lạc giới - linktruyen.com filebạn có điều kiện, hãy mua sách để ủng hộ nhà...

305

Upload: others

Post on 31-Aug-2019

2 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

LẠCGIỚIThủyAnna

Chiasẻebook:http://downloadsach.com/

Follow us on Facebook :https://www.facebook.com/caphebuoitoi

Downloadsach chia sẻebook với mục đích phi lợinhuận, nhằm tạo điều kiện chonhững bạn không thể muasách cùng nhau đọc. Những

bạn có điều kiện, hãy muasách để ủng hộ nhà xuất bảnvà dịch giả!.

TúnhìnSang.Thằngbạnvàngcủahắnlàmộtgãđànôngnhạycảm,bảnlĩnh nhưng vẫn không thể lường hếtđược hậu quả của những việc mìnhlàm.Hắncóthânhìnhcủamộtngườimẫu, tâm hồn của một gã du mục,tham vọng của một đứa trẻ và sựngốcnghếchcủamộtconcừu…

Cơthể thằngSangbêbếtmáuởchỗkín.Hắnnằmgiãygiụa,ganbànchânmiếtthànhnhữngvếtxước.Tútuyệtvọngnhìnhắnquằnquạirênxiết.Hắn

đangnghĩgì?

Ngày13đốivớingườiphươngtâylà một ngày không yên lành. Thầygiáo dạy bộ môn Triết học phươngTâycólầnđãkể:VàothếkỉXIV,ĐứcGiáchoàngClementđãxử tộinhữnghiệp sĩ Templar vì cho rằng họ đãphảnbộiChúa,lấnátquyềncaitrịcủanhà vua và Giáo hoàng, gây hoangmangchocácconchiêncủaNgười.VàGiáo hoàng đã ra thông điệpmật làtiêudiệtdãmanbằngcáchđánhchếthoặcthiêusốnghàngtrămngànhiệpsĩ vào thứ Sáu ngày 13 năm 1307.Sang hay rùng mình khi nghe kể vềnhững cái chết tàn khốc bởi hắnthuộctuýpngườichơihếtmình, liềuhếtmìnhnhưngkhônglườnghậuquả.Ngoàibamươi,Sangvẫnchơixốcnổi,vừa đầy máu ga lăng vừa hơi nhẫntâmvớiđànbà.

***

TúbiếtSangtừnhỏ.

Bố mẹ Sang làm nghề phu khuânvác. Em gái tên Như, kém Sang batuổi.TúvàSangcùnghọcvớinhautừnămlớpBốn,khigiađìnhTúchuyểnhẳn về đây để tiện cho công tác củabốmẹ.Ngồicùngmộtbànvàđềuhọckhá nên hai đứa chơi với nhau kháthânthiết.NgõnhàSangcórấtnhiềuchó.Mùađộngtình,connàoconnấyxoắnxuýtlấynhau.SanggọiTúragốccâydâudasaunhàthìthầm:

- Cái giống chó, mày ạ, ngày nàochúng nó cũng sủa ăng ẳng rồi thithoảng lại tru lên tínhiệugiống loàingherấtlạ,mộtlátsauchúngđãhẹnnhaurađầungõmàxoắnlấynhau!

- Đó là quy luật bình thường, - Túphân trần. – Giống chó cũng nhưgiốngngười, đều cónhu cầu sinh lý.Chỉcóđiềugiốngchólàđộngvậtbậcthấp, nên chúng không có ngôn ngữvàýthức.

RiêngvớichuyệnnàySangphảiphụcTú,hắnbảoTúhợpvớinghềbácsĩ.

MộtlầnSangbuộcmiệngtâmsự:

-Túà!Bốmẹmàycònngủchungnữakhông?

-Thìvẫnngủchungchứsao,dốtthế!

Tú nhìn hắn mắng yêu và có vẻkhônghài lòng vì cái sự tòmòngốcnghếchcủahắn.Đànhrằng,tuổimớilớnsẽ cónhữngbiếnchuyểnvề tâmsinh lý, nhưng Tú quả quyết rằngmìnhsẽkhôngngônghênhưSang.Vìítra,bốmẹTúđềulàtríthức,cưxửrất tếnhị vànhãnhặn.Túhọcđượcđiều đó trong cách sống hằng ngàycủahọ.

Sangthìkhác.GiađìnhSanglàmộtmớthậpcẩmnhữngđứctínhtràtrộnởcuộcsốngtứchiếng,làmthuêcuốcmướnđemlại.NóinhưvậyđểkểvềcôemgáimườibatuổicủaSang:nóichuyệnnhưdânbu,đừnghòngaibắtnạthaytrêughẹo.TúlàbạnthâncủaSang,nhưngluônbịemgáihắnchọc

ghẹođếnđỏmặt.

Mộtlầnkhác,Sanglạitòmòhỏi:

-Thếbốmẹmàycóđẻnữakhông?

-Đẻgìmàđẻ!Đẻvàocáimặtmàyấy.Bằng tuổi tao vàmày, nhiềuđứa lấyvợvàcóconrồiđấy,ngố!

Bị Tú buông một câu chắc nhưhàng rào dây thép gai, Sang chưnghửng, bó gối ngồi im thin thít. Đôimắt thằngSangbuồnrười rượi.Hắnvòđầubứt taimột hồi lâu, bất chợtquaysangTú,miệnglắpbắp,mặtđỏdừ:-Đêmqua,màybiếtkhông?Tậnmắttaonhìn thấybốmẹ tao làmchuyện

ấy, cái chuyện mà tao kể cho màyhômtaogặphaiconchóấy,màynhớkhông?

TúháhốcmồmnhìnSang.Khôngbiếthắnnói thậthayđùa.Túđịnh rụt rèhỏi Sang một câu tế nhị, nhưng lạithôi. Thấy ông bạn vàng có vẻ đồngcảm,Sangphântrần:

-Khôngphải tao lắmchuyệnđâu.Nhưngmàyạ,nhà taonghèochếtđiđược,bốmẹtaorõchán, taosắp thitốt nghiệp lớpMười hai, thứcmuộnlắmmàchiếcriđôthìmỏng,mùahènóngnực, có chút gió là bay thốc cảlên, còn chiếc giường thi thoảng lạikêucótkét,cótkét…

Nhà Sang có ba gian. Hai cáigiường kê ở hai gian ngoài, giườngngủcủabốmẹnóđượcchebằngmột

tấmriđômỏngdính,inbằngthứhoavăn thủ công, hàng chợ. Bàn thờ kêcao ở gian giữa, hai câu đối bằngnhungđỏ treo trênhai cộtnhàbằnggỗ thông, có in chữnhomàuđen rủxuống.Trôngngôinhàcònmangđậmchất nông thôn nhưng cũng chínhđiềuấykhiếnngôinhàbớtđivẻtrốnghuơtrốnghoác.

***

Sântrườngngậpnắng.Nhữngtàáodàingàyđầutuầnbayphấpphới.Túnhìnchămchămvàonhữngvệtcoóc-xêhằnsauvạtáomỏngcủamấyđứabạngáiđanghồnnhiênvuiđùa.ThựcsựTúchưabaogiờtưởngtượngthếgiới của những bóng hồng lại cuốnhútthếgiớiđànôngchỉbởicáivệtáoxinhxắn chevừađủhainúmvú!Cólần đọc bài viết của nhà văn nước

ngoàimiêutảkỳquanngườiphụnữ,Túbịmộtphenđỏmặt.Đôinhũhoacủapháiđẹpphảithếnào?Đầunúmvúhồnghồng,căngtrònvàởgiữahaitrái đào tiên tiết hạnh, chỉ một conlươnchuivừathìmớiđẹp.

TronglớpTúthíchvẻdịudàngvàđoan trang của Hồng Nguyên nhất.Nguyên học khá đều cácmôn và rấttrội vềmônVăn.Cứđến tiết văn thìHồng Nguyên lại vô cùng hào hứng;trongkhiTúngồinghevớiđôimắtlơđãng–gãđangbịchấtgiọng,vẻkiềudiễm của cô bạn gái cùng lớp hớphồn.DạonàyTúhaycócảmgiáckhóchịutrong người. Lạ thật! Mỗi khi gặpHồngNguyên,Túlạithấycơthểnóngbừng,chântayrunrẩy,nóinăngnhátgừngnháttỏi.Điềutồitệnhấtvớigãlà cái chỗ ấy, tưng tức, khó chịu sao

ấy.“Tainạn”ngoàiýmuốnấylạinhưngọn lửa, thổi bùng lênmỗi khi gặpnàng.Điềuấybáohiệutuổidậythì,vànhữngcảmxúc tuổimới lớnấyphảichăng là tìnhyêuhọctrò.Nhữngkhichỉcóhaingườitronglớp,gãthườngnhìn trộm Hồng Nguyên rất lâu. Côbạncùngkhuphốcộttócđuôigàbâygiờđãlàmộtthiếunữđươngthì,gợicảmvàgâychoTúnhiều tòmò,háohức.

Để kiềm chế cơn khát thèm ngùnngụt,Tú chạy ra toilet, cốgắng rongrẩy cái dòng nước đục màu trắngặcquánhrangoài.Saomàtiếcngẩnngơ!Hình như gã đang trở thành ngườilớn, một ý thức mơ hồ trong phútchốc thoát khỏi vòm cây phượng vĩtuổihọctrò.

Gió thổi tốc hết giấy tờ trên bàn

họcnơiHồngNguyênngồi.Túnhanhnhảu chạy đến nhặt và xếp gọn chonàng. Phải nói rằng nàng vốn ơ hờ,chẳngđểýgìđếngã,hoặcnàngthừabiết gã thích nàng nhưng nàng mặckệ.

“Cảmơn!”–Nguyênvừanóivừacúixuốngnhặtnhữngmảnhgiấycònsóilại.Bấtchợtgãchộpngaymộtquầngnhưphalêđangphátsángvàchuyểnđộng trên ngực nàng khi nàng cúixuống.

Gãhổnhểnnhìnvàobộngựcnontơxinhđẹpvàtrẻtrungcủanàngkhẽlayđộngtheonhữngcáingoáiđầuvộivã.TựdưnggãcócảmgiáctộilỗinhưchàngActéonkhivôtìnhbắtgặptòathiên nhiên ngọc ngà của nàngArtémisetrinhnữ.Phútchốcgãrùngmình hoảng sợ khi nghĩ đến cảnh

mìnhsẽbịbiến thànhconhươucaocổ, bỏ chạy và bị chính đàn chó săncủa mình cắn đến chết như chàngActéontộinghiệp.Gãkhẽđánhtrốnglảng,nóinhỏđủhaingườinghethấy:“Không sao” – rồimang bộmặt sầunãonhưmấtsổgạobỏrangòaihànhlangthơthẩn.

*** Thuở đi học, Sang làmột anhchàngnhátgannhưngtốtbụng.ChínhsựnhátganấyđôikhikhiếnTúnghingờvềgiớitínhcủahắn.Túbảo:

-Màyđànônghẳnhoặcđànbàhẳn,taosợdângaylắm,vừalậpdịvừakhóhiều.

HắnghétcayghétđắngcáitừgaymỗikhiTú tếnhị ámchỉ.Mắt thằngSang ánh lênmột tia lạnh lùng biểuhiệnphảnứngmạnhmẽtrướcsựxúc

phạm vô cớ của bạn. Bọn chúngthườngxuyênmâuthuẫn,nhưngcuốicùng bao giờ Sang cũng phải chịuthuaTú,vìhắnbiếtrằngbảnlĩnhcủaTú luônđèbẹphắn.Có lẽvìvậynênbấtkểchuyệngì,hắnđềutâmsựvớibạn.HômnaygươngmặtthằngSangbuồn thật. Hắn có tâm sự. Bao giờcũng vậy,mỗi khi có tâm sự, gươngmặtthậtnhưđếmcủahắnlạitrởnênưu tư. Năm ngón tay của hắn chụmlại,dấmdứtbứtđámrêumọctrênbờtường.Từngtảng, từng tảngrêumịnmàng, ẩmướt bởi dính sương cứ rũxuống.Bàntayhắnphảilàmmộtđiềugì vô lý hơn thế để chuẩn bị nói rađiều mà hắn thấy không dễ ngỏ lờinày.

-Mẹtaolạicóchửa,taosắpcóem.

-Màykhôngthíchà?–Túcũnggiảvờbứtbứtđámrêu trênbờ tườngnhìnsanghắnvớitháiđộchiasẻ.

-Khôngphải làkhôngthích.Tao lớnrồi.ConNhưcũnglớnrồi.Taogượnglắm.Mấythằngtrongxómsẽtrêutaođến chết mất. Tao không thể chịuđược!

TúvàSangkhácnhau.Túlàconút,trên gã là chị gái đang học Đại họcVăn Hóa. Sang là con cả, dưới nó làđứa emgái đanghọc lớp10.Túkhábạodạntrongnhữngvấnđềtiêucực,chỉ trừ mỗi việc hay bị run rẩy vàthiếu lí trí khi ở bên Hồng Nguyên.Cũngmaycáinhượcđiểmchếtngườiấy chỉ cómộtmình gã biết, hay nóiđúng hơn, gã không hề để lộ bímật

ngượngngùngấyrangoài.Có lẽ vì thế nên trong lớp, Tú vẫnthuộcmẫuhìnhchàng traiđượcyêuquýnhất.Học thứnhì lớp, tính cáchkín đáo, ít bộc lộ. Điều này hẳn gãgiốngmẹ.Gãvẫntựhàovềnềnếpgiađìnhmàmẹgãgiữđượcchođếnbâygiờ. Nói ra như vậy mới thấy Sangthiệtthòihơngãrấtnhiều.Hiểuđiềuấy nên gã tự nhủ sẽ không bắt nạtngười bạn tội nghiệp củamình nữa,định bụng sẽ kể cho Sang một câuchuyệncườichonóquêncáichuyệnmẹ hắn có em bé đi. Nhưng hắn lạithấy cứ vô duyên thế nào ấy. NhìnthấySang tội tội,hắnquyếtđịnh lấytrộmchaisâmbanhbốgãđượcmộtngườibạnbiếunhândịpTết.Haiđứabật nắp, nổ vang nhà, uống vàomặtđứanàođứanấytưngbừngnhưngôrang.Sanglầnđầutiênuốngnênsay,giọnglíuríu:

-Đànônglàphảithếnày.Lầnđầutiên tao hiểu thế nào là đàn ông. –Hắndằnvỏchaisâmbanhxuốngbàn,mắtvằnlênnhìnmônglung.Túgiằngvỏ chai khỏi tay Sang, cố tỏ ra tỉnhtáo,nghiêmmặt:

-Thôicáikiểutráchmócngườikhácđi!Tiêntráchkỉ,hậutráchnhân.Đầynhữngthằngbằngtuổitaovớinày,bốmẹvàotù,ởvớiôngbàngoạithìsao?Màycònsướngchán!

Nói như vậy, nhưng gã vẫn hiều,Sangbịtổnthươngnặngnề.NgheđâumẹhắnsẽsinhvàođúngdịpTết,đólàkhi cả lớpcấpbacủagã thườnghayđến chơi nhà nhau. Trong đầu Sangnghĩgì,gãbiếtrõnhấtnhưngchẳnglẽgãlạivỗvaiSangvàbảo:“Vuilên!Cóanhemsẽcàngvui”.Gãđảmbảonóixongcâuấy,mắtSangvằnđỏnhưkẻ

say,biếtđâulúcSangđiênlênchẳngnémgãxuốngsôngHồng.

***

Sex đã lan vào cuộc sống họcđường. Tú ngồi máy tính của chịGiang, thi thoảng đường linkwww.tinhdonphuong.com và trangweb sex.net, youtube.com cứ nhấpnháytrướcmặtgã,tấncôngvàotầmnhìnvàtháchsựhiếukìcủatuổimớilớn.Phảimấtmột lúc lâu,gãmớibỏđược mấy đường link sex bằng mộtmớ lệnh. Gã lập lại một folder khácchochịGiangvàxóavirusđanggặmnhấmtrongcácbộnhớtrênmáycủachị. Tú bất ngờmở ổ D, nơi chị lưumột số tài liệu quan trọng. Thật bấtngờvềngườichịcómáitócđenóngả,nhănnhókhigãvềmuộnquáchíngiờ tối lúc nào cũng nghiêm khắc

giốngnhưmẹ,người chịmàgã luôncoilà“gàtồ”.

Túgặpmộtfilelàmộtvideoclipcótên:Kỳdiệu.Ngầnngừmộtlát,gãmởfile, lòng tòmò bởi chị Giang khôngquay film, chụp ảnh bao giờ. Videođượcmởtrongsựhồihộp.Cảnhđầutiên,khônggian làmộtphòngkháchvắng trắng toát, ga trải giường mịnmàng, bộ bàn ghế mây ở giữa nhà,xungquanhtoàncửasổ.Rõràngđâylàmột khung cảnh thơmộngvàđầykịchtính.Túrun lênnhưmuốnnuốtchửngtừngđườngcongcủacôngườimẫuđanggiảbộethẹn,vịntaykhiêukhíchngườiđànôngđangkhỏathânvà ngồi chồm hỗm trên giường. Họvờnnhaurấtthủthuật.Họyêunhautheo kịch bản. Máu trong người gãnhư được đun lên, hừng hực sôi. Túmuốnhóathânthànhngườiđànông

trongvideokia.Đểthỏamãnsựmờigọicủangọnlửadụcvọngđangâmỉcháy, gã bímật để dòng nước trắngđụchơiấmấmrỉrangoàichiếcquầnsịp.GãloadđoạnvideonàysangUSBvàcópvàomáytínhcủamình.

Gãbắtđầumấtniềmtinvàonhữnggì gã bắt gặp hằng ngày. Sự trưởngthành non nớt trong tư duy của chịgái đã báo hiệu sự chết yểu về lốisốngcủakhôngchỉ riêngmộtcôgáimới lớnnào,mà là của hắnmột lớpngườiđangnồngnànvàhăngsayvớituổitrẻ,vớinhữngđiệunhảyhiphop,audition.

Tất cả mắt thường nhìn thấy chỉ làngụybiện.

ChịGiangcũngchỉlàngụybiện…

***

BốmẹTúcóthóiquentắmchung.Đó là điều khiến gã cực kì khó chịu.Hìnhnhưbốmẹkhôngquantâmlắmđếntháiđộcủagã;mộtcặpvợchồngtríthứcđangởtuổihồixuânnhưbốmẹgãlạichorằngđólàviệchếtsứcbìnhthường.Nhàgãcócấutrúckhépkín,kíntớimứcđànmốibấylêncửatìmcáchđụcphácũngđànhngồikhóctấm tức vìmỏi chân,mỏimiệngmàvẫn chưa làm tróc được lớp sơnNippon.Cánhcửagỗlạnhlùngimỉmđóng, bên trong là tiếng dội nước,tiếngtròchuyệncủabốmẹgã.

“Thôi, mặc kệ bốmẹ vậy” – Gã nhủthầm.–Nhưthếcònsướngchán.Nếutronglàbồcủabốthìcũngphảichịuchứbiếtlàmsao?”

ChịGiangđánhmấtniềmtincủagã,

ChịGiangkhôngbaogiờbiếtđiềuđó.

Bốmẹgãkhôngbaogiờbiếtđiềuđó,

Sangcũngvậy.

Aicũngchạytheoxúccảmvàsởthíchcủariêngmình.Mặcdùgã tôn trọngnhững sở thích và xúc cảm củamọingườinhưngđôi lúcgã thấy lạc lõngtrongchínhgiađìnhcủamình.

Túngả người ra ghế,mệt sõng sòai.Haitayquơvộitờbáo,đọcmảimiết.

DiễnviênKVbịbắttrongđườngdâymạidâmcaocấpcủamámỳNTO.Hiệnvụ việc đang được đưa ra xét xử. BộphimCôgáicâmđãngừngbấmmáy,lýdođạodiễnchưatìmđượcdiễnviênthếvaiKV.

Túnhìnnhưnuốtchửngtừngdòngtinđăngtrênbáo,gãtừngbiếtcôdiễnviênKVnàyqua tivi, chắcaicũngbịhớphồnbởivẻđàicáccủanàng:Bờmôigợicảmvàđầyđặn,bộngựccăngtròn, trắng muốt lộ sau chiếc áo cổchữ“V”.Tómlạilàgợicảmđếntừngxăngtimét.Cảnhàgãđềukhôngbỏquabấtkỳbộphimnàocủanàng.

Khi nhìn KV, gã mới định nghĩ

được thế nào là phụ nữ đẹp. Bởinhững“ngườidây”trênthếgiớinhưKate Moss, Angelina Jolie gầy guộcđếntộinghiệp,gãchẳngthích,gãchỉthíchnhữngvẻđẹpviênmãn…

***

“ConNhưnhàôngVubịhiếpdâm.”

BàbánnướcchạyhớthơhớthảivàonhàvànóichomẹTúbiết.

“Con Như em thằng Sang bị cưỡnghiếp.”

Cô Dư, bạn mẹ gã, làm công anphườngđiệnthoạivềchogãbiết.ContraicôDưlàthằngPhong,họccùnggãvà Sang. Nhà cô Du, nhà gã và nhàSangcùngmộtkhuphố.

Sangcầmdaochạyphăngphăngđitìm thủ phạm hiếp dâm em gái. Cảphốnháonhác,aicũngnghĩvềmộtbikịch chết chóc.Tú laođếnnhàSang.MẹSangngồilặnglẽ.Nỗiđautâmlinhbịxác thịt trà trộn.Mẹhắnngồihóađá.

Bốhắncũngđitìmthủphạmhiếpdâmcongái.Đảmbảonếutìnthấythìsẽcónhữngphầncơthểgửilạichohàbá trên dòng sông đục ngầu, hunghãn.Bốhắnchắcchắnsẽkhâm liệmcáicủaquýcủathằngyêurâuxanh,vìđó là thứ tài sảnđángdiệt trừnhất.Con gái ông đã vĩnh biệt sự trong

trắng bằng giọtmáu phớt hồng nhưmáuchimbồcâu.Nóđau.Lúcôngtìmthấynó,ngườichẳngmặcgì,đangrênrẩmnhưsắphóađiên.Nókêuđau.Đi,đau.Ngồi,cũngđau.Dathịtđaunhưráchnát tậnbêntrong.Đanhđá,ghêgớm,haycãinhauvớibạnbè,haybắtnạtanhtrai,nhưngnóvẫnlàmộtđứatrẻ.Lúc lêngiường là lănrangủđếnthanhthiênbạchnhậtvẫncònuểoảichưathèmdậy.Bâygiờphảilàmđànbà.Nóhoangmang.

Những gia đình có con gái của khuphố đều sợ hãi khi biết chuyện conNhưbịhiếpdâm.

Congáimớilớntrongkhuphốtừđấybị nhốt như nhốt gà. Đến giờ nàođượcrakhỏinhà,đếngiờnàophảicó

mặtởnhà.Cấmcãi!Khôngchấpnhậnlýdophátsinh!

Sangkhôngtìmthấyyêurâuxanh.

BốSanghậmhựcvềtaykhông.Némbùmcondaoxuốngđất,mắtvằn lênnhìnconNhư.

Rồicôngancũngtómđượckẻhiếpdâmkhihắnđanglẩntrốntrongmộtnhà nghỉ. Cả khu phố nhao nhao rađường nhìn thủ phạm. Cà chua thối,khoaitâythối,trứngthốibayvèovèo.Tú kiễng chân vào chen lên bậc tamcấp củamột gia đình trong khu phốđể nhìn rõ thằng ấy. Một thằng già,tócmuốitiêu,mặtgầy,lưỡicày,trôngnôngchiđiềnvàíthọc.

BốconSangđànhchửiđổng.

***

Chủnhật,lớpTúđidãngọai.Gãbỏcuộc chơi về nhà. Nhức đầu sổmũi.Bố mẹ hôm nay về quê ngoại. ChịGiangởnhàmộtmình.Thúvịnhấtlàgã có một ngày nghỉ thảnh thơi,không bị nhắc nhở, quản thúc nhưđứatrẻ.Chị Giang đang ở trong phòng mộtmình.Chịlàngườimêđọcsách.

Nhưnghômnaygãdámchắcmộtđiều là chị không hề đọc sách. Bởiphòng chị có tiếng người lạ. Đó làgiọngmộtngườiđànôngcònrấttrẻ,cóvẻhiệnđại.Câuchuyệngiữaanhtavàchịgãngherấtlạ.

-Anhthấyemlạchậuquá.Bốmẹemkhótính?Khótínhthậtkhông?NgheđâuTúhọc rất giỏi?Emcủaanh rồimàchưađịnhgiớithiệuanhvớimọingườià?

-Chưamuộn.Túkhótính.Bốmẹkhắtkhe.LúcnàoTúcũngdặnemcẩnthậnvớiđànông.

- Thôi. Thua em. Thế hômnay cóđịnh chiều anh không?Mà anh chánnhững cảnh làm tình lần trước rồi.Anhthíchcảmgiácsợhãi,runrunvàhứngkhởi.Anhvàemsẽđóngphimsexnhé?Quaybằngđiện thoại,đằngnàochúngtacũnglàcủanhaurồi.

“Đằng nào chúng ta cũng là củanhaurồi”,-giọngngườiđànôngvanvỉ.GãnghethấychịGiangthởgấp,im

lặng. Gã định gõ cửa vào, nhưng câunóicủagãđànônglạcứámảnhtríócgã: “Đằng nào chúng ta cũng là củanhau rồi, đằng nào chúng ta cũng làcủanhaurồi…”

Chiếcđiệnthọaidiđộngbắtđầuthựchiệnchứcnăngquayphim.

Gã tôn trọng cuộc sống riêng tưcủachị.Nhưnggãthấylolắngchosựvộivàng,nôngnổitrongsuynghĩcủamộtcôgáimớilớnnhưchị.ChịGiangchỉhơngãcóbatuổi.Gãcườinhạobốmẹ,cườinhạonhữngngười dân trong khu phố. Họ quảngiáo con gái như thế này sao? ChịGiangđưangườiđànônglạhoắc lêngiường ngủ của mình vào một ngàybốmẹ và em trai đi vắng. Bốmẹ gãkiểm tra con gái yêu bằng cách gọiđiện vào số máy bàn để ở phòng

kháchvànốilêncácphòngngủ.Thấycon gái vẫn ở trong nhà, giọng mệtmỏi, mẹ gã nhắc nhở con gái uốngnướccam,ăngìcholạisức,nhớđừngbỏbữa.Chỉcầnnhưvậylàbốmẹyêntâm.

ChịGiangđâuphảitrẻcon.

Chỉ có cáchquản lý của bốmẹ gã làtrẻcon.

Đáng tiếc nhưng không còn đủ sớmchomộtsựbắtđầu…

***

TúvàSangđềuđỗđạihọc.Túhọctrường Đại học Khoa học Xã hội vàNhânvăn,khoaBáochí.SanghọcĐạihọcXâydựng.Mặcdùtậpkhôngquábận rộn nhưng Tú luôn có cảm giácngạisangkýtúcxáSangchơi,vìđoạnđường Thanh Xuân sang đường GiảiPhónglúcnàocũngtắcnghẽn.

ChỗngãsáuKimLiên–ĐạiCồViệtđang xây cầu vượt nên họ quây kíncôngtrìnhđangthicônglại,khôngcólối nào đi. Mấy anh cảnh sát giaothông trên tay lúcnàocũngdầmdùicui điện, chỉ chỉ trỏ trỏ, kiểu gì trênđoạn đường này cũng có mấy anhthanh niên,mặtmũi nhăn nhó, khôihài trình bày, tha thiết khẩn khỏanxin các anh bỏ qua lỗi vi phạm giaothông để chuồn về nhà sớm, hít bụiđườngthêmchútnàothìnguycơungthư phổi, ho lao rình rập thêm phút

ấy.

-Sangđidạythêm–Cảphòngngóđầurabảothế.-Vàođợinónửa tiếngnữa.–Thằngbéo cùng tám thằng thằng khác dánmắt vào màn hình vi tính vừa đápnhờikhách.

Túlữngthữngđivào,ngồitrênchiếcghế giường ẩmmốc của thằng Sang.Mấy thằng trong phòng đang tranhluậnsôinổi:

- Tao nhìn thấy con diễn viên nàyngoàiđời,dangămđen,miệngduyên,răng khểnh. Không ngờ con bé cóformngườikháchuẩn!

-Thằngbéocópthiếurồi,taocóônganhlànhàbáo,chínhôngấyđã loadviệcconnàyvàcôngbốtrênbáosớmnhất.Bảnvideoclipấydài20phútcơ.

-20phút?

Gã tranh thủ nhìn vào màn hình vitính, một đôi trai gái đang vấn vítnhau trên chiếc giường trải ga nệmtrắngmuốt.Làmtình!

Là nhà báo tương lai nên gãthường xuyên theo dõi tin tức trênTV,báomạngvàbáoin.Gãbiếtrấtrõvềcôdiễnviêntuổiteenkia.Tốiquacônàngđãlàmmộtchươngtrìnhchiatay khán giả tuổi teen sau nhữnghànhđộnggâysốc.

Đóngphim sex và tung lênmạng.Cô diễn viên tên K. kia chỉ là nạnnhân.Mộtnạnnhânmàphảibịtrảgiáquáđắt.Gãcònxembảnfullvideoclipcủacôdiễnviênnhí.Mộtcảnhlàmtìnhthiếuthuyếtphục:K.nhưdải lụa,tunglên,tung xuống. K. như sợi dây, kéo ra,kéovào.Ktộinghiệpmới16tuổi.Nổitiếng quá sớm cũng là một oannghiệt.

Nhạtthếch!Nếuchuyệngìcũngđongđếnthìngạtthở.Hômnayđãlàhômthứba,chuyệncôdiễnviênnhítênK.vẫnnóngnhưbánhmìvừaởtronglòra.

Sang xách cặp ung dung trở về,mệtmỏi,phờphạc,quênkhôngchàobạn.

Sựthânthiệnkhiếnhắnquênmấtcửchỉlịchthiệptốithiểu.

-Thứbảymàcũngđidạyà?–GãtrònmắtnhìnthằngSang.

- Thếmày nghĩ tao có thứ bảy sao?Taovừadạy vừa trông conngười taluôn.Bâygiờcongáibiếtcởiquầnáođể ngủ với người yêu sớm quá nênmấtniềmtincủabốmẹrồi.

-Màytrôngcongáingườita,taonghĩlàkhôngantoànlắmđâu.

MặtSangđỏlựng.Lúcmặttrờichuẩnbịlặnxuốngnúicũngđỏnhưvậy.

- Tao lúc nào cũng đầu tắt mặt tốikiếm miếng cơm manh áo, hơi đâumàyêuvớiđương.Nhạtthếch!

Khôngphảitấtcảnhữnggìlấplánhđềulàvàng.- Tổng cộng ba triệu hai trăm ngànnhé!Taođợikhinàomàyra trường,tínhcảlãiluôn.

***

HồngNguyên học trườngĐại họcVăn Hóa Nghệ Thuật. Tú nghe đồnhiệutrưởnglàmộtnhạcsĩnổitiếng.Nguyên phất nhanh như diều khiđược vào chung kết Sao Mai Điểmhẹn. Tú còn nhớmột ông nhạc sĩ là

thànhviêntrongHộiđồngnghệthuậtcủachươngtrìnhđãnhìnNguykhôngchớp. Ống kính máy quay chĩa vàoôngtamộtlúclâu,đếnkhianhchàngquay phim hét lên: “Nói đi! Bắt đầurồi!” Ông mới sực tỉnh, chữa thẹn:“Emđẹp!Quáđẹp!LẽraemnênxuấthiệntrongcuộcthiHoahậuViệtNamhayMissWorld, không thì phímất.”Cảkhánđàiồlêncười.HồngNguyênthẹnthùngđỏmặt.Vàdĩnhiên,sựưuáiđặcbiệtdànhchongườiđẹp,HồngNguyên được vào chung kết toànquốc.HồngNguyênlàbảnthểcủacáiđẹpvàsựkhaokhát.

TúgọiđiệnchoHồngNguyên.

“Thuê bao quý khách vừa gọi điệnkhôngliênlạcđược…”

Ngờ vực, gã bấm số củaNguyên lầnthứhai,chuôngđổtíutítnhưđồchơitrẻconchạybằngpincựctiểu.

Không nản. Gã ôm đàn guitar ngồidưới gốc cây điệp gảy đàn. Bàn taykhông chăm chút nghệ thuật nhưngcáitâmthìngổnngang,dadiết.

HồngNguyênbướcxuốngtừchiếcxe Cadillac. Một bó hồng nhung đỏthắm. Đương nhiên không nhìn thấyTú. Hai tay nàng đưa lên vuốt mángườiđànôngcódángvẻcủamộtđạigia, sang trọng như tài tử Brad Pittkhi đi dự Giải Oscar. Gần giống nhưthế!Dấuchấmtonhưlỗhổngtầngozonemàgã lấyhết canđảmđặtbêncạnh

mốitìnhđơnphươngtuyệtvọngcủamình.

Tú thở dài. Gã nhận ramột điều,trămthằngchungtìnhđềucókếtthúcbiđát.Nhưconthúbịthương,gãđịnhlao ra, hôn lênmôi nàng sở hữu. Gãđịnh kéo nàng vào gốc điệp và làmtình.Gãlàđànôngmà.GaiốcnổilênlạnhbuốtkhiHồngNguyênchủđộngvòngtayquaeongườiđànônglạmặt,hôn và hôn. Gã đại gia sục sạo, sụcsạo,sụcsạo.Gãchết.Từnggiọtbuồntrong tâm khảm gã như đang phiêulinh.Gãnhúnvailêbước,lầnđầutiêngã có cảm giác dừng lại dù chân đãbướcđi…

Vĩnhbiệtmốitìnhđầu…

***

Con Như lấy chồng. Đó là tin vui.Nhưng hai ngày sau khi cưới, nó lạitrởvềnhàSangvớiđiệubộráchnát,bầmtím.

Thằng chồngnó nghe bạn bè đồnđại về chuyện nó bị hãm hiếp bởingườiđànônglạmặtđâmkhinhmiệtnó.Mẹ chồngbảo lấyởđâuđem trảđấy, nhà này không có thứ dâu biếtngảchogiaikhimới16tuổi.

