hop tuyen 2010
DESCRIPTION
Thi trung vo canh, Troi van thi tapTRANSCRIPT
LỜI TỰA
Thi trung vô cảnh và Trội Vận thi tập vốn là hai tập thơ đôc lập, mỗi tập trên dưới 25 bài, viết trải trong khoảng thời gian từ 2001-2007. Tuy nhiên hai tác phẩm này hoàn thành vào các thời điểm khác nhau và được viết dưới hai bút danh khác nhau, chất liệu và bút pháp bởi vậy cũng không giống nhau.
“Thi trung vô cảnh” như tên gọi của nó, là một tập thơ đậm đặc cảm xúc, hiếm có một câu thơ nào chỉ thuần túy tả cảnh. Chán chường, bất lực, sầu não… có lẽ là những tình cảm tiêu cực thái quá nhưng cũng là điều thường thấy ở những cậu trai mới trưởng thành. “Trội Vận thi tập” được viết chủ yếu vào năm lớp 12 và năm đầu đại học, là những tìm tòi trong các thể nghiệm mới: một nửa thiên về siêu thực, nửa kia thiên về tả thực.
Nói về bút danh Trội Vận, trội vận có nghĩa là “thừa vần”, nét đặc trưng dễ nhận thấy nhất trong thơ tôi thời kỳ đầu. Không phản bác quan điểm cho rằng ý tại ngôn ngoại là cảnh giới cao nhất của thơ, song ngay từ sớm tôi chủ trương ý thượng ngôn tượng: Lớp nghĩa thứ ba của câu thơ thể hiện ngay trên mặt chữ - cái cách sắp câu đặt từ cũng chính là hình phổ biểu diễn cho tâm trạng người viết vậy. Không khó để bắt gặp vài bài thơ Đường luật mà vần không chỉ được gieo ở những câu 1-2-4-6-8, và cũng không khó để tìm ra một câu thơ bắt cả vần chính lẫn vần chéo. Nghe giống như một lỗi sơ đẳng nhưng đó lại là chủ ý… Thừa vần tạo ra một không gian tù tùng, khuôn phép, bức bối đến ngột ngạt, là mảnh đất lý tưởng cho thơ buồn thăng hoa. Tất nhiên chẳng ai đọc thơ buồn mãi, và cũng chẳng ai cả đời đi viết thơ buồn. Bút danh này đặt ra chỉ để ghi nhớ một thời đoạn chứ không phải là cái thủ pháp mà tôi theo đuổi.
Tôi viết theo cảm xúc và tùy hứng nên cũng chẳng có thói quen ghi lại một bài thơ khi nó hoàn thành. Cho nên mang tiếng là hai “tác phẩm” riêng rẽ nhưng cả hai đều chưa lần nào được chép lại một cách cẩn thận – tất cả đều được lưu trữ trong đầu. Cái ranh giới chính xác nhất để phân định hai tập thơ có lẽ là nguyên mẫu mà tôi lấy làm nàng thơ. Thi trung vô cảnh viết để chia sẻ cùng một người bạn thời trung học, người đã cho tôi những rung động đầu đời; còn Nàng thơ trong Trội Vận thi tập là người con gái đầu tiên mà tôi yêu bằng cả trái tim. Mối tình đầu…đó thực sự là bước ngoặt lớn đối với người cầm bút, nhưng lại chẳng là gì nếu so với việc tôi gặp một nhân vật quá đặc biệt sau đó. Sự kiện này thực sự là một cuộc cải cách về quan niệm, đủ khiến cho những gì tôi đã viết trước đây dù có những khác biệt như vậy chỉ sau một đêm đều xếp chung vào nhóm “thơ trước cách mạng”. Đó cũng chính là lý do tôi quyết định hợp nhất hai tập thơ. Một nguyên nhân nữa là do chỉ được lưu ký bằng trí nhớ, nhiều bài thơ đã bị “thất lạc”, chưa tìm lại được.
