một thoáng vùng quê
TRANSCRIPT
( Ảnh bìa tập thơ Một thoáng vùng quê )
KÍNH TẶNG MẸĐầu xuân kính chúc mẹ già
An khang vạn thọ tuổi già bình an90 năm vất vả gian nan
Để nay con cháu tụ đoàn vây quanhMẹ già sáng đẹp như tranh
Bao công sinh dưỡng tác thành ngày nayCon con cháu cháu ngày ngày
Luyện rèn đạo lý tỏ bày hiếu trungTuổi già thư thái ung dung
Vén làn tóc bạc vui vùng cháu conCòn trời, còn nước, còn non
Còn nhân, còn nghĩa, đời còn tỏa hươngMẹ già biết mấy thân thương
Ơn người dạy bảo chỉ đường con điCuộc đời thơ ấu biết gì
Nhờ ơn cha, mẹ ắt thì làm lênBây giờ con hứa không quên
Công cha nghĩa mẹ tựa bền núi sông.Xuân Nhâm Ngọ
2002
NGƯỜI KHÁCH QUA SÔNGLâu rồi tôi lại qua đây
Tìm đường ra bến đò này năm xưaCó cô lái đò sớm trưa
Mời chào hành khách đón đưa xuống thuyền
Dù qua một chuyến không quênCon thuyền lướt sóng vượt lên giữa dòng
Để rồi đưa khách sang sôngVô bờ cập bến vui lòng khách lên
Chiều nay sóng nước bình yênCô lái đi vắng đò nguyên mái chèo
Rập rềnh đò kéo dây neoGió vẫy, sóng gọi tôi theo xuống đòKhoang thuyền vãn ghép sạch khôMạn thuyền có mấy câu thơ mới đề
“ Qua sông dù đi hay vềXin mời quý khách trở về cầu xây
Đò này gác lại từ đâyEm còn đi học bắc xây nhiều cầu”
Ngẩn ngơ một lúc khá lâuTrời chiều đã tối đèn cầu sáng choang
Lúc này tôi mới vội vàng
Lên thuyền rảo bước để sang qua cầu.9/2004
TUỔI XẾ CHIỀU MÃN NGUYỆNLấy nhau mấy chục năm trời
Vinh hoa cũng có, có thời khó khănChiến tranh ba bốn mươi năm
Ông đi chiến đấu, tôi chăm việc nhàNuôi con phụng dưỡng mẹ cha
Hậu phương tích cự tham gia phong tràoKhơi mương dẫn nước đào hào
Cải thiện đời sống nâng cao dần dầnLại còn thành tích dân quân
Bắn rơi thần sấm ở gần bờ sôngChiến trường ông cũng lập công
Huân chương tặng thưởng, báo công về nhàThời kỳ kháng chiến đã qua
Hòa bình lập lại cả nhà làm ănVợ chồng chịu khó quanh năm
Bình quân thu nhập cũng tăng hơn nhiềuGiờ đây tuổi đã xế chiều
Nhìn con nhìn cháu thỏa điều ước mongVinh hoa phận gái lấy chồng
Mãn chiều xế bóng tôi không phàn nàn.9/2004
NHÀ CHỒNGĐường làng lối cũ sau đê
Bên chồng đến đón tôi về làm dâuNhà chồng cũng khó không giầu
Năm gian nhà vách nằm sâu giữa làngĐầu nhà một mảnh vườn lang
Nhà trên bếp dưới tềnh toàng đơn sơ
Bố chồng đầu tóc bạc phơNan tre một bó đan lờ góc sân
Một thời chìm nổi mấy lầnAnh em làng xóm xa gần giúp thêm
Bố già cũng đã quy tiênVợ chồng tần tảo ưu phiền nuôi con
Đường làng sóng rãnh gậm mònMọi người quen thế chẳng còn thấy trơn
Sớm chiều lửa đỏ bếp rơmNo đói dọn bữa canh cơm cả nhà
Thời gian đi – đến không xaCó con có cháu gọi bà gọi ôngXưa nay phận gái lấy chồng
Có vinh có nhục nhưng không đáng buồn
Sự đời thay đổi luôn luônCon người là phấn là hương đất trời
Giờ đây khảng định cuộc đờiTôi tin đạo lý con người nhân gian.
9/2002
PHẢI BỎ TÌNH YÊUTrời xanh bảng lảng mây bay
Yêu em anh vẫn ngày ngày nhớ emQuê anh đồng lội, đầm sen
Phồn vinh thành phố đời em thanh nhànTình yêu hai đứa cùng mang
Nhưng đường hai ngả rẽ ngang ngược chiều
Biết yêu thì cứ mà yêu
Đợi khi lấy được còn nhiều khó khănBởi vì cuộc sống cách ngăn
Anh còn lao động, lo chăm ruộng đồngEm lo son phấn má hồng
Ruộng đồng chẳng biết, lại không muốn làmĂn chơi kiểu cách ngang tàng
Tên em được xếp vào hàng tiểu thưBiết em như thế anh từ
Ở nhà lao đông, thật cừ, thật chămQua mùa thu hoạch cuối năm
Rồi tìm một đám đầu năm cưới liềnCả hai tình thắm hợp duyên
Cùng nhau xây dựng đẹp miền quê hương.