-Bụp!Nghemẹtaonóigìchưa?Cút!

- Nhưng chúng ta đã đăng kí kếthôn, em không đi đâu cả. Emmà vềnhà bây giờ, mẹ và anh Sang chửichết.-Chửicũngcút!

Bụp!

Binh!

ConNhưnấclên:

-Vớcáigậyanhấyđánhbằngcáigậy.Vớcáiphíchnướcnónganhấyđánhbằng phích nước nóng. Mẹ cho conchếtởnhàtoànthây,huhu…

- Đồ mất hết nhân tính! – Mẹ Sanggầmlênnhưconhổbịthương.

-Màygiếtconôngà?–BốSangcầm

condaobổcủi,laophăngphăng.Yhệtnhưbậnđitìmkẻhiếpdâm.

Sang thở dài thườn thượt. Nhìn làcũng biết nó thương con Như lắm.Thươngthìthươngchứbiếtlàmsao?Sangđanglàsinhviênnămcuối.

ConNhưlyhônsauhaingàychungsống. Thằng chồng nghe lời mẹ lóttấmvải trắngđể chờgiọtmáu trinhtiếthiếmhoicủađờicongái.Nhưngchẳng có. Nó bắt đầu tra khảo. Trakhảokhôngravấnđề,đượcmẹnócốvấn,nóđuổivợmộtđikhôngngoảnhlại. Nó còn nói với theo, “Tao thàkhônglấyvợ,chứkhôngchịulấycavevềlàmvợ.Taosẽsốngthửvớihếtlũđànbànhàchúngmày.Đồchócái!”Vợchồngvìthếmàhếttìnhnghĩa.

Thước đo tiết hạnh phụ nữ là máutrinh!

***

LờinguyềncủachồngconNhưcóvẻ đang bước dần vào cuộc đời Tú.Nămcuốiđạihọc,gãgặpMai.Têndễnghe:HàMai,sinhviênnămcuốibáochí. Gã gặp cô tiểu thư Hà Thànhtrong một buổi phỏng vấn MC mớicủa chương trình: Vui cùng thầntượng.LúcấygãđangcộngtácvớitờVăn Hóa nên ngoài tiền bố mẹ chucấp, gã sống khá thoải mái nhờ cónhuậnbút. TuầnnàoTú cũng cóbàiđinh. Những bài đinh như thế, tổngbiêntậpkhôngngầnngạiquăngmộttriệu để giữ chân phóng viên. Mỗithángbốnlầnnhưthế,Túhoàntoàn

cóthểđónHàMaitừtrườngquayS9,đi uống cà phê, ăn tối, dạo tối … vàvàonhànghỉ.

ConđườngđểTúđưaHàMaivàonhànghỉchỉmấtvẻnvẹncó45ngày.BâygiờsaukhiđãsưutậpđượcmộtmớngườitìnhgãmớinhậnraHàMailàngườicongáiýtứtrongchuyệnấynhất.Nàngđểchogãchủđộng.

Gãcởiáonàng.Từngchiếccúclấplánh như ngọc trai. Da thịt nàng lấplánhnhưngọctrai.NúmvúnànghồngrựcnhưthỏisonHànQuốc.Giữahaitráiđàotiên,conlươnphảivấtvảlắmmớichuivừa.Đúngchuẩnmựcvềcáiđẹpmàhắnđãđọchồiphổthông.

Gã vụng về trong tình trường nênxuấttinhkhivừachạmdathịtnàng.

Tiếcnuốicảngàyhômsau.Gãđón

nàngởtrườngquay.Khôngkịpđiăn,khôngmuốnđidạophố,khôngcầncàphê.Chàngvànàngkéotuộtnhauvàonhà nghỉ. Nhà nghỉ ven đê lộng gió.Mộttrờiyêu.HàMaiimlặngnhìngã.Nhưng kinh nghiệm yếu ớt khiến gãnhìn tấm ga trắngmuốt: khôngmộtgiọt máu nào! Gã kéo tấm chăn lên,khôngcóthứgãcầntìm.ĐôimắtHàMaiđầyắptâmsự.

Túimlặngthấtvọngkhibiếtmìnhlàngườiđếnsau.

Gãluônlàngườiđếnsau.

Mối tình với Hà Mai kéo dài bốntháng.TrongcơnsaygãgọitênHồngNguyên.HàMaibỏđivìHồngNguyên

haybỏđivìkhôngtìmthấychỗđứngchậthẹptrongtâmcangã?

Vĩnhbiệtmốitìnhthứhai…

***

Mộtbuổichiều,trờinhậpnhoạngtối,khôngkhídễchịubởigiómùathuhơiselạnh,SangtìmgặpTú.Hắnmặcbộ bò, bên trong sơ vin áo sơ mitrắng.Một vẻ phủi phủi quen thuộc.Bộđồấythíchhợpvớikhôngkhílúcnày.SangđãtìmđượcviệclàmtrongmộtcôngtyliêndoanhcủaNhậtBản.Ông chủ người Nhật của hắn lấy vợngườiViệtNam,thíchăncàmuốixồicà raumuống luộc, chú ý đến hồ sơxinviệccủahắnvìdòngchữ: “Tiếng

Anh bằng C và tiếng Nhật bằng B.Chấpnhậnđicôngtácxa”.

-Túnày,-giọngSanghồhởi,-taonhận tháng lương đầu tiên, lươngcứng200USD, trảmàymộtnửa,mộtnửađivũtrườngngắmgáiđẹp,thíchlắm!-Vũtrường?Bọncônganđiềutravừalàmráoriếtlắm.Taonghenóicảsànnhảybằngnắm tay cũngkhôngdámhoạtđộng,tìmđâuravũtrườngởđấtnày?

-Nhàbáoơi?–Sangvỗđùiđenđét.–Đitheotaokhắcbiết.

Ngaym ặt phố lớn gầnđườngĐêLa Thành, vũ trường Catway tọa lạctrên tầng sáu, đi thang máy mấtchừng năm phút. Nhân viên nữmặcváy ngắn, đi bốt cao, xămmôi, xăm

mày,cườitìnhgiữchânkhách.Mộtcôkháclạiđến,âncần,dịudàng,hỏihan,rótđồuống.Hìnhnhưcácnhânviênnữởđâyđềuquamộtlớphuấnluyệnngạn về khoản phục vụ. Nhân viênbảovệmặctrangphụcbảovệ.Nhânviên quầy bar, lễ tân có trang phụcriêng:Nammặcsơmitrắng,quầnâu,thắtcàvạtmàumậnchín,nữmặcváysiêu ngắn, áo sơ mi sát nách màutrắng, thắt nơ. Tất cả đều có điểmchung là nụ cười tươi tắn và cử chỉnhãnhặn.

Sàn v ũ trường bằng gỗ lim hìnhbầudục,trảithảmnhungrựcrỡ.Xungquanh là khán giả, mỗi người đượccấp một chiếc ghế cao khoảng mộtmét,bọcnệmmàuthiênthanh.Nhạcchói tai.MấyanhchàngdângayđưamắtvềgãvàSangmờigọi.Sangtinhnghịch nháy mắt đùa, anh chàng tô

sonmôiđỏchót,tócđểdàiuốnéođira, quàng cổ Sang nũng nịu. Tú thấybuồn nôn. Mặt nhăn, mũi nhăn, gãquaymặtđi.Sanggọibảovệđềnghịđưangườitìnhbấtđắcdĩnàyđichỗkhác. Anh chàng bảo vệ hét trongtiếngnhạcchóitai:“Anhthôngcảm!”.

-Đi…đi!Túômđầuhét.

V ũ đoàn Sài Gòn chào khán giả.LầnđầutiênTúđượcnhìnthấycácvũcông. Khoảng chục cô gái trên chiếcsànhìnhbầudục,bikiniđỏchót.Cáccô nàng trông sexy và gợi cảm đếnmức,nhữngchiếcghếquanhsânkhấucứkêsátbệhìnhbầudục,mọingườithinhaugísátđiệnthọaivàcốchụpchomìnhkiểuảnhưngýnhấtvàcácvũ nữ.Mấy nàng vừa nhảy vừa để ýxem có quý ông nào hào phóng,nhanh như cắt, các nàng cúi rạp

xuốngtheođiệunhảymộtcáchđiệunghệ,nhữngđồngđôlađượcnhétvàongực, các nàng lại nhảy và nhảy…nhạcmạnh, rượumạnh, gái,ma túy,mấy gươngmặt cònđang phê thuốccũngcốgắngtỉnhtáođểthamgiabữatiệcxahoanày…-Vềthôi!Túhét!

-Imđi,nhứcđầuquá!–Sangbực.

SangnhìnTúngỡngàngkhóhiểu.BởihắnnghĩTúsinhratrongmộtgiađìnhcólốisốngtưsản,khágiảnghĩalà không khó khăn gì nếu Tú muốnlang thang đến những nơi chốn ănchơinhưthếnày.Tuynhiênhắnvẫnchiều theo ý bạn, lẳng lăng ra quầybartínhtiềnvàravềvớiánhmắtcòntiếcnuối.

-25USD.–Giọngcônhânviênquầy

barngắngọn.

Ởnhữngchốnănchơinhưthếnày,sứcmạnh của đồng tiền thể hiện rõràngnhất.ĐơnvịtiềntệtoànlàUSD,Euro. Điều ấy chứng tỏ chốn nàykhôngdànhchonhữngđối tượngcóthu nhập bình thường mà chỉ dànhcho tầng lớp thượng lưu hoặc giảthượng lưu. Mở rộng ra, có cả giớidoanh nhân, người du lịch nướcngoài.

Thangmáytĩnhlặng.Túvươnvaihítthởkhôngkhítronglành,gãthảnnhiên thởphàokhinhậnramìnhđãbước khỏi thế giới ồn ào và hư ảo.Thế giới không có thực trong cuộcsốngcủanhữngngườinộitâm…

***

M ẹ Sang sảy thai. Máu chảy đầy

chiếcthaunhựa.Côytátiêmthuốcvàlàmvệsinhchỗkínchomẹhắnbằngthứ thuốcmàunâu thẫmrồi lắcđầuđi ra ngoài. Bố hắn hớt hơ hớt hảichạy theo, dúi vào tay cô y tá nămmươingànnhàunát,rốirítcảmơn.- Kiêng quan hệ một tháng từ hômnayđấy.Muốnkhôngbịnhiễmtrùngthìcốmàgiữ!–côytánhắc.

- Thế nhà tôi liệu có thể phục hồiđược không? – Bố Sang rơm rớmnướcmắtchạytheocôytáđangđivềphíaphòngtrực.

- Không chết được đâu mà sợ, sétđánh,điệngiậtcũngkhôngchếtđượcđâu, cái giống sảy thai này sống dailắm.–côthảnnhiên.

Sangngồingay raghế.Cái trạmy

tếxãbétítẹo,đirathìchật,đivàothìhẹpnàymột loángnữa thôi tất thảymọi người sẽ biết hắn vừamấtmộtđứaemchưathànhhìnhhài.Nhưngýnghĩ ấy vụt qua đầu hắn rất nhanhnhưmộtluồngđiện.Bởimẹhắnđangnằmvớicơnđauthểxác,chỗkínvừaphảichàođờimộtđứatrẻmớichỉlàmột cơ thể còn chưa nguyên vẹn.Thươnglắm,mẹơi,thươnglắm!Sangkhóc,giọngthằngđànôngsắptrưởngthành nghe vỡ vạc như tiếng gió xékhônggiankhiếntâmtrạnghắncàngthêmuuất.Hắntựnhủsẽkhôngbaogiờlàmngườiphụnữcủamìnhphảiđaukhổvàbấthạnh.Hắnlàchỗdựachongườimẹthươngyêucủamình.

Xem ra, cuộc đời Tú đủ về vật chấtbaonhiêuthìcuộcđờiSangkhốnkhổbấynhiêu.

- Mày nghỉ học, mẹ bệnh, mình bốkhôngkiếmratiềnnuôicảnhàđược.– Bố Sang nói như tạc chữ trên đá.Dấuvếtcònlưumãitớimuônđời.

- Để con nghỉ học, con Như lêntiếng, - anh Sang học khá, đừng bắtanhấynghỉ.- Đứa nào nghỉ cũng được, tối thiểumỗingàyhaibốconphảikiếmđượchaitrămngàn,mộttrămngàn,chúngmàyhiểuchưa?Đểduytrìcuộcsốngcáinhànày.Một trămngàn làkhôngtínhtiềnrượu,đồnhậu.

Một trăm ngàn, chỉ đủ tiền xăng xechobốTúvàingày.

Ba triệu. Chỉ đủ tiền mua mỹ phẩm

NhậtchomẹTúmộttháng.

Tiền thưởng của bố Tú có thể nuôiđượcgiađìnhSangmấytháng.

Tú chỉ biết giúp Sang ngấm ngầmbằngcáchchắtchiunhữngđồngtiềnbốmẹ gã cho dịp Tết, nghỉ hè hoặctiềnthưởngchokếtquảhọctậpcuốikỳđểlénlútđưachoSang.

Sangnhậnvớiánhmắtmangnợ.

ĐốivớiTú,việcgiúpSangnhưmộtđịnhmệnh.SốphậnđưaSangđếnbêngã, từmột cái nhìn lấm lét, đến tháiđộtựti,vàtươnglạidèdặtcủaSang.

KhônghiểusaoTúcứtinrằngcáivỏbọcconngườikiakhôngphảilàSang.Và con người thật của hắn phải làthằng đàn ông rắn rỏi, mình trần,phăng phăng vác dao đi trả thù choemgái,âmthầmcõngngườimẹsảythaitừtrạmxávềnhàvàluônhỏiTúnhững khi hắn không hiểu. Điều Túthấymến Sang là sự chân thành, tincậy và có phong cách đàn ông tiềmẩn…

***

Chị Giang commentmột bài thơ rấtphácáchcủamộtnhàthơnữ,hiệnđạivàtiêubiểulênblog:Đêmkhỏathântrongchăn

Thèmchồng,thèmchồng

Thèmcóchồnggốiđầulênđùi…

Thực sự Tú không thể nhớ hếtnhữngcâuthơđượmmàuxácthịtấy.Bloglàmộtkiểunhậtkýcánhân,đạiloạilànhưthế.Nhưnggãnghĩkhôngcó kiểu nhật ký nào hổ lốn và thậpcẩmnhưblog.Cáigìngườitacũngcóthể trưng lênblog: ảnh tắmbiển, nụhônđầuđời,bứchọachụptạiphòngtranh… thơ tình, truyện ngắn yêuthích…

Chị Giang thích mọi người quântâm đến mình. Những suy nghĩ củachị mọi người củng phải biết. Chịthích là người của công chúng nêntrong đầu chị lúc nào cũng có thầntượngnày,thầntượngkia.Bâygiờcái

gìcũngmanghơithởmới.

Thơphải hiệnđại. Truyệnphải cáchtân. Phim phải có cảnh nóng và báophải…lácảithìmớicâukhách.

Tất cả những mô típ ấy là sự bắtchướcvụngvềcủanướcngoài.Nhữngngườilàmnghệthuậttrongnướckêuphát sốt, phát rét vì giới trẻbâygiờhamhốnhữngđiềumớilạ.

Người yêu chị Giang là một đạodiễn. Trên người anh có ít nhất bảyhình xăm. Chị Giang còn khoe, cónhững hình xăm là đỉnh cao nghệthuật,anhấyphảichịuđauđớnmớihoànthànhcôngtrìnhấy.

MẹgãnhìnchịGianglolắng.Bốgãimlặnguốngnướctràsuytư.

CólẽhômnaybốmẹgãmớinhậnrachịGiangkhôngcònbénhỏnữa.Bốgã, một chuyên gia tư vấn về tàichính, thương trường bầm dập, tiềnbạc, ái tình, sự nghiệp ông đều đãnếmtrải.Trướckhiđếnvớimẹ,bốcógia đình với người phụ nữ khác.Ngườiphụnữấyđã lấyđi tấtcảcủabốtrongmộtđêm.Bàtađemtàiliệu,chứng từquan trọng gâybất lợi chobốtrongvụkiệntụngvềgian lậntàichínhđembánchođối thủ.Bố thua,suýt vào tù vàmấthếtniềm tin vàotấtcả.

Chuyện của bố gã có thể viết thànhtiểu thuyết được. Nhưng bố đã cốgắnglàmlạicuộcđờivàdànhnhữngchươngbìnhyênnhấtchohaichịemgã.

ChịGiangkhônghiểuđượcđiềuấy,

chị quá ngây thơ và ngốc nghếch.Ngây thơ không có tội, nhưng ngốcnghếch có tội. Gãmuốn hét vào đôimắtlúcnàocũngthấymàuhồngcủachịđểkếtluận.

NhưnggãkhôngđọcđượcmộtđiềugìđóởchịGiang.Haychăngđólàcuốnsáchỉôi,đọcchươngmộtđãbiếtnộidungcủachươngcuốicùng.

Mộtsựnhàmchánđangrungchuônggió…

***

Mộtcuộcgặpgỡkhônghẹntrước.Tú gặpHạnh. Có giọng nói dịu dàngnhưng cá tính khủng khiếp, Hạnh là

chuyêngiathiếtkếthờitrangdạhội.Hắn là nhà báo mới vào nghề, thunhậpbằngmộtphầnmười.Nhưngcóđiểmchunglàcátính.-Điuốngrượukhông?

-Saolạikhông?

-Nhàbáocũnglàđànôngđấynhé!

-Khônghẳn.Nhưngnhỡkhôngkiềmchếđượcthìsao?

-Lúcấyhẵnghay…

ĐólàcuộcđốithoạitrôichảygiữagãvàHạnhdesigner.“Uốngrượulàmộtthóiquenđểcườivớisựcôđơn”.

-Thậtà?

- Ừ! Tú nhìn những vì sao kia màxem? Những vì sao kia cô đơn nhưđứa trẻ lạc mẹ. Rượu làm mình cócảmgiácnhữngvìsaokiaxíchlạigầnnhauhơn.

-Túnhiềuđànbàkhông?

Hạnh hỏi Tú một câu thẳng nhưđườngchỉmay.Ánhmắttinhnghịch,điềuthuốcláhiệuMalborocháyđểlại

một đoạn tàn dài gầnmột đốt ngóntay. Thuốc lá và rượu Whisky giúpHạnhthănghoa trongsáng tạonghệthuật.TútừngỡngàngđếncảmmếnHạnh bởi cái vẻ ngang tàng bướngbỉnh.ChiếcváyHạnhmặcđểlộvệtđồlótmỏngmanh,TúcốrũbỏsựngẩnngơcủamộtchàngtraimớilớntrướcsựgợicảmcủaHạnh.-Khôngnhiềumàcũngkhôngít.–Tútrảlời.

Hạnh phá lên cười. Nụ cười nhạobángcáisựnửavời.Gãrùngmình,chỉsợHạnhkhinh.

-Đừngkhinh tôi,mắng chửi tôimộttrậnnhưngđừngkhinh tôi, -môiTúrunrunkhẽbậtlênmấycâunóithầm.

Một lần, gã đi phỏng vấn một bà

chủdoanhnghiệpvàngbạcuytínbậcnhấtHàThành.Gãbịmuốimặt.Chỉvìcảmgiác củagãvềngườiphụnữgãgặp sẽ trẻ hơn hoặc già hơn thế rấtnhiều. Nhưng người phụ nữ đó chỉbằngtuổigã.Dochưavachạmnhiềuvớigiớiquýtộcthượnglưu,nêngãcứquen cách xưng hô thời sinh viên:“cậu”và “tớ”.Ngay lập tức, “bà chủ”mặtlạnhnhưthócngâm,bảogã:“Lầnsauanhkhôngđượcxưnghôcậu–tớkhi đi làm việc. Tôi cho anh điểmkhôngvềgiaotiếp,mờianhvề.”

Mặtgãđỏgay,cốnhìncôgáiconnhàgiàu. Son nhiều, phấn nhiều, mùinước hoa nhiều nhưng ngực lép,mônglépvàthiếusựdịudàng.

Hạnhbảo:

-Cáivụnàyphảiđiuốngrượumìnhnhỉ?Xemrasựviệcnóngbỏngvàdaydứt ông bạn lắm rồi? Đi ăn thịt chócuốithánggiảiđennhé?

Gãđànhngoanngoãnnghetheosựsắp xếp củaHạnh. Thịt chó giải đenvốn là quan niệm hệ lụy của ngườidânViệtNamtừxaxưađếngiờ.Cólẽvìvậymàcáichuyệnhainămrõmườilà mùng một đến mùng mười, hàngcháo lòng, tiết canh lục đục từ sángsớm. Khách đông nườmnượp. HàngthịtchóKimLiêntừmùngmườiđếncuối tháng là tấp nập kẻmua ngườibán. Người kinh doanh muốn giảiđen,cuốicùnglàngườilàmthuêcuốcmướn cũng có bỏ ra 20 ngàn đồngmộtđĩachóchặtđểcảnhàmỗingườinếmmộtmiếng,vừabùivừangậy.

***

Khu phố bé nhỏ của hai gia đìnhSangvàTúcùngkhoảnghaitrămhộdân trong phường X. Có đường caotốc chạy qua và nghiễm nhiên trởthànhnhàmặtphố.Với giađìnhTú,điềuấythật làphiềntoáivìtiếngồncủaxecộvàđộan toàncủakhối tàisảnmàmẹgãđểtrongkétsắt,sẽcóngày không cánhmà bay. Không tinvào lũtrẻthiếugiáodục,mẹđemrangânhànggửi.Mẹgãbảocứtiếtkiệmđểđấy,đượcbaonhiêusaunàychiađôi,chịGiangnửa,gãnửa.Giađìnhgãcoitrọngnamnữbìnhđẳng,thậmchícókhichịGiangcònđượcưuáihơngã. Việc chị Giang đưa người yêu vềnhàcảngày,mẹchỉnhắcnhởqualoa.

-Yêubaogiờ?Bốmẹnókhákhông?Ởđâuthế?–mẹhỏitừngấycâu.

-Kệcon.Chưacógìmẹà.–ChịGiangthờơtrảlời.

Vậylàhếtchuyện.

Nhưnghễchỉngheđồngãđểýtớibóng hồng nào là mẹ xoay gã nhưchongchóng,chấtvấncảngàykhôngtha. Đến khi gã khai nhận là gã cóthích,nhưngchưađiđếnđâu,mẹmớichohưởng“ántreo”.

Hằngngày,gãngồi lướtweb,thấytrangnàocũngđưatinvềcôvợtắckèhoacủadanhthủDavidBeckhamvớinhữngbộthờitrangkỳcục,rồinhữngphátngôngâysốccủamấynàngDivaâmnhạcđangởđộtuổichínmuồi.Thế là hếtmột ngày.Một ngày rong

chơibuồnbã.

Tú đang ngáp chết ruồi thì Sang gọiđiện.Giọngnghekhangkháchẳn.Hắnbảo:

-Taobịđànbàlừarồi.

Gãchépmiệng,bĩumôinóibằngchấtgiọnglènhè:

-Màycứlàmnhưmàylàconcòbébéấymàbị lừa.Lạymày!Chúavẫncònthứcđấy.

- Tao không đùa. – Sang phân trần,mày ra quán rượu cổ điển 26 QuánSứ.Chomàycảthảy20phútđểthayđồvàdắtxe.

Chỉcần10phút,Túđãcóởchỗhẹn.Sangxuấthiệnđầubùtócrối.Gươngmặtnhưđikhỏitrầngianmộtthángrồi.Cónétgìxalạ,âmu.

Quánrượuxây theokiến trúccổ.KhôngbiếtbàchủquántinhýkiếmởđâuracáinócnhàcổcủangườiNamBộcóniêmđại100năm.Bốntrụbằnggỗlim,ởgiữavàxungquanhlàhàngchục cái sập. Trên mỗi sập có bàykhoảng năm cái chén hạt mít, mộtchairượuSánLùng,mộthóađơncóghi giá của từng lọai rượu và đồnhắm.Hàngchụcemtiếpviên,quần

bò, áo đồng phụcmàumận chín. Bàchủbéophâyphây,cười tít,hài lòngvớithượngkháchquenđủchậtmườicáisập,từ9giờsángđến12giờđêm.

-Nóiđiôngbạn,bịđànbàlừanhưthếnào?–Túnheomắtnhưthểvẫnchưa tin vào câu chuyện thằng Sangnói.-Vàobẫyrồi,nóchửavới thằngchóchếtnàorồiovernightvớitaocómộtlần.Bâygiờđổvạchotao.–Sangđưatayvòđầubứttai,vẻbếtắc,khônglốithoát.

- Vớ vẩn! – Tú hoài nghi nhìn chằmchằmvàoSang,sửngsốt!

-Thậtnhưđếm luôn!Conbéđó taoquen lần sinh nhật anh bạn cùngphòng. Nó là con của bà trưởng

phòng,nhụcthế!Bàtrưởngphòng làchịvợcủaôngsếpngườiNhật.

-À!–Túgậtgù.

-Màytinchưa?

- Tin. Nhưng tao thấy anh em nhàmày vất vả thật. Con Như lấy đượctấm chồng, chưa kịp yên bề gia thấtđãtanđànxẻnghé.Màythìthấytanvỡtrướckhikếthôn.

-Taocầnmàysẻchiahơnlàônlạikỉniệmcũ.

- Mày không thể bỏ ông sếp ngườiNhậthaykhôngthểbỏ“đứacon”màmàybịđổvỏ?

Haimươilămtuổimànhiềuđắngcay.

Muốnliềuvớiconsốhailăm.…

***

Ngày nào Tú c ũng đi qua conđườngLáng,TrườngChinh,TônThấtTùnghàngchụclần.Nghềbáođòihỏimột sự dẻo dai và sáng tạo. Nhiềuphóng viênmới vào nghề bị cái mẽ

nhàbáosangtrọnglàmchohàohứngvà say mê. Nhưng bắt tay vào việc,làm cho tờ nguyệt san còn đỡ, chứnếulàmchonhậtbáothìvôcùngvấtvả, có trụ được với nghề này haykhônglàphụthuộcởbảnlĩnh.

Nhi ềuphóngviên cứ chămchămvào chuyênmục văn học, thời trangvốn là chuyên mục nhỏ trong mảngvăn hóa. Cạn vốn, qua thời gian thửviệc,cũnglàlúccáccôcậungậmngùitrởvềvớicôngviệccủacộngtácviên.Vì không có tờ báo nào nuôi phóngviênngồinghểncổchờphâncôngđiviếttinnày,tinkia,dựcuộchọpnày,cuộchọpnọ.

NghềbáodạychoTúsựbạodạn.

NghềbáokhiếnTútựtinvàsốngthực

tếhơn.

Gã nhìn cuộc đời 25 củamình bằngốngkínhphóngviên.Mẹgãbảo:“Thunhậpkhôngbằngmộtnửacủabố,xấpxỉbằngmẹ,nhưnglúcnàocũngphơiphới…”

Nghềbáochogãsựphơiphới.Gãtinvàonhữnggìmìnhđanglàm.Câyxănglớnnhấtthànhphốcháy!Nhómphóngviênxãhội lao rakhỏiphòngnhưcảnhsátcơđộng.“Lửalanvàgâytiếng nổ dữ dội”, những người dânkhubuônbángầnđókểlại.Khôngaichết nhưng bị thương khoảng 20người.

Nguyênnhânlàdomộtgãthanhniênmang con số25 thèm thuốc lá.ĐiếuVinatabacháygầnnửa.Xăngđangrót

vàobình.Cháy!

Gãsợlửavàđámcháylớn.

Gã sợ nước và ghét ra biển. Biểnmênhmôngsẽnuốtchửnggãnhưconcá mập khổng lồ nuốt chiếc thuyềnthúngcủangưdân.

Tuổi25thiếusuynghĩ.Gãluôncónỗiámảnhkhủngkhiếpkhiđổxăngxe. Gã nghe cảnh báo về sóng điệnthoại di động, xemáy nổ thẳng vàochỗđổxăng.Gãsợsẽgặpnhiềuanhchàng 25, 24 vô thức, gã cho rằngmình còn trẻ con cái tuổi 25 rấtnhiều. nghề báo cần những phóngviênđammê công việc như gã cốnghiến.

Chếtlàvônghĩa.

***

EmgáiSanglấychồnglầnthứhai.Haituầnnữa sẽ cưới.ChồngNhư làmộtngười đàn ông trạc tuổi mẹ Sang,khoảngbốnlăm,nămmươigìđó.

Vớigiớitrẻ,chồnggià làmốt.Ngườilỡ thì, chồng già là điểm tựa vữngchắc.

ChồngNhưhơnnó26tuổi.

Sangkhôngphảnứng gì. ChồngNhưlàmmôigiớibấtđộngsản,giàuvàcóxehơi,cầnmộtngườiphụnữtrảiquacái khổ,muốnvunvén cho giađình,sinhconđẻcái,khôngghentuông.

Đámcướisẽtổchứcởkháchsạn.Nhàtrai và nhà gái không phải lịch kịchlàmcỗ,dọnmâm.Mọingườichỉviệcđếnănrồiaivềnhànấy.

Bốmẹ nhà trai được thuê vì ông bàđều đã mất cả, họ hàng ở xa khôngđếnđược.ĐâylàcuộchônnhânkiểumớiởHàThành,nơivănhóatruyềnthốngvẫnđượcđặtlênhàngđầu.

-Emrểmàysẽxưnghôvớimàythếnào?–GiọngTúdídỏmphachúthàihước.

-AnhSang!Lấyemtaothìphảichịuthế rồi. – Tâm trạng Sang có chútphấnchấn.–Nhưnglãogiànàymafialắm,ôngtatránhtừ“anh”,gọitao là“bác”,nghebuồncườiđếnlạ.

Hy vọng Như sẽ bình yên. Thằngchồngnóđãbiết chuyệnconNhưbịchồng cũ bỏ. Gã tỏ ra thông cảm vàchấp nhận. Nghe đâu hắn cũng cócảnh ngộ giốngNhư. Vợ hắn bỏ hắntheomộtngườiđànôngkhác, chỉ vìgãbịphásản.Tay trắng,không tiền,không con cái, bị phụ tình, khôngngườithân,hắnlaovàokiếmtiềnđể

lấymộtngườivợtửtế,biếtchấpnhậngiankhổ.Nhưmặcchiếcáocướimàuđỏ,đầuvấnkhăntruyềnthống.Trôngcôgiàhơncáituổi24.NgheđâuNhưbưngbêphụcvụởmộtkháchsạn,gặpngười đàn ông này, say rượu, nônthốc nôn tháo. Như nhiệt tình giúp,lắcđầuvớimấyđồngtiềnboa.

Lần đầu tiên ông ta gặp một ngườikhôngnhậntiềnboa.

ĐámcướiNhưđắtkhủngkhiếp.Mộttrăm mâm. Mỗi mâm cỗ tiền triệu,chưa kể giá dịch vụ thuê xe cưới,kháchsạn…

MộtchuyếnđinghỉtuầntrăngmậttạiĐàLạthaimươingày.

Mộtphútlêntiên!

***

Giađ ìnhTúluônduytrìcuộcnóichuyệnkiểutruyềnthốngbênấmtràsau mỗi bữa cơm. Mấy câu chuyệnmuônthuởcủamẹ,sựthanphiềnỉôicủachịGiang,kếhoạchmuađất làmbiệt thựvườncủabố.Tấtcảai cũngcó dự định riêng của mình. Với gã,những giây phút gia đình ngối quâyquần tâm tình vẫn cho gã cảm giácvữngchãinhất.Gãhọccáchlàngườiđànôngtronggiađìnhcủabố,họcsựchỉnchu trongcưxửcủamẹ,vàhọccách nũng nịu người tình của chịGiang.

Tráilại,nhàSangthìlúcnàocũngưuphiền.Từbậnmẹhắnbịsảythai,sức khỏe giảm đi tám phần, gánhnặngtrútlênbốconSang.Bốhắntrởnên nát rượu, uống chén nào là biếtngay chén nấy. Ngày nào người dântrongkhuphốcũngtúmnămtụmbabàntánvềsựthayđổicủaôngVu.HọbảonhàVubịmaámthìmớinhưthế,cứđượcđồngnàovàolàngườilàphảiưutiênrượutrước.Bố Sang, cãi nhau với bất cứ ai gặptrênđường.Cóngườikhuyênbốhắnđừnguốngrượu,tiếtkiệmtiềnchămsóc vợ con, chỉ vậy thôi mà bị mộtcuộc tổng sỉ vả gần một tiếng đồnghồ,nênchẳngaidámkhuyênnữa.Lúctỉnhbốhắntráchđời,lúcsaythìtráchôngtrờivàbấtcứđiquamặtbốhắnmàkhôngchàohỏitửtế…

Sanglàngườiđànôngtrụcộttrong

nhà ngay từ cuối năm thứ nhất đạihọc.Bốhắntuyênbốkhôngthểthiếunửa lít rượumỗibữa cơm.Nhưvậy,nghĩa là sẽ không có tiền tiết kiệmchohắnănhọc.Mẹhắnngồibặmmôi,tứamáu,nhìnthằngconcóýchímàkhông còn nướcmắt để khóc. Ngoàiviệc kiếm tiền trang trải học phí,thằng Sang phải kiếm đủ tiền để lochữatrị,thuốcthangchomẹ,lạithêmphầnthứcănvàrượuchobố.

Gương mặt Sang lúc nào cũng vậy,mệtmỏiđếnquêncảchàoTúmỗikhigặpnhau.

Gã tôn trọngvànể thằngSangvìsựhysinhvàtìnhyêuvớingườiphụnữlàmẹnó.Lúcmẹnósảy,sứckhỏesuykiệt,nócõngmẹtrênlưngvềtậnnhà,gầnmộtcâysố,quahếtngõnày,ngõkhác,quabaonhiêunhà cácgái

phổ thông, mặt lầm lỳ nhưmột câuthơkhôngdấu,khôngvần…

***

Tú v ề quê Nga chơi. Nga là côphóngviênthửviệccùngcơquan,tìmthấy ở Nga điểm tương đồng trongnhiệthuyếtvớinghềnêngãđồngývềnhàNgavớitưcáchđồngnghiệp.Nhưvậysẽtốtchogãvà“kiêuhãnh”choNgavìmọingườitrongxómsẽkhôngcòn nhìn vô như cô bé cún con, thỏbông,mítướthaymènheonữa.

