BÀI VIẾT SỐ 3 LỚP 9
Đề 1 bài viết số 3 lớp 9: Hãy kể một lần tình cờ xem trộm nhật kí của bạn
Sau đây là một số gợi ý viết bài viết văn số 3 đề 1 này:
I – Tìm hiểu đề:
- Thể loại: Tự sự (kết hợp sử dụng yếu tố nghị luận + miêu tả nội tâm).
- Nội dung: Kể về một lần em tình cờ xem nhật kí của một người bạn.
- Hình thức: bố cục rõ ràng, đủ ba phần mở bài, thân bài,kết bài.
- Yêu cầu:
Đây là một bài văn tự sự, thuộc kiểu bài kể chuyện đời thường. Vì vậy, khi làm
bài, cần kể lại diễn biến các sự việc theo một trình tự nhất định. Người viết
cũng cần phải xác định được ngôi kể (ngôi thứ nhất ),người kể chuyện. Bài viết
cần trả lời được các câu hỏi như:
+ Em xem nhật kí của bạn vào lúc nào? Ở đâu ?
+ Bạn em hoặc có ai đó phát hiện ra việc đó không?
+ Em đã đọc được những gì?
+ Nội dung đó có bị tiết lộ ra không?
+ Có gây nên hậu quả gì không?
+ Tâm trạng của em sau khi đọc trộm nhật kí của bạn là gì?
+ Em rút ra bài học gì sau lần xem trộm nhật kí đó của bạn?
* Chú ý:
- Bài viết cần tự nhiên, chân thành.
- Để bài viết được hay hơn, nên kết hợp sử dụng yếu tố nghị luận và miêu tả
nội tâm là việc miêu tả những suy nghĩ, tình cảm của mình sau khi đã trót hành
động như trên (ân hận,xấu hổ như thế nào,…); những suy nghĩ,dằn vặt, trăn
trở… và rút ra bài học cho mình.
II – Dàn ý:
1. Mở bài:
- Ai cũng đã từng mắc sai lầm.
- Với tôi, đó là một lần trót xem trộm nhật kí của bạn.
2. Thân bài:
- Kể lại tình huống dẫn đến việc xem trộm nhật kí của bạn: Đến nhà bạn học
nhóm;cầm hộ bạn cặp sách….vô tình nhìn thấy quyển nhật kí của bạn.
- Kể lại cuộc đấu tranh nội tâm: Có nên xem hay không? Bao biện cho bản
thân: Xem để hiểu thêm về bạn, sự tò mò đã chiến thắng, quyết định cầm quyển
nhật kí rồi mở ra xem ( kể đan xen với miêu tả nội tâm bằng ngôn ngữ độc
thoại).
- Kể lại một số nội dung được ghi trong nhật kí: Hoàn cảnh khó khăn hiện tại
của gia đình bạn? Suy nghĩ của bạn về tình bạn, tình thầy trò?...
- Kể lại tâm trạng: Hiểu bạn, vỡ lẽ ra nhiều điều, tự trách bản thân mình, ân hận
vì hành động vội vàng, thiếu văn minh của mình, thấy xấu hổ, thầm xin lỗi bạn
(kể đan xen với bộc lộ nội tâm qua ngôn ngữ độc thoại).
3. Kết bài:
- Tìm cảm với người bạn sau sự việc ấy.
- Rút ra bài học ứng xử cho bản thân.
Bài tham khảo 1:
Trong ngăn ký ức ngày hôm qua của mình, tôi có thể quên nhiều thứ nhưng
không thể quên lần trót xem trộm nhật ký của Mai.
Mai là cô bạn gái thân thiết nhất của tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ hồi còn
bé xíu nên tôi hiểu Mai rất rõ. Mai xinh xắn và dễ mến:mái tóc dài đen mượt,
cái miệng chúm chím thật đáng yêu.Mai thông minh, học giỏi và rất tình cảm
với bạn bè.
