phẦn 2 hbookserver.vuilen.com/book/ngotngaouocnguyen/ngotngaouoc... · cô thật sự ngỡ...

25
Tác Giả: Hoàng Anh NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN www.vuilen.com 31 PHẦN 2 Hôm đó, cô ở nhà ba mẹ đến tối mới về, vừa mở cửa bước vào thì đã gặp Gia Hưng. - Sao em không để tôi mở cửa? Tường Lam mỉm cười: - Như thế phiền lắm. Tôi tự mở sẽ tốt hơn. Đôi mắt Gia Hưng thoáng một nét buồn. Cô biết là anh đang giận dỗi: - Anh ngồi đây lâu chưa? Gia Hưng gật đầu: - Ăn cơm xong là tôi ra đây. Cô nhìn anh ta. Vậy thì quá lâu rồi, không ngờ Gia Hưng lại nhiệt tình với cô như vậy. Muốn về phòng nhưng không nỡ nên cô đành ngồi xuống bên cạnh gợi chuyện: - Mai mốt anh không cần phải làm thế. Tôi lớn rồi nên không làm phiền mọi người. - Tôi không có phiền. Chìa khóa em đâu? Tường Lam đưa ra trước mặt thì Gia Hưng đã cầm lấy: - Tôi sẽ giữ nó. Mỗi ngày tôi sẽ mở cửa cho em. Cô thật sự ngỡ ngàng vì cách cư xử của anh ta. Hình như mỗi ngày Gia Hưng càng thay đổi hơn. - Như thế thì… Anh ta chợt ngắt lời cô: - Mỗi ngày, tôi sẽ đợi đến chừng nào em về mới thôi. Em cứ đi lo công việc không sao cả. - Hả! Tường Lam tròn mắt nhìn anh: - Anh có hiểu mình đang làm gì không? Anh ta gật đầu không nói.

Upload: others

Post on 29-Dec-2019

0 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

Tác Giả: Hoàng Anh NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN

www.vuilen.com 31

PHẦN 2

Hôm đó, cô ở nhà ba mẹ đến tối mới về, vừa mở cửa bước vào thì đã gặp

Gia Hưng.

- Sao em không để tôi mở cửa?

Tường Lam mỉm cười:

- Như thế phiền lắm. Tôi tự mở sẽ tốt hơn.

Đôi mắt Gia Hưng thoáng một nét buồn. Cô biết là anh đang giận dỗi:

- Anh ngồi đây lâu chưa?

Gia Hưng gật đầu:

- Ăn cơm xong là tôi ra đây.

Cô nhìn anh ta. Vậy thì quá lâu rồi, không ngờ Gia Hưng lại nhiệt tình với cônhư vậy. Muốn về phòng nhưng không nỡ nên cô đành ngồi xuống bên cạnh gợichuyện:

- Mai mốt anh không cần phải làm thế. Tôi lớn rồi nên không làm phiền mọingười.

- Tôi không có phiền. Chìa khóa em đâu?

Tường Lam đưa ra trước mặt thì Gia Hưng đã cầm lấy:

- Tôi sẽ giữ nó. Mỗi ngày tôi sẽ mở cửa cho em.

Cô thật sự ngỡ ngàng vì cách cư xử của anh ta. Hình như mỗi ngày GiaHưng càng thay đổi hơn.

- Như thế thì…

Anh ta chợt ngắt lời cô:

- Mỗi ngày, tôi sẽ đợi đến chừng nào em về mới thôi. Em cứ đi lo công việckhông sao cả.

- Hả!

Tường Lam tròn mắt nhìn anh:

- Anh có hiểu mình đang làm gì không?

Anh ta gật đầu không nói.

Tác Giả: Hoàng Anh NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN

www.vuilen.com 32

- Tôi không đồng ý! Anh trả chìa khóa lại cho tôi đi. Đừng trẻ con như thế!

Gia Hưng vẫn cầm chặt chìa khóa trong tay:

- Tôi thích mở cửa cho em. Tôi không ngủ được nếu em vẫn chưa về nhà.

Tường Lam buông tay xuống ngỡ ngàng khi nghe câu nói đôi mắt của GiaHưng trong đêm tối thật sáng, nó không trẻ con mà chứa đựng cả sự dịu dàng.

- Anh nghĩ gì về tôi?

Cô hỏi mà nghe giọng mình thật lạ:

- Cô rất giống bác Hiền. Ông ấy rất tốt với tôi.

Tường Lam ở nhẹ, cô thầm trách mình đã lo xa. Đúng là cô đã thót cả tìmkhi nghĩ rằng Gia Hưng đã thay đổi và lúc nãy anh đã tỏ rõ quyền làm chẳngcủa mình. Thôi, cứ để Gia Hưng muốn làm gì thì làm, trước sau gì anh cũng sẽchán với trò chơi của mình. Cô không tin anh sẽ kiên nhẫn mở cửa cho cô mỗingày.

- Thôi được nếu anh muốn thì anh cứ giữ lấy.

Gia Hưng cười thật rạng rỡ. Tường Lam cũng cười theo. Nhìn anh như connít vừa được quà vậy. Cô chợt chú đến cây đàn đựng bên cạnh ghế đá, cô hỏivới vẻ.

- Cây đàn của anh?

Gia Hưng gật đầu.

- Anh cũng biết đàn sao?

- Biết. Bác Hiền dạy tôi mà.

Tường Lam đưa mắt nhìn anh, từ giọng nói và phong cách đều đàn ông, chỉcó tâm trí thì cứ như trẻ con.

- Anh đàn một bản đi.

Gia Hưng hớn hở cầm cây đàn lên nhìn cô:

- Em muốn nghe bài gì?

- Tùy anh. Anh cứ đàn bài nào mình thích.

Gia Hưng so dây và bắt đầu đàn, cô nhận ra ngay. bài “ Thương hoài ngànnăm” không ngờ Gia Hưng lại biết đàn bản nhạc này.

- Anh đàn rất hay: Thật đó.

Gia Hưng cười rạng rỡ:

Tác Giả: Hoàng Anh NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN

www.vuilen.com 33

- Tôi thích nhất bài này.

Tường Lam hơi buồn cười. Không biết anh có hiểu hết lời bài hát không?

- Tại sao?

- Vì đó là bài mẹ tôi thích.

Một cảm giác xót xa nhói cả tim Tường Lam. Cô nhìn anh dịu dàng:

- Anh còn nhớ cha mẹ, mình không?

Gia Hưng gật đầu:

- Tôi có hình của họ. Ba mẹ tôi rất đẹp.

Tường Lam mỉm cười:

- Anh rất giống mẹ. Bác gái đẹp lắm.

Gia Hưng nhìn cô:

- Sao em gọi là bảc? Là mẹ chứ!

Tường Lam ngớ cả người, mặt cô thoáng đỏ. Gia Hưng không phải ngờnghệch như cô nghĩ. Nếu anh thích nghi nhanh cuộc sống hiện tại và được dạydỗ tốt chắc chắn anh sẽ trở lại bình thường. Tự nhiên cô thấy lòng lo lắng bângkhuâng.

- Anh làm tôi ngạc nhiên lắm.

Gia Hưng nhìn cô như không hiểu. Tường Lam chợt đứng lên:

- Cũng khuya rồi, ta vào nhà thôi.

Gia Hưng đứng lên theo cô. Cả hai cùng bước lên lầu để về phòng. Dừng lạitrước cửa phòng cô, Hưng chợt gọi:

- Lam!

Tường Lam vừa mở cửa, phải quay lại nhìn anh:

- Chúc anh ngủ ngon.

Cô cũng mỉm cười anh đã bắt chước mình.

- Cảm ơn anh. Anh nhớ đóng cửa phòng trước khi ngủ nhé.

Gia Hựng gật đầu rồi lẳng lặng về phòng mình. Tường Lam đứng yên nhìntheo dáng của anh. Một ý nghĩ cứ dai dẳng trong cô từ sáng đến giờ, cô khônghiểu có nên làm như vậy không?

