyết trì đồng loạt lọt vào nước hồ, nước trào ra, tràn đầy phòng.Bụi bậm cùng gỗ vụn khiến nước hồ vốn thanh tịnh trong suốt trở nên đục ngầu không thôi.”Vật thể lạ lùng” ở trong nước giãy dụa mộthồi lâu, rốt cuộc ngóc đầu lên, mặt mũi tèm lem, lung la lung lay từ trong nước đứng lên. Nghe được thanh âm mạc danh kì diệu, QuýTử Hiên từ đầu chí cuối cũng chưa phát ra một âm thanh cảm khái nào. Nữ tử một thân hắc bào rộng vuốt mái tóc ướt đẫm rối tung rasau, nhổ ra hai ngụm nước, phì phò thở dốc, lại hung hăng ho khan vài tiếng, rốt cuộc thấy được nam tử tuấn dật lõa thể đang tĩnh tọaở một bên. Không khí tĩnh lặng vài giây. “A.” Nữ tử đột nhiên phản ứng lại, “Chẳng lẽ ngươi đang tắm?” Quý Tử Hiên chỉ cười khôngnói. “Thật có lỗi, ta không có luyện qua rơi tự do, không thể điều khiển phương hướng. Chỉ như vậy.” Nói xong liền hướng bên cạnhao mà đi. Tiếng nước ào khiến Quý Tử Hiên đã nhận ra phương hướng của nàng. “Cô nương đây là muốn chạy sao?” “Làm sao?Chẳng lẽ ngươi muốn ta phụ trách?” “Ha.” Quý Tử Hiên bật cười, “Không phải, chỉ là muốn thỉnh giáo cô nương là làm sao phá đượckết giới trên đỉnh đầu.” “Kết giới?” Nữ tử ngẩng đầu nhìn lên trên, lại dùng sức nhớ lạ, có chút khó hiểu nhìn chằm chằm Quý Tử Hiênnói: “Cái so với màng trinh còn không đâm thủng được kia gọi là kết giới?” Không khí lặng im hai giây. Quý Tử Hiên vừa hồi phục tinhthần lại nói: “Thỉnh giáo quý danh của cô nương.” Nữ tử anh tuấn phất phất tóc ướt: “Mạc Mặc. Ngươi có thể gọi ta là Mạc Mạc cũngcó thể gọi ta là Mặc Mặc.” “… Tên này rất đẹp.” Không để ý tới lời hắn khen tặng, Mạc Mặc xoay người liền đi, Quý Tử Hiên lại nói,“Cô nương chậm đã.” Lời này còn chưa nói xong, bên ngoài Thanh Tuyết trì liền truyền đến đông đảo tiếng bước chân, một nữ tử ởbên ngoài cao giọng nói: “Cung chủ, vừa rồi có dị vật xuyên thấu kết giới, rơi vào trong Thanh Tuyết trì, cung chủ có sao không?” QuýTử Hiên không để ý tới thuộc hạ lo lắng bên ngoài, ngược lại cười nói với Mạc Mặc : “Cô nương hôm nay có nguyện ý cùng tathưởng thức tiệc tối không?” Người bên ngoài không nhận được câu trả lời, lại lo lắng hỏi lần nữa. Trong lời nói đã mang ý tứ phácửa mà vào. Mạc Mặc nhìn một màn này, đã hiểu: “Ngươi uy hiếp ta? Không cùng ngươi dùng cơm, liền bị bắt giữ?” Quý Tử Hiêncười điềm đạm. Mạc Mặc cũng cười, kiêu ngạo nói: “Ta không sợ ngươi uy hiếp. Những người ngoài cửa này không làm gì đượcta.” “À?” Quý Tử Hiên cảm thấy khá hứng thú nhếch mi, sau đó cười ôn hòa, “Cô nương có thể thử xem.” Mạc Mặc bò khỏi hồ, phấtphất tóc, ngẩng đầu ưỡn ngực ngạo nghễ đi hướng cửa lớn, chậm rãi từ trong lòng ngực lấy ra một cây mộc trượng ngắn màu đen:“Ngươi đừng hối hận là được.” [1] La lị: trước kia là tên một tiểu thuyết của Mỹ, nhân vật nữ chính tên Lolita, sau này được Nhật Bảnphát triển thành một loại văn hóa, dùng để hình dung những cô bé, hoặc sử dụng trên những sự vật tương quan với nhau. - Chú thíchcủa TT: Thời trang Lolita được định nghĩa như là một phong các thời trang đường phố xuất phát từ Nhật, nhưng lại chịu sự ảnh hưởngcủa phong cách thời trang từ thời nữ hoàng Victoria ở Anh vào thế kỉ 17, và được trang trí bằng những hoa văn tinh xảo theo phongcách Rococo của Pháp thế kỉ thứ 18. - Về Lolita các nàng có thể tìm hiểu thêm ở đây: lolita [2] Hạt y: y phục màu hạt dẻ (tức màunâu). [3] Thiên ma: “ma” trong tiếng Việt có lẽ không đáng sợ bằng “quỷ”, nhưng đối với TQ mà nói thì ngược lại, “quỷ” là những linhhồn sau khi chết không được quy tiên, cũng không đầu thai, còn “ma” dùng để nói về những con quỷ đi theo con đường bất đạo và đãtu luyện đến mức kinh thiên động địa, đạt trình độ cao nhất trong giới ma quỷ. Từ “thiên” chỉ để tăng thêm sức đáng sợ cho từ “ma”sau nó. Edit: Bùm Bùm Beta: Tiểu Tuyết

Page 40: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 14

Ba ngày sau. Lục Vũ trấn. Lục Vũ trấn này rất may mắn, trước đó vẫn không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh. Đi đường đã ba ngày,Nhược Nhất nhìn thấy hiện trạng của Cửu Châu đều bị tổn hại. Thôn nhỏ này một bóng người cũng không có, cũng không biết là đichạy nạn, hay là bị hại bởi chiến tranh rồi, kẻ chết người vong. Những phòng ốc cũ kĩ đìu hiu bị gió sương gột rửa qua, tựa như từnglão nhân đang trong căn bệnh nguy kịch tuyệt vọng mà đấu tranh dõi theo thế sự thê lương. Nhược Nhất ở khách điếm trong trấn nghỉngơi một đêm, ngày hôm sau lúc nàng đang ăn bánh bao ở đại đường thì nghe được tin tức —— Tầm Thường Cung bị yêu quáikhông rõ thân phận chiếm rồi. Có người nói yêu quái kia là hoa sen tinh một thân đen kịt, có người nói là Hắc Phong nữ quái quái lựcvô biên, có người nói là nữ ngưu ma trên đầu có sừng dài. Tầng tầng lớp lớp các lời đồn, nhưng duy nhất có thể xác định là ngườigây chuyện kia là một cô gái. Công tích (công lao và thành tích ở đây có thể hiểu là kết quả phá hoại) nàng ta không tồi, Tầm ThườngCung bốn tòa cung điện vàng có ba tòa bị nổ tung, trong đó có một tòa là trực tiếp nổ thành một đoàn bụi vàng, gió thổi qua, liềnnương đường chân trời mà bay phiêu diêu, rất đẹp. Nghe nói nếu sau cùng không phải Quý Tử Hiên đích thân ra tay, cái được xưnglà Thái Dương cung điện của Tầm Thường Cung cũng sẽ hoàn toàn biến mất trong dòng sông lịch sử rồi. Nhược Nhất mới đầutưởng yêu tộc phái người làm, thế nhưng ngẫm lại, nếu là yêu tộc làm, vậy sao chỉ phá nhà mà không giết người. Hiển nhiên là ngườicó ý đồ khác muốn khơi mào tranh chấp giữa tiên và yêu. Sẽ là ai đây... Nhược Nhất còn đang suy nghĩ xuất thần, bỗng nhiên đạisảnh huyên náo của khách điếm lặng im trong chớp mắt. Khách nhân dùng cơm đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn về hướng cửa. Ngườitới mặc y phục màu hạt dẻ rất chi là bình thường, tóc dài xõa vai, trên đỉnh đầu búi một búi tóc cao. Hắn bước chậm đi đến, nhàn nhãnhư đang tản bộ trong đình viện nhà mình. Hắn dừng lại phía sau Nhược Nhất, cười nói: "Nhan cô nương thật khiến cho ta tìm đến mệtmỏi a!" Nghe thanh âm quen thuộc, Nhược Nhất cảm thấy được cả người lạnh băng băng, đột nhiên quay đầu, chỉ thấy Thái Phùngcười hì hì nhìn nàng, nàng gần như là phản xạ né ra sau, chân lại vấp phải chân bàn, ngã ngồi dưới đất, rất chật vật. "Cô nương làm gìmà kinh hoảng như thế, tại hạ chỉ là thay chủ tử đến tặng quà thôi." Nói xong, từ trong ngực lấy ra một lá bùa, Nhược Nhất thấy tình thếkhông ổn đứng lên chạy lấy người. Tốt xấu gì cũng từng ở bên người Thương Tiêu rèn luyện qua, thời điểm nguy cơ ngập đầu bảnnăng không bị nhũn chân nàng vẫn có. Thái Phùng thấy nàng chạy trốn cũng không sốt ruột, bình tĩnh niệm xong chú, đem lá bùa kia vỗlên đầu vị tiểu nhị bên cạnh đang muốn làm người hòa giải, kêu: "Mã Phúc." Nhất thời một cỗ khói đen nổi lên, tiểu nhị kia còn chưaphản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt đau đầu như nứt ra, không khỏi kêu rên ra tiếng. Âm thanh thảm thiết, làm cho mọingười trong sảnh không rét mà run. "Grào!" Một tiếng hổ rống giận từ trong thân thể của tiểu nhị truyền đến, lồng ngực tiểu nhị càngtrương càng lớn, hình như có cái gì đang sinh trưởng cấp tốc trong cơ thể hắn! Mọi người vừa thấy tình huống này, thoáng chốc sợ tớimức thét lên, hướng ngoài điếm chạy loạn xạ. Chưởng quầy trốn dưới quầy run rẩy. Chỉ nghe "bùm" một tiếng nổ, thân thể tiểu nhịhoàn toàn nổ tung thành từng mảnh. Một con yêu quái đầu người thân hổ giãy dụa từ trong vũng máu đứng lên. Đầu kia của nó, chínhlà đầu của tiểu nhị vừa rồi, lúc này đã nổi gân xanh, máu tươi đầm đìa, chỉ là nhìn liền khiến người ta ghê tởm muốn nôn. Thái Phùngđem mẩu bánh bao Nhược Nhất còn chưa ăn xong ném xuống mặt đất, nói: "Đi, đuổi theo nàng ta." Mã Phúc ngửi ngửi hương vị trênbánh bao, một tiếng kêu gào, đuổi theo ra cửa. Thái Phùng vỗ vỗ tay áo, nhìn thấy một đống máu hỗn độn, tặc lưỡi nói: "Thật sự làmột quái vật ghê tởm." Lúc Nhược Nhất chạy ra cửa tất nhiên là không nhìn thấy những chuyện Thái Phùng làm ở phía sau, nếu thấyđược, nàng quả quyết sẽ không chạy đến yên tâm thoải mái như vậy. Nàng lập tức hướng vùng ngoại ô chạy đi, theo cách nghĩ củanàng, vùng ngoại ô nói không chừng có thể gặp được một ít sơn tinh yêu quái, bây giờ yêu tộc cùng tiên tộc mâu thuẫn lớn như thế, dụbọn họ cùng Thái Phùng đấu một trận, nếu là không thể thắng, kéo dài thời gian cũng tốt. Nhược Nhất bên này còn đang mãi suy nghĩ,phía sau đột nhiên truyền tới một cỗ mùi tanh hôi, trong lòng biết không ổn, nàng vội vàng ôm đầu lăn ngay tại chỗ. Vừa vặn đụng vàomột cái cửa hàng thợ mộc bên cạnh, tấm ván đinh treo trên tường đâm vào làm nàng muốn chửi ầm lên. Vừa ngẩng đầu, trong phútchốc liền sợ ngây người. Đó là cái gì vậy... Một cái đầu người hoàn toàn thay đổi treo trên cổ, rõ ràng là mặt người, nhưng lại lộ ra vẻdữ tợn của dã thú, trên thân hình của hổ đầy máu me dính bết lại, một cái đuôi mang theo gai nhọn vung vẫy trên không trung phát ratiếng vù vù. Quái vật nhe răng trợn mắt, hung thần ác sát chính là tên gia hỏa vừa rồi tập kích nàng sao? Nhược Nhất lại một lần nữacảm thán sâu sắc, Cửu Châu thế giới này quả nhiên không phải nàng có thể biết hết a! Mọi người trên đường từ lúc thấy quái vật nàythì tác điểu thú tán [1] rồi. Mặt đường trống không, lúc này chỉ có một người một yêu, giằng co. Nhược Nhất cảnh giác nhìn hắn, yêukia cũng đang giá nàng, Nhược Nhất hơi lui về sau, muốn vơ lấy gậy gộc hoặc là vũ khí nào đó, thế nhưng lại bị ván đinh đâm vàotay... Trong đầu bỗng nhiên lóe lên tinh quang. Ánh mắt Nhược Nhất hơi thoáng nhìn về sau mới phát hiện, mặt tường phía sau lại toànlà ván đinh! Mã Phúc lại thừa dịp Nhược Nhất phân tâm mạnh mẽ xông hướng nàng, tốc độ cực nhanh, Nhược Nhất không còn lòngdạ nghĩ cái gì khác, tính đúng thời gian, ngay lúc quái vật cách nàng rất gần, ôm đầu ngồi xổm xuống, Mã Phúc thu thế không kịp, đầuđâm vào cả tường toàn ván đinh, nhất thời đau đến kêu lên "grào grào". Nhược Nhất bò qua hắn mà ra, cũng không vội chạy, thừadịp Mã Phúc đâm đầu vào tường đang ra sức muốn rút đầu cùng chân ra, xoay người lại hung hăng đạp vào tử tôn căn [2] của hắnmột cước ... Một cước... Lại thêm một cước. Toàn thế giới này tất cả giống đực đều có chung một điểm yếu a! Ba cú đá khiến MãPhúc lập tức hạ cờ ngừng trống, ngay cả duy nhất cái đuôi có thể vung vẫy cũng mềm nhũn mà rũ xuống, tiếng vù vù cũng mất tăm. Lạivào trong cửa hàng thợ mộc tìm một cây búa, dường như liều mạng đập mạnh vào mông Mã Phúc, thẳng đến khi đóng cố định nóchặt chẽ trên ván đinh, Nhược Nhất cảm thấy hài lòng hả dạ phủi phủi tay. Thắng lợi trong thời gian ngắn cũng không khiến nàng quênđi mối nguy hiểm, nghĩ đến Thái Phùng, sắc mặt nàng thu lại, tiếp tục hướng ngoài thành mà chạy. Đứng ở không trung, Thái Phùng vẻmặt bình tĩnh như cũ, nhưng mà, thời điểm hắn thấy Nhan Nhược Nhất xử trí yêu thú kia như thế, bụng dưới của hắn nhịn không đượcmạnh mẽ đanh lại. Thần sắc phức tạp híp mắt. Hắn hẳn là nên vui mừng, thật tốt lúc trước không bức Nhan Nhược Nhất đến mức này.Nhìn Nhược Nhất chạy xa, hắn cũng không đuổi theo. Nhiệm vụ của hắn chỉ có một, đó là đem phần "quà" này đến tay Nhan NhượcNhất. Ý đồ của Quý Tử Hiên hẳn là cũng sẽ không muốn đẩy Nhan Nhược Nhất vào chỗ chết. Hiện giờ Thương Tiêu đã tỉnh, mắt thấyma tính này đã áp chế rất nhiều. Nếu ai tại thời điểm này lại ép hắn nhập ma, hoàn toàn chính là đối nghịch với bản thân. Thảm cảnhcủa hai trăm năm trước, mặc dù là hắn, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy khiếp sợ. Mã Phúc đau cực, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là yêuthú, tự nhiên sẽ không dễ dàng bị đánh chết như thế. Nghỉ ngơi một hồi, cơn đau nhẹ đi rất nhiều, Mã Phúc chậm rãi giãy dụa bòxuống khỏi ván đinh. Vốn là muốn lắc lắc bẻ bẻ đầu người, bị hắn dùng sức kéo một cái, lại chỉ thừa lại một tầng da dán trên cổ. Hắncũng không quản, treo một cái đầu lủng lẳng thảm không cách nào nói được, theo mùi của Nhược Nhất tiếp tục đuổi theo. Bây giờ MãPhúc đã hoàn toàn bị chọc giận, nếu lại để hắn gặp lại Nhan Nhược Nhất, sợ là sẽ không tốt đẹp gì. Thái Phùng suy nghĩ một lát, cũngđi theo sau. Lục Vũ trấn không lớn, Nhược Nhất chạy không bao lâu thì đã vào đến rừng cây của trấn. Bên ngoài Lục Vũ trấn có một

Page 41: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

con sông nhỏ uốn quanh, nước sông trong suốt bằng phẳng nhưng lại lạnh như băng. Nhược Nhất một đường kích động chạy tới nơiđó, nhất thời lại tìm không thấy cây cầu bắc qua sông ở đâu, đang do dự có phải mạo hiểm lặn qua không, chợt nghe một tiếng vangthanh thúy. Nàng ngẩng đầu, bỗng nhìn một bóng người ngồi bên bờ đối diện. Hắn gấp một chân lại ngồi dựa vào cây hòe già bên bờsông, một bộ kính trang [3] màu đen, mặt nạ đỏ tía cơ hồ che khuất cả khuôn mặt hắn, lại đội một đấu lạp[4] màu đen, càng thêm vẻthần bí. Như nhận thấy được có người ở dõi theo hắn mà đánh giá. Hắn giữ vững đấu lạp trên đầu, chậm rãi đứng dậy. Theo độngtác của hắn, thanh âm chuông bạc vang lên đing đong, không hề theo quy luật, nhưng lại khiến người nghe bình tĩnh lại tâm trạng.Ngóng nhìn thân ảnh kia, Nhược Nhất lại có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời, nàng bỗng nhiên nhớ lại thật lâu trước kia,một đêm tĩnh lặng song nguyệt đều tròn, cũng là bên một dòng suối quanh co. Thương Tiêu bị đánh thành nguyên hình mượn linh lựccủa song nguyệt rốt cuộc huyễn hóa ra hình người. Nhược Nhất vĩnh viễn cũng không quên thân ảnh khi đó của hắn phản chiếu vàosong nguyệt, mang theo sự dụ hoặc thần bí, tiến thẳng vào sâu trong tâm hồn nàng, dẫn lên một trận gợn sóng. Nhược Nhất cứ nhưvậy mà nhìn đến ngây người, ngay cả phía sau Mã Phúc đang gầm gừ xông tới nàng cũng không để ý. Đơi đến lúc nàng ngửi đượcmùi tanh hôi, đột nhiên phản ứng lại, lúc này muốn tránh đã không còn kịp rồi. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một tiếng giòn vang xẹtqua bên tai, Nhược Nhất chỉ cảm thấy một cỗ khí tươi mát lãnh lẽo xát qua mặt. Mã Phúc phía sau lại rên một tiếng đau đớn. NhượcNhất kinh hồn chưa định quay đầu nhìn, đã thấy Mã Phúc kia như bị một lực lượng vô hình hung hăng đánh một quyền, bay thẳng đụngvào một gốc cây. Một cỗ gió mát đánh úp lại, trước mắt hoa lên, người mới rồi còn ở bên bờ sông đối diện đã đứng ở trước mặtnàng. Là hắn sao? Nhược Nhất cẩn thận nhìn chằm chằm mặt hắn mà đánh giá, cho dù nam tử thần bí này bọc kín mặt, Nhược Nhấtnửa điểm cũng không nhìn thấy diện mạo của hắn. Nam tử thần bí trầm mặc đi về phía Mã Phúc, không chút hoang mang, mỗi mộtbước đều thận trọng trầm trát. Vừa không hiện vẻ tản mạn khinh địch, vừa không lộ chất uy nghiêm bức bách. Mã Phúc quỳ rạp trênmặt đất một hồi lâu mới choáng váng mà đứng lên, lúc này cái đầu người kia đã hoàn toàn rơi xuống, chỉ còn một vết sẹo to bằngphẳng đang chảy ra chất dịch dinh dính, chân trước cùng trên cổ bị đinh đóng không ít lỗ, đều đang rỉ từng giọt từng giọt máu. Độtnhiên lồng ngực hắn bắt đầu nhấp nhô kịch liệt, trong vết sẹo máu thịt kia cũng hình như có lớp màng hơi hơi chuyển động, chỉ chốc látsau, xung quanh cổ mọc ra hai hàng răng nanh trắng dày! Một con mắt cũng như ẩn như hiện giấu trong vết sẹo! Nhược Nhất vừa thấycảnh tượng này nhất thời cảm thấy vô cùng ghê tởm, trong dạ dày ứa lên nước chua. Chưa cho nàng thời gian nôn mửa, Mã Phúc đãbiến thân ngửa mặt lên trời kêu to, lao thẳng tới hướng thần bí nam tử. Mà động tác của hắn so với vừa rồi lại nhanh hơn gấp ba!"Cẩn thận!" Nhược Nhất không khỏi kinh hô. Nam tử thần bí không hề sợ hãi, vẫn trầm mặc đi về trước, tay phải hắn nhẹ nhàng siếtmột cái cuộn bí quyết, bàn tay hướng phía trước mà nhô ra, trên không kết xuất một lớp màng sáng, Nhược Nhất biết, đó gọi là kếtgiới. Đa số kết giới thường dùng để phòng thủ, kẻ địch đụng vào hơn phân nửa sẽ bị văng ra. Không ngờ kết giới này không giốngbình thường, Mã Phúc xông lên đâm vào kết giới, nhưng lại bị dính chặt. Mã Phúc giãy dụa trái phải, lại như lọt vào một vũng bùn cànglún càng sâu. Bỗng nhiên, bàn tay nam tử thần bí chậm rãi bóp cổ Mã Phúc. Hắn dừng lại bước chân, lòng bàn tay trái ngưng tụ mộtchùm bạch quang, không nhanh không chậm vỗ nơi lồng ngực Mã Phúc. "Đinh" một tiếng vang nhỏ, tứ chi Mã Phúc đang vặn vẹobỗng cứng đờ, nháy mắt tiếp theo một ngọn lửa trắng sáng chói lóa liền bao lấy toàn thân hắn, giây lát, quái thú không đầu liền hóathành một cỗ khói xanh hoàn toàn biến mất trên thế gian . Nhược Nhất chưa bao giờ thấy qua ai giết chóc mà tao nhã thanh lịch nhưthế, cho dù là Thương Tiêu, trong lúc động sát ý cũng sẽ không tự chủ được sinh ra một cỗ ý tứ sắc bén. Nhưng pháp thuật của namtử che mặt này cực kỳ gọn gàng, tựa Phật gia đang siêu độ linh hồn, không mang theo nửa điểm sát khí. Tay của nam tử thần bí vunglên không trung, như để nắm cái gì vậy. Nhược Nhất tập trung nhìn, chỉ có thể thấy được một chút ánh sáng mỏng manh đang nhấpnháy. Hắn đem cái đó cho vào lồng ngực, gương mặt được bọc kín hơi chuyển về sau, thấy sắc mặt dại ra của Nhan Nhược Nhất,khóe môi hắn khẽ động, lại cố ý bước chậm về phía trước. Tiếng chuông thanh thúy vương vãi đầy mảnh đất sau hắn, tựa như cácđoạn nhạc vĩnh viễn cũng phổ không thành bài nhạc, tiếng "đing đing đong đong" theo thân ảnh của chủ nhân mà biến mất, cũng dầndần tiêu tan. Lúc này, Nhược Nhất mới từ trong giật mình sững sờ phục hồi lại tinh thần. Nam tử vừa rồi trước khi đi, có cười vớinàng một cái phải không? Không, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, từ lúc nam tử kia xuất hiện đến khi hắn biến mất, tri giácvà phản ứng của cơ thể Nhược Nhất ít nhất thiếu hơn ba phách(trầm trọng)! Ban đầu, nàng còn không phát hiện, thẳng đến khi nam tửđi xa, nàng muốn cử động bước chân mới cảm giác thân thể ổn. Có lẽ, mới vừa rồi động tác của Mã Phúc căn bản là không trở nênmau lẹ, mà là nàng bị chậm đi! Nàng quả quyết sẽ không đối với một thân ảnh có chút quen thuộc mà si ngốc đến tình cảnh như vật,duy nhất có thể giải thích đó là, người này, ngay từ đầu đã thi thuật trên người nàng, khiến tri giác của nàng trở nên chậm chạp. Thếnhưng là vì sao chứ? Người này, rốt cuộc là ai... Nhưng người hoang mang đâu chỉ mình Nhược Nhất. Thái Phùng đứng trên khôngsuy tư một chốc, vung tay áo lên đằng vân mà đi. Chuyện nơi đây, Nhược Nhất tất nhiên là không thể chờ tại chỗ, nàng còn phải tiếptục lên đường, xuất phát về phía Anh Lương Sơn. Cũng may ngân lượng của nàng toàn bộ đều mang ở trên người, cũng không có gìđồ vật khác phải lấy, dứt khoát không quay về khách điếm, rửa mặt trên dòng nước lạnh băng bên cạnh, sửa sang lại xiêm y, liền lênđường. Bây giờ mặc kệ gặp được chuyện gì nàng cũng phải kiên cường, bởi vì đã không còn ai có thể làm chỗ dựa cho nàng. [1]Tác điểu thú tán: như một đàn chim đang đậu khi gặp chuyện thì mỗi con bay 1 hướng.đơn giản là chạy tán loạn thôi ^^ [2] Tử tôn căn:nói hài hước là nơi kiêu hãnh nhất của nam nhân. ko có cái này thì tương đương với thái giám ấy :> [3] Kính trang: bộ quần áo bó sát,thường dùng cho những người dạ hành. (BB:Từ này ta đã giải thích ở bộ Xà Vương, ai còn nhớ thì không cần xem nữa ) [4] Đấu lạp:mũ rộng vành

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 15

Một người đi một mình thì nhất định là rất cô đơn. Nhược Nhất vốn tưởng rằng nàng có thể kiên cường thì có thể chiến thắng tất cả,thế nhưng mỗi khi đêm đến nàng lại thường sợ hãi, lại nghĩ đến những ngày tháng nàng với Thương Tiêu cùng nhau trải qua trướckia. Đặc biệt là lúc này- khi Nhược Nhất cầm mồi lửa nửa ngày cũng chưa đốt được một cành cây khô, nàng thở hổn hển ném mồilửa trên đất, giẫm lên nó tan nát: “Lừa người! Đúng là hàng kém chất lượng!”

Mà lúc này, mặt trời đã sớm xuống núi, song nguyệt cũng còn chưa nhú lên, bốn phía một mảnh tĩnh mịch mờ mờ tối. Xa xa mơ hồ còn

Page 42: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

truyền đến tiếng sói tru dày đặc . Lông tơ của Nhược Nhất dựng đứng lên, lại hối hận nhặt mồi lửa lên, nhưng lúc này, trong cái mồilửa kia một đốm lửa nhỏ cũng không có. Nàng ôm đầu rên rỉ, lại luôn nhớ tới những chuyện hồi trước. Khi Thương Tiêu vẫn còn làTiểu Bạch Hồ chỉ có một cái đuôi, hắn chỉ cần dùng yêu khí liền dọa được dã thú đang đi kiếm ăn, hắn chỉ cần vừa động móng vuốtliền đốt được một bó củi lớn, đêm xuống khi trời trở lạnh hắn có thể cho Nhược Nhất tùy ý ôm hắn vào lòng để sưởi ấm, hắn cóthể……. Ánh mắt của Nhược Nhất không khỏi tối sầm lại, đáng tiếc, đó cũng chỉ là những chuyện trước kia mà thôi. Nàng vỗ vỗ haimá, cố gắng làm cho chính mình lấy lại tinh thần. Không có đống lửa để xua đuổi dã thú, xem ra tối nay chỉ có thể ngủ ở trên cây thôi.Vừa nghĩ như vậy, trong phút chốc, bỗng nhiên cành củi khô trước mắt của Nhược Nhất bùng lên ngọn lửa, sợ tới mức nàng kêu lênmột tiếng sợ hãi, ngã ngồi trên mặt đất, nàng thất kinh vuốt lại sợi tóc đang gần bén lửa. Lại một mảnh tĩnh lặng, Nhược Nhất kinhngạc nhìn chằm chằm ngọn lửa tự mình bốc cháy ngẩn người_ có lẽ nào, khả năng tiềm ẩn trong người nàng đột nhiên trỗi dậy làmcháy nhánh cây sao ? Có tiếng bước chân rất nhỏ từ phía đằng sau vang lên, trong lòng Nhược Nhất kinh hoảng, lập tức đề cao cảnhgiác. Mấy ngày nay thính giác cùng thị giác của nàng đều tốt lên rất nhiều, có lẽ theo lời nói của Vũ La, người bị Cửu Vỹ Bạch Hồ hạấn ký, thể chất trong người sẽ từ từ thay đổi tốt hơn. Nàng hơi hơi quay đầu nhìn lại phía sau, nhất thời ngẩn ra, người đến ướcchừng khoảng hai mươi tuổi nhìn có vẻ là một chàng trai tuấn tú. Vẻ mặt lạnh lùng, trong tay cầm một thanh trường kiếm, trên ngườimặc chính là kiểu quần áo để hành tẩu giang hồ màu đen thông thường, cổ tay áo cùng ống quần đều có dây thắt màu đỏ, viền áocũng có hoa văn màu đỏ. Thoạt nhìn rất là anh tuấn tiêu sái tài giỏi. Cách ăn mặc như thế này, không phải là kiều trang phục giang hồhiệp khách mà mấy năm trước nàng thích nhất sao! Nhược Nhất từng là một người mê võ hiệp, nam tử nàng hướng tới thường làkiếm khách có võ công cao cường, khuôn mặt tuấn tú, dáng người thon dài, thần sắc đạm mạc. Nếu mà là trước kia, chỉ cần dựa vàotrang phục và khí chất như chàng trai này là có thể khiến cho Nhược Nhất chạy theo bắt lấy. Cũng may hiện giờ nàng đã thay đổi sởthích rất nhiều, sẽ không đối với những người như thế này mà mơ ước táo bạo, nhưng trong lòng cũng không nhịn được mà có thiệncảm với hắn…… Thanh niên kia chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cạnh ngọn lửa, ôm kiếm đang cầm trong tay vào trong ngực, dựavào một thân cây, nhưng lại nhắm mặt lại ngủ! Mà hắn từ đầu đến cuối không nhìn Nhược Nhất một cái, giống như nàng không tồn tại.Bị nhìn chằm chằm ? ” Này…….” Nhược Nhất nhịn không được cất tiếng hỏi, ” Xin hỏi ngươi là……” Chàng trai mặc bộ đồ đen khôngkiên nhẫn nhíu nhíu mày, vừa mở mắt, ánh lửa chiếu vào con ngươi đen trong suốt làm cho Nhược Nhất hơi hơi có chút nhộn nhạo,hai người nhìn nhay xuyên qua đống lửa trong chốc lát, thẳng đến khi Nhược Nhất cảm thấy hai mắt của mình bị ngọn lửa làm cho chóiloá đến hoa cả mắt, chàng kiếm khách mới nói : “Lửa là do ta châm .” Nhược Nhất lặng thinh, trong lòng âm thầm cân nhắc những lờinày của hắn : lửa là do hắn châm, cho nên hắn phải ngồi chỗ này, đương nhiên là có thể nha, nàng cũng không đuổi hắn đi mà, đứanhỏ này tại sao lại nói mấy lời như thế chứ ? Kiếm khách nói tiếp : ” Nàng rời đi chỗ khác .” Nhược Nhất lại trầm ngâm, nói lửa là dohắn châm cùng nói nàng phải rời đi là hai sự kiện đáng phải suy nghĩ : ý của hắn là không hy vọng thành quả lao động của mình bịngười khác chiếm tiện nghi sao …… Vì thế, Nhược Nhất đúng lý hợp tình chỉ vào đống lửa nói : “Thế nhưng, củi là do ta kiếm .” Lầnnày đổi thành kiếm khách trầm mặc một lát : “Như vậy thì đừng có mà tranh cãi ầm ĩ nữa .” Cao thủ ! Chỉ cần tính cách có chút quái gởnhất định đều là cao thủ. Nhược Nhất tỏ vẻ tôn trọng ngậm miệng. Hiện giờ nàng đã có đống lửa này để xua đuổi dã thú, lại còn cómột cao thủ gác đêm, tất nhiên là được tiện nghi do trời ban rồi. Nàng đem quần áo trên người thắt chặt lại, nằm cách đống lửa màngủ, lúc nàng ngủ say mơ mơ màng màng suy nghĩ, đồ đạc đều bỏ lại ở trong khách điếm ở Lục Vũ Trấn, ngày mai nếu đi ngang quachợ nhất định phải mua tấm thảm lông thật dày, ban đêm ở Cửu Châu rất là lạnh . Thật không ngờ, khi hô hấp của nàng từ từ trở nênđều đều, nam tử ngủ không sâu dưới tàng cây đã hơi hơi mở mắt, nhìn thân ảnh của nàng qua ngọn lửa, có một chút đăm chiêu.Bỗng nhiên, xa xa truyền đến thanh âm của nữ tử : “Chàng đứng lại……..Không được đi !” Thanh âm từ xa đến gần, đúng là hướngtới nơi này . Nhược Nhất đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn tiếng nói nơi xa đó. Hắc y thiếu hiệp nhanh chóng đứng lên đem đất đáném trên đống lửa để dập tắt. Nhược Nhất nằm cạnh đống lửa tất nhiên là bị đất đá dính lên người. Nàng nghĩ muốn mở miệng ngănhắn lại, cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy, còn không đợi Nhược Nhất lên tiếng, xa xa câu nói tiếp theo của nàng kia lập tứcđem nàng sợ tới mức cứng người lại nín thở. “Vân Chử, nếu chàng bước thêm một bước nữa, ngày mai ta nhất định đi Tầm ThườngCung tìm cung chủ của các ngươi !” Tầm Thường Cung ba chữ kích động mạnh Nhược Nhất, nàng giật mình một cái, vội đứng dậy,lúc này cũng bất chấp chuyện khác, kéo thiếu hiệp trốn đằng sau một thân cây. Thiếu hiệp hơi hơi cứng người lại, cơ hồ là theo bảnnăng nắm chặt tay Nhược Nhất. Mà lúc này Nhược Nhất sớm bị “người Tầm Thường cung” làm cho sợ tới mức lo lắng không thôi, tấtnhiên là không cảm giác được hành vi kỳ quái của thiếu hiệp. Nhược Nhất nhìn xung quanh thăm dò, may mà gần đây thị lực của nàngtốt lắm, trong bóng tối, cũng mơ hồ nhìn thấy hai bóng người một nam một nữ đứng ở xa xa. Lúc này song nguyệt đã lên cao giữa bầutrời, chiếu sáng rừng cây, cũng làm cho Nhược Nhất càng thấy rõ ràng. Giọng nàng kia nói chuyện cũng không lớn lắm, nhưng tại banđêm yên tĩnh làm cho có vẻ lớn hơn. Nàng ta tựa hồ còn đang nức nở khóc : “Ta thật sự làm cho chàng chán ghét……..Ta thật sự rấtthích chàng, chỉ là thích chàng như vậy cũng không được sao ?” Nam tử phía trước trầm mặc trong chốc lát, giọng nói lạnh lùng vanglên : “Thiên Tố, nàng với ta cuối cùng tiên và yêu có sự khác biệt, lúc trước, nếu ta biết nàng là yêu, Vân Chử tình nguyện bị thươngnặng mà chết cũng vạn lần sẽ không để cho nàng cứu .” Nghe xong lời mở đầu này, Nhược Nhất đại khái cũng biết chuyện gì xảy ra,thì ra là một đoạn tình yêu của tiên và yêu a ! Hắc y thiếu hiệp căn bản đang nhìn chằm chằm tay của Nhược Nhất đến ngẩn người, lúcnày nghe được đoạn đối thoại của hai người kia không khỏi khẽ nhíu mày cũng nâng mắt nhìn phương hướng bên kia. “Tiên yêu cósự khác biệt!” Nữ tử khẽ cười một tiếng, sáu chữ này vô tình đâm vào trái tim nàng ta, ngữ điệu của nàng ta vừa chuyển, “Tiên yêu cósự khác biệt? Vân Chử công tử, chàng mới vừa cùng ta mây mưa, động tình như vậy, thế nhưng cũng còn nghĩ rằng tiên yêu có sựkhác biệt sao ? Ta còn nhớ rất rõ ràng, tay chàng ôn nhu mơn trớn da thịt của ta, từ cổ cho đến ngực rồi xuống tới bên hông, mỗi mộttấc cũng chưa từng buông tha, chàng cũng hôn của ta…….” Nhược Nhất nghe thấy có chút đỏ mặt, nữ tử yêu tộc này lại rất là lớn mật.“Vô liêm sỉ !” Vân Chử nắm chặt tay nàng ta kéo lên, ngữ điệu có vẻ hổn hển, giống như thẹn quá thành giận nói : “Còn không cảmthấy xấu hổ sao ! Nếu không phải nàng hạ dược ta lại sử dụng phép thuật dụ dỗ ta……..” “Là ta hạ dược, nhưng ta chưa bao giờ thitriển phép thuật với chàng! Nam nữ hoan ái vốn là chuyện thường tình ! Vân Chử, nếu trong lòng chàng không có Thiên Tố, dược nàylấy tu vi của chàng mà nói thì hoàn toàn cũng không để vào mắt. Mới vừa rồi ở trên giường, chàng bức thiết như thế, vẫn có thể khắcchế được, đối đãi dịu dàng…….Ta, ta biết chàng trong lòng rất tỉnh táo……..” “Câm mồm !” Hàn quang chợt loé, Vân Chử thế nhưngrút kiếm ra khỏi vỏ, ngữ khí của hắn tàn nhẫn độc ác, tựa như bức thiết che dấu cái gì đó : “Nàng cho rằng ta sẽ không giết nàng !”Không khí tĩnh lặng trong chốc lát. “Chàng sẽ không giết ta .” Ngữ khí cực kỳ kiên định, Thiên Tố tiến lên từng bước, ngực để ở ngaymũi kiếm của hắn, “Chàng sẽ không giết ta.” Năm chữ này từ miệng nàng nói ra, giống như ngôn ngữ tràn đầy tình cảm dịu dàng nhấttrên thế gian, từng giọt từng giọt rót vào trong lòng. Nhược Nhất thấy kiếm quang của Vân Chử khẽ run lên, thầm nghĩ nam nhân nàynhất định sẽ không động thủ được. Cũng không biết từ đâu trong nháy mắt một sợi dây xích nhọn hiện lên phía sau Vân Chử, một côgái mặc áo màu vàng như tia chớp xuất hiện bên cạnh Vân Chử. Thiên Tố, Vân Chử hai người đều cả kinh, nàng kia lại cầm cổ taycủa Vân Chử, đẩy tay hắn đâm thẳng về phía trước, Vân Chử thu tay lại không kịp hàn kiếm lập tức đâm vào ngực Thiên Tố ! VânChử ngẩn ngơ, nhất thời không động đậy. Cô gái áo vàng rút kiếm ra rất nhanh, một dòng máu tươi phun ra, bắn trên vạt áo của hắncùng trên giày, trong lòng bàn tay cô gái áo vàng ngưng tụ ra một nguồn tiên khí, Thiên Tố lúc này đã phục hồi lại tinh thần, phòng thủtrước ngực, cũng không nghĩ chiêu thức của nàng kia nhanh như gió, một chiêu đã hoá giải chiêu thức của Thiên Tố, nhắm ngay đến

Page 43: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

ngực đang không ngừng chảy máu của Thiên Tố chưởng mạnh, thân mình của Thiên Tố như diều đứt dây bay ra xa nằm trên bụi cỏ,không một tiếng động. Vân Chử nhích người muốn chạy lại, cô gái áo vàng lại nắm chặt tay hắn lạnh lùng nói : “Loại hồ yêu này,ngươi còn muốn dây dưa cái gì nữa với nàng ta, có can đảm mê hoặc một trong tứ tướng của Tầm Thường cung, chết cũng khôngtiếc.” Tứ tướng của Tầm Thường cung! Nhược Nhất có chút kinh ngạc, Vân Chử và Thái Phùng đúng là cùng cấp bậc. Vân Chử nghexong lời nói của cô gái áo vàng quả nhiên bất động. Trong rừng cây lại một mảnh tĩnh lặng, Nhược Nhất lại nghe Vân Chử lạnh lùngnói : “Khuynh Nguyệt, chuyện của ta không đến phiên ngươi quản. Đây là lần cuối cùng ta dễ dàng tha thứ cho ngươi.” Âm thanh củahắn lạnh cứng như băng, ngữ khí cũng rất là cứng rắn lạnh lùng. Nhưng cuối cùng hắn cũng không đi cứu Thiên Tố. Nhược Nhất lúcnày nghĩ, Vân Chử thật là đáng tức giận, hắn cũng nhất định là thích Thiên Tố, chỉ là tình yêu của hắn đối với Thiên Tố còn chưa đủ đểhắn trở mặt với đồng bạn. Mặc dù đồng bạn của hắn giết chết Thiên Tố……. Hắc y thiếu hiệp khẽ cau mày, không nói được lời nào.Nhược Nhất vừa thầm mắng người của Tầm Thường cung quả nhiên cũng là đồ vô lại, vừa tiếc hận thay cho hồ yêu si tình, nhưng lạiđi yêu một nam nhân bạc tình. Hai chiêu mới vừa rồi kia đánh thẳng vào ngực, đều là chiêu số muốn lấy mạng, hồ yêu Thiên Tố, sợ làkhông sống nổi. Khuynh Nguyệt nói : “Chuyện của ngươi, tất nhiên là ta không muốn nhúng tay vào. Nhưng hôm nay Vương của yêutộc đã thức tỉnh, bầy yêu quái khắp nơi trong Cửu Châu vui mừng như phát điên, thật là đau đầu, cung chủ vì thế trắng đêm suy nghĩ.Mà nay, ngươi lại còn có tâm trạng ở đây thanh thản cùng một con hồ yêu thấp kém dây dưa ! Nếu mà ta không giết nàng ta, ngàykhác ngươi sẽ cùng nàng bỏ trốn đúng không !” Vân Chử trầm mặc, Khuynh Nguyệt nói tiếp : “Lần này ta tới đây là truyền ý chỉ củacung chủ cho ngươi, cung chủ nói, năm mươi dặm ở phía Đông Nam địa giới Anh Lương có một trấn nhỏ, gần đây người dân trongtrấn đến cầu cứu, nói ở đó có một con quái vật chín đầu thực dữ tợn, cực kỳ hung ác, lệnh cho ngươi đi giết con quái vậtđó……..Ngươi mau giải quyết chuyện này cho nhanh, liền hồi cung tĩnh dưỡng một thời gian, tịnh tâm cho tốt, đừng có mà làm mấtmặt tứ tướng!” Nói xong, Khuynh Nguyệt vung ống tay áo mũi nhọn dây xích xẹt qua, thân ảnh của nàng biến mất, trong không trungngược lại rơi xuống một cái hình nhân bằng giấy. Thì ra vừa rồi cũng không phải là bản thân Khuynh Nguyệt tới đây, mà chỉ làm phépthuật điều khiển con rối làm cho hình nhân nói chuyện. Đầu ngón tay Vân Chử vừa động, hình nhân bị nổ nát vụn, từng mảnh nhỏ bayhỗn loạn từ từ rơi xuống. Hắn đứng im tại chỗ trong chốc lát, tiện đà cũng xoay người rời đi. Hắn chưa từng liếc mắt một cái tìm kiếmbóng dáng của Thiên Tố. Người tu đạo, quả nhiên đều là hạng người bạc tình bạc nghĩa, nam tử này mới vừa cùng Thiên Tố mâymưa thân thiết triền miên xong, trong nháy mắt liền có thể đem nàng bỏ mặc ở nơi núi rừng hoang sơ, hoặc là, phải nói rằng đemnàng phơi thây nơi hoang dã……… Nghĩ đến đây, trái tim Nhược Nhất không khỏi chìm vào giá băng lạnh lẽo. Nhược Nhất cẩn thậnnhìn thân hình của Vân Chử đã chậm rãi đi xa, lập tức nhấc quần vội vội vàng vàng chạy lại nơi Thiên Tố rơi xuống mà tìm kiếm thânảnh của nàng ta. Hắc y thiếu hiệp ở đằng sau nàng không nói gì, con ngươi đen bị ánh trăng chiếu sáng nhìn bóng dáng nơi xa kia.Nhược Nhất tìm trong bụi cỏ một lúc, vẫn không tìm thấy Thiên Tố, liền nóng vội muốn nhờ thiếu hiệp trợ giúp tìm kiếm. Ngẩng đầu liềnthấy hắn đang trầm ngâm nhìn xa xa, cũng nhìn theo ánh mắt của hắn — Chỉ thấy Vân Chử đứng ở nơi xa đó, nghiêng người đứngmột lúc, sau đó càng lúc càng xa. Hắn đã nhìn thấy bọn họ. Tiên và yêu yêu nhau, mặc dù ở thời điểm ở hai trăm năm trước cũng đã làmột trọng tội. Vân Chử nhìn thấy bọn họ, vậy hắn cũng biết một màn vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy. Nhưng mà hắn cũng không có giếtngười diệt khẩu. Là do hắn chắc chắn Thiên Tố đã chết nên không thèm để ý sao ? Nhược Nhất đang nghĩ ngợi, chợt thấy khoé mắtsáng ngời, nàng theo ánh sáng nhìn lại, một con tiểu hồ ly lông màu đỏ đang hấp hối nằm trong bụi cỏ, ở trong ngực có một vết kiếmđâm, máu không ngừng chảy ra, ánh sáng đó chính là do vết kiếm ấy phát ra. Hơi thở của hồ ly rất yếu ớt. Bị thương nặng như vậy màcó thể sống sót đó là điều không tưởng, duy nhất có thể giải thích chính là do Vân Chử bảo vệ nàng ta. Ở thời điểm bọn họ không chúý, bảo vệ tâm mạch của nàng ta. Edit: Yên Vũ Phi Phi

Beta: Nguyệt Viên

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 16

Hôm sau. Lúc Nhược Nhất tỉnh lại trời đã sáng rồi. Đêm qua tuy rằng đã trải qua một việc nguy hiểm, nhưng không nghĩ được nàng lạingủ rất sâu. Tựa như ngủ trên giường êm đệm ấm, ngay cả một giấc mơ cũng không có, lâu lắm rồi nàng mới được ngủ ngon nhưvậy, làm cho nàng có chút không quen.

Nàng vừa quay đầu thì đã nhìn thấy Thiên Tố suy yếu đang nằm hôn mê như cũ. Bị thương nặng như vậy, muốn hoá lại hình ngườichắc cũng cần một khoảng thời gian. Ít nhiều gì vị thiếu hiệp này cũng hảo tâm lấy ra thuốc cầm máu chữa thương, nếu không, đối vớivết thương chảy máu đầm đìa như vậy Nhược Nhất cũng không biết phải làm sao. Nói tới vị hắc y thiếu hiệp này_ lúc này hắn vẫn cònđang ngủ ! Dựa thân cây ôm kiếm, từ ngày hôm qua tới giờ động tác của hắn vẫn giữ nguyên như cũ. Không phải đều nói hiệp kháchđến rồi đi xuất quỷ nhập thần hay sao ? Nàng cứ tưởng sáng nay thức dậy sẽ không nhìn thấy người hắn ở đây nữa chứ. Nhược Nhấttò mò đánh giá hắn vài lần, thoạt nhìn không giống tu tiên, lại càng không giống yêu quái. Tuổi còn trẻ, bằng một thân võ công như hắncó thể đi ra ngoài hành hiệp giang hồ, nhất định là thân thủ phi phàm. Hơn nữa, hắn còn có ơn giúp nàng cứu một tiểu yêu quái, ởCửu Châu bây giờ, người như vậy rất là hiếm có đó…… Giống như nhận thấy có người đang đánh giá mình, đôi mắt đen của vị thiếuhiệp bỗng nhiên mở ra, không có ánh mắt mông lung của người mới thức giấc, đôi mắt một mảnh trong suốt minh mẫn, hắn bắt gặpánh mắt của Nhược Nhất, tựa như chim ưng theo dõi con mồi. Nhược Nhất ngẩn ra, ánh mắt có chút xấu hổ đảo:” Ngươi…….Ngươidậy rồi à. Chúng ta chia tay ở đây thôi. Hồ yêu này ta mang theo, trước kia ta cũng có nuôi qua hồ ly, đối với tập tính và thói quen củabọn chúng cũng có biết chút ít, sẽ không làm phiền ngươi nữa. Hôm qua, cám ơn ngươi đã cho thuốc trị thương.” Nói xong xem mìnhcòn quên gì hay không rồi cẩn thận ôm Thiên Tố rời đi. Từ nãy tới giờ, vị thiếu hiệp cũng không nói qua một câu nào cả. Nhược Nhấtvốn tưởng rằng nàng cùng hắn tựa như hạt cát trong sa mạc không cẩn thận bị gió thổi lại cùng một chỗ, thời gian gặp nhau ngắnngủi, cuộc đời này về sau cũng sẽ không gặp lại nhau nữa. Cũng không nghĩ đến……. Nhược Nhất nhịn không được lại liếc mắt vềphía sau một cái. Hắn đi ở đằng sau, khoảng cách không xa cũng không gần, tựa như đi cùng đường với người xa lạ. Nhược Nhấtmột phen lo trái lo phải, cuối cùng nhịn không được , thả chậm bước chân, chậm rãi đi cạnh hắn. “Thiếu hiệp .” Thanh âm rõ ràng có

Page 44: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

chút nịnh nọt, Nhược Nhất ho nhẹ một tiếng nói : “Chúng ta cùng chung một đường, xem ra đúng là hữu duyên…….Này ! Xin hỏi thiếuhiệp định đi đâu vậy ?” Đôi mày của hắn hơi nhíu lại, nhưng vẫn trầm mặc không nói gì. Nhược Nhất lập tức giải thích : “Ta không phảiđang điều tra hành tung của ngươi ! Chỉ là…… Ngươi xem, nếu chúng ta cùng phương hướng, tại sao không kết bạn rồi cùng đi, cóthể giúp đỡ lẫn nhau cũng tốt. Dù sao lẻ loi một mình, trên đường đi sẽ có nhiều bất tiện.” Hắn vẫn không nói gì, Nhược Nhất lại nóitiếp : “Ta tuyệt đối sẽ không làm phiền ngươi ! Ta…….” “Nàng định đi đâu ?” Vị thiếu hiệp đánh gãy lời của nàng lạnh lùng hỏi. Hỏinhư vậy là đã đồng ý, Nhược Nhất vội nói : “Anh Lương Sơn .” Hắn trầm mặc một lát mới nói : “Vậy thì cùng đồng hành.” Nhược Nhấtvốn định còn muốn đấu võ mồm với hắn một phen, không nghĩ tới hắn lại đáp ứng nhanh như vậy. Như thế cũng tốt, dọc theo đường đikhông cần phải lo lắng việc nhóm lửa, buổi tối cắm trại ngoài trời cũng không phải lo lắng có thú dữ. Nàng nhịn không được vui mừngtrong lòng, vỗ tay hoan hô : “Yes .” Tựa như bắt được một con mồi lớn. Ánh sáng mặt trời chiếu sáng khuôn mặt rạng ngời của nàng,gió nhẹ miên man, thổi hoa trắng trong rừng bay khắp trời, hỗn loạn, rơi lả tả. Khoé mắt vị thiếu hiệp thoáng bắt được bộ dáng vuimừng của Nhược Nhất, trong mắt cũng thoảng qua một chút ý cười. Định thần lại, Nhược Nhất như nhớ ra cái gì, đem hồ yêu trongngực điều chỉnh lại tư thế một chút, tay làm động tác vái chào nói : “Ta tên là Nhan Nhược Nhất, là có chữ Ngạn là người tài đức vớichữ Trang hợp lại thành chữ Nhan, Nhược Nhất là duy nhất. Xin hỏi đại danh thiếu hiệp ?” Vị thiếu hiệp hơi ngẩn ra, hạ tầm mắt khôngnói. Nhược Nhất thấy hắn im lặng, nghĩ rằng hắn có ẩn tình khó nói, trong lúc nhất thời xấu hổ bĩu môi, đứa nhỏ này đúng là có lắm bímật : “Nếu không tiện nói……..” “Tử Ly” Hắn thản nhiên mở miệng . Tử Ly, Nhược Nhất tựa hồ cảm thấy đã nghe qua tên này ở đâurồi, trong lúc nhất thời lại nhớ không ra : “Vậy thì, Tử Ly, trên đường đi nhờ ngươi chiếu cố nhiều hơn! Ta cố gắng tận lực không làmphiền tới ngươi. Nếu ngươi muốn ta hỗ trợ cái gì, ta nhất định không quản khó khăn.” “Đừng nói nhiều nữa.” “Được…….” TầmThường Cung. Tầm Thường Cung có bốn toà cung điện chủ chốt, mười toà thiên điện phụ khác. Được thượng cổ thiên thần chúcphúc, bốn phủ điện ngày ngày đều có ánh mặt trời chiếu rọi, vàng son lộng lẫy. Từ xa nhìn lại như vầng thái dương lóng lánh. Cho nênthế nhân thường hay ca tụng nó giống thái dương hoàng cung. Mà nay, bốn toà phủ điện bị một nữ tử không biết từ nơi nào tới mộthơi hủy hết ba toà, thực làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Mà càng làm cho giáo chúng không thể biết chính là, cung chủ xưa naytrừng phạt rõ ràng lần này lại dễ dàng tha thứ cho nàng. Hắn không chỉ dễ dàng tha thứ còn ban lệnh phải mang đồ ăn thức uống ngonlành cho vị cô nương này, còn ngày ngày đến thăm, thật sự là có chút bất công! Đối với sự nghi ngờ của giáo chúng, Quý Tử Hiên ởđại điện thản nhiên nói : “Nếu các khanh ai có thể phá kết giới bao phủ phía trên Tầm Thường Cung mà các vị thần trước đây đã hạ,ta đây cũng chắc chắn dâng đồ ngon vật lạ tới cho hắn.” Từ đó về sau, không còn lời ong tiếng ve nữa . Đối với việc tranh chấp đóMạc Mặc tất nhiên là không biết, nàng suy nghĩ tới mình đến thế giới này đã được năm ngày rồi. Ngọc bội Tuyền Khôi trên người nàngnhiều nhất chỉ bảo hộ nàng được hai tháng bình yên vô sự thôi. Lần này nàng đến đây hoàn toàn khác so với lần trước đón NhanNhược Nhất, vì tránh cho giống như lần trước chỉ biết lo lắng suông trước những tình huống xảy ra thì không biết làm sao, Mạc Mặcquyết định mang người thật rơi vào thế giới này. Cái này đại biểu cho nàng có thể đả thương người, có thể đánh người, đồng thờicũng sẽ bị người đánh, thậm chí có thể chết ở đây. Nàng cùng Nhan Nhược Nhất là khác nhau, nàng là vu nữ, trong thân thể mangtheo trên người linh lực của thế giới khác, khí tức không hợp với thế giới này, ở trong này càng lâu, đối với thân thể nàng tổn thươngcàng lớn. May mà nàng còn nhớ rõ trước kia từng thắng được một khối ngọc thạch trong cuộc thi đấu Vu Thuật, có thể hộ thân liễmkhí, bảo hộ nàng nhất thời bình an. Nếu không nàng thật đúng là không dám tuỳ tiện đánh vỡ kết giới bao quanh thế giới này, lấy chânthân rơi vào thế giới này. Nàng phải nhanh chóng tìm được Nhan Nhược Nhất, sau đó mang nàng ta về đánh vào mông thật đau. Bấtđắc dĩ chính là, hiện tại không hiểu vì sao nàng bị một vị cung chủ mù nhốt ở trong một căn phòng xa lạ. Nhìn thì như được đối đãi tốtlắm, kì thực là bị giam lỏng thôi. Vị cung chủ bị mù này thoạt nhìn như yếu đuối gầy guộc, dáng vẻ như dạng ngàn năm chịu tội, kỳ thậtcũng là thâm tàng bất lộ, linh lực pháp thuật cao cường có chút thái quá kỳ hoặc. Năm ngày này, nàng có ý đồ chạy trốn vô số lần,không ngoại lệ đều bị bắt lại. Mạc Mặc biết, Tầm Thường Cung ngoại trừ vị cung chủ có thể đem nàng bắt lại, những người kháchoàn toàn không đánh được nàng, bao gồm cả tứ tướng quỷ quái kia nữa chứ. Cho nên hôm nay, Mạc Mặc mỉm cười tinh quái, nàngtính toán thay đổi phương thức…….. Đang nghĩ ngợi lung tung, một trong tứ tướng -Khuynh Nguyệt dẫn theo người mang đồ ăn vào,đem đồ ăn đặt mạnh lên bàn, lạnh lùng nói : “Cô nương, dùng bữa .” Từ lúc biết Mạc Mặc hay trêu đùa tiểu tiên đến đưa cơm, Quý TửHiên liền sai Khuynh Nguyệt hàng ngày đưa cơm cho nàng, thế nhưng Khuynh Nguyệt thân là một trong tứ tướng, công việc này làmnàng rất chán ghét. Tính tình Mạc Mặc sắc sảo hơn Nhược Nhất rất nhiều, rất nhiều việc Nhược Nhất luôn là lùi một bước trời cao đấtrộng, chỉ cần không phạm vào việc cấm kỵ của nàng thì nàng sẽ luôn nhường nhịn. Mà Mạc Mạc thì không giống như vậy, một khi đãchọc giận nàng, nàng chắc chắn sẽ cùng đối phương phân tranh cao thấp, tranh đến khi người chết ta sống. Giờ phút này gặp KhuynhNguyệt mang bộ dạng cực kỳ không kiên nhẫn lại tỏ vẻ khinh thường nàng, Mạc Mặc nở nụ cười : “Dẹp đi, nhìn biểu tình như chết rồimà chưa ai chôn của ngươi là ta đã no rồi.” Khuynh Nguyệt từ nhỏ đã xuất thân cao quý, thông minh tột đỉnh nên nàng học cái gì sovới người thường thì tiếp thu rất nhanh, sau lại trực tiếp làm tứ tướng trong Tầm Thường cung, cho tới bây giờ người khác đối vớinàng luôn hâm mộ cùng kính trọng, khi nào mà có người nói chuyện như vậy với nàng, nhất thời mặt mày nghiêm lại, sát khí hiện lêntrên mặt. Mạc Mặc lại nói : “Như thế nào? Ngươi nghe không rõ ta nói cái gì sao ?” “Mạc cô nương, ta tôn trọng ngươi là khách,ngươi đừng có mà không biết tốt xấu!” “Ta cũng đâu muốn làm khách của các ngươi, ngươi cũng đừng giương cái bản mặt như bịnhúng nước mà ầm ĩ ở đây nữa, rất giống người sắp chết .” “Ngươi…..” Khuynh Nguyệt đập bàn, tay để ở bên hông như là sắp rútkiếm ra khỏi vỏ. Lúc này, ngoài cửa một bóng người chợt hiện ra vỗ nhẹ nhẹ tay Khuynh Nguyệt, chậm rãi đi lên trước nói : “Mạc cônương nói như vậy là đang trách ta ?” Mạc Mặc nhướng mi, lão đại của bọn họ đã tới thì chơi hết vui rồi, lập tức ngoan ngoãn đi đếnbên bàn, bưng bát cơm lên liền ăn nhanh. “Ngươi xuống trước đi .” Quý Tử Hiên lạnh nhạt nói. Trong lòng Khuynh Nguyệt kính nể nhấtlà Quý Tử Hiên, hắn đã lên tiếng, nàng tự nhiên sẽ không so đo nữa, hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Mặc liếc mắt một cái, sau đónghe lời lui xuống. Mạc Mặc mang một miệng đầy cơm, phun phì phì nói : “Ở đây nuôi toàn những người nóng tính, nếu mọi người đềucó khả năng chịu đựng như ngươi, ta không biết chắc mình còn có thể thích được nơi này không.” Quý Tử Hiên cười cười lắc đầu :“Mạc cô nương, nói thì cứ việc nói. Cũng xin đừng dùng chiếc đũa chọc vào ngọc bội của ta .” “Ta chỉ là tò mò ngươi như thế nào màmỗi ngày đều đổi một cái mới.” Mạc Mặc phẫn nộ thu tay lại, đem cơm trong miệng nuốt xuống rồi nói : “Ngươi rốt cuộc có bị mù haykhông, làm sao mà cái gì cũng nhìn thấy được .” “Trong lòng có mắt, tất nhiên là cái gì cũng thấy được .” Mạc Mặc bĩu môi không cholà đúng. Ăn cơm xong, Mạc Mặc nhớ tới kế hoạch của mình, kéo tay của hắn, kéo hắn đi đến phòng ngủ của mình, vừa đi vừa nói : “Tabiết các ngươi ở đây đều nho nhã đều thích âm nhạc, cho nên ta phải đem sở trường của mình ra biểu diễn.” Quý Tử Hiên nhíu mày,không nói gì. Mạc Mặc dẫn Quý Tử Hiên ngồi trên giường của mình, sau đó lôi một cái túi bên mình ra. Nhìn thì như túi áo bình thườngthôi, nhưng nó cũng là một loại vu tên là túi Càn Khôn, bề ngoài nhìn nhỏ xinh, kì thực bên trong có thể để đủ thứ đồ vật này nọ. MạcMặc tìm kiếm một hồi bên trong, rốt cục cười vui mừng, mang một gói to ra, miệng lẩm nhẩm mấy câu pháp chú, lập tức một cỗ đànhương cầm đen tuyền xuất hiện tại trong sảnh. Quý Tử Hiên hơi hơi nhíu mày, vừa rồi hắn cảm giác gió nhẹ thổi bốn phía, dòng khíquanh thân chuyển động một cách kì dị, thực rõ ràng là có người thi chiển pháp thuật, thế nhưng lực lượng lại rất kì quái, giống nhưtrong không khí không ai hay biết phá ra một cái động. Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn liền nghe thấy Mạc Mặc giống như hiến vật quýnói : “Nghe cho kỹ, muốn được ta – Mạc Mặc tiểu thư tự mình biểu diễn thế nhưng không dễ dàng .” Muốn xem nữ tử này định dở trògì mới. Hắn lẳng lặng ngồi ngay ngắn, chờ nàng đem lại cho hắn một sự ngạc nhiên thích thú. Mạc Mặc ấn dây đàn một chút, cái loại

Page 45: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

nhạc khí này đánh lên nghe khác với âm điệu ở nơi đây nên nhất thời hấp dẫn Quý Tử Hiên, hắn không khỏi thưởng thức đến nhậpthần. Mạc Mặc đàn chính là khúc nhạc đấu bò của Tây Ban Nha. Làn điệu trào dâng, giai điệu mạnh mẽ, tựa như nàng cứng cỏi nhưthế, làm cho người ta khó khống chế. Quý Tử Hiên lẳng lặng nghe, khoé môi vẫn hàm chứa nụ cười nhợt nhạt. Đàn xong một bản,Mạc Mặc thở phào một hơi hỏi : “Như thế nào?” Quý Tử Hiên trầm ngâm : “Khúc nhạc này cực kỳ sôi động, tràn đầy không khí chiếnđấu, ẩn chứa sát khí, Mạc cô nương đàn bản này cho ta nghe là có ý gì ?” Mạc Mặc vừa lòng cười, nếu nàng là người của thế giớinày, nói không chừng rất có thể sẽ coi trọng nam tử này, cơ trí mà dũng mãnh, chỉ tiếc……..Nàng áp chế tâm tư không thuần khiết củachính mình, nói : “Đại cung chủ Quý Tử Hiên, ta muốn mê hoặc ngươi, làm cho ngươi quỳ gối xuống dưới chân ta……..Đây chỉ là khúcnhạc tuyên chiến dạo đầu thôi .” “Vậy sao?” Quý Tử Hiên rất lạnh nhạt nói, “Mạc cô nương từ khi nào thì đối với Quý mỗ có hứng thú?” “Chính là mới vừa rồi. Ta đàn khúc nhạc này ngươi không phải là rất thích sao ?” Quý Tử Hiên đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặtcủa Mạc Mặc cười nói : “Mạc cô nương cần gì phải suy nghĩ cách lấy lòng như vậy.” Hắn dang tay ôm Mạc Mặc vào trong ngực. MạcMặc ngẩn ra, không ngờ người này nhưng lại như thế mạnh mẽ chủ động. Nàng theo bản năng muốn đẩy hắn ra, cũng không biết tạisao Quý Tử Hiên lại ôm nàng càng chặt, một tay của hắn chế trụ đầu nàng, đem môi nàng hướng tới môi chính mình. Gắn bó dây dưamột hồi, Mạc Mặc nghe thấy hắn mơ hồ nói không rõ : “Nàng chỉ cần nói một tiếng là được rồi.” Edit: Yên Vũ Phi Phi

Beta: Nguyệt Viên

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 17

Tử Ly – người này thật là kỳ quái. Càng ngày Nhược Nhất càng cảm thấy được hắn không phải là người thường, hắn không tu tiên,cũng không phải yêu, thế nhưng hắn lại có thể dễ dàng châm lửa cho củi trên mặt đất. Từ khi bọn họ cùng đồng hành, trên dọc đườngđi vẫn chưa thấy được chợ hoặc là thôn xóm để có thể mua bán đồ vật này nọ. Nhược Nhất hái một ít dược thảo ven đường để đắplên vết thương cho Thiên Tố. Mỗi khi vết thương của Thiên Tố lại tái phát, cho dù là nôn ra máu hay là phát sốt, Tử Ly luôn có thể lấy ralinh đan diệu dược để áp chế. Hắn luôn nói nàng chớ có gây sự ầm ĩ, nhưng mà cứ mỗi lần Nhược Nhất nhìn thấy cái gì đó ngạcnhiên, thì vẫn cứ lôi kéo hắn nói chuyện trên trời dưới đất, mà hắn cũng không từ chối nàng.Trên đường đồng hành cùng hắn, mặc dùmỗi đêm Nhược Nhất không có chăn, cũng không cảm thấy ban đêm lạnh, mỗi đêm đều có thể ngủ thật sự an ổn —— Nhược Nhấtđương nhiên sẽ không cho rằng thể chất của nàng có sự đột phá.Cách giải thích duy nhất đó là ban đêm có người chống lạnh thaynàng. Người này không còn là ai khác, chính là Tử Ly.

Việc này, tuy rằng vụn vặt, nhưng hắn không rên một tiếng, lại sẽ làm cho nàng có một cảm giác được nuông chiều. Nhược Nhất rấthoang mang, rõ ràng là người không quen biết. . . . . . Chẳng lẽ là hắn được người nào phái tới hộ tống nàng? Là Tử Đàn phái tới ?Hay chính Thương Tiêu phái tới ? Mấy ngày trước đó, cái tên nam tử đeo mặt nạ thần bí kia là ai? Hắn có cách ăn mặc cùng với TửLy này cực kỳ tương tự, có lẽ nào bọn họ có quan hệ? Nhược Nhất âm thầm phỏng đoán . Chợt nghe phía trước có những âm thanhvang lên, nàng ngẩng đầu lên nhìn, xa xa trên trời dâng lên một cỗ khói bếp lượn lờ, có phải là có một ngôi nhà? Nhược Nhất tronglòng vui mừng, mấy hôm nay đêm nào nàng cũng đều phải ở ngoài trời mà ngủ, nàng cảm thấy được cả người mình đều bốc mùi, nếuđêm nay có thể xin trọ lại qua đêm, tắm rửa thoải mái, ngâm mình vào làn nước ấm thì thực sự là hoàn mỹ lắm. Lập tức liền ôm lạitâm tư, nhanh hơn nện bước hướng về phía trước đi đến, đi qua thêm một đoạn eo núi, rốt cục có thể thấy phía trước có nhà, treo caoở trên mái nhà có chữ “Sạn”. Chính là một khách điếm! Nhược Nhất vui sướng , quay đầu lại kêu : “Tử Ly, nhanh lên một chút, phíatrước có cái khách điếm, chúng ta đêm nay rốt cục không cần phải qua đêm ở ngoài trời rồi.!” Tử Ly đem cái khách điếm xa xa nhìnmột điểm, nhất thời khẽ nhíu mày nói: “Sắc trời xem ra vẫn còn sớm, hôm nay còn có thể đi thêm nhiều một chút.” “Thế nhưng. . . . . .”Nhược Nhất thần sắc có chút không cam tâm nói: “Thật vất vả lắm chúng ta mới có thể kiếm được một cái khách điếm.” Tử Ly im lặngkhông nói gì, Nhược Nhất lại thấp giọng cẩn thận nói thêm: “Ngày mai chúng ta có thể lên đường sớm hơn một chút!” “. . . . . . Hảo.”Thấy được sự đồng ý, Nhược Nhất vui sướng thẳng hướng khách điếm mà chạy, tất nhiên là không chú ý tới Tử Ly đang càng nhíuchặt mày kiếm. Chủ của khách điếm chính là một đôi vợ chồng trung niên, gọi là Thường thẩm, Thường bá. Bọn họ có một đứa con16 tuổi, nhưng đứa con trai này lại bị bệnh tật hành hạ, luôn nằm triền miên trên giường bệnh,chân không thể đi được, mắt cũngkhông nhìn thấy, miệng không thể nói,không khác gì một người đã chết, mỗi ngày đều phải dựa vào cha mẹ cho hắn một chút thức ăn,nước uống mà sống, nhìn hắn nhợt nhạt và mỏng manh tựa hồ rất dễ dàng bị phá vỡ. Nhược Nhất khẽ thở dài, trong lòng cảm thánhai vị Thường thẩm, Thường bá này, nếu là nàng mà nói thì cũng sẽ thấy bất lực mất. Thường thẩm, Thường bá cả hai đãi khách rấtnhiệt tình, vừa trông thấy Nhược Nhất phong trần mệt mỏi bước vào điếm, liền bật người ngồi dậy đi tiếp đón, Thường thẩm tiếp đónnàng, dẫn lên lầu xem phòng, Thường bá thì liền đưa cho nàng chén nước và làm thức ăn. Nàng đem theo hành lý cùng Thiên Tố sắpxếp đặt phòng ở xong rồi cũng xuống lầu ăn cơm. Tử Ly lúc này mới từ từ chậm rãi đi đến. ” Tử Ly vừa rồi đi đâu thế?” Dựa vào tínhnết thường ngày của hắn nhất định là sẽ không trả lời nàng, nhưng hôm nay Tử Ly lại có thái độ khác thường đem kiếm đặt lên trênbàn, nói: “Lau kiếm.” Nhìn thấy hành động đằng đằng sát khí của Tử Ly, khiến Thường thẩm đang bưng thức ăn tới phải rùng mình mộtcái. Nhược Nhất xấu hổ cười cười: “Ách, tính tình hắn có chút lạnh lùng, nhưng lại là người có tâm địa tốt.” Tử Ly thản nhiên liếc mắtquét nhìn nàng một cái, cũng không có mở miệng. Nhược Nhất như nhớ được gì, liền quay đầu lại nói với hắn: “Vừa rồi ta giúp ngươichọn một phòng, ngay tại đối diện với phòng ta, ngươi thử đi lên nhìn xem sao, nếu không thích thì liền đổi.” “Không thích.” Tử Ly lậptức nói, “Ta với ngươi phải ở cùng 1 phòng.” “Được rồi, vậy thì chúng ta đổi lại.” Nhược Nhất không để ý lắm. Tử Ly lập tức nhíu mi,lại nói: “Phải ở cùng 1 phòng.” Nhược Nhất khóe miệng run run, hắn hôm nay làm sao vậy, hắn có cái gì bất mãn với khách điếm haysao. . . . . . Thường thẩm buông đồ ăn xuống, vui tươi hớn hở nở nụ cười: “Vợ chồng son với nhau ở cùng phòng tất nhiên là điều bìnhthường, cùng là thân nữ tử, thành thân rồi thì những việc này không có điểm gì không tốt.” Nghe được lời này khiến Nhược Nhất mặtđỏ lên, vội vàng giải thích nói: “Ách, không đúng không đúng. . . . . . Hắn, hắn là đệ đệ ta.” “Đệ đệ”! Hắn liếc mắt quét nhanh qua NhượcNhất một cái, ánh mắt sắc bén mang đầy vẻ sát khí khiến nàng đột nhiên lạnh hết cả sống lưng.Thường thẩm lại cười nói:“Là huynhmuội, chỉ là trước đây thôi, hiện giờ lớn lên ,chú ý một chút mới tốt.” Tử Ly mặt mày lạnh lùng: “Có quan hệ gì đến ngươi?” Thường

Page 46: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

thẩm bị ánh mắt này của hắn làm sợ tới mức tay phải run, cười gượng rồi trốn đi ra phía sau phòng bếp. Nhược Nhất muốn nói lờicông đạo, lại cảm thấy được chính mình với hắn quan hệ nửa đời cũng không quen, mở miệng cũng không tốt. Chỉ im lặng thở dài rồitiếp tục vùi đầu ăn cơm. Về phần ngủ một gian, Nhược Nhất toàn bộ nghĩ rằng hắn là vì khó chịu trong người nên mới nói như thế.Ban đêm. Nhược Nhất sau khi tắm rửa xong, mặc vào y phục ngủ mà Thường thẩm chuẩn bị cho nàng. Rồi đến bên Thiên Tố xem xétvết thương —không hổ danh là yêu quái, miệng vết thương khép lại thật mau, hơn nữa lại có Tử Ly đem dược đến điều trị giúp, nếukhông có gì bất thường xảy ra thì Thiên Tố có thể năm ngày sau hóa về hình người. Nhưng mà vì sao nàng đến bây giờ vẫn còn chưacó tỉnh lại? Nhược Nhất lo lắng đưa tay lên đầu Thiên Tố, kiểm tra xem có phải đụng vào cái gì hay không. Đúc vào lúc này, cửaphòng bị đẩy ra kêu lên một tiếng, Tử Ly không nói một tiếng nào, tiêu sái tiến vào. Nhược Nhất theo dõi hành động kỳ quái của hắnnói: “Đã trễ thế này, có việc gì thế?” Tử Ly xem xét nàng rồi liếc mắt một cái, nói: “Tất nhiên là đến nghỉ tạm .” Nhược Nhất sửng sốtchớp mắt một cái,vô lực nói: “Tuy rằng thật không nên, nhưng mà ta vẫn nhịn không được muốn hỏi, hôm nay ngươi trong người bịlàm sao vậy?” Tử Ly không nói. Nhược Nhất hạ giọng châm chước lại nói: “Nếu ngươi thật sự vì phải trụ lại khách điếm mà khó chịunhư vậy, kỳ thật ngươi có thể cùng ta nói một tiếng, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi. Ngươi có thể một mình cắm trại ngủ ở bên ngoài,sáng mai chúng ta hẹn gặp ở một chỗ nào đó, hoặc là, ngươi trực tiếp cùng ta mỗi người đi một ngả. . . . . . Ta lại không thể ngăn trởngươi. Làm gì lại khiến cho người khác xấu hổ như vậy?” “Nói xong chưa ?” “Ách. . . . . . Ngô, ân.” “Ngủ đi.” Nhược Nhất kinh ngạcnhìn thấy Tử Ly để nguyên quần áo ngồi ở phía sau cửa, nhắm mắt mà ngủ. Nàng nhất thời có chút mờ mịt . Tử Ly nếu là có tâm tư gìvới nàng, cho nên mới chấp nhất cùng với nàng ngủ chung một gian phòng như vậy ,nếu là lí do đó Nhược Nhất có thể hiểuđược,nhưng mà người này vốn không hề có ý tưởng như vậy, lại còn muốn ở chỗ này ngủ sàn nhà lạnh như băng. . . . . . Chẳng lẽ,hắn có khuynh hướng không bị ngược không chịu được? Ngủ thẳng đến nửa đêm, Nhược Nhất chợt thấy lưng phát lạnh, nhất thờilàm nàng tỉnh dậy. Đêm ở Cửu Châu thập phần lạnh, Nhược Nhất đã sớm biết, thế nhưng từ khi cùng Tử Ly lên đường, mặc dù là ởvùng ngoại ô, không có thảm lông chống lạnh, Nhược Nhất lại mỗi đêm vẫn ngủ rất thoải mái. Hôm nay rõ ràng ngủ ở trong kháchđiếm, giường lại có đệm dày,thế nào lại lạnh như vậy? Nàng mơ mơ màng màng mở mắt, cảm giác bên cạnh có người, nàng lập tứclàm bộ muốn hét lên, người nọ lại lập tức che miệng mũi của nàng lại, nhẹ nhàng một tiếng nói: “Im lặng.” Nhược Nhất nghe ra làthanh âm của Tử Ly, trong lòng có một chút an tâm. Ngoan ngoãn gật gật đầu, ý bảo chính mình đã biết muốn hắn buông tay ra. Thếnhưng Tử Ly vẫn che chặt miệng của nàng như trước, Nhược Nhất nghĩ hắn không hiểu ý mình, lại đưa tay vỗ nhẹ lên lưng hắn.Nhưng mà Tử Ly vẫn trầm mặc đem nàng hướng vào trong lòng mình đè ép vào. Được rồi. Nhược Nhất nghĩ muốn ôm thì cứ ôm đi.Thế nhưng dù sao cũng phải nói cho nàng biết là vì cái gì chứ. Nàng hướng mắt về phía trước nhìn, có thể thấy rõ được đường congtrên khuôn mặt của Tử Ly, trong đêm đen ánh mắt hắn lóe lên ánh sáng, nhìn chằm chằm vào cửa, tựa như một kẻ đi săn đang rìnhmồi. Trong nháy mắt, Nhược Nhất không khỏi ngây một chút, trong đầu lại lóe ra hình ảnh của Thương Tiêu. Loại ánh mắt này cùnghắn sao mà giống nhau. Chóp mũi như có chút vô tình lại ngửi thấy một mùi hương,như hương vị của thanh tuyền(nước suối) lạnh thấuxương. Nhược Nhất cả người run lên, đây không phải là mùi hương trên người Thương Tiêu sao! Ngày ấy, hắn từ trên thành lâu đếncứu nàng, nàng ở trên lưng hắn nghe thấy chính là mùi hương này! Nàng vội vàng muốn tách khỏi Tử Ly, nghĩ muốn chất vấn hắn, hắncùng với Thương Tiêu là quan hệ gì, mấy ngày trước đây, nàng bị người đầu hổ thân yêu quái kia đuổi giết, lúc đó có phải là hắn cứunàng không. Bỗng nhiên, một âm thanh nhỏ vụn “Cùm cụp” vang lên. Như là cái gì đập cửa phòng. Nhược Nhất tinh thần căng thẳng,nhìn ra phía cửa. Ánh sáng mờ nhạt trong hành lang xuyên thấu qua các lỗ thông hơi trên cửa tràn vào phòng, nàng nhìn thấy một cáiống hà hơi(*) chậm rãi được đưa vào từ dưới cánh cửa. Sau đó là một làn sương khói từ ống hà hơi phả ra. Mê dược! Hắc điếm!Nhược Nhất nhất thời có chút phản ứng. Có phải vì thế nên chính là Tử Ly mới không muốn để nàng một mình trụ một gian? Cho nênhắn mới kiên trì muốn cùng nàng một gian phòng như vậy sao? Nhược Nhất nhất thời không biết chính mình nên lộ ra dạng biểu tình gì.Nhưng mà, hắn làm thế nào mà biết được khách điếm này không được bình thường? Quên đi, hiện tại cũng không phải là nên nghĩđến những chuyện này. Nhược Nhất nghĩ hay là chờ nơi đây sự tình có chút rõ ràng một chút rồi thì hãy hỏi hắn. Ở bên ngoài phòngthoáng có một chút im lặng, cửa phòng sớm đã hơi bị đẩy ra, rồi rất nhanh lại đóng lại, Nhược Nhất nghe thấy Thường thẩm nói: “Chờmột chút, ta thấy rằng cái tên nam nhân kia không phải dễ đối phó gì, chúng ta vẫn là nên làm việc cẩn thận một chút” “Sợ cái gì.”Thường bá nói, ” Chỉ là hai tên nhân loại, có bổn sự thông thiên sao, có thể làm gì ta với ngươi nào. Ta còn hy vọng hai người bọn họcường tráng một ít, càng cường tráng, thịt càng dai! Tê. . . . . .” Nói xong miệng liền nuốt nước miếng. Nghe giống tiếng xà phun tửtín(**), thanh âm nghe được khiến cho Nhược Nhất trong lòng càng sợ hãi. Tử Ly đem môi để sát vào tai của Nhược Nhất khí thanhnói: “Nín thở.” Nhược Nhất lập tức đình chỉ hô hấp. “Két….” Một tiếng, cửa bị chậm rãi đẩy ra. Tử Ly căng thẳng cầm kiếm thủ sẵn.Thường bá một chân bước vào bên trong cánh cửa. Trong tích tắc, Nhược Nhất cảm thấy trước mắt chợt loé lên một hàn quang,khiến nàng theo bản năng liền nheo mắt lại, rồi lại trợn mắt khi thấy Thường bá hai mắt trợn ngược, cần cổ máu tươi tuôn ra, quỳ rạpxuống đất, không có tiếng động. Yêu quái. . . . . . Yêu quái mà lại bị giết quá dễ dàng? “Lão công!” Ngoài cửa Thường thẩm bỗngnhiên gào lên một tiếng, hai mắt màu đỏ, Nhược Nhất kinh hô: “Cẩn thận! Nàng đang hiện thân!” Thường thẩm tóc rối tung xuống,bỗng nhiên bay lên trời, lao qua trần rồi trực tiếp bay ngoài khách điếm. Tử Ly cũng liền tức tốc nhảy lên, đuổi theo bà ta tìm cách giếtchết. Nhược Nhất vội chạy tới bên cửa sổ quan sát hai người. Chỉ thấy Thường thẩm thân hình càng lúc càng lớn, dần dần kéo dài.Nàng thực sự chính là xà tinh! Nàng cả người đen thui, thân thể ước chừng so với cái khách điếm này cao gấp hai lần! Thắt lưng tonhư một cây đại thụ trăm năm. Hai con mắt giống như hai cái đèn lồng lớn. “Tê!” Nàng đối với Tử Ly liên tục thè lưỡi ra, liên tục hámồm hướng về hắn muốn nuốt chửng. Tử Ly nhảy tránh trong gang tấc. Nhược Nhất một trận kinh hãi, với đại yêu quái như thế, đaokiếm nhân loại đối với nó căn bản là không có tác dụng. Cách duy nhất có thể chế phục nó đó là mệnh môn, chỉ có nó mới có thểkhiến xà yêu này bước vào chỗ chết. Thế nhưng, xà yêu mệnh môn rốt cuộc ở đâu! Nhược Nhất cảm thấy lo lắng, hoàn toàn khôngbiết được phía sau nguy hiểm cũng đang chậm rãi tới gần. “Bang!” Một tiếng ghế ngã xuống đất vang lên khiến nàng cả kinh, NhượcNhất cảnh giác quay đầu lại liếc về phía sau, nàng cái gì cũng đều chưa kịp thấy rõ thì đã thấy ở trên cổ có một lực mạnh đánh úp lại,nàng đã bị người đó nhanh chóng nắm chặt lấy cổ. Mặt nàng lúc này đỏ bừng, nương ánh trăng ngoài cửa sổ có thể thấy rõ đượccảnh tượng ở trong phòng. Lúc này có thể thấy được Thiên Tố bị thương nặng đang thập phần thống khổ quỳ rạp trên mặt đất, bêncạnh có một cái ghế ngã, mới vừa rồi tiếng vang kia đúng là nàng đem ghế đẩy ngã phát ra . Xà yêu Thường bá kia bị giết chết vẫnnhư trước nằm cứng ngắc trên mặt đất, mà người đánh lén nàng lại chính là đứa con ốm đau ở trên giường của đôi vợ chồng kia.Lúc này trên khuôn mặt bệnh tái nhợt của hắn đỏ ửng lên, nhìn thấy Nhược Nhất chậm rãi hít thở không thông tựa hồ làm cho hắn thựchưng phấn, hô hấp dồn dập mà lớn tiếng. Tử Ly còn đang cùng Thường thẩm đã yêu hóa dây dưa, lúc này sẽ không có ai đến cứunàng, nàng phải tự cứu lấy mình. Nhược Nhất ra sức giãy dụa, tay chân loạn xạ, bất đắc dĩ người này cánh tay lại dài kì lạ, làm NhượcNhất múa may tay chân thế nào cũng không đánh được đến hắn một chút. Thiếu dưỡng khí làm cho Nhược Nhất trước mắt càng ngàycàng mờ, nàng trong lòng đã sợ hãi lại còn phẫn nộ —— con mẹ nó yêu quái, vì cái gì luôn gây khó dễ cái cổ của nàng. Nhân loại liềnthật sự dễ bị khi dễ như thế sao! Trong lòng tức giận đến nảy lửa, Nhược Nhất lúc này trong lòng tựa hồ mãnh liệt, nhất thời cảm thấyđược trong miệng có rất nhiều nước miếng, ngay lập tức cái gì cũng không thể nghĩ tới, liền một ngụm nước miếng phun thẳng vàomặt tên yêu kia. Lúc đầu yêu quái cũng không có phản ứng gì, mãi khi nước miếng trên trán chậm rãi chảy vào mắt hắn, hắn đột nhiênhô lên một tiếng đau, trực tiếp đem Nhược Nhất ném ra ngoài cửa sổ. Ngay thời điểm bị văng ra, Nhược Nhất thấy xa xa, một thân

Page 47: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

hắc xà to lớn cũng đột nhiên ngửa mặt lên trời rống dài, giống như bị trúng liền một đòn nghiêm trọng, sau đó thống khổ đau đớn cuộntròn mình lại. Lại quay đầu lại, trong phòng lúc này yêu quái cũng đã không còn thấy bóng dáng. Là nó ! Nói như vậy, hắc xà nàynhược điểm chính là ở đôi mắt! Mệnh môn của nó đó là đôi mắt! Nhược Nhất nghĩ muốn rống lớn để có thể báo cho Tử Ly biết, độtnhiên lại phát hiện đầu mình lập tức sẽ đụng đến trên mặt đất. Mặc dù chỉ có hai lầu, nhưng nếu như là đầu chấm đất thì kết cục lúcnày thì óc vẫn sẽ là vỡ toang ra mất. Nàng. . . . . . Sẽ chết! Không, nàng còn không muốn chết, ai tới cứu nàng a. . . . . . Cứu mạng!“Thương Tiêu!”

(*) ống hà hơi: ống làm bằng sắt hay tre rỗng ruột như cái ống hút để thổi khí qua (thường là thuốc mê cái này hay thấy trong mấy phimcổ trang kiếm hiệp ấy ^^)

(**) tử tín: lưỡi rắn á

Edit: Hạnh Dung

Beta: Tiểu Tuyết

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 18

Thương Tiêu. . . . . . Nhược Nhất lúc trước không nghĩ tới, đến bây giờ lại tự nhiên kêu tên hắn, lúc đứng giữa sống chết trước mắt,nàng đột nhiên chỉ nghĩ đến tên của hắn. Cái này giống như là dây leo quấn quanh vào trong lòng nàng, buộc vào lục phủ ngũ tạng củanàng, thành một thứ không thoát ra được – thói quen. Thói quen! Bởi vì Thương Tiêu không phải là của nàng. Chẳng qua chỉ là vôthức ỷ lại một cái không phải là của mình mà thôi, chỉ là một thói quen. “Đinh linh” – một tiếng chuông thanh thúy vang lên ở phía xa,ngay tức khắc, đã tới gần bên tai. Nhược Nhất lúc này chỉ cảm thấy được thân mình nhẹ hẫng đi, chưa kịp phục hồi tinh thần thì đãthấy thân mình đang bị một nam nhân ôm chặt vào trong ngực. Ở tại trong lòng ngực của người nam nhân trong chốc lát rồi dừng lại,hắn nhanh chóng đem Nhược Nhất đặt ở trên mặt đất, sau đó liền nhảy lên biến mất. Nhược Nhất quỳ rạp trên mặt đất hung hăng hokhan vài tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh nam nhân vừa biến mất — Một cái nón lớn với khăn che mặt màu đỏ tía, một thân vậntrang phục màu đen. Lại chính là tên nam tử thần bí lúc trước, trong đêm tối càng làm cho nàng không thấy rõ diện mạo của hắn. Hắntựa hồ ở rất xa nhìn Nhược Nhất, lại tựa hồ căn bản là không có quan tâm đến nàng. Tử Ly thả người nhảy tới bên Nhược Nhất. Ánhmắt quét qua thấy cổ nàng có vết đỏ ửng lên, đôi mắt liền đanh lại lạnh lùng. Chợt đề phòng mà đánh giá tên nam tử đột nhiên từ trêntrời bay tới kia. Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn lên Tử Ly, lại hướng xa xa nhìn nam tử thần bí kia, nhất thời có chút mơ hồ. Mà hắc xà lúcđó tất nhiên là mặc kệ bọn họ có cái gì quan hệ, đau đớn chậm chạp quay lại phía bọn họ, rồi đột nhiên mở lớn miệng “Xích” – từmiệng phun ra dòng nọc độc hướng về phía bọn họ tới tấp bay đến, giống như hạt mưa phùn, làm cho người ta không kịp thời nétránh. Tử Ly nhất thời sắc mặt tối sầm xuống, không kịp phòng ngự, lại đảo mắt nhìn về phía nam tử kia. Nam tử thần bí lúc này vungcánh tay lên, trên không trung liền xuất hiện một đạo kim quang, đem hết nọc độc của hắc xà phun ra mà bắn ngược trở về. Có chútbắn đến trên cây cối xung quanh, có chút trực tiếp bắn đến trên người hắc xà, làm cho vảy đen trên người nó cũng rung động “tì chi”.Hắc xà đau đớn rống lên một tiếng, liền bắt đầu lùi lại ra sau. Nhược Nhất sợ hãi nhìn thấy cây lá đang xanh um bị dính vào nọc độccủa hắc xà liền một lúc chỉ còn là một làn khói nhẹ. Nếu mà độc này dính vào trên người, thì nhất định chỉ có thể là thịt nát xương tan,thi cốt vô tồn! Nam tử thần bí lúc này lại tiếp tục nâng tay phải lên, lòng bàn tay nhắm ngay về hướng hắc xà, trong miệng thì thào đọcthần chú, tức khắc xuất ra nhẹ nhàng năm đạo kim quang, bắn thẳng về hướng thân hắc xà. Hắc xà liền né thân tránh sang hai bên,muốn tìm đường để chạy thoát thân, nhưng lúc này nam tử kia lại luôn tùy ý gây sức ép với nó, kim quang phát ra tựa như nhận thứcđược cơ thể hắc xà, liền tự động quấn quanh vào thân của nó. Nhược Nhất bị cảnh tượng trước mắt làm cả kinh ngây người, phápthuật này cùng pháp thuật lần trước hắn diệt Mã Phúc giống nhau, không mang theo nửa điểm sát khí, không nhanh không chậm, bìnhtĩnh. Quả thực. . . . . . Quả thực giống như là siêu độ sinh linh. “Hắn là ai vậy?” Tử Ly trầm ngâm nhìn thẳng tên nam tử kia, con ngươiđen bị kim quan thánh khiết chiếu rọi mà sáng lên. Đồng tử sâu thẵm mang theo sắc lạnh nhè nhẹ. Đúng vậy, hắn là ai vậy? Xà yêuhình thể to lớn, có lẽ đã sống rất lâu năm, hắn có thể liền đem nó chế phục. Ngay cả sợi tóc cũng chưa lay động một chút. Hắn rốt cuộclà ai. . . . . . Chính là Thương Tiêu sao? Là hắn đúng không? Sắc kim quang dần dần đem thân rắn trói buộc lại, sau đó chậm rãi thítchặt căng cứng, hắc xà ngửa mặt lên trời đau đớn, rống lên thanh âm to lớn như muốn khẩn cầu. Nhược Nhất vội vã lấy tay che tai,tránh đi cái thanh âm khủng khiếp kia. Tử Ly không động đậy cũng không trốn tránh, vững vàng nhìn thẳng vào nhất cử nhất động củatên nam tử thần bí kia. Hắc xà thanh âm càng nhỏ dần, cuối cùng thân hình chấn động, liền hóa thành tro tàn bay đầy trời, phảng phấttheo gió. Nam tử thần bí lúc này vẫn như lần trước, tay ở trong không trung một đường, mò một vật thể phiếm ánh sáng nhạt, đem ômvào trong lòng ngực. “Đinh linh” tiếng chuông khẽ động, hắn xoay người muốn đi. “Chờ một chút!” Nhược Nhất kêu lên, nhấc chânmuốn đuổi theo, lại phát hiện thân thể của chính mình phản ứng thập phần chậm chạp, nàng cắn răng một cái, liền tự chính mình hunghăng véo lên trên đùi, đau đớn lập tức truyền vào trong đầu, làm cho nàng nhất thời thanh tỉnh rất nhiều. “Từ từ!” Nàng bước lên,hướng tên nam tử kia mà đuổi. Hắn hơi hơi nghiêng người lại, quay đầu lại nhìn nàng, hình như có chút kinh ngạc nàng sao lại phá tanđược cấm thuật của hắn. Nhược Nhất hướng hắn chạy đến, không có nửa phần do dự, động thủ liền hướng trên mặt hắn mà tiếpđón, hắn một bước nghiêng mình, dễ dàng liền né tránh động tác của nàng. Cũng không liệu đoán được Nhược Nhất dưới chân vừatrợt, liền trực tiếp ngã nhoài trên mặt đất. Nam tử thần bí kia cũng không có để ý đến nàng, chỉ là vì nàng là cố ý như vậy mà thôi, muốnlừa hắn cứu. Thế nhưng lúc này chóp mũi nàng lại chậm rãi tràn ngập đầy máu tươi, làm hắn không tự chủ được nhíu nhíu mày. Do dựmột hồi, hắn cuối cùng tiến lên từng bước, xoay người lại đỡ lấy nàng, chạm nhẹ vào nàng một điểm, Nhược Nhất cũng không cóphản ứng, mà lại là ngã tới hôn mê bất tỉnh. Nam tử thần bí nhanh chóng lập tức đem Nhược Nhất kéo đứng lên. Nhược Nhất trên mặtmáu mũi giàn giụa, con ngươi huyền bí lúc này hiện lên một tia giật mình, sau đó lại dường như nhịn không được mà ngước mặt lên.Trong khoảnh khắc, Nhược Nhất bỗng nhiên trợn tròn mắt, nhanh như chớp liền giật lấy đi khăn che mặt của hắn. Trong lòng đột nhiên

Page 48: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

có chút kinh động, đầu hắn liền quay ngay về bên trái, vừa kịp thời né tránh hành động bất ngờ của Nhược Nhất. Thế nhưng chiếc nónlớn trên đầu vẫn là bị Nhược Nhất hung hãn kia một kích rơi xuống đất. Tóc trắng nhất thời rối tung bung ra. Dưới ánh trăng nhẹ diệu,Nhước Nhất nhất thời có chút hoa mắt. Nam tử thần bí kia liền lập tức dùng tay áo che mặt, đẩy Nhược Nhất ra, cấp tốc lùi về sau haibước rồi nhảy vọt lên không trung, cùng thanh âm của chuông, trong nháy mắt thân ảnh liền biến hút đi. Tóc trắng. . . . . . Là ThươngTiêu, nhất định là hắn! Nhược Nhất đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn về hướng nam tử vừa biến mất, mặc cho chính mình bị ngã máu mũichảy ra đầy mặt, cũng không lau đi một chút. Vì cái gì lại phải che mặt? Không muốn để cho nàng nhận ra sao? Một khi đã như vậy,cần gì phải đuổi theo chứ? Nhược Nhất nghĩ: Ngươi đã có Tử Đàn, làm gì còn muốn quản ta là chết hay sống? Trong bóng đêm, xaxa nhìn lại, Nhược Nhất gương mặt trở nên có chút mơ hồ.Chỉ có đôi mắt của nàng ánh lên khác thường, đôi mắt thần kì lóe sánggiống như một đôi dạ minh châu mà trần thế không thể che dấu được, rạng rỡ kì diệu Mà nàng cứ như vậy, ánh mắt lại luôn chỉhướng theo bóng dáng của người kia. Tử Ly trầm mặc xoay người đi trở về khách điếm, cả người cơ hồ cứng ngắc. Tầm ThườngCung. Trên giường hai thân thể giao triền ở cùng một nơi, nữ tử hô hấp dồn dập tựa hồ muốn nhẫn nại cái gì: “Quý Tử Hiên, đừng. . . .. . Đừng như vậy.” Nam nhân hô hấp nóng rực phả vào bên tai của nàng, thanh âm bởi vì □(*) nhiễm thượng một mạt khàn khàn: “Ân?Như thế nào?” Mạc Mặc tức giận liền ở trên cái lưng bóng loáng của hắn mà sờ: “Ngươi không phải đang tu. . . . . .Ngô. . . . . . Tu tiênsao? Vì cái gì. . . . . . Vì cái gì. . . . . .” Lời nói đứt quãng liên tiếp khiến nàng nói không thành câu. Giống như sắp hít thở không thông,nàng không khỏi hơi hơi mở môi thêm chút hô hấp, hơn nữa cái gì cũng không nói được. Quý Tử Hiên nhân cơ hội liền bao lấy haicánh hoa mềm mại của nàng, đầu tiên là nhẹ nhàng cắn cắn bạc môi mềm mại, sau đó liền chậm rãi xâm nhập, chiếm đi tiện nghi.Mãi đến khi nữ tử dưới thân đã không muốn thở nổi mới chậm rãi buông ra. Mạc Mặc dồn dập hô hấp ngậm ngậm bờ môi của hắn,hắn chậm rãi mở miệng, đảo qua hai bên má của Mạc Mặc, loại này có chút như không chạm vào càng làm tăng thêm một phen kịchliệt hỏa, thiêu đốt đi lý trí của nàng. “Thật sự xấu hổ, chỉ vì Mạc cô nương thật sự là làm cho ta. . . . . .” Dưới thân hơi hơi dùng sức, mộtcái nho nhỏ xoay tròn khiến Mạc Mặc cơ hồ duỗi thẳng mủi chân. Hạ phúc theo bản năng hướng lên trên, Quý Tử Hiên lại lùi sau mộtchút trong sáng cười nói, “Khó kìm lòng nổi.” Hiện tại rốt cuộc là ai càng khó kìm lòng nổi chúng ta tạm thời bất luận. Mạc Mặc chỉ biếtlà, nếu là hắn còn như vậy như gần như xa ngoạn đi xuống, nàng nhất định sẽ điên mất, nàng lúc này còn thêm nâng nâng thắt lưnglên, Quý Tử Hiên thanh sắc bất động mà chậm rãi ma động, lại chính là không cho Mạc Mặc thỏa mãn. “Hỗn đản. . . . . .” Cái loại nàycó chút mất mác làm cho Mạc Mặc nhịn không được tức giận, nàng một cái cắn lên vai Quý Tử Hiên, mơ hồ oán giận: “Mỗi lần đềunhư vậy đùa giỡn. . . . . .” Quý Tử Hiên khẽ cười không nói gì. Mạc Mặc nổi giận, lúc này nắm thắt lưng Quý Tử Hiên,đẩy hắn đi xuống.Trong khoảnh khắc, má hai người càng nhiễm thêm sắc đỏ ửng, trên mặt cũng lại nóng rực lên. Mạc Mặc hành động này diễn ra rấtđột nhiên, khiến cho Quý Tử Hiên rất là cả kinh kinh ngạc, theo sau liền cười nói: “Mạc. . . . . . Mạc cô nương thật sao, đều không phảilà thường nhân.” Mà lần này, hắn trong thanh âm đã không có ổn định cùng với sự rung động. “Đó là đương nhiên, Quý cung chủkhông cần với ta khách khí.” Mạc Mặc cũng cười, cười hôn ám như một con mèo trộm được đồ. Quý Tử Hiên ánh mắt mị mị: “Ta tấtnhiên là sẽ không khách khí. . . . . .” Vì thế, đêm nay, khách và chủ liền hết sức vui vẻ. Hôm sau. Mạc Mặc cuộn mình trên giường rộngthùng thình, bọc mình trong chăn bông trên giường không dậy nổi. Quý Tử Hiên mặc quần áo, lại nhớ tới bên giường, tìm hơi thở củanàng, chậm rãi đụng đến hai má của nàng. Đầu ngón tay truyền đến cảm nhận một thứ ấm mềm trắng mịn, làm cho hắn thích thúkhông nỡ buông tay. Nữ tử này rất là kỳ quái. Tính tình kỳ quái, ngôn ngữ kỳ quái, pháp thuật lại kỳ quái. Rất giống như nàng là từ mộtthế giới khác tới. Nàng đến Tầm Thường Cung, rốt cuộc là có mục đích gì? Là ai phái nàng tới? Hiện tại là sắc dụ, về sau còn có thểsử xuất dạng chiêu số gì? Nhưng mà, mặc kệ nàng có nhiều mục đích tới đâu, hễ là cùng hắn đối nghịch, hắn đều có thể không mộtchút lưu tình chém chết. Tuy rằng,nàng sử dụng một kế sắc dụ này, quả thật vẫn làm cho hắn đắc ý. “Cung chủ.” Đại sảnh truyền đếngiọng nói của Khuynh Nguyệt. Quý Tử Hiên thu lại biểu tình, chậm rãi rồi đi ra ngoài. “Chuyện gì?” Khuynh Nguyệt thoáng hướng nộitháp nhìn lướt qua, câm miệng không nói. Quý Tử Hiên ấm áp cười: “Không sao, nàng ngủ rất say.” Nhưng mà những lời nói này hiểnnhiên càng đả kích tới Khuynh Nguyệt, mặt nàng trắng bệch, trầm mặc hồi lâu mới ổn định tâm tình nói: “Hôm nay giờ dần, Vân Chửtruyền đến tin khẩn.” “Vân Chử?” Quý Tử Hiên có chút kỳ quái nói, “Hắn không phải đi Anh Lương diệt yêu sao? Có tin khẩn gì?”Khuynh Nguyệt thần sắc ngưng trọng nói, “Đúng là như thế. Vân Chử nói, Anh Lương chợt xuất hiện nhân quái chín đầu, đều khôngphải là yêu vật tầm thường. Chính là ác thú mà thần minh thượng cổ cũng trấn áp không được —— Cửu Man.” “Ừ” Quý Tử Hiên mặtmày nghiêm trọng ” Chính là yêu quái có chí thân huyết thống của bộ tộc cửu vĩ hồ?” “Đúng vậy. Lấy một mình Vân Chử thật sự khôngthể chém giết ác thú này. Cũng may, Cửu Man mới phá phong ấn không lâu, yêu lực không lớn, Vân Chử miễn cưỡng có thể đem hắntrấn áp, cho nên đặc biệt gửi tin khẩn xin giúp đỡ. Mặt khác. . . . . .” Khuynh Nguyệt ngừng lại một chút, lại nói, “Chúng ta điều trađược, Nhan Nhược Nhất cũng hướng Anh Lương kia đi đến. Phỏng chừng ít ngày nữa sẽ đến địa phương mà Cửu Man phá ấn.”Quý Tử Hiên ánh mắt ngưng lại, miệng líu ríu : “Nhan Nhược Nhất, Anh Lương Sơn.” Phút chốc lại nhoẻn miệng cười, “Thôi, hãy nóicho Vân Chử cố gắng chống giữ mấy ngày, không lâu thì sẽ có người giúp hắn đem ác thú kia diệt trừ. Sẽ không tổn hại đến một binhmột tướng nào của tiên tộc ta.” Khuynh Nguyệt lĩnh mệnh lui ra. Quý Tử Hiên ở trong đại sảnh suy nghĩ một lát, quay người lại, cườinói: “Nàng đã tỉnh.” Mạc Mặc bọc chăn đứng ở trong phòng. Nàng ánh mắt chợt lóe theo dõi hắn, cười nói: “Không cẩn thận bị cácngươi nói chuyện đánh thức , này ta cũng không phải nghe lén.” Quý Tử Hiên cũng hí mắt cười: “Đương nhiên không tính.” Mạc Mặctrong lòng sáng lạn vui mừng: thật đúng là không uổng toàn bộ công sức a. Nhan Nhược Nhất, lão nương nhất định tìm được ngươi .“Hiên hiên.” Mạc Mặc cười đến ngọt ngào: “Anh Lương Sơn ở đâu a? Ta như thế nào cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói qua?”

(*) cái này là tác giả cố ý để thế không phải ta

Edit: Hạnh Dung

Beta: Tiểu Tuyết

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 19

Page 49: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Trong cái đêm kinh động lòng người đó, Thiên Tố tỉnh lại. Nhưng mà nhất thời còn chưa có biện pháp lập tức hóa thành hình người.Sau khi trải qua đêm ở khách điếm đó, tâm tình của Nhược Nhất vẫn còn chút hoảng hốt.

Nàng không nói lời nào, Tử Ly cũng không nói, Thiên Tố mới tỉnh lại có chút không biết làm sao, đối mặt với ân nhân cứu mạng củamình, mỗi khi nàng nghĩ muốn mở miệng nói cái gì đó, thế nhưng vừa thấy không khí tĩnh lặng giữa hai người, lập tức liền im lặng. Lúclên đường bầu không khí khó hiểu đó vẫn tiếp tục. Tử Ly chưa bao giờ mở miệng nói qua muốn rời khỏi, mà Nhược Nhất cũng đãquên hỏi con đường mà bọn họ cùng đi có thể dài hơn một chút hay không. Trong nháy mắt, khoảng cách với Anh Lương Sơn đãkhông còn xa nữa. Ban đêm, hai người và một hồ ly dọn dẹp đám cỏ lau để có mảnh đất trống, chuẩn bị ngủ một đêm ngoài trời.Trong lúc Nhược Nhất nhanh chóng rơi vào giấc ngủ là lúc bỗng nhiên nhớ lại một chuyện: lúc trước, cô gái áo vàng kia hình như đãtừng nói qua muốn Vân Chử đến Anh Lương diệt trừ yêu quái gì đó. Nhiều …ngày trôi qua rồi, không biết hắn trừ xong yêu quái nàyrồi chưa. Yêu quái này nếu bị diệt trừ rồi thì đương nhiên là tốt, nhưng cũng có thể chưa? Thứ nhất bọn họ muốn đi Anh Lương, nhấtđịnh phải đi qua con đường đó, nếu yêu quái này chạy đến gây sóng gió, cuộc hành trình của bọn họ sẽ bị trì hoãn. Thứ hai, Vân Chửnếu còn ở đấy, Thiên Tố. . . . . . Nghĩ vậy, Nhược Nhất bỗng dưng ngồi dậy, nhìn chằm chằm Thiên Tố nghiêm mặt nói: “Thiên Tố, nàngthực sự thích Vân Chử sao?” Thình lình bị hỏi Thiên Tố ngây người hồi lâu, nàng nghĩ trong buổi tối ngày hôm đó Nhược Nhất nhấtđịnh là đã nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ. Nhất thời có chút ngượng ngùng. Cũng may trên mặt hồ ly đầy lông xù mềm mạicũng không để lộ ra biểu hiện gì. Suy nghĩ trong chốc lát, nàng gật đầu nghiêm túc nói: “Rất thích.” Nhược Nhất hỏi tiếp: “Hắn làm nàngbị thương nặng như vậy, nàng vẫn còn thích hắn?” Tử Ly nghe xong lời này của Nhược Nhất, ngẩng đầu thản nhiên nhìn nàng một cái.Trên sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước. “Còn thích.” Trong giọng nói của Thiên Tố tràn đầy kiên định, làm cho Nhược Nhất nghe rồi cóchút ngẩn ngơ, lúc này ngữ khí kiên định trong nói lời này của Thiên Tố làm sao mà rất quen thuộc đến vậy, giống như nàng từng nóivới Thương Tiêu trước kia: “Tiêu hồ ly, sau này ta sẽ ở bên cạnh chàng.” “Ta sẽ ở bên cạnh chàng cả đời.” Lúc đó, nàng là thật hạquyết tâm phải gần hắn cả cuộc đời, vứt bỏ cả địa cầu, chỉ vì không muốn lại nhìn thấy sự cô tịch trong đôi mắt của hắn. Chỉ là, cho dùnàng kiên định quyết tâm như thế nào cũng cũng không thể nào khiến cho nàng có dũng khí cùng người phụ nữ khác ở bên cạnh hắn.“Ngay cả chính ta cũng chưa nghĩ đến, thân là hồ yêu như ta, cư nhiên lại si mê một nam tử đến độ như vậy.” Thiên Tố nói: “Thế nhânđều nói hồ yêu là độc dược, làm mê loạn tâm trí con người, chiếm đoạt tinh lực của con người. Nhưng bây giờ ta lại không biết rốtcuộc là hắn trúng độc của ta hay là ta trúng độc của hắn.” Thiên Tố nói rất thản nhiên, coi như không để ý lắm, lại làm cho Nhược Nhấtxúc động. Nhược Nhất chỉ vào ngực nàng ta nói: “Làm nàng bị tổn thương như vậy, nếu như nàng chết dưới hàn kiếm kia. . . . . .Nàng, không oán hắn?” Sau khi Thiên Tố im lặng một lúc lâu, mới bất đắc dĩ nói: “Phụ nữ nếu sau khi bị thương tổn liền có thể toàntâm toàn ý oán hận người kia, cũng có thể xem là may mắn.” Nhược Nhất mỉm cười, đúng vậy, nếu có thể toàn tâm toàn ý oán hận thìthật tốt. Cố tình hết lần này đến lần khác rạch nên những vết thương lòng, khiến cho ngươi hận cũng không phải, yêu cũng không phải,chẳng trách, cầu cũng không được. Chỉ phải làm cho vết thương lòng càng sâu máu chảy đầm đìa không lành được, bị sương gióthời gian từ từ bao phủ. “Thiên Tố, nàng còn muốn gặp lại Vân Chử chứ, nếu gặp lại, nàng muốn đối mặt với hắn như thế nào?” ThiênTố quay đầu suy nghĩ trong chốc lát: “Ta sẽ cho hắn một cái tát. Sau đó nói cho hắn biết, mặc kệ hắn có thích hay không, ta thật sựthích hắn. Hơn nữa tính tình của Vân Chử quật cường, hắn càng là không thừa nhận, vậy càng chứng minh trong lòng hắn có ta. Thứhắn không bỏ xuống được, chính là những qui định sáo rỗng về chuyện khác biệt giữa tiên và yêu mà thôi.” Nhược Nhất bị nét tươisáng của Thiên Tố làm nàng nở nụ cười: “Sau đó? Hắn vẫn còn chưa chịu tiếp nhận nàng vậy nên làm cái gì bây giờ?” “Ta cũngkhông biết nên làm cái gì bây giờ, đến lúc đó sẽ liều chết quấn lấy như đám bòng bong đan chặt, trừ phi hắn thực giết ta, hoặc là tatuyệt vọng . . . . . .” Đây là chấp nhất hay là cố chấp đây? Nhìn chằm chằm Thiên Tố một cách ngây ngẩn, Nhược Nhất nói: “Nếu tronglòng hắn có một người phụ nữ khác, nàng sẽ xử trí làm sao?” “Ở chung cùng hắn lâu như vậy, ta biết trong lòng hắn tuyệt không ngườiphụ nữ khác. . . . . .” Thiên Tố ngừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Nhược Nhất, “Vấn đề cô nương mới vừa hỏi, hình như là mộtmẫu người, người nàng nói đó có phải là người trong lòng nàng?” Nhược Nhất ngây người, theo sau bất đắc dĩ cười: “Thiên Tố thậttinh tế. Chính là chuyện người đó, thứ lỗi ta không tiện nhiều lời.” “Cùm cụp.” một tiếng, Tử Ly tiện tay ném một khối củi vào trong đốnglửa, bắn ra không ít tàn lửa. Đánh gảy cuộc đối thoại của Thiên Tố và Nhược Nhất . “Đừng ồn ào nữa.” Hắn lạnh lùng nói xong, tiếptheo nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhíu mày lại tựa hồ rất không vừa lòng chuyện các nàng ồn ào quấy rầy sự nghỉ ngơi của hắn. Nhược Nhấtngầm bĩu môi, nói lời chúc ngủ ngon với Thiên Tố rồi ngã đầu xuống ngủ. Thiên Tố chớp mắt, nhìn mắt Nhược Nhất, lại có chút đămchiêu nhìn nhìn Tử Ly. Mới vừa rồi, nàng giống như cảm giác được một tia sát khí. Là cảm giác sai sao? “A, phía trước có thể thấybóng dáng mờ mờ của Anh Lương Sơn .” Nhược Nhất nhìn về dãy núi màu xanh ở chân trời xa xa. Trong đó có một đỉnh núi nhô lêncao ngất, rõ ràng cao hơn đám núi chung quanh rất nhiều, giống như một cây trụ vươn lên trời, xuyên thẳng tận trời. Thiên Tố ghé trênvai của Nhược Nhất hiếu kỳ nói: “Nàng rất quen thuộc nơi này có đúng không?” “Trước kia đã tới, tuy rằng thật lâu trước kia có đi quađây, nhưng cũng may nhiều năm trôi qua như vậy, con đường này cũng chưa thay đổi.” Con đường này trước kia đã từng cùng TiêuThương đi qua, trong trí nhớ cũng chưa từng từ từ mơ hồ, ngược lại theo ngày qua ngày hồi ức trở nên càng rõ ràng. Ban đầu lúcquay về hiện tại Nhược Nhất còn bị những ký ức không dứt ở nơi này tạo sức ép khiến hình dáng của nàng tiều tụy, sau khi bình tĩnhtrở lại, thật cảm thấy được đây cũng là những chuyện thú vị. Huống chi giai đoạn ở Anh Lương này còn tạo nên lần đầu tiên chia ly củaNhược Nhất và Thương Tiêu. . . . . . dưới Anh Lương Sơn có một dòng sông uốn lượn, hạ lưu của nó là một ngọn núi thần từ thượngcổ —— Không Tang. Không Tang. Hiện tại nhớ lại hai chữ này, Nhược Nhất như trước cảm thấy được trong lòng ấm áp chua sót. Đólà nơi vĩnh viễn chôn vùi xương cốt của Huân Trì. Bạn thân của nàng, không biết lần này đến Anh Lương, có thể có thời gian đi thắpmột nén nhang trên phần mộ của hắn hay không đây? Mặc dù đã biết hắn đã sống lại ở trên U Đô Sơn. Tử Ly quét mắt nhìn NhượcNhất một cái, bỗng nhiên mở miệng nói: “Con đường sớm đã thay đổi rất nhiều.” Nhược Nhất có chút kinh ngạc nhìn hắn. Tử Ly đi vềphía trước, giọng nói lạnh nhạt một chút: “Chỉ là trí nhớ của nàng mơ hồ thôi.” Nhược Nhất tính toán chặng đường đi, không có bấtngờ gì xảy ra, buổi tối ngày mai bọn họ có thể đến chân núi Anh Lương Sơn. Thế nhưng, trong cuộc sống mười chuyện thì có đến támchín chuyện không như ý, chuyện càng sợ thì càng dễ xảy ra. Sau khi Nhược Nhất thấy cảnh tượng hỗn loạn của cái thôn nhỏ này, sờsờ đầu Thiên Tố nói: “Cố gắng, lập tức nàng liền có thể nhìn thấy Vân Chử .” Đất nứt ra, phòng ốc bị dập nát, vết máu đầy đất, khôngthể nghi ngờ là cảnh tượng sau khi đấu pháp, giao chiến pháp thuật vô cùng kịch liệt. Hai bên hẳn là có thực lực rất mạnh. Hơn nữalinh lực phiêu tán trong không khí, hiện tại như trước đâm vào da thịt con người vẫn thấy đau, đó có thể thấy được, cách đây khônglâu nơi này chính là chiến trường. Thiên Tố vội vàng từ trên vai của Nhược Nhất nhảy xuống, chay đến bên cạnh một vệt máu còn chưakhô ngửi ngửi, lập tức thất thanh nói: “Là máu của Vân Chử ! Hắn nhất định đã xảy ra chuyện!” “Ta phải đi cứu hắn!” Nói xong thânhình chợt lóe hóa thành hình người, nhưng chưa đi được hai bước yếu ớt khụy xuống trên mặt đất. Nhược Nhất giúp nàng ta đứng lênnói: “Bây giờ nàng biến biến hóa thành người đã cố gắng hết sức rồi, nếu chống lại yêu quái kia, nàng làm như thế nào cứu VânChử?” “Vậy chẳng lẽ. . . . . .” Thiên Tố trừng mắt nhìn Nhược Nhất, trong mắt đã nổi lên nước mắt, “Chẳng lẽ muốn ta trơ mắt nhìn thấyVân Chử chết chứ?” Nhược Nhất mím môi suy nghĩ trong chốc lát: “Trên Anh Lương Sơn không phải có Anh Lương Chủ sao? Nghenói Anh Lương Chủ đã sống hơn hai ngàn ba trăm năm. . . . . . Bây giờ tính ra thì hắn đã sống hơn hai ngàn năm trăm năm chứ. Đạohạnh của hắn định là rất cao, trước hết chúng ta lên Anh Lương Sơn tìm hắn, cầu hắn hỗ trợ dù sao cũng tốt hơn việc tự nộp mạng

Page 50: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

oan uổng.” Còn chưa dứt lời, bỗng nhiên Tử Ly có biểu hiện rùng mình, mặt mày lạnh hẳn đi: “Sợ là không có nhiều thời gian như vậy.”Một tiếng tiếng rồng gầm chấn động phía chân trời, trong lúc nhất thời Nhược Nhất chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu hụt hơi, choángváng đầu không thôi. Rốt cuộc là quái vật gì có yêu lực đến bậc này. Đợi chút. . . . . .Tiếng rồng gầm? Rồng gầm! Nhược Nhất che lổtai lại, ngẩng đầu nhìn lại, một con quái vật to bay qua đỉnh đầu của nàng, thân hình khổng lồ đến nỗi dường như có thể che lấp bầutrời. Hình dạng thân người của nó giống như rùa, trên lưng có mai, cái mai như ngọn núi lớn, ở trong đó khung xương san sát nối tiếpnhau nổi lên trên mai lưng, nhô ra những khớp xương nhọn hoắc, sắc bén giống như mũi nhọn, đáng kinh ngạc nhất chính là quái vậtnày có chín cái đầu! Chẳng lẽ là. . . . . “Cửu Man!” “Cửu Man.” Nhược Nhất nhìn chằm chằm Tử Ly, người mới cùng nàng nói ra cáitên đó. Càng thêm kiên định ý nghĩ hắn tuyệt đối không phải là một kiếm khách bình thường. Cửu Man chính là yêu quái từ thượng cổ,lần đầu tiên biết yêu quái này, là do Huân Trì nói cho nàng. Huân Trì nói, trưởng bối của hắn đã phong ấn rất nhiều quái vật ở bêndưới chu vi quanh núi Không Tang. Trong đó bao gồm cả Cửu Man ở Anh Lương. Khi đó Nhược Nhất cũng không có để ý, chỉ xemtrưởng bối của Huân Trì là một người có đạo pháp cao thâm. Rồi sau đó khi Nhược Nhất ở trong Đại U Cung lục lọi thấy bức họa củaCửu Man, nàng nhất thời tò mò cầm đi hỏi Thương Tiêu, mới biết được, Cửu Man có huyết thống gần gũi với cửu vĩ hồ tộc, cửu vĩ hồsinh ra có chín đuôi, Cửu Man sinh ra có chín đầu, một đầu một đuôi, đều là yêu quái trời sinh yêu lực cực kỳ lớn mạnh. Sau đó, trướcthời đại Thần Diệt, bộ tộc Cửu Man cùng rất nhiều yêu quái cường đại khách tụ tập liên kết lại muốn diệt thiên đạo, nhất thống tamgiới, cuối cùng lại bị thượng cổ thần phong ấn lại, theo phương diện người khác mà nói, cũng là này bầy yêu quái có yêu lực cườngđại nhất từ trước cho đến thời đại Thần Diệt. Khi đó Nhược Nhất mới biết được, thì ra trưởng bối của Huân Trì đúng là thượng cổthần. Hắn đúng là con cháu của thần. Cũng là khi đó, Nhược Nhất mới thật sự tin lời nói của Huân Trì rằng hắn sẽ trở về. Thân là concháu của thần, hắn hoàn toàn có thể chỉ dựa vào trái tim dập vỡ liền có thể sống lại! Thế cho nên sau đó, nàng bất kể như thế nàocũng không có cách nào đem tim của Huân Trì giao cho Thương Tiêu, không có lý do gì khác, chỉ là nàng không có quyền định đoạtsinh tử của một người. Muốn thay đổi vần đề đang suy nghĩ. . . . . . Nhược Nhất lắc đầu, tìm về suy nghĩ ban nãy của mình, nhìn thẳngTử Ly. Mà việc này, từ vạn năm trước đã bị chôn vùi, chỉ có trong những văn tự bí mật của tiên tộc và yêu tộc lưu truyền tới nay mới đềcập đến. Mà con người như hắn như thế nào có thể biết, tiên tộc yêu tộc lại như thế nào có thể đem tin tức này tiết lộ ra ngoài? “VânChử!” Thiên Tố bỗng nhiên thét chói tai, cũng không biết nàng ta từ nơi này sinh ra sức lực, nhảy lên, từ giữa không trung đỡ lấyđược một người đầy máu. Nhược Nhất cũng hoảng hốt. Sau khi Thiên Tố rơi xuống đất, Nhược Nhất vội chạy qua, vừa thấy, nhất thờingây dại. Người trong lòng Thiên Tố ôm thật là một trong bốn vị tướng của Tầm Thường Cung sao? Một người như thế nào có thểchảy ra nhiều máu như vậy chứ? Từ lần trước thấy gút mắt của hắn với Thiên Tố, đến bây giờ đã sắp qua hai mươi ngày, lấy tốc độđằng vân của hắn để tính nếu như trì hoãn, nhiều nhất cũng chỉ dùng ba, bốn ngày liền có thể đến nơi đây. Nói cách khác một mình hắnmột người chiến đấu với quái vật như vậy đã nửa tháng. Nhược Nhất nhếch môi, Tầm Thường Cung đâu? Chẳng lẽ hắn không biết đicầu trợ Tầm Thường Cung sao? Yêu quái mạnh như vậy, thân là Tầm Thường Cung đứng đầu tiên tộc, mặc dù tiêu hao toàn bộ sứclực trong cung cũng phải diệt trừ yêu quái này mới đúng. Vì cái gì không ai đến giúp hắn? Edit: Nguyệt Viên

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 20

Cửu Man xoay chuyển thân mình ở trong không trung, chín đầu rồng cùng lúc kêu dài. Tiếng kêu này như tiếng khóc, giống như khiếncho trời đất cùng đau buồn. Tử Ly nhíu mày, tức khắc chợt lóe ra một tầng ánh sáng mỏng quanh mọi người, lập tức sau đó tan biếnmất không dấu vết. Nhược Nhất liều chết mà che lỗ tai lại, nàng vốn tưởng rằng tiếng thét kéo dài này như thế nào cũng có thể làmnàng chấn động đến hộc máu, lại không nghĩ rằng, ngược lại lần này nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Trong lòng Nhược Nhất sángtỏ nhất định là có người giúp đỡ, nàng theo bản năng nhìn lại phía sau, muốn tìm kiếm bóng dáng của người mặc đồ đen che mặt,nhưng là lại không thu hoạch được gì. Ẩn nấp rồi sao? Nhược Nhất oán hận nghĩ: như thế này thì ngươi phải đi ra ! Bây giờ Cửu Manhiện nguyên chân thân, còn chưa thể hóa thành người hình, chứng minh yêu lực của hắn còn chưa khôi phục, hiện tại chính là lúc suyyếu. Nhưng mặc dù Cửu Man còn suy yếu, muốn tiêu diệt ba người một yêu bọn họ cho dù không cần yêu lực, chỉ dựa vào thân mìnhđè chết bọn họ cũng dư sức. Càng không nói đến yêu lực của hắn vốn có thể so sánh ngang với Thương Tiêu, lạc đà gầy còn lớn hơnngựa, bọn họ với Cửu Man hoàn toàn không phải là đối thủ cùng cấp bậc! . Lại nói, bây giờ nó ở lại Anh Lương Sơn không đi, mộtmặt có lẽ là bởi vì Vân Chử quả thật giữ chân hắn lại đây, mặc khác cũng có thể là hắn ở nơi này kiếm ăn, khôi phục thể lực. Nếu lànhư thế Cửu Man nếu theo dõi bọn họ, muốn ăn luôn bọn họ, chỉ sợ là một người cũng chạy không thoát. Hiện tại Tầm Thường Cungkhông phái người đến diệt yêu, lại không có thời gian xin Anh Lương Chủ giúp đỡ, đại quân yêu tộc lại ở ngoài ngàn dặm. . . . . . .Cho nên, lại chỉ có thể tự cứu mình sao? Nhược Nhất cảm thấy thực vô lực, hiện tại nàng đối mặt chính là yêu thú thượng cổ, là têngia hỏa bị thần phong ấn. Nàng không thể đá vào căn rễ con cháu của hắn, càng không có biện pháp phun nước bọt vào mắt hắn.Cùng xuất hiện với hắn, lúc trước có hắc xà tinh kia cùng quái vật đầu người thân ngựa quả thực tựa như loài sâu bọ nhỏ nhoi khôngđáng nhìn đến. Hiện giờ là tử cục[1]. Nếu là Thương Tiêu ở đây có lẽ có thể xoay thế cục. Nhưng Thương Tiêu mới phá vỡ phong ấnkhông lâu, lực phong ấn trong cơ thể chưa giải, nếu lúc này cứng rắn đối đầu với Cửu Man, nhất định sẽ dẫn dắt ma khí trong thân thểhắn ra. Đến lúc đó Cửu Man có thể bị xé đến tan xương nát thịt, nhưng làm thức tỉnh một ma vương thì lại mất nhiều hơn được. . . . . .Mà Nhan Nhược Nhất, cho tới bây giờ cũng không dám lấy Thương Tiêu đem ra đánh cuộc. Nên làm thế nào cho đúng? “Thiên Tố. . .. . .” Vân Chử hôn mê mơ mơ màng màng gọi. Miệng không ngừng trào ra máu tươi, làm cho người ta thấy kinh hãi. Nghĩ nhất định làdo dây dưa đấu pháp cùng với Cửu Man nên bị nội thương nặng. Lúc này Thiên Tố đã khóc đến nỗi mặt tràn đầy nước mắt, bàn taynắm tay của Vân Chử không ngừng run run, vừa nói: “Ta đây, ta đây.” Cũng không quản Vân Chử có thể nghe được hay không. Tronglòng Nhược Nhất vừa mang theo nỗi buồn đau xót, vừa lại hơi hơi có chút vui vẻ, dù sao Thiên Tố không có tin nhầm người. Tronglòng Vân Chử nhất định là có nàng ta. Hơn nữa sợ đã cắm rễ sâu đến ngay cả chính Vân Chử cũng không có cách nào tưởng tượngnỗi. Thiên Tố làm như nghĩ tới cái gì, đột nhiên lau dòng nước mắt, cúi đầu nhìn Vân Chử trước mặt, Nhược Nhất thấy một cái gì đóphát sáng chầm chậm từ miệng Thiên Tố phun ra. Nhược Nhất kinh hãi: “Không được!” Nội đan yêu quái có liên quan đến tính mạngcủa yêu quái, mất đi nội đan, không chỉ có tu vi mất hết, lại sẽ làm giảm tuổi thọ của bọn họ, làm cho bọn họ còn già nhanh hơn so vớiloài người, chỉ qua mấy tháng, sẽ bị khí kiệt mà chết. Lúc này Thiên Tố nếu đem nội đan cho Vân Chử, như vậy mạng của Vân Chử

Page 51: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

sẽ dính kết với nội đan, cuối cùng không thể rời khỏi viên nội đan này. Nói cách khác, nếu Vân Chử sống, Thiên Tố nhất định sẽ chếttrong vòng mấy tháng nữa. Nhược Nhất nghĩ muốn tiến lên giữ Thiên Tố lại, Tử Ly lại đưa một tay ra chặn ngang, nói: “Bây giờ khôngthể chạm vào nàng ta.” “Nhưng mà. . . . . .” Nhược Nhất trơ mắt nhìn thấy Thiên Tố phun nội đan tỏa ra ánh sáng dịu mỏng như nướctừ từ tiến vào cơ thể của Vân Chử. Nội đan của nàng ta cũng giống như tình yêu thương dịu dàng mà cứng cỏi của nàng ta dành choVân Chử. Máu trên người Vân Chử cũng từ từ ngừng chảy ra, sắc mặt Thiên Tố lại tái nhợt đến trong suốt, nàng ta lau máu và mồ hôitrên thái dương cho Vân Chử. “Làm sao bây giờ đây?” Thiên Tố khàn giọng nói: “Bây giờ ta thật hy vọng chàng đừng thích ta mới tốt.”Ánh mắt của Nhược Nhất đau xót, vội dùng sức chớp mắt, ép buộc mình thu dòng lệ trở vào. Hiện tại không phải lúc bi thương. Phảinghĩ biện pháp diệt trừ Cửu Man. Nếu không bọn họ ai cũng đừng nghĩ rời khỏi nơi này. Thế nhưng một yêu quái to lớn như vậy, chodù nàng xông lên liều mạng với hắn cũng không thể gây ra một chút thương tổn nào cho hắn nha! “Cửu Man trời sinh mắt mù mà hànhđộng cực kỳ chậm chạp.” Ngay tại lúc Nhược Nhất cảm thấy nghĩ mãi không ra là lúc Tử Ly bỗng nhiên nói: “Lợi dụng hai điểm này cóthể giết chết nó.” Nhược Nhất hơi kinh hãi, càng cảm thấy tò mò về Tử Ly. Nhưng là nàng hiểu được, hiện tại tất cả mọi chuyện đềukhông quan trọng bằng việc giết Cửu Man. Vì thế nàng thu hồi biểu hiện của mình, nghiêm mặt nói: “Hiện tại Vân Chử, Thiên Tố tấtnhiên là không thể chiến đấu với Cửu Man, mà hai người ngươi và ta, ai có bản lãnh đằng vân giá vũ một bước bay lên trời xanh, giếtchết Cửu Man đang bay trên trời?” Tử Ly không nói chuyện, quay đầu đến nhìn thẳng Nhược Nhất, trong đôi mắt sắc thế nhưng lạihàm chứa một chút cảm xúc giống như đau lòng bi thương lại giống như mỉa mai. Nhược Nhất sửng sốt ngây người, nàng nhớ rõ,một lần cuối cùng lúc cãi nhau với Thương Tiêu, trong ánh mắt của hắn cũng có thần sắc như vậy. Trong lòng đột nhiên sinh ra một tiachua sót khó hiểu, Nhược Nhất theo bản năng nghĩ muốn mở miệng giải thích, rồi lại không biết lời nói vừa rồi của mình có chỗ nàosai. Nụ cười trào phún bên môi ngày càng sâu, Tử Ly quay đầu nhìn Cửu Man xa xa, giọng nói sâu kín phảng phất giống như tựphương xa truyền đến: “Nhan Nhược Nhất, nàng thật sự chưa phát giác ra điều gì sao?” Phát hiện cái gì? Nhược Nhất giật mình. TửLy đạp mạnh một bước về phía trước, độ ấm quanh thân đột ngột giảm xuống. Nhược Nhất trừng lớn mắt, chỉ thấy Tử Ly phút chốcbay lên trời, ở phía sau hắn chậm rãi kéo dài ra hai vệt sáng màu sáng trắng, quấn quít lấy bóng dáng của hắn đánh nhanh về phíaCửu Man. Dòng khí mang yêu lực cường đại cuồn cuộn nổi lên làm cho Nhược Nhất lảo đảo, phải bước mấy bước về phía trước,suýt nữa ngã sấp xuống. Tử Ly là yêu quái? Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn lại, xem ra Tử Ly chẳng những là yêu quái, còn là một yêuquái cực kỳ lợi hại! Cột sáng màu trắng kia dừng lại ở chỗ Cửu Man, một mũi nhọn màu trắng hiện lên, chỉ nghe “Ca ca” vài tiếngvang lên, như làtiếng hai cột băng va chạm vào nhau, nhất thời trên không trung một mảnh sương mờ màu trắng. Xen lẫn trong đó, làtiếng thét dài không ngừng của Cửu Man, làm chấn động trái tim sợ hãi của Nhược Nhất. Trong lòng của nàng tự biết lúc này mình cóvội cũng không giúp ích được gì, điều duy nhất có thể làm đó là làm trống khoảng đất bên dưới để Tử Ly yên tâm chiến đấu. Sắc mặtcủa Thiên Tố tái nhợt đang che lỗ tay của Vân Chử , mà trong đôi mắt của mình sớm đã sung huyết, thậm chí nơi khóe mắt chảy rahuyết lệ. Nhược Nhất ngăn chặn sự đồng tình trong lòng, tiến lên vỗ vỗ lưng của Thiên Tố: “Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta tới nơiphía trước tìm chỗ trốn!” Thiên Tố bảo vệ Vân Chử không chịu nhúc nhích: “Hắn bị thương nặng không thể di chuyển.” Câu nói cònchưa xong, trên không trung rơi xuống một vật nặng, Nhược Nhất sợ tới mức ôm đầu tán loạn, tìm một mảnh gỗ nát vụng, chật vật trốnở phía sau. Sau một trận âm thanh thất linh bát lạc, Nhược Nhất quay đầu đi tìm bóng dáng của Thiên Tố và Vân Chử, chỉ thấy mộttảng băng thật lớn rơi xuống tạo một cái hố to thật sâu, bắn ra vô số hòn đá nhỏ bay về phía bốn phía. cả người Thiên Tố dường nhưđếu phủ lên trên người Vân Chử, nàng che chắn cho hắn tránh khỏi đất đá bay đến. Nhược Nhất thấy phía sau lưng Thiên Tố bị cắt rấtnhiều vết máu, màu áo trắng từ từ thấm ra rất nhiều máu, nóng vội vô cùng, hét lớn: “Đứng ở nơi đó sớm hay muộn sẽ bị đá rơi trúng,nhẹ nhàng chuyển hắn một chút sẽ không dễ dàng chết như vậy! Không xa, ít nhất có thể tìm tảng đá để ẩn náo!” Thiên Tố khó khănlắm mới bò lên khỏi người của Vân Chử. Nàng cắn răng chịu đựng đau đớn nhìn gương mặt đang hôn mê của Vân Chử, nói: “Chàngkhông dễ dàng chết như vậy . Ta biết, chàng luôn luôn là người cứng cỏi, chàng nhất định sẽ không chết .” Nhược Nhất ngẩng đầuxem xét liếc mắt lên bầu trời một cái, sương mù đã tản ra, Tử Ly không biết đi nơi nào, chín đầu của Cửu Man bị dính vào một khốibăng thật lớn, cho dù nó giãy dụa như thế nào cũng không thể làm khối băng vỡ vụn. Một thân áo giáp như núi của Cửu Man vốn chínhlà rất nặng, mà nay còn có thêm một khối băng lớn như vậy nữa, lại càng cực kỳ nặng, kéo chính đầu của nó rơi xuống, cuối cùng rơixuống một thung lũng nhỏ xa xa. Nhược Nhất vừa quát: “Có nội đan của nàng, hắn không dễ dàng chết như vậy, thừa dịp lúc nàychúng ta đi thôi!” Thiên Tố cố hết sức nâng Vân Chử dậy đi về hướng Nhược Nhất, Nhược Nhất xoay người đi phía trước dò đường,tìm kiếm một nơi có thể ẩn náo. Trước khi rời đi, Nhược Nhất nhịn không được quay đầu nhìn về khe núi bụi đất mù mịt kia, nàng nhìnthấy một chút ánh sáng màu trắng loáng thoáng lóe sáng trong đám bụi mờ.Cắn chặt răng, cuối cùng nàng chạy về hướng rừng núiphía xa. Trong đám bụi mờ, Cửu Man từ từ ngừng giãy dụa, chín đầu đồng thời mở miệng nói: “Cửu Vĩ Hồ tiểu nhi.” Âm sắc mặc dùgià nua khàn khàn, nhưng thanh như tiếng chuông lớn, tuyên truyền giác ngộ, khí phách lộ ra ngoài, khiến lòng người khiếp sợ, “Vì saocản trở lão phu.” Hào quang rút đi, quần áo người nọ bị gió mạnh thổi bay phần phật, tóc trắng như tuyết bị làn gió trêu đùa có chút rốiloạn, thế nhưng hình dáng của hắn lại sừng sững như núi, vững vàng, phong thái tuyệt đỉnh vô song. “Nhanh chóng thu hồi pháp thuật,lão phu tha chết cho ngươi.” “Cửu Man.” Thương Tiêu hơi hơi mở miệng nói, “Cửu Châu ngày nay không còn là Cửu Châu để cho đạiyêu tộc các ngươi hoành hành, mảnh đất dưới chân ngươi, là lãnh địa của yêu tộc do Cửu Vĩ Bạch Hồ ta thống trị. Thượng cổ yêuthú, vốn không nên xuất hiện trở lại.” “Cửu Vĩ Bạch Hồ. . . . .” Cửu Man bỗng nhiên cười to, “Ha ha ha ha, hay cho một Cửu Vĩ BạchHồ, kết cục lại để cho ngươi chiếm được tiện nghi. Tiểu nhi tên gì?” “Tự đi hỏi quỷ sai đi.” Rốt cục Nhược Nhất tìm được một sơnđộng. Nơi đây cách chỗ của Cửu man cũng rất gần, thế nhưng sắc mặt Vân Chử quả thật rất tái nhợt, trong lòng Nhược Nhất có chútkhông yên, rõ ràng gần đây chỉ có chỗ này để trốn. Thiên Tố vừa mới để Vân Chử xuống, chính mình choáng váng, ngã ngồi ở bêncạnh. Nhược Nhất lo lắng nhìn nàng ta, lại lo lắng nhìn về hướng cửa động. Từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy không an tâm được. Tử Lycho dù lợi hại hơn nữa, thế nhưng đối phương dù sao cũng là yêu thú thượng cổ . . . . . . Thương Tiêu sẽ hỗ trợ không? Nhược Nhấtsuy nghĩ, hẳn là sẽ làm, dù sao nàng vẫn cảm thấy được Tử Ly và Tiêu Thương có mối quan hệ với nhau, tuy rằng lần trước ở trận đạichiến hắc xà tinh biểu hiện của bọn họ là thù địch nhiều hơn là hữu nghị. “Nhược Nhất.” Thiên Tố bỗng nhiên nói, “Không cần phải lolắng cho chúng ta, động này mặc dù gần, nhưng rất bí mật. Ta thì sẽ bảo vệ Vân Chử, nàng nên đi giúp Tử Ly đi.” Nhược Nhất sửngsốt, ngỡ ngàng nói: “Ta?” Bỗng nhiên cười tự giễu, “Ta ngay cả giết một con gà cũng phải gào to hết nửa ngày, sao có thể giúp đỡhắn đây, ngược lại thành ra liên lụy hắn.” Thiên Tố nghe xong lời này lại sửng sốt, suy nghĩ nửa ngày nói: “Nhược Nhất tội gì tự hạmình, dựa vào năng lực của nàng, nhất định là có thể giúp đỡ.” “A, có khi ta có chút mưu ma chước quỷ, thế nhưng đối phó yêu thúnhư vậy thật sự bất lực.” “Nhược Nhất.” Thiên Tố im lặng trong chốc lát nói, “Chẳng lẽ, nàng không biết nàng có được sức mạnh gìsao?” Nhược Nhất đột nhiên giật mình. Thiên Tố cười khổ một tiếng, lại nói: “Nhược Nhất quả nhiên là người thập phần may mắn,nàng thế nhưng trong vô tình đạt được năng lực mà ngay cả bản thân cũng không biết, thật là may mắn.” Năng lực. . . . . . Nàng có thểcó năng lực gì? Ấn ký sau gáy hơi hơi phát lạnh, Nhược Nhất bỗng nhiên nhớ tới lần trước lúc Thương Tiêu cắn nàng có cảm giácnhư có một dòng khí quái dị tràn vào cơ thể. Có thể nào là khi đó Thương Tiêu đã làm cái gì? Thế nhưng Vũ La rõ ràng nói, ấn này sẽchỉ làm cho thể chất của người bị ấn ký tốt hơn mà thôi, làm sao có năng lực lớn mạnh gì. _____

[1] Tử cục: hoàn cảnh chết

Page 52: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Edit: Nguyệt Viên

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 21

Thiên Tố mãi nhìn Vân Chử lưu luyến không rời, tựa như hạ xuống quyết tâm gì đó, bỗng nhiên nói: “Nhược Nhất, ba người chúng tatrốn chung ở chỗ này chẳng khác gì ngồi chờ chết.”

