bảy ngôi làng mamạch máu bị cắt nhưng chưa đứt hẳn, hắn vừa đi vừa nói:...

Click here to load reader

Upload: others

Post on 03-Jan-2020

2 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    Quái Đàm Hiệp Hội

    Bảy ngôi làng ma Chào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di động

    Nguồn: http://vnthuquan.net/

    Tạo ebook: Nguyễn Kim Vỹ.

    MỤC LỤC

    Lời giới thiệu

    Phần Mở Đầu

    - I -Ngôi làng thứ nhất

    - II -

    - III -

    - IV -

    - V -

    - VI -

    - VII -

    - VIII -

    - I - Ngôi làng thứ hai:

    - II -

    - III -

    Ngôi làng thứ ba

    Ngôi làng thứ tư

    Ngôi làng thứ năm

    Ngôi làng thứ sáu

    Ngôi làng thứ bảy

    http://vnthuquan.net/

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    - 1 -

    - 2 -

    - 3 -

    - 4 -

    - 5 -

    - 6 -

    Lời kết

    Quái Đàm Hiệp Hội

    Bảy ngôi làng ma

    Dịch giả: Phạm Hà Thảo

    Lời giới thiệu

    Quái đàm hiệp hội - Hội bàn chuyện quái dị số 1 Trung Quốc là một nhóm những người thích kể

    chuyện quái dị. Những câu chuyện kỳ ảo, rùng rợn nhưng rất hấp dẫn, lôi cuốn người đọc. Những

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    câu chuyện kỳ quái này không chỉ đơn thuần mang tính kinh dị để làm người xem sởn tóc gáy. Những

    vấn đề xã hội được gửi gắm trong đó và bung ra trong lúc gỡ nút thắt của câu chuyện làm người ta

    phải suy nghĩ.

    Bản chất ma quỷ trong tâm trí của những kẻ đang tồn tại hữu hình còn đáng sợ hơn những hồn ma

    bóng quế của cõi hư vô, sự biến dạng trong nhân cách kẻ sống còn khủng khiếp hơn những khuôn

    mặt méo mó do ma ám, bóng đè. Nhưng trên tất cả, lẽ phải vẫn thuộc về những tâm hồn cao thượng,

    những con người thánh thiện và dũng cảm đương đầu với bóng tối.

    Bộ tiểu thuyết kinh dị Quái đàm hiệp hội - bàn chuyện quái dị trong 7 đêm, bộ sách đang được giới

    trẻ Trung Quốc rất hâm mộ. Quái đàm hiệp hội gồm có 5 cuốn, và cuốn đầu tiên chúng ta được

    thưởng thức là “Bảy ngôi làng ma”, một series truyện quái dị gắn với hitech và internet. Đọc truyện

    "Bảy ngôi làng ma" ta bắt gặp những ngôi làng hẻo lánh xa xôi ở Trung Quốc. Nơi ấy có những

    điều kỳ dị, tập quán khác thường mà ta có cảm giác từng được bắt gặp trong "Đau Thương đến chết"

    của tác giả Quỷ Cổ Nữ. "Bảy Ngôi Làng Ma" với những con ma xuất phát từ tâm hồn con người.

    Hiện lên không chỉ ở những kẻ ăn cắp, giết người mà ma ở đây còn xuất phát từ những con người trí

    thức. Chỉ vì lòng đố kỵ, ham làm giàu... mà họ phải chuốc lấy đau khổ. Câu chuyện được đan xen với

    các tình tiết của công nghệ cao đó là series game kinh dị, máu me, chết chóc như một lời cảnh tỉnh

    với các trò chơi bạo lực hiện nay đang dần dần ám thị tâm lý của lớp trẻ... Nào chúng ta cùng bắt

    đầu khởi hành nhé…

    Mục lục

    Đường vào ngôi làng ma

    Ngôi làng thứ nhất: Quan tài

    Ngôi làng thứ hai: Làng đố kỵ

    Ngôi làng thứ ba: Mùi xác thối

    Ngôi làng thứ tư: Lòng gian trá

    Ngôi làng thứ năm: 278

    Ngôi làng thứ sáu: Cuối đường

    Ngôi làng thứ bảy: Hy sinh

    Lời kết: Con đường cuối làng

    Quái Đàm Hiệp Hội

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    Bảy ngôi làng ma

    Dịch giả: Phạm Hà Thảo

    Phần Mở Đầu

    ĐƯỜNG VÀO NGÔI LÀNG MA

    Con đường cái chạy bao quanh ngôi làng tĩnh mịch từ lâu đã không còn dấu chân người và xe qua

    lại, đâu đây mùi tử khí ngùn ngụt toả ra.

    Không ai còn nhớ rõ, từ lúc nào, chiếc xe hơi cuối cùng đi qua trên con đường đã khô nẻ đó nữa. Đấy

    là một ngôi làng đã chìm vào quên lãng mà ngay cả Chúa cũng đã xoá tên, nó già nua, tiều tuỵ và

    cũng đã kiệt cùng hy vọng như một thây khô, già yếu thoi thóp hơi tàn.

    Bầu trời đỏ thẫm một màu máu chụp xuống ngôi làng, cái màu đỏ rợn người đó như muốn nuốt lấy

    ngôi làng đang lê lết sự sống trên bãi đời hoang vắng. Trên vệt đất bằng, khô cháy thấp thoáng bóng

    người lúc ẩn lúc hiện, dưới ánh tà dương, nó vật vờ như u hồn người chết thảm. Nó lao đi như điên

    dại với chiếc bút vẽ và giấy trắng trong tay, tiếng thở nặng nề hổn hển cứ vang vang dưới cánh đồng

    khô nứt.

    Nó muốn truy tìm một người, một người mà nó đã mất công truy tìm từ rất lâu rồi! Trong lúc lao

    chạy, hắn cảm thấy từng cơn đau dưới hai bàn chân trần, bỗng một gót chân hắn bị rách toạc ra và

    hắn ngã quỵ xuống đất. Quay đầu nhìn lại gót chân, hắn chỉ thấy một vật hình dạng giống như nắm

    đấm bàn tay đang gò lấy gót chân mình.

    “Anh! Là anh à?”, hắn vội la lên.

    Vết thương hình nắm đấm vẫn im thin thít chẳng chút phản ứng gì, vẫn cứ nắm chặt gót chân hắn,

    yết hầu hắn như có vật gì đang chạy tứ tung trong đó, hai cánh tay bỗng nhiên nắm chặt lại. Hắn vội

    vã lao tới đám cỏ rậm phía trước mặt, ra sức lần mò tìm kiếm chủ nhân của bàn chân khô không khốc

    đó. Dù đó là một thây người, thì hắn vẫn cứ muốn tìm cho bằng được chủ nhân của cánh tay kia.

    Trong thoáng chốc, nỗi thất vọng đã bao phủ tâm hồn hắn, hắn gục quỵ xuống đất rồi cười gằn trong

    nỗi sợ thất thanh. Hoá ra, chẳng phải là bàn tay ai buộc chân hắn cả, đó chỉ là một sợi dây cát đằng

    đã khô mà thôi.

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    Trên đầu hắn, vụt qua mấy con quạ đen, “quác” một tiếng ai oán ghê người, tiếng kêu như xé toang

    bầu trời đỏ ối. Sau trận cười gằn thảm thương đó hắn ậm ự mấy tiếng rồi vội vàng nhặt lấy chiếc bút

    vẽ và mảnh giấy trắng đang nằm bên mình lên, vội vàng vẽ cảnh đám cỏ hoang rậm rạp trước mặt.

    Mấy sợi gân xanh trên trán hắn lại nổi lên, từ đôi mắt đỏ ngầu những đường mạch máu giờ đã lộ ra

    vẻ chú tâm cao độ, bàn tay phải như được điều khiển bởi bàn tay quỷ thần nằm ngoài tầm kiểm soát

    của ý chí, thế là hắn cứ cặm cụi vẽ một cách máy móc cảnh vật trước mắt.

    Sau khi vẽ xong, hắn bỗng thấy tim đập liên hồi, hắn há mồm thở dốc giống như vận động viên chạy

    đua vòng cuối. Sau một hồi, hơi thở đã trở lại bình thường, hắn nhìn lại bản vẽ vừa phác thảo trong

    tay… Không có! Không có…

    Cả bức vẽ, ngoài những đám cỏ rậm mọc bừa phứa ra, thì chẳng có gì cả!

    “Tại sao?”. - Hắn nghiến chặt răng, cúi đầu nôn ra mấy tiếng: “Mẹ kiếp, rốt cục mày ở đâu?”.

    Lần đầu tiên phát hiện nét bút của mình có thể vẽ được cả linh hồn của ma quỷ, hắn vô cùng kinh

    ngạc. Đó là khi hắn vẽ cảnh thực bên chiếc cầu đá, khi vẽ xong hắn vô tình phát hiện nằm ngay dưới

    gầm cầu là một người con gái đã khô.

    Đấy là một pha vô cùng quan trọng, sự xuất hiện quái dị của người con gái dưới gầm cầu kia sẽ phá

    vỡ cung cách của toàn bức họa hắn không thể không chú ý đến trong khi vẽ. Điều đáng sợ là, hắn

    hoàn toàn vô thức khi vẽ hình người con gái lên bức họa của mình, ký ức về thời gian khi vẽ dường

    như trống rỗng, đó chỉ là hoạt động của bàn tay ngoài sự kiểm soát của lý trí, đó là thời gian hắn bị

    sự quái dị thôi miên và rút lấy hình ảnh người con gái trong đầu hắn rồi tô lên bức họa mà thôi.

    Nửa tháng sau, phía cảnh sát có cuộc thăm dò đến ngôi làng này, họ đã vô tình phát hiện và đào lên

    xác chết của một cô gái dưới chân cầu đá kia!

    Hắn tin chắc chắn rằng, thây người chết chôn dưới trụ cầu kia chính là người con gái trong bức họa

    của mình. Hồn oan muốn mượn bàn tay của hắn để mách nơi thi hài bị giấu. Bỗng hắn cảm thấy vô

    cùng phấn chấn, hắn có thể vẽ được nơi ở của các linh hồn, như vậy, phải chăng hắn có thể tìm được

    anh trai mình?

    Hắn lại nắm chặt lấy cây bút trong tay, đứng phắt dậy, móc lấy mẩu giấy đã nhầu trong túi quần ra,

    giấy đỏ chữ đen, trên dòng tiêu đề ghi giấy thông báo thi đỗ của khoa tin học! Hắn lại tiếp tục tiến về

    phía trước, dừng chân dưới gốc cây hoè. Đây là một cây hoè chết khô vì nhiều vết dao chặt phá, toàn

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    thân cây khô cứng, trụi trơ không một chiếc lá hay vật gì khác, nó queo quắt và cằn cỗi như vùng đất

    mà hắn đã lớn lên. Trên thân cây khô này, trước đây có một cậu con trai đã treo cổ tự vẫn. Hắn lặng

    lẽ cầm bút lên, lại một lần tốc họa nữa! Quả nhiên trong tranh vẽ, trên chiếc cây khô bỗng xuất hiện

    xác chết của một người con trai treo cổ tự vẫn, đong đưa theo gió.

    Thây người đó là cậu con trai đã treo cổ vì thi đỗ trường học mà mình mơ ước nhưng nhà quá nghèo

    nên không có đủ tiền cho cậu ta ăn học. Cậu ta đau hận ngôi làng kia, và đã tự kết thúc nỗi ràng buộc

    của sự nghèo hèn bằng một biện pháp hết sức cực đoan.

