cái cười của nguyễn thánh nhân duy cần phần một trào lộng...

406
Cái Cười Của Thánh Nhân Nguyễn Duy Cần Phần Một Trào Lộng U Mặc Là Gì? Một nhà văn tây phương có viết: "Tình yêu là một vị thần bất tử, U mặc là một lợi khí, Cười là một sự bổ ích. Không có ba cái đo,ù không đủ nói đến văn hóa toàn diện" Cười đùa quả là một sự bổ ích, u mặc quả là một lợi khí căng thẳng, ngột ngạt, cái khô khan của những chủ thuyết một chiều, cái máy móc của tâm hồn do văn

Upload: others

Post on 01-Sep-2019

4 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

Page 1: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Một Trào Lộng U Mặc Là Gì? Một nhà văn tây phương có viết: "Tình yêu là một vị thần bất tử,U mặc là một lợi khí,Cười là một sự bổ ích.Không có ba cái đo,ù không đủ nói đến văn hóa toàn diện" Cười đùa quả là một sự bổ ích, u mặcquả là một lợi khí căng thẳng, ngột ngạt,cái khô khan của những chủ thuyết mộtchiều, cái máy móc của tâm hồn do văn

Page 2: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

minh cơ khí điều khiển uốn nắn... đangbiến loài người thành những bộ máy vôhồn, không dám nói những gì mình nghĩ,không dám làm những gì mình muốn...mà chỉ thở bằng cái mũi của kẻ khác,nhìn bằng cặp mắt của kẻ khác, nghebằng lỗ tai của kẻ khác... theo nghệ thuậttuyên truyền siêu đẳng của văn minh cơkhí ngày nay! Một con người hoàn toànlà sản phẩm của xã hội, chưa biết sốngvà dám sống theo ý mình... đó là mụctiêu chính mà u mặc nhắm vào.

Chính u mặc đã khiến cho bàRoland, khi lên đoạn đầu đài đã "cườito" với câu nói bất hủ này: "Ôi Tự Do,người ta đã nhân danh mi mà làmkhông biết bao nhiêu tội ác!"

Page 3: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Lâm Ngữ Đường, mà trí thức TrungHoa tặng cho danh hiệu "u mặc đại sư"có nói: "U mặc là một phần rất quantrọng của nhân sinh, cho nên khi mànền văn hóa của một quốc gia đã đếnmột trình độ khá cao rồi ắt phải cómột nền văn hóa u mặc xuất hiện".

U mặc xuất hiện là để đặt lại mọinghi vấn về các giá trị thông thường củaxã hội mà đời nào cũng tự do là "vănminh nhất" lịch sử! Nhà văn GeorgesDuhamel khuyên người Tây Phương,trong hoàn cảnh hiện thời, cần phải đặtlại tất cả mọi giá trị của văn minh, vìchưa có xã hội nào trong văn minh lịchsử mà người trong thiên hạ điêu linh

Page 4: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

thống khổ bằng! Ở xã hội Trung Hoangày xưa, thời Xuân Thu Chiến Quốc,một thời đại điêu linh nhất đã phải sinhra một ông Lão, một ông Trang, để đặtlại tất cả mọi giá trị của xã hội đươngthời.

Nhà văn họ Lâm cho rằng: "Tinhthần ở u mặc Trung Hoa ngày xưa cũng đã thấy bàng bạc ngay trong kho tàng cadao Trung Quốc. Trong Kinh Thi, ThiênĐường Phong, một tác giả vô danh, vìthấy rõ cái "trống không" của cuộc đờihết sức vô thường của con người, đãtrào lộng hát lên: Ngài có xe ngựa, sao không cưỡi,không tế...Đợi lúc chết rồi, kẻ khác hưởng đi mất

Page 5: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

thôi! Đó là một phần nào đã bộc lộcái trạng thái u mặc.

Nhưng phải đợi đến nhân vật chủnão là Trang Châu xuất hiện, mới có được một thứ văn chương nghị luậnngang dọc... mở ra cho người đời mộtthứ tư tưởng và văn học u mặc hẳn hòi.Trang Tử là thủy tổ của văn học TrungHoa.

Các tung hành gia như Quỷ Cốc Tử,Thuần Vu Khôn... điều là những nhàhùng biện trào lộng thật, nhưng vẫn chưakịp phong thái u mặc thượng thừa củaTrang Châu...

Page 6: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Nền văn Trung Hoa với "bách giachư tử" đã phát triển rất mạnh. Người tanhận thất rõ ràng có hai luồng tư tưởngkhác nhau xuất hiện: Phái cẩn nguyện(Lấy lễ, nhạc, trang nghiêm, cung kínhvà nghị luận tuyệt đối một chiều làm chủyếu), và phái siêu thoát (lấy tự do phóngtúng, trào lộng u mặc, nghị luận dọcngang làm yếu chỉ). Trong khi phái cẩnnguyện cúc cung tận tụy phó vua giúpnước, chăm chăm lấy sự "sát thân thànhnhân", "lâm nguy bất cụ" làm lẽ sống,nhưng nhóm đồ đệ của Mặc Địch haynhóm cân đai áo mão đồ đệ của KhổngKhâu, thì phái siêu thoát lại cười vang...cho bọn khép nép chầu chực ở sân rồngcòn kém xa "loài heo tế", hoặc già nhưnhóm đồ đệ của Dương Chu, nhổ một

Page 7: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

sợi lông chân mà đổi lấy thiên hạ cũngkhông thèm, hoặc coi nhân nghĩa nhưgiày dép rách, xem lễ là đầu mối củaloạn ly trộm cướp...

Phái Nho gia có thuyết tôn quân nênbị nhà cầm quyền khai thác lợi dụng,nhân đó mà có bọn hủ nho xuất hiện, được nhóm vua chúa nâng đỡ đủ mọiphương tiện.

Nhưng, dù bị đàn hạc, bị bức bách đủ mọi hình thức, văn học u mặc chẳngnhưng không bị tiêu diệt lại còn càngngày càng mạnh. Đúng như lời Lão Tử:"Tương dục phế chi, tất cố hưng chi".Cũng như văn trào lộng của nước Phápở thế kỷ mười tám sở dĩ được phát đạt

Page 8: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

một thời với những ngòi bút trào lộngbất hủ của Voltaire và Rousseau, phảichăng là "nhờ" nơi cái nhà ngục Bastillemà được vừa tế nhị, vừa rực rỡ! "Họachung hữu phúc" là vậy!

Nguồn tư tưởng phóng khoáng củaĐạo gia quá to rộng như đại dương,không sao đụng được trong những ao tùnhỏ hẹp, nó vượt khỏi thời gian khônggian, ôm chầm vũ trụ, siêu thoát ÂmDương... không ai có thể lấy ngao màlường biển. Cho nên tư tưởng Trung cổvề sau, dù đại thế của Nho gia được đềcao và chiếm địa vị độc tôn, cũng khônglàm sao ngăn trở nó được. Văn khí của umặc hồn nhiên mạnh mẽ như giông togió lớn, trước nó không một chướng

Page 9: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

ngại vật nào có thể đứng vững.

Huống chi người Trung Hoa trí thứcnào cũng có hai tâm hồn: Bên ngoài làmột ông Khổng, bên trong là một ôngLão. Nho Lão cùng ở trong một ngườimà không bao giờ nghịch nhau. Hạngtrung lưu, không một người Đôngphương nào, cả Trung Hoa, Nhật Bảnhay Việt Nam mà đọc lên bài "Quy khứlai từ" của Đào Uyên Minh lại khôngbiết thích thú, nhất là hạng người say mêtrong con đường nhập thế. Ngày có làm,thì đêm phải có nghĩ, đó là định luật củathiên nhiên: "Nhật hạp nhật tịch vị chibiến". Văn học u mặc là "mở", văn họccẩn nguyện là "đóng", nghĩa là khépkính trong vòng tiểu ngã, trong các giáo

Page 10: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

điều luân lý tôn giáo, nguồn gốc sinh rakhông biết bao nhiêu việc nhỏ nhen íchkỷ và giả dối.

Văn học Trung Hoa, ngoài thứ vănhọc lăng miếu trong triều đình không kể,còn điều là thứ văn học rất đắc thế chotư tưởng u mặc.

Văn học trong miếu, thực ra, chưa đáng kể là văn học, vì nền văn học cólinh tính chân thật phải đi sâu vào tâmtư con người để khám phá và cởi mởnhững khác vọng thầm kính của nó màước lệ giả tạo của xã hội cấm đoán. Đểhòa đồng với thiên nhiên phải tránh xalối văn nhân tạo. Đó là đặc điểm đầutiên của u mặc.

Page 11: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Ở Trung Hoa, nếu chỉ có nền vănhọc cẩn nguyện của Nho gia đạo thốngmà thiếu nền văn học u mặc của Đạogia, không biết văn học Trung Hoa sẽcằn cõi khô khan đến bậc nào, tâm linhngười Trung Hoa sẽ sầu khổ héo hắt đếnchừng nào!

Nhận xét trên đây của nhà văn họLâm rất đúng, không riêng gì cho TrungHoa mà cho tất cả mọi nền văn học trênkhắp địa cầu. Nhà văn Chamfort cóviết: "Triết lý hay nhất là hỗn hợp được sự vui đời mà trào lộng chua cayvới sự khinh đời mà độ lượng khoanhòa"

Page 12: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

1 2

Cái Cười CủaThánh Nhân

Nguyên Tác:Nguyễn Duy Cần

U mặc là ngọn thanh phong trongnhững buổi trưa hè oi ả... của cuộc đời!

Khổng Tử đi hỏi lễ Lão Tử. Lão Tửnói: "Lời nói của ông là lời nói củanhững kẻ nay đã xương tàn cốt rụi. Vả,người quân tử đắc thời thì đi xe,không đắc thời thì tay vịn nón lá mà đichân. Ta nghe rằng kẻ buôn giỏi khéogiữ của quý như không có gì, ngườiquân tử đức thạnh, dung mạo nhưngười ngu. Họ khác với cái kiêu khí vàđa dục của ông. Thái sắc ấy và dâm

Page 13: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

chí ấy không ích lợi gì cho ông cả! Tasở dĩ báo cho ông biết có bấy nhiêuthôi".

Đoạn văn trên đây của Tư Mã Thiênnói về Lão Tử và Khổng Tử, có cái ý vịtrào lộng mà chua cay của người thờichiến quốc đối với hạng người thíchlàm thầy đời, chưa thể là văn u mặcthượng thừa. Phái siêu thoát, nếu lạinhập vào dòng yếm thế và phẫn thế, sẽmất lần đi cái tinh thần chân chính của umặc. Căn cứ vào tiêu chuẩn này, ta cóthể nhận thấy rằng sách của Trang Tửgồm cả thảy ba mươi ba thiên, nhưng chỉcó nội thiên là toàn bích, phản ảnh đúngtinh thần u mặc thượng thừa của TrangChâu mà thôi. Các thiên chương khác,

Page 14: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

cũng có một số mà giọng trào lộngkhông kém Trang Châu, nhưng lại cógiọng chua cay phẫn the (có thể do cáctay Trang học, đạo theo lối văn u mặccủa Trang), nên kém xa thần thái siêuthoát của Trang, như ở Thiên đạo chíchchẳng hạn.

Khổng Tử lắm lúc cũng tỏ ra tinhthần u mặc: Sau một thời gian bôn bathuyết khách, cốt đem đạo học truyền bácho hàng đế vương mà không thấy aibiết dùng đạo mình, bèn than: "Dư dụcvô ngôn. Thiên hà ngôn tai!". Rồi khibị dồn vào thế kẹt, lại trào lộng tự bảo"tri kỳ bất khả nhi vi chi!!"

Bởi vậy, điều mà ta thích ở Khổng

Page 15: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Tử, đâu phải lúc ông thiếu thời, sớm được thành công, đầy hăng say và tiểukhí ra tay giết Thiếu Chính Mão, màchính ở vào lúc liên miên thất bại nhưngkhông mất vẻ trào lộng, thời mà ôngkhông muốn chỉ "làm trái bầu treo lủnglẳng mà không ăn được!!". Vậy mà bọnhủ nho chỉ biết thích thú vỗ tay hoannghênh cái ông Khổng Tử giết ThiếuChính Mão, mà không biết thích cái ôngKhổng Tử, vời cái cười trào lộng, khencái chí của Tăng Điểm " Tắm sôngNghi, hứng gió ở nền Vũ Vu, trên đường về, cùng nhau nắm tay ca hát!"Nghĩa là họ chỉ biết thích cái ông Khổngbên ngoài của ông Khổng, mà không biếtthích cái ông Lão ở bên trong của ôngKhổng, cái ông Khổng "tòng ngô sở

Page 16: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

hiếu"!

Về sau Mạnh Tử cũng còn giữ đượccái tính chất khôi hài khi ông " vượt bứctường đông để ôm chầm người congái", điều mà bọn sĩ phu về sau khôngbao giờ dám hở môi.

Đến sau này, bọn hủ nho lại càngngày lại càng kém, không đủ để bàn đến. Ngay như Hàn Phi Tử, tuy có tínhcách trào lộng, nhưng lại thiếu sự nhẹnhàng tự nhiên, nên cũng không sao theokịp u mặc. Đến như bọn Đông PhươngSóc, Mai Cao đều chỉ là hạng ngườihoạt kê trào phúng, chưa có đủ bản sắcu mặc thượng thừa.

Page 17: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Mãi đến Vương Bật, Hà Án với tinhthần phóng khoáng của lão Trang, lạithêm có nhóm Trúc Lâm thất hiền tiếptục khởi xướng, nên mới mở ra được cáiphong thái thanh đàm, quét sạch đượccái khí vị nặng nề móc meo của hủ nhothời ấy.

Trong cái không khí tự do đó, tưtưởng đời Chu Tần được cơ hội khaiphóng, biến thành một phong trào hoạt đàm tự thích, như cây cỏ được cái nắngmùa hạ mà xum xuê, để rồi tiến sâu vàocảnh vật mùa thu. Kết quả là cuối đờiTấn, một nhà thơ trào lộng u mặc thànhthục Đào Tiềm xuất hiện. Theo nhà vănhọ Lâm, thì "cái vẻ đạm bạc tự thích củaĐào Tiềm không giống cái vẻ cuồng

Page 18: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

phóng của Trang Châu, cũng không cócái bi phẫn của Khuất Nguyên"

So sánh bài " Quy Khứ Lai Từ" củaĐào Tiềm với các bài "Bốc cư", "Ngưphụ" của Khuất Nguyên, tuy điều lànhững bài văn cao quý như hoa thơm cỏlạ, nhưng văn họ Đào không có cái hồnâm kịch liệt và ai phẫn của KhuấtNguyên.

Họ Đào, như họ Trang, đều chủtrương về với tự nhiên, nhưng đối vớithế tục, Đào không có cái bén nhọn nhưTrang. Đào không chịu " khom lưng,quỳ lụy vì năm đấu gạo" mà thương xótcho mình quá ngu dại vì miếng ăn đem đổi nhân phẩm của mình, còn Trang sinh

Page 19: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

thì lại cười vang cho bọn bon chen theodanh lợi không hơn gì bò lợn đượcdưỡng nuôi để mà xẻ thịt!

Nói thế, đâu phải chê Trang màkhen Đào, là vì, sự thật, có nhiều thứ umặc: U mặc trong thi ca tự thích thì Đàolà thủy tổ, mà u mặc trong văn nghị luậnthì Trang là tối cao. Bản chất của thi calà nhẹ nhàng thanh nhã, cho nên Đào rấtôn hòa là cái lẽ nó phải vậy. Họ Lâmcho rằng Trang Tử là thứ u mặc thuộcdương tính, còn Đào Tiềm là thứ u mặcthuộc âm tính: Khí chất khác nhau màthôi.

Người Trung Hoa chưa nhận thức rõràng ý nghĩa sâu xa và vai trò quan

Page 20: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

trọng của u mặc nên cho rằng u mặccũng đồng nghĩa với hoạt kê trào phúng,khiến nên u mặc bị kẹt trong một phạmvi hoạt động co hẹp.

Sau Trang Tử, văn chương u mặc cótính khí ngang tàng không thấy tiếp tụcxuất hiện nữa. Là vì những tư tưởngphóng dật ấy bị thế lực đạo thống củaNho gia và quyền uy của vua chúa áp đảo. Trong khoảng hai ngàn năm ngườiviết văn nghị luận đều phải theo đòithánh hiền còn kẻ sĩ cầm bút cũng chỉmúa may trong vòng Khổng Miếu. Nếucó thứ văn nghị luận nào mới mẻ, kiếngiải có hơi siêu phàm thoát tục liền bịcoi là phản lại đạo đức, biện ngôn hayngụy thuyết. Thậm chí bọn đại sĩ phu

Page 21: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

còn quy cho Hà Án, Vương Bật về tộixúi giục thối lan tràn của Kiệt Trụ, làmcho nhân nghĩ bị chìm đắm, nho phongmờ mệt, lễ nhạc băng hoại. Sở dĩ nướcTrung Hoa điên đảo, họ cũng đều quytội cho u mặc gây ra. Vương Lạc thanh đàm, vậy mà bọn hủ nho cho đó là triệuchứng diệt vong của nước tấn. Sự thanh đàm còn chẳng được chấp nhận, thì cònai dám chủ trương nói đến chuyện "tuyệt thánh, khí chí", " tuyệt nhân, khínghĩa!"

Các hủ nho có thể đem vứt bỏ vănhọc u mặc ra ngoài văn chương lăngmiếu, mộ bia, nhưng không thể vứt nó rakhỏi cuộc sống của con người, vì u mặclà phần đặc biệt và quan trọng nhất của

Page 22: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

đời người. Dù là trong sinh hoạt của cácnhà đại nho, dù học là những người sángtạo ra văn học cần nguyện trang nghiêm đạo mạo bậc nào, trong những khi cùngbạn hữu đàm đạo, há chẳng có nhữnglúc cười đùa châm chọc nhau sao?Chính những phút ấy là những giấy phútthần tiên, tâm hồn cởi mở và sống thật.Chỗ khác biệt giữa văn học cẩn nguyệnvà văn học u mặc là văn cẩn nguyệnthiếu cái "ướt át" của u mặc mà thôi.

Trong nền văn học Việt Nam, màthiếu văn chương lãng mạn u mặc của catrù, thử hỏi còn có cái gì là tự do sinhkhí nữa! Vậy mà bọn đạo đức giả nướcta không ngớt lên án là thứ văn chươngdu hí và vong quốc! Người ta đã kém

Page 23: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

thành thật đối với mình.

1 2

[Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Hai Những Yếu Tố Chính Của U Mặc U Mặc Và Bất Ngờ

Yếu tố quan trọng nhất của văn umặc là sự bất ngờ, nghĩa là không thể dựliệu trước được.

Page 24: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Sứ mạng của u mặc không phải là rungủ với những tập quán, thành kiến cốhữu của con người, mà cốt là thức tỉnhcon người bằng nghịch thuyết, một cáchtự nhiên và đầy nhân ái.

Phàm việc gì trên đời, có "cùng"mới có "biến", mà có "biến" mới có"thông" như Dịch Kinh đã dạy. Và sựbiến ấy là một sự đột biến do sự tiệmbiến lâu ngày... Nhờ vậy mới có chỗ"thông". Thông, tức tiếng cười của ta đó.

Tâm tư con người bị trói buộc trongvòng lễ giáo chật hẹp quá, luật pháp vàcấm kỵ bủa giăng, phong tục, tập quánvà thàng kiến bao vây nghiêm nhặt quá,

Page 25: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

cho nên văn chương u mặc mang lại sựcởi mở bất ngờ như ngựa thoát yêncương, mới phát ra được tiếng cườichiến thắng: Cái cười "cởi mở" phá laolung.

Định nghĩa về "cái cười", MarcelPagnol, trong thiên tiểu luận "Notes surle Rire" cũng nhận xét đại khái sau đây:

1. Cười là tiếng ca đắc thắng. Nó làbiểu hiện của một sự cao cả tạm thời, đột nhiên bị khám phá ra được nơingười cười đối với người bị chế nhạo.

2. Cười có hai thứ, rất kiên quanmật thiết với nhau như hai đối cực củaquả địa cầu. Có cái cười tích cực: Tôi

Page 26: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

cười vì tôi cao hơn anh, cao hơn tất cảthiên hạ hay cao hơn tôi lúc trước. Lạicũng có cái cười "tiêu cực", cái cườigắt gỏng chua cay, cái cười buồn bã,cười về chỗ thấp kém của kẻ khác, cáicười khinh bạc ngạo nghễ đối với ngườithất thế, cái cười trả thù và hằn học: Tôicười, không phải vì tôi đắc thắng vinhquang hơn anh, mà tôi cười sự thất bạitủi nhục của anh.

3. Giữa hai cái cười ấy, còn có mộtthứ cười toàn diện gồm cả hai thứ cườitích cực và tiêu cực.

Để chứng minh, Pagnol đưa ra mộtthí dụ điển hình về tiếng cười vang củadân lành thành Paris bị quân Đức chiếm

Page 27: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

đóng, ngày Lecterc dẫn binh nhập thành.Người dân Pháp cười lăng cười lóc,cười đến nước mắt ràn rụa, vì nướcPháp đã được giải phóng và đượchoàøn lại địa vị của mình trước vạnquốc. Họ cười sự chiến thắng của mình,mà cũng cười sự chiến bại của quân địch.

Định nghĩa của M. Pagnol, trên đâykể ra cũng đã khám phá được một phầnkhá lớn cái mật nhiệm của tiếng cười làgiải phóng được tâm tư bị mặc cảm tựty dồn ép đến tận cùng.

Bergson cũng định nghĩa tiếng cườicách khác: Hài hước là đem "hình thứcmáy móc mà trồng lên sự sống" (du

Page 28: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

mécanique plaqué sur du vivant).Thuyết ấy khá hay. Nó cũng khôngnghịch với Pagnol, mà còn chứng minhmột cách rõ ràng hơn là khác.

Thật vậy, những cử động của thânthể con người mà gợi cười là khi nào nókhông cử động được một cách tự nhiênnữa, mà chỉ hoạt động một cách máymóc, như những hình nộm bị giật dây.Cái khía cạnh đạo mạo và long trọngcủa đời sống xã hội hằng ngày luôn luôncó ẩn bên trong một cái gì lố bịch, hàihước. Một cuộc lễ trao giải thưởng, mộtphiên tòa án thường dễ trở thành hàihước khi mà người ta đã quên phầnchính mà chỉ chú trọng đến những phầnphụ thuộc, những hành động máy móc

Page 29: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

hình thức. Những sự méo mó của nghềnghiệp thường làm cho ta tức cười,những trường hợp các nhân viên nhaquan thuế, sau khi lội xuống biển cứuxong những kẻ bị đắm tàu, quen miệnghỏi: "Các anh không còn gì khai nữachăng?"

Bất cứ một cá nhân nào hành độngnhư cái máy ở trước mặt ta, phải chăngtự họ đã tỏ ra thấp kém hơn ta nhiều,còn ta đã trở thành một tâm hồn tự dokhông bị xã hội biến thành một dụng cụvô hồn.

Cũng nên nói qua về một công dụngkhác của văn chương trào lộng: "nóitục". Tục... mà thanh. Cái đó mới khó.

Page 30: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Cái mà xã hội gọi là phạm đến"thuần phong mỹ tục" phải chăng thực sựlà những tội lỗi mà ở trong xã hội tựnhiên không có gì gọi là tội lỗi cả! Đólà những thỏa mãn, tự nhiên của conngười, nếu bị cấm đoán sẽ bị dồn ép. Ởnhững xã hội tự nhiên, các sự thỏa mãnnhu cầu tự nhiên không thấy gì đángcười cả, trái lại, ở những xã hội vănminh giả tạo, thì đó là những câu chuyệnbuồn cười! Nhà văn Lâm Ngữ Đườngcho rằng: "Kẻ giỏi về hoạt kê, là kẻ nóilên được những cái hợp tình hợp lýngoài dự liệu của mọi người. Và nó sẽlà những lời của kẻ khác không dám nói(...). Do đó, hoạt kê đổi sang "nói tục",vì "nói tục" cũng có tác dụng buôn thả

Page 31: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

cởi mở sự bị ức chế trong tâm tư. Vàtrong hoàn cảnh tương đương như vậy,lời "nói tục" cũng hợp với tinh thầnkhang kiện (...). Bởi vậy ta thường thấynhiều ông bà thời thường hết sực đoantrang đạo mạo, khi nóng giận bực tứcviệc chi, hay "văng tục" khinh khủng!

Ngày xưa, bên Trung Hoa, Thuần VuKhôn đáp lời của Tề Uy Vương: "Hạthần uống một đấu cũng say, mà uốngmột thạch cũng say!"

Uy Vương hỏi:

1 2 3 4 5 6 7

Cái Cười Của Nguyên Tác:

Page 32: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Thánh Nhân Nguyễn Duy Cần - Uống một đấu cũng đã sayrồi, thì làmsao uống được một thạch?

Thuần Vu Khôn đáp:

- Khi hầu cận bên hoàng thượng, thìchỉ uống một hai đấu là đã say nhừ rồi!Nhưng, nếu khi ngồi lộn xộn với đámtrai gái, nắm lấy tay không phạt, liếc mắtkhông cấm, trước rời hoa tai sau lỏngcài trâm... thì có thể uống tới tám đấumới chịu say. Cũng như khi trời chiềurượu cạn, cùng tôn kính nhau mà ngồisát bên nhau, trai gái đồng tịch, giày déplộn xộn ngổn ngang, trên nhà nến tắt, chủnhân giữ Khôn lại và màn mở tung ra,

Page 33: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

nghe hơi hương nồng thắm, trong lúc ấyKhôn quá vui thích, có thể uống cả mộtthạch!

Trương Vương vẽ mày cho vợ, bịnhà vua cật vấn, trả lời: "Trong khoảngbuồng the, việc vợ chồng há chỉ có vẽchân mày mà thôi đâu!" Đó là hoạt kê,khiến người ta cười, nhất là khi có sựcấm kỵ không nên nghe, mà lại nói ra được một câu hợp tình hợp lý khôngchối cãi.

Tương truyền có một người đến hỏimột đạo sĩ về thuật trường sinh bất lão.Đạo sĩ bảo phải tiết dục, ăn sương nằmgió, xa lánh đàn bà, cấm ăn cao lươngmỹ vị... thì mới có thể trường sinh.

Page 34: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Người ấy nói:

- Như thế thọ đến nghìn năm cũngchả có ích gì! Thà chết yểu còn hơn!

Cái cười như đã định trước đây, làdo sự khác biệt về địa vị, về giai cấpsang hèn trong xã hội.

Những rủi ro bất ngờ xảy ra chonhững kẻ có một địa vị cao cả, tônnghiêm dễ làm cho người dân đen cườilắm. Người khùng, không ai cười, màmột vị vua chúa, cao sang tôn quý lạirủi ro khùng khịu, nói lắp. Nói ngọng...sẽ làm cho thiên hạ cười vang.

Page 35: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Cũng như một cái lỗi chính tả, đốivới thí sinh tiểu học không làm gì chongười ta cười được, vì cười nó đâu cóchứng tỏ sự tài giỏi của ta hơn nó đâu.Trái lại, nếu là một ông giáo sư mà viếtsai chính tả, sẽ làm cho học trò cười lênmột cách sung sướng.

Chế giễu bọn người nhiều may mắn,nhiều uy quyền, nhiều tài hoa hơn thiênhạ là giúp cho đám người vô thiếu maymắn, thiếu uy quyền, thiếu tài hoa... cảmthấy trong một thời gian ngắn, cao hơnnhững hạng người trong thực tại caosang tài giỏi hơn họ kia. Làm cho họcười là giúp cho họ một cơ hội nhỏ bévà tạm thời lấy lại chút ít lòng tự tin đãmất, trước những thực tế phũ phàng.

Page 36: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Bởi vậy, những vở hài kịch, nhiều ít,đối với số đông khán giả, là một liềuthuốc bổ, nâng đỡ tinh thần trong cuộcsống vất vả hàng ngày. Đối với nhữngbệnh nhân vì nản chí, chán chường, mệtmỏi... cười quả là một liều thuốc bổ.Marcel Pagnol bảo rằng: Cười, làm tănghồng huyết cầu, vì nó làm cho lá lách tanở lớn hơn. Ông lại còn cho rằng:Những kẻ không còn cười nữa vì nhữnglý do bên ngoài, lần lần sẽ mất sinh lực,mất cả sự nhanh nhẹn và mất cả lòngnhân ái.

Chính vì những lời lẽ nói trên mà tathấy phần đông người dân rất thích đọcnhững bài văn chửi người, những bài

Page 37: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

thơ ngang, trào lộng châm biếm. Ngườita không bao giờ cười đối với kẻ mà takhi, nhưng sẽ cười những chở sơ hở củanhững kẻ hơn ta về nhiều phương diện.Người ta đâu có cười kẻ si tình tầmthường trong dân gian, mà cười lăn rakhi gặp phải một ông sư cụ mà lại tươngtư: "Sư đang tụng niệm nam mô!Thấy cô xách giỏ mò cua bên chùa.Lòng sư luống những mơ hồ,Bỏ cả kinh kệ, tìm cô hỏi chàoAi ngờ cô đi đường nào,Tay cầm tràng hạt ra vào ngẩn ngơ!Ba cô đội gạo lên chùa,Một cô yếm thắm bỏ chùa cho sư.Cô về, sư ốm tương tư,Ốm lăn ốm lóc cho sư trọc đầu!

Page 38: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Ai làm cho dạ sư sầu,Cho ruột sư héo như bầu đứt dây!" Cái cười trên đây, là cười sựsút kém của kẻ khác.

Bên La Mã ngày xưa, trong nhữngngày lễ chiến thắng, người ta cho phépcác binh sĩ được quyền chế nhạo nhữngvị anh hùng đã lập được chiến côngoanh liệt... là để hạ bớt lòng tự kiêu, tự đắc rất có hại cho những kẻ thắng trận.

Những điều nói trên đây, có thể làmsáng tỏ phần nào nguồn gốc và tính chấtcủa tiếng cười nói chung, nhưng đều lànhững loại hoạt kê uẩn ức theo cơ trí,thú trào lộng châm biếm của những tâmhồn còn phẫn thế.

Page 39: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Một bài văn trào lộng u mặc khôngphải như vậy. U mặc là châm biếm,nhưng châm biếm một cách tự nhiên và đượm màu ưu ái.

U Mặc Và Tự Nhiên

1 2 3 4 5 6 7

Cái Cười CủaThánh Nhân

Nguyên Tác:Nguyễn Duy Cần

Đặc điểm thứ hai của văn u mặclà tự nhiên. Đọc văn u mặc thượng thừa,ta không cảm thấy làm văn, không thấysự đẽo gọt. Đơn giản và tự nhiên là chỗcao tột của nghệ thuật và u mặc.

Page 40: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

U mặc là khách quan mà nhìn xemsự thế, còn cơ kính là chủ quan, bóptròn bẻ méo việc đời để tha hồ vu khốngxuyên tạc. U mặc thì hư không, có mùilạt lẽo, còn phúng thích thì chua cay vàbén nhọn.

Viết văn u mặc phải có được mộttấm lòng thản nhiên vô tư, nhìn xem thếsự có chỗ vui thích tự nhiên rồi dùngngọn bút khinh khoái mà mô tả khôngthấy có gì ngượng nghịu, trở ngại, khônggò ép, không lo sợ, không cầu được cókẻ tán thành cũng không sợ có người chỉtrích.

Du khách viếng chùa Hoàng Bích

Page 41: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

bên Nhật đều không ngớt trầm trồ bứchoành viết ba chữ "Thắng Nghĩa Đế"bằng đại tự, khắc ở cổng chùa.

Tương truyền ba chữ ấy do hòathượng Kosen viết, cách đây lối haitrăm năm. Hòa thượng bắt đầu viết thửtrên giấy rời. Bên cạnh, có một chú tiểungồi lo mài mực vừa chê khen. Viết lần đầu, chú tiểu chê xấu. Lần sau chú lạicũng chê xấu. Hòa thượng kiên nhẫn thử đến tám mươi tờ giấy. Chú tiểu cũngkiên nhẫn chê đến tám mươi tám lần.

Chú tiểu có việc ra ngoài

Hòa thượng cảm thấy nhẹ nhàng vì đã thoát khỏi cặp mắt quá quắt của chú

Page 42: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

tiểu, bèn múa bút, viết một hơi... quênmình, quên chú tiểu, quên cả chungquanh.

Viết vừa xong, thì chú tiểu trở vào.

Chú nhìn đứng sửng một hồi, khen:

- Thật là tuyệt bút!

Tóm lại, văn u mặc, tuy có nhiềuhình thức cao thấp khác nhau, nhưng tựutrung đều có ngọn bút nhẹ nhàng, đềulấy tự nhiên là chủ yếu.

Cái u mặc sở dĩ khác với vănchương du hí của Trung Hoa, là khônghoang đường, vừa trang trọng vừa hài

Page 43: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

hòa phát xuất tự chỗ tự nhiên để bàn đến nhân tâm thế sự và tuyệt đối khôngbao giờ thấy có giọng hề.

Đọc văn u mặc không bao giờ thấysự cố cưỡng gò ép tử tư tưởng đến văntừ. Trên con đường nghị luận ít có sựràng buộc, cho nên vui buồn, thươngghét đều phát xuất một cách chân tình.Văn u mắc khác văn trào lộng châm biếnở chỗ kín đáo của nó, thường thì chỉnhận ở khóe mắt hơn nụ cười cửa miệng.

U mặc có nhiều thứ, có nhiều nghĩarộng hẹp khác nhau. Theo Tây phươngthường lại có ý nghĩa bao quát tất cảnhững gì khiến cho người ta cười, trong đó có những cái cười thô tục, bỉ lậu...

Page 44: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Theo nghĩa hẹp, thì u mặc khác xa châmbiếm cười đùa. Trong cái cười, cónhiều cách, như cười chua, cười đắng,cười nhạt, cười điên, cười nụ, cườivang... Lại cũng có cái cười lập đức...Nhưng trong tất cả mọi thứ cười, cáicười u mặc là một thứ cười hồn nhiênphát tự một trí huệ tuyệt vời, một tâmhồn siêu thoát, nặng về tình cảm nhẹnhàng.