Một lần tôi đến nhà Mai mượn sách. Mai đang mải làm bánh nên để tôi tự
tìm.Cả một tủ sách khiến tôi hoa mắt. Tôi phát hiện ra một khe hở nhỏ cạnh kệ
sách, tôi tò mò lôi từ đó ra một quyển sổ nhỏ và mở ra xem. Không! Tôi vội
vàng gập lại và định để vào chỗ cũ. Nhưng tôi lại ngập ngừng, tôi muốn biết
thêm về Mai, muốn biết Mai ghi nhật kí như thế nào? Tôi không kìm được tay
mình tiếp tục mở cuốn sổ và cũng không kìm được mắt mình đọc nó. Tôi đã cố
gắng nhưng mắt tôi vẫn dán vào.“Trời ơi! Lẽ nào cuộc sống của Mai là như
vậy?” Bỗng tôi giật bắn mình,Mai xuất hiện ngay trước mặt. Tay tôi run
bắn,cuốn nhật kí rơi bộp xuống đất, tôi đứng trân trân, bất động, không nói
được lời nào. Tôi chỉ nhớ ánh mắt rưng rưng,đôi môi run rẩy đầy tức giận của
Mai. Tôi vụt chạy đi, lòng nặng trĩu ..
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Mai giận dữ như vậy. Tôi chạy,chạy như trốn ánh
mắt ấy, tôi muốn khóc quá. Tôi rất sợ, sợ sự giận dữ Mai ném cho tôi, sợ cả
chính việc mình vừa làm. Về đến nhà tôi đóng sập cửa phòng lại, thở hổn hển,
bần thần ngồi xuống ghế, tôi tự trách mình tại sao lại làm như vậy? Tại sao tôi
không chiến thắng được sự tò mò của chính mình? Tại sao? Tôi buồn bực
quăng cả chồng sách xuống đất. Sự xấu hổ và hối hận làm tôi day dứt không
yên .
Đêm đó tôi trằn trọc mãi. Tôi ước gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra và ngày
mai chúng tôi lại cùng nhau đến lớp. Tôi suy nghĩ miên man, nhớ lại những
trang nhật ký đầy nước mắt của bạn. Làm sao tôi có thể tưởng tượng được rằng
gia đình Mai không hề hạnh phúc, suốt ngày Mai phải nghe những trận cãi vã
của bố mẹ. Tôi không tin vào những gì mình đã đọc. Càng nghĩ, tôi càng
thương Mai. Tôi tưởng tượng ra hình bóng Mai cô đơn và buồn bã trong căn
nhà lớn. Vậy mà tôi đã tưởng mình hiểu về Mai rõ lắm. Tôi muốn chia sẻ cùng
Mai, muốn an ủi và làm hoà với bạn. Nhưng tôi lo Mai vẫn trách móc, vẫn giận
tôi và bạn sẽ chẳng bao giờ nói với tôi một lời nào nữa bởi tôi đã cố tình xen
vào bí mật đau buồn mà Mai hằng cất giữ trong sâu thẳm trái tim mình. Cứ
thế, suốt một đêm trường tôi không sao thoát khỏi sự ăn năn,day dứt…
Sáng hôm sau, tôi đến lớp một mình. Tôi tự nhủ lòng sẽ đến xin lỗi Mai
nhưng tôi vẫn vô cùng lo lắng. Mặc dù vậy, tôi đã không thực hiện được ý định
của mình vì hôm sau và những ngày sau đó Mai không đến lớp. Vì hoàn cảnh
riêng của gia đình, Mai đã chuyển về quê để học .
Mong rằng, sẽ có lúc tôi gặp lại Mai để xin lỗi bạn, và tôi cũng cầu mong
những nỗi buồn của Mai sẽ vợi đi theo năm tháng. Tôi tin tưởng một tương lai
rộng mở,sáng tươi sẽ đến với người bạn của tôi. Và tôi nữa, tôi tự hứa với mình
sẽ chẳng bao giờ lặp lại sai lầm dại dột thuở ấu thơ .
Bài tham khảo 2:
Bây giờ, tôi với Linh là đôi bạn thân. Đi đâu ai cũng thấy tôi với Linh như
hình với bóng. Đâu ai biết rằng tình bạn thân của chúng tôi bắt đầu từ một việc
hiểu lầm. Và chính quyển nhật kí của Linh đã là nhịp cầu nối chúng tôi lại với
nhau trong một lần tôi trót xem nhật kí của Linh.