    Vẽ xong, hắn than một tiếng rồi đi về phía con suối phía trước cách đó khá xa. Đấy là con suối mang

    lại nguồn nước duy nhất cho ngôi làng kia, nhìn từ xa, dưới ánh tà huy đỏ ối, dòng suối tựa như một

    mạch máu bị cắt nhưng chưa đứt hẳn, hắn vừa đi vừa nói: “Anh, anh có biết không, em đã thi đỗ

    trường đại học nổi tiếng nhất Trung Quốc, chỉ cần anh đến để học chuyên ngành của mình nữa

    thôi”.

    Trên mặt con suối kia, nhìn kỹ lại thấy một khuôn mặt của một người còn rất trẻ, hắn nhớ lại, anh

    hắn đã từng cõng hắn trên lưng vượt qua con suối này đi suốt mấy hôm liền đến bệnh viện vì hắn lên

    cơn sốt nặng. Hình ảnh cha mẹ trong ký ức của hắn là một khoảng trống, anh Cả như bố, chính anh

    hắn đã nuôi hắn trưởng thành.

    Nhưng anh Cả giờ đây đã mất tích, trước đây anh hắn còn hứa là sẽ mang hắn ra khỏi ngôi làng này,

    nhưng giờ đây người mang hắn ra khỏi làng không phải là anh trai nữa mà là mấy viên cảnh sát hình

    sự dẫn hắn đến thành phố mà anh trai hắn đã sống để phối hợp điều tra.

    Suốt một tuần ròng rã dường như hắn chẳng chợp mắt được giây phút nào. Người sống còn khó tìm

    huống hồ là người chết! Anh trai hắn cứ thế mà vĩnh biệt trần gian lặng lẽ như cốc rượu bốc hơi rồi

    hoàn toàn mất dấu. Ba tháng sau, vụ án đó cũng đã trở thành một vụ án mất tích thông thường, trở

    thành nghi án không lời giải đáp còn hắn cũng phải trở lại ngôi làng kia.

    Điều khiến ai cũng phải kinh ngạc là, sau khi trở về, hắn lao đầu vào học một cách điên cuồng. Hắn

    hiểu rõ rằng, muốn tìm được anh trai trước hết phải rời khỏi ngôi làng kia, mà phương pháp nhanh

    nhất để rời khỏi ngôi làng là thi đại học! Cây bút bất ngờ rơi lăn xuống suối làm xao động mặt suối

    phẳng lặng. Bất chợt đôi con ngươi hắn như tụ vào một điểm - trên mặt sóng xao động của con suối,

    hắn nhìn thấy một cánh tay trắng bệch đang khoác lên vai hắn! Dù đôi cánh tay kia thô tháp, cứng

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    rắn vẫn giống như đôi tay của người cha hiền.

    “Anh?”. - Hắn đột ngột quay đầu lại. Song sau lưng hắn, ngoài một cánh đồng hoang với đầy cỏ dại

    ra không còn vật gì khác nữa.

    ***

    Đêm đã về khuya, vạn vật đang chìm trong cơn mộng mị và hoàn toàn tĩnh mịch. Ngoài khung cửa

    sổ là một khoảng trống mênh mông đen ngòm, nó giống như một chiếc rèm đen cực lớn, trùm kín lên

    những tội ác không bao giờ được thấy mặt trời của thế gian.

    Lúc đó, Trịnh Dung Tân - vị lập trình viên trưởng của công ty phần mềm máy tính của tập đoàn họ

    Trần vẫn còn đang bận rộn trước chiếc máy tính. Hôm nay là ngày công bố phiên bản mới của trò

    game đời thứ sáu trong loạt game “Ngôi làng ma”. Suốt cả một ngày trời, Trịnh Dung Tân phải kiêm

    luôn việc trả lời các cuộc phỏng vấn của các phóng viên mấy tờ báo nổi tiếng và các nhà đặt hàng

    kinh doanh game vì hôm nay ông tổng giám đốc Trần Hoa không dự họp.

    Công ty lập trình phần mềm trò chơi của tập đoàn họ Trần với seri game “Những ngôi làng ma” đã

    chiếm hơn hai mươi phần trăm tổng số các phần mềm trò chơi trên toàn quốc, sở dĩ công ty này ăn

    nên làm ra như vậy là vì sau lưng nó có đội ngũ lập trình viên cao cấp và đặc biệt là lập trình viên

    Trần Dung.

    Đội ngũ lập trình viên hùng hậu là nơi hội tụ anh tài, bất luận về phương diện hình ảnh, âm thanh hay

    tình tiết cụ thể trong các trò chơi đều vượt trội hơn so với các công ty khác.

    Bàn tay lướt nhẹ trên phím máy rồi kích bừa mấy cái, bất chợt một tấm danh thiếp rơi xuống. Anh ta

    nhặt lên xem, nhớ lại thì đó là danh thiếp của vị nữ phóng viên tình cờ gặp hồi chiều. “Phóng viên cơ

    động của báo, Thính báo, Đào Tử”, Trịnh Dung Tân nhẩm tên tuổi trên tấm danh thiếp kia rồi thuận

    tay nâng cốc cà phê cạnh mình lên nhấm một ngụm.

    Điều không thể phủ nhận là trong cuộc trả lời phỏng vấn của mấy ký giả hôm nay, thì câu hỏi của vị

    nữ phóng viên này đã làm cho ông Tân run sợ đến tận bây giờ.

    Cô ta mặc bộ đồng phục màu đen của toà báo nọ, dáng vẻ nghiêm túc, giống như một vị nữ tu bất

    khả xâm phạm. “Thưa ông Trịnh, xin hỏi ông nghĩ thế nào về vụ mất tích của ông Tần cách đây

    mười năm - người từng là cộng sự lập trình của ông lúc đó?”.

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    Anh Tần?

    Hai chữ Hán thật to trong thoáng chốc đã đi vào đầu óc ông Trịnh, khiến ông phải hồi tưởng lại điều

    mà ông đã lãng quên bấy lâu. Trịnh Dung Tân bất chợt thấy lạnh cả xương sống, lúc đó ông từ chối

    trả lời câu hỏi này của vị nữ phóng viên. Tại sao sự việc đã bị lãng quên bấy lâu lại có người muốn

    truy hỏi lại, nhắc đến sự tồn tại của anh Tần?

    Trong thoáng đau buồn, bất chợt ông thấy ngón trỏ đang đặt trên con chuột bỗng nhiên tê dại, rồi

    kích vào thư mục chưa được đặt tên trong máy lên. “Sơn thôn thất lý?”. như bị thôi miên, ông Trịnh

    đọc tên thư mục một cách máy móc. Đây là thư mục cất giữ tài liệu mà ông Tần viết lúc còn sống.

    Không biết ai đã gửi tệp tin này vào danh mục công tác trong máy ông.

    Trịnh Dung Tân không dám khẳng định.

    Seri game “Sơn thôn” đến giờ cũng chỉ mới cho ra đời trò chơi thế hệ sáu, tên gọi là “Sáu ngôi làng

    ma”. Kế hoạch của công ty là chỉ cho ra đời trò chơi thế hệ sáu xong sẽ cho ra đời seri khác. “Bảy

    ngôi làng ma” về căn bản không thể đuổi kịp hệ thống XP được, chẳng lẽ có người ngầm lập trình

    lại?”. Sự hiếu kỳ đã thôi thúc ông Trịnh, ông nóng lòng muốn biết vị thiên tài đã viết phần mềm cho

    game đời thứ bảy của “Bảy ngôi làng ma” rốt cục có sức cuốn hút như thế nào. Bất chợt ông cảm

    thấy hưng phấn song cảm giác đó hoàn toàn không phải là vui mừng mà nó mang nỗi lo sợ nữa.

    Lúc đó, con chuột trong tay ông ta đã không còn được di chuyển nữa, nó cứ như ma làm lăn đến giao

    diện của “Bảy ngôi làng ma” rồi kích đúp mở nội dung ra!

    Lập tức màn hình hiện ra một con đường vào Sơn thôn với hình ảnh ba chiều. Bùng! Một tiếng làm

    lạnh gáy ông Trịnh, mình ông ướt đẫm mồ hôi và bắt đầu run rẩy. Máy trả lời: Xin chuyển vào tệp

    tin của bạn. Bây giờ cả người ông như bị những sợi dây vô hình dẫn dắt, ông Trịnh trợn tròn hai mắt

    nhìn chằm chằm vào hai tay đang hoạt động một cách vô thức của mình, hai tay ông thành thạo

    đánh:

    Người mạo hiểm: Trịnh Dung Tân

    Giới tính: Nam

    Sau một tiếng vang lớn báo hiệu một hệ thống mới vừa được truy cập, ông Trịnh phát hiện, giấu vân

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    tay của một bàn tay đã xuất hiện trong game với màu đỏ hồng, đang ấn dưới tệp tin của người chơi

    game.

    Một cảm giác bất thường, bất an và đầy nguy hiểm vây lấy tâm hồn ông Trịnh. Trong giấy phép chấp

    nhận có giấu vân tay màu đỏ máu kia nhìn thế nào nó cũng giống như một tờ giấy cam đoan sống

    chết của người tham gia trò chơi.

    Không cho phép được một khắc do dự, giây sau, hệ thống liền hiển thị và yêu cầu người tham gia trò

    chơi chọn bối cảnh xuất thân. Sau đó, trên màn hình xuất hiện bảy đáp án cho người tham gia trò

    chơi lựa chọn: 1. kẻ đào phạm, 2. khách lậu, 3. phóng viên, 4. học sinh, 5. kẻ buôn bán đồ cổ, 6. tìm

    người thân, 7. thám hiểm.

    Đương nhiên, trong bảy phương án lựa chọn đó, ông Trịnh chọn kẻ đào phạm. Ông là một lập trình

    viên trò chơi tầm cỡ, trong mắt người khác, đào phạm là một việc mà ông không thể làm. Cũng chính

    vì nghĩ rằng ông không thể làm nên tâm lý hiếu kỳ càng mạnh trở thành nỗi khát vọng muốn thử xem

    sao. Thế là ông Trịnh đã chọn “đào phạm” để nhấn chuột vào và không chút do dự.

    Tiếp theo sau là mở cửa một tấm cửa gỗ, một Sơn thôn tồn tại trong không gian kỳ bí đã hé mở cánh

    cửa chào đón ông Trịnh.

    “Ta đang ở đâu?”. Trịnh Dung Tân tự hỏi. Hai chân bất giác cảm thấy đau mỏi, ông ý thức rằng mình

    đã ở trong không gian hư ảo đó đồng thời cũng đã dạo bước từ lâu trong không gian này. Trước mắt

    ông, dần dần hiện ra một dốc núi mờ ảo âm u.

    Chạy qua một dốc sườn núi, trước mắt bỗng xuất hiện một ngôi làng ven núi. Trong ngôi làng này có

    vẻ hoang vắng lạnh lẽo, và có vẻ nghèo nàn rách nát, song tất cả những điều đó lại là điều mà ông

    Trịnh thích thú.

    Bởi vì ở đây dễ đóng, cảnh sát không thể đến được, cũng không phải đến để làm gì, gần ba tháng đào

    vong, cuối cùng, ông Trịnh cũng đã đến nơi đây, nơi mà có thể yên thân tạm thời cho ông giờ này.

