sư tôn từ bi dặn dò 101 điều
TRANSCRIPT
師尊慈悲叮嚀慈語 101 則
1
Điều 1: Thời kì mạt hậu, đối với việc tạo dựng và gìn
giữ đạo vụ phải vận dụng hỗ trợ lẫn nhau; nhưng cũng
đừng nên chấp vào một chút danh tướng hoặc chỉ giữ một
phương. Có được tâm niệm từ bi này, thì Ơn Trên tự xoay
chuyển cơ duyên, chỉ cần con chịu tu bàn, thì tự nhiên thu
hút được vô số tín chúng hữu duyên.
Điều 2: Tu đạo bàn đạo nhất định phải vô vi mà làm,
xem chúng sinh như là ân nhân từ nhiều kiếp trước, một
lòng nguyện với Ơn Trên, quên cả bản thân, khi có được
thành tựu đều quy về Ơn Trên và Thập Phương Chư Phật
Bồ Tát; chỉ có vậy mới không bị rơi vào tranh đoạt và theo
đuổi Đạo danh, Đạo lợi, Đạo quyền, tình trạng đạo trường
bây giờ thật làm cho Thầy đau xót vô cùng!
Điều 3: Thành tựu sau này, không phải ở đạo trường
lớn hay nhỏ, cũng không phải ở chùa miếu nhiều hay ít,
càng không phải ở sự so sánh số người có lòng tin, mà là
xem người tu đạo có thật sự chân tu thật luyện, có giữ gìn
nguyện giới, có tham lam sai trái, có tranh cãi hay không?
Công phu tâm tính toàn vẹn để hoàn thành sứ mệnh của
mình?
Sö Toân töø bi daën doø 101 ñieàu huaán ngöõ
2
Điều 4: Hãy để chúng sinh và bản thân mình trong kiếp
này đều được thành tựu, nếu như nhất thời không thể tế độ
được, thì có thể cầu nguyện chúc phúc cho họ được giải
thoát và đạt được thành tựu trong nhiều đời nhiều kiếp!
Hãy nhận rõ nhân duyên tu đạo của mình, đều từ trong
cuộc đại đền đáp thí ân và chịu ân mà tạo nên một trào lưu
tốt đẹp.
Điều 5: Đệ tử thời Bạch Dương phải bồi dưỡng tấm
lòng quảng đại, chúc mừng sự thành công, khen ngợi sự
kiệt xuất, lễ kính sự vất vả của người khác! Bồi dưỡng tinh
thần vì thế giới, vì vũ trụ, vì chúng sinh và vì chúng ta
cùng vui cười.
Điều 6: Lục Tổ nói: “Nội tâm khiêm hạ là công, chúng
sinh bình đẳng là đức”, lúc nào cũng giữ lòng cảm ơn và
sám hối, quan sát sự thuận nghịch của hoàn cảnh xung
quanh, dùng tấm lòng vui vẻ mà nhìn thẳng vào tất cả thì
tránh được rất nhiều phiền não.
Điều 7: Thời kì cuối rồi, đối với mọi ân – oán – tình –
thù – oan – thân đều không được lưu luyến, tự mỗi người
phải vượt qua, tùy duyên cởi bỏ tất cả những vướng bận thì
mới thật sự siêu thoát tự tại! Người phàm phu nhất thời
không cách gì có thể tu Đạo như Cổ Đức Thánh Triết một
cách "ứng vô sở trú nhi sinh kỳ tâm" (không chấp trước
vào điều gì cả) được, vậy thì phải học biết được "sinh kỳ
tâm" rồi mới "ứng vô sở trú"!
師尊慈悲叮嚀慈語 101 則
3
Điều 8: Khảo nghiệm trí tuệ của đạo trường sau này
thật không thể lường trước được, Thầy cũng không cách gì
giúp trò an đốn thân tâm, chỉ hy vọng các con có thể ngộ
được Thiên tâm, Phật tâm, Sư tâm, mà thật thà tu đạo, giữ
vững giới nguyện; giống như Lộc Đồng Sư huynh từng nói:
“Thiên hạ thần khí bất khả vi! Phải giữ giới! Phải cẩn
thận!”.
Điều 9: Nếu như mỗi một vị đồ đệ của đạo trường
Bạch Dương đều biết vì chúng sinh cầu phúc, biết vì hóa
kiếp miễn khảo mà khấu đầu, chỉ tồn thiện niệm, thì nhất
định có thể tiêu giảm được kiếp khảo của thế gian đến mức
thấp nhất! Lúc đó Ơn Trên sẽ kéo dài thời gian bàn đạo của
các con.
Điều 10: Người tu đạo trong thời kì mạt pháp phải phát
tâm đại nguyện. Để cho tâm mình đề cao cùng với tâm của
Thập Phương Chư Phật, bằng không chỉ có thể lo được sự
liễu thoát trong đời này, chứ sao có thể hợp được với biển
pháp chân lý?
Điều 11: Quá trình bàn đạo tất nhiên là độ người,
thuyết pháp, khai hoang, lập Phật đường nhưng cũng
không thể quên những công tác mở rộng và ủng hộ các
hoạt động từ thiện thực tế đối với xã hội như: quan tâm
giúp đỡ người nghèo khó, già yếu, cô đơn cũng như việc
bảo vệ môi trường… thậm chí là phóng sanh, bảo vệ động
vật đều phải đi hưởng ứng, đây đều là những hoạt động
Sö Toân töø bi daën doø 101 ñieàu huaán ngöõ
4
quảng kết thiện duyên với thập phương chúng sinh. Các
con không nên xem thường, cứ cho đây là việc của hậu
Thiên, nếu không bù đắp hậu Thiên thì làm sao có thể chu
toàn tiên Thiên?
Điều 12: Thầy đối với mỗi một đệ tử đều công bằng,
lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, tuyệt đối không có
trọng bên này khinh bên kia; chỉ cần các con chịu bàn thì
nhất định sẽ có xoay chuyển; đối với những nơi hồng triển
và những nơi chậm tiến ít nhiều đều có quan hệ đến nhân
duyên, không cần phải ngưỡng mộ; hy vọng các con tâm
chí không thay đổi, Thầy hết lòng chúc phúc các con, bởi
vì “Sau cơn mưa trời lại sáng, khổ tận cam lai” mà.