Tôi vốn là học sinh giỏi của lớp 9A. Thầy cô và bạn bè rất yêu thương và quý
mến tôi. Cuộc sống thật tươi đẹp và vui vẻ. Mỗi ngày tôi đến trường là một
niềm vui. Tôi thấy mình thật quan trọng với mọi người.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì thay đổi nếu không xuất hiện cái Linh trong lớp
tôi. Nó học đều các môn và môn nào cũng giỏi cả. Trước kia, tôi học khá các
môn nên được bạn bè và cô giáo rất quý. Bây giờ thì ai cũng quây quanh nó và
như quên lãng tôi. Cũng phải thôi, vì nó đã học giỏi lại xinh xắn dễ thương và
đặc biệt là rất khiêm tốn và nhiệt tình giúp đỡ bạn bè. Chẳng như tôi lúc trước,
cậy được thầy cô thương, các bạn quý mến nên đôi khi tôi cũng quá quắt.
Nhưng trong lòng tôi lúc ấy nào chịu hiểu điều đó. Chỉ thấy căm tức cái Linh vì
nó chiếm vị trí ưu ái của tôi trong lòng thầy cô và bạn bè. Lúc ấy trong lòng tôi
nghĩ: “Tự nhiên xuất hiện một con nhỏ thật là đáng ghét. Từ khi nó xuất hiện
mình trở thành người thừa. Mọi người đã quên mất mình rồi. Ước gì… ước
gì… nó biến mất đi nhỉ?”.
Lúc ấy, tôi thấy thật lạ, nó chẳng bao giờ ra vẻ “ta đây”, lúc nào cũng chăm
chú học bài, giờ ra chơi nó cũng ít ra ngoài đùa nghịch cùng các bạn. Nó càng
ngoan hiền, tôi càng thấy ganh ghét nó. Có lần tôi giải mãi không ra một bài
toán khó, thấy thế, bạn Thủy bảo tôi ra hỏi Linh, tôi bĩu môi quay ra ngoài lầm
bầm: “Ai thèm hỏi, làm như nó giỏi lắm”.
Sáng hôm ấy, đang thong dong trên đường đến lớp, tôi sực nhớ ra: “Thôi
chết, hôm nay mình trực nhật mà quên mất”. Tôi đạp một mạch đến trường rồi
chạy ngay vào lớp. Lạ thật, lớp học đã được quét dọn sạch sẽ, bàn ghế được kê
ngay ngắn,…Linh nhìn tôi cười thân mật: “Mình đến sớm nên đã trực nhật dùm
bạn rồi.” Tôi không một lời cảm ơn mà quay ngoắt đi thẳng ra ngoài, trong
bụng thầm nghĩ: “Lại làm ra vẻ chăm chỉ, ngoan hiền để mọi người khen ngợi
đây mà”…. Thắm thoắt, chỉ còn hai ngày nữa là chúng tôi nghỉ hết học kì I.
Tôi vẫn đến lớp như mọi khi, hôm nay có việc gì mà bọn con gái lớp tôi
đứng túm tụm vào chỗ ngồi của Linh. Chẳng biết chúng nó đang làm gì, hình
như đang đọc cái gì đó bí mật lắm thì phải. Tôi quan sát không thấy Linh ở đó.
Thủy nhìn thấy tôi, nó mỉm cười tinh quái. Nó bảo bọn con gái bày trò rủ Linh
đi chơi để xem trộm nhật kí của Linh.Tôi không ưa trò này của bọn con gái.
Tôi thầm nghĩ: “Bọn nó chơi trò này với Linh thật là ác, bạn bè với nhau mà lại
đối xử như vậy thì còn gì là bạn bè. Linh mà biết được chắc là buồn lắn đây.
Mình có nên ngăn cản bọn này không? Thôi kệ nó. Ai biểu nó chảnh chẹ, kênh
kiệu làm chi. Từ đây hết ra vẻ ta đây rồi nhé!” Tôi sung sướng nghĩ thầm
nhưng lòng cũng có điều gì đó bất nhẫn lắm. Nhưng sự ích kỷ, hả hê khi nhìn
“kẻ thù” của mình gặp nạn đã che mất những suy nghĩ tốt đẹp, tích cực trong
tôi.