    Quái Đàm Hiệp Hội

    Bảy ngôi làng ma

    Dịch giả: Phạm Hà Thảo

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    - I -Ngôi làng thứ nhất

    QUAN TÀI

    Con đường dẫn vào ngôi làng ma có một phòng nghỉ trọ nhỏ, tuy không thể bì kịp với các khách sạn

    lớn ở các thành phố song trông vẫn rất sạch sẽ. Ông ta mang hành lý trên vai rồi tiến thẳng vào làng,

    vừa vào cửa chính đã thấy chiếc sạp kê bên cầu thang. Bên chiếc sạp là cô gái trạc tuổi ba mươi, ăn

    mặc khá mốt, dáng người trông cũng khá xinh. Những đường cong của cơ thể cô hiện lên một cách

    quyến rũ bộ váy liền áo màu đen. Trông cô ta không mang chút vẻ gì của con gái nhà quê cả, chắc là

    cô ta ở thành phố. Trên áo cô cài một đoá hoa màu trắng, chắc trong nhà cô vừa có tang. Tôi từ từ đi

    đến trước sạp, đảo mắt lướt qua bộ dạng cô ta.

    Từ khi tôi bước vào cửa, cô ta cũng bắt đầu chú ý đến tôi. “Anh muốn thuê phòng nghỉ trọ à?”.

    Tôi gật đầu, nói: “Cô là chủ của quán trọ này?”.

    Cô ta cười đáp: “Tôi tên là Đỗ Hoàng Bình, nhà trọ cũng mang tên tôi, dĩ nhiên tôi là chủ nhân của

    quán trọ rồi”.

    Tôi gật đầu hỏi: “Nghỉ trọ ở đây giá cả thế nào?”.

    Cô ta nhìn tôi từ đầu đến chân rồi đáp: “Năm mươi đồng một ngày, xin hỏi ông ở bao lâu?”.

    Tôi “ồ” một tiếng rồi đặt một cọc tiền lên sạp nói: “Trước hết tôi xin ở mười ngày rồi sau đó tính

    sau”. Cô ta nhận tiền rồi mở ngăn kéo ra lấy một bảng giá nói: “Mười ngày tổng cộng là năm trăm

    đồng, xin ông để lại giấy chứng minh”.

    “Giấy chứng minh nhân dân?”. Tôi hơi do dự. Tôi là kẻ phạm tội bỏ trốn, làm sao cho người khác

    biết được mình là ai?

    Thấy tôi hơi do dự, cô ta chợt nhìn tôi cười một cách bí hiểm và nói: “Nếu thấy không tiện thì thôi

    vậy, xin ông điền vào bảng giá này”, vừa nói, cô ta vừa đưa bảng giá ra trước mặt tôi. Tôi bắt đầu

    cặm cụi điền vào bảng giá.

    Họ tên: Đồng Tây

    Giới tính: Nam

    Tuổi tác: Hai mươi bảy

    Hộ tịch: Thành phố Thượng Hải

    Đồng Tây đương nhiên là cái tên hoàn toàn do tôi đặt ra, tên thực tôi là Trịnh Dung Tân. Sau khi

    điền xong bảng giá, tôi đưa lại cho cô chủ quán trọ.

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    Cô ta xem lướt qua, bỏ vào ngăn kéo rồi đi ra khỏi sập nói với tôi: “Phòng của ông ở tầng hai, phòng

    tắm và nhà vệ sinh nằm ngay ở ngã rẽ cầu thang, giờ tôi đưa ông lên đó”.

    Tôi theo sau cô gái lên cầu thang. Phòng ở cũng khá tốt, khoảng chừng mười ba mười bốn mét

    vuông, trong phòng có một chiếc bàn, một chiếc giường nằm và vài cái ghế, còn có cả một chiếc ví

    màu khá lớn, có vẻ rất sang trọng sạch sẽ. Cô gái đứng ở cửa phòng chứ không vào, cô ta nhìn tôi

    đang nằm ngửa mặt lên trần rồi nói: “Đây là căn phòng tốt nhất của quán trọ nhà tôi, xin ông cứ yên

    tâm mà nghỉ ngơi, nhưng xin ông hãy nhớ kỹ một việc”. Cô ta vừa dứt lời tôi liền hỏi: “Việc gì?”.

    - Xin ông nhất định phải nhớ, buổi tối ông phải ở yên trong phòng, không nên đi lại lung tung.

    - Tại sao? Chẳng lẽ trong ngôi làng này có chuyện gì mờ ám? - Tôi buột miệng hỏi lại.

    Cô ta sa sầm nét mặt rồi nghiêm nghị nói:

    - Không cần phải hỏi nhiều, chỉ cần ông ghi nhớ lời dặn của tôi là được.

    Tôi không hỏi nữa, nhưng nhún vai tỏ ra không thèm để ý đến lời dặn của cô.

    Tôi nói: Cô yên tâm đi, tối đến tôi sẽ đóng chặt cửa lại và đánh một giấc dài đến sáng.

    Cô ta có vẻ đỡ lo hẳn sau khi nghe tôi nói như thế, rồi cô ta nói: “Chẳng qua là tôi muốn tốt cho ông

    mà thôi, ông phải nhớ lời dặn của tôi đấy!”.

    Nói xong cô ta quay người lại rồi đi ra khỏi cửa, thoáng một cái tôi chỉ còn nghe tiếng bước chân đi

    xuống lầu. Tôi nằm trên giường nhưng trong đầu cứ nghĩ về lời nói của cô gái.

    Quái Đàm Hiệp Hội

    Bảy ngôi làng ma

    Dịch giả: Phạm Hà Thảo

    - II -

    Màn đêm từ từ buông xuống, tiết đầu thu về đêm thật dễ chịu, ai cũng cảm thấy sảng khoái.

    Tôi nằm trên giường, ngắm những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm qua cửa sổ, chiếc ti vi cứ liên tục

    lì rì tiếng người nói trong một bộ phim dài tập.

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    Sau ba tháng trời trốn tội, cuối cùng tôi cũng đã tránh được sự truy nã của cảnh sát, có thể ngủ một

    giấc thật sâu, thật ngon lành mà không sợ ai cả.

    Tôi từ từ nhắm mắt, bỗng có tiếng gì quái lạ cứ xì xào bên tai. Tiếng xì xào đó không phải phát ra từ

    chiếc ti vi, vì trước khi ngủ tôi đã tắt bằng điều khiển. Tiếng xì xào vẫn cứ tiếp tục bên tai, hơn nữa

    tiếng ồn đó càng lúc càng gần tôi, tôi từ từ mở mắt ra rồi lần theo nơi tiếng ồn phát ra đi tìm. Quả

    nhiên tiếng ồn là từ ngoài cửa sổ vọng vào. Cửa sổ vẫn chưa đóng lại, tôi thò đầu ra khỏi cửa sổ nghe

    ngóng thì nhìn thấy một chiếc đầu lâu còn vương đầy máu tươi.

    “Trời ơi!”, tôi buột miệng kêu lên, rồi theo quán tính thụt đầu vào nằm vật xuống giường đánh huỵch

    một tiếng.

    Ngoài cửa sổ tại sao lại có chiếc đầu lâu ghê rợn đó. Toàn thân tôi phát run co rúm lại trong chiếc

    chăn đầu giường nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía cửa sổ. Chiếc đầu lâu đẫm máu tươi đó cứ từ từ

    ngoi vào trong cửa sổ, một trận gió lạnh se người làm hất tung mái tóc của chiếc đầu, cuối cùng tôi

    đã nhìn rõ khuôn mặt của chiếc đầu lâu kia.

    Đó là một khuôn mặt rất quen, chắc chắn đó là anh trai tôi. “Anh, anh không nên đến gần, không nên

    đến gần”. Tôi cố co người lùi về phía sau, song phía sau lại là bức tường. Chiếc đầu lâu từ cửa sổ từ

    từ lăn xuống, rơi đúng vào chiếc nệm trước mặt tôi, rồi lại từ từ lăn đến gần tôi. Tiếp theo đó, còn có

    hai chiếc đầu lâu cũng từ từ chui vào cửa sổ. Tôi trông thấy rất rõ, một cái đầu lâu là chị dâu và chiếc

    còn lại là của đứa con mới lên sáu của anh trai tôi. Cả ba chiếc đầu lâu cứ thế mà hướng về phía tôi

    ngày càng gần hơn, ánh mắt họ lạnh lùng và đầy oán hận nhìn chằm chằm vào tôi, hàm răng trắng

    hếu cứ nghiến lại kèn kẹt từng hồi, như muốn nuốt chửng tôi. Tôi muốn tháo chạy song họ đã dồn tôi

    đến góc phòng, tôi lớn tiếng hô lên rằng: “Các ngươi không được lại đây, không được lại đây. Cứu

    người, cứu người!”.

    Tôi chưa kịp nói xong thì cả ba chiếc đầu lâu đã đồng loạt nhào đến tôi, đồng loạt nhảy cẫng lên như

    muốn chồm lên mặt tôi, như muốn ăn thịt tôi. Hai tay tôi lập tức quờ quạng loạn xạ cả lên, muốn

    ngăn họ lại, nhưng bỗng nhiên cả hai tay đều đau nhức không thể chịu được.

    Trong cơn đau, tôi mở choàng hai mắt, mới phát hiện mình vẫn đang nằm ngủ trên giường. Tất cả

    chuyện vừa rồi chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng.

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    Tôi thở phào nhẹ nhõm, uống một ngụm nước lạnh, ánh mắt theo phản xạ bất chợt lại hướng nhìn về

    phía cửa sổ. Cửa sổ vẫn đang mở, gió không ngừng thổi vào, trong căn phòng mát rượi và đầy không

    khí trong lành. Tôi nhìn lại đồng hồ, mới có tám giờ rưỡi tối. Tôi nghĩ mình bị trận này làm cho mệt

    nhoài ra rồi, nên sau khi ăn cơm tối xong, mắt nhắm lờ đờ, tính lại tôi thấy mình ngủ cũng đã mấy

    tiếng đồng hồ.

    Tỉnh dậy, tinh thần đã sảng khoái hơn nhiều, tôi bèn xuống giường, muốn ra ngoài đi lại cho đỡ

    chán. Nhưng mới nghĩ thế, tôi đã chợt nhớ lại lời dặn của cô chủ quán.

    - Nhất định ông phải nhớ lấy không được đi lại, mà tốt nhất nên đóng kín cửa và ngủ cho tốt.

    Tại sao cô ta lại dặn đi dặn lại tôi cẩn thận như thế? Rốt cục, ở đây về đêm có những chuyện gì? Quả

    thực có chuyện gì mờ ám sao?

    Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được cười. Con người tôi cái gì cũng tin, nhưng tuyệt đối không bao

    giờ tin rằng trên thế gian này có ma thực sự, nếu không làm sao tôi đủ can đảm làm những việc mà

    cảnh sát phải mất ba tháng ròng rã để truy nã tôi?

    ***

    Tôi xuống lầu, cô chủ quán không có ở đấy, tôi lẳng lặng đi ra khỏi cổng nhà trọ.

    Đêm về, trong ngôi làng hẻo lánh tại vùng núi đồi này thật tăm tối, u ám, dường như trong cả ngôi

    làng chỉ có đèn trong nhà trọ tôi là sáng nhất, đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy ánh sáng trong căn

    nhà này phát ra. Men theo con đường cái duy nhất trong làng, tôi thong thả dạo bước.