Tây phương bàn về u mặc cóAristote, Platon, Kant, nhưng đại đểgiống với Aristote, cho rằng: Cười, làlâm vào tình trạng khẩn trương đang đợisự biến đổi thình lình. Tức là chỗ màDịch Kinh bảo: "Cùng tắc biến"

Page 45: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Freud, có đưa ra một dẫn chứng rấtlý thú: "Một hôm có người bạn nghèo, đến người bạn giàu vay một số tiền.Hôm sau, anh nhà giàu gặp người bạnmượn tiền đang ngồi tại quán ăn trướcmột món ăn rất sang. Anh bạn giáu đếntrách:

- Anh vừa mượn tiền của tôi, lại rồira đây ăn uống sang thế à! Vậy, thì anhmượn tiền để đi ăn ngon sao?

Người bạn nghèo đáp:

1 2 3 4 5 6 7

Cái Cười CủaThánh Nhân

Nguyên Tác:Nguyễn Duy Cần

Page 46: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

- Tôi không hiểu anh muốn nóigì cả. Tôi không tiền, nên không thể nàothưởng thức được món ăn ngon này. Vậykhi có tiền, lại cũng không được ăn mónngon này, vậy xin hỏi anh, đến chừngnào tôi mới được ăn món ngon này?

Anh nhà giàu cười, vỗ vai anh bạnnghèo rồi bỏ đi.

Trong khi anh bạn giàu hỏi, tìnhtrạng thật là khẩn trương. Đến khi nghecâu trả lời của người bạn nghèo, thì tìnhtrạng căng thẳng trong tâm tư bèn đượcgiải tỏa, nhẹ nhàng thư thái... Cười, cócái tác dụng giải phóng thần kinh là vậy."Bí ẩn tắc thông" là thế, như Dịch Kinh

Page 47: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

đã nói.

U mặc mà càng được bao trùm rộngrãi ra thế nhân bao nhiêu càng lại đượcnhiều kẻ đồng tình bấy nhiêu, bởi vìtrong đám người nghe không ai thấy làchính cá nhân mình bị chỉ trích. Cho nênu mặc mà cao là khéo nói những chuyệnbông lông, không nhằm vào một cá nhânhay một đoàn thể nào cả. Lấy việc xưamà nói việc nay, cũng như lấy mình làmmục tiêu chế nhạo thì không ai nhộtnhạt khó chịu và oán ghét. Vì vậy màthường văn chương u mặc hay có tínhcách ngụ ngôn và tự trào

"Sô Kỵ, người nước Tề, tướng cao,mặt mũi khôi ngô. Một buổi sáng soi

Page 48: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

gương, hỏi vợ:

- Ta đẹp hay Từ công đẹp?

Vợ đáp:

- Tướng công đẹp, Từ công saosánh được?

Kỵ không tin, hỏi lại người thiếp,thiếp nói:

- Từ công sánh gì nổi Tướng công!

Có khách đến, Kỵ cũng hỏi thế.Khách đáp:

- Từ công đẹp sao bằng ngài!

Page 49: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Hôm sau Từ công đến chơi. Kỵ nhìnkỹ, biết mình không bằng. Lại soi gươngcàng thấy mình kém xa"

Ngẫm nghĩ rồi vào triều, tâu với Tềvương:

- Thần vốn biết dung mạo khôngbằng Từ công, vậy mà vợ thần vì yêu,thiếp thần vì sợ, khách thần thì muốncầu cạnh, đều nói thần đẹp hơn. Naynước Tề, đất vuông ngàn dặm, thànhquách trăm hai, trong cung không ai làkhông yêu đại vương, bốn phươngkhông ai là không mong chờ đạivương. Như vậy, đủ thấy người ta đãche mắt đại vương rất nhiều rồi vậy!

Page 50: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Chỗ u mặc của Sô Kỵ, là biết lấycác việc mình bị "che mắt" hoặc tự tạora để cảnh tỉnh sự bị "che mắt" củangười khác, không riêng gì là của mộtông vua, mà tất cả mọi người.

U Mặc Và Tình Thương

Tiếng cười u mặc vì vậy, có thêmmột đặc điểm thứ ba la øtình thương

1 2 3 4 5 6 7

Cái Cười CủaThánh Nhân

Nguyên Tác:Nguyễn Duy Cần

Tiếng cười u mặc là tiếng cười

Page 51: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

ôn nhu hòa hoãn, phát tự tâm linh siêuthoát, vượt lên xa những cái nhỏ nhen cốchấp của người đời.

Nếu châm biếm hài hước mà có tínhcách cá nhân sẽ không còn phải là tinhthần u mặc nữa. Bởi vậy, những câuchâm biếm có tính cách chua cay ác độc, hằn hộc nguyền rủa không phải là umặc.

Tình cảm của u mặc là siêu thoát, là đạt thấu nhân tình đạo lý, người đọc vănkhông thể không vui mà nhận nó, nhưtrường hợp Tề vương trên đây. Nguyềnrủa, trịch thượng thì lời nói nặng nề, thôlỗ, kẻ bàng quan dù có cho là lẽ phảicũng rất khó mà đồng tình. Cười cái

Page 52: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

điên của một cá nhân nào. Jean PaulRichter nói rất chí lý: "Dưới con mắtcủa nhà văn u mặc, không có cái điênnào cho ai cả, mà chỉ có lũ con người điên, và cả một thế giới điên loạn màthôi"

U mặc và phóng thích có nhiều chỗgần nhau, nhưng không nên xem phúngthích là mục đích của u mặc. Phúngthích hay đi đến chỗ chua cay. Phải bỏcái vẻ chua cay mà đạt đến một tâmcảnh trống không và hờ hững. Lại cònphải thêm một vài điểm từ bi nhà Phậtlà khác.

Trào lộng u mặc phải có vẻ ôn hòathuần hậu, có tính cách thương xót cho

Page 53: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

số phận của con người. Đùa cợt, nhưngkhông đùa cợt theo cách hằn thù địnhlàm nhục đối phương, mà đùa cợt mộtcách âu yếm như bậc cha anh đùa nhữngcái lầm khả ái của con em mình. U mặclà trào lộng với thâm ý làm cho giácngộ. Công dụng của nó là lập đức, bởivậy, trong tiếng cười có pha giọt lệ, haynói cách khác, u mặc là "tương tiếunhất thinh song lê lạc" là "những giọtlệ trong con mắt đang cười' (deslarmes dans un oeil quy rít). BênEspana, người ta khuyên nên đọc sáchtrào lộng của Xervantès ba lần: Lần thứnhất để cười, lần thứ hai để suy nghĩ,lần thứ ba để khóc. Thiết nghĩ, đọc bấtcứ văn trào lộng thượng thừa nào cũngvậy, đều cũng phải như thế mới được.

Page 54: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

U Mặc Và Nghịch Thuyết

Điểm then chốt của văn u mặc lànghịch luận, nghĩa là nói nghịch mới gâyđược sự bất ngờ, gây được lòng phẩnuất và bắt người ta phải đặc lại vấn đề.Là vì không có câu nói nghịch nào màkhông có phần phải của nó, mặc dù nókhông vừa lòng đẹp ý ta. Bất cứ một thứchân lý nào cũng đều có hai mặt, cuộcbiến động nào cũng có hai chiều: Tháicực nào cũng gồm cả hai nghi (lưỡngnghi), nói theo Kinh Dịch. Lão Tử bảorất đúng: chánh ngôn nhược phản. Lờinói chính giống như là những lời nóinghịch: Nghịch để mà bỗ túc, chứ khôngphải để phủ nhận hoàn toàn đối phương.

Page 55: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Bởi vậy, trong bất cứ chế độ tự do nào,phần đối lập là phần quan trọng nhất, vìthiếu nó, không có tự do. Trên đời nàykhông bao giờ có chân lý tuyệt đối, cũngnhư không có sai lầm nào là sai lầmtuyệt đối, cho nên có thể nói, không cósai lầm, chỉ có những chân lý phiến diệnmà thôi.

Nhà văn trào lộng nào mà hằn học,thù oán đối phươg, nhục mạ mạt sátkhông tiếc lời, chưa phải là nhà văn tràolộng u mặc. Họ thường muốn tỏ ra rất đạo đức và đóng vai trò "cảnh sát kiểmtục", "thiết diện vô tư"... Nhà văn tràolộng u mặc có khác, họ có cái giọng"khinh thế ngạo vật", chống đối đạo đức, thứ đạo đức giả trên đây. Đạo đức

Page 56: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

mà khắc nghiệt thường giúp cho tội lỗicàng thêm bành trướg, vì "ăn vụng" baogiờ cũng ngon hơn là bị bắt buộc phảiăn mà không dám cãi. Đúng như câu nóinày của người xưa "tương dục phế chi,tất cố hưng chi!" (hòng muốn phê đó,lại làm cho đó hưng lên). Lạ gì cái thú"ăn trái cấm", thủy tổ loài người mà cònphải sa vào tội lỗi đầu tiên ấy là "ănvụng"! Pascal nói rất đúng: Người đâuphải là một ông thánh cũng đâu phải làmột con thú... Và khốn nạn thay, kẻ chỉmuốn làm ông thánh, lại biến thành conthú.

Trang Tử cười Khổng Tử, đâu phảicười đạo đức của Khổng Tử, mà cườicái thứ đạo đức giả của lũ học trò

Page 57: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Khổng giáo, họ "bảo hoàng" hơn hoàng đế! Nietzche nguyền rủa đạo đức, vìông là một nhà đạo đức thật, thấy rõ cáitrò hề giả dối của bọn giả nhân giảnghĩa. Bởi vậy mới có người bảo: "Kẻnói nhân nói nghĩa là thằng khôn, bọnnghe thuyết nhân thuyết nghĩa là đồ dại"

Nhưng dù "chống đối", u mặc chốngđối bằng cách nhẹ nhàng cười đùa chứkhông hằn học khắc nghiệt.

Trang Tử viết: "Có nơm là vì cá,Đặng cá hãy quên nơm""Có dò, là vì thỏĐặng thỏ hãy quên dò""Có lời, là vì ý,

Page 58: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Đặng ý, hãy quên lời""Ta tìm đâu đặng người biếtQuên lời, hầu cùng nhau đàm luận!" Đọc kinh Kim Cang, ta cảm thấydường như Phật viết tới đâu, là xé tới đó. Đến cùng, không còn một câu mộtchữ nào để cho người đời sau bấu víu:Phật đã xé kinh mà nói Pháp. Đọc kinhPhật thượng thừa, phải biết đọc kinh "vôtư".

Cho nên văn u mặc còn lại chỉnhững bài văn ngụ ngôn, nói bâng quơ,nói bông lông, không nhắm việc của aicả, không cổ, không kim, không sách,không vở... Là để nói lên những gì thoátkhỏi văn tự, thoát khỏi thời gian vàkhông gian. Danh từ phải có định nghĩa.

Page 59: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Mà có định nghĩa là có giới hạn rõ ràng.Cho nên văn tự không phải để nói lên cómột khía cạnh nào của chân lý mà thôi.Vì vậy, ta thấy trong những câu văn umặc có lối ghép chữa lạ lùng: Nhữngdanh từ đối lập thường được đôi nhưcặp âm dương trong đồ Thái cực. Văn umặc phát lên tiếng cười, tiếng cười củathức giả đã thấy rõ con voi toàn diện,cười lũ mù rờ voi đang tranh luận vớinhau om sòm để dành lẽ phải về mình:Một lẽ phải tương đối và phiến diện.

Về văn chương, phần cốt tử là ởnhững chữ "nhưng", chữ "ma"'... Cónhững việc dở, nhờ chữ "nhưng" mà trởthành hay, cũng có lắm chuyện hay, chỉvì chữ "nhưng" mà đâm ra dở.

Page 60: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Trong khi nhà Nho xem quá nặng cáichết, câu chấp trong việc tang lễ, an tángthì lo quan quách mỏng dầy, phục tangthì hạng kỳ nhất định với những nghi lễvô cùng phức tạp chung quanh một cáixác thúi, thì Trang Tử cất tiếng cườivang... cười về cái chết của mình mà được người người muốn hậu táng: Trang Tử gần chết. Các đệ tửmuốn hậu táng.Trang Tử không cho:Ta có trời đất làm quan quách, nhậtnguyệt làm ngọc bích, tinh tú là ngọcchâu, vạn vật làm lễ táng. Đám tángnhư thế, chưa đủ sao?Lại thêm chi lắm việc. Đệ tử thưa:Chúng con sợ diều quạ ăn xác thầy!

Page 61: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Trang Tử cười nói: Trên thì diều quạăn, dưới thì giòi kiến ăn. Cướp đâycho đó, sao có thiên lệch thế? Cái tiếng cười ấy của Trang Tử đã thức tỉnh không biết bao nhiêu ngườirồi! Đã giải thoát không biết hàng baonhiêu tâm hồn đã bị ngộp thở trong sựràng buộc hình thức của luân lý đạo đứcvô cùng khắc khe phức tạp.

U Mặc Và Giả Vờ

Tóm lại có được một tâm hồn siêuthoát, không bị ràng buộc trong cảnhgiới nhị nguyên, có nhận rõ đủ mọi khíacạnh của sự đời muôn mặt, có thấy rõnhững cái đáng kinh mà thế nhân quátrọng, nghĩa là có thấy được cả bề trái

Page 62: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

của sự đời, mới viết nổi văn u mặcthượng thừa.

1 2 3 4 5 6 7

Cái Cười CủaThánh Nhân

Nguyên Tác:Nguyễn Duy Cần

Không có một ai dám vừa quảquyết lại vừa phủ nhận một điều gì:Nhưng thường thường có biết bao việcmà chính mình cho là phải hôm trước,hôm sau lại phủ nhận nó ngay mà mìnhkhông hay không biết. Chân lý nào trêncõi tương đối này cũng chỉ là một thứchân lý tạm thời và phiến diện mà thôi.Vì vậy bậc trí giả ngày xưa ở Đôngphương không bao gời dám quả quyết

Page 63: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

một việc gì, họ thường hay dùng đếnnhững danh từ "dường như" (nhược)như Lão Tử: "Chánh ngôn nhược phản","đại thành nhược khuyết", "đại doanhnhược xung", "đại xảo nhược chuyết", "đại biện nhược nột"...

Văn u mặc, vì vậy, thường có cáigiọng giả vờ: Nói một đàng nghĩ mộtngả, giả vờ nói thuận là để nói nghịch,nói nghịch là để nói thuận, nói ít để nóinhiều, hoặc nói huyên thuyên để rồi chảnói gì cả. Là vì, như đã nói ở trên đây.Chân lý có hai chiều, gồm cả thị philưỡng diện không thể rời nhau.

Nhà văn Okakura Kakuzo, nhận xétvề văn u mặc của người xưa bên Đông

Page 64: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

phương có viết: "Ngày xưa bên Đôngphương, các bậc thánh hiền không baogiờ trình bày học thuyết của mìnhbằng sự quả quyết một chiều. Họ nóitoàn bằng giọng nghịch thuyết, mâuthuẫn... là vì họ sợ đưa ra những thứchân lý phiến diện... Họ bắt đầu nóichuyện như người ngu, nhưng rồi họlàm cho người nghe tỉnh ngộ"

Nhà văn u mặc vẫn thường dùngphép "nhái văn"(parodie), họ giả vời đóng vai đối phương, nói theo giọng đốiphương nên lập trường tư tưởng của họ.Về lối bút pháp này, Trang Tử phải kểlà tay cự phách.

Nhưng độc đáo nhất là giả vờ cười

Page 65: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

mình để khỏi phải làm ngượng kẻ khác.Lão Tử nói: "Thượng sĩ văn Đạo, cần nhi hànhchiTrung sĩ văn Đạo, nhược tồn nhượcvongHạ sĩ văn Đạo, đại tiếu chi. Bất tiếu,bất túc dĩ vi đạo" (Bậc cao nghe nói đến Đạo, thìcố gắng làm theo, Bậc trung nghe nói đến Đạo thì thoạt nhớ thoạt quên,hạng thấp nghe nói đến Đạo, thì cườito lên, thì sao đủ gọi là Đạo cả) "Không cười to lên, sao đủ để gọi đó là Đạo cả!" U mặc tế nhị làm sao! Cái tiếng

Page 66: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

cười to của hạng người hạ sĩ khi nghenói đến Đạo, đâu có làm cho Đạo nhỏhơn, mà lại làm cho Đạo càng thêm lớnrộng, càng thêm bất khả tư nghị đối vớihạng người đầu óc thiển cận như "ếchngồi đáy giếng". Tiếng cười to ấy là cáingu xuẩn của những thứ nhãn quan phiếndiện, chỉ thấy có cái lợi àm không thấycái hại của cái lợi ấy, cũng như chỉ thấycó cái hại mà không thấy cái lợi của cáihại ấy.

Trang Tử ở thiên Thiên Địa, cũngcười mình là người mê: "Ôi! Hạng thậtmê suốt đời mà không tỉnh. Hạng thậtngu, suốt đời không khôn... Ba người đang đi, mà có một người mê, thì chỗmình định nói có thể mong đạt tới

Page 67: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

được, là vì kẻ mê ít mà người tỉnhnhiều. Nếu ba người cùng đi mà có đến hai người mê, thì chỗ mình địnhnói đến, không thể mong đạt tới đượclà vì người mê nhiều mà người tỉnh ít.Nay cả thiên hạ đều mê, ta dù muốnchỉ đường cũng không thể nào chỉ được... Biết là sự chẳng được mà vẫncự gượng làm, đó lại càng mê hơnthiên hạ nữa!"

Văn u mặc chuyên về lối giả vờ:Giả vờ khiêm tốn, giả vờ thơ ngây, giảvờ lú lẫn...

Làm như nhớ đầu quên đuôi, sự việcbất nhất, trật tự hỗn loạn... là để tỏ sựphi lý và mâu thuẫn của cuộc đời, đối

Page 68: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

với lý trí hẹp hòi thiển cận của conngười.

Chân lý thì có tính cách toàn diện,cớ sao vẫn u mặc lại không nhắm vàotoàn khối mà cứ nhắm vào một vài khíacạnh đặc biệt nào đó thôi? Là vì nhàvăn u mặc Đông phương quan niệmkhông có gì nhỏ, không có gì lớn: Tuy làmột phần tử mà nó vẫn chứa đựng cảtoàn thể. Một hột nguyên tử cũng là cảmột vũ trụ vô tận vô biên. Họ giả vờ lúlẫn, bỏ sót bỏ quên... là để đừng bỏ sótbỏ quên gì cả. Bởi vậy mới nói: "Đạithang nhược khuyết"

Các nghệ sĩ tài hoa bao giờ cũng tintưởng nơi óc thông minh nhạy cảm của

Page 69: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

những người thưởng thức tác phẩm củahọ. Sở dĩ ít khi họ chịu nói hết lời là vìhọ hiểu rất rõ công dụng của hư ngôn,của cái gọi là "ý tại ngôn ngoại". Cái"hư không" của văn nghệ giống như cáclỗ hổng trên không trung: Nó thu hútmạnh không khí chung quanh: "Oa tắcdoanh" là thế.

Văn u mặc thường có sự nửa úp nửamở, giả vờ nói nghịch mà chỉ nói nửalời thôi, là vì cái gì có vẻ bí mật sẽ cócái sức hấp dẫn lạ lùng. Bí mật mà càngcố giữ kín, là càng kêu gợi óc tò mò.Trong các bài nhạc, thường có nhữngkhúc lặng lẽ, những khúc nghe rất nhỏ...là để cho người nghe phải hết sức chútâm mới nghe rõ được. Bởi vậy sự lặng

Page 70: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

thinh rất hùng biện, có khi còn hùng biệnhơn hùng biện nữa. Thần thoại Hy Lạpcó câu chuyện u mặc sau đây: Midas,vua xứ Phrygie, vì làm phật lòng thầnApollon nên bị vị thần này cho mọc haicái tai lừa. Ông đã giữ kín việc này,nhưng không sao giữ kín được với tênthợ cạo của ông. Ông bắt tên này phảithề độc với ông là cho tới chết không được tiết lộ việc bí mật này. Sợ mắc lờithề, nhưng không sao giữ mãi sự bí mậtấy nó giằng dập tâm tư anh đến phát đau. Anh bèn nghĩ ra một kế: Đào mộtlỗ dưới đất, rồi kê miệng thì thầm bímật: Vua Midas có lỗ tai lừa! Bấy giờanh thấy lòng mình thơ thới nhẹ nhàng...Nhưng, nơi lỗ sâu mà anh đã cẩn thậnlấp đất, lại mọc lên một đám sậy... Mỗi

Page 71: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

khi gió hiu hiu thổi, chúng sậy lại thìthầm tâm sự với nhau: Vua Midas có lỗtai lừa!!!

Quả cái công dụng của Hư Vô đâuphải tầm thường. Thiện dụng hư ngôn,nói lên được cái không nói (ngôn vôngôn) mới có thể viết được văn u mặc.Điều quan trọng ở văn u mặc, khôngphải ở những gì nó đã nói lên, mà quantrọng là ở những gì nó đã khiêu gợi được nơi ta Nếu muốn làm văn u mặchãy lựa chọn những danh từ nào thậthùng biện, còn chưa tìm ra được, tốthơn không nên viết gì cả. Bởi vậy cáihay của một bài thơ hay, là ở nơi sựkhêu gợi của nó: Một bài thơ hay, vì thế,hay hơn cả một pho triết lý trên hằng

Page 72: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

vạn lời minh chứng dài dòng và lê thêbất tận.

Viết được lối văn u mặc thườngthừa, ít lắm phải có một nhân sinh quanrộng rãi, phải biết thoát lên ăn tự, phảicó được một tâm hồn siêu thoát khỏicảnh giới nhị nguyên để nhìn việc đờimột cách bao trùm muôn mặt. Lâm NgữĐường quả quyết rất đúng: Trang Châulà người rất xứng đáng làm thủy tổ chovăn học u mặc thượng thừa Trung Hoa.Là vì cái nhìn của Trang là cái nhìn củacon chim Bằng trên chín từng mây, nhìnsự vật trên đời chỉ có một màu xanhxanh huyền ảo thôi: Hư hư thật thật. Haynói một cách khác: Văn của Trang nóinghịch là để nói thuận, nói hư là để nói

Page 73: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

thực: Cái giả nằm trong cái chân, cáichân nằm trong cái giả.

Đọc sách Trang Tử, không saokhông liên tưởng đến văn chương củaphái Thiền, họ vượt lên rất xa văn tựtầm thường mà bách gia chư tử chưa aisánh kịp.

Để cảnh tỉnh bọn đệ tử bo bo bấuvíu vào văn tự, Thích Ca Như Lai đãphải long trọng tuyên bố:

"Ta thuyết pháp trong khoảng bốnmươi chín năm mà chưa từng nói mộtlời nào! (...) Kìa đệ tử hãy xem theongón tay ta mà thấy mặt trăng, nhưngnên nhớ, ngón tay ta không phải là mặt

Page 74: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

trăng!"

1 2 3 4 5 6 7

Cái Cười CủaThánh Nhân

Nguyên Tác:Nguyễn Duy Cần

U mặc dịu dàng sâu sắc làm sao!

Tôi chưa từng thấy một bậc vĩ nhânnào trong tư tưởng giới, dù trang nghiêmđạo mạo bậc nào mà chẳng có ít nhiềutinh thần u mặc. Từ Phật, Lão, Khổng,Mạnh... bên phương Đông, đến Socrate,Platon, Héraclite, Pascal... bên phươngTây, không một người nào là không umặc. Khi vị nồng nhạt nhiều ít là tùy tínhkhí, tất cả đều vô cùng thanh nhã và

Page 75: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

thoát tục. Nhà văn Mallarmé nhận xétrất đúng: "Bất cứ nhà văn hoàn bị nào,rốt cuộc đều trở thành một nhà văn umặc"

U mặc mà dùng đúng với tinh thầncủa nó đều có công thay đổi cả một đờitư tưởng sai lầm của chúng ta.

Vậy, tư tưởng cần được cởi mở tựdo, triết học cần phải vui tươi và tế nhị,hợp lý và hợp tình, không nên quá thiênvề cơ trí. Một thứ triết lý vui vui, tưtưởng tự nhiên và giản dị... là những yếutố chính của văn học u mặc. Hay nói mộtcách khác, có vui vẻ, có tự nhiên là vìcó u mặc.

Page 76: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Một nhà văn đạo mạo trang nghiêmthường dễ vấp phải sự vụng về và lốbịch, bởi họ đã phải cố gắng rất nhiều để luôn luôn giữ bộ mặc trang nghiêmtrong khi đời chung quanh chỉ là một tấnhài kịch không hơn không kém: Nhộn nhàng trong một lớp tuồng,Rồi ra ai cũng vô buồng như ai... Đời không phải chỉ là hài kịch,cũng không phải ròng là bi kịch, mà làmột tấn bi hài kịch. Cho nên cố gắngtrang nghiêm thành ra trò hề, như Pascalđã nói: "Kẻ muốn làm thánh, lại làmthú". Còn cố gắng, sẽ mất tự nhiên: Nhàvăn quá tôn nghiêm đạo mạo giống nhưmột anh nhà giàu mới học làm sang.

Page 77: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Giản dị và tự nhiên, mới thấy tưởngnhư là tầm thường, kỳ thực đó là biểuthị của sự trưởng thành tư tưởng. Đó làhai đức tính khó đạt nhất trong vănchương nghệ thuật. Nhưng đó là hai yếutố chính của văn u mặc.

Nhà cách mạng Proudhon, trongngục thất ở Sainte Pélagie, còn đã phảica tụng không tiếc lời vai trò của tràolộng châm biếm như sau: "Ôi! Trào lộng! Mi mới quả thật làTự do!Chính mi đã giải thoát ta ra khỏi:

- Lòng tham vọng uy quyền,

- Óc nô lệ đảng phái,

Page 78: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

- Óc sùng bái vĩ nhân,

- Thói tôn kính tập quán,Thái độ kiêu hãnh đổm của bọn ngườithông thái,

- Những thủ đoạn lừa đảo chínhtrị,

- Óc cuồng tín của các nhà cáchmạng."Mi đã khuyên Jésus, khi người sắptrút linh hồn trên cây Thập giá thốt lênlời cầu nguyện cho bọn người hành hạtàn nhẫn ông: Xin Cha hãy tha tội chochúng, vì chúng làm mà chẳng hiểu gìcả những việc chúng làm!

Page 79: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Trào lộng dịu dàng làm sao!Chỉ có mi là trong sạch, trinh khiết,kín đáo mà thôi.Mi thêm duyên dáng cho cái đẹp,Mi thêm mùi vị cho tình yêu.Mi giúp cho lòng nhân nẩy thêm lònghỉ xả,Mi làm cho tan đi cái thành kiến giếtngười.Mi làm cho hạng người có óc bè pháivà cuồng tín hết cuồng!Và Đạo đức, ôi, lại cũng là mi nữa!" Jésus đã chết... nhưng đâu phảichết vì sự tàn ác của con người, màchính vì cái ngu xuẩn của con người:"Họ làm mà không hiểu rõ việc làmcủa họ!" Ai trong chúng ta, dù là hạngngười đại trí, dám tự hào là người đã

Page 80: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

hiểu rõ lý do những việc mình làm!

U mặc quả có công dụng "phá chấp" đúng như Proudhon đã viết. Nó đã sanbăng Thị Phi, Vinh Nhục, Đại Tiểu...Cái mà thiên hạ cho là phải, nó chứngminh rằng cái phải ấy chỉ là một cáiphải tương đối và phiến diện... Cái màthiên hạ tôn thờ cho là vinh quang caocả nhất, nó chứng minh rằng trong cáivinh quang ấy vẫn còn có cái bề trái ẩnkhuất rất nhục nhã và đê hèn của nó. Nócó công dụng giải thoát ta ra khỏi lòngtham vọng uy quyền tối thượng, bằngcách khuyên ta "ngoại kỳ thân nhi thântồn". Trong khi cái thông bệnh của loàingười là tưởng rằng đời đục cả, mộtmình ta trong, đời say cả, một mình ta

Page 81: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

tỉnh, thì nó khuyên ta: "thông minh duệtrí, thủ chi dĩ ngu, dũng lực chấn thế,thủ chỉ dĩ khiếp" và trong ba cái báumà người trí nên ấp ủ, nó khuyên ta:"Bất cảm di thiên hạ tiên" (không dám đứng trước thiên hạ) để khỏi phải làmnhục lòng người, khỏi phải vô tình vờihọa đến cho mình.

Nghịch luận và bất ngờ, đó là haiyếu tố chính của văn u mặc. Nó làm chocon người "hốt nhiên" mà "tỉnh ngộ". Cótrí là khó, mà thông minh mới khó hơn.Thông minh cũng còn dễ, thông minhmới khó hơn. Thông minh cũng còn dễ,thông minh mà như ngu mới khó hơn.Văn học u mặc ít thấy nói đến những cáigì vinh quang cao quý, mà chỉ nói đến

Page 82: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

những cái thấp hèn thấp nhỏ bé nhất củacuộc đời, và nếu có nói đến những gìcao xa vĩ đại là để nói đến những gì màtự nó không có gì cao xa vĩ đại cả!

Văn học u mặc cũng hay bàn đến cáccon người "điên", "say" và "ngu", nhưngđều là những cái "điên", cái "say", cái"ngu" của hạng người đại trí không cònmê chấp trong việc lấy cái tương đốilàm tuyệt đối. Về loại văn học u mặcnày, Trung Hoa có thể gọi là giàu nhấtvới những bộ truyện trào phúng cao xa,như Tây Du Ký là một và đọc Lỗ Tấn,quả là một kỳ thú!

Đọc văn u mặc, nhất là u mặc Đôngphương của Lão Trang hay Thiền Tông,

Page 83: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

ta sẽ thấy câu định nghĩa sau này củaphái Thiền thật là sâu sắc: "Cười là mộtsự ngạc nhiên đồng tình". Phần đôngsở dĩ có sự đồng tình là vì có đồng mớicó ứng. Cái cười của Thiền, trước tiênlà sự ngạc nhiên, vì nó là một nhận xétnghịch lại với lối suy tư và thành kiếnlâu nay của mình. Vừa ngạc nhiên, thìlại vừa tỉnh ngộ. Giác ngộ thường đượcbiểu thị bằng một tiếng cười rất đặcbiệt: Cái cười của người đắc Đạo vừaphá được cái vô minh của mình.

Đọc một câu văn u mặc, ta có cảmtưởng đầu tiên gặp một đối thủ, một kẻthù thân yêu bởi họ dám nói nghịch lạivới ta. Nhưng rồi người thù ấy biếnthành người bạn, người bạn ấy lại trở

Page 84: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

thành một người thầy!

Đọc văn u mặc của Thiền sẽ gặptoàn là những nghịch thuyết vô cùng táobạo. Cho nên mới nói: Thiền mà khôngcó "cười" chưa phải là Thiền.

Các thiền sư thường căn dặn: Mỗikhi một câu hỏi được nêu ra, hãy trả lờinghịch lại hoặc làm thinh... vì chân lýcó hai chiều, coi chừng bị kẹt. Nếu ai cóhỏi ta về cái Hữu, hãy trả lời bằng cáiVô. Nếu hỏi ta về cái Vô, hãy trả lờibằng cái Hữu... Với phép nói nghịchngợm ấy, anh sẽ giúp họ hiểu rõ thế nàolà Trung đạo. Còn có câu văn u mặc tốithượng thừa nào qua nổi câu này củakinh Kim Cang: "Cái gọi là Phật pháp,

Page 85: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

tức chẳng phải là Phật pháp, nên gọilà Phật pháp... Phật nói chúng sinh,tức chẳng phải là chúng sinh, cho nênmới gọi là chúng sinh". Không hiểu nổigiọng u mặc này, tụng kinh niệm Phật vôích.

Bên Nhật có chế ra một món đồchơi gọi là con lật đật. Con lật đậtkhông có chân, bụng thì tròn mà có đổchì cho đầu nhẹ đít nặng. Bởi vậy, dùlật ngửa lật nghiêng, nó vẫn ngồi thẳnglên một cách tự nhiên không cần ai giúpcả. Đó là cái tượng của Bồ Đề Đạt Ma.Các thiền sư muốn mách nhỏ với bọn "đầu to" (đại trí giả) Âu Mỹ rằng ócthông minh của con người thực sự khôngphải ở trên đầu, nghĩa là ở trong những

Page 86: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

bộ óc thông minh lý trí của con người,và sự gìn giữ lẽ thăng bằng đâu phải chỉdo một đầu óc đầy cơ trí: Trí huệ khôngliên quan gì đến bộ óc thông thái cả. Đócũng là muốn nói lên cái chân lý "cao dĩhạ vi cơ" của Lão Tử. Vật chất là cơbản của tinh thần, chỉ e kẻ chỉ muốn làmthánh lại biến thành con thú.

Đọc văn u mặc của Thiền chỉ có hailẽ: Hoặc hiểu, hoặc không hiểu gì cả,chứ không thể bao giờ giải nghĩa được.U mặc mà cố phân tích và giải nghĩa sẽmất cả ý vị của u mặc. Nhắp một hớprượu ngon hay uống một ngụm trà. Tàuthượng hạng không thể cắt nghĩa hươngvị của nó ra làm sao. Cho nên u mặc màhay, là ở tại chỗ "ý tại ngôn ngoại".

Page 87: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Đọc văn u mặc mà hiểu thì cười, đó làcái cười giác ngộ. Đọc văn u mặc màkhông hiểu cũng cười, đó là cái cườicủa hạng "hạ sĩ văn Đạo"!...

Tóm lại, vai trò u mặc trong vănchương là nhẹ nhàng, nhân hậu, dùngphép nghịch luận để đánh thức conngười, chỉ cho họ nhớ rằng sự vật nàocũng có hai mặt và hoạt động hai chiều.Trong cái cười của u mặc bao giờ cũngtrang nghiêm, trong cái trang nghiêm,bao giờ cũng có cái ý cười đùa.

1 2 3 4 5 6 7

[Phần Trước] [Phần Kế]

Page 88: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Ba Nước Thu Nước thu dưng, trăm rạch đổ vàosông to. Lòng sông rộng cho đến đứngbờ nọ ngóng bờ kia không sao phân biệt được bò với ngựa.

Thấy vậy, Hà Bá đắc ý cho cái đẹptrong thiên hạ chưa còn ai hơn mình.Thuận dòng theo hướng Đông đi tớibiển Bắc ngoảnh lại hướng Đông, khôngthấy mé.

Hà Bá mới than với Hải Thần:

Page 89: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

"Tục ngữ có câu: Kẻ biết ít chokhông ai bằng mình. Lời nói ấy, để nóitôi là phải. Tôi thường nghe chê chỗthiếu học của Trọng Ni, nghe khinh cáilòng Nghĩa của Bá Di mà tôi khôngtin. Nay thấy chỗ vô cùng của Ngài,nếu tôi không đến cửa Ngài mà thịgiáo, các nhà đại phương ắt sẽ chêcười tôi"

Thần Hắc Hải nói:

"Cùng ếch giếng không thể nóibiển đặng: Nó chỉ biết có cái hang nómà thôi. Cùng côn trùng mùa hạ,không thể nói băng tuyết đặng: Nó chỉbiết có cái mùa của nó mà thôi! Cùng

Page 90: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

bọn khúc sĩ không thể nói Đạo đặng họbị trói buộc trong giáo lý của họ. Nayông ra khỏi lòng sông, thấy biển cả màbiết xấu hổ. Vậy thì, nói đạo lý với ôngđược.