VẾT SẸO TRÊN TRÁNNhớ ngày ấy anh và tôi
Chúng mình đi bắt ốc nhồi ngoài aoQuanh bờ em chạy, anh gào
Phan ơi! Mày nhặt ốc vào đi emỐc to em sướng em khen
Nào ngờ trán nhỏ lại thèm ốc toỐc thì dùng miệng cứa cho
Trán em một miếng, tha hồ kêu đauSẹo này còn vết rất lâu
Để thương để nhớ cho nhau suốt đời.12/2005
CON TRÂURuộng cao đồng trũng có tôi
Cày sâu bừa nặng nước vơi nước đầyVất vả mùa vụ cấy cầy
Giúp người làm đất tối ngày xá chi
Ăn uống chẳng phải cầu kỳRơm khô cỏ dại ngại gì khó đâu
Làm về là nghỉ nhai trầuNắng nóng lặn lội ngụp đầu ao sâu
Trắng đen là ở bộ lôngNghênh ngang sừng nhọn, sừng cong nhẵn bì
Ngày ấy lượt vỡ tôi điBa sào có chắc việc gì phải lo
Yếu trâu hơn thể mạnh bòLuật đời đã thế ai lo làm gì.
2002
VẮNG EMVắng em, vắng cả trăng sao
Mây xanh hóa xám, trời cao thấp dầnVắng em vắng cả mùa xuân
Hoa thơm sắc thắm dần dần nhạt phai
Có em giúp sức nên tàiCùng nhau vun đắp xây đài công danh
Có em hạnh phúc mới thànhĐài hoa nguyệt quế để dành tặng em
Vắng em mọi thứ chẳng thèmBởi vì có nó, không em cần gì
Công danh lợi lộc cần chiChon von nhất đỉnh cần gì công danh
Khi nào mây nước hợp thànhThì anh lại tặng công danh cho nàng.
15/3/2004
GỬI NHÀ THƠ “ CỎ DẠI”
Đọc thơ thấy lạ mà quenThất thập chẳng nhớ gặp em bao giờ
Gặp nhau đích thực hay mơMơ là tâm tưởng, nhưng thơ thực rồi
Thơ em chất thực của đờiThơ em nhân nghĩa con người nhân gian
Thơ em tiếng nói việc làmCâu thơ trầm bổng lời than tiếng cười
Ý thơ ca ngợi cảnh, ngườiChất thơ tỏa sáng đạo đời mênh mang
Tôi em cùng xã cùng làngCao xanh sao lại muộn màng sáng soi
Giờ đây ta biết nhau rồiChân thành chúc sức con người yêu thơ
Tương lai đang đợi đang chờNhững điều kỳ diệu ước mơ trong đời
Đọc thơ tôi muốn gặp ngườiCùng nhau tri kỷ cái thời làm thơ.
28/6/2004
CÓ NHỮNG CHUYỆN KHÔNG QUÊNLần đầu tôi đến nơi đây
Núi cao, núi thấp bóng cây mái nhàĐường đi bậc đá gan gà
Vòng vèo dốc núi lòa xòa cành câyLãng ngâm cảnh đó nơi đây
Tôi về công tác mấy ngày rồi đi
Điều làm tôi phải nghĩ suyGặp người con gái tuổi thì đôi nhăm
Con đầu cũng đã lên nămChồng là tài xế nhiều năm chưa về
Một mình xoay đủ tứ bềChăm nuôi làm ruộng thêm nghề lát đan
Thôi thì đủ thứ cõng mangCông việc vất vả phàn nàn chi đâu
Quần thâm áo vải bạc màuGánh gồng kẽo kẹt, đội đầu khăn đen
Gặp tôi chưa mấy đã quenTấm lòng thanh bạch em đem giãi bày
Làm dâu do mẹ em bàyTuổi thơ đi học ước ngày bay cao
Nào ngờ sập bẫy sa vàoTình yêu chẳng có làm sao bây giờ
Bố chồng hai mắt đã mờChồng thì bạc đãi phớt lờ bỏ đi
Chuyện đời như thế thật biThương người yêu nết làm gì được đây
Vì thương tôi đã vạch bàyCuộc đời lẽ sống đợi ngày hiểu nhau
Thời gian từ đó về sauTôi chưa quay lại gặp nhau một lần
Vừa qua có việc đến gầnDịp may gặp lại người thân ngày nào
Gặp tôi bà hỏi bà chàoMừng vui phấn khởi mời vào nhà chơi
Vào nhà bà kể một hồiGia đình sum họp nhớ lời ông khuyên
Nội ngoại hai họ bình yênVợ chồng hòa thuận tình duyên mặn nồng
Lâu ngày tôi vẫn nhớ ôngNhớ tình chân thực, tôi không quên người.