Nhược Nhất vẫn đắm chìm vào nỗi sợ hãi vì bản thân bỗng nhiên có một nguồn năng lượng, khi nghe được những lời của Thiên Tố thìcó chút hốt hoảng. Theo bản năng gật gật đầu. Tay vuốt cái ấn ký suy nghĩ, trong cơ thể nàng hiện tại có phải đang từ từ phát sinhnhững thay đổi hay không? Cuối cùng nàng cũng sẽ biến thành một loài yêu quái, sau đó rốt cuộc sẽ không quay về được hiện đại?Cả cuộc đời phải ở lại thế giới này chiến đấu với đủ loại yêu quái? Thiên Tố tiếp tục nói: “Nhược Nhất, ta mặc dù không biết năng lựctrong thân thể nàng đến độ nào, cũng không biết rốt cuộc dùng nó như thế nào, nhưng hiện tại nếu có thể đem năng lực của nàng dẫnra, cũng là một cách đánh lạc hướng yếu quái lớn mạnh kia.” “Dẫn ra? Làm thế nào có thể dẫn ra?” Thiên Tố cười cười, “NhượcNhất, nàng đã quên ta là hồ yêu sao? Hồ yêu có sở trường nhất về thuật Dụ Hoặc, loại thuật này có khả năng mê hoặc tâm trí conngười, đương nhiên cũng có thể dẫn cái ẩn giấu trong thân thể nàng ra.Nhược Nhất có nguyện ý muốn thử một lần không?” “Làm thử.. . . . .” Nhược Nhất chớp mắt, mơ hồ phục hồi lại tinh thần, “Nàng nói là,sẽ giúp ta dẫn dụ cái năng lực kia ra, cho ta sử dụng, sau đóta có thể đi trợ giúp Tử Ly?” “Ta là không biết có thể thành công hay không, chỉ là hiện tại không còn biện pháp nào khác, hãy thử xemđi.” “Thế nhưng. . . . . . Nội đan của ngươi không phải đã đưa cho Vân Chử rồi sao?” “Hồ ly vốn có tính mê hoặc, đó là tính trời sinhkhông thể dễ dàng mất đi. Lúc đó, Nhược Nhất, nàng chỉ cần tin tưởng ta là tốt rồi.” Nhược Nhất cái hiểu cái không hiểu gật gật đầu.Hiện giờ đang đối đầu kẻ địch mạnh, Vân Chử hôn mê bất tỉnh, Tử Ly chưa biết sống chết ra sao, bản thân Thiên Tố lại bị trọngthương, chỉ có nàng còn có chút năng lực có thể chống phá một chút, tuy rằng có thể là như thế nhưng cũng không phải là điều vuimừng gì,nhưng cũng không phải là không có hi vọng. Về phần sau khi đạt được năng lực sẽ có những hậu quả lộn xộn gì hay không,những chuyện này đầu tạm thời buông bỏ. Đời người khó tránh khỏi có mấy lần gặp chuyện, khi làm thì bất chấp hậu quả. ThấyNhược Nhất từ lúc khi bừng tỉnh có biểu hiện kiên định, Thiên Tố vui mừng nở nụ cười, sau đó đưa ánh mắt bi thương nhìn xuốngdưới. Nhìn chằm chằm vào Vân Chử một hồi lâu, mới quay đầu sang Nhược Nhất nói: “Như thế này, nàng sẽ nhìn thấy một ít ảo giác,có lẽ là những chuyện trước kia nàng đã trải qua, sẽ không có ảnh hưởng gì đến nàng, cho nên không cần quá lo lắng. Hiện tại hãythả lỏng chút, nhìn vào đôi mắt của ta.” Mắt của Thiên Tố bị tiếng gào thét của Cửu Man làm cho có chút sung huyết, nhưng ánh mắtcủa nàng vẫn sáng lên một cách lạ thường, giống như làn sóng nước dập dờn phản chiếu ánh sáng lại càng đi sâu vào lòng người.“Nhược Nhất.” Thiên Tố dịu dàng gọi của nàng tên, “Nhan Nhược Nhất.” Một lần nữa gọi tên nàng, phảng giống như đang khôngngừng niệm một câu chú, muốn trói buộc nàng lại mới thôi. Dần dần, giọng nói tựa như càng lúc càng xa, hướng xa dần về phía chântrời, từ gần đến xa, phút chốc giọng nói kia trầm xuống, lại nhẹ nhàng từ xa gọi trở về gần bên nàng. “Nhan Nhược Nhất.” Một giọngnói quen thuộc như vậy. Thương Tiêu! Nhược Nhất bỗng dưng hoàn hồn, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi, chợt nàng nhìn thấy quầnáo màu trắng của Thương Tiêu nhuộm đầy máu tươi, ở trong một phòng giam u ám, người ngồi tựa vào góc tường, hô hấp yếu ớt,chính mình lại ngồi ở bên cạnh Thương Tiêu, vẻ mặt rầu rĩ. Nhược Nhất nhớ rõ, đó là lúc cách đây rất lâu bọn họ ở trên đường đi,Thương Tiêu bị một lão yêu bà chấm trúng, liền đem bắt hai người bọn họ về, muốn nấu thành canh uống. Khi đó Thương Tiêu đangkhôi phục lại yêu lực bị phân tán, hoàn toàn không phải là đối thủ của lão yêu bà, cho nên sau một trận phản kháng, bị đánh vô cùngthê thảm, không đứng dậy nổi. “Nhan Nhược Nhất, đừng bày ra bộ mặt như thế. Rất khó coi.” Vẻ mặt của hắn lúc này rất mơ hồ, khiếncho người ta nhìn không rõ. Nhược Nhất nghe thấy khi đó chính mình nói: “Bộ mặt ta như thế này thì làm sao! Chính là tán dươngngươi bị đánh cho khó coi, không cho phép ta vểnh mông bày ra bộ mặt thối à!Ngươi còn là Cửu Vĩ Bạch Hồ lợi hại nhất ư, ngay cảmột lão yêu bà, già đến độ lông tóc đều rụng hết cũng đấu không lại. Như thế cũng tốt, bị bắt để nấu canh, ta còn chưa lấy chồng thìđã chết, ngươi phải bồi thường đó!” Giọng nói của hắn mang theo một chút khí lạnh trời sinh, hỏi: “Bồi thường cái gì?” “Bồi thườngcho ta một tình nhân trong mộng!” Nàng cố tình gây sự mà yêu cầu. Thương Tiêu tựa hồ bỗng chốc nở nụ cười: “Người nào lại xúiquẩy đến như vậy?” “. . . . . .Người trong mộng của ta chính là hắc y kiếm khách một thân tiêu sái, sẽ có ánh mắt sắc bén, nói năngngắn gọn, võ công cao thâm, và quan trọng hơn cả, chính là phải mười bước giết chết một người, tạo cho người ta có cảm giác ngàndặm không lưu lại dấu vết.” Hắc y kiếm khách. . . . . . Nhược Nhất nhất thời hoảng loạn, nàng đã từng có nói như vậy đối với ThươngTiêu hay sao? Cũng đúng, ngoại trừ lai lịch của nàng ra, Nhan Nhược Nhất cơ hồ hầu như đều nói hết suy nghĩ của mình cho ThươngTiêu nghe. Nhan Nhược Nhất. Tiếng gọi tên nàng dần dần trở nên tang thương. Nhan Nhược Nhất của trước kia vẫn như cũ luôn ởbên cạnh Thương Tiêu đấu võ mồm. Mà nàng cũng không tự chủ được bước lui về sau mãi cho đến khi rốt cuộc không còn nhìn thấycăn phòng giam u ám kia nữa. Tâm trí nàng trở nên hỗn độn, chợt có một giọng nói tang thương cảnh báo nàng: ” Nhan Nhược Nhất,trong lúc mông muội đó, vạn vật tang thương. Trần duyên nghiệp chướng, mộng phù du ngắn ngủi, mây nhẹ trôi đi, một hạt cát trongsa mạc, có được cũng thản nhiên, mất đi cũng hửng hờ, nhớ lấy…” Phải…. là giọng nói của ông lão kia! Giọng nói của ông lão đãđưa nàng trở về Cửu Châu. “Ông là ai” Nhược Nhất đuổi theo giọng nói kia, nhưng phía trước một màn đen tối, cái gì cũng khôngthấy, “Từ từ”. Nhược Nhất đuổi theo hai bước, cảm thấy ấn ký phía sau tai bỗng nhiên bắt đầu phát lạnh, giống như từ từ kết thànhnhững mảng băng vụn, từng chút từng chút nhập vào trong da thịt. Nhưng lại không gây cho nàng cảm giác đau đớn, chỉ là cái đó cómột chút giống như chua giống như chát, khiến nàng không khỏi khẽ nhíu mày. Bỗng nhiên, chỗ đó giống như không còn cảm giácđược gì nữa. Nhược Nhất chợt nghe thấy một giọng nói suy yếu phá vỡ đám sương mà thâm nhập vào lỗ tai của nàng: “Nhược Nhất,tỉnh tỉnh.” Nàng đột nhiên mở mắt, sơn động vẫn chính là cái sơn động ấy, vẻ mặt của Thiên Tố phức tạp ngồi ở bên người nàng, sắcmặt nàng ấy tái nhợt gần như trong suốt. Nhược Nhất nhanh chóng ngồi dậy đến bên nàng ấy, có chút lo lắng nói: “Thiên Tố, nàngkhông có việc gì chứ?” Thiên Tố trầm mặc trong chốc lát nói: “Không sao cả. Nhược Nhất, năng lực trong người ngươi thật là kỳ quái,ta quả thật dẫn dụ nó ra rồi, thế nhưng lại không thấy có gì hiện ra. Nhược Nhất bản thân nàng có cảm giác gì không?” Nhược Nhất sờsờ vào ấn ký, nói: “Vốn lúc đầu nó còn lạnh lạnh, thế nhưng bây giờ lại không có cảm giác gì.” “Nhược Nhất, mới vừa rồi ở trong ảo

Page 53: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

giác, nàng trông thấy cái gì?” Nhược Nhất trầm mặc một cái rồi chớp mắt: “Một ông lão và. . . . . . Hắc y kiếm khách, hắc y kiếm khách.. . . . .” Nhược Nhất bỗng chốc đứng lên, bừng tỉnh nhận ra được điều gì, nói: “Là hắn!” Rồi liền xoay người chạy về hướng cửa động.Thiên Tố nhanh chóng giữ chặt tay Nhược Nhất lại: “Nhược Nhất, nàng chậm đã, ta có một chuyện muốn nhờ.” Nhược Nhất cảm thấyhai tay bắt lấy mình lạnh như băng, nàng quay đầu nhìn Thiên Tố, phát hiện cả người của nàng ta đều trở nên trong suốt, nàng dườngnhư có thể nhìn xuyên thấu qua người Thiên Tố thấy được mặt của Vân Chử nằm ở phía sau qua nàng ta. Nhược Nhất vô cùng hoảngsợ, ngây dại. “Ta sợ là không còn bao nhiêu thời gian nữa .” Thiên Tố nói, “Hôm nay, nếu mọi người may mắn chạy thoát, xin nhấtđịnh đừng nói cho Vân Chử, ta đem nội đan cho hắn. Hắn là một người kiêu ngạo, ta không muốn cuộc sống sau này của hắn khôngđược vui vẻ. . . . . . Nếu hắn có hỏi ta, nàng hãy nói ta đã bị Cửu Man ăn thịt là được rồi.” “Thiên Tố. . . . . .” “Nàng có thể đồng ý yêucầu của ta không?” Môi của Nhược Nhất mấp máy, tay của Thiên Tố càng ngày càng lạnh như băng, trong suốt, Nhược Nhất vội vàngnói: “Ta đồng ý, ta đồng ý. . . . . .” Thiên Tố vui sướng thả tay, quay đầu lại nhìn Vân Chử: “Kỳ thật, như vậy cũng tốt, hắn sẽ không cầnrơi vào thế khó xử .” Thân ảnh của nàng càng ngày càng mơ hồ, tựa như sắp biến mất lập tức, “Nhược Nhất, đạo hạnh của ta cònkém, không thể nhìn ra được năng lực trong cơ thể nàng ra sao, nhưng ta biết, năng lực này khá lớn. Nếu có thể sử dụng tốt, thì khôngchừng có thể phong ấn được Cửu Man.” “Thiên Tố. . . . . .” Nhược Nhất cảm thấy được chính miệng đắng chát không nói ra lời, vẫncứ cho rằng mình không có tài cán gì. “Nàng quay về đi giúp Tử Ly đi.” Thiên Tố nói, “Vào lúc cuối cùng này, ta muốn ở một mình vớihắn.” Nhược Nhất nhắm mắt, áp chế thê lương trong lòng, cuối cùng nhẫn tâm, xoay người rời đi. Thiên Tố mím môi mỉm cười, nhẹnhàng vuốt ve hai má của Vân Chử : “Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, chàng bị trọng thương hôn mê, mà bây giờ chúng ta lại phải sắpxa nhau, chàng vẫn là trọng thương hôn mê. Đúng là ý trời. Vậy cũng coi như tình cảm giữa chúng ta có khởi đầu và cũng có kết thúc.”Nhược Nhất đi ra cửa động, trong lòng có chút buồn bã. Nàng biết sau khi yêu quái mất đi nội đan sẽ nhanh chóng trở nên già nua,nhưng ít ra cũng còn có thể sống thêm hai ba tháng. Nhưng hiện giờ Thiên Tố nhanh chóng tiêu tan như vậy, nhất định là do vừa rồigiúp nàng dẫn dụ năng lực kia ra, làm tiêu hao hết yêu lực còn lại trong cơ thể. Thiên Tố nàng ta, là muốn dùng hết tất cả năng lực củamình, giúp cho Vân Chử giành cơ hội sống sót, cho dù là chỉ có một ít hy vọng. Nàng ta cũng tình nguyện dùng mạng sống của mình đểđổi lấy. Nhan Nhược Nhất, trận chiến này quyết không thể thất bại. Nhược Nhất nghĩ, nếu mà phụ lòng một sinh mệnh đã phó thác chomình, nàng thực sự không thể bồi thường nổi. Edit: Hạnh Dung

Beta: Nguyệt Viên

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 22

Lúc Nhược Nhất chạy về chỗ cũ, khe núi nơi Cửu Man rơi xuống đã không còn màn bụi mờ bao quanh nữa, nó giống như thực thanhthản ngồi ở khe núi, chín đầu giao lại như đang đùa nghịch. Nhược Nhất lo lắng chạy tới, vội vàng tìm kiếm bóng dáng của một người.“Đinh linh.” Một tiếng chuông thanh thúy vang lên, ngăn bước chân của Nhược Nhất lại. Ở chỗ rẽ phía trước, có một người thần bí bịtmặt khoanh tay đứng yên, tựa hồ như đã đứng đó chờ nàng từ rất lâu. Nhược Nhất ngẩn ra, nghĩ thầm, Tử Ly chính là Thương Tiêu,như vậy hắn là ai? Vì sao lại hết lần này đến lần khác ra tay cứu giúp nàng? Thế nhưng cứ mặc kệ hắn là ai, hiện tại quan trọng trướcmắt chính là phải đối phó với Cửu Man kia. Nhược Nhất lập tức ổn định lại tinh thần, nói: “Hiệp sĩ, hai lần trước ân cứu mạng của hiệpsĩ, mặc kệ đó là do trùng hợp hay là cố tình, Nhan Nhược Nhất vẫn sẽ mãi ghi nhớ ở trong lòng. Mà hôm nay, nếu hiệp sĩ có thểnguyện ý trợ giúp ta thêm một lần nữa, Nhược Nhất ta nhất định sẽ vô cùng cảm kích, nếu ngươi không muốn cùng tham dự, ta đươngnhiên sẽ không miễn cưỡng. Hiệp. . . . . .” “Yêu thú thượng cổ Cửu Man, trước khi bị phong ấn đã mang ma khí, chính là điềm báonhập ma.” Nam nhân thần bí kia liền cắt ngang lời nói của Nhược Nhất, giọng nói của hắn cực kỳ mơ hồ, không thể phân biệt được làgià hay trẻ, nhưng tiết tấu cùng ngữ khí nói chuyện của hắn khiến cho Nhược Nhất cảm giác có một chút quen thuộc, “Mới vừa rồi vịthiếu hiệp kia đã bị Cửu Man nuốt vào trong bụng. . . . . .” Nhược Nhất vừa nghe xong, thần sắc đột nhiên biến đổi, mắt dồn sức trừngvề phía Cửu Man —— bộ dạng của hắn như vậy quả thật rất giống như đã ăn được một bữa no nê. Có thể nào hắn đã đang tiêu hóaThương Tiêu . . . . . . Nhược Nhất lập tức luống cuống, cũng không quản phía trước có đường đi hay không, liền nhanh chóng nhìnchằm chằm Cửu Man mà xông thẳng tới hướng đó. “Đinh linh.” Chuông bạc lại vang lên thêm một tiếng, ngay lập tức động tác củaNhược Nhất cứng đờ, giống như bị điểm huyệt đứng ở một chỗ. Trong giọng nói của nam nhân thần bí kia mang theo một sự mỉamai, nói: “Sức mạnh của yêu quái đều có liên hệ với nội dan ở bên trong, nội đan của Cửu Man nằm ở sâu trong bụng. Thể xác bênngoài rất kiên cố, không phải thiên lôi thì không thể bổ ra được. Bây giờ thực chỉ có duy nhất một cách, chính là chủ động bị hắn cắnnuốt, xâm nhập vào bên trong bụng hắn, phá đi nội đan, đây cũng chỉ là cách tìm đường thắng trong cảnh nguy hiểm. Như vậy,Thương Tiêu chính là chủ động nhảy vào miệng của Cửu Man? Tinh thần của Nhược Nhất hơi bình tĩnh lại. “Trong tình trạng hiện giờ,Cửu Man mặc dù bị suy yếu, nhưng nội đan nên trong đã tích lũy yêu khí vạn năm. Dựa vào sức lực của thiếu niên hiệp kia, thựckhông thể phá nó được. Hiện giờ, chỉ có thể nhờ vào lực phong ấn của thần linh thượng cổ lưu lại để trấn áp.” “Phong ấn?” NhượcNhất mở miệng nói, “Thương Tiêu tu luyện theo sát đạo, hắn làm sao có thuật Phong Ấn gì!” Nếu hắn có, thì hai trăm năm trước cần gìphải mượn tay với Tử Đàn, giam cầm bản thân mình trong huyền băng. “Hắn không được, nàng được.” Nam nhân thần bí kia bỗngnhiên lạnh lùng nói: “Hiện giờ chỉ có nàng mới có thể giúp hắn.” “Ta?” Nhược Nhất liền nghĩ đến năng lực bên trong thân thể của mình,không cách nào áp chế được hiếu kỳ trong lòng: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi là ai? Ngươi biết được điều gì sao!” “ThươngTiêu cũng không còn mạng để đợi ta trả lời câu hỏi của nàng.” Chỉ một câu nói liền đem mọi hiếu kỳ bao trùm trong đầu của NhượcNhất áp chế xuống. Nam nhân thần bí nói tiếp, “Ta có thể trợ giúp nàng vào trong cơ thể của Cửu Man mà không bị tiêu hóa, nàng hãymau chóng tìm nội đan của Cửu Man, đem phong ấn lại, nếu không, ma khí của Thương Tiêu mà bị ma khí của Cửu Man dẫn dụ ra,sự việc lúc đó càng khó có thể giải quyết .” Chuông bạc vang lên một tiếng, Nhược Nhất lúc này có thể cảm thấy thân thể mình liền trởnên nhẹ hẫng, có thể hoạt động tự do trở lại. “Bây giờ, ta đưa nàng qua đó, để Cửu Man ăn thịt.” Nhược Nhất nghe sơ qua lời này,trong lòng rùng mình một chút, nam nhân thần bí nhận ra được tâm lý của Nhược Nhất: “Nàng sợ có đúng không?” “Sợ.” Nhược Nhấtnói, “Nhưng nhất định phải đi.” Ánh mắt nàng liền sáng quắc, nhìn nam nhân thần bí đang im lặng. Dưới chân gió nổi lên, nam nhânthần bí làm phép khiến cho Nhược Nhất bay lên trời, hắn vung tay lên, Nhược Nhất chỉ cảm thấy dưới chân chợt xuất hiện một cỗ lực

Page 54: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

mạnh mẽ đẩy về phía trước, người nàng bay thẳng về hướng Cửu Man. Thấy thân hình to lớn của Cửu Man ngày càng gần, khiến chongười ta thập phần hoảng sợ. Trên cái lưng có những thứ giống như mũi khoang nhô ra, chín cái đầu hiện ra những xương nhỏ nhọnsắc, cùng với chín cái miệng cứng chắc, thấy thế trong lòng Nhược Nhất liền phát run. Nàng cảm giác mình tựa như một con muỗi,nhẹ nhàng nhanh chóng sẽ tan xương nát thịt. Trong đầu Nhược Nhất đang suy nghĩ lát nữa sẽ phải đâm đầu như thế nào vào trongmiệng của Cửu Man, cũng không dự đoán được một trong chín cái đầu kia đã luôn theo dõi nàng, miệng từ từ há ra. Nhược Nhất độtnhiên ngửi được một cỗ tanh tưởi, phía sau quang ảnh liền tối sầm lại, nàng quay nhanh đầu nhìn lại, nhất thời trong lòng không thôikinh hãi, miệng Cửu Man đang tới gần cực nhanh, nàng thậm chí có thể thấy được rành mạch cấu tạo miệng của nó, đầu lưỡi mộtmàu đen thui, mặt trên đầy những nhú lưỡi thô ráp. Nhược Nhất theo bản năng muốn chạy trốn đi, nhưng miệng Cửu Man ngay lậptức liền bỗng nhiên cuồn cuộn nổi lên một lực hút đem nàng cuốn kéo vào bên trong. Ánh sáng hoàn toàn nhanh chóng biến mất,Nhược Nhất ngã nhào ở trên đầu lưỡi của Cửu Man, quần áo của nàng bị nhú lưỡi kéo xuống, nàng tựa như viên kẹo, nhanh nhưchớp liền theo hướng khoang miệng sâu của Cửa Man trôi đi. Cổ họng Cửu Man liền bắt đầu khởi động một cái, Nhược Nhất hoàntoàn không thể phản kháng cứ thế bị nuốt đi xuống. Thì ra, cảm giác bị ăn là như thế này, Nhược Nhất nghĩ, may mắn là Cửu Mankhông có thói quen nhai kỹ thức ăn. Theo chất lỏng nhày dính đi xuống, Nhược Nhất dần dần cảm thấy nóng bỏng khi đụng tới chỗchất lỏng, trong lòng Nhược Nhất biết được đây chính là dịch tiêu hóa của Cửa Man, trong lòng nàng có chút lo lắng, sợ còn chưa cótới dạ dày thì đã bị tiêu hóa thành một bộ xương rồi, thế nhưng cảm giác bị nóng bỏng đạt tới mức độ nhất định, thì lại đột nhiên dừnglại. Trong lòng Nhược Nhất biết rõ nhất định nam nhân thần bí kia thi triển pháp thuật gì đó trên người nàng đã có tác dụng . Tinh thầnNhược Nhất liền ổn định, không có một chút sợ hãi, nhanh chóng đứng lên. Lại trượt một lần nữa, lần này Nhược Nhất cảm giác thânmình buông lỏng, lọt vào một khoảng không gian rất lớn. Bốn phía xung quanh là vách tường bằng thịt cực mềm, Nhược Nhất tiến lênmột bước, liền cảm thấy dưới chân có một đống dịch nhày cao tới đầu gối. Có lẽ nơi này chính là dạ dày của Cửu Man. Ở đây mùi vịchua thối càng nồng nặc, khiến Nhược Nhất mới hít một hơi liền phải chảy ròng nước mắt. Nhược Nhất cúi xuống xé vài mảnh váydưới chân, qua loa bịt miệng mũi lại, trong bóng tối của dạ dày Cửu Man, Nhược Nhất bước thấp bước cao đi về một hướng, rốt cụcnàng cũng đụng tới vách dạ dày, rồi men theo nó mà tiếp tục đi xuống phía dưới. Trong bóng tối bao trùm, trừ âm thanh bị khuấy độngcủa chất lỏng dưới chân, cái gì Nhược Nhất cũng không có nghe thấy, trời sinh con người vốn sợ hãi bóng tối khiến chân nàng cóchút run rẩy, hơn nữa đây là một nơi cảnh tượng hoàn toàn lạ lẫm, cũng không ai biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì. . . . . . Vách dạ dàyđột nhiên nổi lên một trận nhu động kịch liệt, Nhược Nhất giữ vững không được, liền chật vật ngã xuống, trong nháy mắt dịch dạ dàyCửu Man liền tràn đầy vào miệng mũi của nàng, cảm giác bị nóng bỏng kéo dài xuống khắp cơ thể, chất lỏng nhớp nháp ấy khiếnnàng thập phần khổ cực, liên tục làm cho nàng phải nôn ói, ho khan. Vất vả thêm một lần nữa mới đứng lên được, miệng cùng mũikhó chịu tột cùng khiến cho nàng đầu óc hỗn độn, không dám nhúc nhích tiến về phía trước nửa bước. Trên đỉnh đầu bỗng nhiêntruyền đến một tiếng “ợ” rất lớn, chính là của Cửu Man phát ra. Ợ cái gì mà ợ! Nhược Nhất cơ hồ muốn chửi ầm lên, cái âm thanh kiaở trong khoảng không dạ dày càng ngày càng lớn, mặc dù Nhược Nhất đã gắt gao che cái lổ tai, nhưng lồng ngực vẫn là bị chấnđộng phát đau đớn. Nghỉ ngơi một hồi lâu, nén nhịn xuống thân thể không được khỏe, Nhược Nhất vất vả cất bước tiếp tục men theovách dạ dày mà đi tới trước. Không thể lùi bước cũng không thể dừng lại, bởi vì nàng biết Thương Tiêu cũng đang ở trong bụng củaCửu Man, Nhan Nhược Nhất liền nhanh chóng chấm dứt những suy nghĩ về đường lui của mình. Nhược Nhất không biết đã đi đượcbao lâu, đôi mắt của nàng bị mùi chua thối trong dạ dày xông lên, khiến mắt nàng không chảy ra được nước mắt nữa, khô khốc đauđớn. Đi qua một cái đường hẹp, bỗng nhiên trước mắt hiện lại một tia sáng nhạt. Mặc dù ánh sáng khá mờ, nhưng trong cái khônggian u tối như thế này thì chói sáng không ngừng. Trong lòng Nhược Nhất suy nghĩ, đi về hướng tia sáng đó. Tiến lên từ từ, NhượcNhất cảm thấy được dịch dạ dày dưới chân càng ngày càng ít dần, mùi vị chua thối đâm vào mũi cũng dần dần biến mất. Ngược lại,ánh sáng kia thì ngày càng tỏa sáng đến chói mắt. Đi đến cuối vách dạ dày, trước mắt không gian liền trở nên rộng sáng, trong khônggian này, ở phía trên cao hơn đầu người thấy có một đại kim châu đang di động trong khoảng không, chiếu rọi sáng ngời khắp bốnphía. Thế nhưng ở trên viên kim châu này, Nhược Nhất lại mơ hồ thấy có vài tia màu đen di động, không ngừng xoay tròn quấn quanhviên kim châu. Kim châu này nhất định chính là nội đan của Cửu Man, thế nhưng tia màu đen kia chính là cái gì? Chẳng lẽ theo lời namnhân thần bí kia nói, Cửu Man bị phong ấn trước khi nhập ma, đó có phải đều là ma khí của hắn hay không? Nhược Nhất tập trungnhìn vào, phát hiện có những tia màu đen không chỉ có quay chung quanh viên kim châu đang xoay tròn, mà còn có một tia lướt nhẹnhàng đi ra ngoài, kéo dài tới một cái góc tối. Mà ở ngay trên mặt đất lại có một thanh trường kiếm, đó không phải là kiếm mà Tử Lyhay mang theo sao! Nhược Nhất liền chợt thấy rùng mình, dự cảm được có điều gì không lành, liền vội vàng chạy tới góc tối đó. Ởngay vách tường thịt có một người, Nhược Nhất nhất thời giật mình, người cừng đờ. Mái tóc trắng, đồng tử màu đỏ máu, răng nanhvà móng tay dài nhọn, khuôn mặt hiện lên yêu văn mày tím còn có ma ấn ký ở giữa mi tâm. Là Thương Tiêu, Thương Tiêu nhập ma,lần trước đã thấy, Nhược Nhất gặp qua một lần liền không thể quên. Hắn. . . . . . Quả thực là bị ma khí của Cửu Man ảnh hưởng rồisao? “Thương Tiêu. . . . . .” Nhược Nhất run rẩy vươn tay ra, đầu ngón tay vừa mới đụng tới ống tay áo Thương Tiêu, Thương Tiêucảm giác thân thể giống như bị cái gì đó đốt cháy, bỗng dưng nhảy ra xa mấy trượng: “Cút đi!” Hắn trầm giọng khẽ quát. Giọng nóicực kỳ run rẩy, tựa hồ như đang ra sức cật lực kiềm nén cái gì: “Không được phép tới gần ta.” Nhược Nhất hít sâu một hơi, thu hồi tayvề, làm cho chính mình tỉnh táo lại: “Ta ngẫu nhiên không hiểu sau có được năng lực kỳ lạ, tuy rằng bây giờ ta không biết sử dụng nónhư thế nào, nhưng mà ta sẽ thử giúp ngươi.” “Không cần.” Trên trán Thương Tiêu xuất hiện mồ hôi lạnh chảy xuống, hắn dốc sức chegiấu sự run rẩy của bản thân, “Cút đi. . . . . . Đi ra ngoài.” Nhược Nhất lại hít một hơi sâu, nói: “Thương Tiêu, nếu có thể, ta thật sựmuốn thoát ra khỏi đây nhanh hơn so với ai khác. Nhan Nhược Nhất ta rất sợ đau hơn nữa lại càng sợ chết. Thế nhưng. . . . . .” Ánhmắt Nhược Nhất buông xuống, mang theo một chút giọng điệu chế giễu bản thân: “Dù ta cố tình như thế nào cũng trốn không thoátđược.” Đôi mắt màu máu khẽ động, đồng tử đục ngầu từ từ phản chiếu rõ nét hình bóng của Nhược Nhất. Dáng vẻ của Nhược Nhấthiện tại, giống như trước kia nàng khi cầm chén mì khét dính do Thương Tiêu nấu, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, vừa ăn vừa mắng: “Lầnsau người mà còn làm chuyện như vậy, cho dù ngươi nấu sơn hào hải vị mời ta đến ăn, ta cũng sẽ không tha thứ cho người.” Thếnhưng, mặc kệ lần sau Thương Tiêu lại làm chuyện gì, nàng vẫn là cầm chén mì khét dính, vừa khóc vừa nói ra những lời này. Hết lầnnày đến lần khác đều không nhẫn tâm nên đành phải tha thứ cho hắn. “Nhan Nhược Nhất. . . . . .” Trong ngực Thương Tiêu cảm thấyấm áp, không biết vào lúc nào, ma ấn ở giữa lông mày đã dần dần phai nhạn. Vào đúng lúc này, thân thể Cửu Man bỗng nhiên bắtđầu chấn động kịch liệt, nội đan mãnh liệt bộc phát ra vô số tia sáng sắc bén, yêu lực nhất thời lan tỏa tràn khắp xung quanh. Hiểnnhiên là bên ngoài đang có người đấu pháp với Cửu Man, có người đến giúp bọn họ hay sao? Thế nhưng đó chính là ai? Mặc kệ hắnlà ai, hiện tại ai muốn tiêu diệt Cửu Man thì chính là đồng minh. Trong lòng Nhược Nhất vui vẻ, hiện tại coi như là trong ngoài cùngphối hợp? Nếu như Thương Tiêu có thể đè ép ma khí xuống, mặc dù nàng không thể phong ấn Cửu Man, nhưng hủy diệt nội đan cũngkhông phải là không thể. . . . . . Nàng đang nghĩ ngợi, đột nhiên trong lúc đó yêu khí ánh sắc vàng của nội đan liền yếu đi, mà tia màuđen quấn quanh viên kim châu càng lúc càng di động mãnh liệt tựa như sương mù đang dần thấm vào bên trong kim đan, chỉ trongchốc lát bên trong kim đan liền có bóng đen rung động. Làn yêu khí trào ra dần dần hỗn tạp, mang một mùi cổ quái. Lúc này NhượcNhất cảm thấy nội tâm bỗng nhiên buồn bực chịu không nỗi, thầm nghĩ phải hủy hoại cái gì đó mới được. Chợt trong đầu lóe lên mộtsuy nghĩ, nàng cả kinh, trong lòng nhất thời biết rõ mình đang bị sự ảnh hưởng của ma khí. Thế nhưng vì sao ma khí này lại đột nhiên

Page 55: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

tăng vọt như thế? Chẳng lẽ hiện tại Cửu Man đang nhập ma hay sao? Vậy Thương Tiêu đâu? Nhược Nhất lo lắng nhanh chóng nhìnvề phía Thương Tiêu, thế nhưng lại không còn thấy bóng người! “Thương Tiêu!” Nhược Nhất lớn tiếng la lên, hắn trốn đi, vì cái gì. . . . .. Vì sợ hãi sau khi nhập ma sẽ ngộ sát nàng hay sao? “Thương. . . . . .” Phía sau đột nhiên có một cỗ lực mạnh mẽ đánh úp lại, NhượcNhất bị đánh té ngửa trên mặt đất, cổ nàng bị bóp chặt đến cứng ngắc, làm cả người nàng bị ấn chặt trên mặt đất, Nhược Nhất đưatay gở cái bàn tay tái nhợt lạnh như băng kia, thế nhưng chút sức lực của nàng làm sao có thể so với sức mạnh của đối phương. Liềumạng mở to mắt, Nhược Nhất chăm chú quan sát thấy yêu văn trên gương mặt yêu ma kia ở trước mắt —— Thương Tiêu. . . . . . Edit:Hạnh Dung

Beta: Nguyệt Viên

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 23

Bàn tay trên cổ càng siết chặt, sắc mặt Nhược Nhất trở nên đỏ tía. Đôi mắt màu tím vốn trong suốt của Thương Tiêu nay chỉ có mộtmảnh đỏ tươi hỗn độn, răng nanh lộ ra hàn quang âm u. Thương Tiêu sẽ giết nàng? “Chạy…” Đôi môi đen sẫm bỗng nhiên run rẩynói, “Chạy mau…” Thương Tiêu còn có thần trí, hắn không muốn giết nàng —— Đúng vậy, nếu không thì dựa vào sức mạnh của hắn,để siết gãy cổ Nhược Nhất so với việc đập chết một con muỗi còn đơn giản hơn. Thế nhưng bây giờ muốn chạy trốn, Nhược Nhấtoán hận nghĩ: Ngươi cũng hơi đánh giá ta quá cao đó! Bàn tay khác của Thương Tiêu thì để bên tai nàng, Nhược Nhất nhanh trí, quyếtđịnh vạch miệng hùm của Thương Tiêu, ra sức vặn vẹo đầu, một ngụm cắn trên cổ tay hắn. Một ngụm đầu này cắn rất không nhẹ,nhưng lại không sử dụng toàn lực. Thương Tiêu không động đậy. Nhược Nhất phát bực, cắn mạnh, miệng dần dần nhiễm mùi máutanh. Ma huyết chảy ra, đau đớn làm đầu óc Thương Tiêu trong nháy mắt thanh tỉnh lại đôi chút. Màu đỏ trong mắt dần nhạt đi, hắn bópcổ Nhược Nhất hung hăng ném nàng ra. “Chạy!” Nhược Nhất va vào vách tường thịt, rơi bắn xuống mặt đất. Nàng nhoài thân mình vềtrước vừa há to miệng hô hấp, vừa chật vật bò về hướng chỗ tối. Trong lòng nàng thật không sợ gì cho lắm, có lẽ là trong tiềm thứcnàng chắc chắn Thương Tiêu sẽ không thật sự thương tổn đến tính mạng của nàng. Nhược Nhất thậm chí còn có lòng dạ nghĩ, nếu lúcnày Thương Tiêu giết nàng, khi tỉnh táo lại hắn có thể thương tâm hay không? Hẳn là có đi, nếu không sẽ không liều mạng kêu nàngchạy như vậy. Không ngờ Thương Tiêu chỉ thanh tỉnh trong chớp mắt. Dưới sự ảnh hưởng của Ma sát khí đầy rẫy nơi đây, đôi mắtThương Tiêu lại trở nên đục ngầu. Thân ảnh hắn như ánh sáng vọt đến bên Nhược Nhất, lần này hắn không thủ hạ lưu tình, nhấc bàntay “xoạt” một tiếng, móng tay sắc nhọn xuyên thấu quần áo, ở trên lưng Nhược Nhất vạch ba đường rách da tróc thịt, tạo thành ba vếtmáu dài. “A!” Nhược Nhất thất thanh kinh hô, cơn đau như lửa đốt sau lưng nói cho nàng biết, Thương Tiêu đã nhập ma thật sự rồi,mất đi thần trí. Hắn, thật sự sẽ giết nàng! Bị Thương Tiêu giết chết… Nhược Nhất cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới. Thương Tiêukhông phải một yêu quái tàn bạo, hắn cũng không tiếc rẻ yêu lực của mình mà đi giết chóc. Đối với Nhan Nhược Nhất mà nói, so vớiVương của yêu tộc, bá chủ của Cửu Châu, nàng càng hiểu biết Thương Tiêu là một nam tử vô cùng cố chấp, không nói một lời đưatới một chén canh suông mì sợi để nhận lỗi, là một phúc hắc nam [*] trong ngoài bất đồng sẽ cùng nàng đấu võ mồm, bày mưu kế, làmột anh hùng luôn trong thời khắc nguy hiểm dầu sôi lửa bỏng mà cứu nàng. Một Thương Tiêu như vậy sẽ vì Tử Đàn mà vứt bỏ nàng,nhưng Nhược Nhất chưa từng nghĩ tới có một ngày mình phải chết trong tay hắn. Trong lúc huyết nhục mơ hồ, Nhược Nhất vô lực ngãtrên đất, nàng cố hết sức quay đầu, kinh ngạc nhìn lại Thương Tiêu, trên gương mặt lộ vẻ tiên diễm của huyết hoa. Một Thương Tiêuđã lộ ra hình hài yêu ma đang giơ móng vuốt nhọn của mình đã nhiễm máu đỏ, ngơ ngác sững sờ ở nơi đó, mặc cho máu NhượcNhất nhiễm ướt y phục tàn sau lưng, chảy đầy mặt đất. Vì máu chảy quá nhiều, không khí đầy mùi máu tanh. Cỗ khí tức cổ quái khiếnngười ta xốc nổi kia bị áp chế xuống. Vật hình tơ màu đen trong kim châu dội trái dội phải, tựa hồ đang cực lực tránh đi mùi máu.Huyết sắc trong mắt Thương Tiêu từ từ tiêu tan. Màu sắc yêu vằn cũng dần nhạt đi, cho đến khi co lại nơi mi tâm. Thần chí hắn đãthanh tỉnh lại rất nhiều. Nhìn chằm chằm các móng tay thấm máu của nàng, cổ họng Thương Tiêu nghẹn ứ, sắc mặt từ từ trở nên trắngbệch. “Thương… Thương Tiêu.” Nhược Nhất gọi tên của hắn, “… Máu, bôi máu lên nội đan.” Nhưng Thương Tiêu không để ý đếnnàng, hãy còn ngồi xổm xuống, đầu ngón tay cực lực kiềm chế run rẩy. Vừa chạm vào máu vẫn còn ấm, sắc mặt hắn càng trắng thêmmột tấc: “Nhan Nhược Nhất.” “Ưm.” Nhược Nhất nhẹ giọng đáp ứng, cố hết sức chống mắt, nhẫn nhịn tất cả khó chịu trong cơ thể,miễn cưỡng nói, “Bôi máu lên nội đan.” “Nhan Nhược Nhất…” Thương Tiêu vẫn chỉ biết gọi tên nàng. Nhược Nhất cả người khó chịutới cực điểm, thật vất vả phát hiện nhược điểm của Ma sát khí, bôi máu lên trên, nói không chừng bọn họ có thể sống sót. Thời điểmtrọng yếu như vậy Thương Tiêu lại chỉ vô dụng mà gọi tên nàng, chỉ làm cho nàng nổi cơn tam bành, dứt khoát quay đầu im lặng nhắmmắt lại, không để ý đến hắn nữa. Thương Tiêu trong chớp mắt như cứng người lại. Hắn cực kỳ cẩn thận cúi người ôm nàng. “NhanNhược Nhất.” Hơi thở gần như lạnh như băng. Hắn hơi hơi run rẩy từ cánh tay truyền đến Nhược Nhất. Một Thương Tiêu luôn ngạonghễ như ánh trăng sáng trong, chưa từng biểu lộ qua vẻ yếu ớt như vậy. Nhược Nhất rốt cục đã nhận ra sự khác thường của hắn, lạitrừng mắt lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát —— giờ phút này sắc mặt hắn so với nàng cái người mất máu quá độ còn khó coi hơn!Thương Tiêu, đang sợ sao? Sợ hắn thật sự thất thủ giết chết nàng. Nàng cuối cùng cũng mềm lòng: “Có ta.” Bốn phía trầm mặc hồilâu, Thương Tiêu ôm nàng, như là muốn đắp tượng trong này luôn rồi. “May mắn…” Tiếng nói nhỏ bên tai này, gần như là nỉ non mộtcách ôn nhu. Nhược Nhất run lên, cười khổ nhắm mắt lại. Thương Tiêu, ngươi có biết, ngươi biểu hiện như vậy, thật sự là làm cho tavì ngươi mà chết cũng không hối tiếc . Dưới chân lại là một trận chấn động kịch liệt, Nhược Nhất lúc này mới nhớ tới bọn họ còn trongbụng Cửu Man, sinh tử còn chưa biết. Nàng không muốn rời khỏi vòng ôm của hắn, mặc dù lý trí của nàng không ngừng truyền đếntiếng báo động đỏ, nhưng nàng vẫn muốn mặc hắn ôm, được bao vây bởi hơi thở của hắn. Nhưng tình cảnh bây giờ lại khư khưkhông chấp nhận tính ngang bướng của nàng. “Thương Tiêu, bôi máu lên trên kim châu.” Nhược Nhất mạnh mẽ phục hồi tinh thần nói,“Ta không biết sao mà có được cỗ sức mạnh, hình như có thể áp chế ma khí.” “Ta biết.” Thương Tiêu tránh vết thương trên lưngNhược Nhất bế nàng lên. Khi đứng dậy, Nhược Nhất theo bản năng nắm lấy vạt áo hắn. Thương Tiêu hơi cúi mắt, nhìn lướt qua vạtáo có bàn tay nhỏ bé bẩn hề hề của nàng, trầm giọng nói: “Nhan Nhược Nhất, không được buông tay.” “Ta đương nhiên sẽ khôngbuông tay.” Nhược Nhất cảm thấy chấn động trong này càng phát càng kịch liệt, càng nắm chặt vạt áo của Thương Tiêu hơn. Lúc nàynàng một lòng chỉ muốn bôi máu rồi chạy khỏi đây, tất nhiên là không có nhìn thấy đáy mắt Thương Tiêu lẳng lặng chảy qua tia mừng

Page 56: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

rỡ. Thương Tiêu bế Nhược Nhất máu me nhầy nhụa từng bước hướng về kim châu, chấn động càng ngày càng lớn, yêu lực kim châuphát ra cũng ngày càng khiếp người. Thương Tiêu vươn bàn tay dính máu của Nhược Nhất vỗ lên kim châu, nhất thời một cỗ giónóng tựa sóng lớn từ trong kim châu tuôn ra. Nhược Nhất vội dán mặt trong lồng ngực Thương Tiêu. Bốn phía đột nhiên bắt đầu rungđộng kịch liệt, hình như Cửu Man đang thét lớn, tiếng vang thấp bên trong khiến Nhược Nhất khí huyết dâng trào, một ngụm máu nôntrên ngực Thương Tiêu, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Đôi mắt màu tím của Thương Tiêu chăm chú, tay dùng sức, hắc khí bên trong kimchâu trục xuất tứ phía, “bùm” một tiếng, nội đan của Cửu Man một tiếng đã nát vụn. Kim quang bốn phía tạm ngưng, nhưng Cửu Manvẫn tru lên không ngừng, còn đang giãy dụa. Mất đi nội đan, giáp của Cửu Man chỉ là vật trang trí, Thương Tiêu bây giờ ở trong bụngCửu Man, chỉ cần một chiêu Thương Thiên Lôi liền có thể đánh cho Cửu Man tan xương nát thịt, hai người có thể bình yên đi ra. Thếnhưng khi Thương Tiêu vận khí lên, ngực đột nhiên bị một trận xé rách đau đớn. Quả nhiên, là rất miễn cưỡng sao, hiện giờ thân thểnhư vậy liền cùng Cửu Man tương đối… “Khụ… Khụ!” Thương Tiêu mềm nhũn cả chân, qùy một gối. Thần chí đã có chút hoảng hốt,hắn mạnh mẽ chống không cho mình ngất đi. Không được, nội đan Cửu Man đã vỡ, nơi này sớm muộn gì cũng sụp đổ, bây giờ nếukhông ra, đến lúc đó, hắn cùng Nhan Nhược Nhất sẽ thật sự chôn thân trong bụng Cửu Man. Thế nhưng yêu lực… Trong đầu cảmgiác mê muội càng thêm đậm. Bỗng nhiên, cả nơi này mạnh mẽ nghiêng. Cùng với thanh âm xương cốt bị xé toạc, một tia ánh sángánh vào đôi mắt tím của Thương Tiêu. Ngọn lửa đỏ thẫm thật chói mắt, một nữ tử ăn mặc hoa lệ dùng lửa làm đao, đem áo giáp củaCửu Man thẳng tắp chém từng nhát. Vầng sáng cực nóng in trên thân hình quyến rũ của nàng, một thanh âm thanh thúy như chim hótphá vỡ tầng tầng máu đen nhánh, lại như tiếng của tiên nữ mà vang lên: “Thương Tiêu, chết chưa? Chết rồi thì trả Tiểu Nhất Nhất lạicho ta.”(BB: ta thích tỷ, rất thẳng thắn) Nghe ra người đến là ai, Thương Tiêu hơi có chút cảm giác dở khóc dở cười. Rốt cuộc cũngan tâm, mỏi mệt cùng đau đớn rất nhanh đã khiến hắn lâm vào bóng tối. Trước lúc ngủ, hắn còn loáng thoáng nghe được người tớiđang nháo lên ầm ầm ĩ ĩ : “Ai nha! Tiểu Nhất Nhất, Tiểu Nhất Nhất sao lại bị thương như vậy , ây da da, ây da da… Thương Tiêungươi cái đồ hàng thổ sản! Ngay cả Cửu Man yếu ớt cũng không đối phó được!”

[*] Phúc hắc nam: Thông thường “phúc hắc” là chỉ những nam nhân xấu xa, ác độc, ti bỉ… Nhưng khi được sử dụng trong tiểu thuyết,đặc biệt là hình dung về các nhân vật nam, thì từ “phúc hắc” không còn mang nghĩa như trên nữa, mà được hiểu theo nghĩa “thiện ẩntrong ác”.theo ta thấy từ “phúc hắc” là dùng để chỉ người nguy hiểm ngầm nhiều âm mưu >”< edit: Bùm Bùm

beta: Tiểu Tuyết

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 24

Khi Nhược Nhất lại mở mắt ra, thấy trời xanh mây trắng, ánh nắng ôn hòa, bóng cây sàn sạt. Mũi ngửi được mùi cỏ xanh cùng hoadại, tai nghe được tiếng nước chảy róc rách cùng tiếng chim hót nhẹ nhàng. Thật là một môi trường hài hòa.. Nhược Nhất muốn ngồidậy, vừa dùng lực, toàn thân trên dưới không có một khối xương cốt nào không gào thét, không có một khối da thịt nào không run rẩy.Nàng chỉ có thể vô lực tiếp tục nằm liệt trên mặt đất. Y phục trên người thực khô ráo sạch sẽ, vết thương trên lưng cũng không cònđau như lửa đốt, nghĩ chắc là có người giúp nàng tẩy rửa cùng băng bó vết thương đồng thời thay y phục. Là… Thương Tiêu sao?Nhược Nhất mặt hơi hơi đỏ lên, còn chưa kịp nghĩ đến những cái khác, một thanh âm nhẹ nhàng đột nhiên từ đỉnh đầu nàng vang lên.“Tiểu Nhất Nhất!” Nhược Nhất cả kinh, chuyển mắt nhìn phía người tới —— một nữ tử khoảng hai mươi khí ngang ngược, một thânváy màu da cam càng tôn lên khuôn mặt linh động mà lại ngầm có sát khí của nàng. Nhược Nhất chớp mắt đánh giá nàng một hồi lâu,quét qua nốt ruồi hồng dưới mắt nàng: “A, a, ngươi là Nguyệt Hoàng!” Nữ tử chanh y (y phục màu cam) cúi người hôn mặt nàng: “Làta là ta! Tiểu Nhất Nhất ta rất nhớ ngươi.” Nếu không phải nghĩ cho vết thương trên người Nhược Nhất, nàng có lẽ sẽ nhấn NhượcNhất vào trong ngực dùng sức mà cắn mất. Nguyệt Hoàng cùng Tử Đàn đồng dạng đều những nữ tử xinh đẹp, nhưng phong cáchcủa hai người hoàn toàn bất đồng. Nếu Tử Đàn được xem là một cây “Không cốc U Lan” [1], như vậy Nguyệt Hoàng sẽ là một đóa“Mạn Châu Sa Hoa” [2] mê người. Nguyệt Hoàng, thật ra không thể xem là yêu quái được, tổ tiên của nàng là thần thú PhượngHoàng, ở Cửu Châu hai trăm năm trước đã diệt tộc. Nàng là phượng hoàng duy nhất còn sống sót trong Phượng Hoàng tộc. NhượcNhất lần đầu tiên gặp nàng là ở thanh lâu dưới U Đô Sơn. Nhược Nhất rãnh rỗi không có gì làm thì giả nam trang dạo thanh lâu, sauđó… phiêu [3] nàng. Tất nhiên là phiêu không thành. Sau đó lại để Thương Tiêu biết chuyện, đánh Nhược Nhất một trận. Nhưng từ đóthì duyên phận giữa nàng và Nguyệt Hoàng đã được kết. Nguyệt Hoàng từng yêu một tướng quân loài người. Về sau vị tướng quânkia chết, nàng liền đời đời kiếp kiếp tìm kiếm chuyển thế của hắn. Thời điểm gặp Nhược Nhất, vị tướng quân đó vừa chuyển thếthành lão bản của thanh lâu, một công tử nhà giàu bị liệt chân. Nguyệt Hoàng liền cam tâm chuyển tính, ra vẻ một ca nữ bình thườngđể ở cạnh bên hắn. Sau đó, công tử kia cũng chết đi, Nguyệt Hoàng liền tiếp tục đi tìm chuyển thế kế tiếp của hắn. Không biết hiệngiờ nàng có còn một mình giữ vững đoạn tình yêu vốn nên đặt dấu chấm hết hay không… “Tiểu Nhất Nhất, để tỷ tỷ nhìn xem, chậcchậc, người vừa gầy vừa tiều tụy, vẫn là thịt mỡ đầy đặn như lúc trước thì dễ nhìn hơn.” Một bên nói một bên véo véo mặt NhượcNhất. Nhược Nhất tính thời gian, cảm thấy nàng ăn đủ đậu hủ rồi thì hỏi: “Ngươi làm sao lại ở đây một cách trùng hợp như vậy?”Nguyệt Hoàng vẫy vẫy những sợi tơ vàng của áo choàng nói: “Ta mấy ngày trước biết được Thành Hạo chuyển thế làm người ở gầnAnh Lương, liền đến xem thử.” Thành Hạo, đó là tên của vị tướng quân kia, người yêu đời trước của nàng. “Tìm được rồi sao?”Nguyệt Hoàng lắc đầu, thần sắc có chút cô đơn: “Từ kiếp trước, chính là qua cái kiếp mà ngươi thấy, ta không còn tìm được chuyểnthế của hắn nữa. Có lẽ là kiếp kia hắn làm quá nhiều chuyện xấu, cũng không chừng là bị giữ lại dưới địa phủ không được đầu thairồi.” “Nguyệt Hoàng…” “Dừng lại.” Nguyệt Hoàng bỗng nhiên nâng tay cắt lời Nhược Nhất, “Tên này kêu lên nghe rất xa lạ, tỷ tỷ ta ngherất không thoải mái. Ngươi vẫn là gọi ta Tiểu Nguyệt Nguyệt thì tốt hơn, nghe thân thiết.” Nhược Nhất kéo kéo khóe miệng: “Khôngphải là… Cái tên gọi Tiểu Nguyệt Nguyệt này…” “Không thích?” Nguyệt Hoàng tự nói , “Ưm, vậy ngươi gọi ta là Phượng tỷ cũngđược, dù sao chung quy gốc của ta vẫn là Kim Phượng Hoàng… Tiểu Nhất Nhất, muốn ta giúp ngươi xoa bóp khóe môi sao? Nó cứđộng suốt.” “Ngươi, thật ra đã đến qua trái đất chứ.” “Cái gì?” “Không có gì…” Nguyệt Hoàng nhìn chằm chằm Nhược Nhất cười trongchốc lát, bỗng nhiên nói: “Tên Thương Tiêu kia, khí phách trong yêu lực của hắn có vẻ chưa giảm, ta ngửi mùi một cái liền biết là hắn

Page 57: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

đến đây. Ta nghĩ hắn nếu đến đây, nói không chừng ngươi cũng đến. Quả nhiên để cho ta gặp được các ngươi. Nhưng sao hắn lạiyếu thành loại phó đức hạnh (mang ý nhạo báng) này, ngay cả tên Cửu Man chưa hóa thành hình người cũng có thể khiến hai ngườibọn ngươi trở nên thảm hại như vậy.” Nhược Nhất lắc đầu thở dài: “Ta cũng không biết nên nói như thế nào… Đúng rồi!” Nàng bỗngnhiên phục hồi tinh thần lại, “Thương Tiêu đâu?” Nguyệt Hoàng nghiêng đầu, có chút mất hứng nói: “Chết rồi.” Nguyệt Hoàng cùngThương Tiêu hai người tính cách trời sinh đối lập nhau, ở chung một chỗ đều không ít được châm chọc khiêu khích cùng ngầm phâncao thấp. “Nếu không phải cái tay không tiền đồ này của ngươi gắt gao nắm lấy vạt áo hắn, ta cũng không cứu hắn ra đâu. Quả nhiên,cứu hắn rồi liền một tiếng cám ơn cũng không. Láo xược y như cái gì đó…” Bên này Nguyệt Hoàng đang nhao nhao bất tuyệt, bên bụicây kia vang lên tiếng, Thương Tiêu với mái tóc bạc trắng ẩm ướt đi ra, như là vừa tắm rửa dưới sông vậy. Hắn mắt lạnh liếc NguyệtHoàng, nhưng thấy trên mặt Nhược Nhất có dấu son môi đỏ, biểu tình trầm rồi lại trầm. Nguyệt Hoàng cũng không cam yếu thế dùngmắt liếc xéo hắn. Nhược Nhất nằm trên đất không thể động đậy, chỉ có thể nhìn trời ngây ngô cười. “Thương thế của nàng cần hảohảo trị liệu, mau đi Anh Lương.” Thương Tiêu lạnh lùng mở miệng. Thần sắc lúc này cùng với lúc ở trong bụng Cửu Man hoàn toàn làhai bộ dáng khác nhau. Vẻ yếu ớt của hắn, không, Thương Tiêu căn bản là tên mạnh mẽ không biết yếu ớt là gì. Nhược Nhất suy nghĩmột lát, nói: “Được, nhưng mà trước tiên phải đi tìm một chỗ này đã.” Khi Nguyệt Hoàng để mặc Nhược Nhất sau lưng bước vào sơnđộng, bên trong một người cũng không có. Thiên Tố… Có lẽ là khi nàng đi không lâu sau liền bị diệt mất tăm rồi. Mà Vân Chử bịthương nặng như vậy, hắn nhất định là chạy không nổi. Xem ra là được người nào cứu đi rồi. Nguyệt Hoàng bĩu môi: “Nhất định là bịtiên hữu (bạn bè trên cõi tiên) nào mang đi rồi, động này đầy tiên khí ngửi vào chỉ muốn hắt hơi.” Nhược Nhất trầm mặc không nóichuyện, ánh mắt đảo qua mặt đất nơi hắn từng nằm qua, một vật gì đó màu trắng thu hút sự chú ý của nàng: “Nguyệt… Tiểu Hoàng,cái kia cái kia.” “Ưm, Nguyệt Tiểu Hoàng cái tên thân mật này ta cũng rất thích.” Vừa nói, vừa giúp Nhược Nhất nhặt lên món đồ màutrắng kia, là một cây trâm bạch ngọc trong sáng. “Hẳn là là Thiên Tố lưu lại . Bọn họ có lẽ không quá chú ý tới vật này nên đánh rơi ởđây. Nếu những người trong tiên tộc đến sớm hơn chút…” Đôi mắt Nhược Nhất tối sầm, không biết nên nói cái gì. Thế sự luôn luôn vôthường như vậy. Thương Tiêu đứng ở cửa động không vào. Gương mặt một mảnh lặng yên. Gặp loại yêu quái Cửu Man này, VânChử nhất định sẽ hướng Tầm Thường Cung xin giúp đỡ. Quý Tử Hiên không phái người tới cứu, là bởi vì hắn biết Nhan Nhược Nhấtđang đi theo hướng này. Hắn chắc chắc người trong yêu tộc sẽ không khoanh tay đứng nhìn, hoặc là nói, Quý Tử Hiên thậm chí đãliệu đến việc hắn sẽ cùng Nhan Nhược Nhất cùng tới. Cuộc chiến này, mặc kệ là Cửu Man chết hay là Thương Tiêu chết, kẻ còn lạinhất định cũng sẽ bị trọng thương. Đến lúc đó, việc giết chết kẻ đó cũng sẽ trở nên dễ dàng rất nhiều. Tầm Thường Cung đứng ngoàicuộc cuối cùng lại ngư ông đắc lợi… Thương Tiêu cười lạnh một tiếng, cơn đau như xé rách nơi ngực vẫn còn: Quý Tử Hiên, lần này,vẫn là thật sự để ngươi nhặt được tiện nghi rồi. Nhưng sự xuất hiện của Nguyệt Hoàng, hắn lại không dự đoán được. Nếu không,những tiên nhân đến nơi đây cứu Vân Chử, chỉ sợ còn phải thêm một nhiệm vụ… Giết hắn. Đoàn người đi ra khỏi sơn động, NhượcNhất bỗng nhiên cảm thấy được có một ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm nàng, gần đây bị những yêu quái kì kì quái quái dọa nhiềurồi, cánh tay Nhược Nhất ôm lấy cổ Nguyệt Hoàng trở nên căng thẳng, một bộ dáng sợ hãi quay đầu nhìn bốn phía, chỉ sợ từ đâu đóđột nhiên nhảy ra một con quái vật. Nguyệt Hoàng bị Nhược Nhất siết đến nỗi phải dừng lại bước chân: “Làm sao vậy?” Khóe mắtđảo qua một cây đại thụ, phía sau đại thụ mơ hồ lộ ra mảnh y phục màu đen, cùng một góc đấu lạp. Nhược Nhất lại cả kinh lần nữa.Nhìn chăm chú hướng kia, thế nhưng nơi đó vẫn còn bóng người. Là ai? Y phục màu đen, đấu lạp… Là nam tử tóc bạc thần bí kiasao? Hay chỉ là nàng tinh thần căng thẳng quá độ sinh ra ảo giác? “Nguyệt Tiểu Hoàng, ngươi không cảm thấy bên kia có ngườisao?” Thần sắc Nguyệt Hoàng cùng Thương Tiêu chợt căng lại, hai người cùng nhìn phía Nhược Nhất chỉ, nín thở thăm dò mọi độngtĩnh, cách một hồi lâu, Nguyệt Hoàng kỳ quái nói: “Không có ai a. Nhược Nhất nhìn lầm rồi, ừm, Tiểu Nhất Nhất đáng thương của ta,trải qua những chuyện này ngươi nhất định là bị dọa đến hỏng rồi, thực khiến ta đau lòng…” Ảo giác sao? Nếu Thương Tiêu cùngNguyệt Hoàng cũng không cảm thấy có hơi thở của người khác, vậy nhất định là ảo giác rồi. Thế nhưng vì sao cho đến bây giờ, nàngvẫn cảm thấy được ánh mắt kia vẫn còn nhìn chằm chằm phía sau lưng nàng chứ? Nhìn đến nỗi nàng lạnh cả sống lưng. NguyệtHoàng còn đang thao thao vì đau lòng, Thương Tiêu đánh giá Nhược Nhất, sắc mặt hơi trầm xuống, rũ mắt, có chút đăm chiêu.Nguyệt Hoàng một đường cõng Nhược Nhất lên Anh Lương Sơn, thấy cánh cửa nguy nga giữa cự thạch. Nàng nhẹ nhàng thả NhượcNhất xuống, sờ sờ đầu nàng nói: “Tiểu Nhất Nhất, ta sẽ không đi vào với các ngươi. Anh Lương Sơn chủ là một tên gia hỏa tính tìnhquái lạ, tự ngươi phải chú ý hắn một chút. Thành Hạo còn chưa tìm được, mấy ngày nay ta cũng sẽ đi loanh quanh dưới Anh Lương.”Nguyệt Hoàng từ trong ngực lấy ra một cái vòng cổ, trên đó treo một cây sáo nhỏ, nàng vừa giúp Nhược Nhất buộc lên cổ, vừa nói:“Cho ngươi cái này, nếu gặp chuyện gì liền thổi nó, tỷ tỷ sẽ vội đến cứu ngươi.” Cuối cùng lại lưu luyến không rời nâng mặt NhượcNhất mà đánh giá, “Ngươi nhìn xem bộ dạng một cái túi trút giận của ngươi này, làm sao mà khiến tỷ tỷ yên tâm đươc? Ngươi haitrăm năm trước nói đi là đi , cũng không báo ta một tiếng nào, ta biết ngươi nhất định là bị Thương Tiêu con hồ ly chết tiệt này ứchiếp, đáng tiếc khi đó ta không ở bên cạnh ngươi, không giúp được ngươi…” Nguyệt Hoàng ai oán trừng một cái Thương Tiêu đứngtrên bậc thang phía trước vài bước: “Lần này tỷ tỷ che chở ngươi, lại không ai có thể ức hiếp ngươi nữa. Đừng sợ a.” Nhược Nhất bịngữ khí dỗ hài tử này chọc cười : “Ta cũng không phải không có đầu óc, nếm qua một lần thiệt thòi, tất nhiên là biết đề phòng mọi lúcmọi nơi không để phải nếm lần nữa. Nguyệt Tiểu Hoàng ngươi thật không quá hiểu ta rồi.” Thương Tiêu đột nhiên cứng đờ sốnglưng. Nguyệt Hoàng vốn đang chuẩn bị dặn dò thêm Nhược Nhất đôi lời, kết quả cánh cửa phía trước kẽo kẹt một tiếng chậm rãi mởra. Sắc mặt Nguyệt Hoàng biến rồi lại biến, hoảng hốt lưu lại hai chữ “bảo trọng” liền không thấy bóng dáng đâu nữa. Một đồng tửthanh y (y phục màu xanh) từ bậc thềm cao đi xuống, phất cây phất trần, cung kính nói: “Chủ tử sai ta đi ra nghênh đón khách quý, haivị xin mời.” Nhược Nhất không ngờ Nguyệt Hoàng chạy trốn vội vàng như vậy, kinh ngạc đứng ở đó, nhất thời quên đáp lại lời đồng tửthanh y kia. Đồng tử thanh y nhìn theo ánh mắt Nhược Nhất ra phía xa, lạnh nhạt nói: “Nguyệt Hoàng sư tỷ từng cùng chủ tử có hiềmkhích, lúc này không muốn gặp chủ tử cũng là lẽ thường tình.” “Sư tỷ?” Nhược Nhất kinh ngạc nói, “Nàng là đệ tử của Anh Lương.”“Nguyệt Hoàng sư tỷ cùng ta đều là đệ tử của chủ tử.” Đồng tử thanh y đáp thật sự lạnh nhạt, “Chủ tử ở đại điện chờ hai vị khách quý,mời theo ta.” Nhược Nhất trong lòng lại càng kinh ngạc. Tứ lúc quen biết Nguyệt Hoàng, cho tới bây giờ chưa từng nghe nàng đề cậpqua một câu một chữ về vấn đề sư môn. Nàng rốt cuộc cùng Anh Lương chủ sinh hiềm khích gì. Cư nhiên kiêng dè đến loại trình độnày. Không có Nguyệt Hoàng cõng Nhược Nhất, nàng đi phải tốn rất nhiều sức. Vết thương trên lưng bị Thương Tiêu khoét vừa sâuvừa dài, động thế nào cũng đau Mới đi vài bước, Nhược Nhất đã một đầu đầy mồ hôi. Thương Tiêu chỉ yên lặng đứng ở vừa, khônggiúp không đỡ. Nhược Nhất cũng bướng bỉnh không cầu hắn. Kia đồng tử thanh y đi ở phía trước, hình như hoàn toàn không biếtNhược Nhất bị thương vậy. “Nhan Nhược Nhất.” Thương Tiêu lạnh lùng mở miệng, “Ta có lúc nào để ngươi nếm qua rất nhiều thiệtthòi?” Thân mình Nhược Nhất dừng lại, không khí trở nên yên lặng. Nàng đột nhiên cảm thấy buồn cười mở miệng nói: “Đúng vậy,ngươi không để ta nếm qua thiệt thòi.” Nàng quay đầu nhìn chằm chằm Thương Tiêu, độ cong của nụ cười mỉa trên mặt rất chói mắt,“Là ta ngốc đến nỗi tự mình cầu xin được đấu vật, một lần một lần bị ngã mà không chết tâm!”

[1] Không cốc U Lan: đóa hoa Lan đẹp trong sơn cốc, rất hiếm, thường được dùng để miêu tả những người thanh lịch.

[2] Mạn Châu Sa Hoa: hình dung sự ôn nhu của ác ma, truyền thuyết kể rằng đó là 1 đóa hoa màu đỏ tự nguyện nhập địa ngục bị

Page 58: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

chúng ma quỷ đẩy về lại, nhưng vì vẫn lưu luyến trên đường Hoàng Tuyền, chúng ma quỷ ko nỡ nên đành cho nàng sinh trưởng trêncon đường ấy, để nàng có thể dẫn dắt cùng an ủi cho các linh hồn rời khỏi nhân giới.

TT: Bỉ Ngạn hoa loại màu đỏ, tương truyền là loại hoa tự nguyện nở trên con đường đi đến Hoàng Tuyền, đây là 1 loại hoa có thật kophải đồ trong truyền thuyết thôi đâu, các nàng có hứng có thể đọc thêm ở đây hoặc gg nha

[3] Phiêu (嫖): chơi với các cô nương thanh lâu í

Edit: Bùm Bùm

Beta: Tiểu Tuyết

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 25

Thương Tiêu chưa từng để cho Nhan Nhược Nhất nếm qua thiệt thòi gì. Chưa từng có. Khi hai người cãi nhau, hơn phân nửa làThương Tiêu sắn tay áo đi phòng bếp chật vật làm một chén canh suông mì sợi. Lúc trước ngay cả khi nàng cứu Tử Đàn, ThươngTiêu cũng đi xuống dưới lòng đất bắt chuột lửa làm áo choàng chống lạnh cho nàng. Khi Nhược Nhất gặp nguy hiểm, hắn lại bảo vệbên cạnh nàng, một tấc cũng không rời. Mặc dù hiện tại, yêu lực của hắn suy yếu thành như vậy, cũng vẫn mặc kệ nguy hiểm tứ phíaxung quanh, hóa thành một hắc y kiếm khách theo nàng suốt đoạn đường loạn lạc. Thương Tiêu chưa từng để cho nàng nếm quathiệt thòi. Chỉ là trong lòng hắn còn có một nữ nhân khác mà thôi. Một nữ nhân mà Nhược Nhất hoàn toàn thua kém hơn nàng ta vềmọi mặt. Một nữ nhân mà mặc dù mạng sống của nàng ta trong cảnh một sớm một chiều có thể mất đi, hắn cũng không bỏ xuốngđược. Một nữ nhân đủ khả năng cùng hắn đứng trên thiên hạ. Nhược Nhất thừa nhận chính bản thân mình rất đố kị, che dấu khôngđược sự đố kị đó. “Nàng đang oán giận lúc trước ta. . . . . .” “Không còn oán giận nữa.” Thần sắc của Nhược Nhất lạnh nhạt cắt nganglời nói của hắn, cười đến có chút tàn nhẫn, “Biết ngươi trải qua những ngày tháng không tốt, ta liền không oán giận nữa.” Sắc mặt củaThương Tiêu chợt trắng trong chớp mắt, đôi mắt màu tím trống rỗng trong khoảnh khắc đó. Biểu hiện này có chút giống như ảo ảnhlúc trước nàng mơ mơ màng màng nhìn thấy được khi nàng nhảy xuống đỉnh U Đô Sơn. Trong lòng Nhược Nhất bỗng dưng sinh raniềm thích thú của sự trả thù, xen lẫn trong đó ẩn chứa nỗi đau đớn thắt chặt. Nàng cất từng bước khó khăn lên những bậc thềm, vừađi vừa thở hổn hển nói: “Thương Tiêu, ta đến Anh Lương là để xin thuốc cho ngươi. Có người nói với ta, lúc trước ngươi nhập ma làvì ta. Thế nhưng ta không tin, người nói lời này nhất định không biết tâm tính kiên định của ngươi. Đã đánh mất một Nhan NhượcNhất, sẽ còn xuất hiện hàng ngàn hàng vạn Nhan Nhược Nhất khác xếp hàng, chờ ngươi tuyển chọn. Ngươi sẽ vì chuyện đơn giảnnhư vậy mà nhập ma sao?” Mồ hôi ngấm vào vết thương sau lưng có chút đau, Nhược Nhất đi càng lúc càng chậm. Thương Tiêuđứng bất động tại chỗ, khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng xa: “Nhưng là mặc kệ đồn đãi này là thật hay là giả, ta đã tự mình đatình một lần, coi như đó là năng lực của ta đi. Hiện giờ giúp ngươi xin thuốc này, cũng coi như làm là ta đang ‘giải quyết’ những gì cònsót lại của lần trước. Vốn, ta cùng với Tử. . . . . . Ta nói với Hàn Ngọc Chủ đại nhân của ngươi, sau hai tháng đem thuốc đưa đến UĐô Sơn, nếu hiện giờ ngươi đã đến rồi, ta cũng không cần phải đi một chuyến nữa. Hiện tại ta bị thương, cũng chỉ có thể mượn danhtiếng của các người, đến Anh Lương Sơn này tịnh dưỡng. Đến lúc đó, ngươi uống thuốc rồi, ta dưỡng thương khỏe rồi, chúng ta liềnmỗi người đi một ngả chân trời góc biển không gặp lại vậy. Về phần ngươi cho ta cho cái ấn gì đó. . . . . thì để ấn đó đi.” Nhược Nhấtcười cười: “Ta dùng mạng để chơi cùng ngươi trận cuối cùng, có thể làm cho ngươi vui lòng?” Nói xong, Nhược Nhất xoay ngườinhìn hắn, đã thấy Thương Tiêu lộ ra gương mặt trắng như tuyết có chút dại ra hạ mắt xuống nhìn chằm chằm vào tảng đá bậc thang ởdưới chân. Lặng im hồi lầu, hắn mới khàn khàn cất giọng nói: “Nhan Nhược Nhất, nếu nàng có thể làm như lời nàng nói. . . . . vậy nhảyvào trong bụng Cửu Man để tìm ta, việc gì phải tự làm khổ mình?” Nụ cười gượng trên mặt của Nhước Nhất cứng đờ. Từ trước đếnnay, lời nói củaThương Tiêu đều có thể xuyên thấu qua lòng nàng. Việc gì phải tự làm khổ mình, đúng vậy, việc gì phải tự làm khổmình. Nàng có một ngàn một vạn cái lý do để từ bỏ Thương Tiêu, chỉ có một cái lý do “Thích” này vẫn duy trì sự kiên định của nàng.Hết lần này đến lần khác chỉ vì cái lý do này, đã có thể đánh tơi bời ngàn vạn lí do kia, là cho những lý do đó bị thua đến thê thảm.“Thương Tiêu.” Nhược Nhất cười đến thực dịu dàng: “Ta không nỡ để ngươi chết, bởi vì ta quên không được ký ức trước kia. Quênkhông được cảm giác từng giọt máu trong người đều kêu gào thích ngươi. . . . . .” Đôi mắt màu tím hơi hơi sáng ngời, Thương Tiêungẩng đầu lên chăm chú nhìn Nhược Nhất. “Cho nên, bây giờ ta muốn dùng toàn bộ sức lực để từ bỏ ngươi.” Trong không khí mộtmảnh tĩnh mịch. Chỉ có giọng nói tựa như ảo mộng của Nhược Nhất không ngừng vang vọng lại , “Ta buông bỏ ngươi, ngươi cũngbuông tha cho ta được chứ? Nếu còn có dịp gặp lại, có thể xem đối phương như người xa lạ, được như vậy thì không gì tốt bằng.”Lời này tựa như con dao hai lưỡi sắc bén, cũng không biết cắt ai mà máu tươi đầm đìa. Cuối cùng khó khăn lắm Nhược Nhất cũng đihết dãy bậc thang. Nhược Nhất đứng ở sơn môn nguy nga quay đầu nhìn lại Thương Tiêu vẫn dừng lại ở tại chỗ như trước. Khoảngcách quá xa không thấy rõ vẻ mặt của hắn. Nhược Nhất khó khăn hơi cong môi, từ từ, không ai giúp đỡ, nàng vẫn giống như có thể đitiếp. Nhan Nhược Nhất không kiên cường, nàng chỉ là quật cường bốc đồng. Ở trước mặt Thương Tiêu, nàng cũng chỉ có thể cậymạnh quật cường. “Khách quý mời vào bên trong.” Đồng tử mặc áo xanh cung kính dẫn đường ở phía trước, Nhược Nhất theo hắn điqua một hành lang dài rộng lớn, chỗ cuối hành lang dài có một đại điện, ở giữa đại điện trưng bày một ghế dựa lớn trên đài cao. Bốcục trang nghiêm giống hoàng đế lâm triều này làm cho Nhược Nhất cảm thấy có chút áp lực. Đồng tử mắc áo xanh để cho NhượcNhất chờ ở trên điện, liền đi đến thính phòng bẩm báo Anh Lương Chủ. Nhược Nhất rảnh rỗi đến không có việc gì làm đành phải quansát đánh giá trang trí trong đại điện, những thanh đồng đen được trang trí che kín từng góc một của đại điện, từ đó có thể thấy chủ tửnơi này là một người rất cẩn thận. Đợi một hồi, Anh Lương Chủ còn chưa đến, Thương Tiêu chậm rãi đi vào đại điện. Nhược Nhấtkhông nhìn hắn, lại có thể cảm giác được vẫn có tầm mắt lạnh lẽo nhìn về phía mình. Không lâu sau, hậu sảnh ồn ào hẳn lên. Rèm cửađược vén lên, vài mỹ nữ mặc váy mỏng màu xanh nhạt nối đuôi nhau đi ra. Mỗi người đều có sắc đẹp thanh kỳ tú lệ. Nhược Nhất tòmò nhìn xung quanh, Nguyệt Hoàng nói Anh Lương Chủ là tên có tính tình cổ quái, nhưng mà cho tới bây giờ, tất cả đều bình thường

Page 59: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

như vậy, bày trí trong phòng, phong cách thích nữ tử. . . . . . Người cuối cùng ra khỏi hậu sảnh chính là vị hoàng y thiếu nữ, dung mạocủa nàng cũng không khác biệt gì so với các vị nữ tử đi ra trước. Chỉ là trong tay nàng còn ôm một đứa trẻ mày rậm mắt to. Ngườihơn hai ngàn năm trăm năm tuổi, sinh một ra một đứa trẻ. Trong lòng Nhược Nhất nhất thời cảm thấy lão gia gia đó thật là vĩ đại.Hoàng y nữ tử bế đứa trẻ lên ghế tựa trên đài cao kia, nắm tay chân trắng noãn của hắn, an bày cho hắn một tư thế “Uy nghiêm” .Trong lòng Nhược Nhất cảm thấy buồn cười, một đứa trẻ như hắn biết thế nào là khí thế. Tư thế này được đặt xong, đợi một lát màhắn đã nghiêng đầu ngủ, nước miếng nước mũi giàn giụa, còn không phải đã lộ ra nguyên hình vẫn là một đứa trẻ. “Ngươi, chính làNhan Nhược Nhất?” Một giọng nói còn mang tính trẻ con vang lên ở trong đại điện. Nhược Nhất chớp mắt nhìn thấy các mỹ nữ đều cúiđầu, lại nhìn đứa trẻ trên đài cao kia, chỉ thấy hắn mở miệng bập bẹ nói chuyện: “Nhìn cái gì vậy, hỏi ngươi đó, có phải ngươi tên làNhan Nhược Nhất hay không?” Đứa. . . . . .đứa trẻ con biết nói chuyện rồi. Được rồi, đây là Cửu Châu, không có gì kỳ quái cả. NhượcNhất áp chế kinh ngạc trong lòng, nói: “Vâng, ta tới gặp Anh Lương Chủ . Xin hỏi, ngươi, ách, cha ngươi khi nào thì. . . . . .” Đứa trẻđột nhiên hung hăng trừng mắt nhìn Nhược Nhất, nhìn nét mặt giống như rất tức giận vì bị mạo phạm, hắn vạn phần kích động vỗ lênđệm ghế, giận dữ hét: “Lão tử chính là Anh Lương Chủ! Lão tử chính là Anh Lương Chủ! Cha, cái gì mà cha!” Nhược Nhất nghẹnhọng nhìn trân trối hắn. Anh Lương Chủ, là đứa trẻ con? Hoàng y nữ tử bên cạnh hắn vỗ nhè nhẹ ngực hắn: “Chủ tử bớt giận. Cônương nhất định là không biết tình huống thực tế của chủ tử, nên không cố ý mạo phạm.” Anh Lương Chủ thở phì phì trừng hai mắtnhìn Nhược Nhất, lại lặng lẽ liếc mắt sang Thương Tiêu đang thản nhiên đứng bên cạnh, tự mình mạnh mẽ nuốt xuống những lời lẽ dữdội: “Thôi, niệm tình đây là lần đầu tiên của ngươi, nên không so đo với ngươi.” Anh Lương Chủ vuốt thuận khí, đánh giá Nhược Nhấthai lần: “Mới vừa rồi ta còn cảm giác được hơi thở của Nguyệt Hoàng, nàng thế nhưng cùng ngươi đến đây?” Bởi vì không biếtNguyệt Hoàng có hiềm khích gì với sư môn, Nhược Nhất đắn đo hạ giọng nói: “Nàng ấy. . . . . .dừng, ở trước sơn môn liền nói cóchuyện gấp phải đi.” Anh Lương Chủ biến sắc, bỗng nhiên đứng lên, hai bắp chân trắng noãn bởi vì vô lực chống đỡ mà cả ngườikhụy tròn lại, lại”Bộp” một tiếng ngã ở trên tọa ỷ rộng lớn, nhướng mày, chu miệng, một dáng vẻ khóc không ra nước mắt. Đứa trẻ connon nớt! Nhược Nhất bị dáng vẻ như vậy của hắn làm cho nàng phản ứng không kịp. Hoàng y nữ tử nói lớn: “Chủ tử đừng vội, nếuNguyệt Hoàng chịu xuất hiện ở gần Anh Lương , có lẽ trong lòng nhất định là cũng đã buông lỏng hơn nhiều. Ngày sau ta tìm cơ hộinói chuyện với nàng ấy.” “Ê.” Anh Lương Chủ yếu ớt đáp một tiếng. Cách một hồi lâu, đưa tay ý bảo hoàng y nữ tử ôm lấy hắn, ngaycả nhìn cũng không thèm nhìn tới Nhược Nhất liếc mắt một cái nói: “Hôm nay không có tâm trạng nói chuyện với các ngươi, tự mìnhtìm phòng ở đi, hôm khác nói sau.” Khóe miệng của Nhược Nhất giật giật. . . . . .Đây, đây là đạo đãi khách gì đây, ngươi thật sự sốnghai ngàn năm trăm năm sao? “Tìm đại phu.” Đợi bọn họ sắp trở về hậu sảnh, bỗng nhiên Thương Tiêu mở miệng, “Ngay bây giờ.” “Tựngươi đi vào phòng thuốc ở bên trong mà tìm, tùy ý ngươi.” Nghe khẩu khí này, Thương Tiêu cùng Anh Lương Chủ này thật là rất thânquen. Tuy rằng Anh Lương Chủ nói là để cho bọn họ tự tìm phòng ở, nhưng cuối cùng vẫn sai đồng tử mặc áo xanh dẫn nàng cùngThương Tiêu đi về phòng của mỗi người. Nhược Nhất mới nằm trong phòng mình chưa được bao lâu, một bạch y nữ tử liền gõ cửaphòng nàng. “Cô nương, ta là y nữ của phòng thuốc, đến để xem vết thương của cô nương.” Nhược Nhất hơi giật mình, nhanh nhưvậy? “Vào đi.” Y nữ là là một người rất giỏi giang và rất nghiêm túc, vừa tiến vào thì chẳng nói câu vô nghĩa nào, chẩn mạch, liền bắtđầu giúp nàng cởi quần áo để thay thuốc. Là Thương Tiêu tìm cho nàng sao? Nhanh như vậy liền đến đây, hắn hẳn là đi đến phòngthuốc chọn y nữ trước rồi mới tự mình trở về phòng. Nhược Nhất không khỏi cười khổ, thật đúng là không để cho nàng chịu thiệt thòigì, những lời tổn thương người cũng đã nói ra rồi, vì cái gì còn muốn đối xử tốt với nàng? Trong lòng Nhược Nhất nguội lạnh, suy nghĩ:Thương Tiêu nếu ngươi thật sự để ý ta như vậy, lúc trước vì cớ gì đến chết cũng không chịu mở cửa động kia? Mà nay lại làm radáng vẻ si tình này. . . . . . Lại làm cho ta cảm thấy như là ngươi đang bố thí. “Cô nương, miệng vết thương này lúc trước được xử lýrất tốt, chỉ là đã bị thấm mồ hôi nên có chút nhiễm trùng, ta đã muốn giúp nàng thay thuốc, nếu không có gì trở ngại, nội trong năm, sáungày nữa có thể đóng mài rồi. Trong mấy ngày này tốt nhất đừng để thấm nước, ít hoạt động. Về phần ăn uống thì ta sẽ căn dặnphòng bếp, nàng có thức ăn gì phải kiêng không?” “Không có.” Nhược Nhất vừa đáp, vừa suy nghĩ, thì ra Nguyệt Hoàng đúng là đệ tửxuất thân từ Anh Lương, khó trách nàng ta có thể xử lý vết thương tốt như vậy. Nàng nhìn y nữ đang yên lặng thu dọn đồ đạc, bỗngnhiên hiện lên tò mò trong lòng, “Nàng, biết Nguyệt Hoàng không?” “Nguyệt Hoàng sư tỷ chính là đệ tử đắc ý của chủ tử, ta đươngnhiên biết.” “Vậy nàng cũng biết vì sao nàng ấy rời khỏi sư môn mà dạo chơi bên ngoài?” “Chủ tử cầu thân Nguyệt Hoàng sư tỷ,nhưng sư tỷ lại không hề thích chủ tử, liền thu dọn tay nải rồi bỏ đi.” Y nữ trả lời một cách thản nhiên, “Cô nương nếu không có chuyệngì, ta cáo lui trước.” “A! A. . . . . . Ừ.” Nhược Nhất cảm thấy giống như sét đánh ngang tai, đưa ánh mắt tròn xoe nhìn y nữ đang lạnhnhạt rời khỏi. Cầu. . . . . . Cầu thân. Chẳng lẽ, đây là mối tình sư đồ trong truyền thuyết. . . . . . Edit: Nguyệt Viên

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 26

Chỉ bằng hai chữ “Cầu thân” của y nữ còn không thể làm cho Nhược Nhất đắn đo chuẩn xác mối quan hệ giữa Nguyệt Hoàng và AnhLương Chủ. Thế nhưng càng làm cho nàng đắn đo không chính xác chính là thái độ của đám môn đồ trong Anh Lương Sơn. Chẳng lẽ,bọn họ cảm thấy được một sư phụ hơn hai ngàn năm trăm tuổi thành thân cùng một đệ tử mới chỉ hóa hình ngươi khoảng bảy támtrăm năm, là một chuyện bình thường sao? Hơn nữa sư phụ này vẫn còn có dáng vẻ như đứa trẻ. . . . . . Dùng tuổi tác loài người đểmà tính, nếu Nguyệt Hoàng là một thiếu nữ thanh xuân hai mươi tuổi, Anh Lương Chủ kia chính là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, bọnhọ còn có quan hệ là sư đồ. Chuyện yêu đương này, nếu mà đặt vào hoàn cảnh hiện đại mà nói cũng có thể xem là một chuyện taitiếng gây cười. Càng không nói đến đây là Cửu Châu đại lục còn rất bảo thủ. Hơn nữa, ông lão kia còn có dáng vẻ của một đứa trẻ. .. . . . Đám đệ tử Anh Lương Sơn này, thật sự bình tĩnh giống như biểu hiện bên ngoài đó sao. . . . . . Trên người Nhược Nhất cóthương tích, trong thời gian ngắn đi không được , chỉ phải ở lại Anh Lương, làm phiền người ta chăm sóc. Tới chăm sóc cho nàngchính là y nữ thay thuốc cho nàng ngày ấy, tên là Thiển Phù Nghe sơ qua tên này, Nhược Nhất toát mồ hôi, mặt của Tôn Hồng Lôi[1] vàmặt của Thiển Phù có những đường nét rất giống nhau. Hằng ngày Thiển Phù đều chăm lo thức ăn cho nàng, giúp nàng thay thuốcxoa bóp, mới đầu Nhược Nhất còn có chút không quen. Thường xuyên, qua hai ba ngày, hai người liền dần dần thân quen hơn. AnhLương Chủ từ đầu đến cuối cũng không tìm nàng để “nói chuyện chính sự” , Nhược Nhất dứt khoát nhờ Thiển Phù đem phong thư củaTử Đàn viết giao cho Anh Lương Chủ. Nhân tiện nói cho hắn biết trực tiếp đưa Hóa Hương Hoàn cho Thương Tiêu. Lúc đó Nhan

Page 60: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Nhược Nhất hoàn toàn chặt đứt quan hệ với Thương Tiêu rồi. Nàng suy nghĩ như thế. Ngày đó buổi tối, Nhược Nhất ngủ không sâu,dù sao cảm thấy được ánh trăng ngoài cửa sổ có chút quá sáng. Nàng trằn trọc trên giường đến nửa đêm, cuối cùng nhịn khôngđược ngồi dậy. Hí mắt nhìn một cái, mới biết đêm nay trước khi đi ngủ thế nhưng lại quên đóng cửa sổ. Khoác một áo choàng mỏng,vẫn còn buồn ngủ, nàng bước từ từ đến trước cửa sổ, tay mới vừa đụng đến khung cửa sổ, mắt lơ đãng lướt qua người ở ngoài cửasổ. Buồn ngủ biến mất, bình tĩnh nhìn hắn, có chút nhìn đến ngây ngẩn. Trên Anh Lương Sơn khắp núi đồi đều sinh trưởng một loại cỏgọi là Tuyết Huyên, loại cỏ này nở hoa vào ban đêm, đóa hoa như tuyết, gió đêm nhẹ nhàng thổi cuốn theo những cánh hoa bay khắptrời đất tạo nên một mảnh mờ mịt. Tựa như tuyết rơi đầy trời. Ánh sáng của song nguyệt chiếu lên cánh hoa, hiện ra ánh sáng màu tímlàm cho tất cả đều trở nên thần bí. Mà hắn lại lạnh lùng lành lạnh đứng ở trong sân viện, mặc cho Tuyết Huyên Thảo phủ một lớp dàytrên vai của hắn. Cũng không biết hắn đã đứng ở đó bao lâu rồi. Sắc mặt của Thương Tiêu bình tĩnh, đôi mắt màu tím lẳng lặng thubóng dáng Nhược Nhất vào trong tầm mắt. Làm thế nào ngươi có thể quên được đây? Nhược Nhất thầm nghĩ, Thương Tiêu là yêuquái như vậy, hùng mạnh mà lại tuyệt đẹp, vì cái gì mà tiêu chuẩn chọn phối ngẫu đơn giản như vậy. Hắn còn có thể luôn dịu dàng vớingươi, còn vì ngươi mà thể hiện ra dáng vẻ si mê không thôi. . . . . . Người như vậy, làm cách nào mà ngươi quên được đây? Khóemôi Nhược Nhất cong lên ép buộc bản thân lộ ra nụ cười khổ, hạ đôi mắt không hề nhìn hắn, động tay liền đóng cánh cửa sổ lại. Mộtđôi ta trắng nõn thon dài giữ chặt cánh cửa sổ lại. Nhược Nhất không nói được một lời nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, khôngnhìn hắn. Ban đêm luôn yên tĩnh, xa xa còn có thể nghe rõ ràng tiếng côn trùng truyền đến. Thương Tiêu thấp giọng mở miệng, giọngnói không lớn, nhưng dù sao cũng khiến cho người ta cảm thấy có chút đột ngột: “Ngày ấy. . . . . . Ta biết lời ngày ấy nàng nói đều làlời nói hờn giận. . . . . .” “Không phải lời nói hờn giận, ta nói chính là thật sự, hơn nữa đó là tốt nhất cho ta và ngươi.” Nhược Nhất cắtngang lời nói của hắn, giọng nói không cao, giống như bọn họ từng thường xuyên ở lên nóc nhà, ngắm ánh trăng, uống rượu nóichuyện, “Thương Tiêu, ta và ngươi lúc hai năm trước. . . . . . Là hai trăm năm trước, khi ta nhảy xuống Đỉnh Hàn Ngọc. . . . . .” NhượcNhất nâng đôi mắt nhìn thẳng hắn, trong mắt thu hết tất cả thần sắc: “Duyên phận của chúng ta đã hết rồi. Đã hết từ lâu rồi.” Ngượcánh sáng của vầng trăng, không thể nhìn ra được nét mặt của Thương Tiêu. Nhược Nhất chỉ biết, môi và má của hắn đều trắng xám.Im lặng hồi lâu, Thương Tiêu mới thản nhiên nói: “Nhan Nhược Nhất, nàng đang trả thù ta.” Nhược Nhất cố ép bản thân duy trì nụ cườinhạt. Thương Tiêu yên lặng xoay người rời khỏi. Nhược Nhất lập tức khép cửa sổ, lại đứng thật lâu trước cửa sổ, tay nắm chặt cánhcửa sổ, đầu ngón tay trắng bệch đến ửng xanh. Cách tấm giấy dán cửa sổ, côn trùng kêu vang ba tiếng, một giọng nói khàn khàn đếncực điểm nói: “Nếu đây là sự trả thù của nàng, như vậy đây là việc thành công nhất mà nàng làm được kể từ khi chúng ta quen biếtnhau.” Sáng sớm ngày thứ hai, Nhược Nhất nắm sấp trên giường để cho Thiển Phù giúp nàng thay thuốc. Nhược Nhất nói: “Ban đêmđều không có người canh giữ ở sân sao?” “Vốn có, sau này Thương Tiêu đại nhân mỗi ngày đều đến, chủ tử liền bảo không cầnngười gác đêm nữa.” “Mỗi đêm hắn đều đến?” “Mỗi đêm đều đến.” Nhược Nhất im lặng cuối đầu xuống, hốc mắt ửng đỏ, suýt nữarơi lệ. Sau lại, mỗi đêm Nhược Nhất ngủ thẳng đến nửa đêm đều không tự chủ mà tỉnh dậy, chỉ là ngoài cửa sổ không còn bóng dángyên lặng trên bờ vai phủ đầy hoa cỏ Tuyết Huyên. Qua mấy ngày, Nhược Nhất không còn nhìn thấy bóng dáng của Thương Tiêu. Nàngvà Thương Tiêu có lẽ thật sự đã đi đến cuối con đường rồi ư. Thế nhưng những suy đoán của Nhan Nhược Nhất từ trước đến nayluôn không chính xác. Buổi sáng ngày đó Nhược Nhất còn đang mơ màng ngủ, bỗng nhiên có người vội vàng đánh thức nàng dậy.Nhược Nhất mở to mắt nhìn lên, là Thiển Phù. Nét mặt nàng có chút kích động. Trong lòng Nhược Nhất ngạc nhiên nói: đến AnhLương nhiều ngày như vậy, vẫn không từng gặp qua đám môn đồ Anh Lương lộ ra biểu hiện gì, vài người sống mà lại lãnh đạmgiống như chết rồi. Hôm nay ai có bản lãnh khiến cho Thiển Phù có dáng vẻ gắp như bị lửa cháy? Nàng miễn cưỡng ngáp một cái:“Thiển Phù, chuyện gì?” “Cô nương, có một nam tử tiến vào sơn môn, nói là tới tìm nàng.” “Nam tử? Ai?” “Việc này ta không biết,chính là sáng nay lúc Thương Tiêu đại nhân tản bộ trùng hợp gặp nam tử kia, người. . . . . . tựa hồ có chút chán ghét đối với nam tửkia, một lời không hợp liền đánh nhau, hiện tại đang đấu nhau sắp gần một canh giờ rồi.” Nhược Nhất im lặng, việc này có nhiều lắmđiểm đáng ngờ, thứ nhất, buổi sáng Thương Tiêu tản bộ lại đến tận sơn môn? Đánh chết nàng cũng không tin.Thứ hai, Thương Tiêutuy rằng lạnh lùng bá đạo, nhưng mà chưa bao giờ thích khiêu khích gây chuyện, lại như thế nào mới nói vài ba lời thì đã đánh nhauvới người ta.Thứ ba, số người Nhược Nhất quen được ở thế giới này mà Thương Tiêu không biết thì không có mấy người, lại là namtử như lời nói thì chỉ có. . . . . . Huân Trì. Nhưng tới cửa tìm người lại đánh nhau, hiển nhiên không phải tính tình của Huân Trì có thể làmđược.Thứ tư, là điểm quan trọng nhất, tuy rằng hiện tại Thương Tiêu bị thương nặng, yêu lực lại yếu, nhưng tốt xấu cũng là Cửu VĩBạch Hồ, người tới có thể đấu với hắn hơn nửa canh giờ. . . . . . Không đơn giản nha. Nhược Nhất vội vàng ngồi dậy, mặc quần áo,rửa mặt qua loa một chút, liền theo Thiển Phù tiến về hướng sơn môn. Còn chưa đi đến sơn môn, liền nghe thấy một giọng nam trongtrẻo nói: “Ta tìm Nhan Nhược Nhất có quan hệ gì đến ngươi? Dựa vào cái gì ngăn cản ta không cho ta đi vào!” Giọng nói này rất là xalạ, nhưng giọng điệu cũng rất là quen thuộc. Trong lòng Nhược Nhất cảm thấy kỳ quái, bước chân lại càng nhanh thêm vài phần.Bước lên thêm vài bậc thềm, liền thấy được tình hình thực tế ngoài sơn môn một cách rõ ràng. Núi đá xung quanh vỡ vụng, những bậcthang bằng đá bị pháp thuật đánh làm cho phải tróc bật lên, ngay cả sơn môn nguy nga bị đập thủng hai ba lỗ. Nhìn thấy cảnh tượnghỗn độn này, trong lòng Nhược Nhất bỗng nhiên biết lo lắng của Thiển Phù. Nếu để cho bọn họ đánh tiếp nữa, sơn môn của AnhLương thế nào cũng bị sụp đổ. Nàng ngẩng đầu vội vàng tìm kiếm bóng dáng của Thương Tiêu, còn chưa nhìn thấy bóng người. Mộtluồng ánh sáng trắng xoẹt qua tai mình, theo đó là một tiếng nổ từ phía sau truyền đến “uỳnh”, âm thanh hỗn tạp có chút kinh hoảng củađám môn đồ Anh Lương. Nhược Nhất nhìn thấy tóc mai bên tai mình rơi xuống trên mặt đất, vừa quay đầu nhìn lại, một thân cây bùngcháy rừng rực. Mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống, trong lòng nàng nghĩ lại mà sợ —— chưởng này nếu đánh trúng mặt, chỉ sợ cònthảm hơn axit sunfuric. . . . . . “Nhan Nhược Nhất!” Một tiếng gọi trong trẻo vừa vui vừa giận vang lên. “Trở về!” Thương Tiêu thì lạnhgiọng khẽ quát, dường như đang giận dữ. Nhược Nhất kinh ngạc khi bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng hai người xuất hiện, vẻ mặtThương Tiêu lạnh như băng, chưa hết sát khí. Đứng phía sau hắn chính là một nam tử xa lạ có gương mặt tuấn tú, áo choàng đenmang theo trường kiếm, đúng là bộ trang phục thiếu niên kiếm khách. “Ách. . . . . .” Nhược Nhất như thế nào cũng nhớ không ra nổimình khi nào quen với người như vậy, ngoại trừ Tử Ly, nhưng mà Tử Ly là người mà Thương Tiêu biến thành. . . . . . Người tìm tớicửa kia, thoạt nhìn dường như quen biết nàng, cách ăn mặc hắc y kiếm khách giống với tình nhân trong mộng nàng từng mơ ước, rốtcuộc là ai? _____________

[1] Tôn Hồng Lôi: 1 nam diễn viên TQ

Edit: Nguyệt Viên

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Page 61: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Chương 27

Bên này Nhược Nhất còn đang kinh ngạc suy đoán. Bên kia Thương Tiêu đen mặt đi nhanh đến bên người nàng, một phen bắt lấy cổtay nàng, lôi nàng trở về. Nhược Nhất bị kéo đến lảo đảo, nhất thời lửa giận xông lên: “Mới sáng sớm ngươi làm gì vậy!” “Nàng cònbiết đảo mắt?” Thương Tiêu cười lạnh một tiếng, trong lời nói mang theo mười phần châm chọc, “Ta còn tưởng nàng nhìn đến rớtmất cả hồn rồi chứ!” Nhược Nhất bật thốt lên: “Ta rớt hồn thì can hệ gì đến ngươi.” Lời này dội vào Thương Tiêu làm sắc mặt hắncàng trầm xuống, hắn vừa muốn mở miệng, âm thanh trong trẻo phía sau kia hét lớn: “Buông tay buông tay! nắm cái gì mà nắm, ngươimuốn nắm là nắm sao!” Thương Tiêu xanh mặt nhìn về phía tên kiếm khách thiếu niên kia, Nhược Nhất cũng có chút mạc danh kỳ diệunhìn chằm chằm gương mặt kia. Tiếp thu ánh mắt hai người, hắc y kiếm khách hắng hắng giọng, chỉnh chỉnh y bào, bày ra một bộdạng tiêu sái bí hiểm, nghiêm mặt nói: “Nhan Nhược Nhất, ngươi còn nhớ Tiểu Hắc Ốc ven hồ Đại Minh không?” Nhược Nhất lúc vừanghe lời này, khóe miệng giật giật, một hồi lâu mới phản ứng lại, Tiểu Hắc Ốc ven hồ Đại Minh, Đây… Đây chẳng phải là tên tiệmtrang phục quái dị của nàng sao! Nhược Nhất ngơ ngác nửa ngày, ngay sau đó thân mình bắt đầu có chút run rẩy. Thương Tiêu nhíumày, nắm tay nàng càng chặt hơn. “Số 44 đường Tây Quang, hộ 4 lầu 4 đơn vị 4.” Hắc y kiếm khách vừa nói, nụ cười trên khóe môicàng kéo càng sáng lạn, “Chìa khóa của ngươi còn trong tay lão tử, ngươi muốn chạy chỗ nào!” “Mạc…” Nhược Nhất hốc mắt cấptốc đỏ lên, cũng không biết từ đâu đột nhiên sinh ra cỗ sức lực, tránh khỏi tay Thương Tiêu, không để ý tới biểu tình hoảng hốt củaThương Tiêu, nàng lảo đảo bước chân, cơ hồ là bổ nhào vào trong lồng ngực của hắc y kiếm khách. Kiếm khách kia thì cười đến cựctươi tắn đón lấy nàng vào lòng, mặc Nhược Nhất cả người run rẩy gắt gao chôn đầu trong ngực hắn. “Nhan Nhược Nhất, lão tử rốtcuộc cũng tìm được ngươi !” Hắn vươn tay một vòng ôm chặt lấy Nhược Nhất. Những chua sót ủy khuất trên đường đi đến nay, toànbộ trong nháy mắt đều xông lên tận tim, kích động khi tha hương gặp cố tri cùng sự mừng rỡ khi trùng phùng khiến đầu Nhược Nhấtđang gác trên vai hắn nhất thời khóc thất thanh, lờ mờ liên tiếp gọi tên hắn: “Mạc Mặc… Mạc Mặc, Mạc Mặc…” Người khác nghe vàochỉ cảm thấy nàng một mực nói “Mạc Mạc (sờ sờ =]])… Mạc Mạc… Mạc…” Sắc mặt xanh mét của Thương Tiêu hóa đen. Mà MạcMặc thật sự nâng tay sờ đầu nàng. Ép ép cái đầu đang chôn chặt trong ngực, sau đó làm mặt khiêu khích ném cho Thương Tiêu mộtcái liếc mắt xem thường, nói với Nhược Nhất bằng lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ mà mấy trăm năm cũng chưa từng dùng qua: “Nhược Nhấtđừng khóc, ta đón được ngươi rồi.” Nhược Nhất khóc đến cả người run lên từng đợt, cách một hồi lâu mới hít thở thông, lẩm bẩm:“Ngươi giả vờ cái… cái X gì, nghe đến da đầu, da đầu ta cũng tê rần cả rồi.” Mạc Mặc toét miệng cười lớn nâng mặt nàng lên, véolớp thịt hai bên gò má nàng, dùng sức mà kéo, mang theo một chút ý vị giận dữ nói: “Ngươi tiểu yêu tinh chuyên hành hạ chết người!Lão tử bay qua thiên sơn vạn thủy tới tìm ngươi a, thiên sơn vạn thủy a! Ngươi lại như vậy…” Còn chưa có nói xong, một đạo hànquang mạnh mẽ xẹt qua giữa hai người, Mạc Mặc khoát tay chắn lại, hàn quang kia bị đánh tan. Nhược Nhất gạt hai dòng lệ, lập tứcche chắn trước Mạc Mặc, một đôi mắt đỏ hồng nói: “Thương Tiêu dừng tay! Là người ta quen biết, ta quen biết nàng!”(*) ThươngTiêu trầm mặc, sát khí trên mặt càng tăng. Mạc Mặc cười hì hì chọc chọc đầu Nhược Nhất, cướp lời nói: “Ngốc, người ta còn ước gìngươi không quen ta.” Nàng giương mắt đánh giá Thương Tiêu, “Vừa rồi lúc ngươi cùng ta động thủ ta còn đang đoán ngươi là ai,vừa nói tìm Nhan Nhược Nhất, liền tức giận như vậy. Thì ra ngươi chính là Thương Tiêu.” Thương Tiêu cũng không để ý nàng, chỉ nhìnchằm chằm Nhược Nhất hỏi: “Hắn là ai?” Mạc Mặc vừa nghe thấy ngữ khí này, nụ cười trên mặt cứng lại nửa giây, lông mày nhíu lại.Lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, ôm lấy vai Nhược Nhất, trực tiếp che lại cái miệng đang muốn trả lời của nàng, nói một cách sâuxa: “Câu hỏi này của ngươi rất là hay…” Nhược Nhất vừa thấy ngữ khí thần thái của nàng, trong lòng biết không ổn, giãy dụa hai phát,chỉ sợ nàng nói ra lời nào đó dọa người. Mạc Mặc bất động thanh sắc ôm Nhược Nhất càng chặt. “Trước đây Nhược Nhất từng đềcập qua ngươi với ta, ta tưởng ngươi chỉ là một đoạn quá khứ trong cuộc đời của nàng, qua đi thì đã qua đi, sẽ không để ý nhiều.Bây giờ xem ra quan hệ giữa các ngươi hình như không đơn giản như ta nghĩ a!” Nhược Nhất càng nghe loại biểu đạt từ ngữ nàycàng cảm thấy không ổn, hai mắt đỏ hồng, quay đầu nhìn nàng, không biết nàng đến tột cùng muốn làm cái quỷ gì. Không biết MạcMặc làm sao mà che miệng Nhược Nhất rất chặt, một chút thanh âm cũng không để nàng phát ra. “Ngươi hỏi ta là ai…” Mạc Mặcnhếch nhếch môi, thân nàng hóa thành nam nhi cao hơn Nhược Nhất một cái đầu, vừa cúi đầu, khóe môi vừa vặn kề ngay trán NhượcNhất. Tư thế này đã vượt qua giới hạn của ôn tình cùng dâm tà, rất khiêu người. Quả nhiên, tư thế khiêu người này khiến ThươngTiêu sinh ra một luồng ma khí. Nhược Nhất nóng vội muốn đẩy Mạc Mặc ra, kêu nàng đừng đùa nữa. Nhưng lại bị câu tiếp theo mànàng giáng xuống làm cho mặt mày xanh xao, tan xương nát thịt. Nàng nói: “Nhan Nhược Nhất là thê tử chưa qua cửa [1] của ta, vậyngươi nói ta là ai?” Chẳng lẽ vào lúc nàng còn chưa phát hiện, Mạc Mặc đã đem nàng trở thành đối tượng yêu đương rồi sao…Không khí lặng im nửa ngày, ngay cả thanh âm dọn dẹp chiến trường của các đệ tử Anh Lương cũng mất đi. Mạc Mặc khiêu khíchnhìn Thương Tiêu, các đệ tử Anh Lương cũng ló đầu thò tai đánh giá Thương Tiêu, Nhược Nhất cũng ngơ ngác nhìn phía ThươngTiêu. “Thì ra là thế.” Thương Tiêu cực kỳ bình tĩnh cười lạnh, “Nhan Nhược Nhất, đây là cái ‘tốt nhất ’ của nàng sao? Nhược Nhất nhớtới những lời nói trước kia, rũ mắt trầm mặc. Tiếng cười càng lạnh: “Ta sẽ không giải ấn.” Thương Tiêu sắc mặt trắng bệch xoayngười rời đi, “Đến lúc đó, nàng muốn kết cục gì, ta cùng nàng chịu là được.” Lời này Nhược Nhất nghe không hiểu, mà Thương Tiêucũng không cần nàng hiểu. Trong lòng, hắn không khỏi cười khổ: cho dù đồng quy vu tận, cũng không sao chịu được nàng cùng ngườikhác ở bên nhau… Thương Tiêu, ngươi của hiện giờ thật sự là ti tiện khiến người ta cảm thấy thảm hại. Hắn mạnh mẽ tự kiềm chếđau nhức kịch liệt nơi lồng ngực: có hôn ước thì sao, thích người khác thì sao, muốn từ bỏ hắn thì sao… Muốn hắn buông tay… NhanNhược Nhất, nàng có biết chuyện này ta sớm đã không còn làm chủ được. Bi ai nhất, có lẽ chính là tình cảm của mình mà ngay cảmình cũng không làm chủ được. Nhược Nhất nghĩ như vậy . Bóng dáng tịch liêu rời đi của Thương Tiêu tựa hồ so với cảnh tượngdòng chữ khắc trên bia mộ trong đầu nàng còn đau khổ hơn, làm sao cũng gột rửa không trôi. “Nhan Nhược Nhất!” Mạc Mặc độtnhiên cao giọng nói, “Người sớm đã đi không thấy bóng dáng mà còn thộn ra nhìn để làm chi! Nhưng mà, Thương Tiêu này đích thậtlà tuyệt sắc a, khó trách ngươi cứ ngày nhớ đêm mong như vậy.” Nhược Nhất quay đầu lại nhìn Mạc Mặc, không nói gì. “Sao?” MạcMặc nhíu mi, “Ngươi thật sự nhớ hắn a? Ngươi không phải vẫn còn ngốc đó chứ!” “Sao ngươi lại tìm đến đây?” Nhược Nhất dứtkhoát chuyển đề tài, “Còn biến thành bộ dạng này.” Mạc Mặc là một người bộc trực, não nàng so với ruột còn thẳng hơn, Nhược Nhấtvừa chuyển hướng, nàng liền theo con đường Nhược Nhất mà đi, ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng mới nói: “Thế nào, có phải bị bềngoài xuất sắc của ta làm cho mù mắt cẩu hay không! Ngươi nhìn lại ngươi vừa rồi kích động đến vậy, chậc chậc, không ngờ cânlượng của tỷ… khụ, ca ca ta ở trong lòng ngươi cũng không nhẹ nha!” Nhược Nhất từ đầu đến chân nhìn lướt qua nàng một thân hắc ykiếm khách, bĩu môi: “Ngươi vừa nói, ta cũng cảm thấy ngươi ăn mặc thật giống như nam nhân, còn có chút phong thái mặt người dạthú.” Mạc Mặc cũng không giận, nắm tay Nhan Nhược Nhất nói: “Tạm thời cho ngươi hưởng thụ một chút thắng lợi ngoài miệng, takhông nói nhảm với ngươi. Bây giờ nếu tìm được ngươi rồi chúng ta cũng mau trở về thôi. Chờ khi trở về rồi, tỷ… ca sẽ yêu thươngngươi một phen.” “Từ từ!” Nhược Nhất cao giọng gọi lại Mạc Mặc, “Bây giờ đi sao? Bây giờ đi?” “Ngươi đừng nói nhảm nữa?Ngươi cùng y phục, có. Ta cùng y phục, cũng có. Người cùng vật cũng đã đầy đủ, đương nhiên là bây giờ đi a. Lảm nhảm cái gì!” “Từ

Page 62: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

từ Mạc Mặc! Chúng ta… Chúng ta hay là tìm nơi bí mật một chút, bọn họ đều nhìn thấy kìa!” “Để bọn họ nhìn, dù sao sau này ai cũngkhông còn gặp ai rồi.” Dứt lời, trực tiếp ở trước cửa Anh Lương Sơn, trước mặt chúng đệ tử kết một ấn tay, bắt đầu niệm chú. Dùsao sau này ai cũng không gặp ai nữa … Nhược Nhất ngẩn ra, trong lòng có chút hoang mang mạc danh kỳ diệu. Hai bàn tay nắmnhau của hai người dần dần trở nên nóng rực. Phải đi sao? Nhược Nhất nghĩ một cách rối loạn: lại một lần nữa rời khỏi Thương Tiêu,rời khỏi Cửu Châu? Ngay cả một lời từ biệt cũng không có, lẳng lặng rời khỏi? Đúng vậy, bản thân đã nói như với Thương Tiêu rồi,trở về cũng là lẽ thường tình thôi. Về phần nói lời từ biệt… Bọn họ chưa từng trùng phùng qua, cần gì phải từ biệt. Hơn nữa lần này cóthể lần nữa quay về Cửu Châu vốn chính là một chuyện ngoài dự liệu. Có thể lại nhìn thấy Thương Tiêu cũng đã đủ cho nàng cườitrộm. Cho nên bây giờ về thôi! Chia cách không còn gặp nhau, mới là cách buông tay tốt nhất. Nhưng mà sao trong lòng lại cảm thấykhông phục cùng khổ sở? Rõ ràng lần này nàng một sợi tóc cũng không mất, rõ ràng lần này là nàng chủ động vứt bỏ hắn. Rõ ràng lầnnày… Thì ra, chỉ cần biệt ly cũng khiến người ta cảm thấy đau khổ đến thế. Cảm giác mộng mị dần dần nồng đậm, Nhược Nhất chỉnghe Mạc Mặc quát khẽ: “Tập trung!” Mạc Mặc kêu nàng tập trung, thế nhưng nàng lại nhớ tới đêm đó, bộ dáng tịch liêu khi tóc trênvai Thương Tiêu rơi đầy Tuyết Huyên cỏ. Cô tịch lạnh lùng đến tận cùng nhưng cũng tuyệt đẹp đến tận cùng. Giống một giấc mộng hưảo, chỉ trong một chớp mắt liền vỡ vụn mất chỉ còn lại thanh tỉnh. Cảm giác quen thuộc mà lạ lẫm đánh úp lại. Nhược Nhất nghĩ:Thương Tiêu, lần này ta hy vọng ngươi từ nay về sau không còn ưu thương nữa. Ngươi đừng khổ sở, cũng đừng tịch mịch như vậynữa…

[1] Thê tử chưa qua cửa: Vợ chưa cưới. Câu này xem film Hồng Kông hay gặp, nhưng lại ko bik nên edit sang Việt thế nào cho hay,dùng “vợ chưa cưới” thì hiện đại quá.