Tác Giả: Hoàng Anh NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN

www.vuilen.com 34

Tuần sau thì Tường Lam đi đến một quyết định dứt khoát, cô nhanh chóngtìm cho Gia Hưng một cô giáo. Anh sẽ được dạy dỗ một cách đàng hoàng, côkhông đủ nhẫn tâm nhìn anh sống như thế. Cô nhận thấy Gia Hưng biết đọc vàviết chữ rất đẹp. Vì vậy anh sẽ tiếp thu nhanh thôi.

Gia Hưng có vẻ ngỡ ngàng khi thấy cô dẫn về một người lạ và đến gặp anh.

- Đây là Ngân. Bắt đầu ngày mai chị ấy sẽ dạy anh học.

Gia Hưng như vẫn chưa hiểu:

- Cô ấy là ai?

Tường Lam mỉm cười cô nhận ra vẽ sững sờ của cô giáo trẻ:

- Là cô giáo của anh, anh phải nghe lời cô ấy hiểu không? Cô ấy sẽ dạy anhgiống như bác Hiền vậy.

Gia Hưng nhìn cô ta đăm đăm. Tường Lam liền nói:

- Thôi được rồi. Chị về đi. Ngày mai chị có thể đến dạy anh ấy.

- Vâng.

Đợi chị ta đi xong, Tường Lam mới ngồi xuống đối diện với anh.

- Tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi. Nghe lời tôi, anh phải học, còn nhiều điềuanh cần phải biết lắm.

Gia Hưng nhìn cô đầy hoang mang:

- Nhưng cô ấy không giống em và bác Hiền, tôi không quen cô ta.

Tường Lam hiểu Gia Hưng không quen tiếp xúc với người lạ:

- Lúc đầu tôi và anh cũng không quen nhau, đúng không? Cô ấy rất tốt, hãytin tôi.

Gia Hưng hơi cúi đầu nhìn xuống, cử chỉ phật ý giống như trẻ con.

- Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ rất buồn. Tôi chỉ muốn tốt cho anh mà thôi,anh hiểu không?

Gia Hưng chợt ngước lên nhìn cô:

- Tôi sẽ không bao giờ làm em buồn. Tôi sẽ nghe lời em.

Tường Lam khẽ cười:

Tác Giả: Hoàng Anh NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN

www.vuilen.com 35

- Tốt lắm! Ngày mai anh sẽ bắt đầu học nhé.

Gia Hưng gật đâu không nói. Cô nhìn anh chợt nghe lòng nhẹ nhõm. Quyếtđịnh này cô vẫn chưa cho ba mình biết, cô hiểu ông sẽ phản đối hoặc ít nhất làđồng ý nhưng không phải thời gian này.

Thời gian sau, cô cũng bận bù đầu vì công việc nên cũng không có thời gianđể quan tâm đến Gia Hưng. Cô đi sớm về trễ rất thất thường nhưng anh lúc nàocũng kiên nhẫn mở cửa cho cô Những lúc đó cô mệt quá và cũng không bận tâmlắm nên cả hai cũng không nói chuyện gì nhiều, phần vì công việc căng thẳngvà hình như Gia Hưng cũng có gì đó thay đổi, anh có vẽ lặng lẽ hơn trước.

Hôm nay cô lại đi dự một buổi tiệc và lại gặp Hoàng Minh ở đó, cô không

phủ nhận là mình bị xao động vì cách tấn công của anh ta. Khi Hoàng Mlnhbước về phía cô bằng những bước chân tự tin quen thuộc thì Tường Lam đãkhông cưỡng được ý muốn nhìn anh.

- Có thể nhảy với tôi một bản không?

Cái nhìn của mọi người làm cô không thể bất lịch sự từ chối được và hìnhnhư cô cũng không muốn thế. Hoàng Minh dìu nhẹ cô theo điệu nhạc.

- Một ước muốn quá lâu mới thực hiện được. Tôi luôn mong có em trongvòng tay thế này.

Tường Lam nghe tim mình đập mạnh, cô cố nói tự nhiên:

- Anh kiên nhẫn hơn tôi nghĩ, nhưng nếu bây giờ dừng lại cũng không quámuộn đâu.

Hoàng Minh cười nhẹ:

- Với em, tôi tự nghiêm túc. Tôi thừa nhận mình quen rất nhiều phụ nữnhưng để có ý nghĩ về một gia thì đây là lần đầu tiên. Tôi thật lòng yêu em, Lamạ.

Tường Lam hơi người, một thoáng rung động và xao xuyến cô không nghĩHoàng Minh lại nói ra những lời này.

Tác Giả: Hoàng Anh NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN

www.vuilen.com 36

- Đừng đem hộn nhân của em ra làm vật cản giữa hai đứa, anh không phảithằng ngốc mà không hiểu. Anh không có ý xấu, anh không nói là bỏ rơi anh tanhưng muốn cùng em chia sẽ gánh nặng đó.

Tường Lam ngước lên nhìn anh, đôi mắt Hoàng Minh đầy yêu thương.

- Anh ấy không như mọi người nghĩ đâu, rồi anh ấy, sẽ trở lại bình thường.Tôi không muốn nghe những lời nói đó một lần nào nữa cả, xin anh nhớ cho.

Hoàng Minh hơi siết người cô:

- Anh xin lỗi! Nhưng anh ta không có khả năng làm chồng, anh ta khônghiểu điêù đó là thế nào đâu. Đừng tự lừa dối mình và làm khổ anh, được khôngLam?

Không ngờ Hoàng Minh hiểu rõ về cuộc sống của cô như vậy. Anh ta thậtđáng sợ. Kể cả Gia Hưng, anh ta cũng biết rõ một cách tường tận. Bản nhạc kếthúc cô vội rời khỏi vòng tay Hoàng Minh nhưng thật khó nếu phải thoát khỏianh ta. Hoàng Minh ngang nhiên theo cô về bàn, anh kéo ghế cho cô ngồi xuốngbên cạnh, cử chỉ nhẹ nhàng như giữa họ không có chuyện gì xảy ra.

- Anh không hối hận nếu phải chờ đợi em đâu. Em cứ sống theo lương tâmcủa em, chỉ cần em hiểu tình cảm của anh chân thật là đủ.

- Tôi khuyên anh đừng nên hy vọng gì ở tôi.

Hoàng Minh cười nhẹ, anh không nói gì khi vài người bước đến bàn của họ.Suốt buổi tiệc, Hoàng Minh không có cơ hội riêng để nói chuyện với cô nhưnganh vẫn không rời cô dù là một bước. Anh ta đã tỏ ra công khai đeo đuổi cô,điều đó càng làm cô thấy khổ sở hơn. Dù sao cô cũng là gái đã có chồng, HoàngMinh không nghĩ đến hay là cố ý làm như vậy?

Cuối buổi tiệc, khi cô bước về phía bãi xe thì gặp ông Kỳ đang đứng đợi ôngnhìn cô với nhìn áp đảo:

- Cô cẩn thận! Đừng tưởng tôi không biết gì về âm mưu của gia đình cô. Tôicó thể để mất tài sản vào tay nhưng danh dự thì không. Nếu cô làm mất danhdự của cả dòng họ thì tôi không để yên cho cô đâu.

Tường Lam nhìn sự giận dữ của ông ta mà buồn cười:

- Chú nên nói điều đó với bản thân mình và cầu mong sự tha thứ đã hưởngquá nhiều so với những gì mình được.

Ông Kỳ tái mặt căm phẫn:

- Con ranh kia! Tao không tha cho mày và gia đình mày đâu. Tao sẽ dạythằng Hưng giành lại những gì của nó.

Tác Giả: Hoàng Anh NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN

www.vuilen.com 37

Tường Lam nhếch môi:

- Anh ấy đã được dạy quá nhiều từ một người chú như ông. Yên tâm đi, tôichăm sóc anh ấy còn tốt hơn chú rất nhiều.