9/2004
MẸ TÔICanh năm gà gáy te te
Giật mình mẹ dậy ra hè tính côngSáu tháng vất vả ngoài đồng
Thời tiết thuận lợi cây trồng được thuKhông may mùa mất phải bù
Ngày công, sản phẩm chẳng thu được gì
Tính rồi đứng dậy mẹ điNấu cơm, nấu cám chẳng gì phải lo
Đời mẹ lặn lội thân còĐồng sâu lắm cá dễ mò no ănTrời đất mọi việc khó khăn
Cùng nhau khó nhọc kiếm ăn cả ngàyMẹ già lắm nỗi đắng cay
Nuôi con vun đắp dựng xây nên ngườiMẹ thì vất vả suốt đời
Mồ hôi nước mắt con người đét khôQuần thâm, áo vả khăn thô
Vẫn lo vẫn nghĩ từng giờ cho con
Bây giờ con đã lớn khônMuốn cùng gánh vác sớm hôm mẹ già
Nhìn tôi nước mắt mẹ nhòaCon ơi đời mẹ thế là rất vuiNgày nay con đã nên người
Thay cha, thay mẹ lo đời mai sau.2002
XIN MẸ CHO CON HỐI CẢIBình thường có mẹ như không
Đôi khi cảm thấy nhọc lòng mẹ ơiGiờ đây con đã thấy rồi
Vắng mẹ thì thật đơn côi bồn chồn.
Khi nhỏ mẹ ẵm mẹ ômMẹ nuôi mẹ dạy lớn khôn thành người
Đến ngày chập chững vào đờiMẹ lo đủ thứ để đời con vinh.
Có mẹ con hiểu sự tìnhỐm đau vất vả một mình khó khăn
Khi đói mẹ nhịn con ănLúc rét mẹ nhường phần chăn cho nằm.
Thương con mẹ tính từng nămMong con hạnh phúc mẹ chăm tận tình
Vì con vì cháu hết mìnhCòn con có lỗi vô tình bỏ qua
Xin mẹ lượng thứ mà thaCho con hối cải, phúc nhà con mang.
MẸ KỂ CHUYỆNLương tháng được mấy trăm đồngThôi thì đủ thứ đều trông đều chờ
Nhưng khi có chuyện bất ngờCông việc cần đến trông chờ vào đâu.
Thiên hạ cứ nghĩ có mầuCông nhân lương tháng phải đâu nhọc nhằn
Ai ngờ đến nỗi khó khăn
Lương chi chưa đủ mặc ăn hằng ngày
Ngoài lương tự liệu tự xoayGiỗ tết khách khứa xưa nay đã rồi
Con về tiền học mẹ ơi!Tiền thuốc trái nắng trở trời lại cha
Cái kim sợi chỉ trong nhàĐồng lương có hạn đâu mà đủ tiêu
Lương này thực tế còn nhiềuCon ơi thông cảm những điều mẹ cha
Khuyên con giữ lấy đạo nhàHọc tập lao động cho ra con người
Chớ có bắt chước bọn lườiTìm cách ăn vẩn của đời không ngon
Chịu khó để đức cho conThật thà trung thực thì còn được lâu
Ngày nay bố mẹ không giàuNhưng mà con cháu mai sau nên người.
14/8/2004
THIẾU CHAThiếu cha thiệt lắm cha ơi
Con người khổ nhất mồ côi ở đờiKhông cha từ thuở thiếu thời
Thấy người mềm yếu như người đẻ nonCó cha khỏe mạnh tinh khôn
Không cha hẫng hụt cô đơn thiệt thòiVãng cha như vắng mặt trời
Như cây thiếu nắng như đời thiếu mưaĐời con đi sớm về trưa
Thấy mình vắng vẻ thiệt thua rất nhiều
Cho dù mẹ quý mẹ yêuThì con vẫn thấy một điều thiếu cha
Bây giờ con cũng đã giàThấu tình, thấu nghĩa làm cha ở đời
Mẹ ơi, con đã biết rồiNhớ cha – Thương mẹ một đời nuôi con
Tình này, nghĩa ấy vẫn cònSông sâu biển rộng núi non nào bằng.