Dưới trời, nước không đâu nhiềuhơn biển. Đó là nơi muôn sông chảyvề, không biết bao giờ thôi, mà khônghề đầy, rồi nước biển lại chảy vào cácsông không biết bao giờ ngưng màkhông hề vơi. Xuân, Thu chẳng biến đổi nó, mà thủy hạn nó cũng chẳng cầnbiết đến làm gì. Hơn rạch sông khôngbiết lượng số nào mà kể, mà ta chưatừng cậy đó là nhiều, là vì tự sánh vớiTrời Đất, Âm Dương, thì ta có khácnào một viên đá nhỏ, một gốc cây gầy

Page 91: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

trong dãy núi to. Đã rằng là ít, saothấy mình nhiều? Bốn biển ở trongTrời Đất phải chăng cũng chỉ là nhữnghang nhỏ ở trong đầm lớn hay sao?Trung Quốc nằm trong bốn biển cũngchẳng giống hạt lúa ở trong kho lớnhay sao? Vạn vật, lấy số muôn mà nói,thì người chỉ được một số mà thôi! Lấychín châu, nơi lúa thóc sinh sản toànxe thông hành, thì người cũng khôngqua số một. Vậy, người đối với vạnvật, khác nào một sợi lông trên mìnhngựa. Chỗ liên hiệp của Ngũ Đế, chỗtranh giành của Tam Hoàng, chỗ lolắng của người nhân, chỗ nhọc nhằncủa kẻ sĩ, rốt lại có gì! Bá Di từ ngôi,lấy đó là danh, Trọng Ni nói ra, gọi đólà rộng. Những cái mà họ cho rằng

Page 92: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

nhiều đó, thì có khác nào người trướckhi thấy biển, cho rằng nước của mìnhlà nhiều vậy"

Hà Bá nói:

"Vậy, tôi cho Trời Đất là cực đại,mảy lông là cực tiểu, được không?"

Thần Bắc Hải nói:

"Không được! Kìa như muôn vậtbiến hóa không cùng, thời gian đi mãikhông dừng, số phận dời đổi khôngthường, trước sau liên tiếp không thôi.Ấy nên bậc đại trí xét việc xa gần, thấynhỏ không cho là ít, thấy lớn khôngcho là nhiều, đó là biết được chỗ biến

Page 93: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

vô cùng. Luận qua kim cổ, thì việc đãqua không ưu tư, việc đương thờikhông bận lòng: Đó là biết được chỗkhông dừng của thời giờ. Xét việc lưngvơi, thì được không vui, mất khôngbuồn: Đó là biết được chỗ thôngthường của số phận. Thầy đặng nhưvậy thì sống không mừng, chết khônglo: Đó là biết được chỗ trước sau liêntiếp không ngừng vậy. Chỗ biết củangười, không bằng chỗ họ không biết.Thuở sinh ra không bằng thuở chưasinh. Muốn lấy chỗ cực tiểu của mìnhmà cần hiểu tận chỗ cực đại, là mêloạn, là ngu xuẩn. Như thế, làm saobiết được cái lông đủ để làm mẫu củacái cực tiểu, làm sao biết Trời Đất đủ để làm cái mẫu của cái cực đại?"

Page 94: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Hà Bá hỏi:

"Luận giả trong đời đều nói: Mộtvật rất tinh, thì vô hình, một vật thậtlớn, thì không thể bao gồm được. Cóphải thực vậy không?"

Thần Bắc Hải nói:

"Tự nhỏ mà xem lớn, làm sao thấyhết đưỡc! Tự lớn mà nhìn nhỏ, làm saothấy rõ rệt được! Tinh, là cái nhỏ thậtnhỏ, thật lớn là cái lớn rất lớn vậy.Cho nên, phương tiện dùng phải khácnhau. Tinh và thô là để nói về nhữngvật hữu hình: Còn vật vô hình thì consố không phân chia được nữa. Không

Page 95: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

thể bao gồm được, là vật vô cùng màcon số không hạn định được. Cái màcòn luận được, nói được, là cái thôcủa vật. Cái mà ý xét được, là cái tinhcủa vật. Nhưng còn cái mà lời khôngthể luận, ý không thể xét, là bởi nókhông phải tinh mà cũng không phảithô.

Thế nên, bậc đại nhân hành độngkhông gây hại cho ai mà cũng khôngân huệ cho ai. Động không vì lợi,không coi kẻ canh cửa là hèn. Khôngvì tiền của mà tranh, cũng không lấysự tự nhượng làm quý. Công việc thìkhông nhờ vả vào ai, cũng không khinhkẻ tham lam. Hạnh thì khác người thếtục, nhưng chẳng chuộng sự khác lạ,

Page 96: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

và làm theo đám đông, không khinhngười siểm nịnh. Tước lộc của đờikhông đủ khuyến, hình phạt không đủnhục, bởi họ biết phải trái không chỗphân, lớn nhỏ không chỗ định. Nghenói rằng: Người có đạo thì lặng lẽ,bậc chi đức thì không mong đặng gìcả, còn người đại nhân thì không cómình: Họ đã hợp tất cả làm một"

Hà Bá lại hỏi:

"Nhờ đâu mà phân biệt được chỗtrong ngoài, chỗ quý tiện, chỗ lớn nhỏcủa vật?"

1 2

Page 97: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Cái Cười CủaThánh Nhân

Nguyên Tác:Nguyễn Duy Cần

Thần Bắc Hải nói:

"Lấy con mắt Đạo mà xem, thì vậtkhông có quý, tiện. Lấy vật mà xem, thìvật có quý có tiện, vì bởi vật nào cũngtự xem là quý, nên khi sánh lại với vậtkhác thường cho đó là tiện. Lấy conmắt của thế tục mà xem thì sự phânquý tiện lại không phải ở nơi mình.Lấy con mắt sai biệt mà xem, thì nhâncái lớn của nó mà cho là lớn thì vạnvật không có cái gì là vạn vật không cócái gì là không nhỏ. Biết Trời Đất nhưhột thóc, biết mảy lông như hòn núi làbiết rõ chỗ sai biệt rồi vậy. Lấy theo

Page 98: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

chỗ công ích mà xem, nhân cái có củanó mà cho là có thì vạn vật không gì làkhông có, nhân cái không của nó màcho là không, thì vạn vật không gì làkhông. Biết Đông Tây là nghịch nhaumà không có nhau không được, thì làbiết phân định sự công dụng rồi, lấychỗ ưa thích mà xem, nhân cái phảivậy của vật này mà cho nó là phải, thìvạn vật không vật gì là không phải,nhân cái không phải vậy của vậy nàymà cho nó là không phải, thì vạn vậtkhông vật nào là không phải... BiếtNghiêu và Kiệt đều tự cho rằng mìnhlà phải mà cho nhau là quấy, đó là rõ được cái cốt của sự ưa thích rồi! Xưakia Nghiêu Thuấn nhường ngôi nhaumà làm vua, còn Chi và Khoái cũng

Page 99: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

nhường nhau mà phải mất. Thang Vũtranh nhau mà được nước, Bạch côngtranh nhau mà phải chết. Do đó màxem, trong lễ tranh nhượng, tronghành động của Nghiêu Kiệt, quý tiệntùy thời, chưa lấy đâu làm mực thườngđược. Cái lương lê dùng phá thành,không dùng mà lấp hang được: Khí cụkhác nhau. Kỳ, Ký, Hoa, Lưu một ngàychạy nghìn dặm mà không bắt chuộtnhư mèo: Tài năng khác nhau. Chimcú đêm mắt tỏ đến bắt rận được, màban ngày gò núi sờ sờ không thấy:Tính khác nhau. Nên chi, muốn có phảimà không có quấy, muốn có trị màkhông có loạn là chưa rõ cái Lý củaTrời Đất, cái Tình của Vạn Vật. Ấy làmơ Trời mà không có Đất, mơ Âm mà

Page 100: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

không có Dương đó.

Vậy mà cứ bàn mãi mà không thôi,thì rõ nếu không phải là ngu, thì là vukhống vậy! Đế Vương tranh nhượng,hễ sái thời nghịch tục thì gọi là soán,còn nhằm thời thuận tục, thì gọi lànghĩa. Hà Thần này! Hãy lẳng lặng màxét lại, sẽ thấy rõ đâu là cái gốc củaQuý Tiện, của Lớn Nhỏ

Hà Bá hỏi:

"Vậy thì tôi phải làm gì bây giờ,phải đừng làm gì bây giờ? Tôi phải từ,phải thận, phải ưa, phải bỏ cái gì, tôiphải làm sao đây?"

Page 101: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Thần Bắc Hải nói:

"Lấy con mắt Đạo mà xem thì có gìlà quý, là tiện, đó chỉ là chuyện phảnphúc biến thiên đáp qua đáp đổi lại, đừng bận lòng câu chấp đến. Lấy ĐạoLớn mà xem thì có gì là ít, là nhiều, đóchì là chuyện cho ra lấy vào, cũng đừng phải bận lòng. Cùng với đạo saibiệt, thì nghiêm trị như một quốc quânkhông tư đức, tự nhiên như tế thần xãmà đừng cầu phúc riêng tư. Lòngmênh mông như cái vô cùng của bốnphương, không phân bờ cõi. Ôm chầmtất cả vạn vật, không thiên về phươngnào! Muôn vật đều là nhất tề, cho nêncó gì đâu là dài ngắn. Đạo thì khôngsau, không trước, vật thì có chết có

Page 102: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

sống, đừng trông cậy nó ở lúc thànhtựu. Một vơi một đầy: Không hìnhthức nào đứng vững mãi. Không aithêm được tuổi, không ai chận đượcthời. Khi tăng khi giảm, khi đầy khivơi nối tiếp nhau luôn: Có sau ắt cótrước. Đó là lấy cái phương của đạinghĩa mà nói, lấy cái lý của vạn vậtmà luận. Mạng sống của vạn vật nhưngựa chạy mau lẹ: Không có cái độngnào mà không có biến, không phút nàomà không dời đổi. Phải làm đi gì?Phải không làm đi gì? Hãy để cho vạnvật tự nhiên mà tự hóa!"

Hà Bá hỏi:

"Sao gọi là Trời? Sao gọi là

Page 103: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Người?"

Thần Bắc Hải nói:

"Ngựa bò bốn cẳng, đó là Trời,ràng đầu ngựa, xỏ mũi bò, đó làNgười. Bởi vậy mới nói: Đừng lấyNgười giết Trời, đừng lấy nhân tạo màgiết mạng, đừng lấy sự được mất màchết theo danh. Cẩn thận mà giữ gìn đừng làm mất, đó gọi là "Trở về cáiChân của mình".

Lời bàn:

Đây có thể gọi là một bài văn umặc tối thượng thừa kiểu mẫu củaTrung Hoa trong đó gồm được tất cả

Page 104: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

những yếu tố độc đáo của văn u mặcmà có nhiều người cho là "khinh thếngạo vật". Một lối cười độc đáo màtrang nghiêm, lên án mà không lên ánai cả. Dù là người hùng biện đến đâucũng không sao dùng sự hùng biện củamình mà tự bào chữa cho nổi.

Hay nhất là Trang đã biết dùng đến những hình ảnh vô cùng khêu gợi để ám chỉ những con người có cái nhìnphiến diện lại tự tôn tự đại với cáihiểu biết vụn vặt chi ly của mình. Vìngười đắc Đạo như Hải Thần, cònngười có cái nhãn kiến nhị nguyên vớilối nhìn phiến diện một chiều một mặtnhư Hà Thần thật là tuyệt diệu! Nhữngdanh từ như "khúc sĩ", "ếch nằm đáy

Page 105: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

giếng" lại càng khêu gợi hơn nữa.

Trong một đoạn văn khác, Trang đãlên án bọn "khúc sĩ" này là nguồn gốccủa ly loạn. Bàn về cái loạn của thờiChiến quốc, Trang viết: "... Trong thờithiên hạ đại loạn, bậc hiền thánh sốngtrong bóng tối, không còn gì nhất trítrong đạo đức học thuật nữa. Phần đôngsống trong những ý kiến cá nhân, riêngtư độc đoán hết sức rời rạc. Cũng nhưtai, mắt, mũi, miệng... mỗi cơ năng chỉnhận thức được trong khu vực hạn chếcủa quang năng mình thôi, thiếu sự thốngnhất nhận thức với nhau. Bách gia chưtử với những kỹ thuật của riêng mỗi nhàcũng thế. Mỗi nhà đều hay đều giỏitrong đường lối chuyên môn của mình,

Page 106: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

tất cả tuy đều hữu dụng trong một lúcnào đó thôi, nhưng họ thiếu sự gồm nắm,thiếu luồng mắt thống quan, nên họ chỉlà bọn khúc sĩ mà thôi. Họ là bọn ngườicắt vụn vũ trụ ra từng khúc, đẽo sự lýcủa vạn vật ra từng mảnh. Ít kẻ biết nớirộng nhãn quang của mình để nhìn thấycái đẹp chung hầu xứng với cái chântướng của Thần mình. Bởi vậy cái đạo(nội thánh ngoại vương) trở nên tối màkhông sáng, uất mà không nẩy. Thảy đềulàm theo điều mình muốn, lấy mình làmphương thức chung cho tất cả mọingười... Ôi! Đạo thuật đã bị thiên hạ xénát!"

Đoạn chót, khi Trang giảng về cái đạo hữu vi (nhân vi) và cái đạo vô vi

Page 107: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

(thiên vi) bằng một hình ảnh hết sứcbất ngờ táo bạo: Ngựa bò bốn cẳng, đó là Trời, ràng đầu ngựa, xỏ mũi bò đó là Người!", không rõ ta có nên cườihay nên khóc? Quả là "đề tiếu giaiphi"!

1 2 [Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Bốn Mù Rờ Voi Xưa kia có một ông vua ngồi buồn,

Page 108: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

cho bắt tất cả người mù trong thành đemvề hợp lại một chỗ.

Vua cho đem ra một con voi, bảocác anh mù rờ vào, và tả lại cho nghe họđã hình dung con voi ra sao?

Sau khi mọi người đã rờ xong, vuakêu hỏi từng người. Họ thưa:

- Voi giống như cái nồi lớn! (Đó lànhững người rờ trúng cái đầu)

- Voi giống như cây cột tròn! (Đó lànhững người rờ trúng cái chân)

- Voi giống cái chổi! (Đó là nhữngngười rờ trúng cái đuôi)

Page 109: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

...Mỗi người đều tưởng rằng mình đãhình dung rõ con voi với những bộ phậnmà họ đã rờ trúng. Rồi thì không một aichịu nhận của ai cả, đều cho cái thị kiếncủa mình là đúng. Ban đầu còn cãi nhau,sau chửi nhau om sòm, và rốt cùng xăntay đánh nhau tơi bời...

Nhà vua thấy vậy ôm bụng cườivang.

Lời bàn:

Quả đây là một bức trang hí họatài tình, vì nó thu hẹp được một cách đầy đủ cả một tấn bi hài kịch của nhânloại từ xưa đến nay

Page 110: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Năm Chim Biển Xưa, có con chim biển đậu ở ngoàithành nước Lỗ. Lỗ hầu ngự ra nghênhtiếp. Rước về chuốc rượu ở đền Tháimiếu. Cho tấu nhạc Cửu thiều cho nóvui. Giết trâu bò mời nó ăn.

Chim ấy ngó dớn dác, bộ sầu bi,không dám ăn, dám uống. Cách ba hômthì chết.

Page 111: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Đó là dùng cách nuôi người và nuôichim, chứ không phải dùng cách nuôichim mà nuôi chim.

Nếu dùng cách nuôi chim mà nuôichim, thì hãy để nó ở rừng sâu, dạongoài gò đất, trôi nổi sông hồ, kiếm ănlương cá, đổ theo hàng liệt, ung dung tựthích...

Cứ theo người nói, là nó không ưarồi, lựa là còn đem tiếng nhạc mà làmcho nó kinh tâm.

Nếu đem nhạc Hà trì, Cửu thiều mà đánh lên ở Động đình, thì chim nghephải bay, thú nghe phải chạy, cá nghe

Page 112: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

phải lặn. Nhưng người lại kéo nhau đến đó mà nghe. Cá ở dưới nước thì sống,người ở dưới nước thì chết. Đó và đây đã khác nhau, thì sự ưa ghét cũng khácnhau.

Bởi vậy, bậc thánh nhân ngày xưa,không giống nhau về sở năng nên không đồng nhau về sự nghiệp.

Danh cốt nơi thực, nghĩa cốt ở chỗvừa nhau. Đó gọi là điều lý thông đạt,và nắm giữ được hạnh phúc.

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Page 113: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Phần Sáu Anh Mù Tự Phụ Có một người kia sinh ra là đã bịmù.

Sống trong một gian phòng, nhưngbởi anh không thấy gì cả, nên anh phủnhận tất cả những gì người chung quanhquả quyết là có: "Tôi không tin, vì tôikhông thấy"

Một vị lương y đem lòng thươnghại, đi tìm cho ra một thứ linh dược trênHy Mã Lạp Sơn về trị lành bệnh, anh tasung sướng tự phụ bảo: Giờ đây tôi thấyđược tất cả sự thật chung quanh tôi rồi!

Page 114: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Nhưng, có kẻ bảo với anh ta: Bạnôi! Bạn chỉ thấy được những vật chungquanh bạn trong căn phòng này thôi: Cólà bao. Ngoài kia, người ta còn thấy được mặt trời, mắt trăng cùng các vịtinh tú hằng hà đa số. Còn biết bao vậtxấu, đẹp, lộng lẫy màu sắc huy hoàngmà bạn chưa thấy.

Anh chàng không tin. "Làm gì có được những cái đó! Tôi chưa thấynhững cái đó. Cái gì có thể thấy được,tôi đã thấy tất cả rồi"

Một vị y sĩ khác bèn lên tận núi caogặp được sơn thần chỉ cho một thứ linhdược khác đem về giúp cho anh ấy

Page 115: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

được cặp mắt sáng hơn và thấy xa hơnnhững vật chung quanh trong căn phòngcủa anh.

Bấy giờ, anh ta thấy được mặt trời,mắt trăng, các vì tinh tú trên khôngtrung, mừng quá, và lòng tự phụ tự đắclại tăng thêm. "Trước đây tôi không tin,nhưng bây giờ tôi thấy, tôi tin. Như thế,giờ đây không còn có gì mà tôi chẳngthấy chẳng biết. Đâu còn ai hơn tôi được nữa!"

Nhưng, lại có một hiền giả có cặpmắt thần, bảo với anh ta: "Cậu ơi! Cậuvừa hết mù, nhưng cậu vẫn chưa biết gìcả. Tại sao quá tự phụ như thế? Cũngnhư khi cậu ở trong phòng và tầm con

Page 116: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

mắt cậu không vượt khỏi bốn bức tường,cậu không tin có vật gì ngoài căn phòngcủa cậu. Giờ đây, tầm mắt cậu vượtkhỏi bốn bức tường, thấy được nhiềuvật xa hơn, nhưng với chừng mực củatầm mắt và lỗ tai của cậu, cậu làm gìbiết có những vật ngoài ngàn dặm mà taimắt cậu không làm sao mà nghe thấy được. Cậu có thấy những nguyên nhânnào đã cấu tạo ra cậu khi cậu còn nằmtrong bào thai của mẹ cậu chăng? Ngoàicái vũ trụ nhỏ bé mà cậu đang sống đây,còn không biết bao nhiêu vũ trụ khác vôcùng to lớn và nhiều không thể kể nhưcát ở sông Hằng. Tại sao cậu dám tựphụ bảo rằng: Tôi thấy cả, tôi biết cả?Cậu vẫn còn là một anh mù, cậu vẫn cònlà lấy tối làm sáng lấy sáng làm tối".

Page 117: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Lời bàn:

Bài văn u mặc này không biếtmuốn nhắm ai?

Chừng như câu nói tự tôn tự đạinày: "Tôi không tin, bởi tôi thấy"dường như muốn nhắm với những nhàkhoa học Tây phương nhất là vớinhững kẻ "học mót" cái học chủ yếu làcủa Tây phương.

Một nhà khoa học về nguyên tử lựchiện đại đã long trọng tuyên bố:"Chính cái vô hình chỉ huy những cáihữu hình". Thật là một nhát búa trên đầu những nhà khoa học tay con vẫn

Page 118: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

còn luôn luôn ngạo nghễ chê những gìhọ không thấy được đều là dị đoan mêtín cả. Nhà vật lý học Robert a.Milikan nói về một nhà thiên văn họcngày nay là Sir Jomes Jeans mà ý kiếnvề những lẽ huyền bí Vũ Trụ thườngnghịch hẳn nhau, ông nói: "Có điềumà hai chúng tôi hết sức biết rõ mộtcách chắc chắn, là về điểm này, chúngtôi không ai biết gì cả".

Sự hiểu biết của con người càngthiển cận bao nhiêu lại càng làm chocon người càng tự đắc bấy nhiêu. Tráilại, sự hiểu biết con người càng rộng rãibao nhiêu làm cho con người càngkhiêm tốn bấy nhiêu, như lời nói này củaSocrate: "Điều mà tôi biết rõ nhất, là tôi

Page 119: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

không biết gì cả".

Khoa học càng ngày càng tăngtiến, sẽ giúp cho chúng thấy rõ chúngta cả thảy đều là những anh mù tự phụnày.

Lời khuyên dạy của hiền giả trên đây mới nghe tưởng chừng như lời nóicủa các nhà đại bác học của khoanguyên tử học ngày nay rằng vật chấtvà tinh thần là một.

Ý nghĩa thâm diệu của bài văn nàycòn đi xa hơn nữa những gì đã bàn ởtrên. Nó còn muốn nói đến cái mà nhàPhật gọi là "vạn cảnh giai không". Cáicười của Thánh Nhân quả là rất thâm

Page 120: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

trầm! [Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Bảy Mộng Hồ Điệp Xưa Trang Châu chiêm bao thấymình là bướm, vui phận làm bướm, tựthấy thích chí, không còn biết là Châunữa.

Chợt tỉnh giấc, lại thấy mình làChâu.

Page 121: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Không biết Châu chiêm bao làbướm, hay bướm chiêm bao là Châu?

Châu và bướm ắt phải có tính phậnkhác nhau. Đó gọi là vật hóa.

Lời bàn:

Bàn đến cái Mộng và cái Thực mà đem chuyện chiêm bao hóa bướm, thậtlà kỳ diệu. Ý nghĩa tuy đa diện, nhưngtựu trung đều quy vào một lẽ là vượtlên vấn đề sinh tử. Sinh đây phảichăng là Tử đó, Tử đó phải chăng làSinh đây. Vấn đề Hư Thực, Thực Hưquả đã được đặt ra một cáhc hết sứctài tình thi vị Nếu bảo Mộng, thì cảnhnào mà không phải là Mộng, mà bảo là

Page 122: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Thực thì cảnh nào không phải là Thực

Người ta bảo thiên Tề Vật củaTrang Châu là thiên tinh thâm kỳ diệunhất trong Nam Hoa Kinh, nhưng kỳdiệu nhất trong thiên là ở vào đoạncuối: Trang Châu mộng Hồ Điệp hayHồ Điệp mộng Trang Châu?

Trong các loài, loài bướm là tượngtrưng cho thuyết vạn hóa dễ nhận thấyhơn cả. Đó là cái tài hoa đặc biệt củaTrang Châu. [Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Page 123: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Phần Tám Ném Đá Jésus đang giảng đạo giữa đám đông... Bỗng có nhiều nhà trí thức và tusĩ lôi đến một dâm phụ bắt tại trận. Saukhi ném người đàn bà tội lỗi ấy giữa đám đông, họ nói với Jésus:

- Thưa ông, mụ gian phụ này đã bịbắt quả tang trong khi phạm tội. Theoluật Moise, thì phải bị ném đá. Vậy ôngnghĩ thế nào?

Jésus không nói gì cả, lấy ngón tayviết trên cát: Bọn giả dối!

Page 124: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Nhưng bọn ấy cứ chất vấn mãi...Jésus, không thể làm thinh được nữa bènngước mặt lên, nói:

- Trong tất cả mọi người ở đây, ailà người chưa từng làm tội lỗi cóquyền ném viên đá đầu tiên!

Khi nghe lời phán ấy, dân chúngbắt đầu tản lần từng người một. Saucùng chỉ còn có Jésus và người đàn bàtội lỗi giữa công trường mà thôi.

Jésus bèn hỏi người đàn bà:

- Những kẻ tố cáo đi đâu cả rồi?Không một ai lên án ngươi cả sao?

Page 125: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Người đàn bà thưa:

- Không ạ!

Jésus nói:

- Ta cũng vậy! Thôi về đi.

Lời bàn:

U mặc tế nhị làm sao câu nói bấtngờ của Jésus!

Người ta thường quan niệm rằngngười đạo đức là người rất ghét ngườitội lỗi. Càng ghét tội lỗi bao nhiêucàng tỏ ra mình đạo đức bấy nhiêu.Dân chúng tin rằng Jésus là người đạo

Page 126: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

đức rất cao, phen này mụ gái dâm loànkia phải một phen điêu đứng

Bất ngờ thay, Jésus lại bênh vựcdâm phụ bằng cách không lên án, còntrở lại lên án tất cả: Ai chưa từng tộilỗi, được quyền ném viên đá đầu tiên

Trong bài văn không thấy nói ai làngười đầu tiên đã bỏ ra đi, nhưngchắc chắn những kẻ đầu tiên đã bỏ ra đi là những cụ già, nhất là những cụgià đầu bạc như thúng bông, thứ đếnlà những nhà trí thức tài cao học rộng,rồi các vị tu sĩ đạo mạo nghiêm trangmà trước đây đã hằn học lên án tửhình người đàn bà dâm dật này...

Page 127: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Nhưng biết tự xét và dám tự nhậnlà mình đã từng làm nhiều tội lỗi và cóđủ liêm sĩ ra đi không dám gian dốiném viên đá đầu tiên, kể ra cái xã hộimà Jésus cho là giả dối ấy vẫn còn làxã hội hết sức lương thiện rồi! Đángyêu không biết chừng nào. [Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Chín Rửa Tai Đời thượng cổ có ông Hứa Do làmột ẩn sĩ ở trong đầm Thái Trạch.

Page 128: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Vua Nghiêu nghe tiếng là ngườigiỏi, mời ra xin nhường cả thiên hạ.Hứa Do từ chối, lui về ẩn tại núi TrungNhạc, phía Nam sông Dĩnh Thúy.

Sau, vua Nghiêu lại tìm đến, cố mờiHứa Do làm tổng quản cả chín châu.Hứa Do không muốn nghe chuyện nữa,bỏ ra bờ sông Dĩnh Thúy rửa tai. Ngaylúc bấy giờ Sào Phủ đang dắt trâuxuống bờ sông gặp Hứa Do đang rửatai,hỏi:

- Vì việc gì mà anh phải rửa tai?

- Vua Nghiêu mời ra cầm quyềnthiên hạ, ta không muốn bẩn tai ta.

Page 129: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Sào Phủ nghe nói, liền dắt trâu lênquãng sông trên cho trâu uống.

Hứa Do hỏi. Sào Phủ nói:

- Ta sợ trâu ta uống phải nước bẩncủa tai anh!

Nhưng rồi lại cười bảo:

- Anh đã làm gì đến đỗi vua Nghiêubiết anh là người hiền trong thiên hạ để đoán anh ra làm vua?

Lời bàn:

Câu chuyện Sào Phủ, Hứa Do quả

Page 130: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

là một câu chuyện u mặc thượng thừacủa thời xưa

Nhưng u mặc độc đáo không phảilà chuyện Hứa Do rửa tai, cũng chưaphải là chuyện Sào Phủ dẫn trâu lêntrên dòng sông để tránh cho trâu uốngphải nước bẩn danh lợi... mà câu hỏibất thần của Sào Phủ: "Anh đã làm gì đến đỗi vua Nghiêu biết anh là ngườihiền trong thiên hạ để đoán anh ralàm vua?"

Trong sạch như Hứa Do, vậy màtrước câu hỏi đột ngột và sâu sắc nàycủa Sào Phủ có lẽ đã phải một phensửng sốt để mà kiểm thảo cái gọi làhành động "trong sạch"của mình

Page 131: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Mười Dùng Chó Bắt Chuột Tề có người xem tướng chó rất giỏi.

Nhà láng giềng nhờ mua một conchó hay để bắt chuột.

Một năm trời mới mua được, bảonhà láng giềng:

- Con chó này tốt lắm.

Page 132: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Người láng giềng nuôi con chó ấymấy năm mà không thấy nó bắt chuột,bèn hỏi anh xem tướng chó. Anh nàybảo:

- Con chó này tốt lắm đấy! Nhưngcái chí của nó là bắt hươu nai, cầy, cáo,chứ không muốn bắt chuột. Vậy, phảicùm chân nó lại!

Nhà láng giềng làm y theo lời. Quảvề sau, con chó hay bắt chuột.

Lời bàn:

Bài văn này ở xã hội tự do, thì cóthể cười được. Ở những xã hội độc tài,

Page 133: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

chắc chắn sẽ không thể cười, mà phảikhóc to lên... mới được

Là một con chó có tài bắt hươu, nai,cầy, cáo... mà bị "cùm chân" nên camphận đi làm công việc bắt chuột, quả đáng thương hại lắm rồi! Nhưng, khôngai "cùm chân" mình cả, mà lại tự ý "cùmchân", chịu nhận lãnh vai trò bị "cùmchân" để được vinh hoa phú quý, thìthật không biết nên cười hay nên khóc? [Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Mười Một Bị Cọp Rượt

Page 134: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Một người đi đường bị cọp rượtchạy gần trối chết.

Chạy cùng đường, anh ta bèn nhảy đại xuống một cái hố sâu... may sao lạivới được một sợi dây leo, và đeo lủnglẳng giữa không trung.

Nhìn lên miệng hố lại thấy một conhổ đói khác đang há miệng chờ mồi.Dòm ở đầu sợi dây: Hai con chuột, một đen một trắng đang gậm mòn đầu dây...Nhìn trước mặt: Một trái dâu rừng chínmọng...

Anh ta bèn một tay nắm sợi dây, mộttay vớ hái trái dâu... ăn ngon lành. Dâu

Page 135: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

ngọt lịm làm sao!

Lời bàn:

Cái đang tức cười trong chuyện trên đây, là đang bị nguy hiểm bao vây, vậymà chỉ vì một trái dâu chín mộng làmcho anh chàng quên tất cả mọi khốn khổbao quanh. Còn có gì ngu bằng!

Nhưng xét kỹ, trước những tai họa đang bao quanh đe dọa mạng sống anhta nào có tai họa nào do mình tạo ra đâu? Cọp đang đứng mé hố chực vồ,làm sao ngăn chặn được! Hai con chuộtmột đen, một trắng, tượng trưng cho thờigian âm dương nhật nguyệt gặm lầnchuỗi ngày còn sống xót của chúng ta,

Page 136: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

cũng không sao ngăn chặn được!

Như vậy chỉ chăm chăm lo nghĩ nơmnớp, sợ sệt... những gì ngoài ý muốn vàquyền hạn của ta, thì quả đáng thươnghại không biết chừng nào! Sao không thụhưởng cái phần hạnh phúc nho nhỏ màcuộc đời đưa đến cho ta, vì chính nhữngcái hạnh phúc nho nhỏ và không đâu ấygiúp ta yêu đời ngay trong nhưng phúttuyệt vọng nhất đời người. Oscar Wildecó viết: "Đời chỉ là một khoảnh khắc đầy gian nguy gồm những phút giâykhoái trá" (La vie est tout simplementun mauvais quart d'heure composéd'instants exquys). Có nhà văn khuyênta: Nếu có cơ hội để cười, thì cười lên, để khỏi phải khóc. Ta cũng có thể nói

Page 137: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

như La Rochefoucauld rằng: "Cũng làhạnh phúc, khi ta biết rõ đến mức độnào ta phải khốn khổ" (C'est une espècede bonheur, de connaitre jusqu'à quelpoint on doit être malheureux). Có cáihạnh phúc nào mà không nằm trên đaukhổ, hay một viễn tưởng của đau khổ?Chết, đâu có đáng sợ. Sợ chết mới đángsợ [Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Mười Hai Thổi Sáo

Page 138: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Tuyên Vương nước Tề thích nghethổi sáo, và lúc nào muốn nghe, bắt batrăm người cùng thổi một loạt. Trong batrăm người ấy có Đông Quách tiên sinhkhông biết thổi, nhưng cũng tạm dự đểkiếm cơm.

Đến khi Tuyên Vương mất, MẫnVương nối ngôi, cũng thích nghe thổisáo, nhưng chỉ muốn nghe riêng từngngười, Đông Quách thấy thế, tìm đườngtrốn trước.

Lời bàn:

Thời nào, và ở đâu chẳng có hạngngười như tiên sinh Đông Quách nầy.Có điều Đông Quách tiên sinh của

Page 139: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Hàn Phi Tử có ít nhiều liêm sỉ: Biếtthân mà chuồn trước. Nhưng đó cũnglà nhờ có người như mẫn vương biếtnghe nhạc. [Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Mười Ba Sướng... Mùa hè qua tháng bảy, mặt trời đỏngang trời. Gió cũng không. Mây cũngkhông. Sân trước, sân sau, nắng chóinhư lò lửa. Không một con chim nàodám bay. Mồ hôi ra khắp mình, ngang

Page 140: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

dọc thành rãnh nước. Cơm để trướcmặt, không sao nuốt được. Gọi chiếumuốn nằm xuống đất trời đã tướt nhưmỡ. Ruồi xanh lại bu đến, leo lên cổ, đậu lên mũi, đuổi chẳng buồn đi. Đươnglúc không biết làm thế nào được, bỗngdưng mây đen kéo kín, tiếng rầm rầmnghe như có trăm vạn trống chiêng...Mái tranh chảy như thác. Mồ hôi trênmình biến mất! Đất ráo như lau... Ruồibay mất hết. Cơm ăn thấy ngon. Chẳngcũng sướng sao!