Kết quả là hợp tuyển mà các bạn đang cầm trên tay chỉ còn lại vỏn vẹn 32 bài thơ, thay vì ngót nghét năm chục…
1. Ngã đạo
2. Thêm một sự ví von
3. Đa tâm trạng
4. Tứ tuyệt
5. Thơ bay theo cánh én
6. Hỏi lòng
7. Ngẫu hứng siêu ẩn dụ
8. Bạn gái
9. Thơ
10. Vô duyên
11. Tình không kỷ niệm
12. Tình trăm phương
13. Unnamed
14. Bí thơ
15. An ủi
16. Thi trung vô cảnh
17. Tùy duyên
18. Tìm người trong thơ
19. Còn gì để mất
20. Tự động viên
21. Lời thú tội
22. Không chắc
23. Cá biệt
24. Thất tình
25. Ca 5
26. Lạnh
27. Thơ viết ngày 12/10
28. Thơ khuya
29. Tập làm thơ
30. Bàn về bích báo
31. Vẫn chưa
32. Vọng tặng G.T.V
NGÃ ĐẠO
Thế mới biết vô biên là hữu hạn
Vạn sự đời khởi kết cũng là duyên
Thành tâm niệm một chữ thiền
Dẫu vẫn biết Tây Thiên là cõi mộng
Lùi một bước - thấy trời cao đất rộng
Ngẫm lại mình - độc mộc khó về Đông
Khách hồng trần vướng chân, nợ hồng trần bẩn áo
Bấy nhiêu năm ngỡ rằng mình cao đạo
Thực chỉ là con tạo khéo trêu ngươi…
Mỏi mắt tìm chưa thấy tuổi ba mươi,
Chồn chân bước hỏi chăng người tri kỷ
Nào tha thiết kiếp tang bồng hồ thỉ
Đã đành rằng ôm lọt chí nam nhi
Chí nam nhi - ôm mà để phí
A di đà - nghĩ để mà quên
Vô toan khoáng hậu không tiền
Vô can thế hận miên miên bất kỳ
Cứ gì hỉ - xả - từ - bi…
Cứ gì lòng chẳng sân si mới là…
Thấy rằng Đạo ở trong ta
Dẫu VI hay KHẢ cũng là Không Không!
THÊM MỘT SỰ VÍ VON Gã si tình nhấm nháp miếng sing-gum
Được một phút: thấy đường tan mát ngọt
Cứ từng giọt nhạt dần trong nước bọt,
Chẳng bao lâu còn bạc phếch một mầu.
Nhạt thếch rồi mà đâu nỡ nhổ ra
Đành nuốt bã - bắt dạ dày phải khổ!
Giọt nghẹn ngào lộn từ tim lên cổ
Béo bổ gì - một tí kẹo cao su!
Đứng vội bảo hắn là thằng ngu
Cứ yêu đi rồi thì sẽ hiểu!
Ăn kẹo cao su nhớ điều nhả bã,
Tình đã qua rồi cứ để nó vuột qua
Xin đừng nuốt nỗi hờn vào trong dạ!
ĐA TÂM TRẠNG Tiếng cười tràn chẳng giấu nổi tiếng than Mỗi tiếng cười khan là một hàng nước mắt Ta vô vọng dẫu lửa lòng chưa tắt, Cuộc vui này đâu đã thực sự tan… Sớm muộn vả chăng, bữa tiệc nào chẳng có lúc tàn Duyên số mình trời định rằng ly tán Chia tay rồi hỏi ai người thanh thản Với vết đạn linh hồn Nơi cùng tận tâm can…
Cung đàn lỡ một phím Oan Bài thơ khuyết hẳn chữ Đoàn hay sao
Tình là đạo hay tình là vô đạo Khờ khạo thay một kẻ si tình Trời cho hay chữ thông minh
Khi yêu cũng tự giết mình mà thôi!
Tình vô hối dẫu sao dời vật đổi Tiếng cười tràn chẳng giấu nổi tiếng than
Vẫn cười bằng giọng khàn khàn Vẫn yêu cho dẫu cây đàn đứt dây
Hoa còn đấy, tuyết còn đây
Hây hây ngọn gió, vơi đầy dòng trăng Dây đàn đứt lại thêm căng
Thêm xa thêm nhớ thêm khăng khăng tình
Chung tình là tính bình sinh Trung trinh âu cũng là trung trinh tình
Ngày mai hóa hóa hình hình…
TỨ TUYỆT Lục bát chưa hết ý
Vị tuyệt cú Đường thi
Dã tâm khi chí nản
Nằm ở chữ hy kì!
THƠ BAY THEO CÁNH ÉN Yến nhỏ chao nghiêng lảng góc trời
Đôi hàng thơ phú khẽ khàng rơi
Cho tôi đôi cánh bay theo yến!
Vỗ nhịp thiên thu chẳng cách rời.