2002
NHỚ BẠNDiệu ơi hơn ba mươi năm
Tôi và ông chưa một lần gặp lạiNhớ ông, tôi tìm, tìm mãi
Bao kỷ niệm cứ diễn hoài trước mắtNhớ những lúc mặt nhìn mặt
Chuyện với nhau bằng ánh mắt tình thươngNhớ lúc nằm chung một giường
Nhớ khi công tác trên đường đèo nhauNhớ lúc tôi ốm ông đau
Hai người quấn quýt bên nhau không rờiDốc bầu tâm sự đầy vơi
Lựa lời ông hỏi chuyện tôi thế nàoĐánh trận, giết giặc ra sao
Vào sống ra chết là bao nhiêu lầnXa nhà cũng mấy mùa xuân
Tình thương như thế ông phần cho tôiChiến tranh tưởng thế đã rồi
Nhưng đời còn giặc, chẳng ngồi được yênCuộc chiến chống Mỹ liên mien
Chiến tranh lại nổ hai miền Bắc Nam
Tôi ngoài Bắc, ông vào NamThế là hai đứa lại càng xa nhau
Ngỡ rằng chóng chóng mau mauNhưng rồi vắng mãi biết đâu mà tìm
Nhớ ông nhức nhối trong timNhớ thế nhớ nữa biết tìm ở đâu
Nhưng rồi tôi vẫn cứ tinTương lai sẽ thấy sẽ tìm được ông
Bởi vì cuộc chiến đã xongHòa bình độc lập thành công lâu rồi
Tôi nhớ ông, ông nhớ tôiHai người bạn cũ bồi hồi nhớ nhau.
Xuân 2002
ĐÔI BẠN HÀNG XÓMMiếng trầu chén nước tình thân
Nụ cười ánh mắt góp phần thương nhauHai nhà phía trước đằng sau
Sớm chiều đi lại gặp nhau hằng ngàyBát gạo, nắm muối xin vay
Tắt đèn tối lửa truyền tay qua tường
Có lần tai nạn bất thườngCả nhà bên ấy rất thương rất buồn
Ông bà thăm hỏi luôn luônCòn em mở cửa ra vườn nhìn sang
Lúc thì viên thuốc, quả camGói gói, bọc bọc mang sang tận nhà
Anh ơi em có tí quàĐể anh bồi dưỡng chóng qua nạn này
Lân la nhìn mặt, cầm tayNgượng ngùng em nói – Anh gầy hơn xưa
Quay ra lễ phép hỏi thưaHai bác có việc cứ đưa cháu làmLúc nào cháu bác bận cháu sangTừ đó nhiều việc em làm giúp tôi
Thế rồi ngày tháng cứ trôiHai đứa thân thiết chơi bời cùng nhau
Có từ nải chuối nắm rauChia chia sẻ sẻ phân nhau từng nhà
Phần này biếu ông, biếu bàCòn đây để lại làm quà các em
Nhiều lần làm thế đã quenDần dần tình cảm nên duyên lúc nào
Trung học em đạt loại caoCòn tôi đại học đã vào hai nămChúng tôi hứa hẹn nhau rằng
Thi đua học tập những năm ở trườngHết khóa ta hãy yêu đương
Công danh đã đạt tìm đường về quê.
ANH CẢ CỦA TÔICây cao hứng gió lưng trời
Anh tôi vất vả một thời vì emCha mẹ vừa khuất sau đèn
Làm anh nuôi dạy ba em thay ngườiViệc to việc nhỏ anh tôi
Đều gánh, đều vác sải bơi một mình
Thương anh cũng thật tội tìnhTuổi đời mới lớn một mình nuôi em
Sớm chiều cho đến tối đêmMiệt mài làm việc để em học hành
Miếng ngon vật quý để dànhCác em bồi dưỡng còn anh đủ rồi
Cả nhà khổ nhất anh tôiSuốt ngày lo việc đứng ngồi không yên
Nghĩ sao lao động kiếm tiềnĐể em ăn học lòng siêng chí bềnAnh khuyên gắng học vươn lên
Các em khôn lớn là đền công anh
Công cha nghĩa mẹ sinh thànhVắng cha, vắng mẹ có anh đây rồi
Các em cố học đừng chơiMai ngày thành đạt khi đời làm nên
Công cha nghĩa mẹ đã đềnCòn anh cũng thấy được yên tấm lòng.
MƯỜI TÁM NĂM LẤY CHỒNG, LÀM DÂUCon lớn mười sáu tuổi đời
Còn tôi ba tám, hết thời thanh xuânĐôi vai gánh nặng đè dần
Chồng con, bố mẹ khó cân cho đềuBố ngoài bảy chục khó chiều
Mẹ già tính nết có điều khó khănCác con cần dạy cần răn
Biết làm, ngoan nết, học chăm bằng ngườiChồng thì ít nói, ít cười
Tính tình trầm tính con người kém vaiNhiều khi cảm thấy ngậm ngùi
Lấy chồng đâu phải cuộc đời đã yênCó đận thiếu gạo hết tiền
Làm thuê làm mướn khắp miền nuôi conPhần nào góp sức trông nom
Bố mẹ già yếu đâu còn thảnh thơiNhững khi trái nắng trở trời
Chân tay đau nhức, cả người ẩm êThế mà vẫn phải dậy lê
Dọn, lo đủ thứ bộn bề xung quanhViệc nhà như thế đã đành
Việc công cũng phải hoàn thành đến nơiCó làm thì mới có xơi
Kỷ luật lao động, trò chơi đâu đùaĐi về bố bắt hỏi thưa
Vậy mà phải lựa để vừa ý ôngĐó là phận gái lấy chồng
Phải theo, phải học tổ tông nhà chồngLuật này là của cha ông
Mình là phận gái dốc lòng mà theo.