Xem xong, bọn chúng đi ra ngoài, còn mình tôi trong lớp. Tôi không cưỡng
được sự tò mò: “Không biết Linh viết gì trong ấy, chắc là nó cũng chẳng ưa gì
mình đâu? Mình có nên xem không? Không nên đâu, xem trộm nhật kí của
người khác là xấu lắm. Nhưng có ai biết đâu mà sợ? Giờ này các bạn trong lớp
đã đi chơi cả rồi. Với lại mình cũng muốn biết Linh nghĩ gì về mình?” Để có
câu trả lời đâu khó. Tôi nhanh chóng quyết định.
Tôi cầm quyển nhật kí lên và đọc lướt qua.
“Tình hình vẫn chẳng có gì thay đổi, các bạn trong lớp vẫn quý mến mình, chỉ
có bạn Hồng hình như không hài lòng. Bạn ấy không hiểu mình nhưng cũng
chẳng nên trách bạn ấy làm gì. Chắc vì bạn ấy hiểu lầm mình điều gì đó nên
mới tỏ thái độ thiếu thiện cảm với mình như thế. Mình cũng rất quý bạn ấy.
Bạn ấy học giỏi, tính tình thẳng thắn dễ mến. Mình chỉ muốn các bạn trong lớp
chơi thân thiết, vô tư với nhau, giúp nhau cùng học tốt. Mình tin rằng rồi một
ngày không xa Hồng sẽ hiểu mình, mình cũng thật lòng quý mến bạn ấy,….Có
lẽ hết học kì I mình sẽ chuyển trường,…” Đọc đến dòng này tôi thật sự bối rối.
“Trời, vậy là lâu nay mình nghĩ oan cho Linh ư? Linh đâu xấu như mình nghĩ.
Mình thật là đáng trách. Linh ơi, mình xin lỗi bạn. Đúng là sự ích kỷ sẽ làm
con người ta xấu xa hơn. Cảm ơn bạn đã đánh thức mình.”
Linh còn viết nhiều nữa xoay quanh chuyện học hành, bạn bè, trường lớp,…
Tôi rất ân hận và thái độ vừa qua đối với Linh. Tôi sẽ gặp Linh, sẽ xin lỗi bạn
về những việc đã xảy ra. Mong rằng bạn sẽ ở lại cùng học với chúng tôi.
Sau đó tôi đã tìm cơ hội và nói chuyện thẳng thắn với Linh. Mọi hiểu lầm, ấn
tượng xấu đều được xóa bỏ, hai đứa dần dần gần gũi nhau và thân thiêt với
nhau lúc nào không biết. Tuy tình bạn hai đứa bắt nguồn từ sự việc không hay
nhưng tôi phải cảm ơn nó rất nhiều. Nhờ nó mà tôi mới gặp và có được người
bạn tốt như Linh. Mong rằng tình bạn của chúng tôi sẽ kéo dài mãi mãi.
Bài tham khảo số 3:
Tôi vẫn còn nhớ,từ ngày đầu tiên đến trường tôi đã được ba mẹ dạy rằng
"Nhà trường, lớp học là mái nhà thứ hai và tất cả những thành viên trong lớp
học đều là người trong gia đình" câu nói này đã ghi sâu vào tiềm thức của tôi.
Cho đến bây giờ,khi tôi đang học năm cuối cấp hai. Trong ngăn kí ức của tôi,
chắc chắn tôi sẽ quên đi nhiều thứ, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được một
lần tôi trót xem nhật kí của Nga. Nga là cô bạn thân của tôi từ hồi còn bé nên
tôi rất hiểu tính Nga. Vừa dễ mến vừa khoan dung,độ lượng lại còn rất được
lòng các bạn trong lớp.
Trong một buổi sáng chủ nhật đẹp trời,tung tăng trên vỉa hè vừa đi vừa hát
trên tay cầm mấy quyển sách mà tôi mới vừa mua định mang sang cho Nga
cùng đọc vì sở dĩ hai đứa có cùng sở thích. Như thường lệ tôi biết chắc hôm
nay ba mẹ Nga không có nhà nên vừa bước vào cổng,tôi vừa cười vừa nhìn
quanh vừa kêu to:
- Lép ơi!Mình đến rồi!