Edit: Bùm Bùm

Beta: Tiểu Tuyết

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 28

Cảm giác mộng mị càng ngày càng mãnh liệt. Bạch quang tản ra trước mắt, ngay tại thời điểm Nhược Nhất sắp rơi vào trong đó,không biết từ đâu đẩy đến một cỗ lực mạnh mẽ, kéo nàng từ trong mộng mị ra. Nhược Nhất mạnh mẽ mở mắt. Trước mắt một mảnhtĩnh lặng. Bậc thang đá xanh vẫn là bậc thang đá xanh, cánh cửa của cái động trên Anh Lương vẫn tàn tạ mà mở. Chỉ là các đệ tử củaAnh Lương đều tập trung trên bậc thang, tò mò nhìn hai người họ. Mạc Mặc cũng mạnh mẽ mở mắt ra. Hắn vẻ mặt kỳ quái nhìn nhìnxung quanh, lại kỳ quái nhìn nhìn Nhược Nhất, sau đó kỳ quái nhìn nhìn lòng bàn tay của mình: “Sao… Sao vẫn còn ở đây?” Mạc Mặc…thi thuật thất bại? Mạc Mặc cô gái này có tính cách tuy là cực phẩm một chút, thế nhưng trình độ ma pháp tuyệt đối là không chê vàođâu được. Cùng Mạc Mặc ở chung hai năm, pháp thuật lớn nhỏ nàng dùng qua không ít, Nhược Nhất vẫn chưa từng thấy qua nàng thithuật thất bại. Chẳng lẽ… Nhược Nhất sờ sờ ấn ký sau trán, sợ hãi nhìn nữ vu (bà đồng) nam tính đang luống cuống vì thi thuật thấtbại: “Mạc Mặc, ta nghĩ, chúng ta tạm thời không thể trở về được.” “Cái gì?” Nữ vu luống cuống không nghe được lời của nàng, khôngngừng cao thấp sờ soạng thân thể của mình: “Có muỗi sao? Có muỗi trên người ta sao? Nhan Nhược Nhất nhìn xem trên ngườingươi có muỗi không? Đã nói rồi không được đụng vào vật sống của thế giới này! Mau đánh ra hết muỗi bọ gì đó đi.” Nhược Nhấtmở miệng một cách gian nan: “Mạc Mặc… Có lẽ nguyên nhân là do cái này…” Mạc Mặc lúc này mới nhìn về phía Nhược Nhất, thấynàng lấy tay chỉ sau tai mình, Mạc Mặc vén tóc nàng lên, thấy một ấn ký màu đen lồi lên, mày hung hăng nhíu lại: “Chú ấn? Ai hạ lênngươi?” Nhược Nhất thở dài. “Thương Tiêu?” Nhược Nhất rất chán nản gật gật đầu, trong nháy mắt lửa giận của Mạc Mặc bùngcháy, “Khá lắm! Bộ dáng không biết làm sao của ngươi hắn mới dám ức hiếp ngươi. Đi! Đi kêu hắn giải ấn!” Nói xong liền xông vàohướng cửa. “Hắn sẽ không giải.” Nhược Nhất giữ Mạc Mặc lại, “Khi nãy hắn nói rồi, hắn sẽ không giải ấn.” Mạc Mặc nhìn thần sắclẳng lặng của Nhược Nhất, mắng cũng không biết mắng như thế nào, nếu nói khiến cho Nhan Nhược Nhất gặp Thương Tiêu, đầu sỏgây nên vẫn là bản thân nàng. Nén giận hết nửa ngày, vò đầu giơ chân nói: “Đây là chuyện gì a!” “Chuyện này rất phiền toái, đứng ởđây nói một hồi lâu cũng không rõ, hay là chúng ta đi vào trước đi.” Nhược Nhất cười kéo Mạc Mặc vào trong. Mạc Mặc đứng trongchốc lát, cuối cùng theo Nhược Nhất đi vào. Về không được sao… Rõ ràng biết rời khỏi mới là tốt nhất, nhưng hiện tại, không biết vìsao, trong lòng Nhược Nhất lại rất vui sướng. “Thiển Phù.” Nhược Nhất gọi Thiển Phù phụ trách quét tước, “Ừm, bằng hữu của ta cólẽ ở đây vài ngày, ta muốn nói một tiếng với Anh Lương chủ.” “Cô nương không cần khách khí. Từ lúc vị khách nhân này cùng ThươngTiêu đại nhân động thủ chúng ta cũng đã bẩm báo qua chủ tử, hắn nói, không chết người thì không đi phiền hắn, để mặc các ngươi.”Thiển Phù nói rất bình tĩnh, Nhược Nhất nghe thì run rẩy một trận. Khó trách sáng nay Thiển Phù lại lo lắng đến đánh thức nàng nhưvậy, thì ra là chủ tử nhà mình không quản sự a… Xem ra, tim của Anh Lương chủ này thật đúng là bị Nguyệt Hoàng tổn thương rồi,nhiều ngày như vậy còn chưa bình tĩnh lại sao? “Phòng trống trong Anh Lương còn rất nhiều, ta sẽ đi an bài.” Thiển Phù khom ngườimuốn đi, Mạc Mặc gọi lại: “Từ từ không cần phiền toái ta cùng nàng ta ở chung là được rồi.” Thiển Phù lông mày động rồi động: “Ở,cùng nhau sao?” Đôi mắt dần dần trở nên tinh xảo đánh giá Nhược Nhất. Nhược Nhất nghĩ thầm, dù sao Mạc Mặc cũng sẽ khôi phụclại thân nữ nhi, ở chung cũng không có gì to tát, lúc này liền gật đầu đáp ứng: “Ừ, ở chung đi, thu thập phòng khác rất phiền cácngươi.” “Nếu đã như vậy, ta liền đi thêm một giường cùng chăn nệm cho cô nương.” “Cám ơn.” Thiển Phù khom người lui hai bước,cuối cùng phảng như có chút do dự quay đầu quét mắt Mạc Mặc một cái, nói với Nhược Nhất: “Nghe Thiển Hà chăm sóc ThươngTiêu đại nhân nói, gần đây thân thể đại nhân rất không tốt, hàng đêm ho ra máu, sáng nay lại… Cô nương ngươi nếu không thì dànhchút thời gian đi thăm hắn đi.” Nhược Nhất nghe được đột nhiên tim thắt lại: “Hắn… không phải đã ăn Hóa Hương hoàn rồi sao?” HóaHương hoàn trừ hết phong ấn lực trong cơ thể Thương Tiêu, Thương Tiêu khôi phục lại sức mạnh vốn có, thế thì còn gì có thể thươngtổn đến hắn. “Hóa Hương hoàn trong dược phòng sớm đã hết, tâm tình chủ tử không tốt nên không chịu luyện đan, cho nên còn phảiđể đại nhân chờ.” Tâm tình không tốt không muốn luyện đan… Nhược Nhất lần đầu tiên sinh ra ý nghĩ muốn đánh chết cỗ kích động tùyhứng của Anh Lương chủ này. “Hừ.” Mạc Mặc bỗng nhiên cười lạnh: “Dầu gì cũng là chuyện chữa bệnh cứu mạng, tâm tình không tốt

Page 63: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

là lý do cái rắm gì. Nhan Nhược Nhất gì cũng không biết, kêu nàng đi thăm hắn khác nào thăm suông, có công phu ở đây khuyên nàng,không bằng đi khuyên chủ nhà mình, đi thôi đi thôi.” Thiển Phù dẫn đường phía trước, không nói nữa. Nhược Nhất lại trầm mặc suốttrên đường đi. Thiển Phù sửa sang lại giường chiếu xong liền lui ra ngoài. Mạc Mặc cẩn thận quan sát chú ấn sau tai Nhược Nhất,nói: “Xem ra rất bình thường, ta thử giải xem sao.” Nói xong phủ bàn tay sau tai Nhược Nhất, tập trung niệm chú, bỗng nhiên nhướngmày, rất nhanh rút tay về. Nhược Nhất mờ mịt nói: “Làm sao vậy?” Nhìn kỹ lòng bàn tay Mạc Mặc, nơi đó hình như có một điểm nhỏmàu hồng. “Ngươi thành thật nói cho ta biết ngươi sau khi đến đây đã làm qua những gì!” Nhược Nhất chậm rãi nói cho Mạc Mặc mọichuyện rất chi là rối loạn phát sinh từ sau khi quay về Cửu Châu. Nhược Nhất vốn tưởng rằng Mạc Mặc sau khi nghe xong sẽ mắngnàng một trận ra hồn, không ngờ Mạc Mặc chỉ là nhìn nàng với một thần sắc rất kỳ quái mà hỏi: “Ngươi là nói, bây giờ trong thân thểngươi không biết vì sao có thêm một cỗ năng lượng, hơn nữa năng lượng này còn rất mạnh?” Nhược Nhất gật đầu. “Không thể đượca!” Mạc Mặc hô to, “Bên trong cơ thể của Nhan Nhược Nhất ngươi làm sao có thể xuất hiện năng lượng! Đây là cái vận cứt chó [*] gìa!” Ngữ khí có chút hèn mọn này nghe đến nỗi Nhược Nhất nổi gân xanh: “Ta không có nhân tính thiên lương lắm sao, ta đoạt bánhbao của ăn mày hay là vọt qua xe thể thao của nhà giàu sao, dựa vào cái gì ta không thể có có loại vận cứt chó này!” Mạc Mặc ngẩnra: “Ta không có nói qua với ngươi sao?” Nhược Nhất trong nháy mắt cũng choáng váng: “Nói qua cái gì.” Mạc Mặc đau đầu xoa xoatrán, tổ chức lại một chút ngôn ngữ rồi nói: “Ngươi có biết có người khi ra đời sẽ có những khiếm khuyết trời sinh, tỷ như thiếu mộtchân, hoặc là bại não, hoặc mắc bệnh bẩm sinh. Mà Nhan Nhược Nhất, ngươi chính là thể chất trời sinh tuyệt duyên với ma pháp,không có linh lực, quỷ thần không gần. Từ lần đầu tiên gặp ngươi ta đã nhìn ra thể chất như vậy của ngươi, chính vì thế nên ta mớidám lớn mật ném ngươi tới Cửu Châu đến, bởi vì linh khí của thế giới khác căn bản là không thương tổn gì đến ngươi. Ngươi đãhiểu chưa?” Nhược Nhất chớp chớp mắt, lắc lắc đầu. “Nói cách khác, ngươi chính là một người mà trời sinh ngu ngốc với ma pháp!Học ma pháp không được, học pháp thuật không xong, không có linh lực, càng không thể có năng lượng cường đại gì cả!” “Mà trênthực tế, máu của ta thật sự có tác dụng áp chế đối với Ma sát.” Nhược Nhất chỉ chỉ lưng mình, “Lần ở trong bụng Cửu Man, ThươngTiêu đã nhập ma, thế nhưng sau khi máu ta chảy ra, ma khí của hắn liền dần dần tiêu tan.” Mạc Mặc bĩu môi: “Có lẽ là do hắn quá yêungươi, thấy được sau khi giết ngươi trong lòng sẽ sinh ra các loại hoang mang sợ hãi, các loại gào thét hỗn loạn, sau đó tự mình tỉnhlại cũng không chừng.” “Mạc Mặc…” “Được rồi.” Mạc Mặc vuốt tay, nàng vén tóc bên tai Nhược Nhất lên, “Nghe ngươi nói, trước mắtta chỉ có thể nghĩ đến một lời giải thích hợp lý, chú ấn này, nó sẽ từ từ thay đổi thể chất của ngươi, cho mắt ngươi nhìn xa hơn, tainghe được rõ ràng hơn, có lẽ nó còn thay đổi luôn thể chất tuyệt duyên với ma pháp của ngươi, nhưng là những thứ trời sinh làm saocũng đổi không hoàn toàn, cho nên nó chỉ có thể làm máu ngươi có ma pháp, nhưng lại không thể cho ngươi sử dụng pháp thuật. Nóicách khác, Nhan Nhược Nhất, hiện tại máu của trong máu ngươi tiềm ẩn một năng lượng cường đại, có thể giết ma… Đây chính làtương đương với quý giá a.” Nói xong ánh mắt hiện lên một tia sáng vô danh. Nhược Nhất lạnh sống lưng, hai tay vòng ngang ngực:“Quý giá bao nhiêu cũng không thể bán .” “Chậc, của hiếm.” Mạc Mặc trợn trắng mắt, lập tức lại nhíu mày nói: “Thế nhưng, chú ấn nàycùng năng lượng trong cơ thể ngươi rõ ràng có thể cảm giác được là do hai người gây nên, hạ ấn chính là Thương Tiêu, như vậy chongươi năng lượng này là ai đây?” Nói xong, ánh mắt ghét bỏ quét qua Nhược Nhất, “Mặc kệ là ai cũng xem như là mốc meo tám đời(rất lâu) rồi. Cư nhiên phó thác năng lượng cường đại này cho một người hoàn toàn không cách nào sử dụng.” Nhược Nhất mặc kệnàng, nhưng lại nhớ tới một chuyện quan trọng: “Mạc Mặc, vậy ngươi thi thuật thất bại rốt cuộc là bởi vì chú ấn, hay là do năng lượngtrong thân thể ta?” “Với năng lượng trong thân thể ngươi khẳng định là không liên quan, nó cũng không phải vật sống. Chẳng qua chúấn này, theo lý thuyết mà nói nó cũng không phải vật sống, hẳn là cũng không liên quan đến nó, nhưng chúng ta quả thật về khôngđược, chỉ có thể là bởi vì…” Thần sắc Mạc Mặc hơi hơi ngưng trọng lại, khiến Nhược Nhất hoảng lên: “Bởi vì sao?” “Bởi vì ấn chú nàyđã nối ngươi cùng một vật sống khác.” “Ha?” Nhược Nhất bật cười, “Giống hai máy tính kết nối sao?” Mạc Mặc nhìn chằm chằmNhược Nhất một hồi lâu, thần sắc có chút kỳ quái: “Nhan Nhược Nhất, có một loại chú, sẽ nối mạng của song phương lại, người thichú và người bị thi chú, đồng sinh cộng tử, nếu một người chết, người còn lại cũng sống không được. Chúng ta rõ ràng không cóđụng tới vật sống gì, nhưng lại không về được, chỉ có thể là bởi vì Thương Tiêu đã nối mạng của hắn cùng ngươi lại. Mạc Mặc nhưđột nhiên nhớ tới người nào đó, biểu tình đột nhiên trở nên có chút mềm mại, “Giống như là… dùng tính mạng mình để giữ lấy ngươi.”Nhược Nhất ngây ngốc sửng sốt, cùng Thương Tiêu đồng sinh cộng tử? Nàng nghĩ, lúc này nàng rốt cuộc hiểu ý câu nói kia củaThương Tiêu —— “Đến lúc đó, nàng muốn kết cục gì, ta cùng nàng chịu là được.” Muốn kết cục gì cũng sẽ ở bên nàng, mặc kệ lànàng nguyện ý khuất phục cùng hắn ân ái, hay là nguyện chết cũng không cùng hắn ân ái. Thương Tiêu cũng sẽ ở bên cạnh NhanNhược Nhất. Thì ra hắn đúng là đang dùng phương thức mịt mờ như vậy để nói —— nàng muốn sống, ta sống cùng nàng, nàng muốnchết, ta cũng chết cùng nàng. Nếu một người nam nhân chịu làm vậy với một nữ nhân, Nhược Nhất không biết nên dùng cái dạng lýdo gì để thuyết phục bản thân rằng: Thương Tiêu không yêu nàng. Hốc mắt Nhược Nhất đột nhiên nổi lên một trận đau đớn chua sót:“Mạc Mặc. Ta… ta hình như, có chút kỳ quái.” Thấy bộ dạng này của Nhược Nhất , Mạc Mặc dùng đầu ngón chân cũng biết tình cảmcủa nàng dành cho Thương Tiêu là như thế nào. Bây giờ muốn cô ngốc này quay về hiện đại, ngay cả nàng một vu nữ thần kinh thô lỗcũng cảm thấy được là đang chia uyên rẽ thúy, thật ra để Nhan Nhược Nhất ở lại thế giới này cũng không phải không tốt, dù sao thânthể của nàng cũng sẽ không sinh ra bài xích gì. Mạc Mặc thở phào một hơi, đang muốn mắng Nhược Nhất đôi câu, đá nàng đi theođuổi tình yêu của mình, đúng lúc này, cửa hiện lên một mảnh áo màu trắng, Mạc Mặc liếc mắt nhìn: Ơ hay, tới thật đúng lúc. Tròng mắtvừa chuyển, Mạc Mặc giả vờ thở dài, rất thương tình mà nói: “Lúc trước, thấy ngươi bị buộc thành cái bộ dáng kia, hắn cũng khôngtới cứu ngươi, trong lòng ta vẫn rất không mong gặp Thương Tiêu. Nhưng… Nhược Nhất, ngươi nói cho ta biết, bây giờ ngươi rốtcuộc có còn thích hắn không?” Nước mắt của Nhược Nhất, ngăn không được mà rơi xuống: “Ta…” “Ta…”

[*] Vận cứt chó: Ta xin thề ta edit nguyên văn a. Đây là nói về một số chuyện tốt may mắn đến với đương sự, được ví như vô tình giẫmphải phân chó. Ví dụ như nhặt được tiền….

TT: người TQ quan niện rằng giẫm cc sẽ gặp may, nên thường dùng câu này để chỉ những người gặp may.

Chắc có nàng sẽ thắc mắc tại sao NN gọi MM là nàng mà ai cũng nhầm giới tính của nàng ấy. trong tiếng TQ chữ cô ấy/nàng ấy(她)và anh ấy/hắn (他) tuy cách viết khác nhau nhưng lại đọc giống nhau là [ta]hơn nữa MM lại đang hóa trang là nam nên mới khiếnngười khác hiểu lầm.

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Page 64: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Chương 29

Có thích Thương Tiêu hay không? Đối với Nhược Nhất mà nói, vấn đề này có nghĩ thích đi chăng nữa cũng không thể nói ra miệngđược. Từ khi gặp Thương Tiêu đến bây giờ, trong lòng đã định chỉ có một người này thôi. Thậm trí Nhược Nhất không thể tưởngtượng được, nếu mà một ngày nào đó đột nhiên mình không cần Thương Tiêu, thế giới của nàng sẽ ra sao nữa. Mà Thương Tiêu,Thương Tiêu nghĩ như thế nào về nàng……. “Nhược Nhất, ngươi có thích hắn hay không?” Thanh âm của Mạc Mặc tựa hồ như mangtheo ma lực thôi miên nàng nói hết tâm sự trong tận đáy lòng. Những chuyện từ lúc mới gặp Trương Tiêu tới nay, từng cảnh từngcảnh giống như đèn kéo quân quay vòng vòng trước mắt nàng. Mặc kệ là con hồ ly trắng nhỏ lúc bị thương hấp hối, hay là con hồ lytrắng nhỏ nằm trong lòng của nàng, để mặc cho nàng vuốt ve bộ lông mượt mà của nó, hay là lúc biến thành một trang nam tử tuấn mỹcao ngạo vô song đứng dưới ánh trăng sáng rực. Hắn vốn là một tên yêu quái bạc tình nhưng sẽ ở trước mặt nàng bày ra vẻ mặt tươicười. Rõ ràng hắn rất mạnh mẽ không gì sánh được nhưng lại mỗi lần đều bị nàng bức ép đến đau đầu mẻ trán. Hắn sẽ xuất hiện mỗikhi Nhược Nhất gặp nguy hiểm đến tính mạng, hắn sẽ nghiêm trang nói với mấy người trưởng lão: “Đối với Nhan Nhược các ngươicó thể mắng nhưng không thể đánh, việc đó chỉ có ta mới có quyền.” Một nam tử như vậy, hỏi làm sao mà không thích cho được !“Ngươi có thích hắn hay không ?” Tình cảm giống như thuỷ triều dâng tràn vỡ đê, ngăn thế nào cũng không được . “Thích .” NhượcNhất bụm miệng lại, âm thanh nghẹn ngào lọt qua khe hở của những ngón tay vang ra:” Thích…..thích….” Tiếng nói xen lẫn tiếng khócnức nở : “Từ đó đến giờ ta chưa từng thích qua một người nào như vậy, mẹ kiếp rất thích.” Nhìn Nhược Nhất như thế, Mạc Mặc khôngkhỏi nhíu mày. Cô nương này ngày thường thật sự là rất hà khắc đối với chính mình. Rõ ràng yêu một người như vậy, cố tình làm ra vẻnhư không có việc gì, thường ngày đi làm, mà còn chịu để cho nàng sắp đặt đi xem mắt. Vị trí trong lòng nàng ta đã có một tên giahỏa chiếm cứ, còn có thể thích ai được nữa ? Mạc Mặc nghĩ ngợi : trên mặt ngươi đã hiện lên hết những suy nghĩ trong lòng rồi, mỗingày vào buổi tối đều ngậm ngùi nuốt hết những đau đớn giống như liều mạng đâm thanh đao vào trong lòng mình tạo nên một vếtthương chảy máu, thật là…. Đã sinh ra đều là nữ nhân thì cần gì phải làm khổ nhau đây. Mạc Mặc nghĩ nhất định sau khi nghe NhượcNhất nói như vậy thì người nọ ở ngoài cửa sẽ sến đến độ vọt ngay vào, ôm Nhược Nhất mà đau lòng nói biết vậy sẽ không làm nhưthế, thổ lộ thâm tình không thôi, như Mã đại ca đóng phim Quỳnh Dao. Sau đó hai người dắt tay nhau, từ nay về sau sẽ có cuộc sốngngọt ngào hạnh phúc. (YVPP: Mã đại ca là Mã Cảnh Đàođó ) Chỉ là, sự tình cũng không diễn ra như nàng phác họa . Thân ảnh màutrắng vẫn không nhúc nhích như trước, vẫn như cũ đứng im ngoài cửa. Giống như bị phép định thân vậy. Mạc Mặc đành phải cố gắngthêm một chút nữa : “Vậy tại sao ngươi không nói cho hắn biết?” Nhược Nhất trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cắn môi nói : “Tronglòng hắn đã có người khác rồi .” Mạc Mặc ngẩn ra, choáng váng : “Trong lòng hắn có người khác ?” “Ta hoàn toàn kém xa nữ tử đó .”Một trận cuồng phong cùng bão tố xen lẫn tia chớp ngang dọc đánh thẳng vào đại não của Mạc Mặc, kinh ngạc khiến nàng vỗ bàn:“Nhãi nhép ! Hắn dám bắt cá hai tay sao ” Mạc Mặc xoay người muốn ra ngoài cửa bắt người, nàng tưởng khi nghe được hành viphạm tội của mình bị người khác vạch trần thì kẻ đó sẽ hoảng hốt bỏ chạy chứ, nhưng không ngờ, hắn cũng không có chạy, một thânáo trắng bay bay, hắn lại từng bước tiến vào. Thương Tiêu cười lạnh : “Đây là nút thắt trong lòng nàng?” Nhược Nhất hoàn toàn khôngbiết Thương Tiêu lại ở chỗ này. Khuôn mặt đang nước mắt ngắn dài, cũng không chút nào che dấu chật vật ngẩng đầu lên, ngây ngốcnhìn Thương Tiêu đột nhiên xuất hiện tại đây. Vẻ mặt hắn tái nhợt xanh mét, khoé miệng nhếch lên lạnh lùng : “Ngược lại nàng hãy nóicho ta biết vị thiên tiên nào trong lòng ta?” Mạc Mặc vừa nghe như vậy xong, trong lòng biết chắc chắn có chuyện gì đó hiểu lầm rồi.Lặng lẽ xoay người rời gót đi ra ngoài. Tất nhiên là trong lúc này, hai người Nhược Nhất và Thương Tiêu cũng không có tâm tình nàomà để ý xem nàng đi đâu. Trong lòng Nhược Nhất nhất thời kinh ngạc, hoàn toàn không có phản ứng. Thấy Thương Tiêu từng bướctừng bước đến gần, suy nghĩ thứ nhất trong thâm tâm nàng là muốn chạy trốn. Dưới chân nàng vừa chuyển, chạy vòng qua cái bànliền hướng ngoài cửa chạy nhanh. Thế nhưng động tác của nàng làm sao nhanh hơn Thương Tiêu được . Nhược Nhất chỉ cảm thấychính mình bị đẩy mạnh, khi phục hồi lại tinh thần, Thương Tiêu đã mang nàng gắt gao đặt ở trên bàn. Ấm trà cùng chén trà bị hấtxuống đất “xoảng….xoảng” vỡ thành một đống nát vụn. Vết thương sau lưng vừa đóng mài, thấy thì có vẻ đau nhưng thật ra cũngkhông đau lắm, chỉ thấy có chút hơi ngứa khó chịu. Nhược Nhất nhướng mắt nhìn thấy vẻ mặt giận dữ không ngừng của Thương Tiêu,thần sắc trong đôi mắt hiện lên đau lòng cùng giận dữ đan xen khó phân biệt, nhất thời cảm thấy chột dạ xoay đầu không dám nhìnhắn…… Thương Tiêu giận quá hoá cười : “Định chạy sao ? Nàng còn chưa nói rõ rốt cục người trong lòng ta đó có hình dáng ra sao!Nàng với người đó có bao nhiêu chênh lệch ! Hai người so sánh nhau như thế nào!” “Ngươi muốn ta như thế nào so được với ngườita.” Lúc này Nhược Nhất cũng nổi giận đùng đùng, bao nhiêu uỷ khuất cùng thê lương trong lòng bùng phát thành một trận như đồngcỏ khô bén lửa lan đến rừng, cháy đến long trời lở đất, “Ta làm sao so được với nàng ta! Ngươi tận lực dốc cả thiên hạ lên chỉ vì giúpnàng ta tìm kiếm một viên thuốc, ngươi suốt ngày không ngủ không nghỉ túc trực bên giường của nàng ta vì nàng ta mà đánh đàn,ngươi thậm chí…….Ngươi thậm chí còn buộc ta đi cứu nàng ta như vậy…….” Tiếng nói của Nhược Nhất nghẹn ngào. Thần sắc củaThương Tiêu kì quái : “Người nàng đang nói chính là Tử Đàn sao ?” Nhược Nhất không để ý tới hắn, chỉ muốn nói hết những tâm sựtrong lòng thôi : “Cũng không trách ngươi được, cho dù là tính nết hay là dung mạo, ta làm sao mà có thể so sánh với nàng ta được.”Nàng dừng lại một lúc xong nói tiếp : “Thương Tiêu, ngươi cũng biết đêm đó hơi lạnh trong Hàn Ngọc động có thể đem người ta biếnthành băng lạnh. Ngươi nói ta oán giận ngươi, lúc đó quả thật là ta rất giận ngươi, thế nhưng suy nghĩ thấy ta cùng Tử Đàn có sựchênh lệch như vậy, liền không cảm thấy không dám oán giận nữa…….” “Ta với Tử Đàn…….” Thương Tiêu nhíu mày lại, đang muốnnói cái gì đó, cây còi sáo trước ngực Nhược Nhất bỗng nhiên giật giật. Đúng là lần đó, trước khi đi Nguyệt Hoàng đã đưa cho NhượcNhất mang theo. Khoé môi Thương Tiêu nhếch lên. Nắm lấy cây còi sáo màu đỏ như lửa kéo ra, không chút nghĩ ngợi ném mạnh rangoài. Nhược Nhất muốn ngăn lại thì chiếc còi kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Vẻ mặt của Thương Tiêu nghiêm túc nhìn chằmchằm nàng, phảng phất giống như quyết định một việc trọng yếu : “Nhan Nhược Nhất, lời này ta chỉ nói một lần thôi…….” “Rầm !”Cánh cửa bị người tới một đạp đá văng. Ngoài cửa ồn ào không chịu nổi. Trên trán Thương Tiêu hiện lên hai vạch gân xanh. Bêntrong hai người vẫn còn duy trì tư thế ái muội, Mạc Mặc vừa lớn tiếng gọi, vừa xoải bước đi vào : “Nhan Nhược Nhất, đừng ở chỗ nàynói chuyện yêu đương nữa, kẻ thù của ngươi đã tìm tới cửa rồi .” Hai người đều ngẩn ra, Thương Tiêu nhíu mày nhìn Nhược Nhất,Nhược Nhất cũng ngây ngốc nhìn Thương Tiêu. Kẻ thù ? Nhược Nhất có kẻ thù nào chứ? Cho dù nàng có kẻ thù, kẻ thù của nàngcũng chính là kẻ thù của Thương Tiêu. Mạc Mặc vươn tay kéo Nhược Nhất qua, mặc kệ sắc mặt Thương Tiêu tối sầm lại, kéo nàng điđến bên cửa sổ, chỉ vào một áng mây màu đỏ ở đằng chân trời nói : “Nhìn kìa, chính là nữ nhân đó, nàng cứ kêu tên của ngươi đòigiết đòi chém, nàng ta có phải tình địch của ngươi hay không ? Lão tử hôm nay giúp ngươi trừ khử nha, tuyệt đối không nên để lạihậu hoạ.” Nhược Nhất chăm chú nhìn lại , đó là một nữ tử mặc quần áo màu cam, dáng người tuyệt đẹp, một tay vung múa dãy lụa, từtrên mây bay tới, đẩy đám đồ đệ Anh Lương dám ngăn trở nàng ta văng ra ba bước. Đợi nàng ta bay lại gần một chút, Nhược Nhấtkinh ngạc hét lên: “Nguyệt Hoàng !” Mạc Mặc đút tay vào túi, rút kiếm nói : “Quả nhiên là tình địch của ngươi, lão tử đi kết liễu nàng ta!”Nhược Nhất chạy nhanh lại giữ chặt tay nàng ta: “Mạc Mặc, từ từ chờ đã ! không cần phải xúc động như vậy !” “Xúc động ?” Mạc Mặcnhướng mi, “Ta nói cho ngươi, Nhan Nhược Nhất, ngươi là người của ta, ở trước mặt ta, trừ ta ra, không ai có thể khi dễ ngươi, ai

Page 65: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

cũng không thể làm cho ngươi đau khổ, nếu để cho ngươi bị khổ sở thì không yên với ta. Ngươi mau buông tay ra, để ta đi làm thịtnàng ta .” Có một người bạn tốt luôn che trở cho mình như vậy, thật sự là tu mấy kiếp mới gặp được, Mạc Mặc nói như vậy làm choNhược Nhất nước mắt lưng tròng. Nhưng những lời này lọt vào tai Thương Tiêu thì lại có ý khác. Thần sắc của hắn trong trẻo nhưnglạnh lùng quét mắt nhìn Mạc Mặc. Nam tử này, cách ăn mặc đúng là bộ dáng hắc y kiếm khách, hành vi và lời nói với Nhan Nhược rấtthân mật, xem ra lời hắn nói nàng là ” Vị hôn thê” của hắn cũng không phải là lời đồn vô căn cứ. Nghĩ như thế, đôi mắt màu tím củaThương Tiêu lại thâm sâu thêm vài phần, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Nguyệt Hoàng vừa đánh vừa bay thẳng tới bên này, giốngnhư vô tình nói : “Phượng Hoàng là loài chim bất tử, hồn phi phách tán cũng có thể sống lại trên niết bàn. Ngươi làm sao mà giếtđược nàng ta.” Mạc Mặc vừa nghe, tính bướng bỉnh lại trỗi dậy: “À, là loài chim bất tử, ta phải nhìn xem nàng ta làm phương pháp nàođể trở thành bất tử.” Nói xong, đẩy Nhược Nhất ra, niệm thần chú, lôi ma trượng ra trực tiếp chém qua bên này. Đợi Nhược Nhất ýthức kịp, nhoáng một cái nàng ta đã chém tới trên đầu Nguyệt Hoàng, Nhược Nhất sống chết kêu nàng ta trở về, Mạc Mặc làm saocòn nghe thấy được . Nhược Nhất đột nhiên quay đầu lại, run rẩy chỉ tay vào Thương Tiêu: “Ngươi……Ngươi…..” Thương Tiêu lạnhlùng nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu tình dửng dưng. Có đôi khi hắn thật sự rất vô lại làm cho người ta giận sôi lên. Mạc Mặc cùng NguyệtHoàng đánh đến gà bay chó sủa khó thể phân giải. Bỗng nhiên Nguyệt Hoàng kêu lên một tiếng dài, âm thanh truyền tới chín tầngmây, quanh thân toả ra hào quang vạn trượng, chói mắt làm người ta không thể mở ra được. Hào quang tản ra, một con chim màu đỏsắc vàng sắp bay lên trên không, làm cho người ta không dám tới gần nửa bước. Nàng vung cánh lên, một ngọn lửa trắng bỗng dưngphóng tới bên chỗ Nhược Nhất đang đứng. Thần sắc Thương Tiêu ngưng trọng, phất tay áo biến ra một bức tường băng. Ngọn lửađánh vào phía trên tường băng, tiếng rung chuyển không ngừng bên tai. Cuối cùng, “Oành” một tiếng nổ, nóc nhà lập tức bị hất lên mộtnửa. Khi màn bụi tản đi hết, Nhược Nhất đã bị Thương Tiêu ôm trong lồng ngực, nàng nâng mắt vừa nhìn đã thấy sắc mặt củaThương Tiêu bây giờ trắng thêm ba phần so với bình thường. Lúc này Nhược Nhất mới kinh hãi mà ý thức được : Hiện tại NguyệtHoàng……. Không giống như đi tìm nàng, mà là liều mạng tới giết nàng! Mạc Mặc quay đầu nhìn, thấy tiểu viện mà Nhược Nhất ở bịđánh nát không còn ra dạng gì, trong lòng nhất thời nổi sóng phẫn nộ cuồn cuộn : “Hôm nay ta không tiễn ngươi về niết bàn một lần thìkhông được mà!” Dứt lời, từ không trung rơi xuống đất, lấy ma trượng làm bút vẽ trên mặt đất, rất nhanh hiện lên một ma trận màuvàng. Nàng lẩm nhẩm niệm vài câu chú ngữ, một đám khói ngưng tụ thành kí hiệu màu vàng, nàng cắn đầu ngón tay, một giọt máu rơivào bên trong trận pháp, hét lên một tiếng: “Khởi!” Ngay lập tức, mây gió chuyển sắc, cỏ cây nằm rạp trên mặt đất, gió xoáy màu đentừ trong ma trận cuốn ra, cơn lốc xoáy nhanh chóng nhằm hướng Nguyệt Hoàng cuốn lấy dễ dàng. Nguyệt Hoàng kêu lên một tiếngthất thanh, ngọn lửa trên cánh bị gió lốc điên cuồng cuốn đi, mất tăm mất tích vào trong trời đất. Nhìn qua cảnh này thì thấy NguyệtHoàng cũng sắp bị lôi vào trong đó. Lúc này, Anh Lương chủ biến mất đã lâu, không biết từ chỗ nào xông ra, quát to một tiếng:” Tiểutử đừng có mà làm càn ! Không được đả thương Hoàng nhi của ta !” Lập tức tiếp được chiêu của Mạc Mặc. Vốn là một câu nói thựccó phong cách, nhưng bị bộ dáng trẻ con kia làm cho người ta cảm thấy rất buồn cười. Mạc Mặc nhìn thoáng qua Anh Lương chủ,thần sắc có chút chán ghét : “Cái gì vậy!” Anh Lương chủ, thân hình toàn thịt nhảy hai cái vào khoảng không, đảo mắt đã tới trên đỉnhđầu Mạc Mặc, chỉ thấy hắn ngưng khí hít sâu vào, hét lớn một tiếng: “A!” Miệng phun ra một ngụm nước miếng. Bắn vào ma trận củaMạc Mặc. Lập tức, ma trận lung lay, giống như bị axit sunfuric ăn mòn, chậm rãi tan biến. Gió lốc dần dần tản ra, Mạc Mặc trân trốitrừng mắt nhìn vị Anh Lương chủ từ đâu hiện ra : “Đang biểu diễn cái gì !” Anh Lương chủ hoàn toàn phớt lờ Mạc Mặc làm như nàngkhông tồn tại, vội vàng chạy lại phía Nguyệt Hoàng “Hoàng nhi, Hoàng nhi, ta……” Hắn còn chưa nói xong, lửa cháy quanh thânphượng hoàng lại bùng lên, hai cánh Nguyệt Hoàng chấn động, lông chim dựng đứng như những ngọn lửa hướng tới Mạc Mặc. Lúcnày, Nhược Nhất ở đằng xa thấy rõ ràng, trên người Nguyệt Hoàng, có một làn khí màu đen mỏng manh quấn quanh thân nóng rực.Ma sát khí !

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 30

“Ma sát khí !” Nhược Nhất kinh ngạc kêu lên : “Làm sao mà có ma khí phát ra trên người Nguyệt Hoàng ?” Từ lần trước gặp nàng tađến bây giờ, cũng chưa tới nửa tháng, Nguyệt Hoàng trong sáng thẳng thắn như vậy vì sao sinh ra ma khí trên người ? Thương Tiêukhẽ cau mày, suy tư một lát nói “Ma khí do sự vận động của linh khí thiên địa nhân sinh ra, trời đất là bất tử bất diệt, ma sát khí cũngbất tử bất diệt, ma đương nhiên cũng là thân thể bất tử bất diệt. Lần trước, ta đập vỡ nội đan của Cửu Man. Mà ma khí vẫn chưa biếnmất.” Thương Tiêu dừng lại một chút, tựa hồ như đang nghĩ tới cái gì, có chút khó khăn khi mở miệng : “Khi đó, trên người của ta códính chút máu của nàng. Đúng lúc Nguyệt Hoàng phá vỡ thân thể Cửu Man, có lẽ lúc đó ma khí xâm nhập vào người của NguyệtHoàng.” Nhược Nhất kết hợp cả câu chuyện trước và sau khi sự việc xảy ra với nhau suy nghĩ, cũng chỉ giải thích như vậy mới hợp lý.Trong khi hai người đang nói chuyện, tình hình chiến đấu bên kia càng ngày càng ác liệt. Lông vũ của Nguyệt Hoàng giống như kiếmsắc bén đâm về phía Mạc Mặc, cũng quét ngang qua người Anh Lương Chủ. Mới bắt đầu thì Anh Lương chủ cũng không để ý lắmgiơ tay cản hai lần, nói chung là nghĩ những cọng lông vũ biết nhận người quen cũng không thật sự làm hắn bị thương. Thẳng đến khimột lông chim như lưỡi kiếm sắc bén nóng rực làm bị thương cánh tay trắng noãn của hắn, nhất thời sắc mặt hắn đại biến, sững sờđứng ở trên không trung không nhúc nhích, lấy bộ dáng hết hồn hết vía để hình dung hắn bây giờ. “Chủ tử !” Môn đồ đứng xung quanhđồng thanh sợ hãi hét lên, rút pháp khí của mình che chở trước mặt Anh Lương chủ, thay hắn ngăn lại tất cả các lông vũ bay đến côngkích. Anh lương chủ đứng giữa những sát khí đầy trời qua khe hở lại kinh hoảng nhìn chằm chằm Nguyệt Hoàng, không thể tin thì thào“Nàng như thế nào có thể ra tay với ta……Nàng làm sao có thể……” Mạc Mặc đứng tại chỗ vẽ một vòng tròn, một màng ánh sángtrong suốt bảo hộ nàng ở trong đó, cho dù phi vũ sắc bén như thế, đánh vào màng bảo vệ của nàng đều bị bắn ngược trở lại. Làm nổtung chỗ chung quanh kết giới, bụi tung mù mịt. Mạc Mặc ở trong kết giới kì quái nói : “Người cứu nàng ta mà nàng ta cũng đánh?Điên rồi phải không!” Nhược Nhất nhìn thấy một mảnh hỗn chiến như thế trong lòng lo lắng không yên, muốn tiến lên phun một búngmáu lên người Nguyệt Hoàng để giải trừ ma khí. Thế nhưng Thương Tiêu…… Nàng nhìn khuôn mặt trắng bệch của hắn, mới vừa rồinhững ngọn lửa kia làm bị thương phế phủ của Thương Tiêu. Hiện giờ, vết thương cũ của hắn chưa lành lại thêm vết thương mới,trong cơ thể còn lưu lại pháp lực phong ấn, áp chế yêu khí của hắn. Bây giờ hắn có thể đem nàng bảo vệ trong lòng, đã muốn dốc hếtsức rồi. “Nhan Nhược Nhất. Không cần nhìn ta như vậy.” Đôi môi tái nhợt của hắn hé ra. “Thương Tiêu không sao chứ, cũng không bị

Page 66: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

thương chút nào chứ!.” Nhược Nhất trầm mặc. Thương Tiêu luôn đầy kiêu ngạo như thế. Sự kiêu ngạo đó như ăn vào xương tủy củahắn, làm cho con người hắn luôn toả ra một cỗ khí mạnh mẽ. Mà sau lưng sự mạnh mẽ đó là cất giấu sự lạnh lùng tới ngàn dặm củamình. Hắn cũng sẽ không thuận theo bất luận kẻ nào, càng không bao giờ thừa nhận sự yếu ớt của mình. Ngoài kia Nguyệt Hoàngđang ngăn chặn hành động của Mạc Mặc cùng đám đồ đệ. Nàng kêu lên một tiếng thật dài, vỗ cánh muốn bay về phía này. Thần sắcThương Tiêu động cứng lại, hàn khí ngưng trụ trong tay trái, chậm rãi biến thành một thanh trường cung, tay phải vươn ra nắm lấykhoảng không, hiện ra một mũi tên. Đôi mắt màu tím của hắn nhìn Nguyệt Hoàng chăm chăm, sát khí bắn ra bốn phía. “Đợi đã !”Nhược Nhất biết biểu hiện như vậy của Thương Tiêu là muốn giết chết đối phương. Thế nhưng bây giờ Nguyệt Hoàng đang bị ma khíám vào, căn bản là không cần giết nàng ấy, Nhược Nhất lấy đầu ngón tay đâm vào đầu nhọn của mũi tên bằng băng, sau đó đem máubôi lên đầu mũi tên, “Đừng bắn trúng yếu huyệt của nàng ta, tuy rằng không biết làm như vậy có được không nữa, ít nhất thì cũng phảithử xem sao.” Ánh mắt Thương Tiêu trầm xuống, nhìn đầu ngón tay Nhược Nhất trong chốc lát. Nếu là trước đây, mặc dù chỉ bị đâmmột chút xíu thôi là nàng sẽ gào to chạy đi lôi kéo hắn muốn được hắn dỗ dành. Mà bây giờ….. Rốt cuộc là do tính cách của nàng trởnên kiên cường, hay là nói, nàng không muốn ỷ lại vào hắn nữa. Ở đằng kia, Nguyệt Hoàng kêu lên một tiếng, cánh chim vừa động,tốc độ như ánh sáng bắn đến. Thương Tiêu chăm chú giương cung. Mũi tên lạnh khí thế mạnh như vũ bão tiến về phía Nguyệt Hoàng.Lúc này, Nguyệt Hoàng muốn tránh e rằng cũng không kịp rồi. Anh Lương chủ hét lớn một tiếng : “Hoàng nhi !” Đứng bật dậy chạyngay tới bên này. Mọi người chỉ thấy hào quang màu xanh chợt loé, một con phượng hoàng màu vàng kiêu ngạo hiện ra tại khôngtrung. Anh Lương chủ cũng là phượng hoàng ! Động tác của hắn so với Nguyệt Hoàng còn nhanh hơn, trong chớp mắt liền bay đếncạnh Nguyệt Hoàng, nhưng lúc này e là quá chậm rồi, muốn mang kiếm ra cản lại sợ là không có khả năng, cánh chim của hắn xoè ra,muốn thay nàng đỡ mũi tên này. Mọi người vốn đều nghĩ Anh Lương chủ chắc chắn sẽ trúng tên. Cũng không ngờ được bỗng nhiênNguyệt Hoàng xoè đôi cánh ra ôm anh lương chủ xoay một vòng. Mũi tên cắm “phập” một cái bắn vào lưng nàng. Hào quang quanhthân phượng hoàng màu đỏ chợt suy yếu đi, trong khoảnh khắc biến trở lại hình người, mũi tên băng cắm vào bả vai của nàng, vô lựctừ trên không trung rớt xuống. Mọi việc xảy ra quá nhanh. Tất cả mọi người ở đó đều đờ đẫn. Chim phượng hoàng vàng óng ánh trênkhông trung sợ run trong giây lát, vèo một cái hạ xuống đất. Bởi vì do cây cối che khuất, Nhược Nhất không thấy rõ tình huống của haingười trong lúc đó. Nàng ngơ ngác hỏi Thương Tiêu: “Đã chết rồi hả ?” Thương Tiêu lạnh lùng thu lại cung tên “Không có .” Bị trọngthương thôi. Tất nhiên là lời này hắn cũng chưa nói cho Nhược Nhất nghe. Hắn nói không có nhất định là không có, đối với yêu lựccủa hắn, Nhược Nhất vẫn là trăm phần trăm tín nhiệm đối với Thương Tiêu. Thế nhưng nhìn thấy mũi tên mạnh mẽ cắm sâu như vậy,Nhược Nhất không khỏi lo lắng trong lòng . Đúng lúc này, lại nghe được tiếng trẻ con la khóc, đó là một trận khóc long trời lở đất. Tínhtình Nhược Nhất nhút nhát, vội vội vàng vàng nhấc váy chạy nhanh ra ngoài, Thương Tiêu trầm mặc đi theo ở phía sau. Anh Lươngchủ nước mắt nước mũi tèm lem lau trên quần áo của Nguyệt Hoàng, vẫn kêu gào : “Hoàng nhi, Hoàng nhi của ta.” thảm thương tớinỗi tâm can Nhược Nhất run rẩy, chỉ sợ mới vừa rồi Thương Tiêu không chút do dự mà bắn ra toàn lực, trực tiếp đâm thủng ngựcnàng ta, kể cả là chim bất tử, chỉ sợ không có mạng để sống lại. Anh Lương chủ thấy Thương Tiêu cùng Nhược Nhất đi tới, khóccàng to, Nhược Nhất muốn đi xem vết thương của Nguyệt Hoàng, bị đôi bàn tay nhỏ bé của hắn hung hăng đẩy ra, tiếp theo đó hắngiống như một đứa trẻ bướng bỉnh lăn lộn trên mặt đất khóc lóc om sòm: “Ngươi trả Hoàng nhi cho ta ! Trả Hoàng nhi cho ta, ngươibiết rõ trên đời này chỉ còn nàng là con phượng hoàng duy nhất! Ngươi còn ra tay nặng như vậy! Ngươi khuyên không được nữ nhâncủa ngươi trở về, ngươi liền đem nữ nhân của ta giết cho hả giận, ngươi là đồ cửu vĩ hồ ly hỗn đản! Cả nhà ngươi đều là cửu vĩ hồ lyhỗn đản!” Lần đầu tiên, Nhược Nhất mới thấy có người dám mắng té tát vào mặt Thương Tiêu như vậy, thật là kinh dị, nàng đưa mắtđánh giá Thương Tiêu, thấy hắn cũng không tức giận, thậm chí cũng không đổi sắc mặt. Xem ra, Anh Lương chủ này cùng ThươngTiêu quan hệ không tầm thường. “Khóc cái gì mà khóc !” Mạc Mặc lúc này cũng chạy lại gần “Khóc đưa đám cũng chưa lợi hại nhưvậy !” Kiếm của hắn không biết ném đi nơi nào, lúc này lại là một thân hiệp khách mang theo ma trượng, Nhược Nhất thấy khôngđược tự nhiên, nhất thời có cảm giác như Harry Potter nhập thân Chu Bá Thông . “Ở đây xảy ra chuyện gì vậy ! Hồi nãy viên thịt phunnước miếng rồi biến thành một con chim tròn vo là sao ! Còn có, Nhan Nhược Nhất, ngươi phải nói rõ ràng cho ta biết, rốt cuộc nàngta có phải là tình địch của ngươi không !” Nhược Nhất phủ nhận : “Ngươi hỏi sớm một chút là đâu có chuyện gì xảy ra ……..” “Tìnhđịch!” Anh Lương chủ bỗng nhiên la lớn, lập tức rầu rĩ, trừng mắt nhìn, vừa thẹn chua lại gần nhìn nhìn Thương Tiêu : “Này,thật sựkhông phải là lỗi của ta, là do nàng ta coi trọng ta……” Trán của Thương Tiêu nổi lên hai vạch gân xanh, trán Nhược Nhất cũng nổi lênhai vạch gân xanh. Mạc Mặc hoảng sợ nói : “Cái gì ! Các ngươi đều thích khối thịt tròn vo này !” “Lão tử không phải là khối thịt tròn vo,ngươi mới là đống thịt ! Cả nhà ngươi mới là đống thịt !” Chính là trong lúc hai người cãi nhau ỏm tỏi, đôi mày của Thương Tiêu bỗngnhiên cau lại, giương mắt nhìn hướng phía đằng chân trời. Trên mặt đất Nguyệt Hoàng bị trọng thương đang nằm rên rỉ, yếu ớt nỉ non,mũi tên cắm trên bả vai nàng giống như hoà tan vào trong thịt chậm rãi biến mất. Đôi môi tái nhợt khẽ động đậy, nàng thì thào nói ramột cái tên : “Thành Hạo……..” Thần sắc Anh Lương chủ cứng đờ, cùng thần sắc Mạc Mặc uể oải, nhíu mày nhìn Nguyệt Hoàng.“Thành Hạo…….” Mũi tên băng trên bả vai Nguyệt Hoàng hoàn toàn biến mất, một lỗ sâu hoắm đầy máu hiện ra trước mặt mọi người,bỗng dưng, chỗ thịt máu đó động đậy hai cái. Nhược Nhất thấy một tia hắc khí hiện lên, nàng hét lớn một tiếng : “Cẩn thận.” Mạc Mặckịp thời làm phép biến ra một cái kết giới bao lấy Nguyệt Hoàng trong đó, chỉ thấy hắc khí thoát ra khỏi thân hình Nguyệt Hoàng, đánhthẳng về hướng Anh Lương chủ, cũng không để ý bị kết giới của Mạc Mặc chắn lại bên trong, thoáng chốc một trận xao động loạn xạ.Mạc Mặc xem xét đúng thời cơ đem kết giới thu nhỏ lại, đem ma khí đen thui vây ở bên trong, cho đến khi nhỏ bằng một quả cầu thủytinh. Mạc Mặc tò mò : “Đây là cái gì ?” Nhược Nhất trầm mặc nói ” Ma sát khí, chính nó đã khống chế Nguyệt Hoàng.” “Ồ, dù sao bâygiờ cũng bị ta vây ở trong kết giới, chắc là không có việc gì đâu nhỉ.” “Chưa chắc.” Sắc mặt Thương Tiêu hơi trầm xuống, nhìn nhìnchân trời, hướng Anh Lương chủ vươn tay “Hoá hương hoàn .” Anh Lương chủ bĩu môi: “Chưa luyện xong.” Thương Tiêu cười lạnhmột tiếng “Nếu ngươi muốn nhìn Anh Lương bị san bằng thì tất nhiên có thể không cần đưa cho ta .” Đang nói, phía cuối chân trờicuộn lại một làn hắc khí. Ma khí bị Mạc Mặc nhốt trong kết giới một trận xao động, giãy dụa giống như muốn vươn ra cắn người.Nhược Nhất nhìn chằm chằm cơn lốc hắc khí đang bay nhanh tới, trong lòng phát sinh một điềm dự cảm xấu. Bỗng dưng, kết giới củaMạc Mặc đột nhiên nứt ra nổ tung, tia hắc khí thoát ra thần tốc, nhanh như chớp cuốn lấy cổ tay Nhược Nhất. Nhược Nhất chỉ cảm thấycả người căng thẳng, lúc có phản ứng thì thân hình đã bị bay lên không trung, kéo vào bên trong khoảng không. Đây là cái gì vậy ! Hắckhí cuốn lấy cổ tay nàng, lôi nàng bay thẳng tới hướng đám mây đen nơi chân trời. Nàng hoàn hồn nhìn xuống dưới, thấy mình cách lybọn Thương Tiêu khoảng cách rất xa rồi. Nhược Nhất xa xa nhìn thấy Thương Tiêu tựa hồ nhích người muốn đuổi theo, lại bỗng nhiênôm ngực khuỵ xuống! Trong lòng Nhược Nhất quặn thắt, thân thể hắn suy yếu đến ngay cả đằng vân cũng thực khó khăn hay sao?Mạc Mặc lúc này mới có phản ứng, ma trượng vung lên, thẳng một đường đuổi theo. Tốc độ của nàng rất nhanh, trong chớp mắt đãđến bên cạnh Nhược Nhất, miệng la oai oải : “Lại ở trước mặt lão tử cướp người! Mẹ kiếp thực không để chút mặt mũi nào cho ta!”Nói xong, liền đưa tay chộp Nhược Nhất, cũng không ngờ Nhược Nhất nghiêng người, khiến cánh tay nàng vồ hụt vào khoảng không,Mạc Mặc giận dữ: “Ngươi trốn cái gì !” Nhược Nhất cũng giận dữ đáp lại : “Ngươi cho rằng ta muốn tránh ngươi sao!” Đương nhiênkhông phải nàng muốn tránh, ở dưới đất Thương Tiêu thấy rất rõ ràng, cả người Nhược Nhất đều bị quấn vào trong làn hơi mỏng củahắc khí, đối phương là muốn chuyên tâm đối phó với Nhược Nhất thôi. Đau đớn trong lồng ngực dần dần bớt đi. Giọng nói củaThương Tiêu lạnh lùng nói với Anh Lương chủ: “Hoá lương hoàn!” “Ngươi……Thân thể ngươi bây giờ làm sao có thể ăn hoá lương

Page 67: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

hoàn được .” Thần sắc Anh Lương chủ cũng trầm trọng hơn so với ngày thường nhíu mày nói: “Bình thường, nếu ngươi muốn lấy đồgì, ta mắt cũng không chớp liền đưa cho ngươi, thế nhưng bây giờ trong thân thể ngươi ma khí cùng phong ấn ức chế lẫn nhau, mớicó thể duy trì thần chí của ngươi như hiện nay, nếu ngươi ăn nó, hoá giải năng lượng của phong ấn, hung thần ma khí lại trỗi dậy vớitình trạng sức khỏe hiện tại của ngươi có thể áp chế được sao. Đến lúc đó thiên ma hiện thế, sợ rằng sẽ mất nhiều hơn được ! TửĐàn cũng thật là, làm sao mà để ngươi một mình đi Anh Lương lấy thuốc…….” “Hoá lương hoàn !” Thương Tiêu cũng không nghe hếtlời hắn nói, vươn tay ra, quật cường mà cố chấp nhìn hắn chằm chằm . Anh lương chủ giận dữ : “Bộ tộc hồ ly các ngươi bình thườngđều có tính bướng bỉnh như vậy sao ! Đầu thai lộn rồi à !” Thương Tiêu vẫn như cũ bình tĩnh nhìn hắn không chớp mắt. “Đã nói vớingươi là một mình ngươi thì không trấn áp được ma khí…….” “Cũng không phải chỉ có một mình ta.” Thương Tiêu nói, “Còn có NhanNhược Nhất nữa.” Anh Lương chủ giật mình, cúi đầu nhìn thấy Nguyệt Hoàng vẫn hôn mê đang gọi tên người yêu kiếp trước củanàng. Trầm mặc một lúc lâu. Cuối cùng thở dài nói : “Thôi được rồi, đến lúc đó không trấn áp được ma khí, lại biến thành thiên ma, TửĐàn mà có tìm đến đây thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi trước.” Nói xong, móc trong túi áo ra một cái hộp nhỏ, mở ra bêntrong có một viên thuốc màu nâu, chỉ to bằng móng tay cái. Thương Tiêu không chút do dự cầm nó nuốt vào, nhìn ánh mắt có chút lolắng của Anh Lương chủ nói : “Hề Quang, cảm ơn.” “Được rồi.” Anh Lương chủ khoát tay nói : “Tộc hồ ly các ngươi suốt ngày chỉ đếnlàm phiền ta thôi, ta nói rõ với ngươi, chuyện đã đến nước này ta mặc kệ các ngươi làm như thế nào, không được hại người của AnhLương Sơn .” “Đó là điều tất nhiên.” Viên thuốc ở trong cơ thể tan dần, máu bị lực phong ấn đông cứng từ từ lưu động trỗi dậy,Thương Tiêu có thể cảm thấy yêu lực trong cơ thể đang cuồn cuộn. Giống như rục rịch sắp phá kén chui ra. Yêu lực dần khôi phục,sắc mặt đang tái nhợt của Thương Tiêu dần dần tan, ma ấn ký ở giữa trán cũng càng ngày càng rõ ràng, yêu văn cũng giống như ấnký từ từ hiện lên rõ nét, kéo dài tới miệng thì bỗng nhiên dừng lại. Vẻ mặt của hắn biến hoá nhiều lần, rốt cục chậm rãi mở mắt ra.Trong mắt hiện lên sự sáng suốt, thần trí của hắn cũng không bị ma khí làm u mê, chỉ có con ngươi màu tím mơ hồ hiện ra một tiahuyết khí. Ánh sáng màu bạc chợt lóe dưới chân, trong nháy mắt không thấy bóng dáng Thương Tiêu đâu cả. “Thật đúng là hắn đã ápchế được ma khí.” Anh Lương chủ mỉm cười, bá chủ Cửu Châu, bạch hồ Thương Tiêu, hôm nay mới là ngày ngươi quay về CửuChâu, “Chỉ là, ngươi có năng lực áp chế ma khí này được bao lâu đây?” Mây đen dần dần tụ họp lại gần, ma khí đang bám chặt cổtay Nhược Nhất bỗng nhiên dùng sức, gia tăng tốc độ, Mạc Mặc nhất thời ngăn không kịp, chỉ còn biết trơ mắt nhìn Nhược Nhất bịkéo vào bên trong đám hắc khí. Chờ khi nàng đuổi tới nơi, lại không biết bị cái gì ngăn cản bên ngoài. Nàng đưa tay thăm dò: “Hừ,muốn dùng kết giới đùa bỡn ta .” Lúc này ma trượng vung lên ngưng tụ lại thành một bó ngân quang cắm vào bên trong lớp màngsáng bóng, không ngờ khi đi vào được một nửa, lại chạm vào một khối cứng rắn, ma trượng không thể cắm sâu vào được nữa, lúcnàng muốn rút ma trượng ra, thì bi ai phát hiện, ma trượng tựa hồ bị cái gì giữ chặt lại. Không biết thứ gì ở bên trong đó, linh lực củama trượng không ngừng bị hút đi, đầu tiên nàng sửng sốt, sau đó nở nụ cười thâm trầm, thầm nghĩ : hấp thu, ngươi cứ việc hấp đi,hấp tinh đại pháp này ta chưa từng thấy qua. Linh lực dị thế này, ta muốn nhìn xem ngươi tiêu hoá được hay không. Đang thầm đắc ý,Mạc Mặc chợt thấy lạnh cả sống lưng. Khí lạnh như vậy làm cho nàng cảm thấy rất quen thuộc. Giống……..Giống như khi nàng ở TầmThường cung, cảm giác này giống tiên lực trên người Quý Tử Hiên…….. Nàng hốt hoảng lo sợ……., một đạo ngân quang xẹt quabên tai, kết giới đầy mây đen bị nổ tung, ma trượng cũng theo đó mà bị bắn ra. Nàng lại không có lòng dạ nào đi tìm, mặc nó rơi ởchỗ nào đó trên mặt đất. Nhìn thấy thân ảnh màu trắng bay thẳng tới làm nàng nhất thời kinh ngạc, bay lướt qua người nàng, nháy mắtbiến mất ở trong đám mây đen. Là Thương Tiêu. Thế nhưng vì sao hơi thở của hắn cùng Quý Tử Hiên lại giống nhau! Giống đến nỗilàm cho nàng phát sinh ảo giác. Lúc phục hồi lại tinh thần, kết giới kia đã sớm khép lại, nàng căm giận bắt đầu đánh loạn xạ, đánhchỗ nào cho kết giới mở ra đây. Sau khi Nhược Nhất bị kéo vào trong đám mây đen, bốn phía yên tĩnh tựa như là một ngôi mộ. Ma khíquấn quanh cổ tay cũng không thấy bóng dáng đâu, nàng chật vật đứng lên, trước mắt là một mảnh tối đen đưa tay ra cũng không nhìnthấy năm ngón. Cái hoàn cảnh này giống trong bụng Cửu Man. Chỉ là thiếu một ít dịch dạ dày cùng mùi thối chua chát. Đối với nhữngchuyện kì lạ như thế này, Nhược Nhất đã học được cách thờ ơ đón nhận, thế nhưng ở trong tình cảnh như vậy nàng không tự chủđược lại sợ hãi. Bởi vì nàng không biết từ đâu đột nhiên vươn ra một ngón tay…….. Một bàn tay ! Trong bóng tối, tự nhiên xuất hiệnmột bàn tay, nàng không thấy rõ, nhưng cảm nhận sâu sắc rằng nó tồn tại ở đó. Bởi vì bàn tay kia gắt gao bóp chặt cổ nàng. Bóp cáigì mà bóp, vì cái gì mà lại ở cổ ! Trước mắt một mảnh tối đen, nàng chỉ có thể hoa tay múa chân loạn xạ, ý đồ có thể đánh người tậpkích nàng, mà kết quả thất bại là có thể thấy. Nàng thật sự không có biện pháp, cảm thấy giận dữ, dứt khoát không đếm xỉa đến,miệng nhúc nhích một hai cái, trong phút chốc một ngụm nước miếng bay múa đầy trời. Mà nàng dãy dụa như vậy làm tiêu hao hếtsức lực, bàn tay đó vẫn như trước không giảm lực đạo vẫn xiết lấy cổ nàng. Ngược lại làm cho chính mình càng nhanh mất sức. Cảmgiác khó thở làm nàng thấy hoa hết cả mắt. Ý thức trên người đã muốn tê liệt làm cho nàng không biết hiện tại mình nhắm mắt hay làmở mắt. Thần chí của nàng đã bắt đầu lơ mơ làm nàng hoảng hốt, bên tai đã bắt đầu ù đi. Thì ra cảm giác hít thở không thông là nhưvậy, Nhược Nhất suy nghĩ, không quá đau đớn, xem ra mấy lần trước nàng nhất định cũng chưa đến nỗi khó thở như trong kết giớinày sao. Chân tay dần dần cứng ngắc, trong đầu Nhược Nhất hiện ra một vầng sáng trắng. Lúc sau, ý thức hoàn toàn biến mất. -------------------------

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 31

Nàng. . . . . . Đã chết rồi sao? Nhược Nhất tỉnh lại dưới một bầu trời xanh thẫm. Bên tai có chút ù ù, nàng chậm rãi chống đỡ thân mìnhngước mắt nhìn rõ ràng mọi thứ xung quanh ——cỏ trên mặt đất, đại thụ, xa xa còn có thác nước cùng với hồ sâu. Tiếng ù ù bên taidần dần chuyển đổi thành âm thanh ào ào của thác nước chảy. Nơi này tựa hồ rất quen thuộc. Nhược Nhất suy nghĩ, quen thuộc khiếnlòng người nóng lên run rẩy. Nàng đứng lên, cảm giác thân thể của chính mình nhẹ nhàng một cách lạ kì. Quả nhiên là đã chết rồi sao. .. . . . Thế nhưng đã chết như thế nào mà lại đến được nơi này? Chẳng lẽ đây chính là thiên đường ở chốn nhân gian? Nàng có chútgiễu cợt nghĩ, dựa theo trí nhớ của mình mà chậm rãi bước về phía trước. Vượt qua cây đại thụ cao ngất trời phía trước, trên mộtsườn núi nhỏ, cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một căn nhà trúc nhỏ mộc mạc, trước nhà có dòng suối chảy róc rách, NhượcNhất thuần thục nhanh chóng bước qua cây cầu đá nhỏ ở trước nhà. Trong phòng không có người, trên bàn còn có một chén trà nóng,hơi nóng từ chén trà tỏa ra hóa thành làn khí như sương bốc lên không trung. Trong lòng Nhược Nhất căng thẳng, trong lồng ngực nổi

Page 68: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

lên làn sóng thủy triều khó mà nói rõ, cứ mặc thân thể nhẹ nhàng như thế, nàng không nén được xúc động, thất tha thất thiểu chạy rasau nhà. Đi qua khỏi cửa sau căn nhà, nàng liền giật mình đứng ngây ngốc, ánh mắt dần dần trở nên ướt át. Dưới cây dâu lớn trongviện, một nam tử áo xanh tay cầm một quyển sách cũ đã ố vàng, ngồi lẳng lặng ở chỗ đó. Dường như nhận thấy được có người đangnhìn hắn, liền chậm rãi ngẩng đầu lên, lập tức mỉm cười dịu dàng, đưa tay đang cầm sách phất phất về phía Nhược Nhất đang đứng:“Nhược Nhất, lại đây.” Không Tang rất linh thiêng, trên ngọn núi linh thiêng đều có tiên nhân. Huân Trì chính là tiên trông giữ KhôngTang này đã ngàn vạn năm. Huân Trì. . . . . . Hắn sống lại , thật sự đã sống lại ! Dựa vào một trái tim. . . . . . Hắn thật sự không có lừadối nàng! Môi của Nhược Nhất run rẩy, đang muốn bước qua phía hắn. Bỗng nhiên một chấn động xa lạ trong thân thể nàng truyền ra.Đây là cái gì! Nàng hoảng sợ thấy một người xuyên qua thân thể nàng. Xuyên qua thân thể nàng! Xuyên qua thân thể nàng! NhượcNhất ngơ ngác nhìn người xuyên qua thân thể nàng, lại ngơ ngác nhìn bàn tay mình. Lúc này mới phát hiện thân thể của mình đangtrong suốt. Cái tình huống gì thế này? Huân Trì ngồi dưới tàng cây nơi đó nhìn chằm chằm vào người nọ cười nói: “Nhược Nhất, nàngdậy rồi à, cái chuyện xưa đó nàng vẫn chưa kể xong, sáng sớm hôm nay ta ngủ không được, nên ra ngoài đọc sách, như đọc như thếnào cũng không thể vào đầu được. Hôm nay nàng hãy kể hết câu chuyện đó đi được không?” Người nọ đi hơi hơi nghiêng thân mình,Nhược Nhất thấy mặt của nàng ta, liền hoàn toàn choáng váng triệt để, kia, không phải là nàng sao. . . . . . Nàng của hai năm trước, lànàng từng sống ở Cửu Châu hai trăm năm trước. Nàng cùng chính mình của ngày trước gặp nhau, cảnh ngộ thật kỳ diệu. Chẳng lẽ,nơi này không phải là hai trăm năm sau ở Cửu Châu sao? Chẳng lẽ sau khi nàng chết rồi liền xuyên qua? Xuyên qua hai trăm nămtrước, xuyên thành một âm hồn, hay là căn bản nàng chỉ đang nằm mơ! “《 Tây du ký 》 thật dài. . . . . . Muốn kể xong thì cũng phải kể rấtlâu.” Nhược Nhất nghe thấy chính mình trước kia nói với Huân Trì, “Nhưng mà, muốn ta kể xong thì cũng có thể. . . . . . Hậu viện này củangươi có hai con cá thoạt nhìn rất ngon a.” “Nhược Nhất.” Huân Trì bất đắc dĩ cười khổ: “Hai con cá này chính là tập hợp linh khí củatrời đất tu thành tinh, ăn chúng nó thực sự sẽ bị trời phạt.” “Vậy thì ăn củ sen trong ao đi.” “Hoa sen cũng thành tinh, củ sen là gốc rễcủa nó.” “Vậy ăn con ếch trên lá sen kia đi.” “Nó cũng là. . . . . .” “Huân Trì, rốt cuộc ngươi có muốn nghe chuyện xưa hay không?” HuânTrì nhìn nàng nở nụ cười khổ, cuối cùng, rốt cục nghĩ đến một biện pháp làm hòa: “Bên ngoài đầm Tử Lý có cá chưa thành tinh, ta đicâu cho nàng hai con được không?” Dường như đã chuẩn bị từ trước, Nhược Nhất lập tức lấy ra một sọt trúc, miệng cười tới nỗikhiến mắt híp nhỏ lại: “Điều này ta không ngại đâu, nhưng mà ngươi đã câu thì câu nhiều hơn hai con đi, ta sẽ đi trợ giúp ngươi!”Huân Trì sau khi nghe xong lắc lắc đầu, chậm rãi đứng dậy, từng bước một dần dần đi về hướng Nhược Nhất đang đứng ở bên này.Nhược Nhất ngơ ngác nhìn thấy bọn họ đến gần, chân giống như bám rễ trên mặt đất, như thế nào lại cũng không di chuyển. Trên mặtlạnh nhạt của Huân Trì nở nụ cười nhu hòa từng xuất hiện hơn ngàn vạn lần ở trong mộng của nàng, từ đầu đến cuối cũng không hềchân thật sống động đến như vậy. Hắn đến gần nàng, lại dường như không có việc gì mà xuyên qua thân thể của nàng, bản thân nàngcủa trước kia cũng lại đi xuyên qua thân thể nàng. Nhược Nhất ngơ ngác như cũ nhìn về phía trước, cây mận già lá rụng tĩnh mịch bayvào hồ nước, nổi lên tầng tầng lớp sóng, Nỗi đau trong lòng của Nhược Nhất cũng như gợn sóng này chậm rãi lan rộng ra, rõ ràngkhông nên bi thương như vậy, chỉ là nước mắt lại ào ào rơi xuống, như thế nào cũng không nhịn được: Cho dù gặp lại vẫn không nhậnra, khuôn mặt trần thế, tóc mai như sương. Huân Trì, ngươi có biết, tâm trạng của ta sau hai trăm năm gặp lại cố nhân, có bao nhiêuvui sướng cùng kích động, mặc dù. . . . . . Mặc dù, chúng ta lướt qua nhau như thế này. “Huân Trì đi mau a, nhìn cái gì?” “Nhược Nhất. .. . . .” Huân Trì dừng một chút, “Ta còn nghĩ là nàng còn đang ở phía sau.” “Ở phía sau?” “. . . . . . Không có gì. Đi câu cá đi.” Hai ngườivừa nói vừa cười cùng nhau đi ra ngoài. Nhược Nhất bình tĩnh như cũ nhìn vào khoảng không rộng lớn trong hậu viện, đột nhiên tronglòng xuất hiện một trận co thắt dữ dội, một cảm giác hít thở không thông đột nhiên đánh úp vào lồng ngực. Nhược Nhất vuốt vuốt cổmình, rõ ràng, rõ ràng không có cái gì bóp lấy cổ của nàng, vậy vì sao mà hô hấp lại đột nhiên… Hoàn toàn không thể hít thở! NhượcNhất khom người lại, vịn tay vào thành cửa từ từ co cụm người lại thành một khối. Sắc mặt tái nhợt, môi từ từ dần trở nên xanh đen.Nàng nghĩ đến mình sẽ chết như vậy. Một bàn tay từ phía sau lưng nàng đưa ra, nhẹ nhàng ôm nàng, kéo mở tay chân đang co cuộncủa nàng ra, bờ môi hơi lạnh mềm nhẹ đặt trên môi của nàng. Đối phương nhanh chóng dùng đầu lưỡi đẩy khớp hàm cắn chặt củanàng ra, một hơi thở lạnh như băng mãnh liệt đột nhập vào trong miệng của nàng, lướt xuống yết hầu, cảm giác hít thở không thôngdần dần biến mất. Cái đầu đang choáng váng của Nhược Nhất cũng đang từ từ khôi phục lại sự tỉnh táo, mà người cứu nàng vẫn nhưvậy không chịu nhả ra. Hắn dừng thổi khí vào miệng nàng, đầu lưỡi vẫn lưu luyến ở trong miệng nàng không chịu ra, đảo qua môinàng, đầu lưỡi mẫn cảm. Trong sự ung dung chậm rãi lại mang theo một chút kích động. Đây là hôn, nó dường như khiến cho NhượcNhất không thể động đậy cơ thể. Không đúng! Nhược Nhất nhanh chóng lấy lại tinh thần, mở to hai mắt, một đôi lông mi ánh màutrắng bạc thật dài quét qua hốc mắt của nàng, cả người nàng run lên, tay mạnh mẽ đẩy người đang ở trước ngực ra. Nhược Nhất chelại môi mình, thấy rõ người trước mặt, trong lòng vừa thẹn vừa giận, sinh ra một chút giận dữ: “Thương Tiêu, người làm cái gì.” “Cứunàng.” Thương Tiêu thản nhiên vô tư đáp. Hắn quả thật cứu nàng, thế nhưng sau lại. . . . . . Thế nhưng sau lại. . . . . . Sau lại có chúthưởng thụ cùng nàng. Nhược Nhất ngượng đỏ ra mặt, căm giận trừng mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Thương Tiêu, nhất thời khôngbiết nên nói cái gì. Miệng run rẩy nửa ngày, chỉ ngây ngốc thét ra một câu: “Ngươi dựa vào cái gì lại chạy đến giấc mơ của ta.!”Thương Tiêu nhìn chằm chằm vào nàng một lúc lâu rồi lại nhìn lướt qua căn nhà trúc nhỏ, có chút bình tĩnh nói: “Nhan Nhược Nhất,nàng có biết hiện tại nàng có thể chết thảm bất cứ lúc nào không?” “Chết thảm” hai chữ bị Thương Tiêu cắn răng thật chặt mà nói ra,Nhược Nhất cảm thấy hoảng sợ, nhất thời ngây ngẩn cả người. “Mấy thứ này, tất cả những thứ ở trước mắt của ta và nàng, nàng cóbiết đấy là gì không?” Nghe Thương Tiêu hỏi như vậy, ngay cả cái bàn Nhược Nhất cũng không dám chạm vào, lập tức rút tay về:“Ma. . . . .là ma phải không?” “Hư Vong Huyễn Cảnh [1].” Thần sắc của Thương Tiêu hơi ngưng tụ, “Pháp thuật cực hung ác, kéo nàngvào trong hồi ức về những chuyện đã trải qua mà nàng không muốn chạm đến nhất, vây hãm nàng ở chỗ này, khiến cho nàng một lầnrồi lại một lần xem hết những đoạn quá khứ đó, tìm kiếm một cái cơ hội, làm cho lòng nàng đau xót tột độ, khiến cho tâm tư và sứclực của nàng cạn kiệt, đau khổ mà chết. Giống như mới vừa rồi vậy.” Trong nháy mắt, sắc mặt của Nhược Nhất trắng bệch, những hồiức không muốn chạm đến nhất……. Thương Tiêu đem mỗi một cái biểu hiện thay đổi trên mặt nàng cẩn thận thu vào trong đáy mắt,nhìn thấy thân thể nàng cố gắng kiềm nén sự run rẩy. Lòng bàn tay của Thương Tiêu hơi nắm chặt, hơi nở nụ cười tự giễu nói: “Ta vốntưởng rằng, ít nhất trong những đoạn hồi ức như vậy sẽ có. . . . . . Kết quả vẫn là hắn sao. . . . . .” Nhược Nhất thất thần không hề nghethấy lời nói của hắn, sắc mặt nàng khó coi hỏi: “Làm sao để có thể phá trận?” Thương Tiêu chăm chú nhìn mặt nàng: “Không có.” Hắnnói, “Chỉ có thể từng bước từng bước xem thử.” Huyết sắc trên mặt của Nhược Nhất biến mất, người hơi lung lay. Đột nhiên nàng giữchặt cánh tay của Thương Tiêu: “Không đúng, nếu thực ra không được, vậy ngươi như thế nào lại vào được? Ngươi đã có thể đi vàohồi ức của ta, vậy nhất định phải có biện pháp có thể đi ra ngoài.” “Ta có thể tiến vào như vậy, thì nàng có thể đi ra ngoài như vậysao?” Một câu nói lạnh lùng, sắc bén làm sáng tỏ thực lực giữa hai người rõ ràng chênh lệch rất lớn. Nhược Nhất trầm mặc: “Nơi nàynếu thật sự là giống như ngươi nói vậy. . . . . . Ngươi, ngươi tiến vào làm cái gì?” Thương Tiêu quét mắt nhìn đôi môi cánh hoa ửngđỏ của nàng, xoay đầu đi chỗ khác…: “Cứu nàng.” Trong nháy mắt, hai chữ nói ra đầy khí phách mạnh mẽ đó khiến trái tim củaNhược Nhất cảm thấy ấm áp. Nàng cắn cắn góc môi, vẫn mâu thuẫn với lý trí, sự ấm áp này giống như một loại độc dược lấy mạng,mà cảm tính đã làm cho sự phòng bị kiên cường của màng trở nên mềm yếu: “Thương Tiêu”. Giọng nói của nàng nhỏ yếu: “Đa tạ”.Đôi mắt Thương Tiêu xẹt qua một tia chật vật không muốn tiếp nhận lòng cảm kích:”Nhan Nhược Nhất, ai cần lời cảm ơn của nàng.”Nhược Nhất trầm mặc. Ngoài nhà bỗng nhiên truyền đến âm thanh của chính mình gào kêu to: ”Huân Trì, cá cắn câu rồi mà cũng để

Page 69: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

cho nó thoát, ngươi thiệt ngu ngốc? Hay là. . . . . . Ngươi là cố ý thả nó đi!” Nhược Nhất nhớ rõ, kế tiếp, Huân Trì với vẻ mặt không biếtlàm sao nhìn nàng nói: “Nhược Nhất, nàng buộc một người tu đạo như ta phá sát giới, sẽ bị trời phạt.” Quả nhiên, chỉ chốc lát saugiọng nói của Huân Trì liền truyền vào: “Nhược Nhất, nàng buộc một người tu đạo như ta phá sát giới, sẽ bị trời phạt.” “Chí hướng củangười tu đạo chính là ở phổ độ chúng sinh, đến lúc đó ta phải thực bị trời phạt, ngươi chịu thay ta đi.” Giọng nói của Nhược Nhấtngang ngược vô lý. Bộ dáng không khác gì một nữ thổ phỉ. Nhược Nhất cũng không ngờ, khi đó mình có thể ngang ngược đến nhưvậy. Những đoạn đối thoại quen thuộc làm cho trong lòng Nhược Nhất cảm thấy vui sướng, chỉ là ý cười còn chưa đến bên miệng liềnđã biến mất. Nàng không nghĩ tới, lời nói lúc đó của nàng lại thật sự trở thành một lời tiên tri. Cuối cùng Huân Trì lại thực sự chịu trờiphạt thay nàng … Nhược Nhất buông mắt nhìn chằm chằm vào ngón tay nhỏ nhọn của mình, bởi vì vừa rồi dùng sức siết nắm, lúc nàyđã phiếm ra xanh trắng, không ngừng run rẩy. Thương Tiêu bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu: “Nhan Nhược Nhất, rốt cuộc cái gì làm chonàng sợ hãi thành ra như vậy?” Nhược Nhất không nói lời nào. Thương Tiêu cũng không truy cứu, dù sao cũng không bao lâu sau,đoạn quá khứ này của Nhan Nhược Nhất, hắn cũng có thể nhìn thấy tận mắt mà không hề bỏ sót dù là một chút xíu.

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 32

Đoạn quá khứ này của Nhan Nhược Nhất có chuyện gì xảy ra? “Huân Trì, ở phía sau núi ta đào ra được cái này này!” Nhược Nhất củahai trăm năm trước phấn khởi cầm trong tay một củ nhân sâm đem đặt ở trên bàn, Huân Trì đang xem sách nhảy dựng lên, vội hỏi:“Không được, không được, Nhược Nhất, nhân sâm này sắp tu thành tinh, nhổ nó sẽ bị trời phạt!.” Nàng không chịu buông tay: “Vậy thìcho trời cơ hội biểu diễn phạt một cái đi! Hôm nay ta muốn dùng nó nấu món gà hầm cách thủy.” “Nhược Nhất.” Huân Trì khó khăn mởmiệng, “Con gà rừng kia cũng là. . . . . .” “Cũng sắp thành tinh rồi đúng không! Sẽ bị trời phạt đúng không?” Nhược Nhất cả giận vỗ taylên bàn, “Vậy ngươi thử nói cho ta biết ở trong Không Tang Sơn này có cái gì là không thành tinh? Ăn cái gì thì sẽ không bị trời phạt!Chúng nó sắp thành tinh, ngươi trơ mắt xem ta đói hóa thành quỷ phải không!”. Huân Trì sợ run một lát, dở khóc dở cười nói: “Vạn vậtđều có linh tính. Ta chăm nom chúng nó lại quên mất Nhược Nhất không giống với ta, mỗi ngày đều phải ăn cơm.” Nhược Nhất hầmhừ trừng mắt nhìn hắn. Huân Trì thở một hơi dài: “Thôi, Nhược Nhất tự mình đi tìm thức ăn đi…… Ta chính là cái gì cũng không cóthấy.” Nhược Nhất cười sung sướng: “Ta đây sẽ không khách khí, trên núi của ngươi thực có rất nhiều bảo bối ngon a!” Nói xong liềnchạy đi ra ngoài. Trong đọan quá khứ này của Nhược Nhất, Thương Tiêu thấy một quân tử sáng ngời, ôn nhuận như ngọc và một nữtử tinh quái hoạt bát mỗi ngày đều nói nói cười cười vui vẻ qua ngày. Chắc là vui vẻ như vậy, nếu không nàng sẽ không nhớ mãikhông quên đoạn hồi ức này, lại càng không đem người nam tử này khắc vào tim. Thương Tiêu chua sót nghĩ, đảo mắt lại nhìn thấykhóe môi Nhược Nhất nhếch lên chính là tự nhiên cười một mình. Thời gian trôi qua được hai ngày. Thời tiết mưa dầm. Nhược Nhấtcủa ngày trước buồn chán ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn ra những giọt mưa đang từ trên mái hiên rơi xuống xâu thành chuỗi liên tục:“Huân Trì”. Nàng nói, “Ngày hôm qua ta đi dọc theo con sông nhỏ rất xa, thế nhưng lại không tìm được đường đi ra ngoài, nơi này cóphải có mê trận hay không? Ở bên cạnh bàn đọc sách, động tác của Huân Trì hơi hơi cứng đờ: “Nhược Nhất, nàng vẫn muốn đi haysao?” “Vết thương của ta đã tốt lắm rồi, ta nghĩ nên mau chóng đi ra ngoài, bằng không sẽ có người lo lắng. Ta phải đi tìm hắn.” “Làngười Nhược Nhất thích có phải không?” Nàng gãi gãi ót: “Thích? Ta cũng không biết là thích hắn hay không, hắn chỉ là yêu quái, tínhtình kỳ lạ muốn chết, nhưng mà, ở chung với hắn ta thực rất vui vẻ, uhm, hắn còn có tính cậy mạnh …… Không biết vì cái gì, suy nghĩmột chút liền khiến người nhịn không được mà yêu thương. Sẽ vì một người mà vui vẻ hoặc là khổ sở… Đại khái chính là thích vậy.”Thương Tiêu chậm rãi mở to mắt, giống như một đứa trẻ đói khát liền bắt được có người bố thí thức ăn, đôi mắt lộ lên một tia vuimừng yếu ớt, tựa hồ nếu chạm nhẹ sẽ dễ dàng vỡ vụn ra. Hắn nhìn về phía Nhược Nhất đang ở bên cạnh. Trên hai gò má trắng củaNhược Nhất đã không có một tia huyết sắc, khi đó nàng nhìn chằm chằm Huân Trì cùng với chính mình, cực đạm nói: “Không sai, làđang nói về ngươi.” Sau đó nàng nói, “Thương Tiêu, ngay cả ta cũng đều quên rồi, ta đã từng toàn lực yêu ngươi như vậy.” Tay nắmthật chặt, móng tay sắc bén đâm sâu vào trong lòng bàn tay, Thương Tiêu buông hạ mí mắt để che giấu đi ánh mắt của mình, đem tấtcả những vỡ vụn nuốt vào trong bụng. Huân Trì nghe xong lời nói của Nhược Nhất, buông cuốn sách, cười nói: “Một chữ “tình” vốnkhông có giới hạn khuôn phép, từ trong lòng mà sinh ra, Nhược Nhất nếu mà cảm thấy thích, vậy chính là thích .” Nhược Nhất ngồi bêncửa sổ ngượng ngùng cười. Huân Trì nói tiếp: “Ở trong Không Tang này chính là linh sơn thượng cổ, người bình thường không có cơhội thì không thể vào, Nhược Nhất lúc nàng đến là đúng dịp gặp cơ hội này, mà bây giờ muốn đi ra cũng phải tìm một cơ hội mớiđược. Ta tính ngày, ước chừng ngày mai giờ sửu có thể rời núi. Đến lúc đó, ta sẽ tiễn nàng đi.” “Huân Trì ngươi cùng với ta đi ra đi.Ở Không Tang này phong cảnh tuy rằng rất đẹp, thế nhưng mỗi ngày đều xem đi xem lại thực rất phiền chán, thế giới bên ngoài thì phithường tuyệt với, so với chuyện xưa《 Tây du kí》đều vui hơn nhiều .” “Nhược Nhất, đây không phải là ta không muốn đi ra ngoài, mà tacó trách nhiệm phải ở nơi này.” Huân Trì đi đến bên cửa sổ, nhìn ra phía màn mưa ngoài trời, trầm mặc hồi lâu nói: “Nàng có biếtchuyện yêu thú thượng cổ làm loạn nhân gian?” Nhược Nhất lắc đầu. “Thời đại Thượng cổ, thần linh đang dần suy yếu. Bầy yêu thútrong thiên hạ hấp thu hơi thở đang bị thay đổi của trời đất mà bị ảnh hưởng đều nhập ma. Tổ tiên của ta phải trả giá bằng tính mạng,phong ấn bọn chúng tại bốn ngọn núi lớn quanh Không Tang, mượn linh khí của trời đất mà trấn áp. Phía tây nam là núi Anh Lươngtrấn áp Cửu Man, thân hình to lớn như quái rùa chín đầu, phía tây bắc là núi Cảnh Sơn phong ấn Toan Cùng Điểu, thân hình giống nhưrắn, bốn cánh sáu mắt và ba chân. Phía đông nam là núi Phong Sơn phong ấn Ung Hòa, thân hình giống vượn, mắt đỏ thân vàng. . . . ..” “Ách. . . . . . Huân Trì, ta không nhớ được, ngươi nói thẳng tới chuyện sau khi tổ tiên của ngươi phong ấn bọn chúng đi.” Bị cắtngang lời nói Huân Trì cũng không tức giận, vẫn như cũ thản nhiên mỉm cười nói: “Không Tang nằm ở trung tâm phong ấn yêu ma,bản thân ta gánh vác toàn bộ năng lượng và sự phó thác của tổ tiên, trấn thủ linh khí Không Tang, kiềm chế ma lực ở tứ phương,không thể dễ dàng rời khỏi Không Tang.” Nhược Nhất gật gật đầu cái hiểu cái không: “Được rồi, ta đây sẽ không cưỡng ép ngươi,sau này ta nhất định sẽ tìm cơ hội trở về gặp ngươi .” “Tất cả cũng đều tùy duyên.” Huân Trì cười vỗ vỗ đầu Nhược Nhất, “ Một mìnhtrông giữ Không Tang vắng lặng này nhiều năm như vậy, có thể có cơ duyên xảo hợp [1] tình cờ gặp nàng xâm nhập vào, có ngườicùng mình ngắm trăng uống rượu, nói chuyện vui cười quả nhiên là một việc vui sướng. Cuối cùng ta cũng hiểu được vì sao trên sáchluôn nói đời người có được một tri kỷ thì thật không dễ. Nhược Nhất, cả cuộc đời của Huân Trì đã định sẵn là sẽ tịch mịch buồn tẻ màđược may mắn làm bạn ở cạnh bên nàng hơn mười ngày qua, đã thập phần vui mừng, không dám lại cầu hơn. Sau khi nàng đi ra

Page 70: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

ngoài cũng đừng nhắc tới ta với người khác, coi như chỉ là duyên phận ngoài dự định, nếu duyên chưa hết, về sau chúng ta vẫn cònsẽ gặp lại.” Nghe Huân Trì nói, Nhược Nhất của lúc đó cảm động đến có chút rối loạn, Nhược Nhất của hiện tại nghe vào trong tai chỉcó sự chua khó quên. Huân Trì tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, một mình trấn giữ linh khí Không Tang, một mình hắn không biết côđộc đã bao lâu, nhưng hắn ngay một chút oán hận cũng không có. Nói chuyện trao đổi với người khác vốn là một chuyện bình thườngnhất trong cuộc sống, mà hắn lại xem điều bình thường này như vật quý báu. Nhược Nhất đi rồi, cũng mang “Chuyện may mắn” duynhất của hắn đi theo. Hắn còn cười nho nhã như trước, đôi mắt trong suốt thủy chung không có nửa điểm oán giận cùng bất mãn.Ngực cứng lại, trong lòng Nhược Nhất đau đớn co người lại, Thương Tiêu vội vàng đỡ lấy nàng, một tay đặt ở trên ngực của nàng,lòng bàn tay ngưng tụ lại một tia sáng trắng. Yêu lực cuồn cuộn không ngừng đưa vào trong cơ thể của Nhược Nhất, mà thần sắcNhược Nhất vẫn thống khổ cúi gập thân mình. Thương Tiêu nhíu mày lạnh lùng quát: “Cái gì cũng đừng nghĩ tới.” “Huân. . . . . . Huân Trì,nghĩ đến hắn cùng ta gặp nhau là duyên. . . . . .” Trên trán Nhược Nhất mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gương mặt đã mất hết thần sắc,nàng run rẩy cầm lấy vạt áo Thương Tiêu, “Hắn tưởng là duyên, nhưng. . . . . . Đó chỉ là một kiếp số.” “Nhan Nhược Nhất, đừng nghĩ.”“Nếu. . . . . . Nếu hắn chưa từng gặp ta. . . . . . Thì thật tốt.” Thương Tiêu đưa tay ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng giốngnhư an ủi đứa trẻ nhỏ, âm sắc ôn nhu hiếm có: “Nhược Nhất, không có việc gì . Không có việc gì .” Nhược Nhất vùi đầu vào trướcngực của hắn, sự đau đớn trong lồng ngực chậm rãi đi xuống. Nhưng nàng vẫn dựa vào hắn, mặc kệ cho sự yếu ớt đang lan rộngtrong lòng, chảy xuyên khắp người. “Thương Tiêu, nếu khi đó ngươi có mặt ở đó, thì đã tốt rồi.” Tay của Thương Tiêu vuốt ve lưngnàng hơi hơi cứng đờ. Ngẩn ngơ một hồi lâu, đôi mắt ôn hòa, hắn nói: “Ta sẽ vẫn luôn ở đây.” Bây giờ Nhược Nhất thực đã biết,trong cuộc sống của một người, không có ai sẽ luôn luôn ở bên cạnh mình.Thế nhưng nghe được Thương Tiêu nói như vậy, nàngtrong lòng vẫn là ấm áp vô cùng. . . . . . . . . . . . . Giờ sửu ngày hôm sau, Huân Trì đưa Nhược Nhất đến một nơi cây cối rậm rạp. Hắnnhìn song nguyệt trên bầu trời, tay áo dài vung lên, trong rừng liền hiện ra một con đường nhỏ đến. “Đi theo con đường này liền có thểra khỏi Không Tang. Nhược Nhất hi vọng nàng luôn tự bảo trọng mình. Huân Trì chỉ có thể đưa đến nơi này.” “Huân Trì, ngươi cũnghãy hảo hảo bảo trọng a! Sau này ta nhất định sẽ đến tìm gặp ngươi, khi đến cơ hội chẳng hạn, một năm luôn có vài lần mà. Sau nàyta sẽ mang theo Tiêu hồ ly ở lại xung quanh Không Tang Sơn, mỗi ngày đều đi quanh nơi này hai vòng, một ngày nào đó có thể khiếncho ta gặp ngươi. Nhân tiện cũng cho Tiêu hồ ly gặp ân nhân cứu mạng của ta.” “Đã như thế, ngày sau mỗi ngày ta cũng đều đến đâyđi chung quanh hai vòng, như thế cơ hội tình cờ chúng ta gặp lại nhau lớn hơn nữa .” Huân Trì cười nói, “Nhược Nhất nên đi thôi, tanhìn nàng rời đi.” “Đừng đi!” Nhược Nhất đang được Thương Tiêu giữ chặt bên người đột nhiên trở nên kích động, Nhược Nhất nắmlấy ống tay áo của Thương Tiêu, thần sắc bi thương: “Không thể đi. . . . . . Làm cho nàng đừng đi, ít nhất, ít nhất phải để cho Huân Trìđi về trước.” “Nhược Nhất, tất cả đều là hồi ức. Hiện tại chúng ta cũng không thể thay đổi được gì.” Nhược Nhất trầm mặc. Nàng nhìnbản thân mình từng bước chậm rãi đi xa, từng bước một, đột nhiên, một cái bóng đen từ giữa đống cây cỏ bên cạnh thoát ra, hunghãn bắt lấy Nhược Nhất. Ánh mắt của Huân Trì liền ngưng đọng, nhanh chóng nâng kết ấn trên tay, đạo bạch quang sáng rực cắtngang qua đêm tối, đánh thẳng vào người của bóng đen kia. Bóng đen kêu lên một tiếng sắc nhọn, lập tức hóa thành một làn khóinhẹ. Huân Trì quát khẽ: “Nhược Nhất trở về!” Nhược Nhất lại quỳ gối nơi đó, vẫn không nhúc nhích. “Nhược Nhất!” Nàng như trướcquỳ gối nơi đó, cúi đầu, một chút sức sống cũng không có. “Nhược Nhất. . . . . .” Huân Trì lại gọi một tiếng, âm thanh bí mật mang theomột tia run rẩy khó có thể phát hiện. Đừng đi tới! Hắn từng bước bước ra. Đừng đi tới! Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Nhược Nhất,bước nhanh tới. Không. . . . . . Đầu ngón tay hắn khẽ run, đẩy nhẹ bả vai của Nhược Nhất. Đột nhiên, Nhược Nhất hung hãn ngẩng đầunhìn hắn, bên môi hé ra một tiếng cười quỷ dị. Sau đó trong nháy mắt, một ánh sáng màu đen “Bá” đâm thẳng vào ngực Huân Trì.Dòng máu ấm áp bắn lên trên mặt Nhược Nhất, làm tăng thêm nụ cười tàn nhẫn tanh máu. Mặt của Huân Trì không đổi sắc, trở tayđưa kết ấn đánh đến mi tâm của Nhược Nhất. Kim quang hiện lên, nụ cười quỷ dị bên môi nàng dần dần biến mất, đôi mắt chậm rãiin lên hình ảnh môi tái nhợt của Huân Trì, thần sắc từng bước trở nên khủng hoảng hoảng sợ. Người của Huân Trì vô lực quỳ xuống,ngã vào người Nhược Nhất, đầu của hắn ở trên vai của nàng, ho ra một ngụm máu đen, nhuộm ướt cả bả vai của Nhược Nhất.Nhược Nhất vẫn ngơ ngẩn nhìn vào khoảng không, đồng tử mở to, cả người lúc này mới bắt đầu kịch liệt run rẩy. Trong rừng rậm gióthổi quỷ dị, cây cối vang lên sàn sạt, từng đạo bóng đen liên tiếp toát ra. Nhược Nhất nghe được tiếng cười không có hảo ý của bọnhọ vang lên “Khặc khặc”, xao động không ngừng. “Nhược Nhất đừng sợ.” Huân Trì nói, “Nhược Nhất đừng sợ.”

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 33

“Trở về đi .” Huân Trì suy yếu nói “Lui về bên trong kết giới đi .” Nhược Nhất bị lời nói của Huân Trì làm cho bừng tỉnh, nàng đỡ lấy vaicủa Huân Trì, nâng hắn dậy, tay chạm vào ngực hắn, liền thấm đầy máu. Nàng kéo thân mình của Huân Trì, từng bước từng bước trởvề. Đôi chân Nhược Nhất kịch liệt run rẩy, mỗi bước đi đều loạng choạng, rõ ràng mới vừa rồi cũng không đi được bao xa, sao lúcnày đây cảm thấy quay lại rất gian nan chật vật. Bóng đen thoát ra từ trong đám cây cối chậm rãi tiến sát đến bọn họ, lại e ngại ánhsáng màu vàng trên đầu ngón tay của Huân Trì nên cũng không dám tiếp cận quá gần. Miệng Huân Trì mãnh liệt phun ra hai búng máu,chất lỏng âm ấm đó chảy qua bên gáy của Nhược Nhất. Chân Nhược Nhất mềm nhũn, nhất thời lảo đảo không chống đỡ được thânmình, kéo theo Huân Trì chật vật ngã trên mặt đất. Ánh sáng ở đầu ngón tay của Huân Trì chợt loé, bóng đen bốn phía càng thêm xônxao. Nhược Nhất cơ hồ là lôi kéo Huân Trì trở về. Đi chưa được mấy bước, ánh sáng ở đầu ngón tay của Huân Trì bỗng nhiên biếnmất, mấy bóng đen thoáng chốc hết cố kị, lại bắt đầu sấn tới. Nhược Nhất cắn chặt răng, che trên người Huân Trì ôm chặt lấy hắn,đúng là tính chết cùng. ” Choang” một tiếng, không biết bóng đen đã đánh lên cái gì, ở lúc gần chạm đến hai người thì bị đánh mạnhvăng ra. Nhược Nhất chật vật ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy một tấm màng mỏng phản chiếu ánh sáng của song nguyệt, tỏa ravầng sáng tuyệt vời ở trong ban đêm tối đen như mực. Tất cả bóng đen đều bị ngăn cách ở ngoài màng ánh sáng đó. Đó chính là kếtgiới của Huân Trì– May mà bọn họ đã lui vào trong vùng kết giới. Trong lòng Thương Tiêu âm thầm cảm thấy may mắn, nắm tay xiếtchặt khẩn trương. Biết rõ hai trăm năm sau nàng đã ngay cạnh bên cạnh mình, nhưng khi nhìn cảnh này vẫn cảm thấy khinh hãi nghĩ lạimà sợ. Cánh tay cảm thấy đau đớn, Thương Tiêu cúi đầu nhìn thấy Nhược Nhất, móng tay của nàng bấm mạnh vào tay hắn, sức lựcmạnh đến kinh người, mà nàng chỉ nhìn chằm chằm phía trước, như hoàn toàn không biết gì cả. “Huân Trì…….” Nhược Nhất của ngàytrước kinh hoàng gọi tên Huân Trì, trong mắt là một mảnh hỗn loạn. “Huân Trì !” Không biết kêu bao lâu, Huân Trì chậm rãi mở mắt.Đôi mắt trong suốt quan sát bốn phía, trong lòng đã có tính toán, đôi mắt hắn dừng ở trên khuôn mặt dính đầy máu và bùn đất của

Page 71: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Nhược Nhất, miễn cưỡng mỉm cười nói : “Nhược Nhất, quay về nhà trúc đi, nơi này không thể ở lâu.” Thật vất vả mới mang Huân Trìvề gian nhà trúc, Huân Trì nói Nhược Nhất đem hắn đặt ở bên hồ nước của hậu viện, hắn nhỏ vài giọt máu của chính mình vào trongao. Hai con cá chép rực rỡ chậm rãi bơi lại gần, vây quanh tay Huân Trì bơi vài vòng, vảy của chúng dần dần toả ra hào quang, biếnthành hai đoá hoa sen xinh đẹp rực rỡ trên hồ. Miệng Huân Trì thì thào đọc chú ngữ đã khắc sâu trong đầu, chỉ trong chốc lát, nướctrong hồ sen tự tách ra hai bên, xuất hiện một cái thông đạo màu trắng trải dài xuống lòng đất. Hào quang biến mất, Huân Trì nói :“Chúng ta cùng xuống đi .” Đường ngầm ở phía dưới hồ sen này không biết thông ra hướng nào, bên trong bao phủ bởi băng tuyếtthật dày, lại không làm cho Nhược Nhất cảm thấy lạnh lẽo bao nhiêu. Đi thẳng một đường xuống dưới, không biết rẽ bao nhiêu ngả,đi xuống bao nhiêu bậc thang. Rốt cuộc Nhược Nhất nhìn thấy một cánh cửa màu trắng, Huân Trì lấy đầu ngón tay làm bút, lấy máulàm mực, viết ở trên cửa một đạo phù chú. Cuối cùng cũng viết xong, cánh cửa lớn vang lên tiếng mở ra. Bên trong là một mật thất. Ởgiữa mật thất là một cái đài, bên trên có đặt một thanh đoản kiếm trong suốt lấp lánh. Huân Trì bảo Nhược Nhất đỡ vào bên trong.Cửa đá sau lưng tự động đóng lại. Huân Trì đem đoản kiếm gỡ xuống cầm ở trong tay. Hắn dựa vào bên người Nhược Nhất ngồixuống nói : “Nhược Nhất, phong ấn của tổ tiên ta theo thời gian ngày càng suy yếu. Bóng đen vừa rồi mà nàng nhìn thấy đó là ma khítrên người đám yêu thú bị phong ấn thoát ra ngoài, chúng thấm ra mặt đất, ngưng tụ thành hình, có ý đồ giết ta, đánh vỡ sự cân bằnghiện tại, giải trừ phong ấn.” Bên môi Huân Trì lại chảy ra máu tươi. Hắn cầm tay Nhược Nhất, “Kết giới bên ngoài có từ thời kì thượngcổ, là do tổ tiên của ta bày ra. Chịu ảnh hưởng của số mệnh trong trời đất, hôm nay linh lực của kết giới mỏng manh, cho nên ta có thểdễ dàng đem nàng mang ra ngoài. Mà hiện tại thế lực của chúng tới ào ạt, kết giới bên ngoài cũng không cản được bao lâu nữa.Nhược Nhất, bây giờ ta cần nàng giúp đỡ .” “Giúp ! Ta nhất định là giúp ngươi rồi, nếu hôm nay ngươi không phải vì ta……..” Thanhâm Nhược Nhất nghẹn ngào, trước ngực Huân Trì đã thấm đầy máu đỏ, làm y bào của hắn nhìn không ra màu sắc gì nữa. “Khôngphải tại nàng, nếu không phải hôm nay, sớm muộn gì cũng có một ngày bọn chúng sẽ tới.” Huân Trì nhắm mắt, tựa hồ điều chỉnh hôhấp của mình, “Nhược Nhất, ta cùng với người bình thường không giống nhau, năng lượng của ta đều có nguồn gốc từ trái tim tronglồng ngực, nó không đập, lại có thể làm cho ta sống lại. Nàng hãy nghe ta nói, như thế này, ta sẽ móc trái tim ra, nàng mang theo nónhảy vào hồ băng đằng sau mật thất. Bơi về phía trước sẽ có thể rời khỏi Không Tang. Ra tới bên ngoài, nàng tìm một chỗ chônxuống, nó sẽ hấp thu linh khí của trời đất. Đợi cho thời cơ chín mùi ngày đó ta sẽ sống lại.” Nhược Nhất giật mình “Huân Trì, ngươiđang gạt ta. Ta biết, ngươi đang lừa ta .” Huân Trì cười khổ : “Nhược Nhất, ngoài trừ việc ta dùng ba chữ ‘bị trời phạt’ này gạt nàng,ta thề ta chưa bao giờ nói dối.” Lời còn chưa nói xong, bỗng nhiên phía trên truyền đến một tiếng vỡ chói tai vang lên, sắc mặt HuânTrì hơi thay đổi, nghiêm nghị nhìn nàng, “Nhược Nhất, đáp ứng ta.” “Thế nhưng, ngươi sẽ chết, ngươi sẽ chết ở trong này.” Giọt nướcmắt của Nhược Nhất rơi trên mặt Huân Trì, “Sau này khi ta trở về tìm sẽ không còn thấy ngươi, ngươi cũng sẽ không nhìn thấy thựcvật cùng động vật ở đây sẽ mau chóng thành tinh, Không bao giờ…….. còn có thể nói chuyện cùng với ta…… nữa.” Huân Trì nắm taynàng thật chặt : “Nhược Nhất, hãy tin ta .” Nhược Nhất khóc đỏ cả mắt, nhìn thấy vẻ mặt rất kiên định của Huân Trì cuối cùng lau haidòng nước mắt, nhịn xuống bi thương, nặng nề gật đầu. Huân Trì mỉm cười, cầm con dao sáng loáng trong tay, đâm vào ngực mình,chậm rãi xẻ lồng ngực ra. Khi lưỡi dao xâm nhập, sắc mặt của hắn càng trắng bệch, tay run rẩy cơ hồ không cầm được chuôi đao.Một đôi tay run rẩy bỗng nhiên nắm chặt bàn tay dần dần vô lực của hắn, đồng thời run rẩy giúp hắn nằm xuống. Hai mắt Huân Trì hiệnlên một tia kinh ngạc, đau đớn lan tràn, hắn lại nở nụ cười ấm áp: “Trên đời này vui nhất là gặp được tri kỷ, đó là một việc rất hạnhphúc.” Nhược Nhất cố nén nước mắt, mở ngực hắn ra, ở bên trong máu thịt chân thật, trái tim càng giống như được đan thành từcành trúc như một món đồ chơi, lẳng lặng nằm bên trong, không đập, không có độ ấm. Mà lúc này, con ngươi xưa nay luôn trong suốtcủa Huân Trì bây giờ đã gần trở nên ngẩn ngơ thành xám trắng. “Nhược Nhất .” Thanh âm của hắn suy yếu, cơ hồ không thể nghe rõ, ”Đó là thiên mệnh, không cần tự trách, càng………Đừng đau buồn.” Đừng đau buồn. Đây là một câu cuối cùng hắn lưu lại cho nàng.Nhược Nhất vô lực nâng trái tim của hắn lên. Trong nháy mắt, hai mắt của Huân Trì nhẹ nhàng khép lại. Đôi mắt trong suốt này, sẽkhông bao giờ……….. mở ra nữa. Ở bên ngoài cửa đá vang lên tiếng đập cửa “Thùng thùng ” . Nhược Nhất cắn chặt răng, đem tráitim của Huân Trì ôm vào trong ngực. Nàng không còn dũng khí nhìn lại Huân Trì nằm trên mặt đất. Bởi vì cho dù là liếc mắt một cái thôi,cũng đủ làm cho tất cả lý trí của nàng sụp đổ. Sau mật thất là hồ băng. Nhược Nhất nhắm mắt nhảy vào, ở trong lòng nàng, trái tim kianhư ẩn ẩn ánh sáng nhạt, chậm rãi bao vây thân thể Nhược Nhất. Nhược Nhất nhớ rõ, đó là một cảm giác rất ấm áp, giống như nụcười của Huân Trì. Mặc dù thời gian qua lâu như vậy, lại xảy ra nhiều chuyện, nhưng Nhược Nhất vẫn có thể nhớ lúc trước dòng ấmáp đó chảy mạnh vào trong tim. Nàng cố gắng bơi về phía trước, không có ý niệm gì trong đầu, hoàn toàn trống rỗng. Thời điểm nànglên trên bờ, ánh sáng lúc rạng đông trùng hợp chiếu lên mái tóc ướt sũng của nàng, vết máu trên người cùng bùn đất đã được gộtsạch trong hồ. Nàng vuốt trái tim trong lòng, ngây ngốc nhìn mặt trời đang mọc, bỗng nhiên nở nụ cười trầm khàn, ngửa mặt lên trờicười to, cười đến khản cả cổ. ” A—” ” A !” Nàng đang cầm trái tim làm bằng cây cỏ, buồn bã thét chói tai. Nàng mắng trời xanh bấtcông, bất công tới nỗi vô tình. Nàng hướng về phía mặt trời mọc khóc rống. Chỉ vì ánh mặt trời mọc trên đỉnh núi kia, đúng là KhôngTang. Con người quân tử ôn nhuận như ngọc vô cùng rạng rỡ ấy, bị nàng phá vỡ lồng ngực, một mình ở lại Không Tang. Mà cuốicùng ngay cả một nắm đất, nàng cũng không có biện pháp thay hắn đắp một nấm mộ. Nhìn thấy cảnh này, đôi môi Thương Tiêu trắngbệch, hắn bỗng nhiên nhớ tới ngày đó chính mình bức nàng đem trái tim ra đi cứu Tử Đàn. Rốt cuộc cuối cùng Tử Đàn cũng tỉnh lại—-nàng thật sự dùng trái tim này cứu Tử Đàn. Bởi vì hắn ép buộc nàng. Hắn cuối cùng đã làm cái gì với nàng……. Thương Tiêu nghĩđến đây, trong lòng mãnh liệt phát ra một tia kinh hãi, hắn cẩn thận quay đầu đánh giá thần sắc trên mặt Nhược Nhất, chỉ thấy hai mắtnàng thanh tĩnh, nhìn thẳng nữ tử còn ngồi khóc ai oán trên bờ, biểu hiện hoàn toàn bình tĩnh ngoài dự liệu. Mà biểu tình như vậy củaNhược Nhất, lại càng làm cho Thương Tiêu lo sợ. “Nhan Nhược Nhất .” Thương Tiêu gọi nàng, ngay cả hắn cũng không nhận thấythanh âm của mình có chút kích động. “Thương Tiêu.” Rốt cục Nhược Nhất quay đầu nhìn hắn, mà trong mắt thì trống rỗng mông lung,“Huân Trì nói, đó là thiên ý đã định, mà thiên ý đó là cái gì vậy? Hắn nói đó là sứ mệnh, liền một mình trấn thủ Không Tang cả đời. Hắntrấn thủ linh khí bốn phương, phù hộ sinh linh trong thiên hạ, có ai biết hắn căn bản là chưa từng thấy qua sinh linh. Hắn vốn là mộtngười ôn nhuận, cuối cùng cũng bị huỷ diệt bởi chính mình……..Thậm chí, cuối cùng hài cốt của hắn như thế nào cũng không ai biết.”Nhược Nhất nhìn khoảng không mờ mịt, bỗng nhiên cổ họng của nàng vừa động, một búng máu từ trong miệng trào ra, nàng lại khôngnhận biết một chút nào cả. Thương Tiêu vội vàng ôm lấy thân hình yếu đuối đang dần xụi lơ trong lòng mình, yêu lực không ngừng cuồncuộn chảy vào trong cơ thể nàng, khai thông hơi thở và huyết mạch cho nàng. Mà trong miệng Nhược Nhất, máu không ngừng trào ra,làm thế nào cũng không ngừng lại . Thương Tiêu ở địa vị cao rất lâu rồi, trời sanh tính tình cao ngạo, hắn cũng không biết an ủi ngườita như thế nào, lời nói trong miệng vòng vo cả ngày, nói ra cũng chỉ biến thành ngữ khí mệnh lệnh : “Nhan Nhược Nhất, không đượcsuy nghĩ nữa .” “Thương Tiêu, thiên ý là cái gì vậy.” Thiên ý…….Ai biết đó là cái gì. “Nếu chúng ta còn sống là bởi thiên ý đã định, nhưvậy, chúng ta cố gắng cùng phấn đấu này nọ, chẳng phải là rất buồn cười sao?” Ánh mắt Nhược Nhất càng mờ mịt, giọng nói cũngdần yếu đi. “Đây, tất cả là sự trêu đùa của trời cao………… Chúng ta đây vì cái gì còn muốn liều mạng tìm đường sống?” “NhượcNhất, trời đất không có tình người, vạn vật tự sinh tự diệt. Đã sinh ra trên đời này, không cầu mọi sự như ý, nhưng cầu lương tâmkhông thẹn.” Thanh âm Thương Tiêu trầm thấp, nhưng mỗi một chữ đều truyền vào trong tai Nhược Nhất, “Nàng còn nhớ không, nàngtừng nói cho ta biết, mọi người ai cũng sẽ chết, nếu Nhan Nhược Nhất còn sống trên đời dù chỉ một ngày, liền muốn sống cho vui vẻ.Nàng hiện tại là đang quá chấp nhất những chuyện đã qua. Nhan Nhược Nhất, nàng tội gì phải tự làm khó chính mình?” Hàng lông mày

Page 72: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Nhược Nhất khẽ nhúc nhích. Nàng chậm rãi nhìn Thương Tiêu. “Nếu nàng vẫn không giải trừ được những khúc mắc trong lòng.”Thương Tiêu nhìn chằm chằm ánh mắt Nhược Nhất, nghiêm mặt nói : “Như vậy, ta liền san bằng Không Tang, thay nàng vén hết chíntầng mây, đi ngược lại với thiên đạo. Nhất định làm cho trời đất không tình người này phải chỉnh lại ‘thiên ý đã định’ một hai lần nữa !”Không gian im lặng một lúc lâu, Nhược Nhất khàn khàn nói: “Thương Tiêu, khi đó ta hi vọng rất nhiều là ngươi sẽ ở bên cạnh ta.”