CHỜ CHỒNGTặng bà Lê Thị Thúy Hoa vợ liệt sỹ
Chiến tranh kết thúc lâu rồiNhững người lính cũ đã rời về quê
Còn anh, anh vẫn chưa vềThỏ non đợi mãi sắp về cõi tiên
Hoa xưa nhị cũ còn nguyênHương thơm lan tỏa khắp miền Bắc Nam
Vượt non lội suối băng ngànGội mưa tắm nắng lại càng đượm thơm
Chiến tranh Hoa tới chiến trườngHòa bình Hoa tới thương trường kinh doanh
Nhớ anh Hoa vẫn tìm anh
Thương anh Hoa vẫn chờ anh suốt đời.2/2004
ANHAnh là một vầng dương sáng
Còn em lại là một áng mây hồngAnh là ngọn lửa bừng bừng
Sưởi lòng giá lạnh ấm hồng trái timAnh là trái núi lặng im
Em! Con nai nhỏ đi tìm núi caoAnh là trăng, em là sao
Vầng trăng sáng tỏ thì sao chẳng mờLớn rồi lại nhớ tuổi thơ
Chơi đùa nhưng lại ước mơ sau nàySau này từ mảnh đất này
Chúng ta chắp cánh cùng bay vào đờiƯớc mơ nay đã đạt rồi
Đạt rồi ta lại cùng đời ước mơTương lai đang đợi đang chờ
Những điều kỳ diệu ước mơ sẽ thành.2002
LÀM MẸLàm mẹ sung sướng biết bao
Làm mẹ vinh dự tự hào lắm thayLàm mẹ trách nhiệm từ đây
Phải lo phải liệu phải xây đường đờiNuôi con dạy dỗ nên người
Trồng cây hạnh phúc cho đời xanh tươiLàm mẹ khi khóc lúc cười
Làm mẹ khó nhọc suốt đời hiển vinh
Làm mẹ thấu hết sự tìnhCông cha nghĩa mẹ nuôi mình năm xưa
Làm mẹ vất vả sớm trưaLao động nặng nhọc say xưa tối ngày
Làm mẹ ngậm đăng nuốt cayNhường cơm sẻ áo hàng ngày nuôi con
Tình sâu nghĩa nặng nước nonMẹ giành tất cả cho con đời này
Cho dù biển cạn núi bayThì mẹ vẫn hết đời này cho con.
MUỘN RỒIMuốn làm nhưng quá muộn rồi
Bảy nhăm sắp hết tuổi đời trần gianTóc bạc răng long hai hàm
Tay run mắt kém biết làm gì đâyChân đi lẩy bẩy thân gầy
Tối ngày quanh quẩn với bầy cháu thơTiếc đời lúc trẻ thờ ơ
Thơ văn đang viết, bỏ chờ thời cơGiờ đây mới biết dại khờ
Bao năm bỏ phí ước mơ đời mìnhNay thì mình lại trách mình
Tại sao lại thiếu nhiệt tình vươn lênChờ thời hay trí không bền
Nghị lực còn thiếu hay quên điều gìQuên hay thiếu nói ra đi
Phòng đời, người khác có khi mắc vàoMắc vào biết tránh làm sao
Để rồi được sống thanh tao với đờiKhi biết thì quá muộn rồi
Trần gian lại tiễn cuộc đời đi xa
Bẩy nhăm tuổi ấy đã giàThời cơ bỏ lỡ thực ra thế này
Cuộc đời có lúc rủi mayVướng điều bất hạnh, không hay cho mình
Bản thân lại thiếu nhiệt tìnhThiếu cả nghị lực giúp mình vượt qua
Bây giờ ta lại cùng taCùng nhau bàn bạc cho ra lẽ đời
Còn tôi nay đã muộn rồiHôm nay tôi muộn mai người sớm hơn.
NHỚ QUÁN TRANHNhớ ngày tôi ở quán tranh
Xóm nhỏ hai chục nhà gianh quay quầnLá tre gió thổi đầy sân
Chiều chiều khói tỏa mờ dần tre xanhVườn cây hoa quả trĩu cành
Ao sâu lắm cá, bèo xanh, muống bèNgày hạ võng mắc bờ tre
Khoai luộc một rổ, nước chè ấm tayTrưa hè giấc ngủ vẫn say
Gái quê thoải mái dãi bày nụ senCảnh quê sống thế đã quen
Ngày nay đổi mới vẫn thèm cảnh xưaThèm từ giấc ngủ buổi trưa
Tiếng võng kẽo kẹt đu đưa mùa hèThèm cả chất phác thôn quê
Lao động vất vả đủ nghề vẫn vuiThèm từ giọng nói tiếng cười
Sớm chiều ríu rít mọi người yêu thương.8/2005
HOA NỞ BỐN MÙAEm như một đóa hoa đào
Cùng mưa cùng nắng đón chào mùa xuânRập rờn theo gió dừng chân
Nơi anh để giữ trời xuân bốn mùa
Anh như tia nắng giọt mưaTưới vào hoa nở bốn mùa thắm tươi
Đôi ta hoa thắm của đờiĐón mưa, đón nắng gió trời lung linh
Một lòng chung thủy thắm tìnhHưởng đời hạnh phúc chúng mình thương nhau
Cho dù gió thổi đến đâuThì hoa vẫn nở sắc màu thắm tươi.