Điều 13: Đối với những chúng sinh bất hạnh trên thế
giới bị chết do tai nạn, sáng tối lúc hiến hương khấu đầu
không nên chỉ cầu đạo vụ hồng triển mà còn phải tỏ lòng
thương xót cảm thông mà hồi hướng cho họ, bằng không
một khi Đạo vụ hồng triển nhưng lại thiếu đi thiện niệm vô
duyên đại từ, đồng thể đại bi thì còn gì là bản sắc của
người tu sĩ! Chỉ có sự bồi dưỡng quan tâm đến những
người vô duyên bất hạnh thì mới có thể cảm hóa tác động
được những người có duyên đến.
Điều 14: Trong sự liễu nguyện mà liễu duyên, có thể
tận hết tâm ý này của mình là được, không nên sắp đặt
thêm những vướng bận không cần thiết, để được giải thoát
ngay lúc đó, tựa như tự tại bay trên mây, thì mới không bị
師尊慈悲叮嚀慈語 101 則
5
rơi vào nhân quả, đời đời kiếp kiếp vẫn phải hoàn trả, như
thế là một bất hạnh! Ngày trước Thầy cũng vì nhất thời đùa
giỡn viết mấy câu đối tùy hứng mà gây nên sự chia rẽ trên
đạo trường như ngày nay, khiến cho đạo bàn xuất hiện một
phen hỗn loạn, khuyên các con phải cẩn thận với tâm niệm,
đừng chuốc lấy tình duyên.
Điều 15: Thầy tuy là một hòa thượng nghèo, nhưng chỉ
cần tâm khí các con trên dưới hài hòa, kết thành một khối
thì Thầy làm sao bỏ mặc được? Dù cho thời gian nhân
duyên này chưa đủ, thầy vẫn luôn luôn trợ hóa, ở mỗi một
nơi đều tặng một Phật đường lớn, nhưng nếu tâm niệm của
mình và đạo trường không cách nào nối liền được thì Thầy
làm sao đối mặt với Thập phương chư Phật đây? Thực tế
mà nói, há chẳng phải khiến Thầy khó xử sao!
Điều 16: Người tu đạo nên đạm bạc tình cảm thế tục,
hãy bàn về Thánh tình, ở đâu cũng vui vẻ, tự tại, người tu
đạo tuyệt đối không nên quá hưởng thụ, nói khoe khoan,
bàn khí thế; Thầy nghèo quen rồi! “Ôm bát khất thực muôn
nhà, độc thân du hành muôn dặm”, phong độ tự nhiên
phóng khoáng, làm sao tiếp nhận nổi những đệ tử giàu sang
này.
Điều 17: Người tu đạo nhất định phải phân rõ Thánh -
Phàm, công - tư phân minh, có một chút lẫn lộn thì rất dễ
đánh mất. Xưa nay nào có người mượn chùa miếu Thánh
Thần để làm nơi buôn bán bao giờ! Nếu con tham chấp, Ơn
Sö Toân töø bi daën doø 101 ñieàu huaán ngöõ
6
Trên sau này cũng trả lại con cái hồ lô như vậy, thế thì
không trọn vẹn rồi.
Điều 18: Đối với tất cả những thị phi trên đạo trường,
không nên tuyên truyền lẫn nhau, càng không thể thêm dầu
vào lửa; nuôi dưỡng tấm lòng nhân hậu luôn bao dung và
thương xót, nếu chúng ta đối với người khác như vậy, thì
Ơn Trên cũng đối với con như vậy.
Điều 19: Mỗi một niệm luôn khởi phát vì phúc của
chúng sinh, không nên lạm quyền cậy thế, làm tổn hại đến
thanh danh tu đạo, tổn thương đến hậu học vô tội; Thầy tuy
vô đức, nhưng cũng để lại đạo trường tại nhân gian, để đồ
đệ Thầy đi bàn, không dám yêu cầu gì ở các con, chỉ hy
vọng có thể tự hộ trì, không phụ ân đức vĩ đại của Ơn Trên.
Điều 20: Đối với sự đau khổ và tai nạn của chúng sinh
trong lục đạo, đều phải từ nội tâm phát ra tấm lòng cầu
nguyện và quan tâm vô hạn, hy vọng họ sớm ngày gặp
được thiện duyên để có được cơ hội siêu thoát khỏi biển
khổ.
Điều 21: Tấm lòng của Thầy vậy mà không cách nào
dặn dò hay nói ra lòng thành với những người phụ trách đi
đầu trong đạo trường; chỉ vì tâm của các con không hợp
được với Thầy, vả lại quá chấp trước vào thị phi người đời
và hình tướng bên ngoài, suốt ngày đạo vụ thảnh thơi, lại
càng không thể hồi quang phản chiếu về tự tính bổn giác
師尊慈悲叮嚀慈語 101 則
7
(vốn là giác ngộ), có lẽ do Thầy vô đức, cho nên vô
phương cảm động các con!
Điều 22: Tam Tài không chỉ là của riêng một đạo
trường nào, nếu như có cơ hội trợ hóa, kiến đạo thành đạo
thì Thầy nguyện đi khắp nơi gia tăng lòng tin cho tất cả đồ
đệ của Thầy, nếu các con không biết tận dụng diệu cơ, thì
phụ lòng Ơn Trên đã ban cho.
Điều 23: Thật ra Ơn Trên đã cho đạo trường các con
quá nhiều cơ hội rồi, tiếc rằng trong lòng các con thiếu sự
chân thành cảm ơn khi tiếp nhận, chán ghét và cự tuyệt
hàng chục cơ hội nhân quả nghiệp chướng trước kia, cho
nên ít nhiều cũng mất đi cơ hội tiến thêm bước nữa trong
việc hiệp trợ với Thập Phương U Minh, gián tiếp khiến cho
cơ duyên hiển hóa Khí Thiên Đại Tiên đến đạo trường các
con, cũng vì thế mà bị trì hoãn hoặc chuyển sang các Đạo
trường khác, Thầy nói ra những lời này cũng chẳng biết
tiền hiền các con ở đạo trường có chấp nhận được hay
không, tự cho là không chấp tướng mà chấp không tướng
cũng là chướng ngại vậy!
Điều 24: Đối với những đệ tử rời xa đạo trường hoặc
đã thối đạo, Thầy cũng không đành ruồng bỏ hay đoạn
tuyệt. Các con đứng trên lập trường đồng tu há chẳng nghe,
chẳng hỏi sao? Càng phải nuôi dưỡng tâm nguyện cầu
khẩn chúc phúc, hy vọng Ơn Trên thương xót, mong những
người lạc lối sớm ngày biết trở về, nếu như trong tâm càng
Sö Toân töø bi daën doø 101 ñieàu huaán ngöõ
8
khẩn thiết, thì thật sự có thể cảm chiêu họ tỉnh ngộ và quay
đầu.