Ông Kỳ giận dữ đến không kềm được, ông ta định sấn tới nhưng đã hị mộtcánh tay giữ lại:

- Nếu mọi người biết được việc làm của ông thì ông không đứng vững nhưbây giờ đâu. Ông nên cảm ơn Tường Lam và gia đình cô ấy:

Ông Kỳ ngước mắt nhìn Hoàng Minh:

- Tụi bây đừng hòng cướp được tài sản của thằng Hưng. Tao chơi với tụì bâyđến cùng.

Hoàng Minh hất tay ông ra:

- Đừng chọc giận tôi sẽ không có lợi cho ông đâu. Cẩn thận lời nói của mìnhđó!

Ông Kỳ giận nhìn cả hai. Dù sao ông cũng hiểu rõ thế lực của Hoàng Minh,-mọi người ai cũng ngán hắn, ông cũng không ngoại lệ. Không ngờ Tường Lamlại được hắn ta bảo vệ như vậy. Sắc đẹp đúng là một vũ khí lợi hại. Ông cườigằn vì ý nghĩ đó.

- Đừng để tôi bắt gặp cự tồi bại của cô, tôi thề sẽ không tha cho cô đâu:

Đợi ông ta đi xong, Hoàng Minh vội chặn cô lại khi thấy Tường Lam đã mỡcửa xe.

- Anh không nghe ông ấy nói gì sao? Nếu tôi làm vậy, tôi cũng không thathứ cho mình.

Hoàng Minh không nói gì, mạnh mẽ lẫn bất ngờ kéo cô vào người và cúixuống hôn cô như không cho cô cơ hội để phản kháng: Nụ hôn chiếm đoạt đầyđam mê. Thật lâu anh mới buông cô ra:

- Anh đã nói chờ đợi em. Chỉ cần chúng ta thành thật với nhau. Em có tìnhcảm với anh mà, đúng không?

Tường Lam nhắm mắt, cô nghe môi mình vẫn còn hương vị ngọt lẫn xaoxuyến.

- Trả lời anh đi. Tường Lam!

- Em xin lỗi không thể trả lời điều đó trong lúc này.

Đôi mắt Hoàng Minh thoáng nét gì đó, anh chợt mỉm cười dịu dàng:

Tác Giả: Hoàng Anh NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN

www.vuilen.com 38

- Anh sẽ đợi. Chỉ cần em không từ chối là anh hạnh phúc rồi.

TườngLam ngước lên nhìn anh, cô cảm động vì thấy vẻ hân hoan trên gươngmặt anh.

- Chúng ta chỉ nên dừng lại ở đây thôi. Em sẽ trả lời anh khi mọi chuyện củaem kết thúc như mong muốn.

Hoàng Minh định nắm tay cô, nhưng Tường Lam đã rụt lại. Anh khẽ cườivới vẻ mặt không vui:

- Em cứng rắn lắm nhưng anh lại yêu điều ấy ở em. Anh sẽ đợi nhưng đừngquá lâu nhé Lam. Nếu chỉ nhìn em mà không được đến gần, anh sẽ không chịunổi đâu.

Tường Lam thầm buồn cười nhưng nghe nao cả lòng khi nghe anh nói. Côhiểu mình đã bị đánh gục vì một người đàn ông như Hoàng Minh.

Sáng hôm sau, cô thức dậy trễ. Khi cô ra khỏi phòng định đến công ty thìnghe loáng thoáng tiếng Ngân giảng bài, cô chợt nhớ hôm nay Gia Hưng có giờhọc. Cô bước nhẹ qua phòng bên cạnh. Gia Hưng đang ngồi ngoan ngoãn vànghe Ngân giảng bài một cách chăm chú. Cô đứng yên nhìn anh, không biết anhđã tiến bộ đến đâu rồi. Nhận ra sự có mặt của cô, Ngân liền dừng lại:

- Lam vẫn chưa đi làm sao?

Tường Lam mỉm cười bước vào:

- Hôm nay tôi đi làm muộn. Anh Hưng học tốt chứ?

Ngân mỉm cười gật đầu:

- Anh ấy chăm học lắm. Lam không thấy anh ấy tiến bộ sao?

- Có lẽ tôi sẽ biết điều đó vào tối nay. Tôi thật sự không có thời gian rảnh.

Ngân mỉm cười không nói gì, Gia Hưng nhìn cả hai một cách im lìm. TườngLam nhận ra vẻ khác lạ đó nhưng không thể nán lại lâu hơn, tối nay cô sẽ nóichuyện với anh.

- Tôi phải đi đây, hai người học tiếp đi. Cố gắng nhé anh Hưng!

Gia Hưng gật đầu chứ không nói gì, thái độ của anh làm cô cố ý suy nghĩ.Vừa lặng lẽ vừa như chững chạc hơn trước rất nhiều.

Hôm đó Tường Lam lại về thật khuya, người mở cổng cho cô vẫn là GiaHưng. Hôm nay cô cố ý quan sát thái độ của anh, thường khi được mở cổng, cô

Tác Giả: Hoàng Anh NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN

www.vuilen.com 39

nói vài câu là liền đi nhanh về phòng. Cô bước xuống xe nhìn Gia Hưng khóacổng, khi anh quay lại thì vẻ ngạc nhiên khi thấy cô vẫn còn đứng đó.

- Sao em không vào nhà?

Tường Lam bước về phía băng đá ngồi xuống:

- Lâu rồi chúng ta không nói chuyện với nhau. Anh ngồi xuống đi.

Gia Hưng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô.

- Anh học tốt không?

Anh gật đầu khâng nói, cử chỉ thật khó bắt chuyện, cô không hiểu anh đangsuy nghĩ gì nữa.

- Tôi nhận ra anh khác trước rất nhiều. Ý tôi nói là anh ít nói hơn lúc truớc.

Gia Hưng nhìn trầm giọng:

Em cứ nói điđừng lặp lại. Tôi hiểu mà.

Đó cũng là thay đổi, cách nói chuyện có vẻ chững chạc hơn nhiều. Cô nhìnanh như quan sát:

- Anh thích nhất môn gì?

Gia Hưng nhìn mông lung vào khoảng tối trước mặt:

- Tôi thích đi ra ngoài.

Tường Lam ngỡ ngàng như không tin, cô lặp lại:

- Anh nói gì?

- Tôi không muốn ở nhà. Tôi đã được ra ngoài với Ngân mấy lần. Tôi thíchnhìn mọi người.

Tường Lam tướng mình nghe lầm. Thì ra Ngân đã đưa Gia Hưng đi chơi ởbên ngoài, Ngân đã nhạy cảm nhận ra nguyên nhân khờ khạo của Gia Hưng. Côcó quá ích kỷ không khi không muốn điều đó. Sự hiểu biết nhanh chóng của GiaHưng làm cô thật sự lo lắng. Ngày mai, cô sẽ làm rõ chuyện này với Ngân, côkhông thể chấp nhận sự qua mặt đó, dù thật sự điều đó tốt cho Gia Hưng. Cô hỏinhư đo lường:

- Anh thấy mọi người thế nào?

Gia Hưng hơi cúi đầu nhìn xuống:

Tác Giả: Hoàng Anh NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN

www.vuilen.com 40

- Tôi thấy mình thật ngốc nghếch. Tôi không bằng một đứa trẻ ngoài đường.

Tường Lam nhói cả tim. Cô hiểu Gia Hưng đã bắt đầu nhận thức và suy nghĩkhi so sánh, mọi việc lại với nhau. Anh sẽ nhận ra khiếm, khuyết nơi mình và sẽbiết hoài nghi với tất cả mọi chuyện.

- Anh đã hiểu lý do vì saa tôi muốn anh học chứ?

Gia Hưng gật đầu.

- Tôi rất chăm học. Em cũng nghe Ngân nói rồi mà.