...Người bạn xa mười năm, thình lìnhđến vào chiều hôm. Mở cửa chào xong,chẳng kịp hỏi đi thuyền hay đi bộ, cũngchẳng kịp mời ngồi ghế hay ngồigiường... Hàn huyên qua loa, liền chạy

Page 141: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

mau vào nhà trong, sẽ hỏi vợ: "Mình có được như bà vợ Tô Đông Pha, sẵn córượu để dành không?" Vợ cười, rút cànhtrâm vàng đưa cho. Tính ra có thể đãikhách được ba ngày... Chẳng cũngsướng sao!

...Ngồi một mình trong căn phòngkhông, đang nghĩ đêm qua có tiếngchuột nghe bực quá. Không biết nó sồnsột gặm nát cái gì của mình? Trong lòngbồi hồi, chưa nghĩ ra sao...

Bỗng thấy con mèo đẹp, chú mắt,vẫy đuôi, như đã trông thấy vật gì. Níntiếng, nín hơi, đợi chờ chốc lát, thì thấynó chồm lên, lẹ như gió... nghe một tiếng"chít". Con vật đó đã chết rồi!

Page 142: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Chẳng cũng sướng sao!

...Đêm Xuân cùng các tay hào uống đã nửa say, thôi đã khó thôi, thêm cũngkhó thêm...

Bên cạnh bỗng có một đứa trẻ hiểuý, đưa vào hơn chục phong pháo. Liền đứng dậy ra ngoài tiệc, lấy lửa đốt chơi!Mùi lưu hoàng xông từ mũi vào tận óc,khắp người khoan khoái.

Chẳng cũng sướng sao!

...Qua phố thấy có hai bác đồ gàn,cãi nhau về một chuyện... Cả hai đều đỏmặt, tía tai, tưởng chừng không đội trời

Page 143: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

chung. Vậy mà còn chắp tay lên, khomlưng xuống, đầy mồm "chi, hổ, giả, dã"!

Câu chuyện còn kéo dài, có thể mấynăm không xong.

Bỗng có tay tráng sĩ vung tay đi lại,ra oai quát to một tiếng. Thế là nín thinthít.

Chẳng cũng sướng sao!

...Ngủ sớm vừa dậy, hình như nghetiếng người nhà than thở, nói chàng nọchết đêm qua! Vội xem, té ra một taykhôn vặt nhất trong cả một thành.

Chẳng cũng sướng sao!

Page 144: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

...Lâu vẫn muốn đi tu, khốn nỗikhông được công khai ăn thịt. Ví cho được làm sư mà vẫn được công khai ănthịt, thì ngày hè ấy nước nóng, dao béncạo sạch tóc đầu...

Chẳng cũng sướng sao!

...Đi vắng lâu ngày mới về... Xatrông thấy cửa thành, đàn bà, con trẻ haibên đường, đều nói tiếng quê nhà...

Chẳng cũng sướng sao!

1 2

Cái Cười Của Nguyên Tác:

Page 145: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Thánh Nhân Nguyễn Duy Cần ...Mình không phải là thánh, saocho khỏi có lỗi.

Đêm qua làm lén một việc. Sớm dậyái náy trong lòng không yên. Chợt nhớnhà Phật có phép sám hối: Không hềgiấu giếm điều gì cả là "sám hối"

Nhân tự đem lỗi mình mà nói phăngra cho tất cả khách quen, khách lạ đềubiết.

Chẳng cũng sướng sao!

...Xem người viết đại tự...

Page 146: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Chẳng cũng sướng sao!

...Mở cửa song giấy, thả cho con ongra...

Chẳng cũng sướng sao!

...Món đồ sứ đẹp đã sứt mẻ, chả còncó cách gì hàn gắn... Xem đi xem lại chỉcàng thêm rối ruột.

Chẳng cũng sướng sao!

Nhân giao cho nhà bếp dùng làm đồ đựng vặt, không bao giờ lại qua mắtnữa...

Chẳng cũng sướng sao!

Page 147: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Lời bàn:

Phần đông chúng ta thường quanniệm hạnh phúc là một cái gì khó tìmthấy, khó đạt được và phải mua bằngmột giá rất đắt, nhất là phải có nhiềutiền và thế lực. Có kẻ lại cho hạnhphúc không có trên cõi đời nầy

Kim Thánh Thán, trái lại, chứngminh cho ta thấy rằng không cần tìm đâuxa cả, nó quanh quẩn bên ta hằng phúthằng giờ. Có cái sướng nào mà khôngnằm trên cái khổ. Sướng và khổ khôngbao giờ rời nhau. Muốn được sướng màlánh khổ là việc làm vô lý. Vật chất là điều kiện của tinh thần, cho nên có cái

Page 148: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

sướng tinh thần nào mà không lệ thuộcvào vật chất? Có đói, ăn mới ngon! Aimà không biết.

Đọc bài văn trên đây ta tưởngThánh Thán là người ngông, mà kỳthực là người khôn, thấy là đùa bỡntầm thường mà rất nghiêm trang thâmthúy. Thật vậy, từ bấy lâu nay, phảichăng phần đông chúng ta đã vô tìnhbỏ qua biết bao cơ hội để hưởng hạnhphúc trong không biết bao nhiêu câuchuyện rất tầm thường. Cái gọi làhạnh phúc, vào đâu phải ở những việcto tát vĩ đại, mà chính ở trong nhữngcái sung sướng nho nhỏ không đâu ấy!

Kẻ nào có những thành kiến khinh

Page 149: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

thường vật chất, muốn có được hạnhphúc thuần túy tinh thần, khi đọc xongbài văn trên đây ắt không thể khôngbật cười vì xưa nay đã quá ngây thơ,tưởng tìm hạnh phúc trên tận cungtrăng, trong khi nó đang nằm tronglòng bàn tay của mình

1 2 [Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Mười Bốn Suối Trường Sinh Miya Jima nước Nhật Bản xưa kia

Page 150: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

là một hòn đảo nổi tiếng linh thiêng.Dân ở đảo này hầu như không ai cóquyền chết.

Đảo này là một trong ba thắng cảnh đẹp nhất xứ Phù Tang. Toàn đảo có mộtngôi đền danh tiếng ở ngay trên bờ biển.Cửa chính của đền hướng ra biển.Những lối đi trong đền dựng không biếtbao nhiêu những cây đèn bằng đá, liêntiếp từ cửa này đến cửa khác. Nơi đâycó những con nai đi lại nhởn nhơ khôngchút sợ sệt sự qua lại của những ngườimộ đạo. Không khí rất trong lành, biệnmột màu xanh biếc. Bên kia eo biển, xaxa hiện lên những dãy núi tim tím, nhữngcánh buồm rơm vuông vắng của nhữngchiếc thuyền đánh cá phản chiếu ánh

Page 151: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

sáng mặt trời, trông như những đám lửanhỏ nổi lên mặt nước.

Trong số dân cư ngụ tại đảo nầy cóhai vợ chồng người tiều phu già, hết sứcgià. Chồng là Yoshida, vợ là Fumi. Họ được cả làng yêu mến vị nể. Ai nấy đềukhen sự kiên nhẫn chịu đựng mọi sự màhọ đã trải qua, và ca tụng sự trung thànhcủa hai người đối với nhau trên sáumươi năm chung sống.

Họ không quen nhau mấy, hồi màcha mẹ họ quyết định sự hôn nhân.Yoshida chưa bao giờ dám nói chuyệnvới Fumi, nhưng khi gặp nhau trên bãibiển thì chàng cứ nhìn nàng bằng cặpmắt trìu mến và cứ nhìn theo nàng mãi.

Page 152: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Nàng đi thong thả, hơi cúi về phíatrước(đó là lối đi của những thiếu nữ cógiáo dục). Những ngày hội, chàng thíchtìm nàng trong đám đông để thấy khuônmặt trái soan của nàng, có cặp má đào đỏ hây, cái áo dài màu ngọc trai xám cóthắt ngang một cái thắt lưng lớn, gấu áoviền bằng lụa nâu có thêu những bôngcúc trắng.

Fumi cũng không khao khát ngàycưới lắm, vì nàng biết đời nàng đã được định đoạt rồi, và mấy tháng trướcngày cử hành hôn lễ, nàng đội cái mũ"mũ cưới" tượng trưng cho người congái sắp thành hôn. Bản tính Fumi dịudàng, mà nàng vẫn sợ trước những sựnghiêm khắc, những sự bất hòa có thể

Page 153: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

xảy ra giữa vợ chồng. Nàng nghĩ đếncâu phương ngôn: "Lòng người đàn ôngdễ thay đổi như trời thu". Nhưng nàng sẽnhất định giữ được tình yêu của chồngbằng sự kiên nhẫn, dịu dàng và sự âuyếm kín đáo của nàng. Nàng có biết câuphương ngôn: "Nếu người ta ngồi banăm trên một tản đá đó cũng sẽ nóng..."

Cuộc hôn nhân của Yoshida và Fumiđã được cha mẹ định đoạt đúng luật lệcổ truyền, nên được vui vẻ và tồn tạigiữa hai vợ chồng. Ngay từ buổi đầu,Yoshida yêu Fumi với tất cả mối tìnhnồng thắm của tuổi trẻ và Fumi đền đáplại bằng sự yêu kính chồng rất mực.

Họ được hưởng những lúc vui

Page 154: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

sướng cũng như những hồi buồn bã. Vui,là họ sinh liên tiếp ba trai. Rất buồn làba con lúc đã trưởng thành lại bị chếtmột ngày vì nghề đánh cá. Một hôm rakhơi, biển đã cướp mất cả ba ngườicon. Yoshida và Fumi trong lòng tannát, cố chịu đựng trước bạn bè, gượngcười ra vẻ thản nhiên. Nhưng khi chỉ córiêng họ, họ khóc sướt mướt. Tay áo họluôn luôn đẫm lệ đau thương. Họ đặtbài vị ba con trên một cái bàn nhỏ bằnggỗ quý, tại một căn phòng đẹp nhất đểngày đêm tưởng niệm. Mỗi ngày trướcbữa ăn, họ đặt thức ăn lên một cái bànbằng gỗ sơn, đốt hương để khấn các convề thụ hưởng. Những lúc đó họ ngồihàng giờ để nghĩ tới những người con đã mất.

Page 155: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Bây giờ chỉ còn có hai vợ chồng, họlấy sự kính yêu nhau làm nguồn an ủiduy nhất. Mỗi người đều muốn làm chongười kia bớt đau khổ, họ tìm đến cáchâu yếm lẫn nhau. Dần dần tâm hồn họbình thản trở lại, và họ trở nên kiênnhẫn. Họ lấy câu tục ngữ sau đây để tựan ủi: "Khi hoa anh đào đã tàn, khôngphải lấy sự tiếc thương mà làm cho hoaanh đào nở được"

Giờ đây họ đã già lắm, già nhưnhững con đồi mồi cổ kính. Yoshida thìnhăn nheo, khô héo, chân tay run rẩy,Fumi thì tóc và lông mày đã rụng nhẵn.

Người ta gặp họ đi chơi với nhau,

Page 156: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

bước chân chập chạp, vợ đi sau chồngmột chút (vì tập tục như vậy) Thỉnhthoảng đôi cvợ chồng già này đi đến tậnngôi đền nguy nga làm cho hòn đảo nổitiếng khắùp nước.

Ở nhà, dù Fumi đã nhiều tuổi, vẫncố gắng giữ gìn nhà cửa được sạch sẽ,xinh xắn. Bà ưa màu trắng của bứctường bằng giấy và ánh sáng của chiếcchiếu mới với một ý nghĩ rất tế nhị hòahợp tình cảm, bà thường thay đổi sựtrang trí tùy theo thời tiết, tùy theo từngmùa hoặc tùy theo màu sắc của từngngày, tùy theo nỗi buồn trong tâm tưởngkhi treo những bức tranh lụa trên tường,một trong cái bình bằng đồng bà cắm bacành hoa rất khéo léo mỹ thuật.

Page 157: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Đôi khi cạnh lọ hoa, bà đặt hai photượng nhỏ, tượng trưng cho hai ông bàgià đang quét là thông. Đó là tiêu biểutình nghĩa vợ chồng những cặp vợ chồnggià được ví như hai cây thông đã mậtthiếc mọc liền thân với nhau đến nỗitrông như một và cùng già bên nhau.

Cũng có khi Fumi đặt trên bàn mộtpho tượng sơn, tượng một vị thần mà bàthích nhất, một vị thần rất ngộ nghĩnh, cóbộ râu dài, đội một cái mũ kỳ lạ, taycầm một cái gậy, còn tay kia cầm mộtquyển kinh, đó là một trong bảy vị linhthần, mà là vị thần tượng trưng cho hạnhphúc của tuổi già.

Page 158: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Yoshida và Fumi kể là đôi vợ chồnggià sung sướng, biết gác ra ngoài nhữngnỗi khổ cực của loài người để hưởng sựyên tĩnh và thương yêu lẫn nhau.

Nhưng dù sao họ vẫn có một mốisầu vương vấn. Bây giờ họ đã quá già,lòng luyến tiếc thời trẻ trung xưa kia đãquá xa. Người nào cũng nghĩ rằng: Khimà một trong hai người chết đi, ngườicòn sống sẽ đau khổ biết chừng nào, cô đơn biết chừng nào! Giá bây giờ họ còntrẻ cả hai, họ sẽ hưởng được một cuộcsống lâu dài bên nhau. Đời sống họ sẽtrở nên thơ mộng biết bao, êm đềm biếtbao!...

Một buổi thu, trời trong sqng,

Page 159: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Yoshida như có một cảm hứng huyền bígì, đi về phía rừng một mình. Nơi đây,trước kia ông đã làm nghề đốn củi rấtcần cù, bây giờ trước khi chết muốnnhìn lại cây cối mà ông đã sống gần suốtđời.

Nhưng khi đến nơi, ông không cònnhận ra phong cảnh xa xưa kia nữa.Ngay cửa rừng ông không còn thấy câyPhong to lớn lá đỏ của mùa thu, nổi bậtgiữa đám lá thông xanh thẫm. Ông khôngnhận thấy cả cái suối nước trong, trongmột cách lạ lùng, màu xanh lơ...

Sau khi đã ngồi, ông thấy khát nước,thấy có một núi trong xanh ngay cạnh lốiđi. Với hai lòng bàn tay, ông bốc nước

Page 160: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

lên, uống thông thả...

1 2

Cái Cười CủaThánh Nhân

Nguyên Tác:Nguyễn Duy Cần

Nào ngờ? Khi nhìn bóng mìnhtrong suối nước, ông thấy thay đổi hết:Tóc đã trở nên đen nhánh, mặt hết nhănnheo, trong người các bắp thịt có mộtsức mạnh đang vươn lên. Yoshida đãtrẻ lại như người mới hai mươi tuổi, ôngđã vô tình được nước suối "trườngsinh".

Khỏe mạnh, tươi vui, đầy nhựasống, ông già Yoshida bây giờ là một

Page 161: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

chàng thanh niên trẻ trung yêu đời. Anhta sung sướng chạy về nhà.

Bà già Fumi trông thấy một thanhniên đẹp trai đi vào nhà. Bà thốt lên mộttiếng: "Ồ" rồi từ ngạc nhiên đến sợ hãi,làm bà chết đứng như người mất trí.

Yoshida vội an ủi vợ và giải thíchrõ ràng sự may mắn vừa đến với anh.

Bây giờ đến lượt bà lão đángthương vừa cười vừa khóc vì sungsướng. Sáng mai bà cũng sẽ ra cái "suốitiên" đó. Uống nước rồi, khi về, bà cũngsẽ trẻ lại như một thiếu nữ hai mươi.

Hai vợ chồng sẽ lại sống cuộc đời

Page 162: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

tươi đẹp, với bao sự vui thú của tuổi trẻvà sẽ hài lòng khi nghĩ đến những kỷniệm đã qua.

Sáng hôm sau khi nắng hồng mới hé,sau làn không khí trong trẻo. Fumi vộivàng đi ra cái suối nước trong...Yoshida ở nhà, anh ta đợi, không có gìsốt ruột. Anh biết rằng phải mất độ haigiờ cho một người già để đi đến suối,và lúc về sẽ mau hơn.

Vậy mà đã hơn hai giờ, Fumi vẫnchưa về. Yoshida ngạc nhiên: Từ suốivề có bao xa, mà sao lâu đến thế? Rồinhững giờ phút trôi qua, sự sốt ruột củaanh càng lúc lại càng tăng.

Page 163: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Thời giờ cứ tiếp tục trôi đi một cáchtàn nhẫn, chậm chạp. Đã ba giờ qua, bốngiờ qua, năm giờ qua... Sự gì đã xảy ra?

Yoshida không còn kiên nhẫn hơn được nữa, vì sự sợ hãi cứ tăng dần lên.Anh đóng cửa lại rồi chạy ra rừng.

Anh chạy vội đến chỗ "suối tiên".Anh nghe thấy nước chảy hòa lẫn tiếnglá reo trên cành. Chú ý im lặng tìm kiếmmột vùng rộng, mà vẫn không thấy vợ đâu, anh bắt đầu thất vọng.

Bỗng một tiếng kêu, một tiếng rên,có lẽ một con vật bị thương... làm choanh chú y.

Page 164: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Yodhida đã đến gần bờ suối... Khi đến tận bờ, anh đứng lại, ngạc nhiêntrông thấy giữa đám cỏ cao, có một bécon... một đứa bé gái độ chừng vàitháng, chưa biết nói, chỉ giơ tay về phíaanh với vẻ thất vọng...

Yoshida bế đứa bé lên. Nhìn vàomắt đứa bé, cặp mắt lạ lùng! Cặp mắt đó làm cho anh nghĩ đến những kỷ niệmxa xôi của đời anh. Sao lại có cặp mắtgiống hệt cặp mắt vợ anh một cách lạlùng đến thế? Anh đã nhận được cặpmắt của người vợ anh: Khóc khi anhbuồn, cười khi anh vui. Lòng anh xúccảm mạnh.

Rồi đột nhiên anh hiểu được tất: À,

Page 165: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

ra chính đứa bé này là vợ anh, là bà vợgià của anh, là Fumi đáng thương đã trẻlại. Và đã trẻ quá, vì nó muốn trẻ lạihơn chồng, nên đã uống quá độ, nên đãbiến thành một đứa hài nhi...

Yoshida thở dài, bồng đứa nhỏ lênvà mang nó sau lưng, như bà mẹ thường địu con... Anh buồn bã trở về, nghĩ rằng,từ đây anh sẽ phải như một người chasăn sóc và nuôi dưỡng dạy bảo đứa bémà trước đây là vợ mình: Người bạntrung thành của anh trên đường đời.

Lời bàn:

Văn u mặc bao giờ cũng trangnghiêm nhẹ nhàng... tuyệt nhiên không

Page 166: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

có giọng hề chọc cười thiên hạ mộtcách rẻ tiền. Bài văn trên đây là một vídụ điển hình

Yoshida là một tượng trưng củamột hiền giả Đông phương, biết "tritúc, tri chỉ" (biết đủû biết dừng lại),mặc dù cái mộng của con người, aicũng muốn sống lâu mà không chịugià.

Nàng Fumi là đại diện tâm hồnthiết thực của loài người nói chung,nhất là người đàn bà muôn thuở nóiriêng. Có người đàn bà con gái nàomà không sợ cảnh già, mặc dù đã damồi tóc bạc. Trẻ mãi là cái mộng duynhất của người đàn bà để được yêu

Page 167: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

thương. Sự quá đà của nàng Fumitrong vấn đề "phản lão hoàn đồng" làcái bệnh chung của loài người. Bởivậy, câu chuyện u mặc trên đây làmcho người ta lỡ cười lỡ khóc

Đáng thương hại là "anh chồng" lạitrở thành "ông cha", "chị vợ" lại biếnthành "đứa con" để cho người đàn ông đến bao giờ phải đóng vai của mộtngười bảo hộ mà tạo hóa dường như đãan bài? Đây là cái hài kịch của thiênthu: Người chồng nào cũng phải là chanuôi dưỡng và che chở cho người đànbà đã trao thân gởi phận cho mình. Vàchính thế mà người đàn bà và con gáinào cũng yên chí thiết một "ông" chồngcó đủ điều kiện để vừa làm một người

Page 168: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

chồng và một người cha với nghĩathiêng liêng của nó.

1 2

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Mười Lăm Túy Ngâm Tiên Sinh Ngâm tiên sinh là người quên cả họvà tên, quan tước, làng mạc, hồ đồ mìnhkhông biết là ai nữa. Làm quan ba mươinăm, gần già, lui về ở đất Lạc Hà. Chỗở có năm, sáu mẫu ao, vài nghìn cây tre

Page 169: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

với vài chục gốc cây cối. Lầu gác sântường đủ cả mà nhỏ. Tiên sinh an tâmmà ở đấy. Nhà tuy nghèo, không đến nỗiđói rét, tuổi tuy già chưa đến nỗi lẩmcẩm. Tính thích rượu, hay nghe đàn, hayngâm thơ. Phàm những khách đàn, thơrượu, chơi bời với nhau rất nhiều.Ngoài sự chơi đó, đem lòng mộ đạoPhật, học thấu các phép tiểu thừa, trungthừa, đại thừa, cùng với nhà sư núiTrung Sơn làm bạn "không môn", với ViSở làm bạn sơn thủy, với Lưu MộngĐắc làm bạn thơ, với Hoàng Phủ Minhlàm bạn rượu. Mỗi khi gặp nhau thì vuivẻ mà quên về. Gần Lạc thành trongngoài sáu bảy mươi dặm, phàm chỗ nàocó chùa chiền núi non, khe suối, hoatrúc, chẳng đâu chẳng đến, nhà ai có

Page 170: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

rượu ngon, đàn hay, chẳng đâu chẳngqua, ở đâu có sách vở múa hát, chẳng đâu là chẳng xem. Tự khi ở Lạc Xuyên,có người mời đi ăn tiệc đâu, thườngthường cũng đi. Mỗi khi mát trời, hoặclúc có trăng, có tuyết, bạn bè đến chơi,tất cả là bạn hồ rượu, mở tủ sách, thơrượu thích chí rồi vớ lấy đàn gảy mộtkhúc "thu từ", nếu hứng nữa thì sai trẻnhà hòa nhạc, cùng tấu một khúc "Nghêthường Võ y", nếu vui nữa thì sai conhát hát vài khúc "Dương Liễu Chi",phóng tình vui vẻ, kỳ đến say khướt mớithôi. Đôi khi thừa hứng đi bộ sang lánggiềng, hoặc chống gậy đi trong làng,hoặc cưỡi ngựa chơi chốn đô ấp, hoặcngồi song loan chơi ngoài đồng nội.Trong song loan để một cái đàn, một cái

Page 171: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

gối, vài quyển thơ của ông Đào, ông Tạ,hai bên đầu tay song loan, treo hai hồrượu, tìm nơi có sông núi, tùy tình dạoxem, ôm đàn dốc bầu, hết vui rồi trở về.Như thế mười năm, trong khoảng đóngâm thơ ước hơn nghìn bài, ngày nấurượu ước trăm hộc, mà trước sau hơnmười mấy năm không kể. Vợ con thấyuống nhiều quá thì lo mà ngăn can hai balần. Tiên sinh nói: "Phàm tính người taít người được trung bình, tất có đam mêvề một việc. Ta cũng không giữ đượcmực trung bình. Nếu chẳng may mà tahám lợi, làm nên giàu có, của cải chứanhiều, cửa nhà lộng lẫy, để mua lấy vạlàm hại cho thân mình thì làm thế nào?Nếu chẳng may mà ta hám cờ bạc, trămnghìn đổ đi một lúc, làm cho phá gia

Page 172: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

bại sản để đến nỗi vợ con đói rét thìlàm thế nào? Nếu chẳng may mà ta hámsự luyện thuốc, nấu cao luyện đan, để đến nỗi không thành thuật gì, có điềulầm lỡ thì làm thế nào? Nay ta khônghám các sự ấy, mà chỉ thích chí ở trongcuộc rượu câu thơ, phóng túng thì phóngtúng thực, nhưng có hại gì, chẳng cònhơn ba sự kia ư? Bởi thế Lưu Bá Luânthấy vợ nói mà không nghe, Vương VôCông chơi ở làng say mà không về vậy".

Nói đoạn, đem vợ con vào buồngnấu rượu, ngồi xổm, ngửng mặt lên húdài một tiếng rồi than rằng: "Ta sinh raở trong trời đất, tài và hạnh kém cổ nhânxa, song giàu hơn Kiềm Lâu, thọ hơnNhan Uyên, no hơn Bá Di, vui hơn Vịnh

Page 173: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Khải Kỳ, khỏe hơn Vệ Thúc Bảo, maylắm may lắm, ta còn cầu gì nữa. Nếu bỏcái thích của ta thì còn lấy gì mà vui lúcgià!

Bèn ngâm lại một bài thơ "vịnhhoài", ngâm xong tủm tỉm cười, rồi nhắcvò rót rượu, uống vài chén cho say tít cúlỳ. Say rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngâm,ngâm rồi lại uống, uống rồi lại say, sayvới ngâm cứ lần lượt mà theo nhau. Bởithế mà coi cuộc đời như giấc mộng, coiphú quý như đám mây bay, màn trờichiếu đất, chớp mắt trăm năm, lúc nàocũng li bì mờ mịt, không biết cái già nó đã theo đến, chỗ mà người xưa gọi "hòavới rượu", nên tự đặt hiệu là "TuýNgâm tiên sinh". Bấy giờ là năm Khai

Page 174: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

thành thứ ba, tiên sinh sáu mươi bảytuổi, râu đã bạc, đầu hói một nửa, răngkhuyết hai chiếc, mà cái vui trong thitửu vẫn chưa suy. Ngoảnh lại bảo vợcon rằng:

"Mình ta từ nay về trước sướng rồi,còn cái mình ta từ nay về sau chưa biếtvui như thế nào nữa!".

Lời bàn:

Trang Tử bàn đến cái đức SAY củangười "Say Đạo" đã viết.

Người say rượu té xe, tuy mang tậtmà không chết. Gân cốt thì giống vớimọi người, mà bị hại thì sao lại khác

Page 175: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

với mọi người? Là vì nó giữ toàn đượccái thần. Lên xe cũng không biết, té xecũng không hay! Tử, sinh, kinh, cụkhông sao vào được trong lòng. Chonên dù có chống lại với vật mà khôngbiết sợ. Đó là kẻ đã hòa với rượu màcòn được thế, huống chi là kẻ đã hòa được với thiên nhiên".

Mở đầu, tác giả đã tự giới thiệumột cách trào lộng nhưng sâu sắc vôcùng "Túy Ngâm tiên sinh là ngườiquên cả họ tên quan tước làng mạc...hồ đồ như mình không hiểu mình, là gìnữa". Đó là cái SAY của bậc "chí nhânvô kỷ, thần nhân vô công, thánh nhânvô danh".

Page 176: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Say mà luận việc đời TỈNH hơnngười TỈNH. Tiếng cười giòn giã củathánh nhân đã bắt đầu!

"Phàm tính người ta ít được cóngười "đắc trung", tất có sự ham mêvề một việc gì. Ta cũng không giữ được mực "trung". Nếu chẳng may màta ham mê lợi lộc, làm giàu chứa của,cửa nhà lộng lẫy để chuốc họa vàothân, thì làm thế nào? Nếu chẳng maymà ta ham mê cờ bạc, trăm nghìn đổ đi một lúc, làm phá gia bại sản để đếnnỗi vợ con đói rét, thì làm thế nào?Nếu chẳng may mà ta hám mê ăn mặc,luyện đơn luyễn thuốc để đến nỗikhông thành công gì cả lại gây thêmlầm lỗi, thì là thế nào? Nay may mà ta

Page 177: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

chẳng ham mê những việc ấy, chỉ thíchở trong việc câu thơ chén rượu, phóngtúng thì quả có phóng túng thật, nhưngcó hại gì? Chẳng còn hơn ba việc kiasao? Bởi vậy Lưu Linh vợ can màkhông nghe, Vương Tích chơi ở làngsay mãi không về"

Người ta trên đời, trong cái cõiphù du này, phải có vui thích một cáigì... để mà biết xem nhẹ cuộc đời. Cái"say" của Bạch Lạc Thiên cùng với cái"say" của Đào Tiềm là một, đó là cáisay của bậc thánh nhân đắc đạo, cáisay "coi đời như giấc mộng, phú quýnhư phù vân, lấy trời làm màn, lấy đấtlàm chiếu, xem trăm năm như chớpmắt" tuy thấy là một khoảnh khắc

Page 178: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

nhưng mà là một khoảnh khắc củathiên thu.

Có cái tỉnh mà say, nhưng cũng cócái say mà tỉnh. Thế nhân tỉnh mà say,thánh nhân say mà tỉnh. Thế nhân"tỉnh" trong cái "tâm sai biệt" phânbiệt chính tà, vinh nhục, thọ yểu, thịphi... trái lại thánh nhân "say" trongcái "tâm vô sai biệt" (tâm hư) trong đóvũ trụ là một xáo trộn cổ kim, kim cổ,dồn làm một khối: "Lúc nào cũng li bìmờ mịt, không biết cái già nó đã theo đến"... Cái say của thánh nhân là cáisay của người tỉnh. Cái tỉnh của thếnhân là cái tỉnh của người say (mêmuội): Trong cảnh giới nhị nguyên.

Page 179: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Mười Sáu Đức Uống Rượu Có một đại nhân lấy trời đất làm mộtbuổi, lấy muôn năm làm một chốc, lấymặt trời, mặt trăng làm cửa ra vào, lấythiên hạ làm sân, làm đường, đi, khôngthấy vết xe, ở, không có nhà, cửa, trời,tức là màn, đất, tức là chiếu, ý muốn thếnào thì thế. Lúc ở nâng chén cầm bầu,lúc đi thì vác chai, xách mâm, lúc nàocũng chỉ có việc rượu chè, không cònbiết đến gì nữa.

Page 180: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Có một vị công tử và một ông quan,sang qua nghe tiếng tiên sinh như thế,bèn đến tận nhà, xăn tay, vén áo, trừngmắt, nghiến răng, kẻ thì giãi bày lễnghĩa, người thì giảng giải thị phi, ầm ĩnhư đàn ong.

Lúc đó tiên sinh ôm vò rượu, ghévào thùng rượu, tợp cả chén, vểnh râu,ngồi dang hai chân, không nghĩ, khônglo, hớn hở, say sưa, thoáng rồi lại tỉnh.Lắng tai, cũng không nghe thấy tiếng sấmsét, nhìn kỹ cũng không trông thấy hìnhThái sơn, nóng lạnh đến thấu cả thân,cũng không biết, tiền của dục vọng cảm đến tình, cũng không hay, cúi xuốngtrông vạn vật rối rít ở trước mắt khác

Page 181: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

nào bèo nổi bồng bềnh trên sông Giang,sông Hán.

Hai vị kia đứng bên cạnh, tiên sinhthấy như con tò vò, như con sâu rọm màthôi.

Lời bàn:

Bài văn này của Lưu Linh "mắng"nặng hạng người thích tách bạch thịphi, thiện ác...

Đối với người đã xem thời gian vôcùng của trời đất như một buổi, muônnăm là một chốc... thì cái bọn ngườicâu chấp hẹp hòi trong những cái gọilà lễ nghĩa thị phi... còn có nghĩa lý

Page 182: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

gì...

Cái say của Lưu Linh là cái sayĐạo, vượt khỏi nhị nguyên, cho nêntiếng sấm sét không làm kinh động conngười, tiên sinh lắng tai cũng khôngnghe. Hình núi Thái cao to lớn là bao,vậy mà dưới con mắt tiên sinh dù đãhết sức nhìn kỹ cũng không thấy. Tảcái tâm cảm của người đắc Đạo nhưthế quả là tài tình và hài hước.

Còn gì hài hước nữa bằng cách tảhạng Nho gia hăng hái truyền cái đạonhị nguyên của họ như một đàn ong vỡổ: "Có một vị công tử, và một ông quansang qua, nghe tiếng tiên sinh như thế,bèn đến tận nhà, xăn tay, vén áo, trừng

Page 183: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

mắt, nghiến răng, kẻ thì giãi bày lễnghĩa, người thì giảng giải thị phi, ầm ĩnhư đàn ong". Quả là cái cười tàn nhẫn!Tàn nhẫn mà hài hước đến cực độ làcâu chót: Hai vị kia đứng bên cạnh, tiênsinh thấy như con tò vò, như con sâurọm mà thôi!".

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Mười Bảy Ngũ Liễu Tiên Sinh Ông không rõ người ở đâu, tên họ gì,bên nhà có trồng năm cây liễu, nhân đó

Page 184: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

mà đặt tên.

Ông nhàn tĩnh, ít nói, không hamdanh lợi. Tính ham đọc sách, lại khôngcần thâm cứu chi tiết, mỗi lần hội ý điềugì thì vui vẻ quên ăn. Tính thích rượu,nhưng nhà nghèo, không có đượcthường. Người thân cận cố cựu biết vậy,có khi bày rượu mời, ông lại uống hết, đến say mới thôi. Say rồi thì về, khônglưu luyến gì cả.

Tường vách tiêu điều, không đủ chemưa nắng, bận áo vải thô vá, bầu giỏthường trống không mà vẫn vui.

Ông thường làm ăn để tiêu khiển vàtỏ chí mình. Đắc thất không màng, cứ

Page 185: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

vậy trọn đời.

Khen rằng: "Kiềm Lâu nói: Không đau đáu lo cảnh nghèo hèn, không vộivàng mưu cảnh giàu sang".

Lời nói ấy trỏ vào hạng người nhưnày chăng?

Lời bàn

Lối văn u mặc của Đào Tiềm nhẹnhàng hơn của Lưu Linh, nhưng đềucùng một mùi vị hư vô siêu thoát

Bài văn của Đào Tiềm có nhiều đoạn rất hay... "Ông, không rõ là ngườiở đâu, tên họ gì..." Những ai đã hiểu

Page 186: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Thiền, đọc lên sẽ thấy thú vị vô cùng.Trong khi thiên hạ đua nhau tìm cách"lưu danh hậu thế" đánh trống thổi kèn để cho khắp thiên hạ được biết đến cáitên nhỏ bé của mình thì Đào Tiềm cũngnhư Bạch Cư Di khởi đầu nói đến mộtthứ con người "vô danh": Túy Ngâmtiên sinh và Ngũ Liễu tiên sinh

Đào Tiềm hiểu rất rõ những tâm sựcủa những con người háo danh trục lợi,họ nói rất hăng, họ nói rất nhiều... nếukhông phải vì háo danh thì chắc chắnkhông còn cái gì thúc đẩy con ngườiham nói cả. Cho nên Ngũ Liễu tiên sinhlà người "ít nói", và dĩ nhiên bởi ông làngười "không ham danh lợi". Chỉ có mộtcâu mà nói lên được tất cả nhân quả của

Page 187: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

cái trò hề bản gã (comédie du moi)

Lối đọc sách của Ngũ Liễu tiên sinhcũng khác đời. Người đời đọc sách thì đi moi móc từng chữ một, chết trong văntừ chi tiết, lặn hụp trong hình thức, chily phân tích. Ngũ Liễu tiên sinh đọcsách "không cần thâm cứu chi tiết, mỗikhi hội ý điều gì thì vui vẻ quên ăn".Đọc sách mà được như thế là nhậpthầnÔng

Giàu nghèo bất kể, đắc thất khôngmàng. Ngụ Liễu tiên sinh quả là ngườicách xa thiên hạ: Một con người TựDo

Nếu trong hàng đệ tử Khổng Tử

Page 188: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

hỏi Ngài về cái con người quái dị nàylà hạng người thế nào, chắc chắnKhổng Tử sẽ bảo: "Người mà làm gìhiểu nổi. Hỏi Hồi, may ra nó mới cóthể nói cho mà nghe!