Điều 25: Đừng chấp trước những năm tháng đã qua,
đừng thất vọng trước nghịch cảnh. Ngay khi con phát đại
nguyện, lập chí đồng lòng với Tiên Phật Bồ Tát, thì một
niệm có thể siêu Tam Thiên, thoát ngay vòng sinh tử, thập
phương chúng sinh cũng nhờ một niệm chân thành của con
mà hưởng ứng trong tiếng kêu gọi, như vậy thật là đáng
mừng!
Điều 26: Không nên quá chú trọng đến số người hay
Phật đường nhiều ít, tạo nên ý niệm tranh giành chiếm hữu,
đây đều là không đúng, hơi có sự sai lệch, tức tâm so đo
nổi lên, dễ rơi vào ma đạo, nên biết rằng: việc luận công
định quả cuối cùng của Ơn Trên căn cứ vào đức tính, giới
luật, tâm ý, nguyện hành, hỏa hầu mà để định thăng hay
giáng, chứ không phải căn cứ vào phước đức, danh tướng
bề ngoài.
Điều 27: Trước cảnh biết bao nhiêu người bị cuốn vào
cạm bẫy của đạo quyền, đạo thế, đạo danh mà không hay
biết, thật khiến thầy đau lòng xót xa; người tu đạo cuối
cùng không ngưng mà chấp vào những thứ này, con nghĩ
sao? Năm xưa, Thầy và Sư Mẫu các con không mang về
bất cứ thứ gì, chỉ để lại trách nhiệm Tam Tào và đạo
trường cho các con đi bàn, vậy thì các con có gì mà tranh
giành chấp trước lẫn nhau?
師尊慈悲叮嚀慈語 101 則
9
Điều 28: Tu đạo trước ta đã quy không gọi là cổ triết,
tu đạo trước ta gọi là tiền hiền, cùng ta tu đạo gọi là đồng
tu, như thế mới là thầy tốt, bạn hiền may mắn ngàn đời,
mới đáng cho chúng ta tôn kính lễ bái, đáng để luôn luôn
giữ lòng khiêm tốn mà theo học hỏi đạo lý.
Điều 29: Đừng nên tu bàn được mấy mươi năm mà chỉ
tiến bộ về mặt tiền tài - danh lợi, còn tự tính trí tuệ lại vẫn
không cách nào tiến bộ được, như thế vĩnh viễn chỉ là
phước đức mà thôi, về điểm này chúng sinh mạt pháp phải
ngàn lần nhìn thấu.
Điều 30: Trong toàn bộ quá trình tu đạo, dụng - xả -
hành - tàng phải đồng thời chú ý bổ sung lẫn nhau, dùng sự
việc Ngoại Vương mà tạo dựng Tây phương, đây là bàn
đạo vụ hữu hình; dùng đức nghiệp nội thánh để nâng cao
tâm tính, đây là bàn đạo vụ vô hình, như vậy mới có được
thành tựu.
Điều 31: Tâm niệm phải thường xuyên hồi hướng cho
thế giới, hiện giờ những chúng sinh khổ nạn chưa được độ
thì hãy cầu nguyện cho họ sớm gặp thiện duyên để được tu
đạo thành đạo; hoặc chúc phúc họ dù cho không thể đời
này kiếp này được độ thì cũng mong rằng họ có thể đắc
đạo và thành đạo, liễu khổ vào nguyên hội sau.
Điều 32: Đừng lấy làm thỏa mãn với những hạnh phúc
vui vẻ trước mắt mà chúng ta có được; phải cảm ơn vì có
Sö Toân töø bi daën doø 101 ñieàu huaán ngöõ
10
được môi trường tu đạo như bây giờ, cho dù trong sự khảo
nghiệm của nghịch cảnh đi nữa cũng còn tốt hơn nhiều so
với chúng sinh địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh, sao lại còn
chán nản trách móc, nhưng cũng không nên tự mãn, kiêu
ngạo.
Điều 33: Trong quá trình tu đạo bàn đạo, phải không
ngừng nâng cao bản thân, thúc giục bản thân, thì mới có
thể làm tăng thêm đức tính và trí tuệ, giảm thiểu được sự
khống chế của nhân quả - nghiệp báo.
Điều 34: Nên đọc kinh sách Thánh Hiền cho nhiều,
thường "ôn cố tri tân" (ôn lại điều cũ, học tập điều mới) thì
sẽ rõ được diệu lý “Nhất dĩ quán chi”, nhờ thế mà hiểu
được nổi khổ tâm giáo hóa của Thánh Hiền.
Điều 35: Nắm lấy công tâm mà đi tu đạo, bàn đạo, đem
tất cả những công đức và thành tựu quy về cho Lão Mẫu và
Thập Phương Chư Phật Bồ Tát, thì sẽ không rơi vào trở
ngại do theo tình người mà tu đạo.
Điều 36: Thành toàn đạo thân phải chú ý đến “Nhân tài
thí giáo”, dẫn dắt mọi người phát huy Thiên tâm Thiên tính,
lấy “Nhận lý mà tu” làm trọng.
Điều 37: Khảo nghiệm trước sau gì cũng phải đến, nhất
là đại khảo về trí tuệ trong thời kì mạt hậu Bạch Dương sắp
cận kề, mọi người phải có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, có
師尊慈悲叮嚀慈語 101 則
11
câu “An chi thái nhiên, dĩ kháng phong vũ” . Các đồ đệ
trong tình hình đạo bàn hiện nay, nhất định phải trải qua
cuộc khảo nghiệm, mài giũa thì mới có thể thành đại tài
được.
Điều 38: Phải trang bị tâm lý cho đạo thân, giữ vững
căn nguyên tu đạo, bồi dưỡng điểm sáng quang minh đó
trong tính người, cho dù đời này kiếp này không thể thành
đạo, thì cũng có thể giữ lấy thiện niệm không mê muội,
mong kiếp này hay kiếp khác nhờ không thối chuyển mà có
thể siêu thoát.
Điều 39: Phải bồi dưỡng tấm lòng “mọi nơi đều là Lý
Thiên, mọi nơi đều là Tịnh thổ”, nếu được như vậy thì
hạnh Bồ Đề sẽ được quảng bố rộng khắp nhân gian, Thầy
còn gì mà ưu phiền nữa? Hy vọng đồ đệ nắm bắt từng phút
giây của sinh mệnh mà đi khai phá cơ hội hiếm có này.