Tường Lam hơi nhìn nơi khác, cô hơi nhắm mắt khi nói:

- Tôi không muốn anh ra ngoài. Tôi muốn anh ở nhà học hơn, học xong thìra ngoài cũng không muộn. Tôi không muốn anh bỏ bê việc học mà đi chơi nhưvậy. Anh hứa đi!

Gia Hưng nhìn cô hơi lâu, cái nhìn làm cô không dám đối diện anh, cô nghegiọng mình thật khó khăn:

- Anh hiểu tôi nói chứ? Anh không muốn tôi buồn, đúng không?

Gia Hưng gau, nhẹ giọng:

- Tôi sẽ nghe lời em.

Tường Lam quay nhìn khác, cô không chịu nổi cảm ray rứt khi nhìn anh:

- Tôi xin lỗi.

Gia Hưng ngạc nhiên nhìn cô như không hiểu, nhưng Tường Lam khôngquan tâm cử chỉ đó. Cô cảm thấy nhẹ lòng khi nói ra được câu ấy, và biết rằngGia Hưng chưa chắc đã hiểu ý nghĩa của nó.

- Em không thích tôi, đúng không?

Tường Lam sững sờ nhìn anh. Cô chưa biết phải nói gì thì anh đã nói tiếp:

- Em không thương tôi như bác Hiền, không lo lắng, vui vẻ với tôi nhưNgân. Tôi có làm điều gì sai không?

Tường Lam thở nhẹ. Lại là sự so sánh trẻ con! Cô biết anh rất thích được côquan tâm, tâm lý đó như một đứa trẻ muốn được thương yêu vậy.

- Không phải? Tôi đối với anh giống như bác Hiền vậy và cả gân nữa, nhưngtôi không có thời gian rảnh như họ. Anh cũng biết tôi phải làm việc mà.

Tác Giả: Hoàng Anh NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN

www.vuilen.com 41

Gia Hưng nhìn cô như ẩn dấu sự buồn phiền:

- Tôi sẽ nghe em tất cả, miễn sao em đừng ghét tôi.

Tường Lam thấy xót xa, cô cố mỉm cười nhìn anh:

- Tôi không bao giờ ghét anh cả. Hãy tin tôi!

Cô vừa dứt câu thì Gia Hưng đã quay qua hôn mạnh vào má Tường Lam ngỡngàng không kịp phản ứng không ngờ anh dám có cử chỉ đó với cô. Gương mặtanh thật hớn hở:

- Em giống như mẹ tôi vậy. Đẹp và rất thương tôi.

TườngLam than thầm trong bụng. Có lẽ Gia Hưng không hiểu những cử chỉthân mật không nên có giữa hai người khác phái. Nếu anh cứ vô tư thể hiện tìnhcảm thế này thì thật khổ cho cô. Cô chợt nghiêm mặt:

- Tôi không cho phép anh làm như thế nữa, anh không được có cử chỉ đó.Nếu không, tôi sẽ giận anh luôn.

Gia Hưng nhìn cô vẽ hoang mang, gương mặt chợt buồn bã hẳn. TườngLam nói lành lạnh:

- Anh nghe nói không?

Gia Hưng nhẹ gật đầu. Tự nhiên cô thấy buồn cười khi nhớ ra từ giờ cáchnói chuyện của cô đúng là giống me anh thật.

- Khuya rồi! Vào nhà thôi!

Cô đứng lên nhưng Gia Hưng vẫn ngồi yên đó.

- Anh sao vậy?

Anh nói mà không nhìn cô:

- Em vào trước đi, lát tôi sẽ vào sau.

Cô nhìn thoáng qua anh rồi nói:

- Đừng thức khuya quá nhé.

Nói rồi, cô buớc nhanh vào nhà. Về phòng, vừa ngồi xuống giường thì điệnthoại reo, màn hình hiện lên số máy của Hoàng Minh. Cô nhẹ nhàng mở máy:

- Alô.

- Em đang làm gì vậy?

Tường Lam mỉm cười bước về phía cửa sổ:

Tác Giả: Hoàng Anh NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN

www.vuilen.com 42

Đang chuẩn bị ngủ thì anh gọi đến.

Tiếng Hoàng Minh nồng nàn.

- Anh nhớ em quá. Anh không ngủ được nếu chưa nghe giọng nói của em.

Tường Lam nghe nao nao, cô nhẹ giọng:

- Anh đừng như thế nữa, được không?

- Em sợ mình bị lung lạc à?

Tường Lam đưa mắt nhìn xuống phía dưới cổng Gia Hưng vẫn ngồi đó, trêntay là cây đàn, anh đã bắt đầu dạo bài "Thương hoài-ngàn năm" quen thuộc.Trong đêm khuya tiếng đàn vút cao và thật buồn.

Cô chợt nghe day dứt:

- Đừng ép buộc em, Minh.

Tiếng Minh trầm ấm:

- Em ác thật. Cấm anh mọi thứ, kể cả tình yêu anh cũng không được biểu lộsao?

Tường Lam quay trở lại giường, không hiểu sao cô không tự nhiên khi đứngở cửa sổ nhìn xuống dưới.

- Em không cấm gì cả. Anh có quyền làm bất cứ điều gì anh muốn.

- Và anh sẽ mất em phải không? Thôi được rồi, anh sê cố gắng Em nghỉ sớmđi, đừng thức khuya quá.

- Chúc anh ngủ ngon.

Cô cúp máy ngã người xuống giường. Tiếng đàn của Gia Hưng thật da diếttrong đêm. Lần đầu tiên cô để suy nghĩ của mình hướng về anh. Cô biết khôngthì muộn Gia Hưng sẽ trở lại bình thường, nếu thế thì sẽ rất khó khăn để cô cóthể kết thúc mọi chuyện như ý muốn. Có lẽ cô nên làm đi sớm sẽ tốt hơn.

Chiều, khi cô còn ở công ty thì nhận được điện thoại của ba mình, ông rấtgiận dữ khi biết được cô đã tìm cô giáo dạy Gia Hưng, ông đã đến nhà và bắtgặp mọi chuyện. Ông nói không phải ông tàn nhẫn, ông sẽ làm điều đó cho GiaHưng sau khi đã kết thúc mọi chuyện tốt đẹp ông sẽ không bạc đãi anh và sẽ tạomọi điều kiện cho anh phát triển và hiểu biết đúng với khả năng của mình.

Tường Lam mệt mỏi bườc về phía cửa sổ. Công việc quản lý của cô đã bắtđầu ổn định, nhưng cần phải có thêm thời gian nữa để cô lúc tiến mọi việc vàbiến nó hoàn toàn thuộc về mình. Để thực hiện được đìều đó thì phải cần đến sự

Tác Giả: Hoàng Anh NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN

www.vuilen.com 43

ngờ nghệch của Gia Hưng, cô sẽ làm mọi cách để anh giao toàn bộ công ty lạicho cô. Nhưng nếu bây giờ thì quá vội vàng, nó có vẻ như là sự cướp đoạt trắngtrợn, điều đó thật khó chấp nhận.

- Em chưa về sao?

Tường Lam bị ngắt ngang những suy nghĩ, cô quay lại nhìn Quốc Trung.

- Đang chuẩn. Còn anh?

Quốc Trung nhún vai:

- Tôi cố ý ở lại nói chuyện với em.

Tường Lam như chờ đợi. Từ lâu, cô đã hiểu tình cảm của Quốc Trung và côtin anh đủ thông minh để hiểu suy nghĩ gì về anh.

- Tôi nghe rất về sự đeo đuổi của Hoàng Minh đối với em. Điều đó có thậtkhông?

Tường Lam nhìn thẳng vào anh:

- Tôi không có gì để nói cả. Mọi người cứ nói theo suy nghĩ của mình.

- Đừng nói kiểu đó, Lam! Tôi thật sự lo cho em. Hoàng Minh không đáng tincậy đâu, nhất là về tình cảm.