Chuyến xe buýt 54 dừngở bưuđiệnLim lúcmườigiờ trưa.Nga làcôgáimiềnquanhọ.

TraicầuvồngYênThế,gáiNộiDuệcầuLim.

Ngacósốngmũidọcdừa,môihơidày,hàmrăngtrắngmuốtnhưcôgáiquảng cáo kem đánh răng Close Up.Dáng người nàng nhỏ nhắn, năngđộngvàđặcbiệtlàđôimắtđenláylúcnàocũnglunglinhnhưchờđợivàhyvọngmộtđiềugìđóởngườiđốidiện.NàngđiđôibốtrẻtiềnmadeinTrungQuốc, nhưng phải nói cặp giò củanàng đẹp và thẳng tắp như nhữngngười mẫu chuyên nghiệp trên sàncatwalk.QuacáchănmặccủaNga,đủthấycôsinhratrongmộtgiađìnhcómức thu nhập trung bình. Và cô cốgắngvươn lên trong cuộc sốngbằngniềmđammênghềbáo.

Gã t ự nhủ rằng mình không thểlàm vấy bẩn Nga bởi thằng đàn ôngtrongcơthểgãđôikhichợtthứckhibắtgặpcáinhìnngây thơ, trongveocủaNga.ĐôimắtấygiốnggiốngHồng

Nguyên, lại khác Hồng Nguyên. Đôimắtấysẽkhôngnhậnbóhoa trịgiágần 500 ngàn cùng những món đồtrangsứctiềntriệutừtaycácđạigia.

MẹNgamấtsớm.Bànthờđặtgiữanhà lạnh tanh. Gương mặt trên bànthờ còn mới nguyên như thể gã đãtừng gặp gương mặt ấy trong ánhmắt,nụcười,vàbờmôidàyhúthồncủa Nga hay trong chính tình yêuthươngconcáibấttậncủamẹgã?

- M ẹ emmất năm em 12 tuổi, -Nga thủ thỉ, - từkhimẹemmất,emnhútnhátvà tự ti.Emsợđứngcạnhbờtườngvìlúcnàocũnglobờtườngsẽđổụpxuốngvàemkhôngthểchạythoát…Những giá trị tình cảmđangtồn tại bên cạnh em đều rất mongmanh.

Mười hai tuổi! Năm ấy gã còn đượcmẹđútcơmchỉvìleolêncộtđiệnbịngã gãy tay. Đó là một năm mẹ gãkhôngchogãtrèobấtcứchỗnàodùchỗ ấy chỉ thấpđến cổ cậuhọc sinhlớpSáu.

Trầmngâmmộtlát,Ngakểtiếpbằngcáigiọngbuồnbuồnphiêulãng.

-Mườihai tuổi,emphảihọccáchtắm,gộivàgiặtgiũmộtmình.Đầuemnhiềuchấylắm.Connàocũngto,cắnngứa lộn cả óc. Quần áo em cứmặtmót hết người này đến người khác.Anhnhìnbàntayemnày!

VừanóiNgavừađưabàntaychogã xem.Mềm nhưng gan bàn tay cónhiềuvếsần.BốNgangồi lặngthinhgiữa nhà, ngoài sân là người đàn bà

chừng 50 tuổi. Lảng tránh cái nhìncủagã.

Ngagiớithiệugãvớimẹkế,vớibốvàđứaemgáihọclớpNăm.GiađìnhNgachỉcóvậy.TrôngbốNgahaohaogiốngbốSang.DuychỉcóđiềubốNgalàbệnhbinh.Ôngkhônghútthuốclá,không uống rượu. Gã nhìn Nga cảmthông.

-Saoemlạichọnnghềbáo?

Ngacười,nụcườinhiềuẩný.

Chuyến xe chởhai người vềHàNội.Vẫn làHàNội,gầnmàxa.Ngavàgãngồi chungmột xe ôm để ra bến xebuýt.

-Mười lămngànhai người? – lãoxe ôm mắt hùm hụp nhìn đôi chănthẳngtắpcủaNga.Lòngtựtrọngcủangười đàn ông đang hình thành cúđấm,gãquyếtđịnhngồigiữađểNgangồi ngoài. Nga người ý nhị. Lão xeôm thật bặm trợn, thi thoảng lạiphanhgấprồilaovọtvàoổgà.NgựcNgatrònlẳn,rắnvàâmấm.Chiếcáosơmimàutrắngtinhkhôikhônggiữđược sựnónghổi của lồngngực đôimươi.

Chỗấycủagã lạinhưngnhức.Sựkhátthèmmờigọi.Ngatrongsángvàtinhkhiếtquá.Còngã,trongđờigãcókhánhiềungườitình,chưakểnhữngchuyếntàunhanhkhôngđểlạidưâm.Trảtiềncuốcxeôm,haiđứađiraxebuýt,đôibốtmadeinTrungQuốccủaNgavấpphảimộthònsỏi,ngãchổngquèo.GãđỡNgadậy.Đếgiàybungra,

mặtNgađỏ lựngvì xấuhổ.Tiết trờimùađôngselạnh,cởigiàyđichânđấttrôngrấtkhócoi.Màđivàothìnhưbịthọt.GãđưabàntaychoNgabíuvào,cảhaicùnglênxebuýtvềHàNội.Bữa cơm trưa nãy ở nhà Nga, mỗingười theo đuổi một ý nghĩ riêng.Nhưng bằng con mắt của một nhàbáo,gãliếcnhìnxungquanhvànhậnthấysựkháchsáo,thậntrọngcủabốNga,sựkhôngđikhỏilũytrelàngcủangườimẹkế,sựấmcúnghiếmhoikhinụcườicủaNgađangphátsáng.

***

Sang đ ã bỏ làm ở công ty NhậtBản.Điềuấyđồngnghĩavớiviệchắnchiatayngườivợchưacưới,chiataytàisảnvôgiátrongbụngcôcháugáicưngcủavợsếp.Hắnkhẳngđịnhlầnthứ hai: đứa con ấy không phải của

hắn.

Tú làm vi ệc ở một tờ báo kinhdoanh nên thu nhập của gã cũng ổnđịnh.Nếuítlacàquánxá,nếuhạnchếnhững “chuyến tàu nhanh”, nếu gãdành tình cảm chân thành cho mộtngườithìgãkháxôngxênhvàdưdảvềvậtchất.

GãvàSanglạihẹnnhauởquáncàphêtrênđườngTriệuViệtVương.Hailycàphênóngbốchơinghingút.Bâygiờ,nhữngquáncàphêcũngcáchtânvềnội thất rất nhiềuđểđápứng thịhiếukháchhàng.Thayvìlycàphêbảynghìnngồivỉahèvớitờbáothểthao,những khách hàng vào quán cà phênày sẽ phải trả một ly cà phê haimươingànvàđọcbáomiễnphí.Mọingườigọiđólàtiềnchỗngồi.

Quáncàphêđượcbàitrítheokiểudângian,nhiềuchiếcnónbatầmtreotrêntường,kếthợpvóinhữngkhómtre, khóm trúc trồng dưới dạng câycảnh.Tườngđượcphếtsơnmàumây;thay vì treo tranh người mẫu, minhtinh màn bạc với những trang phụcthiếu vải, nhà hàng này thiên vềnhữngbứctranhcủacáchoasĩtrongnướctheotrườngpháiđươngđại.Âmnhạc cũng vậy, mọi người vẫn chọnĐàmVĩnhHưng, Hà Anh Tuấn, HiềnThụchayThuMinh,chứgiới trẻbâygiờ mấy ai đủ kiên nhẫn ngồi nghenhạc đỏ hay nhạc tiền chiếnặpnhauđể chia sẻ những vui buồn thườngnhậtcủathằngđànôngmớinếmtrảimùi đời. Dù không hẹn trước nhưngtuầnnàocũngvậy,haiđứađềungồiởnhững quán cà phê sang trọng, kiểucáchnhưthếnàyđểvừayêntĩnhnóichuyệnvừađủ thanh thản lắngnghe

bảnnhạckhông lờidudươngvànộitâmdadiết…

***

TúkhácNganhiềuquá.Điềuấykhiếngã không thoải mái khi ở bên Nga.Khôngbiếttừbaogiờ,Ngaquenđiăntốivàđợigã trởvề cănnhà trọbiệtlậpcủanàng.

Mộtcuộcsốngthửbắtđầuđãvộibáo hiệu sự kết thúc. Những gì đếnvớigãquádễdàngđềukhiếngãmauchán.Ngaimlìmchờđợigiâyphútgãhóa thân cho nàng. Cặp đùi trắngmuốt, thon dài trông như cái đuôiquyến rũ củanàng tiên cá,mộthìnhảnhgợinhiềukhaokhát.Ngakhóckhigãvànànghòalàmmột.Ngườithiếunữđượcgọilàđànbà…

Vũtrụbaola,âmdươngđiềuhòa.NganghẹnngàokhigãđưanànglênđỉnhVu Sơn. Gã gục xuống người nàng.Điều thiêng liêngnàng và gã gìn giữbaolâunaychỉcóvậy.

Gãđãtừngcómaymắnkhámphá“cáinghìn vàng” của ba cô gái. Đó là bamối tình đến quá nhanh và đều kếtthúc ảm đạm. Cả ba cô nàng đều cóvócdángmảnhmaivàthanhtú.

Nga thì khác.Nàngngây thơ, dạidộtvàcảtin.Nàngđaukhổrũravàxalánhtấtcảnhữngngườiđếnvớimìnhvìýnghĩ:nàngđãmấttrinh,đờinàngthếlàhết.Cònnhữngcôgáikia,họchỉcoiđólàmộtcuộcchơi,thỏamãnvàkhôngthỏamãn.

SựchânthànhcủaNgavẫnkhông

giữđượcgã.Cácđạigiabâygiờcũngphảivấtvảđimuacáinghìnvàngvớigiácắtcổđểgiảiđen.Cóônglớnphảingồitùrũxươngvìcáitộilậtngửacôbémườibatuổi.Nhưngkểracũngtộicácônglớnthật.Vìbâygiờkiếmđâynhững nàng thiếu nữmười tám, đôimươicòngiữcáinghìnvàng?

***

Tú và Sang thường xuyên đi vũtrường.MẹTúbảovũtrườnglàđộnglắc.Bốgãthìbảođólànơinhữngkẻthácloạntìmđến.

Gãkhôngđểnhữnglờikhuyêncủabốmẹlọtvàolỗtai.Gọigãlàđứaconkhôngnghelờicũngđúng.KhôngnhưSang,khitrởvềnhàhắnđãrũbỏhếtphầnchơibời,mangnguyênvẹnphần

lịchlãm,đầutócóngmượt,quầnlàáolượt. Bố hắn vẫn phải nhìn hắn nhưmộttấmgương.

Ngày đầu tiên gã rủ Sang vào vũtrường,ngườibạnnhảyđầu tiênhaithằnglàmquenhơnchúngkhoảng20tuổi.

- Tớ chán chồng, người phụnữngồibêncạnhTúcầmlyrượuvevẩy.

- Tớ không thích sống như con thỏbông, nhốt trong cái lồng sắt, ngườiphụnữcóđốngbẹobụngsềsệnhìnchằmchằmvàođôimắt thằng Sang.Rõrànglàmuốnnuốtchửng.

Haimụnạdòngnàynghĩrằnghaigãlàtraitânvẫncòntrongsánglắmnênvỏngvótđủthứtruyệncổtích,nóixanóigần,làmnhưlũmồisẽnuốtlắm.

Nhạcnhẹ.

Nhảy.

Haimụđànbàlắcmạnhđốngmỡthừa. “Đến đây thể dục thì hơi tốn!”Sanglàubàu.Túgalăngbướcđếnômeongườiphụnữcógươngmặtthanhtú,đôimắtbuồnnhưngtháchthứcvàbấtcần.NgườiphụnữbámchặtvàocơthểTú.Cảmgiáccơnbãođànôngtrongcơthểgãđangcuồncuộn.Ngônngữcơthể.Lậpdị!Làmgìcótìnhyêukiểuvongniên thếnày.Nàngghé sá

gã:

- Mình tên Soan, 42 tu ổi, kinhdoanhthờitrangáodài.Nhàmìnhởphố Khâm Thiên, chồng đi công tácnướcngoàisuốt.Ôngấy làgiámđốccôgtyxâydựng,liêndoanhvớiNhật.

Tómlạilàgiàunhưngthiếutìnhcảm.

ĐâycóthểcoilàlýlịchtríchchéocủaSoan.

Cònngườiphụnữkia tênSương,bạn học đại học của Soan. Mụ nàytrôngđanhđávàsắcsảo.Ngheđâulàchủbabốncửahàngvàngbạcđáquýuy tín nhất Hà Nội này. Chồng giàu.Mụ cũng giàu. Mỗi người một tàikhỏan riêng. Mụ vừa đá thằng bồ vìtội mang tiền của mụ đi nuôi gái!

NgheSoankểvậy.

HaingườiđànbànàychoTúcảmgiácthoảimái,chovàcho,khôngđòihỏicáigì.Ngoàira,Soancònrấttâmlý. Lúc nào cũng sắm sửa cho gã vàthằngSangquầnáotươmtất.VíSanglúc nào cũng từng xấp tiền đô. MụSương dùng tiền để giữ chân Sang.Còn gã, gã thích sự dịu dàng, chiềuchuộng. Người đàn bà đẹp là phảiquyến rũ khi lên giường. Soan muanhiềuđồngủđắttiền:bằngren,màutrắng, trongsuốt.Nhữngchỗkíngợicảm của Soan như khu rừng, càngnhìncàngbíẩn.

Không bi ết có tiếng chuông báothức, nhưng sáng nào Tú cũng dậysớm bởi sự vuốt ve mơn trớn củaSoan. Cái vật thánh thiêng liêng củagã dễ mua chuộc. Chỉ cần được yêu

chiềulànóngoanngoãnlàmtheosựsắpxếpcủangườikhác.

GãmãnnguyệnnằmnhìnSoan,ngườiđànbàkhi làmtình,ngoanngoãnvàhiềnlànhnhưconmèo.

Đànbàchỉmãilàđànbà.

Hạnhnhắn tin chogã: “Làm thếnàođể tin vào tình yêu?”, gã uể oải cốgượng cơn mệt mỏi nhắn lại: “Nếuđược thỏamãn về thể xác, tâmhồn,đấylàlúccầntinvàotìnhyêu.”

Hạnhnhắnlại:”Khôngđúng!”.

Gã vuốt ve mái tóc quăn quăn củaSoan, sốngvớiniềm tin thực tại củamình.

***

NgađợiTúởnhàtrọ.NgađợiTúởquánăn.NgađợiTúởtòasọan.Ngakhôngtingãđãcạntình.Giốngđànbàphức tạp thật. Lẽ ra nhìn thấy biểuhiện lảng tránh của đàn ông thì cứđường ai nấy đi. Đằng này, Nga cứgặng hỏi gã bằng một câu rất ngônghê:“Anhhãynóithẳngvàomặtemlàanhchưabaogiờyêuemđi?”.

Ngachờđợicâutrảlời,mắtrơmrớm.

Gãimlặngthaychocâutrảlời.

Ngabỏđi.

Khônghiểusaogãthấynhơnhớmùiđànbà từSoan.Soan thơm lắm,máitóc,lànda,đôimắtvàcảcáinhìnnữa.ThằngSangbảo:

-Chơibờithôi,yêuđươnggìcáingữnạdòngấy!Màyđừngđacảmmàphíđờitrai.

HômnaychồngSoanvề,gãghen.Gãđiên cuồng khi nghĩ đến cảnh thằng

chồng hôi thối và già không đều đóđưabàntaythôkệchdờdẫmnàng.

Cảtuầngãxanàng,mưaxốixả.Soannhắn tin cho gã: “Mình chỉ nhớ Túthôi.Lúctrongvòngtayôngta,mìnhcàngnhớTúhơn.Túđừngbuồnnhé,maichúngtalạiởbênnhau.”

Đàn bà khi yêu th ì bé nhỏ, conngười khi già thì trẻ con.Người xưađúckếtđâucósai.CáituổicủaSoan,lẽ ra gãphải gọibằng côxưng cháu.Nhưng gã lại tìm thấy sựđồng cả, ởcáituổichínmuồiấy.GãkhôngsođovớinhữngđồngtiềnSoannhétvàovígã.Nó là baonhiêu?Khôngmấy khigãđếm.Bởikhôngcótiềntừtòasoạn,khôngcó tiền từSoan,gãvẫncó thểrúttiềntừvícủamẹ.Giađìnhgãcũng

thuộc tầng lớp có tiềnởnHàThành.Có lẽ vì vậy nên trong tình cảm củaSoan,gãluôncốgắngkhẳngđịnhrằnggãyêuSoanvàkhôngvụlợi.Hạnhnhắntinchogã:“Yêumộtngườiđàn bà hơnmình gần 20 tuổi. Đó làtìnhyêuhay tình thương?Đó là tìnhthươnghayđồngtiền?”.

Mặt gã bừng bừng vì tự ái. Nhắn lạithế nào chắc Hạnh cũng không tin.Đànbàluônbénhỏvàíchkỉ.

***

Sangđ ã thay đổi hoàn toàn.Hắnưa chải chuốt và dùng đồ hiệu.Mấychiếcquầnbòhàngthùngkhôngcònđượcưachuộng.ChiếcáosơmihiệuCalvinKlein, trị giá hàng triệu đồng,víđựngtiềncủahắncũngkhác, thay

vìthứdarẻtiềnlànhữngchiếcvídacá sấu,bóng, sang trọngvàđẹp.Đặcbiệt tính tự ti của nómất hẳn. Côngbằngmànói thì Sangnhìnvẫnbảnhtraihơngã.Vẻđẹpcủadânxâydựngthô ráp, khô cứng vẫn là thỏi namchâmđốivớicácquýbà.

Sang mua chiếc ôtô. Chiếc Toyotamàu trắng sữa trông cáu cạnh. Điềuấyvẫnlàmơướccủanhiềuthằngđànông ở lứa tuổi của hắn bây giờ.Mọithứ đến với Sang dễ dàng hơn. Trừtìnhyêu.

Chiếcxeấy làquàtặngsinhnhậtcủa mụ Sương. Đã qua rồi cái thuởngười ta tặng nhau chiếc khăn mùisoa, lọ nước hoa, cuốn sổ tay. MụSương không tiếc tay trong việc chichoSangnhữngmónquàđắttiền.Đểche giấu thiên hạ, mụ cho Sang cái

danhchínhngônthuậnlàmột“láixe”riêngcủamụ.Cóxeriêng,mụSươngbắtđầu thích thúvớiviệcđidu lịch.Mụthíchnhữngcảmgiácmớilạ.Haithángnữa chồngmụmớivề.Màmụcũngnắmrõviệcảthưkýriêngcầmsổchitiêuchochồngmụđicôngtácvàtiếpkhách.Nhữngnơilãngmạnvàsangtrọngnhấtảvàchồngmụsẽđến.Chồng mụ được đặt chân tới thiênđường, tại sao mụ lại không? Mấynămvềtrướcmụcònđánhghen,cònvới tungcảcáinhàhàngnổi tiếng làđộng gái đẹp để kéo chồng mụ về,nhưnglàmmãithếcũngchán!Khôngcóhiệuquả!

MẹSangtìmđếnTú.Giọnghoàinghi,rắnrỏi:

-Túđừnggiấumẹ!Haianhemchúngmàylàmgìmàkiếmđượcnhiềutiềnthế?

-Chúngconkinhdoanhmẹạ!Mẹyên tâm đi, thời buổi này mất chútnướcbọt là cóbạc tỷngaymà. –TúnhanhnhảuthanhminhđểxoadịusựngờvựctrênđôimắtđượmbuồncủamẹSang.

-Mẹkhôngtin.EmNhưnóivớimẹlàkiếmđồngtiềntừkinhdoanhkhólắm.AnhTúlànghềbáo,anhSanglàmxâydựng.Mớicóhainămtrờiđãmuađất,muaxe.Tiềnởtrêntrờixuốngà?

Dù làm ột nhà báo, kinh nghiệmgiaotiếpđầymìnhnhưngđứngtrướcmột phụ nữ bé nhỏ và đầy lòngthươngyêu,đứchysinhnhưmẹSang,Tú vẫn thấy hơi chột dạ. Lúc này

thằng Sang đang lượn đi du lịch vớimụSương.ChuyếnđinàykiểugìmụSươngcũngchothằngSangvàingànUSD. Nó bảo hy sinh mấy năm nữa,rồi chia tay. Tú thì chân tình trongtìnhcảmnêngãsợcảmgiácphảixaSoan. Đó là cảm giác khiến gã thấykhóthởnhất.

ChuyếnđiSapadàigầnnửatháng.Sóngđiện thoạikhông liên lạcđược.Thi thoảng cuộc gọi từ số máy bàncủadânbảnđịa,giọngSangnhưuốngcạn gió, cạn sương trên đỉnh HoàngLiên Sơnvậy.Nhiều lúc tếu táo, hắnvẫn kể cho Tú nghe như một chiếntíchvềcáisựgalăngcủahắnđốivớicác quý bà. Lúc mụ Sương đi cùngthằng Sang vào sànnhảy, hàng trămánhmắtghen tỵngướcnhìn.Đànbàchỉcầncóvậy.Dùđànôngcầnnhiềuhơnthế…

***

Túquyếtđịnhbỏviệc.KhôngphảivìngàynàoNgacũngngồidựamìnhtrên chiếc xeminimàu xanh đợi gãvớichúthyvọngmongmanhvềtìnhyêu.ĐôimắtNgavẫnrấtđẹp.NhưngNgachỉ là một đứa trẻ với những ký ứctuổithơbầmdập,bịtổnthương.Khigã cần một người đàn bà biết làmmón salad Nga, chân giò hun khói,ngẩupínhầm… thìNga chỉbiếtmỗimón đậu rán và raumuống luộc vắtchanh.Khi gã cầnngườiđànbàbiếtđưagãvàocuộctruyhoan,Nganằmim lìm chờ đợi, đôimắt căng thẳng,sợhãi.Ngavẫnkhôngthấycảmgiáctậncùngcủaânái.

Hạnh bảo gã: “Nga sẽ cho cậu cảmgiácantoànhơn.Tìnhyêuphảiđược

xâydựngtừnềnmóngvữngchắc.”

Gã c ười nhạo cái lý thuyết củaHạnh. Những gì hình thành từ nềnmóng trong cuộc sống này đều nhưmón cơm khê. Chính vì thế, mấy vịthẩm phán thành phố lúc nào cũngbận rộn thụ lý hàng trăm vụ ly hônmột tháng. Con số đang ở dạng báođộngđỏ.

Nhớnghềbáo,thithoảnglạikiếmmấytờTiềnPhong,ThanhNiên,TuổiTrẻ về nghiền ngẫm, chán thì lướtweb, online. Cuộc sống là một dòngchảy, khi nào dòng chảy ngừng họatđộng,tấtcảsẽtrởvề“mo”.

Vụscandaldiễnviênbịtungbăngsexlên mạng đã ngủ yên với tiếng thởphào của người trong cuộc. Lạimộtvụ đánh người gây tác động nghiêm

trọngđếnlươngtâmcộngđồng.

Tít bài: cô gái 5 năm bị nhốt trongchuồngchógiăngkínmặtbáo.

S ự thờ ơ của con người bị giángmột nhát búa làm cho thức tỉnh thìnhữnghọatđộngđikèmsẽ là lênánnhữnghànhđộng thú tínhcủakẻđãgây ra bi kịch cho cô gái, trả lại côquyền làm người, tặng quà, sổ tiếtkiệm…

Đãquámuộnđểkhôi phụcniềmtin của cô gái bị chà đạp. Trên đấtnước còn đang phát triển này, hàngtrăm cô gái chịu cảnh đọa đày. Làmsao có thể cứu được họ? Nghề báochoTúkinhnghiệmrằnghễcáigìgiậtgân, nóng sốt thì cả xã hội sẽ nháonhào quan tâm và đặt ra hàng ngàn

câu hỏi, đồng thời ngay lập tức tìmđáp án cho hàng ngàn câu hỏi ấytrong những ngày scandal diễn ra.Làmsaotìmđượcđápán?

Nhưngcónhữngsựkiệntươngtựnhư vậy, có hàng trăm thân phận bịchàđạpnhư thế.Thửhỏibáochí cóquantâmxuểkhông?Haychăngchỉlàmộtdòngtinkhoảnghaitrămchữvớinội dung mờ nhạt. Với thông số ấy,chắcgìđộcgiảđãcóthờigianmàđểmắttới.

Tóm lại, hóa ra cô gái bị nhốt trongchuồngchósuốt5nămkiavẫnlàmộtthânphậncóchútmaymắn.

***

NếulàmphépsosánhthìSangvẫn

nhiều người tình hơn Tú, hắnmangmột thân hình khá lý tưởng và hấpdẫn, cáchnói chuyện ào àomưa giónghebảnlĩnhvàthuyếtphục.Đànôngyêu bằng mắt, đàn bà yêu bằng tai.Nhưngvớinhữngmụnạdòngthìhọyêubằngsựthỏamãn.SươngvàSoancũngvậy.Khi nhữngông chồng giàucókhôngđemlạisựthỏamãnchohọmỗi khi lên giường, họ sẽ đến vũtrường,sànnhảy,tìmđànông…

Túthìkhác,gãtintưởngvàoSoantuyệtđối.Chínhniềmtinvàotìnhyêuphi công trẻ lái máy bay bà già nàymà nhiều lần gã nảy sinh ý nghĩ sẽcôngkhaichuyệntìnhcảmcủamìvớigiađình.

Bão táp sẽ đổ xuống cái nhìn kinhhoàngcủamẹ.

Bốsẽuốnghaichénnướcchèmộtlúckèm theo điếu thuốcVinataba để tựtrấnanmình.

ChịGiangsẽúớnhưmêsảng.Gãđã chuẩn bị tâm lý đối diện với bãotáp,vớisựthấtvọngcủangườithân.Nhưngsaugiấcngủđêm,gãthứcdậyvới cái đầu tỉnh táo. Soan đang nóichuyệnđiệnthoạivớimộtngườiphụnữkhác.Giọngbônglơn,khéoléocủamộtngườiđànbàgiàucó:

“Chịcũng thíchTúà?Anhchàngcủaem khó tính lắm. Không phải dânsành điệu, dân bay ngoài vũ trường.Connhàlành100%”.

“3000USD?Nhi ều thế?Ai nỡ lấytiềncủachị.Thôi,chịđểemnóikhéoxem.Nhưngphảigiữbímậtvớiôngxãemđấy!Ôngấysẽ lậpdichúckhi

đinướcngoàivề.Hômtrướcemngheôngấygọiluậtsư.”

Cu ộc nói chuyện qua điện thoạikếtthúc.GiọngSoancườinhưcợtnhảvớimộtthằngngốc.Gãcắnmôichuachátkhibiếtmìnhđãbị“bán”vớigiá3.000USD. Soan là tú bà. Gã lặng lẽchui vào chăn ấm, hương vị nụ hônđêm qua vẫn phảng phất, mắt gãnhắmnghiềnnhưconmèolười.Soannằm cạnh gã. Số tiền 3.000USD sắpnằm trong tài khoản của Soan cùngtàisảnthừakế.

Buổisángngọtngàocủagãbiếnmất.Gãđinhưmađuổingược.Cuộcsốngtrốngtrải.Soanvẫnhônlênmôigãđểtạm biệt. Rõ ràng là gã đang bị ảotưởngvềngườiđànbànày.

Th ằng Sang quyết định dừng lại.

CảgãvàSangđềuchấmdứtcuộctìnhcủamình vì những căn nguyên khácnhau. Sang đủ tiền mua nhà, có xeriêng,muốnkiếmngườiđànbàkhác.Chánnhữngnếpnhănkhóemắt,chánđốngmỡbụngnhưphụnữmangthaiba tháng của mụ Sương, chán nhậntiềnvàquàtheocáchnày.Nếucứtiếptụcởlại,Sangsẽkhôngphânbiệtđâulàtìnhvàđâulàtiền.

Cuộcchia lycủaSang làvậy.CònTú, gã sẽ lại đi tìm tình yêu mới.Nhưngvới niềm tinbị bănghoại, sẽnựccườibiếtchừngnàokhinỗibuồnlặplại…

Ngườiđànbànạdòngthứhaicủagã, mặc áo blouse trắng. Một bác sĩsản khoa. Gã đọcmấy dòng tin trênmục kết bạn: “Nữ,mã số F201, sinhnăm1967,bácsĩsảnkhoa,hiệnđãly

hôn và ở cùng con gái. Muốn tìmngườicósựđồngcảm”.NgườiphụnữnàytrẻhơnSoannămtuổi.Hiệnđangsốngtrongcănhộchungcưtầngchín.CongáihọclớpChín,đangởcùngbàngoạiđểtiệnchoviệcđihọc.

Một người phụ nữ có cuộc sống ổnđịnhnhưngrấtcôđơn.

Chăn đơn, gố i chiếc, căn phòngkhôngcódấuhiệucủađànông.Ngaycảmâmbátcũnghạnchếvềsốlượng.Gã xuất hiện trong căn phòng ấy.Ngườiphụnữnởnụcườibiếtơn.Mộtngười đàn bà đẹp và trí tuệ, bị lãngquên.Gãnhìnbộngực trắngnõnnà,cổ đeo vòng ngọc trai, long lanh.Gươngmặttráixoan,đôimắthiềntừ,bíẩn.Hìnhnhưngườiđànbànàyvẫngiấumìnhtrongđôimắtấysaucuộchônnhântanvỡ.

Du ệ làm nghề y. Nghề y là nghềlươngthiện.Nhưngthờigiangầnđây,nhiều hồi chuông xã hội lên án sựxuốngcấpcủaybácsĩ.Nếuđếnbệnhviện bây giờ không có phong bì,khôngphải“ngườithân”củalãnhđạobệnh viện, thì cứ ngóng cổ chờ đếnlượtmìnhcònmệthơncănbệnhđangmangtrongngười.

Đế n bệnh viên khám là ám ảnhngườimangbệnh.EmgáiSanglàsảnphụ,mổđẻcấpcứu.Nằmtrongphònghồi sức, anh chồng già và giàu có đicông tác xa, osin thì lần đầu tiên rathành phố, ngơ ngác như trẻ đi lạc,thấycáigì lạcũngnhìn,mẹvàthằngSangvàophòngmổchậmmườiphút,haiảytáchuyểnnólênphòngđiềutrịsaumổ. Vếtmổ rất đau, Như khôngthểnhíchlêncáng.Haiảlậptứccầmmột tay,mộtchâncônàngnémtòm

lên kèm theo những tiếng cằn nhằn.Như nhăn nhó sau cú chuyển độngmạnh, vết mổ bị tổn thương và bắtđầu rỉ nước, nó dúi vội phong bìchuẩn bị từ hôm trước. Lúc cángchuyểnđếnphòngđiềutrị,haicôđộtngột thay đổi thái độ, khẽ khàng bếNhư đặt nhẹ xuống giường, lại còndặnđidặn lại,khôngđượchomạnh,phảiăncháotrongbangày…Duệbảo:

- Nhiều khi em từ chối quà tặng.Nhưngsợbịlạclõngvớiđồngnghiệp.Màthờibuổinày,cáigìcũngđắtđỏ.Không có thu nhập thêm, cuộc sốngsẽrấtvấtvả.

Duệmởmộtphòngkhámtưngaytại khu chung cư. Duệ thuê thêm babác sĩ, hai y tá.Đặcđiểm củaphòngkhámlàchiphítốnkém,nhưngbệnh

nhân được tư vấn tỉ mỉ, chi tiết vềbệnh tình, thuốc thang và phươngthức điều trị. Khách hàng phần lớnđếnđể“giảiquyết”hậuquả.TúthấyđồngcảmvớihoàncảnhcủaDuệ.Cáinghèolàmấuchốtcủanhữngbấthòa,tan vỡ. Gia đình Sang đã bớt nhữngcăngthẳngtừkhiconNhưlấychồnggiànhưngcótiền.Sangcặpbồvớigáigià dám chi mạnh tay để chiềuchuộngvàthỏamãnngườitìnhvongniên.Cuộcđờicũngcónhiềuhỉ,nộ,ái,ố nhưng xem ra số phận không quákhắtkhevớinhữngngườilươngthiệnvàkhốnkhổ.

***

GầnhaithángTúvàHạnhmớigặpnhau,gãngỡngàngkhithấyHạnhrắnrỏivàtinhanhtronggiaotiếpnhiềuhơn.Thúthật,nếunhìnHạnh,cảtrăm

thằngđànôngđềumuốnnuốtchửng.Hạnhnhưmộthìnhmẫuvềsựthànhđạt,duyêndángvàxinhđẹp.Khinóichuyện với Hạnh, Tú thấy mình làmộtnhàbáo,mộtnhiếpảnhgiathựcthụ.

Hạnhgọirượuvangvàthuốclá.Thựcđơnítkhithayđổi.Còngã,ngồi“hóngmát” cộng với bia tươi Đức chínhhiệu.NóichuyệnvớiHạnhlàcáchgiảitỏastresshiệuquả.