Lép là cái biệt danh thân quen mà tôi vẫn gọi Nga thường ngày. Từ sau nhà,
tiếng dép lạch cạch cung với giọng nói của Nga vang lên:
- Ừ! Tớ đây! Vào nhà đi chờ tớ một lát, đang rửa bát!
Tôi chạy ào lại phòng Nga,nằm dài trên chiếc giường đầy gấu bông của bạn
ấy. Đưa mắt nhìn quanh một lượt tôi bật dậy, lại góc học tập của Nga. Là bạn
rất thân nên chúng tôi thích đọc sách như nhau, nhất là truyện tranh. Kệ sách
của Nga đủ các loại đến nỗi đầy kín cả.Tôi đang lựa cho mình một quyển sách
ưng ý nhưng sao quanh đi quẩn lại tìm chẳng thấy. Đang loay hoay thì tôi thấy
một khe hở nhỏ cạnh kệ sách, vốn dĩ bản tính hay tò mò nên tôi bèn thò tay vào
lấy ra xem thử. Thì rút ra được một cuốn sổ. Lúc này mắt tôi bỗng sáng bừng
lên khi thấy một cuốn sổ được trang trí rất đẹp mắt, xinh xắn và trông thật dễ
thương. Trên mặt cuốn sổ còn được ghi dòng chữ "Những dòng tâm sự của
tôi". Ôi không đây là nhật kí của Nga. Tôi nghĩ thầm và định để vào chỗ cũ,
nhưng sao lại cứ ngập ngừng, tôi... hình như tôi muốn biết thêm về Nga... Tôi
muốn biết xem Nga ghi những gì? Tôi không kiềm chế được đôi tay mình và đã
mở nó ra.Tôi biết hành động như thế này là đã xâm phạm đời tư cá nhân của
Nga nhưng sao tôi lại không kìm được đôi mắt mình,không kìm được sự tò mò
của bản thân. "Trời ơi! Lẽ nào cuộc sống của Nga là như vậy?". Bỗng tôi giật
bắn mình, Nga đang đứng ngay trước mặt tôi, Nga hét lên:
- Bạn...bạn thật là quá đáng!
Thời gian ngay lúc này đây trong tưởng tượng của tôi cứ như nó đang tạm
ngừng...ngừng lại để đếm từng nhịp tim,hơi thở của cả hai. Chợt đâu đó,một
cơn gió thoáng qua nhè nhẹ từ khung cửa sổ kế bên làm tóc tôi bay, gió như
đang muốn xoa dịu đi cái không khí căng thẳng lúc này. Mọi vật như cũng đã
đứng yên, ngay lúc này tôi cảm nhận được nhịp đập trái tim của Nga...hình
như...nó cũng đang giận dữ. Tay tôi run cầm cập,cuốn nhật kí như nặng hơn rơi
bộp xuống đất vì đôi tay của tôi không còn một chút sức lực nào nữa, tôi đứng
trân trân, bất động, không nói được lời nào. Ánh mắt Nga lúc này sáng bừng
lên nhìn thoáng qua có thể cảm nhận biết đó là một ánh mắt tức
giận...nhưng...tôi nhìn kĩ và thấy được ẩn chứa bên trong là sự yếu đuối. Ánh
mắt như đang muốn khóc... Nó cứ rưng rưng..làm lòng tôi thêm nặng trĩu. Lúc
đó, nét mặt Nga đỏ bừng lên, như đang ngại ngùng điều gì đó... Chắc tôi sẽ
không bao giờ quên được ánh mắt rưng rưng,đôi môi run lẩy bẩy đầy tức giận
của Nga lúc đấy. Tôi vụt chạy đi như thể để trốn tránh ánh mắt ấy, mà lòng
nặng trĩu... Tôi có cảm giác như đường về hôm nay xa hơn. Cứ chạy mãi...chạy
mãi mà chân tay cứ mỗi lúc một nặng hơn...