Điều 40: Nương theo tinh thần bàn đạo của tiền bối,
duy trì và phát triển huệ mệnh, xét theo đạo lý mà không
phân biệt, không xét theo người, mỗi một người tận tâm tận
lực mà an định thế Đạo.
Điều 41: Noi theo Cổ Thánh kinh huấn, thấy người
hiền mà học hỏi, giữ theo kỷ cương, mộ đức mà tiến tu,
nhất thiết đừng xem Tiên Phật hay người nào đó như là
thần tượng để sùng bái.
Sö Toân töø bi daën doø 101 ñieàu huaán ngöõ
12
Điều 42: Nương theo đức tính, tôn trọng lời khuyên
bảo, đạo thân nên động viên nhắc nhở, dìu dắt lẫn nhau,
cùng tu cùng bàn, phát huy nho đức phong tông của đại gia
đình Di Lặc.
Điều 43: Không thể vì tham - sân mà phẫn nộ bất bình,
bằng sự chân tu mẫu mực không tham lam sai trái mà tuân
theo di mệnh của tiền bối, hoằng dương tinh thần chí công
vô tư mà cứu tế thiên hạ; thị phi hơn thua Ơn Trên tự phán
xét công bằng, không cần phải tranh luận, nhằm tránh sự
chia rẽ trên đạo trường.
Điều 44: Trăm sông đều chảy về biển, cuối cùng phải
quy về một nguồn. Chỉ cần chân tu thật luyện, người tuy
chịu thiệt nhưng Ơn Trên sẽ không phụ lòng. Tương lai cục
diện của đạo trường sau này như ngư - long biến hóa,
người tu đạo vẫn phải kiên trì giữ lấy sứ mệnh và trách
nhiệm của mình.
Điều 45: Điểm Truyền Sư phải là một người tu đạo
đứng đắn, thẳng thắng vô tư và danh giá, thì mới không
làm ô nhiễm đến Thiên mệnh của mình.
Điều 46: Đề bạt Điểm Truyền Sư, Giảng Sư hay Tam
Tài phải cân nhắc thận trọng, không thể hỗn loạn, nhằm
tránh vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn.
Điều 47: Chùa miếu thời Bạch Dương đã quá nhiều rồi,
師尊慈悲叮嚀慈語 101 則
13
điều này cho thấy gì đây? Thầy và Sư Mẫu các con lúc còn
tại thế thì có chùa miếu lớn như vậy không và làm sao bàn
đạo đây? Đáng để các con suy ngẫm!
Điều 48: Chỉ có tâm ý của đạo thân mới, khi phát tâm
thì mới có thể xem là thuần chân chất phác; đạo thân cũ thì
tâm chưa thật sự đứng vững, vẫn còn trong thị phi điên đảo.
Điều 49: Trận đại khảo thời Bạch Dương sắp đến trước
mắt, sẽ phân chia ranh giới đào thải của Ơn Trên! Thời thế,
Đạo thế, Nhân thế đều đang biến đổi, Thầy cũng không
cách nào xoay sở được.
Điều 50: Sự thăng trầm của mỗi người đều liên hệ mật
thiết với Cửu Huyền Thất Tổ, là người tu đạo há không cẩn
thận hay sao.
Điều 51: Ngày thường không xem huấn thư của Thánh
Hiền thì không thể ngộ được tâm chí của Thánh Hiền, khi
lâm nạn thì làm sao bình thản đối diện với sự chọn lựa giữa
sự sống và cái chết, giữa thăng và trầm đây?
Điều 52: Tâm của Thầy mệt mỏi rồi, có ai hiểu được
không? Có ai có thể chia sẻ gánh nặng này? Hy vọng các
con tiến thì có thể bàn, lui thì có thể tu, như lời Thầy đã nói:
“Tu đạo tu tâm, bàn đạo tận tâm”, tu bản thân và độ người
khác, nhất định phải có trước có sau.
Điều 53: Người tu đạo trước khi chưa liễu Đạo, tuyệt
Sö Toân töø bi daën doø 101 ñieàu huaán ngöõ
14
đối không thể giữ tâm tham lam vọng tưởng, hoặc khẳng
định công đức và thành tựu của mình, chỉ sai một niệm tức
thì ma đạo vây khốn.
Điều 54: Đối với bản thân phải giới luật nghiêm ngặt,
nhưng rộng rãi độ lượng với người khác, luôn giữ ý niệm
khoan dung, vĩnh viễn vì những đạo thân biết sám hối mà
mở ra một con đường rộng rãi cho họ quay đầu.
Điều 55: Nếu chỉ cầu giải thoát trong kiếp này, thì
duyên của con với Thầy chỉ là ở kiếp này mà thôi; nếu như
có thể phát được tâm Bồ Đề rộng lớn không mê muội,
quảng kết thiện duyên tốt đẹp cho chúng sinh, thì nguyên
hội sau nhất định sẽ đến, vĩnh viễn kết bạn với Thầy độ hóa
Ta Bà, đời đời kiếp kiếp là bạn của Thầy, như vậy mới là
bi nguyện và tinh thần hào hùng vĩnh hằng của người tu
đạo.
Điều 56: Trân trọng mỗi ý niệm trong từng phút từng
giây, hộ trì một điểm sinh mạng của linh quang này.
Điều 57: Thiên thời lúc này nguy kịch như thế, chúng
sinh đều sống trong tai kiếp lớn, sao còn không nắm bắt
thời gian cho tốt để tu bàn hết mình! Còn thời gian đâu mà
đi phê bình điều sai trái của người? Các con có bao nhiêu
thời gian để lãng phí đây!
Điều 58: Đồ đệ ơi! Thiên thời không cho phép các con
師尊慈悲叮嚀慈語 101 則
15
lười biếng trì hoãn nữa, phải nỗ lực tinh tiến để không phụ
ân đức trợ hóa và sự chờ đợi của Chư Phật.
Điều 59: Nếu trên con đường tu bàn mà không có khảo
nghiệm và trở ngại về nhân sự nhiều như thế thì làm sao
bồi dưỡng hậu đức và đề thăng tâm tính đây? Hy vọng đồ
đệ có thể hiểu và ngộ được thì khi gặp nghịch cảnh mới
không sinh oán trách, phiền não, ngược lại thì càng trầm
luân thêm nữa.