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 34

Mạc Mặc bị ngăn cách ở bên ngoài màn kết giới sương mù đến muốn phát điên rồi. Nhan Nhược Nhất cùng Thương Tiêu đi vào cảmột ngày rồi, một chút động tĩnh ở bên trong cũng không có. Làn sương mù này cũng không tiến lên thêm một tí nào, vẫn đứng ở giữakhông trung, mặc hắn dùng ma pháp công kích cũng không mảy may nhúc nhích. Ngược lại ma pháp của hắn đánh vào bên ngoài kếtgiới sương mù đó, đều như bị hấp thu lại. Mạc Mặc tức quá chửi thề ‘má nó’. Mới vừa rồi rốt cục Thương Tiêu dùng phương pháp gìđể xông vào ! Lúc đó hắn giận dữ một cước đá vào phía trên kết giới, chuyện lạ đã xảy ra. Kết giới to lớn đồ sộ vẫn đứng bất độngđó bị hắn động võ mà nứt ra một đường. Kết giới………Cư nhiên bị ngoại lực vật lý công kích mà nứt ra ? Mạc Mặc không thể tintrừng lớn mắt nhìn, chẳng lẽ nói chân hắn càng có lực công kích hơn so với ma pháp? Tính tình của Mạc Mặc không thích nghĩ ngợinhiều, thấy tấn công bằng cách đá vào nó có tác dụng, hắn liền đá thêm một cái vào phía trên kết giới, vết rạn vỡ vụn một mảng lớn,làn khí màu đen từ khe nứt đó chậm rãi tuôn ra bên ngoài, một cổ linh lực cũng đi theo ra. Mạc Mặc nhạy bén phát hiện ra được, cáinày đều là linh lực mình mới dùng công kích kết giới. Nghĩ nhất định linh lực dị thế làm cho kết giới này xảy ra biến hoá, thế cho nên cóthể xử dụng ngoại lực vật lý công kích làm nó nát vụn. Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười nham hiểm : mẹ kiếp! ngươi dám nuốt linh lựccủa ta, mẹ kiếp dám bắt người của ta ! “Lạch cạch !” Một tiếng giòn vang, vết nứt từ dưới chân Mạc Mặc lan một đường thẳnghướng lên trên, nhanh chóng che kín cả kết giới. Mạc Mặc “Ha!” hét lớn một tiếng, cuối cùng phát ra một cơn gió lốc thành công phánát kết giới. Trong nháy mắt làn khí đen nổ mạnh mù mịt, tràn ngập cả không trung. ………………. Nhược Nhất mơ hồ cảm thấy mộttrận chấn động mạnh. Nàng trừng mắt nhìn bầu trời trên đỉnh đầu. Bên tai vẫn còn nghe thấy văng vẳng tiếng khóc thét của chính mìnhnhư trước. Thương Tiêu ôm nàng ngồi dựa vào thân cây. Tay của hắn đặt ở trên bụng nàng, một làn hơi lành lạnh cuồn cuộn khôngngừng chảy vào trong cơ thể Nhược Nhất. Nhược Nhất suy nghĩ, bây giờ nếu không có Thương Tiêu, nàng hẳn là sớm bị những hồiức hủy hoại đến hấp hối. Sau đó sẽ yên giấc ngàn thu trong nơi hư ảo này, chấm dứt sinh mệnh này…….. Nàng gối đầu ở trên cánhtay Thương Tiêu, liếc mắt nhìn, thấy con ngươi màu tím trong suốt của Thương Tiêu in bóng dáng của nàng, hắn nhìn chăm chú, bịnhìn chăm chú như vậy làm cho nàng cảm thấy rung động. “Thương Tiêu.” Nàng khẽ gọi, “Chàng nói không có phương pháp phá trận,vậy chàng sẽ cứu ta như thế nào?” “Ta đang cứu nàng.” Hắn trả lời thật tự nhiên. “Thế nhưng, chàng nói hồi ức sẽ lặp lại một lần lạimột lần. Nếu sau này ta vẫn còn như vậy, chàng vẫn dùng yêu lực giúp ta khai thông huyết mạch sao?” Thương Tiêu ngầm thừa nhận.Nhược Nhất nhếch miệng cười : “Nếu lúc yêu lực của chàng bị hao hết, đến lúc đó, chàng ra không được, ta cũng ra khôngđược……..” “Ta vẫn ở cùng nàng .” Hắn nói, ta vẫn ở cùng nàng. Hắn đi vào, chính là có tính toán muốn cùng nàng chôn thân trong nơihư ảo này sao? Thì ra, hắn nói “Sẽ vẫn luôn ở đây.” là ý tứ này. Một mực muốn ở nơi này cùng nàng, thẳng đến khi yêu lực của hắnhao tổn hết, hai người cùng nhau chết ở chỗ này. Tiếng nói của Thương Tiêu vẫn lãnh đạm như ngày thường: “Đây là những hồi ứcđau khổ nhất của nàng, lúc đó không thể ở cạnh bên nàng, cùng nàng vượt qua tất cả, ít nhất thì bây giờ có thể ở đây với nàng.”Nhược Nhất ngẩn ra rồi sau đó hơi hơi cười mỉm, không hổ là Thương Tiêu nha, ngay cả những câu nói động lòng người như vậy màhắn cũng nói ra đạm mạc như thế. Nhược Nhất mím môi, nàng đột nhiên rất muốn biết, Thương Tiêu nếu để ý nàng như vậy, vậy tạisao trước kia lại bức bách nàng đi cứu Tử Đàn. Rốt cuộc ở trong lòng của Thương Tiêu, giữa nàng và Tử Đàn thì ai có vị trí caohơn? “Thương Tiêu…….” “Nhan Nhược Nhất” Thương Tiêu cắt ngang lời của nàng, trầm giọng nói, “Hai trăm năm trước, lúc ta đikhắp nơi tìm kiếm phương pháp cứu sống Tử Đàn, khi đó có một người lên U Đô, nói rằng hắn biết trái tim trong sáng có sức mạnhcường đại kia ở đâu.” Nhược Nhất sửng sốt, nghe Thương Tiêu nói tiếp, “Sau khi ta gặp hắn, hắn nói cho ta biết trái tim đó đang ởtrong tay nàng. Sau đó lại nói cho ta biết một số chuyện của nàng và Huân Trì, mặc dù ta cũng không tin tưởng lắm, nhưng lại nghĩ đếnnàng đối với Huân Trì……..” Thương Tiêu dừng một chút, thần sắc buồn bã. “Cuối cùng bây giờ ta mới biết, quan hệ của Huân Trì vớinàng hoàn toàn không phải như ta nghĩ. Mới vừa rồi nhìn thấy bóng đen kia, ta mới hiểu, thì ra, người ngày đó lên U Đô báo cho tabiết những chuyện này và những bóng đen kia đều là do ma khí chui ra biến thành.” Nhược Nhất bừng tỉnh hiểu ra, rốt cục cũng hiểu vìsao lúc đó Thương Tiêu lại biết nàng có trái tim của Huân Trì. Thì ra, tất cả đều là do ma khí thấm ra trên mặt đất quấy phá ! Sau khiNhược Nhất mang trái tim của Huân Trì ra khỏi Không Tang, linh lực của Không Tang tất nhiên là giảm đi, làm cho ma khí có thể biếnhoá thành hình người. Những ma khí biến thành hình người nhất định là đã đoán Nhược Nhất sẽ mang trái tim của Huân Trì đi. Nhưngbọn chúng lại không tra ra Nhược Nhất đã đem giấu trái tim đó ở đâu. Cho nên, bọn chúng muốn mượn tay của Thương Tiêu huỷ diệttrái tim kia, làm cho nguồn gốc của linh lực trấn áp bốn phương hoàn toàn biến mất, sau đó cởi bỏ phong ấn cho đám yêu thú thượngcổ ! Thương Tiêu nói: “Lúc đó, sức khỏe của Tử Đàn đã không thể chống đỡ được bao lâu nữa, ta nhiều lần tìm không thấy cuối cùngmới biết là do nàng đem cất giấu, nghĩ đến nàng thế nhưng vì một vật của người đã chết mà cố chấp……….” Bàn tay của ThươngTiêu đang đặt trên bụng Nhược Nhất hơi hơi dùng sức, Nhược Nhất đưa mắt nhìn hắn. Hắn……….Ý tứ của Thương Tiêu là, khi đóhắn nổi giận với nàng, là bởi vì hắn ghen sao? “Khi đó, ta cũng chưa từng biết được nơi đây có chuyện như thế xảy ra .” Thương Tiêucó vẻ rất khó khăn khi nói ra lời này . Lấy địa vị cùng năng lực của hắn, hắn cũng không cần phải đi giải thích này nọ. Mà hắn vốn là cóthói quen thờ ơ với mọi chuyện. Trên thế gian này, lời đồn đãi chuyện nhảm nhí như thế rất nhiều, hắn sớm đã không còn để ý ngườikhác nhìn hắn như thế nào. Công lao sự nghiệp lớn hơn thì cũng vậy thôi, thị phi đúng sai, hắn chỉ tin tưởng bản thân mình. Lại càngkhông để ý người khác có hiểu lầm hắn hay không. Nhưng mà hôm nay hắn lại muốn giải thích với Nhược Nhất, mặt dù lời giải thíchnày của hắn, đặt ra ở hoàn cảnh trước mặt cũng không còn ý nghĩa gì. Ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt của Nhược Nhất khẽ lay động,độ cong của khóe môi có chút rung động của cảm xúc. Thương Tiêu đột nhiên hỏi : “Khi đó nàng rời đi……..Là bởi vì ta buộc nàngdùng trái tim đi cứu Tử Đàn sao, cho nên nàng hận ta ?” Nhược Nhất sửng sốt, lúc này mới nhớ ra Thương Tiêu cũng không biết lúcđó nàng đã dùng máu của chính mình để cứu Tử Đàn. Nàng nói : “Không phải.” Trong đầu lại hiện lên ngày ấy ống tay áo của hắn lướtqua, rời khỏi bàn tay nàng, lại hiện lên hình ảnh cửa động đóng im ỉm kia, nàng nhắm mắt, rốt cục thừa nhận,” Lúc đó, ta chỉ là ghen tịđến tuyệt vọng thôi .” “Bởi vì thời điểm ta bị người ta bắt, chàng lại lựa chọn canh giữ ở bên cạnh nữ nhân kia. Ta sợ hãi trong lúc

Page 73: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

sống còn, chàng sẽ bảo vệ nàng ta. Ta từng nghiền nát tự tôn còn xót lại của mình cầu xin chàng quay đầu nhìn lại ta một lần, chàngcũng không quay đầu mà lựa chọn đi đến bên cạnh nàng ta.” Nhược Nhất thản nhiên nói xong : “Thương Tiêu, có lẽ chàng không biết,trước kia, nguyên nhân mà ta ở lại chỗ này, tất cả cũng chỉ vì chàng, có thể mỗi ngày thấy chàng, nói chuyện với chàng. Là tất cả hivọng của ta. Muốn ở một chỗ cùng với chàng, cho nên ta quyết tâm từ bỏ tất cả những gì mà ta có, thậm chí dự định nửa đời sau đềutrải qua ở nơi máu tanh này. Ngay cả ta cũng cảm thấy không thể hiểu nổi, một người không tim không phổi như Nhan Nhược Nhất tacư nhiên lại yêu sâu đậm một yêu quái. Mặc dù lúc ta biết chàng sẽ vì một nữ nhân khác mà hi sinh ta, ta cũng luyến tiếc oán hậnchàng một chút, càng luyến tiếc không nỡ quên chàng. Thế nhưng trong lòng chàng chỉ có Tử Đàn. Thương Tiêu………..” NhanNhược Nhất run rẩy hỏi: “Những tình cảm mà ta dàng cho chàng, thật sự là chàng không nhìn ra dù chỉ là một chút sao? Hay phải nói,chàng cảm thấy ta như thế nào cũng đều không sao cả?” Thương Tiêu sau khi nghe xong những lời này, sắc mặt thay đổi mấy lần,hắn mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại im lặng không lên tiếng. “Lúc đó khi rời đi, là ta sợ hãi chàng sẽ mở miệng đuổi ta đitrước.” Thương Tiêu mím chặt môi, Nhược Nhất cảm giác được bàn tay đặt trên bụng của nàng từ từ trở nên cứng ngắc, NhượcNhất bình tĩnh nhìn chằm chằm Thương Tiêu, “Hiện tại, ta lại có chút không cam lòng .” Nàng đưa tay phủ lên bàn tay của Thương Tiêu,từ từ nắm chặt bàn tay của hắn, trong lòng Nhược Nhất cố lấy dũng khí : “Nhan Nhược Nhất cũng không phải là người mù, lại càngkhông phải là ngu ngốc, Thương Tiêu, ta biết trong lòng chàng cũng có tình cảm với ta. Bây giờ ta lấy dũng khí cuối cùng hỏi chàng.Thương Tiêu, đừng thích Tử Đàn nữa, ta muốn ở bên cạnh chàng, ta muốn vì chàng lại từ bỏ tất cả một lần nữa.” “Cho nên, chàngđừng thích Tử Đàn nữa. Được không ?” ____

NV: Có lẽ bạn thấy lạ khi Mạc Mặc lại được tác giả dùng từ “hắn”, là do lúc đó Mạc Mặc giả nam nên mới dùng như vậy nha!

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 35

Page 74: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi
Page 75: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi
Page 76: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi
Page 77: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi
Page 78: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi
Page 79: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi
Page 80: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi
Page 81: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi
Page 82: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi
Page 83: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi
Page 84: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi
Page 85: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi
Page 86: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi
Page 87: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi
Page 88: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 36

Một luồng ngân quang từ trong cơ thể Thương Tiêu hiện ra, cùng quấn quanh hắc khí của hắn mà chen đẩy. Ở chỗ đó giao chiến kịchliệt tới nỗi thậm chí vang lên âm thanh rung động đùng đùng. Nhược Nhất không biết một chút máu của mình có thể áp chế ma khítrong cơ thể Thương Tiêu được bao lâu, nhưng hắn cứ tiêu hao yêu lực đối kháng cùng Hồng Liên như vậy, rất nhanh, ma khí bị ápchế sẽ thoát khỏi sự giam cầm mà tỏa ra! Lòng nàng sốt ruột không thôi, xa xa chợt nghe vang lên một tiếng than nhẹ biến hóa khônlường giống như thần chú mà cũng giống như giọng ca. Hình dạng đám khói đen kia dần dần trở nên kỳ quái. Thương Tiêu dứt khoátthu lại ngân quang bảo vệ bao quanh người mình, chỉ trong chốc lát ở giữa khói đen kia thở dài một tiếng rồi liền buông lỏng ThươngTiêu ra. Sương khói chậm rãi bay đến một chỗ rất cao rồi ngưng tụ lại bộ dáng của Hồng Liên. Lúc này, sắc mặt Hồng Liên trắngbệch như tờ giấy như trước, nhưng mà trong miệng hắn lại phát ra một hơi thở gấp nhỏ như dã thú gặp kẻ địch, ánh mắt chuyên chúmà đề phòng nhìn chằm chằm vào một chỗ trong không trung. Tiếng ca dần dần dừng lại, mọi người theo ánh mắt hắn nhìn lại. Chỉthấy một vị tiên nữ giống như đang bước trên hoa sen lướt đến, tay áo nàng tung bay, dáng đi không nhanh không chậm, nhưng màmỗi bước là mười dặm, chỉ chốc lát sau liền đi tới bên người Thương Tiêu. Nàng nhìn Thương Tiêu, từ đầu đến cuối trên mặt đềumang theo nụ cười nhàn nhạt, mà người khác nhìn lại thấy rất thư thái. “Tiêu nhi khi nào lại trở nên vô dụng như thế này?” Lời này mặcdù mang theo ý chế nhạo, nhưng cũng làm cho người ta nghe thấy thoải mái. Thương Tiêu trầm mặc không nói, cũng không tự giácnhìn về phía Nhược Nhất. Thấy người tới, Nhược Nhất không khỏi cười khổ, có chút chua xót nói với Mạc Mặc: “Ngươi muốn nói đếntình địch, nàng kia mới chính là tình địch chân chính của ta.” Mạc Mặc tinh tế đánh giá Tử Đàn một phen: “Quả thật là mỹ nữ, nhưng làtất cả mỹ nữ theo cái nhìn của ta đến cũng không quá như thế.” “Đó là bởi vì ngươi không phải nam nhân chân chính.” Lời của NhượcNhất còn chưa nói xong, Hồng Liên đột nhiên rít lên một tiếng, mặt đất mãnh liệt bốc hơi tỏa lên vô số luồn khí màu đen. Chúng nóchậm rãi ngưng tụ thành hình, nhanh chóng đánh tới mọi người đang ở không trung. “Dựa sát vào nhau!” Mạc Mặc hô lên một tiếngmắng, lập tức ngưng tụ một cái kết giới, bảo hộ chính mình cùng Nhược Nhất vào bên trong, “Đây đều là những quái vật gì! Nhiều ítchính xác là bao nhiêu? Nhiều như vậy, tay có đánh cũng sẽ mỏi chết thôi, chúng ta có chạy không.” Nhược Nhất không có đáp lời nóicủa Mạc Mặc, vẻ mặt ngưng trọng lẩm bẩm nói: “Ma khí đã thấm lên ngày càng nghiêm trọng như vậy sao?” Hơn nữa Hồng Liên nàycòn có thể gọi được ma khí, hắn rốt cuộc là ai… Tử Đàn hơi cong môi nói: “Chỉ có bấy nhiêu trò hề đó mà muốn đối phó với ta sao?”Nói xong, ngón tay nhỏ khẽ nhúc nhích, liền niệm thần chú. Mạc Mặc thấy hành động của nàng ta, cười nhẹ một tiếng: “Yêu quái nhiềunhư vậy, có là đại la thần tiên chỉ dùng một cái chú ngữ cũng giải quyết không. . . . . . . . . . . .” Ánh sáng hiện lên, phần lớn quái vật doma khí ngưng tụ nên trong nháy mắt hóa thành sương khói. Phiêu tán dưới chân mọi người, nhìn phía dưới chính là một mảnh đấtmông lung của Anh Lương Sơn. Mạc Mặc kinh ngạc nhìn chằm chằm Tử Đàn, nhỏ giọng hỏi Nhược Nhất: “Đây lại là cái quái vật gì?”Nhược Nhất cười khổ. Yêu ma phía dưới đều bị tiêu diệt, Hồng Liên xoay người liền muốn chạy trốn, đôi mặt tinh tường của Tử Đànngưng trọng, một yêu lực sắc bén chém thẳng về phía hắn. Mọi người chỉ thấy tia sáng màu đỏ chợt lóe lên, cùng với một tiếng nổvang, không trung lập tức nổi lên một làn khói trắng. Hồng Liên không bị một chút tổn thương nào từ đám sương mù trắng nhảy ra,khói đen phía dưới phiêu tán cuốn thành một đoàn mây đen bao lấy Hồng Liên, nhanh chóng bỏ chạy ra xa. Mặt mày Tử Đàn nghiêmtúc, phi thân muốn truy đuổi, mới vừa bay qua tầng sương trắng liền bị một vật thể bám trụ vào thân hình. Nàng quay đầu lạnh lùng nói:“Chỉ là có gương mặt giống nhau mà thôi, đây là ma khí hóa ma vật, ngươi vì cái gì lại ngốc đến như vậy?” Thấy vật thể bám trụ vàoTử Đàn, sắc mặt Nhược Nhất thay đổi, không khỏi hô nhỏ: “Nguyệt Hoàng!” Nguyệt Hoàng vốn đã là cực kỳ suy yếu, hiện tại lại thayHồng Liên nhận một kích của Tử Đàn, thương tích lại trở nên cực kỳ nặng, nhưng mà nàng vẫn lại gắt gao cắn chặt xiêm y Tử Đàn,mặc dù cánh đã muốn không dang ra nổi, cũng không làm cho nàng ta tiếp tục đuổi giết Hồng Liên. Tử Đàn nhíu mi nâng tay, mộtchưởng đánh nàng ta ngất, một thanh âm lãnh đạm vang lên: “Đàn nhi, thôi.” Tử Đàn nhíu mày, nhìn phía Thương Tiêu: “Hiện giờngươi mềm lòng, không nhẫn tâm, ngày khác thứ này hấp thu càng nhiều ma khí biến hóa thành thiên ma, ngươi khóc một mình đi.”Thương Tiêu chỉ nói: “Hôm nay buông tha cho hắn, ngày khác ta sẽ tự tay chém chết hắn.” Tử Đàn nhìn thấy thần sắc kiên định trongđôi mắt của Thương Tiêu, khẽ thở dài. Quét mắt nhìn về góc áo của mình đang bị Nguyệt Hoàng cắn chặt, bất đắc dĩ cười: “Thật làdường như muốn biến ta thành một người phụ nữ độc ác. Thôi thôi, ta thấy các ngươi hôm nay đều đã biến thành cực kỳ chật vật.Trước hết nên nghỉ ngơi một chút đi. “Ánh mắt nàng lưu chuyển, cuối cùng dừng lại ở trên mặt Mạc Mặc, hơi cười nói, “Nhược Nhất,vị này chính là. . . . . .” Nhược Nhất còn chưa trả lời, Mạc Mặc ngang ngược đem Nhược Nhất ôm chặt, tranh nói trước: “Chính là vịhôn phu.” Tử Đàn lại là ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn lướt qua Nhược Nhất, lại nhìn nhìn sắc mặt trầm của Thương Tiêu. Im lặng mộthồi lâu mới nói: “Nơi này không phải là nơi nói chuyện phiếm, trước hết chúng ta vẫn nên đi xuống đi.” . . . . . . . . . . . . . . . . . . Mọi ngườivừa xuống tới mặt đất, Nguyệt Hoàng liền vô lực xụi lơ trên, đã chết ngất từ lâu, mà mỏ nhọn của nàng ta vẫn cắn chặt góc áo Tử Đànnhư trước. Một chút cũng không thả lỏng. Nhược Nhất vội vàng chạy tới bên người Nguyệt Hoàng, xem xét thương thế của nàng, chỉthấy cả người nàng thấm ra những giọt máu nhỏ. Lông chim vốn ánh vàng rực rỡ lúc này cũng không còn phát sáng nữa. NguyệtHoàng vốn là một con phượng hoàng chói lọi vậy mà… Nhược Nhất đang thở dài, chợt nghe Tử Đàn thấp giọng than nhẹ: “Ai, thiệtđáng thương cho bộ lông chồn tuyết mới này của ta.” Khóe miệng của Nhược Nhất giật giật hai cái, lại chợt nghe phía sau có tiếng trẻ

Page 89: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

con gào khóc, “Oa oa oa”, khóc làm ầm ỉ không thôi. Mọi người theo tiếng khóc nhìn lại, chỉ thấy hai môn đồ mặc áo xanh của AnhLương bó tay không có biện pháp nhìn chằm chằm chằm vào một vật gì đó. Nhược Nhất tập trung nhìn vào mới phát hiện, đúng là đầucủa Anh Lương Chủ! Nàng sợ hãi nhảy dựng lên, lại nhìn kỹ mới phát hiện là Anh Lương Chủ bị chôn ở dưới đất, chỉ chừa một cáiđầu béo ú ở bên ngoài gào thét: “Hoàng Nhi nàng gạt ta! Nàng gạt ta! Nàng nói chôn nàng dưới đất nàng sẽ càng dễ dàng có thểbình phục, thế nhưng ta liền bị lừa, đào xong rồi, nàng liền trói ta rồi đem ta chôn ở bên trong.” “Phốc.” Mạc Mặc không chút khách khínở nụ cười. Đôi mày của Tử Đàn mang ý cười nói với đám môn đồ Anh Lương đang ở cạnh: “Sao không đào hắn lên?” Trong đómột đồng tử mặc áo xanh đi qua hành lễ với Từ Đàn, buồn rầu nói: “Nguyệt Hoàng sư tỷ hạ phép giam cầm trong lòng đất, với pháplực như đệ thực không giải được.” Đầu ngón tay của Tử Đàn vừa động, chung quanh đầu Anh Lương Chủ chợt lóe sáng kim quang:“Đào đi, lần này nhất định có thể đào hắn lên được.” Nhược Nhất cảm thấy buồn cười rất nhiều, lại vì Nguyệt Hoàng mà cảm thấychua xót trong lòng. Nàng hao tổn tâm sức như vậy, chính là vì cứu cái tên nam tử Hồng Liên kia sao? Thế nhưng cái tên nam tử kiasau được nàng ta liều mình cứu mạng, ngay cả một cái ngoái đầu nhìn lại cũng không bố thí cho nàng ta. Cũng có lẽ, tên nam tử kiacăn bản là không có được ý thức của chính bản thân mình, hoàn toàn bị ma khí điều khiển. . . . . . Nhược Nhất nghĩ: Nguyệt Hoàng, nếunàng biết rằng người yêu mà nàng trăm cay nghìn đắng tìm kiếm trở thành một ma đầu gieo hại cho chúng sinh, vậy tình yêu của nàngsẽ ra sao đây? Bên này nàng còn đang suy nghĩ, bên kia Anh Lương Chủ đã được đào lên thất tha thất thểu chạy đến bên ngườiNguyệt Hoàng, hắn vừa thấy trên người Nguyệt Hoàng đầy thương tích, sắc mặt lập tức trầm xuống, trong đôi mắt trẻ con trong suốthiện lên một tia đau đớn, hắn nhẹ nhàng nắm mỏ của Nguyệt Hoàng, làm cho nàng ta buông góc áo của Tử Đàn. Ngay sau đó mộtbúng máu mãnh liệt chảy ra. Anh Lương chủ hoảng hốt, tay chân luống cuống lau máu cho nàng ta. Nhưng lau như thế nào cũng khôngsạch, Anh Lương Chủ liền tức giận, ngẩng đầu nhìn Tử Đàn quát mắng: “Ngươi làm như thế nào! Như thế nào ngay cả chính sư muộicủa mình cũng không bảo vệ cho tốt!” Sấm sét giữa trời quang liền xẹt qua. Nhược Nhất nhìn nhìn Nguyệt Hoàng hôn mê bất tỉnh, lạinhìn nhìn Tử Đàn ung dung bình thản, lại nhìn Anh Lương Chủ tức sùi bọt mép, nói lắp: “Sư. . . . . . Sư muội? Sư muội?” Nhược Nhấtgiữ chặt một môn đồ của Anh Lương, hỏi: “Sư muội?” Thằng bé kia cung kính nói: “Đồ đệ Chủ tử trải rộng khắp Cửu Châu, lúc chủ tửnổi danh khắp thiên hạ, không ít thủ lĩnh yêu tộc đều từng đem con mình đưa vào làm đệ tử của Anh Lương. Ngàn năm trước, HànNgọc Chủ đại nhân cũng từng là môn đồ của Anh Lương.” “A!” Nhược Nhất nghe được kinh ngạc, đứa trẻ này cũng từng chính lànhân vật oai phong một cõi? Mạc Mặc ở bên cạnh cảm thán thay nàng nói ra lời ngầm: “Đây là quan hệ như thế nào lại thần bí khólường a!” Nghe được Mạc Mặc nói chuyện, Tử Đàn quay đầu qua, thản nhiên liếc mắt đánh giá Mạc Mặc một cái, sau đó kéo cánhtay của Thương Tiêu, trực tiếp cắt ngang lời Anh Lương Chủ đang lải nhải, nói: “Tiêu nhi đi cùng ta nào.” Nói xong lôi kéo ThươngTiêu liền đi về hướng xa xa. “Chậm đã! Chậm đã! Đừng tưởng rằng ngươi hiện tại là Hàn Ngọc Chủ cái gì đó, lão tử sẽ không dámthu phục ngươi!” Anh Lương Chủ tức giận đến giậm chân. Tử Đàn cũng không để ý hắn, liền giữ chặt Thương Tiêu mà đi. ThươngTiêu theo Tử Đàn đi hai bước, thế nhưng tựa hồ nghĩ tới cái gì, đột nhiên thân mình hơi hơi cứng đờ, hắn nhìn phía Nhược Nhất. MàNhược Nhất cũng chăm chú dõi theo hắn. “Đàn nhi. . . . . .” “Có cái gì đợi lát nữa hãy nói.” Thương Tiêu đứng tại chỗ, vừa định nói cáigì đó với Nhược Nhất, chợt thấy bàn tay Mạc Mặc ở trên vai Nhược Nhất, tùy ý đem nàng kéo vào trong lòng hắn. Đầu Mạc Mặc đặtlên đầu của Nhược Nhất, lười biếng nói: “Để cho bọn họ nói chuyện đi, Nhược Nhất chúng ta đi, cùng đại gia ta trở về ngủ.” Sắc mặtcủa Thương Tiêu trong nháy mắt trở nên xanh đen, đợi tới khi Tử Đàn lại kéo hắn, hắn quay người liền cùng Tử Đàn rời đi. NhượcNhất buông hạ mí mắt, nhớ đến mình tại nơi hư ảo nói với hắn——”Đừng thích Tử Đàn nữa, được không?” Nàng cười khổ, vô lựcche mặt mình, che giấu sự suy sụp trong đáy mắt. . . . . . . . . . . . . . . . . . . Đến buổi tối, Nhược Nhất ngồi ở trong viện ngẩn người nhìnsong nguyệt. Nàng nghĩ đến Hồng Liên rồi lại đến Nguyệt Hoàng, nghĩ đến Huân Trì, lại đến Thương Tiêu cùng Tử Đàn. Sau khi MạcMặc rửa mặt xong ngồi cùng Nhược Nhất trong chốc lát, thấy nàng luôn ngẩn người, chính bản thân cũng cảm thấy nhàm chán, ngoàisân bỗng nhiên có một bóng người đến gần. Mạc Mặc nhíu nhíu mày, đứng dậy chắn trước mặt Nhược Nhất, thanh âm lạnh lùng: “Đãhơn nửa đêm mà đến có chuyện gì sao?” Tử Đàn khẽ cười nói: “Chỉ mà là muốn tìm Nhược Nhất nói chuyện cũ thôi.” Mạc Mặc nói:“Không có gì hay để nói chuyện cũ cả, chúng ta. . . . . .” “Mạc Mặc.” Nhược Nhất gọi hắn lại, từ phía sau hắn đứng dậy, “Đi nơi nào?”Có một số việc, nhất định phải nói cho rõ . Tử Đàn hài lòng cười nhạt nói: “Phía sau ở trên núi Anh Lương có một cái đình để ngắmtrăng rất tốt.”

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 37

Trên đình phía sau núi Anh Lương quả thật là một nơi ngắm trăng thật tốt. Đình này xây dựng trên vách núi, lại là một chỗ đất cao, bốnphía lại không có chỗ che khuất, ánh sáng song nguyệt càng rõ ràng, dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy rõ ràng sóng nước lấp lánh trongveo của con sông dưới chân núi. Côn trùng kêu vang vì thế càng tăng thêm sự yên tĩnh của màn đêm. Tử Đàn đào ra một cái bình ởdưới chân trụ thứ ba của đình, đặt bình lên trên bàn đá nhỏ ở trong đình, Tử Đàn cười nói: “Nhược Nhất tới đây nếm thử cái này.” Chỉtay về phía bàn, trên bàn liền xuất hiện hai ly rượu bằng bạch ngọc. Nàng đổ một chút rượu vào ly đưa cho Nhược Nhất. Nhược Nhấtkhông nghi ngờ gì, nhấp một ngụm. Lập tức một mùi thơm ngát say lòng người tỏa ra trong miệng, hình như có vị rượu mà lại giốngnhư không có vị rượu, đầu lưỡi, cổ họng chỉ cảm thấy vị ngọt tinh khiết nhẹ nhàng khoan khoái. Mặc dù Nhược Nhất là loại ngườikhông hiểu về rượu cũng nhịn không được mà tán thưởng: “Thật sự là rượu ngon.” Tử Đàn mỉm cười: “Là nhờ vào thời gian cất giữ,lúc trước rượu này rất khó uống, qua hơn một ngàn hai trăm năm, tự nhiên cũng liền trở nên thơm ngọt tinh khiết.” Nhược Nhất kinhngạc chỉ thiếu điều phun rượu ra. Nàng mượn ánh sáng của vầng trăng để đánh giá vật trong ly rượu. Hơn một ngàn hai trăm năm. . . .. Rượu này thật sự còn có thể uống sao? “Lúc đó còn trẻ, mới đến Anh Lương cái gì cũng đều không hiểu, sư phụ bảo làm cái gì thìlàm cái nấy. Khi đó tiểu lão nhân Anh Lương ham thích rượu, liền bảo đám đồ đệ thân thế hiển hách cùng nhau tu luyện thuật ủ rượu,với mỹ danh là học hỏi những chiêu nhỏ từ thế giới bên ngoài. Quả thật là để thỏa mãn cho tật nghiện rượu của mình. Vò rượu đàohoa này, là vò rượu đầu tiên ta ủ, khi đó tự bản thân nếm thử, quả nhiên là cảm thấy trên thế gian không có gì khó uống hơn nữa, liềndùng bí tồn thuật đem nó chôn tại đây. Mà bây giờ nếm lại, hương vị không giống trước, thật sự còn có một chút nỗi niềm hoài niệm.”Nhược Nhất nhịn không được tò mò hỏi: “Hơn một ngàn năm trước Anh Lương chủ có dáng vẻ giống hiện giờ không?” Tử Đàn cườinói: “Không, nếu như hắn có bộ dáng vô lực như bây giờ, những thế gia này làm sao bằng lòng đem con nhà mình giao cho hắn đây?Lúc trước sư phụ. . . . . . Có thể nói là nam tử đẹp nhất Cửu Châu.” “Nam tử đẹp nhất Cửu Châu. . . . . .” Nhược Nhất im lặng, thật sựkhông thể liên hệ giữa một đứa nhỏ có thể nổi nóng bất cứ lúc nào với một nam tử đẹp trai. Quả nhiên là thời gian như phi đao, có thểlóc thịt gọt xương a! Tử Đàn lại rót đầy chén rượu của hai người. Có chút cảm thán nói: “Bất tri bất giác thì đã từng tuổi này, có lẽ thời

Page 90: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

gian là nguồn năng lượng mạnh nhất thế gian.” Tử Đàn nhìn chằm chằm Nhược Nhất nói, “Hai trăm năm trước, khi ta tỉnh lại ở HànĐộng. Ta vốn tưởng rằng Cửu Châu vẫn là Cửu Châu, U Đô vẫn là U Đô, Tiêu nhi của ta cũng vẫn là Tiêu nhi của ta. Cũng không nghĩ,khi ta tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, Cửu Châu và U Đô đều thay đổi, ngay cả Tiêu nhi cũng thay đổi.” Nhược Nhất ngưng thần lắngnghe, bàn tay không tự giác mà xiết chặt ly rượu. “Tiêu nhi từ khi sinh ra đã làm Vương của Cửu Châu, trưởng bối trong tộc kỳ vọngrất cao đối với hắn, cho nên yêu cầu cũng cực kỳ nghiêm khắc. Lúc hắn còn nhỏ đã đi theo các trưởng bối xử lý sự vụ trong tộc, hiếmkhi tiếp xúc với người cùng tuổi, cho nên bồi dưỡng thành tính tình lãnh đạm như ông cụ non. Đối với những vật mà hắn yêu thích, tacũng chưa từng thấy hắn biểu lộ thái độ quá vui mừng phấn khích.” Tử Đàn liếc mắt đánh giá nét mặt yên lặng của Nhược Nhất, bỗngnhiên nói: “Nhược Nhất cũng biết vì sao ta hiểu rõ nhưng ngày tháng trước kia của Tiêu nhi không?” “Giữa hai người thân thiết nhưthế, đương nhiên đều rõ ràng quá khứ của nhau” “Hôm nay, ta nói rõ với ngươi chuyện này, đỡ phải ngươi lại suy đoán.” Tử Đàn khẽnhấp một ngụm rượu, nói: “Ta tên thật gọi là Thương Tuyết. Sau khi Thương Tiêu xưng vương, vì kiêng dè tên của hắn, liền đổi cái tênkhi còn nhỏ gọi là Tử Đàn.” Lời nói này của nàng ta rất cạn ý, thế cho nên sau khi Nhược Nhất nghe xong nhất thời còn chưa hiểuđược ý tứ của Tử Đàn. Đợi sau khi suy nghĩ cẩn thận bỗng nhiên nàng giương mắt, kinh ngạc nhìn thẳng Tử Đàn, chỉ nghe nàng ta nóitiếp: “Ta chính là tỷ tỷ ruột thịt củaThương Tiêu. Lớn hơn hắn năm trăm năm tuổi.” Tỷ tỷ ruột thịt? Nhược Nhất sửng sốt. “Lúc ta mới tớiAnh Lương bái sư, hắn mới sinh ra ở U Đô, nghe nói ngày hắn sinh ra, lôi kiếp chín lần chín tám mươi mốt đạo sấm sét kinh thiênđộng địa cơ hồ đánh nát nửa đỉnh U Đô Sơn. Hắn chịu đựng được tám mươi đạo sấm sét, mẫu hậu chịu thay hắn đạo cuối cùng,chết tại chỗ. Phụ vương đổi nhủ danh cho hắn gọi là Tử Ly.” Nhược Nhất ngây ngốc lắng nghe. Hoàn toàn ngây dại. “Tiêu nhi là kỳ tàitrời ban khó có được. Ta tu tập pháp thuật ở Anh Lương, cách mười năm thì có một tháng nghỉ ngơi, có thể quay về U Đô một lần.Mỗi lần gặp hắn đều có cảm giác rất kinh ngạc. Tiến bộ của hắn cực nhanh, làm cho ta cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.Thế nhưng càng làm cho ta cảm thấy kinh hãi, là cảm xúc trong mắt hắn càng ngày càng trầm lặng.” Tử Đàn thở dài một tiếng, “Hắnlợi hại như thế nào, lúc đó cũng chỉ là một đứa nhỏ, lại mang nét mặt của một người từng trải, trong lòng vẫn thích chơi đùa. Ai đối vớihắn dễ dàng thoải mái một chút, hắn sẽ thân thiết với người đó hơn. Khi đó trong cả U Đô, ta là người đối xử dễ dàng thoải mái vớihắn nhất, cho nên xưa nay hắn cũng thích gần gũi với ta. Ta tu hành hơn ba trăm năm ở Anh Lương, sau khi trở lại U Đô, liền tiếp nhậnchức đại tướng quân. Chính là chức vị Vũ La đang đảm nhiệm. Hàng năm ta đều chinh chiến bên ngoài, lại hiếm khi nói chuyện vớiTiêu nhi. Lúc ta ở cùng với Tiêu nhi, sau những thời gian dài đó, cũng không còn giống như ba trăm năm trước.” “Nhược Nhất, ngươibiết ta ngủ trong Hàn Ngọc động bốn trăm năm, thế nhưng, ngươi có biết vì sao ta ngủ không?” Nhược Nhất lắc đầu, giọng nói cóchút run rẩy: “Ta từng hỏi qua Thương Tiêu, hắn lại lặng im không nói. Đám tiểu yêu ở U Đô Sơn, cũng đều nói không biết.” “Đám tiểuyêu ở U Đô đối với chuyện năm đó kiêng kị một chút cũng là đương nhiên. Về phần Tiêu nhi. . . . . .” Tử Đàn ngẩng đầu nhìn songnguyệt giữa không trung, ngữ khí lạnh lùng: “Khi ta ngủ say là sau một trận đại chiến, khi đó phụ vương đã qua đời, Tiêu nhi đi lênvương vị, hắn dẫn quân thân chinh. Đây chính là một trận chiến nhất định giành thắng lợi, thế nhưng lại bởi vì trong yêu tộc có mộtphản đồ, làm cho toàn quân mười vạn tinh binh bị diệt. Nói đến phản đồ này nhất định ngươi cũng biết.” Nhược Nhất hoang mang.Khóe môi của Tử Đàn cười lãnh đạm: “Hắn tên thật là Thương Tễ, nhủ danh là Tử Hiên. Hiện giờ chính là cung chủ Tầm ThươngCung vang danh thiên hạ, Quý Tử Hiên. Người thế gian không biết, hắn đích thực cũng là Cửu Vĩ Bạch Hồ. Hắn là anh em cùng chakhác mẹ với ta và Tiêu Nhi. Lúc trước hắn phản bội yêu tộc, kể cả chuyện lấy trộm thiên thư ở trong Bạch Môn trên đỉnh Hàn Ngọc.Hắn tiết lộ hoàn toàn việc quân cơ của tộc, đến nổi mười vạn tướng sĩ yêu tộc của ta chết thảm sa trường.” Quý Tử Hiên và ThươngTiêu từng có quan hệ như vậy ! Nhược Nhất kinh hãi nhảy dựng, bị người thân thiết phản bội, khó trách từ trước đến nay ThươngTiêu luôn cố kỵ trong việc dùng người, thì ra một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. “Ta vì cứu Tiêu nhi, vô ý bị phong ấn, từ đóngủ say. . . . . . Chuyện năm đó nhất định là tạo nên một vết thương trong lòng Thương Tiêu. Hắn như thế nào lại muốn cho ngươi biết,hắn từng bị buộc lâm vào cảnh khó khăn.” Trong lòng Nhược Nhất hơi hơi thắt lại, lại nghe Tử Đàn nói: “Mặc dù là lúc trước hoàncảnh gian nan như vậy, ta cũng chưa từng thấy Tiêu nhi tỏa ra vẻ yếu đuối gì. Ta vẫn nghĩ hắn đã kiên cường đến độ không có buồnvui gì rồi. Thế nhưng hai trăm năm trước, ta mở mắt ra lại phát hiện chuyện không ngờ là hắn lại có biểu hiện cảm xúc rõ ràng nhưvậy.” Tử Đàn nhìn chằm chằm Nhược Nhất nở nụ cười, “Kế tiếp, ta muốn nói chuyện cũ của hai trăm năm trước, ngươi còn muốnnghe ta kể tiếp không?” Nhược Nhất nói: “Muốn. . . . . .Mà lại không muốn. Ta. . . . . .” Ly rượu bạch ngọc bị Nhược Nhất cầm chặt.Nàng nhẹ giọng nói, “Ta có chút sợ hãi.” “Dù muốn hay không, ta đều muốn nói cho ngươi nghe. Cuộc đời này của Tiêu nhi luôn côđộc thanh tịch, nhưng mà ta muốn làm cho hắn sau này mỗi ngày đều tươi cười vui vẻ.” Tử Đàn nhìn song nguyệt trên bầu trời , “Tavẫn còn nhớ rõ ngày ngươi rời đi, đó là ngày hỉ nguyệt, ba tháng sau khi ngươi đi rồi, Tiêu nhi mang một thân lệ khí từ Quỷ Khốc Hàtrở về U Đô, hắn chỉ nói với ta một câu, từ nay về sau, ngày hỉ nguyệt là ngày sinh nhật của hắn.” “Hắn. . . . . . Hắn ở trong Quỷ Khốc Hàtìm ta suốt ba tháng?” Nhược Nhất kinh hãi một trận, lệ khí trong Quỷ Khốc Hà làm cho người ta sợ hãi như vậy, mặc dù là ThươngTiêu, ở trong đó lâu như vậy, khẳng định cũng chịu không nỗi. Hơn nữa, nếu Nhan Nhược Nhất thật sự rơi xuống giữa sông, chỉ sợcũng là trong nháy mắt đã bị ăn mòn đến xương cốt cũng không còn. Hắn như thế nào lại không biết? Hay là mặc dù biết, cũng muốnmột lần rồi lại một lần tìm kiếm trong vô vọng? Tử Đàn cũng không đáp lời của nàng, vẫn nói tiếp: “Tiêu nhi cũng không quan tâm sinhnhật của mình, bởi vì ngày sinh nhật của hắn cũng chính là ngày giỗ của mẫu thân, đó là lần duy nhất ta nghe thấy Tiêu nhi tự mình chủđộng nhắc tới hai chữ sinh nhật này. Sau đó ta mới biết hiểu, thì ra lúc ngươi ở bên cạnh hắn, đối với ngày sinh nhật là có ước địnhgì.” Nhược Nhất trầm mặc, mắt run rẩy nhẹ nhàng nhắm lại, trong đầu một lần lại một lần hiện ra tiếng cười khẽ ngày trước của mình“Tiêu hồ ly, ngươi muốn ước định với ta hay không?” “Ước định — khi nào thì ta thổ lộ với ngươi, khi đó chính là sinh nhật của ngươi.Quà sinh nhật là một cô bạn gái!” Mà ngày đó khi nàng đi, nàng hổn hển hét to với cửa Hàn động “Thương Tiêu! Mẹ kiếp chúc ngươisinh nhật vui vẻ!” Cho nên, hắn là đang tuân thủ ước định kia, hay là muốn món quà sinh nhật đã không thể có được nữa đây? “Sauđó, người Tầm Thường Cung tìm tới cửa, nói là phải trả lại di vật của ngươi “để lại” bảo Tiêu nhi một mình đi Tầm Thường Cung lấy.”Tử Đàn xoay tròn chén rượu trong tay, “Quý Tử Hiên nhất định là bày sát chiêu ở trong Tầm Thường Cung, ta tất nhiên là không chohắn đi, thế nhưng sau đó vẫn không thể cản được hắn. Sau đó, khi Tiêu nhi trở về, cả người đầy máu, trong tay nắm bắt một phongthư, từ đó trên mi tâm của hắn đã hiện lên ma ấn. Sau này, ta nghe người ta nói, đôi mắt của Quý Tử Hiên cũng bị hủy.” Hốc mắt củaNhược Nhất ửng đỏ: “Di vật? Ta để lại di vật gì đâu, cho dù là ta có di vật gì, như thế nào lại đáng giá để hắn nhập ma. . . . . .” Tử Đànlành lạnh nói: “Không có sao? Như thế, ta nhìn thấy phong thư《 gửi Thương Tiêu》kia từ đâu mà có? Ngươi có biết lúc ấy nhìn thấy láthư này của ngươi, biết được ngươi là tự mình lên kế hoạch bỏ đi, ngay cả ta cũng kinh ngạc vô cùng. Ngươi nói một tiếng tuyệt bút,hiên ngang bỏ đi, đổi lại Tiêu nhi mấy lần nhập ma như phát điên. . . . . . Nhược Nhất, bây giờ biết chuyện này, ngươi có thật sự cảmthấy đau lòng? Mặc dù ta không phải lúc nào cũng ở bên cạnh Tiêu nhi, thế nhưng coi như là nhìn thấy hắn trưởng thành. Từ trước đếnnay hắn lấy thiên hạ yêu tộc làm trọng. Nhưng mà hai trăm năm trước hắn phụ bỏ thiên hạ, chỉ vì cầu quay ngược thời gian để ở trênđỉnh U Đô Sơn ngươi quay đầu nhìn lại.” “Ngươi có thể tưởng tượng dáng vẻ sau khi hắn say rượu nghẹn ngào ngồi ở trong Phù VânCác như thế nào không? Ngươi có thể nhảy xuống đỉnh U Đô Sơn mấy trăm lần chỉ vì tìm kiếm một cái thân ảnh hư ảo trong tuyệtvọng không? Ngươi có biết một khắc cuối cùng trước khi hắn bị phong ấn hắn đã gọi tên ai không? Ngươi có biết một khắc khi hắnphá vỡ phong ấn đó đã gọi tên ai không?” “Nhan Nhược Nhất!” Tử Đàn hơi hơi thở dài một tiếng tức giận, “Nhược Nhất, nghe đếnmấy chuyện này ngươi có từng cảm thấy thẹn trong lòng? Mà nay ngươi đã trở lại, lại dẫn theo một vị hôn phu có bản lĩnh như vậy. . . .

Page 91: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

. . Chẳng lẽ ngươi trở về, chính là vì đánh thức hắn, rồi lại đục khoét trái tim hắn sao?” Nhược Nhất nhắm hai mắt của mình lắc đầu,nàng nghẹn ngào đến không thể nói nên lời. “Thôi, chuyện của những người trẻ tuổi các ngươi, ta vốn không nên nói thêm cái gì, chỉlà, Nhược Nhất, ngươi như thế nào đành lòng để cho hắn tiếp tục cô đơn lạnh lẽo.” Tử Đàn lại rót một chén rượu đưa cho NhượcNhất, “Bây giờ Tiêu nhi nhất định ngủ không được, đang buồn khổ ngắm trăng. Uống hết ly này, đi tìm hắn đi.” . . . . . . . . . . . . . . . . . .Nhược Nhất đi rồi, Tử Đàn dường như có chút đăm chiêu sờ sờ mép ly rượu bạch ngọc, lẩm bẩm nói: “Liều lượng của thuốc này cóphải đã bỏ vào hơi nhiều không ta? Cô nương đó hẳn là lần đầu tiên, chịu không nổi thì làm thế nào đây?” “Quên đi, người trẻ tuổi mà,chịu cực một chút cũng tốt.”

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 38

Nhược Nhất chạy thẳng một mạch, lúc nàng vội vàng chạy đến chỗ ở của Thương Tiêu, lại đứng ở trước cửa tiểu viện[1] của hắn màkhông dám đi vào. Lúc này, cảm giác sợ hãi khi gần đến nơi mà cảm xúc mình hướng đến thể hiện một cách rõ nét trong nàng. Do dựmấy lần, cuối cùng đầu ngón tay nàng run rẩy, nhẹ nhàng đẩy cửa viện. Trong tiểu viện không có ai, trong phòng cũng không lên đèn,hắn không có ở đây? Nhược Nhất nhìn căn phòng trống vắng, cuối cùng thất vọng hạ mi mắt, đang muốn xoay người rời khỏi, chợtnghe một tiếng đàn xa xăm trống trải từ phía sau phòng truyền đến. Tâm thần của Nhược Nhất tập trung lại, dè dặt cẩn thận, từngbước một đi đến phía sau phòng. Dưới ánh sáng trong suốt của song nguyệt, rừng trúc sau phòng đang lay động xào xạc trong cơngió đêm lành lạnh. Một nam tử ngồi một mình ở chỗ kia đang trêu chọc huyền cầm. “Tình tính tang” giống như mang theo một phong vịkhác lạ làm sao. “Thương Tiêu.” Dư âm tiếng đàn cuối cùng cũng được hắn ghìm lại, giống như hình ảnh trước mắt dừng lại bất động.“Tiêu hồ ly. . . . . .”Rất lâu rồi không gọi ba chữ này, trong phút chốc đã làm cho khóe mắt của Nhược Nhất đỏ hoe, nàng hít sâu mộthơi, ức chế dòng nước mắt của mình, bước nhanh đến phía sau Thương Tiêu, hai tay đẩy mạnh hắn, mắng: “Chàng câm điếc sao?Não của chàng bị khuyết tật đến nổi ngũ quan không được đầy đủ sao? Nói cho ta biết Tử Đàn là tỷ tỷ của chàng thì mất nhiều thờigian lắm sao! Như thế nào chàng còn có thời gian làm ra vẻ ngắm trăng đến dáng vẻ khổ tình như vậy! Chàng. . . . . . Chàng thật sự là.. . . . . Khờ ngốc vô cùng. . . . . .” Nhược Nhất nắm lòng bàn tay đánh vào lưng hắn một cách vô lực, nàng nghẹn ngào hồi lâu, cuối cùngnước mắt cũng tràn ra, nàng ôm lấy lưng của hắn, gào khóc, lau hết nước mắt và nước mũi trên mặt lên áo hắn. “Này! Ai khờ ngốc vôcùng vậy!” Nam tử bị Nhược Nhất ôm đột nhiên đứng lên, hắn quay lại trước hai mắt khóc đến sưng đỏ của Nhược Nhất lớn tiếng nói,“Tìm ai mà khóc thảm thiết vậy! Nhìn rõ ràng ta là ai chưa! Nhìn dáng vẻ này của ngươi cũng đủ dọa người rồi!” Đôi mắt sưng húp củaNhước Nhất thấy rõ người trước mắt: “Mạc. . . . . . Mạc Mặc.” “Là ta, đại gia của ngươi đây.” “Ngươi, ngươi ở trong này để làm chi?”Nhược Nhất rất mất hứng. “Nữ nhân của hắn tìm ngươi nói chuyện, nam nhân của ngươi đương nhiên cũng phải tìm hắn nói chuyện.Chúng ta nâng cốc vui vẻ nói chuyện không thoải mái sao.” Nhược Nhất mắt đảo qua, trên bàn đặt cây đàn cũng có hai ly rượu. Nàngvô lực chống trán: “Vậy hắn đâu?” Mạc Mặc bĩu môi, Nhược Nhất thuận đường nhìn lại, chỉ thấy Thương Tiêu một thân áo trắng đứngdưới tán trúc. Lặng im không nói nhìn chằm chằm vào nàng. Mạc Mặc ghé vào bên tai Nhược Nhất thấp giọng nói: “Vui vẻ nói chuyệncái rắm, hắn là một bình dấm chua lớn đấy, vừa thấy ta là sắc mặt chẳng hòa nhã chút nào.” Mà lúc này đương nhiên Nhược Nhấtcũng chẳng nghe vào được cái gì nữa. Mạc Mặc sờ sờ cái mũi, liếc mắt đánh giá Nhược Nhất một cái, lại nhìn đến Thương Tiêucách đó không xa, cuối cùng nhìn chằm chằm vào ly rượu trên bàn đặt đàn một lúc lâu, cuối cùng thì thào tự nói : “Chắc là liều lượngvừa đủ rồi.” Sau đó lui ra ngoài. Còn lại trong viện hai người nhìn nhau không nói gì. Chịu đựng không được bầu không khí này nữa,Nhược Nhất hơi hơi mở miệng, cũng không nghĩ nàng muốn gì “Tiêu. . . . . .” Tên còn chưa gọi xong, nước mắt rơi xuống. Càng khôngthể vãn hồi. Nàng giống như đứa nhỏ, đứng ở nơi đó liên tục lau nước mắt, thế nhưng lau như thế nào cũng không sạch. Thương Tiêuchậm rãi đến gần nàng, một tiếng thở dài, nhẹ nhàng đem đầu nàng nhập vào trong lồng ngực: “Ta tưởng là nàng biết.” Lời này hàmchứa một chút ủy khuất. Nhược Nhất khóc thút thít : “Ta không biết.” “Ta tưởng là nàng biết.” Tay của Thương Tiêu vòng qua ôm chặtnàng. “Ta thật không biết!” “Ta tưởng là nàng biết.” “ “Ta. . . . . .” Nhược Nhất ngừng lại một chút, đột nhiên “phù” một tiếng nở nụ cười,sau đó nước mắt lại rơi xuống bên bờ môi tươi cười của nàng, nàng cứ nửa khóc nửa cười như vậy mà nói: “Thực ngây thơ! Tiêu hồly, chàng là đồ khờ ngây thơ!” Hai tay Nhược Nhất vòng qua, ôm chặt lấy cổ hắn, nước mắt hơi lạnh dán vào cổ của hắn từ chảyxuống. Thương Tiêu bỗng nhiên cảm thấy được thân thể khô nóng. Hắn hơi hơi hạ thấp đầu, hơi thở phun ra ở bên tai Nhược Nhất.Đôi mắt tím lúc này vẫn còn trong sáng thoáng nhìn hai ly rượu để trên bàn. Lấy tu vi của Thương Tiêu, hắn như thế nào lại vụng vềgiống Nhược Nhất như vậy. Kẻ tài năng thủ đoạn có thể hạ dược thành công trên người hắn, vậy chỉ có một khả năng —— hắn muốnhét lên. “Nhược Nhất. . . . . .” Hắn mở miệng, giọng nói đã lộ vẻ khàn khàn. Thế nhưng không đợi hắn nói xong, Nhược Nhất lại độtnhiên mở miệng : “Tiêu hồ ly, hình như có chút kỳ quái.” Thương Tiêu im lặng, Nhược Nhất nói tiếp: “Có chút nóng. . . . . .” Trong đầuThương Tiêu đột nhiên hiện lên hình ảnh hôm nay Tử Đàn và hắn nói xong nét mặt của Tử Đàn có chút kỳ quái đến gần như ái muội . .. . . . Thương Tiêu thở dài. Mặc dù hắn bị hạ thuốc, nhưng nếu Nhan Nhược Nhất không muốn, vậy hắn cũng có biện pháp ép thuốc rangoài. Mà bây giờ Nhược Nhất cũng bị hạ thuốc, hành vi của nàng cũng không thể khống chế, nếu trong lúc đó bọn họ đã xảy rachuyện gì, có lẽ không phải là mong muốn của nàng ấy. Đây chính là điều quan trọng nhất, Thương Tiêu không muốn làm chuyện hồđồ. “Nhược Nhất, là Tử Đàn cho nàng. . . . . .” Thương Tiêu bỗng dưng mở mắt. Nhược Nhất ấn đôi môi ấm nóng lên môi hắn, đầulưỡi không an phận kia vụng về khiêu khích bờ môi hắn. Nàng bị dược tính của thuốc làm ảnh hương rồi, lý trí của Thương Tiêu nóicho hắn. Nhưng mà ngọn lửa trong cơ thể bỗng chốc tăng lên, có chút làm cho người ta không áp chế được: “Nhược Nhất. . . . . .”Hắn hơi hơi đẩy nàng ra , “Nàng. . . . . .” “Ta biết.” Hai gò má của Nhược Nhất dưới ánh trăng ửng lên sự ngượng ngùng say đắm, “Tacó thể đoán được.” Đôi môi của nàng tựa sát vào môi hắn như vậy, khi nói chuyện ma xát cơ hồ khiến cho Thương Tiêu động tìnhkhông khống chế được. Nàng khẽ nhắm hai mắt, nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy hẳn là có thể.” Trong lúc nói ra lời này, Nhược Nhất mơhồ cảm thấy được song nguyệt trên bầu trời chớp chớp giống như ánh mắt tươi cười, nhìn hai má của nàng như lửa ở đốt. “ThươngTiêu.” Nhược Nhất nắm chặt vạt áo của hắn, lúc rời khỏi nụ hôn, thở hổn hển nói, “Vào nhà, được không?” Có lẽ rượu hoa đào của TửĐàn rất say lòng người, tác dụng chậm phát thế nhưng lại rất lợi hại. Làm cho nàng cũng không nhớ rõ làm cách nào mà bọn họ vàonhà. Về phần ký ức đêm đó, Nhược Nhất nhớ rõ bọn họ quấn lấy nhau trên giường làm cho mái tóc buông xuống. Ánh sáng lưuchuyển trên mái tóc trắng tuyệt mỹ của hắn làm say lòng người. Đầu ngón tay hơi lạnh của hắn mơn trớn mi tâm của nàng, xương quaixanh, rốn, cuối cùng lại nắm lấy cổ tay nàng. Nhược Nhất muốn rút về, lại bị hắn nắm chặt. Lòng bàn tay của nàng có một vết sẹo rấtxấu, cắt ngang qua tất cả vân lòng bàn tay của nàng. Thương Tiêu đem lòng bàn tay của nàng áp lên mặt mình, gần như thì thào lẩmbẩm: “Rất đau sao?” Nhược Nhất đáp: “Từng đau.” Từng đau, bây giờ đã tốt rồi. Thương Tiêu nhíu mày. Nhược Nhất xoa xoa mi tâm

Page 92: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

của hắn, xoa tan đi nơi tụ hội vẻ u sầu này, nàng nói: “Chàng thiếu nợ ta, ta thiếu nọ chàng, đã sớm hỗn loạn thành một khối, có tínhcũng không rõ được. Thương Tiêu, ta chỉ hỏi chàng một câu, cuộc đời này chàng vẫn nguyện ý cùng Nhan Nhược Nhất dây dưa mãikhông dứt không?” Thương Tiêu im lặng, “Đó chính là sự may mắn.” Dứt lời, hắn đưa tay áp lên mềm mại của nàng. Nhược Nhấtkhông ngờ đột nhiên hắn lại làm như vậy, phun ra một tiếng rên rỉ, mặt đỏ đến phát màu tím: “Thương. . . . . . Thương Tiêu.” Hắn cũngkhông đáp lời nàng, tiếp tục công thành chiếm đất, lại một lần lặp lại con đường nhỏ mà đầu ngón tay của hắn từng đi qua trên ngườinàng, chỉ là lần này thay thế bằng cánh môi. Nhược Nhất chỉ cảm thấy cả người mình cực kỳ khô nóng, mà ở chỗ sâu trong thân thểhơi thở lạnh lẽo như băng cần gấp cái gì đó ấm áp. Tại đây giống như tra tấn giữa nóng và lạnh, thần chí của nàng dần dần mơ hồ,thẳng đến khi một cơn đau đớn như xé rách từ hạ thân truyền khắp toàn thân. Nàng vội vàng thở dốc ý muốn giảm bớt phần đau đớnkia, thế nhưng đau đớn kia vẫn không mất đi. “Nhược Nhất, thả lỏng.” Giọng nói của Thương Tiêu cực siết chặt. “Đau quá. . . . . .”Nhược Nhất cắn vai của Thương Tiêu, mơ hồ nói, “Đi ra ngoài.” Thương Tiêu bất động. Nhược Nhất tức giận đến đẩy hắn: “Đi rangoài!” Thương Tiêu thấy nàng quả thật cực kỳ đau đớn, lòng hơi hơi mềm nhũn, sau đó lui lui. Nhược Nhất rên rỉ một tiếng, lập tứcgiữ hắn lại: “Không. . . . . . Không được nhúc nhích. . . . . .” Thái dương của Thương Tiêu từ từ chảy xuống hai giọt mồ hôi, cố nhẫnnhịn. Đau đớn từ từ qua đi. Cảm giác lạnh lẽo trong thân thể kia cũng bị Thương Tiêu đuổi đi, nàng đỏ mặt nói nhỏ nhỏ giống nhưmuỗi kêu: “Có thể, có thể động nhẹ, như vậy. . . . . .Nhẹ một chút. Nhẹ một chút.” Bờ môi của Thương Tiêu cong lên một đường cunghiếm thấy, hắn thong thả di động. Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ thấy rõ hai má của nữ tử dưới thân này càng ngày càng ửngđỏ, biểu hiện trên mặt của nàng cũng dần dần trở nên thoải mái hơn. Hắn cảm thấy từ trước đến giờ chưa từng thỏa mãn như lúc này.“Tiêu hồ ly.” Nhược Nhất vòng siết chặt lưng của hắn, theo động tác của hắn càng lúc càng nhanh , “Tiêu hồ ly. . . . . . Ta, rất thích, rấtthích chàng.” Vui sướng trong lòng thoáng chốc giãn nở, hắn hôn môi nàng. Như là con mãnh thú ăn không đủ mà gặm cắn nàng. Âmthanh ướt át, va chạm động tình, dao động khiến người mê muội. Ngón tay và sợi tóc quấn lấy nhau. Còn có âm thanh của nàng càngngày càng không kiềm nén được. Cuối cùng khi ánh sáng trắng lóe lên, Nhược Nhất hơi hơi co bụng vô lực buông lỏng. Thương Tiêuvùi đầu vào cổ nàng. Hơi thở mạnh gấp dần dần bình ổn, mà hắn vẫn ở trong cơ thể của nàng như trước. Lúc này Nhược Nhất mớicảm thấy được vạn phần xấu hổ. Nàng xê dịch sang bên cạnh, nghĩ muốn thối lui. Cũng không đoán được động tác di chuyển này, làmhơi thở của nam nhân bên cạnh dừng lại. Thân mình Nhược Nhất hơi hơi cứng đờ, cảm nhận sâu sắc được vật kia từ từ sống lại. . . .. . Mà chính mình cũng. . . . . . “Thương Tiêu.” Nhược Nhất nghiêm mặt nói, “Bọn họ quá độc ác.” “Ừ.” Thương Tiêu tỏ vẻ không yênlòng sau đó đồng ý, lập tức hỏi, “Nàng còn muốn sao?” Nhược Nhất cảm thấy được mặt mình sắp xấu hổ đến nổ tung rồi, vấn đề nhưvậy . . . . . . Vấn đề như vậy . . . . . . Bảo nàng làm sao trả lời! “A.” Thương Tiêu cười khẽ một tiếng. Âm thanh này tràn ngập từ tính,Nhược Nhất bị hắn cười đến tâm thần rung động. Nàng cắn chặt răng, cảm thấy được cho dù thế nào, bất cứ giá nào, nàng ngẩngđầu liếm liếm vành tai của hắn, khí phách nói: “Muốn hay không, chàng còn không biết sao?” Đôi mắt của Thương Tiêu dần dần trởnên sâu sắc. Nhược Nhất làm ra vẻ, nở nụ cười tà mị: “Chàng, tiểu yêu tinh làm khổ người này. . . . . .Uhm. . . . . .” Kết quả là. . . . . .Cửu Vĩ Bạch Hồ đại nhân bị đùa giỡn đã nổi giận. Kết quả là, đêm còn rất dài. . . . . .

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 39

Sáng sớm ngày hôm sau. Vào lúc trời chưa sáng rõ đã tỉnh dậy, Nhược Nhất ngoan ngoãn nằm cạnh bên, hô hấp đều đều. Mà đầungón tay hắn vẫn còn quấn quanh tóc Nhược Nhất. Ánh mắt Thương Tiêu nhu hòa, hơi thở càng phát ra nhẹ hơn. Hắn không biết đangsuy nghĩ cái gì, lại nhìn Nhược Nhất đến ngây cả người, thẳng đến khi Nhược Nhất ưm một tiếng, như muốn tỉnh dậy, hắn lập tứcnhắm mắt vờ ngủ. Giường hơi hơi động, Nhược Nhất tựa hồ như đang duỗi người, thế nhưng khi tay nàng vô tình chạm vào trán hắn,động tác duỗi thân đột nhiên ngưng lại. Không khí tựa hồ ngưng đọng một lúc lâu. Thương Tiêu cảm giác đầu ngón tay mềm mạiđang nhẹ nhàng dán tại mi tâm hắn, vuốt ve một cách thong thả, chỉ nghe thấy nàng than nhẹ một tiếng, Ngay sau đó đầu ngón taychậm rãi xẹt qua mũi cùng cánh môi hắn. Bỗng nhiên, nàng hoạt bát mà nắm mũi hắn, chặn đường hô hấp vốn đã rất nhẹ của hắn.Nhược Nhất không biết, Thương Tiêu của bây giờ cho dù có không hô hấp cả canh giờ cũng không có trở ngại. Nhưng đã lâu rồi hắnchưa thấy qua Nhược Nhất tùy tiện với hắn như thế, khóe môi hơi hơi lộ ra một vòng cong nhẹ, dứt khoát thuận ý nàng, làm bộ bựcmình mở mắt ra. Một đôi mắt linh động cười hì hì nhìn hắn. Hắn bỗng cảm thấy ấm áp, cũng không nói lời nào. Hai đối hai cứ nhìnnhau một lúc lâu, Nhược Nhất nghiêm mặt nói: "Tiêu hồ ly, chàng nhập ma là bởi vì ta sao?" Thanh âm nàng bởi vì vừa mới tỉnh nêncó chút khàn, nhưng lại càng có thể xuyên vào lòng người. Thương Tiêu chuyển tầm mắt, cởi bỏ những sợi tóc của Nhược Nhất đangquấn quanh tay mình. Hắn trầm mặc khiến Nhược Nhất càng có ham muốn tiếp tục tra xét. "Vậy chàng tưởng là lúc trước vì sao ta lạiđi?" Thương Tiêu vẫn là trầm mặc. Nhược Nhất chọc chọc hông hắn. Thương Tiêu cả người khẽ run lên, đôi mắt tím sắc bén mà quétvề phía Nhược Nhất. Nếu nói cái tên Cửu Vĩ Bạch Hồ (hồ ly chín đuôi màu trắng) gần như là tiên này có nhược điểm gì, chắc chắn sẽlà sợ nhột. Đây là do trước đó Nhược Nhất trong lúc vô tình mà phát hiện được, nhưng là bởi vì trước kia Thương Tiêu vẫn luôn rất đềphòng, khiến nàng căn bản không thể nào xuống tay. Mà bây giờ, Thương Tiêu trốn không được, chạy không thoát, chỉ có thể chấpnhận để nàng bắt nạt... Nhược Nhất nhếch miệng cười ngây ngô. Trừng nàng trong chốc lát, Thương Tiêu cuối cùng hết cách đànhthở dài: "Nhan Nhược Nhất, nàng thật là hữu thị vô khủng [1] rồi." Nhược Nhất cũng học theo bộ dạng hắn thở dài: "Vậy cũng phảiđược yêu hồ đại nhân nguyện ý mới được a." Nhược Nhất nắm bàn tay trong chăn của hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng đảo qua nhữngvết chai cứng trong lòng bàn tay, "Tiêu hồ ly, ta biết chuyện trước kia truy cứu cũng vô dụng. Nhưng nếu chuyện này là sai lầm của ta,như vậy ta muốn biết một cách rõ ràng. Bởi vì, ta không muốn có một ngày trong tương lai, khi chúng ta cãi nhau, ta lỡ mồm nói cái gìđó tổn thương đến chàng. Lại càng không muốn sau khi thấy chàng không nói gì mà không thể nào an ủi." Im lặng trong chốc lát,Thương Tiêu nói: "Nhan Nhược Nhất, nàng cho rằng ta là tiểu hài sao?" "Chàng là tên ngốc ấu trĩ!" Nhược Nhất yên lặng, tìm vị tríthoải mái trong lòng Thương Tiêu mà nằm, "Tất nhiên, ta cũng vậy." Trong phòng lặng im chốc lát, Thương Tiêu mở ra đạo thanh âmchậm rãi nói: "Nhập ma tuy là bởi vì nàng, nhưng cũng là bởi vì có người âm thầm quấy phá. Bây giờ nghĩ lại, việc nhập ma này nênxem là một kiếp số của số của ta mà thôi, thời điểm ta phá băng mà ra, kiếp nạn này đã có thể tính là bình yên vượt qua." Nhược Nhấtcả kinh, chưa từng nghĩ tới chuyện lúc trước cư nhiên chính là một cái kiếp của Thương Tiêu. Nói vậy, Thương Tiêu thăng thiên làmthần chỉ cần trải qua một cái kiếp là có thể. Nhưng bây giờ hắn đã nhập ma, vượt qua kiếp kế tiếp sẽ thành thần, vậy chẳng lẽ kiếp sốkế tiếp của hắn là phải thoát ly ma thể sao? Hơn nữa... Nhược Nhất đột nhiên nghĩ tới cái gì, xiết chặt tay Thương Tiêu: "Chàng độqua một kiếp nữa là sẽ thành thần sao." Vậy đó sẽ là vị thần đầu tiên sau khi Cửu Châu thần diệt. Thương Tiêu gật đầu. "Chàng... saukhi thăng thiên sẽ trở nên thanh tâm quả dục vô dục vô tình sao?" Nghe vậy, Thương Tiêu buồn cười nhìn Nhược Nhất: "Thần linh

Page 93: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

đương nhiên đều là thanh tâm quả dục vô dục vô tình." "Vậy chàng sẽ quên đi hết tất cả chuyện trên thế gian sao?" "Nhan NhượcNhất, nàng sợ sao?" "Ta sợ." Đối với sự thẳng thắn của Nhược Nhất, độ cong bên môi Thương Tiêu càng rõ hơn. Hắn thấp giọngnói: "Một kiếp cuối cùng này ta sợ là độ không qua ." Nhược Nhất ngẩn ra, Thương Tiêu còn chưa nói câu tiếp theo, bên ngoài độtnhiên truyền đến tiếng gõ cửa "cốc cốc", ngay sau đó tiếng gọi to hơi lo lắng của Mạc Mặc vang lên: "Sẽ không phải là thật sự xảy rachuyện rồi chứ." Hai người trong phòng sửng sốt. Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, dù là Nhược Nhất gan lớn Thương Tiêu bình tĩnh đichăng nữa, lúc này trên mặt đều nhịn không được đỏ lên. "Có lẽ là do mệt muốn chết rồi nên còn chưa dậy chăng." Thanh âm Tử Đànrất bình tĩnh. Mạc Mặc cùng Tử Đàn cùng nhau tới sao. "Ta nói ngươi nữ nhân này là bị cái gì?" Mạc Mặc chỉ trích, "Làm sao mà cóthể hạ dược tình địch rồi tặng cho nam nhân của mình chứ?" "Ừm." Tử Đàn lạnh nhạt phản bác, "Vị hôn phu ngươi đây chẳng phảicũng làm như vậy sao?" Mạc Mặc trầm mặc một phen: "Tóm lại... Cái này, dù sao cũng là không giống nhau, nha đầu Nhược Nhất kialà lần đầu tiên!" Thanh âm của Tử Đàn vẫn bình bình như vậy: "Làm sao mà không giống được? Tuy rằng ta có một đoạn thời giankhông ở cạnh Tiêu nhi, nhưng dựa vào tính tình của hắn, chuyện tối qua này hắn cũng nhất định là lần đầu tiên." Bên ngoài hai ngườinhiệt tình ầm ĩ. Không biết hai người trong phòng đã vì sự tranh cãi ầm ĩ của bọn họ mà đỏ mặt đến triệt để. Cách một hồi lâu, bênngoài Mạc Mặc vẫn đang tranh luận gió mưa cùng Tử Đàn, Nhược Nhất lại trong tiếng nhao nháo của họ mà "phụt" một tiếng cười:"Tiêu hồ ly, mặt của chàng rất đỏ..." "..." "Thì ra chàng là lần đầu tiên a." "Nhan Nhược Nhất... Nàng còn dám dùng loại ngữ khí này nóimột câu nữa..." "Cư nhiên là lần đầu tiên a..." Giường bỗng động mạnh, Nhược Nhất kinh hô: "A! Đừng!" Tiếng khắc khẩu ngoài cửachợt ngừng lại, "Rầm" một tiếng Mạc Mặc phá cửa vào, Tử Đàn cũng theo sát phía sau mà tiến vào. Lúc đó, Thương Tiêu đang phủtrên người Nhược Nhất, cánh tay hắn bị Nhược Nhất cắn, hai người giao triền thành một đống, mà sắc mặt đều như bàn ủi nóng đếnđỏ hồng. Mạc Mặc nhất thời nổi giận, nhìn Tử Đàn hung tợn mà quát: "Ngươi nhìn xem ngươi nhìn xem! Đây không phải nữ nhân củata đang cắn xé nam nhân của ngươi sao! Thuốc của ta đã đủ nhiều rồi, ngươi cư nhiên còn ác hơn ta! Nếu bọn họ tinh tận (cạn kiệttinh lực =]]) mà chết, ta hỏi ngươi phải làm sao đây hả!" Nhược Nhất chỉ cảm thấy gân xanh trên trán hung hăng giật lên hai phát. TửĐàn nói tiếp: "Sao lại là ta ác chứ, bây giờ Tiêu nhi nằm ở trên, hiển nhiên là hắn chiếm địa vị chủ đạo, đây rõ ràng chính là thuốc củangươi so với ta còn nhiều hơn mới phải, nếu bọn họ tinh tận mà chết thì tất cả đều là trách nhiệm của ngươi." Gân xanh trên tránThương Tiêu cũng giật lên hai phát. "Nhược Nhất là lần đầu tiên, nếu không phải ngươi cho nhiều thuốc như thế, nàng làm sao màtràn đầy tinh lực như vậy chứ!" (BB:Đoạn này ta chém vài phát cho hài chút ) "Tiêu nhi cũng là..." Tử Đàn còn chưa có nói xong,Thương Tiêu vung tay áo lên, một cỗ gió lạnh mang theo chữ "Cút" tàn ác đồng loạt thổi hai người ra ngoài, cửa lần thứ hai hunghăng đóng lại. Hai người bị đuổi ra nhìn nhau cười. Mạc Mặc nói: "Ta đánh giá cao ngươi." Tử Đàn vuốt vuốt mái tóc: "Tiểu tử cũngkhông tệ." "Ha ha, muốn đi chén một ly không? Lần này tuyệt đối không nạp liệu [2]." "Nạp liệu thì cũng không ngại." Mạc Mặc trầmmặc một lúc lâu: "Xem như ngươi có uy vũ!" ... ... Thắt lưng Nhược Nhất đau suốt một ngày. Mới vừa ăn xong cơm tối, Mạc Mặcmang theo Vi Huân đến tìm nàng . "Tửu lượng của đại tỷ Tử Đàn kia thật không tồi..." Nhược Nhất xấu hổ: "Nàng ta là yêu quái mà."Mạc Mặc vịn bàn ngồi xuống, uống một ngụm trà, nghiêm mặt nói: "Ngươi định ở lại đây sao?" Nhược Nhất cười cười, gật đầu."Ngươi nghĩ kĩ rồi chứ, bây giờ ngươi đi lừa Thương Tiêu, có lẽ hắn sẽ ấm đầu mà giải cái đạo cấm chế này trên cơ thể ngươi, haichúng ta thần không biết quỷ không hay mà trở về, ở hiện đại có ba mẹ bạn bè của ngươi..." "Mạc Mặc." Nhược Nhất nói, "Trước kiangươi đã nói, hết thảy chuyện ở Cửu Châu chính là một giấc mộng, mà sau khi quay về, mộng của ta liền thanh tỉnh mà vỡ nát. Ta vốntưởng rằng sẽ không trở lại nơi này nữa. Thế nhưng lại xuất hiện kỳ tích mà trở lại, hơn nữa mộng này còn trở thành giấc mộng tahoàn toàn không có biện pháp tưởng tượng được... Ngươi bây giờ muốn ta trở về, lại lần nữa đánh vỡ giấc mộng của ta, ta sợ là bấtkể thế nào cũng làm không được. Lưu lại hoặc là trở về, ta nghĩ bây giờ ta đã mất đi quyền lựa chọn." Mạc Mặc nhếch miệng cười:"Thuận theo ý của bản thân mà làm là tốt, Nhan Nhược Nhất, nha đầu ngươi chính là hay lo trước lo sau. Lưu lại thì lưu lại đi, bản thânvui vẻ mới là quan trọng nhất." Nhược Nhất cũng cười. "Nếu đã như vậy, ta đành trở về một mình a. Đúng rồi, ta vẫn quên chưa nóivới ngươi. Thời gian của thế giới này cùng địa cầu hẳn là một trăm trên một. Nói cách khác thời gian của thế giới này so với địa cầunhanh một trăm lần. Cho nên ngươi trở về chỉ đợi hai năm, mà bên này đã qua hai trăm năm. Ta mặc dù không biết tuổi thọ củangươi ở đây có phải cũng kéo dài một trăm lần hay không, nhưng điều ta dám khẳng định chính là, lần tiếp theo, nếu ta tâm huyếtdâng trào mà đến thăm ngươi, có thể cũng là chuyện của mấy chục năm sau. Nhưng mà, ta tin có nam nhân như Thương Tiêu ở bênngươi, ngươi hẳn là cũng sẽ không nhớ tới ta đâu." "Chậc." Nhược Nhất trợn mắt, "Ta là người trọng sắc khinh bạn như vậy sao?""Ừ, ngươi là một người vô tâm vô phế." Hai người trầm mặc nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng cười. "Vậy bây giờ ta đi đây." Mạc Mặcnói. Nhược Nhất kinh ngạc: "Không... Ở lại thêm hai ngày..." "Ngươi có biết ta từ trước đến nay không phải một người thích níu kéo, lybiệt cái gì đó, nhanh chóng giải quyết thì tốt hơn." Nhược Nhất trầm mặc. Mà Mạc Mặc thối lui vài bước bắt đầu niệm chú. Cả ngườinàng từ từ hiện ra một tầng bạch quang, dần dần, ánh sáng trở nên chói mắt. Cuối cùng quang mang chói mắt chớp lên, Nhược Nhấttập trung nhìn vào, Mạc Mặc vẫn còn đứng ở phía trước. "Hả..." "Hả..." Hai người đồng thời sợ hãi than ra tiếng. Mạc Mặc nhìn nhìntay mình: "Sao lại thế này? Không niệm sai chú a."

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 40

Mạc Mặc mang theo một chút cảm giác say mà lẩm bẩm: “Có muỗi sao?” Lập tức tiện tay vẽ một cái kết giới, “Cùng một pháp thuậtta tuyệt đối sẽ không thất bại ba lần!” Nàng nói một cách nghiêm trọng. Ngay sau đó bạch quang lại nổi lên, lần này ánh sáng so vớilần trước còn chói hơn nhiều. Nhược Nhất che mắt quay mặt đi, khi nàng phát hiện bạch quang dần dần yếu rồi mới hí mắt xem xét vềhướng của Mạc Mặc, nhưng vẫn thấy một bóng người như ẩn như hiện bên trong vầng sáng. Mà bạch quang tựa hồ cũng đang cốgắng cùng lực lượng gì đó đối kháng, cuối cùng bạch quang như nứt ra như gương vỡ, Nhược Nhất chỉ nghe tiếng “rít rít” trong khôngkhí, tất cả quang ảnh đều rút đi. Mà Mạc Mặc với vẻ mặt tái nhợt đứng tại chỗ. Nhược Nhất nhìn nàng ngơ ngác hỏi: “Ngươi cư nhiênthất bại ba lần?” Mạc Mặc quay đầu, hoàn toàn không còn cảm giác say, hai mắt kinh dị trợn to, gương mặt trắng bệch cơ hồ khônggiống người: “Nhan Nhược Nhất, ta… Lần này sợ là… lật thuyền trong mương [1] rồi.” Nhược Nhất không rõ: “Lật thuyền trongmương?” Mạc Mặc quay hai vòng tại chỗ, cố tự trấn định lại, đắn đo ngôn ngữ một phen rồi mở miệng nói: “Nói đơn giản… Ta vốntưởng ta tính người khác, kết quả lại là vận mệnh tính ta…” Nhược Nhất nổi hắc tuyến: “Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?” “Nói đơngiản hơn.” Mạc Mặc còn nghiêm túc nhìn chằm chằm Nhược Nhất, một đôi mắt sáng như giấy đến lạ kỳ: “Ta có mang.” Thời gian nhưmột nét bút vô tình trong bức Quốc họa (tranh Trung Quốc) kia, tiêu sái để lại một mạt phi bạch [2]. Nhược Nhất vẫn không thể tưởng

Page 94: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

tượng, ngay lúc mình lưng tê xương rụng, một người nam nhân sắc mặt trắng bệch nhẹ nhàng nói một câu “Có mang” với mình, nàngsẽ có cảm giác hỗn độn trong gió như thế nào đây. Mà bây giờ, cảm giác này đúng là đã có —— linh hồn của nàng tựa như mạt phibạch được vẽ ra một cách vô ý, một mãnh trống vắng. “Ai làm?” Nhược Nhất nghe thấy thanh âm bình tĩnh của bản thân, “Ngươi làm?Hay là hắn làm?” Mạc Mặc nghĩ nghĩ, nói một cách quả quyết: “Không phân biệt cao thấp.” Nhược Nhất đột nhiên cảm thấy miệng khô,xoay người lấy chén trà, mà tay lại không ngừng run rẩy. Cuối cùng một khắc kia khi chén trà đưa tới bên miệng, Nhược Nhất “xoảng”ném cái chén đi, cũng không quản đến cơn đau lợi hại nơi thắt lưng, chỉ vào mũi Mạc Mặc mắng: “Một chút thời gian như vậy cũng cóthể tạo cơ hội cho người ta! Tùy tâm sở dục cái cọng lông a! Ngươi thật sự là túng dục (buông thả dục vọng) quá độ!” Mạc Mặc nghexong cũng nổi giận, chọc vào tay đang đỡ thắt lưng của Nhược Nhất nói: “Dựa vào bộ dáng này của ngươi cũng còn mặt mũi mà nóita?” “Bộ dáng này của ta là tên hỗn đản nào đề xướng tận hưởng lạc thú trước mắt mà làm ra, hả? Ngươi nỗ lực gây sức ép đi! Thậtra ngươi là gián điệp, ngươi muốn cho người Trung Quốc khai hoa kết trái ở đây chứ gì! Ngươi muốn di dân a!” “Di dân cái gì mà didân ! Tận hưởng lạc thú trước mắt có chỗ nào không đúng, ta chỉ là…” “Vui quá hóa buồn?” Nhược Nhất lạnh lùng cắt đứt lời MạcMặc. Mạc Mặc nghẹn họng, từ trước đến nay cái miệng không bao giờ khoan dung cho ai lúc này cư nhiên bị bại trận. Nàng thở dài,nặng nề ngồi bên cạnh Nhược Nhất, vẻ mặt ủ rũ. Nhược Nhất lạnh lùng nhìn nàng trong chốc lát, cũng ủ rũ theo nàng. Hai người đangcùng ai thán vài tiếng, vẫn là Nhược Nhất mở miệng trước: “Hài tử là của ai ?” Mạc Mặc không nói lời nào. Nhược Nhất cũng khôngép, đợi trong chốc lát, Mạc Mặc vẫn như cũ không đáp, Nhược Nhất lại hỏi, “Ngươi còn có ở đây bao lâu?” Nàng mơ hồ nhớ MạcMặc từng nói qua hắn là vu nữ, trên người có chứa linh lực, không giống với nàng, không thể lưu lại lâu nơi dị thế. Mà bây giờ hắn cưnhiên mang thai, nếu phải sinh, đây cũng không phải là chuyện có thể làm xong trong một thời gian ngắn. Mạc Mặc nghĩ nghĩ: “Khôngtới nửa tháng.” Thời gian như vậy thì sinh đẻ cái gì được. Nhược Nhất cắn cắn môi, “Nếu không, phá đi.” Sắc mặt Mạc Mặc lại trắngthêm. “Ngươi muốn?” Mạc Mặc sờ sờ bụng mình, hít sâu một hơi, nhắm mắt nói: “Phá.” “Vậy chúng ta tìm thời gian đi đến dưới AnhLương Sơn tìm y quán xem thử, nói không chừng chỉ là ngươi nghĩ nhầm đấy thôi.” “Sẽ không nhìn lầm, ngày mai chúng ta đi.” MạcMặc siết chặt nắm tay, “Chuyện này không thể kéo dài, nên cắt đứt thì phải cắt đứt.” “Nhưng ngày mai đi… Sau khi phá, ngươi khẳngđịnh phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian…” “Nhan Nhược Nhất.” Mạc Mặc cười cười, “Không có cái thứ này, ta lập tức có thể trở về,còn cần ở đây tĩnh dưỡng cái gì a. An tâm, lão tử là sự tồn tại cường đại, cái này ngươi đã quá rõ ràng rồi.” Nhược Nhất không bịchọc cười bởi ngữ khí thoải mái của hắn, ngược lại trầm mặc nghiêng đầu. Bởi vì nàng không muốn nói rõ sự kiên cường ngụy trangtrong mắt Mạc Mặc lúc này rốt cuộc có thể dễ dàng phá vỡ như thế nào. Nhược Nhất nghĩ, nếu để nàng biết nam nhân kia là ai, nàngnhất định phải… nhất định phải… Bỏ đi, nghĩ đến Mạc Mặc nhất định là thích nam tử kia, nếu không cũng sẽ không trầm mặc che chởhắn trong thời điểm này. Hơn nữa… Dựa vào tính nết này của Mạc Mặc, chuyện này rốt cuộc là sai lầm của ai, còn nói không chínhxác đâu… Sáng sớm hôm sau, Nhược Nhất cùng Mạc Mặc dậy thật sớm, hai người vốn định len lén chuồn ra Anh Lương Sơn, lạikhông liệu được ở nửa đường đụng gặp Thương Tiêu. Nhược Nhất chuyển chuyển đầu óc, lập tức trưng ra một nụ cười đáng yêu:“Tiêu hồ ly ngươi cũng muốn tản bộ a?” Thương Tiêu lạnh mặt, ánh mắt điềm đạm nhìn chằm chằm hai tay đang nắm nhau của MạcMặc cùng Nhược Nhất. Nhược Nhất đẩy Mạc Mặc lên phía trước cười nói: “Ha ha, làm quen lần nữa đi, thật ra ta cũng chỉ mới biếtđược mấy ngày trước, Mạc Mặc hắn cư nhiên là ca ca ruột thất lạc nhiều năm của ta.” Thương Tiêu cười lạnh. Nhược Nhất lập tứcthành thật cúi thấp đầu xuống. “Đi đâu?” Thương Tiêu lạnh giọng hỏi. “Thì… Ở trên núi ngột ngạt lâu rồi, muốn đi xuống trấn náo nhiệtdưới chân núi để dạo chơi.” Nhược Nhất nói lí nhí. Nghe vậy, đôi mắt tím của Thương Tiêu mị mị, hắn thấy mắt Nhược Nhất loạnchuyển khắp nơi, trong lòng biết những lời này nhất định là lừa hắn, vừa định giễu nàng một phen, một thanh âm lại chen vào: “Ừ, nhưthế rất tốt, trên Anh Lương Sơn này quả thật có vắng lặng chút ít. Người trẻ tuổi nên đi nhiều nơi náo nhiệt chút mới đúng.” Tử Đàn từcách đó không xa lửng thửng mà đến, nàng đứng ở bên Thương Tiêu, quét mắt qua sắc mặt có chút xám trắng của Mạc Mặc, lạiđánh giá một cái Nhược Nhất đang kéo kéo khóe miệng cứng ngắc, điềm nhiên cười nói: “Gần đây một số chuyện thật sự là làm tarất phiền lòng, vừa lúc hôm nay ta nhàn rỗi, các ngươi mang theo ta cái bộ xương khô này đi góp vui được không?” Nhược Nhất giậtgiật khóe miệng, gian nan nặn ra một chữ: “Được.” Trong lòng liền bắt đầu cân nhắc xem làm sao để ném nàng ta ra. Tử Đàn nở nụcười càng sâu: “Như thế, Tiêu nhi ngươi cũng đi cùng chúng ta đi. Yêu tộc tuy đã sớm chuẩn bị tốt không ít lễ hỏi cho đại hôn củangươi, nhưng Nhược Nhất là nữ tử loài người, ngươi dựa vào sở thích của nàng, tự mình tặng nàng một ít vật đính ước mới đượcchứ.” Đại hôn… Vật đính ước… Nhược Nhất đỏ mặt, Thương Tiêu yên lặng một lúc lâu, nhìn chằm chằm Nhược Nhất nghiêm mặtnói: “Nên như thế.” Tử Đàn thấy không khí giữa hai người dần dần hòa hoãn lại, nàng lặng lẽ huých tay Mạc Mặc, Mạc Mặc như giậtmình từ trong mộng bừng tỉnh vậy, mạnh mẽ nhìn về phía Tử Đàn. Tử Đàn chỉ nhìn hắn cười mà không nói. Rất nhanh, Mạc Mặc liềnnhận ra không khí đã biến hóa, bất động thanh sắc mà thối lui khỏi Nhược Nhất. Chỉ là từ trước đến nay khóe miệng luôn có độ congrất sáng lạn lúc này lại mang theo một mạt chát đắng không tên. Bốn người chậm rãi hướng dưới chân núi mà đi. Nhược Nhất cùngThương Tiêu đi phía trước, Tử Đàn nhìn bóng dáng nhỏ của hai người bọn họ nhỏ giọng nói với Mạc Mặc: “Nếu có chuyện gì khókhăn, không ngại nói ra, Cửu Châu này chuyện lớn nhỏ gì ta cũng đều có thể giúp đỡ một phen.” Mạc Mặc cười gượng, nhưng đâyvừa vặn không phải là chuyện của Cửu Châu a! Hắn lắc lắc đầu: “Không dám làm phiền.” “Sui gia đừng khách khí.” Mạc Mặc chỉ cóthể tiếp tục cười gượng. … … Đi tới dưới chân núi, trận chiến Cửu Man tuy rằng hủy đi không ít thôn trang dưới Anh Lương Sơn,may mà thôn trấn lớn nhất này không bị hủy. Nghỉ ngơi và hồi phục lâu như vậy, cuộc sống của mọi người đều từng bước khôi phụclại bình thường. Sáng sớm chính là lúc họp chợ, đủ loại quầy hàng bày đầy đường của thôn trấn. Các thanh âm rao hàng không dứtbên tai. Lúc bốn người này đi đến phố xá sầm uất, ăn mặc có vẻ không hợp nhau, dẫn dụ không ít ánh nhìn, Tử Đàn có vẻ rất hưngphấn, lôi kéo Mạc Mặc không biết đi đâu. Thương Tiêu trời sinh không thích hoàn cảnh ầm ỹ như vậy, hắn nhíu mày nhìn trái nhìn phải,hỏi: “Nàng thích cái gì?” Nhược Nhất chỉ chớp mắt là đã không thấy Mạc Mặc, đang sốt ruột, chợt nghe Thương Tiêu hỏi, nàng đỏmặt, ngập ngừng sau một lúc, có chút ngượng ngập nói: “Chàng muốn tặng quà cho ta sao còn hỏi ta, ngô… Thật ra, chỉ cần chàngmua là được!” Nhược Nhất chịu đựng cơn tê răng, thốt lên một câu tâm tình. Thương Tiêu thản nhiên nhìn nàng một cái: “Nếu mua rồimà không thích, nàng không được om sòm.” Vết đỏ ửng trên mặt Nhược Nhất tan đi, oán hận trừng hắn vài cái: “Thương Tiêu! Chàngcái tên hồ ly hỗn đản…” Một chút lãng mạn cũng không biết. “Nói rõ ràng nàng muốn cái gì?” Nhược Nhất cả giận: “Ta muốn canhsuông mì sợi.” Đôi mắt tím của Thương Tiêu hơi động, bên môi không tiếng động gợi lên một mạt cười: “Muốn bao nhiêu?” NhượcNhất vẫn giận hồng hộc như cũ: “Mỗi ngày một chén, mãi cho đến chết!” “Được.” Ngữ khí bình tĩnh đạm mạc như vậy của Thương Tiêuvẫn như trước khiến Nhược Nhất nhất thời nổi cơn tam bành, nàng tức giận đến đập hắn, chưởng đầu tiên còn chưa rơi xuống, trongđầu đột nhiên nghĩ thông suốt đoạn đối thoại khi nãy của bọn họ. Nàng nắm tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy ngưng tụ đầy ý cườitrong đôi mắt của Thương Tiêu. Lửa giận trong lòng Nhược Nhất nhất thời tiêu tan, dần dần tràn ra một cỗ hương vị ngọt ngào đếnhạnh phúc. Nàng cực lực ngăn chặn vui sướng, vờ cả giận nói: “Chàng nói đó, mỗi ngày một chén! Nổ bếp hay đốt lò cũng khôngđược ngừng!” “Ừm.” “Nhưng cái kia chỉ là lời hứa hẹn, ta còn muốn một tín vật.” “Được.” Nhược Nhất nhìn trái nhìn phải, tìm được mộtcửa hàng ngọc thạch, nàng lôi Thương Tiêu đi vào, nói với lão bản: “Cho ta một khối bạch ngọc bản tốt nhất, phải là loại trên mặt vănsức (hoa văn khắc trên miếng ngọc) gì cũng không có .” “Được, cô nương nhìn xem khối này thế nào?” Lão bản chắc chắn hai ngườilà khách quý, thái độ vô cùng tốt, trong tay hắn cầm một khối bạch ngọc hoàn toàn trong suốt, thoạt nhìn rất đẹp, Nhược Nhất khôngbiết xem ngọc, quay đầu nhìn Thương Tiêu, Thương Tiêu chỉ nói: “Thích là được.” Nhược Nhất nhếch miệng cười: “Lão bản, khắc chữ

Page 95: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

ở trên đó cho ta.” “Cô nương muốn chữ gì?” “Canh suông mì sợi.” Khóe miệng lão bản co quắp: “Cô nương, bạch ngọc này có thểtình cờ gặp mà không thể cầu a, chính là phương Tây truyền vào…” Nhược Nhất lại giương đôi mắt chờ mong nhìn Thương Tiêu.Thương Tiêu vẫn nói như trước: “Thích là được.” Nhược Nhất hào khí vung tay lên: “Khắc!” Nàng cầm ngọc bội có khắc bốn chữ canhsuông mì sợi, dưới vẻ mặt đau lòng của lão bản mà sảng khoái tiêu sái ra khỏi ngọc thạch điếm. Tử Đàn một ngụm cắn kẹo hồ lô,một tay cầm mặt nạ, vẫn cao quý tao nhã hướng bọn họ đi tới. Mạc Mặc theo sau với vẻ mặt lụn bại. Trong lòng Nhược Nhất sinh ramột cỗ ngưỡng mộ đối với Tử Đàn. Tử Đàn thấy trong tay Nhược Nhất cầm ngọc bội, cười nói: “Ngọc này không tồi, thế nhưng nữhài tử đeo thì có hơi kiên cường chút.” Nhược Nhất cười cười kêu lên: “Tiêu hồ ly.” Nàng đem ngọc bội buộc bên hông hắn, chậm rãinói, “Món đồ này nửa là tín vật, nửa là lễ vật(quà), chàng nấu canh suông mì sợi cho ta cả đời, ta thưởng cho chàng một ngọc bộicanh suông mì sợi, nếu ngày nào chàng không nấu, thì ta sẽ thu hồi thứ này lại, cả đời này cũng không cho chàng đeo!” Tử Đàn cùngMạc Mặc đều cười, Thương Tiêu thở dài: “Kinh doanh không cần vốn này nàng làm tốt lắm.” “Đó là…” Thanh âm đắc sắt [3] củaNhược Nhất bỗng dừng lại, “Ý, kia không phải Vân Chử sao? Còn có Thái Phùng! Giữa bọn họ…” Sắc mặt Nhược Nhất biến đổi.Ánh mắt Thương Tiêu nhìn chằm chằm hướng kia trở nên lạnh đi. Tử Đàn cắn một ngụm kẹo hồ lô, ánh mắt lại dần dần sắc bén. Màmọi người không có chú ý tới chính là, Mạc Mặc mới vừa rồi còn ở đây, lúc này đã không thấy bóng dáng.

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 41

Thái Phùng dừng bước chân lại, đề phòng nhìn về phía trước mắt, ở giữa có bóng người trùng điệp, hiện ra ba người vô cùng đặcbiệt khiến người khác không khỏi chú ý: “Chủ thượng.” Vành tai của Quý Tử Hiên hơi hơi động, khẽ cười nói: “Cửu Châu nhưng thậtra càng ngày càng nhỏ như vậy, ở trấn nhỏ trên Anh Lương này cũng có thể ngẫu nhiên gặp cố nhân, quả thật là hữu duyên.” Trên tránVân Chử vẫn buộc băng vải như trước, hắn nhíu mày đánh giá ba người kia rồi liếc mắt một cái, thấy rõ gương mặt Nhược Nhất thìhắn hơi ngẩn ra, hắn nhớ rõ Thiên Tố là được nữ tử này cứu đi. Hiện giờ Thiên Tố không có cùng đi với nàng ấy, chẳng lẽ là vếtthương khỏe rồi nên đã bỏ đi sao? Thế nhưng vì sao Thiên Tố lại không có đến tìm hắn. . . . . . Hay là bị đâm một kiếm nên lòng cũngchết sao. Vân Chử nghĩ như vậy, trong đầu lại nổi lên một tia đau đớn, giống như có sợi tơ kết nối với một thanh âm vô lực: “VânChử, ta chỉ hi vọng từ nay về sau chàng có thể sống thật vui vẻ.” Mà cẩn thận suy nghĩ lại như thế nào cũng không nhớ được ngữ khícủa Thiên Tố vô vọng như vậy nói với hắn là khi nào. “Chủ thượng.” Giọng của Thái Phùng chắn ngang những suy nghĩ của Vân Chử,chỉ nghe hắn lạnh giọng nói: “Hôm nay chúng ta hay là tạm thời tránh mặt một chút.” Quý Tử Hiên lại lạnh nhạt nói: “Ngươi xem NhanNhược Nhất có ở đó không?” “Có.” “Như thế thì không cần lo lắng, hôm nay chắc là Thương Tiêu không muốn xảy ra xung đột với ta.Hơn nữa, ta đến Anh Lương chỉ là vì tìm người, bọn họ không cần thiết làm gì với ta, tiếp tục tìm người là chính.” Thái Phùng chắp tayđáp một tiếng vâng rồi cầm bức họa tiến vào một cửa hàng. Nhược Nhất ở rất xa nên không nghe rõ ràng lắm bọn họ đang nói cái gì,nhưng thấy Thái Phùng cầm một bức họa hỏi thăm người ta, giống như đang đi tìm người, nàng lôi kéo ống tay áo của Thương Tiêu:“Quý Tử Hiên cũng có lúc vội vàng tìm người? Nhưng lại tự mình đến Anh Lương tìm?” Thương Tiêu lắc lắc đầu. Nhược Nhất thầmnghĩ: Anh Lương này vừa không phải là lãnh địa của yêu tộc cũng không phải của tiên tộc, xưa nay Anh Lương chủ luôn luôn một mìnhcai quản. Thế nhưng từ trước đến nay Anh Lương chủ luôn có một chút quan hệ qua lại với U Đô, Quý Tử Hiên lại lặng lẽ đến như vậy.. . . . . Người hắn muốn tìm nhất định là người rất quan trọng đối với hắn. Thế nhưng, cho tới bây giờ không có nghe nói qua cung chủcủa Tầm Thường Cung có để ý người nào. Nhưng trên đường đến Anh Lương, từng nghe người ta nói qua bốn tòa cung điện vàngngọc của Tầm Thường Cung bị một nữ nhân dũng mãnh làm nổ tung ba tòa. Nữ nhân dũng mãnh. . . . . . Đột nhiên nghĩ tới cái gì,Nhược Nhất mãnh liệt quay đầu đi tìm thân ảnh của Mạc Mặc, mà lúc này nhìn ở đâu cũng không thấy hắn! Trong lòng Nhược Nhấtđầy nghi ngờ, nàng âm thầm tính toán, cảm thấy được thời gian trùng hợp đến đáng sợ. Đứa nhỏ trong bụng Mạc Mặc có thể nào làcủa Quý Tử Hiên? Nhưng. . . . . . Nhưng như thế này cũng quá vớ vẩn đi, với chút thời gian như vậy, rốt cuộc là hắn làm như thế nàođể có thể quyến rũ được cực phẩm Quý Tử Hiên này! Hơn nữa. . . . . . Nghĩ đến câu chuyện lúc trước Tử Đàn đã nói một lần với nàng,sắc mặt Nhược Nhất trở nên có vài phần khó coi, nếu việc này là thật . . . . . Chỉ sợ việc bỏ đứa nhỏ kia còn phiền phức hơn nhiều sovới tưởng tượng. Tử Đàn nuốt mứt hồ lô trong miệng xuống, nói: “Lúc trước, ta từng nghe được tin tức nói thiên thư của Tầm ThườngCung đã bị đánh mất. Hôm nay hắn tới chỗ này, nhất định là có liên quan đến việc này. Hôm nay không tiện cùng hắn xảy ra xung đột,nếu hắn không phải tìm đến chúng ta, chúng ta cũng không cần phản ứng với hắn.” Nhược Nhất nghe xong lời này liền kinh sợ, lúctrước Quý Tử Hiên trộm đi thiên thư của yêu tộc ở Bạch Môn trên đỉnh Hàn Ngọc, mà nay bản thiên thư kia lại bị trộm. Là Mạc Mặclàm sao? Thế nhưng nàng ta trộm bản thiên thư kia để làm gì? “A?” Tử Đàn nhìn về phía sau, kỳ quái nói, “Thông gia đâu?” NhượcNhất chảy mồ hôi lạnh cười gượng hai tiếng: “Ha ha. . . . . . Vừa rồi ta giống như nghe thấy hắn nói muốn đi vệ sinh, ha ha, vừa vặn tacũng muốn. . . . . . Ta đi tìm nhà vệ sinh, thuận tiện cũng tìm hắn xem. . . . . .” Nói xong liền xoay người định chạy, Thương Tiêu lại giữchặt tay nàng. “Cùng đi.” Trên mặt Nhược Nhất hiện mấy đường hắc tuyến, đẩy hắn ra: “Ta đi vệ sinh chàng đi theo để làm chi, ta lậptức sẽ trở lại ngay. Thật sự!” Thương Tiêu hừ lạnh một tiếng, mỗi lần Nhan Nhược Nhất muốn cho người khác tin tưởng lời nói dốicủa nàng thì ánh mắt đều chợt hiện tia sáng dị thường, lần này cũng không ngoại lệ. Hắn đang muốn vạch trần biểu hiện giả dối củanàng, Nhược Nhất đột nhiên kiễng mủi chân, ở trước đông người nhắm ngay khóe môi Thương Tiêu hung hăng hôn nhẹ một cái.Trong nháy mắt Thương Tiêu liền choáng váng. Nhược Nhất thừa dịp lúc hắn ngây người, gỡ bỏ tay hắn, vừa chạy vừa phất tay nói:“Ta lập tức trở về!” Tử Đàn bên cạnh cười khúc khích: “Khắc tinh, nàng thật là khắc tinh của ngươi!” Thương Tiêu lấy lại tinh thần, sờsờ vào khóe môi rồi lại nhíu mày nói: “Quý Tử Hiên đang ở đây, không thể cho nàng chạy loạn được.” Tử Đàn cười nói: “Xem ra lầnnày Quý Tử Hiên bất thành rồi.” Thương Tiêu im lặng, nhìn mắt hướng Nhược Nhất chạy đi, cuối cùng thở dài một tiếng: “Quả nhiên làmột kiếp số trong cuộc đời.” Nhược Nhất tất nhiên là mặc kệ mấy lời bàn luận về cái gì kiếp số, khắc tinh, lúc này nàng thầm nghĩ phảitìm được Mạc Mặc, làm cho hắn hảo hảo đem sự tình nói cho rõ ràng. Cũng không đoán được nàng mới chuyển người chạy chưađược vài bước, ở một cái ngõ tắt nhỏ chợt một bàn tay đột nhiên duỗi ra, che miệng mũi của nàng, đem nàng kéo vào trong một cáingõ nhỏ âm u. “Xuỵt!” Nhược Nhất nghe ra thanh âm của người mới kéo nàng vào, gật đầu ra hiệu, người nọ cũng không thừa lời,lanh lẹ buông tay xuống. Nhược Nhất quay đầu mắng: “Chuyện này là như thế nào! tốt nhất hôm nay ngươi nói rõ ràng cho ta biết, saukhi ngươi đến Cửu Châu rốt cuộc đã làm những chuyện gì!” Người này đúng là người không biết khi nào thì chạy mất không thấy đâu,Mạc Mặc. Chỉ thấy hắn đau đầu day huyệt Thái Dương, cuối cùng buông một hơi thở dài, thành thành thật thật nói rõ ràng mọi hànhđộng của mình đã làm sau khi đến Cửu Châu cho Nhược Nhất nghe. Nhược Nhất nghe xong ngẩn người: “Cho nên, ngươi nói, ngươihạ thuốc kia với Quý Tử Hiên, sau đó nguyên cả đêm khiến hắn mệt đến nằm sấp trên giường, ngày hôm sau đánh hôn mê mọi người

Page 96: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

trong Tầm Thường Cung, đoạt thiên thư, chạy?” Mạc Mặc trợn tròn mắt, gật đầu. Rồi lại bổ sung nói: “Kỳ thật nếu quang minh chínhđại mà so đấu thể lực với hắn nhất định là không thể thắng hắn, cho nên ta còn làm mấy cái chú thuật nhỏ.” “À. . . . . . Vậy ngươi trộmthiên thư làm cái gì?” “Hắn giam ta nhiều ngày như vậy, cuối cùng ta phải trút cho hết giận. Huống hồ, ta mới tới thế giới này, mắtnhắm mắt mở, cái gì cũng không biết, quyển sách kia cái gì cũng biết, không phải chính là vật hiện tại ta cần hay sao?” Nhược Nhất vỗtrán, vô lực thở dài, loại thất bại này đối với Quý Tử Hiên mà nói. . . . . . Hẳn là vô cùng nhục nhã trong cuộc đời của hắn. . . . . . NhượcNhất nghĩ, cho dù Mạc Mặc không có trộm đi thiên thư, Quý Tử Hiên cũng là sẽ không bỏ qua cho nàng ấy. Mạc Mặc oán giận, vừahận vừa trừng mắt nhìn vào Nhược Nhất: “Còn không phải đều là do lỗi của ngươi! Nếu không phải ngươi không có tiền đồ bị chộpđến Cửu Châu quỷ quái này, làm sao ta có thể bị rơi vào chuyện này!” Nhược Nhất im lặng. Mạc Mặc suy sụp thở dài: “Ta phóng túngvài ngày như vậy, mới vài ngày như vậy! Ta vốn tưởng rằng ta cùng hắn căn bản không phải người cùng thế giới, làm chuyện nàyhoàn toàn không có lo lắng về sau. . . . . . Không nghĩ tới thật đúng là có . . . . . . Không được, hiện tại không thể giữ, ta phải liền đi muathuốc uống, nhanh bỏ đứa nhỏ này, Nhan Nhược Nhất, ngươi hãy che dấu cẩn thận cho ta. . . . . .” Biểu tình của Nhược Nhất dần dầnngưng trọng hẳn lên: “Mạc Mặc, đứa nhỏ này sợ là không thể bỏ.” Mạc Mặc ngẩn ngơ: “Vì cái gì?” “Lần trước Tử Đàn có đề cập quacho ta, chân thân của Quý Tử Hiên là Cửu Vĩ Bạch Hồ.” Mạc Mặc kinh ngạc trừng mắt: “Hắn cũng là hồ ly! Khó trách ta cảm thấy đượcyêu khí trên người Thương Tiêu cùng Quý Tử Hiên giống nhau. Thế nhưng vì sao không thể bỏ đứa nhỏ được?” Nhược Nhất gian nanmở miệng nói: “Ấu tử của Cửu Vĩ Bạch Hồ có liên hệ vô cùng chặt chẽ với cơ thể mẹ. Nếu mà bỏ đứa nhỏ đi, chỉ sợ ngươi cũng sẽ. .. . . .” “Chết?” Giọng của Mạc Mặc có chút lạnh. Nhược Nhất ngưng trọng gật đầu. Mạc Mặc chớp mắt nửa ngày, ngửa mặt lên trờicười, phút chốc đưa tay bóp cổ Nhược Nhất: “Ngươi nha đầu hỗn đản này, chưa một lần nào có thể nói ra được tin tức gì tốt! Hômnay trước hết ta tiêu diệt cái miệng quạ của ngươi! Ta diệt ngươi trước!” Nhược Nhất bị đong đưa tới choáng đầu hoa mắt, nàng runrẩy xoay người xem thường, vẫn kiên định chỉ tay về một hướng. Mạc Mặc tức giận chưa hết, bớt chút thời giờ nhìn lại theo hướngtay nàng chỉ, nháy mắt liền ngây người —— Quý Tử Hiên nhưng sao lại còn mang theo hai thuộc hạ của hắn tìm đến bên này. Chỉ làbây giờ hắn còn chưa chú ý tới cái ngõ nhỏ âm u này. Mạc Mặc buông lỏng tay, theo bản năng nghĩ muốn trốn đi, Nhược Nhất lại bắtđược hắn, nói nhỏ: “Ngươi là nam nhân! Trốn cái gì mà trốn! Như thế không phải là giấu đầu lòi đuôi sao!” Mạc Mặc quả nhiên bấtđộng, ngay cả sợi tóc cũng gần như đông cứng lại. Vành tai của Quý Tử Hiên hơi hơi động, như là phân biệt ra được giọng nói củaNhược Nhất, thân mình của hắn thoáng từng bước từng bước hướng tới chỗ Nhược Nhất. Tóc gáy hai người dựng thẳng, NhượcNhất lú đầu ra tìm kiếm bóng dáng của Thương Tiêu. Nàng thấy Thương Tiêu ở phía sau cách đó không xa đang lẳng lặng chú ý bênnày, tảng đá trong lòng lập tức được rơi xuống. Nàng lặng lẽ vỗ vỗ tay Mạc Mặc, ý bảo hắn không cần lo lắng. Mới chạm vào liền pháthiện, tay của Mạc Mặc lạnh lẽo tới dọa người. Cá tính của vu nữ này từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, khi nào lại bị aidọa thành như thế này. . . . . . Chẳng lẽ, là bởi vì những đứa nhỏ trong gia đình Cửu Vĩ Bạch Hồ bọn họ đều có mang năng lực kỳ lạ gìsao. . . . . . “Nhan cô nương.” Quý Tử Hiên ôn hòa gọi. Da trên người hai người lại căng thẳng. Nhược Nhất theo bản năng sải từngbước đến trước đem Mạc Mặc che ở sau người, mạnh mẽ tự trấn định lại nói: “Có chuyện gì?” “Chỉ là ân cần thăm hỏi cô nương mộttiếng thôi.” Nhược Nhất ngoài cười nhưng trong không cười, khách sáo nói: “Nhờ phúc của ngươi, ta sống rất tốt.” Quý Tử Hiên cườiôn hòa: “Ta cũng nghĩ là vậy, xem ra Thương Tiêu đối với ngươi thật ra càng ngày càng quan tâm, ở chỗ nào cũng không quên pháicho cô nương một hộ vệ.” Nhược Nhất nắm chặt Mạc Mặc, trong lòng oán hận, không phải nói hắn mù sao? Như thế nào lại có dángvẻ cảm nhận sâu sắc không giống như người mù! Ánh mắt nàng quét chậm rãi tới trên người Thái Phùng, bỗng nhiên trong đầu linhquang chợt lóe. Nàng lạnh mặt mày, cười châm biếm một tiếng, nói: “Đúng vậy, có thể nào còn muốn cho địch nhân có cơ hội hại talần nữa?” Quý Tử Hiên nghe xong lời này cười mà không nói như trước, trái lại sắc mặt Thái Phùng lạnh lùng. “Hừ.” Nhược Nhất caongạo ngửa đầu, làm ra dáng nổi giận đùng đùng, quăng một cái nhìn xem thường cho Thái Phùng, giữ chặt tay Mạc Mặc đi ra khỏingõ nhỏ, tiến về hướng Thương Tiêu đang đứng. Đường có chút đông người, bọn họ đi qua bên người Quý Tử Hiên, gần như sátvào hắn. Ánh mắt Quý Tử Hiên bình tĩnh nhìn thẳng cái ngõ nhỏ vừa rồi như trước. Trong mắt không có chút ánh sáng, là mắt bị mùthật. Mặc dù biểu hiện của Quý Tử Hiên cùng động tác không có chút nào không đúng, tay Mạc Mặc vẫn run nhè nhẹ như trước, lúcnày dáng người cao cao của hắn cùng Quý Tử Hiên không khác biệt lắm, khi bọn hắn lướt thoáng qua, gió thổi bay vài phần tóc rốicủa Mạc Mặc, sợi tóc xẹt qua đầu vai của Quý Tử Hiên. . . . . . Đột nhiên một bàn tay đặt trên vai của Mạc Mặc, cả người Mạc Mặccứng đờ. “Đợi đã.”

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 42

Mạc Mặc bỗng nhiên dừng bước lại, trái tim đập mạnh, hắn hít sâu một hơi, sau ổn định lại cảm xúc của mình, mới cứng ngắc quayđầu lại. Chỉ thấy một tay quấn băng vải khoát lên trên vai của hắn, trong lòng hắn buông lỏng lại căng thẳng, lập tức đề phòng nhìnchằm chằm người đó. Người này chính là Vân Chử, hắn buông Mạc Mặc ra, nhìn chằm chằm Nhược Nhất nói: “Trước hết ta cóchuyện muốn hỏi cô nương một câu.” Nhược Nhất kỳ quái nói: “Chuyện gì?” “Thiên Tố. . . . . .” Vân Chử hơi hơi cau mày, “Ngươi biếthiện giờ Thiên Tố đang ở đâu phải không?” Lời này vừa nói ra, chẳng những thần sắc trên mặt của Thái Phùng lộ vẻ không đồng ý màngay cả Quý Tử Hiên cũng hơi hơi nhíu mày. Tiên yêu mến nhau vốn là việc cấm kỵ, hiện tại trước mặt Quý Tử Hiên, Vân Chử thếnhưng lại nhắc tới Thiên Tố, nhưng mà sự lo lắng trong lòng đã không thể kiềm nén. Thế nhưng Thiên Tố lại. . . . . . Nhược Nhất trầmmặc hồi lâu, không biết phải mở miệng như thế nào, là nên theo ý của Thiên Tố đem chuyện này giấu diếm đi hay là cứ như vậy nóicho hắn đây? Mạc Mặc âm thầm lôi kéo tay nàng, ý bảo Nhược Nhất nhanh chạy đi. Nhược Nhất nhìn lướt qua Thái Phùng cùng QuýTử Hiên, cuối cùng mở miệng nói: “Thiên Tố. . . . . . Đi rồi.” “Có từng nói là đi đâu không?” Cầu Nại Hà, đường hoàng tuyền, luân hồiđầu thai. . . . . . Nhược Nhất đem lời này nuốt vào trong bụng, lắc đầu. Thần sắc trong mắt của Vân Chử tối sầm xuống. “Nhưng màThiên Tố có nói, hy vọng sau này chàng sẽ sống thật vui vẻ. Kỳ thật. . . . . .” Nhược Nhất nghĩ đến cảnh tượng đêm đó Vân Chử mộtkiếm đâm vào tim Thiên Tố, khẩu khí nàng không khỏi thở dài, “Trong lòng ngươi hẳn là cũng hiểu được, như vậy mới là tốt nhất.”Nghe xong lời của Nhược Nhất, Vân Chử cười khổ một tiếng, nói lời đa tạ, rồi không nói gì nữa. Mạc Mặc lôi kéo Nhược Nhất chạynhanh về hướng của Thương Tiêu. Mắt Thái Phùng nhìn thân ảnh Nhược Nhất rời đi, nói với Vân Chử: “Bây giờ ngươi còn nhớ mãikhông quên tiểu hồ yêu kia?” Vân Chử lắc đầu, Thái Phùng hừ lạnh một tiếng, còn muốn nói gì nữa, Quý Tử Hiên lại mở miệng : “TháiPhùng, thôi. Một chữ tình vốn không phải chính mình có thể làm chủ được. Huống hồ hiện giờ tiểu hồ yêu kia đã tự mình rời đi, mà VânChử là một người hiểu được đại nghĩa, nên tất nhiên là biết làm như thế nào không cần người khác nhiều lời.” Lời này nói ra rất trôichảy, vừa thông tình lại đạt lý, khiến Vân Chử không có lời nào để nói. Quý Tử Hiên nói tiếp: “Nhưng thật ra hộ vệ bên người Nhan

Page 97: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Nhược Nhất. . . . . . Thái Phùng ngươi nói cho ta nghe một chút về hình dáng của hắn đi.” Thái Phùng nói: “Thanh niên cường tráng,dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn tú, mặc trang phục màu đen, như cách ăn mặc của một kiếm khách.” “Thanh niên cường tráng?”Quý Tử Hiên thì thào, rồi lại hỏi, “Trước đây có thể có gặp qua ở yêu tộc hay chưa?” “Tựa hồ không có, nhưng mà yêu tộc những nămgần đây gia tăng rất nhiều. Nói không chừng ta có thể đã quên.” Quý Tử Hiên có chút đăm chiêu gật gật đầu. “Chủ thượng, hôm naycó còn muốn tìm nữa hay không?” Quý Tử Hiên im lặng một lúc lâu, nhướng mày đột nhiên nói: “Thái Phùng, ta vì sao phải tự mình đếnAnh Lương tìm nữ tử cực kỳ cổ quái kia?” Thái Phùng bị câu hỏi này khiến ngẩn ra: “Là bởi vì nàng trộm đi thiên thư trong cung cònđối với chủ thượng. . . . . .” Thái Phùng lựa chọn ngôn ngữ một chút, “Đối với chủ thượng thì hạ độc thủ. Nên phải bị trừng phạt.” “Thậtkhông?” Quý Tử Hiên vốn cũng đã nghĩ đến như thế, đợi hắn bắt được Mạc Mặc nhất định phải làm cho nàng nếm thử nỗi đau cắt thịtlóc xương một chút. Nhưng mà trong đầu lại thoát ra một thanh âm kiêu ngạo ương ngạnh: “Hiên Hiên, đêm nay ngươi theo ta đi.” Nữtử có một giọng nói như vậy, hắn đột nhiên không nỡ cắt đi lưỡi của nàng. Nếu bắt trở về, hắn ngay cả trừng phạt cũng không nỡ, vậyvì sao còn muốn hao phí hết tâm tư đem nàng bắt trở về? Về phần thiên thư. . . . . . Những điều muốn biết hắn đã biết hết rồi, hiện tạibất luận là đã đánh mất hay là trả lại cho yêu tộc đều không có sao. Hơn nữa hiện giờ công việc của tiên tộc bề bộn, một phải chốngđỡ với yêu tộc, hai là phải lấy lòng tín nhiệm của nhân tộc, ba là phải diệt trừ ma khí quái vật càng ngày càng nhiều, hắn thật sự khôngnên ở Anh Lương tiêu phí thời gian để tìm hiểu khắp nơi, chỉ vì tìm một nữ tử đã khiến hắn bối rối để lấy lại mặt mũi. Cất công chỉ vìmột chuyện nhỏ, một chút cũng không giống hắn. Quý Tử Hiên nghĩ như vậy: “Vậy thì dừng lại, buông tha cho Mạc Mặc.” “Chủ thượng,hôm nay có còn phải tìm hay không?” Khi Thái Phùng hỏi hắn như thế, hắn lại trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng lại nói ra chữ “tìm” màngay cả bản thân hắn cũng không thể tưởng tượng nổi. Thái Phùng kính cẩn đáp một tiếng vâng, Quý Tử Hiên dừng lại bảo hắn: “Nếulà hôm nay lại tìm không được, nên trở về đi thôi.” Mạc Mặc, coi như nàng là một tên trộm tới Tầm Thường Cung trộm đồ vật là đượcrồi. Quý Tử Hiên không biết, lúc này Nhược Nhất cũng cho rằng Mạc Mặc là tên trộm đi đến Tầm Thường Cung để trộm đồ vật, chỉ là.. . . . . “Kẻ đánh cắp trái tim a!” Nhược Nhất đắc ý rung đùi vui sướng. Mạc Mặc bĩu môi, ngại cho Thương Tiêu cùng Tử Đàn đều ởđây, không có trả lời. Thương Tiêu liếc mắt Nhược Nhất một cái: “Nàng nói gì với hắn thế?” “Hắn” đương nhiên là chỉ Quý Tử Hiên.“Ta có thể nói cái gì với hắn nữa, đơn giản chỉ là khách sáo châm chọc khiêu khích vài câu, lại đánh không được, nhưng thật ra VânChử kia, ta vốn tưởng rằng người của tiên tộc sẽ không có nhân tính, không nghĩ tới vẫn còn có người si tình.” Thương Tiêu nhíu mày,nhớ tới tiểu hồ yêu đem nội đan của mình cho Vân Chử, sinh ra mấy phần hứng thú hiếm thấy: “Vậy nam tử kia đã biết hết rồi sao?”Nhược Nhất lắc đầu: “Quý Tử Hiên cùng với Thái Phùng âm dương kì quái kia ở đó, ta nào dám nói.” “Mặc dù nàng không nói, nhưngchính hắn cũng có thể nhận thấy được.” Thương Tiêu nói, “Nội đan của yêu quái ở trong cơ thể hắn, khí tức không giống với tiên thuậtmà hắn tu luyện, bây giờ hắn bị thương chưa lành nên còn chưa thể cảm giác được, qua không được bao lâu. . . . . . Nàng đành chờhắn tới tìm nàng đi.” Nhược Nhất thở dài, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, dựa sát vào Thương Tiêu hỏi: “Tiêu hồ ly, chàng nói Quý Tử Hiêncó thể động tình hay không?” Thương Tiêu thoáng chốc lộ ra biểu tình cực kỳ khinh thường. Mạc Mặc dựng đứng tai lên, tinh tế lắngnghe, Tử Đàn ở một bên chỉ để ý ăn mứt quả. Nhược Nhất nhìn biểu tình này của Thương Tiêu, nhíu mày nói: “Không phải chăng?Nhưng mà giống đại băng sơn như chàng cũng có thể động tình, hắn vì cái gì không thể động tình?” Nhược Nhất nói thẳng lời này ra,bên tai Thương Tiêu ửng đỏ. Miệng Tử Đàn nuốt xuống một mứt quả nói: “Tiêu nhi là trời sinh không thích nói nhiều, tính cách lại vừabuồn vừa lạnh nên cũng không giống hài tử của nhà Cửu Vĩ Bạch Hồ chúng ta một chút nào, nhưng thật ra Quý Tử Hiên kia, khí pháchrất có phần tương đối giống Cửu Vĩ Bạch Hồ, xinh đẹp cường đại, hơn nữa còn có tính mị hoặc (yêu ma, mê hoặc) rất cao, có thể nóiđây là sở trường của hắn.” “Đàn nhi. . . . . .” Thương Tiêu vô lực đỡ trán. Tử Đàn không để ý tới hắn, tiếp tục nói: “Nhược Nhất ngươicó biết thứ mà Quý Tử Hiên có , đã là ưu điểm của Cửu Vĩ Bạch Hồ, lại càng là một loại khuyết điểm, bởi vì mị hoặc rất cao, mê hoặcngười khác đồng thời cũng mê hoặc chính mình, làm chính mình không kiềm chế sa vào trong thế tục hồng trần, đây cũng luôn lànguyên nhân mà Cửu Vĩ Bạch Hồ không thể độ qua kiếp, mà sự lạnh lùng của Tiêu nhi vừa vặn khiến cho hắn có thể càng chuyên chúđi nghiên cứu thuật pháp, hắn có thể vượt qua tám mươi kiếp phía trước, trời sinh linh lực mạnh mẽ chỉ là một phần, điều quan trọnghơn là hắn chăm chỉ và một lòng không hề phân tâm.“ Nhược Nhất gật đầu cái hiểu cái không, nói cách khác thiếu sót trên tính cáchcủa Thương Tiêu ngược lại đó chính là yếu tố thành công của hắn! Nhược Nhất lấy khuỷu tay huých vào cánh tay Thương Tiêu, nhỏgiọng nói: “Tiêu hồ ly, vận khí của chàng cũng có lúc quá tốt đấy chứ.” Thương Tiêu cười khổ một tiếng cũng nhỏ giọng nói: “Trước lúctình cờ gặp nàng, đại khái đúng như vậy.” Nhược Nhất oán hận trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng cũng không có suy nghĩ những lờithâm ý này, lại nói: “Thế nhưng, cái đó và Quý Tử Hiên có động tình hay không thì có quan hệ gì chứ?” “Ừ, hắn tự chặt đứt rễ tình củamình.” Nhược Nhất cùng Mạc Mặc nghe vậy ngẩn ra, Mạc Mặc liền hỏi: “Vì sao?” “Ai biết được! Có lẽ là vì hắn muốn đuổi theo bướcchân của ca ca Thương Tiêu này.” Miệng Tử Đàn ngốn đầy mứt quả, ngôn ngữ nói được mơ hồ nghe không rõ, nhưng là ngữ khí vẫnthản nhiên như trước, “Quý Tử Hiên nếu không có sinh ra vào thời điểm đã có Tiêu nhi, có lẽ ở trong tộc hắn cũng sẽ trở thành một vịvương hết sức vĩ đại của Cửu Vĩ Bạch Hồ.” Mạc Mặc rũ mắt trầm mặc. Sống cùng người dưới một mái hiên, còn cường đại hơnmình rất nhiều. Có thể tưởng tượng, khi đó cuộc sống ở U Đô của Quý Tử Hiên nhất định là cực kỳ khó chịu. Mặc kệ hắn cố gắng nhưthế nào, vẫn luôn có một người dựa vào thiên phú bẩm sinh đứng ở trên đầu hắn, tất cả vinh quang đều bị người phía trên lấy đi. Chonên. . . . . . Cuối cùng mới không cam lòng phản loạn hay sao. . . . . . Trong lúc nhất thời tất cả mọi người có chút trầm mặc. Cách mộthồi lâu, Nhược Nhất mới mở miệng hỏi: “Nếu, ưm, ta nói nếu, nếu Quý Tử Hiên có hài tử, cũng là một Cửu Vĩ Bạch Hồ, vậy yêu tộc sẽcó thu giữ hắn không? Ngươi xem, huyết mạch của bộ tộc Cửu Vĩ Bạch Hồ không phải vẫn rất thưa thớt. . . . . .” “Nhan Nhược Nhất.”Thương Tiêu lạnh lùng mở miệng, “Yêu tộc từ trước đến nay không tiếp nhận sự phản bội, cho dù là con cháu của kẻ phản bội, hắnnhất định sẽ bị nhiều thế hệ đánh đuổi.” Sắc mặt của Mạc Mặc hơi hơi trắng mấy phần. Thương Tiêu nói tiếp: “Hơn nữa, nếu như QuýTử Hiên có hài tử, hắn sẽ giết chết hài tử kia còn nhanh hơn ta.” Nhược Nhất run rẩy hỏi: “Vì sao? Đó không phải là hài tử của hắnsao?” “Tiên tộc không dễ dàng tha thứ cho một hài tử của yêu tộc sống tại Tầm Thường Cung, lại càng không dễ dàng để cho mộtCửu Vĩ Bạch Hồ làm tộc trưởng. Cho nên Quý Tử Hiên nhất định phải nhổ cỏ tận gốc.” Lời nói mang sự lạnh lẽo của Thương Tiêu,Nhược Nhất nghe được mà lòng lạnh giá, nàng quay đầu nhìn Mạc Mặc, đã thấy biểu tình của hắn nửa phần không thay đổi, tựa nhưnhững lời nói của bọn họ vừa rồi không có đến nửa phần quan hệ với hắn. Nhược Nhất cũng không rõ, Mạc Mặc của hiện tại rốt cuộclà đang ngụy trang. Hay là hắn thật sự một chút cũng không để ý tới hài tử kia, lại càng không để ý đến Quý Tử Hiên? Nhược Nhất cúiđầu, lẩm bẩm nói: “Thế nhưng, ta còn cảm thấy được hắn động tình . . . . . .” Trở lại Anh Lương, Thương Tiêu cùng Tử Đàn vừa rời đi,Nhược Nhất liền bắt lấy Mạc Mặc thấp giọng hỏi: “Bây giờ ngươi tính thế nào?” Mạc Mặc nhìn chằm chằm vào Nhược Nhất, trong đôimắt không có nửa điểm do dự: “Bỏ hài tử, chết. Không bỏ hài tử, sau khi sinh cũng chết, trước hay sau thì cũng đều giống nhau, tađương nhiên sẽ chọn kiểu chết vừa lòng đẹp ý. Tóm lại mặc kệ là chết như thế nào, cũng không thể để cho người khác như ýnguyện.” Nhược Nhất nghe được liền run rẩy một trận, vào thời điểm này cũng chỉ có Mạc Mặc mới có thể nói ra như vậy, NhượcNhất vô lực hỏi: “Cho nên?” “Ta quyết định, tìm một chỗ sinh hài từ, sau đó đem tiểu hỗn đản này ném vào Tầm Thương Cung rồi ta thipháp trở về. Hại chết cha của nó.” “Ngươi. . . . . . Ngươi phải làm chuyện bỏ chồng bỏ con sao? Như vậy. . . . . . Như vậy. . . . . .” “Ta làMạc Mặc, làm như vậy cũng là lẽ đương nhiên .” Nhược Nhất im lặng trong chốc lát, cho rằng lý do “Ta là Mạc Mặc” này sao thật tuyệtdiệu: “Thế nhưng, hiện tại ngươi chỉ có thời gian nửa tháng, làm sao có thể sinh con.” “Nhan Nhược Nhất, ngươi đừng lầm, thời giannửa tháng chỉ là khoảng thơi giàn ta có thể bình yên vô sự ở thế giới này, sau nửa tháng, ta sẽ làm cho mình một kết giới, cùng lắm

Page 98: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

chỉ là mỗi ngày tốn một chút linh lực, ta không tin việc sinh đứa nhỏ ở dị thế này có thể làm khó ta!”