    Cảnh vật chung quanh đối với tôi đều hoàn toàn xa lạ, nhưng cái lạ lẫm đó lại mang đến cho tôi một

    cảm giác vui vui khó tả. Đi khoảng được hai mươi phút, con đường cái hình như đến đây là điểm

    cuối, không còn đi tiếp được nữa, trước mặt tôi đã là cuối làng. Tôi đang định quay trở lại nhưng

    chưa kịp thì bỗng xuất hiện một vật lạ trước mắt thu hút sự chú ý của tôi.

    Phía cuối con đường cái tự nhiên xuất hiện một bóng đen. Bóng đen đó từ từ tiến lại gần tôi, dưới

    ánh trăng hạ tuần mờ ảo, tôi không nhìn rõ được hình dáng thực của cái bóng đen kia. Bóng đen đó

    cứ lay lắt hư thực, trông không giống như hình dáng của người đi đường. Tôi lập tức ẩn sau gốc cây

    cổ thụ rất lớn, rồi thận trọng quan sát xét cái bóng đen kia. Cái bóng rất gầy gò, hư hao, cứ lây lây lất

    lất tiến về phía trước, trông giống như một loài quỷ sứ chuyên đi hút hồn người ta trong phim kinh

    dị.

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    - Ông phải nhớ kỹ là ban đêm không được ra ngoài đi lại đâu đấy!

    Điều đáng kinh sợ là bây giờ âm thanh đó lại vang vang bên tai tôi. Chẳng lẽ điều cô ta nói là thực?

    Chẳng lẽ ở đây có ma thực?

    Tôi cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy suốt dọc xương sống rồi lên đến đỉnh đầu, toàn thân vã mồ hôi

    lạnh toát. Cái bóng đi rất chậm, khoảng hơn một phút, mới lọt vào tầm mắt để tôi có thể nhìn kỹ.

    Dưới ánh trăng ảm đạm tôi nhận ra hình dáng của cô ta, trái tim như muốn vỡ vụn của tôi giờ mới

    được nhẹ nhõm. “Thật là thần hồn nát thần tính!”. Tôi tự lẩm bẩm.

    Hoá ra đó là chiếc bóng của một cô sơn nữ tầm tuổi hai lăm, hai sáu, dưới chân phải bị dị tật nên đi

    đường cứ lắt la lắt lư. Ánh trăng rọi vào khuôn mặt cô gái, nét mặt thanh tú, cô đẹp từ dáng vẻ đến

    từng đường nét trên khuôn mặt. Không tin được, trong ngôi làng hẻo lánh vùng sơn cước này lại có

    cô gái xinh như thế!

    Cô gái lặng lẽ đi đến trước cổng ngôi nhà có trồng hai cây bạch dương, trong nhà không có tí ánh

    sáng nào. Cô ta gõ cửa nhưng trong nhà dường như chẳng có ai trả lời, cô bèn lấy chiếc chìa khoá

    trong túi ra mở cửa đi vào. Ánh đèn trong nhà lập tức sáng lên, qua rèm cửa sổ thấp thoáng những

    đường cong gợi cảm của một ai đó trong nhà. Nhìn thấy bóng người qua cửa sổ tôi cảm thấy trong

    người có luồng hơi nóng toả ra…

    Suốt ba tháng trời bị cảnh sát truy bắt, đến bây giờ tôi mới phát hiện, hình như đã hơn ba tháng tôi

    không tiếp xúc với phụ nữ. Tôi từ từ hướng về phía cổng nhà, lấy lọ thuốc nước trong túi ra rồi thoa

    lên chiếc khăn mùi xoa.

    Tôi gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng hỏi “ai đó?”.

    Tôi không đáp chỉ gõ thêm mấy tiếng nữa. Lát sau, két két mấy tiếng, cánh cổng đã mở, nhân lúc cô

    ta vừa ló mặt ra, tôi liền nhanh nhẹn lấy chiếc khăn bịt mặt cô ta lại. Cô ta giật mình kinh ngạc, song

    chưa kịp la lên thì đã bị mùi thuốc làm mềm nhũn ra, ngã nhào vào lòng tôi. Tôi ôm cô ta vào phòng,

    đặt trên giường, đóng chặt cửa lại rồi tiện tay tắt luôn đèn. Tôi như con thú vồ mồi, nhào vào người

    cô ta, người tôi bỗng nóng ran lên như muốn bốc cháy. Tôi cố sức cởi hết áo quần cô ta ra, từng

    chiếc từng chiếc rơi xuống đất, bỗng có người gõ cửa: Cốc! Cốc! Cốc!

    Tiếng gõ không lớn nhưng rất có nhịp điệu. Tôi giật nảy người, vội vàng dừng tay, gò người lại nhẹ

    nhàng tiến về phía cánh cổng, vén bức rèm lên rồi nhìn qua kẽ hở. Song bên ngoài chẳng có tăm hơi

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    ai cả, tôi nhìn đi nhìn lại hai bên cũng chẳng thấy ai. Đêm vẫn đen kịt, gió vẫn cứ thổi ào ào từng

    cơn, rít lên từng hồi như tiếng quỷ khóc. Tôi nuốt nước bọt, trong người bỗng có luồng hơi lạnh chạy

    khắp toàn thân.

    “Gặp ma? Chẳng lẽ mình nghe nhầm?”.

    Tôi lẩm bẩm mấy câu rồi tiến về phía giường, nằm xuống cho bình tĩnh trở lại nhưng chưa kịp bình

    tĩnh thì một luồng hơi lạnh lại chạy khắp cơ thể khi tôi phát hiện, cô gái kia không còn nằm trên

    giường nữa. Tất cả những gì vừa mới xảy ra giờ đây lại như hoàn toàn chưa từng có. Cửa sổ vẫn

    đóng thin thít và vẫn là cài then phía trong. Trong phòng cũng không có, vậy rốt cục cô gái ấy trốn đi

    đâu? Hơn nữa, lúc nãy có tiếng người gõ cửa sao vẫn chẳng thấy tăm hơi ai cả? Tôi cảm thấy mồ hôi

    trên trán mình đang từ từ lăn xuống, và cảm thấy lạnh hơn.

    Chẳng lẽ ở đây có ma thực?

    Căn phòng dường như bỗng lạnh đi, tôi nhìn lại bức tường nhà cũ kỹ và mấy vết loang lổ trên tường,

    hình như tất cả ở đây đều mang vẻ âm u ảm đạm, lạnh lùng kỳ bí. Tôi bật dậy khỏi giường rồi chạy

    một mạch như ma đuổi ra khỏi nhà, hướng về phía nhà trọ.

    Trong lúc tháo chạy, tôi lướt mắt thấy trước cửa nhà có dòng chữ:

    Số 17, thôn Cổ Đường

    Biển hiệu nền trắng màu đen.

    Quái Đàm Hiệp Hội

    Bảy ngôi làng ma

    Dịch giả: Phạm Hà Thảo

    - III -

    Tôi chạy về phòng trọ, vào phòng đóng chặt cửa lại, quên cả việc bật đèn điện lên, cứ thế ngồi bệt

    lên giường thở hổn hển. Đêm vẫn rất yên ắng, yên lặng đến nỗi cả thế gian này như mộ phần, còn tôi

    là người duy nhất trên mộ phần đó.

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    Rất lâu sau, tôi mới hết thở hổn hển vì sợ và mệt. Nhưng chính trong lúc đó, bất chợt có tiếng lét két,

    tôi thất kinh, thấy cửa phòng mình cứ từ từ hé mở. Ai? Rõ ràng tôi nhớ là cửa đã đóng chặt, vậy ai đã

    mở cửa phòng tôi? Trong bóng tối, cánh cửa vẫn cứ từ từ hé ra, tôi giả vờ nhắm mắt lại để tỏ ra rằng

    mình đã ngủ say, rồi hé mắt lim dim nhìn về phía đó.

    Trong căn phòng tối quá, cửa sổ lại quá nhỏ, ánh trăng không thể rọi vào được, nên không nhìn rõ

    mặt ai. Tôi không cách nào phân biệt được dáng vẻ của cái bóng kia, chỉ thấp thoáng, lờ mờ thôi;

    người kia mặc chiếc áo bào rất lớn, kéo lê người trên nền gỗ, chiếc áo che kín cả hai chân.

    Cái bóng kia là ai? Tại sao lại vào được trong phòng tôi?

    Cái bóng người đó cứ tiến dần đến phía tôi, căn phòng cũng chẳng lớn gì, nên nó nhanh chóng tiến

    sát giường ngủ.

    Tôi cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh và đập liên hồi, gáy cứ thế mà sởn gai ốc, còn khắp mình thì

    tê dại đi. Cái bóng người từ từ đưa tay, nhẹ nhàng vuốt mặt tôi, hai bàn tay thật lạnh làm sao! Da thịt

    tôi cứ thế mà run lên bần bật từng hồi.

    Nhưng lúc đó, cái bóng kia bỗng cất tiếng nói: “Tôi biết ông chưa ngủ đâu, dậy nhanh đi”.

    Tôi nghe thấy tiếng của cô gái, biết đó là giọng nói của cô chủ quán, trong lòng mới thôi cơn lo sợ,

    tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi nghiêng người ngồi dậy, để mình trần trụi, rồi cười khà mấy tiếng nói:

    “Cô chủ, muộn thế rồi sao cô còn có hứng thú đến chơi với tôi?”.

    Cô chủ nghiêm giọng nói “Tôi hỏi ông, vừa rồi ông lại đi đâu?”.

    Tôi nhíu mày không nói nhưng tỏ ra thừa nhận việc đó là thực: “Đúng vậy, tôi thấy oi bức quá nên

    mới đi dạo vài bước cho vui”.

    Cô chủ quán nói: “Tôi đã bảo ông là không được đi lại khi đêm về rồi mà?!”.

    Tôi nhún vai nói: “Bẩm, tính tôi vốn to gan, lớn mật, không sợ quỷ thần, cho nên…”.

    Tôi chưa dứt lời thì cô ta đã cướp lời: “Tôi biết ông là người lớn gan lớn mật, nếu không, làm sao

    dám giết cả nhà anh trai ruột gồm ba người?”.

    “Cô”, mặt tôi chợt biến sắc vội vàng hỏi: “Sao cô biết?”.

    Cô gái tỏ ra rất trầm tĩnh: “Vụ án nổi tiếng thế ai mà không biết, phía công an đã treo giải thưởng

    cho ai bắt được ông hai mươi vạn nhân dân tệ, vụ án này cả nước ai mà chẳng biết, chẳng lẽ tôi lại

    không biết sao?”.

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    Cô chủ vừa nói vừa cười tỏ lên rất bình tĩnh.

    Việc này tôi cũng biết rất rõ, vậy nếu cô đi báo… Nghĩ đến đây, trong lòng tôi bỗng thấy bất an, đột

    nhiên nhanh như sóc, tôi nhảy phắt khỏi giường, bằng động tác thành thục và nhanh như chớp, túm

    lấy cổ cô gái, nhìn trừng trừng và nói: “Vậy thì mày định thế nào? Hả?”.

    Cô gái vẫn nét mặt tươi cười, bình thản nhìn tôi, tỏ ra không chút quan tâm đến hành động vừa rồi,

    nói: “Vậy ông nói tôi phải làm gì đây?”. Có lẽ vì tôi ra tay quá mạnh nên đã làm rơi chiếc áo trên

    người cô ta! Sau chiếc áo choàng đen kia là thân thể nõn nà, trắng nuột gợi cảm.