Điều 60: Trân trọng từng cái khảo nghiệm có thể thành
tựu cho mình, xem trọng sự đánh giá và phê bình của mỗi
chúng sinh, học được cách tiếp nhận sự chỉ bảo và trách
mắng của người khác, tất cả đều dùng tâm vui vẻ dung hòa
mà chấp nhận; Thầy sẽ vì các con mà chúc phúc, như thế
không chỉ có thể tạo lập nhân cách hoàn mỹ của mỗi cá
nhân mà còn có thể kiến tạo nên một đạo trường hoàn mỹ
và lành mạnh.
Điều 61: Phải vì thế giới khổ nạn mà cầu nguyện, cầu
họ cũng có được thành tựu cho mình, nếu các con thi đua
không chịu thua kém nhau thì Thầy đỡ phải lo, lại có thể
mang tình thương này mà đi quan tâm đến những chúng
sinh khác, làm cho thiện duyên của họ mau chóng đến sớm.
Điều 62: Từng giây phút trân trọng mọi nhân duyên và
không chấp trước vào chúng thì mọi nhân duyên sẽ không
trở thành chướng ngại cản trở các con trên con đường tu
Sö Toân töø bi daën doø 101 ñieàu huaán ngöõ
16
đạo.
Điều 63: Tôn kính Tiên Phật mà không chấp trước hình
tướng.
Điều 64: Phải buông xuống để giảm thiểu những phiền
toái vô vị, đừng để cảm giác của tình cảm và duyên phận
hủy hoại mình trong chốc lát.
Điều 65: Tùy thuộc vào tâm niệm sáng suốt và không
chấp luyến thì mới có thể khiến cho kiếp này hay kiếp khác
không còn mê muội.
Điều 66: Vĩnh viễn giữ gìn niềm tin tu đạo chân thành,
bất kể hoàn cảnh trong ngoài thuận hay nghịch.
Điều 67: Phải học đức ẩn danh vô tướng của Sư Mẫu.
Điều 68: Nhất định phải tuân thủ giới luật Tam Thanh,
công tư phân minh, đừng trục lợi từ chúng sinh.
Điều 69: Không nên chỉ bàn luận về thị phi của người
khác, phải nhìn thấy cái tốt của người khác cho nhiều, đi
khám phá sự đơn thuần và vẻ đẹp nhân cách con người, đó
mới là Bát Nhã Trí Tuệ.
Điều 70: Thành toàn nhân tài phải chú ý đến thực đức,
một nhân tài hay người anh hùng thành công trong tiếng vỗ
tay, nhưng so với một vị hào kiệt cũng bị lãng quên trong
師尊慈悲叮嚀慈語 101 則
17
sự coi thường.
Điều 71: Đề bạt nhân tài phải chú ý đến sự tương đồng
giữa danh và thực thì mới không đến nỗi lỡ mất thiên thời
và nhân sự.
Điều 72: Người tu đạo lúc nào cũng phải buông xuống
những sự vướng bận ở bên trong và bên ngoài thân tâm
mình thì mới an nhiên tự tại.
Điều 73: Học làm một dòng thanh lưu chảy trong đời
trược, một ngọn đuốc sáng trong đêm mưa gió.
Điều 74: Một người nhân tài thật thà, một người tu đạo
giữ phận, đó mới là người mà Ơn Trên một lòng thương
yêu.
Điều 75: Người tu đạo phải thành thạo tất cả Phật quy
lễ tiết, đây cũng là bài tập tu đạo cần phải thực hành.
Điều 76: Gặp phải vấn đề vô cùng nan giải thì khấu
đầu với Lão Mẫu cho nhiều, đạt đến chân thành thì đắc
được áo diệu bên trong, đó là trong một niệm quên mình,
tức là Ơn Trên gợi ý cho con, Thầy cũng chưa từng làm
việc lớn như Tam Tào Phổ Độ, năm xưa khi gặp phải vấn
đề nan giải thì Thầy cũng làm như vậy.
Điều 77: Tôn trọng tất cả nhân duyên của mọi chúng
sinh và đạo trường. Cũng trân trọng nhân duyên mà Ơn
Sö Toân töø bi daën doø 101 ñieàu huaán ngöõ
18
Trên ban cho, tận tâm tu bàn, đừng lỡ mất cơ hội sáu vạn
năm chỉ gặp một lần.
Điều 78: Việc bảo vệ và chăm lo đạo vụ không phải là
việc của riêng ai mà là việc của Lão Mẫu; người lãnh đạo
mọi việc chỉ là biểu tượng của nhân duyên tụ hợp, cho nên
không thể giữ tâm tu đạo vì một người nào đó, phải mở
rộng tấm lòng của các con để nâng cao lý niệm tu bàn đạo,
trong kiến Đạo thành Đạo mà quảng kết thiện duyên!
Trong sự vận chuyển của Càn Khôn mà mở rộng đạo
trường, để cho mọi người đều có thể thành tựu, cho dù chỉ
có một chút hiệu quả cũng phải hồi hướng cảm ơn, và quy
về cho Lão Mẫu của chúng ta.
Điều 79: Ngay giây phút này biết bao nhiêu chúng sinh
đang phải chịu khổ và luân hồi, bao nhiêu tu sĩ đang phải
trầm luân chịu khảo, nghĩ đến đây thì biết lòng Thầy khổ
nhiều đến dường nào không? Hy vọng các con ngay lúc
này cầu nguyện hồi hướng vì muôn ngàn chúng sinh, phát
tâm từ mẫn cầu nguyện cho họ có thể vượt qua.
Điều 80: Phải hiểu nội tình sự việc và giúp đỡ họ có
được sự thông hiểu và giải thoát; người không phải là
Thánh Triết, ai mà không có tâm lỗi và thân lỗi, nhưng
cũng phải mang lòng độ lượng mà trợ giúp họ xa rời sự đau
khổ và hối hận, chờ đợi họ quay đầu và tái sinh.
Điều 81: Chư Phật Bồ Tát và chúng sinh tam giới thập
師尊慈悲叮嚀慈語 101 則
19
phương đều vui mừng trước nhân duyên phổ độ do Phật Di
Lặc ứng vận lần này, hết mình vì bi nguyện mà cố gắng ra
sức cho việc Tam Tào thu viên, chủ đạo sự kiện đại nhân
duyên này lại được hoàn thành tại nhân gian. Đồ đệ ơi!
Giới tu sĩ Bạch Dương các con phải nắm bắt thời khắc tốt
đẹp này, không ghen ghét, không tham cầu, chân thành thật
tu, mới không phụ Ơn Trên và người trợ hóa.