H ạnh vừa đi Trung Quốc để đưathươnghiệuthờitrangcủamìnhđếnBắc Kinh, Quảng Tây, Thẩm Quyến.Dòng thời trang dạ hội củaHạnh cóưuthếvềgiácảvàchấtliệu–rẻ,bìnhdân nhưng vẫn sang trọng. TrungQuốc đông dân, mức sống đang lênnhưvũbão.Vàinămnữa,thươnghiệuhàng thời trang dạ hội của Hạnh sẽ

bao trùm thị trường Trung Quốc,nhiềungườimẫu,diễnviên,hoahậusẽđếnđặthàng.TấtcảnhữngkháchhàngđếnvớiHạnhđềuxintấmcardvisit làmtin.Hạnh làngườiđặcbiệt.Tronggiớithờitrang,mọingườivẫndành cho Hạnh những biệt danh ấntượng: “Nhà thiết kế 8X”, “Tài năngnở sớm!”, “Bông hồng làng thờitrang…”NhưngHạnhlại ítbạn.Gãlàngườithứhaisauđámdânđồngtính.Hạnh liếcnhìngã thậtnhanhvớicáinhíumày.Thếgiớivẫnkỳ thịnhữngngườithuộcgiớitínhthứ3,nhưnghọkhông có tội. Vừa rồi ở thành phốPattayacủaTháiLancómộtcuộcthihoahậuchonhững“quýông”chuyểngiới.Vớinhữngphầnthiứngxử,trangphụcdântộc,trìnhdiễnáomàcácthísinhthamgia,gãnhậnthấykhácvớinhữngđấutrườngsắcđẹpmàgãtừngđược chứng kiến, cuộc thi này chấm

điểm cao cho những thí sinh có độ“nữ tính” vượt trội. Như vậy, nhữngthísinhbịhộichứng“hạttáoAdam”mà sự can thiệp của y học khôngthànhcôngthìsẽthiệtthòikhimuốnđạt danh hiệu cao hơn. Hạnh thíchdânđồng tính vì họ lậpdị nhưng lạichân thành,dámsốngvàđươngđầuvới bão táp của xã hội, nơi ánhmắtmọi người dành cho họ như nhữngđứaconquáithaicủaThượngđế.

***

Du ệ lớn lên ở thành phố hoaphượng đỏ, mẹ y tá, bố làm trongquânđộivềhưu.Ngaytừbé,Duệđãquenvớicuộcsốngởbệnhviện.Duệtha thẩn chơi khắp cácphòngkhám,phòng điều trị, phòng hộ sinh. Lênnăm, Duệ chứng kiến một đứa trẻchàođờitrongcơnđauquằnquạicủa

ngườimẹ.Nhữngđốmtócđenrìtừtừđẩy ra ngoài qua đường sinh dục,gươngmặtvàcảthânhìnhbétí tẹo.MẹDuệ làmnhiệm vụ đỡ đẻ gần 10năm. Chứng kiến đứa trẻ cất tiếngkhócchàođờiđốivớiDuệkhôngkinhhoàng bằng việc thấy người ta hủyhoạinó.

- Em bé chết rồi! – Duệ thét lên hãihùng.

-Conngoan,rangoàichơi,mẹchỉhóakiếp cho em bé, để kiếp sau em béđượclàmngười.

MẹvàmấycôcùngphòngphảidỗdànhrấtlâuDuệmớinín.Saunàycômớihiểurằngnhữngđứatrẻbịnạo,phá,hútkhicònlàbàothaihầuhếtlàkếtquảcủamộtcuộctìnhkhôngnhư

ý.Ngườiphụnữmuốnkiếmtìmhạnhphúctrongxãhộihiệnđạithìkhôngthểgiữlạiđứaconngoàigiáthú.

L ạ thay, một người con gái làmcavenhưngvẫn “son rỗi”, khi trởvềcộng đồng lại dễ được tha thứ hơnmột người phụ nữ đoan trang, tiếthạnhnhưng“đèobòng”mộtđứacon–kết quả củanhânduyên trongquákhứ.Cáichuyệnconanh,conem,conchúng ta luôn là đỉnhđiểm củamâuthuẫnvàxungđộttronggiađình.

Nhữngámảnhtuổithơ,nhữngbấtcôngtrongxãhộiđãchoDuệmộtsựlạnh lùng, mạnh mẽ, quyết liệt đếnmứcDuệchấpnhậnlyhônvớingườichồngcũmàgiatàilàđứaconvàhơnhaitriệutiềnlương.

Tấtcảvônghĩakhikhôngcòncó

thểnươngtựavàotìnhyêu.Vàicuộctình sau ly hôn, tất cả những ngườiđàn ông sau khi làm Duệ thỏa mãnđều không quên chìa bàn tay nhậnnhữngđồngthù laosòngphẳng.Cònnhớ,xưakia,mộtvịnữhoàngTrungHoa,tuyđãbảymươituổinhưngvẫnbắtnhữngchàng thanhniên trẻđẹp,khỏe mạnh nhất nước vào cung đểhầubàchuyệnchăngối.Bàcoiđấylàliệupháptinhthầngiúpkéodàituổithọvàgiữgìndungnhan.

Lúc chia tay ch ồng, Duệ mới 26tuổi. Bây giờ Duệ đã là một phụ nữtuổi băm, với những trải nghiệmxươngmáu. Dù không nói ra nhưngDuệ rấthài lòngvớinhữngmối tìnhđã qua; không có những người đànôngấy,cólẽDuệkhôngcònđủsứcđểghìmngòinổcủasựkhát thèm.DuệcòncócongáiPhươngNhi;đólàmột

phầntốtđẹpcủacuộcsống.PhầntốtđẹpấykhiếnDuệđammêlàmgiàuvàsốngtửtếvớithânxáccủamìnhhơn.Từ chỗ ham hố tình ái, Duệ muốnkiếmtìmchomìnhmộttìnhyêuđíchthực. Duệ quyết định đăng báo tìmbạnđời.Mọiconđườngđềuhướngvềmộtđíchnàođấy.Mặttrờirồisẽlặnkhimànđêmbuôngxuống…

***

SangthanhthảnvàvivukhiđámụSươngrakhỏicuộcsốngcủahắn.Mụkhôngphảilàhạngvừa,mụkhủngbốđiện thọaivà truy tìmhắnkhắpnơi.MụnhắntinchoTúvới lời lẽ tục tĩucủa dân anh chị: “Chúng mày đángtuổiđànemcủa tao, lúc tao làmmẹchúng mày vẫn còn vắt mũi chưasạch. ĐM! Chúngmày chỉ là lũ điếmđực mạt hạng. Chúng mày tiêu tiền

củataorồicaochạyxabay.Taotómđược.Coichừng!”.

Tìnhtrạngkhủngbốđiệnthoại,hạnhụctrênblogđangthịnhhành.Sangcười khẩy khi thấymặt Tú tái nhợt.Dù thế nào thì thay sim điện thoạivẫn là lựa chọn số một. Gã kịpmessagechoHạnhvàmấyngườibạncũmấydòng:“TừnayLêTúdùngsốđiệnthoạinày”.

Cu ộc sống của gã tạm thời yênbình.Hằngngày, gãđónDuệởbệnhviện, đưa Duệ về phòng khám. Buổitốimuộn,đợiDuệhếtbệnhnhân,gãmới lụihụiđưanàngđi ăn tối.Hômnàocũngvậy,Duệlaovàonhàvệsinh,chà thật kỹ xà phòng, dầu thơm lêntaychohếtmùitanhcủamáusảnphụvàthainhi.Bữaănđếnvộivã,Duệlúcnàocũngbậnrộnvớichiếcđiệnthoại

tonhưconrùa.BệnhnhânquenhẹnDuệđếnkhámthậtkỹngàycuốituần,bệnh nhân mới thì cứ xếp hàng lầnlượt. Những cô gái chửa quá sáutháng,muốnbỏphảiuốngthuốckíchthích cho đẻ non. Còn phần đông làhút, nạo.Đêmđầu tiên ngủ vớiDuệ,êmđềmnhưmộtgiấcmơ.Gãngủmêđi trong thỏa mãn. Duệ biết cáchchiều chuộng đàn ông. Đó là sởtrườngcủatấtcảnhữngphụnữởlứatuổicủaDuệ.Chỉcóđiềuthỉnhthoảngcónhữngđêm,Duệhaynóinhảm,héttoáng lên và chồm dậy với chiếc áoướt đẫmmồ hôi. Duệ thất thần, đôimắt hốt hoảng mong tìm một chútánhsángđểđịnhthần,thóatkhỏicơnác mộng. Để Duệ yên tâm là mìnhkhôngcôđộcmộtmìnhtrongsợhãi,gãcấuDuệmộtcáithậtđauchoDuệtỉnh giấc. Cơn mộng mị tan biếnnhưng Duệ đờ đẫn như người mất

hồn.

T ất cảnhữngngườiđànôngđếnvới Duệ đều kinh hoàng đến mứckhôngdámgắnbóvớiDuệnữa.Họsợbỏđi vì sợ ông trời sẽ phạt vạ cuộcđờicủahọvìđãởbênngườiđànbàlàm cái nghề hủy hoại những mầmsốngconngười,nhữngsinh linhcònbénhỏchưathànhhìnhhài.Gãcũngkinh hoàng vì sợ. Lần đầu tiên gặpngười đàn bà mộng du. Lương tâmthứctỉnhhaynhữnglinhhồnbénhỏgiàyvòDuệ?Gã trởmìnhquay sangôm gọn Duệ vào vòng tay săn chắccủamìnhđểchechở.

***

Khi có ti ền, Sang không muốnsốngtheođànbànữa.Hắnbảođãđếnlúcđànbàphải theohắn.Hắnquyết

địnhmởmộtcôngtydulịchtưnhân,condấuđỏ, chỉ tuyểnnamgiới.Mộthoạtđộngmạidâmnamtráhình.Cácchàngtraiđượcđàotạocấptốcmộtkhóa tiếngAnh sáu tháng,một khóahướng dẫn viên sáu tháng; lớp họcđược mở tại công ty. Khóa học kếtthúc,tấtcảcáchọcviênvaiuthịtbắpsẽ được huấn luyện một khóa giaotiếp, chiều khách, xin tiền… xét vềlĩnhvựcmoi tiềnđànbàth ìSang làbậcthầy.

XungquanhSanglúcnàocũngcóvàibacôgái,trẻcó,quálứalỡthìcó,bỏchồngcó, chánchồngcó.Sangăntạpvàhàilòngvớiviệcmìnhbịpháiđẹpsănđuổi.LúcTúđếnvănphòngSang,bacôgáiđangâyquanhhắn,côđấmbóp,côđưarượukềvàomiệng,cô gõ văn bản theo cái giọng lè nhètrịchthượngcủahắn.Sựthayđổicủa

Sangtỷlệthuậnvớithunhậpbéobởcủa công ty du lịch trá hình. ThằngnhânviêncủaSangđẩycửavào,bacônhânviênlàmviệcbánthờigianlặnglẽrútlui.Giọnghắnniềmnở:

- Em g ặp một hợp đồng du lịchbéobở.ChiềumộtmụnạdòngngườiTây, già rồi. Mụ nói xì xà xì xồ, emnghechẳnghiểugìhết,cứcườitươi,cườitítmắtvàlàmtheoanhdặn.Sauchuyếnnghỉdàingàyvề,emđượcmụthanh toán hợp đồng cho công ty,ngoài ra, mụ còn thưởng cho em cảngànđô.Tuyệtthật!

-Mày c ần thận kẻo pháp luật sờgáyđấy!Taokhôngnghĩmàyđãđixađến thếnàyđâu. –Tú caumàynhắcthằng Sang nhưng hắn chẳng coinhững lời ấy vào đâu. Vẫn cái giọngtỉnhqueo,hắnbảo:

-Lạchậu!Phápluậtcótobằngcáinàykhông?–Sangmởngănkéorútraxấp tiền dày cộp, đặt phịch xuốngbàn.TúhơirunvìsựtrảinghiệmcuộcsốngcủaSangđãđiquáxanhữnggìgãtưởng.Hìnhnhưgãvẫncóniềmtinvào tìnhyêunêncứmảimíêtđi tìmcái mà người ta gọi là tình yêu. Cótình cảm đó không? Có! Nhưng tìnhcảm chân thành ấy có thuộc về gãkhôngthìkhôngaitrảlờiđược.

CôngtySanggiàunhanh.Sốnhânviênbâygiờgấp10lầnlúcđầu.Ôtôcũngnhiềugấp10lầnlúcđầu.Đànbànữa….SangbảovớiTúrằnggãchẳngdạigìlấyvợ,kiếmmộtconđànbàtựnguyệnđẻchonómộtđứacon.Sangđãquensốngtronglạcgiới.

***

Tú b ắt đầu sống như một anhchàng vệ sĩ lúc nào không hay biết.Hằng ngày, cuộc sống của gã là đưađón,chờđợivàởbêncạnhDuệ,cólúclại như con mèo lười trên chiếcgiường ngủ. Một lần vào buổi sáng,trong lúc đi vệ sinh, gã bước quachuồng nuôi có bécgiê lai. Nhìn convậtmõmxám,lôngloang,ánhmắtcóđốm đen lạnh lùng dữ dằn. Một convậttrôngthậtvôcảm.TạisaoDuệlạinuôi convậtnày trongnhànhưmộtngườibạnthânthiếtnhỉ?Gãbịchóngmặt,súytlộnmửakhinhìnthấycánhtay của một thai nhi khoảng sáutháng, nằm lăn lóc ngay cửa chuồngcon bécgiê lai; nhìn những ngón taybénhỏxinhxinhấy,gãliêntưởngđếnmộtđứatrẻbụbẫmsắpchàođờimàsốphận,àkhông,điềunàyphầnnhiềudochínhbốmẹnhữnghàinhivôtộikiađãchọncáchđịnhđọatnhẫntâm

chohìnhhàinhữngđứaconmáuthịtcủamình.Ghêtởm,gãthấymìnhnhưconthúănthịtngười.Hằngngày,Duệthường cho con bécgiê ăn món thịthàinhilúcnửađêmđểgãkhôngnhìnthấy.BởiDuệbiếtrấtrõ,gãsốngbằngcáitâm,bằngniềmtinconngười.

Duệimlặngvịncửanhìngã,niềmhyvọngdườngnhưvụttắt.

- Em sẽ bán chó và không bao giờmangxácthainhivềnhànữa.

- Thôi, anh phải đi khỏi nơi này, -giọng gã líu lại không giấu nổi sựbànghoàng.

Duệkhóckhôngthànhtiếng.

Hàng trăm cuộc gọi nhỡ một ngày,hàng trăm tin nhắn một ngày. Gãkhôngmuốnđọcnữa.Duệgửichogãmộtbứcemail:

Anhlàngườiđànôngthứbaonhiêubướ c vào cuộc đời em? Không nhớ!Nhưnganhlàngườiđànôngđầutiênyêuthươngemvàtrântrọngem.Cuộcsống của em và Phương Nhi cần cóanh,cũngnhưcuộcsốngcủanhữngctdạicầncósựgiúpđỡcủaemđểhọcócơ hội đi tìm hạnh phúcmới. Nhưngemđãkhôngnhậnracáigiátrịlớnlaomà anh đã cho em thấy. Chỉ khi emthấyánhmắthoảnghốt củaanhkhibắtgặpcảnhtượngquáđỗihãihùng

ở chuồng chó. Em nhận ra mình làngười tàn ác khi hằng ngày em phảithựchiệnhàngchụccanạophá thainhưthế,vàhàngchụcthainhiấyemđãkhôngchôncấttửtếđểchúngđượchóakiếp.Emđãgiếtnhưngmầmsốngđólầnthứhai.

Hãythalỗichoem!

ThanhDuệ

GãmaillạichoDuệ:

Anh ra đi v ì anh nhận thấy cuộcsốngcủamìnhkhôngthểquẩnquanhmãi.Anhđangchờtìnhyêuđíchthực.Đừng tìm anh nữa. Vì cuộc sống củaanhđãmắcnhiều sai lần. Anhmuốn

làm việc và chờ đợi những điều bìnhyênhơn…

Chàoem!

LêTú

Lầnthứhaigãlạiquyếtđịnhthaysimđiệnthoại.Mẹgãbảo:- Mày định lông bông đến bao giờ?Đang làm bên tờ báo bán chạy nhưtômtươi,nhiềuđứamơchẳngđược.Đùngđùngbỏđilangchạ…

-Consẽkhôngnhưthếnữa!–gãnóigiọngchắcnịch.

Mẹbảo:

-Haymàyvàongânhàngmẹlàm.Mẹđượcmộtsuấtđấy.Màychỉcầnđihọclớp tài chính kế tóan hai năm. Vừalàmvừahọc.

-Convẫnlàmnhàbáomẹạ.

-Đểdễbồbịchlangchạ,màyvàthằngSang bây giờ không thể kiểm soátđượcnữa.Sắp30tuổirồiđấy.

- Kệ con, chúng con lớn rồi. Ở nướcngoài, đứa trẻ mới sinh ra đã ngủtrong nôi. Làm gì có chuyện chămbẵmnhưbênmình.Cóthếconcáihọ

mớitựlậpvàcóýchíphấnđấu.

Gãxinlàmởmộttờbáolácải.Đốitượng mà gã được giao theo dõi lànhững vấn đền gây nhức nhối đếnlươngtâmcộngđồng.Buổisáng,vừangồinhâmnhichéntràbúpnóngthìđườngdâynóngđổchuôngrộnrã.Gãlàngườiphụtráchxửlýthôngtincủađườngdâynày.

Ở Tây Nguyên, có sự việc anh traicùngmẹ khác cha 20 tuổi hiếo dâmemgái14tuổi.

Tại Hà Tây, có sự việc chú ruột bắtcóc cháu tống tiềngiađìnhanh trai.Thành phố Hồ Chí Minh, có sự việccon trai uống rượu sayđâmchết bốđẻ…

Hàngloạtthôngtin,Túthậntrọngghiramộtcuốnsổminidànhđểtheodõi.Kếhoạch làmviệcđượcgã thậntrọng tiến hành bằng phương pháonghiệpvụcủanhàbáo,xathìgọiđiện,dùngthưđiệntửđểtraođổivớichínhquyềnđịaphương,gầnthiđibằngxemáyđến.Gã làmviệc tốthơnnhữnggì xếp giao phó. Công việc khiến gãquêntìnhyêuvàsựkỳvọngởnhữngngườiđànbàcủamình.

Tuổihaimươi támcủagãnhưsóng.Xôvàobờcátlạivăngrakhơi,rồilạixô vào bờ. Có lẽ trong tình cảm, gãvẫn chưa tìm được chomình nhưngbếnđỗyênbình,tincậy.

***

Nga bị tai nạn giao thông. Cú điệnthọai của người qua đường gọi vàomáyTú là chân taygã loạngchoạng,têcứng.

“Alô!”

“Anh làngười thâncôgái cósốmáynàyđúngkhông?”

Trong lúc gã còn đang ú ớ chưabiếtthựchưthếnào,giọngngườiđànôngởđầudâybênkiakhẩnthiếtvanglên cầu cứu: “Bệnh viện X, khoa cấpcứu,côấybịthươngrấtnặng”.Khôngđắnđo,gãchỉkịpnhắnlạimấyđồngnghiệp cùng phòng rồi vơ vội thẻATMcùngíttiềnmặt,gãlaođếnbệnhviệnX.Lúcnàyđầuócgãrối.Gãmơ

hồtưởngtượngNganhưchiếclácuốicùngđanggiànhgiậttừngngàytrongsự níu kéo thoi thóp với thân, cành,cội nguồn của cuộc sống. Nếu nhưvậy,gãsẽbắtchướcônghọasĩnhântừ trong tácphẩmcùng tên củamộtnhàvănMỹ,sẽvẽchoNgamộtchiếclácuốicùngđểtiếpthêmnghịlựcvàniềmtinchonàng.

“Emnhấtđịnhphảisống.”–Gãnhấtđịnhsẽtrảlạichonàngsựhồnnhiên,chânthậtđếnnaolòng.–“Đừngchết!”- gã lẩm bẩm mấy lời khần cầu thathiết.Gươngmặtthấtsắc,vôhồn.

GãlàngườithânduynhấtcủaNgalúcnày.HiệngiờkhôngcóaibiếttinNgabị tai nạn giao thông. Chiếc xe đạpminicủaNgauốnthànhhìnhsố8.

Cáiđầukhổnglồ,thamlamcủahungthầnxebuýtđãđịnhnuốtchửngNga.

Ngavẫnchưachết.Bácsĩbướcrabáochogãsautámtiếngphẫuthuật.Nãocó hiện tượng máu đông. Hai mươivết khâu trên đầu. Quanh người làmộtđốngdâydợbăngkín.

Gã thuê m ột người phụ nữ làmdịchvụosintrongbệnhviện,chiphí30.000 đồng/ngày. Sở dĩ gã phải đithuêosinvìgãcònphảichămsócbácsĩ.Gãkhônghứng thúgìkhi cứphảisắp xếp những tờ polyme mệnh giá500.000 vào phong bì – trưởng êkípmổ8tờ,trợlýmổ4tờ,ytáphụcvụ1tờ.

Mười triệukhôngcánhmàbay.Điềuan ủi là Nga sẽ được chăm sóc tậntìnhkhigãrangoài.

Thànhphốmàgãđangsống,mọingười ai cũng giơ cao khẩu hiệuchống tiêu cực, nhưng chưa có cơquan nào nhận được đơn khiếu nạicủabệnnhânvề tình trạngquàbiếuvà phong bì trong bệnh viện? Họahoằnlắmmớicómộtvàinhàbáonóivề sự “vòi tiền” lộ liễu củamột sốybácsĩkhingườinhàbệnhnhânchưanắmđược“luật”bệnhviện.Đólàthứluậtkhôngthànhvănnhưngcácbệnhnhânđềuphảithuộclàu.

Ngày thứbasaucamổ,nhờcóyhọchiệnđại,sựchămsóctậntìnhvànhữngphongbìdàydặn,Ngabắtđầucử động ngón tay, ngón chân, mấpmáymiệng.Dấuhiệusựsốngbắtđầu

thựcsựhồisinhtrêngươngmặthônmêtrongimlặngbangàyqua.

Gãngồiimlìm,thầmcầunguyệnchoNgangaycảkhigãcậprậpđếmtiềnbỏvàophongbìbiếubácsĩ.

GãcầunguyệnchoNgacảkhigọiđiện hỏi tiền Sang. Hắn cười khànhkhạch.HắnbàoTúdạithìhết,khổvìđànbà, tội ai nấy chịu.Hắn saimấythằng nhân viên kiêm cave của hắnmangđếnchoTú2.000USD,bảothiếuthìcứgọihắn.

“Bạn tốt”, Tú thầm mừng vì cũngkhônguổng côngTúđãđối xử tử tếvớihắntừkhicảhaicònlànhữnghọcsinh,sinhviênngoanngoãn.

MẹTúgọiđiện,giọngbựcdọc:

-Saoconlạibỏviệc?Lạibậpvàođànbàđếnmứckhôngmuốnđi làmnữaphảikhông?Mùquángrồiconơi!Mẹcótíchcópđượctriệuđômàconkhông chịu làm ăn, thì rồi cũng độinónrađithôi.

- Con xin ngh ỉ phép thôi, con sẽsớm đi làm trở lạimẹ ạ. – giọng gãmệt mỏi thanh minh – Cho con haituầnnữa…-Tùycon.–giọngmẹbựcdọcrồitắtbụpmáykhigãcònchưanóihếtcâu.Rấtítkhimẹgãtỏrakhiếmnhãnhưthếvớiconcái.Nhưngcó lẽdạonàygãđãdầnđánhmấtniềmtincủamẹ.Haylàmẹđãnghenóiđiềugìkhôngtốtvềgã?

Hi ệnnay, điều gãquan tâmnhấtkhôngphảilàtìnhyêucủangườiđànbàđãcóchồng,khôngphải làvítiền

haysựhụthẫngcủaDuệ,khôngphảilà cách chiều đàn ông của những ảcaveđanghọccáchlàmtìnhtrênmấycuốnbăngsexhạngbamàlàsứckhỏevàsựphụchồicủaNga.ĐểNgakhôngngạcnhiên,gãđãsửalạichiếcxeminilành lặn như cũ. Gã không truy cứutrách nhiệm tay lái xe buýt trướcpháp luật vì hắn làm gì có tiền bồithường khi hằng ngày cứ phải oằnlưngđilàmnuôivợđẻ.

***

CasĩHồngNguyêntrởvề.Nàngđãđikhắpthếgiớivàtrởvềquêhương,đemtiếnghátphụcvụkhángiảViệtNam. Lời tuyên bố của Nguyên nhưmột ngọn lửa thổi vào lòng các fanhâm mộ niềm vui, sự hy vọng, tìnhyêuâmnhạc.

H ồng Nguyên trông rất thờithượng nhưng già hơn cái tuổi haimươitám.Từngtrải,đammêvàtìnhái…. Hồng Nguyên mang về một bégái.ĐólàkếtquảmốitìnhcủaHồngNguyên với đại gia, kết trái nhưngkhông đơm hoa! Sợ kết hôn, khôngchồngmàcócon,khôngsinhconmàxin con nuôi… đó là xu thế của cácdiva,saobựhiệnnay.

Túcảmthấyhơixaolòngtrướcsựtrở về đường đột củaHồngNguyên,mặc dù đó là sự trở về được báotrước. Sự thật, Hồng Nguyên khôngthểđịnhcưởParisvìnàngchưakếthônvàkhôngcóngườithânnàobảolãnh.NgheđâusốtiềngiắtlưngcũngđủchomẹconnàngmuamộtcănbiệtthựsangtrọngtạithủđôHàNội,mộtchiếcInnovaphácáchvàcóthểsốngan nhàn suốt đời nếu không làm gì

nữa.Đấylàcuộcsốngviênmãnmàkhôngítnghệsĩtrongnướcphảimơước.Gãchủ động gặp Hồng Nguyên, dầy tòmò,háohức.Trongkýứcxaxăm,vẻđẹp thời thiếu nữ củaHồngNguyênvẫnhằnlêntrongnhữngkhoảnhkhắccôđơnhụthẫng của gã. Cảmgiác lạlùngnhưthểmộtcâuchuyệncổtíchgiữađờithường.Nhưngtrướcmặtgãlúcnàylàngườiđànbàmộtcon,khônngoan,dạndàykinhnghiệm.Néthồnnhiêntrinhnữbiếnđâumất.Tựdưnggã thấy Hồng Nguyên phàm trần vàmấthết cáivẻ thần thánh,quyếnrũ.Gãbắtchuyệnvớibạngáicũvớitháiđộmờnhạt,khôkhanđếnmứcchínhgã cũng thấy nghi hoặc về thứ tìnhcảm còn sót lại của mình dành choHồngNguyên.

- Cha c ủa bé Nhật Huệ là ai? –

Giọng gã cộc lốc. Nhìn vào đôi mắtnghị lực, rắn rỏi của người đàn bàtừngtrải,gãbồnchồnchờđợimộtcâtrả lời sẽ khiến gã hồi sinh rồi thởphàonhẹnhõm.

-Túhỏivớitưcáchnhàbáohaybạncũ?–GiọngHồngNguyêndòxét,đôimắtvôhồncủangườiđànbàđãchịuđựngnhiềucúsốc.

-Bạncũ!–Gãtrả lờicụt lủn.Lúcnày cómộtđiều gì đó thôi thúcbảnthân gã phải làm một việc nào đấychoHồngNguyênđểcứuvớtcáitìnhcảmnồng nàn xưa cũ của gã đã bayhơi.Trảthùđạigia?Phanhphuiviệcđạigiacóconriêngvớicasĩnổitiếngtrên báo chí? Đòi quyền làm đàn bàcho Hồng Nguyên? Hay đòi tráchnhiệmngườichachobéNhậtHuệ?

HồngNguyênlặngthinh.

Trời chuẩnbịvềđêm.Chỉ cóđôimắt Hồng Nguyên là sáng nhất.Nhưnghìnhnhưđôimắtấysắpkhóc.ĐiềukhiếngãxaođộngnhấtlànhữnggiọtnướcmắtlăndàitrêngươngmặtHồngNguyên.Nhưngmuộnrồi,HồngNguyên lúc này đã là người đàn bàgânguốcvàchìmnổi.TrênvaicôđãđèobòngtmbéNhậtHuệ.

***Sangbắtđầudấnthânvào lạcgiới – cuộc sống “hậu mụ Sương”.Những cuộc truy hoan tập thể tạiphòng riêng của hắnđã vắt kiệt gầnhếtsứclựccủamộtthằngđựcrựa.Bacôgáitrơmắtđứngnhìnhắnlàmtìnhvớicôkia.Rồimấyả tranhnhau laovàoxâuxéhắnnhưnhữngconhổđóilâungàygặpmộtconlinhdương.Saumỗicuộcchơi,Sanglạilấymộtchiếc

quầnlótcủađànbànémvàocáihòmsinhviêncũkỹ củahắn.Đó làvậtkỉniệm rất thiêng liêngmà hắn lý giảivới thằng bạn thân rằng đấy là cáchtrảthùquákhứnghèokhổbầnhàn.

Tú t ần ngần đứng ngoài phòngkhách nhìn vào. Đằng sau tấm ri đômỏng là thằng bạn thân đang ngồnngộxácthịt,ngồnngộnthamlam.Vớigái, Sang phũ phàng, bởi hắn quanniệm cuộc sống rất công bằng giữachovànhận.NhiềulúcTúmuốnSanghãy dừng lại đi, đừng đi quá xa.Nhưng gương mặt hắn vẫn điềmnhiên,tỉnhqueotrongbộquầnáoxộcxệch.

MụSươngvẫntiếchắn.Vìdùbạctình nhưng hắn lại biết cách gợi lênnhững ham muốn đang liu riu cháytrongcơthểmụ.Ngônngữbảnnăng

khôngthểgiấunhẹmsaulớpvảivóc;ngônngữtưduykhôngthểgiấutrêngương mặt phết đầy thèm khát, đôimắt lúcnàocũngđongđưanhư liễu.Giấu sự lẳng lơ làm sao được vớinhững thằng đàn ông đi làm côngtrình?Trailáixevàdâncôngtrìnhlànhững kẻ đa tình, dễ bị đàn bà mêhoặc, dễ mê hoặc đàn bà và chóngchán.

Sang ngáp nhi ều hơn. Thân xáchắn, ban ngày cũng như ban đêm,dànhchoviệcngủvới rút tiền trongví đàn bà. Càng nhiều đàn bà thằngSang càng thấy thỏa mãn, sự thỏamãnđến tột cùng.Hắnhayngáp.Kểra, ngápmà ra tiền thì hắn cứ ngápmãi.

Túlàmnghềbáonênnhiềulúc,sựvachạmnghềnghiệpcóđểlạichogã

chútkinhnghiệmvàlýthuyếtvềtìnhtrường khá độc đáo. Gã thu lượmđược một công thức về tình dục cóthể coi là cẩm nang cho tất cả mọingười.Nếutínhđơngiản,dễnhớ,dễhiểuthìcứlấylứatuổinhânvới9,sẽrakếtquảkhảquan:2x9=18,nhưvậyđảmbảosứckhỏetốtcholứatuổi20làcóthểlàmtình8lần/tuần.Đốivớilứatuổi30(3x9=37,thìsẽquanhệ7lầntrong2tuần;cònlứatuổi40(4x9=36),nênquanhệ6lầntrong3tuần..

Nhưng Sang quan hệ với đàn bàkhông theomộtphép toán sứckhỏenàohết.Hắnbảođưađượcmộtngườiđàn bà lên giường dễ hơn ký hợpđồngdulịchtầmcỡquốctế.Đànbàlàhànghóa,hợpđồngdulịchlàthươngmại.Mấyảcavelúclêngiườngvớihắn,cứ

hỏi: “Thế sao anh không mở thêmdịch vụ hầu hạ những quý ông? Emmuốnkiếmthêmtiền…”

Nhưng mấ y ả cave không hiểurằnghiệnnay, loạihìnhdu lịchbằngxemáypháttriển.Chỉcóđànôngmớicó sức khỏe để chở những vị khách“du lịch” bằng xe máy trên đườngrừng núi. Những cuộc du ngoạn ấy,đànbàđược thỏamãnbaogiờ cũnghào phóng hơn đàn ông. Như vậy,doanh thu của công ty Sang sẽ tỷ lệthuậnvớisựhàophóngcủađámđànbàthèmcủalạ.Phụnữđộcthânởcácnướcphát triểncaohơnnamgiớivìhọyêuthíchtựdovànhữngcuộcvuichơimạohiểm.

***

***

CongáiNhưđãnămtuổi.Sangrấtquý và thương cháu. Hắn phân biệtkhárõàng:đànbàvàcôngtylàxãhội;bốmẹ,anhchịem,bạnbè,concháulàgiađình.Hắnngồi cảbuổi chiềunóichuyệnvớicôcháugái.LúcSangngồichơivớicháu,Túhầunhưquêntấtcảnhững gì sa đọa trong đời sống củaSang.Đứabébibô:

-BácSangà?Saobácchưalấyvợ?

Sangcườihiền:

-Vìbáccònbậncôngviệc.

Đứabélạigặnghỏi:

- Th ế sao bố cháu bận công việcmàvẫnlấyđượcvợhảbácSang?Chỉchờ cô cháu nói vậy là thằng Sangcười chảy cả nướcmắt. Lúc nào nóiđến bé Hà Anh – con gái Như, Sangcũngđềuthừanhậnrằngđứabéấysẽthông minh và trưởng thành trướctuổi.

M ỗi lần nghĩ đến cuộc đời khốnkhổ của em gái trước đây, Sang lạikhông muốn làm khổ thêm bất cứcuộc đời người con gái nào nữa cả.Nhưngkểcũngtội,tạiđànbàlàmmấtniềm tincủahắnchứkhôngphải tạihắncốýgieorắcsựlừadốilêncuộcđờiđànbà.Thực ra,hồinăm thứbađại học, hắn phải lòng một cô họcsinh mà hắn làm gia sư. Cô bé kháthông minh, có chất giọng xứ Nghệ

trọtrẹnhưngdễthươnglắm.Mỗilầngiảng đến phần bài nào khó hiểu,Sangđềunhìnvàođôimắtcôhọctrò,cặp lôngmàyđẹpnhưnét vẽ của cổnhân. Tự dưng những lúc như thế,trốngngựcSang lạiđậprộnràng.Cólẽđólàmốitìnhđầucủahắn.Nhưngđếnhômnaykhingápcũngrađànbà,hắn mới thổ lộ. Sự việc chìm đắmtronghyvọng,trongniềmtinrồimộtngàykhôngxa,côhọctròsẽhiểuđiềukhónóicủathầy.Nhữngngàyấyđốivới Sang thật lãng mạn. Không giantrong lành, nhìn đâu cũng thấy sựsống,nhìnđâucũngthấytìnhyêu.