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Mười Tám Đánh Cá Với Như Lai Ca vừa đến Linh Tiêu, bỗng nghetiếng khí giới chạm nhau chan chát vanglên! Thích Ca liền bảo Lôi Công bãichiến, và kêu Tề Thiên hỏi. Tề Thiên

Page 189: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

nghe kêu hiện nguyên hình bước tới hétlớn:

- Nhà người ở xứ nào, dám tới đâykhuyên giải?

Thích Ca cười nói:

- Ta ở Cực Lạc, hiệu Thích Ca NhưLai, nghe tin ngươi ngang dọc náo loạnThiên Cung, nên đến đây khuyên ngăn!Chẳng hay ngươi sinh ở đâu, thành đạotừ năm nào, vì sao lại phản Trời nhưvậy?

Tề Thiên nói:

- Trời đất khiến đá nứt sinh ta, lâu

Page 190: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

nay ở non tiên Hoa Quả, động ThủyLiêm. Từ thuở nhỏ theo thầy Tây Thổ,luyện phép trường sinh bất tử. Nay thấytrung giới thâm u, muốn ngự chương tòa,thay vì Thượng đế. Bởi Thiên tướng cảnngăn, nên ta loạn đả Thiên cung, quyếtbuộc Ngọc Hoàng nhượng chức.

Thích Ca cười nói:

- Chẳng qua ngươi cũng là một conkhỉ thành tinh, sao dám lớn mộng cướpngôi Trời? Vả, Thượng đế tu đến mộtngàn năm trăm năm chục kiếp, mỗikhiếp có nhiều năm. Còn ngươi tu luyệnbao nhiêu mà dám lên ngôi báu! Saongươi không biết lẽ phải, lo phần tuniệm, còn quen thói dọc ngang, gặp đạo

Page 191: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

cao e cho uổng khiếp!

Tề Thiên vẫn hiên ngang nói:

- Đi tu nhiều, để rồi làm vua cho được lâu sao? Hễ thiên địa tuần hoàn thìngôi báu cũng phải thay đổi. Ngươi maubảo Thượng đế nhường ngôi, bằngkhông ta phá nát Thiên cung.

Thích Ca trầm tĩnh nói:

- Trừ phép trường sinh và biến hóacủa ngươi ra, ngươi còn phép gì caosiêu hơn nữa, mà dám giành ngôiThượng đế?

Tề Thiên nói:

Page 192: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

- Ta có bảy mươi hai phép huyềncông, luyện đặng trường sinh bất lão, vàcân đẩu vân không ai sánh kịp, nhảy hơnmười ngàn tám trăm dặm, tài phép nhưvậy ta thay ngôi Trời chẳng xứng sao?

Thích Ca bảo:

- Vậy người cùng ta đánh cuộc coitài phép bậc nào?

Rồi Thích Ca giơ bàn tay ra nóitiếp:

- Nếu ngươi nhảy khỏi bàn tay hữunày, ta sẽ bảo Thượng đế nhường ngôicho ngươi, để khỏi tốn công chiến đấu,

Page 193: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

bằng ngươi nhảy không đặng, phải sớmtrở về trung giới tu thêm ít kiếp, mới đủsức đoạt ngôi Trời!

1 2

Cái Cười CủaThánh Nhân

Nguyên Tác:Nguyễn Duy Cần

Tôn Hành Giả nghe nói cườithầm: "Ta nghe tiếng Thích Ca từ lâu,sao còn quê mùa đến thế! Lão Tôn nhảymột cái có tới mười ngàn tám trăm dặm,sá chi bàn tay là bao lớn, mà bày chuyệnđánh cuộc!"

Qua ý nghĩ ấy, Tề Thiên vụt hỏi:

Page 194: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

- Ngươi hứa như vậy, có chắckhông?

Thích Ca đáp:

- Chẳng lẽ ta dối ngươi sao?

Dứt lời Thích Ca xòe bàn tay hữura, bằng lá sen.

Tôn Hành Giả cất thiết bảng, cochân nhảy vọt qua và la lớn:

- Ta qua khỏi Thích Ca thấy rõchăng?

Bỗng Tề Thiên đưa mắt nhìn quanh,thấy có năm cây cột màu đỏ như thịt,

Page 195: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

trên đầu có mây xanh bèn nghĩ thầm:"Ta nhảy xa quá! Dường như đã cùng đường rồi! Có lo chi Thích Ca khôngbảo Thượng Đế nhường ngôi! Nhưng taphải làm dấu, đề phòng khi đối nại vớiThích Ca". Liền nhổ lông hóa ra viếtmực, đề lên cột tám chữ: "Tề Thiên ĐạiThánh đáo thử nhất dụ". Viết xong đáivào cột thứ nhất rồi mới dùng phép cân đẩu vân trở lại, kêu Thích Ca nói:

- Lão Tôn đã nhảy qua khỏi tay,ngươi mau bảo Ngọc Hoàng nhượngchức.

Thích Ca nổi giận mắng:

- Con khỉ đái vất, chưa ra khỏi tay

Page 196: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

ta sao đòi nhượng chức?

Tề Thiên hiu hiu tự đắc đáp:

- Lão Tôn nhảy khỏi tay qua đếnchân trời, thấy có năm cây cột, vớivừng mây xanh. Ta đã làm dấu ngươirồi, ngươi không tin thì đến đó xem.

Thích Ca nói:

- Ta không cần đến làm gì, ngươihãy cúi đầu xuống coi nhà ngươi đãnhảy đến đâu.

Tề Thiên nhìn xuống, thấy ngón taygiữa của Thích Ca có đề tám chữ: "TềThiên Đại Thánh đáo thử nhất dụ" và

Page 197: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

nơi dưới ngón tay cái còn hinh hỉnh hơibọt của nước đái khỉ!

Lời bàn:

Tây Du Ký là một pho tiểu thuyếthoạt kê tài tình nhất của Trung Hoatrong đó xen lẫn một cách hồn nhiênnhững gì sâu sắc nhất mà cũng tầmthường nhất, cao siêu nhất mà cũngngu ngốc nhất. Bởi vậy nó đã thỏamãn được mọi từng lớp con ngườitrong xã hội, từ bậc đại trí đến nhữngbậc bình dân: Già trẻ, bé lớn, đàn ông,đàn bà, con trai, con gái không ai đọc đến mà không cười...

Tôn Ngộ Không là một con khỉ đá

Page 198: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

(thạch hầu) tượng trưng bộ óc thôngminh, tài năng quán thế và đầy ngạonghễ của lý trí, với tham vọng chinhphục tất cả ngoại vật không bao giờbiết dừng (ngày nay gọi là khoa họcvạn năng chinh phục cả không gian vàthời gian). Tam Tạng, tượng trưng tâmđạo, chất phác thật thà (đạo học). Cảhai đại diện cho Trí (Ngộ Không) vàTâm (Tam Tạng). Bát Giới, tượngtrưng thị dục vô bờ bến của thú tínhnơi con người. Sa Tăng thật thà chấtphác hơn, là sức chịu đựng nhẫn nạicủa phần thể xác. Cả bốn thầy trò làbốn yếu tố chính trong con người: Bốnngười ký thực là một. Thiếu một, tập đoàn này không sao đi đến TâyPhương cực lạc... Pascal ví người ta

Page 199: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

có hai phần: Một ông thánh và mộtcon thú. Phần Thánh là Tam Tạng vàNgộ Không (Tâm và Trí). Thị dục làphần con thú trong người đó là BátGiới. Cho nên, dù là bậc thánh nhưTam Tạng thường cũng hay nghe lờithị dục hơn là lý trí. Tam Tạng thườnghay thiên vị Bát Giới hơn Ngộ Không.Bản tính loài người là vậy.

Bài văn trên đây miêu tả một cáchhết sức khôi hài và có duyên cái tínhtự cao tự đại của con người sống bằngTrí và cái tinh thần u mặc tế nhị củaPhật Tổ Như Lai

Nhà Phật chuyên về huyền tướng:Cân đẩu vân của Tề Thiên với một cái

Page 200: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

nhảy đến mười ngàn tám trăm dặm, vậymà cũng không thoát khỏi bàn tay củaNhư Lai. Không còn gì khôi hài bằng

Ai kia bên trời Tây đã tự hào chủtrương "thủy tổ loài người là khỉ",nhưng lại bị người đạo đức hươngnguyện trách cứ vì đã đánh mất nguồngốc thiêng liêng của loài người, nghĩthật oan uổng và hài hước! Phải nói,họ đã bắt chước người Đông phươngmà không dè!

Người Đông phương sở dĩ có chỗkhác biệt với người Tây phương thìhài hước mà Tây phương thì trangnghiêm. Bởi vậy người Tây phương đọc Tây Du Ký thì cười mà đọc

Page 201: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Darwin thì giận: Tổ tiên loài người lẽnào là con thú? Nếu nói như Đôngphương, con người là cả bốn thầy tròTam Tạng, Ngộ Không, Sa Tăng và BátGiới, hoặc nói như Pascal: "Conngười không phải là một vị thánh,cũng không phải là một con thú, mà làcả hai"

1 2

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Mười Chín Cầu Nước Trường Sinh

Page 202: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Đêm ấy, bốn thầy trò Tam Tạng đangyên giấc thì bỗng vào khoảng canh hai,có tiếng chiêng mõ vọng lại inh ỏi.

Tôn Hành Giả lén ngồi dậy, mặc áo,nhảy lên mây trông xuống, thấy bên méNam đèn đuốc sáng lòa, có một đạo sĩ đang đứng lễ bái trên điện Tam Thanh.

Ba vị tiên ông đang mặc áo bát quái đứng độc thần chú. Hai bên bảy tám tên đồ đệ đánh trống và dâng hương.

Tôn Hành Giả tức cười muốn hiệnxuống tìm cách phá chơi cho bõ ghét.Nhưng một mình e làm không nên việc,liền vội trở về rủ Bát Giới, Sa Tăng.

Page 203: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Tôn Hành Giả lén vỗ Sa Tăng dậynói nhỏ:

- Ngộ Tịnh! Mau thức dậy, ta cóchuyện này hay lắm!

- Sư huynh không ngủ sao!

Tôn Hành Giả nói:

- Mau ngồi dậy lén cùng ta đi dựtiệc.

Sa Tăng hỏi:

- Tiệc gì lúc canh ba này?

Page 204: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Tôn Hành Giả nói:

- Tại miếu Tam Thanh, đạo sĩ đanglập đàn làm chay cúng tế. Trên bàn thờcó hơn bảy chục cân bánh in, còn bánhbao thì nhiều lắm. Đó là chưa kể đếncác thứ trái cây bày la liệt! Sư đệ hãycùng ta đến đó hưởng cho mau, kẻochúng cúng xong, dọn hết.

Bát Giới nghe bàn, vụt ngồi dậy nói:

- Sao không kêu tôi đi với?

Tôn Hành Giả nói nhỏ:

- Đừng có om sòm mà thầy thức dậy.Muốn ăn thì lén đi theo ta.

Page 205: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Ba người bò ra khỏi phương trượng,đằng vân đến miếu Tam Thanh.

1 2 3 4 5 6

Cái Cười CủaThánh Nhân

Nguyên Tác:Nguyễn Duy Cần

Bát Giới thấy bánh trái để trênbàn cúng nhiều quá muốn xáp vào làmhỗn. Tôn Hành Giả nắm lại, bảo rằng:

- Đừng có ham ăn làm liều hỏngcuộc! Cứ để cho nó tan lễ rồi sẽ tính.

Dứt lời bắt ấn, niệm chú, hớp mộthơi gió bên hướng Tốn thổi ngay vào.

Page 206: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Tức thì gió ầm ầm nổi lên làm tắt đèn,bay tượng hết.

Các đạo sĩ thất kinh hồn vía. HổLực đại tiên nói:

- Trận cuồng phong to quá, làm đổcả cỗ bàn. Thôi chúng ta đi nghỉ, ngàymai sẽ tụng kinh bổ khuyết.

Các để tử tuân lệnh, để cả đồ đạc ynguyên kéo nhau đi ngủ.

Tôn Hành Giả cười khúc khích, nắmtay Sa Tăng và Bát Giới kéo lại nóinhỏ:

- Bây giờ thì cứ tha hồ mà xơi!

Page 207: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Ba người nhảy phóc lên bàn, mòtrúng món gì thỉnh món ấy.

Bát Giới lăng xăng chạy bên này,nhảy bên kia, Tôn Hành Giả nói:

- Đừng có bốc hốt như con nít, hãyngồi ăn cho tề chỉnh.

Bát Giới nói:

- Đã ra thân ăn vụng mà còn nói gì đến lễ nghi. Ăn ngốn ngấu cho xong,chúng nó hay được, mất ăn cả lũ.

Tôn Hành Giả hỏi:

Page 208: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

- Ba cái cốt Tam Thanh ở đâu?

Bát Giới đưa tay đỡ mấy pho tượnglên, nhìn mặt, rồi nói:

- Đây là cốt ông Nguyên Thủy,chúng ta đặt ngồi giữa, đây là cốt ôngThái Thượng Lão Quân chúng ta đặtngồi bên hữu, còn đây là cốt ông LinhBửu Thiên Tôn, chúng ta đặt ngồi bêntả.

Tôn Hành Giả nói:

1 2 3 4 5 6

Cái Cười CủaThánh Nhân

Nguyên Tác:Nguyễn Duy Cần

Page 209: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

- Chúng ta phải giấu ba cốttượng này, rồi hiện hình ba vị TamThanh thì ngồi ăn mới yên ổn.

Bát Giới nghe nói đắc ý nhảy lênlấy mỏ ủi ngã cốt ông Thái Thượngxuống và mỉa mai nói:

- Thôi! Ông ngồi đã mãn tiệc rồi,xin tránh chỗ cho tôi làm ba miếng.

Sa Tăng cũng bắt chước Bát Giới xôngã tượng Linh Bửu, rồi hiện hình ngồitrên đài.

Tôn Hành Giả nói:

Page 210: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

- Không xong! Đừng làm biếng. Hãygiấu mấy cốt tượng kia đã, kẻo chúngthấy thì bể chuyện.

Bát Giới nói:

- Ba cái cốt to thế kia biết chỗ nàomà giấu?

Tôn Hành Giả nói:

- Ta thấy mạn bên trái gần đây cócái ao, đưa cả xuống tiện lắm.

Bát Giới nhảy xuống, hai tay rinh bacốt tượng đem thả ùm xuống ao, rồi bônba trở về ngồi vào chỗ mình.

Page 211: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Tôn Hành Giả chỉ ăn toàn trái cây.Sa Tăng, Bát Giới thì món nào cũng hảocả. Ba người làm một hơi, cỗ bàn sạchbách.

Giữa lúc đó, bất ngờ có tên tiểu đạosĩ, vì bỏ quên cái đẩu trên bàn nên ra đómà kiếm.

Vừa bước lên đàn, chợt nghe có hơithở như hơi người và có tiếng chépmiệng, tên tiểu kinh hoàng quay lưng lại,thì vừa giậm phải vỏ chuối trợt té chổnggiò.

Bát Giới không nhịn được cười, phálên cười ha hả.

Page 212: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Tên tiểu đạo sĩ hoảng vía, vừa chạyvừa la.

Ba vị đạo sĩ còn thức, nghe la, bướcra hỏi:

- Việc gì thế?

1 2 3 4 5 6

Cái Cười CủaThánh Nhân

Nguyên Tác:Nguyễn Duy Cần

Tiểu đạo sĩ thưa:

- Thầy ôi! Không xong. Đệ tử bỏquên cái đẩu trên đàn nên ra kiếm, nghecó tiếng người thở và tiếng cười sằng

Page 213: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

sặc ở trên bàn.

Ba đạo sĩ nổi giận, hét:

- Hãy thắp đèn lên, tà ma ở đâu dámlộng hành như vậy!

Trông thấy ánh đèn lấp loáng, TônHành Giả đưa tay nắm lấy Sa Tăng, BátGiới giữ lại.

Hai người hiểu ý, ngồi im khôngdám hành động.

Các đạo sĩ gọi đèn khắp nơi, tìmkhông thấy gì cả. Lộc Lực Đại Tiên nói:

- Không thấy người nào đến đây, cớ

Page 214: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

sao cỗ bàn đếu mất hết.

Hổ Lực Đại Tiên tức giận, rọi đènkhắp nơi, thấy vỏ trái cây lột bỏ ê hề,còn bánh bao chỉ còn mấy cái, lẩm bẩm:

- Lạ lắm! Ít ra thì cũng có kẻ nào lẻnvào đây ăn mới có dấu vết này chứ!

Dương Lực Đại Tiên nói:

- Sư huynh đừng nghi ngại. Có lẽ vìchúng ta lòng thành nên Tam Thanh tổsư gián hạ nhậm lễ, sẵn dịp ngài còn đây, chúng ta lạy xin tiên đơn dâng chotrào đình, kẻo lâu nay ao ước.

Hổ Lực Đại Tiên khen phải, liền

Page 215: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

khiến các đệ tử gióng trống lên để cầu đảo.

Hổ Lực Đại Tiên quỳ trước bàn thờvan vái:

- Vua Xa Trì lâu nay ao ước đượckim đơn, xin tổ sư ban ơn huệ.

Bát Giới bấm tay Tôn Hành Giả nóinhỏ:

- Biết như vầy lúc nãy đừng ăn ráng,cứ ra về cho sớm có hơn không. Ănthêm một chút ít không thắm vào đâu màmang họa!

Tôn Hành Giả bấm tay Bát Giới bảo

Page 216: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

im lặng, rồi lên giọng:

1 2 3 4 5 6

Cái Cười CủaThánh Nhân

Nguyên Tác:Nguyễn Duy Cần

- Các tiểu tiên đừng lạy nữa.Chúng tôi vừa dự yến ở nơi bàn đào về đây không có đem theo linh đơn được.Dịp khác sẽ cho.

Các đạo sĩ nghe tượng Tam Thanhtrỗi giọng sợ run lập cập. Nhưng khinghe hết câu, mừng rỡ quỳ lại và nói:

- Thiên Tôn ít khi giáng lâm khó códịp đệ tử được hầu, xin Thiên Tôn

Page 217: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

thương tình đệ tử.

Hổ Lực Đại Tiên quỳ lại, nói tiếp:

- Đệ tử hằng mong ước được vàigiọt nước kim đơn uống để cho sốnglâu, Thiên Tôn đã giáng lâm, lẽ nàokhông thương tưởng!

Sa Tăng bấm Tôn Hành Giả nói nhỏ:

- Bọn này có lẽ thích nước tiên đơnlắm, nên cầu xin mãi. Chúng ta tiếc gìmà không cho.

Tôn Hành Giả hiểu ý, cất giọng nói:

- Chư đệ tử đã thành tâm, lập đài

Page 218: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

cầu nguyện. Thôi ta cũng vui lòng để lạiđây một ít cho chư đệ tử dùng.

Các đạo sĩ đồng quỳ lạy tạ ơn, vànói:

- Thiên Tôn rủ lòng thương như vậy,từ nay triều đình tất trọng đạo ta!

Tôn Hành Giả nói:

- Các ngươi hãy đem đồ đựng lạy đây!

Ba vị Tiên ông liền đứng dậy khiêngmột cái ché lớn để trước bàn tượng, cònbọn đệ tử đứa thì bưng chậu, đứa thì rútbông lấy chân lạc bình để phụ vào.

Page 219: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Tôn Hành Giả nói:

- Các ngươi di tản hết, để ta dùngphép trao nước linh đơn. Nếu kẻ nàorình xem sẽ bị đui mắt.

Các đạo sĩ vâng lời lánh mặt nơikhác.

Tôn Hành Giả đứng dậy, với lấychân lạc bình vén quần đái vào đấy đầynhóc.

1 2 3 4 5 6

Cái Cười CủaThánh Nhân

Nguyên Tác:Nguyễn Duy Cần

Page 220: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Bát Giới nói:

- Tôi cũng thốn bụng, cho tôi đáivới, được chăng?

Tôn Hành Giả chỉ cái ché cho BátGiới. Bát Giới xổ một hơi hơn nữa ché.Sa Tăng cũng phụ vào.

Xong, Tôn Hành Giả gọi các đạo sĩ đến lãnh "nước linh đơn".

Các đạo sĩ lật đật chạy đến cuối đầu lạy tạ, rồi bưng chậu, ché, và chânlục bình xuống dưới đàn.

Hổ Lực bảo đệ tử đem chén chung

Page 221: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

lại, rót uống một hớp.

Vừa nuốt khỏi cổ, Hổ Lực vừa chùimiệng và nhăn mặt.

Lộc Lực lấy làm lạ, hỏi:

- Kim đơn là thuốc tiên, uống ngonlắm, cớ sao lại cau mày?

Hổ Lực đáp:

- Không ngon! Hơi khai!

Lộc Lực không tin, lấy chén múcvào chậu uống một hớp, rồi cũng nhănmặt, nói:

Page 222: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

- Có hơi nước đái heo!

Tôn Hành Giả nghe nói biết đã bạilộ, liền hiện nguyên hình, nạt lớn rằng:

- Chúng bây là những đứa ngu muội.Đó là nước đái của ta, đâu phải kim đơn mà uống?

Ba vị tiên ông thất kinh, hét:

- Mày là ai lại đến đây vô lễ đếnthế?

Tôn Hành Giả cười ha hả, nói:

- Ta là Tề Thiên, theo thầy ta đếnTây Phương thỉnh kinh, nhân qua đây

Page 223: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

thấy các ngươi thết tiệc, ghé vào ănuống cho vui. Bởi vì các người khẩnkhoản cầu xin kim đơn, nên ta mới chomột ít nước tiểu làm kỷ niệm.

Các đạo sĩ nổi giận, kẻ xách chổi đập, người vác gạch ngói liệng. Ba anhem Tôn Hành Giả vội vã đằng vân bayvề.

Lời bàn:

Câu chuyện "Cầu thuốc trường"trên đây trong Tây Du Ký quả là mộtcâu chuyện có tính cách u mặc thượngthừa có công dụng lập tức.

Tây Du Ký "cười" tất cả, không đề

Page 224: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

cao bất cứ thứ gì, Phật tổ cũng khôngtha, Đạo gia cũng bất kể. Trong nềnvăn học u mặc của Trung Hoa, riêngtôi cho nó là một kỳ quan hiếm có.Phải tinh thông Tam Giáo, uyên bácTam Huyền mới có thể hiểu đượcnhững nghĩa sâu kín chứa đựng trongbộ truyện phi thường này.

Nhiều nhà phê bình của ta luận vềtác phẩm này đã nhìn bằng cặp mắtthật thà của các nhà luân lý, như chêrằng Phật tổ mà còn nói láo v.v... họlàm gì hiểu nổi phần u mặc thượngthừa của Tây Du Ký. Thật đáng tiếc.

1 2 3 4 5 6 [Phần Trước] [Phần Kế]

Page 225: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Hai Mươi Mã Tuấn Tuấn, tên chữ là Long Môi, con mộtngười lái buôn, phong thư đẹp đẽ, tínhtình phóng khoáng, thích múa hát,thường theo bọn làm trò, lấy khăn buộclên đầu, đẹp như con gái, nên lại cóthêm tên hiệu là Tuấn Nhân.

Năm mười bốn tuổi được vàotrường quận, nổi tiếng học giỏi. Cha giàyếu, nên nghỉ buôn, một hôm gọi sinh đến bảo:

Page 226: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

- Mấy quyển sách này, đói không thểthổi cơm mà ăn, rét không thể may áomà bận, sao bằng học buôn bán, nối lấynghề cha còn hơn!

Thế là Mã tập nghề buôn, theongười ta ra biển đi buôn. Một hômthuyền bị gió bão cuốn đi suốt mấy ngàyđêm đến một nơi đô thị, người xứ nàyxấu như ma lem. Nhưng khi thấy Mã, họlại cho là yêu quái, kêu rầm lên, kéonhau bỏ chạy tán loạn.

Thoạt đầu trông thấy hình dạng củahọ, Mã sợ lắm. Nhưng sau mới biết làhọ sợ mình, bèn làm cứng, bắt nạt lại.Gặp họ đang ăn uống, liền sấn đến, họsợ chạy trốn, thì ngồi vào ăn nốt những

Page 227: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

thức ăn còn lại.

Lần đầu tiến sâu vào mấy làng trongchân núi. Ở đây có một số người mặtmũi cũng hơi giống người thường nhưngquần áo rách rưới như ăn mày. Mã ngồinghĩ dưới gốc cây, người làng không aidám đi qua, chỉ đứng đàng xa mà ngó.Lâu lâu, biết Mã không phải giống ănthịt người, mới mon men lại gần. Mã lânla hỏi chuyện, tiếng họ nói tuy khó nghe,nhưng cũng lõm bõm hiểu được mộtnữa.

Mã liền nói cho họ biết mình từ đâutới, mấy người kia mừng, phô khắp vớimọi người trong thôn rằng: "Kháchkhông phải định đến đây cắn xé ai

Page 228: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

đâu!". Ấy vậy mà có một người xấu xínhất vẫn đứng xa xa, rồi lập tức trốnmất, không dám tiến lên.

Bọn người dám đến gần Mã lànhững người mồm, miệng, tai mắt mọc đúng chỗ của nó, trông cũng hơi giốngvới người Trung Quốc. Họ bày rượu thịtra mời Mã ăn. Mã hỏi:

- Tại sao họ sợ tôi như vậy?

Bọn ấy trả lời:

- Trước thường nghe ông cha kể lại,cách phía Tây hai vạn ngàn dặm cónước Trung Quốc dân ở đó hình dạng kỳquái. Nhưng chỉ nghe thế thôi. Bây giờ

Page 229: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

mới tin thật.

Mã hỏi:

- Sao các ông nghèo thế?

Đáp:

- Nước chúng tôi không trọng vănchương mà chỉ trọng dung mạo: Ai đẹpnhất thì làm thượng khanh, ai đẹp vừathì làm quan cai trị các dân xã, hạngkém nữa cũng được ngồi trên yêuchuộng nên mới có lương bổng để nuôivợ con. Còn bọn chúng tôi khi mới sinhra, cha mẹ đều cho là xấu xa, phần nhiềuđem vứt ra đường, trừ nhà nào hiếmhoi, không có con nối dõi, mới phải bất

Page 230: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

đắc dĩ mà nuôi vậy?

Hỏi:

- Nước này gọi là nước gì?

- Đại La Sát. Kinh thành ở phía Bắc,cách đây ba mươi dặm.

1 2 3

Cái Cười CủaThánh Nhân

Nguyên Tác:Nguyễn Duy Cần

Mã nhờ dẫn đi xem cho biết.Hôm sau gà gáy đã trở dậy cùng đi,sáng ngày mới đến đô thành. Tườngthành xây bằng một thứ đá đen như mực,

Page 231: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

lầu các cao gần trăm thước, nhưng ít cónhà lợp ngói, chỉ lấy đá đổ úp lên nóc,nhặt một mảnh đá vỡ, lấy móng tay cạora, thì không khác gì son tàu.

Lúc ăn, nhằm buổi tan chầu, có mộtvị quan lớn che lọng từ trong triều đi ra.Người làng trỏ bảo:

- Kia là quan Tướng Quốc.

Mã ngẩng lên trông, thấy hai taiquan Tướng Quốc đều mọc ngược trởlại, mũi ngài có ba lỗ, rèm mi rủ xuốngche kín cả mặt như bức mành mành.

Kế đến mấy người cưỡi ngựa nốigót theo sau. Người làng lại nói:

Page 232: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

- Đấy là các quan đại phu.

Rồi lần lượt chỉ khắp các mặt quangiới thiệu cho Mã coi: Ông nào ông nấyrâu tóc lởm chởm, hình dạng quái dị. Kỳnhất là hễ quan chức càng nhỏ thì mặtmũi càng đỡ xấu.

Một lúc Mã ra về, người đi đườngtrông thấy đổ xô mà chạy, ngã dúi vàonhau, như gặp quái vật. Người làng cốgiải thích cho họ nghe, họ mới dám đứng lại, nhưng cũng chỉ đứng xa xa.

Từ bấy giờ, trong nước, từ lớn chíbé, ai cũng biết sơn thôn hiện có ngườiquái ở. Thế là các quan khanh, quan đại

Page 233: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

phu muốn xem cho rộng tầm con mắt,tranh nhau sai người trong thôn mời Mã đến. Nhưng mỗi khi đến nhà nào, ngườicanh cổng liền đóng ngay cổng lại, đànông đàn bà nấp trong cửa nhìn ra, thìthào bàn tán, đi suốt ngày không ai dámmời vào nhà. Người làng nói rằng:

- Ở đây có quan chấp kích đã đượctiên vương sai sứ đi ngoại quốc, trôngthấy người lạ cũng nhiều, hoặc giả ôngấy không sợ chăng?

Bèn cùng đến nhà chấp kích, quảthiên ông ta vui mừng, vái chào đón vàtôn làm thượng khách. Mã ngắm nghía vịlão quan thấy tuổi trạc tám chín mươi,mắt lồi hẳn ra ngoài, râu ria tua tủa như

Page 234: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

lông nhím nói rằng:

- Kẻ hèn này lúc trẻ phụng mệnh vuađi sứ rất nhiều nước, duy có nước TrungHoa là chưa đến bao giờ. Năm nay đãmột trăm hai mươi tuổi, ai ngờ lại còn được trông thấy nhân vật thượng quốcthực là may mắn! Việc thế nào cũng phảitâu lên thiên tử mới được. Nhưng lãophu ẩn cư sơn dã, đã lâu không bước tớisân rồng, sáng mai xin vì ông đi mộtchuyến.

Liền sai mở tiệc, phân ngôi chủkhách mời ngồi, rượu được vài tuần, lãoquan truyền đòi bọn nữ nhạc ra, tất cảtới hơn mười cô, thay đổi nhau múa hát,trông cô nào cũng xấu như quỷ dạ xoa,

Page 235: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

đầu bịt gấm trắng áo đỏ dài quét đất,giọng hát líu lường, không rõ ra câu gì,nhịp điệu thực là kỳ dị.

Chủ nhân ra vẻ vui thích lắm, hỏirằng:

- Bên Trung Quốc các ông có đàn cathế này không?

Thưa rằng: "Có!"

Lão quan xin Mã hát thử cho nghe,Mã bèn gõ vào bàn mà hát một bài, chủnhân mừng, nói rằng:

- Lạ quá! Tiếng nghe như phượnghót rồng ngâm, lão phu quả thực chưa

Page 236: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

từng được nghe bao giờ.

1 2 3

Cái Cười CủaThánh Nhân

Nguyên Tác:Nguyễn Duy Cần

Hôm sau lão quan vào triều tiếnMã lên quốc vương. Vương vui vẻ hạchiếu vời. Có hai ba vị đại thần canrằng: Mã hình dạng quái dị e đức vuatrông thấy sợ quá mà chết khiếp đi, cóhại đến long thể chăng? Vua bèn thôi.

Lão quan về nói với Mã, có ý tiếcrẻ hộ chàng.

Ở nhà chấp kích được ít lâu, một

Page 237: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

hôm uống rượu say với chủ nhân, say,bèn rút kiếm đứng lên múa, lại lấy thanbôi vào mặt, giả làm Trương Phi. Chủnhân cho là đẹp, nói rằng:

- Xin khách cứ để nguyên bộ mặtTrương Phi như thế, ngày mai vào chàotể tướng, tất thế nào tể tướng cũng vuilòng dùng ngay, bổng lộc không lo gìthiếu.

Mã nói:

- Trời đất! Chỉ làm trò chơi chốc látthì còn khả dĩ, chớ ai lại nhờ vào bộ mặtđể cầu công danh bổng hậu bao giờ!

Chủ nhân nài mãi, Mã phải bằng

Page 238: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

lòng vậy. Rồi bèn truyền mở tiệc mờicác quan đến uống rượu, dặn Mã vẽ mặtđể ngồi chờ đợi. Một chốc khách đếngọi Mã ra chào. Khách kinh ngạc nói:

- Ô hay! Quái lạ thực! Sao ngàytrước xấu xí thế, mà bây giờ lại đẹp đẽthế này?

Bèn kéo cùng ngồi uống rượu rấtvui. Mã đứng lên uốn éo hát một bàitheo điệu thợ cấy, cử tọa không ai làkhông mê thích. Hôm sau tranh nhaudâng sớ tiến cử Mã lên Hoàng đế, vuamừng lắm, sai mang cờ tiết ra triệu Mãvào triều bái yết, vua phán hỏi đạo trịan ở Trung Quốc thế nào, Mã trình bàycặn kẽ, được vua khen lắm, truyền bày

Page 239: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

yến tiệc ở Ly Cung, ban thưởng cho.Rượu đã say, vua phán hỏi:

- Nghe đồn khanh múa hát giỏi lắm,có thể cho quả nhân nghe một bài đượckhông?

Mã lập tức đứng lên múa, cũng bắttrước lấy gấm trắng bịt đầu, hát theo điệu cò lả. Vua bằng lòng lắm, ngayngày hôm ấy xuống chiếu phong cho làmHạ đại phu, luôn luôn cho ngồi hầu yến,ân sủng đặc biệt.

Lâu dần các quan trong triều đềubiết là Mã khoác bộ mặt giả, đi đến đâucũng thấy người ta thì thầm bàn tán,không vồn vã thân mật như trước, Mã tự

Page 240: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

thấy mình cô lập, trong bụng áy náykhông yên bèn dâng sớ xin về hưu, vuakhông nghe. Lại xin nghỉ dưỡng sức ítlâu, vua bằng lòng cho nghỉ ba tháng.