HỎI LÒNG
Hỏi em có phải thực lòng,
Hỏi em có thực phải lòng anh chăng?
Có chăng anh phải hỏi rằng,
Hỏi lòng hỏi thực có lòng thực chăng
Hỏi chăng rằng phải có em?
Hỏi rằng em có phải em chăng lòng!
NGẪU HỨNG SIÊU ẨN DỤ
Một chú gà giữa bầy thiên nga
Một chú ba ba giữa bầy hà mã
Một tảng đá ngầm giữa lòng biển cả
Một tiếng dương cầm trầm giữa điệu samba
Chốn ngục tù sau cung điện nguy nga
Chốn phồn hoa dựng trên nền mồ mả
Một mình ta với một lũ giặc già
Một Vĩnh Hà với một lũ tác ta!
Xanh chiếc lá trước tuyết rơi lả tả
Mảnh giấy chẳng sờn dưới tầm tã mưa sa
Giữa quán bar - một tách trà
Một tiếng khà giữa những tiếng ha ha
Tàn tạ đấy nhưng chưa từng gục ngã!
BẠN GÁI
Tôi có cô bạn gái,
Tuổi cũng chạc tuổi tôi
Hơn nhau chục tháng trời
Nên cầm tinh con khác!
Dưới một đôi mắt sáng
Là nụ cười thật kiêu
Chẳng lộng lẫy diễm kiều
Mà làm tôi say đắm.
(cắm đầu vào tả cảnh)
Môi không là môi thắm
Má chẳng phải má đào
Dáng người dong dỏng cao
Nét thanh tao hiện đại.
Em mến tôi có phải?
Không - tôi biết rằng không
Không - tình chẳng tơ hồng
Không - yêu là không được
Phải lòng trước là vô phương cứu chữa
Lỗi lầm tình càng sửa lại càng sai!
Chỉ mong sao khi gặp lại sáng mai
Tôi có thể chào em câu bạn gái!
Sao cho lời chào chẳng còn ái ngại
Dẫu trái tim tê tái đến muôn phần
Hãy lau đi dòng lệ trong ngần,
Rồi ta sẽ kết thân…làm bạn
Thế mới biết vô biên là hữu hạn
Vạn sự đời khởi kết cũng là duyên…
THƠ Xin đừng gọi thơ tôi là Mới
Mới thế nào mới nổi với hồn tôi
Bởi hồn tôi là một hồn cằn cỗi
Bởi lỗi thời đâu phải lỗi ở tôi
Bởi cuộc đời còn mãi chìm trôi…
VÔ DUYÊN Em vẫn nói rằng không yêu anh
Nên hoa xuân thắm héo đôi nhành
Trăng thanh quên bóng trên cành liễu
Tiếp điệu em cười chế giễu anh!
TÌNH KHÔNG KỶ NIỆM
Đâu phải là thơ –
Chỉ là những lời nói vu vơ thốt lên từ một trái tim đau khổ
Đâu phải là kỷ niệm –
Chỉ là những gì anh trao em rồi tan theo những câu chuyện hẹn hò
Đâu phải một chuyến đò, đưa chúng ta về cùng một bến…
Chỉ là ngọn gió lạc đường vô tình đưa đẩy gót chân em!
Đâu phải một lá tem, chỉ là nụ hôn vừa khép trên bờ mi phong bì nhỏ!
Từ ngày đó…trái tim buồn đâu phải chưa gõ nhịp yêu thương
Nhưng đâu phải con đường, nơi chúng ta cùng chung nhịp bước
Chỉ là lối phù du - anh vẽ lên trước mắt - tự lừa mình,
Sẽ đâu phải là tình, nếu như người đừng xa tôi vĩnh viễn!
Yêu không ngờ - tình không kỷ niệm…
Người đi rồi, thấy tiếc những ngày xưa!
TÌNH TRĂM PHƯƠNG
Tình trường cất bước phiêu diêu
Lòng người khó đoán: không yêu thì đừng!
Đường đi lắm bẫy coi chừng,
Bước chân chập chững thì đừng có yêu
Chân nam thôi đá chân chiêu
Bước này là bước ta liều bước đi
Sá gì những chuyện thị phi
Quá tam ba bận sợ gì không yêu
Lững lờ như thủy thượng phiêu
Hững hờ chân bước, liêu xiêu con đường
Bước tiếp bước - tình trăm phương
Chẳng tha hương cũng hết đường về quê!