Nhưngniềmhyvọngrồi cũngvỗcánh bay đến một vương quốc mới.Khôngcóhyvọngchothằngđànôngnghèokiếtxáclạichungtình.Mộtlần,từ nhà cô học trò về, Sangmới nhớmình để quên cuốn sổ ghi bài trên

lớp. Hắn vội vã quay lại nhà cô bé.Cổngđóngkínmít,hắnkhẽđẩy,vàonhànhưmộtngười thân.Điềuấybốmẹcôbéđãchophép.Phònghọccủacôbéđóngkín,đènđiệnđãtắt, thayvàođólàchiếcđènngủkiểuPháp,tỏarathứánhsángmàuvàngmơhồnhưnhững dải hoàng hôn còn rớt lại.Giọngngườicontrai lạ làmSangnínthở:

-Anhtưởngemsẽbịthằnggiasưđónuốtchửng?Anhthấyđôimắtnócứhauháunhìnem.

-Rứamàanhcũngghen!Emnỏthíchanh Sangmô, anh Sang hiền khô, lạichưa từng trải.Mầnrăngmà tàinhưanhđược.

- Khéo nịnh! – giọng người con traicợt nhả, buông lơi. Tiếng cô học tròlạikhẳngđịnhnhưđinhđóngcột:

-Emđã traocáiquýnhấtcủangườicongái choanhrồi.RứaemcònmơtưởnganhSangmầnchi?Màanhlãngphí thời gian quá,mùng 8/3 anh nỏđịnhtặnghoachoemà?

-Anhchỉcó“hoasúng”thôi!Emcònít tuổi mà vẽ chuyện! Hoa rồi cũngtànvàhéoúa,chỉcótìnhyêulàvĩnhhằng.

-Rứaanhtặng“hoasúng”chobaonhiêu cô gái rồi? – giọng cô học trònũng nịu. Sang đứng bên ngoài chếtđiếng,mặtnóngran,lưngtựanhẹvào

cửa,gântrêncổvàtháidươngnổilên,đỏ lừ. Tiếng trò chuyện từ trongphòngcôhọctrònhưphátđạnnhânđạo cuối cùng kết liễu niềm tin vàotìnhyêu củahắn, thứ tìnhyêu trongsáng,đẹpđẽ.

-Ngốcthật!Hoasúngtặnggáithìchmột thời điểm nông nổi và bồngbộtnàođóthôichứ.Hoasúngtặngvợthìcógiátrịmãimãiemyêuạ,nào!Nào!Nào!..Tiếngchiếcquầnvảihoatụt đến gót chân đoan trang của côhọc trò ngoan bị lôi đến roạt. Tiếngdâylưngbậtchốt.Tiếngthởhổnhểnchờđợi.

Sanglênhữngbướcchânnặngnềtrởvềkítúc,hắnmuốnmượnTúthêmíttiềnđểtrangtrảisinhhoạtvàhọcphí.

Thế làhắnmấtniềm tinvàođàn

bà,dùngườiđànbàhắnthíchmớicómười sáu tuổi. Hắn quyết định nghỉdạyvớisốtiềncôngítỏi.CôhọctròbuồnthiuvìkhôngđượcSangđưaramột lời giải thíchnào.ĐôimắtSangđầyrẫyvẻkhinhbỉvàghêtởm.Thậmchíhắn cònghê tởmchínhbản thânmìnhvìcái tìnhcảmngâythơ, trongsángmàtrướcđâyhắnđãcảtindànhchocôgáiấy.

***Nga đã tỉnh, cử động và nhậnthứcđượcmọiviệcxungquanh.Việcđầu tiên khi tỉnh dậy, Nga cuốngcuồngtìmđôichânvàđôitay,xemnócó còn lành lặn. Nó vẫn còn nguyênvẹn.Ngamỉmcười,nụcườinhưhoatulip.

Ngày thứ năm, bác sĩ gọi Tú vàophòngvàbáochogãbiếtNgađãquanguyhiểm.Hiệngiờchỉcầnnghỉngơi

và tiêm thuốc điều trị đều đặn thìkhoảng một tháng nữa có thể xuấtviện.

“CónênbáochogiađìnhNgabiếtkhông?” Chỉ cầnmột bức điện khẩn,cả nhàNga sẽ khăn gói đi thăm conngay.Điềuấylàchắcchắn.Gãđiđilạilại với baobănkhoăn suy tính. Cuốicùnggãquyếtđịnhimlặng.Hiệngiờgã cũng đã nghỉ việc. Điều ấy do gãhay do tình yêu?Không hiểu sao cứmỗilầntrởvềvớiđànbàlàgãlạibỏviệc.Đànbàvàsựnghiệpcủagãthậtxung khắc. Nhưng nếu cho gã đượclựa chọn, gã sẽ vẫn không thể sốngthiếuđànbà,vìđànbàsẽđẻragiốngnòi, lý lẽ của gã lúc nào cũng mangmộtýnghĩanguồncội.

-Emmuốnvềnhàtrọ.Hếtnhiềutiềncủaanhlắmrồi.Emthấyáingại

choanhquá!–Ngarên lên,đôimắtánh lênsựáynáyvànỗilolắngvềvậtchất.KhôngphảiNgakhôngbiếtTúthừakhảnănglo cho cô,màNga sợ tình yêu trongsáng của mình sẽ bị đồng tiền làmmấtđigiátrịđẹpđẽvốncócủanó.

-Aibảoemlàhếtnhiềutiền?–Gãanủi.–chắc làmấycôy tá thực tậpđúng không? Em cứ nghỉ ngơi đi,đừnglonghĩnhiều.Khinàoemkhỏehẳn,chúngtasẽvềquê.–MắtTúlấplánhnhìnNga,gieovàoNganiềmhyvọng,niềmtinvàosựtrởvề.

Ba tháng n ằm viện. Tính sơ sơcũng mất ba chục triệu. Sang đưa2.000USDcũnggầnhết.Ngasắpkhỏirồi,hỏiSangnữathìthừa,màkhônghỏi thì thiếu. Về nhà lấy tiền bốmẹthấyáingại.Đànbàvàtiềnbạc luôn

ràngbuộcgã.NhưngvớiNga,đócònlàtráchnhiệmcủamộtngườiđànôngnữa.Ba thángởbênchămsócNga, gã cómột cảm giác rất lạ,một chút gì giađình, một chút gì tình thương, mộtchútgì tìnhyêuvàrấtnhiềusựcảmthông. Gã nghĩ về người đàn bà yêumìnhnhấtvàngườiđànbàgãtừngưuái nhất. Không ai sướng hơn ai.Mỗingười đều cómột nỗi khổ. Lúc này,vớigã,Nganhưngôichùađểgãđeotrànghạt,mặcáocàsangồitĩnhtâmniệmPhật.

Tìnhyêulàtậncùngcủasựthanhthản và niềm kiêu hãnh. Gã khôngthấy sợ hãi khi ở bên Nga. Nhữngngười phụ nữ từng cho gã cảm giácyên ấm, tự tin khi lên giường, thựchiệnniềmđammêgiốngloài.Nhưngcũngchínhhọlạiđốtcháynhữnggiá

trịđạođứcmàbảnthângãkhôngbaogiờdámđặtchânđến.

***

Sanglaovàovòngtayđànbà,đànbàlaovàovòngtayhắn.Cáivòngtròncủatròđuổibắt:tiền–tình–tiềnấysẽ chẳng bao giờ ngã ngũ.Một ngàycuối năm, trời xâm xẩm tối, một côgáiănvậnkiểunhàquê,đôimắtbuồnrười rượi, ngồi co roở cổng công tySang.Côgái trônggiànua,hìnhnhưcóbầu.Ôngbảovệlắcđầunhìncôgáicảm thông. Ông đưa áomưa cho cômặc tạm, ngoài trời bắt đầu mưanặnghạt.

Côgáivẫntrơnhưđá,cóvẻbịphụtình.Thờibuổihiệnđại,đànbàvẫnbịthiệtthòinhiềuhơn.NghekểởẢRậpXêÚt,mộtphụnữbịphạthaitrămroi

vàhainămtùvìbịsáungườiđànônghãmhiếp.NếuởViệtNamvànhữngnước tựdodânchủ trên thếgiới thìngười phụ nữ Ả Rập kia chỉ là nạnnhân. Pháp luật sẽđòi sự côngbằngchongườiphụnữbịchàđạp.

CôtađếngặpSangcóviệcgìnhỉ?Ôngbảovệnóirằngcôgáilênđâytừhômqua.Sangnhấtđịnhkhôngchịugặp,hắnsaithằngcavetrongcôngtyđemmột bọc tiền xuống và dúi vàotaycô.NhưngcôkhôngchịunhậnvàchỉđòigặpSangcómộtlầnrồibỏđivớihaibàntaytrắng.Kểcũnglạ!VừalúcấyTúđếnchơi.Thấycôgáibịngấtxỉuvìcảmlạnhngaytrướccửathangmáy, gã cùng ông bảo vệ vội đưa côgáilạvàobệnhviện.Ngồitrongtaxi,ngheôngbảovệkểsơquavềchuyệncôgái,Túthấyrấtbănkhoăn,hễnghecó chuyện gì liên quanđến Sang, Tú

lại chột dạ thấy hình như có gì uẩnkhúc. Đàn bà và Sang có duyên nợ.DẫuvìbấtcứlýdogìthìSangcũnglàkẻchủýgieorắcvàocuộcđờiđànbànhững vết cứa. Cô gái đượcđưa vàokhoa sản, kiểm tra khỏe thai nhi, đohuyếtápsảnphụ,códấuhiệutụt,haingàychưaăngì.Ôngbảovệ cập rậpdúi tờ 100.000 vào chiếc phong bìdínhnướcmưanhàunhĩ.Ôngbác sĩtuổi còn trung niên, mắt đục ngàu,kínhdàycộp,khámvàchẩnđóanrồichuyểncôgáilênphòngđiềutrị.

Nửa tiếng sau, cô tỉnh dậy giọngthều thào, mệtmỏi. Cô đến từ NamĐịnh, làmnghề bốcmộ và lượmxácngười chết đường, chết sông. Nămngoái, chính tay cô đã vớt được gầnbốnmươi xác nạn nhân chết trôi từsôngHồngđổvề.Nửađêm,cảnhsátgiao thông gọi cô đến lượm xác và

khâm liệm chongười xấu số gặp tainạnrủiro.Chẳngaithíchcáinghềrợntóc gáy này. Lúc sương rơi tờ mờsáng, lúcmưa lâu ngày, ánh lân tinhlập lòe khắp nghĩa địa, cô ngồi đợiđến giờ Hoàng Đạo để thay áo chongườixấusố.Cólúccảmthấysợhãivà khao khát sự yêu thương củangườiđànôngkinhkhủng.Nhưngcôxấu quá, lại nghèo nữa, chẳng cóngườiđànôngnàodámyêucô.RồicôgặpSangtrongmộttìnhcảnhcũngéole.Xecủahắnvàđối tácngườinướcngoàilaoxuốngsông.Lúcấylàchiềutối, phải đợi đến sáng hôm saumớigọiđượccứuhộgiaothôngvớtxelên.Ông khách nước ngoài về khách sạnthayđồvànghỉngơi.Sangđượcmấyanh cảnh sát giao thông thân quenđưavàonhàcôởgầnđóđể lậpbiênbảnvềvụtainạn.Chẳnghiểusaokhicảnh sát giao thông đi rồi lại ở đó

khôngvề.Chínhcáiđêmấy,cômangthai.Chưabaogiờcôbiếtđếncáicảmgiácđượcyêulạlùngđếnthế.Côlêngặp Sang, không phải để cầm mộtnắmtiềntođùngđinạothai.Đờinàocôchịubỏđứabénày.CômuốnSangchocôcáicảmgiácđượcyêunhưthếlần nữa. Nhưng đó chỉ là giấc mơ.Nhìnkỹngườiđànbàxấuxínày,Túmớisửngsốtnhậnracôtasitìnhvàchân thậtquáđỗi. Sangđãcămghétđànbàhơitháiquá.

Côvẫngiữcáithaitrongbụngvàraviệnngàyhômsau.CôthanhtoánviệnphívàcầmmớgiấyxétnghiệmvàođưachoSang.Mặthắntỉnhqueo,cườiphớtđời.Điềuđólàhếtsứcbìnhthường. Sang bảo đàn bà đã tựnguyệnchothìđừngbaogiờđòihỏitráchnhiệm.Hắnkhôngđòicôtaphảisinhcon.Hắnkhôngthíchbịgánghép

vào một mớ trách nhiệm loằngngoằng.

ĐiềuduynhấtTúđượccôtanhắnnhủlại,đólàbégái,côđịnhsẽđặttênbé là Sang Thanh. Tự dưng Tú thấychạnh lòng như ai dó chạm vào vếtxướcquákhứcủagã.Vìđếnbâygiờ,hắn chưa gặp người con gái nào tựnguyện sinh và nuôi con một mình,khôngđòihỏicũngkhôngoántrách.Đànbàcóquyềnđượcíchkỉ,cóquyềnđược tận hưởng những vũ điệumớimẻcủacuộcsốngtiệnnghi.

TúvàSang,gầnnhưcómột tỷ lệthuậnvớinhữngngườiđànbà.Chỉcóđiều hơi khác, Tú ban đầu tìm đếnđànbà làchânthật.CònSangthìchỉxác định thỏa mãn và chơi bời. Tựhắnđãlấyroiquấtvàocáchsốngcủahắn.Mànhữngvếtđausẽtrảgiávào

ngàyhômsau.GiánhưTúkhôngômđồmnhưngmốitìnhhãohuyền,biếtđâuSangsẽnghe lờigãđểkịpdừnglạiđúnglúcvàxâydựnglạihìnhảnhbảnthânmình.

***

Ngađangkhỏedần.ChiềunàoTúcũngdẫnNgađidạochơiởcôngviên.Ngacònrấtyếunênphảingồixeđẩy.Sangđườngcũnglàmốihiểmhọađốivớinhữngngườiđibộ.HômtrướchaiônggiáosưngườiMỹbịmộtphenhúhồn,phảibóbộtnằmmộtchỗvìgặpmộtđámchíphôiphóngnhanhvượtẩu.

- Bụi quá! Đi nhanh qua chỗ này đianhTú.–Ngađưataykéokhẩutrangchemặt,mộttayxuaxuabụiđường.

-Bụià?–Túvừahỏivừađưamất

nhìn trước nhìn sau vì sợ gặp mộthung thần xa lộ. Gã rảo bước thậtnhanh rồi đẩy xe lên vỉa hè, rẽ ngayvào công viên. Nga thư thái, mắtnhắm nghiền, miệng lẩm bẩm hátdăm ba câu nhạc Trịnh. Nhiều hômnằmtrongphòngbệnhởtầngsáucủabệnh viện, Nga thẫn thờ nhìn xuốngđườngphố,đôimắtnhòenhoẹtnước.Ngatừngướcmộtngàygầnđây,đượctrở về với nhịp sống bình thường,được đi lại, làm việc, được viết bài.Nghềbáođòihỏisựnăngđộng,hoạtbát, xôngxáo.VậymàNganằmmộtchỗ trói chân, trói cẳng, trói cả khátvọng, đammê.NếuTúkhôngởbên,truyềnchoNgachútnhựasống,chúthyvọng,chúttìnhthương,khôngbiếtNgacóvượtquanổikhông?

Đangđi,TúvàNgagặpmộtngườiđiên,tóctairốibù,ngườiđiênvừađi

vừacười,vừahátvuvơ:“Talàngườiđànbàđẹp,đẹpnhưhoacúcdại,đẹpnhưdòngnướcmát,khôngcósựđàngđiềm của, thế giới đàn ông sẽ chết,lalala…”.

- Kh ổ thế anh Tú, anh có tiền lẻkhông?Emthấybàtatộinghiệpquá!- Người ta bị điên tìnhấy em ạ. Nếucầnsựbốthí,anhtinchắcbàtavẫncầntìnhyêuhơn.

TúcườihiềnkhingheNgavặnvẹo:

-Thếlấyđâuratìnhyêuđểchongườiđànbàkiabâygiờhảanh?Tìnhyêuphùphiếm.

NgangướcnhìnTú,chờđợi,mơhồ.

Thựcra,NgađãbiếttấtcảvềTú.Ngaimlặngvìlẽgì?Vìtủihổ,vìthấtvọng, vì niềm tin ngốc nghếch, thầnthánh? Chưa bao giờ Nga góp ý haynhănnhókhiTúchơivớiSang–mộtthằng đàn ông có lối sống nhà thổ.Đànbà là hànghóa.Đànbà cần tiềnhay cần tình yêuđều giốngnhau, cóthểmuađược.

ChưabaogiờNgatỏraghentuônghay coi thường những người đàn bàTúđãtừngquanhệ.ThậmchícólầnTúcốtìnhchoNganhìnthấymìnhđivớiDuệ,nắmlấytayDuệnhưngNgavẫnimlặngnhẫnnhịn.ChỉcóđôimắtlàngônngữhiếmhoimàTúđọcđượccủa Nga lúc bấy giờ, ánh mắt Ngabuồn,suytưvànhìnxaxăm,cố lảngtránhhình ảnh củaTú vàDuệ. Thựcra, lúcấyTúrấtsợNgabuồn,nhưnggãlạimuốnlàmNgaghen.Đànôngvà

đànbàphức tạpnhưnhau.Cáiphứctạp của những chàng trai trẻ khi đitìmhạnhphúcđích thựcnhưng thấtbại nhiều lần, giống như việc đemthùngbịthủngđimúcnước.ĐúnglúcgãmấtniềmtinvàotìnhyêuvàmuốnbắnđạibácvàoquákhứthìNgaxuấthiệnvàgiữgãlại.

Ni ềm tin là chút gia vị tinh thầnlàmchongười takhôngbịchếtđuốitrongsựviễnvông.KhôngbiếtNgacóphảilàngườiđànbàcuốicùngníuTúlại? Nước hồ xanh ngắt, công viênxanh ngắt. Ánh hoàng hôn vàng rực.TúđưaNgavềnhàtrọ.HaihômtrướcNgaraviện,bácsĩgọiđiệnvàokiểmtravếtmổ.Tấtcảdườngnhưđãlànhlặn.Chỉcóđiềuthi thoảngNga lạibịđaunửađầudodưchấntừcúvađậpquá mạnh. Cuối tuần, Nga muốn vềquê.BốNgacónhắnmấycôbạncùng

quê làm việc ở ngoài này tìm Nga,nhưngmãihômnaymáydiđộngcủaNgamớibật.Hàngchụctinnhắn.Ngahỏanghồnvàthẫnthờ:

BốvàdìđãđăngbáotìmNgarồi,Ngađangởđâu?Mìnhđãnhờbêntruyềnhìnhđăngtintìm Nga. Không hiểu vì sao Nga mấttíchnhưvậy.

M ấy tháng nay, cả gia đình náoloạntìmkiếm,khôngcókếtquả.LúcnàygãmớithấyhơilolắngvàáingạivìlúcNganằmviện,gãđãkhôngbáocho gia đình cô biết. Ba tháng nằmviện,bathángđiềutrịngoạitrúdướibàn taychămsóccủagã,Ngakhôngnghĩđãgây ra chấnđộng tâm lý lớnlao đối với gia đình mình như vậy.Chiếc taxibốnchổđỗởđầu làng,gãdìuNgaxuốngxe.Ngađểtócdàihơn,

hơigầymộtchút,daxanhxao.Cảlàngquan họ nhìn Nga như một liền chịnửamùa.Hàngchụcánhmắtđổdồnvề phía Nga, nhìn xóay vào sự thayđổi củaNga với ánhmắt tòmò, xenlẫndèbỉu.

Nga bất ngờ vì thái độ thiếu thânthiện của dân làng. Tú còn bất ngờhơn nhưng không thể đoán nổi, rốtcuộcnhữngánhmắtkhinhbỉ,xétnétdán vào gươngmặt còn ốm yếu củaNgalàdođâu?

B ố Nga đứng sững như cây,mộtcáicâyhéohonvìthiếunhựasống,lácâytànúa.BàntayxươngxẩucủabốNgalầnlầnsờtrêngươngmặtcongáinhư thể ông không tin cô gái đứngtrước mặt ông là Nga. Một ngày, cóhàngngànvạnđiềuxảyra,tronghàngvạn điều ấy, có những chuyện giống

như cổ tích, có những chuyện giốngnhưácmộng.

-Conđãtrởvề!–GiọngbốNgarunrun nấc lên những tiếc kinh hoàng.Trong sự kinh hoàng ấy, gã thấy cónétgìxúcđộng,cónétgìsợhãi.Saugiâyphúthạnhngộhiếmhoi,ôngđờđẫmnhìnNgatừđầuxuốngchân.Ôngquaysangnhữngánhmắttòmò.Cáinhìn của ông muốn xua đuổi, muốnthanh minh, muốn được bình yênđoàntụvớingườithân…- Con không làm cave, con nói thậtđấybốạ.

-Hãynhìnvàomắtbốvànóivớibố điều ấy một lần nữa. Mấy thángconkhôngliênlạc,hàngngàntinđồnđãdộixuốnggiađìnhra,bốchếtcaychết đắng. Bố không mặt mũi nàonhìnthiênhạ.

- Con không làm cave! Con nói thậtđấybốạ.

Nga nhìn th ẳng vào gương mặtngườichakhắckhổtộinghiệp.Lúcấygã thấy Nga thanh thản lạ lùng. Gãthấy thương Nga hơn bao giờ hết.Trong tình yêu có tình thương vàtrongtìnhthươngcótìnhyêu.Nhiềutình cảm dành cho Nga khiến gãmuốnlàchiếcôdùvữngchãichemưachenắng chonàng.Ngamongmanhyếuđuối.Lầnđầutiêngãcócảmgiácmộtngườicongáicầnđếnsựchechởcủagã,cầntìnhyêucủagã.

Đểminhchứngchosựtrongsạchcủamình, Nga cúi xuống chỉ cho bốnhữngvếtkhâutrênđầuđã liềnsẹo,những vết khâu trên đôi chân thẳngtắp,trắngmuốt.

-Conbị tainạn,conkhôngmuốnbốvàdìbiếtrồivấtvảvìcon.

BốNga chết lặngkhiTú choôngxemhồsơbệnhán.Vậymàdânlàngđã nhìn con gái ông như một cavemangbệnhhếtthời.CónhiềulờiđồnđộcđịarằnghọthấyNgađikháchđềuđặnởmộtkháchsạngầnbờhồ.Ngamặc chiếc váy cũn cỡn, chiếc áo xẻhìnhchữ“V”sâugầnđếnrốn.MiệnglưỡithếgianđángsợđếnnổibốNgabịốmthậptửnhấtsinhvìsuynghĩ.

BữacơmđoàntụcủagiađìnhNgathật đầm ấm. Tú được gia đình Ngacoi như ân nhân. Một cảm giác dễchịu, mộc mạc. Tin đồn là nguyênnhân khiến nhiều mảnh đời bị dồnđuổi đến bước đường cùng. Sau lũytrelàng,tinđồncóthểhướngđếnbấtcứ ai, không giới hạn trình độ, lứa

tuổi.Nạnnhâncủanhữngtinđồnthổikiểunàykhôngcóchỗbấuvíu,phầnlớn là phớt đời, hoặc hy vọng thờigiansẽ“rửaoan”chomình.

NgađãcóTúởbênchechở,đólàđiềmlành.BởinếugãkhôngđưaNgavềhômnay, làngGiếngChùasẽbiếndưluậnthànhbúarìu,nhátbúaấycứgiángxuốnggiađìnhNgachotớikhinỗioankhuấtcủaNgatứamáu.

ChỉchơiởquêNgacómộttuần,gãđã đọc thuộc suy nghĩ, cái nhìn củacon người nơi đây. Những nhà giàuthì cố gắng tích cóp cho giàu hơn,nhữngnhànghèothìcốgắngđểvươntới mức trung bình khá, còn nhữnggiađìnhnàochấpnhậncuộcsốnganphận thì cứ ngồi đấy mà than thântráchphận,đừnghòngvaymượnhaynhờ vả những người giàu. Văn hóa

làng quê đổi khác, những cặp vợchồngmớicướiđãkịpcậpnhậtphimconheo về xemvào tuần trăngmật,nhưngcáinhìncủangườidânquêvềnhữngcôgáilàmcave,cặpbồvàsốnglangchạvẫnkhôngthayđổi.

Ngabịgánchotộilàmgáihưvìcômất tích đúng dịp báo chí, truyềnhình sôi sục với hàng loạt hình ảnhnhững cô gái bị lừa bán sang độngmạidâmcủaHànQuốc,TrungQuốc.Chẳngmấykhilàngquêlạicónhữngsựkiệnđộng trời gâyồn àodư luậnnhưthếđểbàntán.

***

Buổi chiều,Túngồi uốngbia vớiSangởquánCâySung.HaichiếcđiệnthoạicủaSangcứrunglênkhúcnhạcchuôngngherấtxúccảm.BàihátĐôi

bờnhưchạmđếnnhữngkhoảnhkhắcsâuthẳmcủatâmtrạngcôđơn.Sangmàcôđơn?TúnhớcólầnHạnhtừngbảo:“Côđơnkhôngphảikhingườitangồimộtmìnhvànhìnvuvơramộtkhoảngkhôngxaxăm.Côđơn làkhingườitayêuđắmsaynhưngđáplạilàsự hờ hững, là khi người ta muốnchạy trốn khỏi cái vòng luẩn quẩnnhưng lại bị vòng luẩn quẩn ấy siếtchặt”.

BữanhậubịgiánđoạnnửachừngkhithằngemcủaSanglướtconDylanđến,mặthốthoảng:- Anh Sang! Anh phải giải quyết vụnày,khôngthìchết.–MặtSangcaucó.Trênđờinàyhắnghétnhấtlàbị làmphiềnkhiđangvuivẻvớibạnbè.Đốivớithằngđànôngđãnếmtrảinhữngcay đắng, phũ phàng của cuộc đờinhiều thì giá trị của tình thân thật

đángquý.Việcthằngđànemthântínđến tìm thằng Sang không phải làchuyện đùa. Hắn ghé tai thì thào tonhỏ với Sang điều gì đó. Mặt Sangthảng thốt như người vừa đánh rơiđốngcủa.SangchàoTúrồivộivãravề. Mãi đến chập tối Sang mới điệnthoại báo choTúbiết sự tình, giọngnhẹnhõm:

-Quarồimàyạ!Thằngđànemcủataokhôngchiềukháchlạiăncắptiềncủa khách. Hắn vừa mới ra đầu thúsaunửangàylẩntrốn.Cũngmayhắnnhậntộimàkhôngkhaibáogìthêm,dùthếnàotaocũngphảisathảihắn…

-Mày còn cần tiềnđểmuamấybiệtthựvàkhucôngnghiệpnữa?–Tútỏvẻlolắngxenlẫnbựcdọc.

-Màyhỏithếcóýgì?–Sangthanh

minh–Tiềnlàphươngtiệnđểngườitađánhbóngtêntuổicủamìnhthôi,tiền chẳng để làm gì hết. Taomuốndùng tiền làm từ thiện,muamấy tờbáouytínđểquảngbáhìnhảnhcủaMạnh Thường Quân, tao muốn họhàng,làngxómđềunhìntaonhưmộtthần tượng. Tao muốn đi đến đâu,ngồiởđâucũngđượcmọingườinhậnramình.Sắptớitaosẽlàmtừthiệnởnhữngvùnglũlớn.Taomuốnmàyđitheođểviếtmộtbàikýhayphóngsựvềchuyếnđiđó.

-Màyháodanhchứkhôngphảimàycó lòng hướng thiện! – TúphảnứngdữdộitrướccáchsốngcủaSang.

Không h ề tỏ ra giận dữ, Sangbuôngmột tiếng cười lớn. Tú khôngrõtiếngcườiấylàsựnhạobángcuộcđờihaynhạobáng tưduychậmtiến

của gã? Giọng hắn mỉa mai: “Khônglàmđượcthìthuê…,khôngcótiềnthìchẳngcógìcả”.Bâygiờviệc làmtừthiệnkhôngđơnthuần xuất phát cái tâm nữa mà làmốtthờithượng.Thếnhưngnhiềuvàrấtnhiềucảnhđờimơướcnhữngtấmlòng từ thiệnbốcđồngkiểu Sangđểgia cảnh vượt qua khó khăn trướcmắt. Hắn hãnh diện khi đến đâu,những nạn nhân vùng lũ cũng nhìnhắnnhưchamẹ,gặpaihắncũngcúixuốngâncầnhỏihan,nắm tayđộngviên.Gặpemnhỏhắnlạibếthốclên,như thể hắn rất đồng cảm với cảnhngộéolecủaemnhỏđó.Túbắtđầukhó chịu vì sự dối trá háo danh củaSang.Ngàymai,trêntivisẽphátsóngtrựctiếpcáinghĩacửcaocảnàycủahắn.Mườigiâyxuấthiệntrêntruyềnhìnhbâygiờ làbảy triệu,khôngbiếthắnchibaonhiêuđểnuôinămtờbáo

bánchạyđồnglọatviếttítbàivềhọatđộng từ thiện của hắn cùng kênhtruyền hình quốc gia để quảng báhìnhảnh?

Di ễn viên điện ảnh tuy nghèonhưng có danh, đi đâu cũng đượcquenmặtchỉtên.Cuộcđờiluôncósựcông bằng, đánh đổi tiền bạc lấy sựnổitiếng,sựnổitiếnglấytiềnbạcvẫnđanglàxuthếcủacuộcsốnghiệngiờ.Kinh doanh thương mại bằng hìnhảnhbâygiờ làhữuhiệunhất.Ngườicótiềnaicũngthuộclàuquyluậtđó.Nhưngđểứngdụngquy luật đó vàothựctếcuộcsốngthìphảilànhữngbộóctinhxảovàđầyắpmưumô.DùthếnàoTúcũngkhôngthểphủnhậnmộtđiềulàSangquágiỏi.

***

ChịGiangphảinhậpviênkhẩncấpvìbịnhồimáucơtim.Bácsĩbảokiểugìcũngphảimổ,khôngthìsốngcũngbằngthừa,chẳngcóhyvọngsinhđẻgì, tínhmạng sẽbị đedọa và có thểdẫnđếncáichếtbấtđắckỳtử.

MẹTú chếtđiếngngười khi thấycôcongáimặtmũi táingắt.Bốphảiuống hai chén trà xanh mà vẫn runrun đi ra đi vào chờ đợi tin tức từphòngmổ.Nhữngtráitimyêuthươngmáumủruộtràđềuhướngvềphòngmổ.ChịGiangđanghônmêsâu.Nỗibuồn lấpđầytâmtrạngđếnmứcmẹkhôngcònnướcmắtđểyếumềmnữa.

Khôngthấyđạodiễncóbảyhìnhxămở bên chị Giang. Chắc là anh talẩntrốnmấtrồi.TúbịmộtsựámảnhrongruổitrongýnghĩrằngchịGiangđang bị trả giá cho sự ngốc nghếch.

KhôngbiếtnếuquacơnnguykịchnàychịGiangcóđủbảnlĩnhđểđứnglênlàmlạicuộcđờimìnhnữakhông?Đànôngcóhailoại,mộtlàngườivàmộtlàthằng người. Nếu ai cũng gặp ngườiđànôngchânchínhthìnhữngkẻxấuxavứtbỏchoai?

Lâuđàicáttrongtrítưởngtượngcủa chị Giang vỡ toang. Sóng xônhữngđụncátrangoàiđạidương,đạidương lại trả về bờ những đụn cátmỏng tang như lụ a. Những dải cátmongmanhnhưcơthểcủatrinhnữ.Những vết chân phàm trần thô tụcdẫmvàosẽhằnlênnhữngtìvét.ChịGiangbénhỏđếntộinghiệp.Bangàysaumổchịmởđượcmắtnhưngcònyếuớtnhưngọncây.Mẹxúcthìasữabé tí tẹo cho chị ăn cũng phải nhẹnhàngvìsợchạmvàosựmongmanhthầnthánhcủachị.

Ca m ổ thành công tốt đẹp.5.000USD là cả một khoản khổng lồđối với một gia đình nghèo. Nhưngđốivớibốmẹgãthìchỉnhưchútsơnmóng taybị phaimột ít lớpmàuđỏrực. Mẹ quý chị Giang hơn tất cảnhững gì mẹ có trong két sắt và sổtiếtkiệm.

Lầnnàyởviện,gãkhôngphảilàmphongbìđútchobácsĩmổvàđộingũytá,trưởngkhoa,giámđốcbệnhviệnnữa. Mẹ gã lo chu toàn mọi việc.Phòng bệnh hạng nhất dành cho haingười.Gọi làphònghạngnhấtvìcănphòngrộng15m2,cóhaigiườngđệm,vệsinhkhépkín,điềuhòatủlạnhvàtruyền hình kỹ thuật số. Bệnh việnlàmdịchvụnàyrõràngcómụcđíchkinhdoanh.Bởi600.000đồngchohaibệnhnhânmộtngàykhôngphảilàrẻ,nhưng những bệnh nhân thuộc giới

thượng lưu không thể sống khổmộtngày.Màbệnhviệncũngkhôngtìmranguồnthunàobéobởhơnnhưngloạihìnhdịchvụchogiớithượnglưu.