Mã liền lấy ngựa chở vàng về sơnthôn. Người trong thôn quỳ xuống mà đón. Mã lấy vàng lụa phân phát cho mấyngười quen thân từ trước, tiếng reomừng vang lên như sấm.

Lời bàn:

Bài văn này, đọc kỹ mới thấy rõphần u mặc độc đáo của nó

Trang Tử nói: "Có người bệnh hủikia nửa đêm sinh đặng đứa con. Bèn

Page 241: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

lật đật kiếm cho đặng lửa để xem, chỉnơm nớp lo sợ nó không giống mình."

Ông lại bảo: "Đồng với ta, cho talà phải, không đồng với ta, cho ta làquấy". Ôi, lẽ Thị Phi của con người tachỉ có thế mà thôi ư!

"Họ Tử xa có con lợn nái sắc đenhuyền, đẻ một lứa ba con, hai con đenhuyền, một con loang lổ. Lợn nái nuôihai con lợn con giống mình rất chămchỉ cẩn thận, hơi một tí cũng lo sợ.Còn con lợn loang lổ khác mình, thìghét bỏ, sau cắn chết, xé cả gan ruộtnát nhừ mới thôi". Tình sử Trung Hoacũng có câu chuyện u mắc như sau: Cómột chàng si tình, yêu một ý trung

Page 242: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

nhân một mắt. Ra đường anh ta nhìn đàn bà chung quanh, hết sức bất mãntại sao họ lại có dư một con mắt!

Có thể nói, nếu muốn tóm tắt ýnghĩa sâu xa của bài văn nầy, ta có thểmượn lời của Maurice Maeterlinck màrằng: "Trong nhà thương điên, dướicon mắt của các người điên, kẻ điênnhất phải chăng là ông giám đốc bệnhviện"

Phan Sào Nam bàn về quẻ Bác cóviết rất đúng: Quẻ Bác là quẻ âm cựctrưởng, dương cực tiêu. Âm là tiểunhân, dương là quân tử. Ở thời buổinày, tiểu nhân đắc chí hoành hành,người quân tử không còn chỗ nào mà

Page 243: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

hành động được nữa, chỉ nên ẩn dậtmà chờ thời, may ra mới khỏi bị bọntiểu nhân hãm hại".

Đúng là tâm sự của những bậc "ấnquân tử" thời Xuân Thu Chiến Quốc.Sở cuồng Tiếp Dư khuyên ngăn KhổngTử: "Phụng ơi! Phụng ơi! Lúc đời vô đạo, sao không ở ẩn? Đức sao mà suythế! Từ nay trở về trước thì không saocan được! Nhưng mà từ đây về sau,còn có thể tự hối lại được! Nên thôi đi! Nên thôi đi! Ngày nay mà đi làmchính trị, nguy lắm thay!"

Lão đánh cá quả có lý khi khuyênKhuất Nguyên: "Thánh nhân tùy thờimà không câu nệ việc gì. Có phải đời

Page 244: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

đục cả, sao ông không khuấy thêm bùn,vỗ thêm sóng cho đục thêm một thể?Loài người say cả sao. Ông không biếtăn cả men húp cả bã cho say theo mộtthể? Việc gì mà phải phòng xa nghĩsâu đến nỗi phải bị phóng khí?" Chínhlà chỗ mà Trang Tử đã nói: "Ôi! Hạngthật mê, suốt đời không tỉnh. Hạngthật ngu, suốt đời không khôn. Bangười cùng đi mà có một người mê, thìchỗ mình định nói còn có thể mong đạttới được, là vì kẻ mê ít, mà người tỉnhnhiều. Nếu ba người cùng đi mà có tớihai người mê, thì chỗ mình định nói đến không thể mong đạt tới được là vìngười mê nhiều mà người tỉnh ít. Naycả thiên hạ đều mê, ta dù có muốn chỉ đường cũng không thể được. Chẳng

Page 245: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

cũng xót xa lắm sao!... Biết là sựkhông thể được mà vẫn cứ gượng làm(tri kỳ bất khả nhi vi chi) đó lại còn mêhơn thiên hạ nữa!"

Câu chuyện Mã Tuấn trên đây củaBồ Tùng Linh quả là một thứ trào lộngu mặc thượng thừa... Hay nhất là đoạnchót: "Mã Tuấn làm trò, bôi mặt giảlàm Trương Phi... Bấy giờ lại đượcngười nước La Sát quý mến và yêu cầugiữ luôn bộ mặt giả ấy. Nhờ vậy màMã được giàu sang vinh hiển. Nhưngsau dần, người ta biết rõ là Mã mangbộ mặt giả nên không còn thích nữa,cũng chẳng ai ưa gì những con ngườigiả dối ấy". Mã Tuấn quả là ngườisáng suốt nên đã biết lo xa mà xin về

Page 246: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

hưu trước.

1 2 3

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Hai Mươi Mốt Coi Bói Nguyên bị đuổi, ba năm không đượcgặp vua, tận trí tận trung mà lại bị gièmpha che lấp. Lòng buồn ý loạn, khôngbiết phải đi con đường nào, mới đếnquan thái bốc trịnh Thiềm Doãn:

Page 247: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

- Tôi có điều nghi, xin tiên sinhquyết hộ cho.

Thiềm Doãn sửa ngay lại cỏ thi,phủi bụi mu rùa, hỏi:

- Ông muốn dạy tôi việc chi?

Khuất Nguyên đáp,

- Tôi có nên khẩn khấn khoản khoảngìn giữ mãi một lòng trung, hay nên đưa đón theo đời để khỏi khốn cùng?

Có nên bừa cày hết sức làm ruộngmà nuôi thân hay nên giao du với ngườivinh hiển để cầu danh?

Page 248: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Có nên nói thẳng, không gì nể đếnthân ngay, hay nên nói theo thói tục, cầusang giàu để sống bê tha?

Có nên siêu nhiên xuất thế để giữgìn thiên chân, hay nên nịnh nót khúmnúm, xum xoe cười gượng để thời đànbà?

Có nên liêm khiết, chính trực để được sạch trong hay trơn tru tròn trĩnh,như mỡ như da, để được như cây cộttròn?

Có nên ngang tàn như con ngựa thiênlý, hay nên lênh đênh như con vịt nước,cùng nhấp nhô với sóng mà toàn đượctấm thân?

Page 249: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Có nên chạy đua với loài Kỳ, Ký,hay noi theo cái vết của loài ngựa hèn?

Có nên sánh vai với loài hàng hộc,hay nên tranh ăn với đám vịt gà?

Đường nào kiết? Đường nào hung?

Bỏ đường nào? Theo đường nào?

Đời hỗn trọc mà không thạnh thì cáive là nặng mà nghìn cân là khinh, cáichuông vàng thì bỏ nát cái nồi đất thìkêu vang, kẻ gièm pha thì tên tuổi caotrương mà người hiền sĩ thì không têntuổi.

Page 250: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Than ôi: Biết nói gì đây? Ai biết talà trong sạch?

Thiềm Doãn đặt cỏ thi xuống, tạrằng:

- Thước có khi lại ngắn, mà tấc cókhi lại dài, vật có chỗ không đủ, mà trícó chỗ không sáng. Số có chỗ đoánkhông tới, mà thần có chỗ cũng khôngthông. Ông cứ theo lòng mà làm cho đúng ý ông. Cỏ thi và mu rùa, quả khôngthể biết được việc ấy!

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Page 251: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Phần Hai Mươi Hai Đông Lăng Khuất Lăng bị phế, đến Tư Mã QuýChủ coi bói.

Quý Chủ hỏi: "Quân hầu bói việcgì?"

Đông Lăng nói: Nằm lâu muốn dậy,bị giam lâu thì muôn thong thả, buồnbực lâu rồi thì muôn ngáp hơi... Tôinghe rằng: Sự chứa đựng lâu rồi thì phảitiết ra, sự bế tắc đến cùng cực rồi thìphải được thông đạt, sự nóng đến cùngcực rồi thì nổi gió, bị ứ đọng đến cùngcực rồi thì lại thông đông qua xuân đến,

Page 252: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

không gì co rồi mà không duỗi ra rồi thìtrở lại, một đi, một về. Tôi còn có đềunghi, xin tiên sinh chỉ bảo.

Quý Chủ đáp: "Nếu vậy thì quân hầuđã biết cả rồi, vậy còn coi bói làm gì".

Đông Lăng nói: "Tôi chưa biết rõ lẽảo điệu ấy, xin tiên sinh dạy lại cho".

Quý hủ đáp: "Ôi! Đạo Trời thân vớigì? Chỉ thân với Đức mà thôi. Quỷ thầnlinh nhờ đâu? Nhờ người mà linh. Cỏthi là thứ cỏ khô, mai, mai rùa là thứxương khô đều là vật vô tri. Quân saokhông nghĩ đến ngày trước? Có ngàytrước tất phải có ngày nay. Cho nên đây,bây giờ là tường xiêu gạch nát, thì biết

Page 253: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

đâu ngày trước đây là cao lâu tửu quán,bây giờ đây là bụi hoang cành gãy, thìngáy trước biết đâu là hoa quỳnh câyngọc, bây giờ đây là tầm giải dướisương, ve kêu trong gió, thì ngày trướcbiết đâu đây là những khúc Phượng sênhLong dịch, bây giờ đây là ma trơi, đom đóm, thì ngày trước biết đâu đây là đènvàng nến bạc, bây giờ đây là rau đắngrau má mùa xuân thì ngày trước, biết đâu đây là cao lương mỹ vị, bây giờ đây là lá phong hồng bông địch trắng,thì ngày trước biết đâu đây chẳng làgấm xứ Thục, lụa xứ Tề. Trước kiakhông có mà nay có, đâu phải dư, trướckia có mà nay không, đâu phải thiếu.Vậy nên, hết ngày tới đêm, hoa nở lạitàn, xuân qua thu đến, vật cũ rồi mới,

Page 254: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

dưới dòng nước chảy mạnh tất có vựcsâu, dưới chân núi cao tất có hang thẳm.Quân hầu đã biết rõ lẽ ấy rồi, còn coibói làm gì!"

Lời bàn:

Bài văn của Khuất Nguyên, nhiềungười khen là thứ u mặc sâu sắc.

Lối u mặc của Khuất Nguyên là lốiu mặc phần thể tách bạch thị phi, thuaxa lối u mặc của Lưu Bá Ôn. Văn củahọ Lưu phản phất có mùi vị siêu thoátcủa Hư Vô, rõ là giọng nói nhẹ nhàngthản nhiên của Dịch đạo. Đó là kẻ đãbiết rõ là cùng thông, còn đi coi bóilàm gì nữa!

Page 255: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Than ôi! Biết nói gì đây? Ai biết talà trong sạch?", Khuất Nguyên đi coibói là phải. Lời của Thiềm Doãn rất đúng: "Thần, có chỗ cũng khôngthông!". Cái thần minh của KhuấtNguyên bị tấm màng vô minh của nhịnguyên che lấp, quả không làm gìthông nổi. Thần thánh cũng khôngthông.

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Hai Mươi Ba Người Đánh Xe Lừa

Page 256: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Người đánh xe lừa, rất bực mìnhgiống lừa cứng cổ. Giống này, hễ làmbiếng không đi, thì đứng lỳ một chỗ,càng bị đánh càng lùi thêm... Anh ta bènnghĩ ra một kế: Đem bó lúa tươi thơmngát treo trước đầu lừa.

Lừa thấy lúa thơm, bước tới ăn.Nhưng, bước tới thì bước, mà bó lúavẫn không bao giờ ăn được. Nhờ vậymà nó cứ bước mãi... Người đánh xekhông cần thúc giục, mà xe cứ lăn tới đều đều... theo ý muốn. [Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười Của Nguyễn

Page 257: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Thánh Nhân Duy Cần

Phần Hai Mươi Bốn A Lưu Lưu là tên tiểu đồng ông ChuNguyên Tố. Nó thực là ngây ngô, không được việc gì cả. Vậy mà Chu NguyênTố nuôi nó suốt đời.

Lúc ông bảo nó quét nhà, nó cầmchổi quanh quẩn suốt buổi mà khôngsạch được cái buồng con. Ông giậnmắng, thì nó quăng chổi, lẩm bẩm: "Ôngquét giỏi thì phiền đến tôi làm gì!"

Khi ông đi vắng, sai nó chực ngoàicửa, dù khách quen đến, nó cũng không

Page 258: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

nhớ được tên ai. Có hỏi, thì nó nói:"Người ấy lùn mà béo. Người ấy gầy vàlắm râu. Người ấy xinh đẹp. Người ấytuổi cao và chống gậy". Đến lúc đó nóliệu chừng không nhớ xuể, nó đóng cửalại, không cho ai vào nữa.

Trong nhà có chứa một ít đồà cổnhư chén, lọ, đỉnh, đôn. Khách đếnchơi, nó bày ra cho xem.

Lúc khách về, nó lẻn đến gõ các thứấy mà nói: "Những thứ này có khi bằng đồng, mà sao nó đen sì như thế?" Rồi nóchạy đi lấy cát, lấy đá, lấy nước để đánh.

Nhà có cái ghế gãy chân, ông sai nó

Page 259: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

đi chặt cây có chạc, để chữa lại. Nócầm búa, cưa, đi khắp vườn. Hết ngày,về, nó chìa hai ngón tay làm hiệu mànói: "Cành cây có chạc đều chĩa lên cả,không có cành nào chúc xuống đất". Cảnhà đều cười.

Trước sân có vài cây liễu mớitrồng. Ông sợ trẻ láng giềng đến nghịchhỏng, sai nó trông nom giùm. Đến lúc nóvào ăn cơm, nó nhổ cả cây lên và cất đimột chỗ.

Công việc nó làm, nhiều chuyện đáng cười như thế cả.

Ông Chu Nguyên Tố là người viếtchữ chân tốt, mà vẽ lại giỏi lắm. Một

Page 260: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

hôm, ông hòa phấn với mực để vẽ. ThấyA Lưu, hỏi đùa: "Mầy vẽ đượckhông?". A Lưu đáp: "Khó gì mà không được!" Ông bảo vẻ, A Lưu vẽ nét đậm,nét nhạt, nét xa, nét gần như người xưanay vốn đã biết vẽ. Ông thử luôn mấylần, lần nào A Lưu vẽ cũng được như ýcả. Từ bấy giờ, ông dùng đến A Lưuluôn, không lúc nào rời.

Sau A Lưu nổi tiếng là một nhà danhhọa.

Lời bàn:

Câu chuyện dường như cố ý nêulên những cái ngây ngô đờ đẫn... đểrồi đưa ra một nhận xét bất ngờ của

Page 261: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Hàn Tín dụng quân: "Dụng nhân nhưdụng mộc". Trong trời đất, không vậtnào là vật bỏ, chỉ vì ta không biết dùngdo thành kiến mà phí uổng không biếtbao nhiêu là nhân tài của đất nước

Nhưng có A Lưu, cũng phải có ChuNguyên Tố, có Hàn Tín phải cóTrương Lương

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Hai Mươi Lăm Cầu Cho Bạo Chúa Sống Lâu.

Page 262: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Có một lão bà ở Syracuse. Lúc bấygiờ vua Dennys trị dân tàn bạo một cáchkhông thể nói.

Thiên hạ đều cầu khẩn cho vuachóng chết.

Thế mà lão bà sáng nào cũng vàogiáo đường cầu nguyện cho bạo chúasống lâu. Hơn nữa lại còn vái lạy thầnlinh, nếu có làm chết xin làm chết mìnhthay cho hôn quân.

Vua biết tin lấy làm lạ lùng quá, bènvời lão vào hỏi cho rõ lý do. Lão bànói:

- Tôi nay không có xuân xanh nữa!

Page 263: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Trước đây, khi tôi còn trẻ, nước tôi đãphải gặp hôn quân vô đạo, thật là khổ sởvô cùng. Tôi cầu nguyện cho nước thoátkhỏi hôn quân. Sau đó kẻ hành thích vuakhác lên kế nghiệp. Ngờ đâu lại tàn bạohơn vua trước. Tôi lại nghĩ, giả sử vuanày chết đi, thì có lẽ nhân dân thoát khỏilầm than. Hay đâu vua ấy qua đời, thì đến bệ hạ lên ngôi, thiên hạ lại lầm thannhiều hơn các đời vua trước nữa. Lấy đó mà suy, thì đời sau chắc hẳn vua lạicòn tàn ác hơn đời này. Sở dĩ tôi cầunguyện đem thân này thế cho nhà vua được trường thọ là để trì hoãn đượccuộc thay đổi ấy ngày nào hay ngày đó!

Lời bàn:

Page 264: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Câu chuyện bắt đầu là đã có sựbất ngờ. Và từ bất ngờ này đến bấtngờ khác, ta đi đến một bất ngờ vôcùng hài hước này: Trong khi ai aicũng đều cầu mong cho bạo chúa chết đi, lại có một bà lão vái van cho bạochúa sống lâu, và nếu cần, chết thếcho bạo chúa

Nhất là câu giải thích cuối cùngcủa lão bà, thì quả là điều mà khôngai tưởng tượng. Phải chăng đó là lờinói của một tâm hồn tuyệt vọng haymột tiếng cười nghịch ngợm chua chát,vô cùng can đảm, để mà đùa cợt vớicuốc đời?

Sau hồi ngạc nhiên và thỏa mãn

Page 265: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

với câu "chửi" táo bạo vào mặt hônquân, ta cảm thấy có một ý vị sâu sắctrong lời nói đầy kinh nghiệm và"khôn ngoan" của lão bà. Lúc bà còntrẻ tuổi, bà cũng tin rằng hễ giết đượcbạo chúa thì thay đổi được cuộc diệnxã hội tức khắc. Nhưng, qua bao nhiêulần thay đổi, bà lại thấy xã hội nàycàng điêu linh thống khổ hơn. Nay bà đã già rồi, với bao kinh nghiệm đã trảiqua, bà không còn ảo vọng nữa [Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Hai Mươi Sáu Quên Thầy

Page 266: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Ngày kia, có một người đi tìm thầyhọc đạo.

Gặp một người hướng dẫn, ông nàycăn dặn:

- Hãy kiên tâm ngồi tịnh nơi đây.Đúng năm nữa sẽ gặp mặt Thầy.

Năm sau, ông ấy đến hỏi:

- Đã gặp Thầy chưa?

- Thưa, đã gặp.

- Vậy, cứ tịnh thêm năm nữa, sẽnghe thầy dạy đạo cho.

Page 267: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Năm sau, ông ấy đến hỏi:

- Đã nghe Thầy truyền đạo chưa?

- Thưa đã được Thầy truyền rồi.

- Vậy bây giờ hạy tịnh thêm nămnữa, đến khi nào không còn nghe Thầynói nữa, bấy giờ anh mới chứng được đạo.

Lời bàn:

Lời nói cuối cùng của người hướngdẫn quả rất bất ngờ đối với phần đôngnhững kẻ xưa nay đi tìm Đạo vẫn cóthành kiến "Không thầy đố mầy làm

Page 268: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

nên"

Thầy, dưới hình thức một người đãđắc Đạo, những sách vở kinh truyện,những giáo điều tôn giáo, luân lý...Trong con đường tìm Đạo tuy cần,nhưng chỉ cần lúc ban đầu mà thôi."Có" Thầy, nhưng rồi phải "quên"Thầy và sau cùng "mất". Thầy thì mớichứng được Đạo. Aurobindo Ghose cónói "thầy là một cần thiết", Thầy cũnglà một trở ngại". Ông thầy giỏi làngười không có đệ tử, tức là người đãgiúp cho đệ tử mình không cần dùng đến mình nữa. Ở Thiên Đức Sung Phùsách Trang Tử có viết: "Khổng Tửdường như chưa phải là bậc chí nhân!Ông ta làm gì mà đông đệ tử thế? Vậy

Page 269: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

chứ ông không biết rằng đối với bậcchí nhân, có nhiều đệ tử là tự tạo chomình có nhiều gông cùm xiềng xíchsao? Người đệ tử phải thoát khỏi ôngThầy, mà ông Thầy cũng phải thoátkhỏi đệ tử của mình mới là người đắcĐạo"

Ngày kia Phật chỉ trăng nói với đệtử: "Kìa là mặt trăng, nhìn theo ngón tayta mà thấy. Nhưng đừng quên: Ngón tayta không phải là mặt trăng". Có thấyngón tay, có nhìn theo ngón tay, và cóquên ngón tay... thì mới thấy trăng

Mỗi người của chúng ta giống mộtcái chuông, mà ông Thầy của chúng tacũng là một cái chuông. Nhờ hiện

Page 270: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

tượng cộng hưởng mà tiếng chuôngcủa ta nổi lên cùng tiếng chuông củaông Thầy, nhưng tiếng chuông của takhông phải là tiếng chuông của Thầy.Cho nên ta mới nói "đồng thinh tươngứng". Cũng như mắt trời gọi ánh sánggiúp cho trăm hoa đua nở, nhưng câynào trổ hoa nấy

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Hai Mươi Bảy Thịt Cừu Non Một con cừu non, ngày kia, đến bên

Page 271: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

vòng tay Thượng Đế, nũng nịu:

- Thưa Ngài, tại sao tất cả loại thúăn thịt đều chọn con làm món ăn thíchnhất của chúng?

Thượng đế cười bảo:

- Biết sao bây giờ, con! Chính Ta đây, nhìn thấy con, Ta cũng sinh dạmuốn ăn con thay!

Lời bàn:

Câu chuyện u mặc trên đây của ẤnĐộ Giáo muốn nói lên một thực tạisiêu hình của Tạo Hóa.

Page 272: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Người ta thường cho rằng tạo hóahiếu sinh, nhưng người ta cũng đãquên tạo hóa cũng hiếu sát

Cái cười của thượng đế đây làmcho chúng tôi liên tưởng đến cái cườicủa Án Tử: Cảnh Công nước Tề đichơi núi Ngưu, trèo lên mặt thành,ngắm trông rồi tràn nước mắt vừakhóc vừa nói:

- Đẹp quá! Thật là thịnh vượng!Thế mà nỡ nào một tuổi một già, bỏnước này mà chết đi. Giả sử xưa nay,người ta cứ sống mãi, quả nhân quyếtkhông nỡ bỏ nước Tề

Lũ Sử Không, Lương Khưu Cứ thấy

Page 273: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

vua khóc, cũng khóc theo

Một mình Án Tử đứng bên cạnhcười.

Cảnh Công hỏi:

- Quả nhân hôm nay đi chơi thấycảnh mà buồn. Không và Cứ đều theoquả nhân mà khóc, một mình nhàngươi cười là nghĩa làm sao?

Án Tử thưa:

- Nếu người giỏi mà giữ mãi đượcnước thì Thái Công, Hoài Công đã giữmãi. Nếu người mạnh mà giữ đượcnước này, thì Linh Công, Trang Công

Page 274: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

đã giữ mãi. Mấy ông vua ấy mà giữmãi, thì vua nay chắc đang mặc áo tơi đầu đội nón lá, đứng giữa đồng mà loviệc ruộng nương, có được đâu chỗnày mà lo đến cái chết. Chỉ vì hết đờinày đến đời kia, thay đổi mãi đến lượtnhà vua, mà nhà vua lại than khóc thậtlà kỳ lạ quá! Nay tôi thấy vua bất thức,bầy tôi lại siểm nịnh hùa theo, cho nêntôi cười

Cảnh Công nghe nói lấy làm thẹn,rót chén rượu tự phạt, rồi phạt Không,Cứ, mỗi người một chén

Nếu Tạo hóa chỉ hiếu sinh màkhông hiếu sát, thì sông biển chỗ đâumà cho loài thủy tộc sống, mặt đất này

Page 275: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

còn chỗ đâu cho người vật ở...? Cáiluật sinh nằm trong cái luật sát. Chínhngay trong cái Chết mới thấy nhánglên một cái Sống vô tận của Đất Trời

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Hai Mươi Tám Đôi Dép Da Ngày xưa, bên Ấn Độ, có một nhàvua cảm thấy đau thương cho dân trongnước bị trầy chân hay đứt chân vì gaigóc đá sỏi gồ ghề của mặt đất bèn chovời quần thần đến ra lệnh:

Page 276: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

- Trẫm không thể chịu nổi khi thấycon dân trong nước bị đá sỏi gai góclàm thương tổn đôi chân mềm mại. Vậy,hãy cố gắng cho lót bằng da thú tất cảmặt đất trong nước cho ta.

Một hiền giả cao niên trong nướckhuyên vua:

- Theo ngu ý, thì tại sao bệ hạ khôngcho thi hành một cách giản dị và dễ thứchiện hơn, là truyền cho nhân dân mỗingười hãy cắt hai miếng da vừa với đôichân. Như thế, kết quả cũng như nhau:Không ai bị đá sỏi gai góc làm tổnthương đôi bàn chân của mình nữa cả.

Page 277: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Vua nghe nói phải. Và nhờ đó mớicó bày ra đôi dép da.

Lời bàn:

Giọng u mặc trong bài văn trênthật là một thứ u mặc thượng thừa, vìnó đã đặt ra một vấn đề vô cùng quantrọng của nhân sinh: Sự đối xử củacon người với sự vật bên ngoài. Haynói một cách rõ ràng hơn, nó đưa racho chúng ta hai phương pháp thức trịnội của Đông phương Đạo học vàphương thức trị ngoại của Tây phươngKhoa học

Cả hai phương thức, tuy khác nhauvề phương tiện, nhưng mục tiêu đều

Page 278: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

phục vụ con người với một lòngthương yêu chân thành

Theo Đông phương Đạo học, bắtcon người thích ứng với thiên nhiên dễhơn và giản tiện hơn là bắt thiên nhiênchiều theo con người. Nói một cáchkhác: Mùa đông mắc áo lạnh dễ hơnlà bắt đừng có một mùa đông

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Hai Mươi Chín Hũ Vàng

Page 279: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Một người kia có mua của một ngườiláng giềng một miếng đất.

Bữa đó nhằm phải ngày chót của"thời hoàng kim", và đến sáng hôm sau,sẽ chuyển qua "thời hắc ám"

Mua miếng đất xong anh bèn đào đất ngay để dựng cột nhà, thì lại đàotrúng một hũ vàng. Anh bèn lật đật quanhà người láng giềng, chủ cũ miếng đấtcho hay: "Tôi vừa đào miếng đất mà tôivừa mua của anh, tôi gặp một hũ vàng.Tôi mua đất chứ không mua vàng, vậyxin trả lại cho anh!"

Người kia nói:

Page 280: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

- Tôi mừng giùm anh đó. Khi tôibán cho anh miếng đất là tôi đã địnhbán tất cả, có đâu chừa món nào trong đó. Vậy, nó là của anh, tôi không cóquyền nhận nó.

Hai bên cứ nhường nhau mãi đếnkhi trời sắp tối mà chẳng ai chịu nhận hũvàng. Hai bên đều nghĩ rằng cũng nên để qua ngày sau cho đôi bên suy nghĩ lạichín chắn rồi sẽ hay.

Đêm đó, đâu dè lại lúc chuyển sang"thời hắc ám": Ngọn gió vật chất và tưlợi thổi tràn khắp mặt đất, tâm hồn đạo đức của hai bên đều bị ảnh hưởng hắcám mà không hay.

Page 281: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Sáng đến, hai người lại gặp nhaunhư lời hẹn hôm qua.

Người mua đất liền nói:

- Tôi đã suy xét kỹ lại, thì quả lờinói của anh ngày hôm qua rất xác đáng.Tôi đã mua đất anh thì tất nhiên trong đó đều là của tôi.

Người láng giềng nói:

- Không phải vậy. Hôm qua tôi đãxét kỹ lại, thì lời nói của anh hôm qua làđúng. Anh không thể nào mua một món đồ mà chính anh không cố ý mua. Anhchỉ mua đất, chứ không phải mua hũvàng. Anh trả lại cho rồi, rất đúng.

Page 282: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Hai người cãi nhau, không ai chịunhường cho ai hũ vàng cả.

Họ trở thành thù địch, lôi nhau ratòa, dùng đủ biện pháp và thủ tục đểthắng bên kia cho kỳ được, bên nàocũng chắc chắn là mình phần phải, và đều vì công lý mà tranh đấu.

Lời bàn:

"Thời hoàng kim" giống như cảnhban ngày, tức là thời dương khí thịnh,vạn vật được bao trùm trong bầukhông khí trong sáng. Người ta, mộtphần khá lớn, chịu ảnh hưởng củahoàn cảnh: Dương khí thịnh nên lòng

Page 283: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

người cũng dễ có những tư tưởng hànhđộng quang minh. Trái lại, trong "thờihắc ám" giống như cảnh ban đêm: Vạnvật bị chìm đắm trong bầu không khítối tăm của âm thịnh nên lòng ngườicũng dễ biến thành mờ ám. Có thể nóinhư kinh Dịch, đây là thiên hạ đang ởthời kỳ quẻ Bác.

Điều nên để ý là khi lòng người bịthị dục và tham vọng chi phối, hành động bao giờ cũng được lý trí hợp lýhóa cả.

Nghe lý luận của hai người này lúcmà tâm hồn chưa bị thị dục điều khiển,còn giữ được trong sáng, thì những lýluận họ đã viện ra để từ khước việc

Page 284: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

làm chủ hũ vàng thật là chí lý chí tình.Nhưng rồi, đến khi lòng dục nổi lên,thì họ cũng vẫn có đủ những lý lẽ việnra để chiếm đoạt hủ vàng. Dùng lý trí để chứng minh thị dục ai cũng có lý cả

Có thể nói: Đây là một bài văn umặc khó kiếm trong những bài văn tốithượng thừa xưa nay của ĐôngPhương [Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Ba Mươi Cưới Vợ

Page 285: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Nước Sở có một người có hai vợ. Cảhai cùng đẹp cùng xinh.

Anh láng giềng ghẹo người vợ lớn.Vợ lớn giận mắng nhiếc thậm tệ.

Anh láng giềng lại ghẹo người vợnhỏ. Vợ nhỏ bằng lòng và đi lại vớinhau.

Không bao lâu người có hai vợ chết.

Anh láng giềng muốn tính việcvuông tròn, lại đi hỏi người vợ lớn.

Thiên hạ lấy làm lạ. Có người hỏi:

- Người vợ lớn trước kia đã mắng

Page 286: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

chửi anh, người vợ nhỏ thì có tình vớianh. Sao bây giờ anh định cưới ngườivợ lớn.

Anh ta đáp:

Lúc người ta còn là vợ người, thìthích kẻ tư tình với mình, lúc người ta làvợ mình, thì thích kẻ không tư tình vớiai cả. Kẻ trước đã tư tình với tôi, thìrồi, ai nó cũng tư tình được cả. Cho nênbây giờ, tôi không lấy nó. [Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Ba Mươi Mốt Ham Sống

Page 287: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Một vì vua xứ Syrie nhận thấy ở trậntiền có một người lính rất can đảm, lúcnào cũng sung vào những chỗ muôn ngànnguy hiểm.

Nhà vua bèn gọi tên lính đó bankhen và ngạc nhiên thấy y gầy yếu xanhxao lắm. Người lính thú thật rằng y cómột bệnh nan y, nên không được khỏemạnh.

Nhà vua bèn ra lệnh cho các viênthầy thuốc chăm nom, chữa chạy chongười lính và truyền phải tìm mọi cách để cứu sống một chiến sĩ can đảm phithường. Các viên thầy thuốc tuân theo vàtrị lành được bệnh cho người lính.

Page 288: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Nhưng, khỏe rồi, người lính lại mất hếtnhuệ khí, và từ đó, y không còn can đảmtả xông hữu đột ở chốn chiến trường nhưtrước nữa.

Nhà vua gọi y đến, và lần này thìquở trách y đã bội bạc với công ơn củacấp trên, không ăn ở xứng đáng lòng tốtcủa bao nhiêu người đối với y. Ngườilính cứ thành thật mà tâu lên:

- Muôn tâu Bệ hạ, là chính lòng tốtcủa Bệ hạ đã làm cho hạ thần mất nhuệkhí.

- Sao lại thế được?

- Chính vì Bệ hạ sai trị cho hạ thần

Page 289: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

khỏi bệnh thành ra hạ thần ham sống.

Lời bàn:

Ham sống, sợ chết là cái bản năngtự vệ của con người. Nhưng nếu có kẻkhông ham sống, không sợ chết, kẻ ấyphải là người trên loài người, đángcho người thán phục.

Tuy nhiên, cũng có những trườnghợp đặc biệt mà người ta được xưngtụng lá anh hùng, chỉ vì chán đời khôngthiết sống nữa, như trường hợp anh línhchiến trên đây. Việc này đã xảy ra hằngngày, không lấy gì làm lạ cả

Phần u mặc của câu chuyện trên đây

Page 290: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

là cái việc anh ta từ một kẻ "anh hùng"lại biến thành nhát nhúa. Thì té ra vì anhta được chữa bệnh nan y mà đâm rathèm sống. Có thèm sống mới sinh rahèn nhát: "Bởi Bệ hạ sai trị cho hạ thầnkhỏi bệnh nên hạ thần ham sống".

Thảo nào từ xưa đến nay phần đôngnhững kẻ giàu sang khó thành những bậc"anh hùng"! Và cũng đừng dồn ngườidân đến bước đường cùng đến họ khôngcòn sợ chết nữa. Họ mà trở thành những"đấng anh hùng bất đắc dĩ" thì nguy choxã hội. Lão Tử bảo: "Dân chi úy tử, nạihà dĩ tử cụ chi: (Dân không sợ chết, làmsao lấy cái chết mà dọa họ)

Trong những chế độ hà khắc bạo

Page 291: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

ngược hay dùng đến cực hình, dânchúng thường ngày sống trong cảnhkhông có ngày mai. Thét rồi! Họ khôngcòn sợ chết nữa. Dân mà không còn sợchết nữa, thì dùng cái chết mà dọa, cóích gì? Các nhà xã hội ngày nay cũngchứng nhận rằng: Cực hình càng tăng, sốtội ác càng thêm! Nhà lập pháp và hànhchánh cần xét lại vấn này.

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Ba Mươi Hai Suối Hoa Đào

Page 292: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Vào khoảng chiều Thái Nguyên đờiTấn, có một người ở Vũ Lăng làm nghề đánh cá, theo dòng khe mà đi, quên mất đường xa gần. Bỗng gặp một rừng hoa đào mọc sát bờ mấy trăm thước, khôngxen loại cây nào khác. Cỏ thơm tươi đẹp, hoa rụng rực rỡ.

Người đánh cá lấy làm lạ, tiến thêmvào trong, muốn đến cuối khu rừng.Rừng hết thì suối hiện và thấy một ngọnnúi. Núi có hang nhỏ, mờ mờ như cóánh sáng. Bèn rời thuyền, theo cửa hangmà vô.