Từ lúc quen nhau đến giờ,tôi và Nga đã cùng nhau trải qua bao nhiêu là
chuyện vui buồn nhưng...đó là lần đầu tiên tôi thấy Nga giận dữ với tôi như
vậy. Tôi chạy, chạy như có ai đó đang đuổi theo mình-là ánh mắt ấy. Tôi muốn
khóc quá. Tôi rất sợ,sợ sự giân dữ mà Nga đã ném cho tôi, sợ cả chính việc mà
mình vừa làm. Về đến nhà,tôi đóng sập cửa phòng mình lại, thở hổn hển như
một kẻ ăn trộm vừa bị rượt bắt,bần thần ngồi xuống ghế, tôi tự trách mình tại
sao lại làm như vậy? Tại sao tôi lại không thể chiến thắng nổi sự tò mò của
chính mình?...Tại sao?...Tôi buồn bực quăng cả chồng sách xuống đất,vậy là
tiêu tan ý định khai trương mấy quyển sách mới,Sự xấu hổ và hối hận làm tôi
day dứt không yên.
Tối hôm đó, tôi nằm trên giường mà lòng cứ day dứt mãi, trằn trọc không thể
nào chợp mắt được. Tôi thầm ước...ước gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra và
ngày mai tôi lại có thể cùng Nga vui vẻ đến lớp. Tôi suy nghĩ miên man, nhớ
lại những trang nhật kí viết trong nước mắt của lép tôi buồn. Làm sao có thể
tưởng tượng được rằng gia đình Lép không hề hạnh phúc, suốt ngày Lép phải
nghe những trân cãi vã của bố mẹ mình. Tôi không tin vào những gì mình đã
đọc, càng nghĩ tôi lại càng thấy thương Lép hơn. Lúc này,trong đầu tôi tưởng
tượng ra hình bóng của Lép cô đơn và buồn bã trong căn nhà lớn. Vậy mà lâu
nay tôi cứ tưởng mình hiểu về Lép rõ lắm. Tôi muốn chia sẻ cùng Lép, muốn
an ủi và làm hòa với Nga. Giờ tôi mới hiểu, mới biết Lép đúng là một cô bé cá
tính,tự tin và đầy nghị lực sống.Mọi ngày qua lại với Lép thường xuyên nhưng
chính sự tự tin,bản lĩnh và nghị lực của Lép đã lấp đi những nỗi buồn của Lép
đến nỗi chính tôi cũng không thể nào nhận ra. Nhưng tôi lo Nga vẫn trách móc,
vẫn giận tôi và Nga sẽ chẳng bao giờ nói với tôi một lời nào cả bởi tôi đã vô
tình xen vào bí mật đau buồn mà Nga hằng cất giữ trong sâu thẳm trái tim mình
lâu nay không hề chia sẻ tâm sự với ai. Cứ thế,suốt cả một đêm,tôi không sao
thoát khỏi sự ăn năn,day dứt...
Sáng hôm sau,tôi quyết định sẽ nói lời xin lỗi với Nga. Tôi đi học sớm hơn
thường ngày, đứng chờ Nga dưới gốc cây đầu đường nơi mà chúng tôi vẫn
thường hẹn nhau cùng đi học. Vừa đứng ngóng về phía Nga tôi vừa tự nhủ lòng
lấy hết can đảm để giải thích cho Nga hiểu. Nga đang từ từ rảo bước đến gần
tôi, đứng đối diện với tôi nét mặt Nga khác hẳn mọi ngày, im lặng, nghiêm
khắc nhìn tôi rồi bước đi tiếp không một lời chào hỏi. Tôi bồn chồn,quay lưng
lại,chưa biết nên làm gì. Chạy thất nhanh về phía Nga, tôi nắm lấy tay Nga nhìn
thẳng vào mặt cậu ấy nói khẽ:
- Lép ơi!Cho mình xin lỗi nha! Mình...không cố ý làm vậy đâu mà.
Nga nhìn tôi với nét mặt buồn, nói nhỏ:
- Những gì cậu đã đọc, đừng nói với ai nha! Giữ bí mật giúp mình.
Tôi cười khì:
- Được mà.
Rồi Nga cười, tôi biết lúc đó Nga đã tha lỗi cho tôi. Mọi nỗi buồn lúc đầu tan
biến đi đâu mất. Tôi và Nga vẫn nói cười vui vẻ như ngày nào.