Điều 82: Mạt hậu rồi, tất cả chân – giả, thiện – ác, tốt –
xấu từ từ hiển hiện, đây không phải do Ơn Trên muốn khảo
thí mà là tâm thái của người tu đạo bị lệch mất phương
hướng, do không nhìn thấu được Đạo danh, Đạo quyền,
Đạo thế dẫn đến sự tranh giành giữa con người với nhau,
đây tức là “ma do tâm sinh, khảo do tự chuốc”, cho nên tu
đạo tâm niệm nhất thiết phải cẩn thận! Từng li từng tí.
Điều 83: Thầy vô tài vô đức, chưa thể cảm hóa các con
từ đầu đến cuối trên con đường tu đạo, đến nỗi tình hình
đạo trường diễn biến chia năm, xẻ bảy; người người tự
chuyên quyền như hiện nay, chỉ hận rằng Thầy không ở thế
gian được lâu để tận hết tâm sức, biết bao người đem đạo
trường diệu đức vô thượng này chẳng khác như trò đùa trẻ
con, thật hổ thẹn với ân điển của Lão Mẫu và sự phó thác
của Lão Tổ Sư.
Điều 84: Người tu đạo ở nhân gian, các con quá để tâm
chấp trước công đức và danh lợi, mà không chịu buông
xuống, cho nên mỗi khi lập nên đạo vụ ở mỗi một nơi thì
Sö Toân töø bi daën doø 101 ñieàu huaán ngöõ
20
cũng chuốc đến vô số trở ngại và tạo ra bao nhiêu là nhân
quả, ngược lại không dễ chỉ dạy bằng những vị U Minh
Quỷ Hồn và những oan khiếm, họ đang chịu khổ nên
không dám tham cầu gì thêm, chỉ khao khát được một lần
quỳ nghe Pháp Hội, nghe được mưa pháp phạn âm của Chư
Phật, chiếm được một lần Phật quang phổ chiếu, tức thì có
thể trừ bỏ được tham – sân – si – ngạo mạn trong nội tâm,
mới không dấy khởi vọng tưởng về công đức và chức
vị, trong sự cảm ơn và sám hối họ trông chờ sự xoay
chuyển của Tiên Phật, trợ hóa đạo vụ khắp nơi, cho nên
ngay lập tức cũng có thể vượt qua nỗi khổ, đây là điểm thù
thắng của việc độ cõi U Minh.
Điều 85: Trong giới U Minh Địa Phủ cũng có Bàn sự
Nhân viên, Giảng Sư, GV hộ trì nhân duyên ứng vận của
Thiên đạo, vả lại còn phối hợp hỗ trợ Địa Tạng Cổ Phật
chăm lo đến những anh em cõi U Minh chờ đợi được siêu
bạt thoát khổ, Lão Mẫu cũng hết mực khen ngợi họ, bởi vì
họ ở trong Địa Ngục, hiểu thấu được nỗi khổ trong Địa
Ngục, lòng hoài niệm về Thiên Ân Sư Đức của họ còn
chân thành hơn các con, ít ra họ không có tâm thị phi như
người thế gian. Hỡi đồ đệ! Các con phải làm sao tận tâm,
tận lực tu trì để cho Thầy và Sư Mẫu khỏi phải lo lắng.
Điều 86: Đạo trường ngày nay ít nhiều đều có chuyển
biến, đệ tử của Hoạt Phật ở khắp thiên hạ, về bề ngoài mà
nói thì đáng vui mừng, nhưng Thầy lại cảm thấy hổ thẹn,
師尊慈悲叮嚀慈語 101 則
21
Thầy chẳng qua là một hòa thượng điên, một chút tài năng
cũng không có, hôm nay tự nhiên mang hư danh người
Thầy dẫn dắt Tam Tào, thật ra tất cả vinh dự này đều thuộc
về ân điển của Lão Mẫu, hồng ân của Tổ Sư, mà sự phát
triển của đạo vụ đều nhờ vào sự hộ trì của Thập Phương
Chư Phật Bồ Tát, các Ngài đều phụng mệnh Lão Mẫu làm
công việc thành toàn trợ hóa, âm thầm làm mà không biểu
hiện ra, nếu không có sự khổ tâm xoay chuyển Càn Khôn
của các Ngài, thì hỡi đồ đệ! Chúng ta sao có thể hoằng
dương đạo vụ khắp năm châu bốn bể được? Làm sao quảng
thiện kết duyên với chúng sinh đây? Hy vọng đồ đệ lúc nào
cũng phải lễ kính sâu sắc ân điển của Thập Phương Chư
Phật Bồ Tát.
Điều 87: Chùa miếu nguy nga cũng như Phật điện
trang nghiêm trong đạo trường tất nhiên là không thể thiếu,
nhưng nếu tu - bàn đạo mãi chỉ chấp trước vào việc so đo
hình tướng thì càng xa rời gốc và tôn chỉ của Đạo, năm xưa
ngay cả một ngôi chùa Thầy cũng chẳng có, hai bàn tay
trắng bôn ba khắp nơi, không phải cũng tiêu diêu tự tại,
chẳng vướng bận hay sao? Hiện nay thời cơ không còn
nhiều, mang số tiền mà chúng sinh thật tâm hiến ra dùng để
bố thí khổ nạn của nhân gian, ủng hộ việc bảo vệ môi
trường, viện trợ thuốc men trị liệu cũng là con đường tốt
mà tu sĩ thời Bạch Dương nên làm.
Điều 88: Hiện nay Trái Đất đang bị trăm ngàn vết lở,
Sö Toân töø bi daën doø 101 ñieàu huaán ngöõ
22
nếu không cố gắng tu bổ và bảo vệ thì hành tinh đẹp đẽ này
sẽ bị khô héo và hủy diệt trong tay các con, Chư Thiên
Tiên Phật đều lo lắng cho các con. Đồ đệ ơi! Các con ngoài
việc giữ gìn môi trường tâm linh đạo đức ra còn phải tham
gia các hoạt động phối hợp trợ giúp trong việc bảo vệ môi
trường.
Điều 89: Công việc tạo dựng và mở rộng đạo vụ phân
nửa dựa vào sức người, phân nửa dựa vào Ơn Trên, khi
lòng thành cảm động được Ơn Trên và nhân duyên chín
mùi, thì việc gì đến sẽ đến, đạo vụ sẽ hồng triển; đáng để
chúc mừng, nhưng cũng đừng xem thường việc quan tâm
cứu trợ đối với chúng sinh bị khổ nạn. Hỡi đồ đệ! Họ cũng
là con của Lão Mẫu, cũng là người thân nhiều đời nhiều
kiếp của các con, hy vọng các con cầu nguyện chúc phúc
hoặc hồi hướng công đức thiện niệm cho họ, nếu được như
vậy thì mau chóng lao vào thực tế, hành động viện trợ thực
tế.