- Tôi không muốn nghe anh nói câu đó, thà nghe người khác nói hayhơn.

Quốc Trung nhạy cảm ngay với câu nói của cô:

- Tôi biết em thấy thất vọng nhưng tôi không hề hối hận. Đúng nói xấungười khác thì không quân tử chút nào, nhất là với một người đàn ông.

Tường Lam chớp mắt, cô hiểu mình đã được yêu một cách cao thượng.

- Cảm ơn anh.

- Hôm qua tôi gặp Hoàng Minh đi với Lan Chi. Quan hệ của họ không đơngiản dâu.

Tường Lam nghe nhói đau, cô rã rời với ý nghĩ mình bị lừa dối. Cô nhìnthẳng vào Trung và mĩm cười.

- Anh hãy tin là tôi không phải loại người mù quáng. Tôi là người yêu bằnglý trí nhiều hơn.

- Có nghĩa em đã thừa nhận.

Tác Giả: Hoàng Anh NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN

www.vuilen.com 44

Tường Lam nói thẳng thắn:

- Thật sự chúng tôi vẫn chưa là gì của nhau nhưng tôi không phủ nhận mìnhđã bị xao động:

Câu nói của cô làm Quốc Trung se thắt cả lòng. Vẫn biết là không có hyvọng sao anh vẫn cử cắm đầu vào. Để quên được cô không phải dễ dàng, mộtngày không gặp cô thôi là anh không chịu nổi.

- Cảm ơn em đã thành thật. Tôi mong em sẽ có quyết định đúng đắn.

Cuối cùng Tường Lam lái xe ra về. Khi vừa đến cổng thì cô đã thấy chiếc xequen thưộc của ba. Cô thầm lo và đi nhanh vào nhà. Ba cô đang ngồi ở phòngkhách với Gia Hưng. Thấy cô, ông nhìn với vẻ không hài lòng:

- Sao con về trễ thế?

Cô thoáng nhìn Gia Hưng:

- Con bận một chút việc. Ba đến lâu chưa?

Ông gật đầu:

- Lâu rồi! Ba đến thăm hai đứa. Ba và thằng Hưng vừa mới ăn cơm xong.

Cô ngỗi xuống cạnh anh, cố ý nhìn vào gương mặt của Gia Hưng, vì cô hiểuanh không biết giấu cảm xúc của mình. Cô nhận ra ngay nét buồn bã trên gươngmặt anh:

- Lên phòng đi! Ba có chuyện muốn nói với con!

Tường Lam nghe xót xa, cô nhẹ nhàng:

- Anh ở đây nhé. Tôi lên gặp ba một chút Gia Hưng gật đầu không nói.Tường Lam bước lên lâu cùng ba. Vừa đóng cửa phòng, ông Trọng đã nói ngay:

- Con thật ngu ngốc, cũng may là ba phát hiện kịp. Thằng Hưng vẫn còn ngờnghệch chứ không tiến triển gì mấy, ba đã đuổi việc cô giáo đó rồi. Bắt đầu bâygiờ con nên khôn ngoan một chút.

- Sao ba lại làm thế? Chị ấy chỉ dạy anh Hưng những môn học thông thườngthôi mà.

Ông Trọng nói lạnh lùng:

- Thế nào cũng không. Có những chuyện khi tiếp xúc qua lại tình cờ người tađã học hỏi được rất nhiều. Thằng Hưng không phải là đứa ngờ nghệch thật sự,nó trở nên như thế chỉ là do hoàn cảnh thôi.

Tác Giả: Hoàng Anh NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN

www.vuilen.com 45

Tường Lam hơi nhắm mắt:

- Con ray rứt lắm! Con không thể nhẫn tâm khi hàng ngày phải chứng kiếnanh ấy như vậy.

Ông Trọng khẽ thở dài:

- Ba không nói là bỏ rơi nó, con nhớ chứ?

Chúng ta sẽ dành mọi điều tốt đẹp cho cậu ấy nhưng không phải là bây giờ.Con nên hiểu, dù có trở lại bình thường thằng Hưng cũng không có khả năngđiềuhành ông ty đâu.

Tường Lam thấy rã rời, cô mệt mỏi ngồi xuống giường:

- Con muốn mất tất cả phải không? Mọi việc đều đang tốt đẹp công việc củacon đã bắt đầu ổn định rồi. Đừng dại dột làm hỏng mọi thứ như thế.

Tường Lam gục đầu trong tay, giọng nghèn nghẹn:

- Thế thì mình kết thúc sớm đi ba. Con không muốn sống thế này nữa.

Ông Trọng trầm giọng:

- Con không cứng rắn như ba tưởng, nhưng chỉ còn có cách này thôi dù phảimang tai tiếng. Nhưng ít nhất cũng hết năm nay đã. Còn mấy tháng nữa connên cố gắng chờ đợi đi. Điều quan trọng là con phải biết cách thuyết phục thằngHưng kìa.

Tường Lam nói ray rứt:

- Việc đó không khó. Chính vì nó quá dễ dàng nên con cảm thấy hổ thẹn.Gia Hưng luôn nghe lời và tin vào con một cách tuyệt đối.

Ông Trọng hơi quay đi vì thấy xốn xang. Đây là lần đầu tiên ông dùng thủđoạn và lợi dụng người khác để đạt mục đích, nhưng chính sự ngờ nghệch củaGia Hưng làm ông thực hiện kế hoạch dễ dàng và cũng chính nó tự an ủi cho tộilỗi của ông.Vì ông nghĩ Hưng sẽ không có cuộc sống tốt đẹp như mọi người nếuở bên ông Kỳ và quan trọng là anh sẽ kông thể nào quản lý công ty được TườngLam làm việc đó thật tốt thay cho Gia Hưng và anh sẽ được sống thật sungsướng vui vẻ cùng gia đình của ông.

Cuối cùng, Tường Lam tiễn ba mình ra cổng. Ngang qua phòng khách côkhông gặp Gia Hưng đâu cả. Cô đi thẳng về phòng mình chứ không có gặp anh.Cô biết anh đang buồn nhưng nếu gặp nhau cô cũng không biết phải giải thíchthế nào, thôi thì cứ cư xử thật dứt khoát sẽ tốt hơn.

Vừa về phòng thì điện thoại của cô reo, lại là số máy của Hoàng Minh. Côchần chừ một lúc mới bắt máy:

Tác Giả: Hoàng Anh NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN

www.vuilen.com 46

- Anh chỉ muốn chúc em ngủ ngon thôi. Điều đó em cho phép chứ?

Tường Lam cố nói bình thản dù trong lòng đang sóng gió:

- Em không cấm anh điều gì cả. Anh đừng nói thế!

Tiếng Hoàng Minh thật ngọt ngào:

- Anh đùa đấy rất nhớ em.

- Thật không?

Giọng Hoàng Minh nghiêm nghị:

- Em sao vậy? Em vẫn chưa tin tình cảm của anh phải không?

Tường Lam nói nhẹ nhàng:

- Em không biết. Có lẽ chúng ta cần có thời gian để suy nghĩ kỹ lòng mình.

- Nghe em nói mà anh chỉ muốn bất chấp mọi thứ để đến tìm ngay. Em cóthể hoài nghi bất cứ điều gì nhưng đừng nghi ngờ tình cảm của anh.

Tường Lam nói mệt mỏi:

- Lúc này em không thể trả lời anh được hãy thông cảm cho em.

- Anh đã rất cảm thông thậm chí tự nguyện chờ đợi em. Hãy tin anh, Lam.Đối với anh, em là duy nhất.

Hoàng Minh nói rấi nhiều nhưng cô vẫn thấynỗi cay đắng tràn ngập. Côđang sống trong sự mâu thuẫn quá mức, đến nỗi cô có cảm giác mình đã khôngvượt qua nổi.