Trông kìa!Những chú chim bay lượn trước mắt chúng tôi như đang múa hát
ríu ron,nắng dường như cũng ấm áp hơn ban đầu để sưởi ấm chúng tôi hay
đang sưởi ấm tình bạn thân thiết này. Giờ thì như đang chọc ghẹo mấy chị hoa
cỏ dại bên đường,cứ thổi mãi...thổi mãi. Tất cả.. tất cả như đang chúc mừng,vui
vẻ vì tôi và Nga đã thân mật như xưa.
Vừa nói cười vui vẻ với Nga tôi vừa thầm nghĩ về những điều mà tôi đã lén
đọc được trong quyển nhật kí của Nga. Như thể nhắc với tôi rằng tôi chưa bao
giờ hiểu được người bạn thân,những biểu hiện bên ngoài không thể nói lên
được phẩm chất bên trong của một con người. Tôi tự nhủ với bản thân mình
rằng từ nay nên quan tâm,chia sẻ,tâm sự với Nga nhiều hơn để phần nào vơi đi
được nỗi cô đơn,tủi thân của Nga.
Tuy đó là một lần sai phạm nhưng cũng từ đó tôi mới rút ra được một bài
học đáng quý,đáng nhớ cho bản thân mình: "Không nên xâm phạm đời tư cá
nhân của người khác, ai cũng có những bí mật cần phải giấu kín, không thể
chia sẻ với người khác.
Bài tham khảo số 4:
Tuấn là bạn thân nhất của tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ hồi còn bé xíu, có
chuyện gì cũng kể cho nhau nghe, vui buồn cùng chia sẻ. Ngỡ tưởng hai đứa
chẳng có gì phải dấu nhau vậy mà chỉ vì quyển nhật ký của Tuấn và sự dại dột
của tôi mà đã có chuyện xảy ra
Hôm ấy như nhiều lần khác, Tuấn mời tôi đến nhà nó chơi. Lên đến phòng
Tuấn bảo: “Uyên cứ tự nhiên nhé, mình xuống nhà phủi bụi nốt bàn làm việc
của ba rồi lên ngay!”. Trong lúc chờ Tuấn xuống nhà làm dở chút việc, tôi lại
gần tủ sách của Tuấn tìm truyện đọc. Bất chợt, đôi mắt đang dò dẫm của tôi
dừng lại ở gáy cuốn sổ có dòng chữ: “My diary”. Hình như là nhật ký thì phải-
tôi nghĩ thầm- mình đọc thử chút để xem bấy lâu nay mình có nghĩ nhầm về
thằng bạn thân không! Tôi nhanh tay rút lấy quyển sổ. Tôi khẽ đóng cánh cửa
phòng Tuấn rồi mở cuốn nhật ký ra đọc
Ngay trang đầu tiên, Tuấn viết: “Hôm nay mình thấy Uyên hơi quá đáng khi
trêu Hoàng Sơn với Thùy Dương. Mình nghĩ làm như vậy hai bạn ấy sẽ ngượng
lắm. Tội cho hai bạn ấy quá! Mai mình sẽ bảo Uyên bỏ cái trò này”. Ô! Thế
hóa ra Tuấn không đồng tình với mình à! Thế mà lúc ở lớp nó lại ùa vào làm
mình cứ tưởng nó thích thú lắm. Tôi giở sang mấy trang sau, toàn nhận xét về
tôi cả. Khi thì “mình không thích thái độ của Uyên với bọn thằng Bình, thằng
Dương tí nào cả, ít ra cũng phải nhắc bài cho nó để nó đỡ điểm kém chứ. Mình
biết tối hôm qua Bình phải đi học thêm đến tối mịt mới về nên nhắc bài cho nó
đỡ tội”, rồi thì “mình nghĩ Uyên nên sửa cái tính tự ti ấy đi thì hơn, có thế mới
hòa nhập được với mọi người chứ”. Ôi trời ơi! Và còn cả thế này nữa “Không
biết phải nói với Uyên thế nào nhỉ? Mình nghĩ là mình thích Tiểu Nguyệt rồi
hay sao ý. Nó mà biết thì nó cười thối mũi mình ra ý chứ”. Đang căng ra đọc
những dòng nhận xét về mình, tôi bỗng nghe tiếng lạch cạch ngoài cửa, tôi cất
vội quyển sổ vào giá sách rồi ngồi lên giường đung đưa chân, mặt cười hớn hở.