    Cô gái cười và nhìn vào mắt tôi, nói: “Giờ thì ông biết tôi phải làm gì rồi chứ?”. Tôi chẳng nói chẳng

    rằng, lao vào ôm lấy chiếc eo thon thả của cô gái như con thiêu thân nhìn thấy ánh điện, đẩy cô

    xuống giường rồi vồ lấy cô như con mãnh thú vồ mồi.

    Quái Đàm Hiệp Hội

    Bảy ngôi làng ma

    Dịch giả: Phạm Hà Thảo

    - IV -

    Tôi thư thả nhả khói thuốc rồi nhìn cô gái nằm bên cạnh đang dùng mấy ngón tay nhẹ nhàng lướt

    trên ngực tôi những vòng tròn kì quái. Hút hết nửa điếu thuốc, tôi mới từ từ dò hỏi: “Tại sao cô lại

    làm thế?”.

    Cô gái nhìn tôi, dường như không hiểu ý. Tôi hỏi tiếp: “Tại sao cô không báo công an bắt tôi để nhận

    tiền thưởng?”.

    Cô gái cười một cách bí hiểm hỏi: “Có lẽ bởi vì ông là người Thượng Hải”.

    Ồ, thì ra là thế?

    Cô ta tiếp lời: “ở đây chỉ có mấy gã quê mùa, thiếu hiểu biết, kể từ khi chồng tôi qua đời, chẳng có

    người đàn ông nào làm tôi vừa ý cả”. Tôi chẳng nói gì, bởi vì thực ra tôi không tin lời cô ta. Cô gái

    có lẽ đọc được ý nghĩ của tôi, nên tiếp lời: “Hơn nữa, tôi cần một người đàn ông, một người đàn ông

    can đảm khoẻ mạnh, nhất là người đàn ông như ông để bảo vệ tôi”.

    “Bảo vệ cho cô? Chẳng lẽ cô cần người bảo vệ nữa sao?” - Tôi hỏi lại.

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    Cô gái gật đầu và nói: “Trong ngôi làng này có rất nhiều chuyện kỳ quái, nhiều chuyện mờ ám lắm,

    nhất là về đêm thường xảy ra nhiều chuyện không hay, tôi là phận gái, đương nhiên rất lo sợ khi

    không có ai bảo vệ cho mình, thế nên tôi mới cần người như ông”.

    Trong lúc nói, trông cô ta có vẻ nghiêm túc, hoàn toàn không có ý đùa cợt gì.

    Nghĩ đến chuyện một giờ đồng hồ vừa rồi, tôi vội vàng hỏi: “Vậy rốt cục, ban đêm ở đây có chuyện

    gì?”.

    Cô gái tỏ ra nghiêm túc hơn nói: “Ông có tin rằng là trên đời này có ma hời không?”.

    - Ma hời? Có phải loài ma nhảy cẫng mà đi khắp đó đây để bắt người ăn thịt không?” - Tôi hỏi.

    Cô gái gật đầu.

    - Vậy chẳng lẽ trong ngôi làng này có ma hời thực?

    Cô gái lại gật đầu và nói: “Trong ngôi làng này quả thực có ma hời, chính chồng tôi đã chết trong tay

    hắn”.

    Nói thực, chuyện ma quỷ vớ vẩn tôi chỉ xem trong phim ảnh thôi, còn trên đời nó có thực hay không,

    vẫn còn chưa chắc.

    “Ngôi làng đang yên đang lành sao lại xuất hiện loại ma đó? Có phải là có người giả làm ma chăng?”

    Tôi hỏi.

    Cô gái lắc đầu tỏ ra rằng đó là chuyện thực, và nói: “Ông không biết đó thôi, trong ngôi làng này có

    truyền thuyết rằng… Không, không phải truyền thuyết mà là chuyện người thực việc thực”.

    Cô gái bỗng thấp giọng xuống và có chút thâm trầm.

    - Là việc gì?

    - Năm năm trước, có một người chết khô cứng trong làng này, là một người hơn năm mươi tuổi. Ông

    ta chết vì bệnh tim đột ngột, trong nhà mình, thi thể ông đến hơn mười hôm sau mới được phát hiện.

    Mà không bị thối rữa, ngược lại người chết còn cứng nhắc. Song lúc đó, theo tục truyền, thì người

    chết không được đem thiêu, nên các đạo sĩ nghĩ cách khiến các thợ rèn trong làng làm chiếc quan tài

    bằng sắt nặng hơn hai nghìn cân, đem chôn trong vườn nhà ông ta. Các đạo sĩ ấy nói, căn nhà trước

    đây mà ông ta ở giờ đã thành ngôi mộ, người sống không thể ở trong đó được nữa. Nên khi treo số

    nhà người ta đã không cấp số cho căn nhà ấy.

    Tôi không nhịn được bèn hỏi ngang: “Vậy chẳng phải như thế là hết rồi sao, tại sao sau đó còn có ma

    hời xuất hiện hại người?”.

    Cô gái nói: “Vốn đã không còn chuyện gì nữa, nhưng sau đó… lại có người vào ở căn nhà đó, thế là

    hàng loạt sự việc đã xảy ra…”.

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    - Ồ thì ra là thế, là ai mà gan to như vậy? Ngay cả căn nhà ấy mà cũng dám ở?

    - Là con gái của ông lão đó.

    - Ồ…

    Cô gái tiếp: “Con gái ông chủ tên là Hoàng Lam, mấy năm trước đã đi ở cho nhà người ta trên phố,

    bặt vô âm tín, ngay cả khi chôn cất bố, cô ta cũng không có mặt. Nhưng gần đây cô ta lại xuất hiện

    trong thôn, hơn nữa còn dọn về ở ngay trong căn nhà ấy, tuy người trong thôn ai ai cũng phản đối

    việc đó, nhưng dù sao thì đó cũng là nhà của cô ta, không ai có quyền ngăn cản, cho nên bây giờ tình

    hình mới rất căng thẳng”.

    Tôi nghĩ một lát rồi tiếp: “Có phải vì cô ta dọn đến ở trong nhà đó mới có ma hời xuất hiện hại

    người?”.

    - Không rõ, nhưng ai cũng bảo là như thế, cô gái ấy không những dọn đến ở mà còn treo bảng số

    trước cổng nhà, nhà mồ thành ra nhà người sống ở, ma hời mới có cơ hội xuất hiện quậy phá chứ.

    - Treo bảng số trước cổng nhà à? Tôi trầm ngâm giây lát.

    Ai ai cũng biết, biển số nhà phải sắp xếp theo thứ tự từng nhà một, nếu thêm một số thì toàn bộ các

    số nhà tiếp theo cũng phải thay đổi.

    Lúc đó trong tâm trí tôi bỗng nhiên chợt nhớ điều gì rồi buột miệng hỏi “Có phải là nhà số mười bảy

    rưỡi ở Cổ Đường thôn?”.

    Chẳng lẽ căn nhà mà tôi đã vào vừa rồi là nhà của cô ta?

    Thảo nào cô ta trông chẳng giống gái quê tí nào, phải chăng đó là cô Hoàng Lam đã đi làm mướn

    cho người ta trên phố. Tôi hoảng hốt nghĩ lại, lúc đó mới phát hiện, cô chủ nhà trọ đang kinh ngạc

    nhìn chằm chằm vào tôi.

    - Sao ông biết? Chẳng lẽ ông đã đến đó rồi sao?

    Tôi gượng cười nói: “Vừa rồi khi tôi đi dạo, đã đi qua đó, nhìn thấy số nhà lạ lùng đó, nên tôi mới

    nhớ kỹ thế chứ. Thôi cô đừng để ý làm gì nữa, cứ kể tiếp câu chuyện ma hời đi!”

    - Sau đó cả ngôi làng này không đêm nào được bình yên, cả nhà trưởng thôn đã chết trong tay con

    ma đó, sau đó… chồng tôi… cũng chết trong tay nó…

    - Việc này xảy ra đã lâu chưa?

    - Một tháng trước, Hoàng Lam vừa mới về quê tháng trước, còn chồng tôi vừa chết một tuần trước.

    - Vậy thi thể họ đâu cả rồi?

    - Đều đã thiêu hết rồi, tuy ở đây không có tục lệ hỏa táng, song mọi người trong làng đều bảo,

    chuyện này tuyệt đối không được kể cho ai biết, nên đã thiêu hết cả rồi.

    Tôi gật gật đầu, không nói gì thêm, nhưng xương sống cứ thấy lạnh dần.

    Cô gái ghì chặt lấy tôi thỏ thẻ nói: “Em phận gái một mình ở đây lúc nào cũng lo sợ, anh sẽ ở lại đây

    bảo vệ em nhé, được không anh?”.

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    Tôi gượng gật đầu.

    * * *

    Buổi sáng thức dậy thì đã tám giờ hơn, chúng tôi tỉnh giấc vì tiếng ồn ào vọng lại từ cửa sổ. Tôi thò

    đầu ra ngoài cửa nghe ngóng, dưới lầu có rất nhiều người đi đi lại lại, nhưng trông mặt ai cũng tiều

    tuỵ khó nhìn, khó ngửi như cơm thiu.

    Tôi cùng cô gái xuống lầu, dưới lầu có nhiều người vây quanh, ai cũng tỏ ra lo sợ như đại nạn sắp

    giáng xuống đầu. Cô gái hỏi một ông lão trong nhóm đó: “Bác Lưu, có chuyện gì vậy, tại sao vừa

    mới sáng sớm đã ồn ào thế?”

    - Cô còn chưa biết à, lại có người chết, lại có thêm người nữa chết rồi, người này cũng chết giống

    như cái chết của chồng cô tuần trước.

    Cô chủ quán kinh ngạc hỏi: “Có người chết à? Là ai vậy?”

    Bác Lưu than thở rồi nói: “Hoàng Lam đã chết, chúng tôi đã khuyên cô ta mấy lần, nhà đó không thể

    ở được, nhưng cô ta không chịu nghe, cô xem đi, ngay cô ta cũng chết”

    - Hoàng Lam? Cô Lam cũng chết rồi à? - Tôi kinh ngạc hỏi.

    Chẳng lẽ chết liền ngay sau khi tôi đi, vậy chẳng lẽ người gõ cửa lúc đó chính là… ma hời?

    Bất giác tôi không lạnh mà run, toàn thân như rơi xuống làn nước băng lạnh.

    Bác Lưu nói tiếp: “Kể từ tối hôm trước, mọi người trong làng đã không ai nhìn thấy cô ta nữa. Sáng

    nay, cạnh vách tường nhà cô Vương Thẩm có cái gì là lạ, mọi người đến xem mới phát hiện Hoàng

    Lam đã chết cứng trên giường ngủ của mình. Đưa đi khám nghiệm tử thi mới biết cô ta chết đã được

    hai ba hôm gì rồi”.

    Cô chủ nhà trọ bỗng nhũn người ra, tựa vào người tôi, mặt trắng bệch. Lúc đó, tôi đoán chắc sắc mặt

    mình cũng khó coi như thế, nếu Hoàng Lam chết từ hôm trước, vậy hôm qua là cô gái nào vậy, là ma

    hay là con ma hời đó?