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 43

Lời nói của Mạc Mặc tuy rằng có vẻ khí phách, thế nhưng từ ngày đó về sau, thỉnh thoảng ngẩn người ra, đã tiết lộ rằng trong lòng củahắn có bao nhiêu bất an cùng lo lắng. Càng làm cho Mạc Mặc lo sợ đó chính là, hắn không biết rốt cuộc mình đang mang thai cái gì…Khi hắn sinh ra sẽ là một hài nhi bình thường, hay là một con hồ ly lông xù, hắn mang thai trong bao lâu, sẽ có những triệu chứng gì…

Hắn cũng từng âm thầm mở thiên thư trong truyền thuyết ra — kỳ thật có thể nói đó là mặt của một tiểu lão đầu khắc ở trên bề mặt.Mạc Mặc hỏi hắn một phen, lại phát hiện ra tiểu lão đầu đó đối với chuyện này hoàn toàn cũng không biết, nói cái gì dị thế nhân loạicùng Cửu Vĩ Bạch Hồ kết hợp lại với nhau, chuyện đó cho tới bây giờ chưa từng xảy ra, hài tử được sinh ra dưới hình dạng gì thìkhông thể biết trước được. Mạc Mặc tức giận đến nỗi đem mặt của tiểu lão đầu gấp thành máy bay để ném.May mà Nhược Nhất lúcđó vừa mới đi ngang qua nhìn thấy, đem bộ mặt đầm đìa nước mắt đến chảy máu của tiểu lão đầu bắt trở về.Hai ngày nay, NhượcNhất chạy đông chạy tây tìm hiểu không ít về chuyện Cửu Vĩ Bạch Hồ sinh ra như thế nào, thế mới biết, thì ra chủng tộc Cửu Vĩ BạchHồ này thật sự cũng không đồng nhất.Diện mạo của hài tử cư nhiên dùng năng lực mạnh yếu để xác định… Quy tắc này đúng là hỗnđản.Nếu mà bất hạnh thay thời điểm năng lực của cha mẹ yếu đi như vậy, thì diện mạo cả cuộc đời của hài tử này đúng là thật có lỗi.Nhưng cũng may tộc đàn Cửu Vĩ Bạch Hồ này sẽ không suy yếu đi, cho nên con cháu của bọn họ, giống như Thương Tiêu, giống nhưTử Đàn, như Quý Tử Hiên, sinh ra đều là những bộ mặt mê hoặc thế nhân.Mà thời gian mang thai của Cửu Vĩ Bạch Hồ cũng khôngđồng dạng như nhau, càng mạnh sinh ra càng sớm. Giống như Thương Tiêu từng nói, mẫu thân của hắn chỉ mang thai hắn có batháng là sinh rồi. Sau khi Cửu Vĩ Bạch Hồ sinh ra quan trọng nhất đó là lịch kiếp.Nói đến chuyện này, Nhược Nhất có chút đau đầu,chẳng những hài tử bị lịch kiếp mà ngay cả mẫu thân của hài tử cũng bị lịch kiếp luôn. Lúc hài tử mới sinh, mẫu thân cũng tự nhiênsuy yếu đến không chịu nổi, không lâu sau đó kiếp lôi sẽ mau chóng đánh xuống, nếu không có phụ thân ở bên cạnh giúp đỡ, kết cụccủa mẫu tử hơn phân nửa sẽ là tan thành tro bụi.Mà loại tình huống này nếu để cho phụ thân của hài tử bảo vệ Mạc Mặc, chỉ sợ hồnphi phách tán càng nhanh hơn một chút…Lúc đó thì phải làm như thế nào đây?“Ta phải đi rồi.” Ngày thứ ba sau khi trở lại Anh Lương,Mạc Mặc tìm Nhược Nhất nói khẽ, “Lại đi thêm lần nữa không chừng xảy ra chuyện gì khác.”Nhược Nhất vội la lên: “Không được!Ngươi chỉ đi có một mình làm sao được! Nếu trên đường có chuyện gì xảy ra thì sao, sẽ không có ai chăm sóc…”“Dông dài cái gì!”Mạc Mặc vung tay lên nói “Đúng là nữ nhân!”Mặt của Nhược Nhất không chút thay đổi nhìn hắn. Mạc Mặc lúc này mới hồi phục tinhthần biết mình lỡ lời, hắn vô lực thở dài: “Được rồi, được rồi, Mạc Mặc ta mà có thể xảy ra chuyện gì nhỉ!”Nhược Nhất từ trước tớinay rất dễ nói chuyện, nhưng đối với cuộc thương lượng này thái độ của nàng cũng rất cương quyết, nàng cầm lấy tay Mạc Mặc nói:“Nơi này là Cửu Châu, cái gì cũng có thể xảy ra, ngươi bây giờ chính là trái bom hẹn giờ, chỗ nào cũng không chứa được ngươi, mộtmình ngươi đâu có lợi hại như lời ngươi nói.” Nhược Nhất thở dài, ” Mạc Mặc, cứ cậy mạnh làm cái gì.”Tiếng thở dài này đã chạm tớinỗi khổ riêng của Mạc Mặc, đôi mắt hắn đang mông lung, nháy mắt khôi phục lại sự kiên cường như lúc ban đầu. Giọng của hắn lạnhlùng nói: “Chuyện của ta ngươi đừng có quản, đi cùng nam nhân của mình đi!”Dứt lời liền xoay người rời đi. Lúc này Nhược Nhấtcũng nổi giận, nàng một phen túm Mạc Mặc lại: “Không được! Nói không được là không được!”“Nhan Nhược Nhất.” Mạc Mặc mấtkiên nhẫn, nhíu mày nói: “Ta thấy ngươi hôm nay làm cái gì mà cứ như heo mẹ điên vậy! Buông tay!” Mạc Mặc hung hăng kéo tayNhược Nhất ra, xoay người chạy nhanh ra ngoài.Nhan Nhược Nhất người này, nếu không đem nàng bức tới cùng cực thì nàng là mộtnữ nhân nhu nhược có chút đáng khinh, nhưng mà, con thỏ bị bức tới phát điên thì cũng sẽ cắn người, mà Nhan Nhược Nhất nếu màcắn người thì giống như con rùa vạn năm nếu đối phương chưa chết thì sẽ không buông.“Ngươi đứng lại.”Mạc Mặc làm sao mà để ýtới nàng. Nửa bước chân cũng còn chưa dừng nữa là.“Em ngươi [*]!” Nhược Nhất quát mắng một tiếng, bước vài bước xông lênnắm được vạt áo của Mạc Mặc, Mạc Mặc quay ngược tay lại chế trụ cổ tay nàng, đem Nhược Nhất lôi kéo một vòng tròn: “Lâu rồikhông dạy bảo ngươi, ngươi muốn làm phản rồi phải không!” Nhược Nhất không cam lòng yếu thế nhắm ngay cổ tay nàng cắn mộtphát, biểu hiện hung dữ, không lưu tình chút nào cắn thật đau. Mạc Mặc xuýt xoa kêu đau. Hung hăng cắn cánh tay Nhược Nhất.Nhược Nhất đau quá, bên này cắn không buông đồng thời duỗi tay nắm tóc Mạc Mặc điên cuồng ghì xuống.Lúc này, hai nữ nhân nàythể hiện đúng bản chất nhuần nhuyễn của phụ nữ hung dữ, cào, cấu, cắn, xé không thiếu một món. Hai người quần nhau chiến đấuhung hăng, nhất thời không biết là ai đang đánh ai, hai người lôi kéo nhau lăn lộn thành một đống trên mặt đất. Đánh nhau tơi bời bụiđất mù mịt, phong vân biến sắc.“Đây là đang làm cái gì?”Một âm thanh lạnh lùng tiến vào. Hai người đang nằm lăn trên mặt đất dừnglại đồng thời nhìn ra cửa.Chỉ thấy Thương Tiêu đứng ở nơi đó, ánh mắt lạnh lẽo theo dõi hai người, lặng im khoảng một phút bỗngnhiên lạnh lùng cười: “Hừ, huynh muội tình thâm?”Nhược Nhất nằm trên mặt đất, hai tay nắm chặt tóc của Mạc Mặc, miệng thở hồnghộc, nhưng khớp hàm vẫn giữ cứng ngắc không chịu buông.Mạc Mặc nằm ở trên người Nhược Nhất, một tay bị nàng cắn, một tay cốnạy cằm nàng ra. Thấy Thương Tiêu tới đây, tính ngưng chiến làm hoà, nhưng mà Nhược Nhất như trước không há miệng ra. MạcMặc mắng to: “Ngươi là loại chó ngao Tây Tạng sao! Ngươi là chó ngao Tây Tạng sao!”“Iệng ị ứng, ả ông ược.” Nhược Nhất còn cốgiải thích.Mạc Mặc lửa giận càng lớn: “Nói tiếng người!”Thương Tiêu từ cửa bước vào: “Nàng ấy nói miệng bị cứng, nhả khôngđược.” Vừa nói vừa ngồi chồm hổm bên cạnh Nhược Nhất, điểm gáy nàng một cái, miệng Nhược Nhất lập tức há ra. Mạc Mặc rút taynhanh ra, trên cánh tay còn in dấu răng sâu máu chảy ròng ròng thoạt nhìn làm cho người ta sợ hãi.Nhược Nhất bám tay Thương Tiêuđứng lên.Trên mặt nàng cũng không ít vết cào, ngoài miệng thì nhiễm máu của Mạc Mặc, đỏ lòm trông như quỷ hút máu. Mà tóc MạcMặc thì bù xù như tổ quạ, trên mặt còn nhiều hoa văn hơn cả những người hát hí kịch, quần áo thì xốc xếch.“Nhan Nhược Nhất.” MạcMặc chỉnh sửa lại tóc của mình, lại nghiêm mặt nói, “Ngươi tự lo cho bản thân cho tốt đi. Chuyện của ta thì ta tự xử lý, không cầnngươi quản.”“Định giải quyết như thế nào?” Nhược Nhất cười lạnh một tiếng, “Bây giờ ngươi cho ta một phương pháp đúng đắn, tatuyệt đối không ngăn cản ngươi.”Mạc Mặc trầm mặc. Sau một lúc lâu hắn nhìn Nhược Nhất: “Ngươi có phương pháp nàokhông?”“Không có.” Nhược Nhất trả lời rất rõ ràng, Mạc Mặc cười nhạo một tiếng. Âm thanh còn chưa dứt lại nghe Nhược Nhất nói:“Nhưng mà ta sẽ giúp ngươi, giống như ngươi đuổi theo ta đến nơi này, không để ý, chỉ vì giúp ta, không để ta bị nửa điểm khi dễ.Nếu hôm nay vị trí của hai ta đổi lại, ngươi sẽ cứ như vậy để ta đi, để cho ta một mình đối mặt với việc này sao? Tuyệt đối sẽ không!Mạc Mặc, ta không có linh lực, cũng không có phép thuật, nhưng mà ta cũng đồng dạng không nỡ để ngươi bị khi dễ dù chỉ một chútxíu thôi.”Hai mắt Mạc Mặc hồng lên. Nhược Nhất nói tiếp “Cho nên trước khi có biện pháp khả thi, đừng nóng vội bỏ đi đượckhông?”Mạc Mặc nhìn chằm chằm Nhược Nhất một lúc lâu sau đó thở dài nói: “Nhan Nhược Nhất, chiến thuật dụ dỗ của ngươi mới

Page 99: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

thật đáng sợ.”Biết Mạc Mặc đáp ứng lời nói của mình rồi, Nhược Nhất cười nói: “Không phải ngươi thường hay nói phải tận hưởnglạc thú trước mắt sao, làm gì phải suy nghĩ chuyện chưa phát sinh mà để cho chính mình buồn bực, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng,đến lúc đó nếu thật sự ý trời là như thế, cùng lắm thì mắt nhắm mắt mở như không biết gì, Mạc Mặc nhà chúng ta không thích hợpđóng vai yếu ớt.”Khi nói xong thì trời đã tối rồi. Mạc Mặc quay về phòng nghỉ ngơi, Nhược Nhất sóng vai cùng Thương Tiêu đi đếnđằng sau núi Anh Lương tản bộ.Thương Tiêu cũng không có hỏi Nhược Nhất rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, Nhược Nhất cũng khôngnói, bọn họ chỉ nắm tay nhau, từng bước từng bước đi dạo ngắm song nguyệt.Đi lên phía sau núi, trông thấy vật đặt trên bàn đá,Nhược Nhất ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Thương Tiêu. Thương Tiêu nhìn song nguyệt nói: “Mỗi ngày một chén.”Nhược Nhất nhếchmiệng thật lớn, ngồi xuống, dùng đôi đũa đặt bên cạnh chọc chọc đám mì bị kết thành cục màu đen trong chén, nàng trực tiếp xem nhẹhình dáng đồ ăn không bình thường này, hỏi: “Vì sao là mì cục thế này?”Bên tai Thương Tiêu hơi hơi đỏ lên, trầm mặc trong chốc látgiải thích: “Là mì sợi.”“Thế nhưng rõ ràng chính là mì cục!”Trong mắt Thương Tiêu xẹt qua một tia tức giận vì không được cảm kích,hắn nói: “Để ở đây lâu lắm rồi, nó vón thành một cục.”Nhược Nhất thầm nghĩ, thì ra là hắn nấu món canh suông mì sợi thật ngon, đặt ởđây sau đó đi tìm mình, nghĩ là muốn cho mình một sự ngạc nhiên, không nghĩ tới nàng cùng Mạc Mặc nói lâu như vậy, mất biết baonhiêu thời gian. Thương Tiêu…Thương Tiêu thấy nàng ngồi im, đưa tay cầm lấy bát mì: “Không ăn thì bỏ đi.”Nhược Nhất vội vàngđứng dậy nắm lấy tay hắn: “Ai nói là bỏ! Không cho phép bỏ! Đưa đây cho ta!”Thương Tiêu nâng bát mì, nghiêng mắt nhìn nàng: “Sẽăn hết?”Nhược Nhất nhìn thấy hắn như vậy, bật cười: “Tiêu hồ ly, chàng chính là một con người ngang ngược!”Nàng đưa tay đoạt lấycái bát, “Ăn được mà, ta sẽ ăn hết!” Không ngờ vừa cầm bát thì trượt tay, cả bát đổ ụp lên bàn.“Ối…”Sắc mặt Thương Tiêu xanhmét.“Thiệt tình là ta không phải cố ý…” Nhược Nhất vừa nói vừa chụp lấy bát mì lật lên, mà trong nháy mắt Nhược Nhất cứng đờ, “Đâylà cái gì?”Cái khối mì màu đen kia vẫn như cũ dính vào trong bát, nửa phần cũng chưa đổ ra.Lật chén vẫn không rơi sao…ThươngTiêu nhìn chằm chằm cái bát mì kia, mặt đen thui. Mặt Nhược Nhất càng đen, trầm mặc một lúc lâu, ngón tay Nhược Nhất run rẩy chỉvào Thương Tiêu, lên án: “Chàng muốn độc chết ta để đi tìm người khác sao?”“Nhan Nhược Nhất…” Thương Tiêu trừng mắt nhìnnàng.“Ha…. Ha” Thấy sắc mặt Thương Tiêu như vậy, cuối cùng Nhược Nhất không nín được ôm bụng cười, ” Tiêu…Tiêu hồ ly,chàng, sắc mặt của chàng cùng cái bát này ha ha, thật sự là giống nhau như đúc, ha ha ha!”Thương Tiêu tức giận phẩy tay áo bỏ đi.Nhược Nhất vội kéo lấy ống tay áo của hắn lại, nghẹn nửa ngày mới ngừng cười.Nàng nhìn thấy Thương Tiêu giấu tay vào ống tayáo, dấu vết ở đầu ngón tay sưng tấy lên rõ ràng như thế, cảm thấy rất đau lòng, lại cảm thấy hạnh phúc nho nhỏ.Thương Tiêu đưalưng về phía nàng, tựa hồ như đang hờn dỗi, cả người tản ra hơi thở lạnh như băng. Nhược Nhất nhẹ nhàng than một tiếng, vòng tayôm hắn từ phía sau: “Tiêu hồ ly, trên đời này, cũng chỉ có ta mới dám như vậy đối với chàng.”Thương Tiêu hừ lạnh một tiếng.“Ta biết,cũng chỉ có ta mới có thể ăn được mì do chàng nấu, cũng chỉ có ta mới dám ăn mì do chàng nấu.” Giọng nói của Nhược Nhất mềmmỏng, “Tiêu hồ ly, bây giờ ta rất thỏa mãn, vạn phần thỏa mãn. Một tháng trước, ta chưa bao giờ dám tưởng tượng chúng ta có thểcùng tản bộ với nhau như vậy, nói chuyện, trêu ghẹo lẫn nhau. Ta thật muốn vĩnh viễn cứ như vậy thôi.”Thương Tiêu không nói gì, chỉdùng tay ôm trọn tay Nhược Nhất.Ánh sáng của song nguyện xoay chuyển, chiếu vào trên người bọn họ, Nhược Nhất lẳng lặng nghetiếng tim đập của Thương Tiêu, cảm nhận được hơi ấm từ người hắn truyền tới, một làn gió lạnh trong đêm thổi qua: “Thương Tiêu.”Nhược Nhất bỗng nhiên nói, “Có một chuyện ta vẫn muốn hỏi chàng!”Thương Tiêu xoay người lại, nhướng mày nhìn nàng. NhượcNhất hùng hổ chọc chọc vào ngực hắn, giận dữ nói: “Hai trăm năm trước, thời điểm ta bị trói trên đỉnh Hàn Ngọc, chàng chết ở nơinào!”“Ta tưởng nàng không thèm để ý chuyện trước kia chứ.”“Tất nhiên là không thèm để ý rồi, nhưng muốn làm cho rõ ràng.” NhượcNhất dùng sức chọc chọc hắn: “Chàng có biết trên đỉnh Hàn Ngọc lạnh lắm không? Chàng có biết là ta rất sợ hãi không? Chàng cóbiết lúc đó nếu cây đao chỉ cần động lệch một cái thì đầu ta lìa khỏi cổ không? Ta chờ chàng chờ tới tuyệt vọng, chàng đang làm gì!”Nhược Nhất vạn phần ủy khuất, tức giận đánh hắn một quyền.Thương Tiêu trầm mặc, hạ mắt nói: “Trận chiến làm phản lúc trước củaQuý Tử Hiên, Tử Đàn vốn là muốn cùng đối phương đồng quy vu tận [2], hấp thu tất cả độc khí trên chiến trường, kết quả còn chưahoàn thành thì bị đối phương phong ấn. Hai trăm năm trước, sau khi Tử Đàn tỉnh lại, độc khí bị phong ấn cũng dần thức tỉnh, khi đó…ta đang giúp Tử Đàn thanh trừ độc khí. Ta chỉ nói người của Quý Tử Hiên không dám lấy đi mạng của nàng, nhưng cũng không ngờnàng lại quyết tuyệt như thế.”“Khi đó ta không biết quan hệ của chàng cùng Tử Đàn, nếu ta vì nam nhân khác cũng đối xử như vậy vớichàng, chàng sẽ đối xử với ta như thế nào!”Đôi mắt của Thương Tiêu phát lạnh: “Nàng dám!”“Chàng cũng làm qua như vậy, ta có cáigì mà không dám!”Không khí lặng im một lúc lâu: “Là ta không đúng.” Thương Tiêu nhận sai, Nhược Nhất lại hung hăng đánh hắn mộtquyền, tức giận nói: “Chàng ở Quỷ Khốc Hà tìm ta ba tháng?”Thương Tiêu gật đầu.“Chàng thật ngốc! Nếu ta thực sự rơi vào đó, ngàyđầu tiên chàng tìm không thấy rồi, lúc đó xương cốt ta đã bị ăn mòn hết rồi, chẳng phải là chàng càng tìm càng không thấy! ThươngTiêu, chỉ là chàng không tin ta chết có đúng không?”Hắn trầm mặc.“Chàng nhập ma là do ta hại? Đem U Đô đổi thành Vô Tư cũng làbởi vì cái này?”Lần này không đợi Thương Tiêu có phản ứng, Nhược Nhất ngã đầu vào lòng hắn, âm thanh buồn bực nói: “Thật sự làcái miệng hồ lô. Đều là tai vạ chàng tự rước vào.”“Nhược Nhất cô nương! Nhược Nhất cô nương!” Một giọng nữ từ xa truyền tới,Nhược Nhất từ trong lòng Thương Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn về nơi có thanh âm truyền tới.Thiển Phù bước nhanh đi đến bên lươngđình, qua loa hành lễ đối với hai người: “Nguyệt Hoàng sư tỷ đã tỉnh rồi, la lối muốn gặp cô nương, chủ tử phái người đi tìm cô nươngđến đó.”

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 44

Từ lần trước trong trận chiến với Hồng Liên, Nguyệt Hoàng bị trọng thương, liền hôn mê đến bây giờ. Trong lúc đó, Anh Lương Chủkhông biết đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư, mà nay khi nàng tỉnh, một là không để ý gút mắt giữa nàng với Anh Lương Chủ, hai là khôngquan tâm đến tính mạng muốn đi tìm “Thành Hạo”, nhưng lại ầm ỹ muốn gặp Nhược Nhất, đây chính là cái đạo lý gì?Thương Tiêu vàNhược Nhất theo Thiển Phù đi tới chỗ Nguyệt Hoàng đang tu dưỡng, Tử Đàn đang cùng Anh Lương Chủ nói chuyện ở ngoài sân.

Anh Lương Chủ ngẩng đầu nhìn Tử Đàn, tức giận nói: “Ngươi tới làm cái gì? Trở về trở về đi! Đừng gây thêm phiền phức cho tanữa.”Tử Đàn nhướng mày, cười nói: “Nghe nói tiểu sư muội Nguyệt Hoàng đã tỉnh, ta cố ý đến thăm nàng ta, sư phụ người bày ra bộmặt đuổi khách….Là sợ ta nói ra cái gì mờ ám sao? Chỉ sợ là ta còn chưa nói cái gì, trong lòng người ta đã biết rất rõ ràng ý tưởngcủa người rồi.”Sắc mặt Anh Lương Chủ xanh mét, Tử Đàn lắc đầu nói: “Ta luôn coi Nguyệt Hoàng sư muội là một người thông minhtuyệt đỉnh, nếu lấy bộ dáng phong hoa tuyệt đại của sư phụ trước kia, nàng ta như thế nào cũng không chạy trốn khỏi người. Nhưngmà nàng ta lại trốn tránh người nhiều năm như vậy, nhất định là đã biết tâm tư của người — người so với nàng ta thì lớn tuổi hơn

Page 100: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

nhiều, cũng sẽ không thích nàng ta thật tình, hay là bởi vì nàng ta là con Phượng Hoàng cuối cùng trên thế gian này, người muốn cùngnàng duy trì huyết mạch của Phượng Hoàng thôi.” Tử Đàn nhìn triền núi xa xa, “Nhưng bộ tộc Phượng Hoàng đã suy tàn, mặc dù haingười kết hợp, sinh con nối dõi thì sao, cuối cùng….”“Hừ, bớt xàm ngôn với lão tử, nếu là đợi cho đến lúc con nối dõi của bộ tộc CửuVĩ Bạch Hồ bị diệt sạch, ta xem ngươi còn có thể nói này nói nọ hay không.” Anh lương chủ quơ quơ cánh tay đầy thịt, có chút khôngkiên nhẫn nói, “Cút đi cút đi, Hoàng nhi mới tỉnh, không có tinh lực dằn vặt cùng nha đầu nham hiểm ngươi. Ngươi muốn hỏi cái gì thìtự mình đi hỏi đệ đệ năng lực cường đại của ngươi đi.”Tử Đàn còn muốn nói gì nữa, nhưng thấy Nhược Nhất nắm tay Thương Tiêuđi tới. Nàng cười một tiếng yếu ớt: “Quả thật là người có thể làm đệ tức (em dâu) của ta, vạn sự luôn thuận theo tâm ý của ta mà tới.”Nhược Nhất còn chưa biết xảy ra chuyện gì, Tử Đàn cười đến vô cùng thân thiết đi qua kéo nàng mà nói: “Đệ tức, ta cùng ngươi đivào thăm thăm tiểu sư muội của ta.”Anh Lương Chủ vội la lên: “Không được, không được”Chân Tử Đàn hơi hơi nhấc lên, nhắm ngaymông tròn vo của Anh Lương Chủ đạp một đạp, coi hắn giống như quả cầu mà đá sang một bên.Nhược Nhất nhìn Anh Lương Chủchật vật lăn càng xa, khoé miệng co rút…. Này, tốt xấu gì người kia cũng từng là sư phụ của nàng ta… Tử Đàn lại khôi phục bộ dángbình thường, cười hòa ái dễ gần, kéo tay Nhược Nhất đi vào trong phòng.Trong phòng trải thảm mượt mà, giẫm lên trên nửa tiếngđộng đều không có. Trong không khí ngào ngạt hương thơm làm cho tinh thần người ta thư thái. Nguyệt Hoàng nằm ở trên giường,một vị nữ y đang hầu hạ nàng uống thuốc. Nàng cảm nhận được có người đi vào, nâng mắt liền nhìn thấy Nhược Nhất, nhất thời haimắt lệ nóng vòng quanh, “Hức” một tiếng nấc lên.Nhược Nhất thấy nàng khóc, lông tơ dựng đứng lên, bước lên phía trước khuyênnàng: “Ta còn sống mà, khóc nhìn ta cái gì?”“Tiểu, Tiểu Nhất Nhất, ta không làm ngươi bị thương chứ?”Lúc này Nhược Nhất mới nghĩra, lần trước Nguyệt Hoàng bị ma khí ám, liền liều mạng công kích nàng. Nếu không phải có Thương Tiêu che chở, bây giờ chỉ sợ lànàng đã nằm trong quan tài để cho người ta khóc thương.“Không sao ” Nhược Nhất vỗ ngực nói: “Roi đánh còn bật ra, không thấmnước lại phòng độc. Thân da này rất rắn chắc!” Nàng lau lệ thay cho Nguyệt Hoàng, “Nhưng thật ra ngươi…. Ở dưới Anh Lương rốtcuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mà ngươi tự nhiên biến thành như vậy?”Nguyệt Hoàng trầm ngâm một lúc, sau đó bình tĩnh nhìnNhược Nhất nói: “Ta đi tìm Thành Hạo.”Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều trầm mặc.Nguyệt Hoàng nói: “Hắn mặc một thânquần áo màu đỏ tươi. Nhưng mà mặc kệ ta gọi hắn như thế nào, hắn cũng không trả lời.”Bởi vì hắn không phải là Thành Hạo củangươi. Khoé môi Nhược Nhất giật giật cuối cùng đem lời này nuốt xuống.“Sau đó ta lại đuổi theo, hắn quay lại nhìn ta, ta vẫn nhớ rõánh mắt của hắn đỏ sẫm, mười phần làm cho người ta sợ hãi, ta tưởng hắn bị thương, cũng không nghĩ rằng khi đó hắn…” Thanh âmNguyệt Hoàng nghẹn ngào, “Hắn cư nhiên thi triển pháp thuật với ta. Ta cũng không biết chính mình bị ma khí ám từ bao giờ nữa. Hắncư nhiên lại dùng tia ma khí kia dụ ta nhập ma. Khi đó trong đầu ta chỉ có một thanh âm, thúc giục ta vội tới Anh Lương, giết ngươi…Sau đó, các ngươi đều thấy.” Thân mình Nguyệt Hoàng run nhè nhẹ, “Ta rất rõ ta đang làm cái gì, thế nhưng ta không tự chủ được.Tiểu Nhất Nhất, thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta cư nhiên vô dụng như vậy…”Tử Đàn khẽ cau mày. Nheo mắt lại không biết đang suy nghĩcái gì.Nhược Nhất vội ôm Nguyệt Hoàng an ủi: “Không sao không sao, bây giờ không phải là ta rất ổn sao. Hơn nữa nếu bàn về sailầm, là sai lầm của ta mới đúng, cỗ ma khí trên người ngươi chắc là của Cửu Man, lúc ấy nội đan của Cửu Man đã bị phá, ma khínóng lòng tìm kiếm một kí chủ, mà ngươi lại đúng lúc xuất hiện, nó mới chui vào trong cơ thể ngươi. Cuối cùng mới để Hồng Liên cócơ hội thi triển pháp thuật đối với ngươi.”“Nhưng mà, thủy chung đều là Thành Hạo làm…”Nhược Nhất hít một hơi thật sâu, nói:“Nguyệt Hoàng, tuy rằng ta rất không muốn nói như vậy, nhưng mà đó là Hồng Liên chứ không phải Thành Hạo mà ngươi từng quenbiết. Hắn… Hắn giống như là một ma khí tích tụ lâu ngày biến thành yêu quái, cũng có thể, hắn với Thành Hạo có hình dáng giống nhauthôi.”“Hắn nhất định là Thành Hạo.” Nguyệt Hoàng khẳng định chắc chắn. Nhược Nhất há miệng thở dốc, không biết nên khuyên nhưthế nào. Thương Tiêu bỗng nhiên nói: “Phượng Hoàng từ nhỏ biết truy hồn thuật, một khi nàng ta đã khẳng định như vậy, mặc kệHồng Liên kia hiện tại là cái gì, nhưng hồn phách của hắn nhất định là nam nhân kia.”Tử Đàn nói: “Trời sinh vạn vật, bất luận là vật gìđều cũng có hồn phách của chính mình. Nói cách khác, một cái hồn phách nhất định sẽ có cơ thể để tá túc. Mặc kệ là một đóa hoahoặc là tảng đá. Nhưng là hồn phách lại quả quyết sẽ không tá túc ở bên trong lực lượng ma khí vô hình này.”Nhược Nhất bỗng nhiênnghĩ đến ngày đó chiến đấu cùng Hồng Liên, Mạc Mặc một đao chém thân mình hắn, hắn lại hoá thành một đoàn hắc khí, một nửa giọtmáu cũng không lưu lại.“Hồng Liên không có thân thể, thân thể hắn chính là một đám ma khí tụ cùng một chỗ. Việc này tuyệt đối khônghợp lý, loại chuyện không hợp lý như vậy tại sao lại có thật, ta chỉ có thể nghĩ đến một lý do….” Tử Đàn thần sắc ngưng trọng nói: “Cóngười khoá thân thể hắn lại, tự mình mạnh mẽ đoạt hồn phách của hắn, đưa hồn phách của hắn hãm nhập vào bên trong ma khí, làmma khí được ngưng tụ, hoá thành hình người.”Sắc mặt mọi người đổi.Trong đầu Nhược Nhất lại hiện lên hình ảnh kì dị kia —- hắn bịđóng đinh chặt ở trên tường, máu tươi chảy dòng dòng, thê thảm đưa tay hướng về phía nàng: “Cứu với….Cứu…” Sắc mặt NhượcNhất trắng bạch, có thể nào thời điểm đó, hắn đang cầu xin nàng cứu hắn?Người bị đóng đinh ở trên tường, là thân thể của HồngLiên, cũng có thể nói là chuyển thế của Thành Hạo?Tử Đàn nói tiếp: “Chỉ biết càng ngày càng nhiều ma khí bám vào hồn phách, dầndà về sau hắn nhất định hoá thành quái vật do ma khí ngưng tụ, bất tử bất diệt, ngơ ngẩn trì trệ, đáng sợ nhất chính là, hắn chỉ biếtnghe lệnh của người giấu mặt này. Lúc đó, người giấu mặt này nếu muốn làm chuyện gì, Cửu Châu sợ là sẽ có một hồi thiên đại kiếpnạn. Xem ra, việc ma khí hoành hành này, chỉ sợ còn phức tạp hơn so với suy nghĩ của chúng ta.”Thương Tiêu nhíu mày gật đầu: “Chỉsợ là người giấu mặt này đã sớm có mưu tính từ trước.”Sau khi Nhược Nhất nghe xong những lời này, trong đầu một mảnh hỗn loạn.Một số chuyện hình như có liên hệ lại hình như không có liên quan gì đâm nhập vào trong suy nghĩ của nàng.Hai trăm năm trước, makhí này chui từ dưới đất lên, Huân Trì chết. Thương Tiêu cũng nói qua với nàng, từng có ma khí hoá thành hắc y nhân lên U Đô gặphắn. Thương Tiêu nhập ma, bị phong ấn. Cửu Man phá vỡ phong ấn thượng cổ tái xuất hiện ở nhân thế. Người yêu mà hai trăm nămnày Nguyệt Hoàng tìm khắp thiên hạ cũng không thấy, lại lấy bộ dáng như vậy xuất hiện. Những lời nói kia của ông lão mang nàngquay về thế giới này. Còn có năng lượng có thể phong ấn ma khí tự nhiên xuất hiện trong thân thể nàng. Cuối cùng dừng lại trong đầucũng là người bịt mặt thần bí kia cùng âm thanh rung động của chuông bạc….“Nhược Nhất.” Thương Tiêu gọi khẽ một tiếng, sợ tớimức Nhược Nhất giật mình, mới hoàn hồn. Thương Tiêu nhíu mi “Suy nghĩ cái gì?”“Ta….Mới vừa rồi nghĩ tới lần trước ở trong lànsương mù…”“Nha đầu hỗn đản!” Cửa mạnh mẽ bị đẩy ra, Anh Lương Chủ quát một tiếng, lắc lư hai bắp chân đầy thịt, run lẩy bẩy tiếnvào. Hắn một đường lảo đảo, trên đầu trên người dính không ít bùn đất cỏ dại. Phảng phất giống như mới từ dưới ổ gà đi ra. “Lão tửlà người ngươi có thể đạp sao? Là người ngươi có thể đạp sao!”Biểu tình của người trong phòng vẫn còn rất ngưng trọng, AnhLương Chủ giống như không nhận thấy loại không khí không bình thường này, thấy Nguyệt Hoàng trợn mắt nhìn hắn, nhất thời hai mắtngập nước, miệng run run cong lại như ngọn sóng, thân hình thoăn thoắt nhảy lên trên giường Nguyệt Hoàng, đầu dựa vào ngực nàngta cọ loạn ăn hết đậu hũ: “Hoàng nhi, Hoàng nhi, Hoàng nhi! Bọn họ…Bọn họ khi dễ ta…”Thương Tiêu nhìn thấy cảnh này rất khó coi,quay đầu đi. Khoé miệng Nhược Nhất co rút. Gân xanh trên trán Nguyệt Hoàng cũng giật lên hai phát. Tử Đàn than nhẹ một tiếng, lấytay nắm cổ Anh Lương Chủ, kéo hắn từ trên người Nguyệt Hoàng xuống. Nàng cười nhẹ: “Sư phụ “Anh lương chủ giãy dụa: “Buôngta ra, buông ta ra….”“Người thật sự là một ông già mà không nên nết.” Tử Đàn vừa nói, vừa đi đến bên cửa sổ, coi hắn như rác rưởituỳ tiện ném ra ngoài. Sau đó cài then cửa sổ lại, làm một cái kết giới ở bên ngoài, mặc cho Anh Lương chủ la hét ầm ĩ như thế nàocũng không lọt vào bên trong phòng.Bị hắn ngắt lời như vậy, nhất thời Nhược Nhất cũng đã quên mới vừa rồi mình định nói cái gì.Nàng vỗ vỗ vai Nguyệt Hoàng nói: “Hiện giờ, ngươi mới tỉnh, đừng nghĩ nhiều như vậy, nghỉ ngơi cho tốt đi. Đêm đã khuya, ta đi vềtrước.”Nguyệt Hoàng gật gật đầu, thần sắc rất là đau buồn.Khi ba người đi ra khỏi phòng Nguyệt Hoàng thì Anh Lương Chủ đã từ bỏ

Page 101: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

việc gõ cửa sổ. Có lẽ đã đi về tẩm điện của chính mình. Tử Đàn nói: “Tiêu nhi, ngươi đi với ta, ta có việc thương lượng với ngươi.”Từbiệt hai người, một mình Nhược Nhất trở về phòng, mới tiến vào trong tiểu viện, liền nghe thấy trong phòng Mạc Mặc có tiếng bàn đổ.Nàng cả kinh, vội chạy vọt vào bên trong, cầm ngọn nến soi một lượt, nhưng không thấy Mạc Mặc đâu. Nàng đang sốt ruột, chợt thấymột bóng người ở dưới gầm bàn, không biết đang ôm cái gì.“Mạc Mặc?”Người nọ quay đầu ngước nhìn nàng, vẻ mặt xanh xao.Cũng là Mạc Mặc mà Nhược Nhất nhìn thấy hàng ngày nay trong hình dáng nữ nhân. Nhược Nhất giật mình thất thần hỏi: “Ngươi…Làm sao vậy?”“Nhan Nhược Nhất.” Thanh âm của nàng ta khàn khàn, “Ta…. Ọe!” Một câu còn chưa nói xong, nàng lại quay đầu ômđàm vu nôn khan đến mức nôn cả tim gan phổi.

Nhược Nhất run rẩy: “Nôn… Nôn nghén?”

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 45

Ngây ngốc nhìn Mạc Mặc sau một trận nôn khan, Nhược Nhất hỏi: “Thống khổ lắm sao?” Mà Mạc Mặc chỉ đáp trả bằng một tiếngcười khổ. Đây là lần đầu tiên Nhược Nhất thấy nàng thê lương phó mệnh như vậy. Nhược Nhất lôi nàng lên từ dưới bàn, lại đỡ nàngngồi ngay ngắn trên ghế rồi nói: “Khó chịu thì trốn dưới bàn là hết sao?”

“Trốn cái gì mà trốn. Đàm vu [1] ở dưới bàn, lúc chui xuống nhổ ta đụng ngã cây đèn với ghế, tiếp đó là ngươi đi vào.” Nàng thô lỗ màthở hổn hển mấy hơi chỉ vào bụng mình nói: “Cái thứ này không phải hại cha, rõ ràng là hại nương!” Nhược Nhất cười rất không phúchậu. Biểu tình Mạc Mặc bỗng cứng đờ: “Đợi đã.” Nàng trầm ngưng, “Ta đến Cửu Châu không quá một tháng, tính qua tính lại, cómang cũng chỉ khoảng hai mươi ngày, sao có thể nhanh nôn nghén như vậy?” Nhược Nhất suy nghĩ trong chốc lát nói: có thể là dođặc tính của Cửu Vĩ Bạch Hồ bọn họ ảnh hưởng đến chăng. Ta từng hỏi thăm qua, hài tử của bọn họ, càng là cường đại thì sinh racàng sớm. Hơn nữa thời gian mang thai của bọn họ hình như không có nôn nghén. Ngươi lại bị như vậy, có lẽ nguyên nhân là bởi vìthể chất đặc thù.” “Theo lời ngươi nói, cái thứ này có thể sẽ “sinh non”?” Nhược Nhất gật đầu: “Ừ, trước kia chị dâu ta mang thai từngnói với ta, đại đa số nữ nhân nôn nghén hẳn là sau bốn mươi ngày kể từ khi có mang. Mà ngươi hai mươi ngày nay đã nôn, suy đitính lại, đứa nhỏ này sợ là sẽ rút ngắn phân nửa thời gian sinh ra.” Mạc Mặc giựt giựt khóe miệng: “Cho nên là năm tháng mang thai?”Trong lòng Nhược Nhất cũng không xác định nên không trả lời, Mạc Mặc nghiêm mặt nói: “Ta lần đầu căm hận việc mang thai này làdo nữ nhân đảm đương. Để nam nhân dùng “cây hoa cúc” làm việc không phải rất tốt sao?” (Chú ý: cây hoa cúc đặt trong ngoặc =]])“Mạc Mặc… Những lời này của ngươi cũng là lời đáy lòng của ta.” Hai nữ nhân mặc sức tưởng tượng một phen cuộc sống tốt đẹpkhi nam nhân phụ trách việc sinh con, cuối cùng vẫn ngồi xuống chậm rãi thương thảo bây giờ nên làm thế nào cho phải. “Dựa theochiều hướng phát triển mạnh mẽ như vậy, không lâu sau bụng ta đã có thể bị nhìn thấy rồi.” Mạc Mặc niệm một chú thuật, nháy mắt lạibiến trở về thân nam nhi: “Nhan Nhược Nhất, ngươi để ta chờ ngươi nghĩ ra biện pháp mới đi, bây giờ không phải ta không đợi, màlà cái khối thịt này chờ không được. Nếu nam nhân nhà ngươi biết trong bụng ta chứa cái gì, dựa vào linh lực hiện giờ của ta,đánhnhau cùng hắn tuyệt đối sẽ có kết cục một xác hai mệnh. Ngày mai ta thu thập hành lý đi.” Nhược Nhất nhíu mày trầm mặc. Mạc Mặcnói: “Đừng ngăn ta, nếu ngươi thật muốn giúp ta, thì trộm ít tiền ra cho ta.” “Mạc Mặc….” “Đã nói với ngươi là đừng có con mẹ nóngăn cản ta!” “Ai con mẹ nó muốn ngăn cản ngươi!” Nhược Nhất cả giận nói, “Ngươi muốn đi, ngày mai ta đi với ngươi.” Không khílặng im trong chốc lát, Nhược Nhất thở dài nói: “Đứa nhỏ này trừ sinh ra, không còn cách nào khác. bây giờ nếu chỉ có Thương Tiêumuốn giết đứa nhỏ này, ta còn có thể liều mạng ngăn hắn, nhưng ta ngăn được Thương Tiêu lại ngăn không được Tử Đàn… Lầntrước ta thấy ánh mắt nàng ta khi nhắc tới Quý Tử Hiên, lạnh lùng tàn nhẫn độc ác… Trừ việc rời khỏi ra, ta nghĩ là không còn cáchnào nữa. Hiện giờ ngươi mang theo khối thịt này, làm cái gì cũng có chút không tiện, ta ở cạnh ngươi ít nhất có thể chiếu ứng lẫnnhau. Về những chuyện sau này… Chúng ta hãy cứ vượt qua kiếp nạn này rồi nói sau.” “Thương Tiêu có thể thả ngươi đi? Ấn ký kiatrên cổ ngươi thật sự là quả bom chí mạng đó.” Nhược Nhất sờ sờ ấn ký sau tai, “Thương Tiêu… ta ắt sẽ có cách, ngươi không cầnlo lắng, tóm lại ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi.” Mạc Mặc đột nhiên đứng dậy, bước nhanh đi đến bên giường, nằm xuống, dùng chănbao lấy mình, qua sau một lúc lâu mới rầu rĩ nói: “Nhan Nhược Nhất, ngươi không trọng sắc bỏ bạn, nhưng đừng hy vọng ta cảm tạngươi.” Thật sự “cà cuống chết đến đít còn cay” [2], rõ ràng giọng nói cũng đã không ổn. Nhược Nhất nói: “Ừ ừ, ngươi cũng khôngphải là vì ta mới bị liên lụy dính vào chuyện này sao, đây là việc ta nên làm.” “Biết là tốt rồi….” Nhược Nhất không nói gì rời khỏi phòngMạc Mặc, nhìn ánh trăng ngây người trong chốc lát, xoay người rời đi, lại không về phòng mình, ngược lại đi ra khỏi viện, đến nơiThương Tiêu ở. Sau khi nàng đến phòng Thương Tiêu, Thương Tiêu còn chưa trở về, chắc là còn nghị sự cùng Tử Đàn, dù saonhững chuyện phát sinh cho tới bây giờ đều quá mức quỷ dị, tựa như có một bàn tay tội ác to lớn phía sau đang chậm rãi đưa đếnnhững chuyện xấu vậy. Thân thể Hồng Liên bị khóa chết, ma khí bám trên hồn phách của hắn. Chắc chắn sẽ không phải do bản thânhắn làm, vậy rốt cuộc người làm việc này, hắn còn muốn làm cái gì…. Đêm nay thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, Nhược Nhấtcực kỳ mệt mỏi, nàng ghé mặt trên bàn sách của Thương Tiêu, nghĩ về những chuyện này rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Khi ThươngTiêu khoác một thân ánh trăng trở về, đã thấy Nhược Nhất ngủ say sưa trên bàn. Hắn nhẹ nhàng đi đến cạnh Nhược Nhất, đưa taymơn trớn hai má nàng, cảm xúc lạnh lẽo khiến Thương Tiêu không khỏi nhíu nhíu mày. Hắn xoay người muốn bế Nhược Nhất lêngiường ngủ. Không ngờ tay còn chưa xuyên qua tóc nàng, Nhược Nhất bỗng nhiên chuyển người ôm lấy thắt lưng hắn. Thương Tiêucứng đờ. Nhược Nhất ôm lấy hắn cọ cọ, mơ mơ màng màng nói: “Chàng về thật sự rất trễ.” “Nhan Nhược Nhất, khả năng vờ ngủ củanàng quả nhiên tiến bộ không ít.” Nhược Nhất khó có được những lúc không cùng hắn tranh cãi, ngược lại làm nũng nói: “Ta rất mệt,nằm trên bàn ngủ rất lạnh, chàng làm sao mà không về sớm chút bế ta lên ngủ trên giường a. Nhanh lên đi, cho chàng một cơ hội lấylòng ta.” Thương Tiêu bật cười, quả thực bế lấy nàng đặt trên giường, đắp chăn, mới vừa đứng dậy muốn đi ra ngoài, Nhược Nhấtlại túm chặt ống tay áo hắn: “Ngủ chung đi.” Hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm Nhược Nhất trong chốc lát nói: “Nàng lại gây họa gì rồisao?” Nhược Nhất không đáp lời, hắn ngồi xuống mép giường, Nhược Nhất giống kẹo da trâu (kẹo mè xửng) vậy lập tức quấn lấythắt lưng hắn, trong lồng ngực hắn tìm một vị trí thoải mái mới thở dài ra, bất động. Thương Tiêu cũng tùy ý nàng ở trên người mình lănđi lăn lại, nửa chữ mang ý ngăn cản cũng không có. Hai người lẳng lặng ngồi trong chốc lát, Nhược Nhất mặc dù nhắm hai mắt nhưngủ, nhưng là lại càng ngày càng thanh tỉnh, nàng đột nhiên nói: “Tiêu hồ ly.” “Hử.” “Ta yêu chàng.” Thương Tiêu giật mình sửng sốtmột phen, độ cong bên môi khẽ giương lên, lập tức hắn lại đau đầu nhíu nhíu mày: “Xem ra họa này nàng gây ra không nhỏ….” Còn

Page 102: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

chưa nói xong, Nhược Nhất liền cướp lời hắn: “Ta phải rời khỏi đây một quãng thời gian.” Tiếng kêu vang của côn trùng ngoài phòngrõ ràng hơn một hồi. “Vì gì?” Sắc mặt Thương Tiêu trở nên lạnh. “Một chuyện rất quan trọng. Ta phải đi làm, nhưng ta không thể nóicho chàng biết đó là chuyện gì. Đợi chuyện này được giải quyết xong, ta nhất định sẽ trở về….” “Lần này cần bao lâu?” Thương Tiêuhừ lạnh một tiếng, “Hai trăm năm, năm trăm năm? Hay là lâu hơn? Nhan Nhược Nhất, nàng cho rằng ta nên dùng bao nhiêu thời gianđể chờ nàng?” Trong lòng Nhược Nhất hơi rút lại, vội vàng ngẩng đầu khỏi lồng ngực Thương Tiêu, ánh mắt khẩn thiết mà nhìn hắn:“Sẽ không! Lần này chậm thì nửa năm, lâu thì hai ba năm, tuyệt đối sẽ không vượt qua khoảng thời gian này, đến lúc đó ta tuyệt đối sẽquay về U Đô tìm chàng.” Nàng cầm tay Thương Tiêu, mười ngón đan chặt, “Ta không muốn đi, thế nhưng mỗi người cũng sẽ cónhững chuyện bắt buộc lương tâm phải làm.. Tựa như Tử Đàn, Vũ La, cùng yêu tộc vậy, chàng có những thứ không thể dứt bỏ cùngbuông tha, ta cũng thế….” Nhưng khi bắt gặp thần sắc trong đôi mắt tím của Thương Tiêu, Nhược Nhất trầm mặc, nàng rũ mắt nhìnhay tay họ đan vào nhau, tất cả lý do chuẩn bị sẵn trong đầu giờ phút này đều nói không ra. Cuối cùng chỉ hóa thành một câu: “ThươngTiêu, xin lỗi, ta nhất định phải làm như vậy.” Thương Tiêu với tay ra sau tai Nhược Nhất, đầu ngón tay vuốt ve ấn ký màu đen lồi ra.Một tia mát xông qua xương cốt, cả người Nhược Nhất cứng đờ. Qua cơn đau đớn. Thương Tiêu buông tay Nhược Nhất ra: “Nếunàng đến chỉ để nói với ta quyết định này của nàng, ta còn có thể nói cái gì nữa.” Hắn chậm rãi đi ra khỏi phòng, khi đẩy cửa ra, Ánhsong nguyệt như sương rắc trên người hắn: “Song Sinh ấn ta chưa giải, chỉ làm yếu đi ấn lực. Ba năm, nếu nàng chưa về…Chúng tasẽ gặp lại.” Nơi âm minh. Tử kết, chính là đồng sinh cộng tử. Đóng cửa lại, trong phòng một mãnh tĩnh mịch. Nhược Nhất bọc kỹ chăn,vẫn một mực trừng mắt mà hô hấp, giống như chỉ có như vậy, mới có thể ngăn chặn cỗ chát đắng nóng bỏng đang bồi hồi không thôitrong ngực. Sáng sớm hôm sau. Nhược Nhất thu thập xong hành lý, từ biệt cùng Anh Lương chủ và Nguyệt Hoàng , liền cùng MạcMặc đi thẳng xuống chân núi. Nàng không chỉ có một lần quay đầu lại sơn môn nguy nga kia, nhưng vẫn không nhìn thấy người kiaxuất hiện. Vẫn là Mạc Mặc cảm thấy được không đành lòng, hắn hung hăng nói: “Làm như ta chính là tên ác bá chia rẽ tiểu phu thêngười ta không bằng, Nhan Nhược Nhất, nhìn một lần nữa ngươi dứt khoát quay đầu cút về cho lão tử!” Góc rẽ sơn đạo, một đạobóng dáng màu trắng ngăn giữa đường. Nhược Nhất ngẩn người: “Tử Đàn?” Tử Đàn nhẹ nhàng cười nói: “Nhược Nhất không cầncăng thẳng, ta không phải là đến ngăn ngươi. Nữ tử cũng có những chuyện không thể không làm, Tiêu nhi cũng biết điểm ấy mới cóthể thả ngươi đi, nếu hắn đã thả ngươi, ta tất nhiên cũng sẽ không nói gì nữa. Chính sợ là Nhược Nhất ngươi còn phải lưu lại món đồcho ta.” “Cái….” Thân hình Tử Đàn như gió, nháy mắt đã lướt tới bên người Nhược Nhất. vươn bàn tay trống nặn ra một cây ngânchâm, trong chớp mắt liền đâm vào cổ Nhược Nhất. Cái này đừng nói Nhược Nhất không phản ứng lại, ngay cả Mạc Mặc nhất thờicũng không trở tay kịp. Đợi Tử Đàn rút ngân châm ra, lại lui ra mấy mét, Nhược Nhất mới chụp lại cổ mình, cảm giác được một tiađau đớn như có như không. Tử Đàn từ trong ngực lấy ra một hạt châu màu trắng, bôi vệt máu của Nhược Nhất dính trên ngân châmmáu lên hạt châu, rất nhanh màu trắng lập tức trở nên đỏ đậm. “Ma khí trong cơ thể Tiêu Nhi có thể áp chế đều do máu của ngươi,nếu ngươi rời đi, ta sợ hắn sẽ áp chế không được ma khí mãnh liệt, cho nên đành mượn ngươi một chút máu tích trong uẩn châu này.Không còn gì khác, Nhược Nhất thượng lộ bình an.” Nhược Nhất gật đầu, lôi Mạc Mặc đi hai bước, lại quay đầu lại nhìn Tử Đàn nói:“Ta không ở đây, hắn có thể không cần nấu mì mỗi ngày, nhưng cũng phải để hắn thường xuyên luyện tập, khi ta trở về, những thứ hắnlàm, ta hy vọng có thể ăn được.” Tử Đàn cười nhẹ gật đầu. Thân ảnh Nhược Nhất cùng Mạc Mặc từ từ biến mất tại điểm cuối củabậc thềm đá. Tử Đàn nắm uẩn châu thản nhiên nói: “Ngươi quả thật mặc nàng ta rời khỏi mà không đi theo, sao lại trở nên tín nhiệmnàng ta như vậy?” Phía sau tảng đá lớn bên đường, Thương Tiêu chậm rãi đi ra, hắn vẫn chưa đáp lời Tử Đàn, ngược lại nói: “Vũ Lagởi thư nói một thượng cổ yêu thú khác – Toan Dữ đã phá ấn mà ra, ngày mai chúng ta đuổi theo qua đó.” “Ừm, thì ra ngươi cũngbiết bây giờ ở cạnh ngươi mới là nguy hiểm nhất. Không muốn để cho nàng ta tham gia vào những chuyện này, cho nên tình nguyệnđể nàng ta rời đi sao. Tiêu nhi nhà ta thật si tình làm sao. Chỉ là, ba năm, ngươi thật sự có thể trong khoảng thời gian này giải quyếtchuyện phức tạp như vậy sao?” Thương Tiêu trầm mặc. Tử Đàn đem uẩn châu đỏ đưa cho Thương Tiêu nói: “Đeo lên cổ, ma khí củangươi không được phép tăng hơn nữa.” Tử Đàn vừa đi về hướng sơn môn, vừa nói, “Ta nhớ nơi Toan Dữ bị phong ấn kia cáchThanh Khâu tựa hồ rất gần.” “Không quá trăm dặm chính là Thanh Khâu.” “Như thế, nên chào hỏi Cửu Diễm một tiếng rồi, dù sao đócũng lãnh địa của Cửu Vĩ Hồng Hồ (hồ ly đỏ chín đuôi) bọn họ.” Dưới Anh Lương Sơn. Nhược Nhất cùng Mạc Mặc gặp được mộtngười ngoài ý muốn. “Vân Chử.” Nhược Nhất thấy vẻ mặt hắn tái nhợt, thần sắc so với ngày ấy lúc hắn ở cùng với Quý Tử Hiên cònkhó coi hơn. Nhược Nhất nhìn bốn phía cũng không phát hiện bóng dáng Quý Tử Hiên. Thầm suy xét một phen, liền hiểu được ý đồmà hắn tới. Nhược Nhất từ trong ngực lấy ra một cây trâm bạch ngọc, nói: “Khi ngươi được cứu đi, có lẽ là do người khác không quáđể ý, làm rơi mất nó. Trước đây ta vẫn đặt nó ở trong phòng, không mang trên người. bây giờ rốt cuộc có thể trả cho ngươi.” VânChử run tay muốn tiếp nhận cây trâm kia, nhưng vừa mới chạm tới, liền giống như bị bỏng mà mạnh mẽ rút tay về: “Nội đan….” Hắnnói giọng khàn khàn, cơ hồ làm người ta nghe không rõ hắn đang nói cái gì. “Cây trâm là của Thiên Tố, nội đan cũng là của Thiên Tố.Ngươi hẳn là có thể đoán được….” Nhược Nhất trở nên hung hãn, “Thiên Tố đã chết.” Vân Chử nghe nhưng một tia phản ứng cũngkhông có. Hắn đưa tay tiếp nhận cây trâm. Đầu ngón tay vuốt ve một trận trên thân cây trâm mới hỏi: “Nàng được chôn cất ở đâu?”Nhược Nhất có chút không đành lòng, nhưng đã nói đến nước nãy, giấu giếm lại còn ý nghĩa gì nữa. Nàng thở dài: “Tan thành mâykhói….” Vân Chử vẫn như cũ không phản ứng nhiều, ngay cả mày cũng chưa từng nhăn lại dù chỉ một chút: “Phút cuối có nói gìkhông?” “Đại khái là không cho ta nói cho ngươi biết, lại hy vọng ngươi sống vui vẻ về sau.” “Ha.” Hắn cuối cùng phát ra một tiếngcười lạnh. Tinh thần bi thương. Nắm ngọc trâm, từng bước lảo đảo nghiêng ngả mà rời đi. Nhìn Vân Chử đi xa, Mạc Mặc hỏi NhượcNhất: “Ngươi làm sao lại luôn quen biết những tên gia hỏa bệnh hoạn chứ?” “Cái gì mà bệnh hoạn?” “Sau khi mất đi mới biết đượchối hận quý trọng, đây không phải có bệnh hoạn thì là cái gì? Vẻ thất hồn lạc phách, hiu bi ai của bây giờ, hắn sớm đã phải vậy rồi?”“Có lẽ là bởi vì trước khi mất đi, hoàn toàn không biết mình sẽ quý trọng người hoặc vật kia như vậy.” Nhược Nhất có chút cảm khái,“Nếu nhân sinh có nhiều cái “sớm biết” như vậy thì sẽ không có tiếc nuối lại càng không có chờ mong. Mạc Mặc ngươi bây giờ nóinhư vậy, không chắc rằng sau này chính ngươi sẽ không làm một người như vậy.” “Ta?” Mạc Mặc cười mỉa nói, “Lão tử từ trước đếnnay nói một là một nói hai là hai, không nói đến bản thân ta sẽ không làm người bệnh hoạn như vậy, nếu có ai làm những chuyện bệnhhoạn như vậy với ta, hừ, lão đây nhất định sẽ khiến hắn hối hận vì những chuyện hắn đã làm khi bước chân vào cõi đời này!” “Khíphách.” Nhược Nhất khen, “Nếu thực sự có thời điểm như thế, ngươi nên nhớ những lời ngươi nói hôm nay a.” “Hừ, được rồi đượcrồi, ít cùng gia[3] bàn cái này đi. bây giờ đi hướng nào?” Nhược Nhất nhìn ngàn dặm trời quang, lấy tay chỉ một phương hướng nói:“Không Tang.”

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 46: Tiên Yêu Khác Biệt …

Page 103: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Ứng kiếp, chỉ là chuyện trong chớp mắt. Ngày ấy gặp Vân Chử, mưa phùn mông lung, ta cầm một cây quạt giấy đi ngang qua mộtngõ hẻm đá xanh nhỏ. Trong không khí nồng đậm mùi hoa ẩn ẩn thổi qua, rất mê người. Qua đầu ngõ, ta bỗng dưng thấy hắn. Hắnmột thân đầy máu ngồi dựa vào tường. Kiếm trong tay lóe lên hàn quang, vết máu trên lưỡi kiếm còn chưa bị mưa phùn tẩy đi. Nhưngmặt đá xanh dưới thân hắn đã nhiễm một mảng đỏ. Ta là hồ yêu, đạo hạnh không cao, sống nhờ việc hút tinh khí loài người. Nam tửnày, mặc dù trọng thương nhưng khí lực dồi dào, chắc là khí huyết của hắn nhất định là mỹ vị phi thường. Ta từ từ đến gần hắn, lại nhìnthấy cổ áo hắn thêu hoa văn của Tầm Thường Cung. Là người tu tiên? Bước chân ta cứng lại, theo bản năng vòng đường bỏ chạy.Nhưng ta đã có một quãng thời gian không ăn rồi, đói khát dày vò, nam tử này bị thương nặng cơ hồ không thể nhúc nhích, nếu tanhân cơ hội này hút tinh khí của hắn, no bụng thì không nói rồi, còn có thể tăng lên không ít tu vi nữa. Sau khi mọi việc đã qua, mỗi khita nghĩ lại quyết định khi đó, quả thật đời đời kiếp kiếp này đó là quyết định đúng nhất và cũng là quyết định sai nhất của ta. Ta cúingười, nâng cằm hắn lên, gương mặt kia ướt từng giọt máu, mang theo lạnh lùng, sát khí chưa tan. “Bùm” tim ta cứ thế mà nhảy lênmột phát. “Chết rồi….” Ta vuốt ngực, lại nhìn hắn một hồi lâu. Thở dài một tiếng. Chết rồi, mắt đối mắt rồi. Ta không có hút tinh khí củaVân Chử. Ngược lại dùng không ít dược liệu trân quý cùng tiền tài để chữa thương cho hắn. Sau khi tỉnh lại, hắn có một đoạn thờigian tiên lực mất hoàn toàn, thân thể yếu ớt không thôi, mặc dù ta là một yêu quái có đạo hạnh yếu như vậy, hắn cũng không phát hiệnyêu khí trên người ta. Ta ngày ngày chăm sóc hắn, tất nhiên cũng rất rõ ràng sự ấm áp trong mắt hắn dành cho ta ngày càng tăng. Tabắt đầu dần dần ảo tưởng, ảo tưởng có một ngày mặc dù hắn đã biết ta là thân hồ yêu, nhưng vẫn như trước thâm tình khó quên vớita, thậm chí cuối cùng nguyện vứt bỏ thân phận tu tiên, cùng ta phiêu bạt chân trời. Một ngày nọ, ta đang thay thuốc giúp hắn. Vếtthương của Vân Chử là ở ngực và bụng. Mỗi lần thay thuốc đều tránh không được phải đụng chạm một trận. Lần nào ta cũng rất vui.Vân Chử mới đầu cũng thường bị ta làm đến đỏ mặt, vài lần sau cũng bình tĩnh tự nhiên mặc ta dày vò. “Thiên Tố.” “Hử.” “Nàng….” Tangẩng đầu nhìn hắn, hắn vội ngậm miệng, “Bỏ đi, không có gì.” Ta vừa phỏng đoán tâm tư của hắn, vừa tiếp tục băng bó vết thươngcho hắn, lúc làm xong, đại khái lòng ta đã đoán được những lời hắn muốn nói. Nếu hắn ngại không nói được, vậy để ta nói cũngkhông ảnh hưởng gì. Ta nói: “Vân Chử, chuyện tới nước này ta đành nói thẳng. Chàng, nhìn cũng bị ta nhìn qua, sờ cũng bị ta sờ qua.Chàng lại là một thân trong sạch, dù sao cũng không thể ủy khuất như vậy. Vậy đi, để ta chịu trách nhiệm. Hưm, này.” Ta rút cây trâmtrên đầu xuống, nhét vào tay hắn, “Cái này xem như là sính lễ của ta, xem như ta và chàng đã đính hôn .” Vân Chử cầm cây trâm ngơngác một phen, dở khóc dở cười lại nhìn ta hồi lâu mới nói: “Ta đường đường một nam tử, để nàng phụ cái trách nhiệm gì!” Hắn yênlặng trong chốc lát, như là đưa ra quyết tâm gì đó, “Chờ ta khỏe lại, ta liền hồi cung báo với cung chủ, lúc đó sẽ đường đường chínhchính rước nàng vào cửa.” Một con hồ yêu gả vào Tầm Thường Cung? Ta cười nói: “Chàng ở trong Tầm Thường Cung? Vậy chàngở đó làm chức vị gì?” “Tứ tướng.” Tay ta hơi run lên, băng vải bị siết lại, buộc chặt vết thương hắn, hắn đau đến run lên. Ta cười, chelấp sự kinh hoảng trong mắt: “Không nghĩ tới người ta cứu cư nhiên là người lợi hại như vậy.” Nếu nói cùng hắn ở bên nhau là một ảotưởng tươi đẹp. Như vậy khi ta biết hắn là một trong Tứ tướng của Tầm Thường Cung, ảo tưởng này, bị hủy rồi. Bắt đầu từ ngày đó,ta liền lên kế hoạch để làm sao mà rút lui khỏi thế giới của hắn. Thế nhưng rễ tình này như mạng nhện kia, càng giãy dụa càng bị quấnchặt. Vết thương của Vân Chử đã khép lại kha khá rồi, ta ngẫm nghĩ bây giờ không đi là không được, không quá vài ngày hắn liền cóthể cảm nhận được thân phận yêu quái của ta. Đến lúc đó hắn…. Hắn có lẽ sẽ giết ta. Sáng sớm ngày ấy, cũng mưa phùn như ngàyta gặp hắn, mùi bùn đất tán loạn khắp mọi ngóc ngách. Ta lừa hắn nói đi mua thuốc, trong lòng đã định lần đi này sẽ không trở về. Tara khỏi thành trấn, đi vào núi sâu, vẫn bắt buộc bản thân không quay đầu lại. Tới chạng vạng, cơn mưa phùn không ngừng nghỉ độtnhiên to hơn. Ta tìm một sơn động trú mưa. Bên ngoài dần bị màn đêm bao phủ, cả núi rừng chỉ có thể nghe được tiếng mưa rơi títách. Hoàn cảnh ngoài trời như vậy hoàn toàn không xa lạ với ta, trước khi hóa thành hình người ta vẫn luôn sống một mình trong rừngsâu, mỗi ngày kiếm ăn, tu luyện. Đây hẳn phải là hoàn cảnh ta quen thuộc cực kỳ chứ, hôm nay lại làm cho ta có cảm giác trống vắngvô cùng. Ta dựa vào vách đá mà ngồi xuống, ôm chặt chân, chôn đầu vào trong đầu gối. Ánh mắt nhắm chặt lại phảng giống như thấyđược một cây nến ấm áp, một nam tử đang dựa vào ghế đọc sách. Tình thâm chính là độc. Vân Chử, chàng cái thứ độc này quả thựclà mãnh liệt. Bỗng nhiên trong tiếng mưa tí tách truyền đến một tiếng vang không đồng dạng. Ta lập tức cảnh giác. Nghiêng tai lắngnghe, loáng thoáng nghe được có người đang gọi, thanh âm từ xa truyền đến gần, ta dần dần đã nghe được rõ ràng: “…Tố…ThiênTố.” “Thiên Tố….” Ngực bỗng nảy lên như hụt hẫng. Ta nhẹ chân đi tới cái động khẩu, dùng dây leo để che đi thân hình của mình. Chỉchốc lát sau ta liền thấy hắn. Trong núi rừng, dưới mưa to gió lớn. Nam tử kia vết thương chưa lành, từng bước một lảo đảo đi quacon đường núi ẩm ướt, từng tiếng từng tiếng lo lắng gọi tên ta. Cái tên này từ trong miệng hắn thốt ra, liền biến thành một cái chú, sovới Khổn Tiên Tác(*) càng lợi hại hơn. Một cái trói người lại, một cái khóa hồn người. Đường núi uốn lượn đưa hắn đến bên này, tanương theo dây leo trốn rồi trốn. Hắn dọc theo đường núi lại đi xa. “Thiên… Ưm.” Hắn bỗng nhiên ôm bụng ngồi xổm xuống. Chắc làvết thương nứt ra rồi, vết thương hắn chưa khỏi hẳn, bị dày vò như hôm nay, khẳng định khi trở về sẽ càng nghiêm trọng hơn. Lại mắcmưa, ngày mai vết thương chắc chắn sẽ nhiễm trùng, làm không tốt còn có thể bị sốt cao…. Hắn không ngừng lại nghỉ ngơi, lại đứnglên tiếp tục đi về phía trước. Cố chấp đến nỗi khiến người ta không muốn nhìn tiếp nữa. Nhìn bóng dáng hắn càng lúc càng xa. Ta tựgiễu cười cười, Thiên Tố, chấp nhận đi, kiếp nạn này không phải tình kiếp, mà là mệnh kiếp. Ngươi không qua được. Ta xốc dây leolên, chạy ra ngoài được hai bước, nhẹ giọng gọi: “Vân Chử.” Ta vốn tưởng rằng thanh âm nhỏ như vậy, hắn nhất định là không nghethấy. Không ngờ thân ảnh phía trước mạnh mẽ cứng lại, xoay người. Bóng đêm cùng màn mưa che khuất vẻ mặt hắn, ta nhìn khôngrõ. Nhưng ta biết hắn đang bước nhanh lại đây. Hắn đến gần, cái gì cũng không nói, run rẩy đưa tay sờ soạng ta một phen, cảm giácđược trên người ta không bị thương, ngay cả quần áo cũng khô, không bị mắc mưa. Hắn hít sâu một hơi, tựa hồ đang áp chế cảmxúc, mà cuối cùng vẫn là không có đem cảm xúc áp xuống. Hắn hướng ta hét lên: “Ngươi chạy đến đây làm cái gì!” Ở trong mắt ta,Vân Chử là một người phóng túng biết kiềm chế, nghiêm túc hiền hoà hơn người. Ta chưa bao giờ biết hắn cũng sẽ chấn động cảmxúc lớn như vậy, sẽ giận dữ như vậy. “Nếu không phải Trương thẩm cách vách thấy nàng đi về hướng núi rừng, nàng muốn ta đi đâuđể tìm nàng đây? Nàng có biết! Nàng có biết….” Ta giữ chặt bàn tay hắn có da thịt bị cỏ dại cùng cành cây siết mà lặng lẽ rơi lệ. Giọtlệ ấm áp xen lẫn sự băng lạnh của mưa nhỏ vào lòng bàn tay hắn. Vân Chử mềm lòng, nháy mắt hắn chuyển tay kéo tay ta, tay kia thìchế trụ vai ta khiến ta ngã vào lòng hắn. Trong gió mưa ta dựa sát vào luồng nhiệt ấm áp của hắn. Hắn thở dài một tiếng rồi nói:“Nàng có biết ta thấp thỏm không yên như thế nào không.” Một nam tử như vậy vì sự rời đi của ngươi mà thấp thỏm không yên….Trống ngực ta đập liên hồi: Thiên Tố, thử một phen đi. Nói không chừng ở trong tim hắn ngươi thật sự mạnh hơn cả thân phận chứctrách, thật sự quan trọng hơn tiên gia trăm họ. Ta nghĩ, tiên thì sao, yêu thì sao. Chúng ta chẳng qua chỉ là vừa vặn đánh vỡ một thiên ý.Không phải số mệnh cũng không phải là kiếp số, chỉ là ta thích hắn, mà trùng hợp thay hắn cũng thích ta thôi. Chúng ta trở về nhà, saukhi sắp xếp gọn gàng xong, ta giúp hắn đổi đi thuốc đã thấm ướt từ sớm. Lại băng bó những vết thương nhỏ vụn trên tay hắn. Suốtquá trình hắn chỉ yên lặng nhìn ta. Đợi đến khi ta làm xong hết tất cả thì hắn mới hỏi: “Vì sao hôm nay phải vào trong rừng?” Mặt takhông đổi sắc mà đáp: “Đi tìm thuốc.” “Vì ta?” Vân Chử ngây người một chốc, đôi mắt dần dần trở nên nhu hòa. “Ừm. Thương thế củachàng vẫn chưa hồi phục, ta nghe người ta nói trên núi có loại linh dược, trị ngoại thương rất tốt, nên muốn đi tìm thử, đến chạng vạngvừa định trở về, mưa đã to hơn. Ta đành tìm cái sơn động trú mưa.” Vân Chử không nói nữa, chỉ cúi đầu rũ mắt xuống, sau đó dùnglòng bàn tay bao vây lấy những ngón tay lạnh băng của ta. Trong ánh nến mờ nhạt, ta thấy khóe môi hắn từ từ nở ra một nụ cười ấmáp. Những ngày kế tiếp, ta càng tìm cách làm hắn cảm động, làm hắn vui vẻ. Chỉ có như vậy, Vân Chử mới có thể càng sinh ra cảm

Page 104: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

giác không nỡ với ta, nói không chừng cuối cùng sẽ có một ngày hắn nguyện ý cùng ta phiêu bạt chân trời. “Thiên Tố.” “Hử?” Ta đặtcác món ăn lên bàn. Vân Chử nhíu chặt mày nhìn ta: “Gần đây trong nhà có người ngoài nào đến không?” “Không có a.” Mày hắn nhíulại càng sâu. Ta đưa tay vuốt giãn ra những nếp nhăn giữa mi tâm hắn: “Làm sao vậy?” “Trong nhà, có hương vị không sạch sẽ.” Tayta dừng lại ở mi tâm hắn: “Cái… cái hương vị gì?” “Như là hồ yêu.” Ta thu hồi tay, cười nói: “Tại phòng bếp còn hai món, ta đi manglại đây.” Ta chậm rãi đi đến phòng bếp, nhìn ảnh mình trong vại nước. Sắc mặt trắng như tuyết gần như là trong suốt. Ta vươn tay, nhìncác đầu ngón tay run rẩy. Ta phải đánh cược một phen, nhưng không phải bây giờ, bây giờ vẫn chưa thể để Vân Chử biết. Sau khigặp Vân Chử ta không còn hút tinh khí của loài người nữa, mỗi ngày mặc dù đều có cái ăn, nhưng trong bụng vẫn đói, vốn là cấp bậckhông cao thâm gì nay lại bị giáng đi một cấp, cho nên Vân Chử mới nhanh như vậy đã nhận ra. Ta phải một biện pháp thôi…. Hồyêu, tính mị (ma). Ăn tinh khí người. Đêm đó ta thừa dịp Vân Chử ngủ say, trộm ra khỏi cửa. Sáng sớm ngày thứ hai ta trở về, VânChử đang ngồi trong nhà đọc sách. Ta mang theo một con cá tươi sống quơ quơ trước mặt hắn: “Vân Chử, hôm nay ăn cá.” Hắn siếtchặt đến nỗi quyển sách nhăn lai6: “Nàng… đi đâu?” Ta cười nói: “Đi mua cá a, con cá này chàng muốn ăn như thế nào?” Hắn buôngsách xuống, lạnh lùng nói: “Nàng có biết đêm qua Đắc Nguyệt lâu chết hai khách nhân?” Độ cong trên khóe môi ta vẫn như trước: “Tacũng không phải bộ khoái [1], làm sao quan tâm đến chuyện này chứ. Cá này chàng muốn ăn thế nào?” “Thi thể khô héo, hai mắt lòira, người khác không biết hai người này chết thế nào, nhưng ta biết.” Hắn nhìn thẳng ta, “Bị hồ yêu hút cạn tinh khí, khô héo mà chết.”Nụ cười cuối cùng không dùng được nữa, ta chất phác nói: “Cá muốn ăn thế nào?” “Thiên Tố, ta sớm biết được.” Ta khắc chế khôngđược thanh âm khàn khàn của mình: “Khi nào?” “Không lâu sau lần tìm nàng trong núi….” Ta cười trào phúng: “Vậy vì sao mà chàngkhông vạch trần ta. Mặc ta như đào kép vậy biểu diễn trước mặt chàng?” Vân Chử không nói gì, trầm mặc sau một lúc lâu, hắn thởdài: “Nàng không nên giết người.” “Hai người ta giết đều là ác bá trên trấn, chuyện ác thường ngày nhiều vô số kể, chết chưa hết tội.”“Nàng không nên giết người.” Hắn lại cảm thán lần nữa, cẩn thận mà nghe thật ra không phải vì chết đi hai người mà tiếc hận, “Yêuquái trong thành trấn của loài người mà giết người, Tầm Thường Cung chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Lúc đó ta….” Mắtta phút chốc sáng lên: “Vân Chử, chàng thích ta, chàng sợ đến lúc đó bảo vệ không được ta?” Vân Chử yên lặng: “Nàng xem như làân nhân cứu mạng của ta. Báo đáp nàng là chuyện ta nên làm.” “Không đúng! Chàng là một người tích cực như vậy, mặc dù ta cứumạng chàng một lần nữa, ta là yêu quái, bây giờ lại giết nhân dưới mắt chàng, chàng nên trừ khử ta mới đúng. Thế nhưng chàng vẫnnhư trước mà muốn bảo vệ ta, Vân Chử, chàng thích ta. Thích hơn so với trong tưởng tượng của chàng!” Tầm mắt hắn và ta giaonhau. Sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên nói: “Tiên – Yêu khác nhau.” “Đây đều là nói nhảm. Chàng có tư tưởng ta cũng có, chàng có tìnhcảm ta cũng có, chàng thích ta, ta thích chàng giữa chúng có gì khác biệt!” “Khác biệt đó là, ngươi là tiểu yêu, mà hắn là tiên, Tứtướng của Tầm Thường Cung.” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền vào đến một giọng nam ôn hòa, nam tử hạt y bước chân vào phòng,hắn cười cười với Vân Chử, “Vân Chử huynh thật khiến ta tìm vất vả a! Mấy ngày huynh không ở đây, cũng gây thêm không ít chuyệngiữa ta với Khuynh Nguyệt.” Ta ngơ ngác nhìn nam tử bỗng nhiên xâm nhập này, ta một chút cũng không cảm nhận được hắn tới gần.Tu vi của hắn nhất định là cao hơn ta không biết bao nhiêu. “Thái Phùng.” Vân Chử hướng hắn gật đầu ra hiệu. Ta mới biết được, thìra người này cũng là một trong Tứ tướng của Tầm Thường Cung. “Tiểu hồ yêu, đây không phải người ngươi trèo cao với tới được,nhân lúc còn sớm thì chết tâm đi.” Thái Phùng vung ống tay áo lên, ta chỉ thấy hoa mắt, đầu óc trong nháy mắt trở nên hỗn loạn. Chỉchốc lát sau liền hôn mê bất tỉnh. Lúc tỉnh lại, bóng dáng bọn họ đã không còn. Mà thứ nắm trong tay ta, chính là bạch ngọc trâm ngàyấy ta tặng hắn xem như sính lễ. Vân Chử, đây được xem là từ hôn sao…. Ngươi muốn để ta từ bỏ, thế nhưng bây giờ từ bỏ haykhông từ bỏ không còn do ta định đoạt nữa. Từ đó về sau, ta đi mỗi một nơi Vân Chử đi qua, ta truy đuổi bước chân hắn suốt cả đời.Ta cũng thường xuyên hỏi bản thân, nếu biết hôm nay chua xót như vậy, lúc trước ta còn có thể ma xui quỷ khiến mà đi về phía nam tửtrọng thương trong cơn mưa phùn hay không. Quấn hắn lâu như vậy, cũng oán qua hắn, cũng lừa qua hắn, càng dùng không ít âm ưuquỷ kế với hắn. Ta vẫn không có biện pháp trả lời câu hỏi đơn giản như vậy. Thẳng đến một khắc kia khi sinh mệnh thật sự kết thúc, talại lần nữa đặt bạch ngọc trâm vào tay hắn. Đầu ngón tay ta lướt qua mi tâm, chóp mũi, bờ môi của hắn. Ta nghĩ nếu bây giờ thời giancó thể trở lại, trở lại một khắc chúng ta mới gặp nhau, nhìn thấy hắn, ta vẫn sẽ thốt ra một câu cảm khái không che dấu kịp: “Chếtrồi….” Chết rồi, gặp rồi. Nhưng hắn cũng không thể thuộc về ta. Nhưng mặc dù như vậy, mặc dù như vậy, ta vẫn cảm tạ trời xanh đãđể ta gặp Vân Chử. Để Vân Chử gặp ta. Mặc kệ kết cục như thế nào, đây xem như là một cuộc tương ngộ khắc cốt..

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 47

Thời tiết của Cửu Châu tương đối là hiền hoà. Sự khác biệt của bốn mùa không rõ ràng lắm. Mặc dù phần lớn là trời mưa phùn rảrích không ngừng. Cửu Châu cũng không phải là không có sấm sét giữa trời đông tuyết phủ, chỉ là thời tiết như vậy vô cùng hiếm thấy.

Nhưng mà mấy ngày gần đây, trên bầu trời khắp các nơi Cửu Châu đều mây đen nghìn nghịt, cảm giác oi bức không thở nổi. Ngẫunhiên vài tiếng sấm giữa trời hạn chợt vang lên dữ dội khiến lòng người hoảng sợ. Đủ loại tin đồn lưu truyền đầy trời.

Một mình Quý Tử Hiên đứng ở phía trên lầu các đón gió. Hắn mặc áo choàng màu trắng viền thanh hoa bay phất phới trong gió. Haitròng mắt mặc dù không ánh sáng lại bình tĩnh nhìn chằm chằm phương xa, không nhìn kỹ, làm sao có người biết mắt hắn đã mù từsớm. Cánh cửa chạm trổ hoa văn vang lên ba tiếng gõ cửa nhè nhẹ. “Vào đi.”

Khuynh Nguyệt đẩy cửa mà vào, theo lễ nghi của Tầm Thường Cung đứng ở phía sau, cách Quý Tử Hiên hơn ba bước, nửa phầnkhông nhiều nửa phần không ít, nàng cung kính hành lễ nói: “Cung chủ, mấy ngày gần đây hiện tượng thiên văn khác thường, khiếncho lòng người các giới hoảng sợ, chúng chư hầu liên danh gửi thư đến cầu cung chủ dẹp yên dị tượng, an định lòng người.” Quý TửHiên nghe vậy, lắc đầu cười nói: “Thật đúng là xem ta như thần thánh sao?

Dù cho ta có bản lĩnh bằng trời cũng không thể nào ngăn cản mưa gió của trời đất, làm rối loạn quy luật tự nhiên. Tạm thời gác lại đi.”Nhưng Khuynh Nguyệt không có lui ra ngoài. Vành tai của Quý Tử Hiên giật giật: “Sao còn không đi?” “Cung chủ xin thứ cho KhuynhNguyệt lớn mật.” Khuynh Nguyệt quỳ một gối xuống trên mặt đất, cung hai tay vào nhau nói, “Ý của chúng chư hầu cũng không phải chủyếu muốn cung chủ dẹp yên dị tượng này, mà là hy vọng cung chủ có thể đi ra nói mấy câu, trấn an lòng người, đợi dị tượng này quađi. . . . . .”

Page 105: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

“Lời nói chưa bao giờ có thể trấn an lòng người.” Quý Tử Hiên thản nhiên cắt ngang lời nói Khuynh Nguyệt, “Rốt cuộc là xảy ra chuyệngì, cứ để cho bọn họ chính mắt xem đi.” Khuynh Nguyệt ngẩng đầu: “Nghe ý này của cung chủ, tựa hồ đã muốn đã biết dị tượng này làđang xảy ra chuyện gì.” “A.” Quý Tử Hiên vịn vào lan can, cong môi cười cười,

“Rốt cuộc là như thế nào, ta sao mà biết được, chỉ là quả quyết đây không phải là chuyện lớn hủy thiên diệt địa.” Khuynh Nguyệt thấykỳ quái nhíu nhíu mày. Gần đây cung chủ làm việc khiến cho người ta nhìn không thấu. Nếu đã biết đây không phải chuyện lớn gì, nhưvậy đứng ra trấn an dân chúng vài câu, đợi dị tượng qua đi, dân chúng cảm thấy Quý cung chủ liệu sự như thần, chẳng phải là càngthêm tín nhiệm đối với Tầm Thường Cung sao?

Loại chuyện có thể thu phục lòng người này, vì sao cung chủ bỏ qua mà không làm đây? Sau khi Khuynh Nguyệt lui ra ngoài, Quý TửHiên lại một mình đứng ở cửa sổ hồi lâu. Nơi này chính là nơi cao nhất ở Tầm Thường Cung, bởi vì Tầm Thường Cung vốn là là mộttòa cung điện trôi bềnh bồng ở giữa không trung, lầu các này lại xây dựng cao như thế, núi cao biển rộng xa xa đều thu vào trong tầmmắt.

Lúc trước khi mắt còn chưa mù mỗi khi hắn có chuyện buồn bực trong lòng thì luôn đứng yên lặng ở nơi này, nhìn một mảnh trời đấtrộng lớn, mặc cho quần áo tự do tung bay trong gió mạnh, trong lòng tự nhiên cũng liền rộng mở hơn. Mà sau khi hắn mù, hắn đãkhông còn nhìn thấy cảnh sắc, sẽ đến nơi này đứng một mình nhưng mà chỉ là một thói quen. Ngón tay hắn gõ vào lan can hai cái,không hiểu vì sao nói ra hai từ: “Lôi kiếp.”

Trong đầu thoáng qua hình ảnh của Nhan Nhược Nhất và Thương Tiêu, ngược lại lại hiện ra giọng nói kiêu ngạo của một nữ tử. Hắnnhẹ nhàng buông tiếng thở dài nói: “Rốt cuộc là ai . . . . . .” Cùng lúc đó, ở quốc gia Thanh Khâu. Tử Đàn một tay cầm một xâu mứt hồlô, đang ăn đến dữ dội. Vũ La lại luôn đi vòng vòng trong phòng, miệng nói không ngừng: “Càn quấy càn quấy càn quấy . . . . . .”

Đứng đầu Thanh Khâu quốc, Cửu Diễm, tộc trưởng của Cửu Vĩ Hồng Hồ mặc một bộ y phục màu đỏ diễm lệ đến chói mắt dựanghiêng trên ghế dài, vừa đếm số vòng Vũ La đi, vừa nhìn lướt qua Tử Đàn nói: “Tử Đàn, đây là xâu thứ mười mấy? Mặc dù ra khỏi UĐô, không có trưởng lão quản lý việc ngươi ăn kẹo, nhưng phóng túng chính mình như vậy. . . . . . Ta xem đến độ dạ dày cũng chualuôn.” Tử Đàn nuốt xuống thức ăn trong miệng, nói: “Nay bị Toan Dữ Điểu đó vây ở bên trong Thanh Khâu này, chúng ta xông ra khôngđược, người ta cũng tiến công vào không được, ta chẳng qua là ăn chút thức ăn vặt để tiêu khiển thôi.

Dù sao ngươi cũng không thể nào bảo ta giống như Tiêu nhi liều mạng với yêu thú thượng cổ như vậy chứ. Huống chi, hắn liều mạngmột thân đầy máu trở về, toàn bộ còn phải nhờ ta chữa trị cho hắn đó.” Nghe xong lời nói không nhanh không chậm của Tử Đàn, CửuDiễm cười khúc khích, Vũ La lại nổi giận: “Biểu ca lo lắng muốn xông ra như vậy, không phải là do thấy kiếp lôi ở chân trời càng tụcàng nhiều sao!

Người sáng suốt vừa thấy liền biết, đó là lôi kiếp đánh Cửu Vĩ Bạch Hồ, kiếp mà Cửu Vĩ Bạch Hồ mới sinh phải chịu, vượt quađương nhiên mọi chuyện bình yên, thế nhưng nếu qua không được thì đó là kết cục mẹ con đều chết!” Tử Đàn gật đầu: “Cái này tabiết rất rõ.” “Cho tới bây giờ ta còn chưa từng nghe nói qua là có Cửu Vĩ Bạch Hồ không có phụ thân ở bên cạnh che chở mà có thểbình yên vượt qua kiếp nạn.” Tử Đàn tiếp tục gật đầu: “Ta cũng chưa từng nghe nói qua.” Vũ La tức giận đến xốc cái bàn: “Vậy vì saocác ngươi còn có thể lạnh nhạt như vậy!

Nhược Nhất là một con người bình thường, sao khi nàng ấy sinh con còn có sức lực nào đâu mà trợ giúp đứa nhỏ vượt qua kiếp nạn,hoàn toàn dựa vào yêu lực của ấu hồ[1] có thể chịu được bao nhiêu đạo sấm sét! Nếu như vậy mà hồn phi phách tán. . . . . . Lúc trướcnếu nàng ấy cùng biểu ca đã làm chuyện đó, các ngươi như thế nào có thể dễ dàng thả nàng ấy đi như vậy đây! Thật sự là càn quấy,càn quấy!” Tử Đàn ngẩng đầu nhìn Vũ La nói: “Ngươi như thế nào khẳng định đó là đứa con của Tiêu nhi và Nhược Nhất?” Vũ La giậtmình: “Trong gia tộc chỉ còn hai vị đại nhân các ngươi sớm đã trải qua năm sinh tử đó, nhưng chưa có con nối dõi. Mà nay đứa nhỏkia không phải của ngươi, đương nhiên chính là của biểu ca. Bằng không còn có thể là của ai?”

Cửu Diễm cười nói: “Tiểu Vũ La quả thật nàng đã quên rồi sao, nhà Cửu Vĩ Bạch Hồ bọn họ vẫn còn có một người bị đuổi ra bênngoài nha.” Sắc mặt của Vũ La hơi hơi thay đổi: “Quý Tử Hiên? Thế nhưng hắn không phải vì tu hành sớm đã chặt đứt rễ tình của mìnhrồi sao? Rễ tình vừa đứt chính là trọn đời vô tình, hắn như thế nào có thể. . . . . .” Cửu Diễm đứng dậy, bước chậm đến trước mặt VũLa, đầu ngón tay lỗ mãng nâng cằm của Vũ La, hắn nhìn thẳng đôi mắt của Vũ La nói: “Tình và dục này, có khi là một chuyện, mà cókhi thì không hề có quan hệ gì, Vũ La, nàng còn chưa hiểu.” Vũ La nhíu mày, nói: “Mấy ngón tay của ngươi như vậy không hiểu muốn gìđây?” Cửu Diễm thấp giọng cười yếu ớt, thu hồi tay, lững thững mà đi. Tử Đàn nhai kẹo hồ lô mắt loé nhìn thấy hành động của haingười bọn họ, lúc sau đợi Cửu Diễm đi rồi, nàng đột nhiên nói: “Vũ La, nếu mới vừa rồi ngươi đột nhiên hôn hắn một cái, ta xemngón tay kia của hắn là thực buông xuống cũng không được, siết chặt cũng không xong.”

“Cười cợt cái gì.” Vũ La nghiêm mặt nói, “Hiện nay Toan Dữ Điểu bị phong ấn đang tàn phá Thanh Khâu mới là vấn đề quan trọng, tađi giúp biểu ca một tay.” “Ít làm phiền cho biểu ca của ngươi đi.” Thần sắc của Tử Đàn cũng trầm xuống, nàng nói, “Ngươi cho là hắnkhông đi tìm Nhược Nhất sao? Mặc dù hắn buông tay có vẻ rất tự nhiên, nhìn không thấy một chút lo lắng, mà trên thực tế vẫn là âmthầm tìm hiểu hành tung của Nhược Nhất.

Chính là bởi vì dò xét không ra, cho nên hiện nay mới liều mạng kéo dài trận chiến với Toan Dữ Điểu như vậy nhưng mà vẫn khônggiết nó.” Vũ La hoang mang: “Có ý tứ gì?” “Ba tháng trước, Nhược Nhất rời đi. Tiêu nhi cùng ta đang tới Thanh Khâu, hắn mất không íttâm tư âm thầm tìm được hành tung của Nhược Nhất, mà không lâu sau đó hành tung của Nhược Nhất lại bị chặt đứt, giống hoàntoàn biến mất, bắt đầu từ khi đó ngày nào lòng Tiêu nhi cũng không yên. Mà nay xuất hiện lôi kiếp này, mặc dù không xác định làNhược Nhất mang thai đứa con của hắn, nhưng tốt xấu cũng cho hắn một tia ý niệm.” “Thế nhưng có quan hệ gì với Toan Dữ Điểu?”

Tử Đàn khẽ thở dài một cái: “Lúc còn nhỏ không quản lý ngươi nghiêm một chút, lịch sử yêu tộc và tập tranh ảnh tư liệu ngươi đềukhông có nhớ kỹ, hiện nay hỏi những câu này, làm cho người ta buồn cười.” Mặt của Vũ La hơi hơi đỏ lên không biện bạch. “Loại yêuthú Toan Dữ Điểu này, thích nhất là ăn sấm sét.” Vũ La bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là thế! Ta nói vì sao nhiều ngày như vậy, biểu ca lại

Page 106: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

ngày ngày cùng nó giao đấu mà không ra sát chiêu.

Thì ra là bởi vì Toan Dữ Điểu có thể nuốt làm giảm bớt lôi kiếp. Bây giờ biểu ca ngày ngày cũng cùng hắn đánh nhau, tiêu hao không ítthể lực của hắn, lúc đó đợi lôi kiếp đánh xuống, Toan Dữ Điểu nhất định nuốt lôi kiếp lấy bổ sung thể lực. Như thế liền có thể giúpNhược Nhất thoát hiểm rồi! Hiện tại nhìn như là Toan Dữ Điểu dùng kết giới vây khốn Thanh Khâu, nhưng kỳ thực là biểu ca bám giữToan Dữ Điểu.” Tử Đàn cười yếu ớt gật đầu. Vũ La suy nghĩ vừa chuyển: “Thế nhưng, Tử Đàn tỷ ngươi mới vừa rồi không phải nóiđứa nhỏ kia có thể không phải là của biểu ca và Nhược Nhất sao?” Tử Đàn nói: “Cũng có thể là của bọn họ. Ngươi cũng không phảikhông biết, biểu ca của ngươi chưa bao giờ dám lấy Nhược Nhất ra để đánh cược.”

Sau khi Vũ La nghe xong, thở dài một hơi: “Biểu ca suy nghĩ cho Nhược Nhất như vậy, Nhược Nhất như thế nào đành lòng bỏ lại mộtmình hắn mà rời khỏi đây. Mặc kệ hiện tại nàng ấy đang làm cái gì, thật hy vọng nàng ấy sớm ngày trở lại bên cạnh biểu ca.” Một tiếngthét dài vang vọng bầu trời. Ánh mắt Tử Đàn chậm rãi lướt về hướng ngoài phòng, trong lòng biết chiến sự giữa Thương Tiêu vàToan Dữ Điểu tạm thời ngưng lại. Nàng cắn xuống viên hồ lo cuối cùng nói: “Tạm thời đi xem Tiêu nhi bị thương như thế nào đi.”Cung điện trên núi Thanh Khâu.

Toan Dữ Điểu giữ đám mây. Thương Tiêu sát khí chưa hết, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm trời cao ngàn dặm. Mi tâm củahắn lúc ẩn lúc hiện ma ấn, màu sắc đôi mắt vẫn biến ảo không ngừng. Bỗng nhiên, viên hạt châu đỏ đậm đeo trên cổ hắn ẩn ẩn phátra ánh sáng màu cam. Mặt mày của Thương Tiêu buông lỏng, ma khí trong đôi mắt giảm xuống. Khi mở mắt trở lại, đôi mắt màu tímtrong trẻo nhìn mây giăng trùng điệp trên không trung, khẽ cau mày: “Còn có ba ngày. . . . . .”

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 48

Không Tang. Hai trăm năm trước mặc dù kết giới của Không Tang bị ma khí đánh vỡ một lần, thế nhưng trải qua hai trăm năm đượclinh khí trời đất chữa trị, kết giới thần ban cho này cũng từ từ kết lại hình dạng. Thác nước từ trên vách núi cao đổ thẳng xuống dưới,bọt nước màu bạc bắn ra hòa nhập vào làn nước trong đầm sâu màu xanh biếc. Dòng nước trong suốt chảy dọc theo đường nướcđược lót bằng đá vụn tạo thành dòng suối chảy chậm. Nhược Nhất xách hai thùng nước ở bờ sông, có chút vất vả khi xách lên, chậmrãi đi vào trong rừng núi. Vượt qua sườn núi nhỏ cây cối xanh mượt, một căn nhà trúc u tĩnh xuất hiện ở trước mắt của nàng. Ngẩngđầu nhìn mây đen tích tụ trên bầu trời như muốn trĩu xuống, nàng không khỏi than nhẹ một tiếng: “Sắp ứng kiếp rồi.” Bước vào trongviện, Mạc Mặc đang nằm ngồi xích đu ở cửa, đang buồn ngủ đánh đu qua lại, một chút cũng không giống với dáng vẻ lo lắng. NhượcNhất đặt thùng nước trên mặt đất. Có chút bội phục nói: “Mạc Mặc, ngươi thật sự lạnh nhạt như thế sao? Hiện giờ đã thấu hiểu đượcsinh tử, liền tính toán bỏ qua tất cả để thuận theo tự nhiên?” Mắt chậm rãi mở ra, Mạc Mặc nhìn bầu trời nặng trĩu màu đen kịt, chậmrãi ngồi dậy, bóp bóp chân bóp bóp tay nói: “Đã thấy ra cái rắm, trời cao biển rộng bao la rất tuyệt đẹp, ta còn chưa hưởng thụ đủđâu. Chỉ là tay chân ngày nay càng phù, ta còn tinh thần và sức lực đâu mà chạy tới chạy lui.” Nhược Nhất nhất thời cười khổ cũngkhông được: “Ngươi nghĩ rằng ta muốn mỗi ngày hầu như phải chạy tới chạy lui với ngươi sao? Ta còn không phải vì chăm sóc chohai mẹ con ngươi! Khi đứa nhỏ này sinh ra, sẽ bảo hắn gọi ta là mẹ ruột.” “Hắn gọi ngươi là mẹ, thì gọi ta là gì?” Nhược Nhất nghexong lời này có chút kỳ quái nói: “Ngươi không phải là cha sao?” Mạc Mặc bừng tỉnh hiểu ra gật gật đầu: “Ừ, ngươi nói như vậy, là lúcđó ta dùng “hoa cúc” làm việc sao?” Nhược Nhất đứng đắn nói: “Quả thật được việc.” “Một khi đã như vậy.” Biểu hiện của Mạc Mặclại rất nghiêm túc, nàng nghiêng người, vỗ mông mình nói, “Mẹ của đứa nhỏ, nhân lúc hiện tại ngươi đến giúp ta hoạt động hoạt độngđi.” Cuối cùng Nhược Nhất nhịn không được khóe miệng co rút, vô cùng bái phục: “Được rồi, ngươi thắng .” Mạc Mặc ngửa mặt lêntrời cười dài ba tiếng, vừa định chế nhạo Nhược Nhất hai câu, chân mày lại bỗng nhiên nhíu lại. “Làm sao vậy?” Sau khi Mạc Mặc imlặng một lúc lâu, mặt mày càng nhăn càng chặt. Nàng đưa tay sờ sờ bụng mình, thái dương dần dần có mồ hôi chảy ra: “Mẹ của nó,nấu nước, hàng hãm hại cha nó sợ là phải chui ra rồi.” Nhược Nhất bị dọa nhảy dựng. Từ từ đỡ Mạc Mặc vào phòng, vừa vội vàngchạy đến bên ngoài nấu nước. Ba tháng trước các nàng thật vất vả tìm được một cái cơ hội, cuối cùng cũng xâm nhập được vàotrong kết giới Không Tang. Từ đó về sau, Nhược Nhất liền vẫn chuẩn bị đỡ đẻ cho Mạc Mặc, nàng đọc bản thiên thư Mạc Mặc thuậntay đem từ trong Tầm Thường Cung ra tham khảo được không ít vấn đề về mang thai. Lại làm không ít thử nghiệm. Nhưng trong ấntượng vẫn cho rằng ngày này còn rất xa xôi. Ngay thời khắc này thực sự đã đến, Nhược Nhất vẫn có cảm giác nằm mơ như trước.Mạc Mặc đau bụng suốt một ngày một đêm, đến ban đêm ngày hôm sau, Mạc Mặc kêu to một tiếng, Nhược Nhất biết bắt đầu sinhrồi. Nàng làm theo lời thiên thư, dạy Mạc Mặc hô hấp, giúp nàng dùng sức, dùng lời nói để dời đi lực chú ý của nàng ta. Nhưng tớithời điểm mấu chốt của cơn đau nhất, cho dù Nhược Nhất nói cái gì Mạc Mặc đều nghe không vào. Nàng ta túm chặt tay của NhượcNhất, cắn chặt răng nanh, đầu đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt cũng trắng bệch. Nhược Nhất vẫn kêu nàng ta cố lên cố lên. Mà Mạc Mặc lạicuối cùng nhịn không được, một tiếng nức nở u buồn ở bên môi. Tiếng khóc trầm thấp này giống như bờ đê bị hồng thủy xói lở, cuồncuộn chảy xiết. Đau đớn của nàng đều hóa thành nước mắt tuôn rơi từng giọt. “Quý. . . . . . Tử Hiên.” Xưa nay Nhược Nhất biết MạcMặc thích cậy mạnh, nhưng không ngờ nàng ấy ngày thường cậy mạnh nhưng lại đem tâm tư của mình chôn sâu như vậy. Mạc Mặc vôlực mà tái nhợt gọi tên người kia. Một lần rồi lại một lần, như đau xót như oán, giống như bi thương giống như hận. Nhược Nhất nhìnkhông ra được…. “Nhược Nhất. . . . . .” Mạc Mặc tựa hồ đau đến có chút hoảng hốt, nàng túm giữ tay Nhược Nhất, bụng dưới từngđợt dùng sức, ánh mắt lại bình tĩnh nhìn chằm chằm Nhược Nhất nói: “Nói cho ta biết hắn không ở đây! Nói cho ta biết.” Nhược Nhấtnghe xong lời này chỉ cảm thấy trong lòng chua xót. Nàng hít sâu một hơi ổn định giọng, bắt buộc chính mình nói rõ ràng: “Hắn không ởđây, Mạc Mặc, hắn không ở đây. Thế nhưng vậy cũng không sao, ngươi là Mạc Mặc, là vu nữ, ngươi rất kiên cường. Hắn có ở nhàhay không đều không sao cả.” Mạc Mặc cắn răng, nhếch miệng. Dùng sức mạnh, Nhược Nhất đi xuống vừa nhìn, vui vẻ nói: “Đầuđang ra, phải đang ra, Mạc Mặc dùng thêm sức đi.” Một tiếng trẻ con khóc nỉ non vang lên ở bên tai. Khớp hàm đang cắn chặt củaMạc Mặc buông lỏng, cả người như yếu ớt xụi lơ ở trên giường. Sau khi Nhược Nhất đem đứa nhỏ tắm rồi mặc áo quấn khăn đặtxuống bên người Mạc Mặc. Nàng nhẹ giọng nói: “Bé trai.” Mạc Mặc xoay người… Không nhìn đứa bé một cái, giọng lạnh lùng nói:“Ẵm nó bỏ ra ngoài đi.” Tiểu hài tử khóc thê lương. Nhược Nhất ngây người: “Mạc Mặc. . . . . .” “Đem nó ném xuống sông, để cho nótheo trôi theo dòng nước ra ngoài. Sống chết tùy trời.” Thấy Nhược Nhất vẫn không có phản ứng, Mạc Mặc lạnh lùng nói, “Némxuống!” “Nó gặp phải lôi kiếp, khẳng định không có đường sống.” “Đúng là bởi vì nó sẽ dẫn tới kiếp lôi.” Mạc Mặc nói, “Nhan Nhược

Page 107: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Nhất, chẳng lẽ ngươi muốn cùng chết với nó sao?” Nhược Nhất cả giận: “Cho nên ta mới mang theo ngươi tới Không Tang! Kết giớinơi này ít nhiều cũng có thể ngăn trở một ít thiên lôi.” “Chắn được bao nhiêu?” Âm sắc của Mạc Mặc tuy rằng suy yếu, nhưng lạnh lùngchưa từng có, “Một cái, hai cái? Chờ ta ma lực khôi phục, ta lập tức sẽ trở về. Mà thế giới này vốn là không nên lưu lại dấu vết củata.” Lòng Nhược Nhất quặn thắt: “Ngươi. . . . . . Ngươi ngay từ đầu đã tính toán bỏ nó đi?” Sau khi Mạc Mặc im lặng một lúc lâu, giọngnói cố gắng bình tĩnh cũng không cẩn thận lộ ra nghẹn ngào: “Ta muốn cứu nó.” Nghĩ muốn cứu nó, lại bất lực.”Nhan Nhược Nhất, coinhư là ta cầu ngươi. . . . . .” Lời còn chưa dứt, hàn quang chợt lóe ngoài phòng, Nhược Nhất cùng Mạc Mặc đồng thời cứng đờ.Nhược Nhất bước nhanh đi ra ngoài phòng. Nhưng thấy mây đen trên bầu trời từ từ tích tụ trên đầu mình, trong tầng mây cuồn cuộnthỉnh thoảng có ánh chớp hiện lên. Nàng trầm ngưng nói: “Sợ là dù ta muốn bỏ nó, hiện giờ cũng không được .” Tia sét thứ nhất đánhtừ trên đỉnh mây cao xuống, đánh mạnh ở phía trên kết giới Không Tang, kết giới dao động một phen, cũng chịu được tia sét này.Nhưng mà Nhược Nhất biết, tia sét thứ nhất này chính là một loại thăm dò và uy hiếp, sau này, mỗi một tia sét sẽ từ từ mạnh hơn. MạcMặc tự trên giường chống đỡ muốn ngồi dậy. Nhược Nhất hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái: “Ngươi còn muốn làm chi?” Sắtmặt tái nhợt của Mạc Mặc nghiêm nghị hừ lạnh một tiếng: “Dù sao không phải giống ngươi chờ chết như vậy. Ngươi không ném, ta điném.” Nói xong, xách đứa nhỏ lên, làm ra vẻ phải đi ra ngoài. Trẻ con khóc nỉ non càng thê lương. Nhược Nhất tức giận đến chịukhông được, hướng trở lại đẩy Mạc Mặc quay về nằm trên giường, lại đoạt lấy đứa nhỏ. “Ném cái gì mà ném! Ngươi một thân máuchảy đầm đìa còn phải đi ra ngoài muốn chết sao?” “Vậy chẳng lẽ ở lại nơi này chờ chết sao!” Mạc Mặc tức giận lên, tiếng thét nàycủa nàng vừa xong, lập tức liền ho, thở hổn hển ngã ở trên giường. Nhược Nhất nhìn ngũ quan của đứa trẻ chưa trưởng thành tronglồng ngực mình, đứa bé vẫn gào khóc, tựa hồ muốn làm hư giọng của mình. Nàng nhẫn tâm nói: “Không phải là ném đứa nhỏ sao? Tagiúp ngươi ném nó!” Dứt lời, liền xoay người chạy ra khỏi phòng. Mạc Mặc ở trên giường nằm nghỉ ngơi một hồi lâu, đôi tay tái nhợtdần dần nắm chặt thành nắm tay, vô lực đánh lên giường. “Hàng hóa hãm hại cha nó. . . . . .” Nhược Nhất ôm đứa bé chạy một mạchđến bờ sông. Còn chưa đến gần bờ sông, một tia sét đánh nổ vang trên đỉnh đầu, Nhược Nhất theo bản năng ôm lấy đứa nhỏ ngồichồm hổm xuống. Sau khi kết giới Không Tang chịu tia sấm sét này thì rung chuyển dữ dội, hình dáng như như bọt biển, tan biến thànhtro. Không có kết giới ngăn cản, tia sét tiếp theo sẽ đánh trực tiếp lên người bọn họ. . . . . . Nhược Nhất đứng dậy chạy liên tục vềhướng bờ sông. Nhưng cuối cùng khi nàng tới bên bờ sông, đưa tay muốn bỏ đứa bé vào làn sóng trên dòng sông, lại do dự . Nàngnhìn ngũ quan còn nhăn thành một đống trên mặt đứa nhỏ, nó đã ngừng khóc lớn, nhưng vẫn hoa chân múa tay vui sướng không biếtmuốn làm gì. Đám mây sấm sét trên đỉnh đầu như vang lên tiếng thúc giục, hai chữ lạnh nhạt “ném đi” của Mạc Mặc vang vọng trongđầu nàng. Nhược Nhất cắn chặt răng, hai tay rút về ôm chặt lại, ôm chặt lại đứa nhỏ trong lồng ngực. “Chết thì chết vậy.” Nàng chỉ chỉvào mũi của đứa nhỏ, “Ngươi xấu tốt gì cũng là một Cửu Vĩ Bạch Hồ đó, lại có mẫu thân dũng mãnh như vậy, đừng để cho ta thuacược đó.” Gót chân của Nhược Nhất vừa chuyển hướng chạy về hướng thác nước. Phía sau thác nước Không Tang có một cái độngrất sâu. Nếu Nhược Nhất chui vào trong cái động đó, như vậy thiên lôi muốn đánh trúng bọn họ, trừ phi bổ đôi cả ngọn Không TangSơn mới xuống tới cái động, bằng không thì phải đánh những tia gấp khúc vào. Nàng ôm đứa nhỏ chạy gấp một mạch tới chỗ thácnước, lại bị cái hồ sâu trước thác nước ngăn cản. Nếu một mình nàng bơi qua thì có thể miễn cưỡng, nhưng đứa nhỏ này, mới sinhra không lâu, nước này lại lạnh đến thấu xương như thế. . . . . . Nhược Nhất còn đang do dự, ánh sét trên đỉnh chợt lóe, Nhược Nhấtchỉ thấy ánh sáng trắng đẹp mắt xẹt qua, trong lòng nàng nói một tiếng không xong, không kịp phản ứng gì, liền cảm thấy được mộtlàng khí nóng rực làm da nàng bỏng rát từ trên bầu trời thẳng xuống áp chế nàng. Nhược Nhất che chở đứa nhỏ trong ngực, cuộnmình trên mặt đất. Phía sau lưng bị cháy đến nóng lên, Nhược Nhất nghĩ, đại khái nàng sẽ bị cháy như vậy. Nhưng mà một luồng khílạnh từ nơi ngực nàng phát ra, từ từ đuổi đi lo lắng trong lòng nàng. Nhược Nhất giật mình, nhìn về đứa nhỏ trong ngực mình. Chỉ thấytay chân ngắn của đứa nhỏ ngủn quơ múa lung tung, miệng kêu a a, mặt mày có nhăn nhúm, ngực lại bốc lên một làm khí lạnh màulam. Trong khoảng thời gian ngắn, Nhược Nhất cũng không biết nên biểu hiện như thế nào. Cửu Vĩ Bạch Hồ! Thật không hỗ là Cửu VĩBạch Hồ! “Thiên lôi cũng chống đỡ được, một chút nước lạnh ấy hẳn là không xem là gì, đúng không.” Nhược Nhất quấn chặt quần áocủa hắn lại, thả người nhảy vào trong nước, mà nàng còn chưa tới kịp xuống nước, một tia sét long trời lở đất đánh xuống. Lập tứcbên hồ nước, một đám bụi đất bay lên, đợi bụi đất rơi xuống xong, Nhược Nhất thoáng nhìn, tiếng điện sét đùng đùng trong nước hồ.Nhược Nhất im lặng, nàng cư nhiên đã quên, nước là thứ dẫn điện . Một khắc chần chờ này, sét trên trời vội vàng đánh xuống mộtcái. Uy lực của tia sét này so với tia trước, Nhược Nhất cảm giác rõ ràng có sự khác biệt —— mặt đất lung lay thoáng qua hai cái.“Khụ khụ!” Đứa nhỏ này tựa hồ cũng chống không nổi tia sét càng ngày càng lợi hại, sặc ho ra tiếng, tốc độ động đậy hai chân cũngchậm dần. Nhược Nhất nóng lòng, liền đánh bạo nghĩ muốn liều mạng một lần, mà chân nàng còn chưa có bước được một bướcnào, sấm sét trên bầu trời lại xẹt qua tia kế tiếp. Khối màu lam trong ngực đứa trẻ lay động hai cái, ánh sáng màu lam băng dần dầncó tia yếu ớt. Tay chân hắn lại giống như tê liệt, động tác cứng ngắc. Trong lòng Nhược Nhất biết, nếu lại một lần nữa, đứa nhỏ nàysợ là thực chống đỡ không được, lúc đó bọn họ sẽ chết chung. . . . . . Sau đầu chợt lạnh, Nhược Nhất đột nhiên nhớ tới lần trướcThương Tiêu nói với nàng, hắn chưa giải song sinh ấn cho nàng. Song sinh tử kết, đồng sinh cộng tử. Nếu hôm nay nàng chết ở trongnày, như vậy Thương Tiêu. . . . . . Tâm thần Nhược Nhất sợ hãi. Không được, nàng không thể chết như vậy được! Thế nhưng, bây giờcó biện pháp nào. . . . . . Đám mầy sấm sét cuồn cuộn nổ vàng trên đỉnh đầu. Mắt nhìn thấy một đợt công kích lớn hơn giáng xuống, sắtmặt Nhược Nhất trắng bệch, ngăn không được, tránh không khỏi, chẳng lẽ nàng và Tiêu Thương thật sẽ phải gặp lại nơi cõi âm sao. .. . . . Tia sáng màu trắng chói mắt đâm tới. Trong đầu Nhược Nhất nhất thời trống rỗng. Bên trong sự hoảng hốt, nàng mơ hồ thấy mộtthân ảnh màu đen chắn trước mặt của nàng, cùng với tiếng chuông bạc thanh thúy vang lên, mạnh mẽ chặn sấm sét thay nàng. Mộtnăng lượng thật lớn tạo nên một trận phong ba, cuồng phong thổi đi cái nón rộng trên đầu người nọ, Nhược Nhất chỉ thấy một đầu tócmàu bạc của hắn bay loạn trong làn gió.

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 49

Đám bụi bặm cuộn trào bởi thiên lôi từ từ phủ xuống, Nhược Nhất bảo vệ đứa trẻ ngẩng đầu nhìn sống lưng thẳng tắp đang che trướcthân mình.Người nọ hơi hơi nghiêng đầu, một khuôn mặt được quấn lại rất chặt chẽ, nửa phần dung mạo cũng không nhìn được. Hắnvung tay lên, phía trên hồ sâu lập tức đóng một tầng băng dày, bầu trời mây mù, sấm sét cuồn cuộn, hắn xoay người lại kéo NhượcNhất lên, mạnh mẽ đẩy nàng:“Đi.” Một chữ phun ra vang vang đanh thép, thanh sắc lại làm Nhược Nhất cảm thấy quen thuộc.Nhưngtình huống bây giờ đã không cho phép Nhược Nhất suy nghĩ nhiều, mắt thấy đường sét bên chân trời sắp giáng xuống, Nhược Nhấtvội khom người từ trên lớp băng dày của hồ sâu chạy nhanh qua, còn chưa tới cái động sau thác nước, thiên lôi đã theo sát. Nam tử

Page 108: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

thần bí hai tay tạo hình chữ thập, dựng ra một chưởng kim quang muốn chống đỡ, lại không liệu được thiên lôi kia đột nhiên biến mấttrên không trung đến không còn dấu vết.Nhược Nhất che chở cho đứa trẻ xông qua dòng thác chảy xiết, bước vào trong động, mộtphút bất cẩn, bị trượt chân, ngã chỏng vó. Nàng bất chấp đau đớn, lập tức đứng lên kiểm tra tình hình của đứa trẻ, cũng may đứa nhỏnày mặc dù không có tinh thần như khi nãy, nhưng hô hấp vẫn mạnh mẽ như cũ.Nàng thở phào một hơi, đáy lòng xẹt qua tia an tâm.Lại nghĩ tới người vừa cứu nàng kia, có chút lo lắng nhìn ra ngoài, tầm mắt lại bị thác nước ngăn trở, bên tai chỉ toàn là tiếng ầm ầmcủa thác nước, ngăn cách tất cả tình hình bên ngoài.Cái duy nhất mà Nhược Nhất dám khẳng định chính là, người mới vừa gặp kiatuyệt đối là người trước kia mình đã quen biết. Nếu không hắn cũng sẽ không tới cứu nàng nhiều lần như vậy. Một lần là giúp nànggiết Mã Phúc, lần thứ hai là giúp diệt trừ xà yêu, lần này lại càng thay nàng đỡ thiên lôi. Nếu người không quen không biết, ai lạinguyện ý vì nàng mà làm nhiều như vậy chứ!Hơn nữa hắn cũng từng cùng Thương Tiêu giao đánh, Thương Tiêu cũng không biếthắn.Người này…Đột nhiên tinh quang chợt lóe lên trong đầu Nhược Nhất, chẳng lẽ… chẳng lẽ…Đang suy nghĩ, người thần bí kia mộtthân hắc y từ bên ngoài thác nước thong dong tiêu sái tiến vào. Mặc dù âm thanh của dòng thác nước lớn như thế, nhưng NhượcNhất vẫn giật mình nghe được tiếng chuông bạc giòn vang được đeo trên người hắn.”Đi sâu vào trong.” Hắn không ngừng bước, đitới trước mặt Nhược Nhất.Nhược Nhất chần chờ trong chốc lát, cũng đành bạo gan đi theo.Đi vào trong huyệt động, xuất hiện mộthang động rộng rãi.. Hắn dừng bước chân lại, tựa hồ nhìn Nhược Nhất mà nói: “Thiên lôi như bị cái gì nuốt chửng vậy. Tránh ở đâytạm thời không cần lo lắng cho tính mạng, nhưng không biết vật kia có thể nuốt bao nhiêu thiên lôi, nếu không thể nuốt hết thiênlôi…”Nói chưa hết, ý đã đến.Thiên lôi càng ngày càng mạnh mẽ, mới bắt đầu không bao lâu đã bức bọn họ tới mức này, cường độcủa cỗ thiên lôi sau ắt là không cần phải nói, những cỗ thiên lôi cuối cùng nếu không bị ăn hết bởi tên Trình Giảo Kim đột nhiên nhảy ra[1], nếu hỏng chuyện, chắc hẳn bọn họ cũng trốn không thoát kết cục chết thảm.Nhược Nhất nhìn nhìn đứa trẻ đang ôm trong ngực,nếu thực sự có lúc ấy, nàng nên ôm đứa trẻ này để Thương Tiêu cùng chết với nàng, hay là ném đứa trẻ này đi…Trong lúc gian nanlựa chọn, Nhược Nhất đột nhiên có chút thông suốt ngôn từ tuyệt quyết vừa rồi của Mạc Mặc.Mạc Mặc, có lẽ cũng là sợ liên lụy nàngnhư vậy…Nhược Nhất thở dài một tiếng: “Ngươi…” Nàng nhìn chằm chằm hắc y nhân mà nói, “Ngươi có cách cứu nó một mạngkhông?”Người nọ gật gật đầu: “Ta ắt sẽ giúp nàng.”Dễ đồng ý như vậy sao?Nhược Nhất có chút giật mình, dưới tình cảnh này cóngười đồng ý trợ giúp nàng, với nàng mà nói thật sự được xem là một loại ân huệ lớn lao. Cảm kích đồng thời với sự tò mò về hắncàng sâu thêm, nàng suy nghĩ, mang theo vài phần cẩn trọng hỏi: “Chúng ta, ừm… Trước kia có từng gặp qua?”Người nọ đang chỉnhlại áo bào, chợt nghe lời này của Nhược Nhất, động tác tay cứng lại một chút, sau một lúc lâu cũng không nói chuyện.Nhược Nhất lạinói: “Vì sao nhiều lần giúp ta?”Người nọ tựa hồ than nhẹ một tiêng, “Tất nhiên là bởi vì ta từng đồng ý với nàng, nếu có một ngày nàngbị trời phạt, ta sẽ chịu thay cho nàng.”Nhược Nhất ngây người trong chớp mắt, trong đầu bỗng bật ra một đoạn đối thoại đã chôn sâu——“Nhược Nhất, nàng buộc một người tu đạo ta đây phá sát giới, là sẽ bị trời phạt ““Người tu đạo cũng chỉ để phổ độ (cứu rỗi)chúng sinh, đến lúc đó thật sự ta phải bị trời phạt, thì ngươi chịu thay ta đi.”“Huân… Huân Trì?”Người nọ tựa hồ cười yếu ớt một tiếng:“Ta vốn tưởng rằng nàng sớm đã nhận ra ta, không nghĩ tới, qua nhiều năm thế này, nàng chẳng thông minh bằng năm đó.”NhượcNhất bước nhanh đến bên người hắn, đưa tay muốn chạm vào hắn, nhưng lại không dám chạm, chỉ sợ chạm một cái, hắn liền hóathành bọt biển mà tiêu tan.Huân Trì than nhẹ: “Nhược Nhất, ta đã trở về.” Đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng.Cảm giác đụng chạmchân thật tựa hồ mang đến dũng khí cho Nhược Nhất. Đầu ngón tay nàng cuối cùng cũng chạm vào mảnh vải quấn chặt chẽ gươngmặt hắn, chậm rãi gỡ xuống, một đôi mắt trong suốt không nhiễm thế tục đang lóe lên ánh sáng rạng rỡ trong hang động. Đồng dạnglà gương mặt vi loan [2], khóe môi cơ hồ luôn luôn mang theo ý cười, một khuôn mặt quen thuộc như thế…Nhưng gương mặt tuấn túấy lúc này bị một vết sẹo thật dài phá hỏng đến hầu như không còn. Từ thái dương bên phải đến bên môi, cắt qua cả khuôn mặthắn.Nhược Nhất không thể tin che miệng lại.“Đây là… Đây là làm sao vậy?” Nàng nhìn chằm chằm vết thương đáng sợ trên mặt HuânTrì, lại duỗi tay nắm những sợi tóc bạc của hắn, “Đây là làm sao vậy?”Huân Trì chỉ cười một cách nhẹ nhàng.“Cho nên… Ngươi mớiluôn quấn chặt mặt mình, không để ta thấy sao? Cho nên ngươi mới không tự nói cho ta biết ngươi đã trở lại…” Nhược Nhất cònmuốn nói cái gì, mặt đất chợt động mạnh, đá vụn trên đỉnh đầu rơi ào ào xuống.Huân Trì nghiêm mặt: “Xem ra, thiên lôi vẫn chưa hoàntoàn bị nuốt chửng.” Lời hắn còn chưa dứt, Nhược Nhất chỉ nghe một trận thanh âm nổ đùng, ngẩng đầu nhìn, trên đỉnh động điệnquang dày đặc, chiếu cả huyệt động sáng như ban ngày.Huân Trì giữ chặt cánh tay Nhược Nhất: “Mau chóng đi ra ngoài.”Nhược Nhấtkhông nghĩ uy lực của thiên lôi cư nhiên lại lớn như vậy, chỗ vách núi phía trên động ít nhất cao cả trăm mét, lôi kiếp cư nhiên xuyênthấu cả hòn núi, bổ tiến vào.Nếu chỉ dựa vào nhân lực để ngăn cản…Trước kia Tử Đàn từng nói cho nàng biết lúc Thương Tiêu lịchkiếp, tám mươi mốt tia lôi kiếp cơ hồ đánh sụy nửa đỉnh U Đô Sơn, lúc đó nàng còn cho là Tử Đàn nói khuyếch đại, bây giờ xem ra,Tử Đàn lúc trước nói như vậy vẫn còn hơi giản dị một chút.Đợi đến khi ra tới thác nước, Nhược Nhất giữ chặt Huân Trì: “Khôngđược, bây giờ sấm sét lợi hại như vậy, nếu đi ra ngoài nhất định là khó có thể chống đỡ được.” Huân Trì nhẹ nhàng đánh một quyềnlên vách đá, nham thạch nhìn như cứng rắn nhất thời tan thành bột phấn rơi xuống. Nhược Nhất kinh hãi. Huân Trì nói: “Núi này đã bịthiên lôi đánh thành bộ dạng như vậy, bây giờ không đi ra, đợi chút nữa chắc chắn sẽ bị chôn sống ở bên trong. Hơn nữa ta xemcường độ của thiên lôi, chắc là vài phát cuối cùng rồi, nếu chỉ có vài phát, chắc ta có thể chống đỡ được.” Nói xong kéo eo NhượcNhất, che chở nàng từ trong thác nước lao ra. Bọn họ mới vừa rời khỏi hang động, thiên lôi theo sát mà đến, đánh vào cửa động, cảhòn núi vang lên một tiếng sụp đổ, tan thành bột phấn. Thác nước mất đi chỗ dựa, bọt nước tung tóe đầy trời. Mà trận sấm lại khôngdừng lại, một đường càn quét đuổi theo bước chân di chuyển của Nhược Nhất bọn họ, thiêu cháy vàng khô cả một mảnh đất lớn.Cuối cùng đánh vào một cây đại thụ thì ngừng lại. Sau khi bụi bay tứ tung, Nhược Nhất vẫn kinh hồn ôm đứa trẻ trừng lớn mắt nhìnhòn núi bị đánh đến tan nát. Huân Trì mở ra một kết giới chói mắt, chặn lại uy lực còn sót lại của tia thiên lôi vừa rồi. Nửa giây thởcũng không cho bọn họ, bạch quang chợt lóe, thiên lôi lại tới. Nhược Nhất chỉ có thể ôm chặt lấy đứa trẻ, phủ phục trên mặt đất, tronglòng một lần lại một lần cầu nguyện. Lúc này đây, nàng vẫn vô cùng oán hận bản thân năng lực gì cũng không có, chỉ có thể bất lựcnhìn, bất lực đợi người cứu. Nếu, nếu nàng cũng có một phần năng lượng, nàng cũng có thể bằng khả năng này của mình để bảo vệngười nàng muốn bảo vệ, tốt biết bao… Huân Trì chống đỡ mấy phát thiên lôi, thân hình hơi hơi lay động, giọng nói kinh ngạc: “Thiênkiếp của Cửu Vĩ Bạch Hồ quả nhiên lợi hại…” Nhược Nhất nghĩ thầm, sở dĩ kiếp số bọn họ phải độ lại mạnh như vậy, có thể bởi vìđứa trẻ này là của Mạc Mặc cùng Quý Tử Hiên, trong thân thể có huyết mạch của dị giới, cho nên thiên kiếp cũng theo đó trở nên thấtthường chăng. Trong đầu nàng đột nhiên hiện lên khuôn mặt Thương Tiêu—— vậy sau này nếu nàng cùng Thương Tiêu có con, lại sẽphải độ qua cái kiếp như thế nào đây… Cùng với một tiếng nổ, sau lưng Nhược Nhất nóng lên, kết giới của Huân Trì vang một tiếngrồi bị phá, gối phải của hắn mềm nhũn, quỳ trên mặt đất. Nhược Nhất kinh hãi: “Huân Trì!” Hắn lau vết máu nơi khóe miệng: “Khôngsao, chỉ là vừa rồi hai phát sấm cùng giáng xuống, ta không có chuẩn bị.” “Hai phát!” Nhược Nhất hoảng sợ. Huân Trì nhìn bầu trờiđang chậm rãi tích tụ đám mây đen, thần sắc nghiêm trọng: “Lôi kiếp cuối cùng sắp giáng xuống.” Lòng bàn tay hắn tạo thành chữthập, miệng thì thào chú ngữ, khí tức màu vàng hóa thành từng sợi từng sợi tơ lộng lẫy tráng lệ dần dần vây thành một vòng quanh haingười, tạo nên một kết giới vững chắc không thể phá. Hắn rũ hai mắt, thần sắc yên lặng, không buồn không vui, không kinh không sợ,như một vị thần cung phụng trong miếu. Nhược Nhất nhìn nhất thời có chút ngây người. Lâu như vậy không thấy, khí tức trên ngườiHuân Trì càng phát ra có vẻ mờ ảo. Bạch quang mang theo xu thế rồng gào hổ thét xé trời mà giáng xuống, Nhược Nhất chỉ cảm thấykhông khí xung quanh đều trở nên cực kỳ đè nén. Lôi kiếp cùng kết giới đụng vào nhau, lỗ tai Nhược Nhất bị đâm đến đau đớn không

Page 109: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

thôi, nàng chỉ có thể cuộn mình lại liều mạng bảo vệ đứa trẻ. Thần sắc trong mắt Huân Trì chưa biến, trên trán lại dần dần thấm ướtmồ hôi, sắc mặt cũng trở nên trắng xám. Những sợi tóc vốn đã bạc lúc này bị bạch quang chói mắt in lên càng hiển thị vẻ tiều tụy.Không biết qua bao lâu, giống như cả thế giới đều trở nên tĩnh mịch. Nhược Nhất chỉ cảm thấy áp lực quanh thân mạnh mẽ giảm đi,thanh âm chói tai mất đi, không khí nóng bức cũng không còn. Nàng từ từ đứng thẳng dậy, nhìn phía không trung, chỗ mây đen kia đãbiến mất hầu như không còn, chỉ còn tầng tầng mây dày nặng, ửng lên màu trắng bạc, treo nặng nề trên không trung. Nhược Nhấtquay đầu nhìn phía sau. Huân Trì vẫn đứng thẳng lưng như trước, phảng giống như hoàn toàn không hề bị thương. “Huân Trì?” NhượcNhất gọi nhẹ, người phía trước cũng không có phản ứng. Nàng nhẹ chân đi đến bên hắn, nhìn nửa bên mặt hắn, mới phát hiện sắcmặt hắn trắng đến cơ hồ trong suốt, làm nổi bật vết sẹo đậm màu trên mặt hắn càng khiến người ta sợ hãi. Nhược Nhất kéo tay hắn,chỉ cảm thấy lạnh lẽo như băng. “Huân Trì, kiếp đã độ xong rồi.” Huân Trì vẫn nhìn không trung, khẽ cau mày: “Vẫn chưa.” Lời cònchưa dứt, sấm vang mãnh liệt. Phát sấm này mới là phát cuối cùng! Nhược Nhất rung mạnh trong lòng, trong đầu bỗng hiện lên hìnhảnh hắn bị phá vỡ lồng ngực, nàng cơ hồ là theo bản năng nhào vào người Huân Trì, che chở cho hắn lẫn hài tử dưới thân. Lôi kiếpgiáng xuống, xé rách không khí, Nhược Nhất ngửi được mùi cháy két của tóc mình. Nàng sẽ chết… Giữa lúc bạch quang ùn ùn kéođến, một bóng đen lảo đảo chạy đến trước bọn họ, hai tay giương ra, lấy thân làm khiên, ngăn giữa tia sét cùng Nhược Nhất. NhượcNhất hơi hơi đưa mắt về phía sau, đồng tử hoảng sợ co rút nhanh. “Mạc Mặc!”