Mới đầu hang rất đẹp, chỉ vừa lọtmột người thôi. Vô vài chục bước, hang

Page 293: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

mở rộng ra, sáng sủa. Đất bằng phẳngtrống trải, nhà cửa tề chỉnh, có ruộng tốt,ao đẹp, có loại dâu, loại cúc. Những đường bờ ruộng dọc ngang thông nhau,tiếng gà tiếng chó tiếp nhau. Trong đónhững người đi lại làm lụng.

Đàn ông đàn bà ăn mặc đều giốngngười bên ngoài, từ những người già tócbạc đến những đứa trẻ con để trái đào, đều hân hoan tự thích.

Họ thấy người đánh cá hết sức ngạcnhiên, hỏi đâu mới đến. Người đánh cákể lễ đầu đuôi. Họ bèn mời về nhà, bàyrượu, mổ gà thết đãi. Người trong xómnghe tin, đều lại thăm hỏi. Họ bảo tổtiên trốn loạn đời Tần, dắt vợ con và

Page 294: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

người trong ấp lại chỗ hiểm trở xa xôinày, rồi không trở ra nữa. Từ đó táchbiệt hẳn với ngừơi ngoài. Họ lại hỏi,bây giờ là đời nào, vì họ không biết có đời Hán nữa, nói chi đến đời Ngụy, đờiTần.

Người đánh cá nhất thiết kể lại sựtình. Họ nghe rồi, đau xót, than thở.Những người đứng bên đều mời về nhàmình chơi. Ở lại chơi vài ngày, rồi từbiệt ra về. Trong bọn có người dặn:"Đừng kể lại cho người ngoài hay biếtlàm gì cả!".

Ông Lưu tử Kỳ là một bậc cao sĩnước Nam Dương, nghe kể chuyện, hânhoan tự đi tìm nơi đó. Nhưng chưa tìm

Page 295: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

ra, thì mắc bệnh mà chết. Từ đó, khôngcòn ai hỏi thăm đường đến đó nữa.

Lời bàn:

Toàn bài, ngọn bút tả cảnh của họĐào chập chờn hư hư thực thực, hếtsức nhẹ nhàng.

Một bình giả luận về bài văn trên đây có viết: "Có lẽ tác giả chán đời,tưởng tượng một xứ cực lạc theo kiểuLão Tử..." Rõ là mồm mép của mộthạng nhà nho lỗi thời... Nói thế làchưa hiểu gì về Lão Tử!

Đây là u mặc dựng lên một cáchthi vị để đùa cợt cái xã hội giả tạo,

Page 296: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

náo loạn nơi ngàn xưa. Lấy cái thịkiến nhị nguyên thì làm gì hiểu nổihuyền nghĩ tế nhị của bài văn này...

Hay nhất là đoạn chót. Khi người đánh định từ biệt ra về, có người rỉ taicăn dặn: "Đừng kể lại cho ngườingoài hay biết gì cả!"

U mặc tế nhị làm sao! Họ đã lo xa,nhưng cũng không khỏi có người chohọ là bọn "chán đời"... May nhất làkhi có bậc cao sĩ họ Lưu vì "đồng khítương cầu" hân hoan đi tìm, nhưng lạimắc bệnh mà chết". Và "từ đó, khôngcòn một ai hỏi thăm đường đến đónữa"!

Page 297: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Câu văn tuy đã châm dứt, mà dưâm vẫn còn phản phất như khói nhưmây: Đó là điểm chấm hư vô tuyệt kỷcủa văn u mắc thượng thừa... [Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Ba Mươi Ba Tiền Xích Bích Ngày rằm tháng bảy mùa thu nămNhâm Tuất, Tô Tử cùng với khách bơithuyền chơi ở dưới núi Xích Bích.

Hây hây gió mát, sóng lặng như tờ,

Page 298: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

cầm chén rượu lên mờ khách, đọc bàithơ Minh Nguyệt và hát một chương YểuĐiệu. Một lát, mặt trăng mọc lên trênnúi Đông Sơn, đi lững thững trongkhoảng hai sao ngưu đẩu. Khi đó sươngtỏa trên mặt sông, vẻ nước trong tiếp đến chân trời. Tha hồ cho một chiếcthuyền nhỏ đi đâu thì đi, vượt qua trênmặt nước mênh mông muôn khoảnh. Nhẹnhàng như cỡi gió đi trên không màkhông biết là đi đâu, hớn hở sung sướngnhư người quên đời đứng một mình,mọc cánh mà bay lên tiên. Vì thế uốngrượu vui lắm, rồi gõ vào mạn thuyền màhát. Hát rằng: "Thung thăng thuyền quế chèo lan,Theo vừng trăng tỏ vượt làn nướctrong.

Page 299: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Nhớ ai canh cánh bên lòngNhớ người quân tử ngóng trông bêntrời" Trong bọn khách có một ngườithổi ông sáo, bèn theo bài ca của ta màhọa lại. Tiếng sáo não nùng rên rỉ nhưsầu như thảm, như khóc như than. Tiếngdư âm vẫn còn lanh lảnh, nhỏ tít như sợitơ chưa đứt. Làm cho con giao long ởdưới hang tối cũng phải múa mênh,người đàn bà thủ tiết ở một chiếc thuyềnkhác cũng phải sụt sùi.

Tô Tử buồn rầu sắc mặt, thu vạt áo,ngồi ngay ngắn mà hỏi khách rằng:

- Làm sao lại có tiếng não nùng nhưvậy?

Page 300: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Khách đáp rằng:

- Câu "Minh nguyệt tinh hi, ô thướcnam phi" chẳng phải là câu thơ của TàoMạnh Đức đó ru? Đương khi Tào MạnhĐức phá đất Kim Châu, xuống thànhGiang Lăng, thuận dòng mà sang mặt đông, tàu bè muôn dặm, cờ tán rợp trời,rót chén rượu đứng trên mặt sông, cầmngang ngọn giáo ngâm câu thơ đó thựclà anh hùng một đời mà nay thì ở đâu?Huống chi tôi với bác đánh cá, kiếm củiở trên bến sông này, kết bạn cùng tômcá, chơi bờ với hươu nai, bơi một chiếcthuyền nho nhỏ, nhắc chén rượu để mờinhau, gởi thân phù du ở trong trời đấtxem ta nhỏ nhặt như một hạt thóc ở trong

Page 301: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

bể xanh, thương cho sự sống của takhông bao lâu mà khen cho con sông nàydài vô tận. Vậy mà muốn được dắt tiênbay để chơi cho sung sướng, ôm lấy vầntrăng tỏ mà sống mãi ở đời. Tôi khôngbiết làm sao được như vậy cho nên nảyra tiếng rầu rĩ ở trong cơn gió thoảng!

Tô Tử nói:

- Vậy thế bác có biết nước và mặttrăng không? Nước chảy thế kia màchưa từng đi bao giờ, mặt trăng khi trònkhi khuyết như vậy mà chưa từng thêmbớt bao giờ. Bởi vì ta tự ở nơi "biến"mà xem nên thấy cuộc trời đất chỉ ởtrong một cái chớp mắt mà thôi, nhưngnếu tự ở nơi " bất biến" mà xem, thi

Page 302: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

muôn vật cùng với ta đều không bao giờcùng tận cả, cần gì phải khen lẽ vô cùngcủa Trời Đất!

Vả lại, ở trong Trời Đất, vật nào cóchủ nấy, nếu không phải là ta thì của dẫumột ly ta cũng không thể lấy. Chỉ cóngọn gió mát trên sông cùng vừng trăngsáng trên núi, tai ta nghe nên tiếng, mắtta trông nên vẻ, lấy không ai cấm, màdùng thì không bao giờ cùng tận! Đó làkho tận của tạo hóa mà là cái vui chungcủa bác với tôi.

Khách nghe vậy, mừng cả cười, rửachén lại, rót rượu uống lần nữa. Khi đồnhắm hoa quả đã khan, mâm bát đổ ngổnngang, cùng nhau gối đầu ngủ ở trong

Page 303: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

thuyền, không biết vừng đông đã sángbạch từ lúc nào.

Lời bàn:

Đây là một bài văn đầy hương vịcủa Hư vô. Câu nào cũng tuyệt diệu.Nhất là những câu... "Nhẹ nhàng nhưcưỡi gió đi trên không mà không biết đi đâu"... "Tha hồ cho một chiếcthuyền nhỏ, đi đâu thì đi..." đã nói lên được phần nào cái mà Trang Châu gọilà "Vô hà hữu chi hương" Phật gọi là"ưng vô sở trụ". Đời người phải chăngchỉ là một cuộc du hành vô tận (éternelvoyage) trong cõi đời vô trụ, vôtướng... vì hết sức vô thường?

Page 304: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Trước cảnh đẹp của một đêm trăngtrên sông Xích Bích lòng khách sinhquyến luyến mà đâm ra sợ cảnh vôthường... "Thương cho sự sống tachẳng được bao lâu mà khen cho consông này dài vô tận...". Không khíbỗng như nghẹt thở, khiến cho ai aitrên thuyền, khi nghe tiếng sáo củakhách mà rơi lụy.

Nhưng, khi nghe Tô Tử nói: "Tự ởnơi cảnh "biến" mà xem thì cuộc trời đất cũng chỉ ở trong một cái chớp mắt,nhưng nếu tự đứng nơi "bất biến" màxemm thì muôn vật cùng ta đến khôngbao giờ tuyệt cả... "Khách bèn tỉnhngộ mừng rỡ, cười lên... cùng nau ănuống no say, rồi "cùng nhau gối đầu

Page 305: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

ngủ ở trong thuyền, không biết vừng đông đãõ sáng bạch từ lúc nào!"

Quả có đúng lời nói này của ngườixưa: Chết đâu cho đáng sợ. Sợ chếtmới đáng sợ. Bởi "sợ" mà khách buồn,bởi không còn "sợ" nữa mà lòng kháchlâng lâng... cho nên u mặc hay nhấttrong bài văn là câu cuối cùng: "Cùngnhau gối đầu ngủ trong thuyền, khôngbiết vừng đông đã sáng từ lúc nào" [Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Ba Mươi Bốn Dương Xuân Bạch Tuyết

Page 306: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Vương nước Sở hỏi Tống Ngọc:

- Tiên sinh dường như có chỗ thiếuxót trong phẩm hạnh chăng mà kẻ sĩ vàthường dân trong nước không thấy cómấy ai khen ngợi?

Tống Ngọc thưa:

- Dạ, quả có như thế. Xin ĐạiVương tha tội, hãy dung cho tâu lại mộtlời. Khách có vẻ ca hát nơi kinh đô,thoạt đầu hát khúc Hạ Lý Ba Nhân,trong nước khen hay và họa kể lại mấyngàn người. Rồi hát bản Dương A DạLoä, người khen và họa, rút xuống còncó vài trăm. Đến bài Dương Xuân Bạch

Page 307: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Tuyết, khen và họa, còn lại chỉ có vàimươi người... Là vì khúc hát ý càngcao, thì người họa lại càng ít.

Loài chim có Phụng, loài cá có Côn.Chim Phụng giương cánh bay lên chíntầng mây, dọc ngang trong khoảng mênhmông vô tận, chim sâu đậu ở rào giậukia, há có thể cùng với Phụng biết TrờiĐất là rộng đến đâu?

Cá Côn sớm dậy ở Côn Lôn, trưanằm ở sườn non Kiệt Thạch tối bơi về đầm Mạnh Trư, thứ cá nghê ở trong cáivũng, làm sao có thể cùng với nó lượngbiết được sông bể lớn đến bậc nào!

Chẳng riêng gì loài chim có Phụng,

Page 308: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

loài cá có Côn, hạng sĩ cũng có Phụng,có Côn. Bậc thánh nhân hành vi trácviệt, siêu nhiên và xử sự theo mình,người trong thế tục hiểu sao được hànhvi của thần!

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Ba Mươi Lăm Mê Vàng kia có một người nước Tề thíchvàng. Sáng sớm, thay xiêm y, đi ra chợ, đến hàng người đổi tiền, chộp một khối

Page 309: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

vàng, rồi đi.

Người ta bắt anh, hỏi: "Tại sao giữađám đông người, anh dám đoạt vàngcủa người như thế?"

Đáp: "Lúc tôi thấy vàng, đâu cònthấy có thiên hạ chung quanh nữa, tôi chỉthấy vàng thôi".

Lời bàn:

Đây chính là tâm trạng của nhữngkẻ ham mê tiền bạc. Trong đầu óc tâmtư chỉ thấy có vàng...

Anh chàng nước Tề này thật là chíngu, nhưng lời nói của anh thật là chí

Page 310: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

thành. Con người mà mục đích của đờimình là tiền bạc, thì còn nói đến nhânphẩm gì với họ được nữa. Tất cả đềulà phương tiện, và phương tiện nàocũng hay cả, miễn họ đạt được mục đích cuối cùng của họ thôi.

Đã có phương tiện, thì có phươngtiện nào là cao, phương tiện nào làthấp, phương tiện nào là quân tử,phương tiện nào là tiểu nhân đối vớihọ. Sách Trang Tử cũng có câu chuyệnngộ nghĩnh sau đây: "Nước Tống cóTào Thương, được vua sai đi sứ nướcTần. Khi ra đi, số xe vừa đủ đi. Đi sứnước Tần, đẹp lòng vua Tần, được banthêm trăm cổ xe"

Page 311: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Khi về Tần, gặp Trang Tử, nói:"Phàm sống trong cùng lư ngõ hẹp, áogiày xốc xếch, thiếu hụt, khốn đốn cùngkhổ như ông. Làm cho bậc chủ môn xevừa ý, để hậu thưởng trăm xe, đó là chỗsở trường của Thương này vậy"

Trang Tử nói:

- Tôi nghe nói Tần Vương có bệnh,triệu thầy thuốc vào chữa. Nếu mổ được mụt ung của ông ta, thì thưởng được một xe. Cách trị càng hạ tiện baonhiêu, thì số xe ban thưởng một xe,còn ai liếm được mụt ung, thì đượchưởng năm càng được tăng thêm bấynhiêu. Ông đã trị bệnh Tần Vươngbằng cách nào mà được nhiều xe đến

Page 312: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

thế?

- Đáng thương thay cho những kẻ"mê Đạo " như "mê vàng" trên đây! [Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Ba Mươi Sáu Sửa Giày Trịnh có người định đi sửa giày, đochân làm no, rồi để cái no bên chỗ ngồi.

Lúc ra chợ, quên không cầm no theo.Đến hàng giày, sực nhớ rằng quên cầm

Page 313: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

no. Khi trở lại, thì chợ đã tan nên khôngsửa giày được.

Có người thấy thế, bảo:

- Sao không đưa chân ra cho ngườita đo có được không?

Anh ta đáp:

- Tôi chỉ tin cái no mà thôi, chứkhông tin chân tôi!

Ôi! Chữa giày cốt chỉ đi vừa chân làđược, vậy mà không tin chân, chỉ tin ởcái no đo chân, chẳng là câu nệ quá lắmư! Ở đời, những kẻ hành động mà bo bogiữ theo lề lối cũ, không biết hợp thời

Page 314: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

thích nghi, thì có khác gì người đi sửagiày chỉ tin nơi cái no đo chân mình màkhông tin chính cái chân của mình! [Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Ba Mươi Bảy Đưa Nhau Ra Tòa Một phú thương kia đi ngang qualàng nọ, thấy một đứa bé gái ngộ nghĩnhrất vừa lòng, bèn đem tiền bạc lại đóngcho cha mẹ em bé ấy để xin cưới khi emlên mười lăm tuổi. Rồi anh ta ra đi.

Page 315: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Cô bé đến tuổi. Có người con traitrong làng vừa ý, đem tiền đến xin cưới.

Sau ngày cưới, anh phú thương lạitrở về, đòi cưới cô gái. Anh hỏi chàngtrai:

- Tại sao anh cướp vợ tôi?

Chàng trai bảo:

- Ai cướp vợ ông? Lúc trước, khiông cưới xin, cô ấy chỉ là một đứa bélên năm. Vợ tôi bây giờ là một cô gáimười lăm. Đâu phải là cô bé năm tuổikhi xưa của ông!

Bèn đưa nhau ra tòa.

Page 316: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Một người kia đến một trại bán sữatươi, mua một lon sữa.

Mắc việc phải sang làng bên cạnh,anh gửi lon sữa cho người chủ trại, hẹnkhi trở về sẽ lấy:

Vài hôm sau, trở lại thì sữa đã đôngđặc và phai màu. Anh ta không chịu lấy:

- Đâu phải thứ sữa mà tôi đã muahôm trước!

Người chủ trại bảo:

- Thì chính lon sữa của anh, tôi cóthay đổi gì đâu!

Page 317: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Hai bên không ai chịu thua ai, cùng đem nhau ra quan phân xử. [Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Ba Mươi Tám Lồng Đèn Tắt Ngày xưa, bên Nhật, người ta dùnglồng đèn bằng tre hay bằng giấy trong đó để một ngọn đèn.

Có một người mù, một đêm đếnthăm người bạn, được bạn tặng một cái

Page 318: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

lồng đèn để cầm đi lúc trở về nhà.

Người mù nói:

- Tôi đâu có cần dùng đèn. Với tôi,ngày như đêm. Sáng như tối chả có gìphân biệt

Người bạn trả lời:

- Đúng! Nhưng nếu anh không xáchlồng đèn, kẻ khác có thể đụng vào anh.Hãy cầm nó mà đi đường

Anh mù bằng lòng. Nhưng đi không được bao xa đã bị người đi đường đụngphải. Anh mù la lên:

Page 319: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

- Không thấy cái đèn của tôi cầmtrong tay đây sao?

Người đi đường mỉm cười nói:

- Nó đã tắt hồi đời nào rồi! Anhkhông hay sao? Tội chưa! [Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Ba Mươi Chín Lệ Cơ Lệ Cơ, Con của một vị phong nhânxứ Ngại, gả cho vua nước Tấn

Page 320: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Khi về nhà chồng, lụy ướt dầm bâu.Kịp khi đến hoàng cung, cùng vua đồngsang, nếm mùi sô hoạn, rồi lại hối hậngiọt lệ ngày xưa. Ta biết đâu kẻ chết lạikhông hối hận vì mình đã mong đượcsống thêm?

Có kẻ chiêm bao buồn khóc, khi tỉnhgiấc như vui săn. Lúc chiêm bao khôngbiết chiêm bao, khi tỉnh giấc mới hay làmộng mị.

Chỉ có bậc đại giác mới biết cuộc đại mộng đó. Nhưng kẻ ngu lại tự cho làhọ tỉnh, rồi họ cũng tin thật rằng họ thậtlà bậc vua chúa, hay họ là kẻ chăn ngựa.

Gần thay, ông Khưu cùng các anh,

Page 321: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

đều chiêm bao cả!

Nhưng mà, gọi các anh chiêm bao,thì ta lại cũng chiêm bao luôn nữa rồicòn gì?

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Bốn Mươi Cây Trân Núi Trang Tử đi núi, thấy một cây lớn,cành lá rậm rà. Người thợ đốn cây, đứng một bên mà không đốn. Hỏi duyêncớ, thì thưa rằng:

Page 322: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

- Không dùng đặng chỗ nào hết.

Trang Tử nói:

- Cây nầy vì bất tài mà hưởng tậntuổi trời!

Ra khỏi núi. Trang Tử ghé nghỉ ngơinhà người quen. Người quen mừng rỡ,hối trẻ giết nhạn để đãi khách.

Trẻ thưa:

- Một con biết gáy, một con khôngbiết gáy. Giết con nào?

Chủ nhân nói:

Page 323: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

- Giết con không biết gáy!

Bữa sau đệ tử hỏi Trang Tử:

- Hôm qua, cái cây trong núi nhờbất tài mà sống tận được tuổi trời.Nay con nhạn của chủ nhân, thì vì bấttài mà chết. Như thế, ở địa vị của tiênsinh phải sử như thế nào?

Trang Tử cười bảo:

- Châu này thì xử vào khoảng giữacủa tài và bất tài. Tài và bất tài nhưnhau, đều không phải cả, sao khỏiphải lụy thân. Nếu lại biết cỡi trênĐạo Đức mà ngao du thì đâu còn phải

Page 324: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

lụy như thế: Không màng khen, khôngsợ chê, khi cần phải lên thì bay nhưRồng, khi cần phải bò, thì bò như rắn.Cùng hóa với chữa "thời" mà khôngchịu khư khư theo một thái độ nàonhất định. Khi lên cao, khi xuống thấp,lấy chữ hòa làm cân lượng, ngao dunơi tổ của vạn vật, xem vật là vật, màkhông để cho Vật xem mình là vật, thìsao có thể bị lụy? Đó là phép tắc củaThần Nông Hoàng Đế. Đến như lấy cáitình của vạn vật mà truyền dạy vềnhân luân, thì không thể, hễ có hợp làcó tan, hễ có thành, phải có hủy. Hễngay thẳng thì bị chống đối, được tônquý thì bị chê bai. Có làm thì có sót:Giỏi thì bị mưu tật, mà dở thì bị khinhkhi, có thể nào quyết hẳn được bên

Page 325: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

nào?

Thương thay! Các đệ tử hãy ghi lấy:Chỉ có Đạo và Đức là nền tảng vữngvàng để theo đó mà hành động thôi!

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Bốn Mươi Mốt Khinh Trọng Hàn Ngụy cùng nhau tranh lấn đất.Tử Hoa Tử đến yết kiến vua Chiêu Hy,nước Hàn. Thấy vua Chiêu Hy có sắclo, Tử Hoa Tử nói:

Page 326: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

- Nếu nay bảo thiên hạ viết ra,trước mặt lời viết, nói như vầy: Ai mótay trái vào đó thì mất tay phải, ai mótay phải vào đó thì mất tay trái, nhúngtay vào đó thì ắt có thiên hạ. Vua chịumó tay vào đó không?

Vua Chiêu Hy nói:

- Quả nhân không chịu.

Tử Hoa Tử nói:

- Hay lắm, rõ là vua tự thấy hai taytrọng hơn thiên hạ, thân này trọng hơnhai tay. Nước Hàn khinh hơn thiên hạnhiều. Nay cuộc tranh giành lại khinh

Page 327: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

hơn nước Hàn nhiều nữa, mà sao vuacòn cố sầu thân thương sinh, lo sợkhông lấn đặng nước?

Vua Chiếu Hy nói:

- Hay lắm! Đã nhiều người dạy quảnhân, mà quả nhân chưa từng nghe được lời này à.

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Bốn Mươi Hai Đi Sứ

Page 328: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Nước Tống, có Tào Thương, đượcvua sai đi sứ nước Tần. Khi ra đi, số xevừa đủ đi. Đi sứ nước Tần, đẹp lòngvua Tần, được ban thêm trăm cổ xe.

Khi về Tống, gặp Trang Tử nói:"Phàm sống trong chốn cùng lư, ngõhẹp, áo giày xốc xếch, thiếu hụt, khốn đốn cùng khổ như ông. Thương nàykhông thể chịu được. Làm sao cho bậcchủ muôn xe vừa ý, để hậu thưởngtrăm xe, đó là chỗ sở trường củaThương này vậy"

Trang Tử nói: "Tôi nghe TầnVương có bệnh, triệu thầy thuốc vàochữa. Nếu mổ được mụt ung của ôngta, thì thưởng được một xe. Còn ai

Page 329: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

liếm mụt ung, thì được thưởng năm xe.Cách trị càng hạ tiện bao nhiêu, thì sốxe ban thưởng càng được tăng thêmbấy nhiêu. Ông đã trị bệnh Tần Vươngcách nào mà được nhiều xe đến thế?"

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Bốn Mươi Ba Heo Tê Một vị quan lãnh việc tế tự, nói vớiheo:

- Sao bây ghét chết? Ta nuôi bây

Page 330: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

trọn ba tháng. Vì bây mà ta giữ bangày chay, mười ngày giới. Lúc tế, ta để bây trên chiếu trắng, trên mâmchạm. Bây còn phàn nàn nỗi gì nữachứ?

Ôi! Nếu vị quan ấy, thật tình nuôiheo, vì nó mà nuôi, sao không để nó tựdo ăn tấm cám, sao cũng được. Vị quanấy thích sống theo áo mão, chết có quankhách, và cho vậy là vinh, rồi lại tưởngcho heo cũng như mình!

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Page 331: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Phần Bốn Mươi Bốn Không Chết Vì Kẻ Không Biết Mình Liệt Tử nghèo khó, có khi đói khátnữa.

Có người nói với vua Tử Dươngnước Trịnh:

- Liệt Tử là bậc cao sĩ, nay ở nướcnhà vua mà phải bần cùng, chẳng hóanhà vua không biết quý trọng người giỏiư?

Tử Dương nghe nói sai sứ giả đưacho Liệt Tử vài mươi xe thóc.

Page 332: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Liệt Tử ra tiếp sứ giả, vái hai váixin từ.

Sứ giả về, Liệt Tử vào trong, vợngóng trông, bực tức, tự đập vào ngựcmà rằng:

- Thiếp nghe vợ con những bậc đạocao thượng đều được an nhàn vui vẻ,nay vợ con tiên sinh túng đói, vua đưacho tiên sinh thóc gạo, tiên sinh lại từ.Là số mạng ư?

Liệt Tử cười, bảo:

- Vua mà biết ta, không phải là tựchính vua biết ta, tại nghe có ngườinói mới biết ta. Vua nghe người nói

Page 333: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

mà biết ta mà cho ta thóc, thì lúc bắttội ta, tất vua cũng nghe lời người nóimà thôi. Vì thế ta không nhận thóc. Vảchăng, chịu bổng lộc của người, hoặckhi người mắc hạn, không liều chếtgiúp người là vô nghĩa. Mà nếu liềuchết giúp kẻ vô đạo thì lại còn nghĩa lýgì nữa.

Tử Dương sau quả bị nạn mà chết. [Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Bốn Mươi Lăm Cười Người Khóc

Page 334: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Cảnh Công nước Tề đi chơi núiNgưu, trèo lên mặt thành, đứng ngắmtrông rồi tràn trề nước mắt:

- Đẹp quá chừng, nước ta thật làsầm uất, thịnh vượng! Thế mà nỡ nàomột tuổi, một già, bỏ nước này mà chếtđi. Giả sử xưa nay người ta cứ sốngmãi, ta quyết không bỏ nước Tề mà đinơi khác

Lũ Sử Không, Lương Khưu Cứ thấyvua khóc, cũng khóc theo:

- Chúng tôi đội cơm vua có cơmrau mà ăn, có ngựa hèn, xe xấu màcưỡi, cũng còn chẳng muốn chết,huống chi nhà vua

Page 335: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Một mình Án Tử đứng cạnh, cười!

Cảnh Công gạt nước mắt, hỏi:

- Quả nhân hôm nay đi chơi thấycảnh mà buồn. Không và Cứ đều theoquả nhân mà khóc, một mình nhàngươi cười, là cớ làm sao?

Án Tử thưa:

- Nếu người giỏi mà giữ được mãinước này thì Thái Công, Hoàn Công đã giữ mãi. Nếu người mạnh mà giữmãi được nước này, thì Trang Công,Linh Công đã giữ mãi. Mấy vua ấy màgiữ mãi, thì ngày nay chắc vua đang

Page 336: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

mặc áo tơ, đội nón lá, đứng ở giữacánh đồng, lo việc ruộng nương, có đâu được chỗ này mà đứng, có còn rỗiđâu mà lo đến cái chết. Chỉ vì hết đờinày đến đời kia, thay đổi mãi mới đếnlượt nhà vua, mà nhà vua lại than khócthì quả là lạ thật! Bởi thấy bầy tôisiểm nịnh, cho nên tôi cười.

Cảnh Công nghe nói, rót chén rượutự phạt, rồi tự phạt luôn Không và Cứmỗi người một chén.

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Page 337: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Phần Bốn Mươi Sáu Cướp Đất Có một vị thần tiên rất nhiều phépmầu. Một người kia gặp được, yêu cầu được giàu có hơn thiên hạ. Vị thần tiênbằng lòng, bèn phán rằng:

- Ta cho ngươi được quyền làm chủtất cả những khoảnh đất nào mà nhàngươi bước qua, kể từ giờ này đến lúcsập mặt trời.

Được lời, anh ta sung sướng quá.Liền phóng mình chạy bay như tên bắn.Anh chạy rút một hơi, không dám ngólại... Anh ta chạy mãi bất kể chông gai...

Page 338: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

mồ hôi đầm mình cũng không kịp lau, sợmất ngày giờ... Giờ phút không còn phảilà bạc, mà hơn vàng nữa. Khát cũngkhông chịu dừng để uống. Đói, cũngkhông chịu nghỉ để ăn. Thời gian cóhạn... sập mặt trời là hết rồi! Ôi! Quả đất lại mênh mông! Còn lòng tham thìkhông đáy!

Muốn tranh thủ với thời gian vàkhông gian, anh chạy mãi không kịp thở.

Mặt trời đã gần lặn...

Anh ta càng phóng mình chạy nhanhhơn nữa. Hơi thở đã mòn lần, nhưng anhvẫn cứ gầm đầu chạy riết.

Page 339: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Mắt trời đã vàng rực ở chân trời...Anh chỉ còn là một bộ máy đau thương, đang ôm ấp một hy vọng tràn trề: Làmchủ nhân ông một vùng đất vô cùng rộnglớn.

Dưới chân máu chảy dầm dề... Hơithở cấp bách như muôn vàn mũi nhọn đâm thủng lòng ngực của anh. Trongmạch máu như có nghìn mua cây kimchâm chích... Quả tim cơ hồ tan vỡ...Không khí cơ hồ không đủ cho anh thởnữa.

Còn năm phút nữa...

Còn năm phút nữa...

Page 340: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Còn một ly nữa... là mặt trời sụpdưới chân trời!

Gắng gượng thêm lên anh chuyển cảthần lực gần tàn để tranh thủ từng tấc đấtvới bóng quan âm... Mau lên... Mau hơnnữa!Anh chỉ còn là một bộ xương thịt,chao động dưới bóng mặt trời, một bụmmồ hôi, một nhúm hơi thở phì phò... Anhchỉ còn là hiện thân của đau khổ đangvất vơ giữa khoảng mênh mông của TrờiĐất mà thôi.

Thôi rồi! Mặt trời đã vừa khuấtdạng... Thì anh cũng vừa ngã lăn bấttỉnh, và trút hơi thở cuối cùng!

Nói cho đúng, anh cũng chỉ tranh

Page 341: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

được ba thước đất để chôn thi hài anhmà thôi...

Than ôi! Cái mộng chiếm đoạt vũtrụ của con người, chung quy thì cũng được có bấy nhiêu, không hơn gì ngườinầy. [Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Bốn Mươi Bảy Xin Bãi Nại Có người thợ làm việc trên một tầnglầu cao. Rủi trật chân, té xuống đường.Trong khi té, lại rớt nhằm đầu một

Page 342: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

người đi qua đường. Người ấy chết, màanh thợ thì sống.

Con trai người chết thưa lên quan,"mạng thường mạng". Luật hiện hànhtrong xứ ấy, hễ gây thiệt mạng cho ai,phải đền bằng tội chết.

Biết rõ người thợ không phải cố sát,nhưng trước luật pháp hiện hành, khôngcòn cách nào khác để cứu người vô tội,quan tòa bèn tuyên án:

- Hễ "sát nhân giả tử", luật pháp lànhư thế không ai có thể gỡ được. Tênthợ này làm chết người, phải thườngmạng. Nhưng muốn thực hiện công lýấy, thì nó đã giết người bằng cách nào,

Page 343: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

bây giờ người ta phải giết nó bằng cáchấy. Nay ta phán rằng: Đứa con khổ chủphải lên trên lầu cao ngay chỗ tên thợtrước đây đã đứng, đợi khi tên thợ ấybước ngang, thì gieo mình ngay trên đầunó, để giết nó!

Đứa con nạn nhân lật đật đến tòa xinbãi nại.

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Bốn Mươi Tám Nghèo Khổ

Page 344: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Nghèo Tử bận áo vải mà vá, giày cộtbằng dây gai... Gặp Ngụy Vương. NgụyVương nói:

- Tiên sinh khổ não thế ư?

Trang Tử nói:

- Nghèo, chứ không khổ. Kẻ sĩ cóĐạo Đức, không bao giờ khổ. Áo rách,giày hư là nghèo, không phải khổ. Đó làchẳng qua vì không gặp thời mà thôi.Phàm con khỉ con vượn nhảy nhót đượcthong thả là nhờ gặp được rừng cây tocành dài, trơn tru dai dẻo. Dù cho bậcthiên hạ như Phùng Mông cũng khôngsao hạ nó được. Nếu nó rủi gặp phảicành cây khô, gai góc, thì sự hoạt động

Page 345: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

ắt khó khăn chậm chạp. Cũng thời mộtcon thú, mà sự cử động dễ khó khácnhau, chẳng qua vì gặp phải hoàn cảnhkhông thuận làm cho nó không tự dodùng tận sở năng của nó. Nay, sinhkhông nhằm thời, trên thì hôn ám, dướithì loạn tặc lại muốn không cực nhọc vấtvả, có được không?

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Bốn Mươi Chín Cá Vui Trang Tử cùng Huệ Tử đứng chơi

Page 346: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

trên cầu hào thành. Trang Tử nói: Cáxanh bơi lội thung dung. Cá vui đó.

Huệ Tử nói:

- Ông không phải cá, sao biết cávui?

Trang Tử nói:

- Ông không phải tôi, sao biết tôikhông biết!

Huệ Tử nói:

- Tôi không phải ông, nên không thểbiết được ông, còn ông không phải cá,ông cũng không sao biết được cái vui

Page 347: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

của cá.

Trang Tử nói:

- Xin xét lại câu đầu. Ông hỏi tôilàm sao biết được cá vui? Đã biết là tôibiết, ông mới có hỏi "làm sao màbiết"... Thì đây, làm thế này: Tôi đứngtrên hào thành mà biết được. [Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Năm Mươi Làm Giàu Đời nhà Châu có người họ Doãn, chỉ

Page 348: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

chăm làm giàu. Tôi tớ trong nhà vất vả,thức khuya, dậy sớm, khó nhọc vô cùng.

Có một tên đầy tớ già, sức yếu,nhưng lại phải làm nhiều, ban ngày làmkhông kịp thở, ban đêm mệt đừ người,ngủ say không biết đầu đuôi. Nhưng đêm nào cũng nằm mộng thấy mình được làm vua một nước, đứng đầu cảmuôn dân, ở lầu son gác tía ăn toàn củangon vật lạ, muốn gì được nấy, sungsướng không ai bằng! Sáng bừng mắt thìvẫn hoàn là tên tớ già, làm không kịpthở... Có người thấy lão vất vả quá, tỏlời an ủi. Lão nói:

- Đời người trăm năm có ngày có đêm. Ta ban ngày, chỉ là một tên tớ

Page 349: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

già, kể ra cũng khổ thực! Nhưng ban đêm lại làm vua một nước, vui sướngkhông ai bằng! Vậy thì còn ân hận gìnữa?