    Hôm qua tôi sờ mó vào người cô ta, nhưng không phải là người chết khô cứng, vậy chẳng lẽ là ma?

    Trời hôm nay vốn rất mát mẻ, song toàn thân tôi đầm đìa mồ hôi, giống như vừa rơi xuống nước. Cô

    chủ nhà trọ co rúm người lại trong lòng tôi, rất lâu sau mới nói nhỏ: “Em có cảm giác là nó nhất định

    sẽ đến hại em, con ma hời đó đã giết chồng em, giờ chắc chắn nó sẽ đến giết em, anh Dung Tân, anh

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    không được rời xa em, anh phải bảo vệ em…”

    Tôi ôm cô gái vào lòng, chầm chậm nói: “Em yên tâm đi. Anh sẽ bảo vệ, chăm sóc em, đi thôi,

    chúng ta không nên đứng thần người ở đây, nhanh lên lầu đi em…”

    Cô gái sợ run bật cả người, giống như chú thỏ non vừa bị thú dữ vồ hụt.

    Quái Đàm Hiệp Hội

    Bảy ngôi làng ma

    Dịch giả: Phạm Hà Thảo

    - V -

    Trong làng, mọi người bàn tán về chuyện ma hời ngày càng rầm rộ, ai ai cũng đang sống trong tình

    trạng vô cùng kinh hoảng, lo âu… Cô gái chủ nhà trọ suốt ngày cứ thấp tha thấp thỏm, nơm nớp lo

    sợ, cứ luôn có cái cảm giác là con ma kia sẽ xuất hiện để hại mình, quyết định đóng cửa nhà trọ

    không cho thuê nữa và cũng chẳng dám ra ngoài.

    Cũng kể từ tối hôm đó, cô chủ cứ ở suốt trong phòng trọ của tôi, ngày ngày phải ôm chặt lấy tôi cô

    mới ngủ được.

    Nhưng không ngờ rằng, cuối cùng việc gì phải đến cũng đã đến. Đã sang ngày thứ tư từ sau khi phát

    hiện cái chết của cô Hoàng Lam. Hôm đó, dường như chẳng có chút ánh sáng nào trên bầu trời, trăng

    cuối tháng bị mây đen dày đặc bao phủ, cả bầu trời đen kịt dị thường, chẳng có ngôi sao nào lấp

    lánh.

    Cũng giống như mấy hôm trước, cô chủ co mình vào lòng tôi, tôi vừa lim dim chợp mắt liền bị cô

    thúc mấy cái làm tôi tỉnh giấc.

    Tôi ậm ự mấy tiếng, nói: “Sao thế, sao bây giờ còn chưa ngủ à?”.

    Cô gái nói khẽ mấy tiếng bên tai: “Thức dậy đi anh, thức dậy đi anh, anh nghe xem dưới lầu hình

    như có tiếng người …”

    - Có tiếng người? Tiếng ai?

    Lúc đó tôi đã tỉnh hơn, lắng nghe kỹ lại, dưới lầu quả nhiên có tiếng tí tách …

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    Tôi nín thở lắng nghe, tiếng ồn đó lại từ từ tiến lên lầu, rồi dần dần tiến về cửa phòng tôi. Sau đó,

    cánh cửa phòng từ từ mở ra, một cái bóng đen đi dần đến giường ngủ của chúng tôi. Tôi nằm yên bất

    động, lặng lẽ đợi bóng đen đến gần, cô chủ nhà trọ không nhịn được đã run lên bần bật. Bóng đêm

    vẫn còn dày đặc, mãi đến khi nó đến bên giường, tôi vẫn không thể nào nhìn rõ dáng người đó là ai.

    Chỉ thấp thoáng thấy nó há miệng rộng dần để lộ hai hàm răng trắng hếu nhọn hoắt…

    Ma hời!

    Trực giác của cô chủ nhà trọ quả nhiên không sai, ma hời thực sự đã đến!

    Đột nhiên tôi nhào ra khỏi giường, đúng lúc, chiếc bóng đen đang giương nanh định cắn tôi, tôi bật

    tay ghì chặt lấy đầu nó, rồi lấy hết sức bình sinh đẩy nó về phía trước. Chẳng biết tôi lấy đâu ra dũng

    khí ngoan cường đó, ma hời quả nhiên bị tôi đẩy lùi mấy bước, song chỉ trong chớp nhoáng nó lại vồ

    về phía tôi. Tôi đứng trên giường, lợi dụng thế cao tôi nhấc chân lên đập cho nó một cú ngay giữa

    ngực, nó lại thụt lùi mấy bước. Cùng lúc ra đòn, tôi cảm thấy bàn chân hơi đau, theo quán tính, tôi

    đưa tay ra sờ sờ vào vết thương, thấy chân mình dính đầy máu tươi!

    Chắc vết thương do hàm răng nó cắn phải, lúc đó tôi cũng chẳng có tâm trí và thời gian để cảm thấy

    đau, thuận thế tôi chồm lên ôm choàng từ phía sau lưng nó. Quả nhiên thân thể nó cứng ngắc, nhưng

    cũng không đến nỗi cứng như ma trong phim kinh dị.

    Tôi ghì chặt lấy người nó từ phía sau rồi kéo giật lùi, được đà tôi dúi cho nó một cái chí mạng, nó

    đập bắn vào tường đánh uỳnh một tiếng. Lúc đó, cô chủ nhà trọ vẫn còn ngồi trên giường, rúm người

    lại như con chuột bị mèo vồ trong góc giường giương mắt nhìn cuộc “ẩu đả” của chúng tôi. Con ma

    hời bị tôi đánh bật vào tường ngã nhào một vòng, nó lại nhảy lên, xỉa cả hai cánh tay vồ lấy tôi.

    Móng vuốt nó rất nhọn và đen, lại rất dài, tôi né tránh đòn vồ chí mạng của nó, nhưng lúc đó tôi đã bị

    nó dồn vào bên bàn. Tôi chống tay lên mặt bàn, lấy lại thăng bằng, trong thoáng chốc, tôi cảm thấy

    lạnh như vừa chạm phải tảng băng. Bỗng nhiên tôi nhớ lại hồi chiều tôi và cô chủ quán ăn dưa trong

    phòng, chúng tôi dùng chiếc dao nhọn bổ dưa, cả vỏ dưa và chiếc dao vẫn đang còn nằm trên mặt

    bàn.

    Thuận tay, tôi chộp lấy con dao rồi xỉa thẳng vào con ma. Dao đâm thẳng vào ngực nó, tôi lại cố hết

    sức bình sinh đẩy mạnh con dao vào người nó cho đến khi cả chuôi dao cũng đã ngập sâu. Tôi không

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    dám giằng co mãi với nó, vội vàng buông tay ra, lách sang một bên. Con ma cố rút con dao ra, song

    động tác giờ đã chậm đi nhiều, rồi cuối cùng nó cũng gục quỵ xuống đất. Mãi đến khi nó đã chết hẳn,

    tôi vẫn không dám tiến đến gần mà chỉ run rẩy nói với cô chủ nhà trọ: “Em đừng sợ, nó đã nằm im,

    không sao nữa đâu, ổn rồi. Em mau lại đây”.

    Vừa nói tôi vừa đưa tay vuốt mặt đầy mồ hôi, nhưng khi tay tôi chạm vào mặt, thì đột nhiên thấy có

    cái gì đó là lạ. Tay tôi quả là đang ướt.

    Dưới ánh trăng mờ nhạt, nhìn lại hai bàn tay mình, trên mặt giờ đây dính đầy chất nhầy đen kịt. Tôi

    đưa lên mũi ngửi, thấy đó là mùi máu thối tanh tao. Trên tay tôi dính đầy máu tươi!

    Trên cơ thể ma hời làm gì có máu tươi?

    Chẳng lẽ người bị giết không phải là ma mà là người?

    Tôi bắt đầu cảm thấy mặt mình trắng nhợt, tuy tôi đã từng giết người, hơn nữa không phải chỉ giết

    một người. Song cái cảm giác giết người trước đây và bây giờ hoàn toàn khác nhau, cơ bản là bây

    giờ tôi không có chút chuẩn bị tâm lý nào cả, tôi hoàn toàn không ngờ rằng mình lại giết người ở

    đây.

    Tôi vội vàng bật đèn lên, cả căn phòng giờ tràn ngập ánh đèn. Trên tay tôi đích thực là máu tươi, còn

    người ma kia đang nằm trong vũng máu, máu thẫm cứ thế không ngừng rỉ ra từ vết thương. Tôi lật

    người chết lại, cả tôi và cô chủ quán trông thấy khuôn mặt nó, thì cả hai chúng tôi đều cùng kêu “a”

    lên một tiếng.

    - Á, là Trần Lập? Sao lại là anh ta chứ? - Cô chủ phòng run run nói.

    - Nó là Trần Lập à? - Tôi hỏi.

    Cô chủ gật đầu.

    Tôi cúi xuống thử xem hơi thở nó, nhưng đã đứt hẳn rồi!

    Tôi banh mồm nó ra, rồi móc lấy hàm răng giả bằng gốm của nó ném lại cho cô chủ xem. “Đây mà

    là ma hời? Hoá ra là hai hàm răng giả”.

    Cô chủ quán vẫn còn run sợ nói: “Vậy tại sao nó lại giết cả nhà ông trưởng thôn, tại sao nó giết

    chồng tôi, tại sao nó giết Hoàng Lam, tại sao nó lại làm như thế?”.

    Tôi nhún vai nói: “Tôi cũng chẳng rõ, bây giờ phải làm thế nào, xử lý cái thây này như thế nào cho

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    phải?”.

    Cô chủ quán đã trấn tĩnh lại, nói: “Bây giờ trời hãy còn tối, chúng ta mang thây nó ra đồng chôn là

    xong chuyện, ai mà biết được!”.

    Tôi nghĩ lại rồi nói: “Xem ra chỉ còn cách đó nữa thôi”

    Quái Đàm Hiệp Hội

    Bảy ngôi làng ma

    Dịch giả: Phạm Hà Thảo

    - VI -

    Chúng tôi đem chôn thi thể của Trần Lập tại cánh đồng hoang cuối làng. Sau đó, chúng tôi quay trở

    lại phòng trọ, lau kỹ vết máu và xoá đi tất cả những dấu vết của Trần Lập để lại, thế chúng tôi mới

    yên tâm được.

    Cô chủ nhà trọ không dám ngủ tại phòng tôi nữa, chúng tôi chuyển đến phòng ngủ của cô chủ.

    Chúng tôi nằm lăn ra giường, tôi châm thuốc lên, định thần lại. Cô chủ hình như vẫn chưa hết lo sợ,

    cứ rúc vào lòng tôi, nhìn làn khói thuốc lơ lửng trong không khí, dường như cô ta đang nghĩ chuyện

    gì đó. Tôi hít một hơi thật sâu, nói: “Tại sao Trần Lập lại làm thế? Tại sao phải giết nhiều người

    vậy?”. Cô gái lặng im không nói lời nào, đáp án của câu hỏi này đến nay không ai có thể giải thích

    nổi.

    Tôi nói tiếp: “Chả trách, người trong làng này cứ tin chắc là có ma thật, Trần Lập giết người, đến khi

    xét nghiệm, nó lại nói là do người hời giết, nó quả thực là con ma của ngôi làng này, lời nói của nó

    mọi người không thể không tin. Vả lại, khi phát hiện cái chết của cô Hoàng Lam vào tối hôm đó, tôi

    còn nhớ rõ ràng là cô ta chết trong nhà mình, nhưng khi phát hiện nó lại bảo là người chết đã hai

    ngày rồi! Xem ra con ma đó cũng do Trần Lập bịa ra”.