Tuấn đặt đĩa bánh lên giường rụt rè:
- Uyên ơi, tớ có chuyện này muốn nói với cậu. Chuyện tế nhị ý mà, tớ nghĩ tớ
đã…
Tôi cắt ngang:
- Thích bạn Nguyệt chứ gì?
Tuấn sững người. Tôi chột dạ: “Thôi chết! Nó mà biết mình đọc trộm nhật ký
thì coi như xong”. Tôi vội lảng sang truyện khác:
- Thôi, đã là chuyện tế nhị thì không nên ép mình phải nói. Mấy cuốn truyện
này cậu mua ở đâu mà hay thế
Tuấn trả lời tôi nhát gừng và suốt cả buổi chiều hôm ấy, giữa tôi và Tuấn như
có một đám mây u ám, ngờ vực chen vào giữa. Cậu ta luôn tỏ thái độ nghi ngờ,
đề phòng. Còn tôi thì phấp phỏng lo âu, chỉ sợ bạn biết được sự thật. Mà tính
nó thì dễ tự ái lắm. Chuyện này mà lộ ra thì nó sẽ không thèm nhìn mặt tôi nữa.
Nghĩ vậy nên tôi suy nghĩ trước khi nói để tránh những câu hỏi vặn vẽo của nó
về việc tôi đã làm gì trên phòng nó lúc trước
Khi tôi rời nhà Tuấn về, trời đã gần tối. Tôi cũng chợt thấy lòng mình u ám
khác lạ. Tôi chưa làm những việc thế này bao giờ: Đọc trộm nhật ký của người
khác, xấu hổ quá đi thôi. Mà lại là đứa bạn thân của mình. Chuyện này mà lan
rộng ra thì sẽ chẳng có ai tin tôi nữa, mọi người sẽ nghĩ tôi là kẻ chuyên lục lọi
chuyện đời tư của người khác, lấy đó làm trò vui cho mình. Cả tối hôm đó, tôi
như người mất hồn, cứ đi đi lại lại lẩm bẩm suy nghĩ vẩn vơ, học bài cũng
chẳng vào đầu chữ nào. Chuyện buổi sáng cứ ám ảnh tôi suốt cả buổi tối. Mãi
đến lúc ngủ, tôi mới tĩnh tâm lại và nghĩ cách giải quyết:” Nếu mình không đọc
nhật ký của Tuấn thì có lẽ giờ này đã yên giấc rồi. Càng nghĩ lại càng thấy xấu
hổ. Mình cứ tưởng là bạn bè thì không có gì phải dấu nhau. Nhưng mình cũng
cần phải tôn trọng sự riêng tư của người khác chứ. Mình làm thế là sai rồi.
Nhưng cũng nhờ đọc nhật ký của Tuấn mà biết mình có những khuyết điểm
phải sửa, chắc Tuấn ngại nói thẳng. Song nếu nói hết sự thật Tuấn sẽ giận mình
lắm, còn không nói thì lương tâm cắn rứt. Thôi vậy, không thể làm việc gì trái
với lương tâm được. Mai mình sẽ nói với Tuấn vậy. Giờ phải ngủ để lấy tinh
thần cái đã”. Và cuối cùng tôi thiếp đi, trong lòng còn lo ngại về thái độ của
Tuấn khi nhận lời thú tội của tôi nhưng tôi cũng thấy thanh thản, nhẹ nhõm hẳn
Hôm sau gặp Tuấn, tôi đã nói ra hết sự thật. Trái với tưởng tượng của tôi,
Tuấn đã tha thứ hai chúng tôi lại thân nhau như xưa. Tôi cũng nhận ra được bài
học rằng: Giữa hai người bạn, chữ tín là điều đảm bảo cho tình bạn được lâu
bền. Một lần tôi đọc trộm nhật ký là quá đủ, tôi sẽ không bao giờ lặp lại điều
đáng xấu hổ đó nữa.