Cô thức suốt đêm đó, sáng hôm sau thì ngã bệnh, cô không thể rời khỏigiường vì cảm giác chóng mặt cứ quay cuồng. Cô nghe tiếng Gia Hưng gọi rấtkhẽ:

- Lam ơi!

Cô muốn trả lời anh nhưng lại không cất lời nổi. Cô mệt nhọc nhắm nghiềnmắt. Thật lâu thì cửa phòng được mở một cách rụt rè, Gia Hưng bước đến laycô:

- Lam ơi, thức dậy đi làm!

Hình như cảm nhận cái nóng từ người cô, anh thoáng bối rối rồi rụt rè đặt taylên trán cô:

- Em bệnh phải không?

Tác Giả: Hoàng Anh NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN

www.vuilen.com 47

Tường Lam cố mỡ mắt ra nói thật khó khăn:

- Anh gọi dì Tư đi...

Gia Hưng hối hả chạy như bay ra khỏi phòng. Dì Tư nhanh chóng gọi bác sĩvà chăm sóc cho cô trong lúc chờ đợi ông ta đến. Gia Hưng thì cứ đứng bêncạnh với vẻ mặt căng thẳng. Một lúc sau khi bác sĩ đã khám xong và cho thuốcuống, dì Tư mới quay qua anh:

- Cậu coi chừng cô ấy nhé. Tôi xuống bếp nấu cháo.

Gia Hưng gật đầu anh cứ ngồi bên cạnh cô không rời nửa bước cứ lấy khănấm đắp cho cô, dù sự chăm sóc có vẻ rất vụng về. Dù mệt mỏi nhưng TườngLam cảm nhận được, cô mở mắt nhìn anh:

- Anh cứ làm việc của mình đi, tôi không sao đâu.

Nhưng Gia Hưng đã lắc đầu thật dứt khoát:

- Tôi rất lo cho em. Đừng nói chuyện nữa, em nghỉ ngơi đi.

Tường Lam cũng không nói nữa, cô mệt mỏi khép mắt và chìm vào giấc ngủmê man. Khi cô tỉnh dậy thì thấy Gia Hưng vẫn còn ngồi đó, hình như anh đã ởsuốt bên cô.

- Em ăn cháo! Để tôi bảo dì Tư mang lên!

Nói xong, anh nhanh nhẹn bước ra ngoài, lát sau trở vào trên tay tô cháo.Đến bây giờ cô mới thấy đói thật sự nhưng lại không đủ sức để tự ăn một mình.Thế 1à Gia Hưng chủ động bón từng muỗng cho cô, nhưng Tường Lam chỉ ănđược một nửa. Cô nhìn Gia Hưng lấy thuốc cho mình, hỏi đùa:

- Có đúng không đấy?

Anh hơi ngẩn người nhìn cô:

- Tôi nhớ rất rõ mà, không sai đâu.

Cô mỉm cười yếu ớt:

- Tôi đùa đấy. Anh đưa đây!

Gia Hưng đưa thuốc cho cô và lấy ly nước kề vào miệng cho cô uống.

- Anh cũng biết chăm sóc lắm.

Gia Hưng mỉm cười đặt ly nước xuống bàn:

- Em thấy đỡ hơn chưa?

Cô gật đầu:

- Cảm ơn anh. Anh về phòng nghỉ được rồi, tôi có thể tự lo được mà.

Tác Giả: Hoàng Anh NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN

www.vuilen.com 48

Anh lại cười:

- Em ngủ đi cho mau hết bệnh. Đừng bận tâm đến tôi.

Tường Lam nhìn anh, và mặt lo lắng chân thật của anh làm cô cảm động.

- Anh không nghe lời, tôi sẽ buồn đấy. Mà nếu buồn thì không hết bệnh đâu.

Gia Hưng chớp mắt nhìn cô:

- Em nhắm mắt lại đi. Tôi sẽ ra ngay.

Tường Lam thầm buồn cười, cô đành nhắm mắt lại. Gia Hưng chần chừ hơilâu rồi mới bước ra khỏi phòng, có lẽ do tác dụng của thuốc nên cô cũng nhanhchóng chìm vào giấc ngủ thật sâu. Khi cô tỉnh dậy thì thấy Gia Hưng bên cạnh,không biết anh vào đây từ lúc nào. Tường Lam đưa mắt nhìn đồng hồ. Đã gầnmột giờ sáng. Không ngờ cô ngủ lâu đến vậy. Cô nhìn Gia Hưng đang gục đầutrên nhàng ngủ ngon lành mà buồn cười. Không nỡ đánh thức anh, cô cố gắngnhẹ nhàng xuống giường. Sau khi từ phòng tắm trở ra, cô mới lay gọi:

- Anh Hưng!

Gia Hưng tỉnh ngay, anh ngước mắt nhìn cô lo lắng:

- Em đi đâu vậy?

Cô thoáng bối rối, anh ta thật khờ:

- Anh về phòng nghỉ đi. Tôi khỏe rồi.

Gia Hưng tự nhiên đặt tay lên trán cô:

- Em còn nóng lắm. Tôi không yên tâm.

Tường Lam ngồi xuống giường nhìn anh:

- Anh có nghe lời tôi không?

Gia Hưng nhìn cô buồn bã:

- Tôi lo cho em, tôi sẽ không ngủ được.

Một cái gì đó như vừa chạm nhẹ vào trái tim cô không nhói đau, không rungđộng nhưng lại tạo cảm giác thật ấm áp. Cô chợt nhìn anh dịu dàng:

- Anh không thấy tôi khỏe sao? Nếu anh ở đây, tôi sẽ không ngủ được.

Gia Hưng thoáng buồn, anh chậm rãi đứng lên:

- Thế thì em nghỉ đi. Tôi về phòng đây:

Tác Giả: Hoàng Anh NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN

www.vuilen.com 49

Tường Lam dặn dò:

- Sáng mai anh hãy vào thăm tôi, anh hứa không?

Gia Hưng chớp mắt gật đầu. Đợi anh đi xong, cô mới bước đến khóa luôncửa phòng. Cô biết mình hơi tàn nhẫn nhưng cô không muốn anh quá bận tâmvề mình, điều đó làm cô không yên ổn.

Sáng hôm sau, cô vừa mở cửa phòng thì đã gặp Gia Hưng đứng đợi ở ngoài.Cô nhìn vẻ mặt lo lắng cửa anh mà nao nao:

- Em định đi đâu?

Tường Lam nói thản nhiên:

- Tôi phải đi làm. Anh ăn sáng chưa?

Gia Hưng không trả lời mà bước đến gần cô:

- Không được đâu, em vẫn chưa khỏe mà.

Tường Lam khép cửa phòng lại rồi quay người đi xuống lầu:

- Tôi biết sưc khỏe của mình, anh không cần phải lo lắng đâu.

Gia Hưng vẫn bước theo phía sau cô:

- Em ở nhà một ngày nữa đi. Nghe lời tôi Tường Lam đưa tay nhìn đồng hồ,cô dừng lại ở chân cầu thang nhìn anh một cách nghiêm nghị:

- Tôi rất bận, không thể nói chuyện với anh được. Đừng lo lắng cho tôi nhiềuquá, tôi không quen điều đó.

Gia Hưng đứng yên nhìn cô, ánh mắt lặnglẽ lẫn hoang mang.

Tôi phaỉ đi đây. Xin lỗi nhé anh Hưng.

Nói xong, cô bước thẳng ra cửa, Gia Hưng đứng lặng nhìn theo. Tường Lamhiểu thái độ của mình sẽ làm anh bị tổn thương, nhưng thà vậy còn hơn vì nhưthế sẽ tốt cho cả hai.

Chiều, khi cô vừa ra khỏi công ty thì đã gặp Hoàng Minh. Anh ngang nhiênchặn xe cô lại:

- Em để xe ở công ty đi. Đi với anh một lát, anh có chuyện muốn nói với em.

Tường Lam không bước xuống xe mà nói nhẹ nhàng:

- Em sẽ đi với anh nhưng em sẽ tự lái xe của mình.