    Cô chủ nhà trọ cứ chằm chằm nhìn vào tôi, đến lúc đó mới mở miệng: “Vậy tối hôm đó anh đi ra có

    gặp cô Hoàng Lam?”.

    Tôi gật đầu, nói: “Đúng vậy, khi tôi đi dạo đến ngôi nhà số mười bảy rưỡi, thấy cô ta từ cuối làng đi

    vào nhà, nhưng đến sáng hôm sau, khi phát hiện cô ta đã chết tôi còn cho rằng tôi đã gặp hồn ma của

    cô ta, không ngờ tất cả đó đều do tay Trần Lập bịa đặt ra.”

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    Nghĩ đến tình huống lúc đó, đến bây giờ tôi còn hoài nghi. Quả thực tôi không thể nào lý giải nổi, lúc

    đó cô Hoàng Lam đã bị tôi cho ngửi thuốc mê nằm trên giường nhưng tại sao chỉ một thoáng sau đã

    không thấy nữa? Nếu không có chuyện ma quỷ, vậy thì sự việc trên phải giải thích thế nào cho thuyết

    phục? Song lúc đó tôi chợt nghĩ lại một chuyện khác, thần trí bỗng sáng lên. Khi cô Hoàng Lam từ

    cuối làng về, gõ cửa không thấy ai trả lời cô ta mới lấy chìa khoá ra mở cửa.

    Nhưng theo lời cô chủ nhà trọ thì ngôi nhà đó vốn không có ai ở, hơn nữa, lúc cô Lam trở về cũng

    chỉ ở một mình. Thế có nghĩa là, trong ngôi nhà đó không có ai ở, thì tại sao cô Lam còn gõ cửa để

    làm gì. Giải thích duy nhất đó là, hôm đó, cô ta cho rằng trong nhà có người, vậy người trong nhà lúc

    đó là ai? Nghĩ đến đây, tôi lập tức nhớ lại dáng người Trần Lập, nhưng nghĩ kỹ lại cũng chẳng phải,

    tối hôm đó, tôi nghe có người gõ cửa từ bên ngoài, nhưng nhìn ra cửa sổ lại chẳng thấy ai cả, người

    gõ cửa tối hôm đó phải là Trần Lập chứ? Thế thì, lúc đó Trần Lập không có trong nhà, vậy ai mới là

    người thực sự đã mang cô Lam ra khỏi giường?

    Chẳng lẽ trong chuyện này còn có kẻ ẩn mình nào khác? Người này đã ẩn náu trong nhà cô Lam, như

    thế, chắc người đó đã có hẹn hò gì với cô ta rồi, ít nhất Hoàng Lam đã biết người đó đang ở trong

    nhà. Vậy người đó nhất định có thông đồng âm mưu với Trần Lập, muốn giết Hoàng Lam ngay trong

    đêm đó, vì tôi xuất hiện đã làm cho tình thế thay đổi. Tuy nhiên cuối cùng họ cũng đã giết cô Lam

    nhưng đó chẳng qua là bất đắc dĩ mà làm, lại nói dối cô Lam chết cách đó hai hôm nhằm khiến tôi

    cảm thấy đêm hôm đó là do tôi gặp ma, như thế thì tôi sẽ không bao giờ kể ra việc này.

    Nhưng, hai người đó rắp tâm ám hại cô Lam rốt cục là vì nguyên nhân gì? Còn nữa, tại sao họ lại

    giết cả nhà ông trưởng thôn và chồng cô chủ nhà trọ nữa? Những người đó rốt cục họ có quan hệ gì

    với nhau? Nghĩ đến đây, bất chợt tôi nhảy phắt từ trên giường xuống, làm cô chủ quán giật nảy cả

    mình, cô ta kinh ngạc nhìn tôi hỏi: “Có việc gì vậy? Anh sao thế?”.

    Tôi vội vàng xuống giường, mặc áo quần, nói: “Tôi muốn đến nhà Hoàng Lam xem xem, tôi cảm

    thấy chuyện này có điều gì đó rất kỳ quái”.

    Cô chủ nhà trọ ôm tôi từ phía sau, dường như có điều gì đó lo âu, cô ta nói khẽ: “Em thấy quá muộn

    rồi, không nên đi nữa, hơn nữa em rất sợ”.

    Nhưng lúc đó tôi đã mặc áo quần xong và đã quyết định phải đi, tôi an ủi cô ta: “Đừng sợ, cơ bản là

    không bao giờ có chuyện ma hời gì cả, tất cả đều do cái tay Trần Lập tác oai tác quái. Giờ nó đã chết

    rồi, sẽ không còn nguy hiểm gì nữa đâu. Em cứ ở đây đợi anh, anh chỉ đi một lát rồi anh về thôi mà”.

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    Cô chủ phòng gật đầu đồng ý, nhưng hai tay vẫn giữ chặt lấy tôi không chịu buông ra. Tôi hôn nhẹ

    lên trán cô ta rồi nói: “Ngoan nào, anh chỉ đi một lát rồi anh về thôi mà. Anh cảm thấy chuyện này

    không đơn giản như thế, Trần Lập liều mạng giết người nhiều như thế rốt cục là vì cái gì? Nhất định

    là có nguyên nhân của nó. Anh cảm thấy chuyện này có liên quan đến cái chết của ông lão năm năm

    trước, anh nhất định phải đi một chuyến xem sao”.

    Lúc đó, cô chủ phòng mới từ từ buông ra, run run nói: “Suốt mấy hôm này, cơ quan điều tra đã xem

    kỹ hiện trường rồi, không phát hiện thêm điều gì, rốt cục anh muốn xem cái gì đây?”.

    Tôi nghĩ đi nghĩ lại hồi lâu rồi mới nói chậm rãi từng chữ: “Anh muốn đi xem chiếc quan tài bằng sắt

    đó bây giờ còn có thi thể trong đấy không”.

    * * *

    Đêm tối như mực, giờ đã hơn mười hai giờ khuya, chính là thời điểm tối nhất của đêm.

    Tôi nhanh chóng đến ngôi nhà số mười bảy rưỡi, cổng vẫn đóng khoá thin thít. Nhưng khoá như thế

    không thể ngăn tôi được. Chưa đầy nửa phút, tôi đã phá được khóa, đi vào nhà. Chiếc quan tài bằng

    sắt năm xưa chôn ngay trong ngôi nhà này. Trước khi đến, tôi đã hỏi cô chủ nhà trọ thì được biết,

    dưới nhà này còn có một cái lò đất. Xem ra, người hôm đó đã trốn trong cái lò đất này, người mang

    xác cô Lam đã giấu thi thể cô trong cái lò đó. Còn chiếc quan tài của ông Hoàng lại chôn ngay dưới

    cái lò đó.

    Theo miêu tả của cô chủ nhà trọ, tôi dễ dàng tìm ra cái lò dưới đất đó rồi chui xuống. Cái lò bình

    thường như những cái lò khác, nó giống như ngôi nhà dưới đất vậy. Bốn bên làm bằng tường gạch,

    có hai cái giá, bên trong trống rỗng, trông rất u ám. Trên nền nhà lát gạch men xanh, nhưng phần

    chính giữa có mấy viên rõ ràng gần đây mới bị người ta lật lên, dẫm lên thấy kêu bong bong, bên

    dưới chắc là trống rỗng. Xem ra, người muốn lật quan tài lên không chỉ có riêng mình tôi. Còn có ai

    đã làm chuyện đó? Hoàng Lam chăng? Hay là Trần Lập và người giấu mình kia? Bản thân tôi cũng

    không biết, nhưng vẫn mong sao sau khi lật quan tài lên sẽ phát hiện ra điều gì đó, trong lòng tôi

    bỗng dấy lên một cảm giác rất mãnh liệt linh cảm thấy nhất định ở đây đang ẩn chứa một bí mật cực

    kỳ kỳ bí. Tôi lật từng tấm gạch hoa xanh lên, rồi dùng thuổng đã chuẩn bị từ trước để đào lên từng

    miếng đất. Đất rất tơi, chắc là gần đây có người quật lên, vì vậy đã giúp tôi đỡ sức bao nhiêu, chẳng

    mấy chốc, chiếc thuổng đã chọc phải cái gì đó cứng nhắc. Tôi buông thuổng ra, nhảy xuống, gạt bỏ

    lớp đất vụn bên trên, bên dưới quả nhiên có chiếc quan tài bằng sắt. Tôi ráng sức nhấc lên, nhưng

    chiếc quan tài nặng quá không sao di chuyển được, xem ra lời đồn đại về sức nặng của chiếc quan tài

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    này quả nhiên không ngoa chút nào!

    Đã lật được chiếc quan tài nhưng không mở ra xem bên trong có cái gì thì tôi không chịu buông tha.

    Một tay tôi giữ nắp quan tài, cố hết sức đẩy, nắp chiếc quan tài đã xê dịch được chút ít. Chiếc nắp

    cũng được đúc bằng sắt, rất nặng, chí ít cũng phải mấy trăm cân. Nhưng khi nhìn vào trong quan tài

    bất chợt tôi giật thót cả mình. Trong quan tài có gì? Đương nhiên là thi thể! Sở dĩ tôi giật nảy mình

    không phải bên trong có cái gì đáng sợ mà hoàn toàn ngược lại, bên trong chẳng có gì cả!

    Đừng nói là người chết khô cứng thành ma hời mà ngay cả cái thây bình thường cũng chẳng có!Vì

    sao chiếc quan tài lại trống rỗng như thế, vậy thi thể ông Hoàng nằm đâu? Tôi ngắm chiếc quan tài

    rỗng tuếch mà không khỏi buột mồm than thở mấy câu. Thi thể không có ngay từ khi chôn cất hay là

    sau khi chôn xong có người mang đi? Nếu khi chôn vốn đã không có thì tại sao người ta lại làm như

    thế? Nghĩ đến đây, tôi chợt nhớ lại câu chuyện mà cô chủ nhà trọ đã kể cho tôi nghe. Năm năm

    trước, người phụ trách chôn cất ông Hoàng là ông trưởng thôn, nếu thi thể không có trong chiếc quan

    tài từ lúc đó, thì cũng chắc hẳn là do ông trưởng thôn sắp đặt. Song điều ngẫu nhiên trùng hợp là,

    trưởng thôn là người bị Trần Lập giết đầu tiên, vậy phải chăng đây là chuyện ngẫu nhiên hay có

    nguyên nhân sâu xa gì trong đó? Đờ người ra nhìn chiếc quan tài, lúc lâu sau tôi mới hoàn hồn tỉnh

    lại, đi một vòng quanh chiếc quan tài rồi tỉ mỉ quan sát. Nhưng cũng vô ích vì tôi chẳng phát hiện ra