Điều 90: Tu đạo cho thật sự cụ thể, hộ trì cho tốt huệ
mệnh của đạo bàn, Thầy không có gì để lại cho các con,
chỉ mong đồ đệ đối đãi tốt với vô số những anh chị em
chân tu thật luyện, để họ có thể trổ tài, để họ có thành tựu,
để họ trở về được Lý Thiên; Cổ Nhân nói: “Muốn chứng
vô thượng Phật đạo, trước tiên phải làm trâu ngựa cho
chúng sinh”, người tu đạo chúng ta phải có tinh thần để cho
chúng sinh đạp lên vai mình mà thành Đạo, Chư Phật Bồ
師尊慈悲叮嚀慈語 101 則
23
Tát và Thầy có cùng một tâm nguyện, đem thân lót đường
đưa bước chúng sinh đạt thành quả Phật.
Điều 91: Nói một cách nghiêm khắc, những khổ tâm
mà người tu đạo chịu đựng trên bước đường tu bàn có thể
gọi là công đức không? Cho dù chỉ là một chút công đức
thôi! Nhưng thử nghĩ xem, các con có muốn trả nợ cho
nhân quả nghiệp chướng không? Muốn hồi hướng cho ân
đức của cha mẹ, tổ tiên không? Muốn được bình an, phùng
hung hóa kiết không? Muốn để lại một chút vốn liếng để
trở về bái kiến Lão Mẫu không? Loại trừ đi những lỗi lầm
mắc phải hàng ngày nữa, hỡi đồ đệ! các con còn dám tự
cho phép mình khoe khoang, kiêu ngạo nữa không?
Điều 92: Lần trước Thầy có hy vọng các con học hỏi
đức ẩn danh vô tướng của Sư Mẫu, có lẽ cũng chưa thể ngộ
được sâu sắc, hôm nay Thầy nói cho rõ hơn: người tu đạo
phải học gương của Sư Mẫu, tấm lòng ẩn danh ở nhân gian,
ẩn tướng ở Tam Tào, ẩn công đức ở trời đất, riêng danh
điên tướng khùng của Thầy chúng sinh đều biết, còn huệ
đức của Sư Mẫu chẳng mấy ai am tường, quả thật là cao
minh, về điểm này luôn cả Thầy cũng không bằng; cho nên
thời mạt hậu, người tu đạo phải học ẩn giấu tài năng, mai
danh ẩn đức đừng quá biểu hiện danh tướng, hãy để cho
Thiên Ân Sư Đức thường hiện rõ trong lòng của chúng
sinh.
Điều 93: Sau này sẽ xuất hiện 36 Cung Trường và 72
Sö Toân töø bi daën doø 101 ñieàu huaán ngöõ
24
Di Lặc giả kì lạ quái dị, thật ra xuất hiện từ bên trong chứ
không phải từ bên ngoài, hãy xem đạo trường hiện nay chia
năm, xẻ bảy tranh giành quyền thế thì biết được do tư tâm
manh nha quấy nhiễu, trong sự không hay biết đó mà Thiên
Quân thoái vị nhường chỗ cho Ma Vương, mọi hỗn loạn và
khảo nghiệm từ đây sinh ra, nếu không tự giác sẽ bị giam
hãm trong sai lầm lệch lạc mà không hay biết, mong đồ đệ
phải hạ công phu học tập Giới – Định – Tuệ thì mới có
chân trí tuệ phá được sự vô minh trong vô số kiếp, tu đạo
một cách quang minh lỗi lạc, mới không bị dẫn dụ.
Điều 94: Người tu đạo phải giữ phép tắc, phải chân
thành, cho dù con là một tiểu hậu học quét nhà vệ sinh hay
dâng khăn đi nữa thì một ngày nào đó cũng có thể được
thành tựu Thiên Tước, nếu như chỉ lo biểu hiện chấp trước
công đức mà tự cho là quân tử, thiếu tính khoan dung, nhân
hậu, ôn hòa để tiếp dẫn chúng sinh thì không thể hòa hợp
được với Thiên tâm, thành tựu cũng chỉ có hạn, hơn nữa
một kiếp thành Đạo, không thể bảo đảm đời đời kiếp kiếp
không thối chuyển, đủ thấy người tu đạo rất cần bồi dưỡng
tấm lòng thuần khiết, chân thành lại chịu cực, chịu oan,
quan trọng hơn là vĩnh viễn đối đãi tốt với những chúng
sinh chưa được độ và chưa giác ngộ.
Điều 95: Là Tam Tài phải quang minh - thanh tịnh,
hoàn toàn hợp với Thiên tâm để vận chuyển Càn - Khôn,
luôn luôn giữ lấy tấm lòng vô vi - vô ngã, kiến Đạo - thành
師尊慈悲叮嚀慈語 101 則
25
Đạo thì mới có thể thành tựu được vô số chúng sinh, thành
tựu khi đó không thua một vị tiền bối khai hoang một
phương trời, bằng không lâu ngày sinh chán, do ý người
quá nhiều mà lơ là việc ấn hợp, với Thiên tâm Phật ý, rất
dễ rơi vào tình trạng tự giam hãm trong hoàn cảnh khó
khăn, không thể ngộ được sự tinh vi, cũng không thể tiến
vào cảnh giới dung hòa vô ngại, thông hiểu với chư Phật để
truyền lan cảm hóa, nguyện không liễu được thì sau này
làm sao trở về phục mệnh ở Nam Hoa Cung đây?
Điều 96: Người tu đạo có thể từ trong danh lợi của thế
tục mà nhảy ra là việc không dễ, đừng để tiếp tục rơi vào
dòng xoáy, tất cả sự việc rốt cuộc chỉ là thuận theo nhân
duyên hoàn cảnh mà thôi, cử người chuyên phụ trách phối
hợp với người lãnh đạo thúc đẩy là được, tiền hiền lâu năm
rồi, không cần phải chiếm danh tại vị, nên biết sự thù thắng
trong việc phổ độ của Thiên đạo vẫn là âm thầm thu hút
hiền lương, đức của người quân tử âm thầm hiện rõ theo
thời gian, đừng nên tuyên truyền trên phương tiện truyền
thông, chỉ nghe reo hò khen hay, chỉ nghe tiếng vỗ tay mà
đánh mất tinh thần chấp nhận lâm nguy một mình, nhận
lãnh trách nhiệm trọng đại của Thánh Hiền ngày xưa, Thầy
và Sư Mẫu các con để lại cho đồ đệ là đạo bàn chứ không
phải đoàn thể giáo hội!