3/2006
NƠI TÔI SINH THÀNHLàng tôi có núi có đồi
Nhà trình tường đất từ thời cổ xưaTrăm năm giãi nắng dầm mưa
Sỏi đồi, đá núi cũng thua sức ngườiBao lần động đất, đổi đời
Dấu tích làng cũ của tôi hãy cònĐường dốc, bậc đá tuy mòn
Giếng khơi đá xếp, nước còn trong xanhRuộng sâu muống giải để dành
Đem vào tận chốn thị thành bán muaTrám nắng ngâm nước muối cua
Cứng cứng mạn mạn chat chua bùi bùiĂn cùng cơm trắng hết nồi
Trám đen béo ngậy ăn rồi khó quênChè xanh ấm đất đun lên
Màu vàng sanh sánh lại thêm sắn lùiCùng nhau chia ngọt sẻ bùi
Đói no sướng khổ cứ cười cứ vuiTiên Du, Kinh Bắc quê tôi
Ngang Na, Ngang Nội nơi tôi sinh thành.3/2006
THÀNH PHỐ HÒA BÌNHTrong xanh mặt nước Hồ Gươm
Rực trời cờ đỏ phố phường Thủ đôBa Đình vang tiếng Bác Hồ
Thang Long – Hà Nội thủ đô hòa bình
Nắng hồng tỏa sáng lung linhRồng vàng bay vút phơi mình trời cao
Đất thánh lấp lánh trăng saoHà Nội thành phố tặng trao hòa bình.
U SƠNNăm xưa tôi làm trắc đạc
Say ngắm nhìn làng mạc giang sơnGặp người bạn gái U Sơn
Nhạt hoa mà nhụy còn thơm tình đờiHương đồng gió núi tuyệt vời
Tóc đen môi thắm nụ cười dễ thươngBồ câu đôi mắt phải nhường
Nắng mưa sương gió vẫn thường nhuộm daNgăm ngăm vẻ đẹp mặn mà
Thân hình khỏe mạnh đẫy đà nông dân
Tuổi đời tam thập mùa xuânNụ hoa sinh nở đôi lần hương thơm
Bảy tuổi con lớn cu SơnCon nhỏ năm tuổi còn thơm má hồng
Năm năm em ngóng tin chồngTài xế anh lái đi vòng những đâu
Để cho cha mẹ buồn rầuCác con mong nhớ tìm đâu bây giờ
Thương con em đợi em chờBiết đâu tăm cá vật vờ ao ai?
3/2005
THEO CHAỞ đời mẫu mực là cha
Làm gương soi sáng gần xa cuộc đờiCon ngoan khôn lớn lên ngườiCông cha dạy dỗ từ thời ấu thơ
Cha ơi biết đến bao giờCông cha con đáp tuổi thơ trưởng thành
Ơn cha trồng đời tốt xanhNuôi con khôn lớn trưởng thành theo cha.
HỘI XONG EM VỀMai em đi hội chùa Lim
Đố anh đến hội mà tìm được emHội đông khó nhận người quen
Quai thao, nón thúng như em rất nhiềuTứ thân, quần lĩnh, nhiễu điều
Khăn đen mỏ quạ khác nhiều mọi khi
Ở nhà mẹ dặn em điChải đầu, quấn tóc, người thì thắt lưng
Vào hội phải nhớ đi cùngLiền anh, liền chị chứ đừng đi riêng
Quan Họ trên bến dưới thuyềnMiếng trầu mời khách, giao duyên hẹn hò
Cho dù hội nhỏ hội toCác phường đến hội, mừng cho quê mình
Thường ngày anh bảo em xinhBồ câu đôi mắt, mặt hình trái xoan
Nụ cười giọng hát rất ngoanLao động sản xuất, việc làm đều hay
Hứa ngày đi hội mai đâyAnh tìm, anh gặp cầm tay em về
Nếu mà đúng vậy em thềLần này xong hội em về cùng anh.