    điều gì từ chiếc quan tài này. Ngoài chất liệu bằng sắt ra, thì chiếc quan tài này chẳng có điểm gì đặc

    biệt so với các chiếc quan tài thông thường khác. Tôi xem đi xem lại kỹ càng trong suốt hơn hai

    mươi phút nhưng cũng chẳng có kết quả gì. Bực mình, tôi đẩy nắp quan tài lại rồi chôn trở lại như

    cũ. Nhưng chắc không chỉ riêng tôi thất vọng, vì trước đó cũng đã có người lật nắp quan tài như tôi

    bây giờ và chắc họ cũng thất vọng như tôi. Nhưng lúc đó, chiếc nắp quan tài bị lật bỗng nhiên từ từ

    lăn trượt xuống đất đánh uỵch một tiếng và ngập nghỉm xuống đất. Tôi bị âm thanh chấn động đó

    làm giật cả mình, vội vàng tắt đèn điện dưới lò đi. Như thế, dù có người bên kia vách nhà nghe thấy

    cũng không thể đoán biết được âm thanh đó phát ra từ đâu. Tôi ẩn mình trong đêm tối, bên mình là

    chiếc quan tài kỳ quái, hơi lạnh từng đợt, từng đợt cứ như chui vào từng lỗ chân lông tôi. Tôi không

    nhịn được đảo mắt về phía chiếc quan tài, hình như tôi sợ rằng có vật gì đó trong chiếc quan tài sẽ

    nhảy ra, rồi cắn vào tôi. Tôi nuốt nước bọt, sau đó, ánh mắt tôi bị thu hút bởi một vật kỳ quái. Sau

    khi chiếc nắp quan tài rơi xuống mặt đất, một góc của chiếc nắp quan tài bỗng loé lên màu cổ đồng

    nhưng có vẻ sáng tươi hơn. Tôi quay đầu lại nhìn kỹ, quả nhiên một góc chiếc nắp quan tài có màu

    sắc không giống với toàn bộ chiếc quan tài. Chúng có màu sắc khác biệt nhau hoàn toàn. Tôi lại bật

    đèn, thoắt cái, toàn bộ căn hầm đã sáng lên. Dưới ánh đèn điện tôi dễ dàng nhận ra vùng có màu sắc

    khác biệt đó.

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    Bên trong là màu vàng hoàng kim.

    Tôi nhanh nhẹn lấy dầu thừa tô lên vùng có màu vàng kia, càng tô nó càng loé sáng màu vàng như là

    vàng thật.

    “Là vàng thật”. Tôi lẩm bẩm mấy câu, “Nếu là vàng thật thì tôi đã phát tài lớn rồi!”. Nếu cả chiếc

    quan tài đều được đúc bằng vàng ròng thì giá trị của nó tương đương cả một kho báu, quả thực điều

    này đã khiến cho tôi thoả lòng thoả dạ. Lúc đó, tôi nghe có tiếng loảng xoảng, cánh cửa nhà quả

    nhiên đang bị người ta mở ra, tiếng bước chân từ từ tiến lại gần tôi. Tiếp theo là tiếng một người con

    gái nói với tôi. “Dung Tân, anh ở trong đó à, em Hoàng Bình chủ nhà trọ đây”.

    Quái Đàm Hiệp Hội

    Bảy ngôi làng ma

    Dịch giả: Phạm Hà Thảo

    - VII -

    Tôi hướng về phía cô Bình, gọi khẽ: “Hoàng Bình à, anh ở đây này, em nhanh đến đây”.

    Hoàng Bình đi đến, nhìn chiếc quan tài nằm ngay ở giữa cô giật thót cả mình. Tuy tôi luôn miệng gọi

    cô ta đến nhưng cô sợ nên do dự không dám lại gần.

    - Anh muốn em xem gì vậy? Chiếc quan tài có gì đẹp đáng xem sao? Hơn nữa bên trong còn có cả

    thây người chết nữa chứ…

    - Em yên tâm đi, trong quan tài không có người nào cả…

    - Thật sao? Cô Bình bán tín bán nghi tiến lại gần, nghển đầu định xem rồi cô bỗng rút lui.

    Nhưng chính lúc đó, cô hô lên tỏ ra ngạc nhiên “ôi!”, trong chiếc quan tài quả nhiên không có thây

    người chết, vậy ông Hoàng ở đâu? Mặt cô gái biến sắc, cô run run nói: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ ông ta

    biến thành ma hời thật?! Dung Tân, xem ra… xem ra chúng ta đi mau thôi”.

    Tôi bật cười nói: “Em đừng lo vội, thế gian này lấy đâu ra nhiều ma thế! Anh muốn em đến xem

    chiếc quan tài này, chiếc quan tài này có vẻ hơi kỳ bí…”

    - Kỳ bí? Có gì mà kỳ với bí chứ? Nó chỉ là chiếc quan tài thôi!

    Tôi hơi nhíu mày nói: “Anh có một cảm giác rất lạ, anh thấy Trần Lập giết nhiều người như thế cũng

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    chính vì chiếc quan tài này. Anh thấy chiếc quan tài hình như… hình như…”.

    Đỗ Hoàng Bình thấy tôi úp úp mở mở thì không chịu được, hỏi vặn: “Chiếc quan tài đó rốt cuộc đã

    sao nào?”.

    Tôi gượng cười: “Anh cảm thấy chiếc quan tài này hình như... hình như... không phải làm bằng sắt

    mà là được đúc bằng vàng ròng!”.

    “Vàng ròng? Sao có thể như thế được? - Cô gái tiếp - Chiếc quan tài lớn như thế phải tốn bao nhiêu

    vàng để đúc cho đủ?”.

    Tôi vẫy tay gọi cô gái, chỉ về phía có màu sắc lạ thường trên góc chiếc nắp quan tài, nói: “Nếu không

    tin, em đến mà xem thử đi”.

    Cô gái vẫn bán tín bán nghi thò đầu vào xem, tôi chỉ cho cô thấy chỗ phát ra ánh sáng có màu vàng.

    Cô gái nhìn đi nhìn lại rồi đưa tay sờ sờ, cuối cùng cô còn cắn thử vào nơi nắp chiếc quan tài đó.

    Mặt cô gái biến sắc, nói: “Vậy thì… vậy thì chiếc quan tài đó hoàn toàn được đúc bằng vàng ròng à?

    Thế thì chúng ta phát tài to rồi”.

    Cô gái dừng lại, trong ánh mắt lộ vẻ hoài nghi: “Vậy lấy đâu ra số vàng nhiều như thế chứ? Tại sao

    lại phải đúc thành quan tài rồi chôn tại đây?”.

    Tôi lắc đầu nói: “Ai mà biết được, nhưng anh nghĩ rằng nhất định Trần Lập biết chuyện này, hơn nữa

    người biết bí mật này không chỉ có một người thôi đâu, nhưng những người đó hiện đều đã bị giết”.

    - Ý anh là, những người bị giết đó, đều là những người biết được bí mật này?

    Tôi nhìn chiếc quan tài rồi gật gật đầu: “Lúc đầu, chiếc quan tài này do trưởng thôn đúc, đương

    nhiên ông ta biết. Hơn nữa khi anh vừa đến thì thấy đất ở đây rất tơi, xem ra đã có người từng đào

    rồi, anh nghĩ chắc là cô Hoàng Lam, đương nhiên cô ấy cũng biết”.

    Tôi ngừng trong giây lát rồi tiếp: “Còn chồng em, anh nghĩ rằng anh ta cũng chỉ vô tình biết được bí

    mật này thôi, nên mới bị Trần Lập giết. Chắc Trần Lập sợ lộ bí mật nên mới giết người bịt khẩu, còn

    nữa, hắn đoán rằng chồng biết thì chắc vợ cũng sẽ biết nên hắn mới đến nhà em để giết em, nhưng

    thật không ngờ rằng hắn lại chết trong tay anh”.

    - “Nhưng cũng may là tất cả đến giờ đều không sao nữa cả, bây giờ tất cả số vàng này là của chúng

    ta rồi, chỉ cần mang nó đi, thì nửa phần đời còn lại của chúng ta thả sức tiêu xài cũng không hết

    được.” Cô gái nói.

    Cô gái đưa tay sờ vào chiếc quan tài, lộ vẻ sung sướng trước cái viễn cảnh mà tôi vẽ ra: “Đúng vậy,

    em nói chẳng sai chút nào. Kỳ thực tất cả giờ đây đều ổn cả rồi, tất cả bây giờ đều là của chúng ta”.

    Nhưng lúc đó, trước mắt tôi bỗng xuất hiện một bóng người, tôi không biết đó là ai, nhưng tôi cảm

  • Bảy ngôi làng ma Quái Đàm Hiệp Hội

    Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net

    nhận chắc chắn được sự tồn tại của con người đó. Người đó chính là kẻ đã nấp trong nhà cô Lam,

    đồng minh của Trần Lập. Nhất định kẻ đó biết bí mật này, nếu không trừ khử kẻ đó, tôi không thể

    yên tâm được. Trong khoảnh khắc đó, trong tâm trí tôi đã loé lên ý nghĩ giết người. Đang mải nghĩ,

    tôi nghe tiếng cô gái nói khẽ với tôi: “Anh nghe kỹ đi, hình như trên nhà có tiếng bước chân người”.

    Tôi đờ người ra trong giây lát, nhưng không nghe thấy tiếng gì nữa cả. Khi tôi nhìn lại cô gái, thấy

    sắc mặt cô ta tỏ ra thâm trầm, cẩn trọng. Trong thoáng chốc tôi lại nghĩ đến người đang ẩn náu đó,

    chẳng lẽ đó chính là người ngoài cửa kia? Tôi hạ quyết tâm, vô độc bất trượng phu, nó đã đến thì

    nhất định phải trừ khử nó thôi, đỡ phiền phức sau này. Tôi đưa tay ra hiệu cho cô gái, để cô ngồi đây

    không động đậy rồi một mình, tôi đi về phía cổng nhà. Lúc đó, tôi cảm thấy con người tôi cứ mấp

    máy liên hồi, cái cảm giác đó không có gì xa lạ đối với tôi, khi tôi giết cả nhà anh trai gồm ba người

    tôi cũng có cái cảm giác như bây giờ. Tôi cẩn thận từng ly từng tí tiến về phía trước, cố gắng hết sức

    để mình không phát ra bất k ỳ âm thanh gì.

    Nhưng ngay lúc đó, tôi tự nhiên cảm thấy sau lưng có cái gì đó rất cứng đang bổ xuống đầu, một cú

    đánh mạnh và cảm giác đau nhói nhanh chóng truyền khắp các dây thần kinh trong cơ thể. Lập tức

    tôi cảm thấy chóng mặt hoa mắt, rồi đổ gục về phía trước. Trong khoảnh khắc đó, tôi vẫn cố quay

    đầu lại và nhìn thấy khuôn mặt của cô chủ nhà trọ Đỗ Hoàng Bình. Cô ta mỉm cười nhìn tôi, trên

    khuôn mặt không còn cái vẻ lo sợ như trước nữa, mà chỉ còn là một khuôn mặt lạnh lùng ghê rợn. Cô

    ta cầm chiếc thuổng tôi đã dùng để đào mộ, trên chiếc thuổng hãy còn vương máu tươi của tôi. Trong

    cơn mê sảng tôi cảm thấy sau lưng bỗng đau nhói, đau đến nỗi khiến tôi tỉnh lại, tôi mơ hồ cảm thấy

    một lưỡi dao sắc lạnh đang đâm vào cơ thể mình thọc từ phía sau lưng vào tim. Lúc đó, tôi cảm thấy

    tim mình như bị đóng băng, máu cũng đóng băng nốt. Trong cơn đau tôi đã chợt hiểu ra một vài chi

    tiết câu chuyện. Hoá ra người đứng đằng sau mọi chuyện chính là cô gái nà