Họ Doãn trái lại ban ngày quả là taynhà giàu, nhưng lại lo lắng ruột tan, gannát, mệt cả tâm thần, đến đêm mệt ngủ,thì lại nằm mộng thấy mình đi làm tôi tớngười ta, việc gì cũng phải làm, lại còngặp chủ cay nghiệt, hành hạ đủ điều.Thức dậy, lòng thổn thức, bèn đemchuyện kể với bạn.

Bạn bảo:

- Được cái địa vị như anh, giàu cóhơn người, ban ngày sung sướng vẻ

Page 350: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

vang biết bao, đêm đến là nằm mơ đilàm đầy tớ người ta. Như vậy thìsướng khổ đắp đổi nhau. Nếu lúc thức,lúc ngủ đều muốn được sướng cả, thìthế nào được!

Họ Doãn nghe bạn nói tỉnh ngộ. Từhôm đó không còn hà khắc tôi tớ trongnhà nữa. Và nhờ vậy mà bớt lo, bớtnghĩ, lòng thấy nhẹ nhàng. Và bệnh mỗingày một bớt lần. [Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Năm Mươi Mốt Lê Đuôi Trong Bùn

Page 351: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Trang Tử câu trên sông Bộc. SởVương sai hai quan đại phu đem lễ vậtmời ông ra làm quan. Trang Tử cầm cầncâu không nhúc nhích cũng không thèmnhìn lại, nói:

- Tôi nghe vua Sở có con thần quy,chết đã nghìn năm. Vua Sở quý nó vàcất trên miếu đường. Con quy đó, chịuchết để lưu lại cái xương của mình chongười sau quý trọng hay lại chịu thàsống mà kéo lê cái đuôi của mình trongbùn?

Hai vị đại phu nói:

- Thà sống mà kéo lê cái đuôi

Page 352: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

trong bùn còn hơn!

Trang Tử nói:

- Thôi, về đi. Ta đây cũng chịu kéolê cái đuôi của mình trong bùn...

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Năm Mươi Hai Người Bán Thịt Dê Vua Chiêu Vương nước Sở mấtnước phải bỏ chạy. Có người hàng thịtdê tên Duyệt, cũng chạy theo vua.

Page 353: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Sau Chiêu Vương lại trở về, lấy lạinước, bèn ban thưởng những người chạytheo khi trước, có cả anh hàng thịt dênữa.

Ai ai cũng nhận thưởng. Chỉ có mộtmình anh hàng thịt dê chối từ, thưa:

- Trước nhà vua mất nước, tôi mấtnghề bán thịt dê. Nay nhà vua cònnước, tôi còn nghề bán thịt dê. Thế làtôi được giữ y nghiệp cũ, đủ ăn rồi,còn dám mong thưởng gì nữa!

Vua cố ép, người hàng thịt dê, thưa:

- Nhà vua mất nước không phải tội

Page 354: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

tôi, nên không dám liều chết. Nhà vualấy lại được nước không phải công tôinên tôi không dám lãnh thưởng.

Vua bảo:

- Để rồi ta đến nhà ngươi chơi.

Người hàng thịt dê nói:

- Theo phép nước Sở, phàm kẻ cócông to, được trọng thưởng, thì vua mới đến nhà. Nay tôi xét mình tôi, trí mưukhông đủ giữ được nước, dũng cảmkhông đủ giết được giặc. Quân giặc vàotrong, tôi lánh nạn, phải chạy theo vua,chứ đâu phải cốt ý theo nhà vua! Naynhà vua muốn bỏ phép nước mà đến

Page 355: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

chơi nhà, tôi e thiên hạ nghe thấy mà chêcười chăng?

Chiêu Vương nghe nói ngoảnh lạibảo Tư Mã Tử Kỳ rằng:

- Người hàng thịt dê này tuy làmnghề hèn hạ, mà giãy bày nghĩa lý rấtcao xa. Nhà ngươi làm thế nào mờingười ấy ra nhậm chức Tam Công chota.

Người hàng thịt dê nói:

- Tôi biết chức Tam Công là quýhơn cửa hàng thịt dê. Nhưng tôi đâudám ham tước lộc mà để nhà vua mangtiếng gia ân không phải nghĩa. Tôi

Page 356: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

thực không dám nhận, xin cho về giữlấy nghề bán thịt dê!

Nói đoạn lùi ra ngay.

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Năm Mươi Ba Nhân Trung Dài Một hôm, Vũ Đế nhà Hán nói vớicác quan:

- Ta xem trong sách tướng có câu:"Người ta nhân trung dài một tấc thì

Page 357: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

sống lâu một trăm tuổi"

Đông Phương Sóc đứng bên phìcười.

Các quan bắt tội vô phép.

Đông Phương Sóc cất mũ, tạ tội:

- Muôn tâu Bệ hạ, kẻ hạ thần đâudám cười Bệ hạ, mà cười cái ông BànhTổ mặt dài mà thôi!

Vua hỏi:

- Sao lại cười ông Bành Tổ.

Đông Phương Sóc thưa:

Page 358: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

- Tục truyền ông Bành Tổ sống támtrăm năm. Nếu quả thật câu trong sáchtướng mà Bệ hạ vừa nói là đúng, thìnhân trung ông ấy phải dài đến tám tấc,mà nhân trung dài tám tấc, thì mặt ôngdễ thường phải cao đến một trượng.

Vũ Đế nghe nói, bậc cười, tha tộicho ông.

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Năm Mươi Bốn

Page 359: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Chí Nhân Thái Tể Đăng, hỏi Trang Tử về chữ"Nhân"

Trang Tử nói:

- Hùm sói, là nhân đấy!

Hỏi:

- Sao gọi thế?

Đáp:

- Cha con nó thân nhau, sao gọi làbất nhân?

Page 360: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

- Xin hỏi: Còn bậc chí nhân?

Trang Tử nói:

- Bậc chí nhân không thân với aicả!

Thái Tể hỏi:

- Đãng tôi nghe rằng: Không thânthì không thương, không thương thìkhông thảo. Gọi người chí nhân khôngthảo được chăng?

Trang Tử nói:

- Không phải vậy. Chí nhân cao

Page 361: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

lắm! Cho nên hiếu thảo đâu có đủ đểmà nói đến họ. Đâu phải có chuyệnthái quá của hiếu, mà chuyện bất cậpcủa hiếu. Kìa như có kẻ sang Nam, đếnấp Dĩnh, ngó qua hướng Bắc khôngthấy núi Minh San. Là tại sao? Tại xaquá! Bởi vậy mới nói rằng hiếu màkính, dễ, hiếu mà thương, khó. Hiếumà thương cũng còn dễ, hiếu mà quênkẻ thân của mình đi mới khó. Quên kẻthân của mình đi còn dễ, khiến kẻ thâncủa mình quên mình đi mới khó. Khiếnkẻ thân của mình quên mình đi còn dễ,quên luôn cả thiên hạ mới khó. Quênluôn cả thiên hạ cũng còn dễ, khiếncho cả thiên hạ đều quên mình đi mớicòn khó hơn nữa.

Page 362: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Kìa như đức của họ xa hơn NghiêuThuấn cả trăm ngàn lần, vậy mà họchưa từng có làm cho ai thấy, ân huệcủa họ thuần thấm khắp mọi người đếnmuôn đời mà thiên hạ chẳng một aihay biết. Há còn đem chữ Nhân, chữHiếu thường kia để nói với họ đượcsao! (...) Bởi vậy, mới nói rằng: Tướccủa cả một nước có đủ gì đâu để thêmgiá cho người chí quý! Tài sản của mộtnước có đủ gì đâu để thêm giá chongười chí phú... [Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Năm Mươi Lăm

Page 363: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Chiếc Bè Có người kia đi đến một vùng nướcrộng, thấy mé mình đứng rất nguy hiểmvà ghê sợ, còn mé bên kia thì yên ổnhiền lành. Muốn sang qua đò, thì lạikhông cầu. Anh bèn nghĩ: "Ta hãy bẻcây làm tạm một chiếc bè để đưa ta quasông". Sau khi đến mé bên kia rồi, anhta bèn nghĩ: "Nhờ chiếc bè này mà taqua được bên này, như vậy, ta phải nhớân nó mà đội nó lên đầu hay vác nó trênvai luôn luôn bất cứ đi đâu ở đâu". Cácanh nghĩ thế nào về các việc làm củangười này? Làm như thế, người ấy có cưsử đúng lẽ với chiếc bè của anh takhông?

Page 364: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Các đệ tử thưa:

- Thưa Thế Tôn, không ạ!

- Vậy thì, người ấy phải đối xử bằngcách nào đối với chiếc bè ấy mới phảilẽ? Đối với nó, đừng lưu luyếùn gì nữa.Nó chỉ là phương tiện. Hãy để chiếc bèấy tha hồ theo dòng nước mà trôi đi,hoặc giữ lại bến ấy cho ai khác, muốndùng qua sông thì dùng!

Ớ các tì kheo! Giáo lý của ta chẳngkhác nào chiếc bè trên đây nó dùng đểchở qua sông, chứ đâu phải đội lên đầu, hay vác trên vai khi đã sang đượcqua sông!

Page 365: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Năm Mươi Sáu Kiêu Căng Là Gì? Một vị tể tướng đời Đường rất giỏivề chính trị, lại cũng là một vị tướnglừng danh. Người đương thời xem ônglà một vị anh hùng dân tộc. Nhưng baonhiêu danh vọng ấy không ngăn cản ôngsay mê đạo Phật một cách rất cung cúc.

Thầy của ông là một vị đạo cao tăngphái Thiền, thầy trò tâm đắc lắm, không

Page 366: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

phân biệt tước quyền.

Ngày kia, ông hỏi sư phụ:

- Thưa thầy, xin thầy cắt nghĩa chođệ tử biết "ngã mạn" là gì?

Mặt của sư phụ đổi sắc, trợn mắt,hỏi với một giọng khinh mạn:

- Mi hỏi ta gì đó, đồ ngu!

Cử chỉ và lời nói bất ngờ ấy làmcho gương mắt tể tướng đỏ lên.

Bấy giờ nhà sư mỉm cười, bảo nhẹ:

- Thưa, đó là"ngã mạn" ạ!

Page 367: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Năm Mươi Bảy U Tịnh Đại Sư Vị tăng kia, không hiểu gì về Phậtpháp cả, nhưng muốn đánh lừa tín đồ, tựxưng là "U Tịnh đại sư". Để dễ gạtngười chung quanh, ông ta có mướn haitổ sư có tài ngôn ngữ để trả lời hộ ôngta, phần ông ta thì cứ im lặng mãi cho đúng với danh xưng.

Ngày kia, hai tên sư bè lũ của ông đi

Page 368: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

vắng, có một tăng lữ phương xa đếnviếng. Tăng lữ hỏi:

- Thưa đại sư, thế nào là Phật?

Không biết trả lời ra sao, ông tahoảng hốt, nhìn dáo dác bốn bên để tìmhai tên đồng lõa, nhưng không thấy.

Tăng lữ hỏi tiếp:

- Thưa đại sư, thế nào là Pháp?

Ông ta bèn ngước mặt nhìn trời rồilại cúi nhìn đất, van vái trời đất gỡ nạncho ông ta.

Tăng lữ hỏi nữa:

Page 369: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

- Thế nào là Tăng?

Bấy giờ ông ta bí quá, liền nhắmnghiền đôi mắt lại.

Tăng lữ hỏi:

- Thế nào là Hỉ Xả?

Tuyệt vọng, ông ta bèn mở rộng haicánh tay, ra dấu đầu hàng.

Tăng lữ sung sướng, ra về.

Dọc đường lại gắp hai tên sư đồnglõa của ông bịp nọ, Tăng lữ không ngớtca ngợi vị "U Tịnh đại sư":

Page 370: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

- Tôi đã hỏi Ngài: "Phật là gì?" thìNgài nhìn bốn phương tám hướng để nóicho tôi biết rằng Phật ở khắp nơi, khôngnơi nào mà không có Phật. Tôi hỏi:"Pháp là gì?", thì Ngài nhìn trên caodưới thấp, là ý Ngài muốn bảo với tôirằng chân lý của Phật Pháp là tất cảkhông phân biệt cao thấp, thanh trọc. Đểtrả lời câu hỏi "Tăng là gì?", thì Ngàichỉ nhắm mắt lại, để nói cho tôi biếtrằng kẻ nào nhắm mắt và ngủ một giấcsay trong những chỗ thâm sơn cùng cốclà một bậc đại sư tăng. Rốt cùng, để trảlời câu chót của tôi "Thế nào là Hỉ Xả"thì Ngài mở rộng cánh tay để chỉ cho tôibiết đó là một ân huệ ban bố cho khắpcả mọi người biết tìm con đường sống...

Page 371: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Thật là một bậc đại sư sáng suốt và lờigiáo huấn của Ngài thật là vô cùng sâuthẳm!

Khi hai anh sư nọ về đến nhà, ông"U Tịnh đại sư" rầy to:

- Các anh đi đâu? Hồi nãy có mộttăng lữ phương xa đến cật vấn ta vềPhật pháp, anh ấy hỏi dồn ta bí lối, suýtta đã mất cả uy danh rồi còn gì! [Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Năm Mươi Tám Giác Và Mộng

Page 372: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Một người nước Trịnh kiếm củingoài đồng, thấy con hươu lạc, đón đánh chết được ngay. Anh ta sợ ngườingoài đồng trông thấy, vội vàng giấu xáchươu vào trong hào cạn, lấy lá chuốiphủ lên, trong bụng mừng rỡ không biếtthế nào mà kể.

Chợt một cái, anh ta quên chỗ giấuhươu bèn cho ngay là chuyện chiêm bao.Lúc gánh củi về, anh ta đi đường, thờthẩn thở than và cứ một mình lẩm bẩmkể câu chuyện ấy.

Có một người đi cạnh nghe thấy, cứtheo lời kể mà tìm được hươu, đưa vềbảo vợ rằng:

Page 373: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

- Lúc nãy anh kiếm củi mộng kiếm được hươu mà không biết ở chỗ nào,bây giờ ta tìm được, thế thì hắn là kẻmộng thật.

Vợ nói:

- Hay là chính anh mộng thấyngười kiếm củi bắt được hươu. Chớlàm gì có người kiếm củi thật, thế làmộng anh thật chăng?

Chồng bảo:

- Đây ta cứ biết được hươu làhươu cần gì phải biết rằng ta mộnghay hắn mộng nữa.

Page 374: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Anh kiếm củi về nhà, trong bụng tấmtức băn khoăn về việc mất hươu. Đêmhôm ấy nằm mộng thấy chỗ mình giấuhươu. Đến sáng cứ theo mộng, rồi tìm rađược, mới đem lại quan sĩ sư kiện để đòi lại hươu.

Quan xử rằng:

- Trước anh thật là đã bắt đượchươu, lại hoảng lên cho là mộng, saunày mộng tìm thấy hươu lại hoảng lêncho là thực. Còn anh kia, thật là lấyhươu mà tranh nhau với anh thì vợ nólại tưởng là mộng được hươu củangười ta chớ không bắt được hươuthật. Bây giờ rõ ràng có hươu đây,

Page 375: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

thời chia đôi mỗi bên bên một nữa.

Cái án ấy sau lên vua nước Trịnh.

Vua nói rằng:

- Hừ! Quan án cũng lấy mộng màxử cái kiện con hươu ư!

Rồi cho đòi tể tướng đến hỏi. Tểtướng tâu rằng:

- Mộng cũng chẳng mộng tôi khôngthể phân biệt được. Muốn phân biệtmộng hay giác thì chỉ có ông HoàngĐề, ông Khổng Châu mà thôi. Bây giờkhông có hai người ấy, thì ai phân biệtra được.

Page 376: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Thôi xin cứ y như lời xử đoán củaquan sĩ sư là xong!

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Năm Mươi Chín Ngôi Tướng Quốc Huệ Tử làm quan nước Lương.Trang Tử tính qua nước Lương thăm.Nhưng có kẻ nói với Huệ Tử:

- Trang Tử mà qua đây, là để cùng

Page 377: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

ông tranh ngôi tướng quốc.

Huệ Tử lo sợ, cho kẻ canh chừngsuốt ba ngày ba đêm, đợi Trang Tử đếnthì bắt.

Trang Tử hay chuyện, không đi.

Sau rồi lại đến. Gặp Huệ Tử, TrangTử bảo:

- Phương Nam có con chim tên làUyên Sồ. Ông có biết không? Uyên Sồtừ biển Nam bay qua biển Bắc, nếukhông gặp cây ngô đồng thì khôngchịu đậu: Nếu không gặp hột luyện thìkhông ăn nếu không gặp nước suối thìkhông uống. Có con chim ụt đang rỉa

Page 378: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

xác chuột chết giữa cánh đồng thấyUyên Sồ bay ngang, sợ nó giành miếngăn nên kêu to lên để dọa Uyên Sồ đừngđáp xuống. Nay, vì sợ mất ngôi tướngquốc của ông ở nước Lương nên ôngkêu to lên dọa tôi sao? [Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Sáu Mươi Lẽ Sống Chết Mạnh Tôn Dương hỏi Dương Chu:

- Có kẻ mến đời, yên thân, cầu cho

Page 379: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

không chết, có nên không?

Dương Tử nói:

- Có sống thì phải chết, lẽ nào màkhông chết được.

- Thế thì cầu sống có nên không?

- Lẽ nào sống lâu mãi được, yênthân mà thân còn mãi được. Vả chăng,sống lâu để làm gì? Thế tình hay dở,xưa cũng như nay. Việc đời sướng khổxưa cũng như nay. Biến đổi trị loạn,xưa cũng như nay. Cái gì cũng đãnghe thấy, cũng đã trông thấy, đã từngtrải cả rồi, thì sống trong khoảng trămnăm cũng là dư chán rồi, huống chi lại

Page 380: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

còn cầu sống lâu để cho khổ lụy làmgì.

Mạnh Tôn Dương nói:

- Nếu thế, thì chóng chết có hơn làsống lâu chăng? Ta nên xông vàogươm giáo, nhảy vào nước lửa để chếtngay đi có phải thỏa không?

Dương Tử nói:

- Không phải thế. Đã sinh ra đời,thì lúc sống cứ thản nhiên sống, mặccho việc gì muốn đến cứ đến. Lúc sắpchết cũng mặc, để cho nó tự nhiên đến: Có muốn hóa ra thì hóa... cho đếnlúc cùng. Lúc sống, lúc chết, lúc nào

Page 381: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

cũng tự nhiên như không có gì cả, hàtất phải cầu sống lâu hay chóng chếtmà làm gì! [Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Sáu Mươi Hai Nuôi Gà Đá Vua Tuyên Vương sai Kỷ Sảnh nuôigà đá.

Được mười hôm, Vua hỏi. Kỷ Sảnhthưa:

Page 382: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

- Chưa được. Gà hăng lắm! Chưathấy gà khác đã muốn đá rồi!

Cách mười hôm nữa, vua lại hỏi. KỷSảnh thưa:

- Chưa được. Gà còn hơi hăng.Trông thấy gà khác đã muốn đá rồi!

Cách mười hôm nữa, vua lại hỏi. KỷSảnh thưa:

- Được rồi! Gà bây giờ, cho nghethấy tiếng gà khác, cũng không chovào đâu. Trông như gà gỗ, mà thực, cóđủ các ngón tay. Gà khác trông thấynó cũng đủ sợ, phải lùi chạy ngay!

Page 383: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Sáu Mươi Hai Lẽ Tất Nhiên Phải Vậy Trang Tân bảo Sở Tương Vương:

- Nhà vua (ngồi xe) bên tả có ChâuHầu, bên hữu có Hạ Hầu sau xe có YênLăng Quân và Thọ Lăng Quân. Bốnngười đó chuyên dâm loạn, xa xỉ, khônglo việc nước, Dĩnh đô tất nguy mất.

Tương Vương bảo:

Page 384: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

- Tiên sinh già rồi lẫn chăng? Hay làmuốn rủa nước Sở đấy?

Trang Tân đáp:

- Tôi thực tâm thấy tất nhiên phảinhư vậy, không dám rủa nước Sở. Nếunhà vua cứ sủng ái bốn người đó mãinhư vậy, thì nước Sở tất mất! Tôi xin được lánh qua Triệu, ở đó một thời gianđể quan sát những biến cố của nước Sở.

Trang Tân qua Triệu ở năm tháng.Quả nhiên Tần chiếm những đất Yên,Dĩnh, Du, Thượng Thái, Trần của nướcSở, Tương Vương phải chạy tróc tớithành Dương, sai người kỵ mã dẫn đường qua Triệu đón Trang Tân, Trang

Page 385: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Tân bằng lòng đi.

Trang Tân tới, Tương Vương bảo:

- Quả nhân không biết dùng lờikhuyên của tiên sinh, nay sự thế đã nhưvậy, làm sao bây giờ?

Trang Tân đáp:

- Tôi nghe tục ngữ có câu: "Thấy thỏrồi mới nghĩ tới chó săn, cũng khôngphải là muộn, mất bò rồi mới lo ràochuồng cũng chưa phải là trễ". Tôi nghenói xưa kia vua Thang và vua Vũ chỉ cótrăm dặm đất mà hưng thịnh lên được,vua Kiệt, vua Trụ có cả thiên hạ mà bịnguy vong. Hiện nay nước Sở tuy nhỏ,

Page 386: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

cắt chỗ dài bù vào chỗ ngắn thì cũngcòn được vài ngàn dặm, chứ nào phảitrăm dặm mà thôi.

Nhà vua không thấy con chuồnchuồn kia ư? Nó có sáu chân bốn cánh,bay lượn giữa khoảng trời đất, cúi mổcon muỗi, con ruồi để ăn, ngửa hứngnước sương ngọt ngào để uống, tự chorằng chẳng lo lắng gì cả, vì không cạnhtranh gì với ai, có ngờ đâu một đứa nhỏcao năm thước lấy mật làm keo bôi vàotơ, cột cỡ đầu cái gậy dài bốn nhẫn màbắt được con chuồn chuồn, chuồn chuồnrớt xuống đất, bị kiến ăn thịt. Con chuồnchuồn còn là vật nhỏ.

Đến như con chim sẻ vàng kia, cúi

Page 387: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

thì mổ những hạt gạo trắng, ngửa thì đậuở trên cây rậm rạp, hăng hái vỗ cánh, tựcho là chẳng lo lắng gì cả vì không cạnhtranh với ai, có ngờ đâu rằng có công tửvương tôn nọ, tay trái giương ná tayphải cầm đạn, bắn nó ở chỗ cao mườinhẫn, đem về làm chim mồi bắt chim sẽkhác, ban sáng nó còn bay nhảy trên câyrậm mà tối lại bị xào nấu với muốigiấm, chỉ trong khoảnh khắc đã rớt vàotay cậu công tử nọ. Con sẻ còn là vậtnhỏ.

Đến như con hộc vàng kia bay lượntrên sông biển, đậu ở cái đầm lớn, cúithì mổ con lươn con cá chép, ngửa thìăn của nấu, cây hoành, hăng hái vỗ cánhmà lướt luồng gió mát, bay lượn trên

Page 388: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

cao, tự cho rằng chẳng lo lắng gì cả vìkhông cạnh tranh với ai. Có ngờ đâungười thợ săn sửa soạn mũi tên và câycung màu đen buộc sợi dây tơ vào câytên bắn nó ở chỗ cao trăm nhẫn, nó bịtrúng mũi tên nhọn, bị sợi dây tơ kéo về(phía người thợ săn) và rớt xuống đấttrong buồng gió mát: Ban sáng nó cònbay lượn trên sông biển mà buổi tối đãbị nấu nướng trong cái đỉnh cái vạc rồi.Con hộc vàng còn nhỏ.

Đến như việc Thái Linh Hầu cũngvậy. Phía Nam, ông ta đi chơi miền CaoPha, phía Bắc ông ta leo núi Vu Sơn,uống nước suối Như Khê, ăn cá sôngTương, tay trái ôm hầu non, tay phải đỡái thiếp, cùng với họ rong ruổi ở trong

Page 389: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

miền Cao Thái mà không lo gì việcnước cả. Có ngờ đâu Tử Phát được lệnhcủa Sở Tuyên Vương bắt trói ông tabằng sợi dây tơ đỏ, đem về cho TuyênVương.

Việc của Thái Linh Hầu còn là việcnhỏ. Đến việc của nhà vua, ngồi xe, bêntrái có Châu Hầu, bên phải có Hạ Hầu,sau xe có Yên Lăng Quân và Thọ LăngQuân, ăn lúa gạo của đất được phong,chở vàng trong kho do bốn phương tiếncống, cùng với bọn đó rong ruổi ở miềnVân Mộng, mà không lo gì việc quốc giathiên hạ cả. Có ngờ đâu rằng NhươngHầu phụng mệnh vua Tần, đem binh lại đóng đầy thành Mãnh Tái mà nhà vuaphải trốn ra khỏi thành đó.

Page 390: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Tương Vương nghe xong, mặt táimét, toàn thân run rẩy, rồi cầm viênngọc khuê trao cho Trang Tân, phongcho Trang Tân làm Dương Lăng Quân,và cho hưởng đất Hoài Bắc.

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Sáu Mươi Ba Nhất Thống Sơn Hà Mùa hạ, tháng năm sau khi đã diệtdược Sở Bá Vương, Hán Bái Công cho đặt tiệc rượu ở cung nam thành Lạc

Page 391: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Dương thiết đãi quần thần.

Rượu uống được vài tuần, Bái Côngnói:

- Ớ liệt hầu và các tướng, Trẫm hỏicâu này, ai nấy đều nên nói cho thực,không giấu giếm: Trẫm dở dĩ được thiênhạ là vì sao? Hạ Hạng sỡ dĩ mất thiênhạ là vì sao?

Cao Khởi, Vương Lăng thưa:

- Hạng Võ sỗ sàng và khinh người,Bệ hạ nhân hậu và yêu người. Bệ hạ saingười đánh thành cướp đất, hễ ai lấy được đâu thì ban cho đấy, đó là cáchcùng thiên hạ cùng lợi chung. Hạng Võ

Page 392: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

ghét kẻ tài, ganh người hay, kẻ có côngthì hại, người hiền thì ngờ vực, đượctrận không cho ai công, được đất khôngcho ai lợi. Sở dĩ mất thiên hạ là vì thế.

Bái Công mỉm cười bảo:

- Các ông chỉ biết một mà chưa biếthai. Nay như vận ở chốn trung quân,quyết thắng ra ngoài nghìn dặm, ta đâubằng Tử Phòng, trấn thủ quốc gia, vỗ vềtrăm họ... ta đâu bằng Tiêu Hà. Cầmquân trăm vạn, đánh đâu thắng đấy, phá đâu lấy đấy, ta đâu bằng Hàn Tín. Bangười ấy đều là bậc hào kiệt trên đời, tađều biết dùng cả ba, cho nên ta lấy được thiên hạ, Hạng Võ chỉ có một mìnhPhạm Tăng mà không biết dùng, cho nên

Page 393: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

chết về tay ta.

Vậy ta phạt các khanh một ngườimột chung rượu.

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Sáu Mươi Bốn Vay Lúa Trang Tử nghèo túng... sang GiámHà Hầu vay lúa. Giám Hà Hầu nói:

- Tôi có cái ấp sắp nộp tiền lúa.Tôi sẽ giúp ông trăm lượng. Có được

Page 394: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

không?

Trang Tử giận:

- Hôm qua, khi Châu đến đây, giữađường nghe có tiếng kêu, ngoảnh lạitrông, thì thấy một con cá đang vùngvẫy trong cái vết bánh xe. Châu tôi hỏi:

- Cá đến đây làm gì?

Cá nói:

- Tôi là thủy thần ở bể Đông, ôngcó thể giúp tôi một chén nước mà cứutôi không?

Châu tôi nói:

Page 395: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

- Để tôi qua chơi bên phía Namnước Ngô nước Việt, rồi khi về, tôi sẽlấy nước Tây Giang về đón người. Có được không?

Cá giận nói:

- Tôi đang cần nước, ông chỉ cho tôimột ít là đủ sống. Nay nói như ông, đợi đến lúc ông về thì đến hàng cá khô, sẽthấy tôi nơi đấy!.

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Page 396: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Phần Sáu Mươi Lăm Học Bắn Cung Kỷ Xương vào hầu Phi Vệ, xin họcphép bắn cung.

Phi Vệ bảo:

- Anh phải học không được chớpmắt trước, rồi sau mới học bắn được.

Kỷ Xương vâng lời trở về, ngàyngày nằm dưới cái khung cửi của vợ,giữa chỗ gọng máy đưa lên xuống. Hainăm sau, thành quen mắt, cho dù cho cáiđầu dùi đâm vào, cũng không chớp mắtnữa.

Page 397: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

- Chưa được. Anh còn phải họcnhìn. Bao giờ nhìn vật nhỏ như to, nhìnvật tối như sáng, thì bấy giờ đến đây, tasẽ dạy.

Kỷ Xương lại vâng lời trở về, bắtmột con rận treo trước cửa sổ, ngày đêm nhìn vào. Sau mười hôm mỗi ngàynhìn thấy một to. Sau ba năm, nhìn thấyto bằng cái bánh xe. Bấy giờ trông vật gìcũng to như núi, như gò cả. Kỷ Xươngbèn làm một chiếc cung nhỏ bằng sừng,mũi tên bằng đầu kim, bắn trúng giữabụng con rận. Đến thưa chuyện với PhiVệ. Phi Vệ mừng bảo:

- Anh đã học được rồi đó!

Page 398: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Sáu Mươi Sáu Đi Săn Trang Châu đi chơi ở rừng ĐiêuLăng, thấy một con chim tước lạ ởphương Nam lại. Cánh rộng bảy thước,mắt tròn một tấc, đụng ở trán Châu, mà đậu ở bụi cây lật.

Trang Châu nói:

- Chim nầy là chim gì vậy? Cánh tomà không bay, mắt lớn mà không thấy.

Page 399: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Bèn dùng dằng dừng bước. Lấy đạn ramà nhắm bắn. Bỗng thấy một con ve,vừa được bóng mát mà quên cả thân.Một con bọ ngựa, lấy lá che thân, chồm đến muốn bắt mà quên cả thân. Còn phíasau, con tước đang vồ bắt nó mà quêncả thân mình...

Trang Châu giật mình:

- Ôi giống vật vốn làm lụy nhau...Hai loài như gọi lẫn nhau: Cái mất đisau cái được.

Rồi bỏ viên đạn mà chạy trở về...Người coi rừng đuổi theo mà mắngnhiếc!

Page 400: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Trang Châu về nhà. Ba tháng khôngvui.

Lạn Thư theo hỏi:

- Thầy làm gì mà ít lâu nay khôngvui?

Trang Châu nói:

- Ta giữ hình thể mà quên chânthân. Ta mãi nhìn nước đục bên trênmà quên nhìn nước trong dưới đáyvực. Vả chăng, ta nghe thầy ta dạy:"Vào chỗ nào, thì theo cái tục chỗ đó".Nay ta sang chơi Điêu Lăng mà quênhẳn thân ta. Con tước lạ bay sát tránmà ta quên cái thân của nó. Người coi

Page 401: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

rừng đem ta mà sỉ nhục. Nên ta khôngvui.

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Sáu Mươi Bảy Giàu Sang Người nước Tề có hai vợ, cùng ởvới nhau một nhà.

Anh chồng ngày nào cùng ra đi nosay rồi mới về. Người vợ cả hỏi anhuống với ai, thì chồng đáp là ăn toànvới bậc cao sang.

Page 402: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Vợ cả bảo vợ lẻ

- Chồng chúng ta ra đi thì no say rồimới về, hỏi ăn uống với ai thì đáp là ănuống toàn với những bậc giàu sang. Vậymà chưa từng thấy một người giàu sangnào tới chơi nhà cả! Tôi muốn rình xemanh ấy đi đâu.

Hôm sau dậy sớm, vợ cả lẻn theochồng, đi khắp nơi chẳng thấy ai đứngnói chuyện với chồng mình. Sau cùngthấy người chồng tới đám cúng mả ởngoại ô phía đông mà xin ăn cơm thừacanh cặn, chưa no lại nghểnh lên đi tìmchỗ khác. Gã được no say là nhờ cáchấy.

Page 403: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Người vợ cả về bảo người vợ lẻ:

- Chồng chúng ta là người cho chịem mình trông cậy suốt đời mà nay nhưvậy đó.

Vợ cả kể việc xấu của chồng vớingười vợ lẻ, rồi hai người cùng ôm nhaukhóc ở giữa nhà mà người chồng khônghay, vẫn hớn hở đi vào, hiu hiu lên mặtvới hai vợ như thường lệ.

Cứ như người quân tử xét ra thìnhững kẻ hầu phú quý danh lợi mà vợcả, vợ lẻ không cho là đáng thẹn, phảikhóc với nhau, thật là ít có vậy.

Page 404: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

[Phần Trước] [Phần Kế]

Cái Cười CủaThánh Nhân

NguyễnDuy Cần

Phần Sáu Mươi Tám Pháp Thuật Cao Cường Ngày xưa Phật cùng các đệ tử đi quamột khu rừng, vừa đến một mé sông...thấy có một đạo sĩ du già ngôi ở cộicây...

Phật hỏi:

- Ông ở đây bao lâu và đã tu chứng được gì?

Page 405: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

Đạo sĩ nói:

- Tôi tu đã bốn mươi năm và đã có được phép khinh thân, đi qua con sôngmà không cần đến ghe xuồng gì cả!

Nói xong, đạo sĩ niệm chú, nhúnmình bay là là trên mặt nước và vượtqua sông nhẹ như chiếc lá... trước nhữngcặp mắt vô cùng thán phục của các đệ tửPhật.

Phật mỉm cười, nói với đạo sĩ:

- Tưởng gì lạ lùng, chứ để đi quacon sông mà phải tốn công tu luyện đếnbốn mươi năm, thật phí công uổng sứcvô ích quá! Chỉ với đồng tiền nhỏ bé

Page 406: Cái Cười Của Nguyễn Thánh Nhân Duy Cần Phần Một Trào Lộng ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/giao-duc-dai-cuong/tam-ly-hoc/file_goc_775831.pdf · Lâm Ngữ Đường,

này, người đưa đò sẽ đưa chúng ta quasông một cách rất là dễ dàng.

[Phần Trước]