Tận cùng thạch cốc sơn khê
Người chê ít nói, kẻ chê lắm điều
Tình trường ngừng bước Lam Kiều
Cứ phiêu diêu mãi, lại yêu, lại đừng
Sau cùng vẫn… tửng từng tưng
UNNAMED Năm lần bảy lượt đến tìm ai
Bảy bận năm phen trở gót hài
Lối cũ đường dài ta chẳng ngại,
Năm xưa việc cũ hãi mình sai
Chuyện xưa giờ chắc đã nguôi ngoai
Ám ảnh hồn ai tiếng thở dài
Lặng lẽ nhìn nhau khi tái ngộ
Ngàn muôn vết ố rủ nhau phai!
BÍ THƠ Bút còn mực giấy còn chỗ trống
Ý sẵn rồi cảm hứng lại không!
Thuận tay vẽ một bông hồng,
Ngày mai viết tiếp quyết không đầu hàng.
AN ỦI Trước sau gì Phi Yến cũng phải đi…
Anh đừng nghĩ ngợi chi, kẻo bờ mi sương đọng
Đừng nản lòng và hỡi anh đừng khóc
Yến đi rồi còn mãi đọc thơ anh!
THI TRUNG VÔ CẢNH
Trong thơ không cảnh chỉ có tình
Trong tình không có cảnh thệ minh
Mắt buồn nhìn xấu xinh là một !
Tả cảnh làm chi chỉ bực mình !!!
TÙY DUYÊN
Người đi thôi kệ người đi
Tỉ như níu kéo được gì cho ta
Gần nhau duyên mới cũng nhòa
Thà chia xa để mặn mà nghĩa xưa
Xa nhau xa mấy cho vừa!
Không gian không đủ so vừa thời gian
Muốn bay vào cõi niết bàn
Đau trong cực lạc - yêu ngoài nhân gian!
TÌM NGƯỜI TRONG THƠ
Lòng anh chỉ có mình em!
Ví như một mẹ một cha trong đời
Cầu tình sao nỡ gẫy đôi
Để anh chạy toát mồ hôi tìm nàng
Mò tìm người chẳng thấy đâu
Chỉ nghe văng vẳng ý thơ trong đầu
Ý anh muốn nối nhịp cầu
Để em thong thả từ đâu quay về
Người về anh tỉnh cơn mê
Bài thơ mới viết anh đề “Tặng em”
Cậy thơ anh vén bức rèm
Trông gương mặt đẹp, ngắm làn mi tươi
“Ngày xưa nghĩ cũng buồn cười
Có anh thi sĩ tìm người trong thơ”
CÒN GÌ ĐỂ MẤT
Ta ơi ta hỡi hỡi ta ơi!
Sống đến hôm nay chẳng gặp thời
Đầu chớm chạm trời - chân chấm đất
Thuyền tình lận đận - hận ngàn khơi
Hỏng thi một đận thân danh bại
Tình ái ba lần chẳng tới nơi
Một tiếng hắt hơi thay lời kết
Ta nguyền một kiếp bỏ quên đời!
TỰ ĐỘNG VIÊN
Đê không Đê một với Đê hai
Ba lớp cộng dồn chín mống trai
Đào ngũ một tên quân phá hoại
Tám thằng ở lại vẫn dương oai
Dấn thân đất khách tung hoành chí
Dận gót nơi đây vị thố tài
Liều mạng cất quân là tự tận
Bình chân cắm trại hóa tự mai?
LỜI THÚ TỘI
Gọi những giọt buồn trên đôi mắt em, lăn về phía tôi như lời thú tội
Rằng anh ơi tình yêu không lỗi! Lỗi ở em quá ảo vọng đợi chờ…
Gọi những giọt sầu trong trái tim tôi, trôi về phía em như lời thú tội
Rằng em ơi tình yêu không lỗi! Lỗi ở anh đã đến muộn mất rồi…
Gạt nắng bầu trời gọi những giọt mưa rơi – rơi dưới chân ai như một lời thú tội
Rằng ông trời muốn nói lời xin lỗi: Vì chuyện tình yêu ta cũng hối hận nhiều..
Nhưng loài người hãy sống để mà yêu!
Yêu rồi chết – Hãy yêu rồi hãy chết!