4/2006
CÁNH CÒXa xa những cánh cò bay
Mênh mông đồng lúa gió bay rập rờnGiữa sông một chiếc thuyền con
Lênh đênh đuổi bắt hoàng hôn đang vềBóng chiều ngoạm hết chân đê
Đồng xa vắng vẻ, người về từ đâuAo làng hết kẻ ngồi câu
Trẻ xanh trời tối rủ đầu cùng nhauBình yên vắng lặng chìm sâu
Bóng đêm đổ xuống một màu sẫm đenMọi nhà le lói ánh đèn
Mâm cơm rau mắm đã quen thường ngàyKhác xưa, cuộc sống ngày nayCó cơm, có áo đủ đầy ấm no
Cuộc đời hạnh phúc tự do
Chiều quê lại gọi cánh cò đang bayLúa vàng gió thổi lắc lay
Giữa sông thuyền cá trở đầy trong khoangTrời tối đèn điện sáng choang
Tiếng cười, tiếng nói râm ran xóm làng.4/2006
TRÊN MẢNH ĐẤT LỬA NĂM XƯABao năm trên mảnh đất này
Bom rơi đạn nổ đất cầy xới tungNgười dân đau khổ vô cùng
Bên ni bom đan, giặc lùng bên têBắt dân dựng ấp, lập tề
Dụ dỗ bắn giết đủ nghề không thôiThân cây ngọn cỏ nát bời
Đầu rơi máu chảy cuộc đời tóc tangChẳng đâu đau khổ chịu hàng
Căm thù ngọn lửa lại càng bốc lênXung phong tiếng thét vang rền
Vĩnh Linh, Bình Trị đứng lên diệt thùNắng hồng đuổi hết sương mù
Ngụy thua, mỹ chạy gong tù nát tanHiền Lương đôi bờ Bắc Nam
Tiếng cười tiếng hát lại vang cuộc đờiBình Trị mảnh đất đâu rồi
Bom đạn cày xới nát bời rối tungNgày nay sự sống tưng bừng
Vết thương hàn gắn theo cùng thời gianĐất xưa lại được bồi hoàn
Núi non lại có bạt ngàn cây xanhChim về chung sống dân lành
Hoa thơm quả ngọt để dành quý nhânHòa bình ba chục mùa xuân
Sao trời tỏa sáng lòng dân yên bìnhHoan hô Bình Trị, Vĩnh Linh
Mảnh đất khói lửa tái sinh huy hoàng.30/4/2005
LỜI CÁM ƠN XÓMCây con cũng có cây cha
Cây non, non mãi cũng già chứ saoNon xanh tươi tốt lớn cao
Nhưng rồi to nhỏ cây nào cũng sâuNgười ta trẻ mãi được đâu
Dù già, dù trẻ ốm đau thường tìnhTạo hóa cỏ luật tử sinh
Nhân sinh có nghĩa có tình với nhauVừa qua tôi bị ốm đau
Cảm ơn hàng xóm cùng nhau một lòngThăm hỏi ước nguyện cầu mong
Cho nhau chóng khỏi yên lòng tình thânƠn này là nghĩa là nhân
Tôi xin ghi nhớ trăm lần không quênXuân này chúc xóm bình yên
An khang thịnh vượng tiến lên rất nhiều.
CÔ GÁI THUẬN THÀNHNắng rồi ấm lắm anh ơi
Mưa xuân lất phất đầy trời lộc xanhEm về sửa soạn chờ anh
Trẩy hội chùa tháp Thuận Thành Bắc NinhĐôi ta duyên đậm thắm tình
Bao năm xa cách chúng mình chờ nhau
Cho dù anh ở nơi đâuThì em vẫn cứ trước sau một lòngMột lòng cầu nguyện ước mong
Hoàn thành nhiệm vụ, khi xong anh vềCùng em dạo bước trên đê
Ngắm nhìn cầu mới, ngắm quê Thuận ThànhNgắm chùa Bút Tháp xinh xinh
Rồi về hai đứa chúng mình cưới nhauCưới rồi ra bãi trồng dâu
Chăm tằm kéo sợi làm giàu quê hương.2/2006
MỘT THOÁNG VÙNG QUÊBến sông Cầu có cây đa
Mương xen đồng lúa, ngô ra hoa cờNước sông dòng chảy lững lờ
Tre xanh ấm bụi, bóng mờ nước soiChiều tà tắt nắng làng tôi
Bếp hồng lửa đỏ cơm sôi bọt trào
Đầu làng ngõ xóm ra vàoNgười đi kẻ lại vui chào lẫn nhau
Tình cảm làng xóm đậm sâuTình nhà ấm áp nàng dâu, mẹ chồng
Cháu đùa cưỡi ngựa lưng ôngBà cười giả mắng nhưng lòng rất vui
Bỗng nhiên chuông gióng một hồiTrẻ vào bàn học, già ngồi đọc kinh
Loa đài vô tuyến truyền hìnhCác kênh, các sóng chương trình vẫn vang
Âm thanh pha trộn khắp làngVui buồn sướng khổ thật càng khó phân
Đó là sinh hoạt toàn dânMỗi nhà mỗi việc ai cần lấy lo.
NHỚ LẠI NGÀY ẤY QUÊ NHÀNgọc Động làng ấy quê tôi
Tre xanh vây kín khoảng trời bên trongCầu cong bắc nhịp qua sông
Đường đi thẳng tắp nắng lồng bóng câyMương dài nước chảy tràn đầy
Đồng xanh sóng lúa đuổi mây dập rờn.