Ngoàitrờimưatầmtã.TừhômchịGiang vào viện, trời đổ mưa suốt,khônglúcnàotạnh.Nhiềulúcthấybốđúngbêncửasổthởdài,mhịGiangloâu,gãmớithấygiátrịcủacuộcsốnggiađìnhthậtbềnvững.Lúcnày,gãlàchỗ dựa vững chãi nhất của bố mẹ.Mặc dù công việc của gã lúc này chỉđơngiảnlàđigọibácsĩnhữngkhichịGiang có triểu chứng tụt huyết áp,nôn,sốtcaohoặcchạyđimuachobốmẹ, chị Giang những đồ lặt vặt đểdùngtạmtrongbệnhviện.Bốmẹmệtrãrời,chưakhinàogãthấykhôngkhígiađìnhmìnhlạiảmđạmvàsuysụpnhanh như thế. Những ngày này gãgần như quên mất cuộc sống của

mình, quênmất rằngmình cần phảiyêu và tiếp tục duy trì tình yêu củamìnhđể làmmớinhữnggócnhìncũkĩ. Nhìn đâu cũng thấy áo blousetrắng,nhữngcôytáthoănthoắtnhưsóc, bức tường bệnh viện cũng sơnmàutrắngtóat,lạnhlẽovàảmđạm.Túgiậtmìnhvìnghethấytiếngkhócxétoangcảtrờiđất.Ngườiphụnữcóchồng ở cùng khu điều trị với chịGiang đổ sụp xuống đất như bứctường xây gặp bão lớn. Đứa trẻ lênbốntuổirélênkhóctheongườithân.Cảnhtượngđậpvàomắtgãlàmộtgiađình nhận xác người thân từ phòngmổtimcủabệnhviện.Anhchồngbamươituổi,cặpbồvớivợcủamộttaybuônđồcổcómáumặt.Chẳngmay,chuyệnvỡlởnênthằngchồngbịcắmsừngđã thuêmộtbăngnhómxãhộiđen xử lý tìnhđịch.Trên cơ thểnạnnhân không một vết dao, khám

nghiệmtửthikhôngthấydấuvếtgì.Người vợ trẻ điên cuồng vì sự mặnmàchăngốivẫnchưa thỏamãn.Chỉđượcchồngđầugốitayấpnhữngkhianhtasayvàkhôngnhậnrađólàvợmình nữa, nhưng chị vẫn chấp nhậnsựhờhữngấyvìanhrấthàohoavàgiao tiếp khoáng đạt. Chị cho rằnganh có nhiều đàn bà mê đắm làchuyệnbìnhthường.Nêncáichếtcủaanhkhiếnchịnhưphátđiên,chịđổlỗicho cái chết của anh là vì chị khôngquantâmvàchuđáovớianh.Lúcanhcònhônmêsau,timcònđập,chịnhậnđược lá thư nặc danh nói bóng giórằngchồngchịđãbịxửlý,nếuchịđểcônganvàocuộcđiềutrathìcontraichịsẽlànạnnhântiếptheo.Bứcthưấy làmanhmối duy nhất của vụ án,nênchịmuốnnhìnthấykẻđãphátanhạnh phúc củamình. Chị muốn biếthắn đã dùng thủ đọan gì giết chồng

chị?Nỗibuồn lớnấyxâuxétâmcanchị khiến chị đôi lúc bị mắc chứnghoang tưởngvĩ cuồng.Chịmuốn trởthànhmộtkiếmhiệp,mộtcaithủvõlâmhaymộttướngbàtrongdânanhchị.Chịmuốnchínhtaymìnhsẽxửlýtêngiếtngườitheocáicáchcủachị.

Nhưng cuộc đời không hay theo ýmuốn.Khichịgặptêngiếtngười,chịlạikhôngmuốngiếthắnnữa.Cáichếtcủachồngchịđãđượckẻtìnhđịchtửtếcảnhbáotrước.Hắnbảovớichị:

- Tôi đã khuyên anh ta nhiều lầnnhưng anh ta không nghe. Nhữngchuyếnđibuônđườngdàihắncònvềnhàtôingủ.Vợtôilàmộtconđànbàlang chạ, dửngmỡ. Nó sẵn sàng chitiềnkhôngtiếctaychothằngbồnàobiết cáchchiềunó.Chồngchị làmộtthằngđiếmmạthạng.Đểdiệtcỏphải

diệttậngốc,tôirađầuthúvìtộithuêngườigiếtchồngchị;đồngthờitôiđãgiếtvợmìnhtốiqua.

Ch ị chết điếng khi nghe câuchuyện kể về anh. Lúc ấy chị muốnanhtỉnhlại,dùchỉmộtlầnthôi,đểchịđượcsỉnhụcanh.Thìrabấylâunay,chịvàthằngcontraibốntuổivẫntinrằnghọđangsốngrấthạnhphúc;họtựhàovìanhlàthưkýchotổnggiámđốc một công ty lương thực thựcphẩm.Chịlạnhrunngườikhinghekểvềsựbệnhhoạncủachồngchị:-Mấymụbạncủavợtôiđềulàbồcủahắnta.Cólầntạinhàtôiđãcónhữngcuộctruyhoantậpthể,trongđóhắnvàmộtvàigãđànôngkhácnữa.

Nước mắt chảy vào trong. Nỗi đauđớn tủi hổ cứ đè nặng lên cuộc đờicủa chị. Khốn khổ nhất là buồn mà

không thể chia sẻ, muốn khóc màkhôngdámkhóc.

Xác anh đ ã đưa lên xe mà chịkhôngnhấcnổichân.Mẹgãcứlắcđầuthươngtiếcngậmngùikhinghekểvềcuộc đời của chị. Mẹ bảo chị Giangcũng trạc tuổi chị, cũng may chưachạmchânđếnhônnhân.Gặp thằngđànôngtửtế thìcònđỡkhổ.Nhưngba cuộc tình lướt qua cuộc đời chịGiang như ba ánh chớp, sáng thì rấtsángnhưngtốithìcũngrấtnhanh.

Ch ị Giang vẫn đang được truyềnđạm,nước,muối,nướchoaquả.Đầutuầntớichịsẽraviện.Mẹsaichịgiúpviệc về sửa sang căn phòng của chị,mấy tủ quần áo cũ được thay bằngchiếc tủ gỗ đánh vecni bóng loáng.Thêmvàođólàchiếcbàntrangđiểm,tự tay mẹ đã chọn nước hoa và mỹ

phẩm Hàn Quốc mà chị ưa thích.Chiếcrèmcửasổmàuhồngrựcđượctreolênđểxuađikhôngkhímưagióảmđạm.Khônggìbằngmẹvàcongái.Mẹ bảo, theo duy tâm chị với mẹmệnhhợp.Có lẽvìvậymàmẹchiềuchịhếtmực.

***

Ch ỉ cònmấy ngày nữa là tết âmlịch. Sắp bước sang nămmới. Nhiềungườivẫnchờđợithờikhắcnămhếttết đến. Mứt tết, bánh kẹo, hoa quảbàylaliệttrênnhữngquầytạphóaởchợ. Tú cảm thấy phấn khích vớikhông khí chợ Tết ở quê Nga. Nhìngươngmặtaicũnghồhởi,phấnkhởi.Ngoàithànhphố,siêuthịlàtrungtâmthương mại dành cho người có thunhậpcao.Đốivớinhữngngườicóthunhậpthấpthìnhữngchợlớncũngđủ

chohọmộtcáiTếtnhưý.Ngatấtbậtdọn dẹp nhà cửa, lau chùi bàn thờ,bànghế,bátđĩa.SựxuấthiệncủaNgatrongngôi nhàbìnhdị ấy làmnó cóthêmsứcsốngmới,nhưthểđanghồixuân.BốNgangồigóibánhchưngthithoảng lại tủm tỉm cười, bà mẹ kếgươngmặtlơđễnhnhìnrangoàingõhóngchuyệnvớimấtngườihàngxómđichợTếtvề.TúnhậnđượcmộttinnhắncủaSang:“Tối ba mươi tết, tôi khao ông bữatiệc đón giao thừa bằng một ả mớimườilămtuổi,còntrinh.Tôivừađặttiềnhaiđứa,giácắtcổđấy.Đừng từchốinhé!”.

TúvẫnbănkhoănkhôngbiếtSangđưachomẹbaonhiêutiềntiếtkiệmmàbốmẹhắnhiệnđangsống trongmột biệt thự sang trọng, có tới haiosin.Bốhắnvẫnnátrượunhưngtoàn

rượungoạiđắttiền.Quầnáođẹp,tiềnnhiều, rượu ngon, đồ tẩm bổ nhiềunên trông bố hắn đỡ thảm hại hơndạo trước. Nga liếc tú bằng đôimắtdaocau,giọngđưađẩyngờvực:

-HìnhnhưanhSanglạimờianhvàochươngtrìnhmớiphảikhông?

- Đâu có! – Gã chốt phắt. Khôngbiết từ bao giờ gã mới biết sợ Ngamỗikhicóchuyệngìmờám.Ngatỏýkhông hài lòng khi gã không thànhthật.Khôngnóithêmgì,Ngalạimiệtmàilauchùi,dọndẹp.MáitócNgarủxuống, thi thoảng lại đưa đi đưa lạinomthậtkiêntrì,nhẫnn.

SaukhiNgaraviện,Túquyếtđịnhquay lại với nghề báo.Nhưng khôngphải làmmột phóng viên suốt ngàychạylontonđiviếtbàinữa.Gãđược

mộttờbáomớipháthànhmờivềlàmthưkítòasoạn.Nghềnàynhànhạmàthunhậplạiổnđịnhnếucómốiquanhệrộngrãi.ThờigiantừthứHaiđếnthứ Sáu, gã phải thúc giục đội ngũphóng viên bài vở thật đầy đủ, chutoàn. Nhưng hai ngày cuối tuần, gãhoàntòanrãnhrỗichonhữngviệccánhân.Thờigianấy,gãhầunhưdànhcho Nga. Hai đứa thường xuyên vềquê dã ngoại, leo núi, thăm chùachiền.Ngalàngườiduytâmvàthíchkhámphá.Không chỉ riêngNga, hầunhưnhữngngôi chùa cổ ngoàimiềnBắcnàyNgađềuđặt chânđến.KinhPhậtdạynhiềuđiềuhay lắm,Ngacóniềm tin rằngnếu khi chết đi khôngmuốn bị đày xuống Âm phủ thì tâmphảihướngvềcõiPhật.Ngatinrằngthế giới không chỉ dành cho ngườitrầnmắtthịt.Nhữngngườiđãchếtđi,thểxáctrảvềđấtmẹnhưnglinhhồn

vẫntìmnhữngngườithânđểbấuvíu.Hươngkhóichongườiđãmấtkhôngchỉlàtụclệ,cònlàniềmtinvàosựbấttửcủanhữnglinhhồn.

TúvẫnkhôngbiếtnhữnggìđãtrảiquagiữagãvàNgađãđủgọi là tìnhyêuchưa?Bởinếukhôngcótìnhyêuchắc gã không có đủ niềm tin và sựkiênnhẫnđểchămsócNgachừngấyngày trời. Sang bảo rằng nếu gãmàsốngvàothờibaocấpchắclàhợp,vìcon người gã lúc nào cũng có vẻnguyên tắc đến mức khốt-ta-bít.Nhữngngườimang tư tưởngnhưgãlàkinhdoanhkiểuSangchắclàkhônghợp.ThứbảytuầntrướcNgarủgãđixemphim.Ngabảocôsẽcốgắngthayđổilốicủagã.Ngamuốnthổivàohồngã những cảm quan mới về nghệthuật.

B ộ phim James Bond do DanielCraigthủvaithựcsựlàquảbomtấnvới sức hút với viên mãn về côngnghệ làm phim hiện đại, nội dungphim lôi cuốn, hấp dẫn. Những bộphimViệtNamvớicảnháonâusòng,quần lựa đen dần trở nên lạc lõngtrongsựlựachọnnghệthuậtcủagã.Điều ấy chứng tỏ sự nỗ lực củaNgatrongviệcbồidưỡngnghệthuậtchotâmhồngãđãđượcghinhận.

***

Sang m ở quán bar ngay sát mặtđườngNguyễn Chí Thanh. Đó là conđườngsangtrọngvàđẹpvàobậcnhấtHàNộihiệngiờ.Việcmởquánbarấylà do sự thức thời của một cái đầunhạy bén với xu thế kinh tế trongnước.Quánbarlàmtheophongcáchchâu Âu, nội thất kiểu Pháp, tường

trầnđềuđượcxâyốp,kiểudángvừacổđiển lạivừahiệnđại.Nhữngmónăntạiquánbarnàychủyếulàđồtây:pizza, sandwich, hamburger, mìSpaghetti–giácảđồănvàđồuốngởđây cao ngất ngưởng. Ngoài ra, cuốituần Sang lại tổ chức hai buổi hòanhạc cho những khách hàng ngườigiàucómuốnhưởnglạc.

QuánbarcủaSang,đốitượngphụcvụ làkháchnữ,nhânviênphụcvụ lànam. Khác với loại hình kinh doanhdu lịch, một trăm chàng trai đượctuyển vào đây sẽ không phải thựchiện những chuyến du lịch đến cácmiềnhẻolánhxaxôibằngxevớicácquýbà.NgaycảtạiđịabànHàNội,họsẽđưakháchđếnnhànghỉhoặcthămthú cảnh quan. Khách nữ đến đây,ngoàikhoảnchiphídịchvụănuống,phải mất tiền nếu muốn kéo một

nhân viên đi hưởng lạc riêng. Điềutổng kết thú vị là ngoài khách TâyViệt chiếm gần một nửa trong tuầnđầukhai trương.Nhữnggãcavemớivàonghềthìhọchoinhữnggãđãlănlộn nhiều năm. Gã nào đẹp trai kiểuphong trần sương gió và ăn nói códuyên làđượckhách lựa chọnnhiềunhất.

Sangkhôngtrảlươngmàchỉđóngbảo hiểm y tế, bảo hiểm xã hội chocánh mày râu. Lương của họ đượctính vào những lần đi khách. Mỗichuyến đi như thế Sang yêu cầu cácquýbàphảinộp500.00đồngtiềnmặttrước khi ra khỏi bar. Phương phápnày vừa chắc ăn lại vừa ổn định. Cólần Tú tòmò hỏi Sang về vấn đề đikhách.Vớicavenữthìkhôngnóilàmgì,nhưngcaveđựcthựcsự làcóvấnđề.Họlàmsaocóthểđủtinhtrùngđể

xuấttinhmộtngàyđếnbốn,nămlần?NhưbảnthânTú,dẫutựnhậnlàmộtđựcrựakhỏemạnh,vậymàhaingàysinh hoạt một lần, đôi lúc gã cũngthấykiệtquệ.Dùcóngẩupínhayóckhỉ thì đồng hồ sinh học vẫn khôngchấpnhậnmộtsựcốgắngtùytiện.

- Đúng đấy! – Sang thừa nhận.Không nói ra nhưng hắn biết rất rõsứckhỏe củanamgiớikhácnữgiới.Chínhvìthếmứcphíđốivớicácquýbàmớingấtngưởngnhưvậy.Vànhânviênnammớituyểnhàngtrămngườicùngmột lúc.Ởđâynhânviênđượcchăm sóc sức khỏe rất chu đáo, nênanh nào cũng có khả năng làm hàilòngkhách. Sang còndànhmộtbuổihuấn luyện kín cho nhân viên vềnhững tai nạn xảy ra trên giường:“thằng bé” không cương cứng, xuấttinhsớm,sinhhoạtđaurátkhôngcó

cảmxúc…

Mộtthờigiansau,barxuấthiệnnhiềukhách là cô gái trẻ. Khi mấy chàngcavetòmòhỏi:

-Tạisaocácemcòntrẻđẹpvậymàphảitìmbọnanhđểgiảisầu?

Nhiềuquýcôđãhồnnhiêntrảlời:

- Tại vì chồng em không biết cáchkhơigợicảmxúccủaem.

Cóngườinói:

-Tạivì tòmòmuốnđượckhámphásứckhỏecủađànông.

Sangcười:-Taokinhtởmlũđànbàvàmấtniềmtinvàohọ.Hoặcđồng tiền,hoặc sắcdục sẽ cướp đi linh hồn và sự thủychungcủahọ.

***

MộtbuổisángvôtìnhTúgặpDuệngoàibếnxe.Ngườitìnhcũ.Duệnửađiênnửadại.Duệhátmấycâunhamnhở tội nghiệp: “Con gái yêu, con làkhúctìnhca,nhưngconchếtrồi,hoacũnghéorồi, cây trúthết lá rồi, tiềnmất,tìnhtan,đờitan,conchết.Tasẽhòavàothếgiớicỏcây,cỏcâybấttử,tasẽhóathànhsông,sôngsẽômtrọnbờcátvànglalala..”

BéPhươngNhi–congáicưngcủaDuệmắcmộtcănbệnhlạ.Bésốtcaokhông rõ nguyên nhân, da dẻ ngàyxanhxao,biếngăn,ítngủ.Duệđưabéđikhámbệnh,bácsĩkếtluận:Nhibịbệnhmáutrắng.Túkhônghiểunhiềuvềcănbệnhnày,nhưnggãbiếtrấtrọrằngcănbệnhđósẽdẫnđếncáichếtsớmnhất.Điềukiệnkinh tếcủaDuệcóthừađểbaobọcNhisuốtđờinếunhư Nhi bị liệt hay không muốn đilàm khi trưởng thành. Nhưng cuộcđờiđãdộigáonướclạnhlêncuộcđờicủaDuệ.NàngbuồnvàủêđếnphátđiênkhibéNhivĩnhviễnđivàogiấcngủ.Nửagia sảnhoặchơn thếđãđicùngbéNhi.

Nhiềungườiđồnđại rằngDuệbịnhững linh hồn bé nhỏ ám theo vàlàmtộivìđãlấynhữnghàinhiấylàmđồ ăn cho chó béc-giê. Duệ đã đem

conchóấytặngbạnbè,nhưngkhôngaidámnhậnmónquàhãihùnglàmộtconậtănthịtngườiấy.Duệdắtchóramãi tậnbờsôngvàxíchconvậtvàomộtgốccâyto,nhưnghômsaunólạipháxíchmòvề.MãisauDuệphảinhờngười nhà dưới quê đem nó đi thậtxa. Cuộc sống của Duệ bị dồn đuổitrongsựmấtmát.

Nửađêmtỉnhdậy,Duệlaorabếnxe.DuệtinbéNhisẽngồitrênchuyếnxesớmnhấtvàđangđợiDuệrađónnhư bao chuyến đi dã ngoại xa nhàcủa cô bé. Duệ hát, Duệ than vãnnhiềurồimàkhôngđượcđáplại.Giấcmơcuộcđờibuồnnhưgiọtmưa rơirớt ngoài hiên. Duệ đi tìm tình yêukhôngbiếtbaonhiêu lầnnhưngtìnhyêulạicấtcánhbayxa.Duệđitìmconnhưngnấmmồnhonhỏ,đơnđộchiểnhiệnimlặng,vôhồn.

Duệ không chịu nổi những giấc mơđêmhãihùng.NhữnglinhhồnthơbéquấypháDuệhaylươngtâmcủaDuệbâygiờmớibiếtđếnsựkìbícủatâmlinh?

Chùachiềnbâygiờchỉmangbóngdáng tâm linh.Người ta đến chùa vìmong được chay tịnh tâm hồn, siêuthoát ở kiếp sau. Ngày rằm, mùngMột,ngàylễ,ngàyTết,chùachiềntấpnập người đi kẻ lại. Hầu như ai đếnchùa cũng xin Đức Thích CaMầuNiphùhộchosứckhỏe, tiềntài.KhôngbiếtĐứcPhậtbànghìntaynghìnmắtcó soi thấu khắp nỗi khổ nhân giankhôngnhưnggãdámchắckhôngphảitất cả những người đến chùa đều làngườitốt,nhiềutrongsốhọđềuquágiàucóvàcảđờihọkhôngcầntàilộcgìđểsốngnhưnghọvẫngiữmộtnếpnghĩ rất quái đản: “Dẫm lên người

khácmàsốngnếukhôngngườikhácsẽdẫmlênmình”.

TúgửiDuệlênchùa,ănmàycửaPhật.GặpsưthầyđangngồichépkinhPhật.

-Bạchthầy!Gãchắphaitaynhìnvịsưthầytrụtrìngôichùacổkínhởngoạithành.Sưthầyimlặngnhìngãtừđầuđếnchân,giọngtừtốn:

-AdiđàPhật!Concóviệcgìvậy?

-Bạchthầy!ConđếnđâyănmàycửaPhậtbữacơmchay.Rồinhờthầycưumangngườiphụnữbấthạnhnày.

- A di đà Phật! Người phụ nữ kia từđâuđến?Saolạiracơsựnày?Đãhếtduyên nợ với nhân gian rồi sao màtìmđếnchốnnày?

-Bạch thầy!Đây làngườibạn cũcủa con. Phàm ở đời là một bác sĩ,kiếm tiền nhiều lắm nhưng có trótlàmmột số điều ảnh hưởng tới đạođức,tâmlinhcủaconngười.Nênnhờđức Phật cưumang và che chở. Đứacon độc nhất đã về cõi trời. Khôngcòn nơi bấu víu, người dở điên dởlành.AdiđàPhật!MôPhật!-Mô Phật! Nhà chùa không nỡ đuổingười cơ nhỡ. Chỉ sợ thí chủ khôngđoạntuyệtvớinhângianmàphágiớithìmangtiếngchốntuhành!

-MôPhật!

Gãchắptaycúilạysưthầy.Duệđượcgửi gắm ở chùa như một niềm tinthiêngliêngnhấtmàgãcòntintưởngởchốnphàmtrần.

***

HạnhrủTúđếnbarcủaSangngồilầnđầutiênTúxuấthiệnởquánSangtừbậnhắnkhaitrươngđếngiờ.NgaytrướcmặtTú làmột boy điếmđangchiềukháchtậntụy.Nếukhôngaiđểý,rấtkhónhậnraboyđiếmvàkháchvãnglai.Sangbảoboyđiếmrấtsànhđiệu, quần áo hàng hiệu, nước hoaPhápvàxePiaggio.Lúcnàoboyđiếmcũng tỏ ra sành điệu, đẳng cấp nhưmộtchàngcôngtửconnhàgiàu.

H ạnh nguýt dài kêu tởm lợm vàđòivề.Gãcười trấnanHạnh,bởihọchỉ là một phần rất nhỏ của xã hội.Giốngnhưângay,họđangchiếmlĩnhcuộc sống và đòi hỏi một sự côngbằng khi xã hội nhìn nhận họ thiếukháchquan.

Gãboyđiếmđangđămđămnhìnconmồi,mộtmụngoại tứ tuần,eo thon,lôngmàyxăm,môixăm.Nhansắccònnhưng vẻ mặt buồn làm “con mồi”củaboyđiếmtrởnêntiềutụy.

-Anhrấtthíchnhìnemnhữnglúcemsuytư,thậtđấy!Phatấncôngtráitim“conmồi”đầutiêncủaboyđiếmcóvẻđượcrútratừmộtkịchbản.Màbiếtđâutácgiảkịchbảnkhôngaixalạ,chínhlàôngbạnvàngcủagã.

Con mồi vẫn ngồi im không nhúc

nhích,vòngvàng,bôngtai,nhẫnkimcương, túi xách hàng hiệu, kínhmắtcửachớphànghiệu,màuhồng.

-Emxứngđángđượcyêuthương!–boyđiếmchoàngtayquaeongườiđàn bà rạ ng rỡ nhưmùa xuân. Câuchuyện giữa boy điếm và người đànbàtrởnênthânmậthơnkhiboyđiếmtâmsựvềcuộcsốngvớiánhmắtrấtđỗichânthành.

Ngườiđànbàgọinhânviênlễtânranóinhỏvàotaiđiềugìđó.Chốclát,nhânviênmangsổthanhtoánra,vớichiphí rượungọai,đồăn tâyvàđặcbiệtlàtiềnđặtcọcbaotraimàtrongsổ ghi là “phí dịch vụ chỗ ngồi”.Khoảng ba triệu đồng, boy điếm rúttiềnrakhỏiví,cốđể lộmấytờngânphiếu 100USD. Người đàn bà cảmđộngnhìnboyđiếmâuyếm.Dĩnhiên

khôngbaogiờboyđiếmphảitrảtiền.Khiconmồiđãhàilòngvềngườitìnhthì vấn đề phát sinh trong menukhông thành vấn đề. Đánh vào hầubaocủađànbàthiếuthốntìnhcảmlàchiêuthứckinhdoanhkiểumới.

“Năm triệu thưa chị!” – nhân viênphục vụđọc tên từngkhỏanphí chokhách.Mỗingàyngân sách của Sangthuvềphảilêntớihàngtrămtriệu.

SangcóchútgìmaquáikiểuXuântócđỏ, có chút gì thức thời củamộtông chủ va chạm với lối sống củaNhật và châu Âu từ sớm. Điều ấy ítnhiềuquyếtđịnhthànhcônghômnaycủa Sang. Trong sự thành công ngọtngàoấy,cókhôngítsựliềulĩnh.

*** Bố mẹ Sang chuyển về quêsống. Nghe đâu ông bà Vu có nhắm

cho Sang một đám. Cô gái mới haimươihaituổi, tốtnghiệpĐạihọcSưphạm.Tốiđầu tiênđi chơivớiSang,côngồingâynhưthóc.

Sanghỏi:

-Emnóigìvềbảnthânmìnhđi.

Côgáiấpúng:

-Emchỉsợanhgiận.

Sangtỏrabaodung:

-Khôngsao!Emcứnói,biếtđâuanhsẽgiúpđượcem.

Côgáivừanóivừakhóc:

-Emđãcóthaivớingườiyêurồi,anhấytựáibỏđikhibốmẹemcấmcửa.Bốmẹchêanhấynghèo,sợkhônglonổicuộcsốngchoemsaunày.

LúcấymáunóngtrongngườiSangsôi lên.Hắnghétnhấtnhữngchuyệnép duyên, tham vàng bỏ ngãi. Hắnghét lây cả bố mẹ mình, chuyện gìcũnggiụcgiã sồn sồnmàkhông tìmhiểukĩcàng.Hắnsẽkhôngbaogiờđilàm cái việc tranh vợ, cướp con củangườikhác.BốmẹSangđùngđùng:

- Tao hứa hẹn với nhà bên ấy. Màyđịnh làmmấtmặt tao hay sao?Màycútđivà coinhưchúng taochếthếtcảrồi.

Sangđiềmtĩnh:

-Thếbốmẹhứahẹnvớinhàngườita,vậy bố mẹ có biết con gái người tabụngmangdạchửahaykhông?

-Nó là cô giáo ,mày khôngđượcnóiláo.Taothấynóngoannhấttrongnhững đứa con gái mày đưa về nhànày.Úidào!Lũbạngái củamàyváyáo thì cũn cỡn, hở hang, xô lệch. Rõthậtl

- Con không nói cô giáo b ụng

mangdạchửalàxấu.Conngườisốngvốncótìnhcảm.Côấyyêungườita,cóconvớingườitavàmuốnlấyanhta làm chồng. Bố mẹ và nhà bên ấyđịnhépcôgáiấyđếnchếthaysao?

-Mày không phải nói nhiều. Tao đãquyếtrồi.Khôngcómàytaovẫncưới.Chỉcầnmàyđừngcónhiễusự.Bốmẹgiàrồi,cầndâuhiền!

Sangngồihútthuốc.Hắnđốtvèovèo.Hễcóchuyệnđauđầulàhắntìmđếnsànnhảyhayngồimộtmìnhtrầmtưđốtthuốc.Hắncũngthấymìnhđãlàm quá nhiều chuyện động trời, ýthứcvềmộtmáiấmgiađìnhcứnhưngọn lửađangnhen.Nhưngchẳng lẽcái giá phải trả cho cuộc đời thằngtraiđiếmcaocấpnhưhắnlàkiếp“đổvỏ”chothiênhạsao?NhưbảoTú:

-AnhSangcónhiềutiềnnhưngchẳngbaogiờcóhạnhphúc,anhấyquálầmlạcrồi.

-EmbiếtgìvềanhSangmànóianhnhưthế?–Túgặnghỏi.Nhưtrảlời:

- Em gi ấu kín chuyện này khôngnóiravìemsợ,emsợmọingườibiếtsẽghêtởmanhấy.Chỉcókẻmùmớikhôngnhậnra,quánbarvàcôngtydulịchhiệngiờđangnuôigầnhai trămthằng cave đực, công việc bán hàng,du lịchchỉ làhình thứcrửa tiềnhợppháp cho cái nghề thối tha đấy. Emkhuyên anh ấy nhiều lần nhưng anhấykhôngchịunghe.

-Anhcũngkhôngbiếtnữa.–Túchữathẹnchốngchế.

Đànông làmcave th ìkhácgìvớiđànbàlàmcave?Cólẽ,đànôngkhôngphảiđặtvòngtránhthai,khôngbịtànphai nhan sắc nhanh, đặc biệt, đànôngdễđánh lừa thiênhạbằngnhãnmáchànghiệu.

***

Phảinói,động“Lạcgiới”củaSangrộnkháchvàobathờiđiểm:đầunăm,nghỉ hè và cuối năm.Để chemắt cơquan chức năng, Sang tuyển thêmchục nhân viên nữ làm về nhân sự,tuyển người. Sang cho nhân viên đikhámsứckhỏeđịnhkỳkháđềuđặnvớimục đích nâng cao thương hiệu.Đồng thời, Sang tuyển chọn rất khắtkhebởihìnhthứcvàkhảnăngsinhlýchínhlàhaiyếutốtiênquyết.Bởiđểcácquýbàbỏtiềnramuavui,khôngthểchọnmộtanhchàngmặtmũixấu

xínhưNgưuMaVươngvàlaovàolàmchuyệnấynhưcontrâucàymộtmẫuruộng.Nghệthụât làmtìnhlàởcáchbiết gãi đúng chỗ nhạy cảm. TrongcuốnCẩmnangyêucóchỉdẫnrõvềnhữngvùngnhạycảmcủaphụnữ.Dĩnhiên, thằngSangkhônghẹphòikhiđặthaitrămcuốntạpchíĐànôngchonhânviênnghiêncứu.Đólàcuốnsáchdạykiếmtiềnhữuhiệuvàthiếtthựcnhất.

Tronglũđànem,SangquýnhấtlàthằngTuy.Hắnlàmộtthằngbảnlĩnh,dám làm,dámchịu, lại từngở tùvề,vừa có chất giang hồ lại vừa có tínhtrung thành, lăn xả như con thiêuthân để cung phụng chủ. Hắn từngvào tù vì tội danh quấy rối tình dụctrên xe bus, ba năm ra tù, hắn lạithôngdâmvớimộtngườiđànbàđãcóchồng.Mộtthờigiansau,mốiquan

hệ củahắnbị lộ, hắn giết chồng củatình nhân để bịt miệng. Mười lămnăm tù giam là kết quả của lối sốngbuôngthả,coithườngphápluật…

Ra tù, th ằng Tuy như gà con lạcmẹ, nay dặt dẹo đầu phố, mai la càcuối phố, ai nhờ việc gì thì làmviệcấy.HắngặpSang,đócũngcóthểcoilàbước ngoặt của cuộc đời hắn. SangngồitrênxeCamryđigặpđốitác,gặpthằng Tuy, râu dài, tóc dài,mặtmũigóccạnh,gianghthấycóthểsửdụngtrong công việc nên quyết định thunạp. Không ngờ thằng Tuy làm việcthậtquáxuấtsắc,nhất làvớivai tròquảnlý.Chẳngbaolâusau,thằngTuyđãkhẳngđịnhđượcvịtrítrongcôngviệc.Từmộtthằngcầubơcầubấtđếnmột nhân viên quèn và bây giờnghiễmnhiên,hắntrởthànhmộttrợlýgiámđốc.

ViệcđầutiênthằngTuyxửlýthaySang làchobọncônđồchémđứt lìanăm ngón tay của con trai chủ ôngquánbarcùngkhuphốvìdámtranhkhách của nhà hàng, lại còn ăn cắpthương hiệu. Vụ ấy tưởng bar củaSangphảiđóngcửavìcảkhuphốầmĩsuốtmộttuầnliền,báochínhậpcuộc,truyềnhìnhcũngkhôngbỏlỡcơhội.Vây mà bar vẫn hoặt động bìnhthường, như có phép màu. Mãi saunàySangmớitiết lộ,phépmàuấy làdohắnđãmuachuộcđượcmộtlãnhđạo cấp quận. Quan chức thoái hóabiến chất vì đồng tiền. Nhưng sốlượngquanchức thamôphảivướngvàovòng lao lý thì rất ít sovới thựctế.

Vi ệc thoát nạn lần này tạo choSangmộtbứctườngtựvệtrướccônglýthậtkiêncốvàvữngchắc.RiêngTú,

gãbắtđầucócảmgiácchờnchợn,sờsợ và gai gai. Gã bắt đầu bị ám ảnhrằngmột ngày gần đây, Sang sẽ gặpbấttrắc.LấylásốtửvicủathằngSangcho một ông thầy danh tiếng xem,ông khẳng định như đinh đóng cộtrằng thằng Sang sẽ gặp nạn lớn vàonămbamươihaituổi.***

Hai tuầnsau,kểtừhômđưaDuệlên chùa tĩnh tâm và ăn chay niệmPhật, tựdưngTú lạihaycócảmgiácbất an. Gã sợ đêm tối và sợ nhữngtiếng động khe khẽ lúc nửa đêm. Cólúctiếngđộngấynhưtiếngkhócthan,cólúcnhưtiếnggióquấtvàomáingóinghe ràn rạt, ràn rạt. Trời vừa se sẽmột chút mưa phùn. Tháng Giêng,Hai, quê Nga tấp nập hội hè, nhữnglúcvềbênNgagãkhôngcòncảmgiácsợhãivàámảnh.Phảichăngtìnhyêu

làbếnđỗbìnhyên?

Nhưng, kể ra điề u này có lẽmọingười sẽnghĩ gãhènnhát.Điềuđầutiên gã phải thú nhận rằng gã quantâmtớiDuệ,đưaDuệlênchùađểnghỉngơicònmangmộtýnghĩa íchkỉcánhân,gãsợgãsẽđánhmất tìnhyêucủaNga thêmmột lần nữa.Nga yếuđuốimỏngmanhnhưngNgasẽkhôngthathứchogãnếugãlạidínhlíuđếnđànbà.

Nhưngvào chùađượckhoảngbatuần thì Duệ bỏ trốn. Gã nằm trongđêmtốinhưnghethấygiọngháttứctưởivọngvềxéruột.Mưaphùn,đànbàvàđêmđenbủavâygã.Gã laođitìm tiếng khóc trong vô thức. Bỗngdưng gã sợ tiếng khóc ấy sẽ lịm đitrongđêm,bởingườiđànbàđauđớn,buồntủimàkhôngkhócđượcnữathì

coinhưcuộcđờingườiđànbàấyđãtắtlịmniềmsống.Hoặcngườiđànbàấy sống cuộc sống của thực vật, chỉbiếtrìràonhữngtánláhanhhaolúcthuvề.