KHÔNG CHẮC… Ta biết em không chắc phải là Nàng
Bởi tiếng đàn kia phũ phàng nhường ấy
Ta biết vậy… nhưng chắc nào là thế
Bóng xế mặt trời đâu chắc hẳn hoàng hôn?
An táng một người đâu chắc chỉ là chôn?
Phường hư hỗn phải đâu quân khốn nạn?
Gươm, súng, đạn phải đâu toàn vũ khí?
Khí đoản tình trường nào biết được nữ nam?
Bóc cam canh mới hay là quýt.
Bổ mít rồi mới biết mật hay dai.
Thức khuya nên biết đêm dài,
Làm trai phải biết làm dài chí trai!
Đã nhập thế - không yêu là dại
Trái tim người nào phải tấm phù điêu
Duy khối óc còn một điều trăn trở…
Ta biết tình không chắc phải là Yêu
Mà sao trái tim này không-muốn-hiểu
CÁ BIỆT
Lâu rồi chẳng có vần thơ
Hôm nay nhấc bút cứng đơ tay cầm
Mồm lười không nói - chẳng câm
Tay lười không viết thì đâm ra…khoèo
Bút sa mấy chữ ngoằn ngoèo
Bảo thơ chẳng đáng, bảo văn chẳng đành
Chân trời ngọn cỏ xanh xanh
Toàn cô tả cảnh lấn anh ngụ tình
Phải đâu cảnh tức tình sinh
Thơ này mình viết để mình giải khuây
Chân trời cỏ hóa thành mây
Đợi đến khi ấy thơ đây ra lò!
THẤT TÌNH
Tôi kể chuyện tôi kẻ thất tình
Một mình một bút viết linh tinh
Hình hài xuống mã - ma âm phủ
Cảm xúc thăng hoa - tọa thiên đình
Một chữ tình gieo nên vần chính
Một bài thơ không để thệ minh
Người đi ôi bất thình lình!
Ta về thôi lại thất…tình tính tang!
CA 5 Mưa phùn gió bấc thức canh đêm
Ống thấp ống cao đứng tựa thềm
Hai rưỡi xỏ giày, thay áo mũ
Bốn giờ về ngủ giấc nào êm
LẠNH…
Bóng đêm xanh rủ trướng gió se mành
Cơn giá lạnh lùa nhanh vào nách áo
Chân cóng lại, đầu không còn tỉnh táo
Mắt mơ hồ tìm đến những vì sao…
Đêm lao xao nghe gió nấc thì thào,
Biển hoang tưởng ngạt ngào màu quạnh quẽ
Không tiếng chân - bỗng tiếng cười thật khẽ
Lặng lẽ cười - lặng lẽ vẽ hình dung…
Gió trừng trừng ập đến sát sau lưng
Òa xô cửa! Bước qua từng lớp áo
Da xám ngoét, mặt vẫn vờ kiêu ngạo!
Nhưng khuy quần, cúc áo cũng sởn gai
Cây dừa khô bóng đè gió đổ dài
Vài đốm chết vàng nửa xanh, nửa xám
Vài tán lá xõa ngang trời u ám,
Cố tình làm nham nhở nửa màn sương
Đêm vô thường gọi những giọt thê lương
Từng giọt sắc như kim - đóng ghim vào hơi thở
Thịt từng thớ - gân kéo cơ giần giật
Răng hai hàm - lập cập dưới va trên
Bóng trăng bơ vơ quét lá trước thềm
Chiếc xe rác ngủ quên chờ mưa tạnh
Một cuống gió vít trên cành rất mạnh
Chẳng đủ làm sắc xám chuyển màu xanh
Đêm u hoài…tĩnh mịch…lạnh tanh…
THƠ VIẾT NGÀY 12/10
Ngày này ba năm trước
Ghi dấu một vết thương
Nàng - tình đã xuôi đường
Tim ta còn đập ngược!
Nàng đã yêu từ trước,
Cập bến một người trai
Ta mắc lại trên cầu
Giữa hai người con gái.
Ta không muốn chọn lại
Ta muốn chọn cả hai
Dẫu biết vậy là sai, …
Nhưng con tim xúi dại
Tình không muốn trang trải
Tim chẳng muốn sẻ đôi
Người thay áo lâu rồi
Ta còn đang chọn vải…
Ta chọn liều vải đỏ,
May thành áo màu xanh
Mộng bởi thế tan tành,
Người từ đây xa cách.
Tấm áo xanh đã rách
Vải đỏ lành được chăng?