Điều 97: Người tu đạo trong thời kì mạt pháp phải thận
trọng giữ tâm niệm, không nên dễ dàng có một chút sai
Sö Toân töø bi daën doø 101 ñieàu huaán ngöõ
26
lệch nào, bằng không nhất định tạo nên sự trầm luân cho
chính mình, bởi vì nhân quả oan trái nhiều kiếp của chúng
sinh, họ đã có cách nghĩ giống với giới A Tu La, không
còn đòi mạng hay đòi hồi hướng công đức nữa, cái họ
muốn là hậu quả từ sự sai lệch trong ý niệm của con người
để tạo ra sự bội phản Thánh linh trong mỗi con người, sau
đó làm hại cửu huyền thất tổ bị trầm luân, dần dần chia rẽ
tạo nên sự hủy diệt đạo vụ của một vùng. Hỡi đồ đệ! Hãy
xem cảnh tượng chia rẽ và hỗn loạn ở một số đạo trường,
còn không mau chóng cảnh tỉnh và giác ngộ?.
Điều 98: Nhất thiết đừng tranh công đoạt quả trên đạo
trường, phê bình Thiên Mệnh thật - giả của các tổ, các
tuyến khác, không được yêu cầu họ điểm đạo lại từ đầu
mới cho là đáng tin cậy, thậm chí là họ cùng một Lão Tiền
Nhân lãnh đạo nhưng khác Tiền Nhân hoặc Điểm Truyền
Sư cũng yêu cầu người ta điểm lại, hoặc nói người khác
điểm không có hiệu quả, lẽ nào Thầy nhận lãnh sự phó thác
của Lão Mẫu và Tổ Sư đem Thiên Mệnh nhất điểm chân
truyền chí tôn chí quý này ban cho các con đi tu – bàn, lẽ
nào chỉ có mỗi ngón tay của con bằng vàng còn của người
khác là bằng sắt hay sao? Thật là lý luận hoang đường!
Một niệm tham vọng, một lời vu cáo làm hại đến nhiều đời
Tổ Sư phải gian khổ hộ trì lửa Thánh Thiên Mệnh, há
chẳng phải đã phạm đại giới làm chảy máu thân Phật và
phá hoại sự hòa hợp Tăng đoàn sao! Chỉ cần không trái với
Thiên ý, không bội phản Tổ Sư, không tự mình xưng Tôn,
師尊慈悲叮嚀慈語 101 則
27
Thiên Mệnh các tổ các tuyến do Tiền bối tự hành và chịu
trách nhiệm trước Ơn Trên, chung quy Thiên Mệnh kim
tuyến được xây dựng trên nền tảng đạo đức chân tu thật
luyện, rất mong các đồ đệ tôn trọng sự hình thành và phát
triển của các tổ các tuyến, kiến Đạo thành Đạo mà thành
toàn lẫn nhau, cùng hộ trì sự tốt đẹp của đạo trường Tam
Tào.
Điều 99: Thầy mới vừa từ Đông Bắc Thần Châu đến.
Trong mấy mươi năm, nơi đó vẫn có vô số đồ đệ trong
hoàn cảnh không thể tu nhưng vẫn giữ được tinh thần kiên
định, họ chân tu thật luyện không tham không cầu, những
đồ đệ ở đạo trường tại các quốc gia tự do khó có thể sánh
kịp! Đến lúc này Thầy phải nói rõ, nếu các trò không tu
bàn cho tốt, không trân trọng ân điển mà Ơn Trên đã ban
cho mà vẫn chấp vào sự tranh giành giữa người và vật, thì
sau này tất sẽ có tầng địa ngục thứ 19 - 20 - 21 đợi các con
trầm luân.
Điều 100: Đại Lục vẫn chưa đến lúc bàn đạo, nếu có
nhân duyên có thể đi gieo giống, nhưng nhất định phải cẩn
thận giữ lấy an toàn cho bản thân, đừng vì sơ ý mà bị tổn
thương vô cớ, cũng không nên liên lạc với những vị Tiền
Hiền cũ ở Đại Lục, để tránh liên lụy đến sự an nguy của họ,
đây cũng là vì Di Lặc Tổ Sư bảo hộ Đạo giống - nhân tài!
Thiên thời đã đến lúc phân định, đồ nhi ơi! Người tu - bàn
đạo chỉ có một mạng giao cho Ơn Trên, hãy toàn tâm, toàn
Sö Toân töø bi daën doø 101 ñieàu huaán ngöõ
28
lực chân tu thực bàn, không nên hồ đồ nữa!
Điều 101: Năm xưa trong lúc Thầy tu bàn đạo, thật ra
cũng chỉ là thân phận của Điểm Truyền Sư, chẳng qua là
đảm nhiệm thêm trách nhiệm truyền thụ lại Đạo thống mà
thôi, từ khi cùng Sư Mẫu các con lãnh Thiên mệnh bên lò
Bát Quái chỉ bàn được 17 năm thì quy không, tất cả thành
tựu đều do Lão Mẫu ban ơn, chúng ta làm sao có thể kể
công được chứ! Ngày nay các con có rất nhiều Điểm
Truyền Sư bàn đạo và đảm nhiệm chức trách còn dài hơn
so với Thầy, nhưng xin tự hỏi xem đức tính và chân công
thực thiện có hợp với danh vị mà không thấy hổ thẹn
không? Sau khi các vị tiền bối quy không, không có báo ân
liễu nguyện, không hộ trì sự an ninh của đại đạo trường,
mà ngược lại mỗi người tự tác, tự lôi kéo hậu học, công
kích lẫn nhau, tạo nên sự bàng hoàng, bất ổn trong muôn
ngàn người, như vậy làm sao xứng đáng với ân trạch của
Lão Mẫu và tấm lòng từ bi của Thập Phương Chư Phật đây!
Thầy vô đức, thôi thì để Thầy mang chức vị Tôn Sư Tam
Tào nhường lại các con vậy! Đồ nhi ơi! Hy vọng các con
cố gắng nên người, tất cả những gì trong thế gian mà người
đời có đều là danh tướng, đừng để danh tướng làm điên
đảo Phật tính chân như của các con đó! Ai bảo Thầy si tình,
đồ đệ có hiểu được nỗi khổ tâm của Thầy không?