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 50

Mạc Mặc! Nhược Nhất hé môi, chưa kịp nặn ra một chữ cho thế giới đã bị một mảnh thảm đạm bao bọc. Thân ảnh Mạc Mặc lặng lẽbiến mất bên trong ánh hào quang lóa mắt kia… Thời gian tựa như tại điểm này cắt ra cái chỗ trống, bên tai Nhược Nhất chỉ còntiếng khóc của hài nhi, có vẻ càng đặc biệt thê lương hơn. Tầm Thường Cung. Khuynh Nguyệt chậm rãi bước vào đại điện, nhưng lạikhông thấy Quý Tử Hiên vẫn thường ngày ngồi sau án thư xử lý công vụ. Nàng quay người lại tìm kiếm hướng lầu các (gác xép). Đếndưới lầu các thì thấy Thái Phùng đang đứng yên ở lối vào. Thái Phùng có chút bất lực cười nói với nàng: “Cung chủ có lệnh, bất luậnkẻ nào cũng không được đi lên.” Tiếp theo ắn bĩu môi, “Sáng sớm hôm nay vừa dậy đã như là đang nóng giận vậy, vẫn một mựcđứng trên lầu các, không chịu xuống. Mới vừa rồi ta nghe thấy không ít động tĩnh ở trên, muốn đi xem, lại bị mũi dính đầy tro [1].”Khuynh Nguyệt gật gật đầu. Chưa kịp suy nghĩ gì, Quý Tử Hiên đã chậm rãi đi ra từ bên trong. “Cung chủ.” Hai người quỳ xuống đấthành lễ. Quý Tử Hiên thản nhiên ừ một tiếng, rồi đi thẳng. Hai người liếc nhau. Thái Phùng cười khổ: “Rốt cuộc là ai cư nhiên có nănglực khiến tâm tình cung chủ xấu như vậy, ngay cả mọi người cũng không muốn phản ứng.” Khuynh Nguyệt nhìn bóng dáng Quý TửHiên nhíu nhíu mày một cách kỳ quái: “Khi nãy ngươi có thấy không, ánh mắt cung chủ hình như có chút bất ổn.” “Bất ổn?” Nụ cười bênmôi Thái Phùng lạnh đi, “Cung chủ luyện chính là đồng thuật, hai trăm năm trước sau khi bị Thương Tiêu hủy đôi mắt, mắt của cungchủ còn có thể bất ổn đi đâu nữa.” Cái gọi là đồng thuật, đơn giản là dựa vào hai mắt hoặc là mị hoặc, hoặc là uy hiếp, hoặc là trựctiếp công kích pháp thuật với kẻ địch. Quý Tử Hiên một lòng với phép thuật này, tinh lực cả đời cơ hồ đều dành cho nó. Hai trăm nămtrước, Thương Tiêu phế đi đôi mắt của Quý Tử Hiên, chuyện này không khác với việc chém bốn vó của ngựa, hoặc là chặt đứt songchưởng của người luyện võ. Quý Tử Hiên mặc dù vẫn có thể cảm giác được hoàn cảnh xung quanh, nhưng trên phương diện phápthuật mà nói, hắn đã là một nửa phế nhân. Bây giờ tất cả những gì hắn có, chỉ là một thân linh lực cường đại cùng cơ trí hơn người.Chống lại yêu vật tầm thường tất nhiên là không quan trọng, nhưng nếu muốn nói về đơn đả độc đấu, hắn so với Thương Tiêu đã sớmkhông thể đấu lại được. Khuynh Nguyệt nghe xong những lời này của Thái Phùng, mày vẫn cau lại khó hiểu. Cái nàng lo lắng chính làkhuôn mặt của cung chủ tựa hồ có một cỗ khí huyết nồng đậm mùi tanh. Giống như là vừa cùng ai đại đấu một trận vậy… Trở lại tẩmcung, Quý Tử Hiên đóng cửa lại, lẳng lặng đứng ở phía sau cửa trong chốc lát. Hai mắt hắn vẫn không có ánh sáng như cũ, nhưngsắc màu đồng tử so với bình thường còn đen hơn nhiều. Như là rất mệt, hắn khép lại hai mắt, chậm rãi đi về hướng giường. Chưa điđược vài bước, thân hình hắn đột nhiên lung lay hai cái, đầu gối bỗng mềm nhũn, thẳng tắp mà quỳ rạp dưới đất, hắn vội đỡ lấy bêncạnh mà đứng, lật tay lại đưa lên mặt, che lại hai mắt. Giây lát, trong khe hở liền chảy ra bao nhiêu là huyết lệ(nước mắt bằng máu).Dòng máu đỏ tươi mang theo mùi tanh dọc theo mu bàn tay lướt qua xương cổ tay dần dần chảy vào trong tay áo. Nghỉ ngơi một hồilâu, đau đớn trong mắt dần dần biến mất. Quý Tử Hiên cười đau khổ: hai trăm năm tu hành, vì hôm nay nhất thời mềm lòng mà bị phếđi. Hắn không nên nhúng tay, nhưng cảm giác được kiếp lôi kia một cái rồi một cái giáng xuống, giống như từng lá bùa giục hồn cứlàm rối loạn tất cả lý trí cùng kế hoạch của hắn… Cuối cùng khiến hắn trở nên thảm hại như bây giờ, nhưng mà, dù vậy, trái tim loạnlạc đã lâu của hắn, lúc này lại an tĩnh trở lại. “Rễ tình…” Quý Tử Hiên cười tự giễu nói, “Rốt cuộc vẫn là không thể triệt để cắt đứtđược.” Một mình nghỉ ngơi không bao lâu, hắn liền nghe thấy bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, hắn ngồi trêngiường, mới vừa buông rèm xuống thì gian ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa. “Vào đi.” “Cung chủ.” Khuynh Nguyệt hành lễ. Đầu khôngcó cúi xuống mà nhìn nhìn vào bên trong giường. “Chuyện gì?” Khuynh Nguyệt phục hồi tinh thần lại, nghiêm túc đáp: “Dựa theo cấpbáo của thám tử ở Thanh Khâu, Toan Dữ Điểu hóa thành hình người.” Quý Tử Hiên nhíu màu. Đoạn thời gian trước mới nghe nóiToan Dữ Điểu đang ở Thanh Khâu cùng Thương Tiêu đấu triền miên, dựa vào tác phong làm việc của Thương Tiêu cùng Tử Đàn,sao lại để mặc Toan Dữ Điểu phá vỡ phong ấn thần mà hoàn toàn thức tỉnh… Liên tưởng đến mấy kiếp lôi đột nhiên biến mất khinãy, Quý Tử Hiên đã biết nguyên nhân. Mà nay người đã được cứu, nhưng lại lưu lại Toan Dữ cái thứ đại phiền toái này. Thượng Cổyêu thú một khi một con đã thức tỉnh, thế gian nhất định sẽ bị lấp đầy bởi ma khí, lúc đó ngày các yêu ma khác phá thổ mà lên chỉ sợ làsẽ càng đến càng nhanh.” Quý Tử Hiên trầm giọng nói: “Nhanh đi triệu đệ tử hồi cung.” Khuynh Nguyệt nói: “Cung chủ, sao không làmgiống lần trước khi đối phó Cửu Man, chúng ta chỉ sống chết mặc bây, để Toan Dữ Điểu gây khó xử với yêu tộc, chúng ta cũng sẽmượn đao giết người, hỗ trợ Toan Dữ, để nó diệt Thương Tiêu, sau đó lại diệt trừ Toan Dữ…” “Đao này không thể mượn.” Quý TửHiên lẳng lặng nói, “Toan Dữ nay đã hoàn toàn phá vỡ phong ấn, năng lực của Thượng Cổ yêu thú không thể xem nhẹ, lúc đó nếu hắnlàm yêu tộc thiệt hại nặng nề, dựa vào năng lực tiên tộc ta đây nhất định khó có thể khiến hắn bị xử tử, nếu đến lúc đó, Cửu Châuchắc chắn sẽ sinh linh đồ thán [2]. Ai cũng không đảm đương nổi cái bêu danh ấy.” “Là Khuynh Nguyệt lỗ mãng, thỉnh cung chủ tráchphạt.” “Thôi, chúng ta cùng yêu tộc tranh chấp nhiều năm, cân nhắc nặng nhẹ như vậy sớm đã thành thói quen. Về sau, e là chúng tatránh không được phải cùng yêu tộc hợp tác, ngươi thân là một trong Tứ tướng, mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, sử dụng lời lẽ phảilàm gương, tuyệt không thể như thế.” Quý Tử Hiên nói, “Đi triệu tập tất cả đệ tử của Tầm Thường Cung lại đây. Vân Chử đâu?”Khuynh Nguyệt cau mày một cách hiếm thấy: “Tự lần trước sau khi cùng cung chủ đi qua Anh Lương, hắn liền mang một thân thươngtật luôn bôn ba bên ngoài, hối hả ngược xuôi, cũng không biết rốt cuộc muốn đi đây. bây giờ gấp gáp triệu hắn về chỉ sợ còn phải phí

Page 110: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

một lượng công phu.” Quý Tử Hiên yên lặng trong chốc lát, lại nói: “Vụ Quy đâu?” Ngữ khí hỏi ra cư nhiên mang theo một chút thở dàibất lực. Khuynh Nguyệt nghe nói đến tên này, gân xanh trên trán giật giật, ngại trước mặt Quý Tử Hiên nên nàng vẫn có lễ mà đáp:“Mười hai năm trước nói là muốn đi tiên đảo ngoài biển tìm một mỹ nhân ngư tuyệt đẹp về… để lấy rồi sinh nhi tử, từ lúc ra khơi đếnnay cũng chưa từng nghe bất cứ tin tức gì của hắn.” Quý Tử Hiên thở dài một tiếng: “Thôi. Hắn đã quen tự do tản mạn, lần này cũngkhông phải là thật sự đến thời điểm nguy hiểm ngập đầu, mặc hắn đi đi.” Lại nghe Quý Tử Hiên dặn dò một số xong, Khuynh Nguyệtkhom người rời khỏi điện, lúc sắp ra cửa, nàng như vô ý nhìn vào trong giường, trong lúc mơ hồ, nàng tựa hồ nghe thấy cường giảluôn bày mưu tính kế sau rèm sa kia mỏi mệt mà buông tiếng thở dài. Một tiếng này, nói không hết sự mệt mỏi. Thế nhưng nàng biết,lần sau khi gặp lại hắn, Quý Tử Hiên vẫn là Tầm Thường Cung chủ bễ nghễ thiên hạ ấy. Vô tình tất nhiên sẽ vô thương (thương đâynghĩa là chết). … Khi Nhược Nhất lần nữa tỉnh lại, ánh mặt trời đã lâu không thấy từ bên ngoài xuyên thấu qua song trúc của cửa sổchiếu vào bên cạnh nàng. Vừa chuyển đầu thấy Huân Trì đang ở bên bàn sắp xếp thảo dược, hình như phát hiện phía sau có độngtĩnh, hắn chậm rãi xoay người lại, ôn hòa cười: “Tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?” Nhược Nhất chớp mắt, kí ức trong nãođột nhiên ập tới, nàng mạnh mẽ bắn người ngồi lên: “Mạc Mặc đâu?” Huân Trì vội ấn chặt nàng, nhẹ nhàng “hư” một tiếng, lại chỉ chỉbên cạnh nàng. Nhược Nhất lúc này mới nhìn lại, chỉ thấy Mạc Mặc quần áo tả tơi nằm bên cạnh. Hài nhi béo ngậy cũng đang bình yênngủ say, quyền đầu nho nhỏ của hắn túm chặt ngón trỏ của Mạc Mặc, nửa điểm cũng không buông lỏng. Sau khi trải qua truy sát kinhtâm động phách của kiếp lôi, thấy bọn họ mẫu tử ngủ chung ngon như vậy. Nhược Nhất không khỏi ửng đỏ cả hốc mắt. Huân Trì nói:“Phát sấm kia không biết bị người ngăn lại, thế nhưng dư uy vẫn khiến nàng ta bị thương. Ta đã lau mặt cho nàng ta, nhưng lại khôngtiện giúp nàng ta thay y phục, vừa lúc ngươi tỉnh, vậy giúp nàng ta chỉnh lý lại đi. Ta ra ngoài nấu thuốc trước, nàng ta mới sinh xongđã trải qua phong ba như vậy, xác thực cần điều trị một phen.” “Huân Trì…” Nhược Nhất cảm động biết bao, không biết nên nói cái gì,cuối cùng phun đến bên miệng chỉ còn một câu, “Cám ơn.” Huân Trì cười yếu ớt nói: “Nhiều năm không gặp, vẫn còn xa lạ với ta. Nếungươi thật sự muốn cảm tạ ta…” Hắn ngừng lại một chút, “Bỏ đi, chuyện này vẫn là hôm nào rồi nói sau.” Nói xong, cũng không choNhược Nhất cơ hội hỏi, xoay người liền đi ra ngoài. Nhược Nhất lúc này cũng không muốn tiếp tục truy vấn. Từ trong tủ lấy một bộ yphục Mạc Mặc vẫn mặc thường ngày, vừa định giúp nàng thay y phục bẩn, Mạc Mặc mạnh mẽ trợn mắt, sát khí chợt lóe qua trongmắt, đợi sau khi thấy rõ là Nhược Nhất, nàng nhẹ nhàng thở ra, lại đổi sang ngữ khí trêu đùa nói: “Nhược Nhất, ban ngày ban mặt đãcởi áo nới dây lưng của gia, có phải ngươi nhịn không được không?” Nếu là ngày thường, Nhược Nhất nghe nói như thế chắc chắnlà không thể thiếu việc cùng nàng ta đùa một phen, nhưng hôm nay nhìn Mạc Mặc sắc mặt tái nhợt, tay không ngừng giúp nàng tathoát y phục bẩn ra, nghiêm mặt nói: “Cũng đã làm mẹ người ta rồi, không làm tấm gương cho viên thịt cầu nhà ngươi sao?” (BB: Vì 2người là người hiện đại nên tác giả sử dụng từ hiện đại nha) Mạc Mặc vừa nghe lời này, thần sắc ngẩn ra, chuyển mắt, thấy viên thịtcầu nằm bên cạnh. Nàng như là nhìn đến ngây người: “Là….. Là thứ hàng hại cha?” Nhược Nhất gật đầu. Mạc Mặc ngứa tay trái bópbóp phải véo véo khắp người hài tử. Nhược Nhất thật sự nhìn không được vỗ bàn tay đang bắt loạn của nàng ra: “Cũng không phảilàm bằng bọt biển(như miếng rửa bát), đừng có nặn như vậy được không! Nát rồi làm sao đây.” “Là thứ hàng hại cha?” Mạc Mặchoàn toàn không đem lời của Nhược Nhất nghe vào, lại lần nữa giở trò với hài tử, cuối cùng tổng kết lại: “Nhăn nhúm như vậy, xấuthành như vậy, chắc chắn không phải của ta.” Nhược Nhất thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy được có một mẫu thân như vậy, tiền đồcủa hài tử này rất đáng lo. Nhưng khi nàng bắt gặp ánh mắt của Mạc Mặc, Nhược Nhất thầm nghĩ: nếu lúc này có ai muốn từ bênngười nàng cướp hài tử này đi, e là Mạc Mặc cho dù liều mạng cũng sẽ đi cứu hài tử về. Một hồi lâu Mạc Mặc mới nhận thấy đượcngón trỏ của mình bị tiểu hài tử túm chặt ở trong tay, nàng hoảng muốn rút tay về, không nghĩ hài tử lại run rẩy một cách mạnh mẽ, MạcMặc sợ đến cứng đờ cả người. Hài tử kéo tay nàng đút vào miệng. Ngậm trong miệng, lại chép chép miệng hai cái. Ánh mắt MạcMặc hiếm thấy mà nhu hòa trở lại. “Nhược Nhất, hắn… Ta chưa bao giờ xem hắn là một hài tử, ta vô tình có mang hắn, vẫn luôn chorằng hắn là một sai lầm cùng trói buộc không nên có. Nhưng bây giờ ta mới sâu sắc cảm giác được, hắn là một con người, là hài tửcủa ta. Mà ta thiếu chút nữa ném hắn đi…” “Hiện giờ hắn may mắn còn sống, ta cũng còn sống, theo lý thuyết mà nói, ta nên cảm thấyvạn phần may mắn cùng vui sướng, nhưng bây giờ, hắn cứ như vậy mà bày ra trước mặt ta, ta lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.” Mạc Mặcđộng ngón trỏ bị hài tử nắm lấy, ngược lại cầm cánh tay ngắn củn nhưng béo ngậy của hắn, tựa như đang mượn lực lượng từ hài tử,“Ta không còn sống vì mình nữa, càng nên sống vì hắn, ta sợ, bởi vì ta mà hắn sống quanh khúc bất an.” Nhược Nhất rũ mắt, đây là lầnđầu tiên nàng thấy Mạc Mặc thản nhiên như vậy mà nói ra nàng sợ, thân phận mẫu thân đối với Mạc Mặc mà nói, có thể xem là cáikhiêu chiến thật lớn. Thân phận của hài tử này đã định hắn khó có thể trường an, tộc Cữu Vĩ Bạch Hồ không tha hắn, Quý Tử Hiêncũng không tha hắn, Mạc Mặc có thể mang theo hắn trốn khắp nơi, nhưng lại trốn được bao lâu đây… Chỉ còn một cách, là đi bướcnào tính bước đó. Nhược Nhất muốn làm dịu không khí, cười nói: “Được rồi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. chuyện này đến lúcđó rồi nói sau. Bây giờ đặt tên cho hài tử mới là quan trọng nhất. Mạc Mặc…” “Hàng hại cha.” Mạc Mặc nói không chút do dự.“Này…” Tựa hồ cảm thấy cái tên này quả thật có hơi không có tính người, Mạc Mặc trầm tư trong chốc lát, khóe môi lại treo ra nụcười khổ: “Vậy thì gọi là Mạc Tầm đi.” Mạc Tầm. Chớ nên tìm nữa [3].

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 51

Thế giới một mảnh trắng xóa, Nhược Nhất cảm thấy mình đang đi trong một không gian trống trải vô biên vô hạn, bốn phía tĩnh mịch,nàng thậm chí ngay cả thanh âm đi đường của bản thân cũng nghe không thấy. Đột nhiên, phía trước xuất hiện hai điểm màu đỏ tựamáu nhìn thấy mà kinh người, nhìn về xa, chỉ thấy hai điểm kia từ thưa tới dày nối thành một đường, lan tràn tới phương xa, nàngkhông tự chủ được đi về hướng đường máu khả nghi kia. Mà càng đi máu càng nhiều, cuối cùng cư nhiên kết lại thành một dòngchảy nhỏ. Nhược Nhất dừng chân lại, bên tai dần dần nghe được thanh âm chất dịch nhờn gì đó đang bị quấy động, nàng chần chờbước lên trước một bước, màn trắng xóa xung quanh bỗng dưng biến thành một mảnh tối đen, một cái huyết trì (ao máu) cực đại ởdưới chân như dã thú há to mồm vậy dần dần lan ra. Mùi tanh hôi xông thẳng vào mặt, những giọt máu rải rác chậm rãi tụ họp lại trongao. Đột nhiên tay phải truyền đến một trận đau đớn, Nhược Nhất cúi đầu xuống nhìn, lại thấy lòng bàn tay nứt ra tạo thành một vết rách,máu tươi chảy xuống, lẫn vào trong những giọt máu dưới đất! Nàng kinh hoảng che lại lòng bàn tay của mình, định dùng tay áo chặnmáu lại, nhưng tay áo rất nhanh đã bị nhiễm đỏ. Cảm giác mê muội truyền đến, rất giống lúc trước mỗi ngày nàng đều lên Hàn NgọcPhong dùng máu cứu Tử Đàn vậy… Nhược Nhất lảo đảo bước chân chạy về phía sau, quay người lại đã thấy con đường khi đến đầybụi gai, mà trên bụi gai… tất cả đều là người. Vô số thi thể hai mắt lòi ra, sắc mặt trắng xanh. Nhược Nhất sợ đến nỗi muốn thét lên,nhưng cổ họng lại phát không ra tiếng. “Cứu, cứu…” Đỉnh đầu bỗng truyền đến tiếng kêu cứu suy yếu. Nhược Nhất hoảng sợ ngẩng

Page 111: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

đầu —— Hồng Liên! Hắn bị đóng ở trên tường, tóc phủ xuống mặt, y phục màu đỏ rách tung toé, những vết thương kia đều bị lở loétthối rữa. Lần này hắn cư nhiên so với lần trước còn thảm hại hơn nhiều. Nhược Nhất hoảng sợ lui về sau một bước. Chợt nghe mộttiếng kêu vang từ phương xa truyền đến, một con phượng hoàng phút chốc bay đến gần, một cái mỏ nhọn, bổ nhào trước ngườiHồng Liên, mổ sống ra một con mắt của hắn! Hồng Liên kêu thảm thiết không ngừng, tiếng kêu nào cũng chất đầy thê lương…“Nguyệt Hoàng!” Nhược Nhất thét kinh hãi một tiếng, mạnh mẽ ngồi dậy. Ngoài phòng lập tức vang lên tiếng gào khóc của hài nhi,tiếp theo lại nghe thấy tiếng kêu “a a” đau đầu của Mạc Mặc cùng tiếng nàng ta tức giận, đập ván giường mắng to: “Nhan NhượcNhất, nửa đêm nửa hôm gào thét kinh hoảng làm chi a! Tư ngươi đến dỗ hắn ngủ lại!” Nhược Nhất còn chưa ra khỏi giấc mộng kinhhoàng, trên người mồ hôi lạnh không ngừng chảy, ngoài cửa sổ gió đêm thổi vào, thổi đến nàng cả người phát lạnh, vội vàng dùngchăn bao chặt lấy mình. Nàng dùng tay trái chạm vào lòng bàn tay phải của mình, ở nơi đó có một dấu vết gồ ghề, chính là trước kianàng cắt lòng bàn tay để cứu Tử Đàn mà lưu lại. Máu này… Đúng rồi, trước kia sap nàng chưa từng nghĩ qua, máu nàng vì sao có thểlàm Tử Đàn thức tỉnh. Chẳng lẽ chỉ là bởi vì nàng đến từ dị thế sao? Còn cái người tên Hồng Liên trong mộng kia… Khe cửa truyềnđến một ánh đèn màu cam ấm áp, Huân Trì tay cầm đèn đẩy cửa vào: “Gặp ác mộng sao?” Hắn đặt ngọn đèn trên bàn, ánh đèn cùnggiọng nói ôn hòa của hắn dần dần đuổi đi cái giá lạnh của ban đêm. Nhược Nhất từ từ trấn định lại. Nàng ở trong ổ chăn lắc lắc đầunói: “Không tính là ác mộng, chỉ là rất kỳ quái…” “Có gì kỳ quái.” Nhược Nhất cân nhắc ngôn ngữ một chút rồi nói: “Tự lần trước saukhi độ xong kiếp, trong đầu ta thỉnh thoảng sẽ hiện lên một bóng người, ta vẫn luôn mặc kệ, nhưng bây giờ, càng nghĩ lại càng cảmthấy, chuyện này có lẽ có điểm kỳ hoặc khác.” “Thấy cái gì?” Nhược Nhất đem chuyện lúc trước ở Anh Lương Sơn kể đại khái quamột lần cùng Huân Trì, sau đó mới nói: “Tử Đàn nói, linh hồn cùng thân thể của nam tử tên Hồng Liên kia bị mạnh mẽ bức ra. Đó vốnlà một cái thân thể chỉ do ma khí tạo thành, nhưng ta lại mơ hồ cảm giác được hắn đang cầu cứu… Đã nhiều ngày, khi ta ở một mình,trong đầu luôn thoảng qua bóng dáng của hắn —— bị máu chảy đầm đìa đóng ở trên tường, suy yếu cầu cứu. Tựa như ở bất cứ chỗnào, lúc nào hắn đều nhìn chằm chằm ta, nếu ta ở một mình, hắn sẽ tìm tới ta vậy. Trước kia ta vẫn tưởng là ảo giác, thế nhưng giấcmộng đêm nay… Huân Trì.” Nhược Nhất nói, “Cảnh tượng trong mộng quá mức chân thật, chân thật đến đáng sợ.” Huân Trì nghexong những lời này, yên lặng hồi lâu: “Nếu như theo lời nàng nói, e là thật sự có người đang dùng di hồn thuật.” Nhược Nhất khó hiểu,Huân Trì chậm rãi giải thích, “Thuật này phi thường hung tàn, linh hồn cùng thân thể vốn là do trời ban tặng, đợi đến khi tử vong mới cóthể chia lìa. Mà nay Hồng Liên này bị người khác di hồn phách trong khi còn sống sờ sờ, thân thể phải ngày ngày chịu đau đớn tựakhoan tim, mà hồn phách bị khóa trong một đoàn ma khí, sớm muộn gì cũng sẽ mất đi nhân tính, hóa thành một quái vật vô tâm. Nếumuốn thi thuật này, tuyệt không phải là chuyện trong một ngày là xong, chỉ sợ là người làm việc này, sớm đã có một cái mưu tính kinhthiên.” “Mưu tính kinh thiên?” Huân Trì gật gật đầu, thần sắc nghiêm trọng nói: “Những cảnh tượng mà nàng nhìn thấy từ trong mộngkhông phải là vô căn cứ. Chắc có lẽ là người nọ gửi một vài thần thức ở trên người nàng, dựa vào một số thần chí còn sót lại mà cầucứu nàng.” Nhược Nhất sửng sốt một phen, nghĩ đến thảm cảnh của người kia trong mộng, lòng nhất thời trầm xuống: “Thế nhưng bâygiờ ta cũng không biết hắn bị nhốt ở đâu, càng không có cách để cứu hắn a.” “Nhược Nhất đừng nóng vội. Khi nãy ta đã nói, thi thuậtnày nhất định phải có một khoảng thời gian đáng kể, nếu hiện giờ nam tử gọi là Hồng Liên kia còn có thể tránh tai mắt kẻ thi thuật màhướng nàng cầu cứu, có thể thấy được hắn vốn là một người có tình thần vững chắc kiên định. Vài ba năm hắn hẳn là cũng có thểmiễn cưỡng chống cự được.” Huân Trì trầm mặc, tựa hồ nghĩ tới cái gì, “Nhược Nhất, nàng xác định thân thể hắn là từ ma khí tụ tậpmà thành?” Nhược Nhất gật đầu. Sắc mặt Huân Trì trầm trầm, dưới ánh lửa bập bềnh lại có vẻ có vài phần nghiêm trang: “Nếu là nhưthế, chỉ sợ việc muốn làm từ sau lưng của người nọ, so với trong suy nghĩ của ta còn kinh người hơn.” Nhược Nhất giật mình: “Saulưng của người nọ là ai? Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì? Đây lại liên quan gì đến ma khí?” Bỗng nhiên, trong đầu Nhược Nhất tựa hồhiện lên manh mối gì đó, nhưng nháy mắt lại tiêu tan, khiến nàng làm sao cũng bắt giữ không được. Huân Trì nói: “Chính là ma khí.”Hai trăm năm trước, linh sơn (núi thiêng) Không Tang do Huân Trì bảo hộ bị phá, từ đó năng lượng của phong ấn Thượng Cổ dùngđể trấn thủ yêu thú quanh ngọn núi bị suy yếu trầm trọng. Sau đó Thương Tiêu nhập ma, Cửu Châu bị bao phủ bởi ma khí, ma khí củayêu thú dưới lòng đất không ngừng lộ ra. Bây giờ, Cửu Man phá vỡ phong ấn, lại xuất hiện Hồng Liên một “người” như vậy, nếu đâykhông phải thiên ý, mà là mưu đồ của ai… Nghĩ như thế, Nhược Nhất sắc mặt không khỏi xanh thêm ba phần: “Chẳng… Chẳng lẽ,người nọ muốn cho thiên hạ nhập ma?” Huân Trì híp mắt: “Chỉ sợ còn hơn thế nữa.” Hắn nói: “Nhược Nhất không biết, di hồn thuậtchính là đi ngược với thiên đạo. Thuật này hung hiểm đến cực điểm, ngay cả bản thân kẻ thi thuật cũng phải gánh vác một nguy hiểmcực đại, một phút bất cẩn, liền có kết cục hồn phi phách tán, không được siêu sinh (đầu thai chuyển kiếp). Nhưng nếu cuối cùng thànhcông… Người nọ chẳng khác nào có năng lực nghịch thiên. Lúc đó, mặc kệ là nàng hay ta, là tiên tộc hay yêu tộc, đều bất lực.” TimNhược Nhất nhảy dựng, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Huân Trì cũng trầm mặc giây lát, nhìn thẳng Nhược Nhất mởmiệng nói: “Nhược Nhất, nàng có từng nghĩ tới việc dùng năng lực của mình đi bảo vệ bá tánh thiên hạ.” “Ta?” Huân Trì gật đầu: “Nếuta nói, nàng của hiện nay có năng lực bảo vệ bá tánh, nàng có bằng lòng làm không?” Nhược Nhất cười nói: “Huân Trì nói đùa, ta làmsao có năng lực đó…” “Nhược Nhất.” Huân Trì nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng, nói: “Việc này ta tuyệt không nói đùa. Chắc nàng đãbiết trong thân thể nàng có cỗ lực lượng phong ma. Mà cái người đứng phía sau muốn lấy ma khí để làm mưa làm gió, cỗ lực lượngnày trong thân thể nàng chính là thiên địch của hắn.” Nhược Nhất giật mình: “Ngươi làm sao mà biết ta…” “Việc này sau này ta sẽ nóivới nàng. Nàng có được cỗ lực lượng này, bất hạnh thay nàng lại không biết sử dụng. Hiện nay, ta có thể dạy nàng sử dụng. Chỉ làthời gian này phải nếm không ít khổ cực. Nàng có nguyện ý chịu những đau đớn da thịt này để cứu bá tánh khỏi dầu sôi lửa bỏngkhông?” “Thật sự?” “Thật sự.” Nhược Nhất cân nhắc một lát, lắc đầu nói: “Ta không có năng lực cùng dã tâm lớn như vậy để bảo vệbá tánh thiên hạ.” Huân Trì vừa định mở miệng khuyên bảo, Nhược Nhất lại nói, “Khi kiếp lôi từng phát từng phát giáng xuống, ta chỉcó thể ôm đầu một cách loạn xạ, thậm chí đã từng nghĩ sẽ ném đứa nhỏ xuống để đổi lấy mạng sống của mình. Ngươi thay ta cản kiếplôi, khiến ngươi thương thế đầy mình, ngay cả Mạc Mặc suy yếu thành như vậy cũng liều chết nhảy ra. Mà ta lại chỉ có ôm đứa nhỏ,cuộn trên mặt đất, cảm nhận được hơi thở suy yếu của đứa nhỏ, cái gì cũng làm không được. Lúc ta mới vừa quay về Cửu Châu,cũng chỉ có thể mặc người ta ném lên trên thành lâu, bị dùng làm quân cờ để áp chế Vũ La. Hai trăm năm trước, ma khí phá vỡ kếtgiới của Không Tang, ta trừ việc dùng đôi tay này giúp ngươi lấy tim ra, sau đó ti tiện đào tẩu bên ngoài thì cái gì cũng làm khôngđược.” Đôi mắt Huân Trì trở nên nhu hòa. Nhược Nhất sờ sờ vết sẹo trong lòng bàn tay, rũ mắt nói: “Ta không có năng lực cùng dãtâm lớn như vậy để bảo vệ bá tánh thiên hạ. Ta chỉ muốn có thể bảo vệ những người bên ta, có thể bảo vệ bản thân là tốt rồi.” Nànggiương mắt nhìn hướng Huân Trì, ánh nến bập bùng in vào mắt Nhược Nhất, làm đôi mắt nàng sáng đến lạ kì, “Nếu ta cam chịu đauđớn da thịt như ngươi nói, là có thể có một phần năng lực có thể giúp các ngươi không?” Huân Trì cười nhạt: “Đây là đương nhiên.”Nhược Nhất gật đầu, mang theo bảy phần đùa ba phần thật nói: “Ừ, được rồi, vậy ta đành miễn miễn cưỡng cưỡng đáp ứng ngươivậy, nhân tiện cứu vớt bá tánh cũng tốt.” “Như thế, liền đa tạ Nhan cô nương.” Nhược Nhất vỗ vỗ vai Huân Trì: “Đứng khách khí, ngươilấy nhiệt tình ra mà ngược ta đi, cô nương ta da dày thịt béo, đánh được ngã được tuyệt không đánh trả, cãi lại.” Huân Trì cười ấm ápnói: “Đây là tự nhiên.” “… Khi nãy là nói đùa, đừng tưởng thật.” Người trong phòng tiếp tục nói chuyện, người ngoài cửa chuyển gótchân, bế đứa bé trở về phòng mình. Nàng đặt đứa bé đang ngủ say lên chiếc giường nhỏ, một mình đi ra sau viện, ngẩng đầu nhìnsong nguyệt chiếu rọi lẫn nhau trên không trung, đôi mắt một mảnh trong suốt. Nhấc tay hướng trời, nàng thấy mạch máu nổi lên trênmu bàn tay, sắc da vì bệnh mà tái nhợt. Quay tay lại, lòng bàn tay có một ấn ký màu đen từ một điểm nhỏ lúc đầu, nay đã khuếch đại

Page 112: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

như một đồng tiền. Bên môi nàng giương lên một nụ cười châm biếm, lại đột nhiên lạnh người xuống. Quay đầu liếc nhìn căn phòng lộra chút ánh sáng nhợt nhạt của Nhược Nhất, lại lờ mờ nghe được hô hấp nhịp nhàng của đứa nhỏ. Ánh mắt nàng dần ảm đạm. Ngănkhông được… Kết giới nàng tự thi chung quy vẫn không ngăn được số mệnh của thiên địa, cuối cùng linh lực tương xích (đẩy nhau).Thân thể đã từng chút một bắt đầu hiện ra bệnh trạng rồi sao… Ông trời đang ép ta rời đi a. Mạc Mặc thu hồi tay nghĩ: Nhưng từ trướcđến nay ta không phải là một người phó thác số mệnh cho trời. Trưa hôm sau. Mạc Mặc ngồi trên xích đu trong viện chọc chọc tiểuMạc Tầm. Nhược Nhất cùng Huân Trì từ sáng sớm đã không thấy bóng người, bỏ lại nàng và hàng hại cha ở trong sân nhìn nhaukhông nói chán đến chết. Đúng là tên trọng sắc bỏ bạn. Đang nghĩ ngợi, Nhược Nhất cùng Huân Trì đang từ xa xa đi trở về, sắc mặtNhược Nhất so với sáng nay lúc đi ra ngoài còn trắng hơn, nàng gật gật đầu với Mạc Mặc, liền tự mình trở về phòng. Mạc Mặc caumày: “Ngươi đây là làm gì với nàng ta?” “Nhược Nhất đã qua tuổi tu luyện pháp thuật, mới bắt đầu khổ một chút cũng là bình thường.”Mạc Mặc tiếp tục cau mày nói: “Các ngươi khổ cái gì, lại tu luyện cái gì?” Huân Trì cười không nói. Đồng tử trong mắt Mạc Mặc bỗngchuyển động: “Song tu?” (BB: Khổ bạn MM này wá =]]) “A, bằng hữu của nàng ấy cũng là kỳ nhân.” Huân Trì chuyển mắt đánh giá MạcMặc một phen, chỉ chốc lát sau nhíu nhíu mày, “Ngươi…” Mạc Mặc liếc hắn một cái. Huân Trì suy nghĩ một chút nói: “Đợi ngươi dưỡngkhỏe thân thể của mình, không ngại cùng Nhược Nhất…” “Không được. Ta luyện pháp thuật của các người chỉ sợ là càng luyện cànghỏng.” Mạc Mặc nhéo nhéo hai má Mạc Tầm, “Hơn nữa, ta còn muốn nuôi con đó. Ngươi quản nữ nhân kia cho tốt là được.” Huân Trìđành thở dài một tiếng. Mạc Mặc lại nói: “Đúng rồi, ta không biết trước kia rốt cuộc các ngươi là có quan hệ gì, nhưng theo ta thấytrước mắt trong tim cô nương này đã có người. Tuy rằng ta không quá để ý cái đạo lý nhảm nhí tòng nhất chi chung [1] gì đó, nhưngcô nương này cũng là hàng toàn tâm toàn ý, mấy ngày này ngươi cũng đừng ôm ảo tưởng quá lớn đối với nàng ta.” Huân Trì nghexong lời này cũng không giận: “Nàng ấy có thể có một người bạn như vậy, đúng là may mắn trời ban.”

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 52

Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, trong nháy mắt lại qua hai năm. Không Tang Sơn vẫn xanh miết như trước, kết giớiThượng Cổ trên bầu trời vẫn theo số mệnh của thiên địa ngày đêm bảo hộ Không Tang. Mà Huân Trì lại biết, yên bình chỉ là biểu hiệnbên ngoài, ngoài kết giới ma khí tràn lan, mỗi lần ra khỏi Không Tang đều có thể cảm thấy không khí càng ngày càng vẩn đục xốc nổicủa Cửu Châu. Mấy năm chiến loạn liên tục sớm đã làm dân chúng lầm than, ma khí tràn ra khiến nạn đói, ôn dịch lại càng làm ngườidân khổ không nói nổi. Chư hầu các nơi chỉ có thể nỗ lực bảo vệ cho chủ thành của mình, những thành trấn bị vây ở biên cảnh hoặc làcách chủ thành tương đối xa đã là một bộ thảm cảnh thi thể vương vãi khắp nơi. Chắc là không bao lâu nữa, một trận bạo loạn sẽ bắtđầu. Phẫn nộ cùng không cam lòng của mọi người cũng sẽ trở thành lực lượng dung dưỡng cho ma khí, lúc đó, tình huống càng khókhống chế nổi. Có lẽ đã đến lúc thu hồi kết giới của Không Tang. Huân Trì nghĩ: để linh lực của Không Tang lộ ra ngoài, tạm thời ápma khí xuống, mặc dù không thể hoàn toàn ức chế hết ma khí, nhưng có thể kéo dài thời gian, để bọn họ tìm ra và giết chết kẻ đứngphía sau. Không có mưu đồ của kẻ đó, ma khí không thể ngưng kết rất nhanh sẽ tiêu tan trong thiên địa. Huân Trì đứng yên trên hònđá giữa sông, thần sắc trầm tĩnh nhìn người đứng trên mặt nước phía xa. Nơi này vốn là một vách núi có thác nước, nhưng từ hai nămtrước sau khi bị thiên lôi bổ ra liền biến thành một núi đá cùng con sông nhỏ uốn quanh, hồ sâu dưới vách núi trước kia cũng biếnthành một hồ nước có diện tích hơi lớn. Lúc này trên mặt hồ tựa gương kia có một nữ tử với y phục màu vàng nhạt đang đứng, nàngđứng trên mặt hồ, nhưng vớ giày lại không ướt một chút nào, thần sắc nàng trầm tĩnh, ánh mắt không hiện một tia nông nỗi. Huân Trìnhìn sắc trời, đã nhanh đến chính ngọ (giữa trưa). Hắn thản nhiên cười nói: “Ừm, đã qua ba canh giờ rồi.” Hắn nói lời này rất nhẹ, nữtử bên kia đúng lúc hắn vừa dứt lời thì chậm rãi mở mắt. Nàng ngưng thần tĩnh khí, chân không dính nước từng bước một đi về hướngbờ. Bỗng nhiên, bụi cỏ phía trước vang lên tiếng xột xoạt loạn xạ, một thân mình tròn trịa từ trong bụi cỏ vọt ra, vừa chạy miệng vừakêu to: “Nhược Nhất mẫu thân, phụ thân đói đến nổi giận, lửa bộc phát rất to, đập nát hết đồ vật trong phòng, gọi người về gấp.” Lờinày vừa nói ra, Nhược Nhất động tinh thần, tõm một tiếng ngã vào trong hồ. Huân Trì không khỏi lắc đầu: Vẫn là chưa một lần đi vàođến bờ. Nhược Nhất từ trong hồ thổi bọt khí bò lên bờ, ho ra mấy ngụm nước rồi bất lực nhìn cậu bé đến tìm mình. Mạc Mặc cùngMạc Tầm, mẫu tử cả hai đều kỳ ba [1]. Mạc Mặc tất nhiên là không cần phải nói. Mạc Tầm tiểu tử này sinh trưởng còn nhanh hơnngười thường, dựa vào lời giải thích của thiên thư, thứ nhất Mạc Tầm tiểu tử này vốn là thông minh. Thứ hai Không Tang chính là nơilinh khí tụ tập, mà Cửu Vĩ Bạch Hồ sống nhờ vào ăn linh khí, từ nhỏ đã ở Không Tang Sơn, mới khiến Tầm Tầm lớn nhanh hơn. Mớihơn hai năm, hắn đã có thể chạy có thể nhảy, còn biết một ít năng lực tương đối đặc biệt, tỷ như là —— “Nhược Nhất mẫu thân, cái gìlà kỳ ba?” Đọc Tâm thuật. Đứa nhỏ này cư nhiên trời sinh biết Đọc Tâm thuật, lúc trước sau khi Mạc Mặc biết hài tử có năng lực nàykhông nói gì mà nhìn trời rất lâu. Cuối cùng sống chết cũng bắt hài tử gọi nàng là phụ thân, gọi Nhược Nhất là mẫu thân. Thật ra, từ lúcMạc Mặc đến Không Tang đã không còn hóa thành thân nam nhi. Nàng sở dĩ yêu cầu như vậy, Nhược Nhất nghĩ, có lẽ là bởi vì trongtim Mạc Mặc sẽ ngẫu nhiên tưởng niệm đến cha thật của đứa nhỏ này. Nhược Nhất suy nghĩ một phen ý nghĩa của kỳ ba, vừa địnhgiải thích, Tầm Tầm đã gật đầu nói: “Thì ra là thế.” Nhược Nhất hơi hơi xấu hổ, nếu đứa nhỏ nào cũng biết Đọc Tâm thuật, vậy cha mẹlà nên vui mừng hay là khổ sở đây… Huân Trì mang theo nụ cười yếu ớt đi tới, hắn sờ sờ đầu Mạc Tầm nói: “Mặc kệ là năng lực gì,cũng cần phải học cách khống chế, không thể tùy ý mặc nó chạy loạn, nếu không cuối cùng người bị thương vẫn là bản thân.” TiểuTầm Tầm như hiểu như không mà gật đầu. Huân Trì vui mừng cười: “Đứa trẻ ngoan.” Khi trở lại nhà trúc Nhược Nhất chỉ thấy trongviện loạn thành một đống, nàng nhìn chằm chằm này một đống hỗn độn hỏi: “Tầm Tầm, phụ thân nhà ngươi rốt cuộc là đói đến độnóng nãy…” Nàng còn chưa nói xong, bỗng nhiên Huân Trì nhíu mày. “Không ổn.” Tiếng quát khẽ vừa rời miệng, hậu viện sau nhà độtnhiên lủi ra một bóng đen, phóng qua nóc nhà trúc thẳng tắp chạy trốn. Huân Trì động thân muốn đuổi theo, lại đột nhiên như nghĩ tớicái gì đó, ngừng lại: “Nhược Nhất!” Còn đợi hắn gọi sao, kim quang trên đầu ngón tay Nhược Nhất liền đuổi theo bóng đen kia. Kimquang cuốn lấy bóng đen, cái thứ kia rít lên một tiếng rồi giãy dụa một cách mãnh liệt. Nhược Nhất đối với thanh âm này cũng khôngxa lạ, đây là tiếng kêu của yêu vật do ma khí hóa thành. Ma khí cư nhiên có thể không một tiếng động xâm nhập đến Không Tang Sơn!Bóng đen kia không ngừng hí lên, thanh âm chói tai làm ngọn núi vắng vẻ nhất thời có chút xao động. Thần sắc Huân Trì nghiêm lại,quyết đoán nói: “Giết.” Nhược Nhất siết tay lại sắp xuống tay, thế nhưng chợt thấy một cỗ lực phản kháng từ giữa hai tay truyền đến,giống như nàng đang cầm một con chuột hoang mang lộn xộn muốn chạy trốn vậy. Nhược Nhất hơi kinh hãi, tinh thần bị loạn, ma khíkia bắt lấy cơ hội, chốc lát liền từ trong kim quang chạy thoát thân. Huân Trì sớm đã có chuẩn bị, hắn vung tay áo lên, một tia khí ấmáp đảo qua, Nhược Nhất không nghe thấy tiếng gì trên không, chỉ thấy thân hình ma vật kia cứng đờ, nháy mắt liền hóa thành bụi màphiêu tán. Nhược Nhất nhìn đến thất thần. Huân Trì quay đầu nhìn nàng nói: “Đối chiến không giống luyện tập thường ngày, đối thủ là

Page 113: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

vật sống, tất nhiên sẽ phản kháng, khi tất yếu nhất định phải học chút ít quyết đoán quyết tuyệt. Bất cứ do dự, cũng có thể cho bọnchúng cơ hội để lợi dụng.” Hắn lại ôn hòa nói, “Nhược Nhất bây giờ mặc dù nàng đã có thể mượn được cỗ lực lượng trong thân thể,nhưng kinh nghiệm đối chiến vẫn còn rất ít. Nếu còn có thời gian, ta chắc chắn sẽ thường xuyên cùng đấu vào trận, chỉ tiếc…” “Phụthân!” Mạc Tầm một tiếng kêu hướng buồng trong chạy vào. Nhược Nhất lúc này mới nhớ ma khí nếu là tìm được tới nơi này, dựavào tính tình của Mạc Mặc làm sao để nó dễ dàng đào tẩu, như vậy trừ phi nàng ngay cả bản thân của bảo vệ không được. Sắc mặtNhược Nhất trầm xuống vội vàng đi theo sau Mạc Tầm chạy vào. Trong phòng không có ai, hậu viện lại mơ hồ truyền đến một mùimáu tanh, Nhược Nhất thầm nghĩ không ổn. Một chân bước vào hậu viện, Nhược Nhất nhất thời cả kinh. Một mảnh đất đầy máu,chung quanh tản mát ra ma khí, hiển nhiên là bị cưỡng ép đánh tan còn chưa tới kịp ngưng tụ lại. Mạc Mặc suy sụp ngã bên hồ nước,quanh thân đều bị ma khí bao trùm. Tầm Tầm gọi một tiếng phụ thân liền muốn xông vào, Nhược Nhất vội giữ chặt hắn, niệm Tĩnh Tâmquyết, hai tay đẩy ra, gạt hết ma khí trong viện. Mới ôm Tầm Tầm chạy vội tới bên người Mạc Mặc. “Mạc Mặc!” Nàng còn chưa hoàntoàn mất đi thần chí, mạnh mẽ chống đỡ, nói đứt quãng: “Bọn họ… Bọn họ nói… Thương Tiêu đã nhập ma, mà nay… giết KhôngTang chủ.” Nhược Nhất cả người run lên: “Cái… Cái gì gọi là nhập ma…” Mạc Mặc lúc này đã nghe không rõ câu hỏi của NhượcNhất, nàng mơ hồ quét mắt thấy thân ảnh Huân Trì, nhất thời an tâm, nhắm mắt bất tỉnh. “Phụ thân!” Mạc Tầm một tiếng thét kinh hãinhào vào người Mạc Mặc. Lúc này trong đầu Nhược Nhất rối tung không thôi, hai chữ nhập ma này như cổ trùng chui vào trong đầunàng, càng chui càng sâu. Huân Trì đến gần kéo Mạc Tầm ra khỏi người Mạc Mặc, bế Mạc Mặc lên nói: “Vào nhà trước, ta trị liệu chonàng ta một chút, đợi sau khi nàng ta tỉnh lại, chúng ta hỏi rõ ràng sự tình rồi mới tính tiếp.” Nhược Nhất lại không phản ứng, Huân Trìđều đã mang Mạc Mặc vào nhà an trí xong xuôi, Nhược Nhất còn ngơ ngác ngồi trên mặt đất. “Nhược Nhất, đến giúp một tay.” HuânTrì ở phòng trong cao giọng gọi, Nhược Nhất lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hoảng hốt đáp tiếng “Ừ” Khi Mạc Mặc tỉnh lại đã làbuổi tối. Song nguyệt treo cao, hồng nguyệt cùng lam nguyệt đều thiếu một góc, qua thêm mấy ngày nữa lại đến ngày hỉ nguyệt rồi.Mạc Mặc chuyển mắt đã thấy Nhược Nhất ngồi trước cửa sổ ngây ngốc nhìn mặt trăng trên trời. “Đang nhớ Thương Tiêu?” Mạc Mặckhàn giọng hỏi. Nhược Nhất quay đầu, nhìn chằm chằm Mạc Mặc mà bất lực cười: “Muốn ăn canh suông mì sợi, cho dù nó thật sự làđảo bôi bất tán [2], ta cũng phải nếm trước rồi nói sau.” Mạc Mặc yên lặng sau một lúc lâu mới nói: “Tiểu tử Mạc Tầm kia đâu?” “Canhbên cạnh ngươi một ngày, cực mệt mỏi gục ngủ bên giường, vừa rồi Huân Trì mới đưa hắn về phòng nghỉ ngơi.” Đang nói, cửa “két”một tiếng vang lên, Huân Trì đẩy cửa vào, thấy Mạc Mặc mở mắt, thản nhiên cười nói: “Tỉnh dậy thì tốt, ngươi âm thầm vận khí, cócảm thấy chỗ nào không ổn không?” Mạc Mặc lắc lắc đầu, trong thân thể trống rỗng làm cho nàng không cách nào cảm giác đượchướng đi của linh lực trong cơ thể. Nàng chống thân mình, tựa vào đầu giường nói: “Không Tang sợ là ở không được rồi.” Lời vừa ratrong phòng lặng im trong chốc lát, làm nổi bật tiếng kêu vang rất rõ ràng của côn trùng ngoài phòng. Nhược Nhất nói: “Hôm nay rốtcuộc là xảy ra chuyện gì? Kết giới của Không Tang rõ ràng vẫn còn, vì sao ma khí cũng vào được, ngươi lại là như thế nào ngheđược… những lời này.” Mạc Mặc lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết bọn chúng vào bằng cách nào. Những lời này ta nghe thấy bọn họngâm hát.” “Ngâm hát?” “Ừm, thanh âm rất lớn, ta vốn tưởng rằng các ngươi sau khi nghe thấy thì rất nhanh sẽ trở lại.” Nhược Nhấtcùng Huân Trì nhìn nhau, nói một cách kỳ quái: “Chúng ta hoàn toàn không nghe được ngâm hát gì cả.” Mạc Mặc sợ run một phen,trong lòng suy nghĩ tán loạn, cuối cùng kéo kéo khóe miệng nói: “Có lẽ bởi vì ta là Mạc Mặc cùng các ngươi không quá giống nhauchăng.” Vu nữ dị thế… Nhược Nhất nghe xong lời này chỉ cho là nàng đang nói đùa, thở dài bất lực nói: “Đúng, đúng, Mạc Mặc là rấtkhông giống người thường nhất.” Mạc Mặc lặng lẽ sờ sờ lòng bàn tay trong ổ chăn, nói: “Bọn chúng một lần lại một lần hát ThươngTiêu đã nhập ma, muốn giết Không Tang chủ, giống quân đội đã tiếp nhận nhiệm vụ vậy. Hiện giờ chúng ta đợi trong sơn cốc này, kếtgiới xem như đã không còn tác dụng, tin tức lại tắt nghẽn, chỉ có thể thủ không thể công, thật sự là bị động.” Huân Trì nói: “Ý kiến củaNhược Nhất thế nào?” Nhược Nhất nhìn song nguyệt nói một cách quyết đoán: “Ra ngoài.” Huân Trì cười nhạt: “Như thế, ngày mai taliền triệt kết giới của Không Tang, để linh khí trong núi tràn ra ngoài tạm thời áp xuống khí tức vẩn đục. Đợi thương thế của Mạc Mặcngươi hồi phục, chúng ta liền lên đường.” Mạc Mặc giật giật cánh tay, hào hùng nói: “Thuận gia môn [3] không cần dưỡng thương, tachẳng qua là bị ma khí kia nuốt vài ngụm, huyết mạch không thông, ngủ một giấc là khỏe rồi. Ngày mai ngươi triệt kết giới xong chúngta liền lên đường.” Đồng tử nàng chuyển động, lại hỏi, “Thế nhưng, đi đâu?” Huân Trì suy nghĩ, quay đầu nhìn Nhược Nhất. NhượcNhất trầm tư trong chốc lát, chỉ vào phương hướng giữa song nguyệt, nghiêm túc nói: “U Đô Sơn.” Ước hẹn ba năm, cũng sắp đếnrồi.

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 53

Đây là lần đầu tiên Nhược Nhất trở lại U Đô Sơn sau khi trở về Cửu Châu.Trở lại nơi xưa chốn cũ luôn làm người ta cảm thấy bùingùi, tuy rằng hiện nay cỏ cây ở U Đô Sơn đã không còn giống như trước, Nhược Nhất vẫn cảm thấy một cảm giác quen thuộc cùngkích động không thể hiểu nổi. Dọc theo đường đi nghe được không ít tin tức về Thương Tiêu nhập ma làm cho nàng hoảng loạn,nhưng sau khi trở lại U Đô lòng nàng ngược lại đã trở nên bình tĩnh hơn.Thương Tiêu cùng nàng kết song sinh ấn, nếu hiện giờ nàngbình yên vô sự, có thể thấy được tính mạng của Thương Tiêu lúc này cũng không nguy hiểm.Chỉ cần còn sống, thì sẽ có hy vọng.Khivượt qua cây cầu treo trên Quỷ Cốc Hà, Nhược Nhất đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên đến U Đô, nàng vừa mới cãi nhau với ThươngTiêu, Tiểu hồ ly hầm hầm đi dọc theo sợi xích sắt đi qua bên bờ kia, đầu cũng không quay mà thẳng một đường lên núi. Để nàng mộtmình bên này tội nghiệp nhìn nước sông đen ngòm không dám mạo hiểm bước qua, vuốt xích sắt do dự không dám đặt chân lên.Thờiđiểm bầu trời tối đen, nàng vừa lạnh vừa đói, cuộn tròn ngồi ở đầu cầu, dưới đáy lòng thì âm thầm mắng Thương Tiêu nhỏ mọn,nước mắt dàn dụa ướt đẫm cả tay áo.Cuối cùng Thương Tiêu có vẻ nhịn không được từ trên núi đi xuống, sắc mặt khó coi lớn tiếngmắng : “Nhan Nhược Nhất, nàng thật là không có tiền đồ, khóc đến quá nửa đêm mà cũng không chịu thử đi lên .”Nhược Nhất cũngnghẹn một bụng lửa giận cùng uỷ khuất, nàng nức nở hét lên : “Thử như thế nào ! Ngươi chính là con hồ ly chết bầm ý chí sắt đá, ta córơi xuống ngươi cũng sẽ không tới cứu ta ! Mạng là của ta cũng không phải của ngươi, ngươi đương nhiên nói ra thoải mái !”“Chínhlà muốn thử xem nàng có thể hay không rơi xuống .” Thương Tiêu nói xong giơ tay đẩy nàng . Nhất thời Nhược Nhất không phản ứngkịp, hắn cứ như vậy đẩy nàng xuống, Nhược Nhất trừng lớn con mắt nhìn khoảng không, mắt thấy sắp rơi xuống dưới cầu, rớt vàogiữa sông.Đột nhiên bả vai Nhược Nhất đau nhói, cả người giống như ngã trên sàn nhà. Nàng hốt hoảng lấy lại tinh thần, thấy QuỷKhốc Hà ở bên dưới lệ khí bốc lên, mà chính mình thì cư nhiên bay trên không trung. Nàng thế mới biết, thì ra là vừa rồi Thương Tiêuđã thi triển pháp thuật trên cầu, nàng sẽ không bị rơi xuống dưới.Nhược Nhất quay đầu lại nhìn Thương Tiêu, cơn giận của hắn cònsót lại của hắn cũng tiêu tan, mặt không chút thay đổi nhìn nàng giễu cợt. Nhược Nhất chỉ cảm thấy trong lòng lửa giận bùng phát mà

Page 114: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

uỷ khuất càng sâu, nghĩ chính mình thì không đánh lại hắn, liền ngồi bệt xuống khóc .Sắc mặt Thương Tiêu cứng đờ : “Đừng khóc.”Nhược Nhất mặc kệ hắn, vốn là ánh mắt hoe hoe đỏ giờ phút này lại sưng nhiều hơn. Khóc nức nở rất là thê lương.Thương Tiêuđưa tay kéo nàng đi, Nhược Nhất hất tay hắn ra, khóc càng ngày càng lớn tiếng.Thương Tiêu bị tiếng khóc này làm cho không biếtlàm sao, thở dài một tiếng, chịu thua nói: “Nàng muốn như thế nào?”Nhược Nhất nghẹn ngào vươn tay ra : “Cõng ta lên núi .” Nàngnức nở nói : “Vừa lạnh vừa đói, còn bị ngươi khi dễ, nếu ngươi không cõng ta, ta sẽ không đi .”Thương Tiêu trầm mặc một lúc lâucuối cùng nhận mệnh cõng nàng đi lên Đại U cung.Nàng ở trên lưng hắn nghịch ngợm giở ra tính trẻ con, lúc thì giật tóc hắn lúc thìnhéo lỗ tai hắn, lâu lâu lại nức nở khóc còn than thở vài câu. Hắn chỉ cắm cúi đi một đường lên núi, để mặc nàng nháo……..Đổi làngười khác đối với hắn như vậy không biết sớm đã bị chém thành mấy đoạn rồi, chỉ có Nhan Nhược Nhất……..Lúc trước thì nghĩ đólà chuyện bình thường, mà nay nghĩ lại, những điều đó đối với Thương Tiêu mà nói chính là cưng chiều đến cực hạn.Đáng tiếc chínhlà, khi đó nàng cũng không để ý lắm.Mà nay, đi lên cầu đã không còn ai thi triển pháp thuật hộ tống nàng, nhưng mà nàng cũng đã cónăng lực của chính mình để vượt qua cây cầu lắc lư treo bằng dây cáp này.Bước trên xích sắt, ngưng thần tĩnh khí, có vật thể chốngđỡ, như thế này thì đơn giản hơn so với phải bước trên mặt nước.Huân Trì thì đi tiêu sái như đi trên đất bằng, Nhược Nhất theo sátphía sau. Nhưng thật ra Mạc Mặc ôm Tầm Tầm dò dẫm từng bước, thân hình lắc lư suýt chút nữa rơi vào giữa sông. Nàng ta đỡ lấyxiềng xích bên cạnh lui trở về.Mạc Mặc chỉ Tầm Tầm nói : “Ta ở đây trông chừng tiểu tử này, không lên núi đâu, nếu Tử Đàn nhìn thấyTầm Tầm không chừng sẽ có chuyện xảy ra.”Nhược Nhất có chút lo lắng nhìn nàng ta :” Vết thương trên người thật sự không có việcgì chứ ?”” Ừ ” Mạc Mặc đáp, ” Nhưng mà lệ khí trong sông hun mắt ta có chút đau, còn tất cả không hề gì .”Nhược Nhất gật đầu. Đảomắt nhìn thấy nước ở dưới Quỷ Khốc Hà bốc lên. Giữa dòng sông om sòm huyên náo, còn lợi hại nhiều hơn gấp mấy lần hồi trước.Có lẽ U Đô cũng đã bị ma khí ảnh hưởng.Hai người bọn họ khi sắp đi đến U Đô, hai yêu tộc tiểu binh đột nhiên từ trong lùm cây bêncạnh nhảy ra, lớn tiếng quát : “Người tới là người nào !”Nhược Nhất thiếu chút nữa thốt ra ba chữ “Tìm Thương Tiêu “, nhưng màtrong lòng thì nghĩ, hai cái tiểu yêu này cũng không biết nàng, nếu nàng cứ nói ra chỉ sợ sẽ bị phiền toái, hơn nữa hiện tại Thương Tiêuđã nhập ma……….Nàng sửa lời nói : “Làm phiền hai vị thông báo một chút cho Hàn Ngọc Chủ đại nhân, nói có Nhan Nhược Nhấtcầu kiến .”Hai tiểu yêu liếc mắt nhìn nhau, đánh giá Nhược Nhất cùng Huân Trì từ trên xuống dưới một lượt :”Chờ ở đây .” Nói xong,độn thổ một cái liền không thấy bóng dáng đâu.Chỉ chốc lát sau, hắn lại từ dưới lòng đất xông ra, chỉ là lần này hắn dẫn theo mộtngười quen của Nhược Nhất.” A Nhan” Vũ La thở nhẹ một tiếng, tiến lên lôi kéo Nhược Nhất quay một vòng, nói:” Đã lâu không gặp,làm sao mà ngươi lại gầy đi rất nhiều ? Nhưng mà hơi thở trong thân thể ngươi thật ra lại vững vàng không ít .”Nhược Nhất lắc lắcđầu : “Trước tiên không nói cái này, Tử Đàn đâu ? Thương………Biểu ca của ngươi đâu ?”Thần sắc Vũ La ảm đạm, thở dài mộttiếng : “Biểu ca………Quên đi, đầu tiên ngươi đi vào cùng với ta đã, chúng ta đi gặp Tử Đàn tỷ, sau đó sẽ tỉ mỉ kể cho ngươi nghe.”Ánh mắt Vũ La đảo qua, liếc thấy Huân Trì, ” Vị này chính là ?”” Của ta………”Huân Trì cười tiếp lời :” Bạn thân .”Vũ La lãnh đạm cườivới Huân Trì gật đầu : “Xin mời “Đại U cung như trước đứng sừng sững ở nơi vách đá cheo leo của U Đô. Vẫn uy nghiêm như xưakhí thế không giảm. Chính là trong cung cảnh còn người mất.Thì ra tám đại trưởng lão đã thay đổi từ sớm, thị vệ tì nữ cũng không phảilà những gương mặt hồi trước.Ngay cả Thương Tiêu………Thời điểm Nhược Nhất đi tới, Tử Đàn đang ở cùng tám vị trưởng lãohiện giờ nghị sự. Nàng ở ngoài cửa đợi trong chốc lát, đợi tám vị trưởng lão từ bên trong đi ra một lúc sau mới đi vào.Tử Đàn cầmbút ngồi ở đằng sau án thư, dung mạo của nàng phảng phất giống như vĩnh viễn sẽ không thay đổi, năm tháng vô tình trôi qua cũngkhông làm lu mờ đi nhan sắc tuyệt đại tao nhã của nàng.“Vũ La, đem thư này đưa đi đến chỗ Cửu Diễm ” Tử Đàn cũng không ngẩngđầu lên đem một phong thư đưa cho Vũ La, khoé miệng Vu La co rút “Cửu Diễm “Tử Đàn gật đầu , Vũ La nhận mệnh đi.Lại đợi trongchốc lát, Tử Đàn mới buông bút trong tay xuống.Nàng ngẩng đầu, cũng không hàn huyên cùng Nhược Nhât, con ngươi trong suốt caothấp đánh giá Nhược Nhất một hồi, lại nhìn Huân Trì đánh giá một phen, mới nhìn Nhược Nhất cười nói “Nhược Nhất, bằng hữu củangươi vĩnh viễn đều đặc biệt như vậy “Nhược Nhất quay đầu nhìn Huân Trì, Huân Trì bình tĩnh cười nói : “Hàn Ngọc Chủ thật là danhbất hư truyền, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra chân thân của ta”Tử Đàn cũng cười : ” Ngoại trừ trái tim của thần linh, trên thế giannày thật nghĩ không ra vật gì sẽ có hơi thở tinh thuần như thế .”Nhược Nhất giật mình sửng sốt một chút : “Cái gì là trái tim của thầnlinh?”Đôi mắt Huân Trì nhìn thẳng ngực mình .Tử Đàn uống một ngụm trà nói : “Thượng cổ có một vị thần Câu Vong, chỉ đơn độc mộtmình hơn ngàn vạn năm trong thiên hạ. Khi thiên hạ đại loạn, bầy yêu quái nhập ma, thần Câu Vong lấy tánh mạng làm cái giá để đánhđổi phong ấn chúng ma vùi ở dưới ngọn núi lớn. Trước khi hắn chết, lấy trái tim bằng thịt của mình, lấy linh khí làm hồn đúc ra mộtngười ở trong Không Tang, lệnh trấn thủ chúng ma bị phong ấn, hộ vệ linh khí trời đất thanh tịnh. Có tên gọi là…….”“Tên là Huân Trì.”Huân Trì tiếp lời Tử Đàn, ” Có ý là mượn “nước hồ” để soi rõ thiên hạ, lấy linh khí trong sạch để “tỏa” khắp thiên hạ.”Nhược Nhất nghexong lời này, nàng nhìn Huân Trì không chớp mắt một lúc lâu.Nàng vốn chỉ nghĩ Huân Trì là con cháu của thần linh, cũng không nghĩ tớihắn thế nhưng chính là trái tim của thành linh! Kế thừa thần lực thượng cổ, khó trách pháp thuật của hắn lại tinh thuần giống như thầnthánh siêu độ, cường đại mà không mang theo một tia sát khí.Thứ hắn tu luyện chính là từ bi thuật.Thế nhưng, một khi đã như vậy, vìsao năng lượng trong thân thể Nhược Nhất không biết từ đâu tới lại giống với năng lượng của Huân Trì?Năng lượng cuối cùng màthành linh lưu lại phải là độc nhất vô nhị mới đúng.Trong hai năm này Nhược Nhất bóng gió hỏi Huân Trì vấn đề nguồn gốc của nănglượng này, nhưng mỗi lần đều bị hắn giống như lơ đãng chuyển hướng. Huân Trì dạy nàng như thế nào sử dụng năng lượng này,nhưng đối với nguồn gốc của nó lại có chút kiêng dè…….Trong này chắc chắn có điều gì lạ thường!Nhược Nhất hơi hé miệng nhưngngại có Tử Đàn nên lúc này không có hỏi Huân Trì.“Từ lúc Thần Diệt liền vẫn một mình trấn thủ cho Cửu Châu an bình, không ngườikhen, không người tán tụng mà vẫn giữ vững tín niệm. Tử Đàn bội phục .” Tử Đàn đứng dậy, kính nể lễ một lễ đối với Huân Trì.HuânTrì xua tay không chịu nhận lễ của Tử Đàn : “Mà nay kết giới của Không Tang đã bị phá, dưới lòng đất ma khí bốn phía, thế gian lòngngười hoảng sợ, giữ không được phong ấn của tổ tiên là ta không tròn trách nhiệm . Huân Trì không dám nhận một bái này của ngươi.”“Ưu khuyết điểm tự lòng người biết.” Tử Đàn cũng không nói thêm cái gì nữa với hắn, đứng thẳng dậy nhìn Nhược Nhất nói, “Ngươithế nhưng tới tìm Tiêu nhi ?”Nhược Nhất vừa nghe thấy tên của Thương Tiêu, đáy lòng không khỏi giật giật, tất cả mọi chuyện đềutạm gác một bên : “Hắn nhập ma ?”Tử Đàn gật đầu“Thần chí hoàn toàn biến mất ?”“Thần chí hoàn toàn biến mất .”Cả người NhượcNhất run lên : “Hiện tại hắn đang ở đâu?”” Mấy ngày cuối cùng Tiêu nhi còn tỉnh táo, ta đưa hắn đi ra ngoài hải đảo cực xa.” Giọng nóiTử Đàn lạnh lùng, mang theo hơi thở đông lạnh, “Trong lòng Tiêu nhi cũng hiểu được, tình trạng bây giờ của Cửu Châu, hắn cũng biếtđợi ở nơi này đối với bản thân và với mọi người đều không có lợi ích gì. Ma khí trong người hắn cùng ma khí ngầm hấp dẫn lẫn nhau,sẽ lớn mạnh thêm. Cuối cùng không thể vãn hồi, đơn giản là đem chính mình đơn độc ngoài hải đảo vĩnh viễn .”Câu nói vĩnh viễn đơnđộc ngoài hải đảo đã kích thích Nhược Nhất rồi, nàng vội la lên : “Tại sao không chờ một chút, có lẽ, có lẽ máu của ta có thể làm chohắn khôi phục lại thần trí, có lẽ nên thử biện pháp khác …….”Tử Đàn nhìn thẳng Nhược Nhất nói:” Là người đứng đầu, sát phạt phảiquyết đoán, không thể mềm lòng. Đối với thân nhân hay chính mình đều là như thế .”Nhược Nhất ngẩn ra, thoáng chốc không biết nóigì.Tử Đàn than nhẹ một tiếng : “Nhược Nhất, ta cũng không phải là con người ý chí sắt đá, đem nhốt hắn là lâu lắm ta mới hạ quyếttâm. Máu của ngươi có lẽ sẽ làm cho hắn khôi phục lý trí, nhưng mà không có ai biết ngươi ở đâu, cũng không ai biết ngươi chừngnào xuất hiện. Nếu mà lúc này hắn mất đi lý trí, không ai có thể ngăn được hắn. Tính mệnh của mọi người ở U Đô đều nguy hiểm, takhông giữ được” Tử Đàn ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói “Tiêu nhi đem hết toàn lực chờ ngươi đến một khắc cuối cùng……..” TửĐàn nhắm mắt, ổn định tâm tình đang có chút khích động, ” Nhược Nhất, nhìn bộ dáng của Tiêu nhi lúc đó, ta thật sự rất giận ngươi.

Page 115: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Hắn cuối cùng giao cho ta không phải cái gì khác mà là chú cởi bỏ song sinh ấn của ngươi. Chờ ta đem sự tình nơi đây giải quyếtxong, ta sẽ đem ấn chú của ngươi giải đi, từ nay về sau ngươi sẽ không bị cái này ràng buộc .” Tử Đàn rút trong tay áo ra một tờ giấygấp, đưa cho Nhược Nhất. Mặt trên viết cái gì Nhược Nhất xem không hiểu kí hiệu.Sắc mặt Nhược Nhất trắng bệch.Huân Trì nghiêngđầu nhìn Nhược Nhất, Tử Đàn cũng không hề chớp mắt nhìn nàng chằm chằm.Cuối cùng Nhược Nhất cầm giật tờ giấy trong tay TửĐàn, xé thành nhiều mảnh vứt đi.Giấy bay tán loạn trong không trung, nàng nói : “Ta không muốn giải ấn chú.”

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 54

Nhược Nhất đột nhiên nhớ tới trước kia Thương Tiêu từng nói qua với nàng : “Đến lúc đó, nàng muốn kết cục như nào, ta với nàngnhư thế .” Hắn nói rất thản nhiên, thậm trí lúc ấy nàng cũng không biết ý của hắn là gì. Nhưng bây giờ nhớ lại, lại cảm thấy một trận giậtmình .Còn hơn những mảnh giấy bay tán loạn trước mặt này, Nhược Nhất càng không hiểu vì sao lại càng muốn nhìn thấy thái độcường ngạnh của Thương Tiêu như vậy.Bất kể là sống hay chết, kết cục nào cũng cùng nhau. Trong lúc đó không phải bọn họ sớm đãước định sao.Hiện tại Thương Tiêu lại dễ dàng buông tay như vậy……..Ai ngờ Nhược Nhất đã trốn không thoát, lại càng không muốnchạy trốn.Ném giấy vụn trong tay xuống, Nhược Nhất bình tĩnh nhìn thẳng Tử Đàn : “Ta muốn đi tìm hắn. Nếu hắn không đợi ta được, tasẽ tự mình đi tìm, cầu hắn tha thứ.” Nhược Nhất hạ ánh mắt nói “Nếu không còn gặp lại Thương Tiêu…….Ta chưa từng chuẩn bịchuyện này. Lúc trước khi ta đi đã cùng hắn ước định ba năm sau sẽ đi tìm hắn, mặc kệ hắn ở ngoài hải đảo xa xôi một mình hay làlên núi đao xuống biển lửa ta đều đi tìm hắn. Hắn nhập ma, ta sẽ làm cho hắn tỉnh táo lại, sau đó bảo hắn làm một bát canh suông mìsợi.”Tử Đàn im lặng trong chốc lát nói : “Hiện nay ma khí bốn phía, yêu tộc công việc bộn bề, ta không thể thoát thân cùng đi hải đảovới ngươi được .”Nhược Nhất bước lên muốn nói cái gì, thì Tử Đàn đã xoay người rút từ án thư hé ra một tờ giấy : “Cầm đi. Đi trênbiển sóng to gió lớn, trước khi xuất hành nên chuẩn bị kĩ càng một chút .”Nhược Nhất cầm bản vẽ đang muốn mở ra xem, bên ngoàimột binh sĩ đột nhiên tiến vào bẩm báo : ” Hàn Ngọc Chủ, mới vừa rồi Quý Tử Hiên đã đi qua Quỷ Khốc Hà.”Tử Đàn khẽ ừ, vẫy tênlính lui ra.” Quý Tử Hiên ? ” Nhược Nhất thất thanh, ” Như thế nào mà hắn lại tới U Đô……..”Tử Đàn nói : “Hiện giờ ma khí bốn phía đãkhông phải là việc tiên tộc hoặc yêu tộc có thể giải quyết, tất nhiên bây giờ là thời điểm yêu tộc cùng Tầm Thường Cung liên thủ. Hắnlàm người lãnh đạo, tự nhiên là sẽ đến nơi đây hội nghị .”Mạc Mặc mang theo Tầm Tầm chờ ở dưới chân núi, hai người bọn họ nếumà bị Quý Tử Hiên nhận ra……….. Nhược Nhất không khỏi biến đổi sắc mặt, cũng bất chấp Tử Đàn có thể hoài nghi hay không, vộivàng nói cáo từ, quay người liền một đường chạy xuống dưới chân núi.Tử Đàn có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm bóng dáng NhượcNhất rời đi, im lặng trong chốc lát nàng quay lại nhìn Huân Trì vẫn còn ở trong phòng : “Ngươi không đi cùng với nàng sao ?”Huân Trìcười nhạt nói : “Một mình Nhược Nhất có thể xử lý nhiều việc rất khá, ta tất nhiên là không cần phải đi theo nàng trong tất cả mọichuyện. Mà nay ở lại, ta cũng có một việc nghĩ muốn làm phiền Hàn Ngọc Chủ đại nhân .”“Ồ” Tử Đàn tò mò nhướng mi : “Chuyện củaHuân Trì, ta đã có hứng thú nghe một chút như thế nào gọi là phiền toái .”“Có thể cho ta lên Bạch Môn ở Hàn Ngọc động xem xét mộtchút .”“Xem xét?”“À, có lẽ ta còn muốn mang theo một ít đồ vật này nọ đi. Hàn Ngọc chủ có thể đồng ý không ?”Tử Đàn cười nói : “Ởphía trên Bạch Môn kia, thứ ngươi có thể mang đi đơn giản là bùn đất thôi, có cái gì mà không thể đồng ý.”Huân Trì chỉ cười khôngnói gì.Ở dưới chân núi U Đô Sơn.Hai người Nhược Nhất đi không được bao lâu thì Tầm Tầm có vẻ không kiên nhẫn ngồi ở đó chờ,ầm ĩ muốn đi coi xung quanh một chút.Mạc Mặc xưa nay đối với việc này tuỳ tính. Nàng giúp Tầm Tầm kéo vạt áo luôn tiện dặn dò :“Trừ việc không được xuống sông bơi lội, muốn đi đâu đều có thể đi, chú ý đừng để ngã, chúng ta hiện tại ở trên đường đi, khó giặtquần áo. Thấy người lạ thì trước tiên phải dùng thuật đọc tâm, nếu thấy hắn có ý đồ gây rối thì trực tiếp đánh chết là được. Nếu đánhkhông lại thì gọi ta .”Tầm Tầm gật đầu .Mạc Mặc vỗ mông hắn : “Đi chơi đi, nghe tiếng ta gọi thì trở về nghe không .”Tầm Tầm hôn“Chụt” một cái lên trán Mạc Mặc : “Phụ thân cũng vậy, thấy người xấu, đánh không lại nhớ kêu Tầm Tầm.” Nói xong chạy mất tiêu. (YVPP: dễ thương quá )Mạc Mặc vuốt trán cười nói : “Tinh ranh cổ quái.” Nàng nhìn lên núi, thầm nghĩ chắc chốc nữa Nhược Nhất mớixuống, liền đi tìm chỗ kín đáo ngồi xuống từ từ nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.Tầm Tầm chạy tới dưới một gốc cây đại thụ, nhìn trái nhìnphải liền bắt đầu đào hang tìm con kiến. Huân Trì từng dạy hắn dùng bùn đắp thành một toà thành, sau đó dùng yêu lực dẫn đườngcon kiến vào trong toà thành làm trò chơi, về sau Mạc Mặc biết chuyện liền kêu hắn đắp hai toà thành, cho con kiến trong hai tòa thànhđánh nhau, bên nào thắng thì chiếm lĩnh thành trì đối phương.Tầm Tầm đối với trò chơi này rất là say mê, luôn quấn quít lấy Huân Trìhay Nhược Nhất kêu chơi với hắn. Nhược Nhất lại cảm thấy trò chơi này quá bạo lực, xác kiến bị giết nằng ngang dọc khắp mặt đất,không có lợi đối với tiểu hài tử về thể xác lẫn tinh thần khỏe mạnh.Vì thế ba đại nhân còn tụ lại cùng một chỗ nghiêm túc thảo luận vấnđề này.Huân Trì bảo trì trung lập, lại mơ hồ lộ ra thái độ là vạn vật đều có linh tính, giết chóc sẽ bị trời phạt. Nhược Nhất cùng Mạc Mặcvỗ bàn ầm ỹ cả nửa ngày, cuối cùng là hạn chế số lần Tầm Tầm chơi. Mỗi lần đều làm cho hắn chơi không đã ghiền. Mà nay không cóai quản hắn, Tầm Tầm tất nhiên là thật sự vui mừng.Hắn đắp một toà thành thật tốt, tìm trái tìm phải lại không thấy con kiến, đang sốtruột, chợt thấy cách đó không xa xuất hiện một đôi giày trắng hoa văn màu xanh. Theo hướng đôi giày nhìn lên, thì thấy một người cựckỳ xinh đẹp, hắn lẳng lặng đứng ở đằng kia, sắc mặt không uy hiếp không giận lại có thể làm cho người ta sinh ra một sự tônkính.Tầm Tầm nghĩ người này cười đẹp giống Huân Trì thúc thúc, nhưng là cũng không phải giống như Huân Trì thúc thúc dễ dàng làmcho người ta thân cận. Hắn dùng thuật đọc tâm chậm rãi rình đọc tâm linh người nọ, lại chỉ thấy một mảnh hư vô, cái gì cũng khôngcó.Tầm Tầm đang cảm thấy kì quái, người nọ lại tiến lên phía trước, cười yếu ớt nói : “Thuật đọc tâm? Thiên phú dị bẩm không dễ cóđược.” Ngữ điệu hắn vừa chuyển, “Cháu là con của Thương Tiêu ?”Thanh âm của người này rất êm tai, so với Huân Trì thúc thúc cònmuốn dễ nghe hơn, nhưng là nếu muốn so sánh thì thanh âm của phụ thân vẫn dễ nghe hơn chút. Tầm Tầm đứng dậy, so với hắn thìthấp hơn nên chỉ có thể nhìn đến cằm của hắn. Tầm Tầm bất mãn kéo xiêm y của hắn, mới vừa kéo, bàn tay dính bùn in hai dấu trênquần áo trắng tinh của hắn : “Mẫu thân nói nhìn thẳng vào mắt người khác khi nói chuyện là một kiểu tôn trọng, Tầm Tầm tuy nhỏ, thếnhưng cũng phải được tôn trọng .”Người nọ cúi đầu nở nụ cười, ngồi chồm hỗm vừa tầm mắt với nó.Tìm Tìm hài lòng gật gật đầu nói: “Cháu không phải là con của Thương Tiêu .”Nụ cười của Quý Tử Hiên giảm xuống ba phần. Tử Đàn đến nay chưa từng có thai,không phải Thương Tiêu……….Thì ra khi đó, hắn thật sự đã cứu đứa con của chính mình.” Vì sao chú lại không nhìn thấy cháu?” TầmTầm bất mãn.“Ta không nhìn thấy .”” Nhìn không thấy ?”” Ừ, giống như đôi mắt bị che phủ vậy đó .”Tầm Tầm dựa theo lời nói của hắnnhắm mắt lại trong chốc lát, sau đó mở mắt ra nhíu mày, nó vươn bàn tay bé nhỏ dính đầy bùn quơ quơ trước mặt hắn, thấy đôi mắtmờ đục vẫn như trước không nhúc nhích nhìn chằm chằm phía trước, nó lại dùng ngón tay mềm mại chạm vào mắt hắn, bĩu môi nói :“Chú cũng đừng có thương tâm, nhìn không thấy cũng không có việc gì, Tầm Tầm nhìn thấy chú là được rồi .”Xúc cảm ấm áp còndừng ở khoé mắt, Quý Tử Hiên giật mình ngẩn người ra một lúc mới nói : “Cháu tên là Tầm Tầm ?”“Cháu tên là Mạc Tầm .”Quý Tử

Page 116: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Hiên trầm mặc một lúc lâu, mà câu nói tiếp theo của Tầm Tầm làm cho hàng chân mày của hắn hơi nhíu lại .“Mẫu thân cùng Huân Trìthúc thúc gọi cháu là Tầm Tầm, phụ thân gọi cháu là đồ hại cha .”“Cha ?” Quý Tử Hiên nói, “Người nào là cha của cháu?”Nhắc tới điềunày, Tìm Tìm tựa hồ thật kích động, nó một chút liền quên mắt người này không thể nhìn thấy cái gì, vui sướng hoa chân múa tay : “Phụthân rất đẹp, đẹp như thế này này!” Nó dang hai tay ra vẽ thành một vòng tròn thật to trong không khí, “Phụ thân thật thông minh, cũngrất lợi hại, so với sự thông minh thì lợi hại hơn gấp nhiều lần .” Nó khoa chân múa tay diễn tả vẽ một vòng tròn lớn hơn nữa, sợ cánhtay không đủ dài, nó lại dùng phương thức tự thuật , ” Có đôi khi mẫu thân đánh nhau với phụ thân, phụ thân luôn thắng.”Nụ cười củaQuý Tử Hiên cứng đờ : “Bọn họ đánh nhau ?”Tầm Tầm thành thật gật đầu : “Dạ, phụ thân nói, trêu đùa mẫu thân rất vui .”Nắm tay QuýTử Hiên đang căng thẳng bỗng chốc giãn ra, hắn lần mò tìm bàn tay nhỏ bé dính đầy bùn đất, dùng ống tay áo thay nó lau khô : “Chamẹ của cháu có ở gần đây không ?”Tầm Tầm đáp có ở gần đây.Quý Tử Hiên bế nó lên, đặt nó ngồi trên cánh tay mình : “Bây giờ, tạmthời cháu làm đôi mắt của ta, ta sẽ mang cháu đi tìm……..Cha cháu ?”“Tại sao lại muốn đi tìm phụ thân?” Chỉ vì tò mò muốn hỏi chobiết thôi, cũng không phải là đề phòng. Trong đáy lòng nó cơ hồ theo bản năng nghĩ muốn thân cận nam tử này.” Có bao giờ cháu nghĩsẽ có một ngày cha cháu cũng sẽ bị người khác bắt nạt ?”Tầm Tầm kiên định lắc đầu, “Cái đó là không có khả năng.”“Thử một lần đi,bắt nạt cha cháu cũng vui lắm đó .”Mạc Mặc trốn ở trong bụi cỏ ngủ cũng hơi say, mấy ngày gần đây cứ di chuyển cùng vết thươngchưa lành làm cho khuôn mặt nàng có chút tiều tụy tái nhợt. Mà mặc dù đang ngủ nàng cũng nắm chặt bàn tay.Tầm Tầm kêu Quý TửHiên đặt nó xuống, chạy nhanh tới bên người Mạc Mặc. Tiếng bước chân nhè nhẹ cũng không đánh thức nàng, Tìm Tìm cười trộmnắm cánh mũi Mạc Mặc. Mạc Mặc hụt hơi, chậm rãi mở mắt.Thấy trước mắt, khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Tầm Tầm, bên môinhếch lên một vòng độ cung, đến khi nhìn thấy thân ảnh của người bước phía sau Tầm Tầm, nhất thời đông cứng lại.Trên mặt hắn vẫnôn hoà như vậy, dùng nụ cười vô hại để lừa người.Tầm Tầm chỉ vào Quý Tử Hiên đang muốn nói chuyện, Mạc Mặc ôm chặt Tìm Tìm,đứng lên xoay người bỏ chạy.“Mạc cô nương.”Âm thanh của hắn không lớn, không có nửa điểm uy hiếp, nhưng chính là chỉ nghe mộttiếng gọi bình thản như vậy, lại làm cho nàng lập tức dừng bước chân.Từ trong lòng Mạc Mặc, Tầm Tầm ngẩng đầu kỳ quái nhìnnàng.“Đã lâu không thấy cô nương, sao thấy ta lại bỏ chạy?” Lỗ tai Quý Tử Hiên giật giật nghe ngóng chung quanh tìm tòi, lại khôngcó nghe được âm thanh của những người khác, mới cười nói : “Nghe nói vợ chồng hai người ở chỗ này, ta cố ý đến nhìn xem, nhưthế nào lại không thấy phụ thân của đứa nhỏ này ?”Trong lòng Mạc Mặc một lần lại một lần mắng người này thật không phải mù hoàntoàn.Tầm Tầm ở trong lòng Mạc Mặc, thấy không đúng, vừa định lên tiếng, Mạc Mặc hung hăng trừng nó một cái. Trong lòng một lầnlại một lần kêu nó câm miệng.Tầm Tầm đọc được tiếng lòng của Mạc Mặc, uỷ khuất nhìn Quý Tử Hiên liếc mắt một cái, không nóigì.Mạc Mặc xoay người, đem sợi tóc trước trán vuốt ra đằng sau, thân hình đứng thẳng, lập tức theo tư thế phòng bị chuẩn bị bỏ đi :“Nói ra thì cũng là thời gian rất lâu rồi. Quý cung chủ cũng khỏe chứ.”Quý Tử Hiên lắc lắc đầu : “Không thể nói là khỏe được, hai nămtrước có thay một Cửu Vĩ Bạch Hồ cản thiên kiếp, sức khỏe vẫn có chút không thoải mái .”Nàng cười : “Có lẽ thiên kiếp ngày đó chắccũng không có gì lợi hại, hiện giờ Quý cung chủ vẫn còn có khí lực đến lãnh địa của yêu tộc để vui vẻ .”Quý Tử Hiên chạm nhẹ vàokhoé mắt trên mặt tựa hồ còn cảm nhận được độ ấm của Tầm Tầm sau khi đụng vào, cũng cười nói : “Vẫn còn cứu được, cáinày………Quả thật không có gì to tác lắm.”Sắc mặt Mạc Mặc thay đổi, lúc trước thiên lôi có bao nhiêu lợi hại nàng cũng không phải làkhông biết, Quý Tử Hiên ở phương xa dẫn khởi thiên lôi đã tiêu hao không ít tinh lực, càng không nói đến phải chịu đựng năng lượngmạnh mẽ của thiên lôi đó. Hiện giờ hắn nói như vậy, cũng có thể biết rõ, kỳ thật hắn cũng hi vọng Tầm Tầm có thể sống sót.Nếu hắnmuốn Tầm Tầm.Mạc Mặc cúi đầu nhìn Tầm Tầm trong ngực mình, nếu hắn muốn Tầm Tầm…….

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 55

Tầm Tầm đọc được tiếng lòng Mạc Mặc, đột nhiên giãy mạnh trong ngực nàng, hét lớn: “Đừng bỏ lại Tầm Tầm! Đừng bỏ lại TầmTầm! Tầm Tầm muốn ở bên cạnh phụ thân!” Mạc Mặc dùng sức vỗ vào mông hắn: “Đừng ồn!” Quý Tử Hiên cười không ngớt: “Thậtmuốn bái kiến một chút phụ thân của hài tử, là một người có phong thái thế nào, cư nhiên được hài tử yêu quý như vậy.” Mạc Mặckéo kéo miệng cười gượng. Chợt nghe xa xa truyền đến một tiếng thét kinh hãi: “Mạc Mặc!” Là Nhược Nhất vội đuổi theo xuống núi.Quý Tử Hiên cười nói: “Ừm, xem ra lần trước khi Mạc cô nương đến Tầm Thường Cung làm khách, thật sự là giấu ta rất nhiềuchuyện.” Mạc Mặc an bài Tầm Tầm xong xuôi, đột nhiên nói với Quý Tử Hiên: “Vậy Quý cung chủ sao không mời ta đi Tầm ThườngCung làm khách một lần nữa, lần này ta nhất định sẽ một năm một mười khai báo rõ ràng.” Nụ cười bên môi Quý Tử Hiên càng sâu:“Phụ thân của hài tử cũng đi cùng?” “Quý cung chủ phải hiểu rõ, đây là chuyện giữa chúng ta.” “Mạc Mặc!” Nhược Nhất chạy đến bênMạc Mặc kéo nàng một cái, thấp giọng hỏi một cách nóng vội, “Ngươi làm gì thế!” Mạc Mặc không để ý nàng, tiện tay ném Tầm Tầmra ngoài: “Đón lấy.” Nhược Nhất kinh ngạc thở hắt ra ngụm khí lạnh, Quý Tử Hiên nhìn không thấy a! Hắn nhìn không thấy a! Nhưngmặc dù Quý Tử Hiên nhìn không thấy, dựa vào tu vi của hắn, một vật sống lớn như vậy nện vào hắn, hắn vẫn có thể nhận rõ phươnghướng một cách chuẩn xác, thân hình hắn chợt lóe, trong chớp mắt Tầm Tầm liền rơi vào lồng ngực hắn. (BB: Aaaa huhu… Ta yêu TửHiên wá đi…) Trán hắn không khỏi giật hai phát: “Thường ngày nàng vẫn đối xử với hắn như vậy sao?” “Nhi tử của ta, tất nhiên là thíchthế nào thì chơi thế ấy. Làm phiền Quý cung chủ chờ ở đây trong chốc lát, ta còn có việc cần nhắn nhủ Nhược Nhất.” Nói xong, cũngkhông quản sắc mặt đen lại của Quý Tử Hiên, kéo Nhược Nhất đi ra xa. Quý Tử Hiên sờ sờ đầu Tầm Tầm, những sợi tóc mềm mạirất giống với hắn: “Nương ngươi xác thực là có hơi vô tình.” Tầm Tầm nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát: “Mẫu thân rất tốt, phụ thânmới vô tình.” “Hử?” Nụ cười bên môi Quý Tử Hiên lạnh lại, “Phụ thân này của ngươi, thật sự là khiến ta tò mò.” Đợi sau khi vài tầngbụi cây che đi thân ảnh Quý Tử Hiên, Mạc Mặc cuối cùng ngừng lại việc kéo Nhược Nhất. Nhược Nhất vội nói: “Ngươi đi TầmThường Cung cái gì! Nếu Quý Tử Hiên muốn gây bất lợi cho Tầm Tầm…” Mạc Mặc lắc lắc đầu bộ dáng có chút đăm chiêu nói: “Tathấy bộ dáng này của hắn cũng không như là sẽ giết chết Tầm Tầm. Có lẽ là trước đây chúng ta đều cho là hắn quá mức ác độc rồi.”Nhược Nhất nghĩ lại bộ dáng khi nãy Quý Tử Hiên đỡ được Tầm Tầm, trầm mặc. Mạc Mặc hỏi, “Chuyện Thương Tiêu nói sao đây?”Nhắc tới chuyện này, ánh mắt Nhược Nhất trở nên ũ rũ: “Hắn thật sự nhập ma, bị nhốt trên cô đảo ngoài biển.” Mạc Mặc nhíu mày:“Ngươi muốn làm sao đây?” “Đi tìm hắn.” Lòng bàn tay Nhược Nhất siết chặt, ánh mắt kiên định. Mạc Mặc suy nghĩ trong chốc lát:“Nếu đã như vậy, chúng ta đành tách ra làm việc, ngươi đi tìm Thương Tiêu. Ta mang theo Tầm Tầm đi Tầm Thường Cung, nếu QuýTử Hiên muốn làm gì với Tầm Tầm, ta thậm chí liều cả mạng cũng mang Tầm Tầm ra, nếu hắn đối xử tốt với Tầm Tầm… Vậy ta có thểan tâm trở về.” “Trở về?” Nhược Nhất bị dọa đến nhảy dựng. Mạc Mặc vén tay áo lên, trưng lòng bàn tay ra: “Không quay về, sẽ vĩnhviễn ở lại đây.” Nhược Nhất sững sờ nhìn lòng bàn tay đầy vết màu xanh của Mạc Mặc, như một con rắn độc uốn lượn tới cổ tay, dọctheo cánh tay, chậm rãi bò lên. Nhược Nhất trừng lớn mắt: “Đây là… Đây là chuyện gì đây?” “Linh lực tương xích.” Thanh âm Mạc Mặc

Page 117: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

rất nhạt, “Đây không phải thế giới của ta, không dung nạp được ta.” Nhược Nhất chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc: “Ngươi không phảinói, ngươi có kết giới có thể bảo hộ bản thân sao… Cái này bắt đầu từ khi nào?” “Ta không phải thần, không đổi thay được số mệnhquay vòng, thiên địa tuần hoàn. Kết giới, trong sự trải rộng bao la của đất trời, kết giới của ta thì có đáng là bao.” Nhược Nhất tứcgiận: “Tại sao ngươi không nói sớm! Ngươi hay cậy mạnh cái tính thối này! Sinh Tầm Tầm rồi dưỡng thân thể cho khỏe xong, ngươicó thể trở về, ngươi cũng không phải không về được…” “Luyến tiếc a. Nghĩ đến hàng hại cha vừa ra sinh ra đã không có cha, ta hoàntoàn không thể để hắn ngay cả nương cũng không có. Hơn nữa trở về… Nhược Nhất, ngươi ở hiện đại đợi hai năm, bên này chớpmắt đã qua hai trăm năm, ta trở về, nội thương này không có ba hay năm năm thì khó mà hồi phục, ta một khi đã cùng ngươi từ biệt,phải qua năm trăm năm sau mới gặp lại. Ngươi còn có thể nhớ ta? Cho dù ngươi nhớ, nhưng Tầm Tầm tuyệt đối không biết ta là ai.bây giờ hàng hại cha đã nhận được ta, hơn nữa lại có cha, đã quá quen thuộc lí do vì sao ta lừa phụ thân hắn trước đây, lại không cầnta lo lắng hắn sống không yên. A, ngươi xem, Quý Tử Hiên tốt xấu gì cũng là người đứng đầu tiên tộc, phía dưới cũng có hàng ngànhàng vạn đệ tử, việc dạy dỗ Tầm Tầm, hắn nhất định có thể.” Nhược Nhất trầm mặc nhìn Mạc Mặc một lúc lâu, cuối cùng thở dài:“Ngươi đã quyết định, ta còn có thể nói cái gì nữa. Mạc Mặc, cho dù năm trăm năm sau gặp lại, ta cũng vẫn nhớ ngươi.” Mạc Mặckéo miệng cười cười, vỗ vai Nhược Nhất nói: “Chỉ cần lần này ngươi không cùng tên Thương Tiêu kia đồng quy vu tận, năm trămnăm sau, ta cũng còn có thể nhớ ngươi.” Nhược Nhất tiến lên, ôm chặt lấy Mạc Mặc: “Vu bà đáng ghét, bảo trọng a.” “Nha đầu chếttiệt, ngươi cũng vậy.” “Nếu ngươi trở về, nhớ quản cho tốt căn nhà nhỏ đen ven hồ Đại Minh. Đừng để trộm cướp mất.” “Ha.” MạcMặc cười cười, lại thu lại biểu tình nghiêm mặt nói với Nhược Nhất, “Nha đầu ngươi chính là thiếu đi một chút quyết tuyệt, đươngđoạn bất đoạn, tất thụ kỳ loạn [1]. Nhược Nhất, ngươi phải nhớ, càng là muốn giữ cái gì, thì càng là không giữ được. Nghĩ kĩ, sau đóliều mạng đi giữ nó.” “Mạc Mặc, ngươi có biết cái gì đối với bản thân mới là quan trọng nhất không?” Mạc Mặc ngẩn ra, lắc đầu cườinói: “Nhan Nhược Nhất, không thể không nói có khi ngươi thật đúng là sắc bén. Quả nhiên chuyện gì cũng nói được dễ dàng. Cáiquan trọng nhất của ta…” Nàng nhìn người cách mấy tầng cây, “Có lẽ là tự do, có lẽ là Tầm Tầm… Lại có lẽ là cái gì khác chăng.” “Dùsao, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng!” Mạc Mặc cười cởi mở, vỗ vỗ vai Nhược Nhất, “Tỷ cuối cùng tặng ngươi một câu, lúc “làmviệc” thật sự phải đeo kỹ “áo mưa”, nếu trúng thưởng rồi, thứ hàng kia thật sự là tai họa!” Mạc Mặc khoát tay áo, tiêu sái rời đi. KhiNhược Nhất nhìn Quý Tử Hiên mang theo Mạc Mặc cùng Tầm Tầm bay lên không mà đi, nàng nghĩ, cái gì thuyền đến đầu cầu tự nhiênthẳng, đó không đều là lựa chọn của chúng sinh khi đến đường cùng sao… Mạc Mặc, sự thuận theo tự nhiên của ngươi thì ra là thànhtoàn cho vận mệnh sao… Mà vận mệnh chính là chuyện chắc như đinh đóng cột sao? Ngay cả một tia nghịch chuyển cũng không chophép… … Cái Tử Đàn cho chính là một tấm bản đồ hàng hải (đi biển). Nhược Nhất mặc dù xem không hiểu, nhưng Huân Trì lại có thểmột năm một mười mà giảng giải kỹ càng, chi tiết những thứ biểu thị trên bản đồ, nghe đến Nhược Nhất cảm khái vạn phần: “HuânTrì, ngươi thật sự là vẫn sống tại Không Tang Sơn sao?” Hắn cười đến mây trôi nước chảy: “Xưa nay ta rãnh rỗi thì thích đọc sách,những quyển sách linh vật trong núi mang về có phạm vi rất rộng, phương diện hàng hải này mặc dù ta không có bao hứng thú, nhưngcũng hiểu biết đôi chút.” Nhược Nhất gật gật đầu, nghĩ cái hiểu biết đôi chút này thật sự chỉ là hiểu biết đôi chút. Nhưng chờ đến lúcthật sự đứng trên biển, Nhược Nhất mới biết, Hiểu biết đôi chút mà Huân Trì nói thực sự là khiêm tốn hơn hàng ngàn hàng vạn lần!Một con thuyền có thể đi biển, Huân Trì mượn linh lực để đẩy nó, hắn biết rõ làm sao giương buồm làm sao ngự phong (nương theogió), đâu có nghịch lưu đâu có đá ngầm. Giống như một lão thuyền phu sống lâu năm trên biển. Trong lòng Nhược Nhất càng cảmthấy Huân Trì cao thâm đến không thể đo lường. Mà Huân Trì chỉ đáp trả bằng nụ cười ôn hòa: “Chẳng qua là sống lâu năm rồi nên cóchút mệt.” Từ thời đại thần diệt sống đến bây giờ, chắc hẳn là rất lâu rồi. Mượn ánh sáng câu nói “sống đã lâu” của Huân Trì, hànhtrình vượt biển của Nhược Nhất coi như THUẬN. Huân Trì chưa từng hỏi qua Nhược Nhất Mạc Mặc cùng Tầm Tầm đi đâu, tựa nhưNhược Nhất cũng không có hỏi qua hắn ngày đó hắn ở phía sau cùng Tử Đàn nói cái gì. Đối với Huân Trì mà nói, hắn đại khái có thểđoán được hướng mẫu tử kia đi. Mà đối với Nhược Nhất, bằng hữu chính là phải tin tưởng đối phương. Ánh trăng trên biển vẫn làphải chiếu sáng hơn. Lúc nào cũng sáng đến hoa mắt nàng, mỗi đêm ngủ đến thời điểm nhất định nào đó cũng sẽ bị ánh sáng củasong nguyệt làm thức tỉnh. Nhìn chúng nó từng ngày từng ngày tròn dần, tư vị trong lòng nàng vẫn là khó nói thành lời. Đuổi theo kịpkhông? Nhất định phải kịp. Bỏ lỡ nhiều lần như vậy, lần này nàng nhất định phải mừng sinh nhật Thương Tiêu, tổ chức sinh nhật choThương Tiêu. Sáng sớm một ngày nọ, Nhược Nhất đang mơ mơ màng màng ngủ, chợt thấy bên giường có người đang lay mình,mang theo một ít vội vàng khó phát hiện . Nàng mở mắt ra thấy Huân Trì hơi nhíu mày, hắn kéo Nhược Nhất xuống giường, mang theonàng đi ra ngoài khoang thuyền, thời khắc bước lên sàn tàu kia, Nhược Nhất có chút ngây người: “Đó là cái gì?” Một cơn gió xoáycực đại cố định ở một chỗ mà xoay tròn, nước biển bị gió xoáy cuốn lên bay thẳng lên không trung, từ xa nhìn lại có thể nói là đồ sộ,làm người ta chấn động tâm linh. Huân Trì giỡ bản vẽ trong tay ra, chỉ cho Nhược Nhất xem: “Hướng kia là cô đảo Thương Tiêu bịnhốt.” Nhược Nhất choáng váng: “Cái gì?” Thì ra cơn gió xoáy cố định bất động là bởi vì nó đang quay tròn quanh hòn đảo kia. Nhìncái trận thế này, tốc độ gió cực nhanh của nó, bất cứ thuyền bè đến gần hẳn là đều chỉ có thể tan xương nát thịt. Nhược Nhất khàngiọng, nhớ lại lời Tử Đàn đã nói “Là người đứng đầu sát phạt phải quyết đoán không thể mềm lòng.” Nhược Nhất thì thào một cáchkhông thể tin: “Không thể mềm lòng, thậm chí phải quyết tuyệt với Thương Tiêu như thế sao? Vĩnh tù cô đảo… Thật sự muốn hắn vĩnhtù cô đảo?” Huân Trì lại nhíu mày nói: “Hành động này không thể do Tử Đàn làm. Thứ nhất thi đại thuật này chắc chắn hao phí rất nhiềuyêu lực, mà chúng ta tại U Đô cũng thấy Tử Đàn khí tức vững vàng, yêu lực tràn đầy hoàn toàn không giống bộ dáng đã thi qua thuật.Thứ hai, nhìn kỹ cơn gió kia, như là từ trong cuốn ra ngoài. Chắc hẳn là người ở bên trong thi thuật.” Trong thanh âm của Huân Trìmang theo chút thở dài, “Đây có lẽ là thuật Thương Tiêu tự bày ra. Cản sự xâm nhập của ma khí ngoại giới, lại ngăn không cho makhí của bản thân ngấm ra, cũng phòng bản thân đã nhập ma có một ngày trở về Cửu Châu… Cho đến ngày nay, ta mới thật sự cảmthấy được Thương Tiêu không hổ là là vương giả thống trị Cửu Châu.” Nhược Nhất chỉ muốn mắng Huân Trì nói xằng bậy. ThươngTiêu mà thế nhân biết là một người không bi không hỉ, không đau không thương, đẹp đẽ cực hạn mà lại vô cùng cường đại. Hoàn mỹnhư thần. Nhưng thế nhân chưa thấy qua một Thương Tiêu tiêu điều cô đơn trên Hàn Ngọc Phong, không thấy qua hắn sau mỗi lầnđại chiến sức cùng lực kiệt buồn bã nhìn trăng đêm. Cho dù hắn cường đại đến đâu, cũng là một vật sống có máu có thịt! Nhập ma thìsao. Đối với Nhan Nhược Nhất mà nói, Thương Tiêu là một vật sống sờ sờ, là nam tử sẽ làm một chén canh suông mì sợi không rahình dạng gì, sẽ tức giận, sẽ ghen tuông, giấu sau vẻ lạnh lùng chính là tính khí khiến người khác giận dữ của tiểu hài. Hắn cũng sẽ bịthương, cũng sẽ đau đớn. Thương Tiêu chưa bao giờ là vương giả, hắn chỉ là Tiêu hồ ly của Nhược Nhất. Đứng trên sàn tàu, cáchcơn gió xoáy một khoảng cách rất xa, nhưng gió cũng đã quét đến lạnh mặt. Huân Trì nhíu chặt mày: “Không thể đến gần nữa, chiếcthuyền sẽ nát mất.” Nhược Nhất kiên định nhìn cơn lốc phía xa: “Huân Trì, ngươi đi trước.” Nàng mở hai tay ra, nín thở tập trung, đi vềhướng gió quét, mặc cho bản thân bị gió mạnh mẽ quét đi, sau đó cấp tốc cuốn về bên cơn lốc. Huân Trì muốn bắt đã không kịp. Hắnlo lắng không thôi, Nhược Nhất mới học đi trên nước không bao lâu, còn chưa thể hoàn toàn khống chế linh lực trong cơ thể, đột ngộttiến vào như vậy… Nếu may mắn không chết cũng chắc chắn là trọng thương

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

Page 118: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

=> Xem mục lục

Chương 56

Những tình cảnh hỗn loạn xẹt qua trong đầu, cơn gió cơ hồ xé rách nàng, đánh lên người như thanh kiếm sắc cắm phập vào nước,một trận giãy giụa hốt hoảng. Tiếp theo nàng liền mất đi ý thức Khi nàng lần nữa tỉnh lại, bên tai là tiếng kêu an tĩnh của côn trùng,những gì thấy được chính là một đám lửa chiếu sáng màn đêm như minh nguyệt. Bên ánh lửa có một người đang ngồi, nhẹ nhàng gảycủi lửa. “Tiêu hồ ly!” Nhược Nhất vội vã ngồi dậy, nhất thời cả người đau nhức rã rời, nàng ngồi dậy chớp mắt lại “thịch” một tiếng ngãxuống, đau đến nhe răng trợn mắt. Người ngồi bên ánh lửa kia từ từ quay mặt lại, ngược với ánh sáng, Nhược Nhất thấy không rõkhuôn mặt hắn, nhưng dựa vào đường nét mà xem, người này tuyệt đối không phải Thương Tiêu. Trong lòng Nhược Nhất trở nêntrống rỗng, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, hỏi: “Ngươi là ai? Đây là đâu?” Người nọ cười nhạo: “Ngươi cũng có chút thú vị đó, khôngbiết đây là chỗ nào cũng dám lỗ mãng xông vào, cũng không sợ cơn gió xoáy kia xé nát ngươi sao?” Gió xoáy? Nhược Nhất nghethế, mắt chợt lóe sáng, nhìn thẳng người bên đám lửa kia: “Ngươi là nói, đây là cô đảo bên trong cơn gió xoáy sao? Ta vào được!Ngươi đã cứu ta?” “Ha.” Giọng hắn mang vẻ châm biến, “Ta nào có năng lực như vậy, kẻ cứu ngươi chính là một quái vật có năng lựcphi thường.” Như bị đâm bởi giọng nói lãnh đạm của người nọ, nắm tay Nhược Nhất khẽ siết chặt, nàng hít sâu một hơi áp chế cảmxúc của mình: “Hắn… hắn đâu?” “Ai biết.” Hắn ném cành gỗ khô trong tay vào đám lửa, “Có lẽ đang ở chỗ nào đó liếm vết thươngchăng.” Tim Nhược Nhất như bị căng lên, hỏi rất cẩn thận: “Hắn bị thương?” Người nọ liếc xéo Nhược Nhất một cái, lại ngẩng đầunhìn bức tường gió phía xa: “Định dùng thuật phong ấn mình cả đời, ngươi cho là hắn làm trò đùa sao? Da bị cắt ra không ít, nhưngmà hắn đã có một thân Thiên Ma (xem chú thích chap 13), bất tử bất diệt, những vết thương này chắc cũng hồi phục mau thôi.” NhượcNhất lại nghe đến nỗi trắng cả mặt, trong lòng chỉ nghĩ Thương Tiêu còn có thể tới cứu nàng, có thể thấy được hắn vẫn còn ý thức.Ngược lại lại nghĩ đến Thương Tiêu bây giờ đang một mình chịu tra tấn bởi cơn đau đớn, không ai bên cạnh, không ai chăm sóc, đaukhổ cùng cô tịch đều tự mình nuốt xuống… Chua sót trong lồng ngực Nhược Nhất càng khó khống chế mà lan đến tứ chi trăm hài(toàn thân). Run rẩy đôi tay chống thân mình, định là nếu hôm nay chỉ có thể bò, cũng phải bò tìm được hắn. “Ha, cũng là một nữ tử tìnhthâm.” Nhược Nhất không để ý tới hắn, người nọ hơi hơi nhíu mắt lại, “Ta hiếu kỳ, ngươi một khi đã quan tâm hắn như vậy, hai trămnăm trước vì sao lại tuyệt quyết đến mức nhảy xuống từ U Đô như vậy?” “Ngươi biết ta?” “Nhan Nhược Nhất, ngưỡng mộ đại danh đãlâu.” Hắn tùy tay hái một gốc cỏ nghịch trong tay, “Trải qua đại nạn của hai trăm năm trước, ai còn dám quên tên của ngươi.” Lời nàyhết sức châm chọc, thậm chí còn mang theo một chút hương vị của thù hận. Nhược Nhất nổi lên cảnh giác: “Ngươi rốt cuộc là ai?”“Ta? Tên ta là Vụ Quy.” Con rùa [1]… Khóe miệng Nhược Nhất giật giật. Tiếp theo nghe hắn nói, “Vốn là một người đáng thươngmuốn đến hải ngoại tìm một đoạn nhân duyên cực đẹp. Mắt thấy thời gian tìm đã quá lâu, đã nản lòng muốn về nhà, lại bị Thương Tiêuthi cái thuật không tên tạo ra cơn gió trên đảo này. Xem ra định mệnh sắp đặt ta phải cùng yêu quái xung đột, cực kỳ xung đột!” Lờinày của hắn như có ý khác, tựa hồ tràn ngập oán hận, lại vừa có bộ dáng bất lực. “Nếu đã như vậy, bây giờ ngươi và ta ở với nhau lạicó thể làm gì, ta sẽ đi tìm Thương Tiêu, trước khi hắn thanh tỉnh ta sẽ không rời khỏi đảo này, còn không bằng ngươi tự tìm đường rađi.” “Ta đây không phải tìm được đường ra rồi sao?” Hắn nói, “Phạm vi trăm dặm quanh đảo này đều bị Thương Tiêu thi thuật chắnkín, ta không phải Thiên Vương lão tử không có năng lực to lớn để tìm đường ra, nhưng Nhan cô nương, ngươi lại khác.” Giọng hắnmang theo chút lẳng lơ, một bộ tính tình ăn chơi trác táng: “Thương Tiêu thành Thiên Ma mà còn lưu lại chút ý thức để cứu ngươi, cóthể thấy hắn đối với ngươi tình thâm vô cùng. Mà nay ta bắt ngươi, thì có thể dùng tính mạng ngươi để uy hiếp uy hiếp hắn. Dù sao đinữa thì chờ ở nơi này cũng chết, chẳng thà chờ chết, không bằng cược một phen xem lý trí của hắn rốt cuộc lưu lại bao nhiêu. Nếuhắn thả ta, ngươi ắt có thể cùng hắn đồng quy vu tận trên cô đảo này, nếu hắn giết cả hai ta, ừm, hắn tự tay giết ngươi, nếu một ngàykia ý thức được, biểu tình chắc sẽ rất đặc sắc, mặc dù hắn tiếp tục điên dại suốt cuộc đời này… Có ngươi chôn cùng ta cũng xemnhư ta không bị thiệt.” Nhược Nhất hận đến nghiến răng. “Bây giờ là buổi tối, hắn ma tính cường thịnh, ta không dám đi trêu chọc hắn,đợi đến sáng ngày mai… Nhan cô nương, ngươi biết.” Hắn vừa nói, vừa thoải mái nằm trên mặt đất, ngáp một cái rồi nói, “Đêm nayngủ một giấc cho ngon, ngày mai còn có trận chiến ác liệt phải đánh.” Xoay người liền ngủ. Nhược Nhất âm thầm hận người nọ vàilần, thở dài một cái rồi cũng hết cách mà nhắm mắt lại. Thế nhưng nàng đã ngủ lâu như vậy, lúc này còn ngủ được chi nữa, lăn qua lộnlại rất nhiều lần, cuối cùng vẫn là mắt trân trân nhìn lên trời. Khoảng trời trên tiểu đảo bị cắt ra bởi cơn sóng lớn do gió xoáy cuốn lên,nhìn không thấy song nguyệt, không biết chúng nó là tròn hay là khuyết. Mà từng đợt gió, từng cơn gió ngăn cách với thế giới bênngoài này lại nhốt nàng và Thương Tiêu tại cùng một chỗ, mặc dù bây giờ không thể gặp đối phương, nhưng suy nghĩ một chút lại vẫncảm thấy vô cùng tâm an. Thương Tiêu, ngày mai là có thể gặp chàng rồi, chàng đã từng nhớ qua ta? Ta rất nhớ chàng. Hôm sau.Nhược Nhất thức dậy trong cơn đau đớn. Nàng nhíu mày bịt lại lòng bàn tay đang không ngừng chảy máu, tức giận đến mắng người:“Con rùa, đầu óc ngươi bị nắn qua sao?” Vụ Quy đang cầm một thanh trường kiếm ba thước hất phá vết sẹo cũ trên lòng bàn taynàng. Mặt không chút thay đổi trả lời: “Hiện nay chẳng qua là vừa mới đem con mồi là ngươi đây cất kỹ, thét gì mà thét.” Nhược Nhấttrừng mắt còn muốn mắng người, chợt thấy trên không trung từ từ tản ra một cỗ khí tức quỷ dị, rất bất đồng so với ma khí từng cảmgiác được ở Anh Lương Sơn, khí tức này càng làm cho người ta bị đè nén cùng không tự chủ được mà kính sợ e ngại. Thương Tiêu.Ý thức được hắn sắp tới, Nhược Nhất cũng bất chấp lòng bàn tay đang chảy máu, giãy dụa đứng dậy. Lúc này cơn đau nhức trênngười như tiêu tan đi vậy, nàng vội vàng nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của hắn. Đợi một lúc lâu, nhưng lại không một chút độngtĩnh. Vết máu trên kiếm Vụ Quy ngưng đọng lại, hắn ngoan ngoãn cười hai tiếng: “Xem ra cảm tình hắn đối với ngươi cũng không quáthâm sâu, thì ra ta ngay cả nước cờ cũng đi sai rồi. Hoặc là hắn đã hoàn toàn sa vào ma, cái gì cũng không cảm giác được nữa.”Nhược Nhất lúc này nào có tâm tư nghe hắn phàn nàn, trực tiếp nắm lấy mũi kiếm của hắn, cầm chặt hung hăng cắt một phát, nhấtthời lòng bàn tay máu tươi như rót. Vụ Quy chợt cả kinh, quét mắt qua vết máu trên kiếm, còn có da thịt từ lòng bàn tay của NhượcNhất, cổ họng bỗng nghẹn lại, không nói. “Thương Tiêu!” Nhược Nhất rống to: “Thương Tiêu!” Nàng gọi tên của hắn, như một khắcnhảy xuống Hàn Ngọc Phong kia, chỉ là khi đó nội tâm đau thương tuyệt vọng muốn rời khỏi, mà bây giờ lại là bức thiết muốn gặphắn. Khí tức vẫn đè nén như trước, mà thân ảnh Thương Tiêu lại thủy chung không chịu xuất hiện. Nhược Nhất sắc mặt tái nhợt, đôimắt lại sáng đến kì lạ, nhỏ giọng thì thào: “Hắn không có nhập ma. Hắn không có nhập ma.” Cũng không biết là đang nói cho ai nghe.Bỗng nhiên, khóe mắt Vụ Quy hiện lên một bóng trắng, kiếm trong tay hắn xuất lên, vừa muốn kề kiếm lên cổ Nhược Nhất. Động tácngười nọ không biết nhanh hơn hắn bao nhiêu. Tay áo dài hắn vừa vẫy, Vụ Quy chỉ cảm thấy một cỗ đau nhức xuyên lồng ngực,miệng lập tức nhiễm lên máu tanh. Nhược Nhất quay đầu, còn chưa kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy một cỗ lực tolớn hướng nàng đánh tới, hô hấp bị kiềm hãm, là một bàn tay với móng tay sắc nhọn hóa đen đang bóp cổ nàng! Hắn khiến nàng ngãphục trên đất, gắt gao bóp chặt cổ nàng, sắc môi đen nhánh, đồng tử như nhiễm máu, trên mặt đầy màu tím đậm của yêu vằn. Mái tóctrắng bạc như tua cờ rũ xuống dưới, vắt bên tai nàng, ngăn cách thế giới bên ngoài bọn họ. Nhược Nhất tựa hồ còn nhớ, một lần kia,nàng mới quay về Cửu Châu, tóc Thương Tiêu cũng rũ bên tai nàng như vậy, nàng nói “Ngươi không cho ta xì nước mũi, ta liền lau nólên mặt ngươi.” Thương Tiêu nói: “Nếu ngươi có cái lá gan kia.” Cuối cùng nàng vẫn là không có cái lá gan kia, không phải bởi vì

Page 119: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

không dám mà là bởi vì không nỡ để hắn chịu bất kỳ vũ nhục nào, một chút cũng không nỡ. Mà bây giờ… “Tiêu… hồ ly… Chàng,chàng nỡ sao?” Giết Nhan Nhược Nhất, Thương Tiêu chàng nỡ sao? Thương Tiêu cũng không trả lời, lực đạo trên tay không giảm,ngược lại xu hướng càng ngày càng chặt. Nhược Nhất giãy dụa không được, trong tay mới vừa ngưng tụ một chút kim quang bị makhí của Thương Tiêu chấn động, thoáng chốc biến mất. Trên phương diện năng lực cùng đối chiến, hai người bọn họ vốn là cáchnhau một trời một vực… Trong đầu Nhược Nhất dần dần phiếm lên một chút trống rỗng, mang theo mấy phần tuyệt vọng mà nghĩ, nhưvậy cũng tốt, bọn họ đồng sinh cộng tử, Thương Tiêu cũng không cần phải mặc bản thân tiếp tục nhập ma càng sâu… Mà Vụ Quy bịđả thương ở một bên trong lòng cũng rất rõ ràng, dựa vào năng lực của Thương Tiêu, lâu như vậy mà không bóp chết một NhanNhược Nhất thật sự là không thể nào nói nổi, hắn biết bây giờ trong nội tâm Thương Tiêu nhất định là vô cùng rối loạn, một bên phảiđấu tranh với ma khí, một bên còn phải chú ý tới sinh mệnh của Nhan Nhược Nhất, tim càng loạn lại càng có thời cơ. Mà nay thuậtquyển cấm [2] khắp bốn phía này chắc chắn là hao phí không ít yêu lực Thương Tiêu, mà phải duy trì nó thì yêu cầu càng nhiều yêu lựchơn. Nếu người thi thuật lúc này bỏ mình hoặc là bị trọng thương, thuật này tất nhiên là sẽ không đánh mà tan… Vụ Quy bỗng chuyểntay, một đoản kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn: Qua kiếp nạn này, có thể giết được Thương Tiêu, cũng là một vụ mua bán có lợi.Khóe môi hắn câu lên, mà trong mắt lại không hiện ra một tia vui vẻ. Giống như có thể ra khỏi đảo này không với hắn mà nói đềugiống nhau, nhưng là bây giờ hắn nói với bản thân mình phải đi ra ngoài thôi. Chẳng qua là có một lý do như vậy là đủ rồi. Mặt hắnbỗng nghiêm lại, chủy thủ sắc bén hiện lên hàn quang, bổ không khí mà xẹt qua, thẳng hướng lưng Thương Tiêu, lực ném này rất lớn,nếu trúng mục tiêu, đủ để xuyên thấu qua lưng Thương Tiêu. Nhược Nhất lại đang trong cơn hoảng hốt thấy được động tác của VụQuy, làm gì được khi nàng một chữ cũng nói không ra, hàn quang lóe tới, nhìn thấy nó sắp chui vào lưng Thương Tiêu. Nhược Nhấtkhông biết từ đâu có được khí lực, đưa tay ra chắn. Chủy thủ đâm vào mu bàn tay Nhược Nhất, trực tiếp xuyên thấu qua nó, mà dưlực mũi dao không giảm, chui nửa tấc có thừa vào thẳng lưng Thương Tiêu! Đóng bàn tay Nhược Nhất cùng lưng Thương Tiêu vàonhau, máu của Nhược Nhất từ lưỡi dao, ẩn ẩn xâm nhập vào trong xương cốt của Thương Tiêu. Đồng tử đục ngầu tơ máu biến hóavài lần, thoáng sáng trong lại một chút. Mà lúc này Nhược Nhất đau đến mức sắp ngất đi, trước mắt nàng ập đến từng màn đen, nỗlực chống đỡ muốn thăm dò tình hình của Thương Tiêu. Nhưng Thương Tiêu trước mặt bỗng lay động, hôn mê bất tỉnh còn sớm hơnnàng. Nhược Nhất mơ hồ cảm thấy, cơn gió phía chân trời ít đi nhiều. Trong cơn mơ màng nàng nghĩ, tên Vụ Quy kia sẽ không thừadịp hai người bọn họ đều mê man mà hạ độc thủ chứ. Nhưng mà, thế cũng không sao. Dù sao Nhan Nhược Nhất cùng Thương Tiêubây giờ thiếu ai cũng đều không được.