Tác Giả: Hoàng Anh NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN

www.vuilen.com 50

Hoàng Minh có vẽ phật lòng nhưng đành miễn cưỡng đồng ý. Hai người láixe đến quán cà phê gần đó. Vừa ngồi vào bàn, Hoàng Minh đã nói ngay:

- Em cũng biết lý do anh đến tìm em chứ?

Tường Lam nhìn anh, cảm giác hoài nghi hoang mang vẫn còn đó. Suốt đêmqua cô chỉ nghĩ đến điều tệ hại nhất, đó là anh đã lừa dối cô hay nói đúng hơnđối với anh, cô không khác gì so với những người con gái mà anh đã từng cóquan hệ.

- Anh không nói đến công việc của em nhưng không có nghĩa là anh thờ ơ.Anh hiểu em đã chịu nhiều áp lực, nhưng hãy suy nghĩ kỹ đi Lam, mọi việc sẽkhông quá phức tạp nếu em cương quyết một chút.

- Anh nói vậy là sao?

Hoàng Minh nhìn thẳng vào cô.

- Anh hiểu mục đích của em là gì, nhưng tư tưởng của em vẫn chưa thể làmviệc lớn được. Anh xin phép nói thẳng, em phải học cách nhẫn tâm một chút.Nếu em sợ rắc rối khi phải kết thúc sớm mọi chuyện thì anh sẽ giúp em.

Tường Lam nhìn anh hơi lâu, không ngờ hôm, nay Hoàng Minh lại nói thẳngmọi chuyện với cô như vậy.

- Em đừng hiểu lầm. Anh chỉ muốn tốt cho em thôi và có thể là cho cả anhnữa, nếu em thật sự xem trọng mối quan hệ của chúng ta. Anh không thể để emxa tầm tay anh được, anh phát hiện có quá nhiều điều có thể chia rẽ hai đứa nhấtlà với quá khứ của anh, không phải ai cũng nói tốt về nó.

Một cảm giác chán nãn làm cô hơi quay đi. Hôm nay cô quá mệt mỏi vàmuốn yên tĩnh một mình hơn.

- Em đang nghĩ gì vậy? Saơ không trả lời anh? Sự nghi ngờ của em làm anhrất khổ tâm.

Tường Lam nhìn anh. Cử chỉ của Hoàng Minh thật không giống anh chútnào. Cô bỗng thấy mềm lòng vì sự biểu lộ của anh.

- Em không nghi ngờ gì cả. Vả lại, em nghĩ mình cũng không có quyền đó.Anh cứ sống theo ý anh. Còn em không thể khẳng định bất cứ điều gì trong 1úcnày được.

- Đừng nói như thế và cũng đừng phủ nhận tình cảm của hau đứa. Anh luônnghĩ mình phải có trách nhiệm với em và cùng em vượt qua mọi trở ngại. Anhluôn ở bên cạnh và luôn ủng hộ em, hãy nhớ giùm anh điều đó, Lam.

Tác Giả: Hoàng Anh NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN

www.vuilen.com 51

Cô nhìn anh rồi lặp lại:

- Anh ủng hộ việc làm của em sao? Anh nghĩ gì về em?

Hoàng Minh mỉm cười dịu dàng:

- Anh thích tất cả ở em. Sắc đẹp lẫn tài năng và cả sự dịu đàng hiền hòa nữa.

Tường Lam cười nhẹ. Câu trả lời thật đúng với Hoàng Minh.

- Có thể anh nói quá thẳng thắn nhưng đó là sự thật Anh chỉ muốn em hiểuđúng suy nghĩ của anh.

Tường Lam chớp mắt. Cô rất muốn nói điều gì đó để đáp lại Hoàng Minhnhưng sao vẫn không mở lời được: Cô muốn, nếu phải đón nhận tình yêu thìphải đón nhận một cách trọn vẹn, nhưng hiện tại cô không cho phép mình đi quágiới hạn được. Hoàng Minh chợt nắm nhẹ tay cô rồi đưa lên môi:

- Đừng rút tay lại. Anh sẽ không bac giờ buông tay em ra đâu.

Cô mỉm cười rất để yên tay mình trong tay anh, Hoàng Minh nhìn cô với ánhmắtt say đắm bất tận:

- Em định giải quyết thế nào với Gia Hưng?

Tường Lam nói thành thật:

- Gia đình em sẽ có trách nhiệm với anh ấy. Em sễ cố gắng giúp anh ấy trởlại cuộc sống bình thường như mọi người. Chúng ta sẽ không bỏ rơi Gia Hưng,được không?

Hoàng Minh mỉm cười yêu thương:

- Anh hứa với em điều đó. Bất cứ em làm việc gì anh cũng sẽ ủng hộ.

Tường Lam nghe lòng thật bình yên. Cảm giác từ nay sẽ có anh bên cạnh, côcảm thấy mình không còn mong ước gì hơn. Cô không thể trốn tránh nữa hìnhnhư cô đã thật sự yêu anh rồi.

Tối, cô cương quyết ravề một mình chứ không muốn Hoàng Minh đưa, dùthấy anh có vẻ buồn nhưng cô vẫn giữ ý của mình.

Gia Hưng lại là ngươi mở cổng cho cô. Chạy xe vào sân, cô bước xuống vàđi thẳng vào nhà. Khi về phòng được một lúc thì nghe tiếng gõ cửa, cách gọi rụtrè đó cô đã đoán biết là ai. Tường Lam đành miễn cưỡng ra mở cửa.

- Sao em không ăn cơm? Em còn bệnh không?

Tác Giả: Hoàng Anh NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN

www.vuilen.com 52

Tường Lam nhìn anh nói nhẹ nhàng:

- Tôi khỏe rồi. Anh tìm có chuyện gì không?

Gia Hưng mỉm cười lắc đầu:

- Tôi chỉ muốn hỏi vậy thôi.

Cô mỉm cười:

- Cảm ơn anh đã chăm sóc cho tôi đêm qua. Từ nay tôi sẽ không để mình bịbệnh như thế nữa, anh yên tâm đi.

Gia Hưng hơi lúng túng và nhìn vào trong:

- Em đang làm việc à?

Cô thấy mình hơi bất lịch sự khi để anh cứ đứng ngoài cửa phòng, nhưngquả thật cả hai không có chuyện gì để nói với nhau cả.Với lại, cô đang gặp rắcrối với chiếc máy vi tính nên không muốn nói chuyện lâu.

- Tôi phải giải quyết một số việc, không thể nói chuyện với anh được, anhđừng buồn nhé.

Anh mỉm cười thật hiền và lắc đầu:

- Không đâu... Tôi không bao giờ buồn em đâu.

Cô định nói thì có điện thoại reo:

- Xin lỗi, tôi phải nghe điện.

Cô bước nhanh đến bắt máy, cô muốn hỏi Quốc Trung về người sửa chữamáy vi tính, cô đang cần xem lại số liệu để ngày mai giải quyết công việc nhưngthật xui xẻo khi cái máy giở chứng không khởi động được. Tường Lam ngánngẩm tắt máy, Quốc Trung nói khoảng một giờ sau họ mới đến sửa được.

- Máy em bị gì vậy?

Tường Lam khẽ thở dài:

- Xin lỗi nghe anh Hưng, công việc của tôi rất bận. Ngày mai chúng ta gặpnhé.

Nhưng Gia Hưng đã bước vào phòng.

- Tôi có thể xem nó được không?

Cô nhìn anh có lẽ tính tò mò trẻ con muốn được khám phá đây.

Tác Giả: Hoàng Anh NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN

www.vuilen.com 53

- Đây không phải là đồ chơi. Anh không xem được đâu. Công việc của tôiđều nằm trong đó cả.

Gia Hưng nói nhẹ nhàng:

- Tôi biết sửa mà. Để tôi giúp em!