Buổi về bếp khói mùi rơmMẹ già tóc bạc nấu cơm hàng ngày
Áo nâu mặc kín thân gầyKhăn thâm mẹ thấm ướt đầy mồ hôi
Rét, nóng mẹ vẫn cứ ngồiChờ cho cơm chín tỏa hơi thơm lừng
Đợi con, đợi cháu về cùngBữa ăn đạm bạc, mặn nồng tình thương
Nhà tranh bức vách thay tườngThiếu cha có mẹ tình thương khôn đầy
Thời gian bấm đốt ngón tayMẹ già thêm tuổi, nhưng gầy hơn xưa
Mặc cho trời nắng, trời mưaMột ngày đôi bữa sớm trưa mẹ làm
Tình quê cái nghĩa dân làngBà con chòm xóm họ hàng bên nhau.
9/2004
LÒ RÈN BÁC ANPhù phù gió quạt bễ lò
Chí chat búa nhỏ, búa to nện đềuPhiên chợ từ sáng đến chiều
Liềm, dao, cuốc, xẻng rất nhiều đem raThợ cả một bác đã già
Tuổi đời chí ít cũng là năm mươi
Anh phụ vui tính hay cườiGian hàng, lò bễ hai người cha con
Người cha khắc khổ gầy hơnGià rồi vẫn phải lo cơm cả nhà
Con trai khỏe mạnh đẫy đàSuốt ngày quần cộc áo da trên người
Nóng rét là việc của trờiLàm ăn sinh sống con người phải lo
Làm rèn nổi lửa đốt lòĐánh dao, cạp cuốc giúp cho mọi người
Đêm ngày hết việc thì thôiNếu mà có việc lại ngồi gõ đe
Rượu ngày hai bữa lè nhèBễ lò đỏ lửa lại khoe có tiềnTrong nhà vui vẻ bình yên
Lệnh cha sai bảo mẹ quyền trông nomLò bễ lửa tắt không còn
Cả nhà nháo nhác lo cơm trong ngày.6/2002
TUỔI GIÀKhi trẻ ông chẳng ước mơ
Lúc già mới đón nàng Thơ về nhàThường ngày giấy bút bày ra
Câu thơ nhấm nháp ấm trà thêm ngon
Tình người làng xóm bà conHiếu trung, đạo lý nước non sáng ngời
Non xanh nước biếc biển trờiĐâu đâu cũng cảnh cũng người trong thơ
Ở đời cái thực cái mơViệc tốt việc xấu ý thơ cần tìm
Việc tốt tìm được làm tinCái xấu thấy được không tin đừng làm
Chuyện thơ trăn trở luận bànTuổi già trong xã trong làng đổi trao
Cuộc đời lẽ sống làm saoĐể cho con cháu tự hào noi theo.
9/8/2004
TRUNG THUTrung thu trăng sáng ngời ngờiTrẻ con cả nước vui chơi nô đùa
Đèn sao rực sáng hơn xưaRồng, Lân, Phượng múa trống khua vang trời
Cỗ đầy bánh kẹo khắp nơiTrẻ già vui vẻ đón mời Hằng Nga
Hồng, na, bưởi, chuối là quàThiên nhiên ban tặng cho ta suốt đời
Trông trăng bầy cỗ ngoài trờiKhuya rồi phá cỗ để mời người thân
Trung thu tháng Tám góp phầnĐộng viên con trẻ vui chân đến trường.
MẸ DỖ CONCon ơi con ngủ cho ngoanỞ nhà với chị tan ca mẹ vềMặc dù công việc bộn bề
Hết ca tất tưởi mẹ về với conMẹ còn vất vả sớm hôm
Sáng chiều giặt giũ, cháo cơm, lợn gàVườn rau, luống cải, luống cà
Cây bầu, cây bí, khóm hoa mẹ trồng
Thương con mẹ bế mẹ bồngMẹ cho con bú, mẹ trông con cười
Lo con trái nắng trở trờiVui khi con khỏe con chơi, con đùa
Việc làm mẹ chẳng chịu thuaThi đua mọi việc mọi chưa kém người
Hoa tươi là phấn của trờiCòn hoa của mẹ nụ cười của con
Con ơi con ngủ cho ngoanMẹ vào nhà máy mẹ làm việc công
Cha con làm việc miền trongCả cha, cả mẹ cùng ming cùng chờ
Mong con khôn lớn từng giờChờ con đủ trí ước mơ thành người
Con khôn con lớn lên rồiDù mẹ vất vả gấp mười gấp trămCũng vui, cũng sướng khôn cầmGieo hạt, hạt đã nảy mầm lên cây
Nuôi con con cũng đến ngàyĐủ lông, đủ cánh để bay vào đời
Vào đời đẹp lắm con ơi!
Tương lai rực sáng chân trời gọi con.2006