GãtìmthấyDuệ.Khôngmộtmảnhvảichethân.Duệnằmvậtracỏ,cỏmàuxanhcònthânDuệtrắngnõnnà.Duệbảo:

-Khôngởchùanữađâu.

Gãbảo:

-Thếkhôngởchùathìởđâu?

Duệđáp:

-Ởdướidòngsôngnày.

Duệđi ra sông,để thân thểchìmdần, chìm dần trong nước. Khi gãnhận ra Duệ đang tìm đến sự thanhthản cuối cùng của cuộc đời, gã laoxuốngđểkéoDuệ lên.Cuộcgiằngcogiữa lý trí và bản năng, nước sônglạnhngắt,ánhtrăngdandíunhữngtiavàngrựcrỡnhưdátngọc.Cơthểđànbàthậtkìlạ,lúckhỏathândướinướcnhìnaicũngđẹp.

Gã ôm ghì l ấy Duệ. Duệ giằng rakhỏivòngtaythươnghạicủagã,nướcvỗvàobờìọap,ìoạpđòiDuệvề.Gãnhất quyết bỏ mạng nơi đây chứ

khôngchịunhườngDuệchocontraithầnsông.Cácvịthầnđathêđathiếp,vềđấyrồiDuệcũngsẽkhổ.Duệnằmim lặng trong vòng tay gã, cơn điêndạiquađi,Duệ lại trởvềvớivẻđẹpmặnmòi củangườiđànbàmộtcon.GãnằmghìtrênngườiDuệ,đểgiấuvẻđẹpthânthểcủaDuệkhỏiánhtrăngđang tham lam liếm láp.GãcũngcởibỏbộquầnáoướtđẫmnướcsaumộthồivậtlộnvàgiằngcovớiDuệ,chínhcáivỏhìnhthứcấymàbấtcứainhìnthấy trang phục của gã cũng phảitrầmtrồbởivẻtríthức, lịchlãmthưsinh,đúngmácconnhàgiàu.

Và gã đã làm chuyện ấy với Duệkhôngphảivìthươnghại,khôngphảivìgãlàđànôngmàlàvìmộttìnhyêucũkỹởtậnđâuđâubỗngchốcùavề.LầnnàolàmtìnhvớiDuệgãcũngđềuchotinhtrùngvào,điềuấykhiếnDuệ

thấy mãn nguyện hơn những ngườitình trước. Bọn họ dùng bao cao su,xuấttinhrangoàivìsợDuệsẽmangthai và chính Duệ sẽ dùng cây kéokhổng lồ mà thường ngày Duệ vẫndùngđểlàmviệckiếmtiền,vàcắtbàothai ruột thịt của họ ra thành nhiềumảnhlinhhồnthơdại.

Du ệ nhiều lần cười khẩy lũ đànông.Duệkhông có ýđịnhmang thainữa. Nên đã từ lâu, Duệ đặt vòngtránhthai.LúcgặpTú,khaokhátlàmmẹlạithổibùngtrongýthứccủaDuệ.Nhất là từ khi Phương Nhi, đứa conduynhấtcủaDuệ,trởthànhmộtlinhhồn của thế giới xa xăm.Duệ khôngthể nói chuyện với con, không thểnắm tay con, không thể đưa con rabếnxeđidãngoại,khôngthểhôncontrước khi ngủ. Duệ bị số phận đánhcắptìnhmẫutử.ChínhvìvậynênDuệ

cần có một đứa con. Gã biết rất rõrằngmọi sựđánhđổiđều có cái giácủa nó.Nhưng gã không thể bỏmặcDuệ với ý nghĩ về cái chết dồn đuổitới chân tường.Gã sẽnóigì vớiNgavềsựphảnbộikhủngkhiếpnày?Điềuấycònphụthuộcvàosựbaodungcủamộtngườiphụnữ.

Du ệ mang thai được hai tháng,Duệquyếtđịnhrờixagãbằngchuyếntàu đêm lên tận Lào Cai. Duệ khôngnóivớigãDuệđiđâu,támthángsaugãmớiđượcbiếtkhiDuệnhắntinvề,Duệđãsinhmộtbégáirấtxinhxắn,dễthương,tênlàTúLinh.DuệsốngởLàoCaicùngcôgáigiúpviệccủaDuệngàyxưa,mởcửahàngbánthuốcvàkhámchữabệnhchosảnphụ,khôngnạohútthainữa.

Gã m ừng cho Duệ, cầu bình yên

choDuệvàcôcongáiTúLinhmàgãchưamộtlầnbiếtmặt.Duệkhôngđểlại cho gãmột dòng địa chỉ nào, sợlàm tổn thương đến cuộc sống mớicủagã.NgườiđànbàchínmuồinhưDuệsẽkhôngbaogiờgãquênđược.Nhiều lúcởbênNga, gãvẫnnghĩ vềcơthểtrắngnõnnàcủaDuệtrênbãicỏxanhngănngắt.GãđãnằmtrêncơthểDuệđểgiữDuệởlạivớicuộcđờinàynhưngcuốicùnggãlạikhônggiữđượcbảnthânmình.Ngađôilúchờntrách vì gã như một kẻ mất hồn,khôngbuồn,khôngvuivàkhôngsuytínhđiềugìcả.

***

Sangchạylàngkhỏiđámcướivớicô gái ăn cơm trước kẻng một xấptiềntạlỗivớinhàgái.NhưngôngbàVu vẫn chưa thỏa mãn, thi thoảng

nghĩ đến chuyện vợ con của hắn lạingồithởngắnthandài.

Giảiđenbằnggáilàchuyệncũríchvà muôn thuở. Lần này Sang khôngmuốnđểđànbàlenlỏivàotâmtrạngcủahắnnữa.HắnngồixuốngcàphêtrênđườngNguyễnDu.Quáncàphê71nằmngayngãtưgiữaphốYếtKêuvà Nguyễn Du, giá đắt khủng khiếpnhưng lúc nào cũng đông khách.Không gian của quán bao trùm bởimàu xanh xà cừ sum suê lá. Phin càphênhỏtừnggiọt,từnggiọtnhẫnnại,Tú cũng chờđợi Sang với tâm trạngnhẫnnạinhưthế.SangkhôngnóicâugìvàkhôngđịnhnóigìnếuTúkhôngđánhđộnghắnbằngmột câunói xãgiaovàcũrích:-Dạonàymàyvẫntốtchứ?

-Ừ!Vẫntốt.

-Côngviệccógìmớikhông?Côngty?Bar?Mấyvụđâmchémgiảiquyếtđếnđâurồi?

-Chẳnglàmsaohết,ôngbàgiàvàconNhưbịyếubóngvíanênmấtănmấtngủ. Ai cũng cầm chắc khả năng taophásản,vàotù.Giờiạ!Thờibuổinàycóaichêtiềnđâu.

- Nhưng cũng không ai liềumạngvớiđồngtiềnnhưmàyđâuđấy.–Túthậntrọngcảnhcáolốisốngliềulĩnhcủahắn.Hắnthànhdângianghồanhchịtừkhinàochẳngrõ,từkhihắnlàboyđiếmhaytừkhihắnlấytiềncủađànbàquádễdàng?

Sang nói m ột câu mà khiến Tú

suýtngãbổchửng.Hắnbảo lúcngồiuốngcàphêởđây,khônggianthoángđãng làm đầu hắn chợt nghĩ ramộtsángkiếnhayđếnlạlùng.KhiTúhỏihaylàmsao,hắnghésáttaiTú,giọngrun run cập rập như thể hắn vừatrúngxổsốđộcđắc:

-Taosẽmởthêmbarchodângay.

Túđãtừngxemtrênmạngnhữngđoạnphimhạngbadodângayđóng.Thựcsựgãthấytòmòkinhkhủngvìkhôngbiếthaingườiđànbàxinhđẹp,haingườiđànôngvạmvỡkiasẽlàmthế nào để thỏa mãn nhu cầu tâmsinh lý? Bệnh hoạn? Quái thai củaThượngđế?Không,rõrànghọ làhaicon người rất bình thường, họ đangyêu nhau và đang nồng nàn, cháybỏngvớitìnhyêu.Túkhôngghêtởmdângaynhưcũngkhôngdễdàngủng

hộ cho tìnhyêu củahọ,mặcdùmớiđây,trênthếgiớiđãdiễnramộtđámcưới giữa hai chàng trai đồng tínhngười Nhật Bản và Canada, thu hútkhông ít ánh mắt tò mò của côngchúng.Đốivớidângay,bàntay,sựvachạm thểxácvàdụng cụ tìnhdục lànhữngthứkíchthíchkhoáilạcrạorựcnhất.Túđểýthấycôgáirênlênkhekhẽ khi người tình sục sạo vào chỗkínbằngngóntrỏvàngóngiữa.Trongtình yêu của dân gay, luôn có mộtngười đóng vai người đàn ông, mộtngườiđóngvaingườiđànbà.

- Thế dân gay có giống mấy thằngcaveđựclàmviệcởcôngtydulịchvàbarcủamàykhông?–gãhỏiSangvớiánhmắtdòxét.

- Giống mà không giống. Vì mụcđíchcủamấychàngcaveđực làphải

lợi dụng niềm tin và sự yêu thươngcủacácquýbà.Cònvớidânđồngtínhnam thì khác, đối tượng của họ lànhữnggãđànông tokhỏe lực lưỡngnhưng bị bệnh đồng tính. Tao đangchiêu nạp nhân viên qua một roomchat của dân gay, được khoảng bốnmươingười.Có thểbanđầusẽvắngkháchnhưngtaotinbarnàysẽkiếmbộntiềnhơnbartrước.

Đúng là những người kinh doanh,đầuócluônnghĩđếncôngthứctiền–hàng–tiền.Đànônglàhànghóa,đànông lưỡng tính cũng là hàng hóa. Sovới nhữngđộngmại dâmnữ thì barvà công ty du lịch của Sang kinhdoanhmặthàngđẳngcấpvàcó tầmnhìnxahơnrấtnhiều.

CómộtđiềukhiếnTúrấttòmò,gãchưatừngthấySangyêubấtkìcôgái

nào.Gãchorằngchuyệntìnhcảmvớicô học trò gốc Hà Tĩnh không đếnmức đển Sang phải dằn vặt và caynghiệtvớiđànbàđếnthế.Sangdửngdưng với gái đẹp đến mức gã phảighen. Không phải Sang đào hoa hơngãmàvìhắnnhiềutiềnvàhắnlàôngchủ.Sangquanniệmrằngngườiđànbà nào dùng một đồng trong ví củahắn, thì người đàn bà đó chỉ có thểxếpvàodiệnhànghóa.

***

NgồiởquántràđáđợiNgađilàmvề.Raviện,tậpluyệnđilại,vềquêlàmột lọat biến cố lớn trong đời Nga.Tronghàngloạtnhữngbiếncốlớnấy,Tú đều ở bên Nga như lá bùa hộmệnh.Đangngồiphìphèochâmđiếuthuốc, Tú chợt thấymấy ông xe ômngồigầnđócườikhằngkhặctánphét

nhữngchuyệndungtục,bậybạ:-Đ.mẹ!Saucuốcxeômnàyvề,đilàmcave cho sướng cái thân. Vừa đượcnângniuchiềuchuộng,ănngonmặcđẹp,mưakhôngướtmặt,nắngkhôngđếnđầulạicótiền…

-Thếkhôngsợcôngantómà?Giọnggãxeômkianửađùanửadọadẫm.

Ông xe ômnày cũng không phải tayvừa, tỏ ra là một người sành sõi vềphápluật,mắtánhlênvẻtrângtráo:

-Nàynhé!Thếtôihỏiôngnhé,đãbaogiờbáochí,truyềnhìnhnóivềvụđànôngđánhđĩchưa?Nướcmìnhgọilàbìnhđẳngnhưngcònđang tồn tạichếđộphụhệvìđànônglàtrụcộtgiađình.Côngantómcổđànôngthìlấyaibảobanmấybàphụnữ?

Gãxeômkiagậtgùtánthưởng.Gãvỗđùi đánh đétmột cái rồi ngướcmắtsangTúđangchưnghửngsuytư,đưachuyện:“Cũngđúngchúemnhỉ?”,Túmỉmcườigượnggạo.

Nga bây gi ờ chọn công việc sửamo rát ở một tờ nguyệt san. Mộttháng ramột số nên công việc cũngnhàn. Ngày làm tám tiếng, lươngtháng 2.34 x 450 là mức cơ bản.Nghèo nhưng cũng đủ ăn. Mà Ngakhôngđi làmthìTúcũngsẽcốgắnglàmviệcthậttốtđểchucấpchoNgakhôngphảikhổ.Túđãđi làmtrở lại,quaytrởvềtờbáolácảiănkháchcủamình.

CuộcsốngcứđềuđềutrôiđinếumộtsángNgathôngbáochoTúbiếtNgađã có thai. Tú cuống cuồngnhưmột đứa trẻ mắc lỗi và sắp bị phạt

nặng. Gã còn chưa đưa Nga về giớithiệuvớigiađình,bâygiờđùngmộtcáithôngbáochogiađìnhbiếtmìnhcóconvớiNga,thếthìkhácnàochâmkípnổvàđặtngayởbànuốngnướccủagiađìnhgã.Bốgãsẽxâyxámmặtmày,thậmchícòncóthểphảiđưađicấpcứuvìtănghuyếtápđộtngột;mẹthì tụthuyếtápvàsẽphảiuốnggấpmột cốc trà gừngđể ổnđịnh trở lại.Chị Giang chắc sẽ ngồi gặm vỏ quýtcho thơm miệng. Gặp chuyện gìkhônghài lòng, chị lại nhănmũi rênrỉ:“Thốiruột!Phứctạp!”Ngabảo:

-Emđãngờngợ từmấyhômtrước,nhưng sáng sớm nay em mới dùngquethửthai,thấyhaivạchmàuhồng,chắcrồianhạ.

Nóithật,gãcũngthíchcóconlắm.

Nhưng gã cũng sợ Nga không chịuđượcnhiệt khi tiếp xúc với gia đìnhmình lần đầu tiên.Mẹ dễ thì rất dễ,thương người thì rất thương người,nhưng riêng chuyện chọn d mẹ hàkhắcđếnphátsợ.

HìnhthứccủaNgakhôngchêvàođâu được, nhưng có một điều, Ngacười “hở lợi”.Dângiangọi là “lộxỉ”;mẹbảocondâubịtậtởchântaycũngkhông đáng sợ bằng việc cười lộ xỉ.Đấy là tínhhiệu sốmệnh longđong,vấtvả,yểumệnhhayốmđau.Thêmnữa,mũiNgarấtđẹpnhưngcánhmũihơi rộng và hơi hếchmột chút, nếutinh ý mới nhận thấy những khiếmkhuyết ấy. Mẹ thường bảo: “Đàn bàmà lỗmũi thông thống thì làmmộttiêumười.Khôngbiếtbiếtkiệm,saunàycứrađêmàở.”

TúkhôngdámnóichoNganhữngtrởngại ấy, sợNga tự ái vànản chí.NhưnggãvẫnquyếttâmđưaNgavềgiớithiệucùngbốmẹ.Đâylàlầnđầutiên gã chắc chắn trong chuyện tìnhcảmvớimộtngười,lạilàcôgáithônquêchấtphácnênhyvọngbốmẹcóthể yên tâm.Nhưngmọi chuyện xảyra không ngoài dự đoán của gã; dùkhông biểu lộ chút phản ứng nàonhưng sau khi gã đưa Nga ra cổng,vừaquayvào làmẹgọi lạinóingay.Mẹ nói mẹ không cấm đoán chuyệnhônnhânhaiđứa,yêuthìcưới,nhưnglạitiếplời:

-Nếuconbéđóchưacó thai,mẹsẽkhôngchấpnhậnđâu.

Gãgiậtmìnhhỏimẹ:

-AinóichomẹbiếtNgacóthai?

Mẹcười,bảo:

-Cổnổigânvàthởmạnh,datáixanh,nhìnqualàmẹbiếtngay.

Gã cúi đầu phục mẹ sát đất. Mộttháng sau đám cưới của Tú và Ngatiến hành khá trang trọng. Sang baohẳnmộtđộingũbêtráplànămthằngcaveđực,chẳnglẽgãlạitừchối.Nhìnchúng làmTú có cảm giác tởm lợm,buồnnôn.Theophongtục,độingũbêtráp,nhậntráptrầucauphảilànhữngnam thanh nữ tú, chưa dựng vợ gảchồng, trong sáng, đẹp đẽ để duyên

vợchồngđượcbềnlâu.Nhưngtừchốiđội ngũ của Sang khác nào khinh rẻcôngviệccủahắn.Bạnbèthôithìmỗiđứamột phận, miễn là sống tốt vớinhau.

Ô tô và ti ệcmời bạn bèở kháchsạn, Sang bao hết. Còn tiệc họ hàngnhàTúthìbốmẹlo.Đámcướichimấtmộttrămhaimươitriệu.Trongđámcưới,trôngNganhưnữhoàng.TrôngNga vẫn lộng lẫy như gái son khôngthểquamắtđượcthằngSang.Lúctânlang tân nương qua bàn hắn chúcrượu, mắt hắn nhìn đăm đăm vàobụngNga,cườiýnhị.HắnghéttaiTú,giọngvuivui: “Sướngnhấtông,cướiđượctrâumàđượccảnghé!”

Sauđámcưới,TúvàNgavẫndắtdíunhaulêntậnSapađểhưởngtuầntrăng mật. Đó là những tháng ngày

sốngcóýnghĩnhấtvớigã.Bởinhữngngày ấy, ám ảnh về quãng đời sốngnhưboyđiếmdầnlãngquêntrongkýứchắn.

***

Trong quán bar c ủa Sang, mụSươngngồivắtvẻotrênchiếcghếcaochừngmộtmét,bàntaybẻgập,tỳlêncằmnhìnmônglung.MụđòigặpSangbằngđược.Túngồiởgóckhuất,phíasauchậucâycảnh,imlặngnínthởvìsợmụSươngnhậnra.Thi thoảnggãvẫn ghé qua bar của Sang xem dạonàyhắnlàmăncóổnkhông?Cũnglàđếnđể cảmơn sự chuđáo của Sangchocáiđámcướicủamình.TúnhắntinchoSang:“MàyhẹngặpbàSươngà?Vẫnchưadứtđượcsao?”

Hắnnhắnlại:“Taođangvề,códandíu

gì đâu. Nhưng bà ấy muốn làm ănchungvớitao.”

Túngồiđoángiàđoánnon,làmănchung gì giữa hai kẻ một thời giànhân ngãi, non vợ chồng ấy. Chẳngbao lâu, Sang xu trước cửa, completxám, giày made in Italia màu nâusáng. Hắn cười, nụ cười nửa môi.Không biết tự bao tiờ cái cách Sangcười khiến gã tin rằng nụ cười củahắnsẽhốtrabạc.

MụSươngrạngrỡkhithấyngườitìnhcũ,khôngcònnét trẻ con,nai tơmàthêm vào đấy có chút sương gióphong trần.Mặthắn sạmđennhưngquyến rũ, hút hồn giống diễn viênđiệnảnh.

-Chàongườiđẹp!–Sanghàosảng.

MụSươngcười,tươinhưmộtđứatrẻ.Người ta bảo đàn bà khi yêu giốngnhư một đứa trẻ hay hờn hay dỗinhưngmụSươnglạitắtngaynụcười,giọnglàmbộphụngphịunhưbịaibắtnạt:

-Vấpdúidụivàoổđiếmnênquênbàgiànàyrồichứgì?

Thằng Sang liếc Tú nháy mắt nhưmuốnbảovớigãrằngđây làmộtvởkịch, hãy xem đi vì vở kịch này cónhiều tình huống gay cấn lắm. Hắnchoàng tay qua mụ Sương, giọngkhiêukhích:

- Không ph ải là tôi bỏ rơi ngườiđẹp mà tôi thấy người đẹp và tôikhông códuyênnợ.Tôi sợnhátdaochính nghĩa của ông chồng bận rộnnhàbàlắm.-Dởhơi!–mụSươngbĩumôingúngngẩy. Đàn ông khi yêu thì phải bạodạn,dámlàm,dámchịu.Đànbànhiềukhi hay ảo tưởng rằng quan hệ tìnhdục và tình yêu là khác nhau. Sự vachạm thểxác chỉ lànhất thờinhưngtìnhyêuđíchthựccóthểđicùngnămtháng.MỗilầnTúlýgiảicáinguyênlýấy, Sang lại phủ nhận. Bởi hắn luôncảm thấy trống rỗng và không cótrạng thái tâm hồn hay thể xác nàoxenlẫn.

Đàn bà đế n với Sang đều sòngphẳng.Hắnđếnvớiđànbàcũngvậy,sòng phẳng. Duy chỉ có cô gái làmnghềbốcmộkhiếnhắnáynáynhất.

Giá như hôm ấy có ta cầm của hắnmộtnắmtiền,thìcólẽvớihắnthếlàxong. Nhưng đằng này cô ta ôm cáibụngchửaravề,dùgìđứabéấycũnglà con đẻ của hắn. Sang dám khẳngđịnhnhưvậyvìcôgáiấyquáxấuxí,lại làmnghềbốcmộ, trai làngkhôngaidámđếngần,bamươituổirồimàvẫncòntrinh!HắncứtấmtắckểvớiTú, sau chuyến ấy, việc làm ăn củahắn rất thuận lợi, lên như diều gặpgió.

Thi tho ảng Sang lại đánhô tô vềthămmẹconhọ.Ngheđâuchị tađãbỏnghềvìcongáiSangsinhrathiếutháng,ốmđauluôn.HằngthángSangđều chu cấp đầy đủ, lại thuê hẳn vúemtrôngnomvợhờvàconthơ.Sangcảm kích trước tấm lòng của cô gáixấuxí,dámsinhconchohắndùchưabiết bản thân hắn tốt xấu thế nào?

Đấylàbảnnănglàmmẹ,điềumàSangítgặp.Bởiđànbàbủavâylấyhắnchỉcó bản năng làm đĩ nhiều hơn bảnnănglàmmẹ,làmvợ,lộtchiếcáolótralàphảicótiền,lộtchiếcquầnlótralàphảithanhtoánsòngphẳng.

***

Điề u Tú vào phòng đào tạo caveđựccủaSang.Cănphòngrộngchừng80m2,nằmởtầngba,khôngbiếtkhinào tối khi nào sáng. Khoảng haimươianhchàngtrầnnhưnhộng,súngống rủ xuống, những túm lông quăntít, rối bù như bị mắc bệnh. Sangkhônghềngượng,hắncònhãnhdiệnkhoe:

-Đây là đội quânmới, đích thị làdângay.Bọnhọđangthựchànhchiêuthứclàmtìnhvàlàmtìnhtậpthể.Loại

hình công việc này khá mới mẻ, đãdấnthânthìkhôngthểđổbểđược.-Nhưnglàmthếnàođểhaingườiđànôngkhôngcótìnhyêu lạicóthể làmtìnhthuầnthụcđược?Màygiithật!–Túlắcđầu.

Sangbảo,khôngphảihỏi,cứnhìnkhắc biết. Tú thấy từng cặpđàn ôngđồngloạtkhởiđộng.Bàntaythôrápcủa người đàn ông này vuốt ve củaquýcủangườiđànôngkia,vuốtđếnthẳngđơđơra.TútrựcbuồnnônthìSanglạiđưachogãmộtcốcnước,hắnbảo:

-Uốngđi,nướclọctốtchothịgiác.

Đếnbâygiờgãmớibiết,gay làmtìnhquahậumôn.Xàphòngbôitrơnvà tình yêu cũngđược bôi trơn. Bâygiờkhôngphải linhcảmnữa,gãbiết

rằngmộtngàygầnđây,Sangsẽdínhvào vòng lao lý. Cái ổ điếm to chìnhình thế này, có ông giời cũng khôngthểgiấuđược.Huốnghồmấyôngtotrênquậnsắpvềvườn?Ănđượccủađútđểlàmsổtiếtkiệmrồi“sốngchếtmặcbay!”

***

Ch ị Giang trở về nhà, chấm dứtnhững tháng ngày đằng đẵng nằmviện. Khôngmột người đàn ông nàođến thăm chị. Hy vọng về tình yêumongmanhnhư câu chuyện cổ tích,nàng công chúa ngủ trong rừngmộttrămnăm,mộtngàykiachànghoàngtửcưỡingựalướtquađặtnụhônlênmôi nàng, và nàng thức dậy. Hằngngày chị vẫn thẫn thờ đứng bênkhung cửa sổ rèm hồng. Dẫu khônggianxungquanhnhàđềumàuhồng,

nhansắccủachịvẫnthiếusứcsống.Nhưng vớimẹ chị vẫn là công chúa.DùkhôngnóiranhưngTúhiểuhơnaihếtmẹ đặt nhiều hy vọng rằngmộtngười đàn ông sẽ đến với chị Giangbằng sự chân thật.Mẹ sẽ không tiếcngườiđànôngđóbấtcứthứgì.Miễnlà biết thương yêu con mẹ và đừnglàmconmẹphảibuồn.Ngườiđànôngấyrồicũngxuấthiện,mờnhạt, khiếmkhuyết nhưng có vẻhiềnlành,tửtế.Anhbốnmươituổi,bịthọt, làm quản đốcmột phân xưởnggiày da ở ngoại thành, không bia,không thuốc lá, đã cómột cuộc hônnhânkhônghạnhphúcvàđangsốngcùngcongái.

Anh tênH ạnh. Cái tênnghe cũngđạo đức và nhân cách nhưng lại hơiyếu đuối. Đôi mắt anh buồn buồnnhìnchịtựangườitrêngiườngbệnh.

Chị Giang đang phải đấu tranh tưtưởng giữa thực tế và ảo ảnh. ChịkhôngcònlàcôsinhviênĐạihọcVănHóamườinămvềtrước,đimộtbướcchịvấpphảiđànông,đihaibướcđànông vấp vào chị. Chị ngồi viết tênnhữngngườiđànôngchịthầntượngvàocuốnnhậtký,nói tínhcáchtừngngười.CólầnTúcònthấychịdùngbàitây, tử vi và dò xem họ có yêu chịkhông?Cănmệnhcủachịvàngườiđócóhợpnhauhaykhông?

Nhưng bây giờ chị không còn sựlựachọnnàokhác.Ngườiđànôngnàolấyvợcũngmuốnđược làmcha.Chịlạikhôngthểchongườitađiềuấy.Mẹbảo nếu tìm được thiên sứ giángxuốngtrầngianvà làmrểmẹ,mẹsẽchiều hơn cả con đẻ. Bởi người đókhôngchỉcứuvớtcuộcđờichịGiang,hơn thế nữa, người đó cònđemđến

niềm vui lớn lao đối với cả gia đìnhgã.

-Hạnhnày!Anhởlạđâyănbữacơmthânmậtvớigiađìnhtôinhé?

-Vâng!Cháucảmơnsựchuđáocủabác.

BanđầugiữamẹTúvàanhHạnhcòncósựdèdặt.Nhưngsựhiềnlành,chuđáovàthânthiệncủaanhHạnhđượcgiađìnhTúghinhậntừngngày.Mẹgãbảo:

-Mẹ thấy anhHạnh làngười tốtmàlàmsaovợtrướclạikhôngchịuđược

bỏđi?

-Biếtlàmsaođượchảmẹ?–gãtrảlờimơ hồ. Đâu phải cuộ chia ly nàocũng có nguyên do. Nhữngmảnh vỡtrong hôn nhân đều đem đến chongườichứngkiếnmộtbàihọcsâusắcvềhạnhphúc.ĐểhiểurõvềconngườianhHạnh,gãquyếtđịnhmộtphenđivào góc khuất những ưu tư còn tùđọng trong đôi mắt buồn bã, hiềnlànhcủaanh.

AnhlàngườiThanhHóa,giađìnhcóbốnanhemtrai,bốlàcánbộnghỉhưu, mẹ làm ở công ty Mía đườngLam Sơn, đã nghỉ chế độ 176. Cuộcsốnggiađìnhanhđầmấmvàcácconđều hiếu thảo với cha mẹ. Khi mấyanhemlậpgiađình,sinhconđẻcái,mỗingười ly tánmộtnơi.AnhHạnhrangoạithànhHàNộivàmuamiếng

đấtxâycănnhànhỏởđó.

Chénrượuđặtxuống,gãthấymặtanh đỏ lựng. Rõ ràng là anh khônguốngđượcrượu.Anhnểgãhoặcanhmượnrượuđểgiãibày.Gãđịnhbảoanhthôi,bởingườikhônguốngđượcrượu sẽ không dễ chịu gì với mùirượu,chưanóilàsayrượu.

- Chú Tú c ứ để anh uống! – anhHạnhxuaxuasựlolắngcủagãrakhỏiđầu.Anhbảokhôngphảilúcnàoanhcũng can đảm ngồi trước chai rượuthế này đâu. Rằng anhmất vợ cũngchỉ vì anh không biết uống rượu vàlàmmấtmặt vợ khi xuất hiện trướcbạnbèđồnglứa,bạnbècùngcơquancủavợ.Banđầuanhcứnghĩcáikhiếmkhuyếtđànôngnhonhỏấychịsẽdễdàng cho qua đi. Nhưng càng ngày,mâu thuẫn ấy càng lớn khi cái khả

năng sinh lý của anh tỷ lệ thuận vớikhảnănguốngrượutrongkhichị lạiđanghồixuân.

Đêm,chịtrởmìnhdằnvặt,đòihỏianh ráo riết khi anh không thể làmmột thằng đực rựa cho ra hồn. Mỗituần một lần chiều chị là sự nỗ lựaquákhảnăngcủaanh.Trongkhi chịmong sự chiều chuộngấy từngđêm.Nhiều hôm thương chị, anh lấy bàntaythôrápxoaxoalêntấmlưngtrầncủachị,vỗvềchịtừnggiâytừngphútđểchịlãngquênvàogiấcngủ.

Cólầnchịmangởđâuvềmấyviênthuốc tăng cường khả năng sinh lýnhãn hiệu Mỹ cho anh sử dụng. Giámỗiviênđắtlắm,gầnbằngnửathánglươngcủachị.Anhimlặng.Lúcấyanhrất hậnmình và thương chị. Anh đãliềumình uống thử, nhưng hiệu quả

không thấy đâu, anh bị cương cứng,không trở lại bình thường được nênphảiđicấpcứutạibệnhviệnlớn.Maymàkịpthờinênanhthoátchết.Chuyệndầnqua.Anhcũngcầumonggia đình yên ả để con gái anh đượcsống trong mái ấm đủ đầy. Nhưngđùngmột cái, chịbỏdỡbuổi làmvềnhà. Chị tha thiết xin anh cho chị rađi. Chị bảo chị sẽ để con gái lại choanh,bùđắpchoanhbớtcôđơn.Hiệngiờchịđãcóngườiđànôngkhác.Chịlạysốnganhhãyđểchochịđi.Cuộcsốngcủaanhtanvỡ.Mộtlầnnữaanhdằn chén rượu xuống bàn và khẳngđịnhđiềuấy.

-TôilàthằngđànôngtồichúTúạ!Tồivàbỏđi.–AnhHạnhcúigằmmặtxuốngđất,tócrũlòaxòexuốngtrán.Những người đàn ông bất lực vớichínhmìnhthườngcóbiểuhiệnnhư

vậy.

Câu chuyện của anh dưới góc nhìncủa một nhà báo, thấy đời thườngnhư bao lá thư chia sẻ gửi đến tòasoạnmàgãđãnhậnđượchằngngày.

- Em hiểu! Đừng hành hạmình nhưthế!

-Anhthấysốphậncaynghiệtquá.Chị làm cùng cơ quan vớimẹ em làngườihọhàngxacủaanh.Chịấygiớithiệu anh với Giang. Thực ra anhngtrongmìnhámảnh,vếtsẹohônnhânnặng nề. Hãy tin anh, anh sẽ đemhạnhphúcđếnchoGiang.

-Emtin.

Anh th ật thà và dễ xúc động. Tú

địnhbụng sẽkể câu chuyệnnày chomẹ.Nhưnglạithôi.Bởivớimẹ,sinhlýđàn ông không phải là nhược điểmnữa,chịGiangcầnmộtthứgìđócaocảhơnthế,độlượnghơnthế…

*** Tú gặp lại Soan. Không phảitình cờmàđượchẹn trước. Soanđãsắpsửabuớcsangtuổibốnlăm.Mớiba năm chưa gặp nhưng nhìn Soanthay đổi khá nhiều. Tóc được nhânviêc spa chăm sóc khá kỹ càng nênsuôn và mềm mại như mái tóc củangôisaoHànQuốc.Cắttóctémkhôngcòn là mốt nhưng với những cô gáimuốnníugiữtuổixuâncủamìnhthìđóvẫnlàlựachọnsốmột.

- Anh là kẻ phụ bạc, tham ngãi bỏvàng…

-Thếà?–Túrítmộthơidàivànhả

khóimênhmông,mặckệbêncạnhlàcôngười tìnhgiànămxưađanggiậtmình, thái độ chuyển từ ngạc nhiênnàysangngạcnhiênkhác.MụkhôngbiếtphảicưxửthếnàovớiTúchođỡlạc lõng. Mới ba năm không ở bênnhaumàthấyxacáchquáđỗi.

Quáncàphêtrêntầngchíntòanhàmườihaitầnglộnggió.Nhìnquatấmkính,thấymưabụirắcnhữnghạtnhỏliti.Buổisáng,độivệsinhgươngkínhcủanhàhàngđãhìhụilaurửavàhàilòngvớisựsạchsẽđếnkinhngạc.Bâygiờ, khi quán cà phê đạt tiêu chuẩnngon, hiện đại, sạch sẽ không cònnhiềuthìtầngchíncủatòachungcưnày luôn là sự lựa chọn của nhữngkháchhàngkhótính.