Tường Lam nhìn anh đăm đăm. Cô không hiểu có phải Gia Hưng đùakhông? Nhưng vẻ mặt của anh làm cô ái ngại, chắc máy vi tính giống một tròchơi nào đó mà anh đã từng chơi.

- Anh không hiểu đâu. Thôi được rồi, tôi cảm ơn anh vậy, nhưng một lát nữađã có người đến đây giúp tôi, anh không cần phải làm đâu.

Gia Hưng chớp mắt:

- Tôi biết sửa thật mà; không cần gọi người khác đâu, những cái này dễ lắm.

Tường Lam hốt hoảng khi thấy anh đưa tay vào nút bấm, vẽ mặt thoáng chốcchăm chú của Gia Hưng làm cô đầy ngạc nhiên, anh tỏ ra rất thành thạo. Côthan thầm trong bụng, nếu chương trình mất hết thì phải tốn thời gian để làm lạirồi. Cô bước đến làm một cử chỉ ngăn lại:

- Sao anh không nghe lời tôi, anh không làm được đâu.

Nhưng hình như anh không nghe cô nói, cô thấy Gia Hưng rất tập trung,nhìn vẻ mặt hiện giờ của anh như một người khác vậy, một người đam mê côngviệc và đang cố gắng làm thật tốt. Tường Lam khẽ thở dài. Thôi thì để anhmuốn làm gì thì làm, trước sau gì cô cũng cần có người sữa chữa lại. Nhưng chỉmột lúc sau, cô như không tin vào mắt mình và cô cũng kinh ngạc khi thấy máyvi tính của cô khởi động được và bàn tay của Gia Hưng thật thành thạo lướt trênbàn phím. Cô nhìn anh đăm đăm như vẫn chưa thật tin vào mọi việc trước mắt.

- Anh biết sửa thật sao?

Gia Hưng cười thật rạng ngời:

- Từ nhỏ tôi chỉ biết chơi với nó thôi. Bác Hiền mua nhiều sách cho tôi đọclắm, tôi cũng có một cái máy giống em vậy.

Tường Lam nhự vừa thức tỉnh. Không thể ngờ được Gia Hưng lại có biệt tàinày, thật không đơn giản chút nào hình như ông Hiền đã xác định sẵn conđường cho anh đi, ông đã chuẩn bị tất cả kiến thức để anh có thể vận dụng chomình. Chỉ duy nhất một điều ông không dạy, đó là cuộc sống, sự trải nghiệm ởđời, đó chính là điều mà Gia Hưng hoàn toàn không hiểu biết gì.

Tác Giả: Hoàng Anh NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN

www.vuilen.com 54

- Tôi không thể tin được. Anh giỏi lắm.

Gia Hưng chỉ mỉm cười, chứ không tỏ vẻ thích thú gì khi được khen. TườngLam ngồi xuống giường đối diện với Gia Hưng và nhìn thẳng vào anh:

- Bác Hiền còn dạy anh điều gì nữa không?

Anh lắc đầu:

- Không.

Tất cả mọi cái anh đều tự học à? Ý tôi nói là không có ai chỉ dạy anh cả sao?

Gia Hưng nhìn cô im lìm.

- Em không thích tôi học, đúng không?

Tường Lam chấp chới mắt, không ngờ Gia Hưng có suy nghĩ đó, có lẽ đomột phần cô đã không cho Ngân tiếp tục dạy anh.

- Vậy anh có thích học không?

- Thích. Nhưng tôi không muốn làm em buồn. Tôi sẽ không học nếu emkhông thích.

Cô nghe lòng mình như trĩu nặng, một cảm giác thật lạ lùng xâm chiếm. GiaHưng như một bí ẩn mà cô đang tìm cách khám phá:

- Anh sẽ được học, nhưng hãy cố đợi một thời gian nữa để tôi sắp xếp và lomọi thứ cho anh. Hãy tin là tôi luôn muốn điều tốt dẹp cho anh, Hưng ạ.

Gia Hưng chớp mắt nhìn cô, cái nhìn trong sáng và thăm thẳm một nỗi niềm.Lần đầu tiên cô cảm thấy hơi bối rối khi đối diện với anh. Ánh mắt anh nhưkhông còn trẻ thơ như trước nữa, cô có cảm giác anh nhìn cô như một người đànông nhìn một phụ nữ mà anh ta thích, dù trong đó vẫn còn một chút ngờ nghệch.

- Tôi biết em tốt với tôi lắm.

Tường Lam thoáng nhói đau. Không biết rồi đây anh có nhận thức được việclàm của cô không?

- Thôi được rồi, tôi phải làm việc, anh hãy về phòng mình nhé: Cảm ơn anhrất nhiều.

Gia Hưng thoáng buồn, dáng vẻ như muốn ở lại. Cô thấy hết những vẫn nóithản nhiên dù trong lòng thật sự xốn xang.

Tác Giả: Hoàng Anh NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN

www.vuilen.com 55

- Chúc anh ngủ ngon. Đừng thứ khuya quá nhé!

Gia Hưng đành miễn cưỡng về phòng mình Tường Lam vẫn còn, ngồi trầmngầm trên giường, những ý nghĩ cứ quanh quẩn về Gia Hưng. Càng ngày côcàng phát hiện anh không hề đơn giản chút nào. Anh không giống như những gìcô đã từng nghe. Có lẽ điều trở ngại ở anh là một chút phức tạp trong tâm lý từlúc nhỏ đến khi trưởng thành, chứ anh hoàn toàn không kém phát triển hay bịtâm thần như người khác nói. Tường Lam bước về phía cửa sổ như muốn đầuóc được thoải mái và sáng suốt hơn, cô đang thật sự rối rắm trong chính cáivòng lẩn quẩn của mình. Một công việc mà cô mơ ước, một tình yêu vừa chớmnở vẫn không quan trọng bằng một Gia Hưng ngờ nghệch sao mà cô phải bậnlòng? Chỉ cần cô không bạc đãi anh và đối xử thật tốt thì ông bà Lộc sẽ khôngtrách giận, vì thực tế Gi Hưng không hể quán xuyến và điều hành công ty được.Cô không thể để nó lọt vào tay ông Kỳ, người đã nhẫn tâm hãm hại chính cháuruột của mình.

Vài ngày sau, khi từ công ty cô chuẩn bị đi dự một buổi tiệc thì bất ngờ nhậnđược điện thoại:

- Alô!

- Chào Tường Lam. Có lẽ cô không nhận ra giọng nói của tôi đâu nhỉ?

Cô nhíu mày nhưng giọng nói vẫn bình thản:

- Xin lỗi, chị là ai vậy?

Tiếng cô gái cười khẽ:

- Nếu muốn biết tôi là ai, cô hãy đến khách sạn "Kiều Phương", Hoàng Minhsẽ nói rõ cho cô biết Tường Lam lặng người đứng yên. Cô thật sợ bị sốc vìnhững gì vừa nghe. Cô đã mơ hồ biết người đầu dây bên kia là ai.

- Tôi nghĩ điều đó thật ngốc nghếch. Chúc cô vui vẻ nhé Lan Chi.

Nói xong cô liền cúp máy, cảm giác tay chân mình lạnh ngắt vì nữa, đaukhông thể kiếm chế và đau đớn hơn là lòng tự trọng của cô bị xúc phạm thậtnặng nề. Cô muốn hóa điên khi nhớ lại những ngày qua mình đã thật sự tin vàonhững gì anh ta nói. Cố trấn tỉnh mình trong một lúc, cô mới đủ tinh thần để đếnbuổi tiệc. Quốc Trung đang đợi cô ngoài xe, cô không thể để mình gục ngãđược. Sự vắng mặt của Hoàng Minh trong buổi tiệc là một minh chứng xác thựcnhất, một nỗi đau rát buốt cả tâm hồn khi cô nghĩ mĩnh đã bị lừa dối và điềukhông thể chấp nhận là đã có lúc cô từng nghĩ anh ta là hạnh phúc của cuộc đờimình.