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 57

Trên tay đau đớn khó chịu làm cho Nhược Nhất tỉnh táo lại. Không thấy bóng dáng của Vụ Quy, phỏng chừng là thừa dịp này chạy rồi.Nàng không biết mình hôn mê bao lâu, Thương Tiêu như trước nhíu chặt mày lại ngã trên người nàng. Cơn lốc xoay tròn xung quanhđảo nhỏ đã giảm bớt lại không ít, nhưng là lấy thân thủ Nhược Nhất xông thẳng ra, như vậy hình như không có khả năng . Mà nay chỉcó thể hy vọng khi Huân Trì tiến vào tìm bọn họ . Thủy thủ xuyên qua bàn tay nàng đâm thẳng vào lưng Thương Tiêu bị nhổ ra némsang bên cạnh, vết máu trên mặt đã muốn khô cạn, xem ra thời gian cũng không ngắn. Nhược Nhất cẩn thận trở người Thương Tiêulại đây, một khối bạch ngọc từ bên hông hắn rơi xuống, Nhược Nhất nhặt lên nhìn thấy, “Canh suông mì sợi” bốn chữ rõ ràng khắc trênmặt ngọc bội, chỉ là một số đường nét của ngọc bội không còn sắc sảo như trước, như là từng trải qua chủ nhân một lần rồi lại mộtlần vuốt ve ngắm nghía, trở nên mượt mà bóng loáng rất nhiều. Ánh mắt nàng dao động mấy lần, lúc này mới đem ánh mắt đời tới trênmặt Thương Tiêu. Khuôn mặt lúc này mang dáng vẻ mà nàng không hề nhận ra, yêu văn trên mặt chưa mất, móng tay cùng răng nanhcũng chưa thu hồi. Thoạt nhìn có chút đáng sợ, thậm chí là dữ tợn. Nhược Nhất chịu đựng đau đớn, xé rách vết thương đã ngừngchảy máu trên lòng bàn tay của mình ra một chút, máu tươi chảy ra, thấm ướt cánh môi của Thương Tiêu. Nàng dùng một ngón taykhác còn hoàn hảo ngưng tụ một chút kim quang, nhẹ nhàng lướt qua khoảng gian mày của hắn, vuốt lên chỗ nhíu chặt mày của hắn.Yêu văn trên mặt hắn dần dần phai nhạt một chút. Hai năm không gặp, khi trùng phùng lại trong cảnh máu tanh tàn bạo như vậy,Nhược Nhất không khỏi cười khổ: “Thương Tiêu, chàng xem, duyên phận của chúng ta kỳ diệu cỡ nào.” Lần đầu tiên gặp lại, là nàngcứu Thương Tiêu bị đánh quay về nguyên hình, hai trăm năm sau gặp lại nhau, thành lâu bị hủy, bọn họ gặp lại nhau trong một mảnhhỗn độn, mà hiện tại, hắn còn muốn ra tay giết nàng. Chuyện gặp gỡ trong đời người, quả nhiên là không thể nói rõ. Bên này NhượcNhất còn đang hồi tưởng, gối đầu trên chân nàng, lông mày dài của Thương Tiêu run lên, từ từ tỉnh lại. Nhược Nhất theo bản năngnghĩ muốn rút tay mình về, nàng do nhớ rõ Thương Tiêu không thích làm như vậy, dựa vào máu của nàng để duy trì sự tỉnh táo, có lẽthương tổn đến tự tôn của bậc vương giả. Hoặc là sẽ làm hắn nhớ tới sinh mạng của nàng bị uy hiếp khi Nhược Nhất từng rời đi tựahồ đoạn tuyệt cùng hắn. Ngoài dự liệu chính là, lúc này một tay Thương Tiêu nắm lấy lòng bàn tay của Nhược Nhất, đầu ngón tay dùngmột chút lực, miệng vết thương trên lòng bàn tay Nhược Nhất vỡ ra càng lớn hơn, hắn vội vàng dán môi lên hút mạnh liệt. Nhược Nhấtkinh ngạc vô cùng, theo bản năng muốn rút tay về. Thế nhưng đầu lưỡi ấm mềm của Thương Tiêu cùng bờ môi của hắn vừa hút vừaliếm xung quanh miệng vết thương, tiếp xúc với mềm ấm, có chút giống như sự khiêu khích vô ý, khiến cho sắc mặt tái nhợt củaNhược Nhất dần dần ửng lên một chút hồng. Nàng nghĩ tới cái đêm duy nhất của Thương Tiêu với nàng. Ngắn ngủi giống như mộtkhắc mà lại kéo dài giống như suốt đời. Dừng lại ở chỗ sâu trong trí nhớ nàng, một sự tiếp xúc mềm mại hóa thành hương vị ngọtngào chảy ngược, dịu dàng tỏa ra xương cốt tứ chi. Nhược Nhất không hề giãy dụa, tùy ý để Thương Tiêu lấy máu của nàng baonhiêu tùy thích. Không biết qua bao lâu, có lẽ uống đủ rồi, Thương Tiêu buông lỏng tay của Nhược Nhất ra. Mà lúc này tay nàng đãxanh trắng ửng màu tím gần như khô máu, giống như tay quỷ. “Tiêu hồ ly.” Nhược Nhất lẳng lặng gọi hắn. Hắn mở to đôi mắt sángmàu tím nhìn không trung. Thấy dáng vẻ này của hắn, Nhược Nhất càng im lặng. Tính tình của Thương Tiêu lãnh đạm, xưa nay đốinhân xử thế với gương mặt lạnh lùng, ngạo khí trong mắt tràn đầy lại có thể làm người ta tức chết. Mà Thương Tiêu lúc này, mặtkhông chút thay đổi, không giống dáng vẻ lãnh đạm xưa nay của hắn, mà là thật sự không buồn vui, không đau khổ vui mừng, giốngnhư một con rối gỗ. “Tiêu hồ ly.” Nhược Nhất chưa từ bỏ ý định gọi hắn. Ánh sáng trong đôi mắt màu tím xoay chuyển, nhìn chằmchằm Nhược Nhất. Lòng của Nhược Nhất cảm thấy hơi lành lạnh, nàng kiên cường chống đỡ lộ ra tươi cười, “Ta tuân thủ ước địnhđã trở lại, ta tìm được chàng rồi.” Hắn vẫn là nhìn nàng, không nói lời nào, ngay cả mắt cũng chưa từng chớp một cái. Nhược Nhấtnhắm mắt, kiên cường tự ổn định làn sóng cảm xúc cuồn cuộn trong lòng mình, cười nói: “Ước hẹn ba năm, ta chưa từng quên, cũngchưa có trễ hẹn.” Còn chàng. . . . . . Thương Tiêu đâu? Nhập ma, quên hết chuyện trước kia, không vui không buồn rồi sao? NhượcNhất chưa từng một lần ngừng suy nghĩ, đây có lẽ là trừng phạt của trời cao dành cho nàng. Lúc trước để lại một mình Thương Tiêu,

Page 120: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

không có máu nàng trấn áp ma khí trong cơ thể hắn, làm cho hắn một mình đấu tranh trong thế gian tràn ngập ma khí, một mình chiếnđấu. Đây là sự trừng phạt vì nàng đã bỏ rơi Thương Tiêu. Trái cây ở trên hòn đảo cô lập này cũng không ít, có thể xem là một thếngoại đào nguyên. Khi Nhược Nhất đang tìm thức ăn vô tình phát hiện có một căn nhà nhỏ làm bẳng cỏ tranh ở bên hồ, ngay chínhgiữa hòn đảo, nhìn như là đã rất lâu rồi, nhưng mà bố trí bên trong lại còn rất mới, trên bàn cũng chưa có bui phủ kín, tựa hồ không lâutrước kia đã có người ở nơi này. Nhược Nhất nghĩ tới Vụ Quy, nam tử kỳ quái đó nói muốn tới hải ngoại tìm một đoạn nhân duyên. Lẽnào trước kia hắn đã từng ở nơi này? Cũng không nghĩ quá nhiều, nàng đem Thương Tiêu nửa lôi nửa kéo vào trong căn nhà tranh,cái này tốt xấu gì cũng là chỗ che mưa che gió. Nhược Nhất để Thương Tiêu ngồi trên chiếc ghế ở trong phòng, nàng đi ra ngoàikiếm thức ăn, thức ăn trên đảo cũng không dễ tìm lắm, tay phải của nàng lại bị thương hoàn toàn không động đậy được. Nàng tìm từbuổi trưa cho đến chạng vạng tối mới tìm đủ thức ăn để no bụng. Mà khi nàng trở về, thấy Thương Tiêu còn ngồi ở chỗ cũ, lúc nàng đingồi như thế nào, hiện tại liền ngồi như thế ấy. Đôi mắt màu tím sáng trong suốt, không có nửa điểm dại ra, nhưng ánh mắt ánh mắtkhông hề di chuyển. Một hai ngày trôi qua, Thương Tiêu vẫn là như thế này, không nói lời nào, không giận không cười, giống con rốigỗ, mà rối gỗ lại làm sao có được ánh mắt giống hắn như vậy được. Nàng đi vào trong phòng, chọn một quả trái cây đẹp chà chà vàoquần áo rồi để vào lòng bàn tay của hắn. Hắn không có dùng lực cầm, trái cây liền nhanh như chớp rơi xuống trên mặt đất. NhượcNhất lại lau một trái khác cho hắn, ngón tay Thương Tiêu vẫn vô lực như trước. Nhược Nhất ngồi chồm hổm, đem trái cây để vàotrong tay hắn, sau đó bao chặt tay hắn lại, vùi trán mình lên mu bàn tay hắn. Khe khẽ thở dài nói: “Nếu chàng có thể thanh tỉnh thấydáng vẻ này của chàng, nhất định sẽ cùng ta xem thường dáng vẻ này của chàng.” Thương Tiêu không đáp lời. Nhược Nhất im lặnggối đầu lên mu bàn tay hắn. Gần đây Nhược Nhất vẫn có cảm giác lành lạnh khó hiểu, như là đột nhiên bị bệnh kỳ quái gì, đến mỗiđêm đều bị thức giấc vì lạnh cóng, nàng không để ý lắm chỉ nghĩ mình không cẩn thận bị cảm một chút, cho đến hôm nay, nàng lại bịlạnh đến tỉnh lại, cả người vẫn phát run, thân mình cứng ngắc nghĩ muốn xuống giường, lại phát hiện mình như thế nào cũng khôngđộng đậy được, nàng vội vàng thở hổn hển mấy cái, thấy hơi thở của mình thở ra ngoài trong ánh sáng của vầng trăng xuyên qua cửasổ ngưng tụ thành làn sương màu trắng mông lung. Hồi lâu sau, nàng từ từ động đậy cánh tay, vừa nâng tay lên đã thấy, trên miệngvết thương được băng bó của bàn tay phải đã ngưng tụ một ít bông tuyết! Lúc này nàng mới ý thức được tầm nghiêm trọng của vấnđề. Cứ phát triển theo tình thế này, không chừng nửa đêm ngày nào đó nàng sẽ gặp bất tri bất giác bị đông chết ở trên giường.Nhược Nhất ngồi im lặng trong đêm yên tĩnh chốc lát, cuối cùng vẫn là không nhịn xuống được sợ hãi trong lòng mình, chân tay run rẩychạy về căn phòng Thương Tiêu đang ngủ. Khi nàng đi vào, tư thế của Thương Tiêu vẫn như trước khi nàng giúp đỡ hắn nằm ởgiường, hai mắt chưa nhắm, nhìn mái hiên. Nhược Nhất vội chạy qua, giữ chặt một bàn tay của Thương Tiêu. Nhiệt độ cơ thểThương Tiêu từ trước đến nay thường thấp, lúc lòng bàn tay ấm áp nhất cũng phải lạnh hơn so với Nhược Nhất. Mà lúc này NhượcNhất lại cảm thấy được trong lòng bàn tay Thương Tiêu ấm áp hẳn lên. Thương Tiêu không thay đổi, là nàng thay đổi. Nhìn khuôn mặtkhông hề phản ứng của Thương Tiêu, Nhược Nhất cảm thấy một nổi sợ hãi không có nguồn gốc, nàng càng nắm chặt lấy bàn tay củaThương Tiêu, lại càng cảm thấy khoảng cách giữa nàng với hắn càng ngày càng xa. Miệng vết thương ở bàn tay phải bởi vì dùng sứcquá mức mà nứt ra, máu lại giống như đông lại từng giọt từng giọt khó khăn chảy xuống. Ánh mắt của Thương Tiêu biến đổi, đôi mắtmàu tím chuyển động, bình tĩnh nhìn thẳng Nhược Nhất. Nhược Nhất nhìn thấy ánh mắt chuyển động của hắn, tim đập loạn nhịp trongchốc lát, mừng như điên đập trong lồng ngực, mấp máy môi còn chưa kịp nói ra lời vui sướng, tay phải đột nhiên một trận đau đớnkhôn cùng. Thương Tiêu gần như bức thiết xé rách dãy băng cuốn quanh lòng bàn tay phải của Nhược Nhất, bờ môi dán vào, dùngsức hút. Mặc kệ nàng nguyện ý hay không, mặc kệ nàng cảm thụ ra sao, thậm chí có chút mặc kệ sự sống chết của nàng. Giống nhưphải mãnh liệt hút cạn máu nàng. Nhược Nhất ngẩn ngơ để tùy ý hắn làm. Thương Tiêu như vậy, đã không phải Thương Tiêu. Đợi hắnhút đủ máu rồi, lại lần nữa nằm im lặng. Nhược Nhất đắp chăn kĩ cho hắn, lại yên lặng xé một góc vày, băng bó qua lo vết thương củamình. Kỳ thật, mặc dù Thương Tiêu không có cái chăn cũng không sao, giống như vết thương trong lòng bàn tay Nhược Nhất khôngquấn lại cũng không sao, bởi vì không có máu chảy ra. Nhưng mà nàng vẫn cố chấp băng bó vết thương lại, có lẽ chỉ là muốn che lấpvết thương khó coi và bàn tay khô héo. Lại có lẽ là không muốn lúc nào cũng nhắc nhở chính mình, đây là Thương Tiêu làm . NhượcNhất im lặng nhìn Thương Tiêu trong chốc lát, xoay người ra cửa. Trên đảo này không có gió đêm, bởi vì bên ngoài đảo có váchtường gió rất mạnh.Trong đảo tựa như trong mắt bão, không gió không mưa, im lặng đến gần như tĩnh mịch. Trải qua lần trước VụQuy ầm ĩ như vậy, vách tường gió bên ngoài yếu đi không ít, ánh trăng khó khăn lắm mới có thể chiếu tiến vào. Nàng ngắm songnguyệt hồi lâu. Hỉ nguyệt, chính là ngày mai rồi. Nhược Nhất nghĩ như thế, lại cố hết sức đưa tay phải lên, về hướng song nguyệt: thếnhưng với dáng vẻ này, ta phải nói câu sinh nhật vui vẻ kia như thế nào, chàng mới có thể nghe thấy? Khiến Nhược Nhất tuyệt vọngcũng không phải là cái chết, mà là Thương Tiêu thờ ơ với cái chết của nàng. Buổi trưa hôm sau, Nhược Nhất nâng Thương Tiêu từtrên giường dậy, vui đùa nói hiện tại chúng ta ngay cả canh suông mì sợi cũng không thể ăn, mỗi ngày chỉ có thể ăn trái cây rừng,chàng là người kén chọn như vậy, khó trách một chút cũng không động đậy. Mà mỗi ngày để có được những trái cây này, NhượcNhất cũng phải tìm rất lâu mới có thể hái được. Đang nói đột nhiên Nhược Nhất cảm thấy tim đập nhanh, như là có kim băng đâm vàotrái tim nàng, làm cho lồng ngực thắt lại mãnh liệt, nhất thời không thở nổi, nàng cầm tay của Thương Tiêu, liều mạng nắm lấy.“Thương Tiêu. . . . . .” Nàng gọi tên của hắn, cuối cùng giống như kêu một cây rơm rạ cứu mạng. “Tiêu hồ ly. . . . . .” Nàng cúi hạ người,hơi thở thở ra biến thành khói trắng bao quanh, phiêu tán ở trước mặt Thương Tiêu. Hai chân đông lạnh run rẩy, rốt cuộc chống đỡkhông được thân thể của hắn, Nhược Nhất quỳ thẳng xuống đất. Cả người lạnh cứng, rét lạnh kéo nàng từ từ rơi vào trong bóng tối.Tiêu hồ ly. . . . . . Mà trước khi thế giới biến thành một mảnh tĩnh mịch, nàng nhìn thấy Thương Tiêu ngồi ở trên giường như trước,giống như một bức tượng thần. Tùy ý nàng nắm chặt lòng bàn tay của hắn lâm vào hôn mê. Tuyệt vọng, trong lúc này nàng nhớ đếncâu nói mà hắn từng nói qua: ta sẽ luôn ở đây. Tuyệt vọng, là rõ ràng nhìn thấy hắn đang ở cạnh, lại càng biết rõ ràng hắn không ởđây. Thương Tiêu, chàng cũng từng tuyệt vọng tê tâm liệt phế như vậy.

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 58

Nhược Nhất không chỉ một lần nghĩ đến, lúc trước khi Thương Tiêu thấy nàng nhảy xuống đỉnh U Đô Sơn, nhìn thấy nàng giãy khỏi tayhắn, thà chết cũng muốn rời khỏi hắn, lúc đó cảm nhận trong lòng hắn là như thế nào. Là hối hận? Đau lòng? Hay là cố gắng níu kéokhi mà nỗi tuyệt vọng cứ theo đuổi hắn như hình với bóng? Mà hiện tại nàng suy nghĩ, nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, nàngtình nguyện cho mình chết thảm một vạn lần, cũng không muốn Thương Tiêu trải qua đau lòng như vậy . Người ở lại, mới là người đaukhổ nhất. Trong đêm tối, Ngược Nhất lạnh thấu xương thất tha thất thểu chạy đến, khi nhìn gương mặt không có chút biểu cảm nào

Page 121: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

của Thương Tiêu, nàng nói: “May mà còn sống.” Nhưng khóe môi cứng ngắc lại như thế nào cũng vẽ không ra nụ cười trên gươngmặt. Ngay cả trào phúng đều cảm thấy được gian nan. Nhược Nhất tự nói với mình, không sao, hắn đang trong ma chướng. Sẽkhông sao đâu. Nàng ngất đi, ngất đến giữa đêm. Lúc đó song nguyệt đã lên cao giữa bầu trời. Lại đến hỉ nguyệt, dựa theo tập tụccủa Cửu Châu, ngày này thích hợp cho việc cưới xin, thích hợp tổ chức tiệc mừng. Mà bây giờ nàng cầm tay của Thương Tiêu, cảmgiác người còn ở trước mặt, cũng giống như chết rồi. Sau khi Nhược Nhất im lặng một lúc lâu, mới thu đủ dũng khí nhẹ nhàng thìthầm: “Thương Tiêu, sinh nhật vui vẻ.” Nàng đợi đã lâu, chờ Thương Tiêu nghiêm mặt ửng đỏ, quay đầu, không được tự nhiên trả lờimột tiếng “Ừ.” Mà cuối cùng, cũng chính nàng tự diễn cho tròn vai của mình: “Ta biết, ta biết chàng chính là người kiêu ngạo da mặt lạimỏng. Chàng đó, trong lòng chàng kỳ thật là vui mừng vạn phần. Ta biết, ta biết.” Nàng vùi đầu lên đầu gối của hắn, gối đầu lên tayhắn, đôi mắt chua chát đến phát đau. Ngọc bội màu trắng đeo bên hông của hắn, phát ra ánh sáng dịu ấm dưới ánh sáng của vầngtrăng ngoài cửa sổ tựa hồ như những cây kim châm làm cho đôi mắt Nhược Nhất đau đớn. Nàng nén giận: “Chàng còn phải làmcanh suông mì sợi cho ta ăn cả đời, nhưng mà ngay cả một chén chàng cũng chưa từng làm thành công, một chén cũng chưa từnglàm thành công.” “Chàng muốn có quà sinh nhật sao?” Nhược Nhất nói, “Ta cho chàng quà, chàng phải tỉnh lại, nếu không. . . . . . nếukhông. . . . . .” Nếu không ta sẽ rời khỏi đây. Thế nhưng Nhan Nhược Nhất chạy đi đâu cho khỏi. Nghĩ như thế, Nhược Nhất có chútkhông phục ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng Thương Tiêu. Nàng vươn tay cánh tay vòng qua ôm cổ Thương Tiêu, kéongười của hắn xuống dưới, nụ hôn đầu chưa sâu, mang theo một chút e thẹn của nữ tính trời sinh. Nhưng nụ hôn này làm cho đáy lòngnàng ấm áp, bị xua tan cái lạnh đông cứng ẩn chứa trong người nàng mấy ngày gần đây. Nhược Nhất không khỏi lưu luyến khôngmuốn rời xa. Lúc này Nhược Nhất cảm giác rõ ràng hơi ấm ở ngực càng lan rộng. Ấn ký sau tai do Thương Tiêu cho nàng cũng từ từnóng rực. Huyết mạch tứ chi giống như sống lại một lần nữa, ức chế không được sự cấp thiết động tình. Nàng không thể ngừng lại,tham luyến hôn lên môi Thương Tiêu không đủ. Khai mở môi hắn, giống như kẻ xâm lược hung tàn, một trận cướp đoạt, giống nhưmuốn đoạt lấy hô hấp của hắn. Mà Thương Tiêu tùy ý nàng đoạt lấy như thế, không phản kháng, không giận, không bực tức, khôngđộng tình, không đáp lại, vẻ mặt ngay cả một chút thay đổi cũng không có. Nhược Nhất không khỏi nhíu chặt mày, nàng nhẫn tâm cắnvào cánh môi của Thương Tiêu. Mùi vị máu tanh lập tức tràn ngập giữa môi miệng hai người. Dần dần Nhược Nhất có cảm giác kỳquái, làn hơi thở từ mũi thở ra vào trên mặt Thương Tiêu lại bị bắn ngược trở về, nhưng lại sẽ làm nàng có một loại cảm giác đauđớn bị cháy, khát vọng được hắn chạm vào, khát vọng có thể chạm vào da thịt của hắn, khát vọng được ôm hắn mà không hề cókhoảng cách. . . . . . “Thương Tiêu.” Nàng thì thầm tên của hắn, chưa từng có giờ phút nào khát vọng được nghe hắn trả lời lại như lúcnày. “Thương Tiêu. . . . . .” Giọng nói của nàng mang theo động tình khàn khàn, vừa cắn nhẹ cánh môi của hắn, tinh tế mút lấy, vừa đẩyhắn ngã lên giường. Đầu ngón tay lướt qua mái tóc dài màu bạc của hắn, duỗi ra thâm nhập vào trong áo hắn, từ từ mơn trớn lưngcủa hắn, từ từ cởi quần áo của hắn ra. Bên trong đôi mắt màu tím của Thương Tiêu không có một chút biểu hiện lay động của cảmxúc, trong suốt như lúc ban đầu. Giống như những việc Nhược Nhất đang làm lúc này tất cả đều chỉ là làn nước trong lay động, khôngquan hệ gì đến chuyện tình cảm nam nữ. Lòng háo thắng của Nhược Nhất bị kích thích, môi của nàng dọc theo cằm của Thương Tiêutinh tế tỉ mỹ từ từ đi xuống, ở động mạch của hắn dùng răng cắn ra một cái để lại ấn ký, lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm trêuchọc. Nhược Nhất cố gắng hết khả năng khiêu khích hắn, dùng hết tất cả mọi thủ đoạn của mình, nàng hành động lớn mật ở trướcngực hắn, cắn đến trên người Thương Tiêu cơ hồ không còn màu sắc như ban đầu. Thế nhưng hắn vẫn thờ ơ. Nhược Nhất cảm thấytuyệt vọng suy sụp . Cuối cùng nàng nghĩ muốn buông bỏ, mà khi nàng chỉnh lại quần áo, lúc rời khỏi người Thương Tiêu, trong nháymắt cơn rét qua quanh thân thể nàng, giống như hàng vạn hàng nghìn băng châm cùng lúc đâm vào trái tim khiến nàng đau đớn khônkể, ấn ký sau tay lại lạnh như băng khiến đại não của nàng cứng đờ. Lúc này Nhược Nhất mới nhớ tới, song sinh ấn này của Cửu VĩBạch Hồ, vốn chính là vì sản sinh rà đời sau mà làm ấn. Thì ra, đúng là bọn họ đã đến lúc nên làm việc rồi. Nhược Nhất trêu ghẹo nói:“Thương Tiêu, nếu chàng tỉnh, sẽ trách ta cưỡng ép chàng không?” Nói xong lời này, tự mình nở một nụ cười. Nhưng khi nàng nhìnthấy khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Thương Tiêu, ngay cả cười khổ cũng cười không được. Phải làm, mặc dù căn bản là hắnkhông có phản ứng cũng phải làm, mặc dù căn bản là hắn không biết cũng phải làm. Bởi vì không làm, nàng sẽ chết, sẽ kéo ThươngTiêu cũng chết. Nhược Nhất gục đầu xuống nhẹ nhàng hạ một nụ hôn lên trán hắn: “Cho ta một chút đáp lại.” Cho ta một chút đáp lại.Tiêu hồ ly, ít nhất hãy cho ta có dũng khí tiếp tục đi. Từ trán của hắn trược xuống, cánh môi nàng lướt qua mi tâm của hắn, mũi, thẳngđến đôi môi sưng chưa hết ửng đỏ của hắn. Nhược Nhất nhẹ nhàng dán xuống, không giống như cái cắn tức giận vừa rồi, thay vàođó là nhẹ nhàng day dưa. Một lần rồi lại một lần, tựa như liên tục gọi tên hắn tràn đầy tình ý. Cho dù trong mắt người này một mảnhtrong suốt căn bản không đem bóng dáng của nàng nhập vào mắt. Đánh bạo đưa tay phóng tới nơi đó của Thương Tiêu. Nhẹ nhàngvuốt ve, lại một lần nữa trút bỏ quần áo, nàng từ cằm của Thương Tiêu, hôn môi xuống ngực hắn, bụng. . . . . . May mà cuối cùngThương Tiêu cũng nổi lên phản ứng sinh lý. Nhược Nhất không biết là nên khóc hay nên cười. Đây không phải lần đầu tiên, nhưng làđau đớn cũng không kém hơn lần đầu tiên. Mà lần này, nhưng không có đầu ngón tay khô ráo của Thương Tiêu khẽ vuốt ve trấn an,không có giọng nói khàn khàn hổn hển làm bạn, không có xấu hổ cố nén động tình tiến thối lưỡng nan. Chỉ có một mình Nhược Nhất,đỡ lấy hắn, dựa vào sự ướt át, chậm rãi trượt nhập. Nàng cúi người ở trước ngực Thương Tiêu, chịu đựng đau đớn hoạt động môngcủa mình, rốt cục khi hắn dừng lại chỗ sâu nhất trên thân thể của Nhược Nhất, Nhược Nhất lau những giọt mồ hôi lạnh trên trán nàng ởmá của hắn. Nói: “Tiêu hồ ly, ta cảm thấy được chàng đang giả chết.” Đây là câu nói đùa, nhưng mà bị nàng dùng ngữ điệu khôngthay đổi độ trầm bổng thuật lại, ngay cả chính nàng cũng không cảm thấy là đang nói đùa. Thế nhưng còn chưa xong, nàng dùng cuộnvải quấn trên bàn tay phải che mắt của Thương Tiêu lại, ngăn cách tầm mắt của hắn, cũng ngăn cách tầm mắt của mình. Nhược Nhấtchống đỡ thân mình, từ từ hoạt động, lặp lại động tác cao thấp. Dần dần xao động trong thân thể tràn ra, đau đớn phía dưới cũng đãbiến mất dấu vết, Nhược Nhất hơi tăng thêm lực dao động. Nàng cúi nửa người, dán trong ngực hắn, nghe nhịp đập mạnh mẽ củatim hắn, lặp lại động tác, lại tự nói với chính mình, không sao, không sao, bây giờ hắn chỉ là đang nhập ma, cuối cùng sẽ tốt thôi.Nhưng tay phải vẫn không chịu rời khỏi đôi mắt hắn. Nhược Nhất sợ hãi, sợ chính mình lúc này nhìn thấy ánh mắt như vậy, có lẽ, nàngsẽ sụp đổ. “Thương Tiêu, Thương Tiêu!” âm thanh dính chặt ẩm ướt càng lúc càng tăng, nàng bối rối la lên. Mà cái lổ tai cũng dánchặt ở ngực hắn, nghe thấy nhịp tim của hắn biến đổi hơi nhanh một chút, động tác của Nhược Nhất càng nhanh hơn. Thương Tiêu,trả lời ta. Cho dù chỉ có một tiếng, trả lời ta một tiếng. . . . . . Xin chàng. Cho ta biết, cũng không phải chỉ một mình ta. . . . . . Mà đếncuối cùng khi ngừng lại, hắn vẫn thờ ơ. Nhược Nhất thở hổn hển từ trên người hắn trượt xuống, hơi thở phun bên tai ở hắn. Thổi quatóc mai của hắn. Song nguyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu một mảnh hỗn độn trong phòng. Đêm yên tĩnh đến làm cho người ta sợhãi. Nàng rúc vào bên người Thương Tiêu, chỉ cảm thấy còn lạnh lẽo hơn so với nàng lúc nàng ngất xỉu. Chôn đầu ở bên trong chăn,Nhược Nhất cũng không quản trên người bọn họ chật vật, nhắm mắt lại, không có một tiếng thở dài liền nặng nề đi vào giấc ngủ. Màtay phải của nàng vẫn chưa rời khỏi mắt hắn. Cho nên cũng không phát hiện bên trong đôi mắt màu tím của Thương Tiêu từ từ cuồncuộn lên cảm xúc. Đối với Nhược Nhất mà nói, mặc kệ hôm nay trải qua bao nhiêu chật vật, ngày hôm sau khi mặt trời nhô lên, cuộcsống vẫn tiếp tục như trước. Hôm sau Nhược Nhất sắp xếp chỉnh sửa quần áo của mình và Thương Tiêu một lượt. Xách giỏ ra ngoàihái trái cây dại. Trước khi ra cửa nàng quan sát ấn ký mày xanh đen trên cổ của Thương Tiêu mặt nhăn nhăn mày, sờ miệng mình nói:“Chẳng lẽ là gần đây không có thịt ăn, cho nên tối hôm qua trở nên dữ tợn?” Nàng lắc lắc đầu, đi ra ngoài. Nam tử ngồi ở bêngiường, đầu ngón tay hơi hơi động đậy, sau đó lại khôi phục vẻ yên lặng. Tìm một buổi sáng, tìm được rồi một rổ trái cây, nhưng mà

Page 122: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

nhìn một giỏ trái cây màu xanh đậm, Nhược Nhất cảm thấy vị chua bốc lên. Kết hợp với nhiều ngày đều ăn như vậy, Đây cho dù là mỹvị khó tìm trong trời đất nàng cũng chán ngấy rồi, huống chi đầy chỉ là trái cây vừa chua vừa chát. Nàng cầm lấy một quả xanh biếc,cho dù trong bụng đối khát như thế nào cũng mở miệng ăn không nổi. Ngay trong lúc rối rắm, chợt nghe phía sau có một tiếng cườikhẽ, tiếng cười vạn phần quen thuộc. Ban đầu Nhược Nhất ngẩn ra, lập tức vui sướng trong lòng, nàng vội vàng quay đầu lại vuimừng nói: “Huân Trì!”

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 59

Nhược Nhất vui mừng chạy hướng hắn, đưa trái cây trong tay ra: “Nếm thử xem, đồng cam cộng khổ làm sao có thể thiếu ngươi, ănxong cái này chúng ta liền mang theo Thương Tiêu rời khỏi cái địa phương quỷ quái này.” Huân Trì đầu tiên là ngẩn ra, sau lại nhìn tráicây còn tươi trong tay Nhược Nhất, dở khóc dở cười tiếp nhận, hắn thuận theo cắn một ngụm, hơi có chút phong độ nuốt xuống, nói:“Những ngày qua các ngươi đều ăn cái này?” “Chỉ một mình ta ăn, Tiêu hồ ly…” Ánh mắt Nhược Nhất hơi tối đi, “Hắn bây giờ nếu cóthể há mồm ta cũng nên cười trộm rồi.” Nghe ra sự chua chát trong lời nói của Nhược Nhất, Huân Trì nhíu nhíu mày: “Có phải xảy ra rủiro gì không?” Nhược Nhất cười khổ: “Ngươi theo ta trở về thì sẽ biết.” Nàng vừa nói, vừa đưa Huân Trì đi về, hỏi: “Bức tường gió bênngoài vẫn còn, tuy sức gió yếu đi không ít, nhưng là con thuyền kia chắc chắn là chống đỡ không nổi. Ngươi vào bằng cách nào?”Huân Trì cười nhạt lắc lắc đầu: “Ta là trái tim của Mộc thần Câu Mang, thân có thần lực, ắt sẽ có biện pháp.” Tuy là nói như vậy, thếnhưng Nhược Nhất trong nháy mắt vẫn thấy, mu bàn tay bị cứa rách da được hắn giấu bên trong tay áo. Bức tường gió ngay cảThương Tiêu thân là Thiên Ma cũng bị cứa đến rách da nát thịt, dù là yếu đi rất nhiều, nhưng sao lại để hắn dễ dàng xông vào như vậychứ… Trong lúc nhất thời, Nhược Nhất phân không rõ tư vị trong lòng, nàng dừng bước, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng Huân Trì nói:“Huân Trì, nếu như có một ngày, Nhan Nhược Nhất hoặc là Thương Tiêu ai làm chuyện có lỗi với ngươi, ngươi hoàn toàn có thể lấy đitính mạng người đó.” Lời này của Nhược Nhất rất kiên quyết, biểu đạt cho tấm lòng cảm kích, hoàn toàn không biết rằng đã vô tìnhđem Huân Trì cùng bản thân nàng và Thương Tiêu phân cách thành hai bộ phận rõ ràng, nàng cùng Thương Tiêu ở bên trong, là mộtthể, mà Huân Trì ở bên ngoài. Huân Trì vỗ vỗ Nhược Nhất đầu, thản nhiên cười, không nói gì. Lúc trở về, Thương Tiêu vẫn cái tư thếkia mà ngồi ở mép giường. Nhược Nhất xấu hổ cười cười với Huân Trì: “Nếu nói nhập ma thật sự là như cái dạng này của hắn, vậyThiên Ma quả thật là thứ dễ đối phó nhất trên đời này.” Huân Trì nhưng vẫn chớp ánh mắt nhìn chằm chằm Thương Tiêu. Nhược Nhấtngầm xem xét, lúc này mới nghĩ ra, đây chắc hẳn là lần đầu tiên Huân Trì và Thương Tiêu gặp mặt nhau. Thương Tiêu ở trong hồi ứchư ảo của Nhược Nhất gặp qua Huân Trì của hai trăm năm trước, nhưng không có qua lại với hắn, mà Huân Trì hẳn là cũng chỉ là từvài lời miêu tả của Nhược Nhất mới biết Thương Tiêu. Cũng khó trách Huân Trì lúc này lại lộ ra vẻ mặt tò mò đánh giá giống tiểu hàitử. “Ừm, hắn chính là Tiêu hồ ly, thế nào? Có giống nhau so với những lời ta miêu tả thường ngày?” Huân Trì lại cười nói: “Ta đã gặpqua hắn.” “Hả!” Lần này đến phiên Nhược Nhất kinh ngạc. Huân Trì từ khi ra đời tới nay vẫn ở Không Tang Sơn, cảm giác ngoại giớisự vật toàn bộ chỉ qua mấy tiểu tinh quái [1] đụng phải thời cơ, mang mấy quyển sách về cho hắn. Hai trăm năm mà Nhược Nhất đinày hắn vẫn bị vùi ở trên U Đô Sơn. Mà Thương Tiêu từ thuở nhỏ đã học pháp thuật trên U Đô. Sau này mặc dù chinh chiến khắp nơi,thế nhưng lại chưa một lần đi qua Không Tang. Hai trăm năm này, Thương Tiêu vẫn luôn bị phong ấn. Huân Trì gặp Thương Tiêu ởđâu chứ. Nhận được ánh mắt thăm dò của Nhược Nhất, Huân Trì lắc đầu lắc đầu, cười bí hiểm: “Không thể nói, không thể nói.” Hắn điđến bên người Thương Tiêu bắt mạch cho hắn. Nhướng mày nói, “Hắn biến thành như vậy từ khi nào?” Nhược Nhất nghĩ nghĩ rồi nói:“Lần đầu gặp nhau, quanh hắn đầy ma khí, vốn đang muốn giết ta, sau đó lại… Khi đó trên đảo còn có một người khác, người nọmuốn giết Thương Tiêu, Tiêu hồ ly nhất thời không lưu ý, bị trúng một đao, sau khi ngất xỉu, tỉnh lại đã là như thế.” Huân Trì cũng khôngcó quan tâm những chuyện khác, chuyên chú hỏi chỉ một đề tài, “Chỉ bị trúng một đao?” Nhược Nhất thở dài, vươn tay phải: “Ta thayhắn cản lại một chút.” Huân Trì ngầm xem xét một hồi đã minh bạch rõ ràng tình cảnh lúc ấy, hắn trầm mặc lại bắt mạch cho ThươngTiêu, hỏi: “Hắn chỉ có phản ứng với máu của nàng?” Nhược Nhất gật đầu. Huân Trì trầm mặc một lúc lâu, cười nhạt nói: “Nếu đúngtheo ta nghĩ, đợi Thương Tiêu tỉnh lại, hắn nhất định sẽ trở thành vị thần đầu tiên của Cửu Châu sau thời đại thần diệt.” Không khí imlặng rất lâu, Nhược Nhất rốt cuộc phản ứng lại ý nghĩa những lời Huân Trì vừa nói. “Thần… Cái gì!” Nhược Nhất ngạc nhiên, “Thần?”Cái đó là sinh vật sẽ chỉ xuất hiện trong những truyền thuyết xa xưa! Huân Trì gật gật đầu, có chút lạnh nhạt nói: “Dựa vào tu vi hiện naycủa Thương Tiêu, hắn chắc chắn là đang độ một kiếp cuối cùng, mà một kiếp cuối cùng này chắc hẳn là ma khí trong cơ thể, cùng makhí trong cơ thể tranh đấu, bại ắt rơi vào ma đạo, mà thắng tất nhiên là thăng thiên thành thần. Nhược Nhất, dòng máu thượng cổ thầnlực mà nàng đang có đã trợ hắn một tay, khiến hắn có thể mau chiến thắng ma khí trong cơ thể. Nhưng cũng vì nguyên nhân này,Thương Tiêu hiện nay cũng biến thành như vậy.” Trong đầu Nhược Nhất nhão thành một mảnh, nhìn Huân Trì, lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.Huân Trì nói: “Máu của nàng giống như một mãnh dược(thuốc cực mạnh), trợ hắn cũng đồng thời khiến hắn trả một cái giá lớn tươngứng. Thương Tiêu phải tiêu phí càng nhiều tinh thần hơn để dẫn đường cho mãnh dược, phát huy công hiệu của nó, cho nên thoạtnhìn mới thấy giống như bị mất đi ý thức. Mà nhu cầu của hắn đối với máu của nàng, chắc hẳn là xuất phát từ bản năng cần thiết củasinh lý, cho dù là mãnh dược, dùng một thang cũng trị không hết bệnh được.” Lần này Nhược Nhất mới thoáng có chút hiểu được.Nàng ngây ngốc nhìn chằm chằm Thương Tiêu, hỏi: “Làm thần, sẽ thanh tâm quả dục, đạm mạc vô tình sao?” Huân Trì gật đầu: “Đâylà tất nhiên.” “Thần sẽ luôn cao cao tại thượng, kẻ khác không thể chạm vào sao?” “Theo lý thì là như vậy.” “Sẽ quên đi quá khứ, từnay về sau tiêu dao thiên hạ, nhưng lại cô tịch một mình sao?” Huân Trì lại thở dài: “Nhược Nhất, ta cũng không biết Thương Tiêu saukhi thăng thiên thành thần sẽ biến thành bộ dạng gì. Nhưng, Cửu Châu của hiện nay, càng cần hơn nữa chính là một vị thần tôn đạmmạc vô tình vô dục, để cải chính ma khí của thiên hạ. Mà không phải một Thương Tiêu trong mắt chỉ biết Nhan Nhược Nhất.” Ban đêm,Nhược Nhất không cảm thấy buồn ngủ. Nàng chưa từng nghĩ qua tình yêu của mình sẽ có một ngày liên lụy đến bá tánh thiên hạ, liênlụy đến sự diệt vong của Cửu Châu. Người nàng thích, đúng rồi, người nàng thích ở trước mặt con dân của hắn, vốn chính là một bộdáng anh hùng. Bi ai của một nữ nhân yêu anh hùng. Nhược Nhất cười tự giễu, ở trên giường trợn tròn mắt nhìn lều cỏ suốt một đêm.Ngày hôm sau, trời hãy còn chưa sáng hết, Nhược Nhất nghe được một trận các tiếng bước chân nhỏ vụn chậm rãi bước thong thảra khỏi viện. Mới đầu nàng cho rằng là Huân Trì, cũng không để ý nhiều, nhưng cẩn thận nghe tiếng bước chân này, rõ ràng có chútvụng về cùng phù phiếm, hiển nhiên không phải tiếng bước chân của Huân Trì! Nhược Nhất bỗng lật chăn lên, ngay cả giày cũngkhông mang, để chân trần liền chạy vội ra ngoài, một khắc mở cửa kia trùng hợp thấy một thân ảnh màu trắng chuyển qua con đườngnhỏ trùng điệp bóng cây phía trước, rồi mất hút. Nàng cũng không để ý đến Huân Trì dụi xoa đi ra hỏi nàng “Làm sao vậy?” Vung bànchân liền đuổi theo. Trong lòng như vang dội tiếng sấm, một lần lại một lần vang lên những lời này: “Thương Tiêu tỉnh rồi, lấy thân phận

Page 123: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

thần.” Một đường đuổi theo thân ảnh đi về trước của Thương Tiêu, Nhược Nhất cũng không quản bây giờ chạy tới đâu. Chờ nàngphục hồi tinh thần lại, xung quanh đã là khung cảnh rừng cây biển hoa xa lạ. Ở trên đảo nhỏ nhiều ngày như vậy, mỗi ngày nàng cũngra tìm thức ăn, lại chưa từng đến qua nơi này. Cảm giác ngạc nhiên mới lên, phía trước một cơn gió êm ái xẹt qua bên tai, mang theomột tia vắng vẻ hiu quạnh rõ ràng, làm Nhược Nhất hơi run lên. Nàng không khỏi thả nhẹ bước chân đi về phía trước. Từ từ tiến vàosâu trong biển hoa. Hoa ở đây Nhược Nhất chưa từng gặp qua, cho dù là ở Cửu Châu. Cánh hoa ửng lên huỳnh quang, như nhungnhư sương, hư hư ảo ảo, dàn trải ra khiến người khác cảm thấy phảng phất như không còn tại nhân cảnh (trần thế). Mà Thương Tiêuchính là đang lẳng lặng đứng nơi trung tâm của biển hoa. Thần sắc nghiêm trang, nghiễm nhiên gần như là vị thần phật để người tachiêm ngưỡng cung kính. Hắn vươn lòng bàn tay, chung quanh nhất thời nổi lên cơn gió nhẹ, từ từ thu nạp bức tường gió chuyểnđộng vây quanh tiểu đảo, gom lại vào lòng bàn tay, cuối cùng một trận cuồng phong như san bằng đất nổi lên, làm cả mặt đất loạn đầyhoa. Mái tóc màu bạc của Thương Tiêu hòa với sắc hoa nhung bạch bay đầy trời tạo thành một bức họa cực đẹp, tựa như chỉ cầnchớp mắt, hắn sẽ theo những cánh hoa tung bay trên không trung kia mà biến mất. Thân ảnh hắn lẳng lặng được khắc trong mắtNhược Nhất, in thành một ca khúc tuyệt hưởng (thất truyền). Trong mắt Nhược Nhất, Thương Tiêu xưa nay luôn rất đẹp, thế nhưng từtrước đến nay chưa từng đẹp đến mức xa vời. Mặc dù bọn họ từng bị hai thế giới ngăn cách, mặc dù giữa bọn họ từng hiểu lầm rấtnhiếu, mặc dù bọn họ một lần lại một lần chia lìa… Trước kia mặc kệ cách càng xa với Thương Tiêu, cũng không có xa như hôm nay.Bởi vì trước kia, trong mắt Thương Tiêu có nàng. Sau khi gió êm sóng lặng, người cấu thành bức họa cực đẹp kia thu bàn tay lại, nhẹnhàng quay đầu, nhìn thẳng Nhược Nhất. Trong đôi mắt tím phi thường trong suốt. Nhược Nhất đối với ánh mắt này cũng không xa lạ,bởi vì ánh mắt Huân Trì chính là như vậy, mang theo vẻ lạnh lùng cùng vô dục vô cầu của thần linh. Chỉ là trong mắt Huân Trì chưa từngbị thế tục nhiễm qua, trong suốt giống như trẻ sơ sinh vậy, mà trong mắt Thương Tiêu thì lại là loại thanh thản lắng đọng lại sau khi trảiqua tang thương. “Song sinh ấn, ta giải giúp ngươi.” Từ lúc trùng phùng tới nay, đây là câu nói đầu tiên Thương Tiêu nói với NhượcNhất. Nhược Nhất trong khoảng thời gian ba năm này vô số lần mơ giữa đêm khuya, vô số lần thất thần mở trân mắt, nghĩ tới rất nhiềutình huống trùng phùng giữa nàng và Thương Tiêu. Hoặc là trên U Đô Sơn, xâm nhập vào đại điện mà hắn đang nghị sự. Hoặc làdưới Không Tang Sơn, hắn không kiềm chế được nỗi nhớ mà tìm về. Hoặc là ở một con đường không tên nào đó, như hoàng tử vàcông chúa tràn đầy duyên phận ngẫu nhiên gặp nhau. Nhưng lại chưa từng nghĩ tới cảnh này. “Không cần.” Nhược Nhất kiên định lắcđầu. Thương Tiêu trầm mặc trong chốc lát, cởi ngọc bội “canh suông mì sợi” trên thắt lưng xuống, vững vàng mà thả trên mặt đất nói:“Nếu như vậy, chết tâm rồi thì lại đến tìm ta.” Nhược Nhất chỉ cảm thấy mũi bỗng chua xót, dạ dày lạnh đến co thắt. Nàng hít sâu mộthơi rồi nói: “Đó là vật ta tặng cho chàng, ta không cho chàng trả, thì chàng không được trả.” Thương Tiêu trầm mặc trong chốc lát, cúiđầu nói: “Ta đã không thể làm canh suông mì sợi cho ngươi, hay là chuyển giao nhiệm vụ này cho người khác đi, Nhan Nhược Nhất,Thương Tiêu chỉ có thể phụ ngươi.” Hắn xoay người rời đi, Nhược Nhất rốt cuộc nhịn không được bước nhanh đi. Muốn giữ tay áohắn, lại không nghĩ rằng bị một cái kết giới của hắn bắn trở về. Dây cung nhẫn nại dưới đáy lòng Nhược Nhất cuối cùng cũng đứtđoạn. nàng niệm một cái quyết, dưới tình thế cấp bách cũng ngả ngả nghiêng nghiêng mà bay lên, nàng đuổi theo thân ảnh ThươngTiêu gọi: “Chàng muốn trừ ma vệ đạo(vệ: bảo vệ) ta có thể giúp chàng, chàng muốn bảo vệ bá tánh ta cũng có thể giúp chàng, chàngcó thể làm một vị thần hoàn mỹ, chàng có thể không làm Thương Tiêu của trước kia… Thế nhưng, thế nhưng!” Nhược Nhất cắn răngbỗng thân thể lóe lên, dùng hết toàn lực xông lên trước, rốt chắn được trước mặt Thương Tiêu, nàng giương hai tay ra, như là đangngăn trở, càng như là muốn ôm. “Thương Tiêu, chàng không thể phụ ta.” Đôi mắt Nhược Nhất mềm nhũn, nước mắt lưng tròng, lã chãrơi xuống, “Chàng đừng phụ Nhan Nhược Nhất.” Câu nói này đã mang theo ý tứ cầu khẩn. Đôi mắt tím của Thương Tiêu xẹt qua mộttia sáng, hắn rũ mí mắt, ấn ký đọa ma (sa vào ma đạo) giữa mi tâm lúc này đã biến thành màu trắng bạc, là thần ấn. Thần, quả dục(không ham muốn), vô tình.

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 60

Nhược Nhất cản lại đường đi của Thương Tiêu. Thương Tiêu chưa động, điềm đạm nói: “Thiên ý.” Hắn nhắm mắt. Thần ấn trên tránhơi sáng lên. Nhược Nhất chỉ cảm thấy một cỗ năng lượng vô hình cuốn lấy tứ chi của nàng. Nàng muốn tránh ra, nhưng năng lực bénhỏ hiện giờ nàng sở hữu làm sao là đối thủ của Thương Tiêu. Trong nháy mắt Nhược Nhất chỉ thấy một tầng ánh sáng như cái lồngthủy tinh bao lấy nàng. Thương Tiêu nói: “Muốn đi ra phải đánh nát kết giới, lúc đó song sinh ấn tự nhiên sẽ được giải.” “ThươngTiêu.” Nhược Nhất theo dõi hắn, “Chàng đang ép ta.” Hắn không nói lời nào, ngầm thừa nhận. Nhược Nhất nhắm mắt lại, nàng hít sâumột hơi, tập trung linh lực vào lòng bàn tay, không chút do dự hung hăng đánh phía trên kết giới, kết giới lấp lánh ngân quang lên tiếngvỡ vụn. Nhược Nhất chỉ cảm thấy sau tai hơi hơi nóng lên. Ấn ký màu đen kia liền cùng điểm điểm ánh sáng phiêu tán trong khôngtrung mà biến mất. Thương Tiêu rũ mắt, mặt không chút biểu cảm, chỉ là ánh mắt dưới hàng lông mi dài trắng hơi hơi chuyển động,khoảnh khắc liền mất tăm. Song sinh ấn, ước định đồng sinh cộng tử giữa bọn họ. “Thương Tiêu, giải ấn, trừ ma, thủ vệ thiên hạ, chỉcần chàng nói chàng muốn làm, thì ta làm cùng với chàng.” Nhược Nhất nói: “Chàng là ma ta cùng chàng ở bên nhau, chàng là thần tacũng muốn cùng chàng ở bên nhau, không có song sinh ấn, không có canh suông mì sợi. Chỉ cần có Nhan Nhược Nhất cùng ThươngTiêu, là được rồi.” Mí mắt Thương Tiêu khẽ run, cuối cùng nhẹ nhàng nhắm lại. Gió biển khẽ thổi, thổi qua những sợi tóc mai của haingười, phút chốc, một trận gió loạn tựa san bằng mặt đất nổi lên, quấy nhiễu tầm mắt của Nhược Nhất. Đợi sau khi Nhược Nhất phụchồi phục hồi tinh thần, bóng dáng Thương Tiêu đã biến mất. Nhược Nhất há mồm muốn gọi, cuối cùng lại yên lặng đứng ở giữakhông trung. Mặc cho những cánh hoa dưới chân bị gió nhẹ cuốn lên, bay ngập trời, phủ khắp đất mà rải đầy thế giới. Không biết quabao lâu, Huân Trì cuối cùng tìm được Nhược Nhất. Lúc đó, Nhược Nhất đã trông gác thành si (thờ thẫn) trên không trung. Huân Trìkhông khỏi thở dài: “Nhược Nhất…” “Huân Trì.” Nhược Nhất cúi đầu, đánh gãy lời của Huân Trì, “Tại thời điểm này, ta thế nhưng lạichợt nghĩ tới thật lâu trước kia, ngươi từng nói với ta “thiên ý như thế”, mà trước khi ta trở lại Cửu Châu, lại có một lão đầu vô danhnói với ta “có được cũng thản nhiên, mất đi cũng hững hờ” [1], bây giờ Thương Tiêu cũng lại nói chữ thiên ý với ta… Thiên ý a, thiêný.” Huân Trì thở dài: “Thiên địa vốn là vật vô tình.” “Thiên ý vô tình, Huân Trì, ngươi có thể nói cho ta biết, người có tình làm sao thuậntheo thiên ý vô tình.” Nhược Nhất nói, “Thương Tiêu từng nói với ta, nếu ta oán hận trời cao, như vậy, hắn sẽ san bằng Không Tang,xốc trời cao, nghịch lại thiên đạo. Nhất định làm cho thiên địa bất nhân nói ra câu “thiên ý cho phép”. Mà hiện giờ, hắn cũng nói với tahai chữ này … Hồi tưởng những lời làm ta cảm động khi đó, quả nhiên là từ nào cũng châm chọc, câu nào cũng buồn cười.” Huân Trìtrầm mặc. Nhược Nhất nói tiếp: “Nếu các ngươi ai cũng tin vào thiên ý như vậy, không ngại để ta làm trái một chút, nhìn xem thiên ýcho phép có thật sự có thể hoàn thành vận mệnh của một người hay không.” “Nhược Nhất muốn thế nào?” Nhược Nhất ngẩng đầu,

Page 124: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Huân Trì: “Về U Đô, tìm Thương Tiêu, khiến vị thần quả dục cũng phải động tình một phen.” HuânTrì bật cười, lắc lắc đầu. “Huân Trì cảm thấy ta làm như vậy không đúng?” “Chuyện nàng hạ quyết tâm làm, ta lại làm sao có thể ngăncản được. Ta lắc đầu chính là bởi vì… kiếp số của Thương Tiêu e là còn chưa độ xong thôi.” Huân Trì đã nói đến thế, Nhược Nhấtcũng không có tâm tình tiếp tục truy cứu. Huân Trì cập thuyền vào bến trên tiểu đảo cũng mất thời gian một ngày. Một ngày này NhượcNhất ở một mình trên tiểu đảo, nàng dành nửa ngày thời gian để tìm ngọc bội canh suông mì sợi mà Thương Tiêu ném xuống, lại dànhnửa thời gian để cân nhắc xem sau khi trở lại Cửu Châu, đủ loại tình huống nàng cùng Thương Tiêu tương ngộ, sau đó phải giảiquyết như thế nào. Nghĩ đến cuối cùng, nàng ở trên chiếc giường mà Thương Tiêu ngủ qua khắc vài chữ dưới đây: Quấn chặt quấnmãi, không chết không thôi. Nếu bây giờ Thương Tiêu đã không còn chủ động, như vậy nàng đành chủ động một chút vậy. NhượcNhất biết, Thương Tiêu đối với nàng, cho tới bây giờ cũng không nỡ ác tâm. Tầm Thường Cung. Hôm nay khí trời của Tầm ThườngCung tươi đẹp đầy nắng. Nhưng mà các đệ tử thủ hộ cửa cung, biểu tình cũng rất là khó coi. “Vụ Quy đại nhân, cung chủ còn ở trongcung, cách ăn mặc… ăn mặc không thể tùy tiện như thế.” “Tùy tiện?” Vụ Quy nhíu mày, không cảm thấy kì lạ gì đối với việc mình để taytrần, “Tầm Thường Cung này tỏa sáng càng tỏa càng lợi hại. Khiến ta cảm thấy quá nóng, ăn mặc như vậy ta thấy thoải mái.” “Thếnhưng… Thế nhưng cung chủ đang ở đây, như vậy thật là không hợp lý lẽ, không hợp lý lẽ a!” “Hắn cũng mù rồi có thấy cái quỷ gì đâu.Đừng chặn đường ta để ta đi vào.” “Vụ Quy đại nhân! Đại nhân… Đại nhân không thể…” “Ồn ào cái gì!” Một giọng nữ lạnh lùngnghiêm nghị chen vào. Vụ Quy cùng đệ tử thủ vệ ngẩng đầu nhìn, thấy Khuynh Nguyệt chậm rãi đến. Đệ tử thủ vệ vội vàng quỳ xuốnghành lễ. Vụ Quy nhíu mày nói: “Ô, đã lâu không gặp, béo thêm một vòng rồi!” Gân xanh trên trán Khuynh Nguyệt âm thầm giật hai cái,vừa mới nhịn xuống cỗ nộ khí, nhưng thấy cách ăn mặc của hắn, lửa nóng lại bùng cháy lên, mắng chửi: “Không biết quy củ! Trongcung cũng không phải nơi hoang dã, sao có thể tùy ngươi muốn ăn mặc sao liền ăn mặc thế đó! Mặc thêm tay áo vào cho ta.” Vụ Quyxốc xốc cả mái tóc rối tung: “Buồn cười, ăn mặc là dựa vào sở thích cá nhân. Tựa như ta không thể bóc tay áo ngươi xuống, ngươicũng không thể yêu cầu ta mặc tay áo lên…” Một cái tát của Khuynh Nguyệt rơi sau gáy hắn: “Lắm mồm này. Ít nhảm lại đi, trở về thayy phục.” Vụ Quy sờ sờ cái gáy bị vỗ, cười nói: “Tỷ, ngươi còn hung dữ như vậy nữa, làm sao mà gả đi được.” Khuynh Nguyệt hừ lạnhmột tiếng: “Đệ tức (em dâu) cho ta mà ngươi tìm hết mười mấy năm đâu, có tin tức chưa?” Lời vừa nói ra, Vụ Quy lặng im trong chốclát, cười tự giễu nói: “Ngươi còn không biết sao, đệ tức của ngươi từ hai trăm năm trước đã bị giết chết. Vĩnh viễn đã chết.” Hắnkhoát tay áo, quen thuộc nhảy về phòng của mình. Lưu lại mình Khuynh Nguyệt ở chỗ cũ thở dài bất lực. Lúc Khuynh Nguyệt tìm đượcQuý Tử Hiên, vốn là một Tầm Thường Cung cung chủ cao cao tại thượng lúc này đang kéo lê một bộ bạch y không nhiễm bụi bậmtrần thế, cầm một cây gậy nhỏ, ngồi xổm trên mặt đất cùng một “đồ vật” nho nhỏ chơi một trò chơi gì đó. Đồ vật nọ tựa hồ chơi đếnphát hỏa: “Hiên Hiên gạt người! Chú nói chú nhìn không thấy!” Quý Tử Hiên mỉm cười: “Ta quả thật nhìn không thấy.” “Gạt người! Chúrõ ràng lần nào cũng thắng.” “Bởi vì cháu còn nhỏ.” “Cháu muốn thắng… Cứ mãi thua, kiến đều chết sạch cả rồi.” “Nếu vậy, lần sau tathua là được rồi.” Tiểu đồ vật vừa nghe, trở nên vui vẻ: “Vậy, vậy như vậy đi, Hiên Hiên chú phải đi như vậy trước, sau đó đi như vậy,sau đó cháu có thể đánh tan chú rồi…” Đường đường Tầm Thường Cung chủ bị sai khiến như vậy khiến Khuynh Nguyệt có chútkhông nhìn nỗi, nàng nói: “Cung chủ, Vụ Quy đã về.” Quý Tử Hiên ừ nhạt một tiếng, lại nói: “Kêu hắn sơ tẩy(rửa mặt, chải chuốt) xongrồi đến gặp ta.” “Thuộc hạ đã dặn qua hắn.” Quý Tử Hiên gật gật đầu, đưa tay vỗ vỗ đầu của Tầm Tầm, nói: “Tự chơi trước đi.” QuýTử Hiên mới đi lên đại điện không bao lâu, chợt nghe thấy tiếng giầy lẹp bẹp của một người tiến vào, người nọ tản mạn nói: “Ừm,cung chủ. Đã lâu không gặp.” “Vụ Quy vẫn tùy tính như cũ.” Quý Tử Hiên cười nói, “Rốt cuộc cũng nỡ quay về.” “Cũng không phải nỡhay không nỡ, chỉ là chỗ ở của bản thân bị ma vật đóng chiếm. Không có cách nào khác, tất nhiên phải trở về nơi này của cung chủtránh.” Trong lời nói của Vụ Quy đều mang ý châm chọc, đâm vào khiến nụ cười của Quý Tử Hiên trượt đi: “Ma vật?” “Tất nhiên là mavật.” Vụ Quy câu khóe môi lên nói, “Ta thật không ngờ, Thương Tiêu bị huyền băng phong ấn lại vẫn có một ngày thức tỉnh, cũngkhông ngờ nữ nhân của Thương Tiêu cũng sẽ đuổi theo hắn đến hải đảo hoang vắng. Quả thật là một đôi uyên ương khổ mệnh a…Cung chủ nói đi?” Quý Tử Hiên trầm mặc. Đôi mắt Vụ Quy trở nên hung ác: “Biểu tình này của cung chủ, là đang cảm kích ThươngTiêu bị vĩnh viễn nhốt trên cô đảo, hay là đang than thở, dù sao Thương Tiêu tốt xấu gì cũng là … của Người” Lời chưa hết, ý đã tới.Quét mắt sang Quý Tử Hiên vẫn trầm mặc, Vụ Quy cười nói, “Nhưng mà những chuyện này cũng không sao cả rồi. mặc kệ là ThươngTiêu hay là nữ nhân của hắn, đều đã bị một đao của ta kết liễu ở trên cô đảo rồi, cung chủ, lần này ta lập công lớn như thế, có thưởngkhông?” “Có thưởng.” Lời này cũng không xuất ra từ miệng Quý Tử Hiên. Theo giọng nữ lạnh lùng mà đến còn có một cỗ sát khí sắcbén. Vụ Quy vội vàng lắc mình né tránh, linh lực kia đánh vào gạch nền, nện nát vụn gạch trên mặt đất, gạch bay tung tóe. Vụ Quy hípmắt, sau khi xác định rõ bụi bậm đã rơi hết, thấy rõ bóng dáng của nữ tử cao gầy kia. Ở Tầm Thường Cung nhiều năm như vậy, chưabao giờ gặp qua loại người này, Vụ Quy không khỏi nhếch mày cẩn thận đánh giá nàng một phen. Nữ tử này bộ dạng xinh đẹp,gương mặt có một cỗ ngạo khí, nhưng sắc mặt lại tái nhợt vẻ yếu ớt. Nàng lạnh lùng cười nói: “Thưởng ngươi đi chết được không?”Người này đúng là Mạc Mặc. Vụ Quy vẫn còn ngây người, Khuynh Nguyệt tự ngoài điện bước nhanh vào, vừa thấy tình hình trongđiện, lập tức chỉ vào Mạc Mặc quát: “To gan! Dám ở trước mặt cung chủ sử dụng vũ lực…” Nàng còn chưa nói xong, Mạc Mặc lại nệnmột cỗ linh lực đến bên người Quý Tử Hiên. Giữa lúc bụi bay tứ tung, Mạc Mặc chỉ vào Quý Tử Hiên nói: “Nhan Nhược Nhất là nữnhân của ta, Thương Tiêu là nam nhân của nữ nhân của ta, ngươi cả gan động tay chân với người của ta, cho dù là liều mạng, tacũng nhất định phải phá Tầm Thường Cung của ngươi mãi không an tĩnh.” Khuynh Nguyệt tức giận đến sắc mặt biến đen, Vụ Quynghe mà mờ mịt, chỉ có Quý Tử Hiên, ở trong đại điện hỗn loạn vui vẻ nở nụ cười. “Như thế, ta đã động bọn họ, vậy nên làm thế nàođây?” Hắn cười ôn hòa, “Vậy nàng ở lại Tầm Thường Cung, phá Tầm Thường Cung của ta mãi không an tĩnh đi.” Mạc Mặc im lặngđứng trong chốc lát, nhìn thẳng Quý Tử Hiên, đột nhiên nói: “Dựa vào những hành vi tựa lấy lòng tựa quấn quít của ngươi, Quý cungchủ, ta có thể cho rằng, ngươi là đã yêu ta rồi sao?” “To gan!” Khuynh Nguyệt quát lên. Vụ Quy chớp mắt, cảm thấy tình cảnh trướcmắt này thần kỳ đến mức làm người ta khó có thể tiếp nhận. Quý Tử Hiên hãy còn mím môi nở nụ cười một lát, lại sờ sờ cằm nói: “Tanhớ rõ ràng, ta đã từng cắt đứt qua rễ tình của mình.” Mạc Mặc nhếch mày. “Nhưng là, lại tựa hồ không cắt đứt triệt để.” KhuynhNguyệt nghe xong lời này, vẻ mặt tức giận nhất thời chuyển thành kinh ngạc khó tin, Vụ Quy một bộ dáng thả cằm lòi mắt, kinh dị nhìnQuý Tử Hiên. Quý Tử Hiên không thấy biểu tình của mọi người, vẫn cười đến nho nhã: “Mạc cô nương, sao bây giờ nàng mới pháthiện? Phản ứng quả thực là chậm chạp một chút.”

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 61

Mạc Mặc không ngờ Quý Tử Hiên lại nói trắng ra như vậy, kinh ngạc đến ngây người. Nhưng thấy hắn không phải bộ dáng đùa giỡn.

Page 125: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Nhất thời trầm mặc. Đại điện yên tĩnh hồi lâu, chỉ nghe tiếng cười không rõ ý vị của Mạc Mặc: “Vậy thật sự là quá tốt.” Không nói thêmnữa, nàng lưu lại ba người biểu tình khác nhau mà xoay người rời đi. Khi tìm được Tầm Tầm, hắn đang chỉ huy hai đường kiến giếtnhau rất vui vẻ. Mạc Mặc nhẹ nhàng đi đến sau hắn, vỗ vỗ đầu hắn. Tầm Tầm quay đầu lại thấy Mạc Mặc, lập tức cười lên, bổ nhàovào Mạc Mặc, cũng không quản cả người mình bẩn hề hề mà cọ cọ trên người Mạc Mặc. Vui mừng kêu: “Phụ thân, phụ thân đến chơivới Tầm Tầm sao?” Mạc Mặc cúi người xuống, lau vết bẩn trên mặt hắn, nói: “Đã nói rất nhiều lần rồi, đừng gọi ta là phụ thân ở đây,gọi mẫu thân, biết không?” Tiểu hài tử mất hứng chu môi: “Rõ ràng Nhược Nhất mới là mẫu thân.” Mạc Mặc bóp mũi hắn không thảra: “Gọi mẫu thân.” “Ưm… Được rồi, mẫu thân…” Mạc Mặc ôm Tầm Tầm vào ngực mình, lại nắm bàn tay nhỏ bé của hắn, tỉ mỉ mà lausạch sẽ lớp bùn trong tay. Vừa lau vừa hỏi: “Ngươi có thích Quý Tử Hiên không?” “Thích.” Tầm Tầm đáp kiên định như vậy thật làmcho Mạc Mặc ngẩn người: “Vì sao?” “Tầm Tầm đọc không ra Hiên Hiên đang nghĩ gì trong lòng, thế nhưng, Hiên Hiên cười với con,hắn cười con cũng rất vui, Ừm… Có vài lần con cũng thấy hắn cười với phụ thân, hắn cười rất đẹp, còn đẹp hơn so với Huân Trì thúcthúc.” “Bởi vì trên mặt hắn không có sẹo như Huân Trì.” Mạc Mặc nghe thấy Tầm Tầm khen Quý Tử Hiên như vậy, trong lòng khôngkhỏi chua lên, tức giận nói, “Ta vẫn là cảm thấy Huân Trì thúc thúc của ngươi cười rộ lên cũng có chút hương vị.” Tầm Tầm nóng nảy:“Không có, Huân Trì thúc thúc đẹp, Hiên Hiên càng đẹp, Hiên Hiên đẹp!” Xong rồi xong rồi, mới vài ngày nay mà đã bị mua chuộchoàn toàn đến vậy rồi! Mạc Mặc nghĩ thầm, hắn là cha ruột của ngươi. Lão tử của ngươi so với ngươi lợi hại hơn mấy ngàn lần, tiểuhồ ly (cáo con) ngươi làm sao đấu lại lão hồ ly (cáo già)! Hắn cười đẹp… Lão nương còn không biết hắn cười đẹp sao? Chính bởi vìhắn cười quá đẹp cho nên mới có ngươi cái thứ hàng hại cha này… Mạc Mặc trầm mặc lau sạch sẽ hai tay của Tầm Tầm, che chởtrong đôi tay của mình. Nhẹ giọng hỏi: “Nếu muốn ngươi lúc nào cũng ở cạnh hắn, ngươi có chịu không?” Tầm Tầm nghiêng đầu suynghĩ trong chốc lát: “Có phụ thân không?” “Không có.” “Vậy không chịu.” Thần sắc Mạc Mặc cuối cùng cũng dịu lại, không nói nữa.Mặc choTầm Tầm chơi đùa bên ngoài, một mình nàng trở về phòng. Đứng dựa vào cửa trong chốc lát, nàng kéo tay áo rộng thùngthình lên. Vết màu xanh đã dọc theo mạch bò lên cánh tay, từ màu xanh của ban đầu nay đã biến thành màu tím, trên cánh tay tái nhợtcó vẻ càng dọa người hơn. Trở về, không trở về… Mạc Mặc, đã không còn thời gian cho ngươi do dự. Mà bây giờ đồng dạng đanggặp khó khăn đâu chỉ có mình Mạc Mặc. Sau khi từ hải ngoại trở lại Cửu Châu, Nhược Nhất hễ đi ngủ, là lại mơ thấy nam tử bị đóngđinh trên tường. Hàng đêm như thế, hơn nữa càng tới gần Cửu Châu, hình ảnh trong mơ càng rõ ràng hơn. Thoáng như bản thân thậtsự lạc vào tình cảnh đó. Đến khi bọn họ rốt cuộc bước lên mảnh đất Cửu Châu. Nhược Nhất càng ở ban ngày cũng có thể xuất hiệnảo giác, giống như là người trong mơ kia hướng Nhược Nhất phát ra ngày càng nhiều tín hiệu cầu cứu. Như bùa Đòi Mạng vậy, khiếnngười ta không được an tĩnh. Liên tiếp mấy ngày không thể ngủ, lại gặp ảo giác liên tục, càng thêm chuyện của Thương Tiêu khiếnNhược Nhất có vẻ có chút cáu kỉnh vì suy nhược thần kinh. Lại một buổi sáng bị ác mộng đánh thức, Nhược Nhất chỉ cảm thấy đầu ócmình sắp bị xé rách bởi tiếng kêu cứu thê lương của người trong mộng kia rồi. Nàng quơ lấy một nhúm cỏ dưới đất, hung hăng némra ngoài, mượn việc này để phát tiết phiền muộn trong lòng. Huân Trì vừa sáng sớm đã không biết chạy đi qua ở nơi đâu, lúc này vừalúc khoác một thân sương sớm từ xa xa đi trở về. Thấy Nhược Nhất một bộ dáng nóng nãy, không khỏi lắc đầu nói: “Tâm phù khí táo[1] đối với việc tu hành không có ích lợi gì.” Nhược Nhất ôm đầu nói một cách suy yếu: “Tu hành… Tùy đi thế nào cũng được, bây giờchỉ cần có thể khiến ta ngủ một giấc ngon lành, muốn ta tu thành thần như Thương Tiêu ta cũng nguyện ý.” Huân Trì bật cười. NhượcNhất trừng hai mắt đầy quầng thâm hỏi: “Huân Trì, ngươi làm sao mà dậy còn sớm hơn ta, ngươi một thân sương sớm này là bị dínhở đâu?” Huân Trì chỉ cười không nói. “Lại giả vờ cao thâm.” Nhược Nhất bĩu môi, cũng không truy cứu nữa, “Bây giờ tỉnh rồi cũngkhông muốn ngủ tiếp, chúng ta thu thập hành lý một chút, hôm nay đi nhanh một chút, hẳn là có thể đến U Đô lúc chiều tối. Đến lúc đóthấy Thương Tiêu… Huân Trì ngươi giữ hắn lại giúp ta, ta hung hăng đánh hắn một chút, nhất định phải đánh đến sắc mặt hắn biếnđổi mới thôi.” Huân Trì lắc đầu cười yếu ớt: “Hắn đã phi thăng làm thần, ta há có thể áp chế được chứ.” Nhược Nhất cảm thấy kỳ quái:“Ngươi không phải là có trái tim của Thượng Cổ thần minh (thần linh) sao? Thân mang Thượng Cổ thần lực, tất nhiên có thể áp chếđược hắn.” Độ cong bên môi Huân Trì không thay đổi, nhưng mí mắt lại rũ xuống phân nữa: “Chẳng qua chỉ là một trái tim thôi. Cũngkhông phải là vật hoàn chỉnh. Tôi luyện nhiều năm như vậy đã sớm tiêu hao nó không ít rồi, nếu nói về thần lực, năng lực ẩn chứa trongcơ thể của Nhược Nhất ngươi, e là so với ta càng mạnh hơn nhiều mới đúng.” Nói đến cái này, Nhược Nhất đột nhiên nhớ tới mộtvấn đề: “Huân Trì, ba năm trước đây ngươi từng nói có cách làm tỉnh lại năng lực kỳ quái bên trong cơ thể ta, thế nhưng cho đến bâygiờ ngươi cũng chỉ là dạy ta làm sao tuần tự từng bước dẫn dụ cỗ năng lực ra. Nhưng mà, ta thấy tình thế hiện giờ, chúng ta đãkhông còn thời gian lề mề như vậy nữa.” Huân Trì nghe xong lời này, trầm mặc trong nháy mắt, nói: “Có lẽ là cách vài ngày đi, chắc làsau vài ngày, ta sẽ dạy ngươi.” Hắn đi đến bên cạnh Nhược Nhất vỗ vỗ trán nàng, trong đôi mắt trong suốt đều là tình yêu thương ấmáp, “Trân trọng cho tốt.” Những lời này của Huân Trì rất kỳ quái, nhưng Nhược Nhất đang trong tâm trạng phiền muộn nhất thời cũngkhông nghĩ ra có cái gì không thích hợp, cứ như vậy mà bỏ qua. Quả đúng như Nhược Nhất nói, bọn họ đến U Đô lúc chiều tối. SôngQuỷ Khốc vẫn lệ khí tràn lan như trước, nhưng không có kích thích người như lần trước. Chắc là bị ảnh hưởng bởi khí tức của ThầnMinh, áp chế bớt một ít sát khí. Nhược Nhất cùng Huân Trì một trước một sau. Chậm rãi đi dọc theo sạn đạo [2] được mở ra trên UĐô Sơn. Nhiều năm sau, mỗi khi Nhược Nhất nhớ lại đoạn đường cuối cùng này mà nàng cùng Huân Trì đã đi qua vẫn luôn cảm kháivạn phần. Trước vài năm nhớ lại vẫn cảm thấy bi thương tận xương cốt, rồi sau đó theo thời gian chuyện này cũng dần dần lắng đọnglại, chỉ còn lại toàn tiếc nuối dưới đáy lòng, trờ thành một vết thương hễ chạm vào lại thấy đau. (BB: Huhu chưa ji ta đã đau lòng ròy…Ta yêu HT a…) Đương nhiên, những chuyện này đều nói sau. Rốt cuộc leo lên đến Đại U Cung, hai yêu quái trấn thủ cửa cung biếtNhược Nhất, nhưng thấy Huân Trì đi theo sau nàng, nhìn nhau một cái, mới chần chờ cho hai người vào. Trong lòng Nhược Nhất mặcdù cảm thấy kỳ quái vì động tác của hai người này, nhưng bởi vì nóng lòng chuyện Thương Tiêu, cũng không để ý quá nhiều. Dọc theođường đi nghe các tiểu yêu nói, sau khi Thương Tiêu trở lại U Đô liền bế quan trong Hàn Ngọc động, mãi cho đến bây giờ cũng chưatừng đi ra. Hàn Ngọc Phong cũng được cho là một trọng địa của U Đô, Nhược Nhất muốn đi lên, còn phải đợi Tử Đàn đồng ý mớiđược. Nhưng khi gặp Tử Đàn, Nhược Nhất còn gặp một người ngoài ý muốn. “Anh Lương chủ?” Đã lâu không gặp hắn, Nhược Nhấtvẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra là hắn, bởi vì cái tên này xác thực… có đặc sắc. Thế nhưng Anh Lương chủ xưa nay luôn có tháiđộ xử thế độc đoán độc hành, ít khi cùng yêu tộc hoặc là tiên tộc giao lưu. Mà nay hắn lại một mình đến U Đô, chẳng lẽ ma khí đã thậtsự tràn lan khắp thế gian ngay cả Anh Lương chủ một người lười nhác cũng không thể bàng quan đứng nhìn sao… Anh Lương chủgật gật đầu với Nhược Nhất, trong nháy mắt thấy Huân Trì, đôi mắt bỗng nhiên hiện lên một tia sáng không rõ ý tứ: “Bằng hữu củangươi?” Hắn chỉ vào Huân Trì hỏi. Nhược Nhất kinh ngạc một chút, đối với hắn cái bộ dạng càng vênh váo tự đắc này mà không biếtnói gì. Anh Lương chủ nhìn chằm chằm Huân Trì từ trên xuống dưới, đột nhiên nói với Nhược Nhất: “Ngươi kêu hắn đi ra ngoài trước,ta có chuyện muốn nói với một mình ngươi.” Nhược Nhất rất bất mãn với việc hắn đuổi Huân Trì trắng trợn như vậy, nhíu mày, Huân Trìlại như trước cười nhạt nói: “Vậy ta đi ra ngoài trước…” “Từ từ!” Đang lúc Nhược Nhất muốn giữ lại Huân Trì, Tử Đàn vẫn ngồi ở mộtbên lại bỗng nhiên mở miệng, “Lần trước gặp mặt, không quá hiểu biết quá khứ của Huân Trì, ở trước mặt người nói không ít chuyệnchê cười, chắc là sau này Huân Trì nhất định sẽ cười nhạo một phen.” Ngữ khí vẫn thản nhiên, nhưng trong lời nói đã có ý tươngđương với không khách khí. “Lời này ý gì?” Nhược Nhất khó hiểu, rõ ràng lần trước Tử Đàn gặp Huân Trì rất êm đẹp, ngôn ngữ thậmchí còn để lộ ra ý tôn kính, sao bọn họ đi một chuyến hải ngoại, Tử Đàn đã có khúc mắc với Huân Trì? Tử Đàn cười cười, dưới khuônmặt tuyệt mỹ lại che dấu một tia sát khí sắc bén: “Thứ cho ta ngu dốt, cũng không biết Thượng Cổ ma khí lại là do Câu Mang thần sinh

Page 126: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

ra.” Nụ cười trên mặt Huân Trì rơi xuống một độ cong. Nhược Nhất hoang mang nhíu mày: “Có ý gì?” Anh Lương chủ đang ngồi trênghế cuộn mình lại, giả vờ cái gì cũng không biết. Tử Đàn đứng dậy, chậm rãi đi tới bên người Nhược Nhất: “Không nói đến NhượcNhất ngươi tuổi còn trẻ như vậy, ngay cả ta bộ xương khô này cũng không biết. Câu Mang – vị thần minh cuối cùng của Thượng Cổ,độc hành thiên địa vạn năm, cô tịch không thôi, tâm sinh ma ý. Từ đó, thế gian này đã có Thiên Ma đầu tiên. Nhược Nhất a, ngươi biếtkhông, vị thần cuối cùng trên đời này, cũng là một ma quỷ đầu tiên của Cửu Châu.” Nhược Nhất kinh hãi. Tử Đàn nói tiếp: “Khó tráchthân Thiên Ma bất tử bất diệt, thì ra, đây vốn là đặc quyền của thần minh. Bầy yêu Thượng Cổ bị ma khí dụ dỗ, đều nhập ma, thiên hạđại loạn. Cũng may thần minh còn có một tia thần thức cuối cùng, gửi trong núi sông thiên địa, trước khi bầy yêu lật phá Cửu Châu, đãphong ấn chúng.” Tử Đàn nói chuyện bên người Nhược Nhất, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Huân Trì, “Một vị thần minh nhập ma, làmcho Cửu Châu mấy trăm năm không nghe tiếng người, làm sông ngòi thiên hạ hơn mười năm nhiễm đầy máu tươi, lại làm choThượng Cổ yêu tộc dần dần suy yếu, cho nên mới có Phượng Hoàng tộc diệt của sau này… Mà nay, Cửu Châu lại tràn ngập ma khí,những người biết được sự tình ở đây hẳn là có thể nghĩ ra, là có người muốn phục sinh các Thượng Cổ yêu thú đã nhập ma…” TửĐàn dừng một chút, phút chốc cười nói: “Huân Trì, tim ngươi nếu đã là của thần minh, lại là tim của Thiên Ma, mà nay thế đạo này makhí tứ phía, ngươi có thể nói thử xem, làm sao giải quyết đây?” Lời này hỏi đến hết sức châm chọc. Tử Đàn phía trước chăn đệm [3]nhiều như vậy, Ngụ ý đơn giản chính là Huân Trì thật ra là tim của Thiên Ma, hết thảy những gì hắn đã làm, hoặc là nói hết thảy những gìxảy ra ở Cửu Châu, đều là một mưu kế hắn muốn phục sinh Thượng Cổ yêu ma. Sau khi nghe xong Tử Đàn nói, Nhược Nhất quayđầu lại, nhìn Huân Trì. Nụ cười hằng năm treo trên môi Huân Trì đã không còn, rũ mắt không biết nhìn phương nào. “Huân Trì?” NhượcNhất nhẹ giọng gọi. Không Tang Sơn bị phá, Thương Tiêu nhập ma, Cửu Châu ma khí tràn lan, hết thảy hết thảy những chuyện này,chẳng lẽ thật sự là do Huân Trì bày ra?

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 62

Đối mặt với nghi vấn của Nhược Nhất, Huân Trì trầm mặc hồi lâu cuối cùng lắc lắc đầu: “Thiên Ma quả thật là bởi vì Câu Mang sinh ra,nhưng ta tuyệt không phải là tim của Thiên Ma…” Huân Trì tính cách ôn hòa, ngày xưa mặc dù là bị hiểu lầm cũng tuyệt không cùngngười khác cãi cọ giải thích cái gì, nhiều nhất chỉ là chớp mắt bất lực nhìn Nhược Nhất. Cho nên hôm nay mở miệng vì mình mà biệngiải, hắn nói đến mười phần gian khổ. “Hàm hồ!” Anh Lương chủ đột nhiên tự trên ghế nhảy xuống, chỉ vào Huân Trì quát: “Bộ tộcPhượng Hoàng ta trải qua Thượng Cổ hạo kiếp (tai họa lớn), mà nay chỉ còn lại có ta cùng với Nguyệt Hoàng hai người may mắncòn tồn tại, chuyện này nếu không phải ta biết chân tướng, mọi người trong yêu tộc cùng tiên tộc thật đúng là bị ngươi lừa gạt!” HuânTrì nhíu nhíu mày, ánh mắt phút chốc dừng trên người Anh Lương chủ. Tử Đàn tiến lên một bước, chặn tầm mắt của Huân Trì: “Tacũng không phải là không tin Huân Trì, chỉ là dựa vào học thức của Huân Trì hẳn là biết rất rõ ràng làm sao giải quyết việc ma khí hỗnloạn ở Cửu Châu, đúng không?” Huân Trì gật đầu: “Ta biết.” “Nếu đã như vậy, ngươi vì sao lại trì trệ không chịu ra mặt giải quyếtchứ?” Huân Trì dừng một chút, ánh mắt nhìn thẳng Nhược Nhất, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài: “Chuyện này… Quả thật là tư tâm(lòng ích kỉ) của ta…” “Hay cho một câu tư tâm, trái tim thần minh cứu tế thiên hạ, bác ái chúng sinh, ta cũng không biết từ lúc nào lạisinh ra tư tâm.” Tử Đàn cười nhạt, “Chuyện tới nước này, Huân Trì hãy nói ra phương pháp trừ ma, ngươi không đi làm, giao cho yêutộc đi làm cũng được.” Huân Trì trầm mặc một phen, cười khổ nói: “Bây giờ ta nói ra, ngươi chắc chắn sẽ không tin ta.” Tử Đàn nhíumi: “Huân Trì làm sao biết ta sẽ không tin?” Huân Trì ngơ ngác một chút, khẽ thở dài nói: “Sau khi Thượng Cổ thần Câu Mang tâmsinh ma ý, đem ma khí tinh luyện ra mới tiến hành phong ấn, cũng không muốn ma khí tràn ngoại, cũng làm nhiễm tất cả Thượng Cổđại yêu. Khi thần Câu Mang dốc tận thần lực trấn áp các yêu ma dưới linh sơn, cũng khoét tim ra, luyện thành hình người, thủ danhHuân Trì… Ta trấn thủ Không Tang, kiềm chế linh khí tứ phương. Nhưng mà hiện nay Cửu Châu ma khí tràn lan, là bởi vì Không Tangđã bị phá, lực phong ấn dưới vài toà linh sơn giảm mạnh. Cách hiện nay, chỉ có thể thả hết bọn yêu ma ra, sau đó lại lần nữa phongấn chúng.” Tử Đàn trầm mặc một phen, Anh Lương chủ núp ở phía sau mặt đột nhiên cười lạnh nói: “Thả yêu ma ra? Biện pháp nàycủa Huân Trì quả thật tốt quá a! Thật đỡ cho ngươi phải bôn ba khắp nơi, trăm phương ngàn kế nghĩ cách lật phá Cửu Châu!” Ánhmắt Huân Trì bình tĩnh dừng trên người Anh Lương chủ. Tử Đàn suy nghĩ trong chốc lát nói: “Thả yêu ma ra thì sao, hiện nay có ai cóthể phong ấn lại chúng?” Huân Trì trầm mặc: “Có.” “Ai?” Huân Trì không đáp lời, Anh Lương chủ hừ lạnh một tiếng: “Đừng mơ dùng kếhoãn binh, Tử Đàn, há tất cùng hắn nói lời vô nghĩa, trực tiếp bắt lại tra khảo một phen.” “Không được!” Nhược Nhất trầm mặc đã lâuđột nhiên lên tiếng, che phía trước Huân Trì, “Huân Trì tuyệt không là người như vậy! Ta không biết những chuyện xa xôi mà Cửu ChâuThượng Cổ lưu lại, thế nhưng Huân Trì đang bày ra trước mắt đây, Huân Trì sống sờ sờ đây tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyệnlật phá Cửu Châu như vậy!” Anh Lương chủ than thở: “Tiểu nha đầu, tri nhân tri diện bất tri tâm, ngươi làm sao mà biết hắn sẽ khônglàm ra những chuyện này?” Nhược Nhất cứng người, nhìn chằm chằm Anh Lương chủ nói: “Ta chỉ là tin vào ánh mắt của ta.” Tử Đàncòn muốn nói chuyện, Huân Trì lại bỗng nhiên đưa tay nắm cổ tay Nhược Nhất, nhìn phía Tử Đàn: “Nếu đã không tin ta, cần chi nhiềulời, Huân Trì cáo từ.” Nói xong mang theo Nhược Nhất xoay người bước đi. Anh Lương chủ giận tím mặt: “Láo xược!” Nhược Nhấtchỉ cảm thấy phía sau có một cỗ khí cực nóng cấp tốc xông đến, nàng lắc mình muốn tránh, Huân Trì lại vỗ tay áo, một mạt kim quangquét ra, đối kháng lại cỗ khí hừng hực kia. Nhược Nhất vốn tưởng rằng một cái chắn này của Huân Trì là có thể đỡ lại công kích,nhưng lại không đoán được cỗ khí cực nóng kia chỉ tiêu giảm trong chốc lát, lại mạnh mẽ đánh tới. Anh Lương chủ này đúng là hạ sátchiêu! Lưng bỗng nhói lên, Nhược Nhất còn chưa kịp cảm thấy đau đớn, chỉ nghe Huân Trì một tiếng kêu rên, hắn túm Nhược Nhấtnhẹ hô: “Đi!” Trong chớp mắt hai người đã không thấy bóng dáng. Tử Đàn đăm chiêu nhìn nơi hai người biến mất, từ đầu đến cuốiđều không có ra tay. Anh Lương chủ lại giận dữ, quay đầu quát Tử Đàn: “Tại sao thả bọn chúng đi? Không lẽ ngươi thật sự tin nhữnglời ma vật kia nói!” Tử Đàn đảo mắt nhìn nhìn Anh Lương chủ: “Sư phụ vì sao vội vã đuổi tận giết tuyệt như vậy?” Thần sắc Anh Lươngchủ hơi cứng lại, cười lạnh nói: “Cũng là ta nhiều chuyện tọc mạch, Cửu Châu này như thế nào lại có quan hệ gì với ta chứ, đợi saukhi hắn thả hết yêu ma ra, tự ngươi đi mà phong ấn từng con một!” Tử Đàn nhíu mày, sau một lúc lâu, khẽ thở dài: “Huân Trì trúng mộtchiêu của ngươi, lại mang theo Nhược Nhất, đi không xa, chắc còn trong U Đô. Phái người đi tìm là được.” “Tùy ngươi.” Anh Lươngchủ khoát tay áo, mất hứng rời đi. Đúng như Tử Đàn đã nói, Huân Trì mang theo Nhược Nhất quả nhiên không đi bao xa. Khi NhượcNhất ngẩng đầu thấy biển đề ba chữ “Nhan La Điện” đột nhiên có loại cảm giác dở khóc dở cười. Hai trăm năm trước, nơi này vốntên là Phù Vân Các, là Nhược Nhất buộc Thương Tiêu viết ba chữ Nhan La Điện treo lên đó, nơi này đúng là nơi Nhược Nhất từng ở.Không nghĩ tới một chút cũng không thay đổi, ít nhất nhìn từ bên ngoài thì một chút cũng chưa đổi. Chưa để Nhược Nhất có nhiều thờigian nhớ lại quá khứ, Huân Trì khom lưng mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi. Nhược Nhất sợ đến nhảy dựng, vội vàng đỡ hắn lên,

Page 127: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

liên tục hỏi hắn làm sao vậy. Khi lòng bàn tay chạm vào phía sau lưng Huân Trì, chỉ cảm thấy dinh dính ướt át, nàng tập trung nhìn vào,mới phát hiện, y phục phía sau lưng Huân Trì đã dính vào da thịt thành một khối, máu chảy đầm đìa. “Hắn… Anh Lương chủ cư nhiênxuống tay nặng như vậy!” Huân Trì lau lau vết máu nơi khóe miệng, suy yếu nói: “Nhược Nhất, bọn họ rất nhanh có thể tìm đến, tìmcái… nơi bọn họ nhất thời không tìm được.” Nhược Nhất mạnh mẽ định lại tinh thần, đầu óc vội vàng quay vài vòng, nói: “Hàn NgọcPhong! Bọn họ chắc chắn sẽ xuống chân núi đuổi theo chúng ta, nhất thời sẽ không lên Hàn Ngọc Phong, hơn nữa Thương Tiêu bếquan ở đó, nếu là hắn… Hắn nhất định sẽ không để ngươi bị oan như thế!” Huân Trì dừng một chút nhỏ giọng hỏi Nhược Nhất: “Vìsao chắc chắc là ta bị oan? Ma khí đầu tiên trên thế gian này quả thật được sinh bởi Thượng Cổ thần Câu Mang…” “Là Câu Mang,không phải Huân Trì.” Nhược Nhất nói, “Ta thừa nhận lúc mới nghe Tử Đàn nói, là có chút hoài nghi, thế nhưng nếu Huân Trì nói khôngphải, vậy nhất định là không phải. Ta tin tưởng chính mình, cùng một người ở chung lâu như vậy, ta còn không ngốc đến mức khôngphân biệt nổi thiện ác.” Huân Trì rũ mắt, âm thầm nở nụ cười: “Huân Trì may mắn, có một người bạn thân.” Nhược Nhất đỡ Huân Trì,tìm được con đường nhỏ lên Hàn Ngọc Phong một cách quen thuộc. Hết thảy mọi thứ trên U Đô Sơn tựa hồ đều không có biến hóa,con đường đá nhỏ này vẫn uốn lượn dài như trước, tựa như không có đường cùng. Càng lên cao, gió càng lạnh thấu xương. NhượcNhất không thích cảm giác này, bởi vì cảm giác như vậy luôn mang đến cho nàng những hồi ức không tốt, mặc dù bây giờ nàng đã rõràng biết được quá khứ cũng đã là quá khứ. “Nhược Nhất, vào Bạch Môn.” Giọng Huân Trì khàn đến mức như có như không. “NhưngThương Tiêu…” “Bạch Môn…” Nhược Nhất cắn chặt răng, chống đỡ thân thể ngày càng vô lực của hắn, từng bước một lảo đảo tiếnvào Bạch Môn của Hàn Ngọc động. Hồi ức của Nhược Nhất về Bạch Môn chẳng qua chỉ là một mảnh trống trải, bông tuyết tung bayngoài kết giới, còn có gốc cây con lặng lẽ sinh trưởng trong góc. Thế nhưng nàng không nghĩ tới, hai trăm năm sau lại trở lại đây,cảnh tượng trước mắt lại chính là như vậy. Cặn băng đầy đất, hàn khí bốn phía, còn có một gốc cây khô toàn thân trong suốt. Câykhô… Nếu Nhược Nhất đoán không sai, đó chắc hẳn là chân thân (thân thể thực) của Huân Trì . Thế nhưng vì sao chỉ là một đoạn câykhô? Không có cành lá, chỉ có nhánh cây trụi, cùng vết rạn đầy thân cây. “Đó… là cái gì?” “Huyền băng phong ấn Thương Tiêu.” HuânTrì nói, “Sau khi hắn phá vỡ phong ấn, lưu lại những mảnh băng vụn, không thể hòa tan.” Nhược Nhất không khỏi đưa tay chạm vàomảnh băng vụn trong suốt, thế nhưng còn chưa chạm được liền bị hàn khí bức người đâm vào đến nỗi không dám chạm nữa. NhượcNhất kinh hãi, Thương Tiêu cư nhiên cứ như vậy ở trong huyền băng đợi hai trăm năm sao… Hơn nữa là ở đây? Nhược Nhất nhìngốc cây khô cách đó không xa, lại nhìn nhìn vết sẹo dài trên mặt Huân Trì, cuối cùng ánh mắt dừng trên mái tóc trắng đến trong suốtcủa hắn. Nhược Nhất rốt cuộc đã hiểu Huân Trì vì sao lại có bộ dáng như bây giờ, ngay cả chân thân cũng héo rũ như vậy, hắn lại cóthể tốt đến đâu chứ… “Huân Trì ngươi vì sao lại biến thành như vậy?” Huân Trì nỗ lực bước chân đến bên cạnh gốc cây khô, dựa vàothân cây chậm rãi ngồi xuống. Hắn nghỉ ngơi trong chốc lát, cười vẫy vậy tay với Nhược Nhất: “Nhược Nhất, lại đây.” Đợi Nhược Nhấtđi tới bên người hắn, Huân Trì bỗng nhiên cắn ngón trỏ của mình bắt được tay Nhược Nhất, mở lòng bàn tay nàng ra, lấy máu làmmực, vẽ vài nét trong lòng bàn tay nàng. Hắn thấp giọng niệm chú. Như là Thượng Cổ chú ngữ, Nhược Nhất nghe không hiểu lắm,nhưng lại biết hắn đang kết khế ước gì đó cùng mình. Quá trình rất nhanh. Không lâu sau Huân Trì liền buông nàng ra. “Nhược Nhất,nàng còn nhớ ngươi từng nói với ta về ông lão đưa ngươi quay về Cửu Châu?” Nhược Nhất gật đầu. “Nếu ta đoán không sai, đóchắc hẳn là thần Câu Mang.” “Cái gì!” Nhược Nhất cứng người, “Nhưng… nhưng hắn không phải là đã tiêu tan trong thiên địa CửuChâu rồi sao? Duy nhất còn lại trái tim cũng hóa thành ngươi rồi.” “Thần là bất tử bất diệt, thần thức của thần Cú Mang dù đã tiêu tantrong thiên địa Cửu Châu, nhưng chưa tiêu vong. Hai trăm năm trước nàng đi rồi, Thương Tiêu nhập ma, khiến linh lực trong thiên địaáp chế không được ma khí, hơn nữa kết giới của Không Tang đã bị ma khí xâm nhập qua một lần, vô lực kiềm chế ma khí càng tăngcàng nhiều, hơn nữa có một người giật dây trợ giúp phía sau… Tuy rằng sau này Thương Tiêu tự phong ấn mình, thế nhưng gắn đãquá muộn. Lúc đó thần thức đã tiêu tan trong thiên địa của Câu Mang một lần nữa ngưng tụ lại, tìm được nàng, cũng đem thần lực tồnđọng mấy vạn năm chuyển vào bên trong thân thể ngươi.” Huân Trì cười bất lực: “Thế nhưng Câu Mang chắc chắn là không biết nàngcó thể chất đặc thù, không thể phát huy tác dụng nên có của thần lực. Thật ra nếu muốn để nàng có thể phát huy thần lực, chỉ cần mộtvị thuốc là có thể…” Huân Trì dừng một chút nói tiếp: “Đây vốn là ta việc ta nên làm, cũng không nghĩ lại để Thương Tiêu giành trướcmột bước lấy ấn ký của Cửu Vĩ Bạch Hồ cải biến thể chất của nàng, làm thần lực trong cơ thể nàng chỉ có thể thi triển chút ít, nhưngkhông thể chịu sự khống chế của nàng. Ta ngại ấn ký này nên không dám đưa thuốc cho nàng, mà bây giờ, hắn đã giải ấn, ta cũngkhông có lý do gì tiếp tục kéo dài.” Huân Trì nói rất kỳ quái, Nhược Nhất nhịn không được muốn rút bàn tay về: “Thuốc gì?” “Muốn họccách sử dụng năng lực thần minh, phương thuốc tốt nhất, tất nhiên là trái tim thần minh…” Nhược Nhất mạnh mẽ rút tay về, lui ra sauhai bước: “Ngươi đang nói cái gì? Huân Trì, ngươi điên rồi?” Huân Trì cười nhạt lắc đầu: “Nhược Nhất, ta vẫn còn thanh tỉnh. Mới vừarồi ta đã nói, cách hiện nay chỉ có thể thả hết yêu ma ra, lại tiến hành phong ấn từng con một, Nhược Nhất, nàng nếu đã thân mangthần lực, như vậy đành phải nhận trách nhiệm này. Mà ta, thân là kẻ thất trách vì không bảo hộ được Không Tang, theo lý tất nhiên làtrải sẵn đường cho ngươi đi.” Nhược Nhất lắc đầu, lại lui về sau hai bước: “Cái gì mà thất trách, cái gì mà trải đường. Huân Trì, conđường trải bằng mạng của ngươi, Nhan Nhược Nhất không có dũng khí đạp lên!” “Vốn là ta nên đưa phương thuốc này cho nàng từba năm trước, nhưng… Nhược Nhất, có thể gặp lại nàng, ta thật sự rất cao hứng.” Nhược Nhất nhớ tới lúc mới quay về Cửu Châu,nam tử thần bí che mặt kia. Hắn từ khi đó đã lặng lẽ đi theo nàng, luôn che chở nàng… Dùng pháp thuật nhân từ để siêu độ Mã Phúc,giết xà yêu, cuối cùng còn giúp Tầm Tầm đỡ thiên kiếp. Huân Trì nói: “Nhược Nhất, tư tâm của ta muốn sống lâu thêm một chút, khôngmuốn cứ như vậy giao phó mạng của mình ra, ta muốn dùng đôi mắt này nhìn bá tánh thiên hạ ta đã bảo vệ cả đời, ta muốn dùng đôichân này đi qua non sông Cửu Châu ta đã trông coi cả đời. Ta muốn thử một phen bách thái [1] của thế gian như trong sách đã nói, tamuốn nếm một lần nhân tình ấm lạnh mà trong sách đã giảng…” Huân Trì cười nhạt nói, “Thực may mắn, ta thấy qua không ít. Quả nhưNhược Nhất đã nói, thế gian này quả thực đặc sắc hơn nhiều so với những lời ghi trong sách.” “Có thể trộm qua ba năm ngắm quangcảnh của nhân thế, vậy cũng đủ rồi.” Nhược Nhất gật đầu lại hung hăng lắc đầu: “Ngắn ngủn ba năm, Huân Trì ngươi có thể thấy baonhiêu? Thế gian này còn có rất nhiều những thứ đặc sắc chờ ngươi đến ngắm, bây giờ cũng không cần giao tính mạng của ngươi ra!Chúng ta nhất định còn có cách khác! Ngươi nhìn đi, bây giờ Thương Tiêu cũng thành thần rồi, hắn nhất định có thể phong ấn bầy yêu,hắn nhất định…” “Phong ấn bầy yêu, Câu Mang dốc tận thần thức, thần lực của Thương Tiêu cũng tự thành một hệ, nếu muốn hắnphong ấn yêu ma. Nhược Nhất ngươi có nỡ để hắn tiêu tan thần thức?” Nhược Nhất giật mình. Huân Trì nói: “Mà Nhược Nhất thìkhông giống, trong cơ thể ngươi là thần lực của Câu Mang, tuy nói là phong ấn yêu ma, thật ra cũng chỉ là tăng cường lực phong ấn,nhiều nhất chỉ tan hết thần lực mà ngươi có. Ta biết Nhược Nhất là một người rộng rãi, cũng sẽ không keo kiệt với cỗ thần lực này.”Gốc cây khô mà Huân Trì dựa vào dần dần tản mát ra hào quang trong suốt, bên trong kim quang nhu hòa, hắn vẫn mang nụ cườinhạt như trước: “Ta lấy cớ Thương Tiêu hạ ấn nàng, không chịu đưa thuốc cho nàng, làm Cửu Châu biến thành tình trạng như hiệngiờ. Nhược Nhất có trách ta không?”

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Page 128: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Chương 63

Nhược Nhất lắc lắc đầu, thấy nụ cười của Huân Trì càng trở nên mờ nhạt hư vô, lồng ngực nàng cứng lại bước lên phía trước haibước bắt lấy cánh tay Huân Trì, vội la lên : “Cái tên này ! Nếu ngươi dám tự chủ trương đem trái tim gì đó này cho ta, ta chắc chắntrách ngươi cả đời ! Vĩnh viễn cũng không tha thứ cho ngươi !” Làm như nghĩ được một biện pháp khả thi, mắt Nhược Nhất sángngời nói : “Thương Tiêu ! Hắn đang bế quan trong Hàn Ngọc động, trong một cửa động nào đó, hiện tại hắn đã thành thần, nhất địnhsẽ có biện pháp khác !”Huân Trì lắc lắc đầu nói : “Tất cả là ý trời thôi, trái tim này vốn nhất định là của nàng. Lẽ ra nên lấy từ ba năm vềtrước…..”“Không phải !” Nhược Nhất gào thét đánh gãy lời nói của Huân Trì : “Không phải của ta! Không có thứ gì là của ta cả ! Cái gìlà ý trời, cái gì mà số mạng đã định trước…….Tất cả đều là lừa gạt! Vì cái gì phải chấp nhận số phận! Ngay cả tránh ngươi cũngkhông tranh thủ một lần, làm sao mà ngươi biết là không có hy vọng……..” Nói tới đây, giọng nói của nàng đã muốn nghẹn ngào.Nàng nắm chặt bàn tay đang dần trở nên lạnh lẽo của Huân Trì, khàn khàn nói, “Tiêu hồ ly nhất định sẽ có biện pháp ! Hắn ở trong này! Hắn ở đây ! Thương Tiêu……”Huân Trì lắc lắc đầu nói : “Ta đã cố gắng rồi.” Hắn cố gắng nâng tay lên vỗ đầu cũa Nhược Nhất, dịudàng đến đáng sợ, “Ta đã cố gắng, ba năm, như bây giờ……….Cũng là do lòng ta cam tâm tình nguyện. Nhược Nhất, đừng oán .””Ngươi thích sông núi nước non Cửu Châu như thế, ngươi còn chưa đi trả ơn đất đai bảo hộ ngươi lâu như vậy……….Huân Trì,ngươi rõ ràng là muốn sống sót. Cái gì mà cam tâm tình nguyện, ta chỉ biết một điều nếu hôm nay ngươi dám làm như vậy………Nếungươi dám làm như vậy……..” Nhược Nhất run nhè nhẹ, Huân Trì nếu mà dám làm như vậy, nàng cũng không biết như thế nào nữa .Nàng dừng một lát, giống như đang cầu xin : “Ta nhất định ghi hận suốt đời, Huân Trì ngươi nghe cho rõ, vĩnh viễn hận ngươi !”Nụcười nhợt nhạt bên môi Huân Trì dần dần mờ ảo, đôi mắt hắn buông xuống, hé ra khuôn mặt tuyết trắng dần phát ra ánh hào quangmơ hồ. Hắn nói : “Như vậy……..Cũng tốt…….”Giọng nói suy yếu đến nỗi không nghe rõ, Nhược Nhất mơ hồ có thể nhận ra đôi môihắn hơi hơi mấp máy, hắn nói : “Ít ra, Nhược Nhất còn nhớ rõ ta .”Một nam tử ôn nhuận như ngọc đến vậy, cô tịch ngàn năm, trấn thủCửu Châu cả đời, mà đến cuối cùng, lại chỉ có nàng là “ngoại nhân ” biết được tên của hắn, nhớ về hắn.Ngực Huân Trì phát ra hàoquang mãnh liệt, cấp tốc nhập vào trong lòng bàn tay Nhược Nhất. Ánh sáng chớp loé, Nhược Nhất đưa tay chạm vào hắn, thế nhưnglại chỉ đụng vào thân cây khô đầy vết rạn phía sau hắn. Khuôn mặt cùng thân thể của Huân Trì dần trở nên trong suốt .Nhược Nhất kinhhoàng nghĩ muốn ôm thân hình hắn lại. Trong nháy mắt đó nàng nhào đến xuyên thẳng qua thân thể đang dần chở nên hư vô của hắn,ôm lấy thân cây khô kia . Không đợi Nhược Nhất phản ứng lại, chỉ nghe một tiếng vỡ tan thanh thuý vang lên. Vết rạn trên thân câybỗng dưng khuếch tán rộng ra, như thuỷ tinh bị vỡ nát vụn, trong nháy mắt hoá thành bột phấn mịn.“Không !” Thân thể củahắn……..Ngay cả chân thân đều như vậy, “Huân Trì! Huân Trì………” Nhược Nhất sợ hãi gọi to tên hắn, chỉ thấy thân ảnh của hắn chợtloé hoá thành từng đạo kim quang bay ra, hào quang tỏa ra chói mắt.Trong mắt Nhược Nhất một trận đau đớn, cuối cùng hai hàngnước mắt tuôn ra.“Ngươi chờ một chút…….sẽ có biện pháp. Thương Tiêu, hắn sẽ có biện pháp ” nàng thất thanh nức nở, ” ThươngTiêu……..Thương Tiêu, cứu cứu hắn. Cứu mạng…….” Nhược Nhất ôm lấy bả vai, run rẩy quỳ trên mặt đất . Gió lạnh trên đài cao xâmnhập vào cơ thể, đông cứng người nàng khiến nàng muốn ngất đi.Hào quang đó cũng không tản ra, ngược lại nhẹ nhàng quay chungquanh bên người nàng, nhẹ nhàng nhảy múa. Chỉ chốc lát sau hơi ấm áp chảy khắp thân nàng.Như nụ cười ấm áp của nam tửkia.Nhược Nhất nắm chặt tay, vết máu của Huân Trì trong lòng bàn tay đã khô cạn. Nàng cúi đầu, nhắm chặt hai mắt, không dámmở.Bởi vì khi mở mắt sẽ không thấy Huân Trì ở đây.Nàng không biết chính mình đã quỳ trên mặt đất bao nhiêu lâu, mãi đến khi phíasau có tiếng chân vang lên, đầu gối nàng như tê dại không còn cảm giác. Xung quanh thân nàng, hào quang đã dần mờ đi. NhượcNhất biết, Huân Trì lần này đã thật sự không trở lại.Vĩnh viễn sẽ không quay về nữa.” Tiểu nha đầu, yêu vật kia đâu ?” Giọng nói củaAnh Lương chủ từ phía sau truyền đến. Nhược Nhất vẫn không nhúc nhích, như một gốc cây chết cứng khô cằn.” Nhược Nhất ?”Giọng nói do dự của Tử Đàn vang lên, “Huân Trì hắn……..”Nghe tên Huân Trì, Nhược Nhất hơi hơi ngẩng đầu, thân thể vẫn cứngngắc như trước.“Chạy thoát rồi ?” Anh Lương chủ hừ lạnh một tiếng, “Tử Đàn, nếu ngày khác hắn đem yêu vật thượng cổ phóng ra,ngươi tự đi phong ấn, việc này ta mặc kệ. Đến lúc đó nếu ngươi hỏi ta máu phượng hoàng, đừng trách ta không cho ngươi .”Tử Đànnhíu nhíu mày vừa muốn mở miệng, chợt nghe một giọng nói khàn khàn lại mỏng manh vang lên : “Không phải yêu vật .”Tầm mắt củamọi người dừng ở trên người Nhược Nhất. Nàng cuộn thân mình lại, ôm chặt bàn tay của chính mình, một lần lại một lần lặp lại :“Không phải yêu vật, Không phải yêu vật……..”Anh Lương chủ tức giận đến giơ chân : “Cái tiểu nha đầu này rốt cuộc là làm sao vậy!Có thể nào bị hắn mê hoặc đến nỗi tâm thần rồi không ! Rõ ràng hắn là trái tim của thiên ma, hắn……”Nhược Nhất hét chói tai, đánhgãy lời nói của Anh Lương chủ, nàng cúi đầu, thanh âm có chút kích động, “Hắn là trái tim của thần linh, hắn vì một phần chức tráchkhông ai hay biết, một mình ở Không Tang trấn thủ ngàn năm, hắn muốn nhìn thấy Cửu Châu mà hắn bảo hộ cả đời, hắn muốn cócuộc sống giản dị giống như những kẻ bình thường, hắn chỉ là……Hắn chỉ là muốn sống tiếp. Thế nhưng vì cái gì, trời cao ngay cảmột nguyện vọng nhỏ bé như thế cũng không thể thỏa mãn hắn .”“Hắn chỉ là nghĩ muốn sống thật tốt .”Trong lúc nhất thời, trên đài caomột mảnh im lặng. Sau một lúc lâu, Tử Đàn gian nan nói “Huân Trì……”Nhược Nhất trầm mặc một lát nói : ” Ở chỗ này .”Anh Lươngchủ vội vàng chạy về phía trứơc hai bước, khi nhìn thấy một đống bột phấn tròng mắt đảo quanh nói : “Ta đánh xuống cũng không phảilà muốn lấy mạng hắn. Thế nhưng, nếu như hắn có kết cục này đều là ý trời .”Nhược Nhất đột nhiên nhặt trên mặt đất lên một khốihuyền băng bén nhọn ném về hướng Anh Lương chủ, quát mắng : “Cút ! Đừng làm ô uế đường luân hồi của hắn ! Cút !”Huyền bănglạnh đến xương, còn chưa chạm vào Anh Lương chủ hơi lạnh làm cho hắn rùng mình, hắn vội vàng lùi về phía sau hai bước, chờ thânhình đứng vững, lập tức căm tức nhìn Nhược Nhất nói “Nha đầu không biết tốt xấu !” Ngược lại quét mắt nhìn bột phấn trên mặt đất hừnói : “Ngươi cứ thong thả chờ hắn luân hồi đi ! Ta thật muốn nhìn, chỉ là một trái tim đã chết thì luân hồi như thế nào !”Cả người NhượcNhất cứng đờ. Nhìn phía kia, bột phấn lâu lâu lại loé lên ngân quang. Nàng quên mất, Huân Trì chính là một trái tim, Không có hồnphách, không nhập luân hồi được, không có kiếp trước, lại càng không có kiếp sau.Anh lương chủ phủi phủi ống tay áo, rồi bỏ đi. TửĐàn đứng yên lặng một chỗ trong chốc lát, cuối cùng thở dài nói : “Nhược Nhất, đừng chấp niệm nữa.”Chấp niệm ?Nhược Nhất nhìnchằm chằm tro tàn trên mặt đất, biểu tình trống rỗng.Thời điểm Tử Đàn xoay người rời đi trùng hợp nhìn thấy nam tử một thân quần áomàu trắng lẳng lặng đứng ở ngoài cửa Bạch Môn.Đúng là Thương Tiêu.Thần ấn ở giữa mi tâm của hắn cần thấy rõ vài phần so vớitrước. Từ khi hắn trở về Cửu Châu tới nay, vẻ mặt so với trước kia càng lạnh lùng thờ ơ. Chuyện bên ngoài ít khi có thể khiến cho hắnchú ý. Mà hôm nay hắn lại chủ động đi ra. Có thể thấy được hắn chưa chân chính làm được lãnh đạm bạc tình.Nhưng hiện tại, cũngkhông phải là lúc dành cho chuyện tình cảm nữ nhi thường tình.Vẻ mặt Tử Đàn âm ngoan nhẫn tâm, khi đi qua bên người ThươngTiêu nói nhỏ : “Nếu như ngươi muốn nàng thật tốt, thì phải dứt khoát. Giống như cắt đứt lại không như không, chỉ khiến nàng ta càngđau khổ .”Đôi mắt màu tím trong suốt hơi hơi vừa chuyển, hắn khẽ gật đầu, nói nhỏ : “Ta tự biết có chừng mực.” Liền đi về hướngNhược Nhất.Tử Đàn nghe được câu trả lời thuyết phục này của Thương Tiêu, thì chưa từng dừng lại, xoay người đi ra khỏi BạchMôn.Nhược Nhất vẫn như cũ quỳ gối nơi đó, giống như một con rối gỗ mất hết sinh khí. Nghe tiếng bước chân trầm ổn phía sau, tiếttấu bước đi đều đều, không cần nghĩ cũng biết là ai. Nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm bột phấn trên đất không nói lời nào, ThươngTiêu cũng im lặng không nói gì.Nhất thời, trên đài cao này như ngờ ngợ nghe được âm thanh của trận tuyết lớn đang rơi xuống bênngoài kết giới.Thân ảnh của hai người tựa hồ có thể khắc thành một bức tranh, cuối cùng Thương Tiêu thở dài, giống như bất đắc dĩ,

Page 129: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

lại giống như thương hại : “Đứng lên đi.”Nhược Nhất vẫn không nhúc nhích. Thương Tiêu đợi trong chốc lát, vươn tay ra, để choNhược Nhất bắt lấy. Đầu Nhược Nhất hơi hơi quay lại, khoé mắt liếc thấy ngón tay thon dài của Thương Tiêu. Nàng trầm mặc trongchốc lát, phất tay ” Ba ” đem bàn tay xinh đẹp kia đẩy ra.Khuôn mặt Thương Tiêu như trước không chút thay đổi.“Tiêu hồ ly,đây là lầnthứ hai ta đẩy tay chàng ra.” Nhược Nhất nói, ” Đây cũng là lần thứ hai ta trơ mắt nhìn thấy Huân Trì ở trước mặt ta rời đi mà bấtlực.”Mở lòng bàn tay ra, Nhược Nhất thấy vết máu Huân Trì trong lòng bàn tay đã muốn khô cạn, ngưng tụ thành từng khối từng khốinhỏ, nhẹ nhàng gấp tay lại, liền theo lòng bàn tay rơi xuống, giữ không được .“Ta nhớ rõ chàng nói chàng luôn ở đây.” Nhược Nhấtdùng tay kia túm chặt vạt áo Thương Tiêu, như đang cầu cứu, nàng hít một hơi thật sâu, ý đồ che dấu hơi thở tắc nghẹn của mình, thếnhưng những lời này khi nói ra miệng, rốt cuộc tiếng nấc nghẹn ngào của nàng không thể che giấu được, “Thế nhưng chàng không ởđây. Chàng không ở đây, lần nào cũng không ở đây !”Nước mắt mãnh liệt trào ra, Nhược Nhất giống như đứa nhỏ bị uỷ khuất mà lạikhông có chỗ để phát tác, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.“Chàng có biết ta bất lực như thế nào không ? Ta rất sợ hãi, ta liềumạng gọi tên chàng, đến cứu cứu hắn ! Cứu cứu Huân Trì, cũng là cứu ta………Thế nhưng chàng ở đâu? Chàng ở đâu ?” NhượcNhất thê lương chất vấn, nàng túm xiêm y Thương Tiêu miễn cưỡng đứng lên, hai chân đã tê dại không còn cảm giác. Nàng lấy từtrong lồng ngực ra miếng ngọc bội canh suông mì sợi kia, hung hăng ném lên người Thương Tiêu.Ngọc bội rơi trên mặt đất, đập trênmặt huyền băng, vỡ vụn.Nhược Nhất không rảnh nhìn, túm vạt áo Thương Tiêu, đôi mắt đỏ bừng, xen lẫn nước mắt, phẫn nộ mà tuyệtvọng trừng mắt nhìn Thương Tiêu : “Lời Hứa của chàng đâu ? Chàng đem lời hứa đó vứt đi nơi nào!”Con ngươi trong suốt màu tímphản ánh thân ảnh của nàng. Nhược Nhất nhìn thấy trong mắt hắn phản chiếu hình ảnh chật vật của mình. Ngoại trừ hai bàn taytrắng.Nàng dần dần buông lỏng tay ra, đầu dựa vào ngực Thương Tiêu, thê lương nói : “Chàng đem Tiêu hồ ly của ta đi nơi nào?Mang hắn trả lại cho ta.”Trả lại cho ta.