Soanmặcchiếcváyđen,bósátlấyphầnhôngvàphầneo.Vẻđẹpcủacác

quýbàthểhiệntrêntừngđườngnétcơthể.RõrànglàSoankhôngcódấuhiệucủatuổigià,vẫnvócdángcủabàchủthừatiền,thíchlacàởbarvàvũtrườngđể tìm kiếmnhữngniềmvuiđặc biệt. Như thể ngày xưa Soan vôtìnhgặpTúvàSangvậy.Chắcbâygiờgặp lại Sang, Soan sẽ ngạc nhiên vàtrònxoemắtvìkhôngbiết làmcáchnào mà Sang giàu nhanh thế? Mấynămvềtrướcnócònnhậntiềnboavàquà biếu củamụ Sương, cô bạn tâmgiaochicốtcủaSoan.Cuộcsốngluônthay đổi từng ngày, từng giờ, từngphút…

Túkhôngphủnhậngãđatừngbịhớp hồn vì vẻ đẹp rất đàn bà củaSoan.Lúcấythằngđànônghaimươitám tuổi còn nghĩ đến chuyện đưaSoan về giới thiệu với cả gia đình.Điềuấycónghĩa làgãchẳngphãikẻ

tham vàng bỏ ngãi. Nếu đúng gã làngười như vậy, chắc gã đã khôngchăm sóc Nga ở bệnh viện gần sáuthángtrời.Nhưngđànbàluôncócáilýđểhờntrách.-TạisaoTúlạibỏđi?

-VìTúthamngãibỏvàng!

Soangiậntímmặt.Khôngbiếtcóphải Soan không biết hay cố tìnhkhông biết. Nhưng gã buộc phải nóithật cho Soan biết, gã đã nghe thấycuộc nói chuyện ngã giá của Soan ởbancôngvớimộtngườibạnvàobuổisáng sớm.Gã ra đi để cứu vớtmìnhkhỏisựlầmlạc.

Soanimlặng.

Gãthấynhẹnhõm.

Không gian bao trùm kho ảngtrốnggiữagãvàSoannhưcómộtlớpsươngmù,sươngmùdàyđặc.Khoảngcách giữa gã và Soan chỉ là một cáivớitaynhưngSoanlàmnhưkhônghềnhìn thấy gã. Ngoài trời vẫn mưa,mưatohơn,mưađậpvàokínhngherànrạt.

Soanđãbỏchồng.SựbộcbạchcủaSoan khiến gã không hề ngạc nhiên.Bởimột cuộc hôn nhân tan vỡ sẽ làtấtyếukhinguờiđànbàchỉquantâmtới di chúc. Gã khônghỏi lý do cuộcchia tay được báo trước, gươngmặtSoan nhìn thanh thản lạ lùng, cũngkhôngmangnéthụthẫnggì.

-NếucòncáinghĩathìTúvẫncóthểquayvề,bấtcứlúcnàoTúmuốn.CănphòngtrênkhuđôthịmớiLinhĐàmvẫncònnguyênvẹnnhưthểTúvừađi

sángnay.

-Túđã lấyvợ.Túđã tìmđượchạnhphúcđíchthựccủamình.

-Thếà!

Không gian im l ặng lại bủa vây.Thựcsựlúcnàygãcảmthấymìnhlàngười đàn ông đích thực. Bởi lúc bỏtrốnkhỏiSoan,gãnhưcònnợngườiđàn bà này một lý do, lý do ấy đeođẳnggã,ámãnhgãsuốtbanămtrời.

Hơnmộtnghìnngàyámảnh.

Mộtgiâyphútcanđảmđãcứurỗisự

dằnvặtlươngtâm...

***

Támgiờtối,kênhVTV3sẽcóchươngtrình Gặp gỡ doanh nhân. Vị kháchmờikhôngaikhác,chínhlàHạnh.

Sânkhấubàitríđơngiản,nềnchữphông xanh được làm bằng nhựacứng, có dòng chữ “Gặp gỡ doanhnhân” in nghiêng. Cũng trên cái nềnxanhấy,nhiềuđơnvịtàitrợđãphảitrảhàngmấy chục triệuđể logo củahọđượcinvàovịtrígầnvớitầmnhìncủakhángiảnhất.

Sânkhấuthunhỏtrongbộbànghếmây, lẵnghoađồng tiềnđa sắc sang

trọng và lịch sự. Người dẫn chươngtrìnhlàmộtgươngmặtgạocội.Muốncóđượcvinhdựcómặttrongchươngtrìnhnày,bạnphảilàmộtgươngmặtđộcđáo,tiêubiểu.Hạnhmặcchiếcáodàixẻtàđếngầnđầu gối, quần bó chẻn lấy cặp đùithondài.Gươngmặt trangđiểmnhẹnhàng.Nóivềngàyđầutiênđặtchânvàokinhdoanh,Hạnhđã thẳng thắnchia sẻ với khángiả những cung bậccảm xúc củamình, rất thật. Hạnh đilênbằnghaibàntaytrắng,sứcmạnhcủaý chíđãđưaHạnhđếnvớidòngsảnphẩmtâmđắcnày.

Nóivềchuyệnriêngtư,MCđãhỏiHạnhmộtcâungoài“kịchbản”, thấyHạnh hơi lúng túng và thoáng buồn.Nhưngvớikinhnghiệm,sựvavấpvàtừng trải, Hạnh bộc lộ rõ năng lựcgiao tiếp của mình khiến cả phòng

quayồlênkhôngngớt.TiếpđólàmộttràngpháotayvanglênđêncổvũchosựcanđảmcủaHạnh.

NgườidẫnchươngtrìnhnhìnsâuvàođôimắtHạnh,hỏimộtcâuriêngtưnhưngrất“nghề”:Ngườinổitiếngthường đi kèm với những tai tiếng.NghenóiHãnhcónhiềumốiquanhệvớinhữngngườiđồngtínhkháồnào?

“Tìnhyêu làkhingười ta có cảmgiác được yêu thương, sự thăng hoachỉ đến khi không còn chỗ cho đauđớn và hụt hẫng. Tôi thấy yêu quínhữngaidámởbêntôinhữnglúctôiđau khổ và tuyệt vọng nhất. Tôikhông phân biệt đối xử với nhữngngười thuộc giới tính thứ ba. Bởinhâncáchconngườiquantrọnghơngiới tính của họ.” Hạnh trả lời nhưmột lời giãi bày, chắc chắc những

ngườibạncủahạnhkhixemchươngtrình này phải cảm kíchHạnh nhiềulắm. Bởi câu nói của Hạnh nhưmộtcâycầuđưahọđếnvớicuộcsốngcủacộngđồngnhanhnhất.

Ph ải nói rằng Hạnh thông minh,điềuấyđượcthừahưởngởôngốđầuhói của Hạnh. Ông ngồi ở hàng ghếđầu với tư cách khách mời củachươngtrình.Dùkhôngnóiranhưngánhmắtcủaôngnhìncongáivớivẻngờingờihyvọng.

TúcầmmáyảnhvàchụpHạnhlialịa.SếpgđưaHạnhlêntrangbìa,phảiđặt tít thậtấntượng:Tôi khôngphảiLesbian. Gã xinphépHạnh trướckhiđặt cái tít nghe đã muốn bổ chửngnày.Hạnhbảo:

-Okôngbạn!Làmgìmàhômnayrụt

rènhưcongáimớivềnhàchồngthế?Gãbảo:

- Làm nghề gì cũng có nguyên tắc,đụng chạmđếnnhữngvấnđề tếnhịthìphảithậntrọng.

Tú ch ỉ nghe Hạnh tâm sự rằngHạnh sẽ sang Anh, Nhật Bản để tìmthị trường cho dòng sản phẩm thờitrang dạ hội. Chưa khi nào gã thấyHạnhcóýđịnhsẽlấychồng.Đànôngkhôngđángtincậyhoặcđànôngtrởnên thực dụng trước tiền đồ củaHạnh?

***

MụSươngvàSangquaylạicáithờigià nhân ngãi non vợ chồng. KhôngthểhiểuSangđangnghĩ gìnữa.Hắn

điênhaysaomàdạidột laovàochỗtối.Nhiềutiền,sựnghiệphưngthịnh,đâuđếnnỗiphảicầucạnhđếnthếlựccủamụSương?Túcaumày,gãbảo:

-Taobắtđầubắtđượcnhữngtínhiệukhông tốt về mày. Năm nay là nămtuổicủamàyđấy,phảicẩnthận!

Sangbắtđầukhóchịuvớitháiđộbàn lùi củaTú.Hắnnhìngãbực tức.BởivìnóivềtửvithìTúphảichạydàimới bằng hắn.Nhưng làmột kẻ liềulĩnhvớicôngviệcnênhắntinvàovàosự may mắn ở phút chót. Ông thầytướngsốcũngbảohắn,sốhắnsẽgặpnạn vào năm nay. Không lẽ nào đếngiờ hắn vẫn còn ung dung chờ thầnmaymắnmỉmcười?

Sang già đi nhiều, đuôi mắ t cónhiều nếp nhăn xếp lại. Trên mặt

Sang có một cái bớt chếch về phíamái tóc khoảng 2cm. Đó là cái bớtquyếtđịnhsựmaymắncủahắn,cũngcóthể,nếucănsốhắnlớn,cáibớtấysẽbiếncátthànhhung!MụSươngkhônkhéothếvàokhoảngtrốngcủanhữngảcave,mụđiếmvànhữngbuổitruyhoantậpthể.DườngnhưgiữamụSươngvàSangcócáigìbímậtrángbuộcghêgớm.TúlàbạnthânnhưngcũngkhôngbaogiờđượcngheSangtiếtlộ.MụcũnggiốngnhưSoan,đãlyhôn.Cuộcsốngcủangườiđàn bà đã ly hôn chẳng có gì ràngbuộc.MụchuyểnđếnởhẳnvớiSang.TháiđộcủamụSương làcoi thườngtấtcả.

***

Tú và Như lao vào ph òng Sang,hắnnằmgiãygiụa,ganbànchânmiết

thànhnhữngvết xước.MụSươngđãlừahắnthậthiểmđộc.Mụđãphachếliềuthuốchủydiệttinhtrùngvàocốcrượunho êmái củahắn, gươngmặtkêuhãnhvàtựtincủahắnsaumườilămphútngấmthuốc,đôimắtgiãnra,miệngcorúmlạinhưmảnhnylongặplửa.Hắnthấycómáunhỏxuốngtừnggiọtmột,từnggiọtmộtởchỗkín.Hắnnhìn vào đôi mắt mụ Sương, thảngthốt, kinh hãi nhưng cũng chất chứacăm thù. Hắn định bật ra câu chửiđ.mẹ nhưng cơn đau ghê gớm đãquănghắnxuốngsànnhà,vậtvãnhưkẻ đói thuốc. Chiếc quần bò kéoxuốngđếnđầugối,hắntiếptụcgiằngco với chiếc quần sịp đang dính bêbếtmáu, tiếnggào thét củahắnnhưtiếng gào thét của chàngAsin khi bịmộtmũi tên bắn vào gót chân. Nhưômmặtlênlêntứctưởi.Túbặmmôi,mồ hôi tứa ra trên trán gã, gã loay

hoay chở chemột cách vụng về chobạn,một tayvới chiếcdiđộnggàiởcạp quần, miệng líu ríu gọi xe cứuthương…

Một thằngđiếmkhai hắnđã ngủvớiSangkhoảngbalần.Thếvẫnchưađángsợbằngviệchắnépmộtcậubémườihaituổilàmcáichuyệnđồibạiấy.Cậubébịcấmkhẩugầnmộtthángmới ú ớ nói được ba câu: Trời ơi!Trời…

Sangquanhệtìnhdụcvớicảlũđiếmđựcvàcảnhữngmụđànbànạdòngcùng một lúc. Những cái đáng ghêtởmSangđềuđãlàm.

Túkhôngmuốnchứngkiếnnhữngđiều tệhại này, bởi trongmắt gã vàriêngvớigãthìSangvẫnmãi làmộtthằngbạntốt.Kýứcbịthiêurụiđến

những khoảnh khắc cuối cùng. Sangnằmtrênvũngmáu,máubêbếtởchỗkín. Tay hắn bấu chặt vào song sắtcánhcửa,nỗiđauđớnthểxáckhôngvìthếmànguôiđi.Vìquácảtinnênhắn không đề phòng, mụ Sương hồhởi mời gã thưởng thức thứ rượungâmhaimốtnămmụđượcmộtđốitácgiàucóbiếu.Hắnkhôngmảymaynghingờnênđãsảychânbởitâmđịangười tình già. Mụ Sương hủy hoạicủa quý của thằng Sang bằng độcdược vì hắn đã ép thằng con traimười hai tuổi của mụ phải làmchuyện đồi bại. Thằng bé gọi Sangmộttiếngchú,hai tiếngchú lễphép,giờ mặt cắt không còn hột máu, cơthể đầy vết bầm tím. Bộ phận sinhdục bị tổn thương, cương cứng vàkhông thểcụpxuốngbình thườngvìSang lúc hứng khởi đã lấy tấm thâncủa thằng đàn ông cao 1m70, nặng

68kgđèlênngườithằngbé.Độngcơcủa thằng đàn ông bệnhhọan chẳngthểlýgiảinổinguyênnhân,ôngbàVungửamặt lên trời than thở rằng chamẹsinhcontrờisinhtính.Trướckhimọi việc vỡ lở ra, Sang chỉ có biểuhiệnkhôngmuốn lấy vợ, thích la cà,thíchchơibời.Khônglẽvìđiềuấymàlúc nào ông bà Vu cũng chỉ chiếtthằngcontraiđãhơnbamươituổi?

B ố Sang biết tin trong cơn ho lụkhụ kéo dài không dứt, ông nghiệnthuốc lá rấtnặng.NgườiôngVudạonày gầy rộc. Hiện giờ, ông là ngườinhànạnnhân,đồngthờilàngườinhàcủabịcáo.Ngàymai14 làsinhnhậtthằng Sang. Ngày 13 đã cuốn nhữngdựđịnhđẹpđẽ.

QuánbarvàcôngtySangđanglàmăn phát đạt đ ã bị công an niêm

phong.Sangđangđiềutrịvếtthươngởchỗkín,vìlànộithươngnênkhôngthể chữa trị ngày một ngày hai làxong.Hyvọngphụchồikhảnăngsinhlý là vô cùngkhó,nếukhông cómộtphépmàu. “Cuộc đời chó chết thật”,đấylàcâunóithờisinhviêncủaSangmỗikhigặpnhữngchuyệnbựcmình.

Hômnay trời trở lạnh.Mưa.Mỗikhicóchuyệngìkhiếndưluậnxãhộilênsùng sục là trời lại mưa, báo chí lạiđăngtảiầmĩ…

Sangthấtthần,bànghòangnhưbịđánhcắpmấtlinhhồn.HắnvàTúmớira trường được năm năm, năm nămlàmnêncơngơi lẫy lừngkhôngphảilà một việc dễ dàng. Một thằng đànôngkhông sợđất, không sợ trời, chỉsợmỗikhilàmtìnhkhôngđượcthỏamãn.

B ệnh viện kết luận Sang bị tâmthầnhoảngloạn.Ngheđâulũđànemcủa Sang đã làmmột phong bì toàntiền Euro để đút lót bác sĩ mới cóđượckếtluậnnghekhảquanấy.Nhờthế Sang không bị truy cứu tráchnhiệmhìnhsự.Nhưkhóctứctưởi.NógụcđầuvàovaiTú,gươngmặtkinhhãigiànua.Cũngmay nó lấy chồng già, nên nhìn vợchồngnólúcnàylạixứngđôivừalứa.EmrễSangđirađivàođợicácbácsĩđưa cơ thể vừa được cứu sống củahắnlênphòngđiềudưỡng.Khôngthểcứu được khả năng làm cha và khảnăng làmđànông củanữa. Loại độcdượcmàmụSươngdùngđểđầuđộcSangđượcchiếtxuấttừmộtthứcâyhiếm trên rừng mà chỉ những thầythuốc người dân tộc mới biết cáchchế biến. Điều đặc biệt của loại độcdược này là khi pha vào rượu đã

ngâm qua hai lượt sẽ có mùi thơmthoangthoảng,dễchịu tácdụngphụnày chỉ xảy ra sau mười lăm phút.Thứđộcdượcnàychỉdùngđểtrảthùnhữngôngchồngcóthóitrănghoavàngườitìnhănởhailòng.

Gương mặ t thất sắc của Sang bịthuốcgâymêcủabácsĩlàmchokhờkhờdạidại.BốTúgọiđiện,giọngôngđiềmtĩnhnhưngvẫnlộchútgìhoảnghốt.Ôngdặn con rằngdù thếnàođichăngnữa,SangvẫnlàngườitốtnênđừngbỏSang lúcnày.Gã làmsaocóthểbỏSangđược?Bởitìmmộtngườibạntốtlàrấtkhómàgiữđượcngườibạnấycònkhóhơn.

***

Ngaômcon,hát ru thằngcòngủ, “À

ơi!Conơinhớ lấycâunày.Sôngsâuchớ lội, đò đầy chớ qua”. Thằng békhóc ngằn ngặt trên taymẹ; nó haykhóc,haynghịchngợm,lườiăn.

Th ằng bé được sáu tháng, mắtgiống mẹ, trán giống ông nội vàgươngmặtgiốngTúnhưđúc.Gãluônhãnhdiệnvàcoisựhiệndiệncủaconlà phần thưởng quý giá của Thượngđế,gãcũngtừnglêngiườngvớinhiềungười đàn bà nhưng chưa bao giờtrong gã lại có ý thức sâu sắc mộtđiều rằng người đàn bà ấy và gã sẽsinh ra nòi giống,một thằng cu haycáihĩm.

T ạm thời Sang thoát khỏi án tù,nhưng lương tâm và công luận vẫnluônsămsoi.Nhữngtờbáouytínvẫndànhkhoảng“đất”lớnđểgiậttítcâukhách:Sốphậnmột điếm trai hay kẻ

xâmhạitìnhdụctrẻem;rồi:ThờiđạiTúônglênngôi?ĐàiTruyềnhìnhquaycảnhSangchuyểnvàophòngmổ,chỗkín được ống kính chĩa vào khoảngmườigiây.Đốivớinhữngngườithâncủa Sang, mười giây ấy còn khủngkhiếp hơn cả ngàn nhát rìu. Cácphươngtiệnthôngtinđạichúngcứrarả phát đi phát lại thông điệp: “Hãycứulấytrẻem!”Tú cứ thấp thỏm đi đi lại lại trongbệnh viện. Những ngày tháng Mười,trờimautốihơn,nhìnđâucũngthấysựảmđạm.Bốgãphảidùngốngtrợthở, ông nằm đó, đôi mắt nhắmnghiền im lìm. Đôi mắt ông cươngnghị và đầy ắp yêu thương. Gã cảmthấylạnhđếntêngườikhinghĩrằngmộtngàykiađôimắtấysẽvĩnhviễnkhéplại.

Mẹgãngồibêncửasổ,đếmnhững

chiếc lá hiu hắt trên cây. Cây bàngkhổng lồ, trút gần hết lá chỉ còn lạitấm thân trần truồng như một gãđiếmđangđứngkhơigợingười tìnhbằng động tác quen thuộc. Mẹ nghenhạcTrịnh.ChiếcđiệnthoạiMP4củamẹmởbàiTôiơiđừngtuyệtvọng.Mẹngheđinghe lại,mẹbảobố thíchcakhúcnày,nó làmbố thêmsứcmạnhđểsốngvàvươnlên.

Chưabaogiờởmộtđấtnướccònnặngvềtưtưởngtruyềnthốnglạicómộtsựkiệnđộngtrờinhưvậy.Nhữngcôcậusinhviên,nhữnghọcsinhmớilớn,lầnđầutiênnghechuyệncứngơngácnhìnnhau,đứanọrỉtaiđứakia.Những người không biết gì, khôngquantâmđếnbáochícũngphảichạyxôđimuabằngđượcmộttờbáo.Tờnàođăng tải về sự kiện ổ điếmđực,điếmgaybị phá, trùmxãhội đenbị

xửlýchỗkín..Đềubánhếtveo.

Gãđượcangọiđếnsaucùng,vìtheolờikhaicủamấythằngđiếm,gãlàcạcứng của Sang.Một loạt câu hỏi đặtra, anh trung tá công anh quậnmặcsắcphụcnhìngãđămđăm:

-Cảnướcđanghướngvềsựkiệnnày.Monganhtrảlờitrungthựcđểchúngtôixửlý.

Gãkhôngbi ết trả lời ngườiđangthi hành nhiệm vụ quan trọng nàyđiềugì?Đúng!GãchơivớithằngSangtừ khi hai đứa còn là học sinh phổthông. Ngày ấy Sang còn nhút nhátlắm,nhìnhaiconchógiaophốinhaucũngđỏmặt, kểmãimới ra chuyện.Nói vậy làm sao người ta tin? RằngSangđãxấuhổthếnàokhinghetiếng

giườngchamẹkêucótkét.PhảnứngcủaSangâmthầm,nhưngsựâmthầmấy lớn dần lên, như thể những hànhđộng chăn gối, phòng the đã ăn sâuvàotâmtrícủahắn.Nhưvậyvẫnchưađủđộngcơđếkếttộihắnxâmhạitìnhdụcđồnggiớiđốivới trẻ em. Phải chăng nguyên nhânbắtđầutừkhihắncặpkèmụSương?Làmtìnhvớingườiphụnữbốnmươituổi,hơnhắngầnhaimươituổivàcótiềnnhiều.MụSươngkhôngđòihỏigìởSang.Mụchỉcầncáicủađànônglúcnào cũng ở bênmụ cũng ngỏng lên,phảithếmụmớithấythỏamãn.Mấynăm làm người tình mụ Sương màSangkhôngbao giờphải nói từ yêu.CuộcđờiSangquenvớikiểubócbánhđược tiền. Hắn không một lần biếtđến tình yêu. Thậm chí cô gái làmnghềbốcmộđãsinhchohắnmộtđứacongáicũngchỉđánhthứcbảnnăng

mờnhạtvàtráchnhiệmlàmchacủahắnmà thôi. Ít ra điều đó có ý nghĩnhấtđốivớigã lúcnày làmẹconcôgáixấuxíđãlênthămSang.

Th ật không thể nào hiểu nổinhững hành động bệnh họan củaSang.Mấybàbánnướcchèđầuxómnháonhác:“Điếmtrailàgìnhỉ?Điếmgaylàgìnhỉ?Lắmđiếmquá,lũtrẻbâygiờxuốngcấpvềđạođứcquá.”Gãvãmồ hôi vì cuộc đối diện không hẹntrướcnày.Anhcônganhỏigã:

-ĐãkhinàoanhtheotênSangđilàmtìnhlấytiềnchưa?

M ồ hôi ướt đầm lưng, gã khôngmuốn nhắc lại quá khứ với Soan vàDuệ.GãmuốnđếnchămsócSangtạibệnh viện. Chắc căn phòng hắn nằmphải biệt lập ở một khu riêng biệt,

nguờibệnhvàngườitòmòsẽđổdồnvàokhuấyđộngnỗiđauđớn thểxáccủahắn.

Lũcavenữcườihỉhả.Lâulâurồicôngancứquenmặtbiếttên,tómđirồi tóm lại. Nếu không có vụ mụSươngxử lýcủaquýcủaSangđể trảthù cho thằng con trai yêu, thì biếtđâuđộngđiếmấy vẫn lànơi gặp gỡgiaolưulànhmạnhcủanhữngđôitraitraiyêunhau,traitrẻgáigiàyêunhauvàngườitachỉbiếtkhinhchửilũcavenữlàđồibại.

Gãcũnglàthằngđànôngchẳngragì. Bởi nếu gã tốt đẹp thì gã đã cứuđược Sang thoát khỏi vũng bùn nhơnhuốc.GãvẫnnhậnnhữngđồngtiềnmừngđámcướicủaSang,vẫnđếnbarcủaSangănuống,nhìnngắmvàbìnhluận.Gãsợnhưnggãquyếtsẽkhông

tẩychayquyếtliệt.Túđượcmấyanhđiềutratrảvềvìđãtrảlờikháthànhthật.GãlànhânchứngvàSanglànạnnhân,bịcáomắcbệnhtâmthầnđượcbệnhviệnlớnkýduyệtthìkhôngcógìphải bàn cãi. Có điều bây giờ mọingười sẽ càng sợ hãi, xa lánh Sanghơnkhihắnlàkẻxâmhạitìnhdụctrẻem, là tú ông và một điếm trai bậcthầy…

***

NhàcủaôngbàVubâygiờquạnhquẽ. Khổ thân, ông bà trước đây cứnhìn nhìn ngó ngó xem có đám nàotốttốtthìdạmhỏichothằngcontraithành đạt duy nhất. Ông bà có biếtđâurằngngườitakhôngbaogiờtìmănkhiđãnobụng,tìmngủđiđẫygiấc.Sangkhôngthiếuđànbà,khôngthiếucả đàn ông. Hắn từng dành hẳn căn

phòngrộnghàngtrămmétvuôngđểcholũđệtửchưathạoviệcđượctậpluyện hòng làm hài lòng khách ngaytừnhữngphútđầutiên.

NgôibiệtthựvườncủanhàSangởngoại thành rộng mênh mông. Côgiúp việc lo tỉa tót những chậu hoa,câycảnh.NhìnbàntaytỉmẩncủachịlàmvườnTúmớinhậnrarằngnhữngviệc như Sang đang làm hiện giờ đãđảolộncuộcsống,tâmtrạngthườngngàycủanhữngngườisốngtrongcănnhà đó. Ông Vu tóc bạc trắng, mắtnheo nheo nhìn ra vườn. Thế là nòigiống nhà ông đã bị xúc phạm nhụcnhã.Cứchết caychếtđắng,mẹSangngồitrầmngâmbêngốccâyroi,nomxanhxao,tiềutụy.

Vợ chồngNhư cho thuê khubiệtthựđangsốngchuyểnđếnởhẳnnhà

Sangđểchămsócônganhđuợcbệnhviện kết luận tâm thần. Căn bệnh ấyđãgiảithóathắnkhỏiántùcóthểlêntớichungthânhoặctửhình.Chẳngainỡbắtmộtkẻtâmthầnđitù.

NhưbảovớiTú:

-Thếlàhết.Anhấyđãbịtrảcáigiáquáđắt.MụSươngbịbắt.NhưnganhTúà,saomụtaácthế,mụtađãtừnggắnbóvớianhSang,từngyêucáimàmụtađang tâmhủyhọai, saomụ talạihànhđộngnhưvậy?-Thếemđãngheđếncâuchuyệnnàychưa? – Tú trầm ngâm kể. – cómộtconhổmẹđivàorừngkiếmmồi,đểlạihaiconhổtronghang,khinókiếmmồimangvềđếncửahang, thấycácconcủamìnhđãbịthợsănbắnchết.Nóđãđánhhơi và lần theovếtmáutìmkẻgiếtcon.Nóđãănthịtănthợ

sănvàmangcáiđầuxấusốấyđặtlênmộhai conhổ con vàở ngôimộđócanh suốt ngày suốt đêm. Một ngàykiaconhổmẹđóiquá,lảđivàchết…

Convậtcòncótìnhmẫutửsâunặngnhư vậy thì việc mụ Sương trả thùtrước sự xâm hại của Sang với đứaconthơdạicũnglàđiềudễhiểuthôi.

Nhưgật đầu xót xa khi nghe câuchuyện gã kể. Như bảo gã biết quánhiều về Sang nhưng lại không thểnàolàmgìđểgiúpanhấythoátkhỏitai họa này. Thực ra Tú cũng từngmuốn làm gì lắm. Cụ thể là đặt dấuchấm đối với cái công ty du lịch vànhững bar gay, bar điếm, đặt dấuchấmhếtchocáilạcgiớigâybaođaukhổkiađểkéoSangvềvớicuộcsốnggiảndịđờithường.Nhưngkhátvọnggiàucó,làmchủvàdụcvọngtựdođã

đưachânSangđiquáxa.

Cónhiềutrungtâmphụchồinhânphẩmchonhữngcôgáinhúngchàmhư hỏng, nhưng cho những chàngđiếmđực thì vẫn chưa tồn tại trongbấtkìmộtgiảthuyếtnào.Hàngtrămchàngcaveđựcđượcbảolãnhtrởvềsau khi cung cấp thông tin về hìnhthứctồntạicủaloạihìnhbấtbấthợppháp, sự xâm hại tình dục trẻ emđồnggiới.

Dù không b ị pháp luật sờ gáynhưnglươngtâmcủaTúlúcnàocũngday dứt. Con trai gã vẫn còn nhỏnhưng lúc nào gã cuốnmuốn ở bênSang.Sangkhôngnóigìnữa,gầnnhưmột người câm. Đôi mắt hắn u uất,không biết việc mụ Sương làm nhưvậyđểtrảthùchoriêngcontraihaytrảthùcáithóilăngnhăngtrănghoa

của Sang. Lúc Tú gặp mụ Sương ởphòng giam, trông mụ cũng rầu rĩlắm. Mụ không muốn làm như vậy.Hànhđộngấyxảy ra trongmộtgiâyphút không làm chủ được bản thânmình.MụcứhỏiTúvềtìnhhìnhsứckhỏe, tâm trạng của Sang nhưng gãnhấtđịnhkhôngnói.Đànông có cáivật linh thiêng ấy để làm thằng đànông,vàcũngđểyêuthương,chechởchongườiđànbà,đểtạoragiốngnòiduy trì sự tồn tại của lòai ngườinhưng trongmột phút điên lọanmụđãlàmđiềutànnhẫnmàchỉcótrongnhững bộ phim rùng rợn. Mấy ngàytrong trại giam, tócmụ đã điểm vàisợibạc.Sốphậnngườiđànbàấycũngcay đắng thật. Không dám tin mụSươngtừmộtquýbàlộngquyền,tiềnnhiềunhưnước,rủngrỉnhsangtrọnglạiphảingồibóclịchtrongtrạigiamvì tội cố ý gây thương tích nghiêm

trọng cho người khác. Mắt mụ mộtmí,lôngmàyxămđậm,mímắtkẻchìvàmặtmụtrátphấnnhiềunhưdiễnviên trên sân khấu. Trong trại giammụvẫnkhôngthểbỏthóiquentrangđiểm.Mụ sợ khi nhìn thấymình trởnên già mua, xấu xí, không còn hấpdẫn để lừa những thằng đàn ông cótìnhnhưngkhôngcótiền.Mụsợmộtngày mụ phải đoạn tuyệt với khátvọngđànbàởcáituổitứtuần,lúcmụđanghồixuân,hừnghựcnhựasống.

***

BốTúnằmtrongbệnhviệnvìhuyếtáp tăng đột ngột sau cái đêm ôngnhậnđuợchaicuộcđiệnthoại:

Cuộcthứnhất:“Contraiông–LêTú–tạmthờibịchúngtôigiữ lạiđể

phụcvụcôngtácđiềutravụviệcanhTrịnhSangbịngườitìnhhủyhoạicủaquýđồngthờiđiềutra thêmvềhọatđộng của ổ điếm đực, điếm gay tạicôngtydulịchcủaanhTrịnhSangvàquánbar.”

Cu ộc thứ hai: “Toàn bộ hóa đơnchứngtừthanhquyếttóanvớibênBvàhóađơnđỏđềubịkẻgianđộtnhậplấy cắp. Chú đến ngay.” Cô cháu gáiđồng hương của bố Tú giữ tay hòmchìakhóaởcôngtybiếnmất.Thựchưchưabiếtthếnào.

BốTúngãgụctrênsàn,Ngabậnconnhỏ,mẹ thì luống cuống sợ hãi, 115đưaôngđicấpcứu.

Nhưngống trợ thởđãkhôngcứuđược bố. Gã ngột ngạt như đi trêntầngkhíquyển.Mẹtócđiểmbạcsau

một đêm mất ngủ. Gã ôm mẹ chặtcứng trong vòng taymàmẹ vẫn runrẩynhưngườimấthồn.Cănbiệtthựbuộcphảibánđiđểtrảnợbớtchobố.Không có chỗ cho những toan tínhđời thường,gã trở thành trụcộtchocảnhà.Lúcnàygãchỉcầumonglinhhồnbốđược siêu thoát. Tuổi giàmang đếnchobốniềmvuikhôngtrọnvẹn.Bệnhtật và những điều không may mắntrongđườngđờiđắnhgụcbố.

VềSang,hắnvẫncònđaulắm,bácsĩ bảo tìnhhìnhnày thì khoảngmộtnăm trở lại làhoạtđộng tìnhdục sẽtrở lại bình thường. Hắn cứ đi ra đivàobằngchiếcgậybatoong,mặcbộquầnáongủdàigầnđếnđầugối.Hắnlầmlỳ,khôngmuốnnóichuyệnvớiaivàcũngkhôngmuốnbiếtgì thêmvềxãhộinữa.Mỗingàytrôiqua,vớihắn

khôngcógìmớimẻ.Khôngaicóthểsốngthaychohắn,nghĩthaychohắn.Hằng ngày, ông bà Vu xót xa nhìnthằng con trai lầnmò như tìm kiếmmộtthứgìtrongkýứcxaxôi,dườngnhưđanglạclối.Ôngnénlòng,bànứcnởmặncháttuổigià…

***

TúđếnthămSang,Sangngồiduỗiđôihẳng khiu trước bậc thềm ốp đáhoatheokiểuPháp,mắtlimdim.Hắnnhìn Tú trân trân, đôimắt khô quấtqueo,khôngbộclộnộitâm.MẹSangthútthít,lấykhănchấmnướcmắtbảoTú:

- Con để ý xem Sang cần cái gì,muốncáigì,congiúpmẹ.Từhômấymẹ thấy nó lạ lắm. Hay soi gương,thích chải chuốt và lục lọi cả son

phấn, nó lấy váy của con Như ướmthử.Mặtnóngơngác,dàidại.Mẹđaulắm!

Chẳngphảiriêngmẹđauđâu,Túđưa hai bàn tay bấu chặt lấy gươngmặt, đôimắt gã đỏ hoe. Thằng Sangngơ ngác nhìn Tú, ngơ ngác khônghiểu vì sao khi thấy hắn mặc chiếcváy lụabồngbềnhmàmặtTú lạiđỏlựng.Vẫnngơngác, thằngSangmỉmcười…

Chiasẻebook:http://downloadsach.com/

FollowusonFacebook :https://www.facebook.com/caphebuoitoi

Hãy vàoDownloadsach.com để tảiđược nhiều sách nhé!