Muốn tìm cõi vĩnh hằng
Nơi không mưa không nắng
Tìm cuộn chỉ không màu
May một tờ giấy trắng…
THƠ KHUYA
Nhớ ai trằn trọc đêm dài
Nhớ ai nỗi nhớ thức hoài cùng ta
Nhớ người ngẫm nghĩ gần xa
Ngẫm ra người ngốc, nghĩ ra ta khờ
Khuya rồi còn muốn làm thơ
Thơ làm chưa được đã mơ về người
Ôi thôi…ta ngủ mất rồi…
TẬP LÀM THƠ
I.
Chẳng biết làm thơ nó thế nào
Thể thơ Đường luật viết ra sao?
Hỏi thầy, đúng lúc thầy đang bận
Hỏi bạn: đứa nào biết bảo tao!
II.
Đã bảo làm thơ phải thế này!
Câu sau, chữ cuối phải vần “ay”.
Luật thơ không biết hay nhanh nhẩu,
Cứ cãi lời tao chết có ngày!
BÀN VỀ BÍCH BÁO
Ngày hai mươi tháng mười cộng một Tính ra là hăm bảy lịch âm, Từ lâu em vẫn nhắc thầm Việt Nam: ngành giáo: ngày này: hiến chương
Với bao tình cảm mến thương Em xin viết tặng thầy cô mấy dòng
Thơ thời đã có một nong Cất trong cuốn sổ hai năm sưu tầm
Ngặt vì trường cấm “hàn lâm” Đâm ra em phải tự “ngâm một bài”
Sổ thơ xếp xó dài dài…
Chúng bạn bảo: mày sao mà dại! Tự viết bài đã chắc gì hay, Việc gì cứ phải loay hoay, Tốn công tốn sức suốt đêm suốt ngày
Em thì em nghĩ thế này: Thầy cô cũng chẳng muốn bày việc ra
Thơ hay bởi dạ bởi lòng, Chẳng nên ép buộc cho xong phong trào
Những bài có chất lượng cao Không sao, không chép (thì) đưa vào tập san
Số lượng hạn chế cũng đành, Ganh nhau thành tích đâu bằng thành tâm!
Trông xa cũng phải ngẫm gần Sao sao chép chép dần dần…quen quen
Ngày càng ít bạn giống em…!
VẪN CHƯA… I/
Tôi hỏi em rằng có thích tôi?
Em tươi cười nói: “Mến anh rồi!
Lâu nay em giấu…bây giờ nói
Chưa nói thì anh cũng bít òi!”
II/
Tôi hỏi em rằng có yêu tôi?
Em tươi cười nói: “Thích anh thôi!
Yêu đương chưa tới, anh chờ nhé
Cảm giác bi giờ có thí thui!”
Liên khúc
VỌNG TẶNG GIẢ TỊNH VĂN *******
I/
Hai mươi tập - Hôm nay là mười chín
Ngơ ngẩn nhìn ngớ ngẩn tiếc ngẩn ngơ
Tiếc từng giờ từng phút mộng vẩn vơ
Buồn từng phút từng giờ buồn dang dở…
Hai mươi tập – tập cuối cùng bỏ lỡ
Chẳng nỡ ngắm nhìn nàng những cảnh cuối cùng phim
Nàng sẽ cười hay sẽ lại lặng im?
Òa bật khóc hay nhấn chìm cảm xúc?
Ta không nỡ và cũng là ta sợ
Sợ xa nàng và cũng sợ gần thêm
Trái tim ta nàng đã đến trước thềm
Thêm bước nữa, lẽ nào không mở cửa?
Ta tự biết chẳng thể nào lần lữa…
Ta muốn làm chàng hoàng tử trong mưa
Nói bằng hết lời vĩ cầm chưa tỏ
Hai mươi tập – tập cuối cùng để ngỏ…
Hai mươi tập – tập cuối cùng còn đó
Mới “quen” nàng đã sắp phải rời xa
Phim chưa hay nhưng nàng xinh đẹp quá
Yêu mến nàng yêu cả những tập phim
Hai mươi tập – ôi phim sao quá ngắn!
“Cuộc tình” này rồi cũng chẳng về đâu
Phim hết rồi biết tìm kiếm ở đâu
Hình bóng ấy, nụ cười, đôi mắt ấy?
II/
Ấy thế đấy và giờ ta sợ
Sợ xa nàng và cũng sợ gần thêm
Sợ không nhớ những gì chẳng thể quên
Và không quên những gì không thể nhớ!