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 64

Thương Tiêu cũng không ôm lấy nàng, cũng không có đẩy nàng ra. Lúc này tuy rằng dựa lẫn vào nhau, nhưng mà lại càng như xa xôihơn so với trước. Trong lòng Nhược Nhất tuyệt vọng càng sâu, bàn tay nắm lấy vạt áo Thương Tiêu chậm rãi buông ra.Đầu ngón tayThương Tiêu giật giật, mà thần ấn ở mi tâm chợt loé, cuối cùng hắn cũng thờ ơ tuỳ ý để nước mắt Nhược Nhất thấm ướt ngực áo củahắn.Lạnh lẽo thấm vào trong lòng.Hắn nhìn một lúc phong tuyết cuồng bạo ở bên ngoài kết giới, đột nhiên nói : “Năng lượng của nàngtăng cường không ít .” Cả người Nhược Nhất cứng đờ, nhớ lại Huân Trì đã từng nói qua, nàng cắn môi im lặng.Thương Tiêu nói :“Nhưng để đối phó với yêu ma ngươi còn thiếu vài phần kinh nghiệm. Từ nay về sau, sự tình ở nơi đây, ngươi liền không cần hỏiđến.”Rõ ràng đã muốn bạc lạnh vô tình, mà khi nói ra trong lời nói lại ý tứ hàm súc như thế. Nhược Nhất ngừng khóc, bắt buộc chínhmình phải kiên cường, nàng đẩy Thương Tiêu ra, sau đó lui lại hai bước, đứng vững, thanh âm còn mang theo một chút khàn khànmất tiếng, nàng nói : “Ta sợ là muốn trốn cũng trốn không khỏi. Thương Tiêu, chàng cũng biết mấy năm nay ta có một giấc mộng nhưthế mà phải không ?”Thương Tiêu nhíu mày.Nhược Nhất nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, không hề nhìn tro tàn còn nằm trên mặtđất. Thong thả đem chính mình trong mộng Hồng Liên tự thuật đi ra. Cuối cùng nói : “Hắn bảo ta cứu hắn, lúc đó Huân Trì không cho tađi, nói thời cơ chưa tới, mà hiện tại, cuối cùng ta có thể đi. Có một người thê thảm như vậy hướng ta cầu cứu ba năm rồi, hiện tạichàng không muốn ta hỏi đến, làm sao mà ta yên tâm được ?”“Chuyện xảy ra khi nào ?”“Lần đầu tiên…….” Nhược Nhất nhớ lại cảnhtượng lúc đó cười khổ một tiếng, ” Ở Anh Lương, lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy Hồng Liên, lúc chúng ta tiến vào đoạn trí nhớ đó.”Chính là ở nơi đó, chàng nói về sau chàng sẽ luôn luôn ở bên cạnh ta.Đương nhiên lời này Nhược Nhất cũng không nói ramiệng.Thương Tiêu hạ ánh mắt trầm tư trong chốc lát: “Người nọ có thể bị nhốt ở chỗ nào đó dưới lòng đất?”Nhược Nhất lắcđầu.Đúng lúc này, khoé mắt Nhược Nhất chợt thấy có ánh sáng nhạt chợt loé, nàng tập trung nhìn vào, đúng là mới vừa rồi đích thựcHuân Trì hoá thành bột phấn chậm rãi trôi đi. Nhược Nhất còn không kịp cảm thấy bi thương, chợt thấy dưới tro tàn có vật gì đó khiếnnàng chấn động ngây người.“Đây là cái gì ?” Thanh âm Nhược Nhất có chút run rẩy.Thương Tiêu ngưng thần thì nhìn thấy, chỉ thấydưới bột phấn chậm rãi tản ra, có nét phác họa càng trở nên loé sáng rõ ràng, hào quang ngưng tụ, cuối cùng mơ hồ hiện ra chữ viếtmơ hồ.Gió thổi qua, tại chỗ đó đã không còn dấu vết.Nhược Nhất ngẩng đầu ngây ngốc nhìn Thương Tiêu, Thương Tiêu như trướcnhìn chằm chằm dưới đất, chậm rãi phun ra hai chữ.“Thanh Khâu .”Từ xưa đến nay Thanh Khâu là lãnh địa của yêu tộc, trấn thủ yêuquái Thanh Khâu là Cửu Vĩ Hồng Hồ họ hàng gần với Cửu Vĩ Bạch Hồ. Vũ La, Cửu Diễm đều là bộ tộc hồng hồ. Yêu lực của bọn họkhông mạnh mẽ bằng Cửu Vĩ Bạch Hồ, mà tương ứng bọn họ cũng không có vừa sinh ra liền bị tai kiếp thiên lôi, cho nên chủng tộcphồn thịnh, thành viên gia tộc có rất đông.Lúc Thương Tiêu đến Thanh Khâu, không có nói cho bất cứ ai biết, chỉ có Tử Đàn.Nhưngtrừ bỏ Nhan Nhược Nhất.Hiện tại Nhược Nhất tuy rằng không bằng Thương Tiêu có thể đem thần lực khống chế được tự nhiên,nhưng tốt xấu cũng có thể nỗ lực gom mây đằng vân. Nếu nàng hợp toàn lực lại, cũng có thể theo đằng sau Thương Tiêu ở mộtkhoảng cách xa xa. Nhưng nàng biết, Thương Tiêu cũng không phải nhẫn tâm muốn ném nàng rơi xuống, nếu không, kiểu đáp mâybay sứt sẹo như thế, đã sớm bị hắn quăng lại cách xa vạn dặm.Đợi đến khi tới Thanh Khâu, Nhược Nhất ở trên đám mây thấy cảnhtượng phía dưới Thanh Khâu nhất thời sửng sốt.Hai trăm năm trước, nàng có cơ duyên cùng Thương Tiêu đi đến Thanh Khâu. Bâygiờ trong đầu nàng hiện lên hình ảnh non xanh nước biếc nên thơ, mà hiện tại, như thế nào Thanh Khâu lại biến thành bộ dángnày.Một ngọn linh Sơn nghiễm nhiên biến thành một toà tử sơn. Dưới đất nơi nơi đều tối như mực, không còn thấy cỏ cây thanh túxuyên qua núi, không thấy dòng suối xinh đẹp lấp lánh phản chiếu ánh nắng.Nàng ngây người đứng trên không trung, một thanh âm vuimừng từ ở dưới truyền tới. Trong chớp mắt, một nữ tử mặc quần áo màu đỏ sậm liền bay lên cạnh nàng, giữ chặt tay nàng vui vẻ nói: “A Nhan, không nghĩ tới ngươi thật sự đã mang biểu ca đến đây. Hắn thật sự đã tỉnh táo lại ! Biểu ca đã qua cơn khổ ải của kiếp nạn! Hắn đã trở thành vị thần linh đầu tiên từ sau thời Thần Diệt!”Nghe xong lời này, bên môi Nhược Nhất nhếch lên một tia cười khổ : “Ừ,ta biết .”Thấy thần sắc Nhược Nhất gượng gạo, Vũ La như chợt nhớ ra cái gì, phút chốc ngậm miệng lại. Nàng gãi gãi đầu, có vẻ nhưkhông biết làm sao. Cuối cùng cũng là Nhược Nhất kéo tay nàng nói : “Tại sao ngươi ở chỗ này ?”Vũ La nghe xong lời này, mặt hơiđỏ lên: “Mấy năm nay, ngươi không có ở đây nên không biết, ta đã đến Thanh Khâu được một thời gian. Gả cho Cửu Diễm.”“Vậy sao?” Nhược Nhất không nghĩ tới khi quay về thì có câu trả lời này. Ngơ ngác đem Vũ La đánh giá một lần nữa, lúc này mới phát hiệnnàng quả nhiên đã ăn mặc theo kiểu phụ nữ có chồng, Nhược Nhất hoang mang “Lần trước ta còn gặp ngươi ở U Đô mà.”” Lầntrước là bởi vì biểu ca gặp chuyện không may nên ta trở về xem sao, rồi cùng trò chuyện với Tử Đàn tỷ cho tỷ ấy khuây khỏa .”NhượcNhất lúc này mới mang theo một chút ngẩn ngơ gật gật đầu, có chút cảm khái nói :” Nháy mắt, không ngờ Vũ La đã là phụ nữ cóchồng rồi .”Vũ La cúi đầu, ngượng ngùng cười, đôi mắt lộ ra vẻ mặt của người vợ hạnh phúc : “Chúng ta đi xuống dưới rồi nói.”Thanh

Page 130: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Khâu từ trên nhìn xuống mặc dù đã biến thành dáng dấp như vậy, thế nhưng cung điện của hắn vẫn hùng vĩ hoa lệ như hồi đó, khôngthấy nửa điểm dấu vết của sự điêu linh.Nhược Nhất cùng Vũ La đi vào đại điện, vừa vặn bắt gặp Cửu Diễm đang cười cười nhìnThương Tiêu, trùng hợp nói ra : “Đi một chuyến ra hải ngoại, thấy Thương huynh mặt càng thêm lạnh đến tê liệt. Mỗi ngày nhìn biểutình của ngươi như vậy, phu nhân của ngươi làm sao chịu đựng được a !”Ngẩng đầu lên vừa thấy, Nhược Nhất đã đứng ở cửa. VũLa thì hung tợn trừng hắn. Cửu Diễm sờ sờ mũi, ngồi thẳng dậy, chuyển hướng đề tài : “Nói đến, Thương huynh mới nhập thần khônglâu, không ở U Đô bế quan tu luyện cho tốt, đến vùng khỉ ho cò gáy Thanh Khâu này của ta làm cái gì ?”Thương Tiêu không nháy mắtnói : “Đêm đêm xem tinh tượng, thấy mấy ngày gần đây sẽ có đại sự ở Thanh Khâu. Nên đặc biệt đến xem .”Ánh mắt Cửu Diễm hơichuyển cực kỳ mị hoặc, đôi môi vén lên một nụ cười đẹp đẽ : “Ủa ? Không biết hạng đại sự như thế nào mà đáng giá ngài tự mình đimột chuyến?”” Thiên cơ .” Lạnh nhạt bỏ lại hai chữ, Thương Tiêu không hề nhìn bất luận kẻ nào trong đại điện, xoay người liền đi.Ngựa quen đường cũ tự tại như nhà của mình vậy.Đợi thân ảnh của hắn hoàn toàn biến mất, sau đó Cửu Diễm thở dài, nhìn NhượcNhất nửa lên án, nửa uỷ khuất nói : “Ngươi nhìn phu quân của ngươi đi, thành thần, có thể xem trước được thiên cơ, lực lượng hùngmạnh, bất tử bất diệt, liền tuỳ ý ức hiếp loại tiểu yêu ta. Tuy hắn là yêu tộc vương, nhưng hôm nay tốt xấu gì cũng là ở trên lãnh địa củata. Cứ tuỳ tiện như thế, thật đúng là xem chỗ này như U Đô thứ hai sao ? Thật sự là không có thiên lý, không có thiên lý a!”Nhược Nhấtngây người một lúc lâu, sau đó mới lắc lắc đầu nói : “Chúng ta không phải là vợ chồng .”Cửu Diễm còn muốn mở miệng, Vũ La liềnđoạt chén trà của gã sai vặt bưng lên hung hăng đập vào chân của Cửu Diễm, nhướng mi nói : “Ai nha, trượt tay.” Quay đầu liền nắmcánh tay Nhược Nhất, hoà nhã nói, “Ta thấy ngươi hiện tại chắc là rất mệt rồi, trước tiên là đi nghỉ ngơi một chút đi .”Nhược Nhất gậtgật đầu.Vũ La đem phòng của nàng an bài chung sân với phòng của Thương Tiêu. Ra cửa phòng, ngẩng đầu là có thể nhìn thấyphòng đối diện.Lúc Nhược Nhất đi nghỉ ngơi thì Thương Tiêu cũng không ở trong phòng, nàng thầm nghĩ chắc Thương Tiêu đang điđiều tra bốn phía xem có gì nghi ngờ không.Vũ La đưa chén trà cho Nhược Nhất : “Làm ấm bàn tay đi. Hai tay ngươi lạnh quá làmcho ta không dám nắm.” Nhược Nhất nhẹ nhàng nói cám ơn, tiếp nhận chén trà, Vũ La lại nói, “Tại sao sắc mặt của ngươi lại xanhxao thế này ? Lúc ngươi đi hải ngoại tìm biểu ca đã xảy ra chuyện gì ? Biểu ca lịch kiếp phi thăng thành thần, có đả kích đối với ngươinhiều không ? Ngươi cũng biết hiện tại hai người các ngươi đứng cùng một chỗ. Hơi thở trên người có bao nhiêu cổ quái thì có bấynhiêu cổ quái. Các ngươi rốt cuộc làm sao vậy ?”Nghe mấy câu hỏi liên tiếp như thế này, Nhược Nhất chỉ biết lắc đầu cười khổ, nàngso với bất luận kẻ nào thì càng muốn biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Trầm mặc một lúc lâu, Nhược Nhất mở miệng chuyển đềtài : “Vũ La, ngươi đến Thanh Khâu tù khi nào?”Vũ La vò đầu nhếch miệng cười nói : “Đã là hai năm rồi, Tử Đàn chê ta lớn tuổi, cảngày giống như nam nhân, vừa vặn gặp phải đám dám rước ta, liền vội vàng đem ta gả .”Mà Nhược Nhất lại biết, nếu Vũ La khôngthích Cửu Diễm, dù Tử Đàn có ép buộc như nào thì Vũ La cũng sẽ không đồng ý. Nhược Nhất nói : “Cửu Diễm đối với ngươi có tốtkhông ?”Vũ La cười gật gật đầu.Nghĩ đến nhất định là vô cùng tốt, nếu không mới vừa rồi ở trên đại điện, Vũ La đem chén trà nện ởdưới chân hắn, mà Cửu Diễm chỉ uỷ khuất nhìn nàng, nửa tia tức giận cũng không có. Đối với thống lĩnh Thanh Khâu lĩnh chủ mà nói,đó là sự sủng nịnh hết mức rồi.Nhược Nhất lại hỏi : “Thanh Khâu tại sao lại biến thành như bây giờ ?”Vũ La thở dài một tiếng nói :“Nhược Nhất không biết, ba năm trước Toan Dữ Điểu phá ấn mà ra, lúc đó biểu ca ở Thanh Khâu cùng hắn đấu mấy tháng. Cuốicùng Toan Dữ Điểu nuốt ăn thiên lôi, mạnh mẽ làm cho Thanh Khâu trở thành như vậy .”Ba năm trước đây…….Thiên lôi……NhượcNhất bừng tỉnh đại ngộ, khi đó thiên lôi đột nhiên biến mất dĩ nhiên là bị nơi này kéo tới ! Là do Thương Tiêu…….Nhược Nhất nắmchặt chăn kịch liệt run rẩy.Khi đó, thì ra khi đó Thương Tiêu vì nàng làm nhiều như vậy, nhưng mà nàng nửa điểm cũng không pháthiện ra.Mà hiện tại càng là biết lúc trước Thương Tiêu đối với nàng có bao nhiêu ôn nhu cùng bao dung, liền càng cảm thấy được thếsự trêu ngươi buồn cười.“Nhược Nhất ?” Thanh âm lo lắng của Vũ La vang lên đánh gãy suy nghĩ của nàng. Nhược Nhất ngẩng đầunhìn Vũ La, khoé môi tái nhợt run rẩy cong môi : “Không có việc gì, chỉ là nghĩ đến thiên mệnh này nọ thôi, thật sao thấy cuộc đời nhưtrò chơi .”Vũ La đau lòng vỗ vỗ mu bàn tay Nhược Nhất nói : “Vậy lần này ngươi cùng biểu ca đến Thanh Khâu có chuyện gì ?”Hít mộthơi thật sâu áp chế suy nghĩ trong lòng, Nhược Nhất nghiêm mặt nói : “Vũ La, từ đó tới giờ ngươi ở đây, thấy Thanh Khâu có hiệntượng gì kỳ quái không ?”“Hiện tượng kỳ quái ?” Vũ La chống cằm cân nhắc trong chốc lát nói: “Tuy rằng từ nhỏ đến lớn ta đã ởThanh Khâu, đối với sông núi nước non ở đây cực kỳ quen thuộc, nhưng mà ngươi muốn ta nói, ta còn tìm không ra có nơi nào bìnhthường ở đây .”Không nghĩ tới lại nhận được đáp án như vậy. Nhược Nhất sợ run một hồi lâu mới chần chờ hỏi : “Không có nơi nàobình thường ?”Vũ La thở dài nêu ví dụ : “Từ lĩnh chủ, cho tới gã sai vặt không một ai là không phong lưu thành tánh. Rõ ràng có mộtngọn núi cao thông thiên, nhưng lại không tích luỹ một tí tuyết trắng nào. Ở trong cung điện Thanh Khâu cho tới bây giờ không thấysong nguyệt, nhưng mỗi đêm song nguyệt đồng thời đều sáng tròn liền có thể nghe chim chóc đồng thanh kêu. Ngẫu nhiên khi ngủ saycòn có thể nghe tiếng dòng nước róc rách bên tai, nhưng khi tỉnh lại thì một giọt nước cũng không thấy. Phía sau núi có cấm địa, tuỳtiện ai cũng có thể đi gọi là hồ mộ, nhưng mà kỳ lạ là ở đó không có hồ, cũng không có mộ………”Nhược Nhất không khỏi dựng tócgáy ngắt lời Vũ La : “Chuyện xưa quỷ dị ?”“Ngoại trừ đêm song nguyệt sáng tròn chim chóc đồng thanh kêu, chuyện khác ta đều gặpqua hoặc đã thể nghiệm qua. Ta nghe nói Nhược Nhất đã từng tới Thanh Khâu đúng không ? Chưa từng nghe ngươi kể ?”“Lần trướcta tới chỉ biết bộ tộc Cửu Vĩ Hồng Hồ trời sinh tính phong lưu, còn ngọn núi thông thiên kia từ xưa đến nay không có tuyết đọng, ởtrong cung điện Thanh Khâu từ xưa đến nay đều không thấy song nguyệt, còn cái hồ mộ kia…….. Thế nhưng còn những chuyện khácxác thực không có nghe nói qua .”Vũ La gật gật đầu : “Lúc chim chóc đồng thanh kêu cùng dòng nước róc rách bên tai, ta cũng khôngnhớ rõ, nếu như vậy thì trước kia đã có chuyện lạ rồi.” Vũ La nhìn Nhược Nhất, “Từ khi nào ngươi đối với những chuyện này có hứngthú ?”Mà lúc này Nhược Nhất đã không có tâm tình phản ứng với nghi vấn của Vũ La.Việc này không phải đã có từ trước, hai trămnăm trước khi nàng đến Thanh Khâu cũng không có. Nói cách khác, lời đồn đãi là ở trong hai trăm năm này mới phát sinh.Trong haitrăm năm này……..

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 65

“Nhan Nhược Nhất.” Ai? “Bên này.” Ai đang kêu nàng? Trong một mảnh hỗn độn, Nhược Nhất từ từ mở mắt ra, bốn phía tối đen nhưmực, bên tai có tiếng dòng nước chảy qua. Nàng cảm giác tứ chi đều khốn cùng vô lực, giống như đang phiêu bồng trên không trungvậy, tìm không thấy một chút sức lực. Tí tách, tí tách. Cách đó không xa có thanh âm nhỏ giọt của nước, Nhược Nhất theo lần theo âmthanh chợt thấy một giọt nước đỏ tươi đang nhỏ xuống mặt đất, lại nhanh chóng tan ra. Nàng kinh hoảng, màn đen bốn phía khiếnnàng có chút sợ hãi. Đây là đâu? Nàng hỏi, nhưng lại làm sao cũng phát không ra tiếng. “Nhan Nhược Nhất.” Thanh âm phút chốc trởnên lớn hơn, trong giây lát liền xuất hiện ở bên tai nàng, Nhược Nhất kinh hãi, vội vàng xoay người. Màn đen bốn phía bị nhuộm dần

Page 131: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

bởi màu đỏ của máu, Nhược Nhất sợ hãi nhìn cảnh tượng bên kia, Hồng Liên, lại là Hồng Liên. Chỉ là lần này hắn không có lại bịđóng đặt trên tường, mà là đứng đó, tóc tai bù xù. Trên người hắn vẫn như trước là bộ hồng y rách nát đó, tay chân tựa hồ bị bóc hếtgân, vô lực đáp xuống, nhưng không biết vì sao hắn còn có thể đứng ở kia. Sắc mặt trắng bệch, gương mặt tiều tụy, nghiễm nhiên làmột bộ dáng lệ quỷ xuất thế (ác quỷ ra đời). Mà cái khiến Nhược Nhất cảm thấy càng thêm sởn tóc gáy chính là, cặp mắt lúc nào cũngrũ xuống kia đột nhiên trừng lên, trong đôi mắt màu đen là một đồng tử màu đỏ tươi, khóe mắt hắn chảy từng giọt từng giọt huyết lệ,mà khóe môi lại câu ra nụ cười quỷ dị. “Ngươi cũng đến đây rồi.” Hắn cười khanh khách, xoay người ra sau ôm lấy một cái gì đó, lạichậm rãi quay lại đây. Đồng tử Nhược Nhất co rút nhanh, chỉ cảm thấy hàn ý từ lòng bàn chân xuyên thẳng lên đến dạ dày, sau đóđông lạnh toàn thân. Không vì cái gì khác. Chỉ vì vật Hồng Liên cầm trên tay chính là mái tóc của một nữ nhân, mà gương mặt dần lộ racủa nữ nhân kia cùng mặt nàng giống như đúc. Đó là đầu của Nhan Nhược Nhất. Đầu ngón tay Nhược Nhất lạnh buốt, chậm rãi chạmvào mặt mình, xúc cảm mang đến một mạt ẩm ướt dinh dính, nàng ngơ ngác nhìn bàn tay đầy máu tươi của mình. Lại nhìn cái đầutrong tay Hồng Liên, từ mi tâm của cái đầu đó không ngừng chảy máu, nhiễm ướt cả khuôn mặt, có vẻ ghê tởm đến đáng sợ. Độtnhiên, cái đầu kia bỗng mở mắt, nhìn thẳng Nhược Nhất, cười ha hả: “Ngươi đã đến rồi.” Vừa nói, miệng vừa thổ ra từng ngụm từngngụm máu đen. “A!” Nhược Nhất sợ hãi kêu lên một tiếng, đột nhiên bừng tỉnh. Là phòng ở Thanh Khâu. Cái gì cũng không thay đổi.Nàng sờ sờ trán mình, cảm giác được một trận ướt át, Nhược Nhất sợ đến nhảy dựng, đưa tay muốn làm rõ. Thế nhưng bốn phíamột mảnh tối đen cái gì cũng không thấy. Vội vã xoay người xuống giường, ngay cả giày cũng không mang. Nàng đá ngã ghế, tay runrẩy chạm vào hỏa chiết tử (hộp quẹt ở hiện đại) trên bàn, châm ngọn nến nhìn một cái —— Nào có vết máu gì đâu, mảnh ướt át nàychẳng qua là nàng sờ trúng mồ hôi lạnh mà thôi. Sợ bóng sợ gió… Nhược Nhất chỉ cảm thấy cả người nhất thời không còn khí lực,trượt xuống ngồi ngay dưới đất, siết chặt tay áo muốn giảm bớt hơi lạnh, thế nhưng cánh tay mệt mỏi đến mức một chút sức lực nângtay cũng không có. Giấc mộng vừa rồi rất chân thật. Còn chân thật hơn những giấc mộng khi xưa. Hồng Liên không còn cầu cứu nữa,không còn bị đóng chặt trên tường, ngược lại còn đưa đầu nàng ra. Nhược Nhất nghỉ ngơi trong chốc lát, mới có thể nâng tay lên ấnhuyệt thái dương của mình mà xoa xoa. Nàng buộc mình phải bình tĩnh, suy nghĩ một chút giấc mộng vừa rồi có phải có ngụ ý gì haykhông. Thế nhưng càng muốn bình tĩnh lại càng cảm thấy toàn thân lạnh đến đáng sợ. Nàng lại một lần nữa tiến vào ổ chăn, mượn cáiấm áp của chăn bông để xua đi rét lạnh. Thế nhưng nàng lại phát hiện, bản thân vừa nằm xuống, trong đầu luôn là những cảnh tượngđáng sợ đó. Tựa hồ như có một người, luôn luôn trông chừng nàng, chờ nàng ngủ rồi, sau đó chui vào trong giấc mộng của nàng giởnhững trò kì quái. Không thể ngủ lại được. Nhược Nhất dứt khoát khoác áo choàng, mang giày, đẩy cửa đi ra ngoài. Đêm ở ThanhKhâu không có trăng, nhưng bầu trời đầy sao vẫn tỏa sáng như cũ. Nàng nhìn cánh cửa đóng chặt phía phòng đối diện, cười cười.Thương Tiêu đã thành thần, nửa đêm nàng làm ầm ĩ trong phòng như vậy, hắn không lý nào nghe không thấy. Duy nhất có thể đó là,hắn không nhận thấy được nguy hiểm, cho nên sự dằn vặt của Nhược Nhất khi bị ác mộng làm khó tất nhiên không đủ cho hắn đểbụng. Nhược Nhất hít sâu một hơi, nhìn bầu trời đầy sao, chậm rãi tản bộ trong viện. Chắc là ánh sao quá mức mê người, NhượcNhất nhất thời có hứng, cư nhiên đi ra khỏi viện, một mực ngẩng đầu nhìn sao trời, hoàn toàn mặc kệ mình đi đến đâu. Chờ sau khinàng chậm bước ra khỏi viện, một con quạ đen phịch một tiếng chậm rãi dừng trên xà nhà, đầu chuyển vòng vòng, “nha nha” kêu lênhai tiếng, mới vừa vỗ cánh muốn bay đi, một trận gió nhẹ quét qua, quạ đen suy sụp rơi xuống đất, giãy dụa hay cái trên mặt đất rồikhông còn động tĩnh. Một bộ xiêm y sắc đỏ trong đêm tối có vẻ không quá phô trương. Cửu Diễm nhìn nhìn quạ đen trên mặt đất, quayđầu hỏi: “Không đi theo? Bộ dáng nàng ta rõ ràng là bị người nọ thi chú thuật rồi.” Thân ảnh màu trắng giấu trong bóng tối, hắn trầmmặc trong chốc lát, nói một cách hờ hững: “Mượn cái này để dụ hắn ra.” Cửu Diễm không đồng ý nhíu nhíu mày: “Đừng để đến lúc đóNhan Nhược Nhất bị thương, ngươi lại phục hồi tinh thần rồi nổi cơn điên lên. Thiên hạ này đã đáng lo rồi, chịu không nổi sự giày vòcủa ngươi đâu.” “Thân nàng mang thần lực. Không sao.” “Thật là không sao chứ?” Bạch y nhân không trả lời. Cửu Diễm lắc đầu líulưỡi: “Thần minh a thần minh, yêu quá thì vô tình. Thương Tiêu ngươi bây giờ không phụ lòng thiên hạ, lại chỉ phụ bạc mình nàng ta.Ngươi muốn cái thiên hạ này, về sau làm sao trả nàng đây?” Thương Tiêu nói: “Ta tự sẽ trả nàng.” Nói xong chuyển gót chân, trongnháy mắt đã biến mất không còn dáng. Cửu Diễm nhíu nhíu cặp lông mi xinh đẹp, trong lòng lại không hiểu được ý tứ của những lờinày. Ngược lại đá đá quạ đen chết cứng trên mặt đất, có chút đăm chiêu mà thì thào: “Điểu a…” (Điểu: chim) … Nhược Nhất hoàntoàn không biết mình lại đi xa như vậy, chờ khi nàng phục hồi tinh thần lại, quanh mình đã là một cảnh sắc khác. Cây khô cùng mộtmảnh đất hoang vu. Rõ ràng là một cảnh tượng xa lạ nhưng nàng lại cảm thấy xa lạ đến quen thuộc. Nghĩ đến giấc mộng khi nãy, tronglòng Nhược Nhất có chút sợ hãi, nàng trái nhìn phải ngắm, muốn tìm con đường mình đến để đi trở về. Xoay người lại chỉ thấy mộtmảnh khoảng hoang vu vắng vẻ. Không nghĩ tới nàng cư nhiên đi vào giữa khu đất trống này. Nàng lui về sau hai bước, khóe mắtbỗng nhiên liếc đến một bên có tấm bia đá cực lớn. Nàng chần chờ một phen rồi vẫn đi qua. Trên bia khắc hai chữ “Hồ Trủng” nổi bậtdưới ánh sao phát ra màu sắc kì dị. “… Phía sau núi có vùng cấm địa tên là Hồ Trủng, không có hồ cũng không có trủng (mộ).” Thanhâm của Vũ La nảy lên trong đầu, Nhược Nhất nhịn không được rùng mình một cái. Cấm địa phía sau núi… Nàng cư nhiên chỉ trongkhoảng thời gian ngắn ngủi có thể đi đến phía sau núi của Thanh Khâu. Dù là Nhược Nhất có trì độn hơn đi chăng nữa, lúc này cũngbiết sự tình có chút không đúng. Nàng tập trung thu khí, định bay lên. Nhưng mà khi chân nàng chưa rời khỏi mặt đất được ba tấc.Trong mặt đất hoang vu bỗng dưng vươn ra một cánh tay tái nhợt, túm chặt gót chân của nàng. Nhược Nhất sợ tới mức mặt khôngcòn chút máu. Chưa cho nàng thời gian thét chói tai, cái tay kia đem nàng đi xuống lôi kéo. Nhược Nhất chỉ cảm thấy trước mắt tốisầm, cái gì cũng không biết. Gió thổi qua nơi hoang vu này, hai chữ trên tấm bia đá như có sinh mệnh bắt đầu chậm rãi biến hình.Thoáng nhìn, tựa hồ là có vô số người đang giãy dụa kêu gào ở bên trong muốn bò ra. Nhưng thuận theo gió đêm quét qua, lại từ từyên tĩnh lại. Sáng sớm hôm sau, Vũ La mới vừa đến trước của phòng Nhược Nhất, đang muốn gõ, lại thấy Thương Tiêu một thânsương sớm, thần sắc có chút mỏi mệt từ ngoài viện tiến vào. Vũ La cảm thấy kỳ quái: “Biểu ca, ngươi đây là làm cái gì?” ThươngTiêu quét mắt qua Vũ La một cái, thản nhiên nói: “Tối qua nàng ta ngủ trễ, lại vô cùng mệt mỏi, đừng làm phiền nàng ta.” “Hả…” Trongđầu Vũ La bắt đầu mơ màng, mặt đỏ hồng, lúc xoay người rời đi thì lẩm bẩm, “Không phải thành thần rồi sao… Xem ra sự tình cũngkhông bi quan như Nhược Nhất nghĩ.” Đợi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Vũ La, Thương Tiêu đi tới trước phòng NhượcNhất, đẩy cửa phòng ra. Trong phòng không người. hoang vắng lạnh lẽo. Hắn nhìn lướt qua một lượt, chiếc ghế nằm lăn dưới đất,chén trà bị ném vỡ, còn có một ngọn nến đã cháy tàn. Nhớ tới tiếng kinh hô tối qua của nàng, Thương Tiêu biết khi đó nàng nhất địnhlà vô cùng sợ hãi. Bàn tay vô thức siết chặt. Hắn dựng lại chiếc ghế, lẳng lặng ngồi xuống. Nhắm đôi mắt thanh tịnh lại, hô hấp đềuđều vài lần. “Sẽ không có sao.” Sẽ không có sao. Cũng không biết là đang nói cho ai nghe.

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 66

Page 132: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Tầm Thường Cung. “Thương Tiêu đã đi Thanh Khâu.” Bàn tay đang nắm lấy ghế của Quý Tử Hiên gõ nhẹ hai cái, “Xem ra hắn đã biếtngười giật dây là ai.” Thái Phùng nói: “Nếu là yêu tộc cùng bên kia đấu nhau, chúng ta sẽ khoanh tay đứng nhìn hay là…” “Ma khí lànhất định phải trừ.” Quý Tử Hiên nói, “Lực lượng của yêu tộc cũng nhất định phải suy yếu.” “Ý của cung chủ là?” “Án binh bất động. Bímật trấn áp ma khí trước. Thiên hạ này tranh qua tranh lại, cuối cùng quyết không thể rơi vào tay người khác.” “Vâng” Sau khi TháiPhùng lui ra, Quý Tử Hiên hơi lộ vẻ mỏi mệt vuốt vuốt trán. Bỗng nghe xa xa có tiếng bước chân rất nhỏ mà nhanh chạy tới, độ congtrên khóe môi hơi hơi giương lên, vẻ mệt mỏi bị quét sạch. “Hiên Hiên!” Ngoài cửa vang lên tiếng của Tầm Tầm Quý Tử Hiên cònchưa mở miệng, thân ảnh nhỏ nhắn kia đã một đầu chui vào trong lồng ngực hắn, nước mắt nước mũi toàn bộ chà hết lên người hắn,lặp đi lặp lại chỉ một câu: “Ngươi cứu phụ thân, cứu phụ thân.” Phụ thân hắn? Quý Tử Hiên có chút dở khóc dở cười, kéo tay hắn nói:“Vì sao hoang mang như vậy?” Tầm Tầm nghẹn ngào: “Phụ thân, đột nhiên đột nhiên ngất xỉu, không còn hô hấp, sắc mặt rất trắng…Hiên Hiên, cứu phụ thân!” “Phụ thân” hắn xuất hiện trong Tầm Thường Cung? Quý Tử Hiên có chút giật mình, mơ hồ cũng cảm giácđược không đúng, lập tức liền không hỏi gì nữa, tùy ý Tầm Tầm lôi tay hắn đi hướng ngoài điện. Tầm Tầm dẫn hắn đi vào phòng MạcMặc, nhưng sau khi vào lại không nhận thấy nửa điểm sinh khí. Hắn không khỏi nhíu mày: “Mạc Mặc?” “Phụ thân!” Tầm Tầm kinh hãithét lên một tiếng rồi xông qua. Quý Tử Hiên ở phía sau hắn hung hăng nhíu mày, hắn là một người có suy nghĩ vô cùng nhanh nhẹn, lúcnày chỉ suy nghĩ thêm chút thì đã biết “phụ thân” trong miệng Tầm Tầm từ đầu tới cuối đều là Mạc Mặc. Nhưng lúc này hắn buộc khôngthể nghĩ gì khác. Đi theo hơi thở của Mạc Tầm, hắn đưa tay chạm vào hai má lạnh băng. Đầu ngón tay chậm rãi di động xuống dướimũi nàng, không cảm giác được nửa điểm hô hấp. Suy nghĩ của Quý Tử Hiên trở nên trống rỗng trong chớp mắt, trong tim chợt xônglên một cỗ khủng hoảng không tên. Đã lâu chưa có qua cỗ cảm xúc như vậy, làm hắn có chút vô thố. Sửng sốt ngây ngốc sau một lúclâu, mới dưới tiếng la thét của Mạc Tầm, nghĩ nàng có thể còn được cứu. Lập tức chuyển tay ghìm trên lồng ngực nàng. Nội lực mạnhmẽ dồn trong lồng ngực nàng. Một lát sau, lồng ngực dưới thân bỗng giãn ra. Hắn nghe được một loạt các tiếng ho liên tiếp cơ hồngay cả phổi cũng ho ra. Còn có tiếng khóc la “phụ thân” của Tầm Tầm. Quý Tử Hiên thở dài. Không tồi… Đợi sau khi tiếng ho củaMạc Mặc từ từ giảm đi, hô hấp của nàng trở nên suy yếu. Nghiễm nhiên là bộ dạng của một người sắp chết. “Quý Tử Hiên.” Mạc Mặcnói, “Lần trước ngươi nói ngươi thích ta, là thật sao?” Không nghĩ tới nàng lúc này lại hỏi câu hỏi như vậy, Quý Tử Hiên ngẩn người,theo bản năng mỉm cười: “Không phải giả.” “Vậy người chết, ngươi có dám nhận không?” Quý Tử Hiên hung hăng nhíu mày, từ nộitâm vô cùng chán ghét câu hỏi này, một lát sau, hắn tìm về được bản tính bình tĩnh khắc chế của mình, nói: “Nàng thường hay nhưvậy?” Hắn biết thân thể nàng yếu đi rất nhiều so với trước kia, nhưng chưa từng nghĩ sẽ suy yếu thành như vậy. Chưa từng nghĩ, MạcMặc luôn tùy ý phô trương sẽ… chết. Chữ này tựa hồ cùng nàng khi sống sờ sờ căn bản là không có quan hệ gì. Nhưng bây giờ lại rõràng kéo lên mối quan hệ. “Người chết ngươi có dám nhận không?” Mạc Mặc cố chấp hỏi lại câu hỏi của mình. Tầm Tầm không biếtbọn họ đang nói cái gì, nhưng cũng biết được lúc này mình không nên lên tiếng, hắn mở to đôi mắt nhìn qua nhìn lại hai người, vẻ mặtrất là đáng thương. Không khí yên lặng trong chốc lát. “Dám.” Một chữ vang vang hữu lực như vậy. Mạc Mặc kéo khóe miệng muốncười to ra tiếng, thế nhưng lại dẫn lên cơn chấn động mãnh liệt trong lồng ngực, nàng lại ho kịch liệt một trận. Nàng gắt gao túm lấytay của Quý Tử Hiên, sau khi dừng lại trận ho khan, nàng nhìn thẳng vào Quý Tử Hiên nói: “Thế nhưng ta lại không dám gả.” “Ta muốnsống chung với ngươi. Chỉ có sống mới có thể nói chuyện với ngươi, cùng ngươi làm tình, giúp ngươi sinh con. Mới có thể đuổi đinhững oanh oanh yến yến bên cạnh ngươi, đánh ngươi, mắng ngươi. Mới có thể chặn ngang ngươi mỗi khi ngươi muốn đối phóNhan Nhược Nhất, để ngươi vĩnh viễn cũng không thể thành công.” Những lời nói ác liệt xuất ra từ miệng Mạc Mặc, nghe vào tai QuýTử Hiên lại giống như là bản trường ca thanh phong (gió mát). “Ta muốn sống, cho nên ngươi thả ta đi đi.” “Được.” Không hỏi nguyênnhân, không hỏi thời gian, cuộc đời Quý Tử Hiên lần đầu tiên tin tưởng một người vô điều kiện. “Chờ ta.” Mạc Mặc buông tay hắn ra,“Chăm sóc hàng hại cha cho tốt. Nhưng không được để hắn học thành như ngươi.” … Khi Nhược Nhất tỉnh lại, bốn phía đều là ánhnến chói lọi. Nhưng rõ ràng đã đốt nhiều nến như vậy, nơi này vẫn mờ mịt không chịu nổi như trước. Nơi đây như là phía trong củamột huyệt động, nhưng so với huyệt động bình thường thì nó rộng rãi hơn nhiều. Nơi Nhược Nhất đứng là ở giữa huyệt động, trướcsau đều có đường. Nàng ngẩng đầu nhìn lớp đất dày trên đỉnh đầu, không biết mình vào bằng cách nào. Nhớ tới bàn tay sống sờ sờvươn ra từ bên trong mặt đất. Nhược Nhất chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, nhất thời cũng không dám đứng bất động tại chỗ. Nàng ômlấy hai tay, tùy ý chọn một phương hướng, chạy chậm một đường về trước. Dù sao cũng không còn cách nào khác, vậy đành buôngtay cược một ván vậy! Huyệt động càng đi vào trong càng mờ mịt hơn, cuối cùng ngay cả ánh nến cũng không còn. Thanh âm củadòng chảy dần dần rõ ràng bên tai. Nhược Nhất không chịu được sự nhút nhát trong lòng. Xoay người muốn đi trở về, thế nhưng trí tòmò quá mãnh liệt đã thúc đẩy nàng không ngừng đi từng bước một về trước. Nàng ổn định tinh thần, trong tay ngưng tụ một đoàn kimquang, dùng để chiếu sáng. Tuy là một chút ánh sáng nhàn nhạt, nhưng dù sao cũng giúp trái tim nàng được an ủi phần nào. NhượcNhất của bây giờ biết rất rõ ràng, dưới tình cảnh như vậy, sẽ không có ai tới giúp nàng. Không có Huân Trì, không có Mạc Mặc, càngkhông có Thương Tiêu. Chỉ có thể dựa vào chính nàng để cho mình được sống sót. Càng đi về trước, tiếng vang của dòng chảy càngrõ. Tựa hồ có một con sông đang chảy qua ở phía trước. Nhược Nhất bất giác nhớ tới những giấc mộng Hồng Liên hướng nàng cầucứu, tựa hồ chính là như vậy, ở trong một mảnh tối đen, một lần lại một lần vô vọng lại không thể từ bỏ mà cầu nàng cứu hắn. Sơnđộng phía trước xuất hiện một ngã rẽ. Nơi ngã rẽ ẩn ẩn có ánh sáng hiện lên. Nhược Nhất kinh hỉ. Vội chạy xông qua. Nhưng mà cảnhtượng trước mắt lại khiến toàn thân nàng mềm nhũn, lập tức quỳ ngồi (giống người Nhật) trên mặt đất. Đầu người, tất cả đều là đầungười. Máu tươi đầm đìa phía trên mái vòm. Dòng máu chảy ra từ trong các vết cắt chỉnh tề trên cổ các nàng, tí tách tí tách, hội tụthành một dòng sông nhỏ, chảy nhỏ giọt vào sâu trong huyệt động. Mà càng khiến Nhược Nhất kinh hãi chính là, bọn họ có một khuônmặt giống nhau —— Khuôn mặt của Nhan Nhược Nhất. Thấy rất nhiều những khuôn mặt giống mình y đúc được treo trên mái vòm,Nhược Nhất nói không rõ cảm giác trong lòng là gì, giống như có một đỉa dinh dính bò qua hai má cuối cùng chui vào trong mắt nàng,đem cảnh tượng trước mắt cắn đến ghê tởm. “Tiểu Nhất Nhất! Tiểu Nhất Nhất!” Một giọng nữ thanh thúy từ xa xa truyền đến. Tinh thầnNhược Nhất bị từ từ gọi về, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy bên trong huyệt động lót mấy cái cột sắt, như làm một lồng giam trong huyệtđộng vậy. Nhược Nhất hít một hơi thật sâu, đỡ lấy vách tường đứng lên. Trong lòng bàn tay ngưng tụ kim quang, chậm rãi đi đến nơilồng giam kia. Máu trên mái vòm nhỏ vào người nàng, khiến nàng nổi một thân nổi da gà, nhưng lúc này nàng đã không cho phépmình chạy trốn. Chưa tới gần lồng giam, một bàn tay đã không đợi được mà vươn ra. Nhược Nhất thấy trang sức trên cánh tay kia,ngẩn ra, bước chân trở nên nhanh hơn, chạy qua, thấy người bị nhốt ở bên trong, Nhược Nhất giật mình: “Vì sao… Nguyệt Hoàng,sao ngươi lại ở đây?” Nguyệt Hoàng lại không trả lời câu hỏi của nàng, nàng vươn tay ra khua hai cái: “Chạy mau! Rời khỏi đây! Hắnđiên rồi, điên rồi!” Nói xong hai hàng lệ trong suốt dọc theo hai má tái nhợt mà rơi xuống: “Tiểu Nhất Nhất rời khỏi đây! Chạy mau!”Nhược Nhất kinh ngạc: “Ai điên rồi? Ai nhốt ngươi tại nơi này?” Đang nói, chợt nghe một tiếng thét thê lương chói tai từ sâu tronghuyệt động truyền đến. Tiếng thét thảm thương, làm người nghe cảm thấy sởn tóc gáy. Nước mắt Nguyệt Hoàng càng rơi nhiều hơn,liên tiếp lắc đầu muốn Nhược Nhất đi. Chắc ngày nào cũng ở trong hoàn cảnh như vậy, Nguyệt Hoàng đã sắp sụp đổ mất rồi. NhượcNhất sờ sờ hàng rào, đánh giá năng lực hiện giờ của mình chắc là đủ để cắt đứt nó. Lập tức liền trầm giọng để Nguyệt Hoàng tránhra. Nàng tĩnh tâm tập trung đề khí, trong đầu một lần lại một lần nhớ lại hướng hơi thở khi đứng trên mặt nước. Hai tròng mắt bỗng mởra, quát khẽ một tiếng, lồng sắt vang một tiếng rồi nát ra. Nguyệt Hoàng không khỏi giật mình, nhất thời có chút phản ứng không lại:“Tiểu Nhất Nhất…” Nhược Nhất cười khổ: “Chuyện dài dòng.” Nếu có thể, nàng cũng hy vọng mình vĩnh viễn là một Nhan Nhược Nhất

Page 133: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

chỉ biết sửa y phục. Nàng đỡ Nguyệt Hoàng ra. Lúc này mới phát hiện Nguyệt Hoàng gầy yếu đến đáng sợ. Nàng vốn là một cái nữ tửkiêu ngạo và rực rỡ như ánh mặt trời. Tim Nhược Nhất căng lại, hỏi: “Rốt cuộc là ai làm việc này? Ngươi bị nhốt ở đây đã bao lâurồi?” Nguyệt Hoàng nghe những lời này mà hoảng hốt một trận: “Ta cũng không biết đã bao lâu, lúc tìm được Thành Hạo. ThànhHạo… Nhược Nhất, Thành Hạo ở dưới.” Nước mắt nàng rơi lã chã, “Nếu có thể, ta tình nguyện hắn hồn phi phách tán, cũng khôngmuốn hắn ngày ngày chịu khổ như vậy.” “Thành Hạo… Là Hồng Liên mà trước đây chúng ta đã gặp sao?” Nguyệt Hoàng gật đầu. Sắcmặt Nhược Nhất biến đổi: “Ta đi cứu hắn ra.” Nguyệt Hoàng túm Nhược Nhất lại, vẫn lắc đầu như trước: “Chạy, chạy ra khỏi đâytrước. Một mình ngươi cứu không được hắn. Thương Tiêu hắn có lẽ…” “Hắn sẽ không cứu.” Nhược Nhất kéo kéo khóe miệng,“Thương Tiêu của bây giờ sẽ chỉ giết hắn. Để trừ hậu họa. Nguyệt Hoàng, hiện giờ sẽ không có ai nhân từ với kẻ nhập ma. Nếu takhông cứu, sau này hắn chỉ đành chờ hồn phi phách tán. Hơn nữa, hắn đã hướng ta cầu cứu rất lâu rồi.” Nghĩ lại Hồng Liên trongmộng kia, hắn một lần rồi một lần suy yếu hơn. Cuối cùng cư nhiên biến thành như vậy, cẩn thận ngẫm lại, đây có lẽ là tín hiệu hắn đãkhông còn chống đỡ nổi nữa rồi. Nhược Nhất nói: “Trước tiên ngươi chờ ở đây trước. Nếu ta không đi ra thì một mình ngươi chạy đi.Ở trên là Thanh Khâu, Thương Tiêu cũng ở đó, nói cho bọn họ dưới Hồ Trủng có huyệt động.” Nói xong, Nhược Nhất xoay ngườibước đi. “Ta không ở đây!” Nguyệt Hoàng nói, “Yêu lực ta chưa mất, còn có thể giúp ngươi.” Nhược Nhất trầm tư một lát, gật gật đầu.Nhìn Nguyệt Hoàng mà bất lực cười khổ: “Nếu hai chúng ta đều liều mạng đi vào, ngươi cùng Thành Hạo song túc song phi (say đắmbên nhau). Ta lại nên làm thế nào cho phải a?” Dẫu sao Tiêu hồ ly của ta đã thành thần minh bất tử bất diệt rồi.

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 67

Dọc theo hướng đi sâu trong động huyệt, dưới chân khó tránh khỏi việc dẫm phải những vết máu dinh dính. Nghĩ đến nơi dòng sôngmáu chảy tới, Nhược Nhất không khỏi cảm thấy một trận ghê tởm. Ngược lại hỏi: “Nguyệt Hoàng, ngươi có biết những cái đầu kiađến từ đâu không?” Nguyệt Hoàng lắc đầu: “Không biết, lúc ta bị bắt tới đây, tỉnh lại đã là như vậy.” “Ai bắt ngươi?” Lần thứ ba hỏicâu này, Nhược Nhất gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt Hoàng, không cho nàng lại trốn tránh. Bước chân Nguyệt Hoàng dừng lại mộtchút, né tránh ánh mắt Nhược Nhất, trầm mặc không nói. Nhược Nhất nhíu mày, “Cũng đã đến giờ này rồi, ngươi còn muốn giúpngười nọ che giấu sao?” “Nhược Nhất có biết vì sao Toan Dữ Điểu bị phong ấn tại Thanh Khâu không?” Nguyệt Hoàng trầm mặc saumột lúc lâu, cuối cùng lại hỏi một câu không đầu không đuôi. Nhược Nhất nói không biết. Nàng nói tiếp: “Trước đây rất lâu, lúcPhượng Hoàng tộc còn hưng thịnh, Hồ Trủng của Thanh Khâu vốn là nơi niết bàn [1] của Phượng Hoàng. Kẻ thành công thì bất tử, kẻbại bị chôn trong hồ. Dần dà, cái hồ phía sau núi của Thanh Khâu được gọi là Hồ Trủng. Phượng Hoàng vốn là chúa của vạn điểu, ởđây lại tụ tập khí tức của Phượng Hoàng tộc qua vạn năm, xét về khí thế đã có thể áp chế Toan Dữ Điểu được vài phần. Cho nên việcCâu Mang phong ấn Toan Dữ Điểu tại đây chính là lựa chọn tuyệt hảo. Mà hai trăm năm trước, Thương Tiêu nhập ma đã đại loạnCửu Châu, hồ của Hồ Trủng liền bị vơi sạch.” Nhược Nhất biết quá khứ của nơi này, nhưng lại không biết hàm ý vì sao Nguyệt Hoàngnói những lời này. Vẫn là vẻ mặt khó hiểu nhìn Nguyệt Hoàng. Nguyệt Hoàng cúi đầu: “Chúng ta đi cứu người trước đã, chạy khỏi đâyrồi nói sau.” Thấy nàng vẫn bảo vệ cho người nọ, Nhược Nhất không tiện nhiều lời, quay đầu tiếp tục về phía trước. Bên trong càng ratối đen càng trơn ướt Nhược Nhất không thể không ngưng tụ kim quang trong lòng bàn tay, giữ chặt Nguyệt Hoàng từng bước mộtchậm rãi đi về trước. Ước chừng đi được trăm mét, Nhược Nhất đưa tay khẽ chạm, phía trước cư nhiên là một bức tường. Khôngcòn đường? Nhược Nhất chậm rãi sờ soạng trên tường, xem có thể tìm được cơ quan cơ giới nào không. Cuối cùng thở dài, xoayngười nói với Nguyệt Hoàng: “Xem ra chúng ta thật sự phải trở về đường…” Chữ cuối cùng bị nàng nuốt trôi mất, biến thành thanhâm hoảng sợ, “Nguyệt Hoàng?” Chỉ thấy đôi mắt vốn đen nhánh của Nguyệt Hoàng hóa thành màu sắc sáng chói như lửa, ở trong cáiđộng đen như mực có vẻ quỷ dị đến dọa người. “Tiểu Nhất Nhất… Thân thể… ta… rất kỳ quái.” “Kỳ quái?” Cảm giác được bàn tayNguyệt Hoàng được giữ trong tay nàng đang từ từ thu chặt, Nhược Nhất có chút vô liêu. Mượn ánh sáng ngưng tụ trong lòng bàn taynhìn bàn tay Nguyệt Hoàng dần dần biến sắc, ngón tay biến dài, mọc ra những chiếc móng sắc nhọn. Vừa nhấc đầu, đã thấy trên mặtNguyệt Hoàng mọc lông vũ. Nguyệt Hoàng tựa hồ đau đến vặn người, cổ họng cuộn lên từng đợt các tiếng kêu của động vật. Bỗngdưng, nàng ngửa đầu rít lên, thanh âm dần dần chuyển biến thành giọng hót của Phượng Hoàng. Lúc này tay nàng đã hoàn toàn biếnthành bộ dáng móng vuốt, cào đến cổ tay Nhược Nhất máu thịt trộn lẫn nhau. Đôi cánh phía sau lưng làm căng cả y phục, giãn ra, lạingại huyệt động quá hẹp nên không thể giương ra hoàn toàn được. Nguyệt Hoàng kêu một tiếng như đau thương như bi ai, lay rungcả cái động. Bức tường phía trước thuận theo tiếng kêu của Nguyệt Hoàng, nương theo sự chấn động của động mà trượt xuống, mộttia sáng đỏ tươi màu máu từ từ khuếch đại dưới cái trượt xuống của bức tường, in vào đôi mắt tràn đầy kinh ngạc của Nhược Nhất,mang ra vài tia hàn khí hôi tanh. Đúng vậy… Cùng cảnh tượng trong mộng không hơn không kém. Mặt đất ngấm đầy máu tươi, chântay cụt đứt lả tả, một mùi vị ghê tởm khiến người khác phát nôn vây quanh chóp mũi. Chủ yếu nhất chính là, ở ngay trước mắt, là namtử mặc hồng y rách nát, bị đóng chặt trên tường kia. Hồng Liên, hoặc có thể nói là Thành Hạo. Lúc này hắn đang cúi đầu, hôn mê.Nguyệt Hoàng kêu một tiếng buông Nhược Nhất ra, bay thẳng về hướng Hồng Liên. Nhược Nhất bị cơn gió mạnh mẽ này cuốn đếnlảo đảo, suýt nữa ngã sấp lên một tàn chi [2] đã tan nát tả tơi. Sau khi đứng vững nàng ngẩng đầu nhìn, Nguyệt Hoàng ngừng ở bênngười Hồng Liên, vươn móng vuốt giúp hắn nhổ những chiếc đinh bị đóng trên người hắn. Hồng Liên không có giãy dụa, càng khôngai nhảy ra ngăn cản, cả quá trình thuận lợi khiến người ta kinh hãi. Nguyệt Hoàng dùng mỏ nhấc cổ áo Hồng Liên lên, từ từ thả hắnxuống mặt đất. Nhược Nhất lưu lại một tầng đề phòng trong lòng, hai tay ngưng tụ một tầng kim quang, chậm rãi đi về hướng bọn họ.Nguyệt Hoàng tựa bên người Hồng Liên, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm những vết thương rỉ máu trên người Hồng Liên, kêu gào liêntục một cách thảm thiết, tựa hồ người bị thương chính là nàng vậy. Nhược Nhất vừa đi vừa đánh giá hoàn cảnh bốn phía. Không giannơi đây không nhỏ, mỗi góc đều ẩn ẩn có những tảng đá đỏ, ánh sáng đỏ tươi đúng là được phát ra từ chúng. Phía trên đầu vẫn nhưtrước là một lớp đất không biết dày bao nhiêu. Đất dưới chân bị máu thấm đến mềm dẻo, tựa như một đầm lầy, hễ không chú ý liềncó thể khiến người khác lọt xuống. Nhược Nhất nhìn những tàn chi tựa hồ bị bày biện tán loạn không ra khuôn phép kia, càng nhìncàng cảm thấy kỳ quái, càng thêm vào những tảng đá xếp ở bốn phía… Đây quả thực, quả thực giống như một cái trận! Đang nghĩngợi, đột nhiên dưới chân trũng xuống, Nhược Nhất đạp vào một mảnh đất xốp, mặc nàng dùng lực thế nào cũng không rút ra được.Nàng ngẩng đầu muốn kêu Nguyệt Hoàng kéo nàng, một cánh tay đứt bên cạnh bỗng dựng đứng lên, như có ý thức vậy hung hăngtúm tay Nhược Nhất. Khí tức âm u lạnh lẽo trên cánh tay kia khích đến cả người nàng rùng mình một cái, kim quang không có nửaphần chần chừ thẳng tắp vỗ trên cánh tay đứt kia. Cánh tay này của nàng mới được giải thoát, tay kia lại trầm xuống, cư nhiên một cáiđầu cắn vào đúng bàn tay phải bị Nguyệt Hoàng cào của nàng. Nhìn cái đầu của mình ừng ực ừng ực mà uống máu từ tay của chính

Page 134: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

mình, cảm giác quỷ dị như vậy làm da đầu Nhược Nhất run lên một trận. Run đến nỗi kim quang bắn ra từ cánh tay, lập tức bắn baycái đầu kia. Mà máu trên cổ tay vô luận là sao đi nữa cũng ngăn không được. Lấy lại tinh thần nhìn liếc qua bốn phía. Nhược Nhất chỉcảm thấy một cỗ cảm giác vô lực tốc hành xuyên suốt nội tâm, các bắp chân, cánh tay cụt đứt vốn đang nằm rải rác tựa như bị mùimáu của Nhược Nhất hấp dẫn vậy bắt đầu rục rịch chuyển động. Nhược Nhất che cánh tay phải đang chảy máu không ngừng lại, cânnhắc xem bây giờ trực tiếp làm nổ oanh lớp đất phía trên đầu là dễ dàng hơn, hay là giết hết những thứ chân tay cụt đứt vốn không cósinh mệnh này thì dễ dàng hơn. “A!” Một tiếng gào thét thê lương làm Nhược Nhất kinh ngạc đến nhảy dựng. Hồng Liên ở bên kia nhưlà bị cái gì kích thích vậy đột nhiên giãy nãy trái phải trên mặt đất, bắt đầu giãy dụa. Nguyệt Hoàng đã hóa thành Phượng Hoàng ở bêncạnh gấp đến độ không làm sao cho phải. Mà trong thân ảnh giãy dụa kia của hắn, Nhược Nhất lại thấy ánh mắt hắn —— Không cómột tia trắng. Đồng tử đỏ giống như những tảng đá đặt ở bốn phía. Y hệt như bộ dáng Nhược Nhất thấy ở trong mộng. Tiếng gào thétcàng ngày càng thê lương, lại đình chỉ vào lúc cao điểm nhất, mà Hồng Liên cũng ngưng giãy dụa. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên. Đồngtử Nhược Nhất bỗng rút chặt, dốc hết toàn lực quát to: “Nguyệt Hoàng mau tránh ra!” …… Vũ La lại đến gõ cửa, nàng thở dài: “Khôngđến mức này chăng… Cũng đến giờ này rồi.” Vừa nói vừa đẩy cửa vào phóng, thấy tình trạng trong phòng, nàng xoay người mà ra,lập tức vọt vào phòng Thương Tiêu, “Biểu ca! A Nhan xảy ra chuyện rồi!” Cũng không có ai. Vũ La ngẩn ngơ, sau khi ra khỏi cửaphòng liền lạnh mặt: “Thật sử tưởng rằng lão tử có thai rồi là phế vật sao?” Thanh Khâu sơn, Hồ Trủng. Cửu Diễm hắt xì một cái vangdội, không để ý lắm mà hít hít cái mũi. Hắn liếc nhìn một cái cảnh sắc thê lương ở bốn phía, lại nhìn sắc mặt càng ngày càng tái của vịthần bên cạnh mà nói một cách lạnh nhạt: “Lâu như vậy mà nửa điểm động tĩnh cũng không có, Thương huynh, lần này e là ngươi tínhsai rồi.” Thương Tiêu không hé răng, nhìn chằm chằm tấm bia kia, như là muốn đem nhìn xuyên qua nó vậy. Cửu Diễm tựa như khôngbiết đến tâm sự của người khác, sửa sang lại tóc trước trán, lại móc móc móng tay: “Nhan Nhược Nhất mặc dù có được thần lực củaCâu Mang, nhưng dù sao cũng chỉ là xuất gia giữa chừng, thủy chung thiếu nửa chén nước. Xét về kinh nghiệm đối chiến, nàng e làngay cả tiểu hài tử ở Thanh Khâu của ta cũng không với tới được.” Thương Tiêu vẫn là bất động. Cửu Diễm tà tà đánh giá một cáisắc mặt của hắn, tiếp tục nói: “Đầu tiên là mất đi một bạn thân, sau đó lại mất đi một người yêu, bây giờ còn không biết gặp cái gìhoặc là lại mất đi cái gì, nếu ta là Nhan Nhược Nhất, e là đã sớm khóc đứt ruột gan, không lòng dạ nào quyến luyến nhân thế…” “CửuDiễm.” Thương Tiêu cuối cùng đã mở miệng, “Câm miệng.” Cửu Diễm cười nhạo hai tiếng, vẫn là thật sự không nói nữa. Ngọn gióhoang vu mang theo bụi đất cuốn qua thân ảnh của hai người. Cửu Diễm tựa hồ nhớ tới một số chuyện cũ, thần sắc hơi có chút cảmkhái. Thế nhưng không có nhiều thời gian cho hắn nhớ lại, mặt đất dưới chân bỗng lay động một phen. Mặt đất cách đó không xasong lại nhô lên. Như là một núi lửa bạo phát, chỗ đất nhô lên bỗng dưng nổ tung từ bên trong, bùn đất văng tứ tung, trộn lẫn trongđám bùn đất nổ ra kia, còn có từng đoạn chân tay cụt đứt, từng tảng đá đỏ đến quỷ dị, từng giọt mưa máu rơi xuống. Thần sắc củaThương Tiêu cùng Cửu Diễm đồng thời căng lại. Mà khi bọn họ nhìn một vật khác, đừng nói là sắc mặt Thương Tiêu, ngay cả thầnsắc Cửu Diễm cũng phút chốc thay đổi. Thương Tiêu nói: “Cửu Diễm, Nhan Nhược Nhất đâu?” Trong thanh âm nghe không ra cảmtình gì. Cửu Diễm giật mình nhìn vật kia, không dám tiếp lời. Nhan Nhược Nhất? Kia không phải sao? Thương Tiêu cư nhiên nhìnNhan Nhược Nhất mà tìm người. Quá buồn cười. Vật kia… Đầu của Nhan Nhược Nhất. Tóc rối tung ở trên mặt, vết máu và bùn đấtđầy mặt, vết cắt ở cổ chỉnh tề mà trơn truột, biểu tình bi thương mà thống khổ cực hạn. Hơn nữa… Nàng còn đang mở mắt. Nàng cònđang mở mắt. Cửu Diễm nghĩ: có lẽ nàng còn có thể nhìn thế gian này. Cửu Diễm quay đầu nhìn Thương Tiêu, hừ lạnh một tiếng,mang theo một chút ý vị trào phúng: “Không phải là ở kia sao!” Thương Tiêu cất bước về trước, hắn từng bước một đi tới. Bướcchân không thấy nửa phần lảo đảo, sắc mặt không thấy một tia hoảng sợ. Bộ dáng của một vị thần nên có, hắn đã làm được. Đứngtrước đầu Nhược Nhất, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng nửa ngày, thản nhiên hỏi: “Ở đâu?” Hoặc là giả vờ không biết, hoặc làthần chí đã mù mịt. Cửu Diễm lúc này đã không còn tâm tình cùng hắn chơi trò đánh đố, hắn mang theo ba phần trào phúng, bảy phầnlãnh đạm nói: “Đã chết, ở dưới chân ngươi.” Giọng nói còn chưa ra, khóe mắt vị thần minh bạc tình đã là rơi một giọt huyết lệ.

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 68

Như bị gương mặt lúc này của Thương Tiêu dọa. Cửu Diễm giật mình: “Thương Tiêu, ngươi…” Thương Tiêu cảm thấy ẩm ướt trênmặt, ngón tay ở nhẹ chà qua mặt, lau đi huyết lệ trên mặt, dấu vết mơ hồ trên khuôn mặt. Thần sắc hắn có vẻ có chút hoảng hốt, rất làkhó hiểu vết máu trên mặt mình là từ đâu mà đến. Cửu Diễm thở dài: “Hai trăm năm trước ngươi vì nàng nhập ma, quấy thiên hạ đạiloạn, mà nay nàng lại vì thiên hạ mà chết, cũng có thể nói là nhân quả luân hồi.” Nhân quả luân hồi? Thương Tiêu giật mình, NhanNhược Nhất đã trải qua cái nhân như thế nào, hắn nhất thời cũng nghĩ không ra, hiện lên trong đầu chính là bộ dáng nàng nhảy xuốngđỉnh U Đô Sơn của hai trăm năm trước, còn có đôi mắt nàng rơi lệ vì hắn cách đây không lâu. Bây giờ… Hắn nhất thời có chút khiếpđảm không dám nhìn cái đầu trên mặt đất kia. Ngay lúc vô ngữ, mặt đất lại chấn động kịch liệt một trận, trong nháy mắt thân hìnhThương Tiêu hơi hơi lay động tựa hồ sắp đứng không vững. Chỗ mặt đất rạn nứt kia lại đột nhiên nhô lên, lần này cư nhiên so với lầntrước còn cao hơn rất nhiều. Cửu Diễm hét lớn: “Mau tránh ra.” Thương Tiêu lại đứng bất động. Cửu Diễm chỉ có thả người lên trướckéoThương Tiêu lên giữa không trung. Mà khi hắn nhìn xuống, nhìn thấy mảnh đất khô nứt hoang vu của Hồ Trủng vỡ ra cái động kia,nhất thời kinh ngạc: “Đó là… trận?” Hoặc có thể nói là một mắt trận [1] cực lớn. Khi cái động này từ dưới đất càng khuếch càng lớn,phương xa cũng bắn ra huyết quang màu đỏ sậm. Nếu hắn đoán không sai, hướng kia chắc hẳn là phương hướng của Anh Lương.Ánh sáng cấp tốc mở rộng, như là dùng phương thức quét sạch ngàn quân lướt qua Thanh Khâu, lại lao đi phía xa. Phảng phất như làquét khắp cả Cửu Châu. Bầu trời giữa ban ngày bị nhiễm sắc đỏ của máu, giống như có thể nhỏ giọt ra. Cửu Diễm chỉ cảm thấy tâmphù khí táo, vội âm thầm niệm vài lần tịnh tâm chú mới áp chế sát khí trong lồng ngực. Hắn nhìn cái động phía dưới không ngừngkhuếch trương, thần sắc trở nên ngưng trọng. Huyết trận —— Thượng Cổ điển tịch (sách cổ) có ghi, tập hợp máu của vạn vật có thểthành huyết trận, trận này có thể cứu sống người chết, làm bạch cốt nở thịt, nếu lượng máu thu thập được đầy đủ, thậm chí còn có thểđảo ngược thời không, là một pháp thuật có thể lật nhào thiên địa. Nhưng là bởi vì để khai trận cần sát hại quá nhiều sinh mệnh, bịchúng thần Thượng Cổ phong ấn lại, thành một pháp thuật cấm kỵ chỉ được ghi trong sách cổ. Mở cái thuật này, người nọ rốt cuộcmuốn làm gì? Kinh ngạc bên này còn chưa hết, trong động kia lại trào ra một đống chân tay cụt đứt, hỗn tạp trong đó còn có… đầucủa Nhan Nhược Nhất? Làm sao lại có nhiều đầu như vậy! Cửu Diễm nhìn đến nghẹn họng trân trối, đảo mắt nhìn Thương Tiêu. Đãthấy mê mang trong mắt Thương Tiêu bỗng trong lại, thần chí trở nên thanh thản. Hắn vẫn chưa vội đi xuống, ngược lại ánh mắt sắcbén tìm kiếm trong đống chân tay cụt đứt phía dưới. Cửu Diễm đương nhiên biết hắn đang tìm cái gì, thế nhưng đối mặt với nhiềugương mặt giống như đúc thế này, làm sao mà tìm? Như là muốn đánh vỡ ngờ vực của hắn vậy, trong động tràn ngập huyết sắc kia

Page 135: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

ném ra một tia kim quang. Đôi mắt Thương Tiêu sáng lên, như cũ không vội đi xuống. Cửu Diễm nhíu mày ngạc nhiên nói: “Quả thật làcó chút năng lực.” Lời còn chưa dứt, bên trong những cái đầu cùng tứ chi loạn xạ bỗng dưng tung ra một đạo kim quang, nổ đến phíadưới máu thịt tung tóe, lập tức một bóng người phá vỡ trở ngại trập trùng mà vọt ra, phía sau còn mang theo một con… PhượngHoàng! Thế nhưng không mảy may cảm thấy được chút sinh khí từ con Phượng Hoàng kia. Nhưng vào lúc này phía dưới bỗng nhiêntràn ngập sát khí, một thân ảnh màu đỏ cũng đi theo Nhược Nhất bọn họ cấp tốc xông lên, lộ ra dao sắc, chém thẳng về hướng lưngNhược Nhất. Nhược Nhất đã nhận ra nguy hiểm, thế nhưng muốn ở giữa không trung tránh khỏi công kích này là không có khả năng.Nàng ngửa đầu nhìn, thấy Cửu Diễm cùng Thương Tiêu trên không trung, nhưng không lộ vẻ vui sướng đi cầu cứu như trước. Đôimắt Thương Tiêu trở nên u ám, thân hình lóe một cái đã đến bên Nhược Nhất, hắn nâng tay gạt lưỡi dao mà người ở phía sau kiacông kích qua, vòng tay định ôm eo của Nhược Nhất, nhưng không nghĩ tới còn chưa đụng vào, nàng liền quát to: “Đừng chạm vàota!” Thương Tiêu kinh ngạc, tập trung nhìn mới phát hiện toàn thân nàng đều là những vết thương chi chít, khóe môi rỉ ra từng giọt máunhỏ. Ánh mắt nhìn hắn mang theo tia đề phòng mà xa lạ. Nàng mang theo Nguyệt Hoàng đáp xuống đất. Như không hề phát hiện cácđoạn chân tay cụt đứt rải rác khắp nơi trên đất, tùy ý để những vết máu dinh dính thấm ướt xiêm y của nàng lần nữa. Sự xuất hiện củanàng đã dẫn dụ những cái đầu kia bạo động, xột xột xoạt xoạt chậm rãi dời qua bên nàng. Cái đầu tới gần nàng bị nàng với vẻ mặtkhông chút thay đổi vỗ đến nát bấy, óc não vỡ vụn cũng dụ không nổi nửa điểm phản ứng của nàng. Hành động như vậy, nửa điểmcũng không giống Nhan Nhược Nhất. Mới vừa rồi ở phía dưới kia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì… Chưa cho mọi người nhiều thời gianhòa hoãn, thân ảnh màu đỏ kia bỗng nhảy lên, cấp tốc đánh về phía Nhược Nhất, giương đao đánh đúng vào lồng ngực NguyệtHoàng. Nhược Nhất tất nhiên sẽ không ngồi không chờ chết, kim quang trong tay phất phới, trực tiếp đỡ lấy đạo chém của đao. Lưỡidao kia mặc dù dừng lại, mà những lưỡi dao sắc nhỏ bắn ra từ trên đao lại khiến người khác không cách nào tránh khỏi, đều chuivào trong thân thể Nhược Nhất, biến mất không thấy bóng dáng, chỉ lưu lại nhiều điểm máu nhỏ giọt thấm ra. Dù là Cửu Diễm cũngkhông khỏi kinh hãi. Khó trách không cho Thương Tiêu chạm vào, thân thể bị đâm nhiều vết nhỏ vụn như vậy, chạm nhẹ vào đối vớinàng mà nói chắc chắn chính là đau đớn tận xương cốt. Chưa cho Nhược Nhất nửa điểm thời gian nghỉ ngơi, Hồng Liên giương đaolại đánh một phát ra. Thần ấn nơi mi tâm của Thương Tiêu chợt lóe, đôi mắt tụ tập sát khí, vừa định động thủ, chợt nghe không trungtruyền đến từng trận cười to: “Đủ rồi. Đủ rồi” Hồng Liên mạnh mẽ thu đao lui về phía sau. Cửu Diễm, Thương Tiêu biến sắc, nhìn vềbầu trời phía Anh Lương. Nhược Nhất ôm lấy Nguyệt Hoàng đã không còn hô hấp, ánh mắt cực lạnh ném về hướng kia. Nhưng thấymột nam tử một thân y phục sắc đỏ tựa lửa từ phương xa đi trên không trung lại đây, mỗi bước mười dặm, tay áo tung bay, nhanhnhẹn tựa tiên. Hắn không cao ngạo giống Thương Tiêu, không mị hoặc giống Cửu Diễm, nhưng lại có một ý vị tao nhã. Ánh mắt hắnchần chừ một vòng trên thân thể mọi người, cuối cùng dừng trên người Nhược Nhất, cười nhạt nói: “Tiểu nha đầu vất vả rồi.” NhượcNhất siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi phun ra tên của hắn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy: “Anh Lương chủ!” AnhLương chủ cười to nói: “Bây giờ biết còn có tác dụng gì?” Hắn vung tay lên, Hồng Liên vọt qua bên người hắn, “Hắn đã hoàn toànnhập ma, thành con rối của ta. Huyết trận đã sống, nghiệp lớn của ta sắp thành, mặc cho các ngươi có thần thông quảng đại đến đâucũng không làm gì được.” Thương Tiêu không chờ hắn nói lời vô nghĩa, thần ấn nơi mi tâm chớp sáng ngày càng nóng lên, thân ảnhchợt lóe liền công kích qua. Hồng Liên hộ bên người Anh Lương chủ, sao có thể để cho hắn đắc thủ, hai người nhanh chóng triền đấutrên không trung. Thần lực cùng ma lực tranh đấu quá mức kịch liệt, chỉ chốc lát sau trên bầu trời đã tích đầy các tầng mây đen nghịt,bao bọc cả Thanh Khâu trong bóng tối. Cửu Diễm thầm nghĩ không ổn, quay về cung điện Thanh Khâu bày kết giới, xoay người muốncuốn lấy Hồng Liên, để cho Thương Tiêu thoát thân đối phó với Anh Lương chủ. Nhưng hắn còn chưa hành động, một thân ảnh màuđỏ khác xẹt qua trước mặt hắn. Hắn lắc mình tránh thoát, tập trung nhìn vào cư nhiên là… Nhan Nhược Nhất? Không đúng, đây chỉ làmột quái vật có xác không hồn được chắp vá lại từ cái đầu của Nhan Nhược Nhất cùng những đoạn chi thể [2] tán loạn. Cửu Diễmnhìn xuống dưới, mắt trận đỏ như máu đã hoàn toàn mở ra. Thật đúng như một con mắt màu đỏ nhìn lên không trung. Các đoạn taychân đứt khúc cùng những cái đầu bắt đầu tụ hợp lại, hợp thành những con quái vật chẳng ra gì. Bọn chúng có những con chạy chungquanh, có những con phát ra tiếng thét tựa đau đớn tựa bi thương, có những con công kích về hướng Cửu Diễm cùng Thương Tiêu.Nhược Nhất hình như không phát giác sự biến hóa của xung quanh, nàng cúi đầu nhìn Nguyệt Hoàng trong lồng ngực: “Đây là sư phụmà ngươi vẫn muốn bảo vệ cho đến phút cuối? Đây là sư phụ của ngươi?” Mà Nguyệt Hoàng tất nhiên không còn trả lời câu hỏi củanàng nữa. Anh Lương chủ không biết từ khi nào đã đi đến bên người Nhược Nhất, nghe nàng nói những lời này thì ý cười bên môihơi hơi thu lại: “Đợi nghiệp lớn định rồi, ta ắt sẽ đền bù cho nàng ta.” “Nghiệp lớn? Đền bù?” Nhược Nhất chỉ cảm thấy buồn cười,“Nghiệp lớn của ngươi có thành hay không cùng nàng có can hệ gì? Nàng đã chết rồi lấy cái đền bù của ngươi còn có tác dụng gì?”Anh Lương chủ lại cười, trong mắt ẩn ẩn có tia sáng điên cuồng: “Phượng Hoàng vốn là loài chi bất tử. Sao lại dễ dàng chết như thế.Huống hồ nếu nàng thật sự đã chết, ta cũng nhất định có thể làm cho nàng sống lại. Chỉ cần huyết trận thành rồi, Phượng Hoàng tộc taphục sinh, Hoàng nhi tất nhiên cũng có thể sống lại. Lúc đó, nàng sẽ không bao giờ nhớ tới Thành Hạo gì nữa, chỉ thuộc về ta.” NhượcNhất ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi muốn đảo ngược thời không, làm phục sinh Phượng Hoàng tộc?” Nàng bừng tỉnh đại ngộ, nhữngđiểm đáng ngờ từng cơn từng hồi trong đầu dần dần trở nên rõ ràng. Vì sao lại là Cửu Man phá đất mà ra đầu tiên? Theo lý thuyết,Anh Lương chủ thân là lãnh chúa một phương, ở trên lãnh địa của mình có ma vật như vậy xuất hiện hắn hẳn là phải kinh hoảng hơnso với bất kì ai mới đúng, mà hắn lại ngồi không trên điện đường, một chút cũng không quản. Rồi sau đó Hồng Liên xuất hiện ở AnhLương, Nguyệt Hoàng bị ma khí ăn mòn muốn giết Nhược Nhất. Còn khi tất cả mọi người cùng Hồng Liên đấu trên không trung, thủychung không thấy bóng dáng hắn. Vì sao hồn phách Thành Hạo bị làm thành Hồng Liên? Vì sao ở trên U Đô hắn một mực muốn đẩyHuân Trì vào tuyệt cảnh… Cho nên hắn bày huyết trận, cho nên hắn muốn cho thiên hạ nhập ma, làm Cửu Châu nơi nơi đều là chémgiết cùng thù hận, tẩm đầy máu tươi. Anh Lương chủ cười cười: “Sáu trăm năm trước, ta dụ Quý Tử Hiên phản bội yêu tộc, vốn địnhlàm hắn nhập ma, nhưng không liệu được Tử Đàn có năng lực như thế, cư nhiên trực tiếp đoạt hết ma khí trong thân thể Quý Tử Hiên.Hai trăm năm trước, ta khiến ma khí xâm lấn Không Tang, phá Thượng Cổ phong ấn. Vốn muốn tại khi đó sẽ thả yêu ma xuất thế,nhưng không nghĩ đến Huân Trì thế cư nhiên giao trái tim cho ngươi, làm Thần Minh phong ấn không thể bị phá giải hoàn toàn. Rồisau đó ta dụ Thương Tiêu nhập ma. Làm theo cách lúc đó của hắn, ta tưởng không quá hai mươi năm thì đã có thể thu thập hết lượngmáu cần thiết cho huyết trận, lại không nghĩ tới chính là hắn cư nhiên tự phong ấn bản thân. Nhiều lần thất bại, ta liền nghĩ dứt khoát tựmình tạo ra một Thiên Ma, vừa đúng lúc, Hoàng nhi cư nhiên lại mê luyến một hồn phách loài người thấp hèn, ta bèn nhất cử lưỡngtiện, thay Hoàng nhi trừ bỏ tai họa, vừa tìm được vật liệu mà mình muốn có.” Nhược Nhất rũ mắt không nói. Anh Lương chủ nói:“Ngươi đến đây đã làm trở ngại không ít kế hoạch của ta, nhưng thật ra đã cho ta biết được một chuyện thú vị.” Hắn cười đi đến gầnNhược Nhất, “Máu tươi dị thế, quả là thứ có thể gặp nhưng không thể cầu, có máu của ngươi, có thể giúp Phượng Hoàng tộc phụcsinh sớm hơn, còn có thể loại bỏ tử khí Âm Sát. Ta nghĩ hết biện pháp muốn làm ra loại máu có công hiêu tương tự như máu củangươi, thế nhưng lại làm ra nhiều sản phẩm thất bại như vậy, cũng không tìm được một cái hợp ý ta.” “Ta không nghĩ tới ngươi thế màlại phối hợp như vậy mà chạy đến Thanh Khâu. Thật đỡ cho ta phải tìm ngươi khắp nơi.” Hắn vươn tay ra hướng Nhược Nhất:“Thượng Cổ thần diệt, Phượng Hoàng tộc cũng suy sụp theo. Tộc nhân từng người từng người bỏ mạng. Thế nhân đều nói là thiêný…” Anh Lương chủ hừ lạnh một tiếng: “Thiên ý thì được xem là cái gì! Ta càng muốn nghịch chuyển thời không, phá vỡ ý trời xanh!Hôm nay ta phải để Cửu Châu tái hiện Phượng Hoàng!” Nhược Nhất nhìn hắn như nhìn thấy chính mình. Lúc Huân Trì tan biến trước

Page 136: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

mắt nàng, lúc Thương Tiêu nhập thần khiến nàng phải buông xuôi, lúc Nguyệt Hoàng rơi lệ đình chỉ hô hấp. Nàng cũng muốn điêncuồng rống to như hắn vậy. Thiên ý thì xem là cái gì! Nó được cho là gì chứ! “Tiểu nha đầu, nếu ngươi nguyện ý cam tâm tình nguyệngiao máu ra, ta liền cho ngươi ít chịu vài phần thống khổ, lưu ngươi toàn thây.” Thanh âm của Anh Lương chủ vang lên bên tai nàng.Nhược Nhất bỗng nhiên bật cười thất thanh: “Anh Lương chủ, thiên ý làm Phượng Hoàng tộc của ngươi bị diệt. Mà nay ngươi vìPhượng Hoàng tộc lại muốn giết sinh linh Cửu Châu, ngươi giống như trời cao mà chi phối sinh mệnh của ta. Dựa vào cái gì?”Nhược Nhất nhìn chằm chằm hắn, cười đến ôn hòa: “Ngươi lại cho là gì chứ?”

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 69

Vẻ hung ác trong mắt Anh Lương chủ chợt lóe lên: “Xem ra nha đầu tuyệt không phải một người thức thời biết điều.” Nhược Nhất nhẹnhàng đặt Nguyệt Hoàng ở cạnh mình, thản nhiên nói: “Nhan Nhược Nhất sợ chết cũng sợ đau, vẫn là thức thời biết điều nhất.” Nàngnhìn thẳng vào Anh Lương chủ, trong ánh mắt mang theo một tia khinh miệt cùng trào phúng, “Ta không chạy, là bởi vì ta biết, từ nayvề sau, Phượng Hoàng tộc của ngươi sẽ vĩnh viễn biến mất trong lịch sử của Cửu Châu.” Anh Lương chủ cười lạnh lùng: “Nha đầukhẩu khí không nhỏ.” Lời còn chưa dứt, bóng người đã không thấy. Nhược Nhất vẫn ngồi chưa động, tóc mai bên tai nàng khẽ nhúcnhích. Trong lòng nàng biết, Anh Lương chủ nếu có ý muốn giết nàng, nàng tuyệt đối tránh không khỏi, dứt khoát lấy thân làm mồi…Đợi thân ảnh Anh Lương chủ hiện lên lần nữa, đã là ở phía sau Nhược Nhất! Hắn câu môi cười cười, móng tay nháy mắt dài ba tấccó thừa, như lưỡi dao sắc bén vậy đâm sau lưng Nhược Nhất. Nhược Nhất nhắm mắt lại, đợi cơn đau kéo đến. Nói thì chậm mà xảyra thì nhanh, trên không trung đột nhiên bay tới một sát khí sắc bén, đánh thẳng vào lồng ngực của Anh Lương chủ. Anh Lương chủkhông thể không quay người phòng thủ. Công kích phía không trung nối gót mà tới, không để cho hắn nửa điểm thời gian ngừng nghỉ,khiến hắn lui về sau hơn mười thước. Bụi bậm rơi hết, Nhược Nhất cùng Anh Lương chủ ngẩng đầu nhìn, Thương Tiêu trên khôngtrung một tay siết cổ Hồng Liên, một tay chỉ thẳng về nơi Anh Lương chủ, đầu ngón tay chợt lóe ngân quang. Sát khí trong mắt lẫm liệt,hiển nhiên, mấy đạo công kích vừa rồi là do hắn đánh tới. Anh Lương chủ hướng Thương Tiêu cười cười: “Những năm gần đây, vẫnlà ngươi trưởng thành nhanh nhất. Thượng Cổ Thần Minh Câu Mang dùng tính mạng như là cái giá để cứu lấy bá tánh, ngươi cũngmuốn noi theo hắn sao?” Thương Tiêu chưa nói, Anh Lương chủ lại cười âm hiểm: “Chỉ tiếc, ngươi muốn noi theo hắn, cũng khôngcòn cơ hội nữa rồi!” Mặt trận sắc đỏ bỗng rung lên kịch liệt. Những con quái vật được tổ hợp lại như đã tiếp nhận mệnh lệnh vậy đồngloạt nhảy vào trong mắt trận. Mắt trận như có sinh mệnh, chấn động lúc mạnh lúc yếu, gần như hô hấp của sinh vật. Hào quang bắn ranơi Anh Lương Sơn phía xa lại mạnh lên mấy phần. Thần sắc Thương Tiêu ngưng trọng, bỗng nhiên hắn cảm thấy trong cổ Hồng Liêntựa hồ có cái gì đang nhúc nhích. Chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy cái đầu đang rũ xuống của Hồng Liên bỗng ngẩng lên, khóe môi câulên một nụ cười quỷ quyệt, một ngụm máu đen sẫm phun ngay trước mặt Thương Tiêu. Máu tươi ở trên thần ấn nơi mi tâm của hắn.Thương Tiêu chỉ cảm thấy một cỗ nóng cháy tận tim từ chỗ kia lan ra đến đáy lòng. Tay hắn thoáng dùng lực, tất cả thần lực đều xuyênvào trong cơ thể Hồng Liên, mạnh mẽ dập nát vụn ngũ tạng lục phủ của hắn. Ngón giữa buông lỏng, Hồng Liên mềm nhũn rơi xuốngđất. Cỗ nóng cháy nơi mi tâm của Thương Tiêu giống như phải đốt tận hết tất cả thần lực trong cơ thể hắn vậy. Lại giống như một bàntay, không ngừng khiêu khích dục vọng phía sâu trong tim của hắn. Dẫn dụ ra cỗ ma khí mà từ lúc nhập thần đến nay hắn vẫn luônphong ấn tại đáy lòng. Thân mình hắn mềm nhũn, tự giữa không trung rơi thẳng xuống. “Biểu ca!” Bỗng nhiên một bóng dáng nổi bậtvội vàng bay tới từ xa. Vũ La tiếp được Thương Tiêu, chỉ thấy sắc mặt hắn trắng xanh, mồ hôi lạnh chảy ròng trên thái dương, lạitrông thấy mắt trận sắc đỏ đang mở ra bên dưới, không khỏi thất thanh nói: “Đây là chuyện gì?” Bọn quái vật vây công Cửu Diễm cũnglục tục nhảy vào trong mắt trận. Cửu Diễm được tự do, đang muốn quay đầu đi giúp Thương Tiêu, đảo mắt vừa nhìn, đã thấy Vũ La ởđây, nhất thời thay đổi sắc mặt, tức giận lên, quát to: “Trở về!” Vũ La làm sao mà xa hắn. Anh Lương chủ ngửa mặt lên trời cười to:“Cuối cùng ta đã đợi được ngày này! Thiên địa bất nhân! Làm Phượng Hoàng tộc ta bi thảm như vậy, mà nay ta muốn tiêu diệt thiênđịa, số mệnh Cửu Châu đều nắm giữ ở trong tay ta!” Gương mặt Nhược Nhất không chút thay đổi nghe Anh Lương cười gần như làđiên cuồng, tay nhẹ nhàng sờ thân thể đang dần dần lạnh băng cương cứng của Nguyệt Hoàng. Thì thào: “Thật có lỗi, cứu khôngđược ngươi, cứu không được Thành Hạo của ngươi, hắn hướng ta cầu cứu như vậy… Cầu cứu lâu như vậy…” “Mà bây giờ, lại phảiđộng thủ với sư phụ mà ngươi luôn tìm mọi cách để bảo vệ.” Thanh âm chưa rơi xuống, người đã đứng lên. Nàng nhìn chằm chằmAnh Lương chủ, tập trung tĩnh khí, cả người in ra một đạo kim quang đạm nhạt. Khí tức dưới chân lưu động bên người Nhược Nhấtkéo dài ra. Nhược Nhất bước ra một bước, không nhanh không chậm đi về hướng Anh Lương chủ. Nháy mắt khí tức lưu chuyển kianhư làm Anh Lương chủ gặp lại vị tiên nhân cô tịch độc thủ Không Tang mấy ngàn năm. Anh Lương chủ nhìn Nhược Nhất, nhíu mày:“Có chút thú vị.” Nói xong, sát khí tản ra quanh thân, cùng khí tức của Nhược Nhất hình thành tư thế đối trận. Thương Tiêu muốn động,nhưng vì cỗ nóng cháy lợi hại khắp người, nửa điểm cũng không thể động đậy. Vũ La đưa tai đến bên môi Thương Tiêu hỏi: “Biểu cangươi nói cái gì?” “Bảo nàng… chạy.” Thương Tiêu cường lực áp chế ma khí đang cuồn cuộn dưới đáy lòng, khóe môi run rẩy: “AnhLương chủ muốn máu của nàng, bảo nàng chạy đi.” Vũ La quét mắt nhìn tình thế phía dưới, trong lòng ước chừng đã có tính toán,nàng biết bây giờ nếu muốn a Nhan tự mình rời khỏi chắc chắn là không có khả năng, nàng hướng Cửu Diễm quát: “Đánh ngất aNhan rồi mang đi! Nơi này giao cho ta!” Cửu Diễm biết tính tình Vũ La, chỉ có thể cắn chặt răng, xoay người liền bay về hướng NhượcNhất. “Đây không thể được.” Anh Lương chủ vung tay lên, một đoàn ma khí ở giữa không trung ngưng kết thành hình, hóa thành bộdáng Hồng Liên chém về phía Cửu Diễm. “Vướng víu!” Cửu Diễm động hỏa, yêu lực cuồn cuộn mà trào ra, chỉ một chiêu đã đánh tanma khí. Cũng không liệu được lúc này Nhược Nhất đột xuất chiêu, công thẳng hướng Anh Lương chủ. Cửu Diễm muốn cản đã khôngkịp. Bên môi Anh Lương chủ mở ra một cái cười to, hóa giải công kích lỗ mãng Nhược Nhất dễ như trở tay, chuyển tay lại tung ranhiều ma khí cản trở Cửu Diễm. “Tiểu nha đầu tính khí không nhỏ (ý chỉ hay phát cáu). Chỉ là chiêu thức này khó coi đến quá đáng.”Nhược Nhất cười đến khinh miệt: “Không có tính khí lớn bằng ngươi. Chiêu thức đủ để giết ngươi là được rồi.” Lời này nói ra rất tựtin, nửa điểm cũng không vì chiêu thức khó coi của mình mà nổi giận. Anh Lương chủ cười ha ha: “Trái lại ta muốn nhìn xem, hiện naycòn có người nào có thể giết ta!” Hắn một tay đã đỡ được công kích bổ qua từ Nhược Nhất, cổ tay vừa lật, tiến lên một bước, trựctiếp chế trụ cánh tay Nhược Nhất, móng tay của tay còn lại mọc dài vài tấc, vung lên trên không trung, mắt trận sắc đỏ bộc phát ratừng tiếng gào thét, bên trong tựa như ngưng tụ thành cái gì vậy, cùng Anh Lương chủ hô ứng lẫn nhau. Nụ cười trên mặt Anh Lươngchủ càng điên cuồng hơn: “Cửu Châu Phượng Hoàng! Ngày thấy lại ánh mặt trời đã tới rồi!” Trong một khắc cánh tay giơ lên rồi thảxuống, Nhược Nhất chỉ cảm thấy bụng đau kịch liệt. Trước mặt đen đi trong nháy mắt, khi ý thức lần nữa thanh tỉnh lại, bên tai là thanhâm tranh nhau kêu hót của một đám Phượng Hoàng. Còn có tiếng gầm phiêu tán trong không trung của Vũ La: “Dừng tay!” Nhược

Page 137: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Nhất bị ném qua một bên, hung hăng ngã vào mảnh đất bị máu ngâm đến lầy lội. Trong lúc hoảng hốt, nhìn thấy Anh Lương chủ ấn bàntay dính đầy máu của nàng xuống đất, nhỏ giọng thì thào chú văn. Nàng nhếch miệng cười cười. Máu của ta, chỉ e là ngươi dùngkhông nổi. Mắt trận bắt đầu chấn động kịch liệt, ánh sáng trong mắt Anh Lương chủ đã tới mức cuồng dại. Đột nhiên, huyết quangtrong trận ngừng lại. Sinh vật bên trong bộc phát ra tiếng thét chói tai. Trên mặt Anh Lương chủ hiện lên sự kinh ngạc, tiếp theo mặtđất từ từ khôi phục bình lặng, dòng máu thấm ra dần dần khô cạn. Trong mắt trận màu đó ẩn ẩn lộ ra một mạt kim quang. Anh Lươngchủ mở to mắt, nhìn vào thân ảnh hiện ra bên trong màn kim quang đang chậm rãi khuếch đại —— Huân Trì. Vẫn là nụ cười ôn hòatrên khuôn mặt. Thiêng liêng đến mức người khác không thể nhìn thẳng vào. Nhược Nhất thở hổn hển, cơn đau dưới bụng đã làm chonàng nhìn không rõ gương mặt của hắn. Nhưng là nàng vẫn giơ ngón tay cái ra quơ quơ với hắn. Huân Trì, ta làm được rồi. Mà HuânTrì kia không có nhìn về phía Nhược Nhất, hắn chậm rãi mở miệng, thanh âm tang thương như một lão già, lại ôn hòa như một quântử ngày thường: “Vạn vật đều có tuổi thọ. Phượng Hoàng tộc, thọ tận (hết thời), phải luân hồi, là lẽ trời.” Nhược Nhất nghe ra, thanhâm này chính là thanh âm của ngươi đưa nàng trở về Cửu Châu kia, là thần Câu Mang đã tiêu tan trong thiên địa. Hắn nhìn chằmchằm Anh Lương chủ, trên gương mặt đều là từ bi cùng thương cảm: “Nghịch thiên cải đạo, tất bất thành hĩ [1].” Thanh âm chậm rãiphiêu tán khắp thiên địa, ngay cả mắt trận trương ra cũng đóng lại không mở nữa. Tầng tầng kim quang quét sạch dòng khí nhơ bẩntrong thiên địa. Sắc đỏ bắn ra ở Anh Lương phía xa dần dần tan biến trong kim quang. Lại thấy mặt trời, trời xanh mây trắng vẫn sạchsẽ như xưa. Vũ La ngơ ngác nhìn tất cả chuyện xảy ra: “Mới vừa rồi… Đó là thần Thượng Cổ?” Thương Tiêu rũ đầu bên người Vũ La,hơi thở dần dần trở nên kỳ quái. Mà lúc này đã không còn ai chú ý tới sự thay đổi của hắn. Nhược Nhất nỗ lực chống thân mình lên,cười đến có điểm đắc ý: “Anh Lương chủ, ta sớm đã nói qua, ta là người thức thời biết điều.” Lời còn chưa dứt, trên cổ nàng bỗngxuất hiện một ấn ký đen như mực, Anh Lương chủ dùng ma khí cách khoảng không siết cổ Nhược Nhất, chậm rãi nhấc nàng lên giữakhông trung. Hận đến khóe mắt đầy những vết nứt: “Huân Trì đã chết, ở đâu ra trái tim của Câu Mang!” “Tất nhiên là Huân Trì cho ta.Ta không nỡ lấy ra dùng… để tăng cường năng lực bé nhỏ của mình. Ngươi xem, cho ngươi dùng, hiệu quả còn tốt hơn?” Lúc trướcHuân Trì đem trái tim thần minh độ cho Nhược Nhất, nàng tuyệt không luyện hóa, lại càng không dùng trái tim thần minh để dung hợpvới thần lực trong cơ thể mình. Không dùng lại càng không nỡ, nàng vẫn luôn để nó bên trong đan điền. Anh Lương chủ đâm vào bụngnàng. Lấy máu, cũng lấy luôn trái tim của Câu Mang. Một phương thuốc mạnh lại thần xui quỷ khiến làm kế hoạch to lớn ngàn năm củaAnh Lương chủ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Anh Lương chủ hận đến đỏ cả hốc mắt, tay dùng sức, càng muốn cứ vậy mà bóp nát cổNhược Nhất. Vũ La kinh hô: “Cửu Diễm!” Còn cần nàng ta nói sao, Cửu Diễm thấy thế, đã tiến công lên. Anh Lương chủ hét lớn mộttiếng, quanh thân tản ra ma khí. Năng lượng cường đại đến ngay cả Cửu Diễm cũng không cách nào tới gần nửa phân. “Ngươi hủynghiệp lớn của ta! Ta nhất định khiến ngươi cùng chôn!” Nhược Nhất cạy cổ tay của Anh Lương chủ, nàng của lúc này đã mất máuquá nhiều, đã hoàn toàn vô lực phản kháng, chỉ là ánh mắt nhìn hắn vẫn mang theo thương hại. Nàng gian nan mở miệng, không phátra một chút thanh âm, nhưng Anh Lương chủ lại thấy, nàng đang nói: “Ngươi thật đáng thương.”

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 70

Page 138: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi
Page 139: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Nhưng chỉ có thể là nếu mà thôi. Một mạt kim quang nhẹ bay đến từ phía chân trời. Trong nháy mắt, Nhược Nhất chỉ cảm thấy có mộtcảm giác ấm áp vây lấy cả người, ý thức dần dần mơ hồ. Toàn bộ thế giới tựa hồ đều đang quay ngược về. Cảm giác này vô cùngquen thuộc. Nàng tựa hồ nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ của Mạc Mặc ở bên tai nàng: “Nhược Nhất, ráng chống đỡ, chúng ta về nhà.” Hôhấp ngưng lại. Gió nhẹ đảo qua, hơi thở của Nhan Nhược Nhất hoàn toàn đình chỉ ở giữa thiên địa. Thế gian tựa hồ lặng yên như tờ.Cảm giác nóng cháy trong cơ thể từ từ biến mất, Thương Tiêu ngơ ngác nhìn Nhược Nhất ở phía dưới. Thần ấn ở mi tâm lúc chìm lúcnổi, lúc chớp lúc ẩn, cuối cùng chỉ để lại một cái ấn ký nửa đen nửa trắng. Không biết đó là cái gì. “Biểu ca?” Vũ La kỳ quái cảm giácđược thân thể cứng đơ của Thương Tiêu dần dần thả lỏng. Đột nhiên không trung nổi lên ngân quang, Vũ La chỉ cảm thấy thân thểđau nhức, đã bị văng ra một cách hung hăng. Cửu Diễm kinh hãi, cái gì cũng không quản, vung tay lên, thoát khỏi sự cản trở của makhí, lập tức phi thân tiến lên đỡ lấy Vũ La. Anh Lương chủ liếc mắt thấy thân thể Nguyệt Hoàng nằm trên mặt đất dần dần bị ngânquang nuốt chửng, thần chí bỗng thanh tỉnh, thét lên đau đớn, ném Nhược Nhất ra, thả người nhảy tới bên người Nguyệt Hoàng. Ômchặt lấy Nguyệt Hoàng, mặc cho ngân quang đốt cháy mỗi một tấc da thịt khắp người. Hắn nhìn Nguyệt Hoàng, lại ung dung cười đếnxinh đẹp: “Hoàng Nhi, ta đến với nàng được không?” Hắn ôm chặt Nguyệt Hoàng, “Đừng đi theo người ta nữa. Sư phụ sẽ đau lòng.”Mà hết thảy những chuyện này đều không liên quan đến Nhược Nhất, nàng giống như một tượng gỗ, bị vứt trên mặt đất một cách trơtrọi, cả người rách nát, thảm hại không thôi.

Page 140: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi
Page 141: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi
Page 142: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

Mùa đông năm 2011. Thành phố C tại một tiểu khu nào đó thuộc Trung Quốc. “Con mẹ nó Nhan Nhược Nhất! Ngươi muốn bỏng chếtlão nương có phải hay không!” Một tiếng gào thét từ trong một gian phòng phun ra. Hung hăng đặt cháo lên bàn, Nhược Nhất nói mộtcách hung tợn: “Con mẹ nó có ăn hay không, trong tiệm ta còn có việc, bị một cú điện thoại của ngươi gọi, vừa về là hầu hạ ngươi, talại không nợ tiền ngươi!” “Ngươi thiếu ta cái mạng! Không phải lão tử ngay lúc cuối liều sống liều chết kêu Quý Tử Hiên đưa ta đếnThanh Khâu, ngươi đã chết ở Cửu Châu rồi!” “Như vậy a.” Nhược Nhất thản nhiên nói, “Vậy ta trả mạng lại cho ngươi, ngươi lấy a,lấy đi a!” Cả người Mạc Mặc đắp đầy thuốc mỡ với mùi vị kỳ quái, bao đến như xác ướp vậy cứng ngắc nằm ở trên giường, hunghăng trừng mắt Nhược Nhất: “Nhan Nhược Nhất, ngươi đó càng ngày càng không biết xấu hổ.” “Không phải ngươi nói sao, thể diệncái thứ này bản thân lại nhìn không thấy lại không thể bán ra tiền, cần nó để làm chi. Ngươi rốt cuộc có muốn ăn hay không, đút ngươino rồi ta còn phải đi trông tiệm nữa! Ngươi tưởng buôn bán nhỏ làm ăn tốt lắm a!” Mạc Mặc huyết hận một trận: “Cút! Đừng để cho tỷnhìn thấy ngươi lần nữa.” Nhược Nhất quả nhiên ôm hành lý chạy lấy người. Sau khi ra đến ngoài cửa thì gọi điện thoại cho công tynội dịch, thuê một người tới chăm sóc Mạc Mặc. Vừa lo lắng không yên vội vã quay về tiệm. Hôm nay có mấy khách hàng tính cáchxảo quyệt tới lấy quần áo. Nàng còn có một điểm cuối cùng chưa xong, cần phải làm cho nhanh.

Page 143: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi
Page 144: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

HẾT

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 71: Phiên Ngoại 1

Gần đây Mạc Tầm đang lịch kiếp, đây là kiếp thứ bảy trong đời hắn. Là thời kì hắn trực tiếp chống đối, chuyện gì đều tự làm theo ýmình. Ngày thường, mọi người trong Tầm Thường Cung đều bị hắn hù đến chết khiếp. Chỉ có Quý Tử Hiên thét hắn một hai câu, hắncòn có thể nghe. Nhưng Quý Tử Hiên chính là cố tình không nói hắn, tùy ý hắn làm ầm ĩ, tùy ý hắn nháo động, gây rối loạn khắp thiênhạ, làm ra đại họa cũng chỉ có nói thản nhiên một câu “Vô phương.” Cưng chiều dung túng như vậy, lại cổ vũ tiểu báo vương hỗn đãnkiêu ngạo, cưng chiều đến nỗi hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ hận không năng lực là trời bị thủng một lỗ. Ngày hôm đó, đúng làtrời trong nắng ấm, Hỗn Thế Ma Vương hứng khởi, đột nhiên muốn đi mở mang kiến thức về yêu sơn U Đô trong truyền thuyết. Ởtrong trí nhớ của hắn, đối nơi đó có ấn tượng mơ hồ, người mẫu thân Nhược Nhất của hắn thích nhất sống ở nơi đó. Nghe nói đámCửu Vĩ Bạch Hồ thống lĩnh nơi đó, mỗi người đều có dàng vẻ tuyệt mỹ, hắn thật muốn nhìn, tuyệt mỹ đến độ nào? Còn đẹp hơn chaHiên Hiên? Còn đẹp hơn phụ thân trong trí nhớ? Nhất thời cũng không quan tâm giờ giảng của Vụ Quy, dùng khẩu quyết độn thổ, nháymắt liền không thấy bóng dáng. Vụ Quy y như cũ tự mình đọc sách của mình, ngẩng đầu nhìn, tiểu tử nghe đọc sách đã chuồn mất, hắncũng đỡ phải quan tâm, ném sách vở đi, ngã đầu đi gặp chu công. Chỉ là, nếu hắn biết Hỗn Thế Ma Vương tiếp theo sẽ gặp một cảnhphong ba, hắn cho dù chết cũng không cần mạng mà đi theo. . . . . . Mạc Tầm trời sinh có năng lực cực cao, tất cả pháp thuật đều họcrất mau. Nhưng mà đến ba trăm năm tuổi, liền có thể nắm vững thuần thuật một số phát thuật tương đối cao của Tầm Thường Cung.Hắn tự cho là chính mình mặc kệ gặp nguy hiểm gì, ít nhất cũng có năng lực chạy trốn, hơn nữa sau lưng hắn còn có một lão cha xưngbá thiên hạ chống lưng, ai dám thật sự ra tay tàn ác với hắn? mọi người trong Tầm Thường Cung cũng cảm thấy như vậy, ngay cả lãocha của hắn cũng cho rằng như thế. Chỉ là, mọi sự luôn luôn ngoài ý muốn. . . . . . Quý Tử Hiên trăm tính ngàn tính cũng không tínhđược, đứa con của mình thế nhưng gan lớn dám khiêu khích người quyền uy nhất của yêu tộc. Những năm gần đây, từ sau khiThương Tiêu lấy một thân thần lực làm cái giá để đuổi theo Nhan Nhược Nhất đến dị giới, yêu tộc không ngừng xuống dốc. Từ từ ẩnlui rời khỏi sân khấu của Cửu Châu, nhưng mà lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, uy thế của yêu tộc vẫn còn. Quan trọng hơn là, mặc dùThương Tiêu đi rồi, Cửu Diễm, Vũ La vẫn còn, tộc trường các yêu tộc vẫn còn, Tử Đàn vẫn còn. Mà con của Quý Tử Hiên hắn, cố tìnhtrêu chọc người lợi hại nhất yêu tộc. Tử Đàn. Hắn ở dưới chân U Đô Sơn, khinh miệt nâng cằm của Tử Đàn, giả bộ dáng vẻ của một

Page 145: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

tên ăn chơi, tà cười nói: “Yêu nữ có dáng vẻ cũng không tệ, cười một cái với ta đi.” Mây gió nơi chân trời thoáng chốc biến sắc.Trong nháy mắt Tử Đàn từ trong giật mình ngẩn người đã phục hồi lại tinh thần, làm theo lời nói của hắn, quả nhiên nở ra nụ cườinhạt, thẳng đến khi thấy hồn phách của Tiểu Tầm Tầm bay đi một nửa. Trong lúc tinh thần sửng sốt này, Tử Đàn đã kéo cánh tay hắnnói: “Ta đã vì tiểu gia nở nụ cười này, ngươi cũng phải trả lại cho ta cái lễ chứ.” Mạc Tầm bị mỹ nhân kéo tay, mừng rỡ cười ha hảngây ngô. Tử Đàn bất động thanh sắc chế trụ mệnh mạch của hắn: “Nếu ngươi có thể cười đến khờ khạo một chút, có lẽ ta sẽ mềmlòng mà thả ngươi.” Lúc này Hỗn Thế Ma Vương mới nghe ra không đúng, muốn phản kháng, nhưng mà không biết làm sao mà mệnhmạch đã bị người chế trụ, giãy dụa không được, lập tức tâm trạng từ trên trời rơi xuống đất. Vẻ mặt ủ rũ. Tử Đàn nói: “Sống từng nàytuổi đầu, lần đầu bị người ta đùa giỡn, uhm, nhưng thật ra cũng có một chút phong vị. Tiểu tử nhà Quý Tử Hiên cũng có chút thú vị.Sao, ngươi có tình ý với cô cô của ngươi là ta đây sao?” Sắc mặt Mạc Tầm trắng nhợt: “Cô cô?” “Lẽ nào Quý Tử Hiên còn chưa nóirõ thân thế cho ngươi?” ý cười bên môi của Tử Đàn không rõ ràng, “Đây cũng rất có thú vị. Ta nhìn thấy tiểu tử ngươi da thịt non mềmthế này, nuôi dưỡng vài năm cũng có hương vị tốt. Nếu không, cô cô ta chấp nhận chấp nhận theo ngươi?” Mồ hôi lạnh trên tháidương của Mạc Tầm chảy xuống, nghĩ muốn mở miệng nói chuyện, Tử Đàn lại đi trước một bước điểm vào á huyệt của hắn, nhântiện làm phép định thân. Liền kéo hắn lên núi . “Ta nghe nói cha của người thập phần yêu thương ngươi, lần này liền để chính hắn tựmình đến nhận người. Lâu rồi không gặp, ta có chút ý nghĩ kì quái muốn khi dễ khi dễ hắn.” Mạc Tầm khóc không ra tiếng, lệ rơi đầymặt. Sau khi sứ giả của U Đô mang tin tức đến, Quý Tử Hiên trầm mặc thật lâu, nói: “Đợi ta rửa mặt chải tóc liền đi cùng ngươi.”Xoay người vào hậu điện lạnh giọng với Khuynh Nguyệt hỏi, “Vụ Quy ở đâu?” “Hồi chủ tử, trốn rồi.” Trán của Quý Tử Hiên giật giậtkhông tiếng động, không nhiều lời nữa, xoay người vào phòng tắm trong điện. Đem thân mình nhập vào trong bọt nước ấm áp, hắnthan thở một tiếng, sao đó day day mi tâm. Đi U Đô. . . . . . Nơi đó với hắn mà nói chắc chắn là một nơi đầy ác mộng. Chỉ mới suy nghĩmột chút, sẽ cảm thấy được cả người không tự chủ được mà phát lạnh. Càng không nói đến còn phải đối mặt thân tỷ bị con của mìnhđùa giỡn. . . . . . Quả nhiên làm người cha độc thân thật không dễ a! Bên này chưa than thở xong, vành tay hơi hơi động, hình như hắnnghe thấy cái gì đó đang nhanh chóng lao đến. Cẩn thận phân rõ, đó tựa hồ là tiếng la kinh hãi của một nữ tử. Càng ngày càng gần,càng ngày càng gần. Sau đó vang lên tiếng nóc nhà bị phá vỡ. Cảnh tượng quen thuộc như thế, giống như tái hiện lại hồi ức. Khi nữtử kia mang theo ngói vỡ trên nóc nhà rơi vào trong hồ tắm của hắn, hắn không khỏi mặt mày tươi cười, thản nhiên hỏi: “Xin hỏi quýtính của cô nương?” Mà trả lời câu hỏi của hắn chính là một cái ôm thật chặt cùng với những nụ hôn vội vàng gần như không thể khốngchế: “Quý tính cái gì mà quý tính! Ta là lão bà của chàng, nương tử của chàng, nữ nhân của chàng! Lão tử cực khổ mất nhiều sức lựcmới trở về được! Chàng lại lạnh nhạt với ta như thế? Không được, không nhịn được, hôm nay tại chỗ này, chúng ta giải quyết trướcrồi nói sau.” Quý Tử Hiên dở khóc dở cười đẩy nữ nhân đang sờ loạn trên người mình ra: “Tầm Tầm có chuyện, ta. . . . . .” Môi lại bịlấp kín, Mạc Mặc ậm ờ nói: “Đó là chuyện của nó, đối với chuyện của chúng ta chỉ là chuyện nhỏ, chờ chúng ta giải quyết chuyện củamình xong rồi nói sau.” Quý Tử Hiên bất đắc dĩ, chỉ có thể làm gián đoạn sự quấy rầy không ngừng của Mạc Mặc mới nói rõ ràng câuchuyện từ nguyên nhân đến hậu quả cho Mạc Mặc nghe. Cuối cùng chỉ nghe Mạc Mặc nói: “Thật đúng lúc, lần này coi như là giáohuấn, làm cho nó ở U Đô chờ đợi mấy ngày đi, làm giảm bớt nhuệ khí của nó. Lão tử lúc nhỏ cũng chưa có người nào cưng chiềunhư vậy tùy ý cho chay loạn khắp nơi gây ầm ĩ! Nếu nó có chút bản lĩnh, thì thật sự quyến rũ cô cô của nó trở về đây cho ta, làm cho TửĐàn cao ngạo kia gọi ta là mẹ! Ha ha!” Quý Tử Hiên vẫn là bất đắc dĩ, lúc này Mạc Mặc lý nào lại để cho hắn phân tâm, nắm lấy vật ởdưới của hắn, nói: “Không cho phép nghĩ đến người khác, nam nhân cũng không được.” Trên mặt Quý Tử Hiên ửng hồng một mảnh,sau một lúc lâu, nói: “Theo ý nàng.” Tiếp theo đó là một mảnh ái muội trong phòng.

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lục

Chương 72: Phiên Ngoại 2

U Đô Sơn lại là một đêm đèn đuốc sáng trưng. Liên tục ba tháng đều là như thế. Sau khi ta tỉnh lại từ trong giấc ngủ sau bốn trămnăm, Tiêu nhi vẫn chưa từng ở bên cạnh ta, mà ngày ta tỉnh lại nhảy xuống trong Quỷ Khốc Hà ngày ngày tìm kiếm ở dưới đó. Nghecác trưởng lão nói hắn phải tìm một nữ tử, một nữ tử loài người mà hắn muốn lấy. Thế nhưng đã là loài ngươi, rơi vào trong QuỷKhốc Hà làm sao còn có thể có đường sống. Đạo lý này Tiêu nhi nhất định là hiểu được, sở dĩ còn tìm kiếm không ngừng, có lẽ là bởivì còn không bỏ xuống được. Dù sao một chữ tình, đối với Cửu Vĩ Bạch Hồ mà nói lại làm sao có thể dễ dàng buông đây. Ta có chútmuốn thở dài, gọi mấy tiểu yêu dẫn ta đến căn phòng khi mà nữ nhân đó còn sống đã ở. Ta không nghĩ tới Tiêu nhi thế nhưng lại thuxếp cho nàng ta ở tại Phù Vân Các, nhìn bức hoành phi phía trên lầu các, khi nhìn thấy ba chữ to “Nhan La Điện ” ánh vàng rực rỡ kiata không biết nên khóc hay cười. Phù Vân Các là nơi chỉ có nữ chủ tử các đời của U Đô sơn mới có thể sống ở đây. Tiêu nhi khôngchỉ có để cho cô nương kia ở nơi này, thậm chí còn đổi tên, xem ra là quyết tâm muốn lấy cô nương đó! Tính tình này của hắn ta biết,không động tình thì thôi, một khi đã động tình thì mong muốn trao hết tất cả những gì của mình, sợ đối phương không có được thứ tốtnhất. Nhưng hiện giờ cô nương này cố tình nhảy xuống đỉnh U Đô Sơn trước mặt hắn. . . . . . Khó trách luôn tìm kiếm không chịu bỏcuộc như vậy, không cam lòng hay là chưa từ bỏ ý định bây giờ cũng đã không thể nói rõ ràng, lúc ban đầu ta còn đoán rằng trải quamột thời gian, chờ tình này phai nhạt thì sẽ tốt hơn. Nhưng mà theo tình thế hiện giờ này xem ra, chỉ sợ không ổn. Nghe nói cô nươngkia tên là Nhan Nhược Nhất, tướng mạo tính tình đều bình thường, ta đảo qua căn phòng nàng từng ở một vòng, đồ vật bên trongchưa từng có ai đụng vào. Theo các bày trí của căn phòng liền có thể đại khái suy đoán ra đứa nhỏ này là người thế nào. Lòng ta âmthầm thở dài, nhìn trái nhìn phải cũng không cho rằng người này có gì đặc sắc, nữ tử như vậy muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, cũngkhông biết Thương Tiêu hắn thích ở chỗ nào? Vì sao luôn yêu nàng ta? Thật lâu về sau, sau khi Tiêu nhi sắp thành thần, sau khi NhanNhược Nhất trở về, lại một lần nữa rời khỏi hắn, ta cũng từng hỏi qua vấn đề này với hắn, ta còn nhớ rõ, hắn chỉ cười bất đắc dĩ, thảnnhiên nói: “Đúng là hết lần này đến lần khác chỉ muốn gặp người này.” Ta ngồi ở trên ghế uống trà mà Nhan Nhược Nhất từng ngồiqua, có tiểu yêu nhìn thấy ta muốn nói lại thôi. Ta mắt đều lười nâng một chút nói: “Như thế nào? Ngươi còn sợ Tiêu nhi trở về thấy tìnhcảnh này, giận dữ mà giết tỷ tỷ của hắn?” Ta buông chén trà, “Hắn còn chưa điên đâu.” Ta nghĩ như vậy. Thế nhưng khi ta nhìn thấyhắn một thân lệ khí từ trong Quỷ Khốc Hà trở về, ta cảm thấy mình đã nghĩ sai rồi. Hắn nhìn ta một cái, trong đôi mắt màu tím một mảnhtrống trải tĩnh mịch, không có vì sự thức dậy của ta mà vui mừng kích động, cũng không có vì không tìm được người mà đau khổ bithương, chỉ là hoàn toàn yên tĩnh: “Đàn nhi, sau này đêm hỉ nguyệt là sinh nhật của ta.” Lần đầu tiên ta nghe hắn nhắc tới sinh nhật củabản thân mình. Lập tức ta chỉ cảm thấy kỳ quái cũng vẫn chưa nói cái gì, hắn tự giam mình trong tẩm cung của hắn rất lâu, nếu khôngphải Tầm Thường Cung đến quấy rối, ta phỏng chừng hắn còn muốn trốn trong tẩm cung thêm một thời gian nữa. Nhan Nhược Nhấtđể lại di vật cho Thương Tiêu. Mới nghe một câu như vậy của sứ giả, ta cũng giật mình ngạc nhiên một phen, di vật Nhan Nhược Nhất

Page 146: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

để lại cho Tiêu nhi như thế nào lại ở trong tay Tầm Thường Cung? Hơn nữa giết ý trung nhân của Tiêu nhi rồi, Quý Tử Hiên không trốntránh tình thế nguy hiểm đầu sóng ngọn gió cho kỹ, ngược lại cố ý đến trêu chọc khiêu khích. Đơn giản là có hai khả năng——chínhxác nắm chắc được khả năng sẽ làm Tiêu nhi bị thương nặng, hoặc là quả thật chán sống. Dựa vào phong cách hành sự của Quý TửHiên đương nhiên là khả năng đầu, ta không cho Tiêu nhi đi, nhưng mà như thế nào cũng không thể ngăn cản được hắn. Sau khi Tiêunhi trở về, cả người đầy máu, trong tay nắm chặt một phong thư, từ đó khoảng gian mày của hắn hiện lên ma ấn. Sau đó ta nghengười ta nói, đôi mắt của Quý Tử Hiên bị hủy. Ta không muốn hỏi hắn xảy ra chuyện gì ở Tầm Thường Cung, có lẽ là trong lòng đãđoán được đáp án rồi, cũng đỡ phải phí lời lẽ. Sau khi Tiêu nhi nhập ma, càng ngày càng trở nên trầm mặc ít nói. Ngay từ đầu chẳngthà hắn giống như ma trong truyền thuyết tính thích giết chóc, mỗi ngày thần trí cũng đều không tỉnh táo, chỉ là sau khi Anh Lương chỉtặng mấy vò rượu, sau khi Tiêu nhi nếm qua càng không thể cứu vãn, ngày ngày trầm mê sống trong mơ mơ màng màng. Hắn nghiệnrượu, lúc ban đầu ta còn nhìn thấy hắn vài lần, nhưng mà từ khi thấy hắn say rượu thất thanh nghẹn ngào ở Phù Vân Các, ta liền rất ítnhìn thấy hắn. Ta không đành lòng, thấy một đứa nhỏ cao ngạo như vậy, lại bị bức ép đến thành như vậy. Cho đến sau này, hắn tựa hồthật sự điên rồi. Hắn một lần rồi lại một lần từ đỉnh U Đô Sơn nhảy xuống, mỗi lần nhảy cả người bị thương được các trưởng lão cứutrở về. Ta hỏi hắn vì sao như thế, hắn từ từ nhắm hai mắt trả lời ta: “Ngày ngày ta đều thấy nàng ấy nhảy xuống từ đỉnh U Đô Sơn, khiđó nghĩ nếu là ta có thể nhanh hơn một chút nữa thì có thể đỡ lấy được nàng hay không. Ban đầu phân không rõ đó là ảo giác hay sựthật, đến bây giờ. . . . . . Mặc dù đã biết đó chỉ là một hình ảnh hư ảo, chính là một suy nghĩ ảo tưởng, ta vẫn nhịn không được nghĩmuốn đi theo nàng ấy. Giống như. . . . . .” Hắn chỉ có cười khổ: “Giống như làm như thế, có thể thật sự mang nàng ấy trở về.” Sau khinghe xong lời nói này, ta chỉ có hạ tầm mắt không nói. Hắn hỏi ta: “Đàn nhi, ngươi nói ta có phải nhập ma nên điên rồi không?.” Tanói: “Có lẽ là vậy.” Hắn nhìn ánh trăng trên bầu trời, cong … khóe môi một cái: “Vậy cũng không có cách nào.” Lúc sau, những hành vinày của hắn ngày càng kỳ lạ, ta từng nghĩ tới có lẽ là do rượu Anh Lương tặng có vấn đề, nhưng bản thân mình đã nếm qua rất nhiềulần, cũng cho các trưởng lão nếm thử qua rất nhiều lần, cũng chưa phát hiện có cái gì không đúng. Một mình hắn đánh giết lên TầmThường Cung, sau lại làm cho thiên hạ không được an bình, may mà hắn còn có thể nhận ra địch ta, chưa bao giờ động tay đối vớingười của yêu tộc. Nhưng theo cách làm loạn hiện giờ của hắn, ngày nào đó hoàn toàn nhập ma cũng không còn xa. Vào một đêmkia thần trí của Tiêu nhi hoàn toàn mất hết, ta đang ở trong Đại U Cung, mới vừa rửa mặt rồi chải mái tóc dài. Tiểu yêu giữ núi kéomột thân đầy vết thương đến, máu chảy đầm đìa bò lên Đại U Cung, còn không kịp nói ra một câu cầu cứu nào, liền đứt hơi tại chỗ.Chờ tới khi ta đuổi tới Phù Vân Các, nơi đó đã muốn biến thành bãi Tu La, thi thể đầy đất đều là những gương mặt mà ta quen thuộc.Ta thở dài một hơi, nhìn người toàn thân nhuộm đầy máu tươi kia. “Tiêu nhi. . . . . .” Ta than nhẹ một tiếng, hắn tựa hồ đã phục hồi tinhthần lại. Ánh mắt đảo cảnh tượng do chính mình tạo nên, mặt không chút thay đổi, thần sắc chết lặng giống như cũng chết rồi. “Đànnhi.” Hắn nhẹ nhàng gọi ta, “Phong ấn ta lại đi.” Ngoại trừ việc nhận lời, ta cũng không nghĩ ra cách nào khác. Khi tám đại trưởng lãocùng ta phong ấn hắn trong huyền băng vạn năm, hắn nhìn cái cây trong Bạch Môn không biết lớn lên từ khi nào, buồn bã nói: “NhanNhược Nhất. . . . . .” Một tiếng than thở chưa xong, đã theo bóng hình của hắn từ từ biến mất trong huyền băng phong ấn. Thời gian haitrăm năm qua đi nhanh như dòng nước chảy, ta vốn tưởng rằng trong cuộc sống của ta sẽ không còn nhiều thấp thỏm. Lại không nghĩtới tạo hóa luôn đột ngột không ngờ, luôn làm cho người ta trở tay không kịp. Lúc đó ta đang chinh chiến bên ngoài, còn chưa đánhhạ Tông Dương thành, nhưng đã là vật trong bàn tay ta, đại quân vây quanh thành trì, một con ruồi cũng không bay lọt ra ngoài, trongthành lại gặp mất mùa, lương thực không dùng được bao lâu, người ở bên trong đương nhiên sẽ không chiến mà hàng. Nhưng màtừ U Đô truyền tin tức đến lại làm cho tâm thần của ta không yên ổn. Tiêu nhi có dị động. Nghe tin tức này ta không biết là nên vui haynên buồn. Nhất thời cũng không biết rõ tâm trạng của mình liền vội vàng trở về U Đô. Đợi đến lúc ta mới bước vào trong Bạch Mộnmột bước, mặt dù ta đã trải qua nhiều gian khổ tan thương, cảnh tượng trước mắt cũng không khỏi khiến ta kinh ngạc. Vụn băng đầyđất, kết giới đống băng phía trên Bạch Môn tựa hồ đều kết một tầng sương. Cái cây xa xa kia đã trở nên một vật thể trong suốt, trêncành có những vết rạn vỡ. Mà Tiêu nhi đứng trên vụn băng, thần sắc nghiêm nghị, giống như thần không buồn không vui, lại giống nhưma không hề khoan dung. Có lẽ thần ma vốn nên là một thể. Hàn khí quanh thân hắn tỏa ra, giống như muốn đông lạnh cả Cửu Châu.“Nhan Nhược Nhất.” Hắn nhẹ giọng gọi tên của nàng ta, mở mắt, sau đó vẫn nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào gốc cây kia nói:“Tại sao biết được nàng đã trở về? Tại sao dùng hết toàn lực giúp ta phá băng? Tổn hại thành quả hai trăm năm tu hành của ngươi. .. . . . Ta sẽ không nói cho nàng ấy biết.” Câu nói này ta không hiểu rõ, thế nhưng chưa tới kịp hỏi hắn cái gì, hắn thân hình chợt lóe, lậptức không thấy bóng dáng đâu. Ta nghĩ, có lẽ là Nhan Nhược Nhất sống lại . Tổng cộng Tiêu nhi phải vượt qua chín lần chín tám mươimốt kiếp, kiếp khó vượt qua nhất chính là kiếp cuối cùng, ta vẫn đề phòng trên trời sẽ có nhiều sấm sét đánh xuống, trên thế gian nàylại đột nhiên xuất hiện một đối thủ lớn mạnh, lại đã quên, kiếp số khó vượt qua nhất, phải . . . . . Nhan Nhược Nhất. Hắn cùng với nàngta vướng mắc dây dưa cả đời, mặc dù là thành thần cũng không thể cắt đứt. Cuối cùng hắn lại buông bỏ tu vi cả đời, vứt bỏ sứcmạnh to lớn của Cửu Vĩ Bạch Hồ, vứt bỏ thế lực xưng bá Cửu Châu, giống như một kẻ trẻ tuổi lỗ mãng, một mình đi đến thế giới củanữ tử kia. Không có quyền thế địa vị, không có năng lượng lớn mạnh, mang theo một chút tâm tình háo hức hỗn loạn không yên, mangtheo một khối ngọc bội thật vất vả mới ráp lại, đi dị thế. Lúc này ta mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra kiếp cuối cùng này, cũng không phảithoát khỏi ma khí, cũng không phải cứu vớt trăm họ, mà là một cái vứt bỏ đơn giản. Là Nhan Nhược Nhất, hay là thành thần. Có bỏđược tình yêu hay không, chính là đề thi cuối cùng để thành thần. Mà Tiêu nhi là một kẻ thất bại từ đầu đến cuối. Nhưng mà ta nghĩ,hắn cam tâm tình nguyện thất bại như vậy. Hoặc là nói, với hắn mà nói, căn bản đây không phải là thất bại, mà là một thắng lợi. Nhiềunăm lúc sau, khi người trong lòng ta luống cuống tay chân ôm đứa con đầu lòng của chúng ta, lúc cười tươi đến chân thật trước mặtta, đột nhiên ta nghĩ tới Tiêu nhi, hắn có giống như trượng phu của ta hay không, có cuộc sống đơn giản hạnh phúc, nở nụ cười tươitrước mặt nữ tử đó. Vào lúc này hắn cũng nhớ tới lão tỷ tỷ bất tử này không. . . . . . Nhưng mà ta biết, hắn nhất định sẽ không nghĩ đến,lão tỷ tỷ bất tử này thế nhưng lại gả cho cháu hắn. “Tử Đàn! Tử Đàn! Nàng nhìn xem, nó cười rộ lên có phải rất giống ta? Không đúngkhông đúng, vẫn là giống nàng nhiều hơn.” Ta thở dài: “Mạc Tầm, làm cha người ta rồi, chững chạc một chút.” Mặc dù yêu tộc khônglớn để thế nhân để ý đến, nhưng mà lúc trước, khi ta và Mạc Tầm thành thân thật ra cũng nổi lên một phen sóng gió không lớn cũngkhông nhỏ. Nhưng, cuộc sống mà, dù sao cũng phải đúng khẩu vị mới được xem là ngon. Cuối cùng Cửu Vĩ Bạch Hồ đều thua bởimột chữ Tình.

Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com

=> Xem mục lụcLời kết: Ở thời đại mà thiết bị di động đang dần thay thế sách truyện truyền thống, hàng trăm trang “web truyện” được xây dựng vớitốc độ chóng mặt. Chính vì thế chọn lựa được thật là khó. Luôn cập nhật những đầu truyện, chương truyện mới nhất. - Chính vì thế chọn lựa được thật là khó. Luôn cập nhật những đầu truyện, chương truyện mới nhất. Xây dựng một “vũ đài” thỏa mãnđam mê viết truyện của bạn. Chém gió, luận bàn đã có hệ thống diễn đàn và Fan page.Với hệ thống file Ebook phong phú, đầy đủ,bạn có thể nhàn nhã ngồi đọc ở bất cứ nơi đâu. Giao diện đơn giản, phân chia từng mục- từng thể loại hợp lý, chức năng tìm kiếm tối

Page 147: Vài Lần Hồn Mộng - daohoavien.com - ngon tinh co dai... · Tim là của người khác , máu là của chính mình . Linh hồn của Không Tang. Ta từng đi qua núi

ưu mà không trang web truyện nào có được... - Đó là những gì bạn cần? truyen368.com sẽ đáp ứng tất cả. Hơn thế nữa, truyen368.com được xây dựng bởi những người có lòngđam mê nhiệt tình với sách truyện, đội ngũ kỹ thuật viên hùng hậu luôn đột phá về ý tưởng, tự làm mới chính mình.-Được gọi là “ sinh sau đẻ muộn” nhưng với tiềm năng và sức mạnh của mình, trong tương lai ngắn, truyen368.com chắc chắn sẽ làmhài lòng tất cả các bạn Hoan nghênh bạn đến với truyen368.com!