Ta sẽ nhớ về em người thần tượng
Nhưng quên dần khuôn nét của người thương
Ta sẽ nhớ về em người nổi tiếng
Và quên đi cái viễn cảnh chung đường
Ta muốn nhớ từ chân mi ngọn tóc
Từng tiếng ca, tiếng khóc, tiếng cười
Ta muốn quên con số ba mươi
Và mười bốn năm trời xa cách tuổi
Có thể nối biển Đông liền một khối
Nhưng không thể tự mình: chào đời sớm mười năm
Hà Nội - Đài Loan xa xôi: cũng chỉ một chuyến bay là tới
Hai bến thời gian vời vợi - nhẹ nhàng thôi - giới hạn những khoảng đời.
III/
Những cảm xúc một thời
Ngỡ rằng từ lâu đã mất
Em là người khai quật…
Nhưng thật lòng ta chỉ muốn chôn sâu
Đã từ lâu,
Ta không biết nói những lời đường mật
Không hẹn hò, không đỏ mặt, không ghen
Nếu không phải vì em _
_ Người hơn ta nhiều tuổi
Sẽ không có thơ này - một lá nữa: không tem!
Si mê em!
Sai lầm là đấy!
Nhưng lúc dằn lòng vẫn thấy thật khó khăn
“Giả Tịnh Văn, Giả Tịnh Văn
Nàng là trăm nỗi băn khoăn trong hồn”
Vừa_mới_ngỡ quen người hôm trước
Nét môi nào vừa bắt được chiều qua…
Biết rằng mai sẽ rời xa
Tập hai mươi ấy coi là tập không!
IV/
Đã không có một thời nông nổi
Nhưng cũng từng nghĩ ngợi linh tinh
“Thấy em trên sóng truyền hình
Giận mình không phải đèn hình, ăng ten
Bẻ từng vi mạch mà xem
Trong từng tín hiệu có em trốn tìm…”
Nhẩm từng nốt nhạc trong phim
Ngâm từng câu thoại lim dim mắt buồn
“Buồn vì trong cảnh hoàng hôn
Lẻ loi một bóng nàng chồn nhịp chân
Buồn vì có chút phong trần
Trong đôi mắt ấy chín phần ngây thơ
Buồn vì nàng quá mộng mơ
Sống trong ảo tưởng vật vờ tình duyên
Buồn này không rõ căn nguyên
Buồn này trăn trở không yên đứng ngồi
Này buồn ‘đến chậm mười năm’
Ta mười sáu tuổi nàng tròn ba mươi!”
Giống ai muốn khóc lại cười
Giống người điên - ấy là người không điên…
Điên còn biết đắm ghiền nhiều thứ
Nào như mình ôm mộng ảo nữ nhân
Nữ nhân quan cản bước anh hào
Đào hoa mệnh đâu vận vào mình chứ!
Ừ nhỉ! À quên…ấy mà ta cũng tệ!
Viết mấy câu đã lại lạc đề
Ta đang nói đến một nỗi đam mê
Gần duy nhất và không hề điều độ…
Mê cô ấy đâu chỉ vì hâm mộ
Hớp hồn người đâu chỉ có tài năng
Bởi vì: Cô ấy: Tịnh Văn,
Sắc nhan trời phú ngàn năm khó tìm…
Thơ còn nữa nhưng rồi phim sẽ hết
Tập cuối cùng ai nỡ đặt tên
Màn hình không nỡ bật lên
Xem phim qua tiếng gió đêm ngại ngùng
Làm sao cho bớt nhớ nhung…
Hai mươi tập: Tập cuối cùng: đành bỏ!
V/
Lặng nghe!
Đêm sẽ lại chiếu phim bằng con gió
Nàng lên hình biết có rõ hay không?
Thoáng trông một nét mênh mông
Lặng nghe cho đến tận cùng đêm thâu
Lặng nghe gió buốt trên đầu
Lặng nghe những giọt mưa ngâu đêm tàn
Lắng nghe không thấy tiếng đàn
Lắng nghe không thấy tiếng nàng quanh đây
Gắng nghe cho thấy tiếng mây
“Khóm mây im lặng chở đầy những hoa”
Lắng tai thì mắt lại nhòa
Lắng tim mở tiếng khóc òa cho khuây
Giả có lúc lặng nghe mà thấy…